Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc
Chương 2
Mấy ngày nay đối với Long Kiệt mà nói thật sự là rất không thuận lợi.
Đầu tiên là mấy ngày trước hắn uống say hiếm thấy, sau khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ mình làm sao về đến nhà, trong mơ hồ còn nhớ được một đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt sáng rực. Ánh mắt đặc thù sáng rỡ kia làm cho anh muốn nhìn lâu một chút, tiếc là cảm giác say ập tới, hắn không rõ được khuôn mặt người trong mộng.
Thế nhưng hắn lại nhớ được đôi mắt, chỉ cần cho nhìn lại một lần, hắn nhất định có thể nhận ra.
Càng quái là, ngày hôm sau A Siêu lại gọi điện đến phàn nàn.
“Cậu thật là không biết tốt xấu!" A Siêu trong điện thoại không chút khách khí mà mắng. “Mình đặc biệt không uống rượu muốn đưa cậu về, cậu lại cho mình leo cây!"
“Cậu nói cái gì?" Vẻ mặt Long Kiệt lúc đó thật sự cứng đờ, hoàn toàn không hiểu việc gì.
“Mình chẳng qua đi lấy xe, cậu ở cửa liền biến mất, hại mình tìm cậu đến khuya, cũng may, sau đó thằng nhóc giữ cửa nói với mình cậu lên xe một phụ nữ, nếu không thì không biết mình tìm đến mấy giờ!" Giọng điệu thật là ai oán!
“Phụ nữ? Phụ nữ nào?" Chẳng lẽ là chủ nhân của cặp mắt trong mộng kia? Hắn làm sao có thể lên xe của cô ấy? Long Kiệt lòng tràn đầy nghi ngờ, khát khao tìm được giải đáp.
“Cậu hỏi mình, mình hỏi ai?" A Siêu không chút khách khí trả lời. “Mình nào biết nợ phong lưu của cậu ở đâu ra! Không chừng là ham muốn “sắc đẹp" của cậu, cố ý đưa cậu về." Giọng cười ám muội từ điện thoại truyền đến.
“Đi chết đi!" Long Kiệt biết A Siêu cũng không rõ chân tướng, đành phải đem nghi hoặc tràn đầy trong đáy lòng thu về. “Mình bận, cậu có thể biến." Nói xong lúc đối phương vẫn còn ai ai kêu liền cúp máy.
Tất nhiên, sự tình cách mấy ngày, hắn vẫn không biết người phụ nữ thần bí kia rốt cuộc là ai. Có lẽ thật là người không quen, nhưng sao đối phương biết chỗ ở của hắn? Không lẽ là chính mình nói.
Gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn này, hắn từ cửa chính Khoa học kỹ thuật Phổ Đặc đi tới, 10 giờ đúng, đúng thời gian hắn đến nơi thường ngày.
“Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc!" Hai cô tiếp tân đồng loạt chào, bên môi đều có nụ cười ôn nhu.
Loại nụ cười này hắn không xa lạ, thực tế cho tới nay nữ nhân viên ở công ty nhìn thấy hắn thì hầu như đều mang nụ cười thẹn thùng này, chẳng qua hôm nay hình như hơi kỳ lạ.
Sau nụ cười quen thuộc, hai cô gái nhìn nhau, khẽ cười trộm, dường như đang chia sẻ cùng một bí mật.
Lúc đầu hắn không chú ý đến nụ cười này. Nhưng một tiếng sau, khi đến các phòng ban thị sát, phát hiện cũng có không ít nữ nhân viên lộ ra nụ cười như thế với hắn, hắn bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
“Danh sách công ty hàng đầu Phổ Đặc quý mới nhất cứ quyết định như vậy, hẳn là không có vấn đề gì chứ!" Phó tổng giám đốc Tạ Tề Nhĩ ngồi trong văn phòng Phó tổng, đưa danh sách trong tay cho Long Kiệt.
Long Kiệt tiếp nhận danh sách, ánh mắt liếc về hướng nữ nhân viên vội vã đi qua ngoài cửa sổ trong suốt, cô ta cùng người bên cạnh bàn luận xôn xao, sau đó phát ra tiếng cười nhỏ. Tiếng cười kia giống như tiếng chuột kêu trong nhà, mặc dù biết có chuột tồn tại, nhưng lại không cách nào ngăn cản.
“Làm sao vậy?" Hiếm thấy ông chủ ngẩn người, Tạ Tề Nhĩ nhịn không được nụ cười nơi khoé miệng.
Người ngoài không biết một bí mật, Long Kiệt điên lên thật là rất kinh người, mọi người chỉ thấy được Long kiệt ở công ty tạo hình tượng tổng giám đốc mặt lạnh, nhưng hắn cùng Long kiệt là bạn học thạc sĩ nên rất rõ ràng.
“Hôm nay rất nhiều nữ nhân viên quái lạ." Giọng Long Kiệt buồn bực nói, thật ra thì hắn không vui vẻ khi thảo luận loại vấn đề này cùng Tạ Tề Nhĩ, cho dù hắn biết Tạ Tề Nhĩ lại hết mức vui lòng.
Tạ Tề Nhĩ rất hứng thú với việc nghiên cứu phụ nữ, điều kiện của hắn ta cũng không kém nhưng luôn oán trách với Long Kiệt rằng vì có một tổng giám đốc che phía trước, khiến hắn ta không thể làm no.1 ở Phổ Đặc.
Long Kiệt bao giờ cũng cười lấy lệ.
Hắn không có ý đi nghiên cứu sở thích của nữ nhân viên, cũng không có ý kinh doanh tiếng thơm ở trong công ty.
“Các cô ấy dùng loại ánh mắt ái mộ này nhìn anh, cũng không phải chuyện ngày một, ngày hai, anh vẫn không quen sao?" Tạ Tề Nhĩ nhún nhún vai, trong lời nói còn có ý chua xót nhàn nhạt.
“Không giống, hôm nay luôn có người xì xào bàn tán sau lưng tôi, tôi thật sự không thích loại cảm giác này." Giống như khỉ trong vườn thú, thực khó chịu! Long Kiệt rướn người lên.
“A! Anh nói như vậy tôi lại nhớ tới..." Tạ Tề Nhĩ chuyển động một chút kiểu tóc anh tuấn chạm vai của hắn ta. “Hôm nay tôi cũng có loại cảm giác này, tôi còn tưởng rằng là kiểu tóc mới này của tôi được chú ý chứ, chẳng lẽ có chuyện gì khác xảy ra!" Thật là lạ!
“Anh không phải là mật thám trong đám đàn ông sao? Đi theo chị em của anh dò la thử xem!" Ý xem thường trong lời nói Long Kiệt thật rõ ràng.
Nhưng không biết là Tạ Tề Nhĩ quá ngây thơ, hay là da mặt hắn ta quá dày, hắn ta thế nhưng nhếch môi cười nói: “Vậy để tôi đi thăm dò một chút, cam đoan nội trong khoảng thời gian nhanh nhất cho anh đáp án." Vẻ mặt hắn hăng say.
“Khi anh làm việc cũng có loại bốc đồng này, tôi nghĩ thành tích quý mới của chúng ta nhất định có thể nâng lên tầm cao mới." Long Kiệt đem công văn ném đến trước mặt hắn ta. “Tôi đi, tôi muốn anh nhớ làm đầy đủ mọi chuyện, ngày mai báo cáo cho tôi."
“Tôi hôm nay có thể hỏi thăm được..."
Ánh mắt sắc bén chợt loé lên, Tạ Tề Nhĩ bị đóng đinh tại cái nhìn đó.
“A! Anh không phải muốn cái đó a!" hắn ta thu lại nụ cười khoa trương bên môi. “Không thành vấn đề, những báo cáo kia ngày mai tôi đích thân đưa cho anh." Hắn cũng không dám tiếp tục vuốt râu hùm!
Ai! Có thể hắn nhất định là thiếu phần quyết đoán, cho nên các cô gái mới có thể yêu Long Kiệt hơn yêu hắn!
Long Kiệt trở lại lầu 33, khi đi qua người Bàng Đức Nữ thì chân mày hơi nhíu lại.
Khoé mắt Đức Nữ nhìn một cái, xác định có chuyện quấy nhiễu hắn. Quả nhiên là vậy “Thư ký Bàng, cho tôi một tách cà phê." Ống nói điện thoại truyền đến tiếng nói của tổng giám đốc đại nhân.
“Vâng, tổng giám đốc." Khoé miệng của cô khẽ nhếch.
Long Kiệt kỷ luật rất nghiêm, tất cả những thứ gây nghiện hắn đều rất ít dùng, cho nên hắn không hút thuốc, uống ít rượu, ngay cả cà phê cũng chỉ uống một ly buổi sáng, ngày đó cô nhìn thấy hắn uống say, thật sự là đầy kinh ngạc. Hắn ta nếu ngoài thời gian bình thường buổi sáng muốn cô pha cà phê, chứng tỏ nhất định có chuyện gì đang quấy nhiễu hắn.
“Chị Bàng, tâm tình dường như rất tốt!" Hà Ngữ Hoa nhịn không được lại sáp tới.
Bàng Đức Nữ không để ý đến cô ta, đi vào phòng trà nước pha cà phê, 10 phút sau một ly cà phê thơm phức được bưng ra.
Cô gõ nhẹ hai cái vào cửa, tiếp theo bước vào phòng tổng giám đốc, đem cà phê để lên bàn hắn. “Tổng giám đốc, cà phê của ngài."
Long Kiệt ngẩng đầu nhìn trang phục trên người cô, comple màu đen, váy dài đến bàn chân, mà ngay cả giày cao gót cũng là kiểu dáng cũ kỹ đơn giản nhất. Thật nhiều lần hắn muốn khuyên cô thay đổi cách ăn mặc, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào. Cô mặc cái gì không phải là chuyện của hắn! Cho dù là ông chủ, hắn cũng không có thói quen miễng cưỡng người khác.
Nhưng cách ăn mặc của cô thật sự là...
Long Kiệt xoa xoa huyệt thái dương của mình. “Cám ơn."
“Có cần tôi chuẩn bị thuốc đau đầu cho ngài không?" Một thư ký tốt phải hiểu được ý của ông chủ trước khi ông ta mở miệng, Bàng Đức Nữ đúng là thư ký toàn tài 100%, sao có thể ngoại lệ?!
“Không cần." Hắn vung tay lên, khoé mắt lại liếc về nụ cười quỷ dị nơi khoé miệng cô.
Tại sao hắn lại cảm thấy quỷ dị? Bởi vì Thư ký Bàng ở bên cạnh hắn làm việc cũng đã hai năm, hắn tuyệt chưa thấy qua cô ấy cười.
“Thư ký Bàng ngày thường qua lại cùng ai?" Cô ấy có thể biết gần đây nữ đồng nghiệp trong công ty xử sự kỳ lạ là vì cái gì hay không? Lời nói Long Kiệt vừa ra khỏi miệng, lập tức thấy mình không bình thường thế nào, vậy mà lại muốn cùng cô thư ký bảo thủ này nói chuyện phiếm?! Chẳng lẽ là gần đây gặp phải một ít việc kỳ lạ làm cho hắn cũng bất thường!
“Qua lại? Tôi không cùng người khác qua lại, tan tầm trực tiếp về nhà." Bàng Đức Nữ đẩy mắt kính trên mặt, tất cả ánh sáng trong mắt đều giấu sau đó.
“Tôi là chỉ người thường ngày tương đối quen thuộc với cô, như...Hà Ngữ Hoa, buổi trưa sẽ cùng nhau ăn cơm..."
“Tôi đều đi ăn cơm một mình." Lời này là thật, cô chưa bao giờ đi ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp, tất cả mọi người cho rằng cô bảo thủ, không thể cùng “người trẻ tuổi" ở chung, đều bí mật nói cô quái gở.
Nhưng nguyên nhân cô không đi ăn cơm cùng đồng nghiệp, một khi nói ra, chỉ sợ sẽ làm mọi người té xỉu.
“À...??" Lời của Long Kiệt khựng lại khi hắn chưa nói xong nữa! Loại đối thoại này thật sự quá nhạt nhẽo. “Không có việc gì, cô đi làm việc đi!"
“Vâng, tổng giám đốc." Cô lễ độ cung kính nói xong, liền quay người rời đi.
Khoảnh khắc lúc Bàng Đức Nữ xoay người rời đi, Long Kiệt lại thấy được nụ cười quỷ dị kia.
Sao hắn luôn thấy thư ký của mình tuy rằng thái độ khiêm cung, nhưng hay làm hắn có loại cảm giác bị coi thường?
“Gần đây suy nghĩ luôn hỗn loạn, có lẽ nên nghỉ ngơi rồi." Hắn gạt đi những ý nghĩ này, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Long Kiệt không phải người cuồng công việc. Hắn luôn muốn hưởng thụ cuộc sông, cho nên việc công ty hắn cố gắng xử lí tốt trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó đem một số chuyện trung gian tốn thời giờ giao cho người đáng tín nhiệm làm, như Tạ Tề Nhĩ hay Thư ký Bàng.
Có lẽ có những người sẽ nói hắn là công tử ăn chơi, suy cho cùng buổi tối cùng ngày nghỉ hắn không thiếu bạn gái ở cùng, còn có thể đi nước ngoài nghỉ phép không định giờ trước, nhưng hắn cũng không thèm để ý cách nhìn của kẻ khác, cũng không giải thích với bất luận kẻ nào, hắn thầm nghĩ làm tốt chức tổng giám đốc tập đoàn Phổ Đặc của mình, không liên can đến kỳ vọng của người nào.
Uống hết ly cà phê, hắn cảm thấy cơn đau đầu của mình dường như bớt một chút. Mở công văn trên bàn ra, mới làm việc không bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên, hơn nữa vừa nghe liền biết không phải Thư ký Bàng; Thư ký Bàng ngay cả tiếng gõ cửa cũng tương đối tiết chế, ngắn gọn hai tiếng, trong trẻo lại không chói tai.
Quái lạ, gần đây hắn như thế nào luôn thích nghiên cứu cô thư ký kỳ quặc này chứ? “Vào đi." Nếu không đoán sai, người này hẳn là Tạ Tề Nhĩ.
Quả nhiên, cửa vừa mở ra, liền có đáp án.
“Ha ha, bái phục tôi đi!" Tạ Tề Nhĩ nghênh ngang đi tới, thẳng hướng sô pha ngồi xuống. “Cà phê thơm quá, Thư ký Bàng pha hả? Tôi cũng muốn." Trước khi Long Kiệt kịp trả lời, hắn ta đã chạy ra ngoài yêu cầu cà phê với Thư ký Bàng rồi.
Không bao lâu, hắn ta lại trở vào. “Tôi thu hồi câu nói muốn anh đổi thư ký, có cô thư ký giỏi giang thế này thật không tồi, đủ để thứ lỗi cô ta phá hỏng quang cảnh phòng làm việc."
Không biết tại sao, hắn nói như vậy lại chọc cho Long kiệt có chút không vui.
“Anh rốt cuộc đến làm gì? Công việc rảnh rỗi như vậy, tới giúp tôi làm một chút đi!" Long Kiệt đẩy công văn trên bàn, lạnh giọng nói.
“Lại không nhẫn nại như vậy rồi!" Tính cách Tạ Tề Nhĩ lưu manh khó sửa. “Tôi đã nói với anh, tôi biết rõ những nhân viên kia bàn luận xôn xao cái gì." Hắn đem một xấp giấy tên tay đặt lên bàn Long Kiệt.
Long Kiệt cầm lấy tập giấy A4 trên bàn, nhìn một hồi chân mày đã nhíu chặt.
Bản báo cáo điều tra nam giới chưa kết hôn trong tập đoàn Khoa học kỹ thuật Phổ Đặc!
“Báo điện tử này gần đây mới phát hành, độ hấp dẫn thật sự vượt quá tưởng tượng, một đồn mười, mười đồn trăm, đã lên cơn sốt ở trong tập đoàn Phổ Đặc, chỉ những người được báo viết bình phẩm như chúng ta là không biết có chuyện này!"
Báo điện tử này đem đàn ông trong tập đoàn Phổ Đặc chia làm nhiều loại, mà lựa chọn làm ví dụ đều chính là người nổi tiếng, kể cả hai người đàn ông đang ngồi ở chỗ này thảo luận, đều được viết trong báo.
