Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 36
Có một số việc không nhớ ra cũng được, nghĩ ra mà không làm gì, trong lòng sẽ luôn cảm thấy áy náy.
Nhân viên phục vụ ngước lên, lễ phép mỉm cười nói: “Chào anh, tổng cộng 106 đồng, xin hỏi anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt."
“Chờ chút." Diệp Chu đưa tay chỉ chiếc bánh ngọt người phụ nữ vừa chọn nói. “Loại bánh ngọt này, còn nữa không?"
“Thật ngại quá, mỗi chiếc bánh ngọt chúng tôi chỉ làm một cái dùng để trưng bày, phu nhân vừa rồi mua chiếc bánh đi, bên chúng tôi cũng không còn hàng có sẵn. Nếu không, anh có thể chọn một loại khác được không?"
Còn dư lại ba chiếc bánh ngọt, một cái là tiramisu, một cái matcha, còn một chiếc bánh ngọt vẽ hình hoạt hình trẻ con. Trừ chiếc bánh ngọt vẽ hình có hai viên dâu tây, hai cái còn lại đều không có.
“Có thể làm thêm một cái bánh ngọt dâu tây như vừa rồi cho tôi không?"
Nhân viên thu ngân khó xử nói: “Loại bánh ngọt này của bọn tôi phải đặt trước."
“Tôi sẽ trả thêm tiền." Diệp Chu chắp tay khẩn cầu. “Có thể hỏi nhờ giúp tôi một chút không?"
Không chống nổi thế công của anh đẹp trai, nhân viên thu ngân đỏ mặt nhờ đồng nghiệp vào hỏi bếp trưởng một chút.
Bếp trưởng đồng ý thì đồng ý, có điều phải chờ đến mười một rưỡi mới có thể bắt đầu làm giúp cậu.
Diệp Chu nhìn đồng hồ nói: “Được, làm xong thì gọi điện tho tôi, tôi đến phố bên cạnh dạo một vòng." Diệp Chu trả tiền, cho biên lai vào túi, nhân tiện để mấy món điểm tâm ngọt lại cùng trong tiệm.
Bánh ngọt cũng chỉ để ăn, cái này của Diệp Chu vốn không tính là quà sinh nhật.
Trong thời gian chờ lấy, Diệp Chu chạy tới cửa hàng tổng hợp bên cạnh dạo một vòng, suy nghĩ nên chọn món quà gì tặng cho Thương Tấn. Thương Tấn nhìn qua là một người không thiếu cái gì, tặng cái gì cũng có cảm giác sẽ bị anh ném vào một góc ăn bụi, đáng tiếc cậu không chơi game, nếu không trực tiếp mua một trang bị trong game tặng cho anh là được, bình thường lại dùng được.
Bất tri bất giác, đi vào một ngõ nhỏ, Diệp Chu thấy một bà già đang đẩy một cái xe nhỏ, trên xe thả mấy cái chậu cao su trồng cây màu đen.
Mùa xuân đến, có không ít người bắt đầu trồng rau cải trên sân thượng.
Diệp Chu nhìn lướt qua, chỉ nhận ra được một cây ớt.
Có lẽ vì Diệp Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm xe đẩy, bà lão mở miệng hỏi: “Cháu muốn cây giống gì?"
Diệp Chu ngồi xổm xuống, cây quả thì cậu không xa lạ gì, dù là xem trên sách hay là bên người, tùy ý là có thể thấy. Nhưng chân chính nhìn thấy cây giống, từ nhỏ trưởng thành ra lá ra hoa rồi kết quả, trước giờ cậu chưa từng có trải qua?
Thực vật không giống động vật, vui vẻ thì vuốt ve khó chịu thì vò nắn, nếu như bắt đầu nuôi dưỡng thì cần phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thậm chí còn phải để tâm hơn cả động vật. Động vật bị ốm có thể đưa đến viện thú y giao cho bác sĩ, thực vật có vấn đề đều phải dựa vào chủ nhân tự đi tìm hiểu nguyên nhân, thương yêu chăm sóc nó tới lúc trưởng thành.
Nhìn những cây giống này, Diệp Chu cũng đã nghĩ xong món quà định tặng cho Thương Tấn.
Còn Thương Tấn thì hoàn toàn không biết gì về việc này, từ sáng sớm liền thấy ba cuộc gọi nhỡ của Lương Cảnh Mân.
Sáng thứ bảy, bắt đầu từ bảy giờ, cứ mỗi giờ lại gọi một cuộc, thật rảnh rỗi.
Còn chưa xuống giường, điện thoại của Thương Tấn lại vang lên cuộc gọi của Lương Cảnh Mân.
Thương Tấn chậc một tiếng, nhấn nhận.
“Con trai, sinh nhật vui vẻ, hôm này mẹ tới trường chúc sinh nhật con."
“Không cần."
“Sao lại không cần, sinh nhật con trai vốn là chuyện lớn." Lương Cảnh Mân lại hỏi. “Ba con đâu? Hôm nay đã gọi cho con chưa? Thôi, không cần nói, nhất định ông ta quên rồi, hiện tại tâm tư của ông ta hoàn toàn để trên người bà xã nhỏ nhà mình, làm gì còn tâm trạng quan tâm con, có mẹ ghẻ thì sẽ có cha ghẻ. Con nhớ kỹ hiện tại chỉ có mẹ là người có quan hệ thân mật với con nhất, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, nhưng ba con thì chưa chắc."
“Cũng chỉ là sinh nhật, hỏi thì sao mà không hỏi thì sao?"
“Việc này thể hiện ông ta có để ý tới con hay không. Lúc con nhỏ kia sinh nhật ba tuổi, ba con còn đặc biệt tổ chức party sinh nhật ở biệt thự cạnh biển cho nó, lúc ấy…"
Nghe Lương Cảnh Mân muốn nhắc lại chuyện xưa, Thương Tấn trực tiếp cắt ngang. “Ý tốt của bà tôi xin nhận, tôi đã là người lớn, chắc là có quyền lợi quyết định bản thân trải qua một sinh nhật thế nào. Cứ như vậy, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Thương Tấn lướt danh ba, thấy tên Diệp Chu, đột nhiên không muốn đón sinh nhật một mình.
Chờ đến giờ cơm trưa, Thương Tấn do dự gửi một tin nhắn cho Diệp Chu.
Diệp Chu một tay cầm bánh ngọt một tay ôm đống quà mình chọn tới qua, bắt taxi quay về trường.
Trên đường trở về phòng ký túc thì có chút khó khăn, bánh ngọt và quà tặng đều là muốn tạo chút bất ngờ cho Thương Tấn, thời gian này chắc chắn Thương Tấn đang ở trong phòng, nếu về giờ còn không phải bị lộ tẩy. Lại nói Thương Tấn thấy cậu tặng quà, nhất định sẽ có ý định mời cậu ăn trưa, buổi trưa cậu phải đi gặp Đường Đông Đông. Sinh nhật lại từ chối lời mời của thọ tinh, như vậy không khỏi có chút đáng thương.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Chu đến dưới ký túc xá lại không đi lên mà để hết đồ đạc vào buồng sau xe ba bánh.
Nếu Thương Tấn muốn dùng xe nhất định sẽ lên xe lái đi luôn, sẽ không nhìn ra ghế sau.
Đợt này thời tiết rất tốt, cũng không ai tìm bọn họ mượn xe.
Thật là một nơi thuận lợi để che giấu.
Diệp Chu không thể không cảm thán, công dụng của xe ba bánh thật phong phú, bỏ nhiều tiền mua cũng đáng.
Ai ngờ mọi chuyện lại không tốt đẹp như tưởng tượng của Diệp Chu, thực tế còn ép cậu làm ra lựa chọn.
Mười hai rưỡi, Diệp Chu ngồi trong canteen, Tô Ngâm và Đường Đông Đông ngồi ở tầng ba, hai người đã bàn xong trước đó, chờ Tô Ngâm gửi tin nhắn, Diệp Chu sẽ chuẩn bị xách điểm tâm ngọt lên ra vẻ vô tình gặp phải.
Không ngờ trong hai phút ngắn ngủi, cậu lại cùng lúc nhận được tin nhắn của Thương Tấn và Tô Ngâm.
Thương Tấn: Ăn cơm chưa?
Tô Ngâm: Có thể lên rồi.
Diệp Chu lâm vào khó xử.
Thương Tấn, sao cậu không hành động theo kịch bản vậy?
Rõ ràng cậu tính buổi trưa sau khi gặp mặt Đường Đông Đông, buổi chiều về phòng sẽ triệu tập mấy tên trong ký túc, buổi tối mang bánh ngọt trở về, một nhóm người vui vẻ đến canteen ăn mừng sinh nhật Thương Tấn, cơm nước xong quay về lại tặng quà cho đối phương.
Hiện tại lại…
Nếu buổi sáng không nhớ tới hôm nay là sinh nhật Thương Tấn thì tốt rồi, như vậy cậu có thể không chút gánh nặng từ chối Thương Tấn…
Một chút quần quít này, thời gian lại qua mấy phút.
