Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 20: Đấu thú! (1)

- Tiểu vương gia, nguyên lai ngươi không có chết, những trời đánh kia đều nói ngươi chết, ta biết ngay Tiểu vương gia ngươi phúc lớn mạng lớn, nào có dễ dàng chết như vậy...

Bạch Long Ngọc gào lên một tiếng, ôm cái mũi của Khương Tư Nam hôn chùn chụt.

Khương Tư Nam cười mắng, nhưng trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm.

Sau mười tuổi, năm năm yên lặng, lại để cho hắn trở nên trầm mặc ít nói, tuy thân là Tiểu vương gia, nhưng mà có thể chính thức để cho hắn coi là bằng hữu chỉ có hai.

Một cái là Hoàng Thiên Hoa, đương nhiên hiện tại đã không phải rồi, cái khác là Bàn tử trước mắt này, Bạch Long Ngọc.

Bạch Long Ngọc có phụ thân làm sinh ý dược liệu cùng lương thực, thân gia hàng tỉ, là đại phú gia đệ nhất Đại Càn Vương Triều, năm đó thời điểm tất cả mọi người cười nhạo Khương Tư Nam, chỉ có tên mập mạp này đi theo hắn, thậm chí không tiếc trộm trấn tộc chi bảo đưa cho hắn, chính là vì có thể làm cho hắn đột phá.

Bởi vậy ở trong nội tâm Khương Tư Nam, tên mập mạp này tuy không thể tu luyện, lại là huynh đệ của mình.

- Tốt rồi, một đại nam nhân khóc sướt mướt cái gì, không có tiền đồ!

Khương Tư Nam khóe mắt ửng đỏ, mở miệng nói:

- Mập trắng, ngươi làm sao thiếu nợ Đỗ Khánh Minh?

- Tiểu vương gia, là tiểu tử này hại ta! Ba ngày trước ở Trân Bảo Các, đám người Đỗ Khánh Minh cùng ta đấu thú, kết quả ta thua 110 vạn lượng bạc, đến cuối cùng ngay cả Ngân Sương Bảo Đao của gia tộc chúng ta cũng bị ta thua, ta chắp vá lung tung mới gom góp đủ một triệu lượng cho hắn, nhưng mà còn có mươi vạn lượng không có cho, hôm nay bị hắn bắt được, cho nên...

- Cái gì? 110 vạn lượng?

Khương Tư Nam lại càng hoảng sợ.

- Sao thua nhiều như vậy? Mấu chốt là thua tiền còn chưa tính, sao ngươi dám cược cả Ngân Sương Bảo Đao? Cha ngươi biết còn không chém chết ngươi!

Khương Tư Nam biết rõ, Ngân Sương Bảo Đao là mệnh căn của Bạch lão gia tử, chính là Thần Binh vô thượng, nghe nói là Thiên Ngoại vẫn thạch tạo thành, chém sắt như chém bùn, giá trị xa xỉ, không nghĩ tới tên này thua đỏ mắt, ngay cả Ngân Sương Bảo Đao cũng thua.

Vẻ mặt của Bạch Long Ngọc đưa đám nói:

- Tiểu vương gia ngươi nên biết ta nuôi con Thiểm Điện Khuyển kia, đã là Nhị phẩm Hoang Thú đỉnh phong, ở trong Nhị phẩm Hoang Thú có thể nói vô địch, Hoang Thú khuyển hắc của bọn hắn xem ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà sức bật siêu cường, có thể ở trong nháy mắt đạt tới lực lượng Tam phẩm Hoang Thú, ta về sau lại đánh bạc mấy lần, nhưng mà mỗi một lần Hoang Thú của bọn hắn đều giả heo ăn thịt hổ, làm hại ta cuối cùng ngay cả Ngân Sương Bảo Đao cũng thua.

- Bạch bàn tử, ngươi cái này còn không hiểu, Hoang Thú của bọn hắn khẳng định có vấn đề, nói không chừng là ăn Linh Dược kích phát tiềm năng gì đó.

Khương Vũ Điệp nhíu mũi, vẻ mặt như ngươi thực ngốc nói.

- Đúng vậy, ngay cả Vũ Điệp nhà chúng ta cũng nhìn ra được, ngươi thường ngày cũng không ngốc, sao sẽ phạm hồ đồ như vậy?

Khương Tư Nam thở dài một hơi nói.

Hắn biết rõ, đấu thú là phương thức vui đùa lưu hành của những ăn chơi thiếu gia ở Ngọc Kinh Thành, do Trân Bảo Các khởi xướng, có thể dùng Hoang Thú mình nuôi, cũng có thể dùng Hoang Thú của Trân Bảo Các, ở phẩm cấp Hoang Thú giống nhau tiến hành bác đấu, những ăn chơi thiếu gia kia sẽ dùng cái này tiến hành đặt cược.

- Vũ Điệp quận chúa, Tiểu vương gia, lúc ấy ta thua đỏ mắt, không có phát hiện, về sau ta phát hiện không đúng, ta đã thua sạch tất cả tích súc, còn vụng trộm thế chấp Ngân Sương Bảo Đao, cho tới bây giờ hắn còn không biết!

Vẻ mặt của Bạch Long Ngọc ảo não, ngay cả gãy xương trước ngực đau đớn cũng quên.

- Đổ đấu Hoang Thú sao?

Khương Tư Nam bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, khóe miệng hơi động một chút.

Giờ phút này, Đỗ Khánh Minh cũng rốt cục hiểu được, Khương Tư Nam là người không phải quỷ, nghĩ đến vừa rồi mình bị dọa đến tiểu trong quần, nội tâm nghiến răng nghiến lợi, đối với Khương Tư Nam đã hận đến cực điểm, nhưng mà trên sắc mặt lại một chút cũng không dám biểu hiện ra.

Bất kể như thế nào, Khương Tư Nam là cháu trai của Trấn Quốc Võ Thành Vương Khương Viễn Sơn, tuy mấy năm này Võ Thành Vương phủ uy vọng không lớn bằng lúc trước, nhưng cũng không phải hắn có khả năng trêu chọc.

- Đỗ công tử, các ngươi cứ như vậy thắng 110 vạn lượng, tăng thêm một thanh Ngân Sương Bảo Đao, cái mua bán không vốn này thật đúng là giỏi tính toán a!

Khương Tư Nam nhìn chằm chằm vào Đỗ Khánh Minh giống như cười mà không phải cười nói.

Đỗ Khánh Minh không dám cùng Khương Tư Nam đối mặt, cười khan một tiếng.

- Tiểu vương gia sao lại nói như vậy, Bạch huynh cùng chúng ta đấu thú, không phải chúng ta buộc hắn, bất quá hôm nay Tiểu vương gia tới, mặt mũi của Tiểu vương gia là phải cho, Bạch huynh thiếu nợ mươi vạn lượng kia liền xóa bỏ, tại hạ cáo từ.

Nói xong, Đỗ Khánh Minh muốn mang thủ hạ của mình ly khai.

Khương Tư Nam mỉm cười, chắn ở trước mặt Đỗ Khánh Minh.

- Đỗ công tử không nên gấp gáp như vậy, cái gọi là thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, Bạch Long Ngọc đã thiếu Đỗ công tử mươi vạn lượng bạc, nhất định phải trả!

Bạch Long Ngọc nguyên bản nghe nói Đỗ Khánh Minh không muốn mươi vạn lượng bạc kia, liền cao hứng, chợt nghe Khương Tư Nam nói, lập tức nhụt chí, vẻ mặt khóc tang.

- Tiểu vương gia, hiện tại ta là không còn một mảnh, thật không có tiền trả lại cho hắn rồi!

- Hẳn là Tiểu vương gia ngươi muốn thay hắn trả tiền?

Đỗ Khánh Minh bị Khương Tư Nam nói cho sờ không được ý nghĩ, thăm dò hỏi.

Khương Tư Nam lắc đầu nói:

- Ta cũng không có nhiều tiền như vậy, bất quá ta ngược lại có một biện pháp!

- Biện pháp gì?

Đỗ Khánh Minh hỏi.

- Ta đến cùng các ngươi đánh bạc một hồi, vẫn là đấu thú, ngươi xem coi thế nào?

- Cái gì?

Bạch Long Ngọc cùng Đỗ Khánh Minh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù sao Khương Tư Nam trước kia là vũ si, hơn nữa tính cách quái gở, căn bản chưa có tiếp xúc qua đấu thú, bây giờ lại muốn cùng Đỗ Khánh Minh đổ đấu.

- Tiểu vương gia được rồi, chúng ta đi thôi, mươi vạn lượng kia ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho hắn, đừng ở đây trộn lẫn a!

Bạch Long Ngọc lôi kéo cánh tay của Khương Tư Nam muốn đi, nói giỡn, nếu Khương Tư Nam góp vào, lão Vương gia điên lên, Ngọc Kinh Thành này ngoại trừ Đức Tông Hoàng Đế, chỉ sợ ai cũng ngăn không được, đến lúc đó gặp nạn a.

- Bạch bàn tử, ngươi dám không tin ca ca ta?

Khương Vũ Điệp cũng là nhân vật không an phận, đang nghe được mùi ngon, việc như đấu thú nàng cho tới bây giờ còn không có chơi đùa, lập tức nhìn Bạch Long Ngọc hét lên.&
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại