Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em
Chương 33: Đón gió tẩy trần
Editor: Hoàng Thái Tử.
Hà Hoan làm gì nghĩ đến khi tức giận Hoắc Thanh Huy lại khủng bố như thế này, cô ta hoảng sợ nhìn Hoắc Thanh Huy, hai tay liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
Đáng tiếc, chút sức lực cỏn con đó của cô ta căn bản không mảy may ảnh hưởng gì tới Hoắc Thanh Huy.
Hoắc Thanh Huy vứt cô ta xuống mặt đất, may là trên mặt đất trải thảm lông, Hà Hoan bị quăng như thế cũng không đau gì. Nhưng đột nhiên bị người khác ném xuống đất như ném một cái giẻ lau, cô ta vẫn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp.
"Hoắc Thanh Huy, anh là chó điên sao?" Hà Hoan tức muốn hộc máu, ngồi dưới đất hét, "Đó chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ bé mà thôi, giới giải trí huơ một cái là có cả đống, thậm chí sạch sẽ và xinh đẹp hơn cô ta chỗ nào cũng có! Anh..."
Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên quay đầu lại.
Anh lộ ra một nụ cười âm u, rõ ràng khóe miệng đang nâng lên nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào: "Không muốn chết vì nói nhiều thì câm miệng lại."
Tiếng khóc của Hà Hoan lập tức dừng lại.
Khóe mắt cô ta vẫn còn nước mắt, miệng khẽ mếu, nhìn Hoắc Thanh Huy một cách không thể tưởng tượng nổi.
Thái độ của anh rõ ràng đang nói cho cô ta biết, nếu như nói thêm câu nào không hay về Thẩm Hiểu Hiểu nữa, cô ta không chỉ bị ném xuống đất một cách đơn giản như vậy.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng Hà Hoan cũng thấy được bộ mặt khác ngoại trừ lạnh nhạt của Hoắc Thanh Huy.
Điên cuồng, cố chấp.
Chẳng qua là vì một người phụ nữ khác.
Hà Hoan yên lặng bò dậy từ dưới đất, mu bàn tay liều mạng lau nước mắt, đáng tiếc lau càng nhiều thì đôi mắt lại càng đau, ngực cũng nghẹn ứ khó chịu, hô hấp cũng khó khăn.
Cuối cùng cô ta nhịn không được, chạy qua người Hoắc Thanh Huy ra ngoài.
Thẩm Hiểu Hiểu ngủ rất ít, không tới nửa giờ đã tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, cô thấy được trần nhà lạ lẫm, não bộ còn đang mơ màng, một thời gian sau Thẩm Hiểu Hiểu mới tỉnh táo lại.
À, hôm nay cô tới đây để ở cạnh Hoắc Thanh Huy.
Cô ngồi dậy, đại khái là do lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ nên bức màn trong phòng đã được kéo lại, cả phòng đều tối tăm, mà cách giường không xa là một cái sô pha, người đang nằm cuộn tròn ở trên đó... Hình như là Hoắc Thanh Huy.
Tay chân Thẩm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng hất tấm thảm đang đắp trên người mình ra, để chân trần im lặng đi qua.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang ngủ của Hoắc Thanh Huy.
Không biết có phải là do sô pha quá nhỏ hay không, hay là vì nguyên nhân khác, Hoắc Thanh Huy rụt cơ thể lại, một tay để lên ngực, một tay khác thả xuống dưới... Từ từ đã.
Thẩm Hiểu Hiểu tinh mắt nhìn thấy dưới bàn tay Hoắc Thanh Huy đang để trên ngực hình như còn có thứ gì đó.
Như là một tấm ảnh chụp.
Thẩm Hiểu Hiểu sát mặt vào nhìn kỹ, ở phía góc ảnh chụp là nét chữ quen thuộc.
Thanh Huy.
Nhìn qua, giống hệt như nét chữ của cô.
Bỗng nhiên, lông mi Hoắc Thanh Huy giật giật.
Anh chậm rãi mở mắt ra, lập tức đôi mắt đối diện với đôi mắt đang nghiên cứu tìm tòi của Thẩm Hiểu Hiểu.
Thẩm Hiểu Hiểu kinh ngạc, lùi lại đằng sau một bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Hoắc Thanh Huy thấy cô té ngã, vội vàng đỡ cô lên: "Thật xin lỗi, làm em sợ rồi."
Lúc Thẩm Hiểu Hiểu té ngã, vạt áo cuốn lên trên một chút, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng như ngọc, Hoắc Thanh Huy không dám nhìn loạn, bàn tay nắm lấy cánh tay cô nóng đến dọa người.
Đại khái động tác vừa rồi quá nóng nảy, nên khi Hoắc Thanh Huy đứng dậy không lo lắng gì tới bức ảnh đó.
Ảnh kia lảo đảo lắc lư bay đến bên chân Thẩm Hiểu Hiểu.
Cô cúi đầu là thấy, người trên ảnh chụp là bản thân mình lúc dậy thì mập mạp, và Hoắc Thanh Huy cao gầy đứng bên cạnh, hình thành sự đối lập rõ rệt.
Ảnh này chụp khi nào cô không còn nhớ rõ nữa. Ở trấn An Sơn, cô đã phải chịu đựng không ít ánh mắt dòm ngó của người khác chỉ vì bản thân mình mập mạp, cũng dựa vào khí thế hung ác làm không ít tên côn đồ nghe thấy tiếng là chuồn mất.
Thẩm Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói: "Anh vẫn còn giữ sao."
Hoắc Thanh Huy có chút ngại ngùng, duỗi tay nhặt tấm ảnh kia lên: "Anh chỉ có mỗi tấm ảnh này thôi..."
Đại khái vì mập mạp nên Thẩm Hiểu Hiểu rất ít khi chụp ảnh chung với người khác, trong ảnh sẽ kéo người sang hai bên, nhìn vào càng béo hơn nữa, Thẩm Hiểu Hiểu không thích bản thân mình trong ảnh như vậy.
Còn vì sao mình lại chụp ảnh với Hoắc Thanh Huy, cô cũng không nhớ được.
"Nói chứ, ban đầu không phải anh cũng không nhận ra tôi sao?" Thẩm Hiểu Hiểu trêu ghẹo, "Mỗi ngày mang theo ảnh chụp sao mà khi nhìn thấy người thật lại nhận không ra chứ?"
"Em thay đổi quá lớn," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Anh nhìn tên trong profile phỏng vấn cũng không giống, còn tưởng là quan hệ họ hàng."
Thay đổi thật sự rất lớn, từ một trăm bốn mươi đến chưa đủ một trăm, trời mới biết khi đó cô nhẫn tâm với bản thân thế nào.
Anh cầm tấm hình kia, quý trọng vạn phần bỏ vào trong ví tiền.
Cái ví tiền kia nhìn qua có chút quen mắt, cũ nát không chịu nổi, không hề hợp với thân phận của anh hiện giờ.
Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ, trời ơi, cái thứ này không phải là do mình đưa cho anh đấy chứ? Anh cứ thế giữ tới bây giờ?
Lời này không dám nói ra khỏi mồm.
Cô thậm chí ngại nói với Hoắc Thanh Huy, những ký ức của mình về anh đã mất hơn phân nửa.
Anh dù gì cũng chỉ là một bạn học cần phải được giúp đỡ mà thôi.
Lúc trước Thẩm Hiểu Hiểu "che chở" anh, không để cho đám côn đồ đó bắt nạt anh nữa, còn mình thì "bắt nạt" Hoắc Thanh Huy không biết mệt.
Để trả thù lao cho "sự che chở" đó, cô sẽ bắt Hoắc Thanh Huy làm chân chạy vặt giúp cô đi mua đồ, đương nhiên, mua về thì cả hai đều cùng nhau ăn, bài tập cô làm không xong, toàn bộ đều ném hết cho anh, "đe dọa ép buộc" anh phải làm, thậm chí có đôi khi thay phiên trực nhật, Hoắc Thanh Huy cũng sẽ ở lại phụ cô quét dọn vệ sinh.
Lúc đó thời thiếu nữ, tâm hư vinh bành trướng ra, cô còn yêu cầu Hoắc Thanh Huy phải gọi cô là "lão đại", cũng đắc ý vì bản thân mình có thêm đàn em.
Hiện tại Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới, hận không thể tát cho bản thân khi đó mấy cái tát.
Sao cô có thể *trung nhị như vậy chứ?
*Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Nếu biết bây giờ Hoắc Thanh Huy còn nhớ rõ về cô như vậy, lúc trước cô sẽ đối xử với anh tốt một chút.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hiểu Hiểu không khỏi có chút chua xót.
Cô dù sao cũng chỉ tùy tiện giúp đỡ anh một chút, Hoắc Thanh Huy đều đặt hết sự tin cậy của mình vào cô, vậy thì anh phải cô đơn đến mức nào chứ.
"Cốc cốc cốc."
Hoắc Thanh Hi gõ gõ cửa, thong thả ung dung bước tới.
"Buổi tối hôm nay, Du Văn Ngạn về tới đây rồi, chúng ta chuẩn bị đón gió tẩy trần cho cậu ta, Thanh Huy, anh muốn đi một chút không?"
Trong tiềm thức Hoắc Thanh Hi vẫn hy vọng Hoắc Thanh Huy có thể đi ra ngoài nhiều một chút.
Bác sĩ tâm lý đề nghị, người đang trong giai đoạn trầm cảm càng phải thả lỏng nghỉ ngơi thư giãn thật nhiều, lúc ở một mình rất dễ suy nghĩ miên man, những cảm xúc tồi tệ sẽ lũ lượt kéo tới.
Trước giai đoạn trầm cảm, phần lớn Hoắc Thanh Huy đều vượt qua trong bệnh viện. Anh không chịu nói chuyện với người khác, cho dù biết rất rõ trạng thái tinh thần của mình không ổn, ngoại trừ uống thuốc, anh không muốn phối hợp bất cứ trị liệu nào.
Đây cũng chính là lí do Hoắc Thanh Hi mời Thẩm Hiểu Hiểu tới.
Hoắc Thanh Huy nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, hỏi: "Em có muốn đi không?"
Anh mới thấy được, lúc nhắc tới Du Văn Ngạn, đôi mắt Thẩm Hiểu Hiểu sáng lên trong nháy mắt.
"Đương nhiên là muốn," Thẩm Hiểu Hiểu kích động nói, "Tôi cực kì thích phim điện ảnh anh ấy diễn!"
Hoắc Thanh Huy do dự một chút.
Hoắc Thanh Hi nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, cười nói: "Cùng đi đi, lần này trừ Du Văn Ngạn còn mời thêm đạo diễn Chu Hà nữa. Biết thêm vài người, công việc của Thẩm tiểu thư cũng sẽ có thêm giúp đỡ."
Hoắc Thanh Huy dừng một chút.
"Được rồi."
Tuy nói bạn bè cũ gặp nhau, nhưng dù sao cũng là gặp thần tượng, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn quay về trường thay cho mình một bộ quần áo.
Hoắc Thanh Huy vốn dĩ nói muốn đưa cô đi mua, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy đã thiếu nhân tình người ta rồi thì đừng thiếu thêm nữa, hơn nữa, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo mà thôi.
Tần Viên chính là khu vườn lần trước Hoắc Thanh Huy dẫn Thẩm Hiểu Hiểu đi ăn sinh nhật. Lúc trước khi tới đây là buổi tối, chỉ cảm thấy yên tĩnh tối tăm, mà lúc này là hoàng hôn, ánh sáng chiều ở chân trời sáng rực, đứng ở khu vườn cổ này lại có một loại phong thái lãng mạn khác.
Lần này ăn cơm ở lầu hai, phòng cũng mang hơi hướng cổ điển, cửa sổ mở ra, ở phía xa xa là rừng rậm mênh mông vô bờ.
Cây rừng đó là công viên rừng quốc gia.
Giá trị của tòa tiểu viện này, có thể nghĩ ra rồi đấy.
Du Văn Ngạn và Chu Hà sáu giờ mới tới.
Du Văn Ngạn không khác gì khi Thẩm Hiểu Hiểu thấy anh ta trên màn ảnh, thậm chí còn đẹp trai hơn, càng có khí chất hơn.
Lúc mới gặp anh ta, trong đầu Thẩm Hiểu Hiểu lập tức nhảy ra bốn chữ "quân tử như ngọc".
Anh ta cười nói: "Ngại quá, chuyến bay bị lùi lại nên tới trễ, chút nữa tôi tự phạt ba ly."
Hoắc Thanh Hi nói: "Thôi đi, với cái tửu lượng này của anh, uống hết ba ly này rồi bắt chúng tôi bưng anh về nhà à?"
Du Văn Ngạn chỉ cười, anh ta chào hỏi với Hoắc Thanh Huy trước, ánh mắt sau đó mới chuyển qua Thẩm Hiểu Hiểu, thân thiết nói: "Anh biết em, Thẩm Hiểu Hiểu, em diễn Hoa La thật xinh đẹp."
Thẩm Hiểu Hiểu đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi được thấy thần tượng, hiện tại thần tượng không chỉ xem phim cô đóng mà còn khen ngợi cô nữa. Cô lập tức kích động đến mức không biết nói gì cho phải, chỉ khô khốc nói: "Cảm ơn anh."
"Đó là do kịch bản tôi viết tốt."
Vạn An bỗng nhiên xông tới từ ngoài cửa, cười hì hì.
Nhiệt độ của《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》sau khi chiếu cao ngất không hề hạ xuống, Vạn An cũng nhân cơ hội này bán ra quyền cải biên của bộ truyện khác, tâm trạng đang rất tốt nên anh ta không thèm để ý tới chút không vui khi nháo với Hoắc Thanh Huy.
Sau khi đạo diễn Chu Hà tiến vào vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi một bên mím môi cười.
Cô ta hẳn là lớn tuổi nhất trong đám người ở đây, nhưng chăm sóc rất tốt nên khóe mắt không hề có chút nếp nhăn nào, mặc một cái áo dệt kim hở cổ màu hồng nhạt phối với chân váy vàng, dịu dàng lịch sự.
Lúc trên đường tới đây, Thẩm Hiểu Hiểu biết được mối quan hệ của bọn họ từ Hoắc Thanh Huy.
Những người này là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Hoắc Thanh Hi, sau khi Hoắc Thanh Huy quay về, quan hệ giữa bọn họ cũng không tồi. Chỉ có một mình Vạn An, mẹ của anh ta là chị họ của Hoắc Thanh Huy, theo thân phận phải gọi anh một tiếng chú nhỏ. Nhưng không biết vì sao, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt lắm, thuộc về loại nhìn nhau là thấy ghét.
Du Văn Ngạn cười: "Nhưng trong mắt tôi, Hiểu Hiểu còn xinh đẹp hơn trong tiểu thuyết miêu tả rất nhiều."
Ánh mắt của anh ta như có vạn loại ma lực, chỉ liếc mắt một cái là có thể bị hấp dẫn thật sâu.
Thẩm Hiểu Hiểu lập tức dời mắt.
Sao lúc anh ta nhìn người lại trêu chọc như thế chứ?
Xưng hô thân mật như vậy làm nụ cười của Hoắc Thanh Hi nhạt đi một chút, nhân cơ hội uống nước, anh ta nhìn Hoắc Thanh Huy.
Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, còn rót cho mình một ly trà.
Nhưng lại không chú ý, có vài giọt trà đã bị bắn lên bàn.
Hà Hoan làm gì nghĩ đến khi tức giận Hoắc Thanh Huy lại khủng bố như thế này, cô ta hoảng sợ nhìn Hoắc Thanh Huy, hai tay liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
Đáng tiếc, chút sức lực cỏn con đó của cô ta căn bản không mảy may ảnh hưởng gì tới Hoắc Thanh Huy.
Hoắc Thanh Huy vứt cô ta xuống mặt đất, may là trên mặt đất trải thảm lông, Hà Hoan bị quăng như thế cũng không đau gì. Nhưng đột nhiên bị người khác ném xuống đất như ném một cái giẻ lau, cô ta vẫn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp.
"Hoắc Thanh Huy, anh là chó điên sao?" Hà Hoan tức muốn hộc máu, ngồi dưới đất hét, "Đó chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ bé mà thôi, giới giải trí huơ một cái là có cả đống, thậm chí sạch sẽ và xinh đẹp hơn cô ta chỗ nào cũng có! Anh..."
Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên quay đầu lại.
Anh lộ ra một nụ cười âm u, rõ ràng khóe miệng đang nâng lên nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào: "Không muốn chết vì nói nhiều thì câm miệng lại."
Tiếng khóc của Hà Hoan lập tức dừng lại.
Khóe mắt cô ta vẫn còn nước mắt, miệng khẽ mếu, nhìn Hoắc Thanh Huy một cách không thể tưởng tượng nổi.
Thái độ của anh rõ ràng đang nói cho cô ta biết, nếu như nói thêm câu nào không hay về Thẩm Hiểu Hiểu nữa, cô ta không chỉ bị ném xuống đất một cách đơn giản như vậy.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng Hà Hoan cũng thấy được bộ mặt khác ngoại trừ lạnh nhạt của Hoắc Thanh Huy.
Điên cuồng, cố chấp.
Chẳng qua là vì một người phụ nữ khác.
Hà Hoan yên lặng bò dậy từ dưới đất, mu bàn tay liều mạng lau nước mắt, đáng tiếc lau càng nhiều thì đôi mắt lại càng đau, ngực cũng nghẹn ứ khó chịu, hô hấp cũng khó khăn.
Cuối cùng cô ta nhịn không được, chạy qua người Hoắc Thanh Huy ra ngoài.
Thẩm Hiểu Hiểu ngủ rất ít, không tới nửa giờ đã tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, cô thấy được trần nhà lạ lẫm, não bộ còn đang mơ màng, một thời gian sau Thẩm Hiểu Hiểu mới tỉnh táo lại.
À, hôm nay cô tới đây để ở cạnh Hoắc Thanh Huy.
Cô ngồi dậy, đại khái là do lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ nên bức màn trong phòng đã được kéo lại, cả phòng đều tối tăm, mà cách giường không xa là một cái sô pha, người đang nằm cuộn tròn ở trên đó... Hình như là Hoắc Thanh Huy.
Tay chân Thẩm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng hất tấm thảm đang đắp trên người mình ra, để chân trần im lặng đi qua.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang ngủ của Hoắc Thanh Huy.
Không biết có phải là do sô pha quá nhỏ hay không, hay là vì nguyên nhân khác, Hoắc Thanh Huy rụt cơ thể lại, một tay để lên ngực, một tay khác thả xuống dưới... Từ từ đã.
Thẩm Hiểu Hiểu tinh mắt nhìn thấy dưới bàn tay Hoắc Thanh Huy đang để trên ngực hình như còn có thứ gì đó.
Như là một tấm ảnh chụp.
Thẩm Hiểu Hiểu sát mặt vào nhìn kỹ, ở phía góc ảnh chụp là nét chữ quen thuộc.
Thanh Huy.
Nhìn qua, giống hệt như nét chữ của cô.
Bỗng nhiên, lông mi Hoắc Thanh Huy giật giật.
Anh chậm rãi mở mắt ra, lập tức đôi mắt đối diện với đôi mắt đang nghiên cứu tìm tòi của Thẩm Hiểu Hiểu.
Thẩm Hiểu Hiểu kinh ngạc, lùi lại đằng sau một bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Hoắc Thanh Huy thấy cô té ngã, vội vàng đỡ cô lên: "Thật xin lỗi, làm em sợ rồi."
Lúc Thẩm Hiểu Hiểu té ngã, vạt áo cuốn lên trên một chút, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng như ngọc, Hoắc Thanh Huy không dám nhìn loạn, bàn tay nắm lấy cánh tay cô nóng đến dọa người.
Đại khái động tác vừa rồi quá nóng nảy, nên khi Hoắc Thanh Huy đứng dậy không lo lắng gì tới bức ảnh đó.
Ảnh kia lảo đảo lắc lư bay đến bên chân Thẩm Hiểu Hiểu.
Cô cúi đầu là thấy, người trên ảnh chụp là bản thân mình lúc dậy thì mập mạp, và Hoắc Thanh Huy cao gầy đứng bên cạnh, hình thành sự đối lập rõ rệt.
Ảnh này chụp khi nào cô không còn nhớ rõ nữa. Ở trấn An Sơn, cô đã phải chịu đựng không ít ánh mắt dòm ngó của người khác chỉ vì bản thân mình mập mạp, cũng dựa vào khí thế hung ác làm không ít tên côn đồ nghe thấy tiếng là chuồn mất.
Thẩm Hiểu Hiểu lẩm bẩm nói: "Anh vẫn còn giữ sao."
Hoắc Thanh Huy có chút ngại ngùng, duỗi tay nhặt tấm ảnh kia lên: "Anh chỉ có mỗi tấm ảnh này thôi..."
Đại khái vì mập mạp nên Thẩm Hiểu Hiểu rất ít khi chụp ảnh chung với người khác, trong ảnh sẽ kéo người sang hai bên, nhìn vào càng béo hơn nữa, Thẩm Hiểu Hiểu không thích bản thân mình trong ảnh như vậy.
Còn vì sao mình lại chụp ảnh với Hoắc Thanh Huy, cô cũng không nhớ được.
"Nói chứ, ban đầu không phải anh cũng không nhận ra tôi sao?" Thẩm Hiểu Hiểu trêu ghẹo, "Mỗi ngày mang theo ảnh chụp sao mà khi nhìn thấy người thật lại nhận không ra chứ?"
"Em thay đổi quá lớn," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Anh nhìn tên trong profile phỏng vấn cũng không giống, còn tưởng là quan hệ họ hàng."
Thay đổi thật sự rất lớn, từ một trăm bốn mươi đến chưa đủ một trăm, trời mới biết khi đó cô nhẫn tâm với bản thân thế nào.
Anh cầm tấm hình kia, quý trọng vạn phần bỏ vào trong ví tiền.
Cái ví tiền kia nhìn qua có chút quen mắt, cũ nát không chịu nổi, không hề hợp với thân phận của anh hiện giờ.
Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ, trời ơi, cái thứ này không phải là do mình đưa cho anh đấy chứ? Anh cứ thế giữ tới bây giờ?
Lời này không dám nói ra khỏi mồm.
Cô thậm chí ngại nói với Hoắc Thanh Huy, những ký ức của mình về anh đã mất hơn phân nửa.
Anh dù gì cũng chỉ là một bạn học cần phải được giúp đỡ mà thôi.
Lúc trước Thẩm Hiểu Hiểu "che chở" anh, không để cho đám côn đồ đó bắt nạt anh nữa, còn mình thì "bắt nạt" Hoắc Thanh Huy không biết mệt.
Để trả thù lao cho "sự che chở" đó, cô sẽ bắt Hoắc Thanh Huy làm chân chạy vặt giúp cô đi mua đồ, đương nhiên, mua về thì cả hai đều cùng nhau ăn, bài tập cô làm không xong, toàn bộ đều ném hết cho anh, "đe dọa ép buộc" anh phải làm, thậm chí có đôi khi thay phiên trực nhật, Hoắc Thanh Huy cũng sẽ ở lại phụ cô quét dọn vệ sinh.
Lúc đó thời thiếu nữ, tâm hư vinh bành trướng ra, cô còn yêu cầu Hoắc Thanh Huy phải gọi cô là "lão đại", cũng đắc ý vì bản thân mình có thêm đàn em.
Hiện tại Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới, hận không thể tát cho bản thân khi đó mấy cái tát.
Sao cô có thể *trung nhị như vậy chứ?
*Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Nếu biết bây giờ Hoắc Thanh Huy còn nhớ rõ về cô như vậy, lúc trước cô sẽ đối xử với anh tốt một chút.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hiểu Hiểu không khỏi có chút chua xót.
Cô dù sao cũng chỉ tùy tiện giúp đỡ anh một chút, Hoắc Thanh Huy đều đặt hết sự tin cậy của mình vào cô, vậy thì anh phải cô đơn đến mức nào chứ.
"Cốc cốc cốc."
Hoắc Thanh Hi gõ gõ cửa, thong thả ung dung bước tới.
"Buổi tối hôm nay, Du Văn Ngạn về tới đây rồi, chúng ta chuẩn bị đón gió tẩy trần cho cậu ta, Thanh Huy, anh muốn đi một chút không?"
Trong tiềm thức Hoắc Thanh Hi vẫn hy vọng Hoắc Thanh Huy có thể đi ra ngoài nhiều một chút.
Bác sĩ tâm lý đề nghị, người đang trong giai đoạn trầm cảm càng phải thả lỏng nghỉ ngơi thư giãn thật nhiều, lúc ở một mình rất dễ suy nghĩ miên man, những cảm xúc tồi tệ sẽ lũ lượt kéo tới.
Trước giai đoạn trầm cảm, phần lớn Hoắc Thanh Huy đều vượt qua trong bệnh viện. Anh không chịu nói chuyện với người khác, cho dù biết rất rõ trạng thái tinh thần của mình không ổn, ngoại trừ uống thuốc, anh không muốn phối hợp bất cứ trị liệu nào.
Đây cũng chính là lí do Hoắc Thanh Hi mời Thẩm Hiểu Hiểu tới.
Hoắc Thanh Huy nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, hỏi: "Em có muốn đi không?"
Anh mới thấy được, lúc nhắc tới Du Văn Ngạn, đôi mắt Thẩm Hiểu Hiểu sáng lên trong nháy mắt.
"Đương nhiên là muốn," Thẩm Hiểu Hiểu kích động nói, "Tôi cực kì thích phim điện ảnh anh ấy diễn!"
Hoắc Thanh Huy do dự một chút.
Hoắc Thanh Hi nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, cười nói: "Cùng đi đi, lần này trừ Du Văn Ngạn còn mời thêm đạo diễn Chu Hà nữa. Biết thêm vài người, công việc của Thẩm tiểu thư cũng sẽ có thêm giúp đỡ."
Hoắc Thanh Huy dừng một chút.
"Được rồi."
Tuy nói bạn bè cũ gặp nhau, nhưng dù sao cũng là gặp thần tượng, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn quay về trường thay cho mình một bộ quần áo.
Hoắc Thanh Huy vốn dĩ nói muốn đưa cô đi mua, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy đã thiếu nhân tình người ta rồi thì đừng thiếu thêm nữa, hơn nữa, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo mà thôi.
Tần Viên chính là khu vườn lần trước Hoắc Thanh Huy dẫn Thẩm Hiểu Hiểu đi ăn sinh nhật. Lúc trước khi tới đây là buổi tối, chỉ cảm thấy yên tĩnh tối tăm, mà lúc này là hoàng hôn, ánh sáng chiều ở chân trời sáng rực, đứng ở khu vườn cổ này lại có một loại phong thái lãng mạn khác.
Lần này ăn cơm ở lầu hai, phòng cũng mang hơi hướng cổ điển, cửa sổ mở ra, ở phía xa xa là rừng rậm mênh mông vô bờ.
Cây rừng đó là công viên rừng quốc gia.
Giá trị của tòa tiểu viện này, có thể nghĩ ra rồi đấy.
Du Văn Ngạn và Chu Hà sáu giờ mới tới.
Du Văn Ngạn không khác gì khi Thẩm Hiểu Hiểu thấy anh ta trên màn ảnh, thậm chí còn đẹp trai hơn, càng có khí chất hơn.
Lúc mới gặp anh ta, trong đầu Thẩm Hiểu Hiểu lập tức nhảy ra bốn chữ "quân tử như ngọc".
Anh ta cười nói: "Ngại quá, chuyến bay bị lùi lại nên tới trễ, chút nữa tôi tự phạt ba ly."
Hoắc Thanh Hi nói: "Thôi đi, với cái tửu lượng này của anh, uống hết ba ly này rồi bắt chúng tôi bưng anh về nhà à?"
Du Văn Ngạn chỉ cười, anh ta chào hỏi với Hoắc Thanh Huy trước, ánh mắt sau đó mới chuyển qua Thẩm Hiểu Hiểu, thân thiết nói: "Anh biết em, Thẩm Hiểu Hiểu, em diễn Hoa La thật xinh đẹp."
Thẩm Hiểu Hiểu đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi được thấy thần tượng, hiện tại thần tượng không chỉ xem phim cô đóng mà còn khen ngợi cô nữa. Cô lập tức kích động đến mức không biết nói gì cho phải, chỉ khô khốc nói: "Cảm ơn anh."
"Đó là do kịch bản tôi viết tốt."
Vạn An bỗng nhiên xông tới từ ngoài cửa, cười hì hì.
Nhiệt độ của《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》sau khi chiếu cao ngất không hề hạ xuống, Vạn An cũng nhân cơ hội này bán ra quyền cải biên của bộ truyện khác, tâm trạng đang rất tốt nên anh ta không thèm để ý tới chút không vui khi nháo với Hoắc Thanh Huy.
Sau khi đạo diễn Chu Hà tiến vào vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi một bên mím môi cười.
Cô ta hẳn là lớn tuổi nhất trong đám người ở đây, nhưng chăm sóc rất tốt nên khóe mắt không hề có chút nếp nhăn nào, mặc một cái áo dệt kim hở cổ màu hồng nhạt phối với chân váy vàng, dịu dàng lịch sự.
Lúc trên đường tới đây, Thẩm Hiểu Hiểu biết được mối quan hệ của bọn họ từ Hoắc Thanh Huy.
Những người này là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Hoắc Thanh Hi, sau khi Hoắc Thanh Huy quay về, quan hệ giữa bọn họ cũng không tồi. Chỉ có một mình Vạn An, mẹ của anh ta là chị họ của Hoắc Thanh Huy, theo thân phận phải gọi anh một tiếng chú nhỏ. Nhưng không biết vì sao, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt lắm, thuộc về loại nhìn nhau là thấy ghét.
Du Văn Ngạn cười: "Nhưng trong mắt tôi, Hiểu Hiểu còn xinh đẹp hơn trong tiểu thuyết miêu tả rất nhiều."
Ánh mắt của anh ta như có vạn loại ma lực, chỉ liếc mắt một cái là có thể bị hấp dẫn thật sâu.
Thẩm Hiểu Hiểu lập tức dời mắt.
Sao lúc anh ta nhìn người lại trêu chọc như thế chứ?
Xưng hô thân mật như vậy làm nụ cười của Hoắc Thanh Hi nhạt đi một chút, nhân cơ hội uống nước, anh ta nhìn Hoắc Thanh Huy.
Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, còn rót cho mình một ly trà.
Nhưng lại không chú ý, có vài giọt trà đã bị bắn lên bàn.
Tác giả :
Tử Tiện Lí