Tào Tặc
Chương 249: Rất có địa vị!
Y vừa nhìn thấy Tào Bằng liền tiến lên, nói:
-Tào đô úy, hôm nay Hạnh đến đây là có một chuyện muốn nhờ. Tộc của Hạnh có một vị thẩm bà muốn đến Hứa đô. Đô úy cũng biết hiện nay đạo phỉ hoành hành khắp Nhữ Nam và Trần quận. Giặc Thái Bình khi xưa giờ cũng đang rục rịch trở lại. Nếu thẩm bà cứ ở lại Tiếu huyện cũng không ổn. Ta nghe nói Tào đô úy có võ nghệ cao cường, bên người lại có tráng sĩ. Vì vậy, ta muốn nhờ Tào đô úy bảo vệ, đi cùng thẩm bà, chẳng biết có được hay không?
Thẩm bà của Tào Hạnh?
Tào Bằng không khỏi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tào hạnh. Chỉ thấy y khẽ nghiêng người, một đội xe từ phía sau lưng y chậm rãi đi tới.
Đoàn xe đi tới gần, chỉ thấy màn xe đã được vén lên. Hạ Hầu Chân và lão bà xanh xao cùng sóng vai ngồi trong xe ngựa, nhìn Tào Bằng cười.
-Lão phu nhân?
-Tào đô úy, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lão bà ngồi trong xe khẽ gật đầu nhìn Tào Bằng, tươi cười hiền lành.
Lão bà là người như thế nào?
Là người có liên quan đến Tào Tháo.
Lão bà họ Ngô, là người Trần quận, đã qua tuổi sáu mươi.
Từ lời nói, cử chỉ của bà, có thể thấy được lão bà họ Ngô này từng nhận được sự giáo dục rất toàn vẹn. Tuy bà xanh xao, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn có thể thấy được nét phong vận bà có khi còn trẻ. Nhưng Tào Hạnh cũng không nói rõ lão bà này rốt cuộc có thân phận như thế nào.
Nếu đã cùng đi chung một đường, Tào Bằng cũng không có lý do gì để phản đối cả.
Trong lòng hắn vốn nghĩ, tốt nhất là nên kết bạn với nhiều người trong tộc Tào thị mới là có lợi cho hắn.
Đặc biệt trong tình hình hiện tại, Tào Bằng vẫn còn đang chờ chịu phạt.
Tào Tháo tuy không xử phạt hắn nhưng Tào Bằng có thể cảm nhận được y vẫn có chút bất mãn với hắn. Vốn dĩ chức nông đô úy đã tới tay cuối cùng lại biến mất. Tuy nói chức này vẫn rơi vào tay người trong nhà mình cả, nhưng cảm giác dù sao cũng không được thoải mái cho lắm. Chính vì thế, Tào Bằng muốn xóa bỏ ấn tượng xấu của Tào Tháo với hắn.
-Tại hạ là Hạ Hầu Ân.
Một thanh niên bước lên, vái chào Tào Bằng.
Tào Hạnh nói:
-Tử Vũ là binh tào của bản huyện, phụ trách việc trông nom lão phu nhân dọc đường đi. Vừa đúng lúc Tào đô úy muốn đi nên mong được đi cùng. Tử Vũ, dọc đường đi, ngươi nhất định phải nghe theo sự sai khiến của Tào đô úy đấy. Nếu có chuyện gì sơ xuất, đừng trách khi ngươi trở về sẽ bị ta tìm đến trách tội đấy.
Người thanh niên vội vã lên tiếng đáp lại, vẻ cung kính.
Nhưng từ ánh mắt của y, Tào Bằng thấy rõ được y chẳng coi mình vào đâu cả.
Hạ Hầu Ân, cái tên này rất quen thuộc a!
Khi Tào Bằng lên ngựa, chợt nhớ ra địa vị của người tên Hạ Hầu Ân này. Người này không phải chính là cận vệ được cầm kiếm báu của Tào Tháo trong Tam Quốc diễn nghĩa sao?
Theo như ghi chép trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tào Tháo có hai thanh bảo kiếm, một là Thanh Công, một là Ỷ Thiên.
Như Tào Tháo nói thì Ỷ Thiên dùng để ban ơn, còn Thanh Công để dương oai. Kiếm Ỷ Thiên được Tào Tháo mang theo bên người, còn thanh kiếm Thanh Công được giao cho Hạ Hầu Ân bảo quản.
Kết quả là trong trận đánh ở sườn núi Trường Bản, Hạ Hầu Ân chết dưới thương của Triệu Vân, thanh Thanh Công cũng rơi vào tay Triệu Vân.
Tào Bằng không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn Hạ Hầu Ân một cái, thầm nghĩ: "Hóa ra là tên quỷ đoản mệnh này!"
Chỉ cần gã không gây chuyện, Tào Bằng cũng chẳng muốn gây chuyện với Hạ Hầu Ân làm gì. Dù sao còn có vị Ngô phu nhân kia ở đây, gã cũng không thể gây chuyện được.
Có người nói Hạ Hầu Ân này là tộc nhân của Hạ Hầu thị.
Mà nay người của Hạ Hầu thị tộc lại đến hộ tống vị lão phu nhân này, chứng tỏ lai lịch của bà ta hoàn toàn không đơn giản a!
Lão phu nhân và Tào Bằng nói khách sáo với nhau vài câu, rồi bà ngồi vào xe.
-Tướng quân Tử Vũ, mời ngài thủ hộ trung quân, đích thân ta sẽ dẫn trước mở đường cho xe ngựa.
Hạ Hầu Ân khẽ nhếch khóe miệng:
-Hiện nay Lã Bố đã bị trừ, đường đi từ Tiếu huyện đến Hứa đô đều bình yên, Cho dù có vài tên giặc cỏ cũng không đáng để bận tâm.
Ngụ ý của gã là ngươi còn giả bộ cái gì nữa, thiên hạ giờ đã thái bình, ngươi còn định hù dọa ai?
Tào Bằng cười cười, chỉ đến khi xoay người đi, sắc mặt của hắn mới trầm xuống.
Tên này hóa ra là kẻ không biết lợi hại là gì. Đạo tặc ở Nhữ Nam đang hoành hành, so với dư nghiệt Thái Bình khi xưa còn hung hăng, ngang ngược hơn, đến Mãn Sủng còn chẳng thể dẹp được bọn chúng, đủ biết bọn đạo phỉ này hoàn toàn không tầm thường. Những người khác có thể không biết nhưng chí ít Tào Bằng cũng biết rằng Nhữ Nam có hai nhóm đạo tặc là Lưu Ích và Cung Đô, đều không phải là bọn người lương thiện gì. Thôi đi, gã không chọc ta thì cũng chẳng sao! Gã muốn làm thế nào thì làm, chẳng trách sau này chết trong tay Triệu Vân ở sườn núi Trường Bản, đúng là kẻ không biết điều!
Nghĩ tới đây, Tào Bằng không muốn tiếp chuyện với Hạ Hầu Ân nữa, dẫn theo Cam Ninh thúc ngựa tới đoàn xe của mình cạnh đó.
-A Phúc, làm sao vậy?
Hoàng Nguyệt Anh thò đầu ra, nghi hoặc hỏi.
-Không có gì, chẳng qua là gặp phải một người không biết sống chết là gì thôi. Chúng ta…
Theo lệnh của Tào Bằng, đoàn xe chậm rãi chạy đi.
Thủ hạ của Tào Bằng có ba trăm người, thủ hạ của Hạ Hầu Ân cũng có ba trăm người, còn Hạ Hầu Chân cũng mang theo gần trăm người nữa. Nếu như cộng cả đám tạp dịch xa phu, số người lên đến cả nghìn người. Đoàn xe thật to, dài đến hơn mười lượng, đi dọc con đường tạo thành một hàng dài.
-Tào đô úy…
Phía sau, chợt nghe có người gọi, Tào Bằng liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đang thúc ngựa tiến lên.
-Ngươi là…
Tào Bằng nhìn người thanh niên này chỉ thấy y trông quen quen. Người thanh niên cười nói:
-Tào đô úy đã quên mỗ rồi. Năm Kiến An thứ hai, ta cùng đô úy từng đứng bên ngoài cửa phủ Hổ Bôn nói chuyện với nhau rồi.
Hắn vẫn nghĩ chưa ra!
-Ta là Tào Tràng, tự là Đông Lai.
-A…
Có điểm ấn tượng rồi.
Lần đó Tào Bằng phải đi tìm Điển Vi, nhưng vì chuyện gì mà tới nhỉ? Hình như là do ngày thứ hai gặp mặt Trần Đăng ở Dục Tú lâu. Ngày hôm đó, vừa đúng lúc Hoàn phu nhân xuất môn, Hạ Hầu Chân khi đó cũng đi theo phu nhân, con thỏ trắng của nàng đã bỏ chạy tới trước mặt Tào Bằng.
Tào Tràng này khi đó từng hỏi qua lai lịch của Tào Bằng.
-Đông Lai huynh, có chuyện gì không?
-Chân tỷ muốn ta thông báo với đô úy, xin ngài đừng chấp nhặt với Tử Vũ. Tính tình của Tử Vũ vốn là như thế, ngài đừng để bụng.
-A, ta nào có chuyện gì đâu.
Vẻ mặt của Tào Bằng thì có vẻ như không quan tâm, thế nhưng lòng hắn lại thầm nghĩ: "Chỉ cần gã đừng gây phiền toái cho ta, bằng không đừng nói gã họ Hạ Hầu, kể cả là họ Tào, lão tử cũng không nể mặt đâu."
-Dọc đường đi phiền Tào đô úy vất vả rồi.
-Đông Lai huynh khách khí rồi.
Tào Bằng và Tào Tràng cùng ngồi trên lưng ngựa nói khách sáo đôi câu xong liền chắp tay từ biệt.
Tào Tràng quay trở về bên đoàn xe của Hạ Hầu Chân và Ngô phu nhân. Tào Bằng bảo vệ đoàn xe ở trước, tiếp tục tiến lên.
-A Phúc, ngày hôm qua ta đã hỏi thăm. Hạ Hầu Chân này chính là chất nữ của Hạ Hầu Uyên.
-Ta biết.
-Nghe nói Hạ Hầu Uyên rất yêu thương nàng, cũng rất quan tâm nàng. Huynh có biết mối quan hệ giữa Hoàn phu nhân và Hạ Hầu Uyên hay không?
Nữ nhân trời sinh tính tình thích buôn chuyện.
Dù là Hoàng Nguyệt Anh cũng không phải là ngoại lệ.
Tào Bằng cười nói:
-Có quan hệ gì?
-Thê tử của Hạ Hầu Uyên chính là muội muội của Hoàn phu nhân.
-A?
-Hai năm trước, mẫu thân của Hạ Hầu Chân qua đời, Hoàn phu nhân đã đưa nàng về nuôi.
-Thì ra là thế.
Tào Bằng sực nghĩ: "Hóa ra Hoàn phu nhân và Hạ Hầu Chân còn có mối quan hệ như thế."
Nói đến Hoàn phu nhân, Tào Bằng không khỏi nghĩ tới Tào Xung. Đáng tiếc là tiểu tử này lại mất lúc còn trẻ quá. Nhưng trong sử sách cũng ghi lại, y rất thông minh, không biết sự thực có đúng như thế hay không. Nhưng Tào bằng lại nghĩ Tào Xung năm nay mới ba tuổi, liệu có thể thông minh đến cỡ nào đây?
-Nguyệt Anh, đợi khi đến Hứa đô rồi, nương ta gặp nàng nhất định sẽ rất thích.
Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
-Chỉ mong bá mẫu đừng trách tội đường huynh của ta thôi.
Hoàng Xạ ư?
Tào Bằng thầm cười nhạt.
Chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hắn đã hứa với Hoàng Nguyệt Anh tương lai sẽ không tìm Hoàng Xạ gây rối, nhưng dù Tào Bằng không tìm, không có nghĩa là hắn không để cho người khác tìm gã. Text được lấy tại Truyện FULL
Phải biết rằng, người có ân oán với Hoàn Xạ không phải chỉ có mình Tào Bằng.
Muốn nói đến kẻ thù, e rằng Ngụy Diên mới là cứu nhân nguy hiểm nhất của Hoàng Xạ. Tình hình hiện tại của Ngụy Diên cũng rất khá, y hiện đã là tư mã quận Nam Dương. Mãn Sủng cũng có phần coi trọng y. Đến lúc đó, cho dù Tào Bằng có không ra mặt, dựa vào tính cách có thù tất báo của Ngụy Diên thì há y lại có thể buông tha cho Hoàng Xạ hay sao?
Tào Bằng cố mỉm cười, nói:
-Nàng yên tâm, nương tuyệt đối sẽ không trách cứ nàng đâu. Nàng xem, tỷ ta chẳng phải cũng thích nàng sao?
Hoàng Nguyệt Anh nghe thấy thế liền nở nụ cười!
Sau khi ra khỏi Tiếu huyện, đoàn xe thẳng tiến hướng tây.
Đến chạng vạng tối, mọi người đã đến Lại Hương.
Đi tiếp về phía trước chính là huyện Ninh Bình (nay là thành Hà Nam). Theo Tào Bằng tính toán đoàn xe hoàn toàn có thể đi muộn thêm một chút, như vậy chỉ cần đến nửa đêm đã có thể đến được Ninh Bình.
Nhưng trời vừa sẩm tối, Hạ Hầu Ân đã phái người nói với Tào Bằng gã chuẩn bị cắm trại ngay tại đây.
Tào Bằng vừa nghe thấy thế không khỏi nhíu mày.
Hắn lệnh cho bọn Cam Ninh chờ tại chỗ, rồi hắn đích thân đến chỗ quân chủ soái.
-Tướng quân Tử Vũ, vì cớ gì lại nghỉ chân ở đây?
-Chẳng lẽ ngươi không biết trời đã tối rồi sao?
-Tướng quân Tử Vũ, ở nơi này không có thôn làng, cũng chẳng có điếm khách nào cả. Hiện nay tuy nói Dự Châu cũng giống như Thái Bình, nhưng đạo tặc Nhữ Nam giết người bừa bãi, nơi này lại cách Nhữ Nam không xa. Dừng lại ở đây quả thật quá liều lĩnh, vạn nhất…
-Nào có lắm cái vạn nhất như thế?
Hạ Hầu Ân bực bội, nói:
-Cứ cho là có bọn giặc kia đi, bằng vào ngựa của ta, thương trong tay ta cũng đủ để giết toàn bộ bọn chúng rồi. Tào đô úy, ta thấy ngươi cũng từng là người trải qua chiến trận Hạ Bì, vì sao gan ngươi lại nhỏ vậy? Quả thực làm mất mặt tư không.
Gương mặt Tào Bằng thoáng chút đã trầm xuống.
-Tướng quân Tử Vũ, ta có lòng tốt khuyên bảo cũng là vì sự an toàn của lão phu nhân và Chân tỷ. Nếu ngươi thấy mệt mỏi, ngươi có thể ở đây nghỉ ngơi. Khi khởi hành, Tào huyện lệnh đã có lệnh chuyến đi này nghe theo sự chỉ huy của ta. Vạn nhất lão phu nhân có xảy ra chuyện gì, ngươi và ta có thể chịu nổi trách nhiệm hay không?
Hạ Hầu Ân nghe thấy thế, cười lạnh một tiếng:
-Thúc phụ Văn Độ chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi. Ngươi cứ tưởng ngươi là đô úy thì sao chứ? Ngươi muốn chỉ huy binh mã thì còn phải xem binh sĩ thủ hạ của ta có bằng lòng nghe theo sự điều khiển của ngươi hay không đã. Tào Bằng, nể mặt ngươi, ta gọi ngươi một tiếng đô úy. Nếu ngươi còn tiếp tục gây sự, đừng trách ta không khách khí.
Đối với loại công tử phú gia này, Tào Bằng chưa từng có thiện cảm.
-Ta muốn gặp mặt lão phu nhân!
-Được.
Đúng lúc này, Tào Tràng thúc ngựa đến.
-Có chuyện gì? Lão phu nhân phái ta đến đây hỏi vì sao lại tranh cãi ầm ĩ như thế.
-Không có chuyện gì.
-Có chuyện!
Tào Bằng quát lên một tiếng, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Ân nói:
-Nếu ngươi muốn chết, không ai cản ngươi, nhưng ngươi cũng đừng làm lão phu nhân phải kinh hãi theo.
-Ngươi thật to gan.
Tào Bằng giận dữ, cười nói:
-Ta đâu chỉ có lá gan lớn. Lão tử ở Khúc Dương giết hơn trăm người chính là dựa vào lá gan lớn và phúc lớn này đấy. Hạ Hầu Ân, ta lập lại lần nữa, lập tức khởi hành, không được dừng lại. Bằng không, ta sẽ dùng quân kỷ để xử lý ngươi. Ta cũng không ngại giết thêm một hai người đâu.
Tào Bằng vừa giận dữ, Chiếu Dạ Bạch dường như cũng cảm nhận được, hí lên một tràng dài.
Tiếng hí như rồng gào hổ rống, vang vọng trong trời đêm.
Con chiến mã của Hạ Hầu Ân bất an, khua khua chân.
Chiếu Dạ Bạch là hãn huyết bảo mã, là long câu Tây Vực, không phải loại chiến mã tầm thường có thể sánh được. Kết hợp với tiếng quát chói tai của Tào Bằng, nó đạp mạnh chân xuống đất, liên tục phát ra tiếng phì phì từ trong mũi. Nhìn dáng dấp của nó dường như đang xông lên chiến trường, một người một ngựa đều đằng đằng sát khí.
Tào Tràng vội vàng nói:
-Tào đô úy đừng vội nổi giận, chuyện này để ta bẩm báo lão phu nhân rồi quyết định tiếp.
Hạ Hầu Ân bị tiếng quát chói tai của Tào Bằng làm cho khiếp sợ không ít.
Con ngựa gã cưỡi cũng liên tục lùi lại mấy bước mới đứng vững lại được. Hạ Hầu Ân nhìn Tào Bằng hung dữ. Nếu như ánh mắt có thể giết người được, chắc hẳn Tào Bằng đã bị gã chém cho hàng nghìn hạng vạn nhát.
Một lát sau, Tào Tràng liền chạy trở về.
-Tào đô úy, Tử Vũ, tổ bà cho mời.
Hạ Hầu Ân hừ một tiếng, thúc ngựa đi.
Tào Bằng mặt không chút biểu cảm, thấy Hạ Hầu Ân đi, thở hắt ra một hơi.
-Quân hỗn đản!
Tào Bằng nhẹ giọng mắng.
Tào Tràng vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Tào Bằng, rồi lại nhìn theo bóng lưng của Hạ hầu Ân, nhịn không được mỉm cười.
-Tào đô úy, đừng trách. Tính tình của Tử Vũ là như thế. Mặc dù thường ngày gã kiêu căng nhưng cũng không phải người để bụng. Ngài đừng để trong lòng.
Tào Bằng gật đầu, cùng Tào Tràng thúc ngựa đi tới trước xe ngựa.
Hạ Hầu Chân từ trên xe ngựa bước xuống, thấp giọng trách cứ Hạ Hầu Ân.
Thấy Tào Bằng đến, nàng vội vã trở lên xe, thấp giọng nói mấy câu qua cửa sổ xe.
Một lát sau, chợt nghe lão bà ngồi trong xe mở miệng nói:
-Tào đô úy nói không sai, nơi đây hoang vắng, không thể cắm trại được. Tử Vũ, khi rời Tiếu huyện, Văn Độ đã dặn ngươi như thế nào? Đừng nghĩ ngươi luyện được vài đường thương thuật thì có thể làm càn. Tào đô úy là người từng trải chiến trường, tuổi tác tuy rằng tương đương với ngươi nhưng kiến thức lại hơn ngươi nhiều. Ta biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào. Nhưng ta muốn cảnh cáo ngươi đây không phải là Tiếu huyện. Nếu Văn Độ đã giao cho Tào đô úy thống lĩnh binh sĩ, mỗi lời nói, hành động của ngươi đều phải làm theo quân pháp, không thể tùy tiện làm bậy được. Nếu như ngươi thấy khó chịu thì có thể trở về. Ngươi không muốn nghe lệnh thì lập tức trở về Tiếu huyện cho lão thân. Lão thân cũng không muốn giao mạng mình cho một đám quân ô hợp không có kỷ luật như thế.
Giọng nói của lão phu nhân tuy rằng không lớn nhưng từng lời nói ra lại rất có khí phách.
Hạ Hầu Ân tuy là người kiêu căng, nhưng cũng sợ hãi, vội vàng xuống ngựa, quỳ gối trước xe ngựa.
-Tổ bà thứ tội. Là chất tôn không hiểu chuyện. Chất tôn nguyện nghe theo lời dặn bảo của tổ bà, phụng lệnh của Tào đô úy.
Tổ bà?
Tào Hạnh gọi lão phu nhân là "Thẩm bà", còn Hạ Hầu Ân lại gọi bà là tổ bà.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng không có gì kỳ quái. Tào thị và Hạ Hầu thị ở Tiếu huyện đã từng có quan hệ thông gia mấy đời, mối quan hệ giữa đôi bên hiển nhiên cũng rất rối rắm.
Nếu như xét về vai vế, Hạ Hầu Ân gọi lão phu nhân là "Tổ bà" cũng không có gì sai.
Nhưng lão phu nhân đã có lời, Tào Bằng cũng phải có thái độ của chính hắn. Vì vậy, hắn vội vã xuống ngựa, đi tới trước xe ngựa hành lễ.
-Thỉnh lão phu nhân chớ trách tướng quân Tử Vũ. Cũng là do Tào Bằng thường ngày đã quen tùy tiện, vừa rồi nói năng cũng có phần thất lễ. Tướng quân Tử Vũ cũng là vì nghĩ cho lão phu nhân, sợ rằng đường xa tròng trành, lão phu nhân chịu khổ cực, vì vậy mới…Nhưng mạt tướng cho rằng chúng ta có thể tới trạm dịch gần Ninh Bình nghỉ ngơi và hồi phục sau. Bất kể nói như thế nào, nơi này cách thành trấn không xa, dù có vấn đề gì xảy ra, huyện Ninh Bình cũng có thể trợ giúp bất cứ lúc nào. Tướng quân Tử Vũ, Tào Mỗ vừa rồi vô lễ, xin tướng quân bỏ quá cho.
Đôi má lúm đồng tiền của Hạ Hầu Chân chợt hiện ra, nàng mỉm cười.
Những lời Tào Bằng vừa nói có thể nói là hết sức thận trọng. Mặc dù Hạ Hầu Ân có gì không hài lòng trong bụng nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn.
Lão phu nhân ngồi trong xe nói:
-Tào đô úy, chuyện này không trách ngài được. Tử Vũ tính tình như thế nào, lão thân hiểu rất rõ. Nó a, bình thường đã quen kiêu căng, ngạo mạn rồi. Tào Tràng, truyền lệnh của lão thân, tất cả mọi người, bao gồm cả gia đinh, tạp dịch đều phải nghe theo lệnh chỉ huy của Tào đô úy. Người nào dám làm càn, lão thân sẽ không khách khí đâu. Tử Vũ, ngươi dẫn người đi trước mở đường, để Tào đô úy dẫn trung quân.
-Tuân lệnh!
Hạ Hầu Ân mặt mày đỏ bừng, trả lời một tiếng rồi hung dữ trừng mắt nhìn Tào Bằng, lên ngựa rời đi.
Khóe miệng của Tào Bằng nhẽ nhếch lên, hắn hừ một tiếng.
-Tào đô úy!
-Có mạt tướng.
-Nghe nói chuyến đi này ngươi cũng dẫn theo mấy nữ nhân.
-A, là gia tỷ và hôn thê của mạt tướng.
-Tào đô úy đã đính hôn rồi sao?
-Chuyện này đúng ạ.
Gương mặt Hạ Hầu Chân chợt hiện ra vẻ hiếu kỳ.
-Nếu tiện thì có thể mời các nàng lên xe của lão thân trò chuyện không. Chân cũng có phần buồn bực, dọc đường đi chỉ còn mỗi lão thân nói chuyện. Có thêm mấy người cùng trò chuyện cũng bớt mệt mỏi hơn. Chân a, tổ bà không có trách cứ gì con a.
-Là Chân không hiểu chuyện.
Hạ Hầu Chân vội vã trả lời.
Nếu lão thái thái đã có lời, Tào Bằng cũng không tiện từ chối.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái, không biết vị lão thái thái họ Ngô này rốt cuộc là ai đây? Nói ra thì Hạ Hầu Chân và Hạ Hầu Ân đều là người có gia cảnh. Cứ nghĩ thử xem, nếu như Hạ Hầu Ân không có gia cảnh, vai vế, Tào Tháo há lại có thể để gã làm phụng kiếm quan, người cầm kiếm Thanh Công cho y sao, giao Thanh Công cho gã bảo vệ sao?
Nhưng dù là Hạ Hầu Chân hay Hạ Hầu Ân ở trước mặt lão thái thái vẫn phải nhún nhường.
Lão thái thái này là người rất có địa vị!
-Tào đô úy, hôm nay Hạnh đến đây là có một chuyện muốn nhờ. Tộc của Hạnh có một vị thẩm bà muốn đến Hứa đô. Đô úy cũng biết hiện nay đạo phỉ hoành hành khắp Nhữ Nam và Trần quận. Giặc Thái Bình khi xưa giờ cũng đang rục rịch trở lại. Nếu thẩm bà cứ ở lại Tiếu huyện cũng không ổn. Ta nghe nói Tào đô úy có võ nghệ cao cường, bên người lại có tráng sĩ. Vì vậy, ta muốn nhờ Tào đô úy bảo vệ, đi cùng thẩm bà, chẳng biết có được hay không?
Thẩm bà của Tào Hạnh?
Tào Bằng không khỏi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tào hạnh. Chỉ thấy y khẽ nghiêng người, một đội xe từ phía sau lưng y chậm rãi đi tới.
Đoàn xe đi tới gần, chỉ thấy màn xe đã được vén lên. Hạ Hầu Chân và lão bà xanh xao cùng sóng vai ngồi trong xe ngựa, nhìn Tào Bằng cười.
-Lão phu nhân?
-Tào đô úy, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lão bà ngồi trong xe khẽ gật đầu nhìn Tào Bằng, tươi cười hiền lành.
Lão bà là người như thế nào?
Là người có liên quan đến Tào Tháo.
Lão bà họ Ngô, là người Trần quận, đã qua tuổi sáu mươi.
Từ lời nói, cử chỉ của bà, có thể thấy được lão bà họ Ngô này từng nhận được sự giáo dục rất toàn vẹn. Tuy bà xanh xao, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn có thể thấy được nét phong vận bà có khi còn trẻ. Nhưng Tào Hạnh cũng không nói rõ lão bà này rốt cuộc có thân phận như thế nào.
Nếu đã cùng đi chung một đường, Tào Bằng cũng không có lý do gì để phản đối cả.
Trong lòng hắn vốn nghĩ, tốt nhất là nên kết bạn với nhiều người trong tộc Tào thị mới là có lợi cho hắn.
Đặc biệt trong tình hình hiện tại, Tào Bằng vẫn còn đang chờ chịu phạt.
Tào Tháo tuy không xử phạt hắn nhưng Tào Bằng có thể cảm nhận được y vẫn có chút bất mãn với hắn. Vốn dĩ chức nông đô úy đã tới tay cuối cùng lại biến mất. Tuy nói chức này vẫn rơi vào tay người trong nhà mình cả, nhưng cảm giác dù sao cũng không được thoải mái cho lắm. Chính vì thế, Tào Bằng muốn xóa bỏ ấn tượng xấu của Tào Tháo với hắn.
-Tại hạ là Hạ Hầu Ân.
Một thanh niên bước lên, vái chào Tào Bằng.
Tào Hạnh nói:
-Tử Vũ là binh tào của bản huyện, phụ trách việc trông nom lão phu nhân dọc đường đi. Vừa đúng lúc Tào đô úy muốn đi nên mong được đi cùng. Tử Vũ, dọc đường đi, ngươi nhất định phải nghe theo sự sai khiến của Tào đô úy đấy. Nếu có chuyện gì sơ xuất, đừng trách khi ngươi trở về sẽ bị ta tìm đến trách tội đấy.
Người thanh niên vội vã lên tiếng đáp lại, vẻ cung kính.
Nhưng từ ánh mắt của y, Tào Bằng thấy rõ được y chẳng coi mình vào đâu cả.
Hạ Hầu Ân, cái tên này rất quen thuộc a!
Khi Tào Bằng lên ngựa, chợt nhớ ra địa vị của người tên Hạ Hầu Ân này. Người này không phải chính là cận vệ được cầm kiếm báu của Tào Tháo trong Tam Quốc diễn nghĩa sao?
Theo như ghi chép trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tào Tháo có hai thanh bảo kiếm, một là Thanh Công, một là Ỷ Thiên.
Như Tào Tháo nói thì Ỷ Thiên dùng để ban ơn, còn Thanh Công để dương oai. Kiếm Ỷ Thiên được Tào Tháo mang theo bên người, còn thanh kiếm Thanh Công được giao cho Hạ Hầu Ân bảo quản.
Kết quả là trong trận đánh ở sườn núi Trường Bản, Hạ Hầu Ân chết dưới thương của Triệu Vân, thanh Thanh Công cũng rơi vào tay Triệu Vân.
Tào Bằng không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn Hạ Hầu Ân một cái, thầm nghĩ: "Hóa ra là tên quỷ đoản mệnh này!"
Chỉ cần gã không gây chuyện, Tào Bằng cũng chẳng muốn gây chuyện với Hạ Hầu Ân làm gì. Dù sao còn có vị Ngô phu nhân kia ở đây, gã cũng không thể gây chuyện được.
Có người nói Hạ Hầu Ân này là tộc nhân của Hạ Hầu thị.
Mà nay người của Hạ Hầu thị tộc lại đến hộ tống vị lão phu nhân này, chứng tỏ lai lịch của bà ta hoàn toàn không đơn giản a!
Lão phu nhân và Tào Bằng nói khách sáo với nhau vài câu, rồi bà ngồi vào xe.
-Tướng quân Tử Vũ, mời ngài thủ hộ trung quân, đích thân ta sẽ dẫn trước mở đường cho xe ngựa.
Hạ Hầu Ân khẽ nhếch khóe miệng:
-Hiện nay Lã Bố đã bị trừ, đường đi từ Tiếu huyện đến Hứa đô đều bình yên, Cho dù có vài tên giặc cỏ cũng không đáng để bận tâm.
Ngụ ý của gã là ngươi còn giả bộ cái gì nữa, thiên hạ giờ đã thái bình, ngươi còn định hù dọa ai?
Tào Bằng cười cười, chỉ đến khi xoay người đi, sắc mặt của hắn mới trầm xuống.
Tên này hóa ra là kẻ không biết lợi hại là gì. Đạo tặc ở Nhữ Nam đang hoành hành, so với dư nghiệt Thái Bình khi xưa còn hung hăng, ngang ngược hơn, đến Mãn Sủng còn chẳng thể dẹp được bọn chúng, đủ biết bọn đạo phỉ này hoàn toàn không tầm thường. Những người khác có thể không biết nhưng chí ít Tào Bằng cũng biết rằng Nhữ Nam có hai nhóm đạo tặc là Lưu Ích và Cung Đô, đều không phải là bọn người lương thiện gì. Thôi đi, gã không chọc ta thì cũng chẳng sao! Gã muốn làm thế nào thì làm, chẳng trách sau này chết trong tay Triệu Vân ở sườn núi Trường Bản, đúng là kẻ không biết điều!
Nghĩ tới đây, Tào Bằng không muốn tiếp chuyện với Hạ Hầu Ân nữa, dẫn theo Cam Ninh thúc ngựa tới đoàn xe của mình cạnh đó.
-A Phúc, làm sao vậy?
Hoàng Nguyệt Anh thò đầu ra, nghi hoặc hỏi.
-Không có gì, chẳng qua là gặp phải một người không biết sống chết là gì thôi. Chúng ta…
Theo lệnh của Tào Bằng, đoàn xe chậm rãi chạy đi.
Thủ hạ của Tào Bằng có ba trăm người, thủ hạ của Hạ Hầu Ân cũng có ba trăm người, còn Hạ Hầu Chân cũng mang theo gần trăm người nữa. Nếu như cộng cả đám tạp dịch xa phu, số người lên đến cả nghìn người. Đoàn xe thật to, dài đến hơn mười lượng, đi dọc con đường tạo thành một hàng dài.
-Tào đô úy…
Phía sau, chợt nghe có người gọi, Tào Bằng liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đang thúc ngựa tiến lên.
-Ngươi là…
Tào Bằng nhìn người thanh niên này chỉ thấy y trông quen quen. Người thanh niên cười nói:
-Tào đô úy đã quên mỗ rồi. Năm Kiến An thứ hai, ta cùng đô úy từng đứng bên ngoài cửa phủ Hổ Bôn nói chuyện với nhau rồi.
Hắn vẫn nghĩ chưa ra!
-Ta là Tào Tràng, tự là Đông Lai.
-A…
Có điểm ấn tượng rồi.
Lần đó Tào Bằng phải đi tìm Điển Vi, nhưng vì chuyện gì mà tới nhỉ? Hình như là do ngày thứ hai gặp mặt Trần Đăng ở Dục Tú lâu. Ngày hôm đó, vừa đúng lúc Hoàn phu nhân xuất môn, Hạ Hầu Chân khi đó cũng đi theo phu nhân, con thỏ trắng của nàng đã bỏ chạy tới trước mặt Tào Bằng.
Tào Tràng này khi đó từng hỏi qua lai lịch của Tào Bằng.
-Đông Lai huynh, có chuyện gì không?
-Chân tỷ muốn ta thông báo với đô úy, xin ngài đừng chấp nhặt với Tử Vũ. Tính tình của Tử Vũ vốn là như thế, ngài đừng để bụng.
-A, ta nào có chuyện gì đâu.
Vẻ mặt của Tào Bằng thì có vẻ như không quan tâm, thế nhưng lòng hắn lại thầm nghĩ: "Chỉ cần gã đừng gây phiền toái cho ta, bằng không đừng nói gã họ Hạ Hầu, kể cả là họ Tào, lão tử cũng không nể mặt đâu."
-Dọc đường đi phiền Tào đô úy vất vả rồi.
-Đông Lai huynh khách khí rồi.
Tào Bằng và Tào Tràng cùng ngồi trên lưng ngựa nói khách sáo đôi câu xong liền chắp tay từ biệt.
Tào Tràng quay trở về bên đoàn xe của Hạ Hầu Chân và Ngô phu nhân. Tào Bằng bảo vệ đoàn xe ở trước, tiếp tục tiến lên.
-A Phúc, ngày hôm qua ta đã hỏi thăm. Hạ Hầu Chân này chính là chất nữ của Hạ Hầu Uyên.
-Ta biết.
-Nghe nói Hạ Hầu Uyên rất yêu thương nàng, cũng rất quan tâm nàng. Huynh có biết mối quan hệ giữa Hoàn phu nhân và Hạ Hầu Uyên hay không?
Nữ nhân trời sinh tính tình thích buôn chuyện.
Dù là Hoàng Nguyệt Anh cũng không phải là ngoại lệ.
Tào Bằng cười nói:
-Có quan hệ gì?
-Thê tử của Hạ Hầu Uyên chính là muội muội của Hoàn phu nhân.
-A?
-Hai năm trước, mẫu thân của Hạ Hầu Chân qua đời, Hoàn phu nhân đã đưa nàng về nuôi.
-Thì ra là thế.
Tào Bằng sực nghĩ: "Hóa ra Hoàn phu nhân và Hạ Hầu Chân còn có mối quan hệ như thế."
Nói đến Hoàn phu nhân, Tào Bằng không khỏi nghĩ tới Tào Xung. Đáng tiếc là tiểu tử này lại mất lúc còn trẻ quá. Nhưng trong sử sách cũng ghi lại, y rất thông minh, không biết sự thực có đúng như thế hay không. Nhưng Tào bằng lại nghĩ Tào Xung năm nay mới ba tuổi, liệu có thể thông minh đến cỡ nào đây?
-Nguyệt Anh, đợi khi đến Hứa đô rồi, nương ta gặp nàng nhất định sẽ rất thích.
Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
-Chỉ mong bá mẫu đừng trách tội đường huynh của ta thôi.
Hoàng Xạ ư?
Tào Bằng thầm cười nhạt.
Chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hắn đã hứa với Hoàng Nguyệt Anh tương lai sẽ không tìm Hoàng Xạ gây rối, nhưng dù Tào Bằng không tìm, không có nghĩa là hắn không để cho người khác tìm gã. Text được lấy tại Truyện FULL
Phải biết rằng, người có ân oán với Hoàn Xạ không phải chỉ có mình Tào Bằng.
Muốn nói đến kẻ thù, e rằng Ngụy Diên mới là cứu nhân nguy hiểm nhất của Hoàng Xạ. Tình hình hiện tại của Ngụy Diên cũng rất khá, y hiện đã là tư mã quận Nam Dương. Mãn Sủng cũng có phần coi trọng y. Đến lúc đó, cho dù Tào Bằng có không ra mặt, dựa vào tính cách có thù tất báo của Ngụy Diên thì há y lại có thể buông tha cho Hoàng Xạ hay sao?
Tào Bằng cố mỉm cười, nói:
-Nàng yên tâm, nương tuyệt đối sẽ không trách cứ nàng đâu. Nàng xem, tỷ ta chẳng phải cũng thích nàng sao?
Hoàng Nguyệt Anh nghe thấy thế liền nở nụ cười!
Sau khi ra khỏi Tiếu huyện, đoàn xe thẳng tiến hướng tây.
Đến chạng vạng tối, mọi người đã đến Lại Hương.
Đi tiếp về phía trước chính là huyện Ninh Bình (nay là thành Hà Nam). Theo Tào Bằng tính toán đoàn xe hoàn toàn có thể đi muộn thêm một chút, như vậy chỉ cần đến nửa đêm đã có thể đến được Ninh Bình.
Nhưng trời vừa sẩm tối, Hạ Hầu Ân đã phái người nói với Tào Bằng gã chuẩn bị cắm trại ngay tại đây.
Tào Bằng vừa nghe thấy thế không khỏi nhíu mày.
Hắn lệnh cho bọn Cam Ninh chờ tại chỗ, rồi hắn đích thân đến chỗ quân chủ soái.
-Tướng quân Tử Vũ, vì cớ gì lại nghỉ chân ở đây?
-Chẳng lẽ ngươi không biết trời đã tối rồi sao?
-Tướng quân Tử Vũ, ở nơi này không có thôn làng, cũng chẳng có điếm khách nào cả. Hiện nay tuy nói Dự Châu cũng giống như Thái Bình, nhưng đạo tặc Nhữ Nam giết người bừa bãi, nơi này lại cách Nhữ Nam không xa. Dừng lại ở đây quả thật quá liều lĩnh, vạn nhất…
-Nào có lắm cái vạn nhất như thế?
Hạ Hầu Ân bực bội, nói:
-Cứ cho là có bọn giặc kia đi, bằng vào ngựa của ta, thương trong tay ta cũng đủ để giết toàn bộ bọn chúng rồi. Tào đô úy, ta thấy ngươi cũng từng là người trải qua chiến trận Hạ Bì, vì sao gan ngươi lại nhỏ vậy? Quả thực làm mất mặt tư không.
Gương mặt Tào Bằng thoáng chút đã trầm xuống.
-Tướng quân Tử Vũ, ta có lòng tốt khuyên bảo cũng là vì sự an toàn của lão phu nhân và Chân tỷ. Nếu ngươi thấy mệt mỏi, ngươi có thể ở đây nghỉ ngơi. Khi khởi hành, Tào huyện lệnh đã có lệnh chuyến đi này nghe theo sự chỉ huy của ta. Vạn nhất lão phu nhân có xảy ra chuyện gì, ngươi và ta có thể chịu nổi trách nhiệm hay không?
Hạ Hầu Ân nghe thấy thế, cười lạnh một tiếng:
-Thúc phụ Văn Độ chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi. Ngươi cứ tưởng ngươi là đô úy thì sao chứ? Ngươi muốn chỉ huy binh mã thì còn phải xem binh sĩ thủ hạ của ta có bằng lòng nghe theo sự điều khiển của ngươi hay không đã. Tào Bằng, nể mặt ngươi, ta gọi ngươi một tiếng đô úy. Nếu ngươi còn tiếp tục gây sự, đừng trách ta không khách khí.
Đối với loại công tử phú gia này, Tào Bằng chưa từng có thiện cảm.
-Ta muốn gặp mặt lão phu nhân!
-Được.
Đúng lúc này, Tào Tràng thúc ngựa đến.
-Có chuyện gì? Lão phu nhân phái ta đến đây hỏi vì sao lại tranh cãi ầm ĩ như thế.
-Không có chuyện gì.
-Có chuyện!
Tào Bằng quát lên một tiếng, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Ân nói:
-Nếu ngươi muốn chết, không ai cản ngươi, nhưng ngươi cũng đừng làm lão phu nhân phải kinh hãi theo.
-Ngươi thật to gan.
Tào Bằng giận dữ, cười nói:
-Ta đâu chỉ có lá gan lớn. Lão tử ở Khúc Dương giết hơn trăm người chính là dựa vào lá gan lớn và phúc lớn này đấy. Hạ Hầu Ân, ta lập lại lần nữa, lập tức khởi hành, không được dừng lại. Bằng không, ta sẽ dùng quân kỷ để xử lý ngươi. Ta cũng không ngại giết thêm một hai người đâu.
Tào Bằng vừa giận dữ, Chiếu Dạ Bạch dường như cũng cảm nhận được, hí lên một tràng dài.
Tiếng hí như rồng gào hổ rống, vang vọng trong trời đêm.
Con chiến mã của Hạ Hầu Ân bất an, khua khua chân.
Chiếu Dạ Bạch là hãn huyết bảo mã, là long câu Tây Vực, không phải loại chiến mã tầm thường có thể sánh được. Kết hợp với tiếng quát chói tai của Tào Bằng, nó đạp mạnh chân xuống đất, liên tục phát ra tiếng phì phì từ trong mũi. Nhìn dáng dấp của nó dường như đang xông lên chiến trường, một người một ngựa đều đằng đằng sát khí.
Tào Tràng vội vàng nói:
-Tào đô úy đừng vội nổi giận, chuyện này để ta bẩm báo lão phu nhân rồi quyết định tiếp.
Hạ Hầu Ân bị tiếng quát chói tai của Tào Bằng làm cho khiếp sợ không ít.
Con ngựa gã cưỡi cũng liên tục lùi lại mấy bước mới đứng vững lại được. Hạ Hầu Ân nhìn Tào Bằng hung dữ. Nếu như ánh mắt có thể giết người được, chắc hẳn Tào Bằng đã bị gã chém cho hàng nghìn hạng vạn nhát.
Một lát sau, Tào Tràng liền chạy trở về.
-Tào đô úy, Tử Vũ, tổ bà cho mời.
Hạ Hầu Ân hừ một tiếng, thúc ngựa đi.
Tào Bằng mặt không chút biểu cảm, thấy Hạ Hầu Ân đi, thở hắt ra một hơi.
-Quân hỗn đản!
Tào Bằng nhẹ giọng mắng.
Tào Tràng vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Tào Bằng, rồi lại nhìn theo bóng lưng của Hạ hầu Ân, nhịn không được mỉm cười.
-Tào đô úy, đừng trách. Tính tình của Tử Vũ là như thế. Mặc dù thường ngày gã kiêu căng nhưng cũng không phải người để bụng. Ngài đừng để trong lòng.
Tào Bằng gật đầu, cùng Tào Tràng thúc ngựa đi tới trước xe ngựa.
Hạ Hầu Chân từ trên xe ngựa bước xuống, thấp giọng trách cứ Hạ Hầu Ân.
Thấy Tào Bằng đến, nàng vội vã trở lên xe, thấp giọng nói mấy câu qua cửa sổ xe.
Một lát sau, chợt nghe lão bà ngồi trong xe mở miệng nói:
-Tào đô úy nói không sai, nơi đây hoang vắng, không thể cắm trại được. Tử Vũ, khi rời Tiếu huyện, Văn Độ đã dặn ngươi như thế nào? Đừng nghĩ ngươi luyện được vài đường thương thuật thì có thể làm càn. Tào đô úy là người từng trải chiến trường, tuổi tác tuy rằng tương đương với ngươi nhưng kiến thức lại hơn ngươi nhiều. Ta biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào. Nhưng ta muốn cảnh cáo ngươi đây không phải là Tiếu huyện. Nếu Văn Độ đã giao cho Tào đô úy thống lĩnh binh sĩ, mỗi lời nói, hành động của ngươi đều phải làm theo quân pháp, không thể tùy tiện làm bậy được. Nếu như ngươi thấy khó chịu thì có thể trở về. Ngươi không muốn nghe lệnh thì lập tức trở về Tiếu huyện cho lão thân. Lão thân cũng không muốn giao mạng mình cho một đám quân ô hợp không có kỷ luật như thế.
Giọng nói của lão phu nhân tuy rằng không lớn nhưng từng lời nói ra lại rất có khí phách.
Hạ Hầu Ân tuy là người kiêu căng, nhưng cũng sợ hãi, vội vàng xuống ngựa, quỳ gối trước xe ngựa.
-Tổ bà thứ tội. Là chất tôn không hiểu chuyện. Chất tôn nguyện nghe theo lời dặn bảo của tổ bà, phụng lệnh của Tào đô úy.
Tổ bà?
Tào Hạnh gọi lão phu nhân là "Thẩm bà", còn Hạ Hầu Ân lại gọi bà là tổ bà.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng không có gì kỳ quái. Tào thị và Hạ Hầu thị ở Tiếu huyện đã từng có quan hệ thông gia mấy đời, mối quan hệ giữa đôi bên hiển nhiên cũng rất rối rắm.
Nếu như xét về vai vế, Hạ Hầu Ân gọi lão phu nhân là "Tổ bà" cũng không có gì sai.
Nhưng lão phu nhân đã có lời, Tào Bằng cũng phải có thái độ của chính hắn. Vì vậy, hắn vội vã xuống ngựa, đi tới trước xe ngựa hành lễ.
-Thỉnh lão phu nhân chớ trách tướng quân Tử Vũ. Cũng là do Tào Bằng thường ngày đã quen tùy tiện, vừa rồi nói năng cũng có phần thất lễ. Tướng quân Tử Vũ cũng là vì nghĩ cho lão phu nhân, sợ rằng đường xa tròng trành, lão phu nhân chịu khổ cực, vì vậy mới…Nhưng mạt tướng cho rằng chúng ta có thể tới trạm dịch gần Ninh Bình nghỉ ngơi và hồi phục sau. Bất kể nói như thế nào, nơi này cách thành trấn không xa, dù có vấn đề gì xảy ra, huyện Ninh Bình cũng có thể trợ giúp bất cứ lúc nào. Tướng quân Tử Vũ, Tào Mỗ vừa rồi vô lễ, xin tướng quân bỏ quá cho.
Đôi má lúm đồng tiền của Hạ Hầu Chân chợt hiện ra, nàng mỉm cười.
Những lời Tào Bằng vừa nói có thể nói là hết sức thận trọng. Mặc dù Hạ Hầu Ân có gì không hài lòng trong bụng nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn.
Lão phu nhân ngồi trong xe nói:
-Tào đô úy, chuyện này không trách ngài được. Tử Vũ tính tình như thế nào, lão thân hiểu rất rõ. Nó a, bình thường đã quen kiêu căng, ngạo mạn rồi. Tào Tràng, truyền lệnh của lão thân, tất cả mọi người, bao gồm cả gia đinh, tạp dịch đều phải nghe theo lệnh chỉ huy của Tào đô úy. Người nào dám làm càn, lão thân sẽ không khách khí đâu. Tử Vũ, ngươi dẫn người đi trước mở đường, để Tào đô úy dẫn trung quân.
-Tuân lệnh!
Hạ Hầu Ân mặt mày đỏ bừng, trả lời một tiếng rồi hung dữ trừng mắt nhìn Tào Bằng, lên ngựa rời đi.
Khóe miệng của Tào Bằng nhẽ nhếch lên, hắn hừ một tiếng.
-Tào đô úy!
-Có mạt tướng.
-Nghe nói chuyến đi này ngươi cũng dẫn theo mấy nữ nhân.
-A, là gia tỷ và hôn thê của mạt tướng.
-Tào đô úy đã đính hôn rồi sao?
-Chuyện này đúng ạ.
Gương mặt Hạ Hầu Chân chợt hiện ra vẻ hiếu kỳ.
-Nếu tiện thì có thể mời các nàng lên xe của lão thân trò chuyện không. Chân cũng có phần buồn bực, dọc đường đi chỉ còn mỗi lão thân nói chuyện. Có thêm mấy người cùng trò chuyện cũng bớt mệt mỏi hơn. Chân a, tổ bà không có trách cứ gì con a.
-Là Chân không hiểu chuyện.
Hạ Hầu Chân vội vã trả lời.
Nếu lão thái thái đã có lời, Tào Bằng cũng không tiện từ chối.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái, không biết vị lão thái thái họ Ngô này rốt cuộc là ai đây? Nói ra thì Hạ Hầu Chân và Hạ Hầu Ân đều là người có gia cảnh. Cứ nghĩ thử xem, nếu như Hạ Hầu Ân không có gia cảnh, vai vế, Tào Tháo há lại có thể để gã làm phụng kiếm quan, người cầm kiếm Thanh Công cho y sao, giao Thanh Công cho gã bảo vệ sao?
Nhưng dù là Hạ Hầu Chân hay Hạ Hầu Ân ở trước mặt lão thái thái vẫn phải nhún nhường.
Lão thái thái này là người rất có địa vị!
Tác giả :
Canh Tân