Tạo Hóa Chi Vương
Chương 43: Tử Muốn Dưỡng Mà Thân Không Đợi
- Giúp ta mang bức thư này đến nhà họ Mông ở quận Âm Sơn, tự tay giao cho Mông lão phu nhân.
Liêu Phi Bạch lấy ra một bức thư nói.
- Còn có mười viên Tẩy Tủy đan này, ngươi cũng phải tự tay để Mông lão phu nhân và con trai của nàng dùng. Thời điểm cần, ngươi phải lấy Chân Nguyên thúc dục, trợ giúp bọn họ luyện hóa dược lực. Đây là mười bình Huyết Nguyên đan đặc chế, mỗi một viên chỉ có một phần mười dược lực của Huyết Nguyên đan mà các ngươi dùng, ngươi lặng lẽ giao cho Mông Tiểu Nguyệt, bảo nàng mỗi ngày dùng một hạt. Ngươi biết Hùng Vương Đam Sơn Quyền không?
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Ngươi tự mình truyền cho con trai duy nhất của Mông lão phu nhân.
- Thế nhưng quy củ của tông môn?
Diệp Chân nhíu mày.
- Hết thảy đã có ta!
Liêu Phi Bạch vung đầu ngón tay, nói cực kỳ tự tin. Diệp Chân cũng chỉ có thể gật đầu.
- Mặt khác, nơi này có ngàn lượng hoàng kim, năm ngàn lượng bạch ngân, đến lúc đó, ngươi có thể âm thầm liên hệ quản gia của Mông gia, thay Mông gia mua chút điền sản ruộng đất.
Liêu Phi Bạch căn dặn càng ngày càng kỳ quái, ra tay cũng cực kỳ xa xỉ. Nhìn thần sắc kiên định của Liêu Phi Bạch, Diệp Chân cũng chỉ có thể gật đầu.
- Nhớ rõ ràng chưa?
Sau khi nói xong, Liêu Phi Bạch hỏi.
- Nhớ rõ! Nhưng Liêu giáo tập, quận Âm Sơn lớn như vậy, họ Mông nói không chừng có mấy chục trên trăm nhà, làm sao ta tìm được Mông phu nhân kia, ngươi ít nhất cũng phải cho ta địa chỉ cụ thể?
Diệp Chân hỏi.
Liêu Phi Bạch nhíu mày.
- Địa chỉ cụ thể ta cũng không biết. Có điều, ở trong quận Âm Sơn, chỉ cần ngươi nghe ngóng Mông gia Mông lão phu nhân, tuyệt không nhà thứ hai dám giả mạo.
Diệp Chân nhíu mày, ngay cả địa chỉ cụ thể cũng không có, vấn đề này không dễ xử lý.
- Liêu giáo tập, muốn tìm gia đình kia, có thể thêm...
- Mông Xuyên, nghe được cái tên này, hẳn không cần ta nói nhiều?
Diệp Chân giật mình, Mông Xuyên là nhân vật nổi tiếng nước Hắc Thủy, ít nhất ở trong mười ba quận Bắc Địa, chính là một nhân vật anh hùng truyền kỳ, còn từng là đệ tử của Tề Vân Tông. Chỉ tiếc tuổi trẻ mất sớm.
- Không cần, ta biết nên làm như thế nào.
Diệp Chân lớn tiếng nói.
Dừng một chút, Diệp Chân lại nhỏ giọng hỏi:
- Liêu giáo tập, bức thư này có gấp không, ta đưa qua muộn mấy ngày có được không?
- Ngươi có việc gì?
- Ta định về nhà thăm phụ mẫu, nhà của ta ở quận Vũ An. Quận Âm Sơn cách quận Vũ An khoảng ngàn dặm, nếu không gấp, ta muốn về Vũ An thăm phụ mẫu trước, rồi mới đi Âm Sơn, như vậy sẽ rất tiết kiệm thời gian.
Diệp Chân nói.
Nghe vậy, Liêu Phi Bạch hơi nhíu mày.
- Bức thư này cũng không gấp, sớm muộn mấy ngày không sao cả, nhưng bây giờ là thời điểm trọng yếu để ngươi tu luyện, trước hai mươi tuổi, mỗi một ngày, đều cực kỳ trân quý. Lúc này ngươi về nhà thăm người thân, có ảnh hưởng tu vi của ngươi, ngươi không rõ sao? Diệp Chân, tình hình như vậy, cha mẹ của ngươi cũng không nguyện ý nhìn thấy.
Diệp Chân im lặng, đột nhiên trên mặt hiển hiện một tia cảm xúc khó mà nói rõ:
- Lúc ta còn chưa tới Tề Vân Tông, cả ngày ở nhà áo cơm không lo, hết thảy đều có cha mẹ lo lắng, sống không có tim không có phổi. Thế nhưng đến Tề Vân Tông làm đệ tử tạp dịch, mới phát hiện sinh hoạt rất khó. Mấy tháng trước, cha mẹ ta ngàn dặm xa xôi đến thăm ta, ta đột nhiên phát hiện, phụ thân đang ở tuổi tráng niên, lại có tóc trắng, đã như vậy, hai người ngay cả lộ phí trở về cũng cho ta, để cho ta mua đan dược tăng cao tu vi. Ta đột nhiên nhớ tới một câu trong sách... con muốn nuôi dưỡng cha mẹ mà cha mẹ không đợi được.
Nói đến đây, Diệp Chân nhoẻn miệng cười.
- Cho nên ta cảm thấy, chờ tương lai hối hận, không bằng hiện tại hành động. Còn tu vi, ta ban ngày chạy đi, đêm tối tu luyện, sẽ không làm lỡ.
Diệp Chân bình tĩnh nói, Liêu Phi Bạch lại giật mình, trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện ra một tia đau thương khó mà nói rõ.
- Con muốn nuôi dưỡng cha mẹ mà cha mẹ không đợi được… Diệp Chân, ngươi hạnh phúc hơn ta... Đi đi!
Diệp Chân vừa mới bước ra nội viện, Liêu Phi Bạch ở sau lưng lại hô một tiếng.
- Diệp Chân, chờ chút. Trước kia ta không biết chuyện này, nên không có chuẩn bị, nơi này còn có bốn viên Tẩy Tủy Đan, mang cho cha mẹ ngươi, xem như một chút tâm ý của ta.
Đang khi nói chuyện, một bình đan dược bay vào trong ngực Diệp Chân.
Diệp Chân ngẩn người, Liêu giáo tập ngươi cho cha mẹ ta chút tâm ý, đây là chuyện gì?
Cái này không khoa học!
- Còn không đi, muốn kiếm bổ nữa sao?
Không đợi Diệp Chân phản ứng, hàn băng kiếm quang của Liêu giáo tập bay ra, mang theo uy thế kinh khủng, thẳng bức Diệp Chân, dọa Diệp Chân sợ đến chạy như điên.
Diệp Chân cảm ứng được, lúc này đây hàn băng kiếm quang cực kỳ kinh khủng, chỉ vừa đi ra, sương lạnh liền ngưng tụ bốn phía.
Diệp Chân đi rồi, một tầng hơi nước từ trong mắt của Liêu Phi Bạch tuôn ra, hóa thành sương trắng ngưng kết ở trên lông mi. Trong hàn băng kiếm quang, Liêu Phi Bạch như hóa thành một tinh linh băng sương đau thương.
- Liêu tỷ tỷ, ngươi cho cha mẹ Diệp Chân chút tâm ý, người biết thì rõ ràng ngươi thấy cảnh sinh tình, người không biết còn tưởng rằng ngươi có ý với Diệp Chân.
Thân ảnh của Thải Y từ trong nhà đi ra, tay áo vung lên, lập tức tan đi băng sương cả phòng.
Sương mù trong mắt Liêu Phi Bạch tan biến, đau thương cũng không còn, khí khái hào hùng thoáng hiện.
- Như thế nào, Thải Y ngươi ghen tuông sao? Nếu phải, ngươi nhanh đuổi theo, cũng cho phụ mẫu của Diệp Chân chút tâm ý?
Đôi má của Thải Y Tiên Tử lập tức bay lên hai đóa hồng vân.
- Liêu tỷ tỷ, ngươi thật xấu, chỉ lấy ta làm trò cười, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.
