Tạp Đồ
Chương 287: Trao đổi (Trò chuyện)
Tin tức Tinh Viện cùng Khổ Tịch tự tiến vào thành La Dữu lập tức trở thành đầu đề thu hút sự chú ý cả liên bang. Bất quá sự chú ý của năm hoa khu lớn và khu dân cư phổ biến có bản chất khác nhau.
Đối với dân chúng hoa khu đây cũng chỉ là một sự kiện nhỏ, năm hoa khu lớn trong lịch sử cơ bản không bị chiến tranh uy hiếp. Nơi này là căn cứ của lục đại. mặc dù giữa họ không ngừng tranh đấu. Nhưng chưa bao giờ để chiến tranh lan đến gần hoa khu.
Đây là truyền thống thâm căn cố đế. Nếu có ai vượt qua giới hạn này sẽ bị năm nhà vây công.
Năm hoa khu lớn phồn vinh và phát triển mấy trăm năm nay đều không ra khỏi giới hạn này.
Nhưng đối với dân chúng khu bình dân thì cảm nhận rất khác. Chiến tranh, rất gần trước mắt bọn họ. Kinh nghiệm cho thấy một khi phát sinh chiến tranh. chiến trường nhất định sẽ diễn ra tại nơi bọn họ đang sống.
Đối với bọn họ đây chính là tai nạn!
Dù rất nhiều người phẫn hận bất bình nhưng lại vô phương thay đổi.
Khu dân cư bình dân nhiều và rộng gấp bảy lần hoa khu, nhưng sản xuất tổng giá trị lại chỉ bằng một phần ba hoa khu, tạp tu hàng đầu liên bang thì tám mươi phần trăm đều sinh hoạt tại hoa khu. Mà các ngành sản xuất ưu tú, tuyệt đại đa số đều nằm tại hoa khu.
Đây cũng là lý do tại sao dân chúng hoa khu. Luôn luôn tự cao tự đại đối với khu bình dân. Dù trước kia đã từng sinh hoạt tại khu bình dân.
Song việc liên đội y vụ tạp tu tiến vào thành La Dữu, vô luận là hoa khu hay khu bình dân. Đều là một tin tức đáng tán dương. Tinh Viện và Khổ Tịch tự được đề cao danh dự, mà ngay cả Đường Hàm Phái người cho phép liên đội tiến vào. Cũng được mọi người nhất trí khen ngợi.
Nghe nói, Mạc Doanh cùng Sương Nguyệt Hàn Châu dường như cũng chuẩn bị phái y vụ tạp tu đi thành La Dữu, chỉ không biết là nếu như hai đoàn y vụ tạp tu gặp nhau sẽ tạo ra quang cảnh gì.
Tại căn phòng của Trần Mộ. Tô Lưu Triệt Nhu đang uống nước quả tuyết hạnh do Hề Bình vừa mới mang lại.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh. Có thể thấy dân chúng trên mặt đất đã được tổ chức trật tự lại, y vụ tạp tu của Tinh Viện và Khổ Tịch tự không ngừng qua lại trong đó..
Nhìn thoáng qua Tô Lưu Triệt Nhu đang nhàn nhã. Trần Mộ có chút kì quái:
- Sao nàng không tham gia?
Mấy ngày này, Tô Lưu Triệt Nhu mỗi ngày nghỉ ngơi rất ít. Phần lơn thới gian đều tận lực cứu trị người bệnh. Song hôm lại chủ động ở lại trụ sở, thấy nàng rảnh rỗi, Trần Mộ liền kéo nàng lại đây tán dóc.
Thật ra kiểu tán dóc này hoàn toàn không thích hợp Trần Mộ, qua một hồi lâu, Trần Mộ cũng nói ra chỉ được một câu như vậy.
- Đông người làm rồi, ta có mặt cũng không có gì hơn.
Tô Lưu Triệt Nhu nhấp một ngụm nước hoa quả, thanh thản nói.
Trần Mộ cũng hiểu, Hề Bình chuyên báo cáo thông tin về Tô Lưu Triệt Nhu cho hắn, Tinh Viện và Khổ Tịch tự phong cách làm việc rất kẻ cả làm cho Tô Lưu Triệt Nhu hết sức khó chịu.
Trần Mộ chí thấy lạ là sao Hề Bình rảnh việc như thế, chuyện nhỏ cũng đi chú ý? Mà kì quái là khi Hề Bình kể cho hắn chuyện này trong giọng nói rất tức giận mà với tính cách của Hề Bình. Rất ít khi thấy loại tâm tình này.
- Ừ!
Trần Mộ ứng thanh. không biết nên nói gì.
Tô Lưu Triệt Nhu buông ly nước hoa quả. Vẻ mặt hứng thú nhìn Trần Mộ:
- Được rồi. Trên mặt ngươi có ngụy trang phải không?
Trần Mộ cả kinh. Nhìn Tô Lưu Triệt Nhu ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Tô Lưu Triệt Nhu giật mình, vội vàng giơ tay:
- Chậm đã!
Trần Mộ chưa vội động thủ. Ngữ khí lành lạnh:
- Ngươi muốn biết chuyện gì?
Hắn suy nghĩ rất nhanh. Nhưng làm sao cũng không rõ sao Tô Lưu Triệt Nhu lại biết chuyện này? Biết mình ngụy trang chỉ có ma quỷ nữ. Chẳng lẽ nàng cùng ma quỷ nữ có dính líu?
Tô Lưu Triệt Nhu hiển nhiên bị ánh mắt đầy sát khí của Trần Mộ hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời biến sắc. Thanh âm đứt quãng:
- Ta...... Ta chỉ là nhìn màu da ngươi không đúng......
Trần Mộ không động dung, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lưu Triệt Nhu.
Tô Lưu Triệt Nhu bình thường được hàng nghìn người sủng ái chưa bao giờ bị đối xử như thế? ánh mắt Trần Mộ lạnh như băng làm cho nàng phát hoảng sự sợ hãi không cách nào át chế khiến gượng mặt trắng bệch:
- Ngươi...... Thân thể của ngươi rất khỏe mạnh......
Nói đến đây, mặt nàng đột nhiên thoáng hồng. Đáng chết! Lúc này làm sao lại nghĩ như vậy chứ? Nàng càng thêm bối rối.
Trần Mộ vẫn lạnh như đá, đối vói sự khác lạ của Tô Lưu Triệt Nhu không có bất cứ gì phản ứng.
Căn bản là trong lòng đang bối rối nhưng khi Tô Lưu Triệt Nhu chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Trần Mộ. Không hiểu sao trong lòng đau xót, nhưng tâm tình bối rối cũng đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
Nàng gắng trấn tĩnh. Chỉ là thanh âm vẫn run rẩy chứng tỏ trong lòng nàng đang sợ hãi và khẩn trương:
- Thân thể của ngươi phi thường khỏe mạnh. Mà màu da của ngươi lại không bình thường, do vậy nên ta mới đoán ra ngươi có ngụy trang. Rất nhiều tạp tu đều thích dùng dược vật để ngụy trang.
Thì ra là thế. Trần Mộ lúc này mới hiểu được Tô Lưu Triệt Nhu làm sao biết được. Không ngờ rằng việc hắn ngụy trang không người nào nhìn ra sơ hở, thì trong mắt y vụ tạp tu lại dễ dàng phát hiện ra.
Sắc mặt Trần Mộ hơi bình hòa lại, độ ấm trong phòng cũng tăng lên.
Tô Lưu Triệt Nhu cúi đầu. không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Mộ cũng không biết nên nói gì, mới vừa hắn vô thức phản ứng, nên giờ xem ra vừa rồi phản ứng quá đáng.
Sau một lúc lâu, Trần Mộ mở miệng:
- Rất xin lỗi, mới vừa rồi hù dọa đến ngươi.
- Không có gì.
Tô Lưu Triệt Nhu cúi đầu lí nhí, mà Trần Mộ thì quá ít lịch duyệt nên không đoán được tâm tình đối phương.
Căn phòng lại an tĩnh. Hai người cũng không biết nên nói cái gì.
Thời gian trầm mặc từng phút từng giây trôi qua.
- Ngươi có thể giải trừ nó không?
Trần Mộ đột nhiên hỏi.
Tô Lưu Triệt Nhu lúc này đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ nghề nghiệp mỉm cười:
- Ta phải thử xem mới biết được.
- Vậy thử đi.
Trần Mộ rất dứt khoát.
Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ đang uống trà, hôm nay hai người có được một chút thanh nhàn.
- Ông chủ đâu ta? Có nên gọi hắn đến đây uống trà?
Ba Cách Nội Nhĩ hợp từng ngụm trà. Lùng bùng hỏi.
Hề Bình bưng chén trà. Nhẹ nhàng uống một hớp, chậm lắc đầu:
- Ông chủ đang trò chuyện với Tô Lưu Triệt Nhu.
Phốc!
Ba Cách Nội Nhĩ sặc ra.
Sớm có chuẩn bị Hề Bình nghiêng người né, vẫn tiếp tục uống trà.
- Ông chủ và Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư?
Lụ khụ ho một hồi lâu mới dừng lại Ba Cách Nội Nhĩ tròn mắt hỏi.
- Thì sao?
Hề Bình thản nhiên hỏi ngược lại.
Ba Cách Nội Nhĩ vội vàng lắc đầu:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Hắn do dự một chút. Mới nói tiếp:
- Chỉ là đột nhiên chợt nghỉ …...
Rồi cười hắc hắc, đến trước mặt Hề Bình. Vẻ mặt bỉ ổi:
- Đáng tiếc không thể nhìn lén, thật sự là đáng tiếc a! Hai người này, lại chơi thân sao? Ông chủ phương diện này công lực thế nào? Có tin tức gì không?
Hề Bình nhìn thoáng qua độ nghi trên tay, bình tĩnh nói:
- Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư đã đi vào phòng khoảng nửa giờ.
Ba Cách Nội Nhĩ không tin giơ hai ngón tay. Thận trọng hỏi:
- Hai người, nửa giờ?
Hề Bình lại nâng chén trà lên. Nhẹ nhàng hớp một miếng. xác nhận:
- Đúng vậy. Là hai giờ mười tám phút.
Ba Cách Nội Nhĩ biểu tình quái dị vô cùng, trong miệng thì thào:
- Ông chủ quả thật rất khá! Mẹ ơi. Tuổi trẻ thật là khỏe!
Tô Lưu Triệt Nhu mấy ngày này biểu hiện được mọi người tôn trọng, hơn nữa nàng dung mạo tuyệt mỹ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng đám thủ hạ rất hiểu. Dám có chủ ý với nữ nhân của ông chủ vậy với muốn chết có gì khác nhau?
Nhưng đám đệ tử Tiêu Tư lại không cố kị như vậy, nên nhìn Tô Lưu Triệt Nhu với ánh mắt đầy chủ ý. Một ít kẻ gan lớn thậm chí đưa ra yêu cầu ước hẹn.
Do Tô Lưu Triệt Nhu mỗi ngày đều dành tất cả thời gian chữa thương cho dân chúng. Đối với việc này một mực không lưu tâm, nên một ít đệ tử nghĩ ra phương pháp khác để tiếp cận. Liền chủ động xin trợ tá cho Tô Lưu Triệt Nhu, Khi yêu cầu này được đồng ý. Tạp tu bên cạnh Tiêu Tư thoáng cái sạch trơn, tất cả đều chạy đi phục vụ chữa thương dân chúng.
Đám thủ hạ Trần Mộ ngứa mắt vô cùng, bất quá không ai dám vọng động, vì nội Ba Cách Nội Nhĩ rít gào cũng đủ để hù dọa ruột gan, đám tạp tu cũng biết bọn họ chênh lệch với đệ tử tư nguyên học phủ, cho nên liều mạng huấn luyện.
Bọn họ mỗi người đều đã lăn lộn nhiều năm, cùng đám đệ tử tính tình đơn thuần rất khác biệt, và bọn họ càng hiểu được thế sự tàn khốc.
Đoạn thời gian này, bọn họ một mực luyện tập sử dụng tạp phiến mới, tạp phiến trên tay bọn họ trải qua Trần Mộ tu sửa. Uy lực tăng cao. Rất nhiều chiêu thức được bọn họ tìm ra.
Ở chỗ này, có vô số năng lượng tạp cho bọn họ thoải mái sử dụng, có thể tùy tiện tìm một đồng bạn ngang ngửa với thực lực của mình đối luyện với hiệu quả cực kì cao. Tạp phiến trên tay còn rất nhiều điều mới lạ để bọn họ thăm dò.
Nơi này quả thực là thiên đường! Ở mục tiêu chiến đấu để sinh tồn mà nói, còn gì tốt đẹp hơn?
Đối với dân chúng hoa khu đây cũng chỉ là một sự kiện nhỏ, năm hoa khu lớn trong lịch sử cơ bản không bị chiến tranh uy hiếp. Nơi này là căn cứ của lục đại. mặc dù giữa họ không ngừng tranh đấu. Nhưng chưa bao giờ để chiến tranh lan đến gần hoa khu.
Đây là truyền thống thâm căn cố đế. Nếu có ai vượt qua giới hạn này sẽ bị năm nhà vây công.
Năm hoa khu lớn phồn vinh và phát triển mấy trăm năm nay đều không ra khỏi giới hạn này.
Nhưng đối với dân chúng khu bình dân thì cảm nhận rất khác. Chiến tranh, rất gần trước mắt bọn họ. Kinh nghiệm cho thấy một khi phát sinh chiến tranh. chiến trường nhất định sẽ diễn ra tại nơi bọn họ đang sống.
Đối với bọn họ đây chính là tai nạn!
Dù rất nhiều người phẫn hận bất bình nhưng lại vô phương thay đổi.
Khu dân cư bình dân nhiều và rộng gấp bảy lần hoa khu, nhưng sản xuất tổng giá trị lại chỉ bằng một phần ba hoa khu, tạp tu hàng đầu liên bang thì tám mươi phần trăm đều sinh hoạt tại hoa khu. Mà các ngành sản xuất ưu tú, tuyệt đại đa số đều nằm tại hoa khu.
Đây cũng là lý do tại sao dân chúng hoa khu. Luôn luôn tự cao tự đại đối với khu bình dân. Dù trước kia đã từng sinh hoạt tại khu bình dân.
Song việc liên đội y vụ tạp tu tiến vào thành La Dữu, vô luận là hoa khu hay khu bình dân. Đều là một tin tức đáng tán dương. Tinh Viện và Khổ Tịch tự được đề cao danh dự, mà ngay cả Đường Hàm Phái người cho phép liên đội tiến vào. Cũng được mọi người nhất trí khen ngợi.
Nghe nói, Mạc Doanh cùng Sương Nguyệt Hàn Châu dường như cũng chuẩn bị phái y vụ tạp tu đi thành La Dữu, chỉ không biết là nếu như hai đoàn y vụ tạp tu gặp nhau sẽ tạo ra quang cảnh gì.
Tại căn phòng của Trần Mộ. Tô Lưu Triệt Nhu đang uống nước quả tuyết hạnh do Hề Bình vừa mới mang lại.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh. Có thể thấy dân chúng trên mặt đất đã được tổ chức trật tự lại, y vụ tạp tu của Tinh Viện và Khổ Tịch tự không ngừng qua lại trong đó..
Nhìn thoáng qua Tô Lưu Triệt Nhu đang nhàn nhã. Trần Mộ có chút kì quái:
- Sao nàng không tham gia?
Mấy ngày này, Tô Lưu Triệt Nhu mỗi ngày nghỉ ngơi rất ít. Phần lơn thới gian đều tận lực cứu trị người bệnh. Song hôm lại chủ động ở lại trụ sở, thấy nàng rảnh rỗi, Trần Mộ liền kéo nàng lại đây tán dóc.
Thật ra kiểu tán dóc này hoàn toàn không thích hợp Trần Mộ, qua một hồi lâu, Trần Mộ cũng nói ra chỉ được một câu như vậy.
- Đông người làm rồi, ta có mặt cũng không có gì hơn.
Tô Lưu Triệt Nhu nhấp một ngụm nước hoa quả, thanh thản nói.
Trần Mộ cũng hiểu, Hề Bình chuyên báo cáo thông tin về Tô Lưu Triệt Nhu cho hắn, Tinh Viện và Khổ Tịch tự phong cách làm việc rất kẻ cả làm cho Tô Lưu Triệt Nhu hết sức khó chịu.
Trần Mộ chí thấy lạ là sao Hề Bình rảnh việc như thế, chuyện nhỏ cũng đi chú ý? Mà kì quái là khi Hề Bình kể cho hắn chuyện này trong giọng nói rất tức giận mà với tính cách của Hề Bình. Rất ít khi thấy loại tâm tình này.
- Ừ!
Trần Mộ ứng thanh. không biết nên nói gì.
Tô Lưu Triệt Nhu buông ly nước hoa quả. Vẻ mặt hứng thú nhìn Trần Mộ:
- Được rồi. Trên mặt ngươi có ngụy trang phải không?
Trần Mộ cả kinh. Nhìn Tô Lưu Triệt Nhu ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Tô Lưu Triệt Nhu giật mình, vội vàng giơ tay:
- Chậm đã!
Trần Mộ chưa vội động thủ. Ngữ khí lành lạnh:
- Ngươi muốn biết chuyện gì?
Hắn suy nghĩ rất nhanh. Nhưng làm sao cũng không rõ sao Tô Lưu Triệt Nhu lại biết chuyện này? Biết mình ngụy trang chỉ có ma quỷ nữ. Chẳng lẽ nàng cùng ma quỷ nữ có dính líu?
Tô Lưu Triệt Nhu hiển nhiên bị ánh mắt đầy sát khí của Trần Mộ hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời biến sắc. Thanh âm đứt quãng:
- Ta...... Ta chỉ là nhìn màu da ngươi không đúng......
Trần Mộ không động dung, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lưu Triệt Nhu.
Tô Lưu Triệt Nhu bình thường được hàng nghìn người sủng ái chưa bao giờ bị đối xử như thế? ánh mắt Trần Mộ lạnh như băng làm cho nàng phát hoảng sự sợ hãi không cách nào át chế khiến gượng mặt trắng bệch:
- Ngươi...... Thân thể của ngươi rất khỏe mạnh......
Nói đến đây, mặt nàng đột nhiên thoáng hồng. Đáng chết! Lúc này làm sao lại nghĩ như vậy chứ? Nàng càng thêm bối rối.
Trần Mộ vẫn lạnh như đá, đối vói sự khác lạ của Tô Lưu Triệt Nhu không có bất cứ gì phản ứng.
Căn bản là trong lòng đang bối rối nhưng khi Tô Lưu Triệt Nhu chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Trần Mộ. Không hiểu sao trong lòng đau xót, nhưng tâm tình bối rối cũng đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
Nàng gắng trấn tĩnh. Chỉ là thanh âm vẫn run rẩy chứng tỏ trong lòng nàng đang sợ hãi và khẩn trương:
- Thân thể của ngươi phi thường khỏe mạnh. Mà màu da của ngươi lại không bình thường, do vậy nên ta mới đoán ra ngươi có ngụy trang. Rất nhiều tạp tu đều thích dùng dược vật để ngụy trang.
Thì ra là thế. Trần Mộ lúc này mới hiểu được Tô Lưu Triệt Nhu làm sao biết được. Không ngờ rằng việc hắn ngụy trang không người nào nhìn ra sơ hở, thì trong mắt y vụ tạp tu lại dễ dàng phát hiện ra.
Sắc mặt Trần Mộ hơi bình hòa lại, độ ấm trong phòng cũng tăng lên.
Tô Lưu Triệt Nhu cúi đầu. không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Mộ cũng không biết nên nói gì, mới vừa hắn vô thức phản ứng, nên giờ xem ra vừa rồi phản ứng quá đáng.
Sau một lúc lâu, Trần Mộ mở miệng:
- Rất xin lỗi, mới vừa rồi hù dọa đến ngươi.
- Không có gì.
Tô Lưu Triệt Nhu cúi đầu lí nhí, mà Trần Mộ thì quá ít lịch duyệt nên không đoán được tâm tình đối phương.
Căn phòng lại an tĩnh. Hai người cũng không biết nên nói cái gì.
Thời gian trầm mặc từng phút từng giây trôi qua.
- Ngươi có thể giải trừ nó không?
Trần Mộ đột nhiên hỏi.
Tô Lưu Triệt Nhu lúc này đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ nghề nghiệp mỉm cười:
- Ta phải thử xem mới biết được.
- Vậy thử đi.
Trần Mộ rất dứt khoát.
Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ đang uống trà, hôm nay hai người có được một chút thanh nhàn.
- Ông chủ đâu ta? Có nên gọi hắn đến đây uống trà?
Ba Cách Nội Nhĩ hợp từng ngụm trà. Lùng bùng hỏi.
Hề Bình bưng chén trà. Nhẹ nhàng uống một hớp, chậm lắc đầu:
- Ông chủ đang trò chuyện với Tô Lưu Triệt Nhu.
Phốc!
Ba Cách Nội Nhĩ sặc ra.
Sớm có chuẩn bị Hề Bình nghiêng người né, vẫn tiếp tục uống trà.
- Ông chủ và Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư?
Lụ khụ ho một hồi lâu mới dừng lại Ba Cách Nội Nhĩ tròn mắt hỏi.
- Thì sao?
Hề Bình thản nhiên hỏi ngược lại.
Ba Cách Nội Nhĩ vội vàng lắc đầu:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Hắn do dự một chút. Mới nói tiếp:
- Chỉ là đột nhiên chợt nghỉ …...
Rồi cười hắc hắc, đến trước mặt Hề Bình. Vẻ mặt bỉ ổi:
- Đáng tiếc không thể nhìn lén, thật sự là đáng tiếc a! Hai người này, lại chơi thân sao? Ông chủ phương diện này công lực thế nào? Có tin tức gì không?
Hề Bình nhìn thoáng qua độ nghi trên tay, bình tĩnh nói:
- Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư đã đi vào phòng khoảng nửa giờ.
Ba Cách Nội Nhĩ không tin giơ hai ngón tay. Thận trọng hỏi:
- Hai người, nửa giờ?
Hề Bình lại nâng chén trà lên. Nhẹ nhàng hớp một miếng. xác nhận:
- Đúng vậy. Là hai giờ mười tám phút.
Ba Cách Nội Nhĩ biểu tình quái dị vô cùng, trong miệng thì thào:
- Ông chủ quả thật rất khá! Mẹ ơi. Tuổi trẻ thật là khỏe!
Tô Lưu Triệt Nhu mấy ngày này biểu hiện được mọi người tôn trọng, hơn nữa nàng dung mạo tuyệt mỹ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng đám thủ hạ rất hiểu. Dám có chủ ý với nữ nhân của ông chủ vậy với muốn chết có gì khác nhau?
Nhưng đám đệ tử Tiêu Tư lại không cố kị như vậy, nên nhìn Tô Lưu Triệt Nhu với ánh mắt đầy chủ ý. Một ít kẻ gan lớn thậm chí đưa ra yêu cầu ước hẹn.
Do Tô Lưu Triệt Nhu mỗi ngày đều dành tất cả thời gian chữa thương cho dân chúng. Đối với việc này một mực không lưu tâm, nên một ít đệ tử nghĩ ra phương pháp khác để tiếp cận. Liền chủ động xin trợ tá cho Tô Lưu Triệt Nhu, Khi yêu cầu này được đồng ý. Tạp tu bên cạnh Tiêu Tư thoáng cái sạch trơn, tất cả đều chạy đi phục vụ chữa thương dân chúng.
Đám thủ hạ Trần Mộ ngứa mắt vô cùng, bất quá không ai dám vọng động, vì nội Ba Cách Nội Nhĩ rít gào cũng đủ để hù dọa ruột gan, đám tạp tu cũng biết bọn họ chênh lệch với đệ tử tư nguyên học phủ, cho nên liều mạng huấn luyện.
Bọn họ mỗi người đều đã lăn lộn nhiều năm, cùng đám đệ tử tính tình đơn thuần rất khác biệt, và bọn họ càng hiểu được thế sự tàn khốc.
Đoạn thời gian này, bọn họ một mực luyện tập sử dụng tạp phiến mới, tạp phiến trên tay bọn họ trải qua Trần Mộ tu sửa. Uy lực tăng cao. Rất nhiều chiêu thức được bọn họ tìm ra.
Ở chỗ này, có vô số năng lượng tạp cho bọn họ thoải mái sử dụng, có thể tùy tiện tìm một đồng bạn ngang ngửa với thực lực của mình đối luyện với hiệu quả cực kì cao. Tạp phiến trên tay còn rất nhiều điều mới lạ để bọn họ thăm dò.
Nơi này quả thực là thiên đường! Ở mục tiêu chiến đấu để sinh tồn mà nói, còn gì tốt đẹp hơn?
Tác giả :
Phương Tưởng