Tô Ngâm gửi tin nhắn tới thúc giục: Cậu không tới là ăn xong luôn đó!
Diệp Chu do dự hai giây, liếc nhìn món điểm tâm ngọt trong tay, trả lời Tô Ngâm: Lát nữa tớ có chuyện, đưa donut mua cho hai người xong tớ phải đi.
Sau khi gửi tin lại vội vàng trả lời tin nhắn của Thương Tấn.
Diệp Chu: Tôi ở canteen số hai, còn cậu?
Lần này gửi đi, bên phía Thương Tấn lại không trả lời.
Thứ bảy canteen không nhiều người, Diệp Chu vừa lên tầng ba liền thấy Tô Ngâm và Đường Đông Đông đang ngồi ngay chính giữa.
Cậu chỉnh lại quần áo một chút, đi vòng qua một một cốc trà sữa, làm bộ đi ngang qua bàn Tô Ngâm, chờ Tô Ngâm gọi cậu lại.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Đây không phải Diệp Chu sao?" Tô Ngâm dùng kỹ năng vụng về giả bộ vẻ mặt vui mừng. “Đã lâu không gặp, cậu cũng đến tầng ba ăn cơm?"
“Tô Ngâm?" Diệp Chu không khách khí ngồi xuống vị trí đối diện hai người, ánh mắt rơi lên mặt Đường Đông Đông, gương mặt đối phương vẫn như trong trí nhớ, tròn trịa, hai mắt to, như con cún nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn xoa đâu. “Vị này là?"
“Đây là bạn tớ, Đường Đông Đông." Tô Ngâm nhân cơ hội giới thiệu hai người. “Đông Đông, đây là bạn tớ, Diệp Chu."
Đường Đông Đông nhẹ nhàng gật đầu với Diệp Chu một cái.
Diệp Chu buồn bực, sao tính cách lại không giống trong trí nhớ…
Lần đầu tiên cậu thấy Đường Đông Đông, cậu ta đang nhiệt tình đút đồ ăn cho mèo hoang, trên mặt mang nụ cười như chữa lành mọi thứ, điều này lập tức đánh thẳng vào lòng Diệp Chu, cũng tin chắc đây nhất định là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết. Biết Đường Đông Đông quen Tô Ngâm, lại có suy nghĩ lấy tin tức của đối phương từ tay Tô Ngâm, vì thế cậu không tiếc đi chụp lén Thương Tấn làm điều kiện trao đổi.
Không đợi Diệp Chu nghĩ ra đây là tình huống gì, Tô Ngâm nhìn cửa tầng ba kêu một tiếng. Diệp Chu nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó lập tức không có tâm trạng nghĩ thêm gì nữa.
Cửa tầng ba, Thương Tấn đang ôm một cô nhóc, phía sau là một mỹ nhân, mỹ nhân tuy đẹp, tuổi tác nhìn qua lại lớn hơn Thương Tấn một chút.
Lúc này, tại sao lại không giống với cảm giác lần đầu gặp Đường Đông Đông, hiện tại Diệp Chu càng muốn biết người bên cạnh Thương Tấn là ai.
Thương Tấn vẫn luôn không đề cập tới người nhà của anh, cho nên suy đoán của Diệp Chu đương nhiên cho rằng Thương Tấn cũng như cậu, quan hệ với người trong nhà không tốt, là vì đồng bệnh tương liên, Diệp Chu mới tốn tâm tư chuẩn bị sinh nhật cho Thương Tấn… không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không cần.
Cô nhóc đó ôm cổ Thương Tấn nhìn xung quanh, mà trên mặt Thương Tấn cũng không có chút khó chịu nào.
Tô Ngâm lôi kéo ống tay áo Diệp Chu hỏi. “Đó là ai vậy?"
“Sao tớ biết được."
Đường Đông Đông cũng nhìn về phía Thương Tấn, sau khi thấy rõ Thương Tấn bị cô nhóc che mất thì cảm thán: “Nam sinh trường cậu, thật sự người sau còn đẹp trai hơn người trước."
Diệp Chu nghe vậy liền có chút buồn bực.
Thương Tấn ôm Thương Du Du tới canteen số hai, Tần Phỉ và Thương Du Du tới là ngoài dự kiến, có điều vì sau tết, Thương Tấn chủ động với Thương Du Du không ít, cô bé liền thuận cọc leo lên, có chút thời gian liền quấn lấy Thương Tấn. Ngày sinh nhật của anh lại cố gắng yêu cầu Tần Phỉ đưa mình tới đưa bánh ngọt cho Thương Tấn.
Lên tầng ba, Thương Tấn liếc mắt liền thấy được Diệp Chu.
Diệp Chu đã nói chuyện của mình cho anh nghe, Thương Tấn cũng không để ý việc cậu xen vào cuộc sống của bản thân. Lúc muốn ôm Thương Du Du đi về phía Diệp Chu, Thương Tấn liền thấy người ngồi đối diện cậu, bước chân muốn đi về phía đó ngừng một chút, chỉ khẽ gật đầu với cậu một cái, không hỏi thăm một câu đã rời đi. Diệp Chu há miệng, cuối cùng cũng không hỏi thêm cái gì.
Tô Ngâm và Đường Đông Đông cơm nước xong, Diệp Chu không nói gì, đưa điểm tâm ngọt cho Tô Ngâm, buồn chán trở về phòng.
Buổi sáng dậy quá sớm, Diệp Chu nhìn sách một tiếng liền nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối, Thương Tấn đang ngồi trước bàn đọc sách.
Diệp Chu làm bộ lơ đãng hỏi: “Buổi trưa… người đó?"
Thương Tấn lật một trang sáng nói: “Dì với em gái."
“Dì hả…" Diệp Chu luôn cảm giác có chút đè nén, ngoài mặt lại không chút keo kiệt khen: “Nhìn thật trẻ, rất đẹp."
Thương Tấn để sách xuống, phức tạp nhìn cậu: “Không phải cậu thích nam sao? Không nghĩ tới toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người phụ nữ."
“Cái này không liên quan tới thích hay không, thấy người đẹp, ai lại không muốn nhìn lâu thêm một chút."
“Nông cạn."
Diệp Chu không để ý, tâm trạng u ám cũng trở nên quang đãng, cậu liếc đồng hồ trên bàn nói: “Tôi xuống dưới lấy chút đồ, cậu mở bàn trên giường giúp tôi với."
“Ai…" Thương Tấn bất mãn nói. “Sao nói gió lại có mưa vậy." Nói tới nói lui, Thương Tấn vẫn ngồi dậy mở bàn ra.
Mười phút sau, Diệp Chu thở hổn hển chạy lên, một tay còn giấu sau lưng, một tay khác cầm một cái túi bảo vệ môi trường, Diệp Chu đặt túi sang một bên, đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Thương Tấn, mở hộp đựng bánh ngọt ra nói: “Sinh nhật vui vẻ!"
Thương Tấn kinh ngạc nói: “Sao cậu…"
Không đợi Thương Tấn hỏi xong, Diệp Chu đã đắc ý trả lời: “Tôi là ai chứ, thế giới này có chuyện gì tôi không biết?" Cậu để hộp bánh ngọt lên bàn, tháo băng gấm, mở nắp hộp, một chiếc bánh ngọt dâu tây 6 inch đập vào mắt.
“Tôi nhớ hình như buổi trưa cậu còn chưa cầu nguyện." Buổi trưa cậu liếc thấy dì của Thương Tấn đưa bánh ngọt tới, vừa mở ra liền cắt bánh. Diệp Chu lấy một cây nến dài nhỏ, cắm vào giữa, lấy bật lửa trên bàn Lưu Dư Thiên, ‘tách’ một tiếng, ngọn lửa thoáng hiện, Diệp Chu thắp sáng cây nến, đến cửa tắt đèn.
Lập ức, căn phòng tối sầm, chỉ có ánh nến vàng ấm lóe lên trên chiếc bánh ngọt.
Diệp Chu nửa ngồi một bên, đưa tay vịn lên bàn sách, mong đợi nhìn Thương Tấn nói: “Cầu nguyện đi."
Ánh nến in lên mắt Diệp Chu, lại như không ngừng đốt cháy trái tim Thương Tấn.
Thương Tấn nhìn chằm chằm Diệp Chu hồi lâu, đột nhiên cười.
Không phải cười lạnh giễu cợt, mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Nụ cười này lập tức đánh choáng Diệp Chu, rõ ràng hiện tại hai người đang ở trong phòng, Diệp Chu lại cảm thấy mình như nghe thấy âm thanh núi băng hòa tan.
“Cảm ơn, tôi… rất vui." Thương Tấn nhắm mắt, nhìn bánh ngọt bắt đầu cầu nguyện.
Nhịp tim Diệp Chu đập nhanh mấy cái, nhân lúc Thương Tấn còn chưa mở mắt thì vùi mặt vào cánh tay, không nhịn được cười ngây ngô, cũng may nhớ ra sinh nhật Thương Tấn.
Thật tốt.
Nhân viên phục vụ ngước lên, lễ phép mỉm cười nói: “Chào anh, tổng cộng 106 đồng, xin hỏi anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt."
“Chờ chút." Diệp Chu đưa tay chỉ chiếc bánh ngọt người phụ nữ vừa chọn nói. “Loại bánh ngọt này, còn nữa không?"
“Thật ngại quá, mỗi chiếc bánh ngọt chúng tôi chỉ làm một cái dùng để trưng bày, phu nhân vừa rồi mua chiếc bánh đi, bên chúng tôi cũng không còn hàng có sẵn. Nếu không, anh có thể chọn một loại khác được không?"
Còn dư lại ba chiếc bánh ngọt, một cái là tiramisu, một cái matcha, còn một chiếc bánh ngọt vẽ hình hoạt hình trẻ con. Trừ chiếc bánh ngọt vẽ hình có hai viên dâu tây, hai cái còn lại đều không có.
“Có thể làm thêm một cái bánh ngọt dâu tây như vừa rồi cho tôi không?"
Nhân viên thu ngân khó xử nói: “Loại bánh ngọt này của bọn tôi phải đặt trước."
“Tôi sẽ trả thêm tiền." Diệp Chu chắp tay khẩn cầu. “Có thể hỏi nhờ giúp tôi một chút không?"
Không chống nổi thế công của anh đẹp trai, nhân viên thu ngân đỏ mặt nhờ đồng nghiệp vào hỏi bếp trưởng một chút.
Bếp trưởng đồng ý thì đồng ý, có điều phải chờ đến mười một rưỡi mới có thể bắt đầu làm giúp cậu.
Diệp Chu nhìn đồng hồ nói: “Được, làm xong thì gọi điện tho tôi, tôi đến phố bên cạnh dạo một vòng." Diệp Chu trả tiền, cho biên lai vào túi, nhân tiện để mấy món điểm tâm ngọt lại cùng trong tiệm.
Bánh ngọt cũng chỉ để ăn, cái này của Diệp Chu vốn không tính là quà sinh nhật.
Trong thời gian chờ lấy, Diệp Chu chạy tới cửa hàng tổng hợp bên cạnh dạo một vòng, suy nghĩ nên chọn món quà gì tặng cho Thương Tấn. Thương Tấn nhìn qua là một người không thiếu cái gì, tặng cái gì cũng có cảm giác sẽ bị anh ném vào một góc ăn bụi, đáng tiếc cậu không chơi game, nếu không trực tiếp mua một trang bị trong game tặng cho anh là được, bình thường lại dùng được.
Bất tri bất giác, đi vào một ngõ nhỏ, Diệp Chu thấy một bà già đang đẩy một cái xe nhỏ, trên xe thả mấy cái chậu cao su trồng cây màu đen.
Mùa xuân đến, có không ít người bắt đầu trồng rau cải trên sân thượng.
Diệp Chu nhìn lướt qua, chỉ nhận ra được một cây ớt.
Có lẽ vì Diệp Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm xe đẩy, bà lão mở miệng hỏi: “Cháu muốn cây giống gì?"
Diệp Chu ngồi xổm xuống, cây quả thì cậu không xa lạ gì, dù là xem trên sách hay là bên người, tùy ý là có thể thấy. Nhưng chân chính nhìn thấy cây giống, từ nhỏ trưởng thành ra lá ra hoa rồi kết quả, trước giờ cậu chưa từng có trải qua?
Thực vật không giống động vật, vui vẻ thì vuốt ve khó chịu thì vò nắn, nếu như bắt đầu nuôi dưỡng thì cần phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thậm chí còn phải để tâm hơn cả động vật. Động vật bị ốm có thể đưa đến viện thú y giao cho bác sĩ, thực vật có vấn đề đều phải dựa vào chủ nhân tự đi tìm hiểu nguyên nhân, thương yêu chăm sóc nó tới lúc trưởng thành.
Nhìn những cây giống này, Diệp Chu cũng đã nghĩ xong món quà định tặng cho Thương Tấn.
Còn Thương Tấn thì hoàn toàn không biết gì về việc này, từ sáng sớm liền thấy ba cuộc gọi nhỡ của Lương Cảnh Mân.
Sáng thứ bảy, bắt đầu từ bảy giờ, cứ mỗi giờ lại gọi một cuộc, thật rảnh rỗi.
Còn chưa xuống giường, điện thoại của Thương Tấn lại vang lên cuộc gọi của Lương Cảnh Mân.
Thương Tấn chậc một tiếng, nhấn nhận.
“Con trai, sinh nhật vui vẻ, hôm này mẹ tới trường chúc sinh nhật con."
“Không cần."
“Sao lại không cần, sinh nhật con trai vốn là chuyện lớn." Lương Cảnh Mân lại hỏi. “Ba con đâu? Hôm nay đã gọi cho con chưa? Thôi, không cần nói, nhất định ông ta quên rồi, hiện tại tâm tư của ông ta hoàn toàn để trên người bà xã nhỏ nhà mình, làm gì còn tâm trạng quan tâm con, có mẹ ghẻ thì sẽ có cha ghẻ. Con nhớ kỹ hiện tại chỉ có mẹ là người có quan hệ thân mật với con nhất, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, nhưng ba con thì chưa chắc."
“Cũng chỉ là sinh nhật, hỏi thì sao mà không hỏi thì sao?"
“Việc này thể hiện ông ta có để ý tới con hay không. Lúc con nhỏ kia sinh nhật ba tuổi, ba con còn đặc biệt tổ chức party sinh nhật ở biệt thự cạnh biển cho nó, lúc ấy…"
Nghe Lương Cảnh Mân muốn nhắc lại chuyện xưa, Thương Tấn trực tiếp cắt ngang. “Ý tốt của bà tôi xin nhận, tôi đã là người lớn, chắc là có quyền lợi quyết định bản thân trải qua một sinh nhật thế nào. Cứ như vậy, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Thương Tấn lướt danh ba, thấy tên Diệp Chu, đột nhiên không muốn đón sinh nhật một mình.
Chờ đến giờ cơm trưa, Thương Tấn do dự gửi một tin nhắn cho Diệp Chu.
Diệp Chu một tay cầm bánh ngọt một tay ôm đống quà mình chọn tới qua, bắt taxi quay về trường.
Trên đường trở về phòng ký túc thì có chút khó khăn, bánh ngọt và quà tặng đều là muốn tạo chút bất ngờ cho Thương Tấn, thời gian này chắc chắn Thương Tấn đang ở trong phòng, nếu về giờ còn không phải bị lộ tẩy. Lại nói Thương Tấn thấy cậu tặng quà, nhất định sẽ có ý định mời cậu ăn trưa, buổi trưa cậu phải đi gặp Đường Đông Đông. Sinh nhật lại từ chối lời mời của thọ tinh, như vậy không khỏi có chút đáng thương.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Chu đến dưới ký túc xá lại không đi lên mà để hết đồ đạc vào buồng sau xe ba bánh.
Nếu Thương Tấn muốn dùng xe nhất định sẽ lên xe lái đi luôn, sẽ không nhìn ra ghế sau.
Đợt này thời tiết rất tốt, cũng không ai tìm bọn họ mượn xe.
Thật là một nơi thuận lợi để che giấu.
Diệp Chu không thể không cảm thán, công dụng của xe ba bánh thật phong phú, bỏ nhiều tiền mua cũng đáng.
Ai ngờ mọi chuyện lại không tốt đẹp như tưởng tượng của Diệp Chu, thực tế còn ép cậu làm ra lựa chọn.
Mười hai rưỡi, Diệp Chu ngồi trong canteen, Tô Ngâm và Đường Đông Đông ngồi ở tầng ba, hai người đã bàn xong trước đó, chờ Tô Ngâm gửi tin nhắn, Diệp Chu sẽ chuẩn bị xách điểm tâm ngọt lên ra vẻ vô tình gặp phải.
Không ngờ trong hai phút ngắn ngủi, cậu lại cùng lúc nhận được tin nhắn của Thương Tấn và Tô Ngâm.
Thương Tấn: Ăn cơm chưa?
Tô Ngâm: Có thể lên rồi.
Diệp Chu lâm vào khó xử.
Thương Tấn, sao cậu không hành động theo kịch bản vậy?
Rõ ràng cậu tính buổi trưa sau khi gặp mặt Đường Đông Đông, buổi chiều về phòng sẽ triệu tập mấy tên trong ký túc, buổi tối mang bánh ngọt trở về, một nhóm người vui vẻ đến canteen ăn mừng sinh nhật Thương Tấn, cơm nước xong quay về lại tặng quà cho đối phương.
Hiện tại lại…
Nếu buổi sáng không nhớ tới hôm nay là sinh nhật Thương Tấn thì tốt rồi, như vậy cậu có thể không chút gánh nặng từ chối Thương Tấn…
Một chút quần quít này, thời gian lại qua mấy phút.
Tô Ngâm gửi tin nhắn tới thúc giục: Cậu không tới là ăn xong luôn đó!
Diệp Chu do dự hai giây, liếc nhìn món điểm tâm ngọt trong tay, trả lời Tô Ngâm: Lát nữa tớ có chuyện, đưa donut mua cho hai người xong tớ phải đi.
Sau khi gửi tin lại vội vàng trả lời tin nhắn của Thương Tấn.
Diệp Chu: Tôi ở canteen số hai, còn cậu?
Lần này gửi đi, bên phía Thương Tấn lại không trả lời.
Thứ bảy canteen không nhiều người, Diệp Chu vừa lên tầng ba liền thấy Tô Ngâm và Đường Đông Đông đang ngồi ngay chính giữa.
Cậu chỉnh lại quần áo một chút, đi vòng qua một một cốc trà sữa, làm bộ đi ngang qua bàn Tô Ngâm, chờ Tô Ngâm gọi cậu lại.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Đây không phải Diệp Chu sao?" Tô Ngâm dùng kỹ năng vụng về giả bộ vẻ mặt vui mừng. “Đã lâu không gặp, cậu cũng đến tầng ba ăn cơm?"
“Tô Ngâm?" Diệp Chu không khách khí ngồi xuống vị trí đối diện hai người, ánh mắt rơi lên mặt Đường Đông Đông, gương mặt đối phương vẫn như trong trí nhớ, tròn trịa, hai mắt to, như con cún nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn xoa đâu. “Vị này là?"
“Đây là bạn tớ, Đường Đông Đông." Tô Ngâm nhân cơ hội giới thiệu hai người. “Đông Đông, đây là bạn tớ, Diệp Chu."
Đường Đông Đông nhẹ nhàng gật đầu với Diệp Chu một cái.
Diệp Chu buồn bực, sao tính cách lại không giống trong trí nhớ…
Lần đầu tiên cậu thấy Đường Đông Đông, cậu ta đang nhiệt tình đút đồ ăn cho mèo hoang, trên mặt mang nụ cười như chữa lành mọi thứ, điều này lập tức đánh thẳng vào lòng Diệp Chu, cũng tin chắc đây nhất định là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết. Biết Đường Đông Đông quen Tô Ngâm, lại có suy nghĩ lấy tin tức của đối phương từ tay Tô Ngâm, vì thế cậu không tiếc đi chụp lén Thương Tấn làm điều kiện trao đổi.
Không đợi Diệp Chu nghĩ ra đây là tình huống gì, Tô Ngâm nhìn cửa tầng ba kêu một tiếng. Diệp Chu nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó lập tức không có tâm trạng nghĩ thêm gì nữa.
Cửa tầng ba, Thương Tấn đang ôm một cô nhóc, phía sau là một mỹ nhân, mỹ nhân tuy đẹp, tuổi tác nhìn qua lại lớn hơn Thương Tấn một chút.
Lúc này, tại sao lại không giống với cảm giác lần đầu gặp Đường Đông Đông, hiện tại Diệp Chu càng muốn biết người bên cạnh Thương Tấn là ai.
Thương Tấn vẫn luôn không đề cập tới người nhà của anh, cho nên suy đoán của Diệp Chu đương nhiên cho rằng Thương Tấn cũng như cậu, quan hệ với người trong nhà không tốt, là vì đồng bệnh tương liên, Diệp Chu mới tốn tâm tư chuẩn bị sinh nhật cho Thương Tấn… không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không cần.
Cô nhóc đó ôm cổ Thương Tấn nhìn xung quanh, mà trên mặt Thương Tấn cũng không có chút khó chịu nào.
Tô Ngâm lôi kéo ống tay áo Diệp Chu hỏi. “Đó là ai vậy?"
“Sao tớ biết được."
Đường Đông Đông cũng nhìn về phía Thương Tấn, sau khi thấy rõ Thương Tấn bị cô nhóc che mất thì cảm thán: “Nam sinh trường cậu, thật sự người sau còn đẹp trai hơn người trước."
Diệp Chu nghe vậy liền có chút buồn bực.
Thương Tấn ôm Thương Du Du tới canteen số hai, Tần Phỉ và Thương Du Du tới là ngoài dự kiến, có điều vì sau tết, Thương Tấn chủ động với Thương Du Du không ít, cô bé liền thuận cọc leo lên, có chút thời gian liền quấn lấy Thương Tấn. Ngày sinh nhật của anh lại cố gắng yêu cầu Tần Phỉ đưa mình tới đưa bánh ngọt cho Thương Tấn.
