Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc
Chương 6

Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc

Chương 6

Sự thật chứng minh Bàng Đức Nữ đã biết hét chói tai.

Tất cả sự việc tựa hồ phát sinh trong nháy mắt, vì vậy thân thể Long Kiệt không báo trước liền ngã xuống, cả người trực tiếp lăn xuống cầu thang, cuối cùng ngã trên mặt đất, chân đặt ở bậc thang thứ nhất.

“A!" Mà những người khác lúc này mới bắt đầu hét chói tai.

Đức Nữ hai ba lần vừa chạy vừa nhảy đi xuống, quỳ bên cạnh hắn, tay run rẩy chạm vào mặt hắn, hai mắt hắn nhắm chặt khiến cho tâm cô thật lạnh. “Tổng giám đốc, Long Kiệt!" Cô gọi nhỏ tên hắn, cảm giác như sắp hít thở không thông. “Ai đó gọi điện thoại cho xe cứu thương đi!"

Trong rối ren Bàng Đức Nữ không quên chỉ huy mọi thứ.

“Anh ta thế nào, có cần chúng tôi đưa đi bệnh viện..." Chủ nhân bữa tiệc đi đến, vừa nói vừa đỡ hắn dậy.

“Dừng tay!" Ánh mắt Đức Nữ luôn nghiêm nghị trong thời khắc này có chút hốt hoảng. “Sợ rằng anh ta bị gẫy xương, không nên di động hắn, chờ xe cứu thương đến."

“Nhưng mà??"

Mặc kệ người kia giải thích cái gì, giờ phút này Long Kiệt mới khôi phục lại được ý thức, trong cơn mê tỉnh lại.

Lực chú ý của Đức Nữ được kéo về, tay nhè nhẹ vỗ về trên mặt hắn: “Đừng nên lộn xộn, anh bị thương, yên tâm đi! Không có gì đáng ngại, chúng ta sẽ đi bệnh viện..." Ý thức Long Kiệt có chút hốt hoảng, chân truyền đến một trận đau nhức khiến cho hắn lại lâm vào hôn mê. “Đức... Đức Nữ!" Người trước mắt nhất định không phải là Đức Nữ, giọng nói của cô không thể dịu dàng như vậy...

“Là tôi, tôi vẫn đang ở đây." Trong giọng nói của cô không hề che giấu sự lo lắng.

Hắn nghĩ muốn an ủi cô, muốn xóa đi thanh âm lo lắng kia, nhưng tay không còn sức lực giơ lên được.

“Không nên cử động!" Cô cầm tay của hắn, trong lòng không thể nhịn được đau lòng, thật là chết tiệt! chiếc xe cứu thương kia sao mãi vẫn chưa tới?!

“Đã gọi xe cứu thương chưa?" Đức Nữ quay đầu lại hỏi. “Gọi gọi!" Có người trả lời cô.

Quả nhiên, xe cứu thương đến rất nhanh, chân mày cô đang nhíu chặt thì xe cứu thương tới.

Mấy nhân viên y tá đỡ hắn lên cáng cứu thương, đưa lên xe của bệnh viện.

“Tôi sẽ đi theo sau mọi người." Đức Nữ cầm chìa khóa xe Long Kiệt lên, trong lúc bối rối vẫn không quên xử lý mọi chuyện. Bằng không tý nữa lại phải quay lại lấy xe, cô sợ rằng nhất thời không dám rời khỏi bệnh viện, trừ phi hắn bình an vô sự. Nhưng nhìn thấy trán hắn toát ra mồ hôi, cô biết hắn đang nhịn đau, sợ rằng sẽ không thể không sao!

Thật may là bệnh viện cách đấy không xa, rất nhanh cô đã đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, dừng xe ở bãi đỗ, cô nắm lấy ví da chạy hướng cửa phòng cấp cứu.

“Anh ấy sao rồi?" Đức Nữ vội vàng hỏi, nữ y tá ngăn cô không cho vào, nhìn từ kính cửa sổ thủy tinh trong suốt vào được, thấy bác sĩ đang xử lí vết thương cho hắn.

“Xin hỏi ai có quan hệ với bệnh nhân?" Y tá hỏi.

“Tôi và anh ta..." Cấp dưới? Nói như vậy có khi sẽ bị bệnh viện đuổi về? “Bạn bè, phải mổ sao? Vết thương của anh ấy sao rồi?"

“Tiểu thư, cô đừng sốt ruột, bác sĩ đang chữa trị." Hiển nhiên cô y tá nhìn thấy được sự lo lắng của người nhà bệnh nhân, nhưng không thể trách được, nói: “Cô đi theo tôi điền hồ sơ nhập viện cho bệnh nhân."

Đức Nữ không thể làm gì khác hơn là đi theo cô y tá làm hồ sơ. Mấy phút sau, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.

“Anh ta có vài chỗ trầy da, nhưng không nghiêm trọng. Nghiêm trọng là chân của anh ta đã bị gãy, tôi đã sắp xếp cho anh ta ngày mai sẽ mổ, cô có thể giúp anh ta chuẩn bị đồ dùng nằm viện, mấy ngày sau khi mổ, nếu mà ổn định thì có thể xuất viện. Chờ đến lúc cắt bỏ thạch cao, tiếp theo phải làm hồi phục sức khỏe, chờ ý kiến viện trưởng dặn dò một lần nữa."

Bác sĩ cấp cứu nói đơn giản tóm tắt một lượt.

“Nhưng mà bây giờ chắc chắn anh ấy sẽ rất đau? Còn phải đợi đến sáng ngày mai?" Đức Nữ không thể tin được, đây chẳng lẽ nào là phương thức làm việc bình thường? Không phải đây là bác sĩ phẫu thuật à, còn phải chờ bác sĩ phẫu thuật đến sao?

“Phu nhân, tình trạng bệnh của tiên sinh không đến mức quá nghiêm trọng như vậy." Bác sĩ giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô. “Chờ tôi gây mê cho anh ta, để cho anh ta nghỉ ngơi một giấc, một lúc sau sẽ chuyển sang phòng bệnh bình thường, cô đi giúp anh ta làm thủ tục nhập viện đi!"

Không để ý bị hiểu lầm là vợ của hắn, Đức Nữ đi giải quyết những chuyện vụn vặn. Cô nhíu mày thành một đường thằng bộ dáng hoàn toàn rất lo lắng không giống như thường ngày.

Có lẽ bởi hắn vì cô mà bị thương, bất kể thế nào, cô cũng phải có trách nhiệm!

Ai! Hi vọng hắn nhanh chóng bình phục, nếu không cô sẽ áy náy phải trở thành người vô tình.

Không đếm xỉa tâm tình trong lòng có chút thay đổi kì lạ, đầu óc cô chỉ nghĩ đến chuyện phải xử lí bệnh tình, trong đầu cô một việc lại một việc đều sắp xếp theo một hành trình, chẳng lẽ đây là bệnh nghề nghiệp của thư ký sao?

Cho dù Đức Nữ đã bận rộn một đêm, ngủ không được đến hai, ba tiếng, hôm sau vẫn như thường lệ xuất hiện ở bàn làm việc. Tinh thần cô có chút uể oải, bộ trang phục che đậy kín đáo, bộ dáng ngàn năm hóa thạch hóa một chút xíu cũng không thay đổi.

“Chị Bàng!" Hôm nay Hạ Ngữ Hoa khác thường đến sớm hơn giờ làm việc, nhìn thấy cô liền đi tới. “Chị có biết tổng giám đốc đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Chân mày Đức Nữ cau lại. Tin tức này thật vui vẻ đến thế sao? Long Kiệt bị thương thì tốt cái quái gì đến đám bát quái này? Nhìn vẻ mặt Hạ Ngữ Hoa hưng phấn: “Tổng giám đốc bị thương, em vui vẻ cái gì?" Không nghĩ tới mình lại buột miệng nói ra, giọng nói so với thường ngày nghiêm nghị hơn một ít.

“Không có đâu!" Hạ Ngữ Hoa xua tay, muốn nhanh chóng giải thích:" Nói cho chị biết một tin đại bát quái, nghe nói hôm qua tổng giám đốc đi cùng một mỹ nữ đi dự tiệc, tổng giám đốc vì cô ta mới bị ngã cầu thang, chị nghĩ vị mỹ nữ này là ai hả? Tổng giám đốc gần đây có niềm vui mới sao? Em nghe ngóng được không phải là Kha Dĩ Chân, cũng không phải là Lê Mẫn, càng không phải..."

Đức Nữ cắt đứt lời Hạ Ngữ Hoa đang thích thú kể chuyện bát quái. “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Nhớ, chuyện này không được truyền ra ngoài, tổng giám đốc sợ rằng sẽ không vui. Em đem toàn bộ công văn chỉnh sửa lại một chút, chị muốn đi vào bệnh viện nhìn thăm tổng giám đốc một lúc, làm phiền em."

Đức Nữ đem sai công việc rồi bảo Ngữ Hoa rời đi, nếu không cô sợ cô sẽ nổi điên lên mất.

Trời ạ! Thế nào cô lại nữ nhân vật chính trong thông tin bát quái!? Đây là quả báo sao?

Thật may không ai nhận ra vị ‘mỹ nữ’ kia là cô nêu không bây giờ cô đã phải bắt đầu bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ rồi. Cô chưa bao giờ ghét đám bát quái như giờ phút này!

Ngày hôm sau cô ở cùng Long Kiệt, bởi vì tác dụng của thuốc ngủ đến bây giờ vẫn còn mê man, cô đợi một lúc thấy hắn đã hoàn toàn ngủ say mới rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà cũng đã 2, 3 giờ, sáng sớm cô lái xe của hắn đến chỗ hắn ở, dùng chìa khóa trên người hắn mở cửa, giúp hắn thu dọn một đống đồ dùng tắm rửa, dĩ nhiên bao gồm cả quần áo! Vấn đề này khiến cô có chút khó xử, nguy hiểm thật, may mà không ai nhìn thấy.

Chờ một lúc nữa hắn giải phẫu xong, cô phải chạy đến bệnh viện. Chờ hắn mổ, có nên hay không báo với người nhà hắn một câu. Căn cứ vào kết quả thăm hỏi ngày hôm qua, người nhà hắn dường như không ở Đài Loan, hắn còn cố tình nói không cần phải thông báo, sau đó liền ngủ mê man, cô lại phải chờ lâu rồi.

Tốt nhất là người nhà hắn xuất hiện, như thế cô sẽ không bị trói ở bệnh viện. Sớm biết nợ hắn một phần ân tình, thà cô bị ngã xuống cầu thang, cũng tốt hơn là đầy một bụng cảm giác kì lạ, tâm tình trào dâng. Tối hôm qua căn bản cô không ngủ được, trong đầu đều nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của hắn.

Nói thật ra, điều này khiến cô rất khiếp sợ, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Long Kiệt, trước mặt cô hắn luôn ung dung tự tin, nhanh chóng, chính xác chỉ thị cấp dưới, trong công việc đều như vậy. Thường ngày bí mật để lộ thái độ lưu manh, tất cả đều tràn đầy tự tin. Tại sao lại có thể giống như hôm nay, loại bộ dáng yếu ớt này!

“Đúng rồi, chị Bàng." Nhìn sắc mặt cô thay đổi, Hạ Ngữ Hoa cũng không dám nhiều lời.

“Còn nữa... Sáng sớm hôm nay thông báo đến tất cả các trưởng bộ phận là hủy bỏ cuộc họp, tất cả chờ tổng giám đốc về chỉ thị." Chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn chưa thể quay lại làm việc được.

“Chị Bàng... Tổng giám đốc rất nghiêm trọng sao?" Hạ Ngữ Hoa lúc này mới chậm rãi hỏi.

Đức Nữ liếc cô ấy nói. “Chỉ là gãy chân nên vẫn cần một chút thời gian nghỉ ngơi, gần đây chị hay phải chạy qua chạy lại bệnh viện, có một số việc muốn làm phiền em."

“Không thành vấn đề!" Hạ Ngữ Hoa vỗ mông ngựa bảo đảm. “Em sẽ giúp chị hết sức." Cô ấy như vậy sẽ trực tiếp được tìm hiểu nhiều thông tin, sợ rằng tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ chị ấy.

“Còn nữa... Không cho phép truyền thông tin của tổng giám đốc ra ngoài." Đức Nữ hung hăng đánh tỉnh mộng đẹp của cô.

“A! Tại sao?" Trước kia thư ký Bàng cũng không cấm bao giờ nha, thế nào lần này lại...

Hạ Ngữ Hoa đối mặt với quẫn trí này!

Nhưng cô không dám hỏi ra mấy tiếng “Tại sao". Ô ô — Chị Bàng so với tổng giám đốc còn kinh khủng hơn kìa.

Đức Nữ không để ý đến cô nữa, đi vào phòng giải khát pha cà phê.

Cô đang vô ý thức pha cà phê thì nhất thời tỉnh lại. “Trời ạ! Tôi đang làm cái gì vậy?" Chẳng lẽ hầu hạ hắn đã thành thói quen? Là do thường phải pha nhiều cà phê cho hắn. Nghĩ đến hiện tại hắn đang ở bệnh viện mổ, một hồi tâm trạng cô cũng nặng nề.

Chưa từng suy nghĩ kĩ như này, tử tế suy nghĩ đến diện mạo của hắn.

Trước kia hắn đối với cô mà nói là cấp trên, là một người quan trọng ảnh hưởng đến thu nhập của cô. Mặc dù rất nhiều cô gái say mê hắn, cô cũng chỉ chê cười nhìn, cũng chưa thật sự dùng con mắt nhìn người đàn ông này.

Cho đến khi hắn phát hiện ra cô xuất bản báo điện tử chuyện tình của hắn, hắn không trừng trị cô. Khiến cho cô vô cùng kinh ngạc. Điều này khiến cho cô đối với cấp trên có chút tò mò, nhưng tiếp theo. Hắn thích thú đối với cô đó chính là quấy nhiễu mãi không dứt. Có lẽ hắn thật sự quấy nhiễu đối với cô, cô nhìn nhận khác hẳn với ngày xưa của hắn đi!

Chỉ có trước mặt cô, hắn mới có thể ăn vạ như vậy. Ở trước mặt cô hắn hoàn toàn không giống lãnh khốc tổng giám đốc trong phòng làm việc. Điều này khiến cho cô bất an. Đến tột cùng là bất an cái gì đây? Cô không phải là cố gắn ưng phó với viên kẹo da trâu này sao, dù sao trừ những thứ ‘trang bị’ của cô ra, không đóng vai hoạt bát linh động, nhưng mà khiến người ta cảm nhận được vẻ thùy mị kinh ngạc. Điểm này cô thập phần rõ ràng.

Nhưng mà hắn hôn cô.

Thời điểm cô ăn mặc như thế kia, hắn khiến cô không kịp che giấu, loại cảm giác lạ lẫm đó! Đây có lẽ chính là nguồn gốc bất an.

Ngũ quan hắn thâm thúy, ngay cả đường cong hai mí mắt cũng tương đối thanh nhã, người đàn ông này sẽ làm phụ nữ điên đảo, dĩ nhiên không phải hắn có chức vụ cao. Môi của hắn có độ dày vừa phải, khi khóe miệng hắn nhếch lên một đường, cô sẽ biết là hắn không vui, nhất là mang theo bộ dạng quật cường, có một ít tính trẻ con.

Thật ra cô đối với vẻ mặt của hắn đã vô cùng quen thuộc, nhưng lại đối với ngũ quan của hắn cách ra thật xa. Cô thật quái lạ! Khoảng cách giữa cô và hắn muốn vừa gần vừa xa nha!

“Ngô..." Hai mí mắt hắn khép chặt phía trong con người đang chuyển động, ở sâu trong cơ thể liền giật mình, chỗ sâu trong cổ họng khạc ra một thanh âm thật thấp.

“Tổng giám đốc!" Cô lo láng chạy đến gần hắn. “Anh đã tỉnh chưa?" Bác sĩ vừa mới nói qua phẫu thuật tương đối thành công, chỉ cần ngoan ngoãn nằm viện mấy ngày là có thể xuất viện.

Cô không hề giúp hắn tiết kiệm tiền phòng bệnh, chọn cho hắn phòng bệnh cao cấp nhất, cho nên hắn một mình độc chiếm cả gian phòng, dù sao hắn cũng có tiền!

Long Kiệt mở mắt, dường như trong miệng muốn nói cái gì, thanh âm yếu ớt, nghe không rõ được.

“Anh nói cái gì?" Cô đến gần hắn hơn.

“Gọi tôi... Long Kiệt..." Thanh âm của hắn đứt quãng, nhưng cô đã nghe rõ.

Cô ngẩng mặt lên, tức giận liếc hắn một cái. Bây giờ không phải thời điểm so đo loại chuyện này chứ? “Long Kiệt, anh đừng nên lộn xộn, bác sĩ mới vừa mổ giúp anh, thuốc mê đã hết nên có chút đau, mấy ngày nữa là có thể xuất viện. Anh có biết mình đã xảy ra chuyện gì không?"

“Tôi..." Lời nói phía sau đều ngậm chặt trong miệng, cô không thể đem mặt lại gần sát hắn được nữa.

“Anh nói cái gì hả?" Cô nghiêm túc hơi nhíu chân mày.

Không nghĩ tới hắn đột nhiên hôn vào môi cô, cô che miệng nhảy ra ba bước, tức giận nhìn chằm chằm hắn.

“Cũng không phải là chưa từng hôn qua, phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ cô còn là xử nữ?" Hắn lười biếng nói, lần này có sức nhiều hơn.

Đức Nữ thực sự muôn đem đầu hắn bẻ gãy nói. “Tôi là xử nữ hay không thì liên quan gì đến anh?" Cái tên đàn ông ghê tởm này, vừa tỉnh chuyện đầu tiên là cợt nhả với cô, không biết hắn làm như vậy đến cuối cùng có ích lợi gì?

“Dĩ nhiên là có liên quan rồi!" Hắn trả lời tương đối nghiêm túc. “Tôi cảm thấy cả người mình đều bẩn, nếu cô là xử nữ, tôi chắc chắn không thể nhờ cậy cô giúp tôi tắm."

Cô điều chỉnh hô hấp của mình, kiềm chế xúc động muốn đánh hắn lại. “Bác sĩ nói anh chưa có thể tắm được, còn nói anh phải chú ý đến vết thương của mình, cũng không phải cơ thể của anh thối không ngửi được đi?"

“Cô xem, thật thối, nếu không phải vậy làm sao cô sẽ nói..."

“Tôi chưa nói cơ thể anh bốc mùi, tôi nói..." Cô ngừng lại. Kì lạ, cô rất ít khi mất tỉnh táo, gần đây thế nào luôn thiếu kiên nhẫn? “Tóm lại, bác sĩ chưa đồng ý thì anh không thể tắm được!"

“Vậy cô có thể giúp tôi lau qua người được mà?" Mặt hắn biểu tình ‘cầu xin cô’. Kì lạ! Người đàn ông này vừa tỉnh đã chú ý đến sạch sẽ? Chẳng lẽ hắn phát hiện dưới da mình râu ria sắp mọc, cũng sẽ bảo cô cạo râu sao?

“E hèm!" Cô cắn ra mấy tiếng, tìm lại được sự trấn định. “Tóm lại, cảm ơn anh đã cứu tôi, người nhà anh đang chuẩn bị đến, tôi sẽ tận lực giúp đỡ, như vậy nhé!"

“Đợi chút..." Hắn cắt đứt giọng nói tổng kết của cô nói. “Tôi không muốn người nhà tôi biết được, cô chẳng lẽ đã báo tin rồi?" Hắn nhớ rằng mình đã bảo với cô đừng nói.

Nghĩ đến lúc ngã cầu thang vẻ mặt cô ấy lo lắng, hắn chưa từng nhìn thấy cô hốt hoảng bao giờ. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy ấm áp trong lòng sung sướng mà bay lên, ngược lại hắn muốn an ủi cô, tiếc rằng cuối cùng hắn lại ngất đi.

Nhưng mà, cô gái cực kì tỉnh táo này không hay bày tỏ cũng có một chút quan tâm hắn?

“Nhưng mà..." Như vậy cô sẽ không thoát khỏi hắn được? Không tốt đến vậy sao?

“Cha mẹ tôi hiện tại đang ở bên ngoài, tôi không hi vọng bọn họ biết được rồi lo lắng cho tôi, không phải tôi cùng đã không sao rồi ư?" Hắn nói tới chỗ này thì dừng lại, vẻ mặt cố ý biến sắc. “Tôi biết rõ khả năng sẽ làm cô bận rộn, không sao, cô có thể không cần để ý để đến tôi, tôi ở bệnh viện đã có bác sĩ cùng y tá chăm sóc, nếu không cẩn thận ngã xuống giường, một lúc sau cũng sẽ được phát hiện ..."

Sắc mặt của cô trở nên khó nhìn. Người đàn ông này cố ý!

“Nếu tổng giám đốc không muốn người nhà biết được, tôi sẽ tuân theo chỉ thị của anh. Hơn nữa, tổng giám đốc là vì cứu tôi mới bị ngã xuống lầu, tôi sẽ chăm sóc anh, cho đến khi xuất viện." Cho dù đã biết hắn cố ý, Bàng Đức Nữ cũng không phải là loại người trốn tránh trách nhiệm.

“Cô không cần phải phiền toái, tôi biết rõ cô không muốn đến gần tôi, tôi có thể tự chắm sóc bản thân." Hắn nhàn nhạt nói, quay đầu ra chỗ khác, vẻ mặt có phần cô đơn.

Điều này khiến cho cô mềm lòng: “Tôi nói tôi sẽ chăm sóc cho anh, cứ như vậy đi! Anh bây giờ vẫn chưa thể ăn được cái gì, một lúc nữa mới có thể ăn được, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn giúp anh. Chờ một lúc tôi quay về phòng làm việc, cuộc họp buổi sáng tôi đã giúp anh hủy bỏ. Công việc có khẩn cấp gì tôi sẽ xin ý kiến phó tổng giám đốc, công văn quan trọng tôi sẽ đem đến đây cho tổng giám đốc xem..."

“Cô liên tục không chịu gọi tên tôi, cần gì phải miễn cưỡng như vậy?"

Cô trộm liếc mắt. “Anh là tổng giám đốc đấy!"

“Ở đây cũng không phải phòng làm việc." Ánh mắt hắn đang chỉ trích cô lấy cớ.

Cô thật sự nghĩ không thấu. “Được rồi, Long Kiêth tiên sinh, xin hỏi còn có gì sai bảo?" Chờ hắn khỏe lại, cô sẽ đem chân hắn cắt đứt, tại sao lại đưa ra ý kiến này? Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình của cô cũng nhẹ nhõm nhiều rồi, thậm chí đáy mắt còn có nụ cười.

“Đúng rồi! Cô phải cười nhiều lên, cười lên mới xinh đẹp!" Hắn cười nói, người động đậy muốn ngồi dậy, không ngờ lại động vào vết thương ở chân, khiến cho hắn một hồi nhe răng nhếch miệng.

“Anh đừng có lộn xộn, để tôi giúp anh." Đầu tiên cô điều chỉnh đầu gối hắn cho tốt, rồi dìu người hắn dậy.

Long Kiệt rất cao hứng, chóp mũi hắn đều ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, cho dù cô có ăn mặc thành bộ dáng kinh người kia nhưng dù sao cũng là phụ nữ, rất khó không có mùi vị riêng.

Nhất là khi hắn dựa trên cơ thể mềm mại của cô, hắn chỉ muốn ngồi phịch lên không muốn xuống, đáng tiếc động tác cô gọn gàng đem hắn “ổn định" thật tốt, rồi lập tức rời đi.

“Đầu tiên anh nên nghỉ ngơi đi, tan làm tôi sẽ đến thăm anh, có điều gì muốn nói, có thể gọi điện thoại." Cô cảm phục mình đã chọn phòng VIP cho hắn, trong phòng có điện thoại.

“Khoan đã, tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?" Lời của hắn lưu lại trước khi cô bước chân rời đi.

“Chuyện gì?" Cô có dự cảm, bình thường hắn mở miệng thì sẽ không bao giờ có chuyện tốt.

“Sau khi tan làm thì hãy đi tẩy trang, đây là yêu cầu của bệnh nhân cũng coi như không có gì quá đáng?" Rõ ràng là mỹ nữ mà lại mang da thịt xinh đẹp của mình che lại, thật là có lỗi mà! Hắn muốn lợi dụng phúc lợi của mình!

Cô cười một tiếng đùa giỡn nói: “Có cần thiết không?" Thật ra khi tan việc, cô cũng phải sớm tháo lớp trang điểm kia ra, lại nói cô cũng không phải là không bao giờ lộ bộ mặt thật, nhưng mà... “Không chừng sẽ có khách của anh đến thăm, e là không tiện!"

“Cô dặn dò tất cả mọi người đến thăm tôi, tôi không muốn bị quấy rầy, chỉ cần cô không nói phòng nào cho họ, thì bọn họ chưa chắc đã biết được!"

Đức Nữ nhún vai một cái, không cho ý kiến. “Tôi đi trước, bye!"

Cô khoát khoát tay, vui vẻ rời khỏi bệnh viện, mặc kệ ánh mắt buồn bã của người đàn ông kia.

Haha! Bỗng nhiên cô cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên một chút.

Thật vất vả mới đến lúc tan làm,có thể nói là cô chạy như bay. Mấy ngày hôm nay, để cho tiện cô đều đi xe của Long Kiệt tới tới lui lui, hôm nay còn đi xe của hắn tới chỗ làm, nhưng cũng không dám đỗ chiếc xe nổi tiếng này ở điểm đỗ xe của tổng giám đốc.

Vấn đề là chiếc xe nổi tiếng này cô hay đỗ ở trong ngõ hẻm, nhưng cô lại lo lắng chiếc xe bị trầy xước... Đến lúc đấy rủi ro hắn bắt cô sửa xe thì sao? Thật sự là phiền toái!

Vừa vào đến cửa nhà, phát hiện Tiểu Thích đã tan việc, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Thích có thể làm phiền cậu giúp tớ nấu một bát cháo được không, và thêm một chút thức ăn nhẹ?" Đức Nữ đi tắm rửa, tháo bỏ một thân y phục cổ hủ, để còn đến bệnh viện.

“Được!" Tiểu Thích rất sảng khoái đồng ý. “Cậu gần đây sao lại bận rộn như vậy? Tối hôm qua rất muộn cậu mới trở về, cậu còn khỏe đấy chứ?"

Tối hôm sự việc phát sinh bất ngờ, Đức Nữ bận rộn, khi trở về đúng là quá muộn, vì vậy Tiểu Thích và Tiểu Mễ không biết cô đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng nói cho ai." Cô đang đầy một bụng bực tức. “Cấp trên của tớ hôm qua đi dự tiệc, ngã cầu thang, gẫy xương đùi, tớ hôm qua bị giày vò ở bệnh viện đến tận khuya mới về được." Bây giờ ngĩ lại vẫn thấy mệt mỏi, buổi trưa cô trốn Long mặt Jerry kia vào phòng nghỉ ngơi ngủ một chốc lát, hồi phục được một ít thể lực.

“Nghiêm trọng vậy sao?" Tiểu Thích cũng rất có khẩu khí nói: “Vậy nhất định cậu sẽ rất bận, cháo của cấp trên cậu, tớ sẽ lập tức đi nấu."

“Làm phiền cậu rồi." Đức Nữ nói xin lỗi, cô cũng không muốn làm phiền tiểu thích, nhưng cô cũng không muốn đồ ăn cô nấu để đầu độc bệnh nhân.

“Khách sáo cái gì, việc này đối với tớ là quá đơn giản. Nhanh đi rửa mặt đi, chờ tớ nấu xong rồi cậu mang đi."

“Vậy tớ đi..."

“Đức Nữ! Cậu đổi xe rồi à!" Tiểu Mễ sôi nổi xông vào trong nhà, cắt đứt lời nói của Đức Nữ. “Chiếc xe Benz kia rất đẹp! Không nghĩ đến là cậu cũng thích chiếc xe này nha, giống như tên Lục Thạc Hồng trông đẹp trai mà không dùng được xe thể thao." Cô trong lúc nói cũng không quên làm tổn thương đến bạn trai của mình một phen.

“Đấy không phải là xe của tớ, là xe của cấp trên." Đức Nữ giải thích.

“Là của tổng giám đốc tiên sao?" Tiểu Mễ hăng hái không giảm nói. “Không ngờ gian tình giữa cậu và cấp trên đã lên tới mức đổi xe cho nhau rồi nha!"

“Du Tiểu Mễ, cậu chán sống rồi sao? Ăn no quá rửng mỡ à?" Đức Nữ liếc mắt trừng cô ấy.

“Đâu có!" Cô giương mắt vô tội, trốn đằng sau Tiểu Thích. “Nếu không thì cậu giải thích sự tình chiếc xe này đi?" Mặc dù rất sợ Đức Nữ lườm, nhưng vẫn tò mò vô cùng.

“Cậu không thấy xe của tớ đỗ ở bên cạnh sao?" Đức Nữ quyết định ngày mai sẽ để xe hắn ở bãi đỗ công ty, vừa phải dè chừng lại phải trông nom xe cho hắn. “Long Kiệt bị ngã cầu thang, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, cho nên tớ phải bảo quản xe giúp hắn."

“Ngã cầu thang?" Tiểu Mễ sợ hãi kêu lên.

“Ừ!" Đức Nữ cắn răng nói. “Anh ta vì tớ nên bị ngã, cho nên tớ không có cách nào bỏ mặc hắn, bây giờ không thể làm gì hơn là để hắn sai khiến thôi."

“Người nhà Long tiên sinh đâu?" Tiểu Thích chen miệng vào hỏi.

“Đều không ở Đài Loan, với lại anh ta không muốn thông báo cho người nhà!" Thật muốn bóp cổ người mà! Đức Nữ thầm nghĩ trong lòng...

“Nói không chừng là anh ta muốn cậu ở bên cạnh chăm sóc..." Tiểu Thích giải thích khiến ánh mắt Đức Nữ hiện lên tia lửa.

“Vậy hắn cũng không nên không báo cho người nhà biết, còn bắt tớ phải về nhà tẩy trang mới có thể gặp hắn, toàn yêu cầu những chuyện lông gà vỏ tỏi thật đúng là nhiều!" Nghĩ đến là lại tức, cô không nên đồng ý với hắn. Bây giờ trực tiếp đến bệnh viện nhìn hắn một cái, sau đó về ngủ với các đồng đảng của cô.

“Haha!" Tiểu Thích với Tiểu Mễ cùng cười bộ dạng xơ xác tiêu điều của Bàng Đức Nữ.

“Dù sao ngươi cũng không dùng bộ mặt thật gặp qua hắn, vậy thì..." Tiểu Thích có thể hiểu được, cô cũng không thể nào thích ứng được với bộ dạng Đức Nữ đem khuôn mặt của mình giấu đi, chứ đừng nói là còn mặc thêm bộ đồ công sở đáng sợ kia trăm năm bất loạn nghìn cây bất sầu.

“Nếu cậu không thích thì sẽ không bao giờ làm! Điều này không hề giống cậu, Đức Nữ!" Tiểu Mễ thoải mái nói.

Đức Nữ cả người cứng ngắc.

Không nghĩ đến cô gái thần kinh Du Tiểu Mễ này lại có thể trực tiếp đánh trúng tử huyệt của cô.

“Nói không chừng Long Kiệt thích cậu, muốn mượn cơ hội này đển được gần cậu, dĩ nhiên không cần cậu phải tới rồi!" Tiểu Mễ phân tích được đạo lí rõ ràng. “Quan trọng là cậu nghĩ như thế nào chứ? Đức Nữ nếu xét theo cá tính của cậu, không ai có thể ép buộc mọi chuyện được với cậu! Sao không suy nghĩ đến cảm giác của cậu đối với hắn đi!"

Tiểu Thích lo âu nhìn Tiểu Mễ, chỉ sợ hành động của cô gái này chọc giận Đức Nữ!

Không nghĩ đến Đức Nữ cả người ngây lại.

Coi như bởi vì áy náy mà phải chăm sóc hắn, cũng đâu cần thiết phải thuận theo yêu cầu của hắn ta, thay đổi trang phục mới được xuất hiện trước mặt hắn? Chẳng lẽ đối với hắn cô muốn dùng bộ mặt thật?

Nhưng đến tột cùng là vì sao?

Cô ngụy trang được? Nhưng đối với hắn thì mềm yếu rồi sao?

“Để cho tớ từ từ suy nghĩ đã!" Tiểu Mễ lôi kéo Tiểu Thích. “Có gì ăn không? Tớ đói rồi!"

Tiểu Thích lại nhìn Đức Nữ một cái, lúc này mới xoay người lại hô to với Tiểu Mễ. “Tớ lập tức đi nấu cơm..."
Tác giả : Trạm Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại