Tao Ghét Mày
Chương 7: Cảm xúc kỳ lạ
Ngày hôm sau đi học thật là vui. Bạn bè vẫn không ngớt lời khen nhau về tối hôm qua. Nó vui lắm, nhưng sáng nay nó hơi mệt. Chắc tại tối quá thức khuya quá. Mà sáng nay nó cũng đã ăn uống gì đâu. Nó nhức đầu nhưng vẫn cố chịu đựng. Nó ghét phải nhìn thấy cái bản mặt người khác lo lắng cho nó. Dù không bik có ai lo cho nó không nữa. Tiểt đầu tiên, tiết Toán. Thầy giáo bước vào lớp. Vẫn cái dáng mập mập quen thuộc
_ Các em lấy giấy ra làm bài 15’
_ Thôi thầy ơi_ Lớp nó bắt đầu mè nheo, lần nào cũng thế
_ Câu đầu tiên_ Thầy bắt đầu đọc, giả vờ không nghe thấy. Lớp nó cuống cuồng xé giấy. Tiếng rẹt rẹt làm nó thấy khó chịu. Đề bài có 3 câu. Hai câu đầu khá dễ đối với nó. Câu 3 dành cho học sinh giỏi nên hơi khó, nhưng câu này chỉ có 1 điểm nên nhiều đứa làm xong hai câu đầu đã bỏ bút nộp bài luôn. Nó nhăn nhó, nhìn khuôn mặt thấy tội. Nó không có vấn đề gì với bài số 3 này. Sở dĩ nó khổ sở vậy là vì nó nhức đầu quá. Khó mà tập trung suy nghĩ được. Hoàng ngồi bên cạnh cũng đã làm xong từ lâu. Nhìn thấy nó khổ sở vậy, Hoàng thấy hơi nhoi nhói.
_Hết giờ, các em bỏ bút xuống. Lệ Mai và Dương đi thu bài cho thầy.
Nó đứng dậy đi thu bài, thu đến bàn thứ tư bất chợt nó thấy trời đất như tối sầm lại. Nó ngã khuỵu, ngất xỉu trước bao nhiêu con mắt lo lắng của tụi bạn
_ Lệ Mai, mày sao vậy?_ Tiếng Hoàng hét lên.
_ Một bạn đưa Mai xuống phòng y tế đi._ Thầy giáo chỉ đạo rất nhanh, không một chút suy nghĩ. Có lẽ trường hợp học sinh không làm được bài rồi ngất xỉu với thầy là quá đỗi bình thường.
_ Để em. _Không cần để ai phân công, Hoàng nhanh chóng bế nó rồi chạy vù ra khỏi lớp. Thân hình nhỏ bé của nó thì chả thành vấn đề so với chiều cao 1m 67 của Hoàng.
_ Một bạn nữa đi kèm với bạn đi
_ Em đi cho_ Huyền cất tiếng rồi chạy theo hai đứa nó.
_ Chà, hầu như năm nào cũng có trường hợp học sinh ngất xỉu thế này. Chắc tại do áp lực bài khó đây mà._ Thầy chép miệng
_Thưa thầy, Lệ Mai không thế đâu ạ. Bạn ấy ngất xỉu vì chưa ăn sáng chứ không phải áp lực đâu._ Dương đột nhiên lên tiếng bênh vực
_ Đúng đó thầy. Lệ Mai tuyệt đối không như vậy đâu._ Huy cũng hùa theo. Rồi sau đó là cả lớp.
_Để thầy xem bài của Lệ Mai xem sao. Mà nè, lớp mình những ai làm được câu 3?_ Thầy chợt hỏi. Sau đó thì có đúng một người giơ tay. Tất nhiên đó là Dương rồi. Lớp phó học tập mà. Thầy bước về chỗ bàn giáo viên, mở xấp bài ra tìm bài của nó. Thầy nhìn lướt qua hai câu đầu. Đáp số đúng. Câu thứ ba, thầy nhìn khá kĩ và lâu. Thầy không tin vào mắt mình. Đáp số vẫn đúng. Nhưng bài toán được giải bằng cách mà chính thầy cũng không nghĩ ra.
_ Dương, em giải bài 3 như thế nào?_ Thầy nghiêm mặt, trên trán thầy xuất hiện những nếp nhăn
_ Dạ em làm theo cách thông thường là.........
_ À, cái đó thì không sao. Lớp này, bạn Lệ Mai có một cách giải rất ngắn, rất hay và độc đáo. Vận dụng những kiến thức đã học rất tốt._ Sau đó thầy viết lại bài đó cho cả lớp xem và ai cũng trầm trồ khen Lệ Mai. Thầy mỉm cười hiền từ, lấy bút đỏ viết con 10 vào bài của nó rồi thêm lời phê" Thầy thật sự ngạc nhiên về bài 3 đấy Lệ Mai". Và tất nhiên là chưa ai biết thầy phê cái gì.
Ở phòng y tế, bác sĩ ở đó đang đỡ nó lên giường bệnh. Cô vội vàng làm những động tác sơ cứu đơn giản. Sau đó, nó từ từ tỉnh lại. Huyền đang đỡ nó, nhìn sang phía Hoàng. Cô bé khẽ mỉm cười khi thấy khuôn mặt lo lắng của Hoàng và đôi tay vẫn nắm chặt tay nó.
“ Tỉnh lại đi mà Mai. Mày đừng làm tao lo lắng thế chứ!" Những suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Hoàng. Lúc đó, Hoàng mới nhận ra tay mình nắm chặt tay nó. Tim Hoàng đập nhanh, một cảm giác như có luồng điện chạy qua người. Hoàng thật sự lo lắng cho nó. Một cảm giác thật kì lạ mà Hoàng chưa hề có trước đó. Đây là cái gì đây?
_ Cô bé tỉnh rồi hả?_ Tiếng của bác sĩ vang lên
_ ......... Đây là đâu?_ Nó ngơ ngác hỏi, Hoàng và Huyền cũng vui mừng ra mặt
_ Mày đang ở phòng y tế. Lúc nãy mày ngất xỉu làm lớp lo quá. Giờ thì không sao rồi_ Huyền vui đến phát khóc.
_ Uhm. Cảm ơn tụi mày nhe..... ơ_ Nó vội giật tay lại, Hoàng cũng hiểu ý, thả tay nó ra nhưng ngay lúc này đây, tim cậu bạn vẫn đập nhanh
_ Cô bé tên gì để chị ghi vô sổ nè?_ Bác sĩ lại mỉm cười, có lẽ vì thấy phản ứng của nó với Hoàng
_ Dạ, Lệ Mai lớp 10A2 ạ_ Đầu nó vẫn còn đau như búa bổ, nặng trịch
_ Cô bé cứ nằm đây nghỉ ngơi nhé! Còn hai em thì về lớp được rồi đó_ Bác sĩ nói với nó rồi quay sang hai đứa kia.
_ Vậy tụi tao về nhé!_ Huyền lên tiếng
_ Nằm nghỉ cho khoẻ nhanh nha!_ Hoàng có vẻ hơi luyến tiếc khi phải đứng dậy ra về. Lúc Hoàng và Huyền đi hẳn, bác sĩ trò truyện với nó
_ Cô bé là Lệ Mai hả?
_ Dạ vâng ạ_ Nó có vẻ khép nép
_ Cô bé không cần phải sợ gì đâu. Chị cũng chỉ hơn tụi em có vài tuổi thôi. Gọi chị cho thân mật. _ Bác sĩ lại mỉm cười
_ Chị tên gì ạ?_ Nó cũng cười thật tươi hết sức có thể với cái mặt nhăn nhó để đáp lại
_ Chị là Diệp. Phụ trách phòng y tế cho học sinh.
_ Dạ em nhớ rồi.
_ Anh chàng lúc nãy tên gì đó?_ Chị ấy có vẻ úp mở
_ Dạ Hoàng ạ. Cậu ấy ngồi cạnh em
_ Nó thích em hả?_ Lúc này, chị ấy cười thật tinh nghịch và trẻ con
_ Ơ, em đâu có biết gì đâu_ Nó lại đỏ mặt rồi
_ Đừng ngại. Chị cũng đã từng ở tuổi các em nên biết mà. Vả lại chị còn hay tiếp xúc với học sinh nên hiểu tâm lý lắm. Cũng có nhiều bạn đến tâm sự với chị nữa. Nhưng em và cái cậu Hoàng đó thật đặc biệt đấy
_ Chị.....Thật sự là em đâu có gì đâu_ Nó chối bay chối biến
_ Uh. Có thể là em thì không . Nhưng mà cái cách cậu ấy bế em vô đây rất nhẹ nhàng, lại còn nắm tay em thật chặt nữa. Điều này làm chị ngạc nhiên đấy
_ Hì. Tụi em chỉ là bạn thôi mà.
_ Tạm thời thôi. Mà em ngủ đi, lát tỉnh dậy là khỏ ngay ấy mà. Một viên aspirin nhé!_ Chị ấy chìa viên thuốc và ly nước cho nó.
_ Dạ em cám ơn_ Nó đỡ lấy cái ly, uống một hơi rồi từ từ đặt mình xuống.
Về lớp, Hoàng và Huyền bị bọn trong lớp tra khảo ghê quá. Nhưng Hoàng thì chỉ ngồi cười mà không nói. Hoàng đang nghĩ về cái cảm xúc đó. Hoàng vẫn không hiểu tại sao mình lại nắm tay nó. Buổi trưa, giờ ra về, nó bước ra khỏi phòng y tế. Vừa lết được mấy bước thì đã thấy Dương, Huy, Huyền và Hoàng đến đón nó. Lại còn chu đáo mang cả cặp cho nó nữa.
_ Hết mệt chưa hả Mai?_ Hoàng hỏi thăm
_ Uh. Đỡ rồi. Ngủ một giấc thế mà hay. Cũng đỡ nhiều lắm._ Nó mỉm cười gượng gaọ. Và tất nhiên ai cũng nhận ra cái bản mặt nhăn nhó của nó. Ai cũng biết rằng nó rất mệt nhưng chỉ cố vui.
_ Đi về đi. Đội nón của tao nè_ Huy lại cởi nón ra đưa cho nó._ Lên đây tao chở về.
_ Huy cứ chở Huyền về đi. Để tao chở Mai cho_ Dương đột ngột lên tiếng, mặc dù khi nãy anh chàng không nói tiếng nào.
_ Ờ vậy đi. Vậy tụi tao về trước nhe!_ Huyền đáp lời
_ Uhm. Bọn tao sẽ về sớm mà. Dù sao thì chiều nay cũng không có tiết_ Dương trả lời rành rọt
_ Vậy tao về trước nhe_ Hoàng chợt nhận ra mình không thể làm gì trong cái việc đưa nó về này nên lên tiếng rút lui sớm
Sau đó thì nó và Dương thong dong xe đạp đi trên phố. Con đường này rõ ràng khong phải là đường về nhà
_ Mình đang đi đâu vậy Dương?_ NÓ tò mò hỏi
_ Uhm...........Rồi sẽ biết mà. _ Dương mỉm cười nhưng nó đã không thấy nụ cười đó. Rất toả nắng.....y hệt một ai đó. Dương đưa nó đến công viên Ánh Sáng. Gởi xe xong, Dương dẫn nó đến một vạt cỏ tách hẳn với bên ngoài. Nơi đây có rất nhìêu hoa dại, loại hoa màu hồng hồng rất xinh. Và chỉ nhìn thì biết vạt cỏ này được chăm sóc rất kĩ lưỡng
_ Qua đây chi vậy Dương?_ NÓ khẽ hỏi
_ Cho đầu óc mày nó thảnh thơi. Chỗ này là tao chăm đó. Thấy hoa đẹp không?
_ Thật á?_ Nó ngạc nhiên_ Đẹp lắm.
_ Ăn đi nè_ Dương đưa cho nó một đống đồ ăn. Bánh mì, bánh quy, nói chung là đủ cả. Không thiếu gì ột buổi dã ngoại
_ Bộ mày tính cho tao đi picnic hả?
_ Hì._ Dương chỉ khẽ cười rồi lấy ra một cái hộp bự đã được gói ghém cẩn thận bằng một cái khăn.
_ Cái gì đó?_ Nó lại tò mò rồi
_ Dâu tây phủ sôcôla tao làm đó_ Dương mở nắp hộp. Từng lớp dâu phủ xếp chồng lên nhau rất đẹp. Mà ăn thì cũng rất ngon.
_ Woa. Tao không tin luôn đó_ NÓ trầm trồ khen
_ Ăn đi. Quà của tao ày đó
_ Nhân dịp gì đó?_ Nó ngớ mặt ra
_ Trời đất. Đừng có nói với tao sinh nhật mình mà mày cũng không nhớ nha. _ Dương bất ngờ quá, vẻ mặt hơi thất vọng
_ Ủa hôm nay ....... a. Đúng là sinh nhật tao thật. Mà sao mày biết?_
_ Tao là bạn mày mà.
Trong phòng mình, Hoàng đang xem cái bảng thông tin học sinh của lớp mình. Hoàng dừng lại ở tên nó. Liếc qua chỗ ngày sinh, hôm nay là sinh nhật nó. Không kịp tắt máy tính, Hoàng lấy áo khoác, leo lên xe máy rồi ga chạy thẳng ra phố. Hoàng lượn vài vòng, sau đó dừng lại ở hàng bán đồ cổ. Hoàng thấy hai sợi dây chuyền rất đẹp. Chúng là một đôi. Hoàng hơi lưỡng lự nhưng dường như sợi dây có sức hút mãnh liệt tới Hoàng, thôi thúc Hoàng phải mua nó. Và ngày hôm sau khi đi học, trên cổ nó đã xuất hiện một sợi dây chuyền mới. Có khắc chữ H, do hôm wa Hoàng nhờ người khắc lên. Và cổ Hoàng, mặc dù giấu rất kĩ, sợi dây có khắc chữ M.
_ Các em lấy giấy ra làm bài 15’
_ Thôi thầy ơi_ Lớp nó bắt đầu mè nheo, lần nào cũng thế
_ Câu đầu tiên_ Thầy bắt đầu đọc, giả vờ không nghe thấy. Lớp nó cuống cuồng xé giấy. Tiếng rẹt rẹt làm nó thấy khó chịu. Đề bài có 3 câu. Hai câu đầu khá dễ đối với nó. Câu 3 dành cho học sinh giỏi nên hơi khó, nhưng câu này chỉ có 1 điểm nên nhiều đứa làm xong hai câu đầu đã bỏ bút nộp bài luôn. Nó nhăn nhó, nhìn khuôn mặt thấy tội. Nó không có vấn đề gì với bài số 3 này. Sở dĩ nó khổ sở vậy là vì nó nhức đầu quá. Khó mà tập trung suy nghĩ được. Hoàng ngồi bên cạnh cũng đã làm xong từ lâu. Nhìn thấy nó khổ sở vậy, Hoàng thấy hơi nhoi nhói.
_Hết giờ, các em bỏ bút xuống. Lệ Mai và Dương đi thu bài cho thầy.
Nó đứng dậy đi thu bài, thu đến bàn thứ tư bất chợt nó thấy trời đất như tối sầm lại. Nó ngã khuỵu, ngất xỉu trước bao nhiêu con mắt lo lắng của tụi bạn
_ Lệ Mai, mày sao vậy?_ Tiếng Hoàng hét lên.
_ Một bạn đưa Mai xuống phòng y tế đi._ Thầy giáo chỉ đạo rất nhanh, không một chút suy nghĩ. Có lẽ trường hợp học sinh không làm được bài rồi ngất xỉu với thầy là quá đỗi bình thường.
_ Để em. _Không cần để ai phân công, Hoàng nhanh chóng bế nó rồi chạy vù ra khỏi lớp. Thân hình nhỏ bé của nó thì chả thành vấn đề so với chiều cao 1m 67 của Hoàng.
_ Một bạn nữa đi kèm với bạn đi
_ Em đi cho_ Huyền cất tiếng rồi chạy theo hai đứa nó.
_ Chà, hầu như năm nào cũng có trường hợp học sinh ngất xỉu thế này. Chắc tại do áp lực bài khó đây mà._ Thầy chép miệng
_Thưa thầy, Lệ Mai không thế đâu ạ. Bạn ấy ngất xỉu vì chưa ăn sáng chứ không phải áp lực đâu._ Dương đột nhiên lên tiếng bênh vực
_ Đúng đó thầy. Lệ Mai tuyệt đối không như vậy đâu._ Huy cũng hùa theo. Rồi sau đó là cả lớp.
_Để thầy xem bài của Lệ Mai xem sao. Mà nè, lớp mình những ai làm được câu 3?_ Thầy chợt hỏi. Sau đó thì có đúng một người giơ tay. Tất nhiên đó là Dương rồi. Lớp phó học tập mà. Thầy bước về chỗ bàn giáo viên, mở xấp bài ra tìm bài của nó. Thầy nhìn lướt qua hai câu đầu. Đáp số đúng. Câu thứ ba, thầy nhìn khá kĩ và lâu. Thầy không tin vào mắt mình. Đáp số vẫn đúng. Nhưng bài toán được giải bằng cách mà chính thầy cũng không nghĩ ra.
_ Dương, em giải bài 3 như thế nào?_ Thầy nghiêm mặt, trên trán thầy xuất hiện những nếp nhăn
_ Dạ em làm theo cách thông thường là.........
_ À, cái đó thì không sao. Lớp này, bạn Lệ Mai có một cách giải rất ngắn, rất hay và độc đáo. Vận dụng những kiến thức đã học rất tốt._ Sau đó thầy viết lại bài đó cho cả lớp xem và ai cũng trầm trồ khen Lệ Mai. Thầy mỉm cười hiền từ, lấy bút đỏ viết con 10 vào bài của nó rồi thêm lời phê" Thầy thật sự ngạc nhiên về bài 3 đấy Lệ Mai". Và tất nhiên là chưa ai biết thầy phê cái gì.
Ở phòng y tế, bác sĩ ở đó đang đỡ nó lên giường bệnh. Cô vội vàng làm những động tác sơ cứu đơn giản. Sau đó, nó từ từ tỉnh lại. Huyền đang đỡ nó, nhìn sang phía Hoàng. Cô bé khẽ mỉm cười khi thấy khuôn mặt lo lắng của Hoàng và đôi tay vẫn nắm chặt tay nó.
“ Tỉnh lại đi mà Mai. Mày đừng làm tao lo lắng thế chứ!" Những suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Hoàng. Lúc đó, Hoàng mới nhận ra tay mình nắm chặt tay nó. Tim Hoàng đập nhanh, một cảm giác như có luồng điện chạy qua người. Hoàng thật sự lo lắng cho nó. Một cảm giác thật kì lạ mà Hoàng chưa hề có trước đó. Đây là cái gì đây?
_ Cô bé tỉnh rồi hả?_ Tiếng của bác sĩ vang lên
_ ......... Đây là đâu?_ Nó ngơ ngác hỏi, Hoàng và Huyền cũng vui mừng ra mặt
_ Mày đang ở phòng y tế. Lúc nãy mày ngất xỉu làm lớp lo quá. Giờ thì không sao rồi_ Huyền vui đến phát khóc.
_ Uhm. Cảm ơn tụi mày nhe..... ơ_ Nó vội giật tay lại, Hoàng cũng hiểu ý, thả tay nó ra nhưng ngay lúc này đây, tim cậu bạn vẫn đập nhanh
_ Cô bé tên gì để chị ghi vô sổ nè?_ Bác sĩ lại mỉm cười, có lẽ vì thấy phản ứng của nó với Hoàng
_ Dạ, Lệ Mai lớp 10A2 ạ_ Đầu nó vẫn còn đau như búa bổ, nặng trịch
_ Cô bé cứ nằm đây nghỉ ngơi nhé! Còn hai em thì về lớp được rồi đó_ Bác sĩ nói với nó rồi quay sang hai đứa kia.
_ Vậy tụi tao về nhé!_ Huyền lên tiếng
_ Nằm nghỉ cho khoẻ nhanh nha!_ Hoàng có vẻ hơi luyến tiếc khi phải đứng dậy ra về. Lúc Hoàng và Huyền đi hẳn, bác sĩ trò truyện với nó
_ Cô bé là Lệ Mai hả?
_ Dạ vâng ạ_ Nó có vẻ khép nép
_ Cô bé không cần phải sợ gì đâu. Chị cũng chỉ hơn tụi em có vài tuổi thôi. Gọi chị cho thân mật. _ Bác sĩ lại mỉm cười
_ Chị tên gì ạ?_ Nó cũng cười thật tươi hết sức có thể với cái mặt nhăn nhó để đáp lại
_ Chị là Diệp. Phụ trách phòng y tế cho học sinh.
_ Dạ em nhớ rồi.
_ Anh chàng lúc nãy tên gì đó?_ Chị ấy có vẻ úp mở
_ Dạ Hoàng ạ. Cậu ấy ngồi cạnh em
_ Nó thích em hả?_ Lúc này, chị ấy cười thật tinh nghịch và trẻ con
_ Ơ, em đâu có biết gì đâu_ Nó lại đỏ mặt rồi
_ Đừng ngại. Chị cũng đã từng ở tuổi các em nên biết mà. Vả lại chị còn hay tiếp xúc với học sinh nên hiểu tâm lý lắm. Cũng có nhiều bạn đến tâm sự với chị nữa. Nhưng em và cái cậu Hoàng đó thật đặc biệt đấy
_ Chị.....Thật sự là em đâu có gì đâu_ Nó chối bay chối biến
_ Uh. Có thể là em thì không . Nhưng mà cái cách cậu ấy bế em vô đây rất nhẹ nhàng, lại còn nắm tay em thật chặt nữa. Điều này làm chị ngạc nhiên đấy
_ Hì. Tụi em chỉ là bạn thôi mà.
_ Tạm thời thôi. Mà em ngủ đi, lát tỉnh dậy là khỏ ngay ấy mà. Một viên aspirin nhé!_ Chị ấy chìa viên thuốc và ly nước cho nó.
_ Dạ em cám ơn_ Nó đỡ lấy cái ly, uống một hơi rồi từ từ đặt mình xuống.
Về lớp, Hoàng và Huyền bị bọn trong lớp tra khảo ghê quá. Nhưng Hoàng thì chỉ ngồi cười mà không nói. Hoàng đang nghĩ về cái cảm xúc đó. Hoàng vẫn không hiểu tại sao mình lại nắm tay nó. Buổi trưa, giờ ra về, nó bước ra khỏi phòng y tế. Vừa lết được mấy bước thì đã thấy Dương, Huy, Huyền và Hoàng đến đón nó. Lại còn chu đáo mang cả cặp cho nó nữa.
_ Hết mệt chưa hả Mai?_ Hoàng hỏi thăm
_ Uh. Đỡ rồi. Ngủ một giấc thế mà hay. Cũng đỡ nhiều lắm._ Nó mỉm cười gượng gaọ. Và tất nhiên ai cũng nhận ra cái bản mặt nhăn nhó của nó. Ai cũng biết rằng nó rất mệt nhưng chỉ cố vui.
_ Đi về đi. Đội nón của tao nè_ Huy lại cởi nón ra đưa cho nó._ Lên đây tao chở về.
_ Huy cứ chở Huyền về đi. Để tao chở Mai cho_ Dương đột ngột lên tiếng, mặc dù khi nãy anh chàng không nói tiếng nào.
_ Ờ vậy đi. Vậy tụi tao về trước nhe!_ Huyền đáp lời
_ Uhm. Bọn tao sẽ về sớm mà. Dù sao thì chiều nay cũng không có tiết_ Dương trả lời rành rọt
_ Vậy tao về trước nhe_ Hoàng chợt nhận ra mình không thể làm gì trong cái việc đưa nó về này nên lên tiếng rút lui sớm
Sau đó thì nó và Dương thong dong xe đạp đi trên phố. Con đường này rõ ràng khong phải là đường về nhà
_ Mình đang đi đâu vậy Dương?_ NÓ tò mò hỏi
_ Uhm...........Rồi sẽ biết mà. _ Dương mỉm cười nhưng nó đã không thấy nụ cười đó. Rất toả nắng.....y hệt một ai đó. Dương đưa nó đến công viên Ánh Sáng. Gởi xe xong, Dương dẫn nó đến một vạt cỏ tách hẳn với bên ngoài. Nơi đây có rất nhìêu hoa dại, loại hoa màu hồng hồng rất xinh. Và chỉ nhìn thì biết vạt cỏ này được chăm sóc rất kĩ lưỡng
_ Qua đây chi vậy Dương?_ NÓ khẽ hỏi
_ Cho đầu óc mày nó thảnh thơi. Chỗ này là tao chăm đó. Thấy hoa đẹp không?
_ Thật á?_ Nó ngạc nhiên_ Đẹp lắm.
_ Ăn đi nè_ Dương đưa cho nó một đống đồ ăn. Bánh mì, bánh quy, nói chung là đủ cả. Không thiếu gì ột buổi dã ngoại
_ Bộ mày tính cho tao đi picnic hả?
_ Hì._ Dương chỉ khẽ cười rồi lấy ra một cái hộp bự đã được gói ghém cẩn thận bằng một cái khăn.
_ Cái gì đó?_ Nó lại tò mò rồi
_ Dâu tây phủ sôcôla tao làm đó_ Dương mở nắp hộp. Từng lớp dâu phủ xếp chồng lên nhau rất đẹp. Mà ăn thì cũng rất ngon.
_ Woa. Tao không tin luôn đó_ NÓ trầm trồ khen
_ Ăn đi. Quà của tao ày đó
_ Nhân dịp gì đó?_ Nó ngớ mặt ra
_ Trời đất. Đừng có nói với tao sinh nhật mình mà mày cũng không nhớ nha. _ Dương bất ngờ quá, vẻ mặt hơi thất vọng
_ Ủa hôm nay ....... a. Đúng là sinh nhật tao thật. Mà sao mày biết?_
_ Tao là bạn mày mà.
Trong phòng mình, Hoàng đang xem cái bảng thông tin học sinh của lớp mình. Hoàng dừng lại ở tên nó. Liếc qua chỗ ngày sinh, hôm nay là sinh nhật nó. Không kịp tắt máy tính, Hoàng lấy áo khoác, leo lên xe máy rồi ga chạy thẳng ra phố. Hoàng lượn vài vòng, sau đó dừng lại ở hàng bán đồ cổ. Hoàng thấy hai sợi dây chuyền rất đẹp. Chúng là một đôi. Hoàng hơi lưỡng lự nhưng dường như sợi dây có sức hút mãnh liệt tới Hoàng, thôi thúc Hoàng phải mua nó. Và ngày hôm sau khi đi học, trên cổ nó đã xuất hiện một sợi dây chuyền mới. Có khắc chữ H, do hôm wa Hoàng nhờ người khắc lên. Và cổ Hoàng, mặc dù giấu rất kĩ, sợi dây có khắc chữ M.
Tác giả :
KuroTuski