Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 98: Cấp tốc
Khóe miệng Bạch Linh cũng lộ ra dáng tươi cười kỳ quái, có chút thối lui qua bên cạnh.
- Viên Linh Đan này gọi là Trú Nhan Đan, sau khi dùng có thể thanh xuân vĩnh trú, Vũ Điệp quận chúa nhanh dùng đi!
Trung niên mỹ phụ đưa Linh Đan cho Khương Vũ Điệp, trong thanh âm mang theo một tia hấp dẫn.
- Thanh xuân vĩnh trú sao?
Trong ánh mắt Khương Vũ Điệp lộ ra một tia si mê, ở trong mắt nàng Linh Đan hồng nhạt trước mắt là tinh xảo như vậy, chớp động lên hào quang hồng nhạt, hương khí nồng đậm, thấm vào ruột gan.
Nàng nhận lấy, một ngụm nuốt xuống.
Thị vệ ở cửa ra vào cũng không có phát hiện nàng khác thường, đều buông lỏng cảnh giác.
Khương Vũ Điệp cảm giác được sau khi ăn vào Linh Đan, toàn thân cũng bắt đầu trở nên nóng hổi, cảm giác tê tê dại dại kia càng mãnh liệt, phảng phất như có một loại xao động không hiểu bắt đầu thức tỉnh.
- Nóng quá!
Khương Vũ Điệp rên rỉ một tiếng, bắt đầu xé rách y phục trên người.
- Quận chúa!
Khương Vũ Điệp mang đến hai thị vệ rốt cục phát hiện không đúng, sắc mặt cả kinh, muốn xông lên, nhưng một cỗ khí tức cường đại đánh úp lại, áp chế bọn hắn, trong ánh mắt của bọn hắn bắt đầu khởi động lấy lửa giận ngập trời, nhưng lại không thể động đậy.
Trung niên mỹ phụ cùng Bạch Linh đều ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Vũ Điệp.
Thanh âm xé y phục không dứt bên tai.
Lầu hai tất cả mọi người sợ ngây người, nhìn xem Khương Vũ Điệp sắc mặt mê ly, không biết nàng tại sao lại biến thành như vậy.
Rất nhanh, quần trắng Khương Vũ Điệp liền trở nên rách mướp, lộ ra cánh tay ngọc cùng da thịt, mà chính nàng toàn thân như bốc lửa, căn bản ý thức không đến mình đang làm gì.
Bạch Linh cười hắc hắc, trong ánh mắt mang theo lãnh khốc, nàng một chưởng đánh ra, cửa sổ lầu hai mở tung, nàng ôm lấy Khương Vũ Điệp, ném nàng ra ngoài cửa sổ!
- Không muốn!
Hai thị vệ của Khương Vũ Điệp gào rú, con mắt lập tức trở nên đỏ bừng.
Bạch Long Ngọc hai ngày này rất phiền muộn.
Một tháng trước vì lấy một ít Linh Dược cùng Tử Dương Đỉnh, Khương Tư Nam hung hăng nhục nhã Cổ Tinh một chầu, lão ba dùng nhiều tiền mời đến Nhị phẩm Luyện Đan Sư dưới sự giận dữ, vậy mà đã đi ra Bách Thảo Đường.
Lão ba của Bạch Long Ngọc giận dữ, hung hăng sửa chữa hắn một chầu, cái này có thể khổ Bạch đại thiếu rồi, không thể uống hoa tửu, không thể nghe hoa khôi Bách Hoa lâu hát, để cho hắn lập tức cảm giác nhân sinh u ám.
Khương Tư Nam đánh chết Hoàng Thiên Hoa, để cho hắn vui vẻ không thôi, vốn muốn tìm Khương Tư Nam ăn mừng, nhưng mà không nghĩ tới Khương Tư Nam tập trung tu luyện, Trương Long Triệu Hổ ngăn cản hết thảy người tiến vào trong đó quấy rầy, để cho Bạch Long Ngọc vô cùng phiền muộn.
Càng làm cho hắn phiền muộn chính là, ba ngày trước bên cạnh Bách Thảo Đường vậy mà mở một Trú Nhan Trai, bán ra Thánh Dược dưỡng nhan, hấp dẫn một nhóm lớn người, để cho Bách Thảo Đường hai ngày này sinh ý giảm xuống không ít.
Bạch Long Ngọc hao số tiền lớn mua một nằm vùng, kết quả phát hiện, lão bản sau lưng Trú Nhan Trai này là Cổ Tinh!
Phát hiện này để cho Bạch Long Ngọc tức giận, lão già kia đã đi ra Bách Thảo Đường, vậy mà ở bên cạnh trực tiếp mở một cửa hàng, cùng Bách Thảo Đường hát lôi đài đùa giỡn, hắn tức giận, mang theo một đám thị vệ diễu võ dương oai, muốn đến Trú Nhan Trai nhìn một chút!
- Phanh!
Bạch Long Ngọc vừa đi tới cửa lớn Trú Nhan Trai, cũng cảm giác được tiếng vật nặng rơi xuống đất, từ đỉnh đầu rơi xuống một bóng người, lập tức dọa hắn nhảy dựng, bắt đầu chửi ầm lên.
- Cái nào không có mắt ném loạn đồ vật...
Nhưng mà, lập tức cổ họng của hắn giống bị cái gì đó nghẹn ở cổ, không phát ra được thanh âm nào, nhìn kỹ bóng người trước mặt, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trừng tròn xoe.
Khương Vũ Điệp bị Bách Linh ném từ lầu hai xuống, cũng không có bị trọng thương gì, dù sao bản thân nàng cũng đạt tới Hậu Thiên Bát Trọng, thể chất có chút kinh người.
Nhưng mà ném như thế, quần áo trên người nàng triệt để vỡ vụn thành mảnh vỡ bay lả tả, chỉ để lại một thân áo lót, da thịt mảng lớn mảng lớn lõa lồ ra bên ngoài, như ngọc óng ánh, tuy chỉ có mười ba tuổi, nhưng mà dáng người cao gầy, có một loại trẻ trung mị lực.
Nàng giờ phút này đã cảm giác không thấy thế giới bên ngoài, chỉ cảm thấy bản thân khô nóng, phảng phất như sa vào trong biển lửa, làm cho nàng không tự giác muốn cởi đi hết thảy quần áo trên người, toàn thân nàng đỏ bừng, ánh mắt mê ly, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ để cho người hồng tim nhảy.
Động tĩnh ở đây cũng đưa tới rất nhiều người trên đường chú ý, đều nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị coi đến tột cùng.
Đang lúc Khương Vũ Điệp chuẩn bị thò tay, giật xuống áo lót trên người, hai trên lầu, Cổ Tinh lặng yên xuất hiện, khóe miệng mang theo một vòng lành lạnh, cùng trung niên mỹ phụ, Bách Linh chuẩn bị quan sát trò hay.
Nếu cháu gái của Trấn Quốc Võ Thành Vương ở trên đường Chính Dương chạy trần truồng, áo rách quần manh, hơn nữa bị tất cả người trong Ngọc Kinh Thành chứng kiến, chỉ sợ Khương Viễn Sơn sẽ tức giận đến thổ huyết a!
- Tránh ra!
Bạch Long Ngọc chỉ sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng qua, tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà ánh mắt của hắn lập tức trở nên đỏ ửng, hắn gào thét một tiếng, liền xông tới.
Áo ngoài rộng lớn của hắn lập tức bị kéo xuống, tiếng gió gào thét, hắn dùng lực khẽ quấn lại Khương Vũ Điệp, hơn nữa che đậy mặt của nàng, lúc này cái gì trọng yếu nhất, Bạch Long Ngọc nhất thanh nhị sở.
- Mở đường!
Hắn đối với thị vệ ở sau lưng gào thét một tiếng, sau đó ôm Khương Vũ Điệp bỏ chạy.
Giờ phút này, đám người cũng đã tụ tập lên, nhưng mà Bạch Long Ngọc phản ứng quá nhanh, rất nhiều người còn không có chứng kiến mặt mũi của Khương Vũ Điệp, đều âm thầm đáng tiếc bỏ lỡ một hồi trò hay, bắt đầu nghị luận nhao nhao.
- Trên người Bạch Long Ngọc khiêng nữ hài là ai? Ta thấy thế nào lấy quen mặt như vậy?
- Vừa rồi ta nhìn thoáng qua, hình như là cháu gái của Võ Thành Vương Vũ Điệp quận chúa!
- Ta nhổ vào! Nếu để cho lão Vương gia biết rõ ngươi chửi bới cháu gái của hắn như vậy, khẳng định đem ngươi bầm thây vạn đoạn, Vũ Điệp quận chúa cao quý thuần khiết như vậy, sao sẽ làm ra chuyện như vậy, ngươi chớ ăn nói bừa bãi!
- Đúng vậy, khẳng định không phải Vũ Điệp quận chúa, Bạch đại thiếu nghe nói là ăn chơi thiếu gia, chẳng lẽ là cô nương nhà ai bị hắn đoạt chạy?
- ...
Mọi người nghị luận nhao nhao, nhưng vẫn có một ít người có ý chí thấy được, xé rách quần áo, là cháu gái của Võ Thành Vương, Khương Vũ Điệp!
- Viên Linh Đan này gọi là Trú Nhan Đan, sau khi dùng có thể thanh xuân vĩnh trú, Vũ Điệp quận chúa nhanh dùng đi!
Trung niên mỹ phụ đưa Linh Đan cho Khương Vũ Điệp, trong thanh âm mang theo một tia hấp dẫn.
- Thanh xuân vĩnh trú sao?
Trong ánh mắt Khương Vũ Điệp lộ ra một tia si mê, ở trong mắt nàng Linh Đan hồng nhạt trước mắt là tinh xảo như vậy, chớp động lên hào quang hồng nhạt, hương khí nồng đậm, thấm vào ruột gan.
Nàng nhận lấy, một ngụm nuốt xuống.
Thị vệ ở cửa ra vào cũng không có phát hiện nàng khác thường, đều buông lỏng cảnh giác.
Khương Vũ Điệp cảm giác được sau khi ăn vào Linh Đan, toàn thân cũng bắt đầu trở nên nóng hổi, cảm giác tê tê dại dại kia càng mãnh liệt, phảng phất như có một loại xao động không hiểu bắt đầu thức tỉnh.
- Nóng quá!
Khương Vũ Điệp rên rỉ một tiếng, bắt đầu xé rách y phục trên người.
- Quận chúa!
Khương Vũ Điệp mang đến hai thị vệ rốt cục phát hiện không đúng, sắc mặt cả kinh, muốn xông lên, nhưng một cỗ khí tức cường đại đánh úp lại, áp chế bọn hắn, trong ánh mắt của bọn hắn bắt đầu khởi động lấy lửa giận ngập trời, nhưng lại không thể động đậy.
Trung niên mỹ phụ cùng Bạch Linh đều ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Vũ Điệp.
Thanh âm xé y phục không dứt bên tai.
Lầu hai tất cả mọi người sợ ngây người, nhìn xem Khương Vũ Điệp sắc mặt mê ly, không biết nàng tại sao lại biến thành như vậy.
Rất nhanh, quần trắng Khương Vũ Điệp liền trở nên rách mướp, lộ ra cánh tay ngọc cùng da thịt, mà chính nàng toàn thân như bốc lửa, căn bản ý thức không đến mình đang làm gì.
Bạch Linh cười hắc hắc, trong ánh mắt mang theo lãnh khốc, nàng một chưởng đánh ra, cửa sổ lầu hai mở tung, nàng ôm lấy Khương Vũ Điệp, ném nàng ra ngoài cửa sổ!
- Không muốn!
Hai thị vệ của Khương Vũ Điệp gào rú, con mắt lập tức trở nên đỏ bừng.
Bạch Long Ngọc hai ngày này rất phiền muộn.
Một tháng trước vì lấy một ít Linh Dược cùng Tử Dương Đỉnh, Khương Tư Nam hung hăng nhục nhã Cổ Tinh một chầu, lão ba dùng nhiều tiền mời đến Nhị phẩm Luyện Đan Sư dưới sự giận dữ, vậy mà đã đi ra Bách Thảo Đường.
Lão ba của Bạch Long Ngọc giận dữ, hung hăng sửa chữa hắn một chầu, cái này có thể khổ Bạch đại thiếu rồi, không thể uống hoa tửu, không thể nghe hoa khôi Bách Hoa lâu hát, để cho hắn lập tức cảm giác nhân sinh u ám.
Khương Tư Nam đánh chết Hoàng Thiên Hoa, để cho hắn vui vẻ không thôi, vốn muốn tìm Khương Tư Nam ăn mừng, nhưng mà không nghĩ tới Khương Tư Nam tập trung tu luyện, Trương Long Triệu Hổ ngăn cản hết thảy người tiến vào trong đó quấy rầy, để cho Bạch Long Ngọc vô cùng phiền muộn.
Càng làm cho hắn phiền muộn chính là, ba ngày trước bên cạnh Bách Thảo Đường vậy mà mở một Trú Nhan Trai, bán ra Thánh Dược dưỡng nhan, hấp dẫn một nhóm lớn người, để cho Bách Thảo Đường hai ngày này sinh ý giảm xuống không ít.
Bạch Long Ngọc hao số tiền lớn mua một nằm vùng, kết quả phát hiện, lão bản sau lưng Trú Nhan Trai này là Cổ Tinh!
Phát hiện này để cho Bạch Long Ngọc tức giận, lão già kia đã đi ra Bách Thảo Đường, vậy mà ở bên cạnh trực tiếp mở một cửa hàng, cùng Bách Thảo Đường hát lôi đài đùa giỡn, hắn tức giận, mang theo một đám thị vệ diễu võ dương oai, muốn đến Trú Nhan Trai nhìn một chút!
- Phanh!
Bạch Long Ngọc vừa đi tới cửa lớn Trú Nhan Trai, cũng cảm giác được tiếng vật nặng rơi xuống đất, từ đỉnh đầu rơi xuống một bóng người, lập tức dọa hắn nhảy dựng, bắt đầu chửi ầm lên.
- Cái nào không có mắt ném loạn đồ vật...
Nhưng mà, lập tức cổ họng của hắn giống bị cái gì đó nghẹn ở cổ, không phát ra được thanh âm nào, nhìn kỹ bóng người trước mặt, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trừng tròn xoe.
Khương Vũ Điệp bị Bách Linh ném từ lầu hai xuống, cũng không có bị trọng thương gì, dù sao bản thân nàng cũng đạt tới Hậu Thiên Bát Trọng, thể chất có chút kinh người.
Nhưng mà ném như thế, quần áo trên người nàng triệt để vỡ vụn thành mảnh vỡ bay lả tả, chỉ để lại một thân áo lót, da thịt mảng lớn mảng lớn lõa lồ ra bên ngoài, như ngọc óng ánh, tuy chỉ có mười ba tuổi, nhưng mà dáng người cao gầy, có một loại trẻ trung mị lực.
Nàng giờ phút này đã cảm giác không thấy thế giới bên ngoài, chỉ cảm thấy bản thân khô nóng, phảng phất như sa vào trong biển lửa, làm cho nàng không tự giác muốn cởi đi hết thảy quần áo trên người, toàn thân nàng đỏ bừng, ánh mắt mê ly, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ để cho người hồng tim nhảy.
Động tĩnh ở đây cũng đưa tới rất nhiều người trên đường chú ý, đều nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị coi đến tột cùng.
Đang lúc Khương Vũ Điệp chuẩn bị thò tay, giật xuống áo lót trên người, hai trên lầu, Cổ Tinh lặng yên xuất hiện, khóe miệng mang theo một vòng lành lạnh, cùng trung niên mỹ phụ, Bách Linh chuẩn bị quan sát trò hay.
Nếu cháu gái của Trấn Quốc Võ Thành Vương ở trên đường Chính Dương chạy trần truồng, áo rách quần manh, hơn nữa bị tất cả người trong Ngọc Kinh Thành chứng kiến, chỉ sợ Khương Viễn Sơn sẽ tức giận đến thổ huyết a!
- Tránh ra!
Bạch Long Ngọc chỉ sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng qua, tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà ánh mắt của hắn lập tức trở nên đỏ ửng, hắn gào thét một tiếng, liền xông tới.
Áo ngoài rộng lớn của hắn lập tức bị kéo xuống, tiếng gió gào thét, hắn dùng lực khẽ quấn lại Khương Vũ Điệp, hơn nữa che đậy mặt của nàng, lúc này cái gì trọng yếu nhất, Bạch Long Ngọc nhất thanh nhị sở.
- Mở đường!
Hắn đối với thị vệ ở sau lưng gào thét một tiếng, sau đó ôm Khương Vũ Điệp bỏ chạy.
Giờ phút này, đám người cũng đã tụ tập lên, nhưng mà Bạch Long Ngọc phản ứng quá nhanh, rất nhiều người còn không có chứng kiến mặt mũi của Khương Vũ Điệp, đều âm thầm đáng tiếc bỏ lỡ một hồi trò hay, bắt đầu nghị luận nhao nhao.
- Trên người Bạch Long Ngọc khiêng nữ hài là ai? Ta thấy thế nào lấy quen mặt như vậy?
- Vừa rồi ta nhìn thoáng qua, hình như là cháu gái của Võ Thành Vương Vũ Điệp quận chúa!
- Ta nhổ vào! Nếu để cho lão Vương gia biết rõ ngươi chửi bới cháu gái của hắn như vậy, khẳng định đem ngươi bầm thây vạn đoạn, Vũ Điệp quận chúa cao quý thuần khiết như vậy, sao sẽ làm ra chuyện như vậy, ngươi chớ ăn nói bừa bãi!
- Đúng vậy, khẳng định không phải Vũ Điệp quận chúa, Bạch đại thiếu nghe nói là ăn chơi thiếu gia, chẳng lẽ là cô nương nhà ai bị hắn đoạt chạy?
- ...
Mọi người nghị luận nhao nhao, nhưng vẫn có một ít người có ý chí thấy được, xé rách quần áo, là cháu gái của Võ Thành Vương, Khương Vũ Điệp!
Tác giả :
Mộ Vũ Thần Thiên