Tang Thế Tình Nhân
Quyển 1 - Chương 99: Đi bệnh viện (2)
Đường Miểu nhìn về phía Đường Tư Hoàng, tin rằng vừa rồi y cũng thấy được một màn kia: "Cha, không thể tiếp tục để cô ta đi cùng chúng ta được nữa! Bằng không, con sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ bị cô ta hại chết." Đây dường như là lần đầu tiên cậu dùng ngữ khí cường ngạnh như vậy với Đường Tư Hoàng, tuy nghiêm túc mà nói, nó thật ra cũng không cường ngạnh cho lắm.
"Cô ta sẽ phải hối hận.." Con ngươi của Đường Tư Hoàng trầm xuống, thấy Đường Cửu lên xe thì nói vào bộ đàm, "Đường Cửu, cậu thế nào?" Nếu lúc này ném cô ta đi, mấy người sống sót kia có thể vì thế mà rối loạn, làm ảnh hưởng đến hành động của toàn thể. Hiện tại cũng đang lúc cần dùng người, chưa tới thời điểm xử lý nữ nhân này.
Y ngay từ đầu giữ Đinh tiểu thư lại, xác thực là xuất phát từ lòng trắc ẩn. Nhưng sau khi Đinh tiểu thư vào Đường gia, vẫn luôn xem mình như đại tiểu thư, y đã hoàn toàn thất vọng với cô ta. Về sau, mục đích y giữ lại Đinh tiểu thư đã biến thành cuộc khảo thí tâm tính những người trong đội ngũ của mình — người không đủ tiêu chuẩn, y sẽ không cho phép họ ở lại đội mình. Lúc trước khi muốn đuổi Đinh tiểu thư đi, biểu hiện của Đỗ Tấn đã khiến y vô cùng thất vọng. Về sau sáu chiếc xe trong lúc vô tình lại tách ra, Đỗ Tấn vậy mà vẫn không đuổi Đinh tiểu thư đi, thậm chí còn đưa cô ta tới biệt thự phía tây.
"Tiên sinh, tôi không sao, ngài yên tâm, mệnh tôi lớn lắm." Thanh âm bình tĩnh của Đường Cửu truyền tới.
Đinh tiểu thư kích động ghé vào lưng ghế phó lái, hô vào bộ đàm: "Tư Hoàng, em không cố ý, thật mà! Xin anh tin em, em là không cẩn thận nên va phải Đường Cửu tiên sinh."
Đường Tư Hoàng không thèm để ý tới cô ta, hạ lệnh: "Xuất phát."
Mặt Đỗ Tấn trầm như nước, lúc này thấy vô cùng hối hận, sao lúc trước hắn lại giữ Đinh tiểu thư này lại chứ? May mà Đường Cửu không sao, bằng không hắn thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại.
Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi quảng trường, chạy về hướng Đông. Mục tiêu, nhà ga. Ở ngã ba, xe của Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rẽ qua một đường khác. Để tiện hành động, bọn họ không mang Charles và Hắc Uy theo.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người nhất định phải cẩn thận." Đường Xuân ở bên kia bộ đàm lo lắng dặn dò.
Đường Hâm nghiêm túc nói: "Papa, Đường Miểu, hai người phải cẩn thận. Cho dù không tìm được túi máu cũng không sao, chúng ta có thể tìm cách khác."
Đường Miểu cười híp mắt đáp: "Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu."
Đường Tư Hoàng thấy trong bộ đàm không ngừng truyền tới tiếng bọn Đường Văn, liền cất giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng nói một câu "Được rồi", rồi dứt khoát tắt bộ đàm, liếc qua thiếu niên bên cạnh.
"Không sợ?"
"Chuẩn bị võ trang đầy đủ là được rồi." Đường Miểu vẫn cười híp mắt như trước, bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện một đống quần áo, hai cái áo lông, hai khăn choàng cổ vừa dài vừa rộng, hai đôi bao tay, còn có hai cái mũ bảo hiểm.
Trong mắt Đường Tư Hoàng hiện lên ý cười, lại nhìn về phía trước.
Xe rất nhanh đã chạy đến bệnh viện bảo vệ bà mẹ và trẻ em của tỉnh. Cả hai làm như không thấy đám tang thi đang gặm thi thể xung quanh, nhanh chóng quét một vòng địa thế xung quanh.
Vị trí bệnh viện này kỳ thật không tốt lắm, trước cổng vào là đường cái, có nơi đỗ xe buýt, lại không có bãi đỗ xe. Giao thông ngày thường cũng luôn đông nghịt. Phụ cận bệnh viện là mấy con đường buôn bán nhỏ, cách đó không xa còn có trung tâm hội chợ bán giày và quần áo. (Đương nhiên, lịch sử bệnh viện này khá lâu đời, nơi đây mười mấy năm trước cũng không phải khu buôn bán.) Tang thi xung quanh thật sự không ít, ngay cổng bệnh viện có hai mươi mấy tang thi du đãng. Muốn lông tóc vô thương xông vào, chỉ sợ không dễ dàng.
Đường Tư Hoàng cho quay đầu xe mới dừng hẳn lại, để sau đó lấy xong đồ có thể trực tiếp rời đi. Hai người quấn khăn choàng vài vòng lên cổ, lại mặc áo lông, bất chấp việc nóng nực, cuối cùng đội nón bảo hiểm lên, đeo bao tay vào. Nhìn xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy có vài tang thi nghe được động tĩnh, đang chậm rãi đi về phía hai người. Cả hai lập tức tăng tốc.
"Nếu thật sự tránh không được, nhớ trốn "vào đó"." Đường Tư Hoàng dặn dò.
"Con biết rồi." Đường Miểu nghiêm mặt nói, "Cha, chúng ta hành động cùng nhau đi. Nhỡ cha gặp nguy hiểm, con sẽ kéo cha cùng vào." Cậu biết cha rất có bản lĩnh, hẳn nên tin vào y. Nhưng cái này căn bản không phải vấn đề có tin tưởng hay không, chỉ cần nghĩ tới kiếp trước cha chết thế nào, lòng cậu lại thấy vô cùng sợ hãi, không cách nào thôi khẩn trương được.
Đường Tư Hoàng nhìn cậu vài giây, bỗng cười cười, khẽ gật đầu, mang ý hỏi liếc cậu, Đường Miểu gật đầu biểu thị đã chuẩn bị xong. Hai người tay cầm trường đao, cùng nhau xuống xe, cấp tốc phóng về phía cổng bệnh viện.
***************************************
"Cô ta sẽ phải hối hận.." Con ngươi của Đường Tư Hoàng trầm xuống, thấy Đường Cửu lên xe thì nói vào bộ đàm, "Đường Cửu, cậu thế nào?" Nếu lúc này ném cô ta đi, mấy người sống sót kia có thể vì thế mà rối loạn, làm ảnh hưởng đến hành động của toàn thể. Hiện tại cũng đang lúc cần dùng người, chưa tới thời điểm xử lý nữ nhân này.
Y ngay từ đầu giữ Đinh tiểu thư lại, xác thực là xuất phát từ lòng trắc ẩn. Nhưng sau khi Đinh tiểu thư vào Đường gia, vẫn luôn xem mình như đại tiểu thư, y đã hoàn toàn thất vọng với cô ta. Về sau, mục đích y giữ lại Đinh tiểu thư đã biến thành cuộc khảo thí tâm tính những người trong đội ngũ của mình — người không đủ tiêu chuẩn, y sẽ không cho phép họ ở lại đội mình. Lúc trước khi muốn đuổi Đinh tiểu thư đi, biểu hiện của Đỗ Tấn đã khiến y vô cùng thất vọng. Về sau sáu chiếc xe trong lúc vô tình lại tách ra, Đỗ Tấn vậy mà vẫn không đuổi Đinh tiểu thư đi, thậm chí còn đưa cô ta tới biệt thự phía tây.
"Tiên sinh, tôi không sao, ngài yên tâm, mệnh tôi lớn lắm." Thanh âm bình tĩnh của Đường Cửu truyền tới.
Đinh tiểu thư kích động ghé vào lưng ghế phó lái, hô vào bộ đàm: "Tư Hoàng, em không cố ý, thật mà! Xin anh tin em, em là không cẩn thận nên va phải Đường Cửu tiên sinh."
Đường Tư Hoàng không thèm để ý tới cô ta, hạ lệnh: "Xuất phát."
Mặt Đỗ Tấn trầm như nước, lúc này thấy vô cùng hối hận, sao lúc trước hắn lại giữ Đinh tiểu thư này lại chứ? May mà Đường Cửu không sao, bằng không hắn thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại.
Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi quảng trường, chạy về hướng Đông. Mục tiêu, nhà ga. Ở ngã ba, xe của Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rẽ qua một đường khác. Để tiện hành động, bọn họ không mang Charles và Hắc Uy theo.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người nhất định phải cẩn thận." Đường Xuân ở bên kia bộ đàm lo lắng dặn dò.
Đường Hâm nghiêm túc nói: "Papa, Đường Miểu, hai người phải cẩn thận. Cho dù không tìm được túi máu cũng không sao, chúng ta có thể tìm cách khác."
Đường Miểu cười híp mắt đáp: "Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu."
Đường Tư Hoàng thấy trong bộ đàm không ngừng truyền tới tiếng bọn Đường Văn, liền cất giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng nói một câu "Được rồi", rồi dứt khoát tắt bộ đàm, liếc qua thiếu niên bên cạnh.
"Không sợ?"
"Chuẩn bị võ trang đầy đủ là được rồi." Đường Miểu vẫn cười híp mắt như trước, bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện một đống quần áo, hai cái áo lông, hai khăn choàng cổ vừa dài vừa rộng, hai đôi bao tay, còn có hai cái mũ bảo hiểm.
Trong mắt Đường Tư Hoàng hiện lên ý cười, lại nhìn về phía trước.
Xe rất nhanh đã chạy đến bệnh viện bảo vệ bà mẹ và trẻ em của tỉnh. Cả hai làm như không thấy đám tang thi đang gặm thi thể xung quanh, nhanh chóng quét một vòng địa thế xung quanh.
Vị trí bệnh viện này kỳ thật không tốt lắm, trước cổng vào là đường cái, có nơi đỗ xe buýt, lại không có bãi đỗ xe. Giao thông ngày thường cũng luôn đông nghịt. Phụ cận bệnh viện là mấy con đường buôn bán nhỏ, cách đó không xa còn có trung tâm hội chợ bán giày và quần áo. (Đương nhiên, lịch sử bệnh viện này khá lâu đời, nơi đây mười mấy năm trước cũng không phải khu buôn bán.) Tang thi xung quanh thật sự không ít, ngay cổng bệnh viện có hai mươi mấy tang thi du đãng. Muốn lông tóc vô thương xông vào, chỉ sợ không dễ dàng.
Đường Tư Hoàng cho quay đầu xe mới dừng hẳn lại, để sau đó lấy xong đồ có thể trực tiếp rời đi. Hai người quấn khăn choàng vài vòng lên cổ, lại mặc áo lông, bất chấp việc nóng nực, cuối cùng đội nón bảo hiểm lên, đeo bao tay vào. Nhìn xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy có vài tang thi nghe được động tĩnh, đang chậm rãi đi về phía hai người. Cả hai lập tức tăng tốc.
"Nếu thật sự tránh không được, nhớ trốn "vào đó"." Đường Tư Hoàng dặn dò.
"Con biết rồi." Đường Miểu nghiêm mặt nói, "Cha, chúng ta hành động cùng nhau đi. Nhỡ cha gặp nguy hiểm, con sẽ kéo cha cùng vào." Cậu biết cha rất có bản lĩnh, hẳn nên tin vào y. Nhưng cái này căn bản không phải vấn đề có tin tưởng hay không, chỉ cần nghĩ tới kiếp trước cha chết thế nào, lòng cậu lại thấy vô cùng sợ hãi, không cách nào thôi khẩn trương được.
Đường Tư Hoàng nhìn cậu vài giây, bỗng cười cười, khẽ gật đầu, mang ý hỏi liếc cậu, Đường Miểu gật đầu biểu thị đã chuẩn bị xong. Hai người tay cầm trường đao, cùng nhau xuống xe, cấp tốc phóng về phía cổng bệnh viện.
***************************************
Tác giả :
Liên Tích Ngưng Mâu