Tang Thế Sinh Tồn
Chương 61: Bị quần chúng nhìn
Vương Dương bất đắc dĩ hé miệng để lưỡi Tiếu Dịch càng thêm dễ dàng tiến vào, trong lòng chỉ hy vọng mau lên chấm dứt quá trình giải độc, đừng để đằng sau mấy người kia trông thấy.
Đáng tiếc, lòng hy vọng và sự thật luôn trái ngược. Hai người môi mới chạm nhau không lâu, Kiều Phi Vũ, Lâm Kiệt và đôi Phương Chí Hoành, Lý Du đã cầm đuốc chạy tới.
Vừa quẹo cua liền thấy, đằng trước dựa vào vách động, dưới ánh sáng ngọn đuốc, hai người hôn môi.
Dưới ánh lửa, Tiếu Dịch làn da vẫn tái nhợt như quỷ hút máu, tay chống bên người Vương Dương, hầu như hai tay giam cầm cậu với vách tường. Bình thường vui vẻ như con khỉ không ngồi yên, lưu manh kiêu ngạo Vương Dương, giờ phút này an tĩnh nhắm hai mắt, ngẩng đầu nhận nụ hôn từ Tiếu Dịch. Hai người triền miên hôn môi, còn là loại hôn sâu.
Trong động tĩnh lặng, có thể nghe thấy lưỡi quấn quýt phát ra âm thanh, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Nhịn không được huýt sáo, Kiều Phi Vũ không thể không khâm phục hai người này. Đã là lúc nào rồi còn có rảnh làm chuyện kích tình như vậy. Kiều Phi Vũ hô to hai người.
“Ê ê! Đằng sau quái trùng sắp rượt tới, còn có vài con lớn đó! Các người muốn hôn tới chừng nào?"
Khi bọn họ sắp chạy tới đây, có dùng súng bắn nát hòn đá nhô ra từ vách động, để đá rơi xuống bịt kín con đường. Nhưng mà vẫn không thể cam đoan Xích Nhãn Hạt Chu có sức mạnh lớn cỡ nào, có thể đem tảng đá chắn đường quăng ra tiếp tục truy đuổi hay không.
Hành động vừa nãy chắc chỉ có thể kéo dài một chút thời gian.
“X!" Khi Tiếu Dịch truyền vào nước bọt, Vương Dương cố gắng nuốt nhanh. Tuy toàn thân còn không hồi phục hoàn toàn, nhưng cậu vẫn là dùng hết sức nhấc tay đẩy ra đang cùng mình hôn sâu Tiếu Dịch, tỏ vẻ đủ rồi.
Tiếu Dịch sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu, môi rốt cuộc rời khỏi Vương Dương. Hắn đỡ lấy Vương Dương làm cho cậu tựa vào vách động, nói.
“Ông trước tiên ở trong này nghỉ ngơi, còn phải mất một hồi mới hoàn toàn ngăn chặn độc tố trong cơ thể."
“Biết rồi…"
Bị mọi người xem kịch vui, Vương Dương giờ phút này tâm tình uể oải cực kỳ. Đầu cậu tựa vào sau lưng tường đá, hiện giờ tạm thời không thể nhúc nhích, không hứng thú quan tâm khi nào độc tố bị ngăn chặn. Trong đầu cậu thầm nghĩ, nhân sinh tựa như cưỡng gian a….
Đem Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành bởi vì bị tiêm vào chất gây tê, trong lúc chạy máu tuần hoàn kích phát độc tố lần nữa không thể động đậy, quăng cùng một chỗ với Vương Dương. Mấy người có thể cử động bắt đầu bàn bạc nên làm sao đối phó Xích Nhãn Hạt Chu sắp tiến tới.
Nếu chỉ là chạy trốn, cho dù có chạy ra ngoài cũng vẫn bị Xích Nhãn Hạt Chu truy đuổi không tha. Không bằng một lần tiêu diệt chúng nó, đỡ phiền phức.
Lâm Kiệt đứng ở một bên, mới đầu bị hai người kia đột nhiên hôn môi làm kinh sợ. Thật không ngờ trừ bỏ Phương Chí Hoành và Lý Du, thì ra Tiếu Dịch và Vương Dương là một đôi.
Bình thường ở chung không phát hiện cái gì, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, có thể phát giác chút ít manh mối từ hành động của hai người. Lâm Kiệt sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, gặp qua khá nhiều đồng tính luyến ái, sớm đã xem nhàm. Hiện tại chỉ là phát hiện chuyện xảy ra gần chỗ mình mà thôi, cho nên, Lâm Kiệt thật bình thản tiếp nhận vừa mới nhìn thấy chân tướng.
Giờ phút này, gã vội vàng và hưng phấn có thể cùng Tiếu Dịch sát cánh đối phó bầy quái trùng. Gã vô cùng kích động, từ lâu đã muốn cùng người cực mạnh này hợp tác, hiện tại rốt cuộc có cơ hội.
Thấy Tiếu Dịch đi tới, Lâm Kiệt nói ra phát hiện của mình.
“Mới nãy tôi có để ý thấy, sợi tơ Xích Nhãn Hạt Chu dùng để quấn người đều dễ dàng thiêu đốt. Vừa rồi đuốc của tôi đã thiêu đứt sợi tơ nhân kiển. Không bằng chúng ta dùng đuốc thiêu chết chúng."
“Ha, cậu nói thì dễ lắm ~ cậu cho rằng Xích Nhãn Hạt Chu sẽ ngoan ngoãn đứng tại chỗ phun tơ cho thiêu sao?" Kiều Phi Vũ ngồi tựa vào vách, không quên châm chọc Lâm Kiệt nghĩ ra phương pháp đơn giản.
“Thì, tìm cơ hội…"
Lâm Kiệt ngoái đầu trừng mắt Kiều Phi Vũ, chỉ biết châm chọc gã, là ai một đường dìu Kiều Phi Vũ đi ra, còn dám trào phúng gã?
Tiếu Dịch không nói lời nào, cúi đầu như là tự hỏi cái gì, chợt ngẩng đầu nói với Lâm Kiệt.
“Đợi lát nữa chúng nó tới đây, tôi sẽ nghĩ cách làm cho chúng tập trung một chỗ, tới khi đó cậu đốt lửa."
“A! Tốt!" Lâm Kiệt lập tức hai mắt lóe sáng, gã biết ngay là Tiếu Dịch có năng lực tiêu diệt sạch chúng nó.
“Cái kia, tôi cũng giúp một tay!" Lý Du vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, chen không lọt lời nào. Thấy hai người dường như bàn xong kế hoạch, y rốt cuộc lấy hết can đảm nhỏ giọng nói.
Lý Du nắm chặt dao phay trong lòng bàn tay, bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
“Được, vậy anh phục trách bảo vệ ba người bọn họ, phải cẩn thận." Lâm Kiệt chỉ ba người ngồi dưới đất, vỗ bả vai gầy yếu của Lý Du, nói.
“……."
“……."
Vương Dương và Kiều Phi Vũ tựa vào vách động đồng thời nói không nên lời. Bọn họ tình nguyện chờ thân thể đột nhiên cử động, còn hơn tin tưởng Lý Du sẽ bảo vệ được mình.
Mà Phương Chí Hoành nghe xong an bài, có chút sốt ruột muốn đứng dậy. Bất đắc dĩ thân thể gã tê liệt, lo lắng đối với Lý Du hô lớn.
“Du, đừng làm vậy, rất nguy hiểm! Vẫn là núp đi, để anh bảo vệ…"
Còn chưa nói xong Lý Du đã bịt miệng Phương Chí Hoành, nhẹ nhàng lắc đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt kiên định khôngthể lay chuyển đối diện Phương Chí Hoành.
“Chí Hoành, em cũng muốn mạnh mẽ hơn, không chỉ biết núp sau lưng anh, liên lụy anh…em, em cũng là đàn ông, có thể bảo hộ các người. Tin tưởng em!"
Lý Du dần buông lỏng ra bàn tay bịt miệng Phương Chí Hoành. Phương Chí Hoành giật mình nhìn người trước mặt luôn bị mình bảo vệ, cái gì cũng không dám làm, chuyện gì đều phải hỏi mình, nay Lý Du đột nhiên trưởng thành. Phương Chí Hoành nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra dịu dàng nhìn Lý Du, biểu đạt sự thông cảm và cổ vũ.
“Vậy em nhất định phải cẩn thận."
“Ừ!"
Hai tay ôm chặt dao phay trước ngực, Lý Du lần nữa đứng lên. Tuy rằng hai chân bởi vì không thể kiềm chế sợ hãi mà run rẩy, nhưng y vẫn là kiên định đứng chắn trước mặt ba người, chuẩn bị bảo vệ bọn họ không bị quái trùng tấn công.
Ngay lúc mấy người phân chia xong nhiệm vụ, từ bên trong văng vẳng tiếng động ầm ầm đất đá sụp đổ. Mọi người rùng mình một cái. Chắc là bên trong Xích Nhãn Hạt Chu đã dọn dẹp xong số đá cản đường.
Tất cả mọi người, vào lúc này, đều tập trung tinh thần cảnh giác. Trong tay cầm chắc vũ khí, chằm chằm nhìn cửa động chỗ sâu trong một mảnh tối đen.
*Bốp! Bốp! Rầm rầm!!!*
Bên trong động phát ra tiếng tảng đá rớt xuống, động lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng. Dưới ánh sáng cây đuốc lắc lư, chỗ tối đột nhiên không có tiếng vang.
Bốn phía im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của mọi người. Trong động oi bức, trán mọi người đều chảy ra mồ hôi.
*Cách cách cách cách –*
Tiếng chân đi trên mặt đất truyền ra từ chỗ tối, thanh âm càng lúc càng gần.
Chỉ chốc lát, mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đi ra từ trong bóng đêm, bò từ trên vách động và phía dưới. Mái tóc đen rơi xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn cùng với đôi mắt đỏ au, nhìn chằm chằm bọn họ tựa như nhìn miếng thịt béo sắp tới miệng.
Chỉ nhìn thân trùng tạo hình dữ tợn vặn vẹo kiểu này, thật tương đương với phim kinh dị Chú Oán.
Mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, khác với giống cái mới đầu bọn họ ra sức chém giết. Thân thể chúng cực lớn, màu trắng tứ chi mơ hồ lấm tấm màu xám đại biểu trạng thái trưởng thành, có thể phun tơ nhện quấn người. Thân thể cũng rắn chắc hơn mấy con nhỏ.
Nhìn giống cái Xích Nhãn Hạt Chu xuất hiện, Lâm Kiệt chĩa súng nhắm ngay chúng nó, bắn một phát vào một con.
Rõ ràng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này khác với mấy con trước, càng thêm nhanh nhẹn, chân lùi về sau tránh né phát súng của Lâm Kiệt.
Giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị súng chọc giận, có mấy con vung chân muốn tiến tới chỗ Lâm Kiệt. Lâm Kiệt vội né sang bên, vừa chạy vừa nạp đạn.
Quả nhiên cây súng bắn một phát phải nạp đạn một lần, đối phó quái trùng rất gian nan. Hiện tại thời khắc nguy hiểm, thời gian chính là sinh mệnh.
Lâm Kiệt đang nhét đạn, đột nhiên cảm giác chân chợt lạnh, thân thể ngã nhào té lăn trên đất. Lâm Kiệt cúi đầu, phát hiện mắt cá chân phải bị tơ nhện trắng cuốn lấy. Từ sợi tơ nhìn qua, đầu bên kia là phần đuôi của Xích Nhãn Hạt Chu đáng sợ cách đó không xa đang điều chỉnh tơ nhện, chặt chẽ quấn lấy chân gã.
Lâm Kiệt sợ tới mức mau chóng bật dậy, muốn cởi bỏ tơ nhện trên chân. Bất đắc dĩ tơ nhện mới phun ra vừa dẻo vừa dính chứ không giống khi khô thì cứng rắn. Nhưng càng mềm dẻo thì càng khó cởi.
Mắt thấy trùng mẫu hướng tới gần, Lâm Kiệt vội vàng cởi tơ nhện, giọt mồ hôi sắp từ chóp mũi nhỏ xuống đất.
Sớm biết như vậy gã nên lấy thanh đao giắt bên người, như vậy dễ dàng cắt đứt tơ.
*Keng–*
Một thanh dao găm rơi bên chân Lâm Kiệt khiến gã hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thấy Vương Dương vốn dựa vào vách tường chỉ có thể ngồi yên, xem gã gặp nguy nhịn không được, quăng ra thanh dao găm đoạt từ chỗ Tiếu Dịch.
Vương Dương hét với Lâm Kiệt.
“Đừng cởi, dùng dao cắt đứt, nếu không mau thì con trùng đó sẽ giết chết bây giờ!"
“Cảm ơn."
