Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 50: Tiếng gõ cửa
Dịch giả: BsChien + VoMenh
Cố Nguyệt Nga hoài nghi chiếc giày thêu là do thanh niên kia mang đến đặt ở cửa, có lẽ đối phương đã theo dõi mình từ trước.
Ngay từ đầu, Cố Nguyệt Nga cũng không lo lắng cho lắm, nghĩ rằng nam thanh niên này chỉ muốn dọa dẫm tống tiền bà ta, nhưng sau khi nghe những lời của Tiểu Đỗ thì bà ta cảm thấy rất bất an.
... Chẳng lẽ thanh niên kia chính là kẻ sát nhân biến thái mà cảnh sát đang truy tìm? Mình bị hắn để mắt tới rồi… Suy đoán này thực sự quá khủng bố, thanh niên kia thân hình cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, nếu như hắn muốn giết mình thì tựa hồ không cách nào phản kháng.
Tiểu Đỗ chợt trả lời:
- Chiếc giày thêu màu đỏ hả? Nó được đặt ở cửa đấy. Bất quá chị Cố không nói đến giày thêu thì em cũng quên khuấy mất, vừa nãy lúc chị đi ra ngoài vứt chiếc giày thì có người nào đó gõ cửa phòng mình, nhưng khi em đi ra mở cửa thì lại không thấy ai phía trước.
Có phải là chủ của chiếc giày tới tìm hay không nhỉ?
Tiểu Đỗ hỏi tiếp:
- Chị Cố, chị đem vứt chiếc giày ở đâu thế? Sao mà đi ra ngoài lâu như vậy?
Cố Nguyệt Nga cười gượng đáp:
- Không có… Không có vứt, chị mang ra để trước cổng chung cư ấy, rồi sau đó đi siêu thị mua ít đồ, lúc quay về thì không thấy chiếc giày kia, khả năng là chủ nhân đã nhìn thấy và lấy đi rồi.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng nỗi sợ hãi và nôn nóng đang dâng lên lấp đầy nội tâm Cố Nguyệt Nga… Thanh niên kia thật sự đã mò đến nơi này rồi? Hắn biết được nơi ở của mình? Chẳng lẽ hắn thật sự đến để giết mình?
Cố Nguyệt Nga cảm giác cả người đều đang phát run.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập
…Cộc cộc cộc … Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa không lớn lắm nhưng lại dọa cho Cố Nguyệt Nga giật nảy mình. Bà ta co rúm vào trong góc, vẻ mặt hoảng hốt tột độ.
Tiểu Đỗ ngẩng đầu lên nghe ngóng:
- Chẳng lẽ người khi nãy quay trở lại?
Nói xong, cô gái chuẩn bị đứng dậy bước xuống giường, nhìn động tác cô ấy tựa hồ là muốn đi ra mở cửa.
Cố Nguyệt Nga bị dọa đến nhảy dựng lên:
- ĐỪNG MỞ CỬA!
Bà ta nhào tới, túm lấy Tiểu Đỗ đang xỏ dép bên cạnh giường, vẻ mặt hoảng sợ thấp giọng nói:
- Tuyệt đối không được mở cửa!
Cố Nguyệt Nga tay chân đều đang run rẩy, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng khẩn cầu. Giống như một kẻ đáng thương cùng đường mạt lộ.
Cô gái Tiểu Đỗ nhìn phản ứng kỳ lạ của Cố Nguyệt Nga này quỷ dị phản ứng, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Ủa sao không được mở cửa vậy? Chị Cố đang sợ cái gì hở?
Cố Nguyệt Nga sắc mặt tái mét, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng – nơi vẫn đang vang lên tiếng gõ cửa không ngừng:
- Hắn... Hắn khẳng định là tới giết ta! - Cố Nguyệt Nga thanh âm run rẩy - Hắn là con quỷ nhà họ Tưởng, hắn đến báo thù, hắn tới giết ta... Hắn khẳng định là tới giết ta, chúng ta không thể mở cửa cho hắn! Mở cửa là chết chắc!
Nói xong, Cố Nguyệt Nga dùng sức đẩy Tiểu Vũ ngồi trở lại giường, sau đó nhón chân cẩn thận rón rén đi ra phía cửa phòng. Bà ta đi rất chậm, bước chân nhẹ nhàng không phát ra chút xíu nào âm thanh.
Sau đó, Cố Nguyệt Nga nhẹ nhàng nép sát vào cánh cửa.
Tiếng gõ ngoài cửa đột nhiên dừng lại.
Tựa hồ gõ lâu như vậy vẫn không có ai ra mở cửa nên người bên ngoài mệt mỏi ngừng tay.
Hoặc là giống như nghe được động tĩnh của người trong phòng?
Cố Nguyệt Nga thân thể cứng ngắc đứng sát vào cánh cửa, không dám cử động mạnh, ngay cả hơi thở cũng vô thức nín lại.
Hành lang bên ngoài cửa vẫn im lặng tĩnh mịch, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nhưng Cố Nguyệt Nga vẫn như cũ không dám gây ra tiếng động. Bà ta lặng lẽ ghé nhìn vào mắt thần trên cánh cửa.
Xuyên qua mắt thần, Cố Nguyệt Nga nhìn thấy một cái hành lang vắng ngắt không một bóng người. Bóng đèn cảm ứng âm thanh bên ngoài tỏa ra ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi hành lang trống rỗng.
Tựa hồ người gõ cửa kia đã đi rồi?
Cố Nguyệt Nga đứng chờ trong chốc lát, tận đến khi bóng đèn cảm ứng âm thanh tự động tắt đi, bên ngoài lâm vào bóng tối, vẫn không có thêm tiếng gõ cửa vang lên thì bà ta mới thở phào ra một hơi:
- Không có... Không ai...
…Cộc cộc cộc … Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…
Tiếng đập cửa lại bất ngờ vang lên, trực tiếp khiến nụ cười đông cứng lại trên mặt Cố Nguyệt Nga.
Cánh cửa sát sau lưng bà ta truyền đến một chút cảm giác chấn động. Bên ngoài cánh cửa phòng lại có người đang gõ cửa dồn dập?
Cố Nguyệt Nga cảm giác đôi chân của mình đang phát run đứng không vững. Bà ta siết chặt tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại, toàn thân cứng ngắc căng thẳng. Căn bản không còn dám nhìn vào mắt thần trên cửa xem bên ngoài đến cùng là ai, cũng không dám lên tiếng trả lời.
Mà người bên ngoài gõ cửa cũng không hề nói gì, chỉ là không ngừng gõ cửa… không ngừng gõ cửa … im lặng và gõ cửa.
…Cộc cộc cộc … Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng nhưng đều đặn, vang xa trong đêm tĩnh mịch. Nhưng quỷ dị chính là tiếng gõ cửa vang lên lâu như vậy nhưng sao hàng xóm bên cạnh không hề có ai ra ngó xem? Mà với lại tại sao mấy căn phòng sát vách hôm nay im ắng không nghe thấy tiếng gì. Bình thường phòng bên cạnh hàng xóm chung cư là mấy thanh niên rất hay ồn ào nói chuyện, nhưng đêm nay sao lại yên tĩnh như vậy chứ?
Cố Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch, đã không dám nghĩ ngợi thêm nữa. Mà tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, khiến cho cô gái Tiểu Đỗ trong phòng rốt cuộc cũng ý thức được có điều gì không đúng.
Cô gái cẩn thận xuống giường, sau đó đi chân đất nhẹ nhàng bước tới. Tiểu Đỗ đi tới bên cạnh Cố Nguyệt Nga, lặng lẽ tiến đến mắt thần trên cửa, nhìn ra bên ngoài hành lang.
Tiếng đập cửa bên ngoài ngưng bặt.
Tiểu Đỗ nhìn qua Cố Nguyệt Nga bên cạnh, cô gái đưa tay chỉ chỉ vào mắt thần, tựa hồ bảo Cố Nguyệt Nga lại ngó xem.
Cố Nguyệt Nga liều mạng lắc đầu, căn bản không dám nhìn.
