Tàng Tình
Chương 41
Phía sau nơi trú quân của quân doanh tại Ung châu có một trấn gần kề, tuy là nơi biên quan Mạc Bắc, nhưng người đến người đi cũng coi như náo nhiệt.
“Lăng Thanh, ngươi ở nơi này chờ ta một lát."
“Được." Lăng Thanh nhìn theo Nguyễn Tố Tuyết vén tấm thảm da dê treo ở cửa một gia đình lên đi vào trong, hắn tự mình ngồi trên ngựa có chút buồn chán nhìn khắp bốn phía.
Một trận lúc trước kia khiến bệnh nhân nơi đóng quân đột nhiên tăng, dẫn đến thảo dược tại nơi đóng quân bị thiếu, chờ dược liệu và lương thảo cùng đưa tới sợ rằng không kịp. May mà trước đây một số bộ hạ cũ bị thương rời khỏi nơi đóng quân định cư bên trấn này, sẽ luôn tích trữ một chút lương thảo và dược liệu đưa tới khi khẩn cấp, mặc dù người đã không còn ở trong quân doanh, nhưng trái tim vẫn luôn vương vấn các huynh đệ bảo vệ quốc gia còn đang ở nơi đóng quân, khiến người ta không thể không kính phục.
Lăng Thanh biết, Nguyễn Tố Tuyết miệng nói là để cho mình theo nàng đi lấy dược liệu, để bảo vệ an toàn của nàng, nhưng kì thực là vì cho mình đi ra giải giải sầu, có lẽ bầu không khí nặng nề giữa mình và Yên Vân Liệt quanh quẩn lúc này, cũng bị nàng nhận ra.
Vì vậy trên đường đi, Nguyễn Tố Tuyết tỏ vẻ, đã đại soái nước Liêu chết trước trận, đại quân nước Liêu cho dù không lui binh, nhưng rắn mất đầu một chốc cũng không dám có động tĩnh gì, lúc này hắn có thể về trước, không cần phải lo lắng bọn họ.
Lăng Thanh nghe lời của Nguyễn Tố Tuyết, lại chưa lập tức đáp ứng, hắn sao lại không muốn trở về, sau khi nghe thấy câu ám chỉ cuối cùng của Điện Dao, hắn chỉ hận không thể mọc cánh như diều hâu bay lượn chân trời mà bay về, nhưng lại lo lắng trong này có trá.
Nghĩ tới đây, Lăng Thanh âm thầm trầm một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám mờ, mấy ngày nay tuyết không rơi, nhưng gió xen lẫn đá cát vẫn còn rất mạnh, thổi làm mắt người mở không ra.
Lăng Thanh đưa tầm mắt đến cái bóng đen tuyền ở ngoài trấn cách đó không xa, lúc tới, cái bóng đen tuyền kia thoạt nhìn giống như ngọn núi nhỏ, không nhúc nhích đứng sừng sững trong dất vàng cát bay, có chút quái dị.
Lăng Thanh nghĩ Nguyễn Tố Tuyết chắc một lát nữa mới đi ra, liền giục ngựa đi thong thả về phía ấy. Tới gần hơn chút xíu, liền thấy rõ ràng sườn núi đó, bất đồng với đất vàng núi đỏ xung quanh, ngọn núi nhỏ bao lấy nham thạch phi thường khổng lồ, bên ngoài đen bóng, dưới ánh mặt trời sáng lên, hiện đầy dấu vết mài mòn và phong hóa của năm tháng.
Lăng Thanh xoay người xuống ngựa, đến gần quan sát. Phía dưới khối cự thạch này vùi vào trong đất bùn, nhưng lại không giống như là thiên nhiên nơi này sinh thành, cảm giác càng giống như về sau người nào đó chuyển đến đặt vào đây. Nhưng vì sao phải chuyển một tảng đá lớn như vậy vào chỗ này?
Lăng Thanh vươn tay sờ mặt ngoài khối nham thạch lớn này, không ngờ vừa chạm vào bề ngoài nham thạch, thứ tựa như hạt cát sột soạt rơi xuống, có lẽ thực sự vì đặt ở đây quá lâu, mà bộ phận lộ ra bên trong màu sắc mới tinh, mang theo hoa văn uốn éo giống như là con giun.
Đây cũng gợi ra hứng thú của Lăng Thanh, luôn cảm thấy tảng đá kia kỳ quái, bây giờ nhìn thử, có lẽ đó cũng không phải một tảng đá, bề ngoài thoạt nhìn là nham thạch, nhưng thứ bọc bên trong cũng nói chưa biết chừng.
Nghĩ như vậy liền giơ tay lên dùng chuôi kiếm gõ tảng đá đó.
“Lăng Thanh, ngươi đang làm cái gì?"
Lăng Thanh ngừng tay xoay người lại, liền thấy Tiết Ký Phong ghìm cương ngựa nhảy xuống từ trên ngựa, đi đến bên cạnh hắn, “Kỳ phu nhân tìm không thấy ngươi lo lắm đấy… Ai? Ngươi làm cái gì với tảng đá kia thế?"
“Ta phát hiện…" Thế nhưng Lăng Thanh chưa nói xong đã bị Tiết Ký Phong kéo đi.
“Đi nhanh đi, tướng sĩ tại nơi đóng quân vẫn chờ những dược liệu kia đấy."
Nghe thấy Tiết Ký Phong nói như vậy, Lăng Thanh liền thu hồi tâm tư, xoay người lên ngựa, cùng Tiết Ký Phong hai người cưỡi ngựa trở về.
Móng ngựa đạp dấy lên một trận đá cát, lúc Lăng Thanh vung roi nhịn không được lại quay đầu nhìn cự thạch kia một cái, lúc này khối đen thui ấy đã biến mất trong cát bụi từ từ tung bay, đứng sừng sững như thế, dường như từ trước đã đợi tại nơi đó, mặc cho ai cũng khó lay động.
Khi Yên Vân Liệt thức dậy không thấy Lăng Thanh trong trướng, trong bụng quýnh lên liền nhảy dựng, đang muốn ra ngoài tìm người, mới chợt nhớ tối hôm qua Lăng Thanh không nói một lời đổi đến trướng khác ngủ, Tiết Ký Phong vẫn còn ngủ trong này, bất quá lúc này cũng không thấy bóng người.
Lăng Thanh sẽ không vô duyên vô cớ đổi doanh trướng, vả lại theo hiểu biết của mình đối với Lăng Thanh, đủ loại biểu hiện lúc trước, không khỏi chứng tỏ trong lòng Lăng Thanh đang xây một đạo phòng tuyến đối với mình, tín nhiệm Lăng Thanh không dễ dựng lên với mình cũng tựa hồ có chút lung lay.
Giữa Thiên Chính Thánh giáo và Thiên Tuyệt giáo không có tin tức vãng lai đã rất nhiều năm, thời gian này dài tới mức khiến y cho rằng Thiên Tuyệt giáo đã hoàn toàn tách khỏi Thiên Chính Thánh giáo, nếu không phải nhìn thấy Điện Dao tại Ứng Thành, sợ rằng chính mình nhất thời còn nghĩ không ra người tập kích mình lúc trước thật ra là giáo chúng Thiên Chính Thánh giáo. Thảo nào “Phất Lan" không có hiệu quả đối với bọn họ, mà chiêu thức võ công họ dùng lại không giống môn phái võ lâm Trung Nguyên.
Y nhớ tới tờ giấy trong cái hồ lô thứ chín của Tạ Thiên Cơ kia… Chẳng lẽ ma giáo tác loạn chỉ chính là Thiên Chính Thánh giáo?
Y ngay từ đầu không có tính nói ra sự tình Thiên Chính Thánh giáo, là muốn tự mình giải quyết là được, Lăng Thanh mang thai hài tử, không hi vọng hắn vì vậy mà hao tâm tổn trí, mặc dù phản ứng thai lần này cũng không có kịch liệt như hồi mang thai Tư Tần, nhưng suy cho cùng không giống bình thường, chẳng qua làm y bất ngờ chính là, Lăng Thanh tựa hồ đã sớm biết về sự tồn tại của Thiên Chính Thánh giáo.
Yên Vân Liệt cảm thấy ngay lúc này, mình cần phải đi tìm Lăng Thanh, nói rõ ràng tiền căn hậu quả, mà không phải để cho hắn dỗi xa lánh chính mình.
Mặc chỉnh tề đang muốn đi ra ngoài, mành doanh trướng bị người vén lên, Yên Vân Liệt tưởng Lăng Thanh đã trở về, kích động bật thốt lên gọi hắn, “Lăng Thanh, vừa lúc ta đang chuẩn bị muốn đi tìm…" Nhìn thấy người tới, câu nói kế tiếp thu về.
Vén mành đi vào là Đông Ly Mộ Vân, mà hắn đi tới chỗ nào luôn có thể thấy An Dương vương đi theo phía sau hắn.
Yên Vân Liệt không ngờ đi vào là Đông Ly Mộ Vân, lúc này Lăng Thanh cũng không ở trong này, Yên Vân Liệt cũng không có quá nhiều giao lưu với hai người bọn họ, thậm chí bởi vì đủ loại nguyên nhân, giữa hai bên phải nói là có thù không đội trời chung, chỉ là trong lòng mỗi người biết rõ, cũng không có đâm thủng tầng giấy này.
Không ai mở miệng, bầu không khí trong trướng thoáng cái quái dị hơn nhiều.
Đông Ly Mộ Vân tựa hồ là muốn phá cảnh lúng túng này, liền cười nói, “Ta muốn tìm Lăng Thanh nói chút chuyện, không ngờ hắn không ở trong này… Chúng ta sau khi từ biệt Yên giáo chủ tại Vũ Hoàn sơn liền không có cơ hội gặp lại, không biết lệnh lang hiện tại có khỏe không?"
Yên Vân Liệt lạnh mặt đáp hắn, “Nó rất khỏe… Không nhọc Đông Chu vương phí tâm."
Đông Ly Mộ Vân thoáng kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên không dễ coi chút nào, An Dương vương thủy chung biểu tình xem cuộc vui, thậm chí thấy tình huống này còn có chút bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Đông Ly Mộ Vân nhếch khóe môi mỏng, vẫn bày ra tư thái ôn hòa nho nhã lễ độ, “Hôm qua đánh một trận cực khổ, ta không quấy rầy Yên giáo chủ nghỉ ngơi nữa."
Nói xong xoay người muốn đi, lại nghe thấy Yên Vân Liệt mở miệng nói phía sau hắn, “Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh vẫn tôn ngươi là huynh trưởng, kính ngươi là đại ca, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy mình còn nợ hắn một lời giải thích?"
Đông Ly Mộ Vân sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Không đợi hắn nói cái gì, Yên Vân Liệt lên tiếng lần nữa, lần này là với An Dương vương, “Vương gia không hổ là vương gia, bất luận làm cái gì, luôn luôn biểu tình yên tâm thoải mái như thế."
Cơ bắp khóe miệng An Dương vương co rúm lại một cái, quay mặt đi.
Sắc mặt Đông Ly Mộ Vân dần dần cứng ngắc, “Yên giáo chủ, có chuyện không ngại nói thẳng."
Yên Vân Liệt xem thường cười nhạo một tiếng, lập tức những chuyện quá khứ phát sinh rất nhanh xẹt qua trước mắt, con mắt nửa hí nhìn hai người trước mặt, tơ máu trong đôi mắt dần rực lên, bàn tay buông bên người hơi gập lại…
Vì sao mình và Lăng Thanh phải đeo đau đớn như thế, thậm chí tiêu tốn cả đời cũng không thể bù đắp từng kẽ hở như vực sâu giữa hai bên, mà người khởi xướng tạo thành bi kịch như vậy lúc đầu, lại vẫn yên tâm thoải mái mà sống?
Sát khí truyền đến từ trên người Yên Vân Liệt không hề che giấu, ánh mắt Đông Ly Mộ Vân nghiêm lại, nắm chặt kiếm trong tay, “Yên giáo chủ… Yên giáo chủ?"
Yên Vân Liệt bất ngờ hoàn hồn, tơ máu đỏ ngầu trong mắt hơi lui đi, sát khí trên người cũng tiêu tan rất nhiều, lại vẫn khí thế uy nghiêm, âm thầm bức người.
“Đông Ly Mộ Vân…" Yên Vân Liệt mở miệng, tiếng nói có một tia khàn khàn, tựa có tình tự gì giấu ở cổ họng, nhịn mà không phát, “Đừng tưởng rằng Lăng Thanh hiện giờ sống yên ổn, quá khứ này có thể không truy cứu… Thứ mà Lăng Thanh, thậm chí bản tọa đã mất đi, đều là thứ quý giá mà các ngươi không nghĩ tới, cũng chưa từng nhìn thấy."
Yên Vân Liệt giơ tay lên xoa ngực, nắm chặt vạt áo, “Từng thử cảm giác tim bị móc ra chưa? Từng thử hận bản thân hận đến mức độ ngay cả chết cũng không thể tha thứ chưa?… Ta cùng Lăng Thanh đều thực sự cảm nhận được, thậm chí cho đến hôm nay, trong lòng Lăng Thanh vẫn bị tâm ma của những chuyện quá khứ kia sinh ra đè nặng, mà hết thảy này mặc dù không phải là các ngươi gây nên, lại là vì các ngươi dựng lên!
“Lăng Thanh không muốn nói với người khác, còn vẫn coi ngươi như đại ca, biết ngươi đang trong hiểm cảnh, không để ý an nguy của mình tới cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thẹn với phần tình nghĩa này của hắn?"
Đông Ly Mộ Vân nhất thời nói không nên lời, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, Yên Vân Liệt lẳng lặng chờ phản ứng của hắn.
Thế nhưng Đông Ly Mộ Vân sau khi kinh sợ ngẩn ra, lại không nói thêm gì, chỉ là thấp giọng nói một câu, “Ta sẽ nói thật trước mặt Lăng Thanh…" Liền xoay người vén mành lên đi ra ngoài.
An Dương vương nhìn hắn, lại nhìn nhìn Yên Vân Liệt, trong ánh mắt bao hàm ý vị nói không rõ, cũng xoay người rời đi.
Ngoài doanh trướng An Dương vương hai ba bước đuổi theo Đông Ly Mộ Vân đi ở phía trước, mắt nhìn thấy tay Đông Ly Mộ Vân cầm kiếm đang hơi run lên, nói: “A, không ngờ ngươi cũng sẽ có lúc trong lòng khó yên."
Đông Ly Mộ Vân dừng lại, xoay người, ánh mắt thoạt nhìn giống dã thú bị bức tới tuyệt cảnh, “Triệu U…"
Hắn xanh mặt nghiêm túc mà lại thoáng hiện ra giận dữ gọi thẳng tên của An Dương vương, nhưng gọi xong liền ngậm miệng lại, môi mấp máy hai cái, sau đó mới mở miệng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt cô đơn rất nhiều, hắn đưa tầm mắt ra xa, “Từ sau sự kiện đó… ta chưa từng an lòng…"
An Dương vương thoáng sững sờ.
Đông Ly Mộ Vân nói tiếp: “Yên Vân Liệt nói không có sai, ta một mực trốn tránh, cũng thẹn với tín nhiệm của Lăng Thanh đối với ta… Bởi vì ta sợ hãi, sợ hãi một khi nói thật mọi chuyện với Lăng Thanh, giữa chúng ta cũng không thể khôi phục quan hệ thân thiết gắn bó trước đây nữa… Nhưng thực sự chẳng qua đều là vọng tưởng của ta mà thôi, dù cho ta vẫn tiếp tục trốn tránh, đã phát sinh cũng không thể thay đổi, mà ta và Lăng Thanh, sớm đã không còn như lúc trước…"
Sau đó quay đầu, nhìn về phía An Dương vương, khóe miệng hơi nhếch, ý cười ngưng tụ lại cay đắng làm cho lòng xót xa.
“Triệu U, năm ấy ta quỳ ba ngày ba đêm trước giường ngươi, ngươi sau khi tỉnh lại đáp ứng ta chỉ cần về sau nói gì nghe nấy, sẽ không truy cứu sai lầm của Lăng Thanh nữa… Triệu vương gia, ngài hành hạ ta lâu như vậy… cũng nên hả giận rồi chứ?"
Câu nói cuối cùng kia, dường như là dùng hết khí lực toàn thân của hắn, nói xong, liền đi thẳng về phía doanh trướng của mình.
An Dương vương đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, lại thủy chung không có đuổi theo.
Yên Vân Liệt ra khỏi doanh trướng, tùy tiện kéo một người hỏi, mới biết được Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết rạng sáng đã ra khỏi nơi đóng quân đi trấn tại hậu phương chọn mua dược liệu, cùng đi theo còn có Tiết Ký Phong.
Lăng Thanh không ngủ cùng một trướng với mình, không biết hướng hắn đi rất bình thường, Yên Vân Liệt nghi hoặc chính là, dựa theo thân thủ của Tiết Ký Phong, gã thức dậy chắc chắn sẽ có tiếng động, bản thân vậy mà lại không có phát hiện…
Nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa từng đợt truyền đến, nghĩ thầm hẳn là Lăng Thanh bọn họ đã trở về, liền đi tới, sau đó tại doanh trướng của Nguyễn Tố Tuyết nhìn thấy Lăng Thanh vừa giúp Nguyễn Tố Tuyết khuân đồ, vừa nói vừa cười với Nguyễn Tố Tuyết.
Một phó tướng tuổi tác khá lớn thủ hạ của Nguyễn Tố Tuyết tới báo cáo tình huống người Liêu mà thám tử thăm dò được, sau khi nói xong còn mời Lăng Thanh, bảo hắn sau khi trở về đến kinh thành ở mấy ngày.
Yên Vân Liệt trái lại khó hiểu, người này sao lại có bộ dáng quen thuộc với Lăng Thanh như vậy, lại nghe thấy Nguyễn Tố Tuyết sau khi phó tướng kia đi, thở dài một hơi, vươn ngón tay có chút giận vì không tranh chọc một cái lên trán Lăng Thanh.
“Ngươi ấy à… Mặc dù ngươi cự tuyệt khuê nữ của Tiền tướng quân, nhưng người ta vẫn còn tâm tâm niệm niệm ngươi đấy, trên đường đến Ung châu nghe thấy Tiền tướng quân oán giận, cô nương nhà hắn giống như hắn, thẳng như ruột ngựa, nhận định sẽ không chịu buông tay."
Lăng Thanh có chút ngượng ngùng đưa tay sờ sờ trán, “Tỷ, ta cũng là vì tốt cho cô nương nhà người ta… Lại nói…"
“Lại nói cái gì? Người ta khuê nữ nhà tướng quân, tinh thông mọi thứ, làm nữ hồng cũng không thua những tiểu thư khuê các cửa chính không ra cổng trong không bước, tướng mạo cũng rất đẹp, bà mối đi làm mai càng là sóng này đè sóng trước, không biết làm sao người ta chỉ vừa ý ngươi, nếu không phải là Kỳ Chiêu tiểu tử thối kia mới có chút xíu như thế, ta cũng muốn thu làm dâu…"
Lăng Thanh không lên tiếng, chỉ lặng yên đứng ở nơi đó nhặt lá cỏ trong sọt thuốc lên, lại buông.
Nguyễn Tố Tuyết khuân đồ vào doanh trướng, đi ra, thấy bộ dạng này của Lăng Thanh, nâng cùi chỏ lên đẩy hắn, “Nói ngươi hai câu liền bất động ở chỗ này? Trong lòng ngươi nghĩ chuyện gì, có thể lừa gạt được người khác không thể gạt được ta."
Lăng Thanh lộ ra vẻ hơi bứt rứt, “Tỷ, ta…"
Nguyễn Tố Tuyết buông thứ đang muốn bưng lên trong tay ra, mu bàn tay vung vỗ một cái vào bụng Lăng Thanh, “Ta biết, trong lòng ngươi không phải thích một người cha khác của thằng nhãi con này sao? Nhưng Lăng Thanh…"
Ngữ khí của Nguyễn Tố Tuyết nghiêm túc hơn, “Ngươi chẳng lẽ không có suy nghĩ tương lai sao? Hiện tại đã có một Tư Tần, lập tức lại sắp có một đứa nữa, chuyện hài tử, quan hệ của ngươi cùng Yên Vân Liệt… tính vẫn giấu giếm tiếp như thế?"
Ánh mắt Lăng Thanh lóe lên một cái, có vài phần chột dạ lộ ra trên mặt.
Nguyễn Tố Tuyết đưa tay ra, giống như một trưởng bối vén sợi tóc có chút lộn xộn bên mái ra sau tai, “Có lẽ ngươi nên suy nghĩ một chút, không vì chính ngươi, cũng nên vì lai lịch các hài tử có một cách nói, không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được như ta… Hơn nữa tiểu Tư Tần là họ Yên." Nguyễn Tố Tuyết đưa tầm mắt lên bụng hắn, “Đứa này, dù sao vẫn theo ngươi mới phải."
Lăng Thanh giơ tay lên sờ sờ bụng của mình, trong mắt tràn đầy sủng nịch, chỉ thản nhiên nói, “Cám ơn nhắc nhở của tỷ tỷ, việc này… ta sẽ suy nghĩ."
Nguyễn Tố Tuyết vỗ vỗ bờ vai hắn, tiếp tục chuyển những dược liệu kia vào trong.
Yên Vân Liệt đứng ở chỗ bọn họ nhìn không thấy, lại nghe được đối thoại của bọn họ rõ ràng, lúc đầu y siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa liền nhảy ra ngoài hiện thân muốn Nguyễn Tố Tuyết đừng nói hươu nói vượn trước mặt Lăng Thanh, thế nhưng sau khi nhìn thấy do dự trên mặt Lăng Thanh, y bình tĩnh lại.
Dù sao lập trường vị trí của Lăng Thanh và mình khác nhau, huống hồ ai làm cha mẹ mà không hi vọng con cháu cả sảnh đường, vui vẻ ấm áp ngậm kẹo đùa cháu?
Tư Tần là theo họ mình, khi đó trên Vũ Hoàn sơn chúng nhân sĩ võ lâm cũng đều biết Yên giáo chủ của Thiên Tuyệt giáo có nhi tử, như vậy đứa bây giờ theo họ Lăng Thanh cũng không quá đáng, thực ra y cũng sớm có ý nghĩ như vậy, nhưng vì để cho thân phận hài tử này danh chính ngôn thuận, phương pháp như thế, y không thể đồng ý!
Chỉ là mình xưa nay chuyện ta ta làm, không thèm để ý ánh mắt và bình luận của người đời, nếu muốn Lăng Thanh cũng không để ý ngôn luận có thể sẽ có lúc đó giống như mình… Y theo tính cách của hắn, đó là chắc chắn không thể nào, Lăng Thanh chính là cái loại người sẽ suy nghĩ rất nhiều, một chút sự tình đều sẽ đặt trong lòng hắn, nhưng lại đúng chỗ khiến người ta đau lòng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Yên Vân Liệt bất giác nhếch lên, dù cho sau này chuyện cần đối mặt có rất nhiều, mình cũng sẽ một mực ở bên cạnh Lăng Thanh, cùng đối mặt với hắn.
Đồ đều chuyển xong, liền thấy Nguyễn Tố Tuyết nắm tay Lăng Thanh bắt mạch, sau đó khoát khoát tay ước chừng là đuổi hắn về nghỉ ngơi, vì thế Lăng Thanh ngoan ngoãn trở lại trướng hắn ngủ tối hôm qua kia.
Thấy hắn đi vào, Yên Vân Liệt ở bên ngoài do dự một chút, vén mành lên cũng đi vào.
Lăng Thanh đang bưng chén uống nước, nhìn thấy Yên Vân Liệt tiến vào, biểu tình trên mặt không có quá nhiều biến hóa, “Tìm ta có chuyện gì?"
Yên Vân Liệt đi đến bên cạnh hắn vươn tay ra với hắn, liền thấy Lăng Thanh lui về sau một chút, lại một lần nữa không dấu vết tránh đi, ngón tay Yên Vân Liệt vươn ra gập gập, thu lại, “Ta là muốn hỏi ngươi, chúng ta lúc nào về Thiên Tuyệt sơn?"
Lăng Thanh nhìn y một cái, buông chén trà trong tay, “Đợi mấy ngày nữa. Nếu như chỗ người Liêu xác định sẽ không lại có động tĩnh gì, chúng ta liền đi."
“Mấy ngày?" Yên Vân Liệt có chút không thể tin tưởng nhìn hắn, “Thế nhưng trên Thiên Tuyệt sơn…"
Lăng Thanh không để cho y nói thêm gì, “Ngươi là lo lắng Tư Tần? Thật ra lúc trước khi ở tại Ứng Thành, ta cũng đã sai người truyền tin cho Hoài Điệp, bảo nàng mau chóng đi Thiên Tuyệt sơn mang Tư Tần xuống, bí mật đưa đi Vãn Nguyệt sơn trang, đồng thời cũng bảo cha ta đi tiếp ứng, bọn họ bây giờ hẳn là đã sắp đến Vãn Nguyệt sơn trang."
Yên Vân Liệt nhất thời kinh ngạc đến nói không ra lời, miệng há hốc mới phát ra âm thanh, “Lăng Thanh… Ngươi vì sao không nói cho ta?"
“Loại chuyện này, đương nhiên càng ít người biết càng tốt."
“Nhưng ta là cha hài tử! Ngươi vì sao trước khi làm không báo cho ta một tiếng?!"
Đối mặt thái độ lơ đễnh kia của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt không khỏi sinh ra giận dữ, y không trách Lăng Thanh tự tiện chủ trương, nhưng không rõ hắn tại sao ngay cả mình cũng gạt?
Lăng Thanh trầm mặc không trả lời y, Yên Vân Liệt vươn tay nắm lấy cánh tay Lăng Thanh, mạnh mẽ kéo hắn quay lại, “Lăng Thanh… Ngươi là không tin ta sao?"
Lăng Thanh không có nhìn thẳng vào y, Yên Vân Liệt không khỏi có chút sốt ruột nhíu mày lắc lắc hắn, ngữ khí có vài phần bi thương, “Ngươi thực sự không tin ta?"
Lăng Thanh có lẽ là bị ép hỏi đến không có biện pháp, giơ tay lên đẩy tay Yên Vân Liệt ra, “Ta không phải là không tin ngươi, chỉ là suy nghĩ vì an nguy của Tư Tần, mặc dù Vệ Vũ bọn họ đều ở trên Thiên Tuyệt sơn, nhưng giấu Tư Tần ở một nơi bọn họ nghĩ không ra là an toàn nhất. Ta chỉ là… không muốn nhìn thấy ngươi lại giẫm lên vết xe đổ."
Không ai sẽ quên được, hài tử bọn họ đã từng mất đi kia, là bởi vì y khư khư cố chấp, vốn định giao dịch với Hoắc Hiền để đổi lấy cách giải cổ “Cập Đệ", nhưng âm sai dương thác… lại làm cho hài tử của mình chết trước mặt mình cũng không biết.
Yên Vân Liệt biết, đây là một vết thương thủy chung kéo dài không qua trong lòng Lăng Thanh, ngay cả là chính mình, mỗi khi nhớ tới cũng sẽ đau lòng như cắt, thế nhưng…
“Lăng Thanh, ngươi là sợ ta vì Tư Tần lại phạm phải sai lầm không thể tha thứ có phải không?"
Y cho là mình và hắn chung sống những ngày qua, tất cả những gì mình đã làm, đều sẽ khiến cho Lăng Thanh hơi có chút thay đổi cái nhìn về mình, nhưng hiện tại mới hiểu được, thì ra không có gì thay đổi…
Trong lòng Lăng Thanh, mình thủy chung là người sẽ vì tư dục của bản thân mà tùy ý làm bậy, hắn vẫn còn tồn cảnh giác với mình, mà tín nhiệm tạo dựng lên giữa hai bên, mỏng manh đến không chịu nổi một kích, chỉ thoáng dùng sức liền hóa thành bụi bặm…
Lăng Thanh đứng ở nơi đó, ngón tay nghịch chén trà trên bàn con, “Yên Vân Liệt, ta chỉ hỏi ngươi, nếu như Điện Dao lấy tính mạng của Tư Tần hoặc trên dưới Thiên Tuyệt giáo để uy hiếp, ngươi sẽ thế nào?"
Yên Vân Liệt nhất thời đáp không được, nhưng y biết dù cho mình không đáp, trong lòng Lăng Thanh đã sớm có đáp án, hắn cho rằng mình sẽ vì bảo toàn Tư Tần và trên dưới Thiên Tuyệt sơn mà thỏa hiệp.
“Lăng Thanh, nếu ngươi ở vào vị trí của ta, sẽ đối mặt ra sao?"
Lăng Thanh cuối cùng cũng giương mắt nhìn y, nhưng ánh mắt kia lại làm cho y nhớ tới Lăng Thanh sát khí đầy mắt, trong lòng đeo thù hận cùng bi thương nặng nề, một lòng muốn tự tay đâm mình…
Trong lòng Yên Vân Liệt nảy lên lộp bộp, trước mắt ngẩn ngơ một lúc, lại phát hiện cái nhìn vừa nãy, giống như là ảo giác của mình, Lăng Thanh xác thực đang nhìn mình, nhưng ánh mắt bình tĩnh như thường.
“Nếu ta là ngươi…" Lăng Thanh nói, “Tất cả mọi việc trái với đạo nghĩa tuyệt sẽ không làm!" Từng chữ từng chữ, kiên trinh quyết tuyệt.
Quả thực, đây là Lăng Thanh, cho dù hắn cũng có tư tâm của người thường, nhưng phần lớn thời gian, trong ***g ngực của hắn chứa đầy chính là nghĩa lớn xả thân vì người khác, là hào hùng và nghĩa hiệp người trong giang hồ kính ngưỡng và tôn sùng nhất.
Vì vậy hắn có thể lẻ loi một mình đi xa Đại Hán cứu vợ góa con côi của dũng tướng trung thần, cũng có thể vì bách tính thiên hạ đặt chân vào phân loạn triều đình mà người giang hồ khinh thường, hơn nữa chỉ cần một câu nói, cho dù thân thể khó chịu lại dứt khoát đi đến trước trận biên quan này.
Lăng Thanh cũng có lúc ích kỷ, nhưng hắn sẽ vì phần tư tâm ấy mà giao phó nhiều hi sinh hơn, giống như lúc này, tư tình hắn động vì Tư Tần, ắt sẽ làm hắn trả giá đắt mới có thể đổi lại một phần an lòng.
Nhưng mình thì khác, Yên Vân Liệt nghĩ rằng, Tư Tần và Thiên Tuyệt sơn mình đều phải bảo vệ, quản giang sơn thiên hạ, bách tính dân sinh của hắn, đó là người ngồi cao ghế vàng nên bận tâm, mà dùng những thứ này để đổi thiên hạ thái bình, đối với mình, đối với người của Thiên Tuyệt sơn có công bằng? Trong lòng Lăng Thanh có nghĩa lớn, nhưng mình chỉ muốn làm hết trách nhiệm mà một phụ thân, một giáo chủ nên làm!
“Lăng Thanh, cho dù ngươi đã bảo Hoài Điệp đón Tư Tần đi, nhưng trên dưới Thiên Tuyệt giáo đều ở đây, ta sẽ không mặc cho bọn hắn thân trong nguy hiểm, nước nhà của ngươi cũng vậy, non sông của ngươi cũng thế, không nên lấy Thiên Tuyệt giáo làm tiền đặt cược, mạng của bách tính thiên hạ là mạng, tính mạng của người Thiên Tuyệt giáo ta cũng không nên coi rẻ như thế!"
Vốn là muốn giải thích rõ quan hệ của mình và Điện Dao, cùng với Thiên Tuyệt giáo và Thiên Chính Thánh giáo, lại không ngờ biến thành kết quả như vậy. Yên Vân Liệt xoay người muốn đi, bị Lăng Thanh nắm vai lại.
“Yên Vân Liệt, ta khuyên ngươi đừng lại làm chuyện điên rồ!" Nghiêm túc trong lời nói giống như lực đạo dưới tay hắn.
“Chuyện điên rồ?" Yên Vân Liệt vận nội lực chấn Lăng Thanh tách ra, “Quả thực, Yên Vân Liệt ta làm việc, cũng không chú ý đạo nghĩa!" Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Cửa mành doanh trướng rơi xuống cái “rầm", hoàn toàn ngăn thân ảnh Yên Vân Liệt ở bên ngoài.
Tựa hồ cỗ ý chí vẫn mạnh mẽ chống cho hắn bị rút đi, thân thể mất đi sức lực của Lăng Thanh nghiêng về bên cạnh, đụng vào bàn con, chén trà phía trên bị rung rơi xuống đất vỡ tan tành, tiếng vang “xoảng" làm cho hắn kinh sợ.
Lăng Thanh nhìn mảnh vỡ của chén trà dưới đất, tay buông bên người nắm thành quả đấm, lời Yên Vân Liệt vừa nói còn vang vọng bên tai, vẻ mặt Lăng Thanh đau đớn nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên tờ giấy trong hồ lô thứ chín của Tạ Thiên Cơ.
Ma giáo tác loạn…
Tựa có cái gì bốc lên dưới đáy lòng, nhưng lại như mạnh mẽ kìm nén lại, chỉ có một thanh âm vang trong đầu.
Không thể mặc cho Yên Vân Liệt làm như vậy, không thể để cho y lại giẫm lên vết xe đổ!
“Lăng Thanh, ngươi ở nơi này chờ ta một lát."
“Được." Lăng Thanh nhìn theo Nguyễn Tố Tuyết vén tấm thảm da dê treo ở cửa một gia đình lên đi vào trong, hắn tự mình ngồi trên ngựa có chút buồn chán nhìn khắp bốn phía.
Một trận lúc trước kia khiến bệnh nhân nơi đóng quân đột nhiên tăng, dẫn đến thảo dược tại nơi đóng quân bị thiếu, chờ dược liệu và lương thảo cùng đưa tới sợ rằng không kịp. May mà trước đây một số bộ hạ cũ bị thương rời khỏi nơi đóng quân định cư bên trấn này, sẽ luôn tích trữ một chút lương thảo và dược liệu đưa tới khi khẩn cấp, mặc dù người đã không còn ở trong quân doanh, nhưng trái tim vẫn luôn vương vấn các huynh đệ bảo vệ quốc gia còn đang ở nơi đóng quân, khiến người ta không thể không kính phục.
Lăng Thanh biết, Nguyễn Tố Tuyết miệng nói là để cho mình theo nàng đi lấy dược liệu, để bảo vệ an toàn của nàng, nhưng kì thực là vì cho mình đi ra giải giải sầu, có lẽ bầu không khí nặng nề giữa mình và Yên Vân Liệt quanh quẩn lúc này, cũng bị nàng nhận ra.
Vì vậy trên đường đi, Nguyễn Tố Tuyết tỏ vẻ, đã đại soái nước Liêu chết trước trận, đại quân nước Liêu cho dù không lui binh, nhưng rắn mất đầu một chốc cũng không dám có động tĩnh gì, lúc này hắn có thể về trước, không cần phải lo lắng bọn họ.
Lăng Thanh nghe lời của Nguyễn Tố Tuyết, lại chưa lập tức đáp ứng, hắn sao lại không muốn trở về, sau khi nghe thấy câu ám chỉ cuối cùng của Điện Dao, hắn chỉ hận không thể mọc cánh như diều hâu bay lượn chân trời mà bay về, nhưng lại lo lắng trong này có trá.
Nghĩ tới đây, Lăng Thanh âm thầm trầm một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám mờ, mấy ngày nay tuyết không rơi, nhưng gió xen lẫn đá cát vẫn còn rất mạnh, thổi làm mắt người mở không ra.
Lăng Thanh đưa tầm mắt đến cái bóng đen tuyền ở ngoài trấn cách đó không xa, lúc tới, cái bóng đen tuyền kia thoạt nhìn giống như ngọn núi nhỏ, không nhúc nhích đứng sừng sững trong dất vàng cát bay, có chút quái dị.
Lăng Thanh nghĩ Nguyễn Tố Tuyết chắc một lát nữa mới đi ra, liền giục ngựa đi thong thả về phía ấy. Tới gần hơn chút xíu, liền thấy rõ ràng sườn núi đó, bất đồng với đất vàng núi đỏ xung quanh, ngọn núi nhỏ bao lấy nham thạch phi thường khổng lồ, bên ngoài đen bóng, dưới ánh mặt trời sáng lên, hiện đầy dấu vết mài mòn và phong hóa của năm tháng.
Lăng Thanh xoay người xuống ngựa, đến gần quan sát. Phía dưới khối cự thạch này vùi vào trong đất bùn, nhưng lại không giống như là thiên nhiên nơi này sinh thành, cảm giác càng giống như về sau người nào đó chuyển đến đặt vào đây. Nhưng vì sao phải chuyển một tảng đá lớn như vậy vào chỗ này?
Lăng Thanh vươn tay sờ mặt ngoài khối nham thạch lớn này, không ngờ vừa chạm vào bề ngoài nham thạch, thứ tựa như hạt cát sột soạt rơi xuống, có lẽ thực sự vì đặt ở đây quá lâu, mà bộ phận lộ ra bên trong màu sắc mới tinh, mang theo hoa văn uốn éo giống như là con giun.
Đây cũng gợi ra hứng thú của Lăng Thanh, luôn cảm thấy tảng đá kia kỳ quái, bây giờ nhìn thử, có lẽ đó cũng không phải một tảng đá, bề ngoài thoạt nhìn là nham thạch, nhưng thứ bọc bên trong cũng nói chưa biết chừng.
Nghĩ như vậy liền giơ tay lên dùng chuôi kiếm gõ tảng đá đó.
“Lăng Thanh, ngươi đang làm cái gì?"
Lăng Thanh ngừng tay xoay người lại, liền thấy Tiết Ký Phong ghìm cương ngựa nhảy xuống từ trên ngựa, đi đến bên cạnh hắn, “Kỳ phu nhân tìm không thấy ngươi lo lắm đấy… Ai? Ngươi làm cái gì với tảng đá kia thế?"
“Ta phát hiện…" Thế nhưng Lăng Thanh chưa nói xong đã bị Tiết Ký Phong kéo đi.
“Đi nhanh đi, tướng sĩ tại nơi đóng quân vẫn chờ những dược liệu kia đấy."
Nghe thấy Tiết Ký Phong nói như vậy, Lăng Thanh liền thu hồi tâm tư, xoay người lên ngựa, cùng Tiết Ký Phong hai người cưỡi ngựa trở về.
Móng ngựa đạp dấy lên một trận đá cát, lúc Lăng Thanh vung roi nhịn không được lại quay đầu nhìn cự thạch kia một cái, lúc này khối đen thui ấy đã biến mất trong cát bụi từ từ tung bay, đứng sừng sững như thế, dường như từ trước đã đợi tại nơi đó, mặc cho ai cũng khó lay động.
Khi Yên Vân Liệt thức dậy không thấy Lăng Thanh trong trướng, trong bụng quýnh lên liền nhảy dựng, đang muốn ra ngoài tìm người, mới chợt nhớ tối hôm qua Lăng Thanh không nói một lời đổi đến trướng khác ngủ, Tiết Ký Phong vẫn còn ngủ trong này, bất quá lúc này cũng không thấy bóng người.
Lăng Thanh sẽ không vô duyên vô cớ đổi doanh trướng, vả lại theo hiểu biết của mình đối với Lăng Thanh, đủ loại biểu hiện lúc trước, không khỏi chứng tỏ trong lòng Lăng Thanh đang xây một đạo phòng tuyến đối với mình, tín nhiệm Lăng Thanh không dễ dựng lên với mình cũng tựa hồ có chút lung lay.
Giữa Thiên Chính Thánh giáo và Thiên Tuyệt giáo không có tin tức vãng lai đã rất nhiều năm, thời gian này dài tới mức khiến y cho rằng Thiên Tuyệt giáo đã hoàn toàn tách khỏi Thiên Chính Thánh giáo, nếu không phải nhìn thấy Điện Dao tại Ứng Thành, sợ rằng chính mình nhất thời còn nghĩ không ra người tập kích mình lúc trước thật ra là giáo chúng Thiên Chính Thánh giáo. Thảo nào “Phất Lan" không có hiệu quả đối với bọn họ, mà chiêu thức võ công họ dùng lại không giống môn phái võ lâm Trung Nguyên.
Y nhớ tới tờ giấy trong cái hồ lô thứ chín của Tạ Thiên Cơ kia… Chẳng lẽ ma giáo tác loạn chỉ chính là Thiên Chính Thánh giáo?
Y ngay từ đầu không có tính nói ra sự tình Thiên Chính Thánh giáo, là muốn tự mình giải quyết là được, Lăng Thanh mang thai hài tử, không hi vọng hắn vì vậy mà hao tâm tổn trí, mặc dù phản ứng thai lần này cũng không có kịch liệt như hồi mang thai Tư Tần, nhưng suy cho cùng không giống bình thường, chẳng qua làm y bất ngờ chính là, Lăng Thanh tựa hồ đã sớm biết về sự tồn tại của Thiên Chính Thánh giáo.
Yên Vân Liệt cảm thấy ngay lúc này, mình cần phải đi tìm Lăng Thanh, nói rõ ràng tiền căn hậu quả, mà không phải để cho hắn dỗi xa lánh chính mình.
Mặc chỉnh tề đang muốn đi ra ngoài, mành doanh trướng bị người vén lên, Yên Vân Liệt tưởng Lăng Thanh đã trở về, kích động bật thốt lên gọi hắn, “Lăng Thanh, vừa lúc ta đang chuẩn bị muốn đi tìm…" Nhìn thấy người tới, câu nói kế tiếp thu về.
Vén mành đi vào là Đông Ly Mộ Vân, mà hắn đi tới chỗ nào luôn có thể thấy An Dương vương đi theo phía sau hắn.
Yên Vân Liệt không ngờ đi vào là Đông Ly Mộ Vân, lúc này Lăng Thanh cũng không ở trong này, Yên Vân Liệt cũng không có quá nhiều giao lưu với hai người bọn họ, thậm chí bởi vì đủ loại nguyên nhân, giữa hai bên phải nói là có thù không đội trời chung, chỉ là trong lòng mỗi người biết rõ, cũng không có đâm thủng tầng giấy này.
Không ai mở miệng, bầu không khí trong trướng thoáng cái quái dị hơn nhiều.
Đông Ly Mộ Vân tựa hồ là muốn phá cảnh lúng túng này, liền cười nói, “Ta muốn tìm Lăng Thanh nói chút chuyện, không ngờ hắn không ở trong này… Chúng ta sau khi từ biệt Yên giáo chủ tại Vũ Hoàn sơn liền không có cơ hội gặp lại, không biết lệnh lang hiện tại có khỏe không?"
Yên Vân Liệt lạnh mặt đáp hắn, “Nó rất khỏe… Không nhọc Đông Chu vương phí tâm."
Đông Ly Mộ Vân thoáng kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên không dễ coi chút nào, An Dương vương thủy chung biểu tình xem cuộc vui, thậm chí thấy tình huống này còn có chút bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Đông Ly Mộ Vân nhếch khóe môi mỏng, vẫn bày ra tư thái ôn hòa nho nhã lễ độ, “Hôm qua đánh một trận cực khổ, ta không quấy rầy Yên giáo chủ nghỉ ngơi nữa."
Nói xong xoay người muốn đi, lại nghe thấy Yên Vân Liệt mở miệng nói phía sau hắn, “Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh vẫn tôn ngươi là huynh trưởng, kính ngươi là đại ca, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy mình còn nợ hắn một lời giải thích?"
Đông Ly Mộ Vân sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Không đợi hắn nói cái gì, Yên Vân Liệt lên tiếng lần nữa, lần này là với An Dương vương, “Vương gia không hổ là vương gia, bất luận làm cái gì, luôn luôn biểu tình yên tâm thoải mái như thế."
Cơ bắp khóe miệng An Dương vương co rúm lại một cái, quay mặt đi.
Sắc mặt Đông Ly Mộ Vân dần dần cứng ngắc, “Yên giáo chủ, có chuyện không ngại nói thẳng."
Yên Vân Liệt xem thường cười nhạo một tiếng, lập tức những chuyện quá khứ phát sinh rất nhanh xẹt qua trước mắt, con mắt nửa hí nhìn hai người trước mặt, tơ máu trong đôi mắt dần rực lên, bàn tay buông bên người hơi gập lại…
Vì sao mình và Lăng Thanh phải đeo đau đớn như thế, thậm chí tiêu tốn cả đời cũng không thể bù đắp từng kẽ hở như vực sâu giữa hai bên, mà người khởi xướng tạo thành bi kịch như vậy lúc đầu, lại vẫn yên tâm thoải mái mà sống?
Sát khí truyền đến từ trên người Yên Vân Liệt không hề che giấu, ánh mắt Đông Ly Mộ Vân nghiêm lại, nắm chặt kiếm trong tay, “Yên giáo chủ… Yên giáo chủ?"
Yên Vân Liệt bất ngờ hoàn hồn, tơ máu đỏ ngầu trong mắt hơi lui đi, sát khí trên người cũng tiêu tan rất nhiều, lại vẫn khí thế uy nghiêm, âm thầm bức người.
“Đông Ly Mộ Vân…" Yên Vân Liệt mở miệng, tiếng nói có một tia khàn khàn, tựa có tình tự gì giấu ở cổ họng, nhịn mà không phát, “Đừng tưởng rằng Lăng Thanh hiện giờ sống yên ổn, quá khứ này có thể không truy cứu… Thứ mà Lăng Thanh, thậm chí bản tọa đã mất đi, đều là thứ quý giá mà các ngươi không nghĩ tới, cũng chưa từng nhìn thấy."
Yên Vân Liệt giơ tay lên xoa ngực, nắm chặt vạt áo, “Từng thử cảm giác tim bị móc ra chưa? Từng thử hận bản thân hận đến mức độ ngay cả chết cũng không thể tha thứ chưa?… Ta cùng Lăng Thanh đều thực sự cảm nhận được, thậm chí cho đến hôm nay, trong lòng Lăng Thanh vẫn bị tâm ma của những chuyện quá khứ kia sinh ra đè nặng, mà hết thảy này mặc dù không phải là các ngươi gây nên, lại là vì các ngươi dựng lên!
“Lăng Thanh không muốn nói với người khác, còn vẫn coi ngươi như đại ca, biết ngươi đang trong hiểm cảnh, không để ý an nguy của mình tới cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thẹn với phần tình nghĩa này của hắn?"
Đông Ly Mộ Vân nhất thời nói không nên lời, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, Yên Vân Liệt lẳng lặng chờ phản ứng của hắn.
Thế nhưng Đông Ly Mộ Vân sau khi kinh sợ ngẩn ra, lại không nói thêm gì, chỉ là thấp giọng nói một câu, “Ta sẽ nói thật trước mặt Lăng Thanh…" Liền xoay người vén mành lên đi ra ngoài.
An Dương vương nhìn hắn, lại nhìn nhìn Yên Vân Liệt, trong ánh mắt bao hàm ý vị nói không rõ, cũng xoay người rời đi.
Ngoài doanh trướng An Dương vương hai ba bước đuổi theo Đông Ly Mộ Vân đi ở phía trước, mắt nhìn thấy tay Đông Ly Mộ Vân cầm kiếm đang hơi run lên, nói: “A, không ngờ ngươi cũng sẽ có lúc trong lòng khó yên."
Đông Ly Mộ Vân dừng lại, xoay người, ánh mắt thoạt nhìn giống dã thú bị bức tới tuyệt cảnh, “Triệu U…"
Hắn xanh mặt nghiêm túc mà lại thoáng hiện ra giận dữ gọi thẳng tên của An Dương vương, nhưng gọi xong liền ngậm miệng lại, môi mấp máy hai cái, sau đó mới mở miệng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt cô đơn rất nhiều, hắn đưa tầm mắt ra xa, “Từ sau sự kiện đó… ta chưa từng an lòng…"
An Dương vương thoáng sững sờ.
Đông Ly Mộ Vân nói tiếp: “Yên Vân Liệt nói không có sai, ta một mực trốn tránh, cũng thẹn với tín nhiệm của Lăng Thanh đối với ta… Bởi vì ta sợ hãi, sợ hãi một khi nói thật mọi chuyện với Lăng Thanh, giữa chúng ta cũng không thể khôi phục quan hệ thân thiết gắn bó trước đây nữa… Nhưng thực sự chẳng qua đều là vọng tưởng của ta mà thôi, dù cho ta vẫn tiếp tục trốn tránh, đã phát sinh cũng không thể thay đổi, mà ta và Lăng Thanh, sớm đã không còn như lúc trước…"
Sau đó quay đầu, nhìn về phía An Dương vương, khóe miệng hơi nhếch, ý cười ngưng tụ lại cay đắng làm cho lòng xót xa.
“Triệu U, năm ấy ta quỳ ba ngày ba đêm trước giường ngươi, ngươi sau khi tỉnh lại đáp ứng ta chỉ cần về sau nói gì nghe nấy, sẽ không truy cứu sai lầm của Lăng Thanh nữa… Triệu vương gia, ngài hành hạ ta lâu như vậy… cũng nên hả giận rồi chứ?"
Câu nói cuối cùng kia, dường như là dùng hết khí lực toàn thân của hắn, nói xong, liền đi thẳng về phía doanh trướng của mình.
An Dương vương đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, lại thủy chung không có đuổi theo.
Yên Vân Liệt ra khỏi doanh trướng, tùy tiện kéo một người hỏi, mới biết được Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết rạng sáng đã ra khỏi nơi đóng quân đi trấn tại hậu phương chọn mua dược liệu, cùng đi theo còn có Tiết Ký Phong.
Lăng Thanh không ngủ cùng một trướng với mình, không biết hướng hắn đi rất bình thường, Yên Vân Liệt nghi hoặc chính là, dựa theo thân thủ của Tiết Ký Phong, gã thức dậy chắc chắn sẽ có tiếng động, bản thân vậy mà lại không có phát hiện…
Nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa từng đợt truyền đến, nghĩ thầm hẳn là Lăng Thanh bọn họ đã trở về, liền đi tới, sau đó tại doanh trướng của Nguyễn Tố Tuyết nhìn thấy Lăng Thanh vừa giúp Nguyễn Tố Tuyết khuân đồ, vừa nói vừa cười với Nguyễn Tố Tuyết.
Một phó tướng tuổi tác khá lớn thủ hạ của Nguyễn Tố Tuyết tới báo cáo tình huống người Liêu mà thám tử thăm dò được, sau khi nói xong còn mời Lăng Thanh, bảo hắn sau khi trở về đến kinh thành ở mấy ngày.
Yên Vân Liệt trái lại khó hiểu, người này sao lại có bộ dáng quen thuộc với Lăng Thanh như vậy, lại nghe thấy Nguyễn Tố Tuyết sau khi phó tướng kia đi, thở dài một hơi, vươn ngón tay có chút giận vì không tranh chọc một cái lên trán Lăng Thanh.
“Ngươi ấy à… Mặc dù ngươi cự tuyệt khuê nữ của Tiền tướng quân, nhưng người ta vẫn còn tâm tâm niệm niệm ngươi đấy, trên đường đến Ung châu nghe thấy Tiền tướng quân oán giận, cô nương nhà hắn giống như hắn, thẳng như ruột ngựa, nhận định sẽ không chịu buông tay."
Lăng Thanh có chút ngượng ngùng đưa tay sờ sờ trán, “Tỷ, ta cũng là vì tốt cho cô nương nhà người ta… Lại nói…"
“Lại nói cái gì? Người ta khuê nữ nhà tướng quân, tinh thông mọi thứ, làm nữ hồng cũng không thua những tiểu thư khuê các cửa chính không ra cổng trong không bước, tướng mạo cũng rất đẹp, bà mối đi làm mai càng là sóng này đè sóng trước, không biết làm sao người ta chỉ vừa ý ngươi, nếu không phải là Kỳ Chiêu tiểu tử thối kia mới có chút xíu như thế, ta cũng muốn thu làm dâu…"
Lăng Thanh không lên tiếng, chỉ lặng yên đứng ở nơi đó nhặt lá cỏ trong sọt thuốc lên, lại buông.
Nguyễn Tố Tuyết khuân đồ vào doanh trướng, đi ra, thấy bộ dạng này của Lăng Thanh, nâng cùi chỏ lên đẩy hắn, “Nói ngươi hai câu liền bất động ở chỗ này? Trong lòng ngươi nghĩ chuyện gì, có thể lừa gạt được người khác không thể gạt được ta."
Lăng Thanh lộ ra vẻ hơi bứt rứt, “Tỷ, ta…"
Nguyễn Tố Tuyết buông thứ đang muốn bưng lên trong tay ra, mu bàn tay vung vỗ một cái vào bụng Lăng Thanh, “Ta biết, trong lòng ngươi không phải thích một người cha khác của thằng nhãi con này sao? Nhưng Lăng Thanh…"
Ngữ khí của Nguyễn Tố Tuyết nghiêm túc hơn, “Ngươi chẳng lẽ không có suy nghĩ tương lai sao? Hiện tại đã có một Tư Tần, lập tức lại sắp có một đứa nữa, chuyện hài tử, quan hệ của ngươi cùng Yên Vân Liệt… tính vẫn giấu giếm tiếp như thế?"
Ánh mắt Lăng Thanh lóe lên một cái, có vài phần chột dạ lộ ra trên mặt.
Nguyễn Tố Tuyết đưa tay ra, giống như một trưởng bối vén sợi tóc có chút lộn xộn bên mái ra sau tai, “Có lẽ ngươi nên suy nghĩ một chút, không vì chính ngươi, cũng nên vì lai lịch các hài tử có một cách nói, không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được như ta… Hơn nữa tiểu Tư Tần là họ Yên." Nguyễn Tố Tuyết đưa tầm mắt lên bụng hắn, “Đứa này, dù sao vẫn theo ngươi mới phải."
Lăng Thanh giơ tay lên sờ sờ bụng của mình, trong mắt tràn đầy sủng nịch, chỉ thản nhiên nói, “Cám ơn nhắc nhở của tỷ tỷ, việc này… ta sẽ suy nghĩ."
Nguyễn Tố Tuyết vỗ vỗ bờ vai hắn, tiếp tục chuyển những dược liệu kia vào trong.
Yên Vân Liệt đứng ở chỗ bọn họ nhìn không thấy, lại nghe được đối thoại của bọn họ rõ ràng, lúc đầu y siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa liền nhảy ra ngoài hiện thân muốn Nguyễn Tố Tuyết đừng nói hươu nói vượn trước mặt Lăng Thanh, thế nhưng sau khi nhìn thấy do dự trên mặt Lăng Thanh, y bình tĩnh lại.
Dù sao lập trường vị trí của Lăng Thanh và mình khác nhau, huống hồ ai làm cha mẹ mà không hi vọng con cháu cả sảnh đường, vui vẻ ấm áp ngậm kẹo đùa cháu?
Tư Tần là theo họ mình, khi đó trên Vũ Hoàn sơn chúng nhân sĩ võ lâm cũng đều biết Yên giáo chủ của Thiên Tuyệt giáo có nhi tử, như vậy đứa bây giờ theo họ Lăng Thanh cũng không quá đáng, thực ra y cũng sớm có ý nghĩ như vậy, nhưng vì để cho thân phận hài tử này danh chính ngôn thuận, phương pháp như thế, y không thể đồng ý!
Chỉ là mình xưa nay chuyện ta ta làm, không thèm để ý ánh mắt và bình luận của người đời, nếu muốn Lăng Thanh cũng không để ý ngôn luận có thể sẽ có lúc đó giống như mình… Y theo tính cách của hắn, đó là chắc chắn không thể nào, Lăng Thanh chính là cái loại người sẽ suy nghĩ rất nhiều, một chút sự tình đều sẽ đặt trong lòng hắn, nhưng lại đúng chỗ khiến người ta đau lòng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Yên Vân Liệt bất giác nhếch lên, dù cho sau này chuyện cần đối mặt có rất nhiều, mình cũng sẽ một mực ở bên cạnh Lăng Thanh, cùng đối mặt với hắn.
Đồ đều chuyển xong, liền thấy Nguyễn Tố Tuyết nắm tay Lăng Thanh bắt mạch, sau đó khoát khoát tay ước chừng là đuổi hắn về nghỉ ngơi, vì thế Lăng Thanh ngoan ngoãn trở lại trướng hắn ngủ tối hôm qua kia.
Thấy hắn đi vào, Yên Vân Liệt ở bên ngoài do dự một chút, vén mành lên cũng đi vào.
Lăng Thanh đang bưng chén uống nước, nhìn thấy Yên Vân Liệt tiến vào, biểu tình trên mặt không có quá nhiều biến hóa, “Tìm ta có chuyện gì?"
Yên Vân Liệt đi đến bên cạnh hắn vươn tay ra với hắn, liền thấy Lăng Thanh lui về sau một chút, lại một lần nữa không dấu vết tránh đi, ngón tay Yên Vân Liệt vươn ra gập gập, thu lại, “Ta là muốn hỏi ngươi, chúng ta lúc nào về Thiên Tuyệt sơn?"
Lăng Thanh nhìn y một cái, buông chén trà trong tay, “Đợi mấy ngày nữa. Nếu như chỗ người Liêu xác định sẽ không lại có động tĩnh gì, chúng ta liền đi."
“Mấy ngày?" Yên Vân Liệt có chút không thể tin tưởng nhìn hắn, “Thế nhưng trên Thiên Tuyệt sơn…"
Lăng Thanh không để cho y nói thêm gì, “Ngươi là lo lắng Tư Tần? Thật ra lúc trước khi ở tại Ứng Thành, ta cũng đã sai người truyền tin cho Hoài Điệp, bảo nàng mau chóng đi Thiên Tuyệt sơn mang Tư Tần xuống, bí mật đưa đi Vãn Nguyệt sơn trang, đồng thời cũng bảo cha ta đi tiếp ứng, bọn họ bây giờ hẳn là đã sắp đến Vãn Nguyệt sơn trang."
Yên Vân Liệt nhất thời kinh ngạc đến nói không ra lời, miệng há hốc mới phát ra âm thanh, “Lăng Thanh… Ngươi vì sao không nói cho ta?"
“Loại chuyện này, đương nhiên càng ít người biết càng tốt."
“Nhưng ta là cha hài tử! Ngươi vì sao trước khi làm không báo cho ta một tiếng?!"
Đối mặt thái độ lơ đễnh kia của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt không khỏi sinh ra giận dữ, y không trách Lăng Thanh tự tiện chủ trương, nhưng không rõ hắn tại sao ngay cả mình cũng gạt?
Lăng Thanh trầm mặc không trả lời y, Yên Vân Liệt vươn tay nắm lấy cánh tay Lăng Thanh, mạnh mẽ kéo hắn quay lại, “Lăng Thanh… Ngươi là không tin ta sao?"
Lăng Thanh không có nhìn thẳng vào y, Yên Vân Liệt không khỏi có chút sốt ruột nhíu mày lắc lắc hắn, ngữ khí có vài phần bi thương, “Ngươi thực sự không tin ta?"
Lăng Thanh có lẽ là bị ép hỏi đến không có biện pháp, giơ tay lên đẩy tay Yên Vân Liệt ra, “Ta không phải là không tin ngươi, chỉ là suy nghĩ vì an nguy của Tư Tần, mặc dù Vệ Vũ bọn họ đều ở trên Thiên Tuyệt sơn, nhưng giấu Tư Tần ở một nơi bọn họ nghĩ không ra là an toàn nhất. Ta chỉ là… không muốn nhìn thấy ngươi lại giẫm lên vết xe đổ."
Không ai sẽ quên được, hài tử bọn họ đã từng mất đi kia, là bởi vì y khư khư cố chấp, vốn định giao dịch với Hoắc Hiền để đổi lấy cách giải cổ “Cập Đệ", nhưng âm sai dương thác… lại làm cho hài tử của mình chết trước mặt mình cũng không biết.
Yên Vân Liệt biết, đây là một vết thương thủy chung kéo dài không qua trong lòng Lăng Thanh, ngay cả là chính mình, mỗi khi nhớ tới cũng sẽ đau lòng như cắt, thế nhưng…
“Lăng Thanh, ngươi là sợ ta vì Tư Tần lại phạm phải sai lầm không thể tha thứ có phải không?"
Y cho là mình và hắn chung sống những ngày qua, tất cả những gì mình đã làm, đều sẽ khiến cho Lăng Thanh hơi có chút thay đổi cái nhìn về mình, nhưng hiện tại mới hiểu được, thì ra không có gì thay đổi…
Trong lòng Lăng Thanh, mình thủy chung là người sẽ vì tư dục của bản thân mà tùy ý làm bậy, hắn vẫn còn tồn cảnh giác với mình, mà tín nhiệm tạo dựng lên giữa hai bên, mỏng manh đến không chịu nổi một kích, chỉ thoáng dùng sức liền hóa thành bụi bặm…
Lăng Thanh đứng ở nơi đó, ngón tay nghịch chén trà trên bàn con, “Yên Vân Liệt, ta chỉ hỏi ngươi, nếu như Điện Dao lấy tính mạng của Tư Tần hoặc trên dưới Thiên Tuyệt giáo để uy hiếp, ngươi sẽ thế nào?"
Yên Vân Liệt nhất thời đáp không được, nhưng y biết dù cho mình không đáp, trong lòng Lăng Thanh đã sớm có đáp án, hắn cho rằng mình sẽ vì bảo toàn Tư Tần và trên dưới Thiên Tuyệt sơn mà thỏa hiệp.
“Lăng Thanh, nếu ngươi ở vào vị trí của ta, sẽ đối mặt ra sao?"
Lăng Thanh cuối cùng cũng giương mắt nhìn y, nhưng ánh mắt kia lại làm cho y nhớ tới Lăng Thanh sát khí đầy mắt, trong lòng đeo thù hận cùng bi thương nặng nề, một lòng muốn tự tay đâm mình…
Trong lòng Yên Vân Liệt nảy lên lộp bộp, trước mắt ngẩn ngơ một lúc, lại phát hiện cái nhìn vừa nãy, giống như là ảo giác của mình, Lăng Thanh xác thực đang nhìn mình, nhưng ánh mắt bình tĩnh như thường.
“Nếu ta là ngươi…" Lăng Thanh nói, “Tất cả mọi việc trái với đạo nghĩa tuyệt sẽ không làm!" Từng chữ từng chữ, kiên trinh quyết tuyệt.
Quả thực, đây là Lăng Thanh, cho dù hắn cũng có tư tâm của người thường, nhưng phần lớn thời gian, trong ***g ngực của hắn chứa đầy chính là nghĩa lớn xả thân vì người khác, là hào hùng và nghĩa hiệp người trong giang hồ kính ngưỡng và tôn sùng nhất.
Vì vậy hắn có thể lẻ loi một mình đi xa Đại Hán cứu vợ góa con côi của dũng tướng trung thần, cũng có thể vì bách tính thiên hạ đặt chân vào phân loạn triều đình mà người giang hồ khinh thường, hơn nữa chỉ cần một câu nói, cho dù thân thể khó chịu lại dứt khoát đi đến trước trận biên quan này.
Lăng Thanh cũng có lúc ích kỷ, nhưng hắn sẽ vì phần tư tâm ấy mà giao phó nhiều hi sinh hơn, giống như lúc này, tư tình hắn động vì Tư Tần, ắt sẽ làm hắn trả giá đắt mới có thể đổi lại một phần an lòng.
Nhưng mình thì khác, Yên Vân Liệt nghĩ rằng, Tư Tần và Thiên Tuyệt sơn mình đều phải bảo vệ, quản giang sơn thiên hạ, bách tính dân sinh của hắn, đó là người ngồi cao ghế vàng nên bận tâm, mà dùng những thứ này để đổi thiên hạ thái bình, đối với mình, đối với người của Thiên Tuyệt sơn có công bằng? Trong lòng Lăng Thanh có nghĩa lớn, nhưng mình chỉ muốn làm hết trách nhiệm mà một phụ thân, một giáo chủ nên làm!
“Lăng Thanh, cho dù ngươi đã bảo Hoài Điệp đón Tư Tần đi, nhưng trên dưới Thiên Tuyệt giáo đều ở đây, ta sẽ không mặc cho bọn hắn thân trong nguy hiểm, nước nhà của ngươi cũng vậy, non sông của ngươi cũng thế, không nên lấy Thiên Tuyệt giáo làm tiền đặt cược, mạng của bách tính thiên hạ là mạng, tính mạng của người Thiên Tuyệt giáo ta cũng không nên coi rẻ như thế!"
Vốn là muốn giải thích rõ quan hệ của mình và Điện Dao, cùng với Thiên Tuyệt giáo và Thiên Chính Thánh giáo, lại không ngờ biến thành kết quả như vậy. Yên Vân Liệt xoay người muốn đi, bị Lăng Thanh nắm vai lại.
“Yên Vân Liệt, ta khuyên ngươi đừng lại làm chuyện điên rồ!" Nghiêm túc trong lời nói giống như lực đạo dưới tay hắn.
“Chuyện điên rồ?" Yên Vân Liệt vận nội lực chấn Lăng Thanh tách ra, “Quả thực, Yên Vân Liệt ta làm việc, cũng không chú ý đạo nghĩa!" Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Cửa mành doanh trướng rơi xuống cái “rầm", hoàn toàn ngăn thân ảnh Yên Vân Liệt ở bên ngoài.
Tựa hồ cỗ ý chí vẫn mạnh mẽ chống cho hắn bị rút đi, thân thể mất đi sức lực của Lăng Thanh nghiêng về bên cạnh, đụng vào bàn con, chén trà phía trên bị rung rơi xuống đất vỡ tan tành, tiếng vang “xoảng" làm cho hắn kinh sợ.
Lăng Thanh nhìn mảnh vỡ của chén trà dưới đất, tay buông bên người nắm thành quả đấm, lời Yên Vân Liệt vừa nói còn vang vọng bên tai, vẻ mặt Lăng Thanh đau đớn nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên tờ giấy trong hồ lô thứ chín của Tạ Thiên Cơ.
Ma giáo tác loạn…
Tựa có cái gì bốc lên dưới đáy lòng, nhưng lại như mạnh mẽ kìm nén lại, chỉ có một thanh âm vang trong đầu.
Không thể mặc cho Yên Vân Liệt làm như vậy, không thể để cho y lại giẫm lên vết xe đổ!
Tác giả :
Nga Phi