Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo
Chương 26: Trao đổi quá khứ
Đó là chuyện của mùa xuân năm 91, Linne nhớ rất rõ, một mùa xuân đầy biến động.
Tháng 3, bọn họ và lực lượng cảnh sát Croatia xảy ra xung đột, cuối cùng Quân đội Nhân dân quyết định không mở rộng quy mô chiến đấu, để một bộ phận quân lính rút khỏi Croatia [1]. Theo kế hoạch, bọn họ sẽ mượn đường của Bosnia-Herzegovina để trở về Serbia. Buổi chiều ngày thứ Ba, họ tới được bờ sông Sava và đóng quân tại đó nghỉ ngơi để tiếp tục lên đường vào sáng ngày thứ Tư. Bởi vì căn cứ đóng quân có một nhiệm vụ đột xuất, mà lính bắn tỉa đã bị thương, cấp trên bổ nhiệm Linne thay thế. Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là bắt một vụ vận chuyển vũ khí từ Hungary về Bosnia-Herzegovina.
[1] Ngày 2 tháng 3 năm 1991 ở Slavonija - Croatia, lực lượng cảnh sát Croatia phát sinh xung đột với Quân đội Nhân dân Liên bang Nam Tư, nhưng vì tổng thống Liên bang Nam Tư Ante Marković và bộ trưởng bộ quốc phòng Kadijević đều thuộc phái ôn hòa, vẫn muốn vãn hồi sự thống nhất của Liên bang, cho nên quyết định ngăn cản Quân đội Nhân dân mở rộng cuộc chiến.
Lúc ấy, phần lớn vũ khí của Croatia, Slovenia, Macedonia và Bosnia-Herzegovina đều do Hungary cung cấp, chỉ mấy năm chiến tranh mà gần như nuôi sống cả Hungary. Vũ khí giúp nhóm thương nhân kiếm bộn tiền, thậm chí đút lót các quan chức chính phủ để ký vô số các đơn đặt hàng súng đạn, máy truyền tin, radar, trực thăng vũ trang, tên lửa, hỏa tiễn,...mỗi năm. Vũ khí buôn lậu ùn ùn tuồn qua biên giới, hải quan coi như không thấy.
Để ngăn chặn buôn lậu vũ khí, Quân đội Nhân dân đã bắt vài đợt vận chuyển vũ khí. Nhưng thị trường có cầu ắt có cung, bắt được một người thì lại có người mới tiếp tục làm. Lần này bọn họ phải bắt một tên mới vào nghề, kinh nghiệm không phong phú, chỉ mới nhận mấy đơn hàng đã bắt đầu vênh váo, Quân đội Nhân dân xông vào phòng khách sạn bắt cả ổ bao gồm hắn ta và đồng bọn, cả căn phòng chất đầy súng ống như thế đây là kho vũ khí tư nhân của hắn ta.
Quá trình làm nhiệm vụ rất thuận lợi, Quân đội Nhân dân bắt tất cả 16 tên buôn lậu, quỳ gối thành một hàng trên hành lang. Linne vào căn phòng để xác nhận điều tra lần cuối, kết quả là phát hiện ra một phụ nữ trung niên bị trói và nhốt trong tủ quần áo. Người phụ nữ lúc ấy rất suy yếu, sốt rất cao, trên người còn mấy vết thương bị nhiễm trùng thối rữa, bà nhìn thấy Linne thì rất kích động, cầu xin cậu thả bà ra.
"Bà ấy nói với em, chồng bà ấy là một nhân viên hải quan của Bosnia, vì ông ấy đã từ chối nhận hối lộ của đám buôn lậu kia nên bị trả thù. Chúng bắt cóc bà ấy để đe dọa chồng bà phải phê duyệt đống vũ khí lậu. Mấy ngày bị bắt, bà ấy đã trốn ra một lần nhưng lại bị bắt về." Linne thấp giọng.
"Sau này bà ấy có kể về em, lúc ấy trên mũ sắt viết tên em, bà ấy còn nhớ kỹ." Reto nhớ lại: "Bà ấy bảo em có gương mặt rất đẹp, giống nam diễn viên phim điện ảnh của Mỹ."
Linne mỉm cười: "Bà ấy khóc cầu xin em, nói rằng rất nhớ con trai và chồng, rất muốn về nhà. Lúc ấy em không nghĩ gì nhiều, em chỉ không có cách nào để từ chối, cho nên em bảo bà ấy ngồi lại vào tủ sau đó ra ngoài báo cáo trong phòng không còn ai."
"Thậm chí em còn không biết có phải mẹ tôi bị bắt cóc thật hay không. Có thể bà đã nói dối, có thể bà là nhân vật quan trọng, hơn nữa rất có thể bà là người Bosniak."
