Tào Tặc
Chương 107: Ác Lai đấu Hổ điên (2)
Tào Tháo ở trên lầu thấy rõ Hứa Chử bày trận theo hình chùy.
Còn trận của Điển Vi thì thuộc loại công thủ cân bằng. Nói cách khác, thế trận trong thủ có công.
Ở giữa có xếp tám trăm quân Trường mâu, hai bên có hai trăm quân đao thuẫn. Hậu quân là quân kỵ.
Bất cứ lúc nào, quân lính cũng có thể xuất chiến. Có điều, trang phục của quân kỵ dường như so với trong ấn tượng của Tào Tháo hơi khác.
- Công Nhân! Kỵ quân Hổ Bôn tị sao thấy có chút hơi khác? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đổng Chiêu híp mắt, tập trung quan sát.
Người phát hiện ra điều đó cũng không chỉ có một mình Tào Tháo.
Các tướng trong vọng lâu cũng đều nhạy bén thấy được kỵ quân Hổ Bôn có sự khác biệt.
Yên ngựa của họ có chút quái dị, hai bên nhếch lên, kỵ sĩ ngồi trên dường như có tác dụng cố định.
Hơn nữa, dưới yên ngựa, mỗi bên còn có một cái dây buộc một cái hình tam giác để cho kỵ sĩ đặt chân vào đó, chứ không phải như trước, chỉ để hai chân kẹp bụng ngựa.
Những nhân vật lợi hại nhìn thấy đó, ánh mắt lập tức sáng ngời.
- A Phúc! Thứ Quân Minh trang bị là cái gì?
Tào Hồng đang thảo luận chuyện buôn bán với Tào Bằng cũng chú ý tới điểm đó liền lên tiếng hỏi.
- Đó là thứ đồ chơi nhỏ do cha ta thiết kết. Cái yên ngựa kia ngài xem hai bên nhô lên giống như là vòng bảo vệ không? Người ngồi trên yên đó không những thoải mái mà còn vững chãi hơn. Hai cái dưới yên gọi là bàn đạp có thể đặt chân mượn lựa, giảm bớt gánh nặng. Nếu trên chiến trường giao chiến, người cưỡi ngựa sẽ tăng sức chiến đấu lên nhiều.
- Thứ này do cha ngươi thiết kế?
Tào Bằng nói:
- Không phải do cha ta thiết kế thì là ai?
Tào Hồng không nhịn được lên tiếng khen:
- Tào đại sư đúng là kỳ nhân đương thời. Nếu không có Ẩn Mặc Cự Tử thì làm sao có tư tưởng kỳ diệu như vậy? Quân Minh đúng là có phúc. Ha ha! Trận chiến này ta thấy Trọng Khang sợ là đen đủi. A Phúc! Ngươi có biết ta đặt cược cho ai thắng không?
Tào Bằng lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.
- Ha ha! Ta đặt Quân Minh thắng. Ngươi có biết lý do tại sao không?
Tào Bằng lại lắc đầu...
Tào Hồng nở nụ cười đắc ý:
- Ngày đó sau khi ta về, xem kỹ sổ tay của ngươi... A Phúc! Ngươi lớn lên như thế nào mà có thể nghĩ ra nhiều mưu ma chước quỷ như vậy? Ha ha! Ta thấy ngươi lợi hại như vậy, cha ngươi đâu thể là kẻ đầu đường xó chợ? Cha ngươi và Quân Minh quan hệ tốt như thế làm sao mà có thể nhìn Quân Minh thua được, nhất định sẽ bày mưu tính kế. Trọng Khang có lẽ không phải là đối thủ của các ngươi. Vì vậy mà ngày hôm sau, ta cho người tăng thêm tiền cược cho Quân Minh thắng.
Tào Bằng nhìn Tào Hồng mà không nói được tiếng nào. Nếu người này sống vào đời sau thì hoàn toàn có thể kiếm được tiền...
Lúc này, trong giáo trường vang lên hai hồi trống, quân Hổ Vệ cũng bắt đầu chuyển động...
Dựa vào những gì mà Hứa Chử biết về Điển Vi thì khi hồi trống thứ hai vang lên, Điển Vi sẽ phát động công kích.
Y phải thừa nhận rằng đội hình của quân Hổ Bôn rất chình tề nhưng chỉnh tề thì sao? Đánh giặc phải có sự biến hóa, cần phải dựa vào sự dũng mành. Quân Hổ Vệ trải qua trăm trận chiến. Đặc biệt sau trận đại thắng tại huyện Hồ Dương, bọn họ hoàn toàn tự tin vào mình.
Đừng nói là Điển Vi, cho dù đối mặt với Vu Cấm, Tào Nhân, Từ Hoảng và Hạ Hầu Uyên, Hứa Chử cũng có lòng tin cắn cho họ một phát.
Tiếng trống bỗng nhiên dồn dập, nhưng quân Hổ Bôn vẫn đững nguyên.
Tiết thu, những cơn gió mang tới cảm giác hơi lạnh nhưng vầng thái dương thì lại độc ác khiến cho rất nhiều người đứng trong bóng râm đều cảm thấy nóng huống chi là quân Hổ Bôn đang mặc giáp được trong giáo trường?
Tào Tháo đứng bật dậy trên vọng lâu trong đôi mắt y có chút gì đó sợ hãi và vui mừng.
- Quân Minh có thể luyện được quân trầm ổn như vậy sao?
Cho dù đội hình của quân Hổ Vệ có thay đổi thế nào thì quân Hổ Bôn vẫn không hề có phản ứng.
Binh lính đứng vững trong trận nhìn như những pho tượng, không hề có tiếng động. Trong tiếng trống thùng thùng, một bên là những tiếng hô vang dội còn một bên thì lặng ngắt như tờ. Nhưng sự lặng ngắt đó khiến cho người ta sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu chẳng khác nào một ngọn núi. Sự trầm tĩnh đó khiến cho nét mặt của những người ở đây đều thay đổi. Đặc biệt là mấy người Tào Nhân, Từ Hoảng, Vu Cấm cũng đều đứng dậy.
Vốn Tào Tháo đang nghĩ tới ba trăm quân kỵ của Điển Vi thì bây giờ nhìn thấy tình hình đó cũng tạm thời không để ý tới đám quân kỵ nữa. Đội quân của Điển Vi chắp vá lung tung, mới thành lập được hai tháng nhưng không ngờ lại mang tới cho y niềm vui như vậy.
Còn nét mặt Hứa Chử cũng thay đổi.
Bất động như núi!
Quách Gia đột nhiên nhớ tới một chuyện. Ngày đố, Tuân Úc từng nói với y rằng phương pháp luyện binh của Điển Vi vốn từ mấy cái hình vẽ của Tào Bằng. Lúc đó Quách Gia cũng không để ý. Nhưng sau đó nghe người ta nói, Điển Vi luyện binh rất nặng luật thì y còn tưởng rằng có Đặng Tắc ở bên giúp đỡ. Nhưng đám binh mã trước mắt này hiển nhiên là đã được thổi hồn vào đó.
Mặc dù không thể nói rõ nhưng Quách Gia biết chuyện này Đặng Tắc không thể làm được. Theo bản năng, Quách Gia nhìn sang phía vọng lâu bên kia. Mặc dù cách một cái vọng lâu chính của Tào Tháo nhưng Quách Gia vẫn có thể cảm nhận được Tào Bằng đang nở nụ cười.
- Quân nhanh như gió, thong thả như rừng rậm, lan rộng như lửa và bất động như núi.
Tào Bằng cười nói với Tào Hồng:
- Thúc phụ! Đội quân của Điển Trung lang có thể đánh được một trận này không?
Tào Hồng gật đầu:
- Hôm nay Trọng Khang gặp phải rắc rối.
Thời gian trôi qua, tình hình càng lúc càng nóng. Hứa Chử thử mấy lần liên tiếp cũng nhận ra điểm đặc biệt của Hổ Bôn. Còn quân Hổ Vệ thì có chút rối loạn. Hứa Chử trị quân cũng nghiêm khắc nhưng quân Hổ Vệ phẩn lớn lấy người trong họ Hứa là chính vì vậy mà có chút kiêu ngạo. Một khi thuận tay thì quân Hổ Vệ giống như một cơn lốc thổi bay tất cả. Nhưng nếu gặp phải tình hình giằng co thì lại thiếu mất một phần tính nhẫn nại. Đôi khi trên chiến trường không gặp phải mưu, vũ dũng hay phản ứng mà lại cần một chút nhẫn nại. Thứ khí chất đó cũng không phải một chốc một lát mà có thể tạo ra.
Hứa Chử là một người tính tình nóng nảy, nên không giữ được bình tĩnh. Ngay cả chiến mã dưới chân y cũng vậy thì nói gì tới những người bên cạnh.
- Trọng Khang! Xuất kích đi.
Hứa Định cũng không chịu nổi nữa. Đồng thời sự chậm chạp không chịu xuất kích của Hứa Chử khiến cho Hứa Định càng thêm mất kiên nhân. Chưa nói tới, đối diện với sự trầm tĩnh của quân Hổ Bôn làm cho y thêm sợ hãi. Y cũng không thể nói ra được nhưng đồng thời cũng có cảm giác xấu hổ. Nghĩ lại thì y đường đường là huynh trưởng của Hổ điên, cũng là nhân vật số hai trong quân Hổ Vệ nhưng tại sao vào lúc này lại có cảm giác sợ hãi?
- Thúc phụ! Hãy xuất kích đi.
Đám chúng tướng xung quanh đều lên tiếng.
Hứa Chử cắn răng, giơ đao lên không trung rồi chém mạnh xuống.
- Hổ Vệ! Xông trận.
Theo tiếng hét của y, tiếng trống trận cũng lập tức vang lên.
Có điều lúc này không chỉ có tiếng trống của quân Hổ Vệ mà ngay cả tiếng trống của quân Hổ Bôn cũng vang lên. Điển Vi ở trên ngựa khẽ gật đầu. Tào Hưu bên cạnh y lập tức giơ tay về phía trước, kéo đẩy ba cái.
Giết! Giết! Giết....
Tám trăm trường mâu thủ ở trung quân đồng thời bước lên ba bước.
Tám trăm người là một ngàn sáu trăm cái chân vậy mà chỉnh tề chẳng khác nào một người. Khi tám trăm cái chân cùng hạ xuống đất, sàn giáo trường vang lên một tiếng nổ như lấn át cả trống trận. Trường mâu trong tay họ nâng lên, chĩa về phía trước hết sức đồng đều.
Đây là cảnh tượng duyệt đội ngũ của hậu thế. Đã là quân nhân thì chắc chắn phải trải qua sự thao diễn này. Mỗi bước của họ bước ra cùng một cự ly, biên độ cánh tay đều có yêu cầu nghiêm khắc. Cách huấn luyện như thế này không chỉ là để huấn luyện tính hiệp đồng mà còn nâng cao cảm giác vinh dự, đồng thời cũng cực kỳ cần kỷ luật. Chỉ với ba bước đó mà Điển Vi mất tới cả tháng trời. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Hầu Hành và Tào Hưu mới khiến cho quân Hổ Bôn có được hình thức ban đầu.
Đừng có coi thường sự huấn luyện đó, bởi không phải đám quân nào cũng có thể làm được.
Đầu tiên người chủ tướng phải lấn át được nhuệ khí trong quân. Nếu không phải là người đồng cam cộng khổ, người không đủ uy vọng, không đủ quyền bính thì đừng mơ làm được điều này. Phàm là quân tinh nhuệ sẽ có sự kiêu ngạo của mình. Cho dù ngươi có là hoàng thân quốc thích nếu không có thực lực mạnh thì đừng mơ điều khiển một ngàn năm trăm quân tinh nhuệ cúi đầu với ngươi.
Điển Vi là một dũng tướng hoàn toàn có thể khống chế được điều đó.
Còn Hạ Hầu Hành và Tào Hưu mặc dù danh vọng chưa đủ nhưng lại có thân phận. Một người là con của Hạ Hầu Uyên, cháu rể của Tào Tháo. Còn một người là cháu trong họ, lại được gọi là Thiên Lý câu của ta. Có hai người đó lại với hung danh của Điển Vi thì còn ai dám không phục?
Còn trận của Điển Vi thì thuộc loại công thủ cân bằng. Nói cách khác, thế trận trong thủ có công.
Ở giữa có xếp tám trăm quân Trường mâu, hai bên có hai trăm quân đao thuẫn. Hậu quân là quân kỵ.
Bất cứ lúc nào, quân lính cũng có thể xuất chiến. Có điều, trang phục của quân kỵ dường như so với trong ấn tượng của Tào Tháo hơi khác.
- Công Nhân! Kỵ quân Hổ Bôn tị sao thấy có chút hơi khác? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đổng Chiêu híp mắt, tập trung quan sát.
Người phát hiện ra điều đó cũng không chỉ có một mình Tào Tháo.
Các tướng trong vọng lâu cũng đều nhạy bén thấy được kỵ quân Hổ Bôn có sự khác biệt.
Yên ngựa của họ có chút quái dị, hai bên nhếch lên, kỵ sĩ ngồi trên dường như có tác dụng cố định.
Hơn nữa, dưới yên ngựa, mỗi bên còn có một cái dây buộc một cái hình tam giác để cho kỵ sĩ đặt chân vào đó, chứ không phải như trước, chỉ để hai chân kẹp bụng ngựa.
Những nhân vật lợi hại nhìn thấy đó, ánh mắt lập tức sáng ngời.
- A Phúc! Thứ Quân Minh trang bị là cái gì?
Tào Hồng đang thảo luận chuyện buôn bán với Tào Bằng cũng chú ý tới điểm đó liền lên tiếng hỏi.
- Đó là thứ đồ chơi nhỏ do cha ta thiết kết. Cái yên ngựa kia ngài xem hai bên nhô lên giống như là vòng bảo vệ không? Người ngồi trên yên đó không những thoải mái mà còn vững chãi hơn. Hai cái dưới yên gọi là bàn đạp có thể đặt chân mượn lựa, giảm bớt gánh nặng. Nếu trên chiến trường giao chiến, người cưỡi ngựa sẽ tăng sức chiến đấu lên nhiều.
- Thứ này do cha ngươi thiết kế?
Tào Bằng nói:
- Không phải do cha ta thiết kế thì là ai?
Tào Hồng không nhịn được lên tiếng khen:
- Tào đại sư đúng là kỳ nhân đương thời. Nếu không có Ẩn Mặc Cự Tử thì làm sao có tư tưởng kỳ diệu như vậy? Quân Minh đúng là có phúc. Ha ha! Trận chiến này ta thấy Trọng Khang sợ là đen đủi. A Phúc! Ngươi có biết ta đặt cược cho ai thắng không?
Tào Bằng lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.
- Ha ha! Ta đặt Quân Minh thắng. Ngươi có biết lý do tại sao không?
Tào Bằng lại lắc đầu...
Tào Hồng nở nụ cười đắc ý:
- Ngày đó sau khi ta về, xem kỹ sổ tay của ngươi... A Phúc! Ngươi lớn lên như thế nào mà có thể nghĩ ra nhiều mưu ma chước quỷ như vậy? Ha ha! Ta thấy ngươi lợi hại như vậy, cha ngươi đâu thể là kẻ đầu đường xó chợ? Cha ngươi và Quân Minh quan hệ tốt như thế làm sao mà có thể nhìn Quân Minh thua được, nhất định sẽ bày mưu tính kế. Trọng Khang có lẽ không phải là đối thủ của các ngươi. Vì vậy mà ngày hôm sau, ta cho người tăng thêm tiền cược cho Quân Minh thắng.
Tào Bằng nhìn Tào Hồng mà không nói được tiếng nào. Nếu người này sống vào đời sau thì hoàn toàn có thể kiếm được tiền...
Lúc này, trong giáo trường vang lên hai hồi trống, quân Hổ Vệ cũng bắt đầu chuyển động...
Dựa vào những gì mà Hứa Chử biết về Điển Vi thì khi hồi trống thứ hai vang lên, Điển Vi sẽ phát động công kích.
Y phải thừa nhận rằng đội hình của quân Hổ Bôn rất chình tề nhưng chỉnh tề thì sao? Đánh giặc phải có sự biến hóa, cần phải dựa vào sự dũng mành. Quân Hổ Vệ trải qua trăm trận chiến. Đặc biệt sau trận đại thắng tại huyện Hồ Dương, bọn họ hoàn toàn tự tin vào mình.
Đừng nói là Điển Vi, cho dù đối mặt với Vu Cấm, Tào Nhân, Từ Hoảng và Hạ Hầu Uyên, Hứa Chử cũng có lòng tin cắn cho họ một phát.
Tiếng trống bỗng nhiên dồn dập, nhưng quân Hổ Bôn vẫn đững nguyên.
Tiết thu, những cơn gió mang tới cảm giác hơi lạnh nhưng vầng thái dương thì lại độc ác khiến cho rất nhiều người đứng trong bóng râm đều cảm thấy nóng huống chi là quân Hổ Bôn đang mặc giáp được trong giáo trường?
Tào Tháo đứng bật dậy trên vọng lâu trong đôi mắt y có chút gì đó sợ hãi và vui mừng.
- Quân Minh có thể luyện được quân trầm ổn như vậy sao?
Cho dù đội hình của quân Hổ Vệ có thay đổi thế nào thì quân Hổ Bôn vẫn không hề có phản ứng.
Binh lính đứng vững trong trận nhìn như những pho tượng, không hề có tiếng động. Trong tiếng trống thùng thùng, một bên là những tiếng hô vang dội còn một bên thì lặng ngắt như tờ. Nhưng sự lặng ngắt đó khiến cho người ta sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu chẳng khác nào một ngọn núi. Sự trầm tĩnh đó khiến cho nét mặt của những người ở đây đều thay đổi. Đặc biệt là mấy người Tào Nhân, Từ Hoảng, Vu Cấm cũng đều đứng dậy.
Vốn Tào Tháo đang nghĩ tới ba trăm quân kỵ của Điển Vi thì bây giờ nhìn thấy tình hình đó cũng tạm thời không để ý tới đám quân kỵ nữa. Đội quân của Điển Vi chắp vá lung tung, mới thành lập được hai tháng nhưng không ngờ lại mang tới cho y niềm vui như vậy.
Còn nét mặt Hứa Chử cũng thay đổi.
Bất động như núi!
Quách Gia đột nhiên nhớ tới một chuyện. Ngày đố, Tuân Úc từng nói với y rằng phương pháp luyện binh của Điển Vi vốn từ mấy cái hình vẽ của Tào Bằng. Lúc đó Quách Gia cũng không để ý. Nhưng sau đó nghe người ta nói, Điển Vi luyện binh rất nặng luật thì y còn tưởng rằng có Đặng Tắc ở bên giúp đỡ. Nhưng đám binh mã trước mắt này hiển nhiên là đã được thổi hồn vào đó.
Mặc dù không thể nói rõ nhưng Quách Gia biết chuyện này Đặng Tắc không thể làm được. Theo bản năng, Quách Gia nhìn sang phía vọng lâu bên kia. Mặc dù cách một cái vọng lâu chính của Tào Tháo nhưng Quách Gia vẫn có thể cảm nhận được Tào Bằng đang nở nụ cười.
- Quân nhanh như gió, thong thả như rừng rậm, lan rộng như lửa và bất động như núi.
Tào Bằng cười nói với Tào Hồng:
- Thúc phụ! Đội quân của Điển Trung lang có thể đánh được một trận này không?
Tào Hồng gật đầu:
- Hôm nay Trọng Khang gặp phải rắc rối.
Thời gian trôi qua, tình hình càng lúc càng nóng. Hứa Chử thử mấy lần liên tiếp cũng nhận ra điểm đặc biệt của Hổ Bôn. Còn quân Hổ Vệ thì có chút rối loạn. Hứa Chử trị quân cũng nghiêm khắc nhưng quân Hổ Vệ phẩn lớn lấy người trong họ Hứa là chính vì vậy mà có chút kiêu ngạo. Một khi thuận tay thì quân Hổ Vệ giống như một cơn lốc thổi bay tất cả. Nhưng nếu gặp phải tình hình giằng co thì lại thiếu mất một phần tính nhẫn nại. Đôi khi trên chiến trường không gặp phải mưu, vũ dũng hay phản ứng mà lại cần một chút nhẫn nại. Thứ khí chất đó cũng không phải một chốc một lát mà có thể tạo ra.
Hứa Chử là một người tính tình nóng nảy, nên không giữ được bình tĩnh. Ngay cả chiến mã dưới chân y cũng vậy thì nói gì tới những người bên cạnh.
- Trọng Khang! Xuất kích đi.
Hứa Định cũng không chịu nổi nữa. Đồng thời sự chậm chạp không chịu xuất kích của Hứa Chử khiến cho Hứa Định càng thêm mất kiên nhân. Chưa nói tới, đối diện với sự trầm tĩnh của quân Hổ Bôn làm cho y thêm sợ hãi. Y cũng không thể nói ra được nhưng đồng thời cũng có cảm giác xấu hổ. Nghĩ lại thì y đường đường là huynh trưởng của Hổ điên, cũng là nhân vật số hai trong quân Hổ Vệ nhưng tại sao vào lúc này lại có cảm giác sợ hãi?
- Thúc phụ! Hãy xuất kích đi.
Đám chúng tướng xung quanh đều lên tiếng.
Hứa Chử cắn răng, giơ đao lên không trung rồi chém mạnh xuống.
- Hổ Vệ! Xông trận.
Theo tiếng hét của y, tiếng trống trận cũng lập tức vang lên.
Có điều lúc này không chỉ có tiếng trống của quân Hổ Vệ mà ngay cả tiếng trống của quân Hổ Bôn cũng vang lên. Điển Vi ở trên ngựa khẽ gật đầu. Tào Hưu bên cạnh y lập tức giơ tay về phía trước, kéo đẩy ba cái.
Giết! Giết! Giết....
Tám trăm trường mâu thủ ở trung quân đồng thời bước lên ba bước.
Tám trăm người là một ngàn sáu trăm cái chân vậy mà chỉnh tề chẳng khác nào một người. Khi tám trăm cái chân cùng hạ xuống đất, sàn giáo trường vang lên một tiếng nổ như lấn át cả trống trận. Trường mâu trong tay họ nâng lên, chĩa về phía trước hết sức đồng đều.
Đây là cảnh tượng duyệt đội ngũ của hậu thế. Đã là quân nhân thì chắc chắn phải trải qua sự thao diễn này. Mỗi bước của họ bước ra cùng một cự ly, biên độ cánh tay đều có yêu cầu nghiêm khắc. Cách huấn luyện như thế này không chỉ là để huấn luyện tính hiệp đồng mà còn nâng cao cảm giác vinh dự, đồng thời cũng cực kỳ cần kỷ luật. Chỉ với ba bước đó mà Điển Vi mất tới cả tháng trời. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Hầu Hành và Tào Hưu mới khiến cho quân Hổ Bôn có được hình thức ban đầu.
Đừng có coi thường sự huấn luyện đó, bởi không phải đám quân nào cũng có thể làm được.
Đầu tiên người chủ tướng phải lấn át được nhuệ khí trong quân. Nếu không phải là người đồng cam cộng khổ, người không đủ uy vọng, không đủ quyền bính thì đừng mơ làm được điều này. Phàm là quân tinh nhuệ sẽ có sự kiêu ngạo của mình. Cho dù ngươi có là hoàng thân quốc thích nếu không có thực lực mạnh thì đừng mơ điều khiển một ngàn năm trăm quân tinh nhuệ cúi đầu với ngươi.
Điển Vi là một dũng tướng hoàn toàn có thể khống chế được điều đó.
Còn Hạ Hầu Hành và Tào Hưu mặc dù danh vọng chưa đủ nhưng lại có thân phận. Một người là con của Hạ Hầu Uyên, cháu rể của Tào Tháo. Còn một người là cháu trong họ, lại được gọi là Thiên Lý câu của ta. Có hai người đó lại với hung danh của Điển Vi thì còn ai dám không phục?
Tác giả :
Canh Tân