Vội cảm ơn Vương Dương đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Lâm Kiệt chộp lấy dao găm, cắt sợi tơ thoạt nhìn mỏng manh kỳ thật rắn chắc vô cùng. Trong tình thế vô cùng khẩn trương cắt mãi tơ nhện mới đứt.
Lâm Kiệt vội đứng dậy né tránh cái đuôi giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đã tập kích trước mặt. Cái đuôi móc câu có độc vừa vặn xẹt qua má Lâm Kiệt, ngừng tại vị trí mới nãy Lâm Kiệt còn ở đó. Mặt đất đều bị đuôi Xích Nhãn Hạt Chu đâm thủng một lỗ nhỏ.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt nữa bị tiêm nọc độc hôn mê mấy tiếng đồng hồ rồi. Lâm Kiệt tâm tình kích động lúc ấy chính mình phản ứng mau. Gã nhặt lên khẩu súng rơi trên đất, nhắm ngay trùng mẫu cách mình trong gang tấc, một phát bắn ra ngay chính giữa phần bụng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu.
Thế này thì chắc chắn sẽ thủng bụng thôi!
Thở hắt ra, Lâm Kiệt tay nắm súng hạ xuống, chờ đợi sau khi khói súng tan mất. Không ngờ khói thuốc súng chưa biến mất thì một cái kìm đã xuyên qua làn khói tấn công gã.
Ủa? Không phải đã bắn trúng rồi sao? Lâm Kiệt nghi hoặc khó hiểu, ngây ngốc nhìn cái kìm sắp kẹp trúng mình.
*Ca!*
Một thanh đao sắc bén chém về phía cái kìm to lớn, thanh âm lạnh lùng từ trước mặt Lâm Kiệt vang lên.
“Lùi ra."
Được rồi, có người mạnh hỗ trợ, gã tốt nhất nên né ra. Lâm Kiệt lập tức hướng bên cạnh lăn, trong lòng vẫn nghi hoặc mới nãy rõ ràng bắn trúng, tại sao không có hiệu quả?
Lâm Kiệt cẩn thận quan sát giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị gã bắn trúng, thấy thắt lưng nó chỉ có một dấu màu đen, hoàn toàn không hề thủng lỗ.
Chẳng lẽ mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, chẳng những to hơn mấy con trùng mẫu trước, thân thể cũng càng cứng rắn?
Thế thì, chẳng phải càng khó đối phó.
Đáng tiếc, lòng hy vọng và sự thật luôn trái ngược. Hai người môi mới chạm nhau không lâu, Kiều Phi Vũ, Lâm Kiệt và đôi Phương Chí Hoành, Lý Du đã cầm đuốc chạy tới.
Vừa quẹo cua liền thấy, đằng trước dựa vào vách động, dưới ánh sáng ngọn đuốc, hai người hôn môi.
Dưới ánh lửa, Tiếu Dịch làn da vẫn tái nhợt như quỷ hút máu, tay chống bên người Vương Dương, hầu như hai tay giam cầm cậu với vách tường. Bình thường vui vẻ như con khỉ không ngồi yên, lưu manh kiêu ngạo Vương Dương, giờ phút này an tĩnh nhắm hai mắt, ngẩng đầu nhận nụ hôn từ Tiếu Dịch. Hai người triền miên hôn môi, còn là loại hôn sâu.
Trong động tĩnh lặng, có thể nghe thấy lưỡi quấn quýt phát ra âm thanh, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Nhịn không được huýt sáo, Kiều Phi Vũ không thể không khâm phục hai người này. Đã là lúc nào rồi còn có rảnh làm chuyện kích tình như vậy. Kiều Phi Vũ hô to hai người.
“Ê ê! Đằng sau quái trùng sắp rượt tới, còn có vài con lớn đó! Các người muốn hôn tới chừng nào?"
Khi bọn họ sắp chạy tới đây, có dùng súng bắn nát hòn đá nhô ra từ vách động, để đá rơi xuống bịt kín con đường. Nhưng mà vẫn không thể cam đoan Xích Nhãn Hạt Chu có sức mạnh lớn cỡ nào, có thể đem tảng đá chắn đường quăng ra tiếp tục truy đuổi hay không.
Hành động vừa nãy chắc chỉ có thể kéo dài một chút thời gian.
“X!" Khi Tiếu Dịch truyền vào nước bọt, Vương Dương cố gắng nuốt nhanh. Tuy toàn thân còn không hồi phục hoàn toàn, nhưng cậu vẫn là dùng hết sức nhấc tay đẩy ra đang cùng mình hôn sâu Tiếu Dịch, tỏ vẻ đủ rồi.
Tiếu Dịch sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu, môi rốt cuộc rời khỏi Vương Dương. Hắn đỡ lấy Vương Dương làm cho cậu tựa vào vách động, nói.
“Ông trước tiên ở trong này nghỉ ngơi, còn phải mất một hồi mới hoàn toàn ngăn chặn độc tố trong cơ thể."
“Biết rồi…"
Bị mọi người xem kịch vui, Vương Dương giờ phút này tâm tình uể oải cực kỳ. Đầu cậu tựa vào sau lưng tường đá, hiện giờ tạm thời không thể nhúc nhích, không hứng thú quan tâm khi nào độc tố bị ngăn chặn. Trong đầu cậu thầm nghĩ, nhân sinh tựa như cưỡng gian a….
Đem Kiều Phi Vũ và Phương Chí Hoành bởi vì bị tiêm vào chất gây tê, trong lúc chạy máu tuần hoàn kích phát độc tố lần nữa không thể động đậy, quăng cùng một chỗ với Vương Dương. Mấy người có thể cử động bắt đầu bàn bạc nên làm sao đối phó Xích Nhãn Hạt Chu sắp tiến tới.
Nếu chỉ là chạy trốn, cho dù có chạy ra ngoài cũng vẫn bị Xích Nhãn Hạt Chu truy đuổi không tha. Không bằng một lần tiêu diệt chúng nó, đỡ phiền phức.
Lâm Kiệt đứng ở một bên, mới đầu bị hai người kia đột nhiên hôn môi làm kinh sợ. Thật không ngờ trừ bỏ Phương Chí Hoành và Lý Du, thì ra Tiếu Dịch và Vương Dương là một đôi.
Bình thường ở chung không phát hiện cái gì, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, có thể phát giác chút ít manh mối từ hành động của hai người. Lâm Kiệt sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, gặp qua khá nhiều đồng tính luyến ái, sớm đã xem nhàm. Hiện tại chỉ là phát hiện chuyện xảy ra gần chỗ mình mà thôi, cho nên, Lâm Kiệt thật bình thản tiếp nhận vừa mới nhìn thấy chân tướng.
Giờ phút này, gã vội vàng và hưng phấn có thể cùng Tiếu Dịch sát cánh đối phó bầy quái trùng. Gã vô cùng kích động, từ lâu đã muốn cùng người cực mạnh này hợp tác, hiện tại rốt cuộc có cơ hội.
Thấy Tiếu Dịch đi tới, Lâm Kiệt nói ra phát hiện của mình.
“Mới nãy tôi có để ý thấy, sợi tơ Xích Nhãn Hạt Chu dùng để quấn người đều dễ dàng thiêu đốt. Vừa rồi đuốc của tôi đã thiêu đứt sợi tơ nhân kiển. Không bằng chúng ta dùng đuốc thiêu chết chúng."
“Ha, cậu nói thì dễ lắm ~ cậu cho rằng Xích Nhãn Hạt Chu sẽ ngoan ngoãn đứng tại chỗ phun tơ cho thiêu sao?" Kiều Phi Vũ ngồi tựa vào vách, không quên châm chọc Lâm Kiệt nghĩ ra phương pháp đơn giản.
“Thì, tìm cơ hội…"
Lâm Kiệt ngoái đầu trừng mắt Kiều Phi Vũ, chỉ biết châm chọc gã, là ai một đường dìu Kiều Phi Vũ đi ra, còn dám trào phúng gã?
Tiếu Dịch không nói lời nào, cúi đầu như là tự hỏi cái gì, chợt ngẩng đầu nói với Lâm Kiệt.
“Đợi lát nữa chúng nó tới đây, tôi sẽ nghĩ cách làm cho chúng tập trung một chỗ, tới khi đó cậu đốt lửa."
“A! Tốt!" Lâm Kiệt lập tức hai mắt lóe sáng, gã biết ngay là Tiếu Dịch có năng lực tiêu diệt sạch chúng nó.
“Cái kia, tôi cũng giúp một tay!" Lý Du vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, chen không lọt lời nào. Thấy hai người dường như bàn xong kế hoạch, y rốt cuộc lấy hết can đảm nhỏ giọng nói.
Lý Du nắm chặt dao phay trong lòng bàn tay, bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
“Được, vậy anh phục trách bảo vệ ba người bọn họ, phải cẩn thận." Lâm Kiệt chỉ ba người ngồi dưới đất, vỗ bả vai gầy yếu của Lý Du, nói.
“……."
“……."
Vương Dương và Kiều Phi Vũ tựa vào vách động đồng thời nói không nên lời. Bọn họ tình nguyện chờ thân thể đột nhiên cử động, còn hơn tin tưởng Lý Du sẽ bảo vệ được mình.
Mà Phương Chí Hoành nghe xong an bài, có chút sốt ruột muốn đứng dậy. Bất đắc dĩ thân thể gã tê liệt, lo lắng đối với Lý Du hô lớn.
“Du, đừng làm vậy, rất nguy hiểm! Vẫn là núp đi, để anh bảo vệ…"
Còn chưa nói xong Lý Du đã bịt miệng Phương Chí Hoành, nhẹ nhàng lắc đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt kiên định khôngthể lay chuyển đối diện Phương Chí Hoành.
“Chí Hoành, em cũng muốn mạnh mẽ hơn, không chỉ biết núp sau lưng anh, liên lụy anh…em, em cũng là đàn ông, có thể bảo hộ các người. Tin tưởng em!"
Lý Du dần buông lỏng ra bàn tay bịt miệng Phương Chí Hoành. Phương Chí Hoành giật mình nhìn người trước mặt luôn bị mình bảo vệ, cái gì cũng không dám làm, chuyện gì đều phải hỏi mình, nay Lý Du đột nhiên trưởng thành. Phương Chí Hoành nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra dịu dàng nhìn Lý Du, biểu đạt sự thông cảm và cổ vũ.
“Vậy em nhất định phải cẩn thận."
“Ừ!"
Hai tay ôm chặt dao phay trước ngực, Lý Du lần nữa đứng lên. Tuy rằng hai chân bởi vì không thể kiềm chế sợ hãi mà run rẩy, nhưng y vẫn là kiên định đứng chắn trước mặt ba người, chuẩn bị bảo vệ bọn họ không bị quái trùng tấn công.
Ngay lúc mấy người phân chia xong nhiệm vụ, từ bên trong văng vẳng tiếng động ầm ầm đất đá sụp đổ. Mọi người rùng mình một cái. Chắc là bên trong Xích Nhãn Hạt Chu đã dọn dẹp xong số đá cản đường.
Tất cả mọi người, vào lúc này, đều tập trung tinh thần cảnh giác. Trong tay cầm chắc vũ khí, chằm chằm nhìn cửa động chỗ sâu trong một mảnh tối đen.
*Bốp! Bốp! Rầm rầm!!!*
Bên trong động phát ra tiếng tảng đá rớt xuống, động lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng. Dưới ánh sáng cây đuốc lắc lư, chỗ tối đột nhiên không có tiếng vang.
Bốn phía im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của mọi người. Trong động oi bức, trán mọi người đều chảy ra mồ hôi.
*Cách cách cách cách –*
Tiếng chân đi trên mặt đất truyền ra từ chỗ tối, thanh âm càng lúc càng gần.
Chỉ chốc lát, mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đi ra từ trong bóng đêm, bò từ trên vách động và phía dưới. Mái tóc đen rơi xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn cùng với đôi mắt đỏ au, nhìn chằm chằm bọn họ tựa như nhìn miếng thịt béo sắp tới miệng.
Chỉ nhìn thân trùng tạo hình dữ tợn vặn vẹo kiểu này, thật tương đương với phim kinh dị Chú Oán.
Mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, khác với giống cái mới đầu bọn họ ra sức chém giết. Thân thể chúng cực lớn, màu trắng tứ chi mơ hồ lấm tấm màu xám đại biểu trạng thái trưởng thành, có thể phun tơ nhện quấn người. Thân thể cũng rắn chắc hơn mấy con nhỏ.
Nhìn giống cái Xích Nhãn Hạt Chu xuất hiện, Lâm Kiệt chĩa súng nhắm ngay chúng nó, bắn một phát vào một con.
Rõ ràng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này khác với mấy con trước, càng thêm nhanh nhẹn, chân lùi về sau tránh né phát súng của Lâm Kiệt.
Giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị súng chọc giận, có mấy con vung chân muốn tiến tới chỗ Lâm Kiệt. Lâm Kiệt vội né sang bên, vừa chạy vừa nạp đạn.
Quả nhiên cây súng bắn một phát phải nạp đạn một lần, đối phó quái trùng rất gian nan. Hiện tại thời khắc nguy hiểm, thời gian chính là sinh mệnh.
Lâm Kiệt đang nhét đạn, đột nhiên cảm giác chân chợt lạnh, thân thể ngã nhào té lăn trên đất. Lâm Kiệt cúi đầu, phát hiện mắt cá chân phải bị tơ nhện trắng cuốn lấy. Từ sợi tơ nhìn qua, đầu bên kia là phần đuôi của Xích Nhãn Hạt Chu đáng sợ cách đó không xa đang điều chỉnh tơ nhện, chặt chẽ quấn lấy chân gã.
Lâm Kiệt sợ tới mức mau chóng bật dậy, muốn cởi bỏ tơ nhện trên chân. Bất đắc dĩ tơ nhện mới phun ra vừa dẻo vừa dính chứ không giống khi khô thì cứng rắn. Nhưng càng mềm dẻo thì càng khó cởi.
Mắt thấy trùng mẫu hướng tới gần, Lâm Kiệt vội vàng cởi tơ nhện, giọt mồ hôi sắp từ chóp mũi nhỏ xuống đất.
Sớm biết như vậy gã nên lấy thanh đao giắt bên người, như vậy dễ dàng cắt đứt tơ.
*Keng–*
Một thanh dao găm rơi bên chân Lâm Kiệt khiến gã hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thấy Vương Dương vốn dựa vào vách tường chỉ có thể ngồi yên, xem gã gặp nguy nhịn không được, quăng ra thanh dao găm đoạt từ chỗ Tiếu Dịch.
Vương Dương hét với Lâm Kiệt.
“Đừng cởi, dùng dao cắt đứt, nếu không mau thì con trùng đó sẽ giết chết bây giờ!"
“Cảm ơn."
Vội cảm ơn Vương Dương đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Lâm Kiệt chộp lấy dao găm, cắt sợi tơ thoạt nhìn mỏng manh kỳ thật rắn chắc vô cùng. Trong tình thế vô cùng khẩn trương cắt mãi tơ nhện mới đứt.
Lâm Kiệt vội đứng dậy né tránh cái đuôi giống cái Xích Nhãn Hạt Chu đã tập kích trước mặt. Cái đuôi móc câu có độc vừa vặn xẹt qua má Lâm Kiệt, ngừng tại vị trí mới nãy Lâm Kiệt còn ở đó. Mặt đất đều bị đuôi Xích Nhãn Hạt Chu đâm thủng một lỗ nhỏ.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt nữa bị tiêm nọc độc hôn mê mấy tiếng đồng hồ rồi. Lâm Kiệt tâm tình kích động lúc ấy chính mình phản ứng mau. Gã nhặt lên khẩu súng rơi trên đất, nhắm ngay trùng mẫu cách mình trong gang tấc, một phát bắn ra ngay chính giữa phần bụng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu.
Thế này thì chắc chắn sẽ thủng bụng thôi!
Thở hắt ra, Lâm Kiệt tay nắm súng hạ xuống, chờ đợi sau khi khói súng tan mất. Không ngờ khói thuốc súng chưa biến mất thì một cái kìm đã xuyên qua làn khói tấn công gã.
Ủa? Không phải đã bắn trúng rồi sao? Lâm Kiệt nghi hoặc khó hiểu, ngây ngốc nhìn cái kìm sắp kẹp trúng mình.
*Ca!*
Một thanh đao sắc bén chém về phía cái kìm to lớn, thanh âm lạnh lùng từ trước mặt Lâm Kiệt vang lên.
“Lùi ra."
Được rồi, có người mạnh hỗ trợ, gã tốt nhất nên né ra. Lâm Kiệt lập tức hướng bên cạnh lăn, trong lòng vẫn nghi hoặc mới nãy rõ ràng bắn trúng, tại sao không có hiệu quả?
Lâm Kiệt cẩn thận quan sát giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị gã bắn trúng, thấy thắt lưng nó chỉ có một dấu màu đen, hoàn toàn không hề thủng lỗ.
Chẳng lẽ mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, chẳng những to hơn mấy con trùng mẫu trước, thân thể cũng càng cứng rắn?
Thế thì, chẳng phải càng khó đối phó.
Tác giả :
Tây Lăng Minh