"Bà ấy chỉ là một người phụ nữ muốn sống sót. Anh không nhìn thấy dáng vẻ lúc bấy giờ của bà ấy đâu, hai bên tóc mai lấm tấm hoa râm, gầy trơ xương, bà ấy có thể gây hại gì được? Em không thể bắt giữ một người phụ nữ như vậy. Đúng, người khác sẽ nghi ngờ bà ấy là người Bosniak, lúc ấy em cũng nghĩ vậy --- Bà ấy có khẩu âm Bosnia rất nặng, em không hề nghĩ đó là người Ý. Nếu bà ấy bị nhận định là người Bosniak thì kết cục sẽ là cưỡng hiếp, ngược đãi, dù cho bà ấy không liên quan gì đến đám buôn lậu vũ khí. Anh cũng từng trong quân doanh, anh biết kết cục của phụ nữ bị lọt vào quân doanh rồi đấy."
"Sau khi bà ấy cưới cha tôi thì cũng theo đạo Hồi, khẩu âm và cách sinh hoạt thay đổi rất nhiều. Nhiều người gặp bà ấy lần đầu đã tưởng là dân địa phương. Cho nên, em không biết bà ấy là người Ý, em nghĩ mẹ tôi là người Bosniak nhưng vẫn lựa chọn thả bà ấy đi. Em không hề nghĩ tới vấn đề dân tộc, em coi bà ấy là một người phụ nữ khổ cực mà thôi."
Chuyện thả người rất nhanh bị bại lộ. Sau khi về bộ chỉ huy, đám buôn lậu khai ra chúng đã bắt cóc vợ của nhân viên hải quan, nhưng trong số những người bị bắt về không ai là nữ. Người vào phòng cuối cùng là Linne, Linne đương nhiên bụng làm dạ chịu. Thực ra Linne hoàn toàn có thể biện hộ rằng đã sơ sảy, kiểm tra không kỹ mới để con tin chạy mất, cách giải thích này không tới mức bị phạt giáng chức, nhưng Linne không hề muốn nói dối, vừa bị thẩm vấn, cậu thừa nhận ngay rằng mình đã thả con tin.
Cấp trên nghe vậy thì tức điên lên, nhiệm vụ là bắt tất cả những người liên quan, Linne cố ý thả người là trái quân lệnh, về phần người đã chạy thoát có phải nhân vật quan trọng hay không thì lại là chuyện khác. Cố ý trái quân lệnh là tội chết đối với binh sĩ, không một quân đội nào lại muốn giữ một người có thể trái quân lệnh bất kỳ lúc nào. Lúc này binh sĩ chỉ thả một con tin, ai biết sau này hắn ta có phá hủy nhiệm vụ quan trọng hay không.
Nhưng Linne lại tỏ ra không quan tâm. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bộ chỉ huy trừng phạt cậu thật nặng --- Linne thờ ơ tới mức gần như ngạo mạn, cậu chẳng quan tâm họ phạt cậu ra sao, chỉ kiên quyết nói mình đúng, không chịu nhận sai. Vì vậy bộ chỉ huy nhận định cậu cậy tài khinh người, hẳn là nên phạt cậu với vùng hoang vu nếm thử mùi vị cô độc.
Reto nghĩ không cần phải hỏi liệu Linne có hối hận hay không, hắn tin rằng Linne chưa từng hối hận về quyết định khi ấy---
"Ngoại trừ lần thả mẹ tôi, em còn lần nào trái quân lệnh không?"
Linne lắc đầu cười: "Chỉ một lần ấy, đó là lần duy nhất trong cuộc đời làm lính của em."
Reto lấy một tấm ảnh chụp trong túi áo ra đưa cho cậu: "Hẳn là em vẫn nhớ rõ ngoại hình của bà ấy. Tôi luôn mang ảnh của mẹ trên người, nếu chẳng may hy sinh trên chiến trường, tôi vẫn có thể chôn cùng bà trong lửa đạn."
Linne nhận lấy tấm ảnh, lập tức nhớ tới ảnh chụp người phụ nữ trẻ trong văn phòng của Reto. Lúc ấy Reto giấu hộ chiếu của cậu ở trong khung ảnh, cậu thoáng thấy người phụ nữ ấy rất quen thuộc, hóa ra đó không phải chị gái mà là mẹ của Reto.
"Lúc còn trẻ chắc hẳn bà cũng là một mỹ nữ." Rốt cuộc Linne cũng biết được ngoại hình xuất sắc của Reto là kế thừa từ ai.
"Cha tôi nói, năm đó ông ấy đi công tác ở Ý, nhìn thấy mẹ tôi đang ở trên chiếc xe bán hoa. Ánh nắng buổi sớm chiếu vào đôi má của bà khiến nó mang sắc đỏ của hoa hồng, bà ngồi trên xe, phía sau có rất nhiều đàn ông đi theo bà, gọi bà là nàng Rosa. Bà vừa quay lại thì nhìn thấy cha tôi, tung một nhành hoa đỏ đến bên chân ông ấy và mỉm cười. Thế là cha tôi biết, cả đời ông ấy thuộc về mẹ tôi."
"Bà ấy tên là gì?"
"Valentina."
"Một cái tên thật đáng yêu."
"Phải."
"Bây giờ bà ấy còn khỏe không?"
"Khỏe lắm, sau này có cơ hội tôi sẽ đưa em về thăm. Bà ấy vẫn luôn muốn gặp mặt để cảm ơn em, cả gia đình tôi cũng vậy. Cuối tuần chúng ta có thể về nhà cùng ăn cơm. Có điều tôi phải nhắc em, đừng quá mong chờ vào tài nghệ nấu nướng của bà ấy."
"Nhìn dáng người anh là đủ biết, trước đây chưa từng được ăn no đúng không?"
Hai người nhìn nhau cười. Linne phát hiện ra lúc này tâm trạng của cậu dễ chịu chưa từng có. Cậu nghĩ về câu "về nhà cùng ăn cơm" của Reto, giống như họ đã có một gia đình, có những người chờ họ về dùng bữa tối, bọn họ ngồi chung một chiếc bàn, ăn những món ăn đơn giản và cùng tán gẫu về những chuyện xui xẻo trong công việc. Công việc của ai cũng khó khăn, nhưng khi bọn họ về đến nhà và ngồi vào bàn ăn, trở lại bên người thân, tất cả khó khăn đều được giải quyết.
Baleramović nhất định sẽ đến cùng quân cứu viện Croatia, với binh lực hiện tại thì tộc Serb không dám tiếp tục đánh. Trước lúc ấy, hai mươi phút cũng được, nửa giờ cũng tốt, cuối cùng cậu và Reto cũng có một đoạn thời gian ngắn ngủi yên bình.
Linne cười rồi dần dần chìm vào im lặng, ánh mắt sâu lắng dừng trên đôi môi của Reto, nếu cậu nhìn lên mắt hắn, cậu sẽ phát hiện ra thượng tá cũng đang đáp lại cậu với ánh mắt tương tự. Một sự thôi thúc rất rõ ràng đang dần chiếm lấy Linne.
Cậu ôm lấy đầu Reto rồi hôn hắn, hôn thật dữ dội và điên cuồng. Reto đỡ eo cậu, suýt nữa hai người đụng vào răng nhau. Linne không phải đang hôn hắn mà là đang trút cảm xúc! Môi Reto bị cậu cắn rách, máu tươi chảy ra trong miệng rồi trao đổi qua lại giữa môi hai người, hơi thở của Reto trở nên nặng nề, mùi máu đã kích thích ham muốn của hắn.
Lúc Linne đẩy hắn ra, mắt Reto hơi đỏ lên, hắn lau máu bên ngoài miệng: "Thích cắn người?"
Linne nghiêng đầu cười: "Chỉ cho phép anh biến thái, không cho người khác có chút sở thích đặc biệt sao?"
Nếu không phải bọn họ còn đang đánh trận, Reto thầm nghĩ hắn muốn đè cậu xuống làm việc ngay tại chỗ này.
Nhưng thượng tá vẫn còn lý trí, bất kể là thời gian địa điểm hay trạng thái thân thể thì cũng không phù hợp để họ vận động quá độ bây giờ. Trận chiến tiếp theo e rằng sẽ rất khó khăn. Nếu có thể thuận lợi bước qua cửa ải này, về sau hắn và Linne còn rất nhiều thời gian.
Hắn ôm chặt lấy cậu lính bắn tỉa, đổi thành kiểu hôn nhẹ nhàng, cho đến khi mùi máu bên ngoài miệng được thay thế bằng mùi vị của đối phương: "Tôi biết có một ngày em sẽ hiểu ra, sẽ lựa chọn chính xác. Linne, tôi muốn em biết rằng tôi rất tự hào về em."
Hôn môi liên tục khiến Linne thở dốc, cậu thất thần nhìn mắt Reto: "Đây là món quà anh dành cho em?"
"Phải," Reto ôm cậu: "Tôi muốn chia sẻ cho em tất cả mọi thứ."
Linne dựa vào ngực hắn, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập rất rõ ràng. Linne nhắm mắt, ngay cả nhịp tim này cũng là món quà đáng quý nhất. Cậu đột nhiên hiểu ra --- Có một chuyện từ trước đến nay cậu chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, bây giờ mới hiểu được --- Vì sao mà ngay từ đầu Reto đã coi cậu là mục tiêu, tỏ ra vô cùng cố chấp với cậu, một loại cố chấp vượt qua cả sự thù địch.
Bây giờ cậu có thể khẳng định, người đàn ông này nhất định rất yêu cậu.
Nhận ra điều này, Linne vô cùng kinh ngạc. Dường như trong tiềm thức cậu chưa bao giờ ngờ rằng Reto sẽ đem lòng yêu cậu, hay nói cách khác, cậu không tưởng tượng được Reto sẽ yêu bất cứ người nào, thậm chí cậu còn nghi ngờ liệu Reto có thực sự khát vọng tình yêu hay không. Tính cách của Reto có sự vặn vẹo khác với người thường, đó là sự ngạo mạn đến mức gần như vô lễ, tuy rằng hắn không giải thích nguyên nhân nhưng Linne không phải kẻ ngốc, cậu biết người mà có thể trải nghiệm tình yêu một cách bình thường thì sẽ không giống Reto. Cậu nghi ngờ Reto gặp khó khăn trong việc trải nghiệm tình yêu, nghi ngờ Reto có thể thực sự đạt được tiếng nói chung về mặt tình cảm với một người khác hay không.
Điều đó không giống với một mối quan hệ thân mật. Linne và Reto cũng từng có quan hệ thân mật, bọn họ thăm dò thân thể lẫn nhau, cũng đã hôn nhau, thậm chí đã tạo nên một mối quan hệ thân mật qua trò chơi trốn tìm đầy nguy hiểm, nhưng cả hai đều biết điều đó không giống với tình yêu. Bất kể là ai, có gặp vấn đề về tinh thần và tâm lý hay không thì đều có thể hưởng thụ một mối quan hệ thân mật, nhưng không thể cảm nhận và trải nghiệm tình yêu. Đó là một loại năng lực mà không phải ai sinh ra cũng có sẵn.
Bây giờ Linne vẫn đang nghi ngờ, liệu cảm nhận về tình yêu của Reto có giống với cậu chăng. Nhưng cậu nghĩ chẳng có gì đáng sợ cả, cậu không quan tâm tình cảm của Reto có phải tình yêu thuần túy hay không, bởi vì cậu khẳng định Reto có một loại khát vọng đặc biệt đối với cậu, làm cho hắn được nếm mùi nóng vội và âu lo, khát vọng ấy rất mãnh liệt, giống như nhịp tim của thượng tá ngay lúc này, nó khiến Reto bị thương, nó sẽ liên tục nhắc nhở Reto ở mỗi vết sẹo Linne để lại rằng nếu hắn không theo đuổi khát vọng ấy, tinh thần của hắn sẽ dần suy kiệt, cho đến khi hoàn toàn khô cạn và héo úa.
Mà trải nghiệm vừa ngọt ngào vừa đau đớn ấy là thứ tiệm cận tình yêu nhất mà Reto có thể chạm đến.
"Em đang nghi ngờ tôi sao?" Reto nhìn ra suy nghĩ của cậu.
Linne khẽ cười: "Anh cứ vậy suốt, anh như sống trong đầu em nhưng lại từ chối khi em muốn đến gần anh hơn."
"Có lẽ vì muốn bảo vệ em nên mới làm như vậy." Reto trêu chọc.
Linne nhướn mày, điều đó có nghĩa là hắn không tin cậu: "Mhm?"
Reto hiểu: "Em cảm thấy tôi không đủ thẳng thắn với em, tôi biết quá khứ của em nhưng tôi lại ít khi nhắc tới chính mình."
"Chẳng lẽ đó không phải sự thật?"
"Đúng là vậy. Không phải tôi muốn giấu giếm gì em, tôi chỉ không tìm được cơ hội để bộc bạch."
"Bây giờ có thể nói, dù sao chúng ta cũng đang rảnh."
Reto điều chỉnh tư thế để Linne ngồi trong lòng hắn. Hai người dựa vào góc tường đầy bụi bặm, ánh chiều tà hắt lên tường như bộ váy cưới cũ kỹ dưới đáy rương đồ của mẹ, Reto có thể mường tượng ra cảnh Linne mặc lễ phục màu trắng.
"Em muốn biết cái gì?" Reto đã sẵn sàng, hắn giống như anh chồng chuẩn bị thành thật thú tội vào buổi đêm trước lễ cưới.
Linne hỏi: "Anh nói trước đây chúng ta đã gặp nhau, nhưng em không nhớ ra được. Rốt cuộc là ở đâu? Năm 91 từ Croatia về là em chuyển tới doanh trại lính biên phòng ngay, không nhớ đã từng gặp người Bosniak."
"Không phải năm 91, em không nhớ cũng đúng thôi. Nếu em nhớ được thì chứng tỏ tôi đã không hoàn thành tốt công việc."
"Là sao?"
"Là chuyện của rất lâu về trước. Chúng ta gặp nhau ở bộ chỉ huy Quân đội Nhân dân, em mới trở về từ Anh sau khi đi huấn luyện, lúc đó em vừa nhậm chức ở Đơn vị đặc nhiệm, thành tích rất xuất sắc, tôi chú ý đến em đầu tiên là bởi bảng thành tích vô cùng nổi bật. Sau đó chúng ta gặp lại ở doanh trại, tôi còn thấy quá trình em tập luyện." Reto dịu dàng nói tiếp: "Đó là mùa hè năm 1987, lúc ấy tôi đã nghĩ, nhất định phải làm quen với cậu lính bắn tỉa này."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Kế tiếp sẽ tiết lộ những bí mật nhỏ của Reto.
Tháng 3, bọn họ và lực lượng cảnh sát Croatia xảy ra xung đột, cuối cùng Quân đội Nhân dân quyết định không mở rộng quy mô chiến đấu, để một bộ phận quân lính rút khỏi Croatia [1]. Theo kế hoạch, bọn họ sẽ mượn đường của Bosnia-Herzegovina để trở về Serbia. Buổi chiều ngày thứ Ba, họ tới được bờ sông Sava và đóng quân tại đó nghỉ ngơi để tiếp tục lên đường vào sáng ngày thứ Tư. Bởi vì căn cứ đóng quân có một nhiệm vụ đột xuất, mà lính bắn tỉa đã bị thương, cấp trên bổ nhiệm Linne thay thế. Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là bắt một vụ vận chuyển vũ khí từ Hungary về Bosnia-Herzegovina.
[1] Ngày 2 tháng 3 năm 1991 ở Slavonija - Croatia, lực lượng cảnh sát Croatia phát sinh xung đột với Quân đội Nhân dân Liên bang Nam Tư, nhưng vì tổng thống Liên bang Nam Tư Ante Marković và bộ trưởng bộ quốc phòng Kadijević đều thuộc phái ôn hòa, vẫn muốn vãn hồi sự thống nhất của Liên bang, cho nên quyết định ngăn cản Quân đội Nhân dân mở rộng cuộc chiến.
Lúc ấy, phần lớn vũ khí của Croatia, Slovenia, Macedonia và Bosnia-Herzegovina đều do Hungary cung cấp, chỉ mấy năm chiến tranh mà gần như nuôi sống cả Hungary. Vũ khí giúp nhóm thương nhân kiếm bộn tiền, thậm chí đút lót các quan chức chính phủ để ký vô số các đơn đặt hàng súng đạn, máy truyền tin, radar, trực thăng vũ trang, tên lửa, hỏa tiễn,...mỗi năm. Vũ khí buôn lậu ùn ùn tuồn qua biên giới, hải quan coi như không thấy.
Để ngăn chặn buôn lậu vũ khí, Quân đội Nhân dân đã bắt vài đợt vận chuyển vũ khí. Nhưng thị trường có cầu ắt có cung, bắt được một người thì lại có người mới tiếp tục làm. Lần này bọn họ phải bắt một tên mới vào nghề, kinh nghiệm không phong phú, chỉ mới nhận mấy đơn hàng đã bắt đầu vênh váo, Quân đội Nhân dân xông vào phòng khách sạn bắt cả ổ bao gồm hắn ta và đồng bọn, cả căn phòng chất đầy súng ống như thế đây là kho vũ khí tư nhân của hắn ta.
Quá trình làm nhiệm vụ rất thuận lợi, Quân đội Nhân dân bắt tất cả 16 tên buôn lậu, quỳ gối thành một hàng trên hành lang. Linne vào căn phòng để xác nhận điều tra lần cuối, kết quả là phát hiện ra một phụ nữ trung niên bị trói và nhốt trong tủ quần áo. Người phụ nữ lúc ấy rất suy yếu, sốt rất cao, trên người còn mấy vết thương bị nhiễm trùng thối rữa, bà nhìn thấy Linne thì rất kích động, cầu xin cậu thả bà ra.
"Bà ấy nói với em, chồng bà ấy là một nhân viên hải quan của Bosnia, vì ông ấy đã từ chối nhận hối lộ của đám buôn lậu kia nên bị trả thù. Chúng bắt cóc bà ấy để đe dọa chồng bà phải phê duyệt đống vũ khí lậu. Mấy ngày bị bắt, bà ấy đã trốn ra một lần nhưng lại bị bắt về." Linne thấp giọng.
"Sau này bà ấy có kể về em, lúc ấy trên mũ sắt viết tên em, bà ấy còn nhớ kỹ." Reto nhớ lại: "Bà ấy bảo em có gương mặt rất đẹp, giống nam diễn viên phim điện ảnh của Mỹ."
Linne mỉm cười: "Bà ấy khóc cầu xin em, nói rằng rất nhớ con trai và chồng, rất muốn về nhà. Lúc ấy em không nghĩ gì nhiều, em chỉ không có cách nào để từ chối, cho nên em bảo bà ấy ngồi lại vào tủ sau đó ra ngoài báo cáo trong phòng không còn ai."
"Thậm chí em còn không biết có phải mẹ tôi bị bắt cóc thật hay không. Có thể bà đã nói dối, có thể bà là nhân vật quan trọng, hơn nữa rất có thể bà là người Bosniak."
"Bà ấy chỉ là một người phụ nữ muốn sống sót. Anh không nhìn thấy dáng vẻ lúc bấy giờ của bà ấy đâu, hai bên tóc mai lấm tấm hoa râm, gầy trơ xương, bà ấy có thể gây hại gì được? Em không thể bắt giữ một người phụ nữ như vậy. Đúng, người khác sẽ nghi ngờ bà ấy là người Bosniak, lúc ấy em cũng nghĩ vậy --- Bà ấy có khẩu âm Bosnia rất nặng, em không hề nghĩ đó là người Ý. Nếu bà ấy bị nhận định là người Bosniak thì kết cục sẽ là cưỡng hiếp, ngược đãi, dù cho bà ấy không liên quan gì đến đám buôn lậu vũ khí. Anh cũng từng trong quân doanh, anh biết kết cục của phụ nữ bị lọt vào quân doanh rồi đấy."
"Sau khi bà ấy cưới cha tôi thì cũng theo đạo Hồi, khẩu âm và cách sinh hoạt thay đổi rất nhiều. Nhiều người gặp bà ấy lần đầu đã tưởng là dân địa phương. Cho nên, em không biết bà ấy là người Ý, em nghĩ mẹ tôi là người Bosniak nhưng vẫn lựa chọn thả bà ấy đi. Em không hề nghĩ tới vấn đề dân tộc, em coi bà ấy là một người phụ nữ khổ cực mà thôi."
Chuyện thả người rất nhanh bị bại lộ. Sau khi về bộ chỉ huy, đám buôn lậu khai ra chúng đã bắt cóc vợ của nhân viên hải quan, nhưng trong số những người bị bắt về không ai là nữ. Người vào phòng cuối cùng là Linne, Linne đương nhiên bụng làm dạ chịu. Thực ra Linne hoàn toàn có thể biện hộ rằng đã sơ sảy, kiểm tra không kỹ mới để con tin chạy mất, cách giải thích này không tới mức bị phạt giáng chức, nhưng Linne không hề muốn nói dối, vừa bị thẩm vấn, cậu thừa nhận ngay rằng mình đã thả con tin.
Cấp trên nghe vậy thì tức điên lên, nhiệm vụ là bắt tất cả những người liên quan, Linne cố ý thả người là trái quân lệnh, về phần người đã chạy thoát có phải nhân vật quan trọng hay không thì lại là chuyện khác. Cố ý trái quân lệnh là tội chết đối với binh sĩ, không một quân đội nào lại muốn giữ một người có thể trái quân lệnh bất kỳ lúc nào. Lúc này binh sĩ chỉ thả một con tin, ai biết sau này hắn ta có phá hủy nhiệm vụ quan trọng hay không.
Nhưng Linne lại tỏ ra không quan tâm. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bộ chỉ huy trừng phạt cậu thật nặng --- Linne thờ ơ tới mức gần như ngạo mạn, cậu chẳng quan tâm họ phạt cậu ra sao, chỉ kiên quyết nói mình đúng, không chịu nhận sai. Vì vậy bộ chỉ huy nhận định cậu cậy tài khinh người, hẳn là nên phạt cậu với vùng hoang vu nếm thử mùi vị cô độc.
Reto nghĩ không cần phải hỏi liệu Linne có hối hận hay không, hắn tin rằng Linne chưa từng hối hận về quyết định khi ấy---
"Ngoại trừ lần thả mẹ tôi, em còn lần nào trái quân lệnh không?"
Linne lắc đầu cười: "Chỉ một lần ấy, đó là lần duy nhất trong cuộc đời làm lính của em."
Reto lấy một tấm ảnh chụp trong túi áo ra đưa cho cậu: "Hẳn là em vẫn nhớ rõ ngoại hình của bà ấy. Tôi luôn mang ảnh của mẹ trên người, nếu chẳng may hy sinh trên chiến trường, tôi vẫn có thể chôn cùng bà trong lửa đạn."
Linne nhận lấy tấm ảnh, lập tức nhớ tới ảnh chụp người phụ nữ trẻ trong văn phòng của Reto. Lúc ấy Reto giấu hộ chiếu của cậu ở trong khung ảnh, cậu thoáng thấy người phụ nữ ấy rất quen thuộc, hóa ra đó không phải chị gái mà là mẹ của Reto.
"Lúc còn trẻ chắc hẳn bà cũng là một mỹ nữ." Rốt cuộc Linne cũng biết được ngoại hình xuất sắc của Reto là kế thừa từ ai.
"Cha tôi nói, năm đó ông ấy đi công tác ở Ý, nhìn thấy mẹ tôi đang ở trên chiếc xe bán hoa. Ánh nắng buổi sớm chiếu vào đôi má của bà khiến nó mang sắc đỏ của hoa hồng, bà ngồi trên xe, phía sau có rất nhiều đàn ông đi theo bà, gọi bà là nàng Rosa. Bà vừa quay lại thì nhìn thấy cha tôi, tung một nhành hoa đỏ đến bên chân ông ấy và mỉm cười. Thế là cha tôi biết, cả đời ông ấy thuộc về mẹ tôi."
"Bà ấy tên là gì?"
"Valentina."
"Một cái tên thật đáng yêu."
"Phải."
"Bây giờ bà ấy còn khỏe không?"
"Khỏe lắm, sau này có cơ hội tôi sẽ đưa em về thăm. Bà ấy vẫn luôn muốn gặp mặt để cảm ơn em, cả gia đình tôi cũng vậy. Cuối tuần chúng ta có thể về nhà cùng ăn cơm. Có điều tôi phải nhắc em, đừng quá mong chờ vào tài nghệ nấu nướng của bà ấy."
"Nhìn dáng người anh là đủ biết, trước đây chưa từng được ăn no đúng không?"
Hai người nhìn nhau cười. Linne phát hiện ra lúc này tâm trạng của cậu dễ chịu chưa từng có. Cậu nghĩ về câu "về nhà cùng ăn cơm" của Reto, giống như họ đã có một gia đình, có những người chờ họ về dùng bữa tối, bọn họ ngồi chung một chiếc bàn, ăn những món ăn đơn giản và cùng tán gẫu về những chuyện xui xẻo trong công việc. Công việc của ai cũng khó khăn, nhưng khi bọn họ về đến nhà và ngồi vào bàn ăn, trở lại bên người thân, tất cả khó khăn đều được giải quyết.
Baleramović nhất định sẽ đến cùng quân cứu viện Croatia, với binh lực hiện tại thì tộc Serb không dám tiếp tục đánh. Trước lúc ấy, hai mươi phút cũng được, nửa giờ cũng tốt, cuối cùng cậu và Reto cũng có một đoạn thời gian ngắn ngủi yên bình.
Linne cười rồi dần dần chìm vào im lặng, ánh mắt sâu lắng dừng trên đôi môi của Reto, nếu cậu nhìn lên mắt hắn, cậu sẽ phát hiện ra thượng tá cũng đang đáp lại cậu với ánh mắt tương tự. Một sự thôi thúc rất rõ ràng đang dần chiếm lấy Linne.
Cậu ôm lấy đầu Reto rồi hôn hắn, hôn thật dữ dội và điên cuồng. Reto đỡ eo cậu, suýt nữa hai người đụng vào răng nhau. Linne không phải đang hôn hắn mà là đang trút cảm xúc! Môi Reto bị cậu cắn rách, máu tươi chảy ra trong miệng rồi trao đổi qua lại giữa môi hai người, hơi thở của Reto trở nên nặng nề, mùi máu đã kích thích ham muốn của hắn.
Lúc Linne đẩy hắn ra, mắt Reto hơi đỏ lên, hắn lau máu bên ngoài miệng: "Thích cắn người?"
Linne nghiêng đầu cười: "Chỉ cho phép anh biến thái, không cho người khác có chút sở thích đặc biệt sao?"
Nếu không phải bọn họ còn đang đánh trận, Reto thầm nghĩ hắn muốn đè cậu xuống làm việc ngay tại chỗ này.
Nhưng thượng tá vẫn còn lý trí, bất kể là thời gian địa điểm hay trạng thái thân thể thì cũng không phù hợp để họ vận động quá độ bây giờ. Trận chiến tiếp theo e rằng sẽ rất khó khăn. Nếu có thể thuận lợi bước qua cửa ải này, về sau hắn và Linne còn rất nhiều thời gian.
Hắn ôm chặt lấy cậu lính bắn tỉa, đổi thành kiểu hôn nhẹ nhàng, cho đến khi mùi máu bên ngoài miệng được thay thế bằng mùi vị của đối phương: "Tôi biết có một ngày em sẽ hiểu ra, sẽ lựa chọn chính xác. Linne, tôi muốn em biết rằng tôi rất tự hào về em."
Hôn môi liên tục khiến Linne thở dốc, cậu thất thần nhìn mắt Reto: "Đây là món quà anh dành cho em?"
"Phải," Reto ôm cậu: "Tôi muốn chia sẻ cho em tất cả mọi thứ."
Linne dựa vào ngực hắn, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập rất rõ ràng. Linne nhắm mắt, ngay cả nhịp tim này cũng là món quà đáng quý nhất. Cậu đột nhiên hiểu ra --- Có một chuyện từ trước đến nay cậu chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, bây giờ mới hiểu được --- Vì sao mà ngay từ đầu Reto đã coi cậu là mục tiêu, tỏ ra vô cùng cố chấp với cậu, một loại cố chấp vượt qua cả sự thù địch.
Bây giờ cậu có thể khẳng định, người đàn ông này nhất định rất yêu cậu.