Tiểu Vũ đưa tay xua xua ý bảo: Không có ai.
Cố Nguyệt Nga chần chờ mấy giây, lúc này mới lặng lẽ tiến đến mắt thần, sau đó bà ta cũng nhìn thấy khung cảnh bên ngoài hành lang.
Trống rỗng, đen như mực.
Toàn bộ hành lang không nhìn thấy bất luận bóng người nào, thậm chí không nhìn thấy ánh đèn sáng… Đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng không có sáng? Loại đèn này mỗi khi có âm thanh vang lên thì sẽ tự động sáng lên, thế nhưng vừa rồi tiếng đập cửa lâu như vậy, tại sao đèn không bật lên?
Cố Nguyệt Nga vẻ mặt kinh ngạc. Chẳng lẽ bên ngoài căn bản không có người gõ cửa? Tiếng đập cửa vừa rồi là ảo giác tưởng tượng ra? Hay là bóng đèn đã bị hư rồi?
Hai người liếc nhau một cái, sau đó Tiểu Đỗ đưa tay định mở cửa. Cố Nguyệt Nga bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng ngăn lại.
- Em điên à? - Cố Nguyệt Nga thấp giọng quát khẽ
Tiểu Đỗ liếc nhìn rồi nói:
- Em muốn đi ra xem thử ai đang đùa ác…
Cố Nguyệt Nga liều mạng lắc đầu:
- Không phải đùa ác! Tuyệt đối không phải trêu đùa! Phía ngoài khẳng định là quỷ đấy! Thật… nó chắc chắn là quỷ!
Phản ứng kích động của Cố Nguyệt Nga khiến cho Tiểu Đỗ trầm mặc không nói. Hai người đứng một chỗ chờ đợi thêm hồi lâu.
Bên ngoài không có tiếng gõ cửa vang lên nữa.
Tựa hồ, tiếng gõ cửa khi nãy chỉ là ảo giác của hai người… hoặc là …người gõ cửa đã đi rồi?
Cố Nguyệt Nga hoài nghi chiếc giày thêu là do thanh niên kia mang đến đặt ở cửa, có lẽ đối phương đã theo dõi mình từ trước.
Ngay từ đầu, Cố Nguyệt Nga cũng không lo lắng cho lắm, nghĩ rằng nam thanh niên này chỉ muốn dọa dẫm tống tiền bà ta, nhưng sau khi nghe những lời của Tiểu Đỗ thì bà ta cảm thấy rất bất an.
... Chẳng lẽ thanh niên kia chính là kẻ sát nhân biến thái mà cảnh sát đang truy tìm? Mình bị hắn để mắt tới rồi… Suy đoán này thực sự quá khủng bố, thanh niên kia thân hình cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, nếu như hắn muốn giết mình thì tựa hồ không cách nào phản kháng.
Tiểu Đỗ chợt trả lời:
- Chiếc giày thêu màu đỏ hả? Nó được đặt ở cửa đấy. Bất quá chị Cố không nói đến giày thêu thì em cũng quên khuấy mất, vừa nãy lúc chị đi ra ngoài vứt chiếc giày thì có người nào đó gõ cửa phòng mình, nhưng khi em đi ra mở cửa thì lại không thấy ai phía trước.
Có phải là chủ của chiếc giày tới tìm hay không nhỉ?
Tiểu Đỗ hỏi tiếp:
- Chị Cố, chị đem vứt chiếc giày ở đâu thế? Sao mà đi ra ngoài lâu như vậy?
Cố Nguyệt Nga cười gượng đáp:
- Không có… Không có vứt, chị mang ra để trước cổng chung cư ấy, rồi sau đó đi siêu thị mua ít đồ, lúc quay về thì không thấy chiếc giày kia, khả năng là chủ nhân đã nhìn thấy và lấy đi rồi.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng nỗi sợ hãi và nôn nóng đang dâng lên lấp đầy nội tâm Cố Nguyệt Nga… Thanh niên kia thật sự đã mò đến nơi này rồi? Hắn biết được nơi ở của mình? Chẳng lẽ hắn thật sự đến để giết mình?
Cố Nguyệt Nga cảm giác cả người đều đang phát run.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập
…Cộc cộc cộc … Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa không lớn lắm nhưng lại dọa cho Cố Nguyệt Nga giật nảy mình. Bà ta co rúm vào trong góc, vẻ mặt hoảng hốt tột độ.
Tiểu Đỗ ngẩng đầu lên nghe ngóng:
- Chẳng lẽ người khi nãy quay trở lại?
Nói xong, cô gái chuẩn bị đứng dậy bước xuống giường, nhìn động tác cô ấy tựa hồ là muốn đi ra mở cửa.
Cố Nguyệt Nga bị dọa đến nhảy dựng lên:
- ĐỪNG MỞ CỬA!
Bà ta nhào tới, túm lấy Tiểu Đỗ đang xỏ dép bên cạnh giường, vẻ mặt hoảng sợ thấp giọng nói:
- Tuyệt đối không được mở cửa!
Cố Nguyệt Nga tay chân đều đang run rẩy, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng khẩn cầu. Giống như một kẻ đáng thương cùng đường mạt lộ.
Cô gái Tiểu Đỗ nhìn phản ứng kỳ lạ của Cố Nguyệt Nga này quỷ dị phản ứng, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Ủa sao không được mở cửa vậy? Chị Cố đang sợ cái gì hở?
Cố Nguyệt Nga sắc mặt tái mét, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng – nơi vẫn đang vang lên tiếng gõ cửa không ngừng:
- Hắn... Hắn khẳng định là tới giết ta! - Cố Nguyệt Nga thanh âm run rẩy - Hắn là con quỷ nhà họ Tưởng, hắn đến báo thù, hắn tới giết ta... Hắn khẳng định là tới giết ta, chúng ta không thể mở cửa cho hắn! Mở cửa là chết chắc!
Nói xong, Cố Nguyệt Nga dùng sức đẩy Tiểu Vũ ngồi trở lại giường, sau đó nhón chân cẩn thận rón rén đi ra phía cửa phòng. Bà ta đi rất chậm, bước chân nhẹ nhàng không phát ra chút xíu nào âm thanh.
Sau đó, Cố Nguyệt Nga nhẹ nhàng nép sát vào cánh cửa.
Tiếng gõ ngoài cửa đột nhiên dừng lại.
Tựa hồ gõ lâu như vậy vẫn không có ai ra mở cửa nên người bên ngoài mệt mỏi ngừng tay.
Hoặc là giống như nghe được động tĩnh của người trong phòng?
Cố Nguyệt Nga thân thể cứng ngắc đứng sát vào cánh cửa, không dám cử động mạnh, ngay cả hơi thở cũng vô thức nín lại.
Hành lang bên ngoài cửa vẫn im lặng tĩnh mịch, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nhưng Cố Nguyệt Nga vẫn như cũ không dám gây ra tiếng động. Bà ta lặng lẽ ghé nhìn vào mắt thần trên cánh cửa.
Xuyên qua mắt thần, Cố Nguyệt Nga nhìn thấy một cái hành lang vắng ngắt không một bóng người. Bóng đèn cảm ứng âm thanh bên ngoài tỏa ra ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi hành lang trống rỗng.
Tựa hồ người gõ cửa kia đã đi rồi?
Cố Nguyệt Nga đứng chờ trong chốc lát, tận đến khi bóng đèn cảm ứng âm thanh tự động tắt đi, bên ngoài lâm vào bóng tối, vẫn không có thêm tiếng gõ cửa vang lên thì bà ta mới thở phào ra một hơi:
- Không có... Không ai...
…Cộc cộc cộc … Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…
Tiếng đập cửa lại bất ngờ vang lên, trực tiếp khiến nụ cười đông cứng lại trên mặt Cố Nguyệt Nga.
Cánh cửa sát sau lưng bà ta truyền đến một chút cảm giác chấn động. Bên ngoài cánh cửa phòng lại có người đang gõ cửa dồn dập?
Cố Nguyệt Nga cảm giác đôi chân của mình đang phát run đứng không vững. Bà ta siết chặt tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại, toàn thân cứng ngắc căng thẳng. Căn bản không còn dám nhìn vào mắt thần trên cửa xem bên ngoài đến cùng là ai, cũng không dám lên tiếng trả lời.
Mà người bên ngoài gõ cửa cũng không hề nói gì, chỉ là không ngừng gõ cửa… không ngừng gõ cửa … im lặng và gõ cửa.
…Cộc cộc cộc … Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng nhưng đều đặn, vang xa trong đêm tĩnh mịch. Nhưng quỷ dị chính là tiếng gõ cửa vang lên lâu như vậy nhưng sao hàng xóm bên cạnh không hề có ai ra ngó xem? Mà với lại tại sao mấy căn phòng sát vách hôm nay im ắng không nghe thấy tiếng gì. Bình thường phòng bên cạnh hàng xóm chung cư là mấy thanh niên rất hay ồn ào nói chuyện, nhưng đêm nay sao lại yên tĩnh như vậy chứ?
Cố Nguyệt Nga sắc mặt trắng bệch, đã không dám nghĩ ngợi thêm nữa. Mà tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, khiến cho cô gái Tiểu Đỗ trong phòng rốt cuộc cũng ý thức được có điều gì không đúng.
Cô gái cẩn thận xuống giường, sau đó đi chân đất nhẹ nhàng bước tới. Tiểu Đỗ đi tới bên cạnh Cố Nguyệt Nga, lặng lẽ tiến đến mắt thần trên cửa, nhìn ra bên ngoài hành lang.
Tiếng đập cửa bên ngoài ngưng bặt.
Tiểu Đỗ nhìn qua Cố Nguyệt Nga bên cạnh, cô gái đưa tay chỉ chỉ vào mắt thần, tựa hồ bảo Cố Nguyệt Nga lại ngó xem.
Cố Nguyệt Nga liều mạng lắc đầu, căn bản không dám nhìn.
Tiểu Vũ đưa tay xua xua ý bảo: Không có ai.
Cố Nguyệt Nga chần chờ mấy giây, lúc này mới lặng lẽ tiến đến mắt thần, sau đó bà ta cũng nhìn thấy khung cảnh bên ngoài hành lang.
Trống rỗng, đen như mực.
Toàn bộ hành lang không nhìn thấy bất luận bóng người nào, thậm chí không nhìn thấy ánh đèn sáng… Đèn cảm ứng ngoài hành lang cũng không có sáng? Loại đèn này mỗi khi có âm thanh vang lên thì sẽ tự động sáng lên, thế nhưng vừa rồi tiếng đập cửa lâu như vậy, tại sao đèn không bật lên?
Cố Nguyệt Nga vẻ mặt kinh ngạc. Chẳng lẽ bên ngoài căn bản không có người gõ cửa? Tiếng đập cửa vừa rồi là ảo giác tưởng tượng ra? Hay là bóng đèn đã bị hư rồi?
Hai người liếc nhau một cái, sau đó Tiểu Đỗ đưa tay định mở cửa. Cố Nguyệt Nga bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng ngăn lại.
- Em điên à? - Cố Nguyệt Nga thấp giọng quát khẽ
Tiểu Đỗ liếc nhìn rồi nói:
- Em muốn đi ra xem thử ai đang đùa ác…
Cố Nguyệt Nga liều mạng lắc đầu:
- Không phải đùa ác! Tuyệt đối không phải trêu đùa! Phía ngoài khẳng định là quỷ đấy! Thật… nó chắc chắn là quỷ!
Phản ứng kích động của Cố Nguyệt Nga khiến cho Tiểu Đỗ trầm mặc không nói. Hai người đứng một chỗ chờ đợi thêm hồi lâu.
Bên ngoài không có tiếng gõ cửa vang lên nữa.
Tựa hồ, tiếng gõ cửa khi nãy chỉ là ảo giác của hai người… hoặc là …người gõ cửa đã đi rồi?
Tác giả :
Thất Nguyệt Tửu Tiên