Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1
Chương 4: “Tọa nguyệt cử “

Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1

Chương 4: “Tọa nguyệt cử “

*Ở cử (chỉ phụ nữ sau khi sinh trong một tháng đầu tiên)

Mặc Oa Tử sáng sớm và hùng hùng hổ hổ như thường ngày vào tiểu y viện, vừa đem đồ ném lên bàn, vừa đùa Đại hoàng trong lồng chim, thanh âm nói chuyện đến điếc tai: “Ta thao – mụ nội nó, hôm nay tại trạm tàu điện ngầm cư nhiên lại để cho tôi đụng phải tên rùa lần trước! Hắc, phỏng chừng tên kia cũng không nhớ tôi, cậu đoán xem, tôi lại đứng xếp hàng trước mặt hắn, lúc lên tàu điện ngầm ta sống chết chặn cửa không cho hắn lên, tên kia không kịp mắng ta thì cửa đóng, ha ha ha, ông trời có mắt a!"

Hắn đang ôm Đại hoàng nhà hắn cười ha ha, cười nửa ngày, trong phòng cũng không có phát ra tiếng gì, khiến Mặc Oa Tử lúc này mới cảm giác mình là đang tự mình độc diễn.

“U, Bình An, cậu ngày hôm nay thế nào lại hiền lành vậy, có phải tiền kiếm nhiều hơn liền lười theo tôi nghèo kiết hủ lậu tiếp lời?"

Bình An vẫn là một câu nói chưa nói, nằm úp sấp trên bàn hai mắt đờ ra. Mặc Oa Tử cảm thấy không thích hợp, lại tiếp tục trêu chọc hắn.

“Cậu một đại nam nhân giả bộ như đang kinh kỳ (cái này nếu là con gái liền sẽ biết) cái gì a, nhanh nói, giống như để tôi diễn kịch miễn phí cho cậu xem, nhanh lên một chút đi trêu Tiểu Bạch nhà cậu một chút, giống cậu đều một bộ muốn chết không sống được."

“Ai nói Tiểu Bạch với tôi cùng giai cấp…"

Rốt cục Bình An có lực khí từ trong miệng phun ra một câu, nửa người trên toàn bộ ngồi phịch ở trên bàn, cái mông chỉ có thể ngồi trên ghế vừa đau chết, hắn hiện tại đâu còn có thời gian mà phản ứng Mặc Oa Tử, mạng nhỏ mình còn chiếu cố không tới đi, còn chen tàu điện ngầm kéo nửa cái mạng trở về tiểu y viện, mệt hắn chưa từng muốn nói chuyện, thẳng đến khi hắn nghe Mặc Oa Tử nhắc tới Tiểu Bạch, đại não hắn liền nhanh chóng chuyển biến liên tưởng đến một loạt chuyện không tốt: Tiểu Bạch —— một con thỏ muốn chết cùng bảo bối nhà mình cùng tên —— uy thỏ kiếm tiền —— nhà thỏ có một Thú ca ca —— tối hôm qua bị hắn thượng…

Bình An vừa nghĩ tới việc này, dạ dày đều phát đau, hiện tại hắn rốt cục có thể hiểu được nữ nhân ở cữ là có cái cảm thụ gì, hắn hiện tại chính là cảm giác kia, đau thắt lưng chân đau cái mông đau, đau dạ dày gan đau tim đau, Bình An đang cố gắng vì hắn một thanh niên tốt hai mươi mấy tuổi tìm một lý do thích hợp an ủi mình.

“Ai nha, Bình An, cậu hôm nay có chút không đúng a, chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, nhanh cùng tri tâm ca ca nói một chút, để tri tâm ca ca phân tích nhân quả đạo lý trong này cho cậu."

Mặc Oa Tử tên này đã hứng thú, phải nói Mặc Oa Tử đối chuyện gì cảm thấy hứng thú? Không có gì hơn bát quái chuyện (tin đồn, tin nhảm). Bình An chỉ biết người này hăng hái, hơn nữa Mặc Oa Tử miệng mở, công lực thâm hậu, nếu là hắn biết đến chút chuyện gì mới mẻ, chuyện đó phố lớn ngõ nhỏ không người không biết.

Bình An đem đầu quay về hướng Mặc Oa Tử, hung hăng liếc hắn, phun ra hai chữ: “Mang thai."

Cái này lại làm Mặc Oa Tử sợ hãi, hắn đem Đại hoàng trong tay để qua một bên, cũng học Bình An bộ dạng toàn bộ thân tê liệt trên bàn, còn giả bộ nhỏ giọng hỏi: “Của người nào?"

Bình An hiện tại nếu là có khí lực, liền trực tiếp mặc kệ tát vào miệng hắn hai cái.

Mặc Oa Tử cũng có chút nhìn ra Bình An sinh khí, nhanh thẳng người lên cười ha hả ngắt lời: “Ngươi cũng bây giờ nói cho tôi biết, cậu thật ra là một song tính nhân a, tri tâm ca ca trái tim không tốt, không chịu nổi sức ép đâu, nói nghiêm chỉnh chút, tôi cũng là thật tâm tưởng giúp mình bạn thân chia sẻ chia sẻ việc lo lắng a, cậu hiện coi mình như hoàng thượng, tôi phục vụ cho cậu còn không được?"