Nhận ra điều này, Linne vô cùng kinh ngạc. Dường như trong tiềm thức cậu chưa bao giờ ngờ rằng Reto sẽ đem lòng yêu cậu, hay nói cách khác, cậu không tưởng tượng được Reto sẽ yêu bất cứ người nào, thậm chí cậu còn nghi ngờ liệu Reto có thực sự khát vọng tình yêu hay không. Tính cách của Reto có sự vặn vẹo khác với người thường, đó là sự ngạo mạn đến mức gần như vô lễ, tuy rằng hắn không giải thích nguyên nhân nhưng Linne không phải kẻ ngốc, cậu biết người mà có thể trải nghiệm tình yêu một cách bình thường thì sẽ không giống Reto. Cậu nghi ngờ Reto gặp khó khăn trong việc trải nghiệm tình yêu, nghi ngờ Reto có thể thực sự đạt được tiếng nói chung về mặt tình cảm với một người khác hay không.
Điều đó không giống với một mối quan hệ thân mật. Linne và Reto cũng từng có quan hệ thân mật, bọn họ thăm dò thân thể lẫn nhau, cũng đã hôn nhau, thậm chí đã tạo nên một mối quan hệ thân mật qua trò chơi trốn tìm đầy nguy hiểm, nhưng cả hai đều biết điều đó không giống với tình yêu. Bất kể là ai, có gặp vấn đề về tinh thần và tâm lý hay không thì đều có thể hưởng thụ một mối quan hệ thân mật, nhưng không thể cảm nhận và trải nghiệm tình yêu. Đó là một loại năng lực mà không phải ai sinh ra cũng có sẵn.
Bây giờ Linne vẫn đang nghi ngờ, liệu cảm nhận về tình yêu của Reto có giống với cậu chăng. Nhưng cậu nghĩ chẳng có gì đáng sợ cả, cậu không quan tâm tình cảm của Reto có phải tình yêu thuần túy hay không, bởi vì cậu khẳng định Reto có một loại khát vọng đặc biệt đối với cậu, làm cho hắn được nếm mùi nóng vội và âu lo, khát vọng ấy rất mãnh liệt, giống như nhịp tim của thượng tá ngay lúc này, nó khiến Reto bị thương, nó sẽ liên tục nhắc nhở Reto ở mỗi vết sẹo Linne để lại rằng nếu hắn không theo đuổi khát vọng ấy, tinh thần của hắn sẽ dần suy kiệt, cho đến khi hoàn toàn khô cạn và héo úa.
Mà trải nghiệm vừa ngọt ngào vừa đau đớn ấy là thứ tiệm cận tình yêu nhất mà Reto có thể chạm đến.
"Em đang nghi ngờ tôi sao?" Reto nhìn ra suy nghĩ của cậu.
Linne khẽ cười: "Anh cứ vậy suốt, anh như sống trong đầu em nhưng lại từ chối khi em muốn đến gần anh hơn."
"Có lẽ vì muốn bảo vệ em nên mới làm như vậy." Reto trêu chọc.
Linne nhướn mày, điều đó có nghĩa là hắn không tin cậu: "Mhm?"
Reto hiểu: "Em cảm thấy tôi không đủ thẳng thắn với em, tôi biết quá khứ của em nhưng tôi lại ít khi nhắc tới chính mình."
"Chẳng lẽ đó không phải sự thật?"
"Đúng là vậy. Không phải tôi muốn giấu giếm gì em, tôi chỉ không tìm được cơ hội để bộc bạch."
"Bây giờ có thể nói, dù sao chúng ta cũng đang rảnh."
Reto điều chỉnh tư thế để Linne ngồi trong lòng hắn. Hai người dựa vào góc tường đầy bụi bặm, ánh chiều tà hắt lên tường như bộ váy cưới cũ kỹ dưới đáy rương đồ của mẹ, Reto có thể mường tượng ra cảnh Linne mặc lễ phục màu trắng.
"Em muốn biết cái gì?" Reto đã sẵn sàng, hắn giống như anh chồng chuẩn bị thành thật thú tội vào buổi đêm trước lễ cưới.
Linne hỏi: "Anh nói trước đây chúng ta đã gặp nhau, nhưng em không nhớ ra được. Rốt cuộc là ở đâu? Năm 91 từ Croatia về là em chuyển tới doanh trại lính biên phòng ngay, không nhớ đã từng gặp người Bosniak."
"Không phải năm 91, em không nhớ cũng đúng thôi. Nếu em nhớ được thì chứng tỏ tôi đã không hoàn thành tốt công việc."
"Là sao?"
"Là chuyện của rất lâu về trước. Chúng ta gặp nhau ở bộ chỉ huy Quân đội Nhân dân, em mới trở về từ Anh sau khi đi huấn luyện, lúc đó em vừa nhậm chức ở Đơn vị đặc nhiệm, thành tích rất xuất sắc, tôi chú ý đến em đầu tiên là bởi bảng thành tích vô cùng nổi bật. Sau đó chúng ta gặp lại ở doanh trại, tôi còn thấy quá trình em tập luyện." Reto dịu dàng nói tiếp: "Đó là mùa hè năm 1987, lúc ấy tôi đã nghĩ, nhất định phải làm quen với cậu lính bắn tỉa này."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Kế tiếp sẽ tiết lộ những bí mật nhỏ của Reto.
Tác giả :
Giang Đình