“Người nào đăng tải báo điện tử này!" Long Kiệt trừng mắt nhìn tờ giấy kia, tựa như cho rằng nó có thể mở miệng cắn mình.
“Không ai biết! Mấy phần này đều là đọc thử, muốn đặt dài hạn phải trả tiền. Nhưng bởi vì mấy kì phản ứng quá tốt, nghe đâu rất nhiều người đều chính thức đặt, vả lại vì phải trả tiền, cho nên người đặt mua ai cũng không chịu cho người khác mượn xem." Tạ Tề Nhĩ giải thích rõ ràng, anh ta thật vất vả dò la ra được nội tình. Vì thế hắn ta còn phải bán đứng tướng mạo của mình, giao thiệp với em gái theo ngưỡng mộ hắn nữa!
Lông mày Long Kiệt quả thật dựng lên. “Người này nhất định là nhân viên của công ty, bằng không sao lại hiểu rõ chuyện tình bên trong công ty như vậy!" Hắn xem đi xem lại nội dung bài viết, hầu như mỗi kì hắn đều xuất hiện, đây thật là...
“Nói thừa! Tôi đây cũng biết, nhưng không ai biết là ai làm! Người này dùng là hệ thống phát tín hiệu nước ngoài, chúng ta cũng không tra đươc lai lịch người phát tin, vài cái tên viết trên báo trước mắt, đều là tên giả."
“Isha! Michelle! Sophie!" Long Kiệt điểm danh từng người viết báo. “Vừa nghe liền biết là dùng tên giả!"
“Vấn đề là bởi vì nó quá phù hợp sự thật, cho nên rất được hoan nghênh! Hơn nữa mấy cô gái trong công ty, chỉ là một phần nhân viên; mà cánh đàn ông vì biết người biết ta, cũng đều đi theo “trêu chọc"“ Tạ Tề Nhĩ không dám nói hắn ta cũng định đi đặt một phần, xem người viết nói như thế nào về mình.
“Cốc cốc!" Cửa vang lên tiếng gõ cửa ngắn gọn, Bàng Đức Nữ mở cửa đi vào, trong tay là cà phê nóng hổi. “Phó tổng giám đốc, cà phê của ngài."
“Oa! Thật là thơm!" Tạ Tề Nhĩ vừa nghe thấy hương vị liền hoa trương mà kêu. “Long Kiệt, tôi thật sự muốn thu hồi đề nghị anh đổi thư ký, Thư ký Bàng thực là vô cùng giỏi." Không giống như thư ký của anh ta, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng chỉ biết pha thứ cà phê nước gấp ba lần bột. Ai, xinh đẹp cùng phù hợp thực tế không thể song toàn!
“A! Phó tổng giám đốc đề nghị tổng giám đốc đổi thư ký! Là do tôi không tận chức sao?" Bàng Đức Nữ khoé mắt sáng lên, nhìn như vô hại hỏi.
Long Kiệt nhìn cô một cái, chẳng biết tại sao biết đây là dấu hiệu cho biết cô đang tức giận. Nhưng mà hắn cũng không định giải cứu Tạ Tề Nhĩ, dù sao đàn ông miệng rộng như vậy cũng thật sự là nói nhiều đến quá phận!
“Đúng vậy! Tôi nói Thư ký Bàng này, cô thật là rất không biết cách ăn mặc rồi, cô xem, ví như chân của cô, rõ ràng rất nhỏ nhắn..." Hắn ta tự tay ngăn cản bất kì kẻ nào cắt ngang lời nói của mình. “Không cần phủ nhận, việc này tôi đã từng quan sát qua, lực quan sát của tôi đối với phụ nữ luôn luôn không kém. Trở lại vấn đề, chân cô không xấu, muốn che lại làm gì! Hơn nữa cô cũng không có già như vậy? Mặc thế này..."
Trên mặt Bàng Đức Nữ không hề có biểu cảm đặc biệt, nhưng Long Kiệt vẫn thực cảm thấy hứng thú mà quan sát từng biến đổi nhỏ trên mặt cô. Hắn phát hiện Thư ký Bàng kỳ thực rất thú vị, như hiện tại, cô rõ ràng mất hứng, nhưng cô cũng sẽ không cùng Tạ Tề Nhĩ giải thích, thậm chí khoé miệng còn hàm chứa ý cười lễ phép.
“Thật xin lỗi cách ăn mặc của tôi khiến phó tổng không thoải mái rồi, may mà thư ký của phó tổng không phải tôi." Đức Nữ trả lời như vậy.
“Đúng vậy, thật là may, nhưng cô cũng có điểm tốt của cô!" Tạ Tề Nhĩ không biết sống chết còn nói lớn hơn. “Đúng rồi, Thư ký Bàng, cô rốt cuộc mấy tuổi?" Dựa vào quan sát của hắn, 30 đến 35 đi!
“Tổng giám đốc, không có căn dặn việc khác sao? Tôi đây ra ngoài trước, xin nhớ 3 giờ ngài có hội nghị." Đức Nữ xoay người rời đi, trước khi đóng cửa lại cô nói: “25."
“Cái gì? Đây là mật ngữ của các người sao?" Đầu Tạ Tề Nhĩ đầy mờ mịt hỏi Long Kiệt.
Long kiệt dựa vào ghế sa lon phía sau, dù bận vẫn ung dung cười. “Cô ấy đang trả lời vấn đề của anh." Thế nào hôm nay mới phát hiện Tạ Tề Nhĩ còn ngu ngốc như vậy?
“Trả lời tôi việc gì?"
“Anh không ngu ngốc đến nỗi quên mất mình vừa mới hỏi vấn đề gì đi!" Long Kiệt liếc hắn một cái, trong mắt hiện đầy vẻ xem thường.
“Này này, ánh mắt đó của anh..., chẳng lẽ..." Hắn ta thở hốc vì kinh ngạc. “Anh nói là cô ta 25 tuổi? Không thể nào!" Hắn ta kinh ngạc đứng dậy, thiết chút nữa ngay cả cà phê cũng làm đổ.
“Nếu tôi nhớ không lầm tư liệu của cô ấy, cô ấy quả thật vừa tốt nghiệp liền đến Phổ Đặc làm việc, tôi dùng thư ký này hai năm, cho nên tôi nghĩ cô ấy không có lừa anh." Tâm tình Long Kiệt không biết vì sao tốt lên rất nhiều.
“Nhưng...nhưng mà cô ấy..." Thoạt nhìn hoàn toàn không giống 25 tuổi. “Hà Ngữ Hoa còn gọi cô ta là “Chị Bàng", Hà Ngữ Hoa cũng sắp 30 chứ!" Ai! Tư liệu phái nữ chưa lập gia đình của Phổ Đặc hắn ta cũng rõ ràng như vậy, thế nào đoán sai một mình tuổi Thư ký Bàng!
“Hẳn là vậy!" Trong tư tưởng của Long Kiệt, Hà Ngữ Hoa là người của Bàng Đức Nữ, hắn rất ít sai bảo cô ta, mặc dù Hà Ngữ Hoa thường dùng ánh mắt nồng nhiệt “trộm" nhìn anh nhưng anh chưa bao giờ có bất kì phản ứng gì. Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn phải tạo một hình tượng lạnh lùng, việc này quả thật có thể miễn đi rất nhiều phiền phức!
“Trời...Kia!" Tạ Tề Nhĩ bị đả kích lớn. “Tôi xem ra phải trở về nghiên cứu một chút, chẳng lẽ vị trí bạch mã hoàng tử số 1 của tôi ở Phổ Đặc khó giữ được rồi!"
Cái gọi là bạch mã hoàng tử số 1 là chính bản thân hắn ta tự phong thôi!
Thật ra thì trong lòng anh ta nghĩ việc cấp bách là phải đi đặt một phần báo điện tử, hơn nữa không thể để cho những người khác biết hắn ta đi đặt. Ai! Muốn làm tình nhân trong mộng thật đúng là khó!
“Đi thong thả, nhớ đem báo cáo nộp đúng giờ." Long Kiệt trở lại chỗ ngồi của mình, định lập tức vào làm việc.
Nhìn mấy phần báo điện tử trên bàn kia, không biết tại sao hắn bắt đầu cảm thấy thích thú.
“Anh thật nhớ ôm em ở trong ngực này, nói anh đã sớm yêu em, a a ~~" Hà Ngữ Hoa vừa dọn dẹp công văn, vừa soi cái gương nhỏ trên bàn, chuẩn bị trang điểm lại, tâm tình vừa hưng phấn lại vui vẻ.
“Hôm nay vui thế sao?" Bàng Đức Nữ nhịn không được hỏi.
“Đúng thế! Lát nữa lại có thi đấu thể thao do hội phúc ủy tổ chức rồi, hôm nay đấu là bóng rổ, nghe nói tổng giám đốc cũng có tham gia, chị xem anh ấy cũng đi xuống chuẩn bị." Hà Ngữ Hoa nâng mặt, bộ dáng ước mơ sắp thành sự thật..
Gần đây hội phúc ủy của tập đoàn Phổ Đặc tổ chức liên tiếp các hoạt động thể thao, không vì tăng lên không khí thể thao cho mọi người, mà làm cho áp lực lớn từ công việc hằng ngày của nhân viên có nơi giải toả. Mà tầng hầm của cao ốc tập đoàn Phổ Đặc đã quy hoạch thành một tầng tập thể dục cùng trung tâm thi đấu, mấy trận đấu này cũng được chọn tổ chức tại đó.
“Là tổng giám đốc thi đấu, cô sao mà giống như chính mình đạt giải nhất vậy!" Đức Nữ cười nói, trái lại cô đang đợi Hà Ngữ Hoa rời phòng mới có thể làm chuyện kế tiếp.
“Đó là đương nhiên, chị không biết sao? Chị nhất định không có đặt cái báo điện tử lần trước em nói với chị đi!" Bà tám Hà Ngữ Hoa không nhịn được dừng lại bước chân chuẩn bị rời đi, lại trở lại.
Bàng Đức Nữ với ai đều không coi là quen thuộc, với ai cũng không thân thiện, cô ngay cả người bạn cùng ăn bữa trưa cũng không có, nhưng là có không ít người thích thừa dịp đưa công văn tiện thể cùng cô tán gẫu đôi câu, vì vậy chuyện bát quái đến từ tất cả các phòng ban cô đều rất rõ.
Nguyên nhân tất cả mọi người thích nói với cô chuyện bát quái, đại khái là bởi vì cô thoạt nhìn không giống người thích nhiều chuyện, cho nên không sợ cô sẽ đem “bí mật" nói ra. Vì vậy cô thành nơi tập trung tất cả “bí mật", nắm giữ gần chín phần tình hình tất cả các phòng ban của Phổ Đặc, về một phần còn lại, cô chỉ cần thoáng ra vẻ một điểm cũng không hiểu, người nhiều chuyện tự nhiên sẽ vì cô mà giải thích rõ, tựa như hiện tại Hà Ngữ Hoa cũng thế. (chị này chân nhân bất lộ tướng ah...phục quá!)
“Tôi không có đặt, đây không phải là muốn tiền sao?" Cô hời hợt đáp lời.
“Nhưng không có bao nhiêu tiền, mới một - hai trăm đồng, là có thể xem báo điện tử hấp dẫn như thế, so với tạp chí còn đặc sắc hơn!" Hà Ngữ Hoa hạ thấp giọng nói. “Chị biết không phần báo điện tử này mỗi một kỳ cũng để mọi người bỏ phiếu, chọn người đàn ông điển hình trong lòng thích nhất, người được chọn bỏ phiếu đều đúng là đàn ông nổi tiếng tài giỏi của công ty ta, đối tượng mà phái nữ rất ngưỡng mộ."
“Vậy thì như thế nào?"
“Chị không biết sao? Mỗi người ba phiếu, mà Tổng giám đốc đại nhân đã liên tục mấy kỳ lấy được chức vô địch rồi. Anh ấy là bạch mã hoàng tử người người đều ngưỡng mộ!" Trong mắt Hà Ngữ Hoa đều tản mát ra hào quang hình trái tim.
“Là như thế à? Xem ra tất cả mọi người yêu tổng giám đốc sao?" Đức Nữ nói.
Hà Ngữ Hoa căn bản nghe không hiểu ý vị châm chọc nhàn nhạt trong lời nói của cô. “Đó là đương nhiên! Không thèm nghe chị nói nữa, em muốn không còn kịp rồi á! Đáng tiếc em không thể nói cho chị nội dung báo điện tử, đây là mọi người hiểu ngầm, bởi vì phải đặt tiền, cho nên người đặt không thể cho người khác nhìn. Chị đi đặt một phần á..., như vậy chúng ta mới có thể thảo luận..."
“Cô sắp không kịp kìa." Đức Nữ tốt bụng nhắc nhở.
“Đúng rồi, em muốn đi giành chỗ, bởi vì lầu dưới của chúng ta không có sân bóng rỗ, cho nên hôm nay ở sân vận động gần đây thi đấu bóng rổ, em phải đi nhanh một chút, nếu không không có chỗ đứng." Hà Ngữ Hoa muốn tiếp tục bát quái, lại không đi không được. “Chị còn không tan việc sao? Chị thường ngày rất ít làm thêm giờ đó, gần đây giống như thường làm thêm giờ!"
“Đúng vậy, gần đây bận một chút." Bận kiếm thêm!
“Em đi đây, chị không phải cần quá liều mạng!" Người lãnh đạo trực tiếp của mình quá bận rộn, so với cô ấy mình lại đi sớm hơn, đây quả thật là không được tốt, nhưng lực hút của tổng giám đốc bây giờ quá lớn rồi, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi.
“Đi đi!" Đức Nữ đã bắt đầu suy nghĩ chuyện lát nữa cần làm rồi. Hà Ngữ Hoa đi, trả lại cho cô một phòng yên tĩnh.
Đức Nữ đi vào phòng làm việc tổng giám đốc, mở ra máy tính của tổng giám đốc đại nhân, rất nhanh kết nối với một địa chỉ trang web, nhập mật mã, không bao lâu, một phần danh sách xuất hiện ở trên màn hình.
“Một ~ hai trăm cũng không có bao nhiêu tiền? Hừ, biết rõ đây là cơ hội buôn bán thế nào sao?" Nhìn mấy người kia, cô là người mới mà đặt hàng liền tăng lên ba, bốn trăm người, mấy vạn đồng đã thông qua đường thẻ vào hầu bao của cô, sắp so với một tháng tiền lương của cô còn nhiều hơn.
Không sai, kiếm tiền là Bàng Đức Nữ cô thích nhất. Người ta yêu tổng giám đốc, cô yêu “tài"!
Ánh mắt ở danh sách người mới đặt hàng nhìn ngược lên, quả nhiên trên báo viết hiện lên người đặt báo điện tử. Chợt một số tài khoản xa lạ xuất hiện, chân mày cô nhíu một chút.
Bình thường đồng nghiệp trong công ty đều dùng số tài khoản email công ty đặt báo điện tử, nhưng số tài khoản này hiển nhiên không phải của công ty. Đột nhiên linh quang lóe lên, cô mở ra phần nhận thư cá nhân của máy vi tính này, điểm vào số tài khoản vừa nhìn."Hàaa...! Bắt được ngươi!"
Cái người thần bí mới đặt hàng không phải là ai khác, chính là tổng giám đốc đại nhân của họ!
Không biết hắn thấy những báo viết này có chút cảm tưởng gì!
Bên môi cô hiện lên nụ cười lúm đồng tiền như hoa, nếu như lúc này có người thấy cô, sợ rằng muốn rớt hư mắt kiếng. Thư ký Bàng luôn luôn câu nệ lại cười đến mức như thế... Rực rỡ?
Dĩ nhiên, đặc biệt là lúc trong túi không ngừng có tiền rơi vào, Bàng Đức Nữ coi như lãnh khốc hơn nữa, đáy mắt, đuôi lông mày cũng không nhịn được hiện ra thần thái vui vẻ!
“Thi đấu thể thao!" Cô nhớ tới chuyện mới vừa khiến Hà Ngữ Hoa hưng phấn như vậy, chợt có linh cảm. “Nếu như mọi người quan tâm đến thế, hay là mình cũng nên đi nhìn một chút."
Tiêu điểm mọi người quan tâm, bình thường chính là chỗ mấu chốt buôn bán!
Nàng Bàng Đức Nữ thật là rất có đầu óc buôn bán! Khóe miệng không nhịn được lộ nụ cười đắc ý.
Đầu tiên là mấy ngày trước hắn uống say hiếm thấy, sau khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ mình làm sao về đến nhà, trong mơ hồ còn nhớ được một đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt sáng rực. Ánh mắt đặc thù sáng rỡ kia làm cho anh muốn nhìn lâu một chút, tiếc là cảm giác say ập tới, hắn không rõ được khuôn mặt người trong mộng.
Thế nhưng hắn lại nhớ được đôi mắt, chỉ cần cho nhìn lại một lần, hắn nhất định có thể nhận ra.
Càng quái là, ngày hôm sau A Siêu lại gọi điện đến phàn nàn.
“Cậu thật là không biết tốt xấu!" A Siêu trong điện thoại không chút khách khí mà mắng. “Mình đặc biệt không uống rượu muốn đưa cậu về, cậu lại cho mình leo cây!"
“Cậu nói cái gì?" Vẻ mặt Long Kiệt lúc đó thật sự cứng đờ, hoàn toàn không hiểu việc gì.
“Mình chẳng qua đi lấy xe, cậu ở cửa liền biến mất, hại mình tìm cậu đến khuya, cũng may, sau đó thằng nhóc giữ cửa nói với mình cậu lên xe một phụ nữ, nếu không thì không biết mình tìm đến mấy giờ!" Giọng điệu thật là ai oán!
“Phụ nữ? Phụ nữ nào?" Chẳng lẽ là chủ nhân của cặp mắt trong mộng kia? Hắn làm sao có thể lên xe của cô ấy? Long Kiệt lòng tràn đầy nghi ngờ, khát khao tìm được giải đáp.
“Cậu hỏi mình, mình hỏi ai?" A Siêu không chút khách khí trả lời. “Mình nào biết nợ phong lưu của cậu ở đâu ra! Không chừng là ham muốn “sắc đẹp" của cậu, cố ý đưa cậu về." Giọng cười ám muội từ điện thoại truyền đến.
“Đi chết đi!" Long Kiệt biết A Siêu cũng không rõ chân tướng, đành phải đem nghi hoặc tràn đầy trong đáy lòng thu về. “Mình bận, cậu có thể biến." Nói xong lúc đối phương vẫn còn ai ai kêu liền cúp máy.
Tất nhiên, sự tình cách mấy ngày, hắn vẫn không biết người phụ nữ thần bí kia rốt cuộc là ai. Có lẽ thật là người không quen, nhưng sao đối phương biết chỗ ở của hắn? Không lẽ là chính mình nói.
Gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn này, hắn từ cửa chính Khoa học kỹ thuật Phổ Đặc đi tới, 10 giờ đúng, đúng thời gian hắn đến nơi thường ngày.
“Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc!" Hai cô tiếp tân đồng loạt chào, bên môi đều có nụ cười ôn nhu.
Loại nụ cười này hắn không xa lạ, thực tế cho tới nay nữ nhân viên ở công ty nhìn thấy hắn thì hầu như đều mang nụ cười thẹn thùng này, chẳng qua hôm nay hình như hơi kỳ lạ.
Sau nụ cười quen thuộc, hai cô gái nhìn nhau, khẽ cười trộm, dường như đang chia sẻ cùng một bí mật.
Lúc đầu hắn không chú ý đến nụ cười này. Nhưng một tiếng sau, khi đến các phòng ban thị sát, phát hiện cũng có không ít nữ nhân viên lộ ra nụ cười như thế với hắn, hắn bắt đầu cảm thấy kỳ quái.
“Danh sách công ty hàng đầu Phổ Đặc quý mới nhất cứ quyết định như vậy, hẳn là không có vấn đề gì chứ!" Phó tổng giám đốc Tạ Tề Nhĩ ngồi trong văn phòng Phó tổng, đưa danh sách trong tay cho Long Kiệt.
Long Kiệt tiếp nhận danh sách, ánh mắt liếc về hướng nữ nhân viên vội vã đi qua ngoài cửa sổ trong suốt, cô ta cùng người bên cạnh bàn luận xôn xao, sau đó phát ra tiếng cười nhỏ. Tiếng cười kia giống như tiếng chuột kêu trong nhà, mặc dù biết có chuột tồn tại, nhưng lại không cách nào ngăn cản.
“Làm sao vậy?" Hiếm thấy ông chủ ngẩn người, Tạ Tề Nhĩ nhịn không được nụ cười nơi khoé miệng.
Người ngoài không biết một bí mật, Long Kiệt điên lên thật là rất kinh người, mọi người chỉ thấy được Long kiệt ở công ty tạo hình tượng tổng giám đốc mặt lạnh, nhưng hắn cùng Long kiệt là bạn học thạc sĩ nên rất rõ ràng.
“Hôm nay rất nhiều nữ nhân viên quái lạ." Giọng Long Kiệt buồn bực nói, thật ra thì hắn không vui vẻ khi thảo luận loại vấn đề này cùng Tạ Tề Nhĩ, cho dù hắn biết Tạ Tề Nhĩ lại hết mức vui lòng.
Tạ Tề Nhĩ rất hứng thú với việc nghiên cứu phụ nữ, điều kiện của hắn ta cũng không kém nhưng luôn oán trách với Long Kiệt rằng vì có một tổng giám đốc che phía trước, khiến hắn ta không thể làm no.1 ở Phổ Đặc.
Long Kiệt bao giờ cũng cười lấy lệ.
Hắn không có ý đi nghiên cứu sở thích của nữ nhân viên, cũng không có ý kinh doanh tiếng thơm ở trong công ty.
“Các cô ấy dùng loại ánh mắt ái mộ này nhìn anh, cũng không phải chuyện ngày một, ngày hai, anh vẫn không quen sao?" Tạ Tề Nhĩ nhún nhún vai, trong lời nói còn có ý chua xót nhàn nhạt.
“Không giống, hôm nay luôn có người xì xào bàn tán sau lưng tôi, tôi thật sự không thích loại cảm giác này." Giống như khỉ trong vườn thú, thực khó chịu! Long Kiệt rướn người lên.
“A! Anh nói như vậy tôi lại nhớ tới..." Tạ Tề Nhĩ chuyển động một chút kiểu tóc anh tuấn chạm vai của hắn ta. “Hôm nay tôi cũng có loại cảm giác này, tôi còn tưởng rằng là kiểu tóc mới này của tôi được chú ý chứ, chẳng lẽ có chuyện gì khác xảy ra!" Thật là lạ!
“Anh không phải là mật thám trong đám đàn ông sao? Đi theo chị em của anh dò la thử xem!" Ý xem thường trong lời nói Long Kiệt thật rõ ràng.
Nhưng không biết là Tạ Tề Nhĩ quá ngây thơ, hay là da mặt hắn ta quá dày, hắn ta thế nhưng nhếch môi cười nói: “Vậy để tôi đi thăm dò một chút, cam đoan nội trong khoảng thời gian nhanh nhất cho anh đáp án." Vẻ mặt hắn hăng say.
“Khi anh làm việc cũng có loại bốc đồng này, tôi nghĩ thành tích quý mới của chúng ta nhất định có thể nâng lên tầm cao mới." Long Kiệt đem công văn ném đến trước mặt hắn ta. “Tôi đi, tôi muốn anh nhớ làm đầy đủ mọi chuyện, ngày mai báo cáo cho tôi."
“Tôi hôm nay có thể hỏi thăm được..."
Ánh mắt sắc bén chợt loé lên, Tạ Tề Nhĩ bị đóng đinh tại cái nhìn đó.
“A! Anh không phải muốn cái đó a!" hắn ta thu lại nụ cười khoa trương bên môi. “Không thành vấn đề, những báo cáo kia ngày mai tôi đích thân đưa cho anh." Hắn cũng không dám tiếp tục vuốt râu hùm!
Ai! Có thể hắn nhất định là thiếu phần quyết đoán, cho nên các cô gái mới có thể yêu Long Kiệt hơn yêu hắn!
Long Kiệt trở lại lầu 33, khi đi qua người Bàng Đức Nữ thì chân mày hơi nhíu lại.
Khoé mắt Đức Nữ nhìn một cái, xác định có chuyện quấy nhiễu hắn. Quả nhiên là vậy “Thư ký Bàng, cho tôi một tách cà phê." Ống nói điện thoại truyền đến tiếng nói của tổng giám đốc đại nhân.
