Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 68: Đấu giá hội khởi gợn sóng
Ngọc Kinh Thành, Trân Bảo Các.
Ở trong đại sảnh rộng lớn, vàng son lộng lẫy, khảm nạm lấy rất nhiều Dạ Minh Châu lớn cỡ nắm tay, tản ra hào quang sáng chói, trong đại sảnh ngồi đầy người, toàn bộ đều nhìn về phía đài cao trước nhất.
- Ta ra 300 vạn lượng, lão Vương gia, cũng không phải Thiên Hoa tranh đoạt với ngài, mà là tiểu tử cũng cần viên Đoạn Tục Đan này, đắc tội!
Vẻ mặt của Hoàng Thiên Hoa áy náy, nhưng mà trong ánh mắt lại không che dấu được đắc ý, nhìn Khương Viễn Sơn cách đó không xa nói.
- Hoàng công tử nói đùa, không có chuyện gì có đắc tội hay không cả, trên đấu giá hội người trả giá cao được, chỉ là một viên Đoạn Tục Đan, ta vẫn mua được, ta ra 320 vạn lượng!
Khương Viễn Sơn đại mã kim đao ngồi đó, thần tình lạnh nhạt, nhưng mà Huyền Vũ vệ phía sau hắn lại đối với Hoàng Thiên Hoa trợn mắt nhìn.
Ai cũng biết lão Vương gia là vì đại thiếu gia Khương Vân Thiên mới mua viên Đoạn Tục Đan này, chung quanh những quan lại quyền quý của Ngọc Kinh Thành kia đều hợp thời thu tay lại, nhưng mà Hoàng Thiên Hoa thành tâm cùng với lão Vương gia đối nghịch, để cho bọn hắn lửa giận thiêu đốt, hận không thể đi lên bắt Hoàng Thiên Hoa bầm thây vạn đoạn.
Trên đài cao, một lão giả khuôn mặt gầy gò, hai mắt như điện, khí tức cường đại, là một Tông Sư Tiên Thiên cảnh.
Hắn cũng nhìn ra Hoàng Thiên Hoa cùng Khương Viễn Sơn đối chọi gay gắt, toàn bộ đấu giá đại sảnh, ngoại trừ hai vị này vẫn còn đấu giá, những người khác đã thức thời thu tay lại, trong không khí giống như tràn ngập một loại hào khí kỳ dị.
- Hoàng công tử, lão Vương gia ra giá 220 vạn lượng, ngươi còn muốn tăng giá không?
Lão giả khẽ cười nói.
- Tự nhiên muốn tăng giá, thật sự là viên Đoạn Tục Đan này đối với ta quá trọng yếu, ta ra 350 vạn lượng!
Hoàng Thiên Hoa mặt mỉm cười, nhưng mà trong thanh âm như nguyện nhất định phải có, tất cả mọi người nghe được thanh thanh sở sở.
- Hoàng công tử có nhã hứng, lão phu tự nhiên phụng bồi, 400 vạn lượng!
- 420 vạn lượng!
Hoàng Thiên Hoa như cũ cười nói.
Khương Viễn Sơn mặt không đổi sắc, không vội không chậm nói một con số.
- 450 vạn lượng!
- Lão Vương gia, ta cũng không muốn cùng ngươi dông dài như vậy, ta ra 700 vạn lượng!
Hoàng Thiên Hoa khẽ cười nói, hắn giống như nhìn ra Khương Viễn Sơn kéo dài thời gian, bởi vậy thoáng cái liền báo một cái giá rất cao.
Thanh âm của Hoàng Thiên Hoa vừa ra, trong đại sảnh lập tức có chút kinh hô lên, phải biết rằng Đoạn Tục Đan này tuy trân quý, nhưng chỉ hơn bốn trăm vạn lượng, tối đa không cao hơn 500 vạn lượng, Hoàng Thiên Hoa báo ra con số này đã vượt qua giá trị của Đoạn Tục Đan.
Nghe con số này, lông mày của Khương Viễn Sơn có chút nhíu lại, cái giá tiền này đã xa xa vượt ra khỏi tâm lý của hắn mong muốn, xem ra Đoạn Tục Đan này thật sự sẽ rơi xuống trong tay Hoàng Thiên Hoa.
Khương Viễn Sơn tự nhiên biết rõ mục đích Hoàng Thiên Hoa muốn cạnh tranh viên Đoạn Tục Đan này, đơn giản là ngăn cản Khương Vân Thiên khôi phục tu vi, hắn nhàn nhạt quét nhìn Hoàng Thiên Hoa.
Hoàng Thiên Hoa giật mình, cảm giác ánh mắt kia phảng phất như có một đạo thần quang bắn tới sâu trong linh hồn mình, để cho toàn thân hắn rung rung, tuy sắc mặt hắn vẫn đang duy trì mỉm cười, nhưng nội tâm lại đối với Khương Viễn Sơn sợ hãi không thôi.
- Lão Vương gia, ngươi còn muốn tăng giá không?
Trên đài cao, lão giả hỏi Khương Viễn Sơn, chứng kiến Khương Viễn Sơn trầm mặc, lúc này mới mỉm cười cao giọng hô:
- 700 vạn lượng lần một!
- 700 vạn lượng lần thứ hai!
- 700 vạn lượng...
Bỗng nhiên, thanh âm giống như sấm sét nổ vang trong đại sảnh, đã cắt đứt thanh âm của lão giả.
- Ta ra 1000 vạn lượng!
Khương Tư Nam cầm Hắc Trân Bảo Lệnh trong tay, thông suốt tiến vào đại sảnh, hắn mặt mỉm cười, dáng người cao ngất, thân mặc áo trắng, tóc đen rối tung, ánh mắt sáng ngời, mang theo một loại khí chất hơn người.
Tuy hắn đang cười, nhưng mà nụ cười này lại làm cho người cảm thấy rét lạnh, ánh mắt của hắn như đao bắn về phía Hoàng Thiên Hoa, trong lòng đè nén không được sát cơ!
Từ lúc ở Đại Hoang Sơn đánh lén, về sau tính toán Bạch Long Ngọc, phái người đuổi giết, sau đó đến bây giờ cùng gia gia đối nghịch, ngăn cản Đại ca đạt được Đoạn Tục Đan, mỗi một việc đều cho Khương Tư Nam lý do tất sát hắn, sở dĩ hắn đến bây giờ còn có thể nhịn xuống, là muốn vào ngày mai ở trong sinh tử ước chiến, để cho đối phương triệt để tuyệt vọng.
Hơn nữa, ở dưới thần hồn của hắn cảm giác, trên người Hoàng Thiên Hoa tản ra một cỗ Tiên Thiên Chân Khí chấn động, cái này rõ ràng cho thấy vừa đột phá đến Tiên Thiên cảnh!
- Là tiểu tử này? Có ý tứ rồi!
Trong một căn phòng che giấu, một Hồng Y nữ tử lười biếng sóng mắt lưu động, lộ ra vẻ tò mò.
Mà trong đại sảnh, Phạm Đồng ngồi ở một bên khác thì sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt bắt đầu khởi động sát cơ.
Trong đại sảnh, chứng kiến Khương Tư Nam xuất hiện, tất cả mọi người thần thái khác nhau, tâm tư chuyển động, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
- Tư Nam, ngươi trở lại rồi?
Khương Viễn Sơn mỉm cười, an lòng trở lại.
Khương Tư Nam nhìn gia gia gật đầu ý bảo, sau đó hít sâu một hơi, đối với lão giả trên đài cao nói:
- Ta ra 1000 vạn lượng, viên Đoạn Tục Đan này ta nguyện nhất định phải có!
Thanh âm của Khương Tư Nam để cho Hoàng Thiên Hoa vốn là sắc mặt tái nhợt càng thêm khó coi, hắn nhìn thoáng qua Khương Tư Nam, tuy cảm giác khí tức của đối phương so với trước cường đại thêm không ít, nhưng mà không có đột phá đến Tiên Thiên cảnh, trong nội tâm lập tức thở dài một hơi.
Không có đột phá đến Tiên Thiên cảnh, ngày mai sẽ là tử kỳ của ngươi!
Sắc mặt hắn biến huyễn, cuối cùng bình tĩnh trở lại, đối với lão giả trên đài cao cười nói:
- Vị Tiểu vương gia này thủ bút thật lớn, vậy mà ra 1000 vạn lượng, chỉ là ta rất hoài nghi hắn có thể lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy hay không, nếu không có thể lấy ra, hắc hắc.
Hoàng Thiên Hoa tự nhiên biết rõ tình huống của Võ Thành Vương phủ, hắn cũng không tin Khương Tư Nam có thể lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy, chỉ coi hắn là đến làm rối.
Lão giả ở trên đài cao có chút khó xử nhìn Khương Viễn Sơn cùng Khương Tư Nam, hiển nhiên hắn cũng hoài nghi Khương Tư Nam có thể lấy ra ngân phiếu hay không.
Dù sao Khương Viễn Sơn cũng chỉ ra giá đến 450 vạn lượng, Khương Tư Nam còn có thể có tiền hơn lão Vương gia sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, trong đó một ít không có hảo ý càng chờ xem hắn chê cười.
Ở trong đại sảnh rộng lớn, vàng son lộng lẫy, khảm nạm lấy rất nhiều Dạ Minh Châu lớn cỡ nắm tay, tản ra hào quang sáng chói, trong đại sảnh ngồi đầy người, toàn bộ đều nhìn về phía đài cao trước nhất.
- Ta ra 300 vạn lượng, lão Vương gia, cũng không phải Thiên Hoa tranh đoạt với ngài, mà là tiểu tử cũng cần viên Đoạn Tục Đan này, đắc tội!
Vẻ mặt của Hoàng Thiên Hoa áy náy, nhưng mà trong ánh mắt lại không che dấu được đắc ý, nhìn Khương Viễn Sơn cách đó không xa nói.
- Hoàng công tử nói đùa, không có chuyện gì có đắc tội hay không cả, trên đấu giá hội người trả giá cao được, chỉ là một viên Đoạn Tục Đan, ta vẫn mua được, ta ra 320 vạn lượng!
Khương Viễn Sơn đại mã kim đao ngồi đó, thần tình lạnh nhạt, nhưng mà Huyền Vũ vệ phía sau hắn lại đối với Hoàng Thiên Hoa trợn mắt nhìn.
Ai cũng biết lão Vương gia là vì đại thiếu gia Khương Vân Thiên mới mua viên Đoạn Tục Đan này, chung quanh những quan lại quyền quý của Ngọc Kinh Thành kia đều hợp thời thu tay lại, nhưng mà Hoàng Thiên Hoa thành tâm cùng với lão Vương gia đối nghịch, để cho bọn hắn lửa giận thiêu đốt, hận không thể đi lên bắt Hoàng Thiên Hoa bầm thây vạn đoạn.
Trên đài cao, một lão giả khuôn mặt gầy gò, hai mắt như điện, khí tức cường đại, là một Tông Sư Tiên Thiên cảnh.
Hắn cũng nhìn ra Hoàng Thiên Hoa cùng Khương Viễn Sơn đối chọi gay gắt, toàn bộ đấu giá đại sảnh, ngoại trừ hai vị này vẫn còn đấu giá, những người khác đã thức thời thu tay lại, trong không khí giống như tràn ngập một loại hào khí kỳ dị.
- Hoàng công tử, lão Vương gia ra giá 220 vạn lượng, ngươi còn muốn tăng giá không?
Lão giả khẽ cười nói.
- Tự nhiên muốn tăng giá, thật sự là viên Đoạn Tục Đan này đối với ta quá trọng yếu, ta ra 350 vạn lượng!
Hoàng Thiên Hoa mặt mỉm cười, nhưng mà trong thanh âm như nguyện nhất định phải có, tất cả mọi người nghe được thanh thanh sở sở.
- Hoàng công tử có nhã hứng, lão phu tự nhiên phụng bồi, 400 vạn lượng!
- 420 vạn lượng!
Hoàng Thiên Hoa như cũ cười nói.
Khương Viễn Sơn mặt không đổi sắc, không vội không chậm nói một con số.
- 450 vạn lượng!
- Lão Vương gia, ta cũng không muốn cùng ngươi dông dài như vậy, ta ra 700 vạn lượng!
Hoàng Thiên Hoa khẽ cười nói, hắn giống như nhìn ra Khương Viễn Sơn kéo dài thời gian, bởi vậy thoáng cái liền báo một cái giá rất cao.
Thanh âm của Hoàng Thiên Hoa vừa ra, trong đại sảnh lập tức có chút kinh hô lên, phải biết rằng Đoạn Tục Đan này tuy trân quý, nhưng chỉ hơn bốn trăm vạn lượng, tối đa không cao hơn 500 vạn lượng, Hoàng Thiên Hoa báo ra con số này đã vượt qua giá trị của Đoạn Tục Đan.
Nghe con số này, lông mày của Khương Viễn Sơn có chút nhíu lại, cái giá tiền này đã xa xa vượt ra khỏi tâm lý của hắn mong muốn, xem ra Đoạn Tục Đan này thật sự sẽ rơi xuống trong tay Hoàng Thiên Hoa.
Khương Viễn Sơn tự nhiên biết rõ mục đích Hoàng Thiên Hoa muốn cạnh tranh viên Đoạn Tục Đan này, đơn giản là ngăn cản Khương Vân Thiên khôi phục tu vi, hắn nhàn nhạt quét nhìn Hoàng Thiên Hoa.
Hoàng Thiên Hoa giật mình, cảm giác ánh mắt kia phảng phất như có một đạo thần quang bắn tới sâu trong linh hồn mình, để cho toàn thân hắn rung rung, tuy sắc mặt hắn vẫn đang duy trì mỉm cười, nhưng nội tâm lại đối với Khương Viễn Sơn sợ hãi không thôi.
- Lão Vương gia, ngươi còn muốn tăng giá không?
Trên đài cao, lão giả hỏi Khương Viễn Sơn, chứng kiến Khương Viễn Sơn trầm mặc, lúc này mới mỉm cười cao giọng hô:
- 700 vạn lượng lần một!
- 700 vạn lượng lần thứ hai!
- 700 vạn lượng...
Bỗng nhiên, thanh âm giống như sấm sét nổ vang trong đại sảnh, đã cắt đứt thanh âm của lão giả.
- Ta ra 1000 vạn lượng!
Khương Tư Nam cầm Hắc Trân Bảo Lệnh trong tay, thông suốt tiến vào đại sảnh, hắn mặt mỉm cười, dáng người cao ngất, thân mặc áo trắng, tóc đen rối tung, ánh mắt sáng ngời, mang theo một loại khí chất hơn người.
Tuy hắn đang cười, nhưng mà nụ cười này lại làm cho người cảm thấy rét lạnh, ánh mắt của hắn như đao bắn về phía Hoàng Thiên Hoa, trong lòng đè nén không được sát cơ!
Từ lúc ở Đại Hoang Sơn đánh lén, về sau tính toán Bạch Long Ngọc, phái người đuổi giết, sau đó đến bây giờ cùng gia gia đối nghịch, ngăn cản Đại ca đạt được Đoạn Tục Đan, mỗi một việc đều cho Khương Tư Nam lý do tất sát hắn, sở dĩ hắn đến bây giờ còn có thể nhịn xuống, là muốn vào ngày mai ở trong sinh tử ước chiến, để cho đối phương triệt để tuyệt vọng.
Hơn nữa, ở dưới thần hồn của hắn cảm giác, trên người Hoàng Thiên Hoa tản ra một cỗ Tiên Thiên Chân Khí chấn động, cái này rõ ràng cho thấy vừa đột phá đến Tiên Thiên cảnh!
- Là tiểu tử này? Có ý tứ rồi!
Trong một căn phòng che giấu, một Hồng Y nữ tử lười biếng sóng mắt lưu động, lộ ra vẻ tò mò.
Mà trong đại sảnh, Phạm Đồng ngồi ở một bên khác thì sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt bắt đầu khởi động sát cơ.
Trong đại sảnh, chứng kiến Khương Tư Nam xuất hiện, tất cả mọi người thần thái khác nhau, tâm tư chuyển động, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
- Tư Nam, ngươi trở lại rồi?
Khương Viễn Sơn mỉm cười, an lòng trở lại.
Khương Tư Nam nhìn gia gia gật đầu ý bảo, sau đó hít sâu một hơi, đối với lão giả trên đài cao nói:
- Ta ra 1000 vạn lượng, viên Đoạn Tục Đan này ta nguyện nhất định phải có!
Thanh âm của Khương Tư Nam để cho Hoàng Thiên Hoa vốn là sắc mặt tái nhợt càng thêm khó coi, hắn nhìn thoáng qua Khương Tư Nam, tuy cảm giác khí tức của đối phương so với trước cường đại thêm không ít, nhưng mà không có đột phá đến Tiên Thiên cảnh, trong nội tâm lập tức thở dài một hơi.
Không có đột phá đến Tiên Thiên cảnh, ngày mai sẽ là tử kỳ của ngươi!
Sắc mặt hắn biến huyễn, cuối cùng bình tĩnh trở lại, đối với lão giả trên đài cao cười nói:
- Vị Tiểu vương gia này thủ bút thật lớn, vậy mà ra 1000 vạn lượng, chỉ là ta rất hoài nghi hắn có thể lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy hay không, nếu không có thể lấy ra, hắc hắc.
Hoàng Thiên Hoa tự nhiên biết rõ tình huống của Võ Thành Vương phủ, hắn cũng không tin Khương Tư Nam có thể lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy, chỉ coi hắn là đến làm rối.
Lão giả ở trên đài cao có chút khó xử nhìn Khương Viễn Sơn cùng Khương Tư Nam, hiển nhiên hắn cũng hoài nghi Khương Tư Nam có thể lấy ra ngân phiếu hay không.
Dù sao Khương Viễn Sơn cũng chỉ ra giá đến 450 vạn lượng, Khương Tư Nam còn có thể có tiền hơn lão Vương gia sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, trong đó một ít không có hảo ý càng chờ xem hắn chê cười.
Tác giả :
Mộ Vũ Thần Thiên