“Tôi là hoàng thượng cậu là cái gì, thái giám."

“Ai u, Bình An cậu ngày hôm nay tìm thù tới! Khẩu khí còn thật lớn a." Mặc Oa Tử nói liền vén tay áo lên, làm bộ muốn đánh, kết quả Bình An điểu cũng không điểu liếc mắt hắn, Mặc Oa Tử liền muốn xuống, vì chuyện bát quái này cong tâm, tiếp tục lấy lòng: “Thái giám không dễ làm a, thế nào cậu cũng phải cho là thái giám tổng quản a, không đúng không đúng, hai ta lạc đề, cậu xem tôi vất vả như vậy nịnh bợ cậu, cậu còn không tiết lộ cho tôi đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Bình An trực tiếp ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Mặc Oa Tử nói đúng là một ngày đặc biệt, hắn cũng dự định không để ý tới tên này.

Tình hình này khiến Mặc Oa Tử đau lòng như cắt a, một bên vỗ bàn, một bên học khóc tang điều: “Ai u má ơi, bạn thân chính mình đều không định nhìn mình a, có thể để cho tôi sống thế nào a, ai u má ơi, ai u ai u…"

Hắn một lời còn chưa nói hết, cửa một trận vang, một nam nhân mặc áo khoác vàng nhạt từ cửa đi vào, nam nhân trong tay cầm theo một túi công văn, sắc mặt nhu hòa, nheo mắt lại đối Mặc Oa Tử cười: “Còn chưa vào chợt nghe thấy cậu khóc tang, làm sao vậy?"

Bình An còn ghé vào trên bàn cừa nghe thanh âm, vội vàng ngồi dậy, liều mạng dù thân còn đau ni, liền vội vàng mặc áo khoác trắng, trái lại Mặc Oa Tử đối diện, cũng vẻ mặt nghẹn đỏ, còn cười hướng nam nhân giải thích: “Lão bản ngài hôm nay tới thật sớm a, kỳ thực trong bệnh viện có tôi cùng Bình An hai người coi chừng liền không thành vấn đề, ngài không bằng ở nhà ngủ một lát giác, đỡ mệt."

Lão bản lấy túi đem laptop bên trong đem ra, nghe xong Mặc Oa Tử nói, cười lắc đầu: “Đã lớn tuổi rồi ngủ mấy giờ liền được, cậu còn chưa nói vừa rồi thế nào lại khóc tang thương?"

“Lão bản cũng không thể nói như vậy a, ngài mới mấy tuổi a, lão bản hơn ba mươi đầy hứa hẹn, hiện tại đi đâu tìm a. Khi ta tới thấy Bình An hình như thân thể khó chịu, liền hát hai đoạn cho hắn, hát không tốt còn bị ngài nghe thấy được, ha ha."

Mặc Oa Tử một bên ngượng ngùng cười, một bên hướng Bình An nháy mắt, ý tứ chính là để cho Bình An chớ đem chuyện xấu của hắn nói ra, để lão bản biết được, Bình An cũng nghĩ việc này cũng có chút ý tứ, Mặc Oa Tử mặc dù miệng không thành thật, thế nhưng ở trước mặt lão bản vẫn là rất biết nên nói cái gì, cũng không muốn cho lão bản ấn tượng xấu, dù sao liên quan đến vấn đề tiền lương.

“Bình An thân thể khó chịu? Nếu như thực sự không được liền về nghỉ ngơi đi, đừng cố chống cự."

Lão bản thanh âm như thiên sứ của khiến Bình An một hồi cảm động rơi nước mắt, hiện tại lão bản thương cảm thuộc hạ như vậy đi đâu tìm a, thế nhưng nghĩ tới trở lại còn phải chen tuyến số 1 quay về tuyến số 8, hắn liền sầu muộn, còn không bằng ở trong bệnh viện nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi một chút, liền hướng lão bản khoát khoát tay: “Không có việc gì lớn, không cần đi về, gần đây có thể là do ăn bậy nên đau bụng."

Lão bản hướng về phía hai người gật đầu cũng không nói nhiều, ôm laptop và túi công văn lên lầu hai vào phòng làm việc của hắn.

Mặc Oa Tử nhìn lão bản lên lầu, lại đem mặt tiến đến trước mặt Bình An, trái nhìn phải xem, nhìn hồi lâu mới hỏi: “Cậu không mang thai sao?"

Bình An cầm lấy trên bàn một bao thuốc chuột quá thời hạn, mở định đổ vào hộp đựng thức ăn trong lồng của Đại hoàng, Mặc Oa Tử phản ứng cũng nhanh, ôm Đại hoàng liền chạy trốn ra ngoài thật xa.

“Miệng chó không nhổ ra ngà voi."

Mặc Oa Tử vừa nhìn Bình An thực sự nóng nảy, nhanh ngậm miệng gì cũng không nói.

Trong lúc nhất thời dừng lại, Bình An rốt cục cũng có thể an tĩnh nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi, khó được thời gian thanh tĩnh, mùa đông ánh mặt trời thật ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, cái gì cũng không muốn, Bình An liền mơ mơ màng màng ghé vào trên bàn ngủ, cho tới trưa y viện chưa có một người đến, Mặc Oa Tử ở bàn bên cạnh chán đến chết đùa Đại hoàng, nhìn thoáng qua Bình An đã ngủ, cũng không có phá hắn, cầm lấy áo khoác Bình An cỡi ra đắp đi tới cho hắn.

Thời gian vắng vẻ ấm áp duy trì liên tục đến hơn mười hai giờ trưa, Bình An mới hài lòng từ trên bàn bò dậy, xoay cái cổ cứng ngắc, xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện trên bàn Mặc Oa Tử không biết từ lúc nào biến thành lão bản, hắn bật người giật mình, trong thời gian làm việc mà ngủ, còn bị lão bản bắt được, tiền lương tháng này sẽ vơi không ít phân nửa đi!

“Lão, lão bản…"

Lão bản đường nhìn từ trên màn hình máy vi tính chuyển dời đến trên mặt Bình An, cười gật đầu: “Cậu đã tỉnh, Quách Mạc đi mua bữa trưa, thân thể cậu khó chịu sẽ ngủ nhiều."

Những lời này lại khiến cho Bình An muốn cảm động rơi nước mắt, hắn đều trong nháy mắt bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ, thẳng thắn cả đời ở nơi này làm việc.

Ai biết hắn còn chưa kịp cảm tạ một phen, điện thoại di động trong túi lại vang lên, quẫn bách nghiêm mặt nhìn về phía lão bản, lão bản cũng không để ý cười cười, Bình An mới cầm điện thoại di động lên chuẩn bị nghe, vừa nhìn điện báo biểu hiện, vừa Trần Phi Phi.

“Này, cậu lại có chuyện gì?"

“Ai Bình An, tôi mạo hiểm trong thời gian làm việc gọi điện cho cậu, cậu còn đối với tôi tức giận, tôi kỳ thực muốn hỏi cậu chuyện này." Trần Phi Phi nghiêm trang hỏi, Bình An lại nghĩ hắn cũng không phải việc đứng đắn gì.

“Cậu nói đi, chuyện gì."

“Cậu cùng tổng giám đốc chúng tôi, quan hệ thế nào a?"

“Khụ —— "

Nghe xong lời này Bình An thất kinh, Trần Phi Phi thế nào đột nhiên lại muốn hỏi điều này? Lẽ nào chuyện tối ngày hôm qua đều bị hắn biết! Bình An trong long vội, giải thích càng lộ ra việc không liên quan mình.

“Cái gì quan hệ thế nào, tôi và tổng giám đốc các cậu có thể có quan hệ gì, không phải là lần trước không cẩn thận ở dưới lầu đụng phải hắn một lần sao, cậu nhớ việc này chứ?"

Trần Phi Phi nghe xong Bình An nói, cũng hiểu được rất là nghi hoặc: “Đúng vậy, tôi cũng hiểu được hẳn là không có quan hệ gì, nhưng thế nào ngày hôm nay tổng giám đốc chúng tôi cư nhiên thần thanh khí sảng trong giờ làm việc đột nhiên tới tìm tôi, còn nói với tôi muốn số điện thoại của cậu, lại đặc biệt cặn kẽ hỏi thăm chuyện của cậu mà, ta không có ý tứ trước mặt tổng giám đốc hỏi hai người các cậu thế nào nhận thức, nghĩ kỳ quái mới gọi điện thoại hỏi cậu, còn tưởng rằng cậu cùng tổng giám đốc chúng tôi quen nhau."

“Tôi làm sao biết, tôi ngay cả tổng giám đốc các cậu gọi là gì cũng không biết, làm sao có thể cùng hắn quen nhau, cậu cũng suy nghĩ nhiều quá rồi." Bình An một bên bình tĩnh giải thích, một bên lại gấp gáp hỏi: “Cậu không đem số điện thoại của tôi cùng chỗ tôi công tác nói cho hắn biết chứ? Tôi cũng không muốn tự nhiên quen người khác như vậy."

“Ai huynh đệ a, việc này cậu cũng không nên trách tôi a, người ta là tổng giám đốc, tôi chính là một viên chức nho nhỏ, hắn đột nhiên tới tìm tôi tôi còn chưa tỉnh hồn nha, cụ thể hỏi cái gì tôi cũng nhớ không rõ lắm, dù sao tôi là cũng đem toàn bộ hiểu biết nói hết, cậu nói cậu nhận thức tôi là một việc thật tốt, tôi giúp cậu cùng tổng giám đốc chúng tôi làm quen, người muốn nhận thức hắn hắn còn không cần hãnh diện đâu, vạn nhất sau đó có một cái thương nghiệp gì lui tới, thuận tiện hơn."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại