Tarot Lá Bài Phán Quyết
Chương 21: Ác quỷ xuôi (8)
Hoàng Mộ Vân đem bình hồn(1) đặt vào quan tài của Bạch Tử Phong, để hai bên đầu. Hai chiếc bình hồn men Thanh này là đồ cổ truyền lại từ thời Tam Quốc, Hoàng Thiên Minh bỏ một khoản tiền lớn mua về từ tay một hoàng tộc sa sút ở Thiệu Hưng. Vốn trước đặt trong phòng ngủ của Hoàng Thiên Minh làm đồ trang trí, về sau nghe nói cứ nửa đêm lại nghe thấy tiếng ma quỷ cãi lộn nên không dám bày trong phòng nữa, đem vải bọc lại vứt vào kho chứa đồ, một lần đám a hoàn dọn dẹp kho bới ra, bị gã nhìn thấy, thích không chịu nổi, bèn xin cha cầm luôn. Nghe nói bình hồn dùng để thu thập hồn phách người chết, Hoàng Mộ Vân đang cần gấp rút gom lấy hồn phách Bạch Tử Phong, sau đó đem bình đặt bên gối, hòng lắng nghe được những lời thổ lộ lúc sinh tiền cô còn nợ của gã.
Suốt bảy ngày liền, gã không ăn không uống, còn ép chị Quế giữ bí mật. Khi hay tin Bạch Tử Phong bị hại, hai tai gã như thể đột ngột bị đâm thủng, chỉ trông miệng người trước mặt không ngừng mấp máy, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, thời gian dường như đông cứng, tất thảy mọi chuyển dịch đều ngưng lại. Gã đứng nguyên tại chôc, thần người hơn mười phút, chỉ thốt ra một câu: "Tôi muốn đi xem sao." Dứt lời bèn đi luôn, như thể tất cả mọi người giữa trời đất đều biến mất, chỉ có gã ở lại lang thang giữa hoang mạc, phía trước chẳng có một ai, gã cứ thẳng hướng phòng khám mà đi, nơi đó có treo một tấm biển gỗ, cùng một ngọn đèn sáng rõ, đang vẫy gọi gã.
Trông thấy xác chết, gã bất giác thở phào, bởi người con gái nằm trên ván cửa trước mặt trông không hề giống cô. Tuy cũng có mái tóc dài uốn sóng lớn, nhưng ngũ quan nhìn thế nào cũng không thể bì với cô trong ký ức gã; bộ đồ tây tơ tằm có cổ và ống tay áo thêu hoa cúc dại màu vàng, gã quả có từng thấy cô mặc như vậy, nhưng không xấu xí thế này, kệch cỡm thế này, như khoác bừa lên một gốc cây, chút đường cong mê hồn cũng không có. Vì vậy người này, sao có thể là cô?
Gã ngẩng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy mấy người khách bao gồm cả Đỗ Xuân Hiểu đều mặt mày xám xịt, tiếp đó vô cảm lật qua lật lại xác chết, vén tóc lên xem xét phần gáy chằng chịt vết máu khô ngoằn ngoèo. Tuy đã thảm thương không nỡ nhìn, nhưng dấu vết nốt mụn ruồi chu sa kia vẫn có thể phân biệt, hơi nhạt hơn màu tuyết hương một chút, lại rất dễ nhận ra là thứ mọc từ da thịt.
"Không phải cô ấy! Tuyệt đối không phải cô ấy!" Gã ra sức thuyết phục bản thân như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại có một người nhắc nhở: "Đó chính là cô ấy."
Từ lúc đó, gã đã đem nhốt linh hồn mình vào địa ngục, để tiện gặp lại cô.
Khi cầm hai chiếc bình hồn ra cửa, Hoàng Mộ Vân nhớ ra phải tới thăm mẹ, bèn tạm thời rẽ qua phòng Trương Diễm Bình, nhưng vừa bước qua bậc cửa đã khựng lại, nhặt một con chim chết dưới đất lên, ngẩng đầu nhìn dãy lồng chim trên hiên, gã mới phát hiện chiếc lồng vốn nhốt kiều phụng trống không.
"A Phụng! A Phụng!" Gã vừa gọi vừa bước vào phòng.
A Phụng mặc áo ngắn đi ngủ, dây thắt ruột tượng còn chưa kịp nhét vào trong, đã vội xỏ dép chạy xồng xộc ra phòng ngoài.
Hoàng Mộ Vân vứt con chim chết vào mặt ả, ả rú lên một tiếng, sợ trào nước mắt.
"Là ai định dọa mẹ ta thế này?"
A Phụng lắc đầu quầy quậy, co rúm lại khóc lóc, hẳn trong lòng ả đang hận thời vận mình không tốt, đã phải hầu hạ một bà Ba điên điên dở dở, còn phải xoa dịu thiếu gia đang đau đớn tột cùng.
Gã ngẩng đầu lên, định cho A Phụng mấy cái bạt tai, nhưng cánh tay vừa đưa lên đã rũ xuống vì mệt, chiếc cằm tái xanh và gò má trũng sâu đã tố cáo thể trạng sắp sụp đổ của gã.
"Mẹ ta đâu?"
"Còn... còn đang ngủ..." A Phụng run lẩy bẩy dịch tới gần xác con chim trên đất, nhưng lần nữa không dám động tay nhặt.
Gã thấy sốt ruột, bèn dặn dò: "Thu dọn thứ này cho sạch sẽ, chớ để mẹ ta nhìn thấy. Còn nữa, đợi bà tỉnh dậy thì nói với bà là ta ghé qua."
Nói xong liền quay người định đi thì đụng ngay phải Đường Huy. Có lẽ ả không ngờ mới sáng sớm đã gặp Hoàng Mộ Vân, lúng túng không biết nên làm thế nào, chỉ cúi gục đầu co rúm vào một bên.
"Ngươi đến làm gì?" Hoàng Mộ Vân chau mày hỏi ả.
Đường Huy đành lắc đầu, đỏ mặt đáp: "Cũng không có chuyện gì, muốn tới tìm chị A Phụng học thêu thùa thôi ạ."
Hoàng Mộ Vân như muốn chuộc tội, không vạch trần lời nói dối của Đường Huy mà đi thẳng ra ngoài.
Đường Huy bấy giờ mới vỗ ngực thở phào, cười hì hì chạy vào, giở mảnh khăn đặt trong lòng bàn tay, chìa ra cho A Phụng xem một con chim anh vũ bụng vàng đã chết cứng ngắc: "Chị xem, mới sáng sớm không biết ai để trên bậc cửa."
A Phụng nhìn mà tái mét mặt, toàn thân không thôi run rẩy.
Đào Chi bưng rượu ngọt tới tận tay Hoàng Mộ Vân nhưng gã chẳng buồn đụng. Điều này cũng nằm trong dự liệu, ả đành nằm xuống bên cạnh gã, cầm cây quạt phe phẩy, gã vẫn thần người, tựa hồ đã tách rời khỏi mọi thứ xung quanh. Trước kia ả không hề yêu gã, song đến nay từ tận đáy lòng lại nhen nhóm chút gì đó là lạ, muốn chặt đứt thì đã muộn. Vì vậy ả chỉ có thể im lặng, cứ cầm quạt phe phẩy trên sống lưng phì nhiêu của gã thế này, đây là dãy núi duy nhất gã xây lên vì ả, để ả có thể trong thời gian ngắn ẩn cư, ảo tưởng, dệt mộng uyên ương hồ điệp trong đó.
"Cậu Hai, bao lâu rồi mới tới, cũng không thương em một tí?" Ả cởi dải rút quần gã, thò tay vào sâu bên trong, sờ soạng hồi lâu không thấy thay đổi gì, đành thôi.
"Tôi luôn cảm giác em rất giống một người, nhưng lại không nhớ ra là ai." Gã trở người nhìn ả, vẻ sầu khổ trong mắt sáng lấp lánh.
"Biết rồi." Ả cố ý kéo dài hai chữ ấy, trút đầy mật ngọt vào trong, "Chẳng phải người trong mộng của cậu đó sao?"
Hoàng Mộ Vân không đáp, giữ lời phủ nhận trong lòng. Dù sao Đào Chi cũng rất giống một người trước kia gã thường gặp, sống mũi nhìn nghiêng, độ cong của khóe môi hơi bĩu, cả cặp mắt phượng không đẹp nhưng cứ vờ hút hồn... khiến gã mơ hồ cảm giác mình đã tiếp cận được giáp ranh chân tướng, nhưng lại lắc đầu, tạm thời gạt bỏ những tư duy mà bản thân cho rằng thừa thãi, trong lòng vẫn chỉ có "Bạch Tử Phong". Vẻ lưỡng lự của khuôn mặt ấy khi cười với gã, nhíu mày với gã, vén vạt áo sau lưng gã nghe nhịp tim, tới nay đều thành nỗi đau, in dấu trong một xó xỉnh mang tên "Vĩnh Cửu" nơi gã, rồi từ từ mục nát.
"Hôm nay cậu nhất định phải ăn cái này rồi hẵng đi, không lấy tiền cậu đâu."Đào Chi lần đầu tiên tỏ ra bướng bỉnh, lại bưng bát rượu nếp ngọt lên, múc một thìa vơi, đưa tới miệng Hoàng Mộ Vân. Rượu nếp trong bát đã trương lên khô đi, bên trên kết thành một lớp vảy mềm, gạo hạt nào hạt nấy trương to bằng nửa hạt đậu đỏ.
Gã muốn kiên quyết từ chối, nhưng vẫn ăn qua quýt một miếng, vị rượu đột nhiên khởi động một cơ quan nào đấy trên cơ thể, nỗi bi thương cuộn dâng trong lồng ngực hơn nghìn lần bỗng tuôn trào, cùng với nước mắt, tưới ướt oan ức và di hận.Đây là tiếng gào khóc thuần túy theo kiểu đàn ông, vang dội dứt khoát, tuyệt vọng, không lê thê, khiến phụ nữ chỉ có thể đứng nhìn, cùng than khóc, nhưng lại chẳng giúp được gì.
Vậy nên Đào Chi ngồi xuống bên, muốn đợi gã khóc hết, giống như tựa bậu cửa sổ đợi trời tạnh mưa trong những ngày hoàng mai(2).
Tang lễ của Thúy Chi, Đào Chi không tới dự, do sợ cha mẹ ghét bỏ, coi như không có đứa con gái này. Thực ra trong lòng ả cũng hận, hận bọn họ sao không bán ả đi xa một chút, lại bán trong cùng một trấn, giá tiền cũng không cao, vì tư sắc có hạn. Ả vốn nghĩ thế này cũng tốt, đem giấc mơ đã phai tàn của mình phó thác cho em gái, nào ngờ đúng vào năm thứ ba sống trong Hoa Nguyệt Lâu, ả lại nghe tin Thúy Chi vẫn bị coi như món hàng đem đổi lấy tiền, chỉ tốt số hơn ả một chút, vào làm a hoàn nhà họ Hoàng, điều này khiến ả dằn vặt không thôi, cảm giác cha mẹ đã phụ lòng ả. Đã vậy, mỗi lần lén lút như trộm lẻn vào cửa sau nhà đưa tiền, mẹ ả đều nhấn mạnh: "Thúy Chi giờ đã làm việc cho nhà giàu, ăn mặc đều không khác gì chủ nhân, số sướng lắm!" Ý là, lần này coi như đã bán chuyên nghiệp rồi.
Vì vậy tin dữ Thúy Chi chết đột ngột hoàn toàn không đánh gục Đào Chi, ả thậm chí còn không nhỏ một giọt nước mắt, dù sao cũng không cần thiết khóc thương, hà tất phải phí công? Kông phải ả không phát giác ra sự lạnh nhạt của mình, thậm chí còn vì thế mà hoảng loạn, sợ từ đây không còn cảm xúc chân thật nữa, nhưng nhìn thấy bộ dạng Hoàng Mộ Vân đau khỏ như đứt từng khúc ruột, lòng ả lại nhói đau, cảm giác này ít nhiều khiến ả yên tâm, ít ra mình không phải không còn thất tình lục dục, có điều nguyên nhân cái chết của Thúy Chi vẫn cần phải làm rõ.
"Nghe nói bà chủ Đỗ của tiệm sách Hoang Đường giờ đang ở trong phủ các cậu?" Suy nghĩ lóe lên trong đầu ả chẳng cách nào giấu được, thuận miệng liền rỉ ra, thấy gã thu lại vẻ bi thương, bèn lập tức đỏi đề tài.
"Ừm, ở một cái là ì ra không chịu đi."
Nhắc đến Đỗ Xuân Hiểu, gã bất giác lại thấy phiền phức, nhưng cũng có chút hiếu kỳ.
"Chị ta có bộ bài tây gì đó, xem bói đúng lắm, cậu đã nhờ chị ta xem cho chưa?"
"Chẳng qua là nghe một đồn trăm thôi, chị ta từng bói cho một lần rồi, có đúng gì đâu?" Gã cầm mảnh chăn mỏng lau nước mắt, trả lời.
Tiếc rằng Hoàng Mộ Vân rốt cuộc vẫn không hiểu phụ nữ, có những chuyện, đặc biệt là mấy chuyện bói toán xem quẻ thần bí, càng gièm pha, phụ nữ càng để tâm. Do đó hôm sau, Đào Chi bèn xuất hiện trước cửa tiệmáách Hoang Đường, đáng tiếc Đỗ Xuân Hiểu không có mặt, người trông tiệm là Hạ Băng.
"Bao giờ chị ấy quay về?" Ả tự trách mình ngốc, biết rõ Đỗ Xuân Hiểu giờ ở nhà họ Hoàng, còn nôn nóng chạy tới hiệu sách tìm người.
"Không biết nữa." Hạ Băng nhìn ra thân phận gái lầu xanh của ả nên hơi căng thẳng, nói líu cả lưỡi, "Chắc không nhanh được đâu."
"Anh giai, thì cũng phải có ngày nào chứ?" Đào Chi nhoẻn cười, cố ý ưỡn ngực lại gần anh, "Anh xem, rốt cuộc là lúc nào?"
Hạ Băng bối rối đỏ bừng mặt mũi, giọng càng thêm run: "Thật... thật sự không biết! Đợi phá xong án đã!"
Hạ Băng bối rối đỏ bừng mặt mũi, giọng càng thêm run: "Thật... thật sự không biết! Đợi phá xong án đã!"
"Án gì?" Lòng Đào Chi nhộn nhạo, nghĩ tới khuôn mặt nhang nhác với mình của Thúy Chi lúc sinh tiền.
"Cô, cô quan tâm đến chuyện này làm gì? Cô ấy muốn về tự khắc sẽ về, có hỏi tôi cũng vô ịch. Cô có mua sách không? Không mua thì đi đi!" Anh cuối cùng cuống lên, định dùng sự thô lỗ che đậy vẻ yếu ớt.
Đào Chi càng thêm thích thú, nguẩy hông đủng đỉnh đi quanh tiệm sách mấy vòng, rồi quay đầu nói: "Cũng chẳng có sách gì hay, đi đây."
"Đợi đã." Anh đột nhiên gọi giật, ả ngạc nhiên quay người lại.
"Cô... và a hoàn Tôn Thúy Chi nhà họ Hoàng có quan hệ gì?"
Lần này đến lượt ả lúng túng, vì không ngờ gã trai trẻ xa lạ này lại có khả năng quan sát phi phàm nhường vậy, vừa nhìn đã nhân rõ đặc trưng tướng mạo của ả, bèn quyết ý phó thác một số chuyện.
"Tôi là chị ruột của nó." Ả đáp rất khảng khái đường hoàng.
Suốt bảy ngày liền, gã không ăn không uống, còn ép chị Quế giữ bí mật. Khi hay tin Bạch Tử Phong bị hại, hai tai gã như thể đột ngột bị đâm thủng, chỉ trông miệng người trước mặt không ngừng mấp máy, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, thời gian dường như đông cứng, tất thảy mọi chuyển dịch đều ngưng lại. Gã đứng nguyên tại chôc, thần người hơn mười phút, chỉ thốt ra một câu: "Tôi muốn đi xem sao." Dứt lời bèn đi luôn, như thể tất cả mọi người giữa trời đất đều biến mất, chỉ có gã ở lại lang thang giữa hoang mạc, phía trước chẳng có một ai, gã cứ thẳng hướng phòng khám mà đi, nơi đó có treo một tấm biển gỗ, cùng một ngọn đèn sáng rõ, đang vẫy gọi gã.
Trông thấy xác chết, gã bất giác thở phào, bởi người con gái nằm trên ván cửa trước mặt trông không hề giống cô. Tuy cũng có mái tóc dài uốn sóng lớn, nhưng ngũ quan nhìn thế nào cũng không thể bì với cô trong ký ức gã; bộ đồ tây tơ tằm có cổ và ống tay áo thêu hoa cúc dại màu vàng, gã quả có từng thấy cô mặc như vậy, nhưng không xấu xí thế này, kệch cỡm thế này, như khoác bừa lên một gốc cây, chút đường cong mê hồn cũng không có. Vì vậy người này, sao có thể là cô?
Gã ngẩng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy mấy người khách bao gồm cả Đỗ Xuân Hiểu đều mặt mày xám xịt, tiếp đó vô cảm lật qua lật lại xác chết, vén tóc lên xem xét phần gáy chằng chịt vết máu khô ngoằn ngoèo. Tuy đã thảm thương không nỡ nhìn, nhưng dấu vết nốt mụn ruồi chu sa kia vẫn có thể phân biệt, hơi nhạt hơn màu tuyết hương một chút, lại rất dễ nhận ra là thứ mọc từ da thịt.
"Không phải cô ấy! Tuyệt đối không phải cô ấy!" Gã ra sức thuyết phục bản thân như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại có một người nhắc nhở: "Đó chính là cô ấy."
Từ lúc đó, gã đã đem nhốt linh hồn mình vào địa ngục, để tiện gặp lại cô.
Khi cầm hai chiếc bình hồn ra cửa, Hoàng Mộ Vân nhớ ra phải tới thăm mẹ, bèn tạm thời rẽ qua phòng Trương Diễm Bình, nhưng vừa bước qua bậc cửa đã khựng lại, nhặt một con chim chết dưới đất lên, ngẩng đầu nhìn dãy lồng chim trên hiên, gã mới phát hiện chiếc lồng vốn nhốt kiều phụng trống không.
"A Phụng! A Phụng!" Gã vừa gọi vừa bước vào phòng.
A Phụng mặc áo ngắn đi ngủ, dây thắt ruột tượng còn chưa kịp nhét vào trong, đã vội xỏ dép chạy xồng xộc ra phòng ngoài.
Hoàng Mộ Vân vứt con chim chết vào mặt ả, ả rú lên một tiếng, sợ trào nước mắt.
"Là ai định dọa mẹ ta thế này?"
A Phụng lắc đầu quầy quậy, co rúm lại khóc lóc, hẳn trong lòng ả đang hận thời vận mình không tốt, đã phải hầu hạ một bà Ba điên điên dở dở, còn phải xoa dịu thiếu gia đang đau đớn tột cùng.
Gã ngẩng đầu lên, định cho A Phụng mấy cái bạt tai, nhưng cánh tay vừa đưa lên đã rũ xuống vì mệt, chiếc cằm tái xanh và gò má trũng sâu đã tố cáo thể trạng sắp sụp đổ của gã.
"Mẹ ta đâu?"
"Còn... còn đang ngủ..." A Phụng run lẩy bẩy dịch tới gần xác con chim trên đất, nhưng lần nữa không dám động tay nhặt.
Gã thấy sốt ruột, bèn dặn dò: "Thu dọn thứ này cho sạch sẽ, chớ để mẹ ta nhìn thấy. Còn nữa, đợi bà tỉnh dậy thì nói với bà là ta ghé qua."
Nói xong liền quay người định đi thì đụng ngay phải Đường Huy. Có lẽ ả không ngờ mới sáng sớm đã gặp Hoàng Mộ Vân, lúng túng không biết nên làm thế nào, chỉ cúi gục đầu co rúm vào một bên.
"Ngươi đến làm gì?" Hoàng Mộ Vân chau mày hỏi ả.
Đường Huy đành lắc đầu, đỏ mặt đáp: "Cũng không có chuyện gì, muốn tới tìm chị A Phụng học thêu thùa thôi ạ."
Hoàng Mộ Vân như muốn chuộc tội, không vạch trần lời nói dối của Đường Huy mà đi thẳng ra ngoài.
Đường Huy bấy giờ mới vỗ ngực thở phào, cười hì hì chạy vào, giở mảnh khăn đặt trong lòng bàn tay, chìa ra cho A Phụng xem một con chim anh vũ bụng vàng đã chết cứng ngắc: "Chị xem, mới sáng sớm không biết ai để trên bậc cửa."
A Phụng nhìn mà tái mét mặt, toàn thân không thôi run rẩy.
Đào Chi bưng rượu ngọt tới tận tay Hoàng Mộ Vân nhưng gã chẳng buồn đụng. Điều này cũng nằm trong dự liệu, ả đành nằm xuống bên cạnh gã, cầm cây quạt phe phẩy, gã vẫn thần người, tựa hồ đã tách rời khỏi mọi thứ xung quanh. Trước kia ả không hề yêu gã, song đến nay từ tận đáy lòng lại nhen nhóm chút gì đó là lạ, muốn chặt đứt thì đã muộn. Vì vậy ả chỉ có thể im lặng, cứ cầm quạt phe phẩy trên sống lưng phì nhiêu của gã thế này, đây là dãy núi duy nhất gã xây lên vì ả, để ả có thể trong thời gian ngắn ẩn cư, ảo tưởng, dệt mộng uyên ương hồ điệp trong đó.
"Cậu Hai, bao lâu rồi mới tới, cũng không thương em một tí?" Ả cởi dải rút quần gã, thò tay vào sâu bên trong, sờ soạng hồi lâu không thấy thay đổi gì, đành thôi.
"Tôi luôn cảm giác em rất giống một người, nhưng lại không nhớ ra là ai." Gã trở người nhìn ả, vẻ sầu khổ trong mắt sáng lấp lánh.
"Biết rồi." Ả cố ý kéo dài hai chữ ấy, trút đầy mật ngọt vào trong, "Chẳng phải người trong mộng của cậu đó sao?"
Hoàng Mộ Vân không đáp, giữ lời phủ nhận trong lòng. Dù sao Đào Chi cũng rất giống một người trước kia gã thường gặp, sống mũi nhìn nghiêng, độ cong của khóe môi hơi bĩu, cả cặp mắt phượng không đẹp nhưng cứ vờ hút hồn... khiến gã mơ hồ cảm giác mình đã tiếp cận được giáp ranh chân tướng, nhưng lại lắc đầu, tạm thời gạt bỏ những tư duy mà bản thân cho rằng thừa thãi, trong lòng vẫn chỉ có "Bạch Tử Phong". Vẻ lưỡng lự của khuôn mặt ấy khi cười với gã, nhíu mày với gã, vén vạt áo sau lưng gã nghe nhịp tim, tới nay đều thành nỗi đau, in dấu trong một xó xỉnh mang tên "Vĩnh Cửu" nơi gã, rồi từ từ mục nát.
"Hôm nay cậu nhất định phải ăn cái này rồi hẵng đi, không lấy tiền cậu đâu."Đào Chi lần đầu tiên tỏ ra bướng bỉnh, lại bưng bát rượu nếp ngọt lên, múc một thìa vơi, đưa tới miệng Hoàng Mộ Vân. Rượu nếp trong bát đã trương lên khô đi, bên trên kết thành một lớp vảy mềm, gạo hạt nào hạt nấy trương to bằng nửa hạt đậu đỏ.
Gã muốn kiên quyết từ chối, nhưng vẫn ăn qua quýt một miếng, vị rượu đột nhiên khởi động một cơ quan nào đấy trên cơ thể, nỗi bi thương cuộn dâng trong lồng ngực hơn nghìn lần bỗng tuôn trào, cùng với nước mắt, tưới ướt oan ức và di hận.Đây là tiếng gào khóc thuần túy theo kiểu đàn ông, vang dội dứt khoát, tuyệt vọng, không lê thê, khiến phụ nữ chỉ có thể đứng nhìn, cùng than khóc, nhưng lại chẳng giúp được gì.
Vậy nên Đào Chi ngồi xuống bên, muốn đợi gã khóc hết, giống như tựa bậu cửa sổ đợi trời tạnh mưa trong những ngày hoàng mai(2).
Tang lễ của Thúy Chi, Đào Chi không tới dự, do sợ cha mẹ ghét bỏ, coi như không có đứa con gái này. Thực ra trong lòng ả cũng hận, hận bọn họ sao không bán ả đi xa một chút, lại bán trong cùng một trấn, giá tiền cũng không cao, vì tư sắc có hạn. Ả vốn nghĩ thế này cũng tốt, đem giấc mơ đã phai tàn của mình phó thác cho em gái, nào ngờ đúng vào năm thứ ba sống trong Hoa Nguyệt Lâu, ả lại nghe tin Thúy Chi vẫn bị coi như món hàng đem đổi lấy tiền, chỉ tốt số hơn ả một chút, vào làm a hoàn nhà họ Hoàng, điều này khiến ả dằn vặt không thôi, cảm giác cha mẹ đã phụ lòng ả. Đã vậy, mỗi lần lén lút như trộm lẻn vào cửa sau nhà đưa tiền, mẹ ả đều nhấn mạnh: "Thúy Chi giờ đã làm việc cho nhà giàu, ăn mặc đều không khác gì chủ nhân, số sướng lắm!" Ý là, lần này coi như đã bán chuyên nghiệp rồi.
Vì vậy tin dữ Thúy Chi chết đột ngột hoàn toàn không đánh gục Đào Chi, ả thậm chí còn không nhỏ một giọt nước mắt, dù sao cũng không cần thiết khóc thương, hà tất phải phí công? Kông phải ả không phát giác ra sự lạnh nhạt của mình, thậm chí còn vì thế mà hoảng loạn, sợ từ đây không còn cảm xúc chân thật nữa, nhưng nhìn thấy bộ dạng Hoàng Mộ Vân đau khỏ như đứt từng khúc ruột, lòng ả lại nhói đau, cảm giác này ít nhiều khiến ả yên tâm, ít ra mình không phải không còn thất tình lục dục, có điều nguyên nhân cái chết của Thúy Chi vẫn cần phải làm rõ.
"Nghe nói bà chủ Đỗ của tiệm sách Hoang Đường giờ đang ở trong phủ các cậu?" Suy nghĩ lóe lên trong đầu ả chẳng cách nào giấu được, thuận miệng liền rỉ ra, thấy gã thu lại vẻ bi thương, bèn lập tức đỏi đề tài.
"Ừm, ở một cái là ì ra không chịu đi."
Nhắc đến Đỗ Xuân Hiểu, gã bất giác lại thấy phiền phức, nhưng cũng có chút hiếu kỳ.
"Chị ta có bộ bài tây gì đó, xem bói đúng lắm, cậu đã nhờ chị ta xem cho chưa?"
"Chẳng qua là nghe một đồn trăm thôi, chị ta từng bói cho một lần rồi, có đúng gì đâu?" Gã cầm mảnh chăn mỏng lau nước mắt, trả lời.
Tiếc rằng Hoàng Mộ Vân rốt cuộc vẫn không hiểu phụ nữ, có những chuyện, đặc biệt là mấy chuyện bói toán xem quẻ thần bí, càng gièm pha, phụ nữ càng để tâm. Do đó hôm sau, Đào Chi bèn xuất hiện trước cửa tiệmáách Hoang Đường, đáng tiếc Đỗ Xuân Hiểu không có mặt, người trông tiệm là Hạ Băng.
"Bao giờ chị ấy quay về?" Ả tự trách mình ngốc, biết rõ Đỗ Xuân Hiểu giờ ở nhà họ Hoàng, còn nôn nóng chạy tới hiệu sách tìm người.
"Không biết nữa." Hạ Băng nhìn ra thân phận gái lầu xanh của ả nên hơi căng thẳng, nói líu cả lưỡi, "Chắc không nhanh được đâu."
"Anh giai, thì cũng phải có ngày nào chứ?" Đào Chi nhoẻn cười, cố ý ưỡn ngực lại gần anh, "Anh xem, rốt cuộc là lúc nào?"
Hạ Băng bối rối đỏ bừng mặt mũi, giọng càng thêm run: "Thật... thật sự không biết! Đợi phá xong án đã!"
Hạ Băng bối rối đỏ bừng mặt mũi, giọng càng thêm run: "Thật... thật sự không biết! Đợi phá xong án đã!"
"Án gì?" Lòng Đào Chi nhộn nhạo, nghĩ tới khuôn mặt nhang nhác với mình của Thúy Chi lúc sinh tiền.
"Cô, cô quan tâm đến chuyện này làm gì? Cô ấy muốn về tự khắc sẽ về, có hỏi tôi cũng vô ịch. Cô có mua sách không? Không mua thì đi đi!" Anh cuối cùng cuống lên, định dùng sự thô lỗ che đậy vẻ yếu ớt.
Đào Chi càng thêm thích thú, nguẩy hông đủng đỉnh đi quanh tiệm sách mấy vòng, rồi quay đầu nói: "Cũng chẳng có sách gì hay, đi đây."
"Đợi đã." Anh đột nhiên gọi giật, ả ngạc nhiên quay người lại.
"Cô... và a hoàn Tôn Thúy Chi nhà họ Hoàng có quan hệ gì?"
Lần này đến lượt ả lúng túng, vì không ngờ gã trai trẻ xa lạ này lại có khả năng quan sát phi phàm nhường vậy, vừa nhìn đã nhân rõ đặc trưng tướng mạo của ả, bèn quyết ý phó thác một số chuyện.
"Tôi là chị ruột của nó." Ả đáp rất khảng khái đường hoàng.
Tác giả :
Chương Nhiễm Nhiễm