Tạp Đồ
Chương 203: Kim ngư
Trận chiến đấu sắp kết thúc, trên bầu trời chỉ còn lại mấy tạp tu linh tinh, những người còn lại đều không chết cũng bị thương.Điền Thiên khóe miệng đầy máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua yêu dị vô cùng. Mà Chính thúc sắc mặt biến thành màu đen, nếu như tỉ mỉ quan sát, sẽ tay phải của hắn run nhè nhẹ. Thiết Giáp tình trạng cũng không tốt, đôi mắt hắn trợn tròn, nhưng lại lộ ra vẻ yếu nhược. Tương Tự, Đến Quả cũng tơi tả, quần áo trên người rách nhiều chỗ, ánh mắt và sắc mặt kém đi nhiều. Làm Trần Mộ cảm thấy bội phục chính là chiến đấu lâu như vậy, ánh mắt hắn còn có thể bảo trì sự bình tĩnh, thật sự cường hãn.
Đám tạp tu quanh Hạo Diệc cũng chỉ còn lại có bảy tám người. Có hai tên tuần tra vòng ngoài, trận chiến này mang đến cho bọn hắn số tử thương quá lớn. Bọn họ kinh nghiệm còn thấp, tiến thủ không giúp được nhau. Trong chốc lát, tổn thất thảm trọng. Hạo Diệc thần sắc lộ vẻ sầu thảm, bất lực. Nếu trạng thái của hắn hoàn hảo, cở hai tạp tu này, hắn có thể đối phó. Nhưng hiện giờ, thể lực hắn tiêu hao gần như không còn, mà cảm giác, cũng không còn lại chút nào.
Viễn Vọng nghi thu hình ảnh cực kì rõ ràng, Trần Mộ có thể chứng kiến từng động tác, thậm chí mọi biến chuyển trên nét mặt bọn họ. Kì lạ là, Viễn Vọng nghi phát ra hình ảnh cở móng tay cái, nhưng hoàn toàn hiển thị trước mắt hắn mọi điểm, cho nên không chỉ có thấy được rất rõ, mà mang lâu cũng không khó chịu. Toàn là tạp tu cao thủ chiến đấu với nhau nên Trần Mộ rất hứng thú. Bọn họ mỗi người đều có chỗ độc đáo, tỉ như gã áo đen sắc mặt tái nhợt, hắn sử dụng ba nhận rất kỳ lạ. Không phải hình bán nguyệt, mà là hình con bướm. Quỹ tích công kích rất quỷ dị. Cùng hắn đối chiến là một nam trung niên, lam cực xà tuyến tạp sử dụng đến xuất thần, so với tạp tu năm đó mình gặp phải cao minh hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn nhìn ra được, nam trung niên nhất định đã cải tiến cất cấu năng lượng của lam cực xà tuyến. Nếu không, uy lực Lam cực xà tuyến khẳng định không cách nào đạt tới mức này.
Hai người khác thì càng kịch liệt hơn. Nam nhân đeo mặt nạ phóng thích ra chùm ánh sáng. chùm ánh sáng to cỡ cánh tay, như một cột sáng, đặc biệt phát nổ rất mạnh. Tạp phiến có thể phóng thích năng lượng thể như vậy có vài loại. Nhưng đặc thù ăn khớp nhất là Quang cực tạp. Mà Thiết Giáp sử dụng năng lượng đạn, nhìn qua không có gì kì lạ, nhưng uy lực cũng rất kinh người.
Loại tạp phiến Phóng thích năng lượng đạn không được hoan nghênh lắm, uy lực chúng nó mặc dù không nhỏ. Nhưng tính chính xác thấp hơn tạp phiến bình thường rất nhiều. Mà đối với cao thủ chiến đấu, thời cơ rất hiếm. Do rất hiếm nên khi có cơ hội xuất thủ, bọn họ càng thích sử dụng tạp phiến càng chuẩn xác càng tốt.
Nhưng Thiết Giáp lại làm cho năng lượng đạn tràn ngập cảm giác áp bức. Tần suất công kích của hắn lại rất nhanh, năng lượng đạn phát ra như mưa, bao phủ một phạm vi lớn bù trừ cho độ chính xác kém. Dù không có gì phức tạp, nhưng tần suất công kích của hắn gấp hai ba lần tạp tu bình thường. Đây là một con số cực kì kinh người, điều này cũng có nghĩa là trong cùng thời gian, hắn có thể ra tay đến gấp hai lần so với tạp tu bình thường.
Năng lượng đạn tạp phiến này rất với khác năng lượng đạn tạp bình thường, nó phù hợp với loại chiến thuật này của hắn, trong thời gian rất nhanh phát ra công kích.
Đấu pháp của Thiết Giáp là áp bức địch thủ, chủ động sáng tạo cơ hội. Mà Điền Thiên mỗi lần ra tay, đều làm cho người ta khó có thể đoán trước. Chính thúc cay độc, Đến Quả điềm đạm. Mỗi người phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có rất nhiều chỗ giống nhau. Tỉ như bộ vị phi thường hợp lý, khí lưu tạp sử dụng đến mê người. Bọn họ mỗi một lần ra tay thời cơ cũng cực kì xảo diệu, thường thường đúng lúc hiểm hóc. Khi né tránh, chưa bao giờ sử dụng động tác chiến thuật phức tạp, tất cả đều đơn giản nhất, cơ bản nhất trong động tác chiến thuật, nhưng nhanh hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn bình thường.
Đối với Trần Mộ là “lính mới" mà nói, chiến đấu như vậy, thật sự là một cơ hội học tập khó có. Lần trước hắn xem qua Mạc Doanh Song Tử Tinh - Tô Vĩ cùng nữ tạp tu của Sương Nguyệt Hàn Châu chiến đấu, trận chiến đấu đó so với trận chiến đấu này đặc sắc hơn. Nhưng ngược lại đối với Trần Mộ hiện tại, trận chiến đấu trước mắt giúp cho hắn thông hiểu được sâu hơn.
Thực lực của hắn không đủ để cho hắn lĩnh hội được cách chiến đấu cao như vậy.Trong khi đó theo dõi trận chiến hiện tại của hai người này Trần Mộ lại có lĩnh hội tốt hơn. Tỉ như bước chân của bọn họ, đối chiếu với suy nghĩ của mình, luôn luôn sẽ có phát hiện mới. Nhưng lần trước xem qua bộ vị hai người kia, Trần Mộ không thể nhìn ra, hoàn toàn đi ngược lại lẽ thường, khó có thể khiến cho hắn hiểu được.
Duy A tựa hồ hiểu được ý nghĩ Trần Mộ, nên không lên tiếng. Đột nhiên thấy Nhất Tự Mi nam trên mặt đất tựa hồ có dấu hiệu khôi phục, không chút khách khí hắn đá lên lưng tên này một cước, thương thay Nhất Tự Mi nam thân thể cứng đờ, lần nữa lâm vào hôn mê bất lực.
Trần Mộ hoàn toàn không có chú ý tới động tác của Duy A, hắn mở lớn con mắt, sợ bỏ sót chi tiết nào.
Trận chiến đấu rốt cuộc cũng tới thời khắc quyết định. Bởi vì, nam tử đeo mặt nạ đột nhiên phát lực!
Nam tử đeo mặt nạ thân thể hơi nghiêng tới trước, song chưởng vạch thành một vòng tròn trước ngực, cả người thì như một khẩu pháo, song chưởng làm thành vòng tròn như họng pháo.
Năng lượng ba động trong không khí thoáng cái nồng nặc hẳn lên, Trần Mộ dù đang xem cuộc chiến ở xa cũng có thể cảm nhận được rất rõ. Tất cả tạp tu đang kịch chiến trên bầu trời đều ngừng lại, Điền Thiên cùng Chính thúc biến sắc, vừa chạm vào khí tức này, hai người vội vàng thối lui thật xa.
Hạo Diệc hoảng sợ nhìn Đến Quả, tên mặt nạ xấu xí này, thực lực đạt tới mức kinh khủng! Cảm thụ được luồng năng lượng ba động, tim của hắn dồn dập đập liên hồi. Chung quanh, mỗi người mặt không còn chút máu. Có người thậm chí phát run, hai tạp tu vẫn tới lui tuần tra chung quanh bọn họ, cũng ngừng tay, vẻ mặt sùng bái nhìn đội trưởng.
Thiết Giáp sắc mặt cũng thay đổi! Hắn không nghĩ tới đối phương, vẫn lưu lại thực lực phía sau. Hắn lập tức ý thức được song phương thực lực chênh lệch khá lớn.
Song lúc này. Hắn muốn chạy trốn cũng không còn kịp, chính mình đã bị đối phương bắt được. Khải mặc dù kinh sợ nhưng vẫn không loạn. Đơn giản cũng không phòng thủ, lúc này tác dụng của phòng thủ rất thấp. Hắn cố gom tất cả cảm giác còn lại. Tất cả năng lượng trong năng lượng tạp, lấy tốc độ kinh người thông qua tạp phiến, tại trên tay hắn thành hình.
Một cái năng lượng đạn lại một lần nữa thành hình.
Năng lượng ba động trong không khí lại tăng lên mãnh liệt, song tất cả tạp tu đều hiểu được, Thiết Giáp phải thua! Hai cỗ năng lượng ba động cường độ cực kì chênh lệch. Đến Quả tản mát ra năng lượng ba động giống như thực chất. Cảm giác áp bức mười phần. Mà Thiết Giáp năng lượng ba động mặc dù cũng mãnh liệt, nhưng mọi người đã đánh hơi ra trong đó một mùi vị tia sa cơ thất thế.
Mặc cho đối phương như thú lâm vào đường cùng, Đến Quả vẫn không động dung, màu bạc mặt nạ toát ra quang mang lạnh lẻo. ánh mắt sát khí không chút cảm tình.
“Tán!"
- Nhẹ nhàng thốt ra một chữ, âm thanh của hắn bình thường rất chói tai nhưng lúc này nghe tràn ngập uy nghiêm cùng sát khí. Trời đất bỗng sáng bùng lên!
Trần Mộ chỉ thấy trước mắt mịt mờ, quang mang chói mắt làm cho hắn không còn thấy gì. Bản năng kiến hắn vô thức nhắm mắt.
Hơn mười giây sau. con mắt mới khôi phục bình thường. Nhìn chiến trường không còn một bóng người. Trần Mộ cười khổ. Viễn Vọng nghi có thể nhìn thấy rất xa. Nhưng do nguyên nhân, Trần Mộ con mắt chịu kích thích hơn khi không mang Viễn Vọng nghi rất lớn. Quang mang chói mắt như vậy phóng thích sát mắt, con mắt không bị sao cũng đã là vạn hạnh.
Lần sau nhất định phải nhớ bài học này, Trần Mộ bất đắc dĩ tự nhủ, mình đã bỏ lỡ một màn đặc sắc nhất. Hắn rất tò mò, nam nhân kia phóng thích công kích đến cùng là dạng gì?.
Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn Duy A, lộ ra ý hỏi, Duy A khẳng định thấy được.
Duy A lại không thấy ánh mắt của hắn, chỉ chỉ Nhất Tự Mi nam trên mặt đất.
“Hắn đang âm thầm quan sát ngươi."
Trần Mộ rùng mình, ánh mắt lập tức chuyển tới người Nhất Tự Mi nam. Người này tại sao lại âm thầm quan sát mình? Tại sao phải mạo hiểm tiến phạm vi vào chiến trường như thế?. Trần Mộ đột nhiên nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên chợt hiểu thốt lên:
- Ở chỗ này?
- Đúng.
- Ngươi có hay ra điều gì không?
Trần Mộ ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc. Hành vi đối phương có mục đích rõ ràng, điều này làm cho trong lòng hắn rất là cảnh giác.
- Nguoi hỏi đi.
Duy A không nói gì, nhìn lướt qua chung quanh, Tay hướng vào mấy chén uống nước trên bàn. Đột nhiên, hắn thấy chén uống nước có vẻ quá nhỏ, thấy bên cạnh có một hồ cá, liền đi qua, ôm lấy hồ cá cỡ như ngăn tủ, đi tới trước người Nhất Tự Mi nam.
Trần Mộ lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
Rào rào, Duy A đổ nước trong hồ cá lên đầu Nhất Tự Mi.
Khí trời đã rất lạnh, nước trong hồ lạnh thấu xương, Nhất Tự Mi nam bị đổ đầy đầu, lập tức rùng mình một cái. Hai chân co rút như chân ếch.
Bảy tám con cá vàng béo mập trong lòng Nhất Tự Mi nam liều mạng nhảy về phía trước không ngớt, Nhất Tự Mi nam như gà mắc mưa.
Sắc mặt của hắn lạnh đến xanh lè, vừa run rẩy, vừa gian nan đứng lên, một con cá trong lòng rơi ra, bị hắn đạp trên lưng, đuôi không ngừng giãy dụa.
Vẻ mặt hắn sợ hãi nhìn Duy A, Trần Mộ thậm chí nghe được răng hắn run lên lập cập. Nuốt nuốt nước miếng, Trần Mộ cảm giác được mình cũng ớn lạnh. Lúc trước hắn cũng hưởng thụ qua việc này. Có thời gian, Duy A ngại mất thời gian khi đối luyện với Trần Mộ, liền trực tiếp đem hắn ném vào trong máng nước. Cũng may là nước trong máng ấm áp hơn rất nhiều.
Chứng kiến cảnh hôm nay, Trần Mộ âm thầm thề, cả đời này tuyệt đối không có hồ cá trong nhà.
Mặc dù sợ hãi, Nhất Tự Mi nam vẫn biểu hiện khá trấn định, hắn nhìn Duy A, chờ đợi câu hỏi. Độ nghi trên tay hắn đã bị đối phương giải trừ, mà cho dù có độ nghi, hắn cũng không thấy được phần thắng. Thực lực của đối phương cao hơn mình nhiều lắm, ở dưới loại tình huống này, không biết tự lượng sức mình là chuyện phi thường ngu xuẩn.
Trần Mộ có chút bội phục Nhất Tự Mi nam này, hắn tự nhận dưới tình huống tương tự, hắng không cách nào biểu hiện ra sự lão luyện cùng trấn định như đối phương.
Thấy vẻ mặt Duy A, Trần Mộ hiểu rằng nhiệm vụ chất vấn rơi vào trên người mình.
- Ngươi tại sao âm thầm quan sát ta?
Trần Mộ hỏi. Thật là kì quái, hắn không cảm thấy chính mình có bất cứ điểm nảo hấp dẫn, đối phương tự nhiên âm thầm quan sát mình. Hắn biết lần đầu tiên là do Mạc Tắc phái tới. Nhưng hắn cũng biết rằng, lần trước mình đã rất rỏ ràng lập trường, nếu như hắn đã biết thực lực của mình mà vẫn phái người đến gây chuyện, như vậy là ngu xuẩn hết thuốc chữa. Song, từ ngày hắn nhìn thấy đích Mạc Tắc lần đầu tiên, hắn không cho Mạc Tắc là loại người như thế.
Nhất Tự Mi nam im lặng không nói, thần sắc lúc này tựa hồ có chút phản kháng.
Duy A nhướn mắt, nhìn hắn một cái. Cái nhìn nặng tựa ngàn cân, lập tức làm cho Nhất Tự Mi trong lòng đưa ra quyết định.
- Ta nghĩ ta lưu phái của ngươi.
- Lưu phái?
Trần Mộ thoáng sửng sốt. Lưu phái là một từ ngữ cổ xưa, hiện tại có rất ít người nói đến, Huống chi Trần Mộ không trải là người được học tập có hệ thống. Hắn đối với mấy thứ này hiểu biết rất ít. Hiểu biết của hắn đối với lưu phái rất giới hạn, trong thần bí tạp phiến có đề cập đến thập tự dạ, còn lại hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình lại có một ngày sẽ liên lạc cùng lưu phái này.
- Ngươi cho ta cảm giác rất quen thuộc.
Nhất Tự Mi nam nhìn thoáng qua Trần Mộ, nói tiếp:
- Lần đầu tiên lúc chúng ta tiến vào đại lâu. phương pháp ngươi ẩn nấp, ta cảm giác được có chút quen thuộc.
Nhất Tự Mi nam ánh mắt thản nhiên, không giống đang nói dối.
Trần Mộ cẩn thận nhớ lại tình cảnh hôm ấy, ngày đó chính mình đột nhiên đánh lén làm bị thương bọn họ một người. Phương pháp ẩn nấp hôm đó mình dùng là “Ngụy liễm tức pháp" do mình sáng tạo ra, như thế nào cùng lưu phái quan hệ?
- Chờ đã! Lưu phái?
Trần Mộ đột nhiên nhớ tới, liễm tức pháp không phải xuất xứ từ lưu phái Thập tự dạ sao? Chẳng lẽ là nó? Càng nghĩ Trần Mộ càng cảm giác được khả năng đó, “Ngụy liễm tức pháp" của mình chính là từ liễm tức pháp của thập tự dạ sinh ra. Bất quá trong thần bí tạp phiến có ghi lại về thập tự dạ ghi lại chỉ có sơ sài hai câu, mà trong hai câu nọ, Trần Mộ căn bản đối với lưu phái này không cách nào hiểu rõ.
Lẳng lặng nhìn Trần Mộ sắc mặt biến ảo, Nhất Tự Mi nam trở nên bình tĩnh hẳn lên.
Đám tạp tu quanh Hạo Diệc cũng chỉ còn lại có bảy tám người. Có hai tên tuần tra vòng ngoài, trận chiến này mang đến cho bọn hắn số tử thương quá lớn. Bọn họ kinh nghiệm còn thấp, tiến thủ không giúp được nhau. Trong chốc lát, tổn thất thảm trọng. Hạo Diệc thần sắc lộ vẻ sầu thảm, bất lực. Nếu trạng thái của hắn hoàn hảo, cở hai tạp tu này, hắn có thể đối phó. Nhưng hiện giờ, thể lực hắn tiêu hao gần như không còn, mà cảm giác, cũng không còn lại chút nào.
Viễn Vọng nghi thu hình ảnh cực kì rõ ràng, Trần Mộ có thể chứng kiến từng động tác, thậm chí mọi biến chuyển trên nét mặt bọn họ. Kì lạ là, Viễn Vọng nghi phát ra hình ảnh cở móng tay cái, nhưng hoàn toàn hiển thị trước mắt hắn mọi điểm, cho nên không chỉ có thấy được rất rõ, mà mang lâu cũng không khó chịu. Toàn là tạp tu cao thủ chiến đấu với nhau nên Trần Mộ rất hứng thú. Bọn họ mỗi người đều có chỗ độc đáo, tỉ như gã áo đen sắc mặt tái nhợt, hắn sử dụng ba nhận rất kỳ lạ. Không phải hình bán nguyệt, mà là hình con bướm. Quỹ tích công kích rất quỷ dị. Cùng hắn đối chiến là một nam trung niên, lam cực xà tuyến tạp sử dụng đến xuất thần, so với tạp tu năm đó mình gặp phải cao minh hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn nhìn ra được, nam trung niên nhất định đã cải tiến cất cấu năng lượng của lam cực xà tuyến. Nếu không, uy lực Lam cực xà tuyến khẳng định không cách nào đạt tới mức này.
Hai người khác thì càng kịch liệt hơn. Nam nhân đeo mặt nạ phóng thích ra chùm ánh sáng. chùm ánh sáng to cỡ cánh tay, như một cột sáng, đặc biệt phát nổ rất mạnh. Tạp phiến có thể phóng thích năng lượng thể như vậy có vài loại. Nhưng đặc thù ăn khớp nhất là Quang cực tạp. Mà Thiết Giáp sử dụng năng lượng đạn, nhìn qua không có gì kì lạ, nhưng uy lực cũng rất kinh người.
Loại tạp phiến Phóng thích năng lượng đạn không được hoan nghênh lắm, uy lực chúng nó mặc dù không nhỏ. Nhưng tính chính xác thấp hơn tạp phiến bình thường rất nhiều. Mà đối với cao thủ chiến đấu, thời cơ rất hiếm. Do rất hiếm nên khi có cơ hội xuất thủ, bọn họ càng thích sử dụng tạp phiến càng chuẩn xác càng tốt.
Nhưng Thiết Giáp lại làm cho năng lượng đạn tràn ngập cảm giác áp bức. Tần suất công kích của hắn lại rất nhanh, năng lượng đạn phát ra như mưa, bao phủ một phạm vi lớn bù trừ cho độ chính xác kém. Dù không có gì phức tạp, nhưng tần suất công kích của hắn gấp hai ba lần tạp tu bình thường. Đây là một con số cực kì kinh người, điều này cũng có nghĩa là trong cùng thời gian, hắn có thể ra tay đến gấp hai lần so với tạp tu bình thường.
Năng lượng đạn tạp phiến này rất với khác năng lượng đạn tạp bình thường, nó phù hợp với loại chiến thuật này của hắn, trong thời gian rất nhanh phát ra công kích.
Đấu pháp của Thiết Giáp là áp bức địch thủ, chủ động sáng tạo cơ hội. Mà Điền Thiên mỗi lần ra tay, đều làm cho người ta khó có thể đoán trước. Chính thúc cay độc, Đến Quả điềm đạm. Mỗi người phong cách hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có rất nhiều chỗ giống nhau. Tỉ như bộ vị phi thường hợp lý, khí lưu tạp sử dụng đến mê người. Bọn họ mỗi một lần ra tay thời cơ cũng cực kì xảo diệu, thường thường đúng lúc hiểm hóc. Khi né tránh, chưa bao giờ sử dụng động tác chiến thuật phức tạp, tất cả đều đơn giản nhất, cơ bản nhất trong động tác chiến thuật, nhưng nhanh hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn bình thường.
Đối với Trần Mộ là “lính mới" mà nói, chiến đấu như vậy, thật sự là một cơ hội học tập khó có. Lần trước hắn xem qua Mạc Doanh Song Tử Tinh - Tô Vĩ cùng nữ tạp tu của Sương Nguyệt Hàn Châu chiến đấu, trận chiến đấu đó so với trận chiến đấu này đặc sắc hơn. Nhưng ngược lại đối với Trần Mộ hiện tại, trận chiến đấu trước mắt giúp cho hắn thông hiểu được sâu hơn.
Thực lực của hắn không đủ để cho hắn lĩnh hội được cách chiến đấu cao như vậy.Trong khi đó theo dõi trận chiến hiện tại của hai người này Trần Mộ lại có lĩnh hội tốt hơn. Tỉ như bước chân của bọn họ, đối chiếu với suy nghĩ của mình, luôn luôn sẽ có phát hiện mới. Nhưng lần trước xem qua bộ vị hai người kia, Trần Mộ không thể nhìn ra, hoàn toàn đi ngược lại lẽ thường, khó có thể khiến cho hắn hiểu được.
Duy A tựa hồ hiểu được ý nghĩ Trần Mộ, nên không lên tiếng. Đột nhiên thấy Nhất Tự Mi nam trên mặt đất tựa hồ có dấu hiệu khôi phục, không chút khách khí hắn đá lên lưng tên này một cước, thương thay Nhất Tự Mi nam thân thể cứng đờ, lần nữa lâm vào hôn mê bất lực.
Trần Mộ hoàn toàn không có chú ý tới động tác của Duy A, hắn mở lớn con mắt, sợ bỏ sót chi tiết nào.
Trận chiến đấu rốt cuộc cũng tới thời khắc quyết định. Bởi vì, nam tử đeo mặt nạ đột nhiên phát lực!
Nam tử đeo mặt nạ thân thể hơi nghiêng tới trước, song chưởng vạch thành một vòng tròn trước ngực, cả người thì như một khẩu pháo, song chưởng làm thành vòng tròn như họng pháo.
Năng lượng ba động trong không khí thoáng cái nồng nặc hẳn lên, Trần Mộ dù đang xem cuộc chiến ở xa cũng có thể cảm nhận được rất rõ. Tất cả tạp tu đang kịch chiến trên bầu trời đều ngừng lại, Điền Thiên cùng Chính thúc biến sắc, vừa chạm vào khí tức này, hai người vội vàng thối lui thật xa.
Hạo Diệc hoảng sợ nhìn Đến Quả, tên mặt nạ xấu xí này, thực lực đạt tới mức kinh khủng! Cảm thụ được luồng năng lượng ba động, tim của hắn dồn dập đập liên hồi. Chung quanh, mỗi người mặt không còn chút máu. Có người thậm chí phát run, hai tạp tu vẫn tới lui tuần tra chung quanh bọn họ, cũng ngừng tay, vẻ mặt sùng bái nhìn đội trưởng.
Thiết Giáp sắc mặt cũng thay đổi! Hắn không nghĩ tới đối phương, vẫn lưu lại thực lực phía sau. Hắn lập tức ý thức được song phương thực lực chênh lệch khá lớn.
Song lúc này. Hắn muốn chạy trốn cũng không còn kịp, chính mình đã bị đối phương bắt được. Khải mặc dù kinh sợ nhưng vẫn không loạn. Đơn giản cũng không phòng thủ, lúc này tác dụng của phòng thủ rất thấp. Hắn cố gom tất cả cảm giác còn lại. Tất cả năng lượng trong năng lượng tạp, lấy tốc độ kinh người thông qua tạp phiến, tại trên tay hắn thành hình.
Một cái năng lượng đạn lại một lần nữa thành hình.
Năng lượng ba động trong không khí lại tăng lên mãnh liệt, song tất cả tạp tu đều hiểu được, Thiết Giáp phải thua! Hai cỗ năng lượng ba động cường độ cực kì chênh lệch. Đến Quả tản mát ra năng lượng ba động giống như thực chất. Cảm giác áp bức mười phần. Mà Thiết Giáp năng lượng ba động mặc dù cũng mãnh liệt, nhưng mọi người đã đánh hơi ra trong đó một mùi vị tia sa cơ thất thế.
Mặc cho đối phương như thú lâm vào đường cùng, Đến Quả vẫn không động dung, màu bạc mặt nạ toát ra quang mang lạnh lẻo. ánh mắt sát khí không chút cảm tình.
“Tán!"
- Nhẹ nhàng thốt ra một chữ, âm thanh của hắn bình thường rất chói tai nhưng lúc này nghe tràn ngập uy nghiêm cùng sát khí. Trời đất bỗng sáng bùng lên!
Trần Mộ chỉ thấy trước mắt mịt mờ, quang mang chói mắt làm cho hắn không còn thấy gì. Bản năng kiến hắn vô thức nhắm mắt.
Hơn mười giây sau. con mắt mới khôi phục bình thường. Nhìn chiến trường không còn một bóng người. Trần Mộ cười khổ. Viễn Vọng nghi có thể nhìn thấy rất xa. Nhưng do nguyên nhân, Trần Mộ con mắt chịu kích thích hơn khi không mang Viễn Vọng nghi rất lớn. Quang mang chói mắt như vậy phóng thích sát mắt, con mắt không bị sao cũng đã là vạn hạnh.
Lần sau nhất định phải nhớ bài học này, Trần Mộ bất đắc dĩ tự nhủ, mình đã bỏ lỡ một màn đặc sắc nhất. Hắn rất tò mò, nam nhân kia phóng thích công kích đến cùng là dạng gì?.
Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn Duy A, lộ ra ý hỏi, Duy A khẳng định thấy được.
Duy A lại không thấy ánh mắt của hắn, chỉ chỉ Nhất Tự Mi nam trên mặt đất.
“Hắn đang âm thầm quan sát ngươi."
Trần Mộ rùng mình, ánh mắt lập tức chuyển tới người Nhất Tự Mi nam. Người này tại sao lại âm thầm quan sát mình? Tại sao phải mạo hiểm tiến phạm vi vào chiến trường như thế?. Trần Mộ đột nhiên nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên chợt hiểu thốt lên:
- Ở chỗ này?
- Đúng.
- Ngươi có hay ra điều gì không?
Trần Mộ ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc. Hành vi đối phương có mục đích rõ ràng, điều này làm cho trong lòng hắn rất là cảnh giác.
- Nguoi hỏi đi.
Duy A không nói gì, nhìn lướt qua chung quanh, Tay hướng vào mấy chén uống nước trên bàn. Đột nhiên, hắn thấy chén uống nước có vẻ quá nhỏ, thấy bên cạnh có một hồ cá, liền đi qua, ôm lấy hồ cá cỡ như ngăn tủ, đi tới trước người Nhất Tự Mi nam.
Trần Mộ lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
Rào rào, Duy A đổ nước trong hồ cá lên đầu Nhất Tự Mi.
Khí trời đã rất lạnh, nước trong hồ lạnh thấu xương, Nhất Tự Mi nam bị đổ đầy đầu, lập tức rùng mình một cái. Hai chân co rút như chân ếch.
Bảy tám con cá vàng béo mập trong lòng Nhất Tự Mi nam liều mạng nhảy về phía trước không ngớt, Nhất Tự Mi nam như gà mắc mưa.
Sắc mặt của hắn lạnh đến xanh lè, vừa run rẩy, vừa gian nan đứng lên, một con cá trong lòng rơi ra, bị hắn đạp trên lưng, đuôi không ngừng giãy dụa.
Vẻ mặt hắn sợ hãi nhìn Duy A, Trần Mộ thậm chí nghe được răng hắn run lên lập cập. Nuốt nuốt nước miếng, Trần Mộ cảm giác được mình cũng ớn lạnh. Lúc trước hắn cũng hưởng thụ qua việc này. Có thời gian, Duy A ngại mất thời gian khi đối luyện với Trần Mộ, liền trực tiếp đem hắn ném vào trong máng nước. Cũng may là nước trong máng ấm áp hơn rất nhiều.
Chứng kiến cảnh hôm nay, Trần Mộ âm thầm thề, cả đời này tuyệt đối không có hồ cá trong nhà.
Mặc dù sợ hãi, Nhất Tự Mi nam vẫn biểu hiện khá trấn định, hắn nhìn Duy A, chờ đợi câu hỏi. Độ nghi trên tay hắn đã bị đối phương giải trừ, mà cho dù có độ nghi, hắn cũng không thấy được phần thắng. Thực lực của đối phương cao hơn mình nhiều lắm, ở dưới loại tình huống này, không biết tự lượng sức mình là chuyện phi thường ngu xuẩn.
Trần Mộ có chút bội phục Nhất Tự Mi nam này, hắn tự nhận dưới tình huống tương tự, hắng không cách nào biểu hiện ra sự lão luyện cùng trấn định như đối phương.
Thấy vẻ mặt Duy A, Trần Mộ hiểu rằng nhiệm vụ chất vấn rơi vào trên người mình.
- Ngươi tại sao âm thầm quan sát ta?
Trần Mộ hỏi. Thật là kì quái, hắn không cảm thấy chính mình có bất cứ điểm nảo hấp dẫn, đối phương tự nhiên âm thầm quan sát mình. Hắn biết lần đầu tiên là do Mạc Tắc phái tới. Nhưng hắn cũng biết rằng, lần trước mình đã rất rỏ ràng lập trường, nếu như hắn đã biết thực lực của mình mà vẫn phái người đến gây chuyện, như vậy là ngu xuẩn hết thuốc chữa. Song, từ ngày hắn nhìn thấy đích Mạc Tắc lần đầu tiên, hắn không cho Mạc Tắc là loại người như thế.
Nhất Tự Mi nam im lặng không nói, thần sắc lúc này tựa hồ có chút phản kháng.
Duy A nhướn mắt, nhìn hắn một cái. Cái nhìn nặng tựa ngàn cân, lập tức làm cho Nhất Tự Mi trong lòng đưa ra quyết định.
- Ta nghĩ ta lưu phái của ngươi.
- Lưu phái?
Trần Mộ thoáng sửng sốt. Lưu phái là một từ ngữ cổ xưa, hiện tại có rất ít người nói đến, Huống chi Trần Mộ không trải là người được học tập có hệ thống. Hắn đối với mấy thứ này hiểu biết rất ít. Hiểu biết của hắn đối với lưu phái rất giới hạn, trong thần bí tạp phiến có đề cập đến thập tự dạ, còn lại hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình lại có một ngày sẽ liên lạc cùng lưu phái này.
- Ngươi cho ta cảm giác rất quen thuộc.
Nhất Tự Mi nam nhìn thoáng qua Trần Mộ, nói tiếp:
- Lần đầu tiên lúc chúng ta tiến vào đại lâu. phương pháp ngươi ẩn nấp, ta cảm giác được có chút quen thuộc.
Nhất Tự Mi nam ánh mắt thản nhiên, không giống đang nói dối.
Trần Mộ cẩn thận nhớ lại tình cảnh hôm ấy, ngày đó chính mình đột nhiên đánh lén làm bị thương bọn họ một người. Phương pháp ẩn nấp hôm đó mình dùng là “Ngụy liễm tức pháp" do mình sáng tạo ra, như thế nào cùng lưu phái quan hệ?
- Chờ đã! Lưu phái?
Trần Mộ đột nhiên nhớ tới, liễm tức pháp không phải xuất xứ từ lưu phái Thập tự dạ sao? Chẳng lẽ là nó? Càng nghĩ Trần Mộ càng cảm giác được khả năng đó, “Ngụy liễm tức pháp" của mình chính là từ liễm tức pháp của thập tự dạ sinh ra. Bất quá trong thần bí tạp phiến có ghi lại về thập tự dạ ghi lại chỉ có sơ sài hai câu, mà trong hai câu nọ, Trần Mộ căn bản đối với lưu phái này không cách nào hiểu rõ.
Lẳng lặng nhìn Trần Mộ sắc mặt biến ảo, Nhất Tự Mi nam trở nên bình tĩnh hẳn lên.
Tác giả :
Phương Tưởng