“Vâng, tổng giám đốc." Khoé miệng của cô khẽ nhếch.
Long Kiệt kỷ luật rất nghiêm, tất cả những thứ gây nghiện hắn đều rất ít dùng, cho nên hắn không hút thuốc, uống ít rượu, ngay cả cà phê cũng chỉ uống một ly buổi sáng, ngày đó cô nhìn thấy hắn uống say, thật sự là đầy kinh ngạc. Hắn ta nếu ngoài thời gian bình thường buổi sáng muốn cô pha cà phê, chứng tỏ nhất định có chuyện gì đang quấy nhiễu hắn.
“Chị Bàng, tâm tình dường như rất tốt!" Hà Ngữ Hoa nhịn không được lại sáp tới.
Bàng Đức Nữ không để ý đến cô ta, đi vào phòng trà nước pha cà phê, 10 phút sau một ly cà phê thơm phức được bưng ra.
Cô gõ nhẹ hai cái vào cửa, tiếp theo bước vào phòng tổng giám đốc, đem cà phê để lên bàn hắn. “Tổng giám đốc, cà phê của ngài."
Long Kiệt ngẩng đầu nhìn trang phục trên người cô, comple màu đen, váy dài đến bàn chân, mà ngay cả giày cao gót cũng là kiểu dáng cũ kỹ đơn giản nhất. Thật nhiều lần hắn muốn khuyên cô thay đổi cách ăn mặc, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào. Cô mặc cái gì không phải là chuyện của hắn! Cho dù là ông chủ, hắn cũng không có thói quen miễng cưỡng người khác.
Nhưng cách ăn mặc của cô thật sự là...
Long Kiệt xoa xoa huyệt thái dương của mình. “Cám ơn."
“Có cần tôi chuẩn bị thuốc đau đầu cho ngài không?" Một thư ký tốt phải hiểu được ý của ông chủ trước khi ông ta mở miệng, Bàng Đức Nữ đúng là thư ký toàn tài 100%, sao có thể ngoại lệ?!
“Không cần." Hắn vung tay lên, khoé mắt lại liếc về nụ cười quỷ dị nơi khoé miệng cô.
Tại sao hắn lại cảm thấy quỷ dị? Bởi vì Thư ký Bàng ở bên cạnh hắn làm việc cũng đã hai năm, hắn tuyệt chưa thấy qua cô ấy cười.
“Thư ký Bàng ngày thường qua lại cùng ai?" Cô ấy có thể biết gần đây nữ đồng nghiệp trong công ty xử sự kỳ lạ là vì cái gì hay không? Lời nói Long Kiệt vừa ra khỏi miệng, lập tức thấy mình không bình thường thế nào, vậy mà lại muốn cùng cô thư ký bảo thủ này nói chuyện phiếm?! Chẳng lẽ là gần đây gặp phải một ít việc kỳ lạ làm cho hắn cũng bất thường!
“Qua lại? Tôi không cùng người khác qua lại, tan tầm trực tiếp về nhà." Bàng Đức Nữ đẩy mắt kính trên mặt, tất cả ánh sáng trong mắt đều giấu sau đó.
“Tôi là chỉ người thường ngày tương đối quen thuộc với cô, như...Hà Ngữ Hoa, buổi trưa sẽ cùng nhau ăn cơm..."
“Tôi đều đi ăn cơm một mình." Lời này là thật, cô chưa bao giờ đi ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp, tất cả mọi người cho rằng cô bảo thủ, không thể cùng “người trẻ tuổi" ở chung, đều bí mật nói cô quái gở.
Nhưng nguyên nhân cô không đi ăn cơm cùng đồng nghiệp, một khi nói ra, chỉ sợ sẽ làm mọi người té xỉu.
“À...??" Lời của Long Kiệt khựng lại khi hắn chưa nói xong nữa! Loại đối thoại này thật sự quá nhạt nhẽo. “Không có việc gì, cô đi làm việc đi!"
“Vâng, tổng giám đốc." Cô lễ độ cung kính nói xong, liền quay người rời đi.
Khoảnh khắc lúc Bàng Đức Nữ xoay người rời đi, Long Kiệt lại thấy được nụ cười quỷ dị kia.
Sao hắn luôn thấy thư ký của mình tuy rằng thái độ khiêm cung, nhưng hay làm hắn có loại cảm giác bị coi thường?
“Gần đây suy nghĩ luôn hỗn loạn, có lẽ nên nghỉ ngơi rồi." Hắn gạt đi những ý nghĩ này, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Long Kiệt không phải người cuồng công việc. Hắn luôn muốn hưởng thụ cuộc sông, cho nên việc công ty hắn cố gắng xử lí tốt trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó đem một số chuyện trung gian tốn thời giờ giao cho người đáng tín nhiệm làm, như Tạ Tề Nhĩ hay Thư ký Bàng.
Có lẽ có những người sẽ nói hắn là công tử ăn chơi, suy cho cùng buổi tối cùng ngày nghỉ hắn không thiếu bạn gái ở cùng, còn có thể đi nước ngoài nghỉ phép không định giờ trước, nhưng hắn cũng không thèm để ý cách nhìn của kẻ khác, cũng không giải thích với bất luận kẻ nào, hắn thầm nghĩ làm tốt chức tổng giám đốc tập đoàn Phổ Đặc của mình, không liên can đến kỳ vọng của người nào.
Uống hết ly cà phê, hắn cảm thấy cơn đau đầu của mình dường như bớt một chút. Mở công văn trên bàn ra, mới làm việc không bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên, hơn nữa vừa nghe liền biết không phải Thư ký Bàng; Thư ký Bàng ngay cả tiếng gõ cửa cũng tương đối tiết chế, ngắn gọn hai tiếng, trong trẻo lại không chói tai.
Quái lạ, gần đây hắn như thế nào luôn thích nghiên cứu cô thư ký kỳ quặc này chứ? “Vào đi." Nếu không đoán sai, người này hẳn là Tạ Tề Nhĩ.
Quả nhiên, cửa vừa mở ra, liền có đáp án.
“Ha ha, bái phục tôi đi!" Tạ Tề Nhĩ nghênh ngang đi tới, thẳng hướng sô pha ngồi xuống. “Cà phê thơm quá, Thư ký Bàng pha hả? Tôi cũng muốn." Trước khi Long Kiệt kịp trả lời, hắn ta đã chạy ra ngoài yêu cầu cà phê với Thư ký Bàng rồi.
Không bao lâu, hắn ta lại trở vào. “Tôi thu hồi câu nói muốn anh đổi thư ký, có cô thư ký giỏi giang thế này thật không tồi, đủ để thứ lỗi cô ta phá hỏng quang cảnh phòng làm việc."
Không biết tại sao, hắn nói như vậy lại chọc cho Long kiệt có chút không vui.
“Anh rốt cuộc đến làm gì? Công việc rảnh rỗi như vậy, tới giúp tôi làm một chút đi!" Long Kiệt đẩy công văn trên bàn, lạnh giọng nói.
“Lại không nhẫn nại như vậy rồi!" Tính cách Tạ Tề Nhĩ lưu manh khó sửa. “Tôi đã nói với anh, tôi biết rõ những nhân viên kia bàn luận xôn xao cái gì." Hắn đem một xấp giấy tên tay đặt lên bàn Long Kiệt.
Long Kiệt cầm lấy tập giấy A4 trên bàn, nhìn một hồi chân mày đã nhíu chặt.
Bản báo cáo điều tra nam giới chưa kết hôn trong tập đoàn Khoa học kỹ thuật Phổ Đặc!
“Báo điện tử này gần đây mới phát hành, độ hấp dẫn thật sự vượt quá tưởng tượng, một đồn mười, mười đồn trăm, đã lên cơn sốt ở trong tập đoàn Phổ Đặc, chỉ những người được báo viết bình phẩm như chúng ta là không biết có chuyện này!"
Báo điện tử này đem đàn ông trong tập đoàn Phổ Đặc chia làm nhiều loại, mà lựa chọn làm ví dụ đều chính là người nổi tiếng, kể cả hai người đàn ông đang ngồi ở chỗ này thảo luận, đều được viết trong báo.
“Người nào đăng tải báo điện tử này!" Long Kiệt trừng mắt nhìn tờ giấy kia, tựa như cho rằng nó có thể mở miệng cắn mình.
“Không ai biết! Mấy phần này đều là đọc thử, muốn đặt dài hạn phải trả tiền. Nhưng bởi vì mấy kì phản ứng quá tốt, nghe đâu rất nhiều người đều chính thức đặt, vả lại vì phải trả tiền, cho nên người đặt mua ai cũng không chịu cho người khác mượn xem." Tạ Tề Nhĩ giải thích rõ ràng, anh ta thật vất vả dò la ra được nội tình. Vì thế hắn ta còn phải bán đứng tướng mạo của mình, giao thiệp với em gái theo ngưỡng mộ hắn nữa!
Lông mày Long Kiệt quả thật dựng lên. “Người này nhất định là nhân viên của công ty, bằng không sao lại hiểu rõ chuyện tình bên trong công ty như vậy!" Hắn xem đi xem lại nội dung bài viết, hầu như mỗi kì hắn đều xuất hiện, đây thật là...
“Nói thừa! Tôi đây cũng biết, nhưng không ai biết là ai làm! Người này dùng là hệ thống phát tín hiệu nước ngoài, chúng ta cũng không tra đươc lai lịch người phát tin, vài cái tên viết trên báo trước mắt, đều là tên giả."
“Isha! Michelle! Sophie!" Long Kiệt điểm danh từng người viết báo. “Vừa nghe liền biết là dùng tên giả!"
“Vấn đề là bởi vì nó quá phù hợp sự thật, cho nên rất được hoan nghênh! Hơn nữa mấy cô gái trong công ty, chỉ là một phần nhân viên; mà cánh đàn ông vì biết người biết ta, cũng đều đi theo “trêu chọc"“ Tạ Tề Nhĩ không dám nói hắn ta cũng định đi đặt một phần, xem người viết nói như thế nào về mình.
“Cốc cốc!" Cửa vang lên tiếng gõ cửa ngắn gọn, Bàng Đức Nữ mở cửa đi vào, trong tay là cà phê nóng hổi. “Phó tổng giám đốc, cà phê của ngài."
“Oa! Thật là thơm!" Tạ Tề Nhĩ vừa nghe thấy hương vị liền hoa trương mà kêu. “Long Kiệt, tôi thật sự muốn thu hồi đề nghị anh đổi thư ký, Thư ký Bàng thực là vô cùng giỏi." Không giống như thư ký của anh ta, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng chỉ biết pha thứ cà phê nước gấp ba lần bột. Ai, xinh đẹp cùng phù hợp thực tế không thể song toàn!
“A! Phó tổng giám đốc đề nghị tổng giám đốc đổi thư ký! Là do tôi không tận chức sao?" Bàng Đức Nữ khoé mắt sáng lên, nhìn như vô hại hỏi.
Long Kiệt nhìn cô một cái, chẳng biết tại sao biết đây là dấu hiệu cho biết cô đang tức giận. Nhưng mà hắn cũng không định giải cứu Tạ Tề Nhĩ, dù sao đàn ông miệng rộng như vậy cũng thật sự là nói nhiều đến quá phận!
“Đúng vậy! Tôi nói Thư ký Bàng này, cô thật là rất không biết cách ăn mặc rồi, cô xem, ví như chân của cô, rõ ràng rất nhỏ nhắn..." Hắn ta tự tay ngăn cản bất kì kẻ nào cắt ngang lời nói của mình. “Không cần phủ nhận, việc này tôi đã từng quan sát qua, lực quan sát của tôi đối với phụ nữ luôn luôn không kém. Trở lại vấn đề, chân cô không xấu, muốn che lại làm gì! Hơn nữa cô cũng không có già như vậy? Mặc thế này..."
Trên mặt Bàng Đức Nữ không hề có biểu cảm đặc biệt, nhưng Long Kiệt vẫn thực cảm thấy hứng thú mà quan sát từng biến đổi nhỏ trên mặt cô. Hắn phát hiện Thư ký Bàng kỳ thực rất thú vị, như hiện tại, cô rõ ràng mất hứng, nhưng cô cũng sẽ không cùng Tạ Tề Nhĩ giải thích, thậm chí khoé miệng còn hàm chứa ý cười lễ phép.
“Thật xin lỗi cách ăn mặc của tôi khiến phó tổng không thoải mái rồi, may mà thư ký của phó tổng không phải tôi." Đức Nữ trả lời như vậy.
“Đúng vậy, thật là may, nhưng cô cũng có điểm tốt của cô!" Tạ Tề Nhĩ không biết sống chết còn nói lớn hơn. “Đúng rồi, Thư ký Bàng, cô rốt cuộc mấy tuổi?" Dựa vào quan sát của hắn, 30 đến 35 đi!
“Tổng giám đốc, không có căn dặn việc khác sao? Tôi đây ra ngoài trước, xin nhớ 3 giờ ngài có hội nghị." Đức Nữ xoay người rời đi, trước khi đóng cửa lại cô nói: “25."
“Cái gì? Đây là mật ngữ của các người sao?" Đầu Tạ Tề Nhĩ đầy mờ mịt hỏi Long Kiệt.
Long kiệt dựa vào ghế sa lon phía sau, dù bận vẫn ung dung cười. “Cô ấy đang trả lời vấn đề của anh." Thế nào hôm nay mới phát hiện Tạ Tề Nhĩ còn ngu ngốc như vậy?
“Trả lời tôi việc gì?"
“Anh không ngu ngốc đến nỗi quên mất mình vừa mới hỏi vấn đề gì đi!" Long Kiệt liếc hắn một cái, trong mắt hiện đầy vẻ xem thường.
“Này này, ánh mắt đó của anh..., chẳng lẽ..." Hắn ta thở hốc vì kinh ngạc. “Anh nói là cô ta 25 tuổi? Không thể nào!" Hắn ta kinh ngạc đứng dậy, thiết chút nữa ngay cả cà phê cũng làm đổ.
“Nếu tôi nhớ không lầm tư liệu của cô ấy, cô ấy quả thật vừa tốt nghiệp liền đến Phổ Đặc làm việc, tôi dùng thư ký này hai năm, cho nên tôi nghĩ cô ấy không có lừa anh." Tâm tình Long Kiệt không biết vì sao tốt lên rất nhiều.
“Nhưng...nhưng mà cô ấy..." Thoạt nhìn hoàn toàn không giống 25 tuổi. “Hà Ngữ Hoa còn gọi cô ta là “Chị Bàng", Hà Ngữ Hoa cũng sắp 30 chứ!" Ai! Tư liệu phái nữ chưa lập gia đình của Phổ Đặc hắn ta cũng rõ ràng như vậy, thế nào đoán sai một mình tuổi Thư ký Bàng!
“Hẳn là vậy!" Trong tư tưởng của Long Kiệt, Hà Ngữ Hoa là người của Bàng Đức Nữ, hắn rất ít sai bảo cô ta, mặc dù Hà Ngữ Hoa thường dùng ánh mắt nồng nhiệt “trộm" nhìn anh nhưng anh chưa bao giờ có bất kì phản ứng gì. Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn phải tạo một hình tượng lạnh lùng, việc này quả thật có thể miễn đi rất nhiều phiền phức!
“Trời...Kia!" Tạ Tề Nhĩ bị đả kích lớn. “Tôi xem ra phải trở về nghiên cứu một chút, chẳng lẽ vị trí bạch mã hoàng tử số 1 của tôi ở Phổ Đặc khó giữ được rồi!"
Cái gọi là bạch mã hoàng tử số 1 là chính bản thân hắn ta tự phong thôi!
Thật ra thì trong lòng anh ta nghĩ việc cấp bách là phải đi đặt một phần báo điện tử, hơn nữa không thể để cho những người khác biết hắn ta đi đặt. Ai! Muốn làm tình nhân trong mộng thật đúng là khó!
“Đi thong thả, nhớ đem báo cáo nộp đúng giờ." Long Kiệt trở lại chỗ ngồi của mình, định lập tức vào làm việc.
Nhìn mấy phần báo điện tử trên bàn kia, không biết tại sao hắn bắt đầu cảm thấy thích thú.
“Anh thật nhớ ôm em ở trong ngực này, nói anh đã sớm yêu em, a a ~~" Hà Ngữ Hoa vừa dọn dẹp công văn, vừa soi cái gương nhỏ trên bàn, chuẩn bị trang điểm lại, tâm tình vừa hưng phấn lại vui vẻ.
“Hôm nay vui thế sao?" Bàng Đức Nữ nhịn không được hỏi.
“Đúng thế! Lát nữa lại có thi đấu thể thao do hội phúc ủy tổ chức rồi, hôm nay đấu là bóng rổ, nghe nói tổng giám đốc cũng có tham gia, chị xem anh ấy cũng đi xuống chuẩn bị." Hà Ngữ Hoa nâng mặt, bộ dáng ước mơ sắp thành sự thật..
Gần đây hội phúc ủy của tập đoàn Phổ Đặc tổ chức liên tiếp các hoạt động thể thao, không vì tăng lên không khí thể thao cho mọi người, mà làm cho áp lực lớn từ công việc hằng ngày của nhân viên có nơi giải toả. Mà tầng hầm của cao ốc tập đoàn Phổ Đặc đã quy hoạch thành một tầng tập thể dục cùng trung tâm thi đấu, mấy trận đấu này cũng được chọn tổ chức tại đó.
“Là tổng giám đốc thi đấu, cô sao mà giống như chính mình đạt giải nhất vậy!" Đức Nữ cười nói, trái lại cô đang đợi Hà Ngữ Hoa rời phòng mới có thể làm chuyện kế tiếp.
“Đó là đương nhiên, chị không biết sao? Chị nhất định không có đặt cái báo điện tử lần trước em nói với chị đi!" Bà tám Hà Ngữ Hoa không nhịn được dừng lại bước chân chuẩn bị rời đi, lại trở lại.
Bàng Đức Nữ với ai đều không coi là quen thuộc, với ai cũng không thân thiện, cô ngay cả người bạn cùng ăn bữa trưa cũng không có, nhưng là có không ít người thích thừa dịp đưa công văn tiện thể cùng cô tán gẫu đôi câu, vì vậy chuyện bát quái đến từ tất cả các phòng ban cô đều rất rõ.
Nguyên nhân tất cả mọi người thích nói với cô chuyện bát quái, đại khái là bởi vì cô thoạt nhìn không giống người thích nhiều chuyện, cho nên không sợ cô sẽ đem “bí mật" nói ra. Vì vậy cô thành nơi tập trung tất cả “bí mật", nắm giữ gần chín phần tình hình tất cả các phòng ban của Phổ Đặc, về một phần còn lại, cô chỉ cần thoáng ra vẻ một điểm cũng không hiểu, người nhiều chuyện tự nhiên sẽ vì cô mà giải thích rõ, tựa như hiện tại Hà Ngữ Hoa cũng thế. (chị này chân nhân bất lộ tướng ah...phục quá!)
“Tôi không có đặt, đây không phải là muốn tiền sao?" Cô hời hợt đáp lời.
“Nhưng không có bao nhiêu tiền, mới một - hai trăm đồng, là có thể xem báo điện tử hấp dẫn như thế, so với tạp chí còn đặc sắc hơn!" Hà Ngữ Hoa hạ thấp giọng nói. “Chị biết không phần báo điện tử này mỗi một kỳ cũng để mọi người bỏ phiếu, chọn người đàn ông điển hình trong lòng thích nhất, người được chọn bỏ phiếu đều đúng là đàn ông nổi tiếng tài giỏi của công ty ta, đối tượng mà phái nữ rất ngưỡng mộ."
“Vậy thì như thế nào?"
“Chị không biết sao? Mỗi người ba phiếu, mà Tổng giám đốc đại nhân đã liên tục mấy kỳ lấy được chức vô địch rồi. Anh ấy là bạch mã hoàng tử người người đều ngưỡng mộ!" Trong mắt Hà Ngữ Hoa đều tản mát ra hào quang hình trái tim.
“Là như thế à? Xem ra tất cả mọi người yêu tổng giám đốc sao?" Đức Nữ nói.
Hà Ngữ Hoa căn bản nghe không hiểu ý vị châm chọc nhàn nhạt trong lời nói của cô. “Đó là đương nhiên! Không thèm nghe chị nói nữa, em muốn không còn kịp rồi á! Đáng tiếc em không thể nói cho chị nội dung báo điện tử, đây là mọi người hiểu ngầm, bởi vì phải đặt tiền, cho nên người đặt không thể cho người khác nhìn. Chị đi đặt một phần á..., như vậy chúng ta mới có thể thảo luận..."
“Cô sắp không kịp kìa." Đức Nữ tốt bụng nhắc nhở.
“Đúng rồi, em muốn đi giành chỗ, bởi vì lầu dưới của chúng ta không có sân bóng rỗ, cho nên hôm nay ở sân vận động gần đây thi đấu bóng rổ, em phải đi nhanh một chút, nếu không không có chỗ đứng." Hà Ngữ Hoa muốn tiếp tục bát quái, lại không đi không được. “Chị còn không tan việc sao? Chị thường ngày rất ít làm thêm giờ đó, gần đây giống như thường làm thêm giờ!"
“Đúng vậy, gần đây bận một chút." Bận kiếm thêm!
“Em đi đây, chị không phải cần quá liều mạng!" Người lãnh đạo trực tiếp của mình quá bận rộn, so với cô ấy mình lại đi sớm hơn, đây quả thật là không được tốt, nhưng lực hút của tổng giám đốc bây giờ quá lớn rồi, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi.
“Đi đi!" Đức Nữ đã bắt đầu suy nghĩ chuyện lát nữa cần làm rồi. Hà Ngữ Hoa đi, trả lại cho cô một phòng yên tĩnh.
Đức Nữ đi vào phòng làm việc tổng giám đốc, mở ra máy tính của tổng giám đốc đại nhân, rất nhanh kết nối với một địa chỉ trang web, nhập mật mã, không bao lâu, một phần danh sách xuất hiện ở trên màn hình.
“Một ~ hai trăm cũng không có bao nhiêu tiền? Hừ, biết rõ đây là cơ hội buôn bán thế nào sao?" Nhìn mấy người kia, cô là người mới mà đặt hàng liền tăng lên ba, bốn trăm người, mấy vạn đồng đã thông qua đường thẻ vào hầu bao của cô, sắp so với một tháng tiền lương của cô còn nhiều hơn.
Không sai, kiếm tiền là Bàng Đức Nữ cô thích nhất. Người ta yêu tổng giám đốc, cô yêu “tài"!
Ánh mắt ở danh sách người mới đặt hàng nhìn ngược lên, quả nhiên trên báo viết hiện lên người đặt báo điện tử. Chợt một số tài khoản xa lạ xuất hiện, chân mày cô nhíu một chút.
Bình thường đồng nghiệp trong công ty đều dùng số tài khoản email công ty đặt báo điện tử, nhưng số tài khoản này hiển nhiên không phải của công ty. Đột nhiên linh quang lóe lên, cô mở ra phần nhận thư cá nhân của máy vi tính này, điểm vào số tài khoản vừa nhìn."Hàaa...! Bắt được ngươi!"
Cái người thần bí mới đặt hàng không phải là ai khác, chính là tổng giám đốc đại nhân của họ!
Không biết hắn thấy những báo viết này có chút cảm tưởng gì!
Bên môi cô hiện lên nụ cười lúm đồng tiền như hoa, nếu như lúc này có người thấy cô, sợ rằng muốn rớt hư mắt kiếng. Thư ký Bàng luôn luôn câu nệ lại cười đến mức như thế... Rực rỡ?
Dĩ nhiên, đặc biệt là lúc trong túi không ngừng có tiền rơi vào, Bàng Đức Nữ coi như lãnh khốc hơn nữa, đáy mắt, đuôi lông mày cũng không nhịn được hiện ra thần thái vui vẻ!
“Thi đấu thể thao!" Cô nhớ tới chuyện mới vừa khiến Hà Ngữ Hoa hưng phấn như vậy, chợt có linh cảm. “Nếu như mọi người quan tâm đến thế, hay là mình cũng nên đi nhìn một chút."
Tiêu điểm mọi người quan tâm, bình thường chính là chỗ mấu chốt buôn bán!
Nàng Bàng Đức Nữ thật là rất có đầu óc buôn bán! Khóe miệng không nhịn được lộ nụ cười đắc ý.
Tác giả :
Trạm Thanh