Lên tầng ba, Thương Tấn liếc mắt liền thấy được Diệp Chu.
Diệp Chu đã nói chuyện của mình cho anh nghe, Thương Tấn cũng không để ý việc cậu xen vào cuộc sống của bản thân. Lúc muốn ôm Thương Du Du đi về phía Diệp Chu, Thương Tấn liền thấy người ngồi đối diện cậu, bước chân muốn đi về phía đó ngừng một chút, chỉ khẽ gật đầu với cậu một cái, không hỏi thăm một câu đã rời đi. Diệp Chu há miệng, cuối cùng cũng không hỏi thêm cái gì.
Tô Ngâm và Đường Đông Đông cơm nước xong, Diệp Chu không nói gì, đưa điểm tâm ngọt cho Tô Ngâm, buồn chán trở về phòng.
Buổi sáng dậy quá sớm, Diệp Chu nhìn sách một tiếng liền nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối, Thương Tấn đang ngồi trước bàn đọc sách.
Diệp Chu làm bộ lơ đãng hỏi: “Buổi trưa… người đó?"
Thương Tấn lật một trang sáng nói: “Dì với em gái."
“Dì hả…" Diệp Chu luôn cảm giác có chút đè nén, ngoài mặt lại không chút keo kiệt khen: “Nhìn thật trẻ, rất đẹp."
Thương Tấn để sách xuống, phức tạp nhìn cậu: “Không phải cậu thích nam sao? Không nghĩ tới toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người phụ nữ."
“Cái này không liên quan tới thích hay không, thấy người đẹp, ai lại không muốn nhìn lâu thêm một chút."
“Nông cạn."
Diệp Chu không để ý, tâm trạng u ám cũng trở nên quang đãng, cậu liếc đồng hồ trên bàn nói: “Tôi xuống dưới lấy chút đồ, cậu mở bàn trên giường giúp tôi với."
“Ai…" Thương Tấn bất mãn nói. “Sao nói gió lại có mưa vậy." Nói tới nói lui, Thương Tấn vẫn ngồi dậy mở bàn ra.
Mười phút sau, Diệp Chu thở hổn hển chạy lên, một tay còn giấu sau lưng, một tay khác cầm một cái túi bảo vệ môi trường, Diệp Chu đặt túi sang một bên, đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Thương Tấn, mở hộp đựng bánh ngọt ra nói: “Sinh nhật vui vẻ!"
Thương Tấn kinh ngạc nói: “Sao cậu…"
Không đợi Thương Tấn hỏi xong, Diệp Chu đã đắc ý trả lời: “Tôi là ai chứ, thế giới này có chuyện gì tôi không biết?" Cậu để hộp bánh ngọt lên bàn, tháo băng gấm, mở nắp hộp, một chiếc bánh ngọt dâu tây 6 inch đập vào mắt.
“Tôi nhớ hình như buổi trưa cậu còn chưa cầu nguyện." Buổi trưa cậu liếc thấy dì của Thương Tấn đưa bánh ngọt tới, vừa mở ra liền cắt bánh. Diệp Chu lấy một cây nến dài nhỏ, cắm vào giữa, lấy bật lửa trên bàn Lưu Dư Thiên, ‘tách’ một tiếng, ngọn lửa thoáng hiện, Diệp Chu thắp sáng cây nến, đến cửa tắt đèn.
Lập ức, căn phòng tối sầm, chỉ có ánh nến vàng ấm lóe lên trên chiếc bánh ngọt.
Diệp Chu nửa ngồi một bên, đưa tay vịn lên bàn sách, mong đợi nhìn Thương Tấn nói: “Cầu nguyện đi."
Ánh nến in lên mắt Diệp Chu, lại như không ngừng đốt cháy trái tim Thương Tấn.
Thương Tấn nhìn chằm chằm Diệp Chu hồi lâu, đột nhiên cười.
Không phải cười lạnh giễu cợt, mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Nụ cười này lập tức đánh choáng Diệp Chu, rõ ràng hiện tại hai người đang ở trong phòng, Diệp Chu lại cảm thấy mình như nghe thấy âm thanh núi băng hòa tan.
“Cảm ơn, tôi… rất vui." Thương Tấn nhắm mắt, nhìn bánh ngọt bắt đầu cầu nguyện.
Nhịp tim Diệp Chu đập nhanh mấy cái, nhân lúc Thương Tấn còn chưa mở mắt thì vùi mặt vào cánh tay, không nhịn được cười ngây ngô, cũng may nhớ ra sinh nhật Thương Tấn.
Thật tốt.
Tác giả :
Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu