Tất Cả Vì Em
Chương 7: Yêu?
- Băng nhi, em định đền bù cho tôi thế nào?
- Ahaha... Lãnh tổng, anh nói gì thế? Sao tôi không hiểu anh nói gì nhỉ?( T-T"")
- Trí nhớ em kém vậy sao? Thôi không sao, để tôi giúp em nhớ lại.(^~^)
- Anh...ưm...
Chưa nói hết câu,anh đã cúi xuống hôn lấy môi cô. Nụ hôn ấy ngọt ngào,triền miên mang tính cướp đoạt. Đôi tay không an phận,1tay luồn qua sau lưng kéo khóa váy xuống,1tay xoa nắn nơi mềm mại trước ngực.
Chiếc váy trắng tinh tinh xảo bị anh kéo xuống đến ngang hông để lộ xương quai xanh hấp dẫn mê người và đường cong hoàn hảo cùng làn da nõn nà phơi bày ngay trước mắt.
Toàn thân cô khẽ run theo từng đợt mỗi khi đôi môi và bàn tay anh chạm đến từng tấc da tấc thịt trên người cô. Anh như con dã thú đói khát lâu ngày đang gậm nhấm con mồi là cô và chỉ hận không thể lập tức nuốt cô vào sâu trong cơ thể mình.
Cô không phản kháng, bản năng trong cô như muốn tự nguyện hiến dâng bản thân mình...Phải chăng cô đã yêu anh, người con trai cô chưa một lần nhìn thấy?
Mỗi nơi anh đi qua trên thân thể cô anh lại để lại dấu kí đỏ mắt của riêng bản thân mình. Cô chỉ biết rên lên theo từng hoạt động của anh.
Khi anh đưa tay định chút bỏ chiếc áo sơ mi và mọi chướng ngại trên người để tiến vào thì tiếng gọi của Thiếu Lăng ngoài cửa vang lên:
- Lão đại, Mộc Gia Hoàng và Mộc Tình muốn gặp ngài.
- Vậy để họ chờ đi.
- Sao anh chưa đi?
Cô với gương mặt đỏ ửng cất tiếng hỏi anh.
- Em và tôi còn chưa xong việc.
- Trời ạ! Anh mau đi đi!
Cô ngại ngùng đẩy anh xuống giường. Anh nghe lời cô miễn cưỡng ra ngoài không quên đưa cho cô cái áo sơ mi trong tủ của anh, váy cô anh đã vô tình làm rách.
- Lãnh tổng!/~
Hai cha con đồng thanh.
- Không biết Mộc gia các người tới đây làm gì? Anh vào thẳng vấn đề chính.
- Lãnh...tổng, không biết...ngài có hay không chuyện Lâm tổng... thu mua... Mộc thị?
- Vậy thì sao?
Anh lãnh đạm trả lời.
- Lãnh tổng~ Không biết̉ Uyển Băng đã nói gì với ngài nhưng xin ngài đừng tin những gì nó nói, nó không đáng để ngài tin tưởng đâu.
Cô ta nũng nịu, đưa đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ khiến người ta thương tiếc nhìn anh. Anh nhìn cô ta, không, chính xác hơn là nhìn đôi mắt... Cô ta thấy anh nhìn mình, cứ ngỡ là anh để ý tới cô ta. Đang định lên tiếng thì:
- Phong, áo anh rộng quá!
... Uyển Băng cô bước xuống cầu thang, đôi tay vịn vào lan can từng bước đi xuống. Chiếc áo sơ mi quá cỡ rộng thùng thình khiến vóc người của cô trở nên quyến rũ, như ẩn như hiện qua lớp áo của anh. Cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh và cổ mang theo những ấn kí mê người. Mái tóc buông xõa xuống đôi vai có chút rối bời. Trông bộ dạng của cô như tố cáo việc làm mờ ám của người nào đó.
- Con hồ li tinh rác rưởi, sao mày lại ở đây?
Mộc tình gầm lên thành tiếng dữ tợn, đôi mắt sắc bén như găm lên người cô. Đôi tay nắm chặt thành đấm nổi lên từng gân xanh,
móng tay đâm sâu vào da thịt bật cả máu.
Không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống cực độ***
Tiếp k ak?(*-*)
- Ahaha... Lãnh tổng, anh nói gì thế? Sao tôi không hiểu anh nói gì nhỉ?( T-T"")
- Trí nhớ em kém vậy sao? Thôi không sao, để tôi giúp em nhớ lại.(^~^)
- Anh...ưm...
Chưa nói hết câu,anh đã cúi xuống hôn lấy môi cô. Nụ hôn ấy ngọt ngào,triền miên mang tính cướp đoạt. Đôi tay không an phận,1tay luồn qua sau lưng kéo khóa váy xuống,1tay xoa nắn nơi mềm mại trước ngực.
Chiếc váy trắng tinh tinh xảo bị anh kéo xuống đến ngang hông để lộ xương quai xanh hấp dẫn mê người và đường cong hoàn hảo cùng làn da nõn nà phơi bày ngay trước mắt.
Toàn thân cô khẽ run theo từng đợt mỗi khi đôi môi và bàn tay anh chạm đến từng tấc da tấc thịt trên người cô. Anh như con dã thú đói khát lâu ngày đang gậm nhấm con mồi là cô và chỉ hận không thể lập tức nuốt cô vào sâu trong cơ thể mình.
Cô không phản kháng, bản năng trong cô như muốn tự nguyện hiến dâng bản thân mình...Phải chăng cô đã yêu anh, người con trai cô chưa một lần nhìn thấy?
Mỗi nơi anh đi qua trên thân thể cô anh lại để lại dấu kí đỏ mắt của riêng bản thân mình. Cô chỉ biết rên lên theo từng hoạt động của anh.
Khi anh đưa tay định chút bỏ chiếc áo sơ mi và mọi chướng ngại trên người để tiến vào thì tiếng gọi của Thiếu Lăng ngoài cửa vang lên:
- Lão đại, Mộc Gia Hoàng và Mộc Tình muốn gặp ngài.
- Vậy để họ chờ đi.
- Sao anh chưa đi?
Cô với gương mặt đỏ ửng cất tiếng hỏi anh.
- Em và tôi còn chưa xong việc.
- Trời ạ! Anh mau đi đi!
Cô ngại ngùng đẩy anh xuống giường. Anh nghe lời cô miễn cưỡng ra ngoài không quên đưa cho cô cái áo sơ mi trong tủ của anh, váy cô anh đã vô tình làm rách.
- Lãnh tổng!/~
Hai cha con đồng thanh.
- Không biết Mộc gia các người tới đây làm gì? Anh vào thẳng vấn đề chính.
- Lãnh...tổng, không biết...ngài có hay không chuyện Lâm tổng... thu mua... Mộc thị?
- Vậy thì sao?
Anh lãnh đạm trả lời.
- Lãnh tổng~ Không biết̉ Uyển Băng đã nói gì với ngài nhưng xin ngài đừng tin những gì nó nói, nó không đáng để ngài tin tưởng đâu.
Cô ta nũng nịu, đưa đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ khiến người ta thương tiếc nhìn anh. Anh nhìn cô ta, không, chính xác hơn là nhìn đôi mắt... Cô ta thấy anh nhìn mình, cứ ngỡ là anh để ý tới cô ta. Đang định lên tiếng thì:
- Phong, áo anh rộng quá!
... Uyển Băng cô bước xuống cầu thang, đôi tay vịn vào lan can từng bước đi xuống. Chiếc áo sơ mi quá cỡ rộng thùng thình khiến vóc người của cô trở nên quyến rũ, như ẩn như hiện qua lớp áo của anh. Cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh và cổ mang theo những ấn kí mê người. Mái tóc buông xõa xuống đôi vai có chút rối bời. Trông bộ dạng của cô như tố cáo việc làm mờ ám của người nào đó.
- Con hồ li tinh rác rưởi, sao mày lại ở đây?
Mộc tình gầm lên thành tiếng dữ tợn, đôi mắt sắc bén như găm lên người cô. Đôi tay nắm chặt thành đấm nổi lên từng gân xanh,
móng tay đâm sâu vào da thịt bật cả máu.
Không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống cực độ***
Tiếp k ak?(*-*)
Tác giả :
Lạc Tuyết Tịch