Trong tiếng cười như chuông bạc, hai tay của Thải Y Tiên Tử nhanh như tia chớp chọc vào dưới nách Liêu Phi Bạch, hai nữ lập tức đùa giỡn.
Mặc dù Diệp Chân rất nhớ nhà, nhưng lại không có lập tức về.Về nhà thăm người thân trọng yếu, nhưng không thể bỏ thể tu luyện, Diệp Chân ý định, ở trong tông môn hai ba ngày, sơ bộ học được Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, lại trở về cũng không muộn.
Hơn nữa, xét thấy tác dụng thần kỳ của Thạch Tủy linh dịch, Diệp Chân chuẩn bị mang một ít về nhà, lặng lẽ cho phụ mẫu dùng, vài ngày trước vì đột phá, Thạch Tủy linh dịch tích lũy được đều dùng không sai biệt lắm, Diệp Chân chuẩn bị ở lại mấy ngày, tích góp chút Thạch Tủy linh dịch.
Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, công pháp Nhân giai Thượng phẩm, tổng cộng chia làm sáu tầng, nghe nói chính là một môn công pháp mà năm đó tổ sư của Tề Vân Tông tu luyện qua.
Ba tầng đầu chú trọng ngưng luyện chân khí, có thể nói thiên chuy bách luyện, tích góp nội tình, lúc tu luyện tiến độ rất chậm, tốn thời gian dài, là gần gấp đôi những môn công pháp khác.
Nhưng tầng bốn có thể ngưng luyện ra cương khí, ngưng tụ thành Chân Cương hộ thể không thể phá vỡ. Vào tầng năm cương khí có thể ly thể ba trượng, ở trong mười bước lấy tính mạng người, dễ như trở bàn tay, không ai địch nổi.
Về phần tầng sáu, luyện thành Nhất Khí Hỗn Nguyên đụng chạm đến cảnh giới Dẫn Linh tiên thiên.
Chỉ là giới thiệu vắn tắt của Nhất Khí Hỗn Nguyên Công đã khiến Diệp Chân kinh ngạc.
Ngưng luyện ra Chân Cương hộ thể, đây chính là tiêu chí đặc hữu của Chân Nguyên cảnh tam trọng. Nói cách khác, chỉ cần tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công này tới tầng bốn là có thể có được chiến lực tương đương Chân Nguyên cảnh tam trọng.
Trong sách còn có chú giải mà Liêu Phi Bạch tự tay ghi, còn có các địa phương cần chú ý khi tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, đã có chú giải của Liêu Phi Bạch, Diệp Chân tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công càng thêm dễ dàng.
....
Năm ngày sau, trên một vách núi vắng vẻ, Diệp Chân khoanh chân ngồi, ngực đột nhiên gồ lên, từ trên xuống dưới không ngừng phập phồng.
Theo Diệp Chân khí tức tán phát ra càng ngày càng ngưng trọng, ngực và bụng dưới phập phồng càng ngày càng lợi hại.
- Phốc!
Toàn thân phập phồng đột nhiên biến mất, trong miệng Diệp Chân phun ra một ngụm bạch khí như thực chất, đâm vào trên cây tùng to cở miệng chén cách năm mét, cây tùng lập tức gãy nát.
- Tinh Huyết Nguyên Thể Công tam trọng chuyển hóa toàn bộ tu vi, lại thêm mười mấy viên Ngưng Chân Đan gia trì, lúc này mới khó khăn lắm đụng chạm đến cánh cửa Nhất Khí Hỗn Nguyên Công tầng ba, Nhất Khí Hỗn Nguyên Công này thăng cấp, quả nhiên rất chậm.
Lẩm bẩm một tiếng, trên mặt Diệp Chân lại hiện ra vẻ vui mừng.
Tuy Nhất Khí Hỗn Nguyên Công này thăng cấp chậm, nhưng chỉ đụng chạm đến ngưỡng cửa Nhất Khí Hỗn Nguyên Công tầng ba, lại làm cho tổng sản lượng Chân Nguyên trong đan điền của Diệp Chân gia tăng lên gần một thành. Hơn nữa Chân Nguyên trong cơ thể ở dưới Nhất Khí Hỗn Nguyên Công và Thận Long Châu tác dụng, đã ngưng luyện giống như thủy ngân.
So với lúc ban đầu, Diệp Chân ngưng luyện ra vài giọt Chân Nguyên mà nói quả thực tinh thuần gấp mấy chục lần.
Lực lượng ẩn chứa trong một giọt Chân Nguyên thuần túy này, Diệp Chân chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy khủng bố.
Tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công tới trình độ trước mắt, lại dưới tình huống thiếu khuyết Ngưng Chân Đan phụ trợ, tiếp đó chỉ có thể từ từ mài dũa.
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Chân liền chuẩn bị thu thập hành lý về nhà thăm người thân. Hơn nữa thời gian về nhà cũng không thể kéo dài thêm.
Kì hội của Diệp gia tộc đã tới gần, lúc này đây, Diệp Chân muốn cho cho cha mẹ một lần nở mày nở mặt!
Đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông thì có quyền lợi về nhà thăm người thân. Trước khi về nhà, phải tới chỗ đại điện tông môn cùng quản phong chấp sự đăng ký.
Dựa vào thân phận thứ hai trên Địa Bảng của Diệp Chân, những thủ tục này hoàn thành rất nhanh. Có điều, Diệp Chân cũng không có lập tức thu thập hành lý rời đi, trước khi rời tông môn, còn có một vật rất trọng yếu phải lấy cho phụ mẫu... chính là Thạch Tủy linh dịch.
Lúc mặt trời lặn, Diệp Chân đi thẳng tới Bách Tùng Phong.
- Lại đi tìm Sa Phi? Sa Phi có bằng hữu như ngươi thật đúng là phúc khí của hắn, không bao lâu nữa, ta nghĩ Sa Phi cũng có thể tấn cấp làm đệ tử ngoại môn.
Thời điểm Diệp Chân đi qua, trùng hợp gặp Triệu quản sự của Bách Tùng Phong.
- Hẳn là phúc khí của ta mới đúng, lúc trước nếu không có Sa Phi che chở, nào có ta hiện tại.
Cười ha hả nói chuyện vài câu, lúc Triệu quản sự định cáo từ rời đi, đột nhiên Diệp Chân nhớ một sự tình.
- Triệu quản sự, muốn hỏi thăm ngươi một người, không biết ngươi có biết hay không.
- Diệp Chân, ngươi cứ hỏi là được, nếu lão phu biết, tuyệt đối sẽ không che giấu.
Triệu quản sự cười nói.
- Đồ Phương Diệp, đệ tử chân truyền Đồ Phương Diệp đã từng vẫn lạc, ngài...
Ba chữ “Đồ Phương Diệp" vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Triệu quản sự liền biến đổi, cắt ngang lời nói của Diệp Chân, hạ giọng nói:
- Ngươi nghe ngóng chuyện của người này làm gì?
- Ta...
- Bất kể vì cái gì, nhớ kỹ, sự tình của Đồ Phương Diệp, không nên hỏi thăm. Chuyện của hắn không phải việc ngươi có thể nghe ngóng. Người này chính là cấm kỵ của tông môn!
- Được rồi, ta phải về nhà, ngươi muốn thăm Sa Phi liền đi nhanh đi!
Triệu quản sự nói.
Nhìn Triệu quản sự vội vã rời đi, thần sắc của Diệp Chân hơi ngưng trọng. Đệ tử chân truyền vẫn lạc kia lại là cấm kỵ của tông môn, xem ra cấm địa tông môn ở phía sau núi, cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng. Về sau nghe ngóng tin tức này phải cẩn thận một chút.
Giờ dậu, ở Bách Tùng Phong, là lúc rất nhiều đệ tử tạp dịch làm xong công việc trở về nghỉ ngơi. Nhìn thấy đệ tử ngoại môn như Diệp Chân đến, mặc dù rất nhiều người đều quen biết, nhưng vẫn cẩn thận đứng dậy vấn an, ánh mắt kính sợ nhìn về phía Diệp Chân.
Thật xa, Sa Phi liền thấy Diệp Chân.
Lúc này đây, Sa Phi không có như thường ngày trước cùng Diệp Chân nói việc nhà, mà kéo Diệp Chân vào phòng của hắn, sau đó thần sắc nghiêm nghị hỏi:
- Diệp Chân, gần đây có phải ngươi đắc tội người nào hay không?
Liêu Phi Bạch lấy ra một bức thư nói.
- Còn có mười viên Tẩy Tủy đan này, ngươi cũng phải tự tay để Mông lão phu nhân và con trai của nàng dùng. Thời điểm cần, ngươi phải lấy Chân Nguyên thúc dục, trợ giúp bọn họ luyện hóa dược lực. Đây là mười bình Huyết Nguyên đan đặc chế, mỗi một viên chỉ có một phần mười dược lực của Huyết Nguyên đan mà các ngươi dùng, ngươi lặng lẽ giao cho Mông Tiểu Nguyệt, bảo nàng mỗi ngày dùng một hạt. Ngươi biết Hùng Vương Đam Sơn Quyền không?
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Ngươi tự mình truyền cho con trai duy nhất của Mông lão phu nhân.
- Thế nhưng quy củ của tông môn?
Diệp Chân nhíu mày.
- Hết thảy đã có ta!
Liêu Phi Bạch vung đầu ngón tay, nói cực kỳ tự tin. Diệp Chân cũng chỉ có thể gật đầu.
- Mặt khác, nơi này có ngàn lượng hoàng kim, năm ngàn lượng bạch ngân, đến lúc đó, ngươi có thể âm thầm liên hệ quản gia của Mông gia, thay Mông gia mua chút điền sản ruộng đất.
Liêu Phi Bạch căn dặn càng ngày càng kỳ quái, ra tay cũng cực kỳ xa xỉ. Nhìn thần sắc kiên định của Liêu Phi Bạch, Diệp Chân cũng chỉ có thể gật đầu.
- Nhớ rõ ràng chưa?
Sau khi nói xong, Liêu Phi Bạch hỏi.
- Nhớ rõ! Nhưng Liêu giáo tập, quận Âm Sơn lớn như vậy, họ Mông nói không chừng có mấy chục trên trăm nhà, làm sao ta tìm được Mông phu nhân kia, ngươi ít nhất cũng phải cho ta địa chỉ cụ thể?
Diệp Chân hỏi.
Liêu Phi Bạch nhíu mày.
- Địa chỉ cụ thể ta cũng không biết. Có điều, ở trong quận Âm Sơn, chỉ cần ngươi nghe ngóng Mông gia Mông lão phu nhân, tuyệt không nhà thứ hai dám giả mạo.
Diệp Chân nhíu mày, ngay cả địa chỉ cụ thể cũng không có, vấn đề này không dễ xử lý.
- Liêu giáo tập, muốn tìm gia đình kia, có thể thêm...
- Mông Xuyên, nghe được cái tên này, hẳn không cần ta nói nhiều?
Diệp Chân giật mình, Mông Xuyên là nhân vật nổi tiếng nước Hắc Thủy, ít nhất ở trong mười ba quận Bắc Địa, chính là một nhân vật anh hùng truyền kỳ, còn từng là đệ tử của Tề Vân Tông. Chỉ tiếc tuổi trẻ mất sớm.
- Không cần, ta biết nên làm như thế nào.
Diệp Chân lớn tiếng nói.
Dừng một chút, Diệp Chân lại nhỏ giọng hỏi:
- Liêu giáo tập, bức thư này có gấp không, ta đưa qua muộn mấy ngày có được không?
- Ngươi có việc gì?
- Ta định về nhà thăm phụ mẫu, nhà của ta ở quận Vũ An. Quận Âm Sơn cách quận Vũ An khoảng ngàn dặm, nếu không gấp, ta muốn về Vũ An thăm phụ mẫu trước, rồi mới đi Âm Sơn, như vậy sẽ rất tiết kiệm thời gian.
Diệp Chân nói.
Nghe vậy, Liêu Phi Bạch hơi nhíu mày.
- Bức thư này cũng không gấp, sớm muộn mấy ngày không sao cả, nhưng bây giờ là thời điểm trọng yếu để ngươi tu luyện, trước hai mươi tuổi, mỗi một ngày, đều cực kỳ trân quý. Lúc này ngươi về nhà thăm người thân, có ảnh hưởng tu vi của ngươi, ngươi không rõ sao? Diệp Chân, tình hình như vậy, cha mẹ của ngươi cũng không nguyện ý nhìn thấy.
Diệp Chân im lặng, đột nhiên trên mặt hiển hiện một tia cảm xúc khó mà nói rõ:
- Lúc ta còn chưa tới Tề Vân Tông, cả ngày ở nhà áo cơm không lo, hết thảy đều có cha mẹ lo lắng, sống không có tim không có phổi. Thế nhưng đến Tề Vân Tông làm đệ tử tạp dịch, mới phát hiện sinh hoạt rất khó. Mấy tháng trước, cha mẹ ta ngàn dặm xa xôi đến thăm ta, ta đột nhiên phát hiện, phụ thân đang ở tuổi tráng niên, lại có tóc trắng, đã như vậy, hai người ngay cả lộ phí trở về cũng cho ta, để cho ta mua đan dược tăng cao tu vi. Ta đột nhiên nhớ tới một câu trong sách... con muốn nuôi dưỡng cha mẹ mà cha mẹ không đợi được.
Nói đến đây, Diệp Chân nhoẻn miệng cười.
- Cho nên ta cảm thấy, chờ tương lai hối hận, không bằng hiện tại hành động. Còn tu vi, ta ban ngày chạy đi, đêm tối tu luyện, sẽ không làm lỡ.
Diệp Chân bình tĩnh nói, Liêu Phi Bạch lại giật mình, trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện ra một tia đau thương khó mà nói rõ.
- Con muốn nuôi dưỡng cha mẹ mà cha mẹ không đợi được… Diệp Chân, ngươi hạnh phúc hơn ta... Đi đi!
Diệp Chân vừa mới bước ra nội viện, Liêu Phi Bạch ở sau lưng lại hô một tiếng.
- Diệp Chân, chờ chút. Trước kia ta không biết chuyện này, nên không có chuẩn bị, nơi này còn có bốn viên Tẩy Tủy Đan, mang cho cha mẹ ngươi, xem như một chút tâm ý của ta.
Đang khi nói chuyện, một bình đan dược bay vào trong ngực Diệp Chân.
Diệp Chân ngẩn người, Liêu giáo tập ngươi cho cha mẹ ta chút tâm ý, đây là chuyện gì?
Cái này không khoa học!
- Còn không đi, muốn kiếm bổ nữa sao?
Không đợi Diệp Chân phản ứng, hàn băng kiếm quang của Liêu giáo tập bay ra, mang theo uy thế kinh khủng, thẳng bức Diệp Chân, dọa Diệp Chân sợ đến chạy như điên.
Diệp Chân cảm ứng được, lúc này đây hàn băng kiếm quang cực kỳ kinh khủng, chỉ vừa đi ra, sương lạnh liền ngưng tụ bốn phía.
Diệp Chân đi rồi, một tầng hơi nước từ trong mắt của Liêu Phi Bạch tuôn ra, hóa thành sương trắng ngưng kết ở trên lông mi. Trong hàn băng kiếm quang, Liêu Phi Bạch như hóa thành một tinh linh băng sương đau thương.
- Liêu tỷ tỷ, ngươi cho cha mẹ Diệp Chân chút tâm ý, người biết thì rõ ràng ngươi thấy cảnh sinh tình, người không biết còn tưởng rằng ngươi có ý với Diệp Chân.
Thân ảnh của Thải Y từ trong nhà đi ra, tay áo vung lên, lập tức tan đi băng sương cả phòng.
Sương mù trong mắt Liêu Phi Bạch tan biến, đau thương cũng không còn, khí khái hào hùng thoáng hiện.
- Như thế nào, Thải Y ngươi ghen tuông sao? Nếu phải, ngươi nhanh đuổi theo, cũng cho phụ mẫu của Diệp Chân chút tâm ý?
Đôi má của Thải Y Tiên Tử lập tức bay lên hai đóa hồng vân.
- Liêu tỷ tỷ, ngươi thật xấu, chỉ lấy ta làm trò cười, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.
Trong tiếng cười như chuông bạc, hai tay của Thải Y Tiên Tử nhanh như tia chớp chọc vào dưới nách Liêu Phi Bạch, hai nữ lập tức đùa giỡn.
Mặc dù Diệp Chân rất nhớ nhà, nhưng lại không có lập tức về.Về nhà thăm người thân trọng yếu, nhưng không thể bỏ thể tu luyện, Diệp Chân ý định, ở trong tông môn hai ba ngày, sơ bộ học được Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, lại trở về cũng không muộn.
Hơn nữa, xét thấy tác dụng thần kỳ của Thạch Tủy linh dịch, Diệp Chân chuẩn bị mang một ít về nhà, lặng lẽ cho phụ mẫu dùng, vài ngày trước vì đột phá, Thạch Tủy linh dịch tích lũy được đều dùng không sai biệt lắm, Diệp Chân chuẩn bị ở lại mấy ngày, tích góp chút Thạch Tủy linh dịch.
Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, công pháp Nhân giai Thượng phẩm, tổng cộng chia làm sáu tầng, nghe nói chính là một môn công pháp mà năm đó tổ sư của Tề Vân Tông tu luyện qua.
Ba tầng đầu chú trọng ngưng luyện chân khí, có thể nói thiên chuy bách luyện, tích góp nội tình, lúc tu luyện tiến độ rất chậm, tốn thời gian dài, là gần gấp đôi những môn công pháp khác.
Nhưng tầng bốn có thể ngưng luyện ra cương khí, ngưng tụ thành Chân Cương hộ thể không thể phá vỡ. Vào tầng năm cương khí có thể ly thể ba trượng, ở trong mười bước lấy tính mạng người, dễ như trở bàn tay, không ai địch nổi.
Về phần tầng sáu, luyện thành Nhất Khí Hỗn Nguyên đụng chạm đến cảnh giới Dẫn Linh tiên thiên.
Chỉ là giới thiệu vắn tắt của Nhất Khí Hỗn Nguyên Công đã khiến Diệp Chân kinh ngạc.
Ngưng luyện ra Chân Cương hộ thể, đây chính là tiêu chí đặc hữu của Chân Nguyên cảnh tam trọng. Nói cách khác, chỉ cần tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công này tới tầng bốn là có thể có được chiến lực tương đương Chân Nguyên cảnh tam trọng.
Trong sách còn có chú giải mà Liêu Phi Bạch tự tay ghi, còn có các địa phương cần chú ý khi tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, đã có chú giải của Liêu Phi Bạch, Diệp Chân tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công càng thêm dễ dàng.
....
Năm ngày sau, trên một vách núi vắng vẻ, Diệp Chân khoanh chân ngồi, ngực đột nhiên gồ lên, từ trên xuống dưới không ngừng phập phồng.
Theo Diệp Chân khí tức tán phát ra càng ngày càng ngưng trọng, ngực và bụng dưới phập phồng càng ngày càng lợi hại.
- Phốc!
Toàn thân phập phồng đột nhiên biến mất, trong miệng Diệp Chân phun ra một ngụm bạch khí như thực chất, đâm vào trên cây tùng to cở miệng chén cách năm mét, cây tùng lập tức gãy nát.
- Tinh Huyết Nguyên Thể Công tam trọng chuyển hóa toàn bộ tu vi, lại thêm mười mấy viên Ngưng Chân Đan gia trì, lúc này mới khó khăn lắm đụng chạm đến cánh cửa Nhất Khí Hỗn Nguyên Công tầng ba, Nhất Khí Hỗn Nguyên Công này thăng cấp, quả nhiên rất chậm.
Lẩm bẩm một tiếng, trên mặt Diệp Chân lại hiện ra vẻ vui mừng.
Tuy Nhất Khí Hỗn Nguyên Công này thăng cấp chậm, nhưng chỉ đụng chạm đến ngưỡng cửa Nhất Khí Hỗn Nguyên Công tầng ba, lại làm cho tổng sản lượng Chân Nguyên trong đan điền của Diệp Chân gia tăng lên gần một thành. Hơn nữa Chân Nguyên trong cơ thể ở dưới Nhất Khí Hỗn Nguyên Công và Thận Long Châu tác dụng, đã ngưng luyện giống như thủy ngân.
So với lúc ban đầu, Diệp Chân ngưng luyện ra vài giọt Chân Nguyên mà nói quả thực tinh thuần gấp mấy chục lần.
Lực lượng ẩn chứa trong một giọt Chân Nguyên thuần túy này, Diệp Chân chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy khủng bố.
Tu luyện Nhất Khí Hỗn Nguyên Công tới trình độ trước mắt, lại dưới tình huống thiếu khuyết Ngưng Chân Đan phụ trợ, tiếp đó chỉ có thể từ từ mài dũa.
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Chân liền chuẩn bị thu thập hành lý về nhà thăm người thân. Hơn nữa thời gian về nhà cũng không thể kéo dài thêm.
Kì hội của Diệp gia tộc đã tới gần, lúc này đây, Diệp Chân muốn cho cho cha mẹ một lần nở mày nở mặt!
Đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông thì có quyền lợi về nhà thăm người thân. Trước khi về nhà, phải tới chỗ đại điện tông môn cùng quản phong chấp sự đăng ký.
Dựa vào thân phận thứ hai trên Địa Bảng của Diệp Chân, những thủ tục này hoàn thành rất nhanh. Có điều, Diệp Chân cũng không có lập tức thu thập hành lý rời đi, trước khi rời tông môn, còn có một vật rất trọng yếu phải lấy cho phụ mẫu... chính là Thạch Tủy linh dịch.
Lúc mặt trời lặn, Diệp Chân đi thẳng tới Bách Tùng Phong.
- Lại đi tìm Sa Phi? Sa Phi có bằng hữu như ngươi thật đúng là phúc khí của hắn, không bao lâu nữa, ta nghĩ Sa Phi cũng có thể tấn cấp làm đệ tử ngoại môn.
Thời điểm Diệp Chân đi qua, trùng hợp gặp Triệu quản sự của Bách Tùng Phong.
- Hẳn là phúc khí của ta mới đúng, lúc trước nếu không có Sa Phi che chở, nào có ta hiện tại.
Cười ha hả nói chuyện vài câu, lúc Triệu quản sự định cáo từ rời đi, đột nhiên Diệp Chân nhớ một sự tình.
- Triệu quản sự, muốn hỏi thăm ngươi một người, không biết ngươi có biết hay không.
- Diệp Chân, ngươi cứ hỏi là được, nếu lão phu biết, tuyệt đối sẽ không che giấu.
Triệu quản sự cười nói.
- Đồ Phương Diệp, đệ tử chân truyền Đồ Phương Diệp đã từng vẫn lạc, ngài...
Ba chữ “Đồ Phương Diệp" vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Triệu quản sự liền biến đổi, cắt ngang lời nói của Diệp Chân, hạ giọng nói:
- Ngươi nghe ngóng chuyện của người này làm gì?
- Ta...
- Bất kể vì cái gì, nhớ kỹ, sự tình của Đồ Phương Diệp, không nên hỏi thăm. Chuyện của hắn không phải việc ngươi có thể nghe ngóng. Người này chính là cấm kỵ của tông môn!
- Được rồi, ta phải về nhà, ngươi muốn thăm Sa Phi liền đi nhanh đi!
Triệu quản sự nói.
Nhìn Triệu quản sự vội vã rời đi, thần sắc của Diệp Chân hơi ngưng trọng. Đệ tử chân truyền vẫn lạc kia lại là cấm kỵ của tông môn, xem ra cấm địa tông môn ở phía sau núi, cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng. Về sau nghe ngóng tin tức này phải cẩn thận một chút.
Giờ dậu, ở Bách Tùng Phong, là lúc rất nhiều đệ tử tạp dịch làm xong công việc trở về nghỉ ngơi. Nhìn thấy đệ tử ngoại môn như Diệp Chân đến, mặc dù rất nhiều người đều quen biết, nhưng vẫn cẩn thận đứng dậy vấn an, ánh mắt kính sợ nhìn về phía Diệp Chân.
Thật xa, Sa Phi liền thấy Diệp Chân.
Lúc này đây, Sa Phi không có như thường ngày trước cùng Diệp Chân nói việc nhà, mà kéo Diệp Chân vào phòng của hắn, sau đó thần sắc nghiêm nghị hỏi:
- Diệp Chân, gần đây có phải ngươi đắc tội người nào hay không?
Tác giả :
Trư Tam Bất