Tang Thế Sinh Tồn
Chương 22: Cương thi ở bệnh viện Đông Giang
Tiến vào cổng chính bệnh viện là rất khó, bởi vì phía trước tới tới lui lui rất nhiều cương thi. Mấy người sau khi quan sát và thảo luận, quyết định lặng lẽ từ cửa sổ bên hông bệnh viện chui vào. Bởi vì xung quanh chỗ này không có dấu vết cương thi hoạt động.
Năm người rón ra rón rén dọc theo góc tường hắc ám ánh trăng chiếu xạ không đến, tới vị trí hông bệnh viện. Vương Dương ngẩng đầu nhìn đằng trước, phát hiện cửa sổ lầu một xây khá cao, cậu ở trong lòng suy tính làm thế nào với tới mặt trên cửa sổ. Đã thấy Tiếu Dịch ngồi xổm trước mặt mình, ý bảo cậu đạp vai hắn leo lên.
“A?" Không nghĩ tới có ngày có thể dẫm lên thân Tiếu Dịch suốt ngày mặt lạnh toát ra khí thế cấm tới gần, Vương Dương trong lòng kích động một trận hưng phấn khó hiểu. Được rồi, hiện tại không phải lúc đắc ý. Vương Dương điều chỉnh sắc mặt, chân đạp bả vai rắn chắc của Tiếu Dịch, được hắn vững vàng nâng lên.
Vương Dương cẩn thận quan sát bên trong cửa sổ, không phát hiện cương thi. Cậu lấy trong túi tiền ra miếng vải quấn quanh tay mình, đập mạnh cửa kính thủy tinh, dùng nhỏ nhất thanh âm đánh nát nó. Sau đó thò tay vào trong mở chốt cửa sổ, xoay người tiến vào.
Mới quay đầu lại đã thấy Tiếu Dịch đứng phía sau mình, Vương Dương kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.
“Sao ông vào được?"
“Nhảy vào." Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi đáp.
“Chó chết, cửa sổ cao như vậy mà ông có thể dễ dàng nhảy vào? Ông nghĩ mình là ngôi sao bóng rổ chắc? Lực nhảy siêu cao?" Vương Dương chồm ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên dưới Dương Nhất Hàng, Kiều Phi Vũ và Trầm Phương vẻ mặt sửng sốt, chứng thật Tiếu Dịch không có nói xạo.
Chó chết, chẳng lẽ đúng là thật? Một người bình thường có thể nhảy cao như vậy sao?
Bất quá hiện tại không phải lúc truy đuổi đề tài này. Vương Dương hỗ trợ kéo ba người vào trong, vài người ngồi xổm trong phòng lên kế hoạch làm sao ở trong bệnh viện giống mê cung này tìm kiếm Dương Trì.
Bọn họ đang ở trong một căn phòng dường như là phòng họp, trên tường vừa lúc dán sơ đồ phân bố bệnh viện. Vương Dương chỉnh đèn pin ánh sáng ở mức yếu nhất, phòng ngừa khiến người hoặc cương thi chú ý, tỉ mỉ xem xét bản đồ trên tường.
“Nghe Lâm Kiệt nói em trai anh sau khi bị tai nạn xe thì được đưa đến ngoại khoa, chắc là ở…ở…" Vương Dương ngón tay di chuyển trên bản đồ một phen rốt cuộc ngừng lại tại một chỗ. “Ở lầu bốn. Ác, thật là một con số xui xẻo…."
“Lầu bốn tốt chứ, còn hơn là đi tầng cao nhất." Kiều Phi Vũ lạc quan nói.
“Ừm, cũng phải. Mà không biết anh ta còn ở chỗ đó không…." Vương Dương do dự nhìn bản đồ, sực nhớ ra Dương Nhất Hàng đứng bên cạnh, vội vàng an ủi nói. “Tôi nghĩ em trai anh có phúc có ông trời phù hộ, chắc là không có chuyện gì đâu."
“Tôi biết, tuy tôi biết rõ hy vọng không lớn, nhưng tôi vẫn muốn chính mắt xác nhận." Dương Nhất Hàng miễn cưỡng nhếch môi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ảm đạm bi quan.
“Anh Dương, còn chưa nhìn thấy người mà? Chắc chắn em trai anh bình an. Tôi tin tưởng anh ấy sẽ giống như anh Dương, đều là người kiên cường." Trầm Phương thấy Dương Nhất Hàng sắc mặt khó coi liền an ủi, trong lòng nhớ đến chị của mình thì cảm động lây, cô hiểu tâm tình hiện giờ của gã.
“Ừm, cảm ơn, chúng ta mau đi thôi." Dương Nhất Hàng lấy lại tinh thần, cầm trong tay cây gậy đỉnh đầu gắn sắc bén lưỡi lê, đối với mọi người nói.
Cẩn thận mở cửa phòng họp, Vương Dương thò đầu ra ngoài xem xét hành lang. Sau khi xác định an toàn, cậu gật đầu với người đằng sau, rón rén ra khỏi phòng. Hành lang bệnh viện không khí vốn âm trầm, không có ngọn đèn chiếu sáng càng trở nên hắc ám khủng bố. Hàng lang dài u ám, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Mọi người dựa sát tường hành lang chậm rãi hướng tới thang lầu. Đi không xa thì thấy bên trái đi ra một cương thi, nó đi đường cong vẹo, cương thi mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng. Bàn tay rũ xuống, vừa đi vừa kéo bình nước biển gắn ở tay nó, bình nước biển trên mặt đất bị kéo lê phát ra *lục cục* tiếng vang.
Cương thi đi hướng bọn họ, Tiếu Dịch nhanh chóng tiến đến rút đao mau lẹ chặt bỏ đầu cương thi. Hắn cầm thân thể nó nhẹ nhàng thả xuống đất, tránh phát ra tiếng kinh động đám cương thi khác.
Đầu bên kia lại tiến đến hai cương thi lung lay tới gần. Một cương thi mặc áo trắng bác sĩ, một cương thi mặc đồ bệnh nhân. Dương Nhất Hàng và Kiều Phi Vũ vội vàng tiến tới, cũng lặng yên không tiếng động chặt đầu nhẹ nhàng thả chúng nằm xuống đất.
Giải quyết xong vài con, đoàn người tiếp tục hướng tới thang lầu. Không thấy có cương thi tới lui, mấy người vội leo lên lầu đến tầng thứ hai. Đang muốn hướng lên trên đi nữa thì thấy mép thang lầu ba, tụ tập rất nhiều cương thi lảng vãng. Bọn họ chỉ có vài người, không thể trong thời gian ngắn xử hết chúng, chờ chúng phát ra tiếng kêu, có khả năng sẽ hấp dẫn tất cả cương thi trong tòa nhà lại đây.
Mọi người trao đổi ánh mắt, lấy ra tờ giấy mới vừa vẽ bản đồ bệnh viện, bàn bạc lại, quyết định thử đi cầu thang bên kia của tầng hai.
Rụt lại chân bước trên bậc thang lầu ba, mọi người ở hành lang lầu hai cảnh giác đi tới. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng âm trầm chiếu tiến vào hành lang, hình thành từng khối bóng dáng. Đi một lúc, đoàn người nghe được phía trước có tiếng bước chân của số đông cương thi. Bọn họ mở cánh cửa sau lưng tiến vào trong phòng tránh né.
Ở bên trong chờ hồi lâu vẫn không thấy tiếng bước chân đi qua, Vương Dương nhàm chán xem xét căn phòng bọn họ vô tình xâm nhập. Dưới sự trợ giúp chiếu sáng của ánh trăng, loáng thoáng có thể thấy rõ căn phòng vừa rộng vừa dài. Bên trong xếp một loạt kệ sắt, trên kệ đặt mấy cái chai, bên trong chứa màu vàng trong suốt chất lỏng ngâm thứ gì đó.
Cái chai có lớn có nhỏ, hình dạng bóng ma cũng không giống nhau. Vương Dương tò mò đứng lên tiến tới gần, thấy vật đó, Vương Dương trong lòng trào lên ghê tởm.
Trong mấy cái chai, chứa đựng các cơ quan thân thể con người, có tim, gan, ruột, đầu óc, nhan sắc trắng bệch bềnh bồng trong chất lỏng vàng khè. Cũng có chai ngâm mấy sinh vật khác nhau. Có ngâm toàn bộ thân thể, có bụng bị mổ ra, có nhiều sinh vật hình thù kỳ quái, ví dụ con heo nhỏ có hai cái đầu, con chuột không có lông mọc đầy khối u to.
Còn có thi thể trẻ con hình dáng kỳ dị ở trước mắt Vương Dương, thêm vào địa điểm hiện giờ trong bệnh viện, làm Vương Dương không thể không nhớ tới đầu năm mới xem một bộ phim kinh dị của Hongkong, quái vật con nít đầu to…..
Là một người đàn ông, dĩ nhiên cậu không sợ mấy thứ quỷ thần, chỉ là tại thời điểm này, ngẫm lại khiến người ta dựng thẳng tóc gáy.
“Sao vậy? Sợ?" Không biết từ khi nào Tiếu Dịch đã đứng bên cạnh cậu, cúi đầu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu.
“Chó chết, ai mà sợ mấy thứ này? Chỉ là thấy ghê tởm thôi." Vương Dương bĩu môi, không thừa nhận vừa rồi thấy sởn tóc gáy.
“A? Vương Dương sợ thứ này hả?" Trầm Phương là một người phụ nữ, biểu tình bình tĩnh nhìn trong phòng đầy ắp thi thể quái dị, ngược lại còn vẻ mặt cười nhạo xem Vương Dương ngày thường không sợ trời không sợ đất.
“Đã nói tôi chỉ là thấy ghê tởm….Ai sợ chứ?" Vương Dương buồn bực, lại bị một cô gái trêu chọc. “Cô là con gái, thấy thứ này không có cảm giác gì sao?"
“Ha ha, đừng quên tôi là sinh viên trường y. Mấy thứ này đều đã thấy nhiều. Lúc còn ở trường thầy vì muốn huấn luyện lòng can đảm, nửa đêm bắt chúng tôi giải phẫu thi thể, những thứ này chẳng là cái gì." Trầm Phương cười lấy một bình thủy tinh trên kệ xoay trong tay thưởng thức, trên mặt không tỏ vẻ gì, phi thường thoải mái.
“……" Vương Dương lặng im, cậu đã quên cô ta là sinh viên trường y.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là dùng thuốc ngâm không có gì nguy hiểm, cùng lắm là trông ghê tởm mà thôi." Trầm Phương nắm bình thủy tinh ngâm con mắt người, vừa nói vừa lướt qua hàng kệ. “Nhưng mà bệnh viện này ngâm chủng loại nhiều ghê, so với trường học của tôi nhiều hơn, cái gì đều có."
Trầm Phương ánh mắt tràn ngập tò mò đánh giá những thứ cô chưa từng thấy. Các loại vật thể bị ngâm trong dung dịch cho cô tăng trưởng kiến thức. Đi qua một bình lại một bình thủy tinh, khi đi qua một cái bình thì Trầm Phương nhấc mắt lên thấy mặt một người đàn ông hiện lên trong chai.
Con mắt tràn ngập tơ máu lồi ra, thống khổ thè ra cái lưỡi dài tới cằm, sắc mặt xanh tím như bị nghẹt thở bộ dáng dữ tợn, mắt trừng trừng dòm Trầm Phương. Trầm Phương sợ quá bản năng muốn há mồm kêu ra tiếng, trong tay bình thủy tinh trượt khỏi lòng bàn tay….
“Ô! Ô?"
“Phù –"Vương Dương nhào tới chộp lấy cái chai suýt nữa đập xuống mặt đất. Cậu lau mồ hôi lạnh, thở ra. “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, chuyện này mà lặp lại lần nữa chắc tôi chết quá….Cô nương, chúng ta hiện tại phải ít gây chú ý. Cô làm ơn đừng phát ra tiếng hấp dẫn cương thi lại đây, được không?"
Trầm Phương bị Tiếu Dịch không biết khi nào xuất hiện ở sau lưng bịt kín miệng, kịp phản ứng gật đầu, vẻ mặt xin lỗi.
Thấy Trầm Phương đã bình tĩnh lại, Tiếu Dịch buông lỏng tay ra.
Vương Dương đứng dậy phủi bụi, đặt bình thủy tinh trở lại trên kệ, vẻ mặt thả lỏng cười vỗ vai Tiếu Dịch.
“Không tồi, hai chúng ta ăn ý ngày càng tốt, không cần nói cũng hiểu ý tôi."
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông lúc nãy, Vương Dương trượt trên mặt đất chộp được cái chai, thầm nghĩ làm sao ngăn Trầm Phương sắp thét chói tai, chỉ thấy Tiếu Dịch trước tiên bịt miệng cô, hoàn mỹ giải quyết nguy cơ lần này.
Vương Dương vừa may mắn vừa đắc ý sự ăn ý của hai người. Lại ôm vai Tiếu Dịch, cười sáng lạn đối diện khuôn mặt lạnh lùng của Tiếu Dịch.
Tiếu Dịch nhìn bởi vì ôm mình mà gần sát lại Vương Dương, trong mắt sáng ngời, môi hé ra hợp lại như muốn dụ hoặc hắn hôn lên. Tiếu Dịch ánh mắt trở nên sâu thẳm, cúi đầu chậm rãi tiếp cận khóe miệng Vương Dương, giống như là muốn hôn….
“Khụ, khụ….." Tuy không muốn chọc vào người nguy hiểm này, nhưng tình huống hiện tại không thích hợp nói chuyện tình yêu, Kiều Phi Vũ chỉ có thể kiên trì đánh gãy hai đôi môi sắp chạm vào.
Hai người giật mình tỉnh lại, Vương Dương lùi ra sau vài bước, tách ra khoảng cách.
Vương Dương kinh ngạc vò đầu tóc quăn, tự hỏi sao cứ cảm thấy lúc nãy Tiếu Dịch dường như muốn hôn mình? Mà lúc ấy cậu còn ngây ngốc nhìn mặt Tiếu Dịch ngày càng gần, còn cảm thấy tên này bộ dáng quả là đẹp trai hút hồn? Rồi mới ngốc nghếch đừng đó làm cho Tiếu Dịch suýt nữa cùng mình hôn môi? A a a…..cậu bị thần kinh sao? Rõ ràng cậu chỉ thích phụ nữ xinh đẹp thôi!?
Vương Dương ngửa đầu nhìn ánh trăng rắc vào phòng, kết luận là tại lỗi của ánh trăng. Tại ánh trăng mê hoặc thần trí cậu, mới khiến không khí lúc đó mập mờ như vậy….Nhưng mà thật sự chỉ là lỗi tại ánh trăng? Vương Dương trong lòng thầm đem mập mờ vừa nãy chôn giấu, không dám truy cứu chân tướng.
Tiếu Dịch không thèm che giấu ánh mắt muốn giết người đâm vào thân thể Kiều Phi Vũ. Kiều Phi Vũ không kiềm chế được cả người run run.
“Cái kia, Tiếu Dịch, Vương Dương, hai người lại đây xem, đây là thứ vừa rồi hù Trầm Phương." Kiều Phi Vũ đông cứng thay đổi đề tại. Thật sự là bây giờ không phải thời cơ tốt nha, nếu không gã làm sao dám quấy rầy hai người này thân mật tiếp xúc. Kiều Phi Vũ trong lòng tràn đầy buồn bực, chịu đựng Tiếu Dịch ánh mắt chết chóc, thật sự là xui xẻo.
“A, tốt, Tiếu Dịch, chúng ta cùng nhìn xem." Làm bộ như không có việc gì xảy ra, Vương Dương kéo Tiếu Dịch, coi như vô tình giải cứu Kiều Phi Vũ. Mà Tiếu Dịch sau khi nghe Vương Dương nói, ánh mắt đáng sợ nháy mắt chuyển biến trở về bình tĩnh không cảm xúc nhìn cậu.
Tốc độ biến đổi thật nhanh…..Chỉ có mỗi mình Kiều Phi Vũ chú ý tới Tiếu Dịch lộ ra ngoài khí chất kỳ dị, rồi lại nhanh chóng biến mất. Mọi người ai cũng chưa phát hiện, chỉ mỗi mình gã bị ánh mắt chém giết, thật là chuyện thống khổ…..
Vương Dương đi qua hàng kệ tiến tới phía sau đựng bình thủy tinh làm Trầm Phương sợ hãi. Thì ra Trầm Phương lúc nãy chỉ xem thoáng qua đã bị dọa, không có nhìn xem rõ ràng. Cô trông thấy không phải thi thể ngâm trong bình, mà là bị treo trên cái quạt phía sau hàng kệ.
Mặt thi thể vừa lúc đối diện cái giá đựng bình thủy tinh trong suốt. Theo phương hướng Trầm Phương nhìn đến vừa vặn xuyên thấu qua cái bình thấy đầu thi thể.
Người chết mặc áo blouse trắng, tuổi khoảng bốn mươi. Có thể là khi bùng nổ cương thi, không muốn chính mình bị cương thi ăn, nhát gan tự sát, lấy dây thừng treo trên mặt cây quạt, đá ngã ghế dưới chân, treo cổ tự tử.
Biểu tình sợ hãi đáng sợ kia, có thể là khi bị siết đến chết bộ dáng thống khổ chân thật nhất. Dưới chân người chết một đống hỗn độn, phân nước tiểu bởi vì nháy mắt tử vong mà phụt ra. Bốc mùi hôi nồng nặc, nguyên bản trong phòng tràn đầy mùi dung dịch, nếu không tới gần bên này thì đúng là không chú ý.
Vương Dương nhìn trước mặt treo cổ thi thể, cảm khái tổng kết.
“Về sau khi tự sát trăm ngàn đừng chọn loại này, chết đi rất ghê tởm rất thống khổ, còn xấu xí…."
“Tôi sẽ không để Vương Dương chết." Tiếu Dịch đột nhiên xen vào nói.
“Ê! Tôi rất yêu quý sinh mệnh, ông đừng nguyền rủa." Vương Dương trừng mắt Tiếu Dịch, nhìn thi thể, trong lòng coi thường. Tuy rằng bộc phát cương thi, chỉ cần còn sống thì nên nghĩ tất cả biện pháp tiếp tục sinh tồn. Mặc kệ cương thi đáng sợ cỡ nào, ít nhất phải cố gắng thử! Vì sống sót mà dùng hết sức lực không từ thủ đoạn. Sống đại biểu cho hy vọng, loại người tự sát để trốn tránh tra tấn và thống khổ, khiến người coi thường.
Chỉ có còn sống mới có hy vọng, tự sát là chuyện ngu xuẩn, cậu sẽ không bao giờ làm như vậy.
Dương Nhất Hàng vẫn đứng canh cửa chợt nói.
“Đám cương thi đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
“A, được rồi." Vương Dương không thèm xem thi thể treo lủng lẳng, xoay người cùng đám Tiếu Dịch rời khỏi phòng, đi về phía hành lang.
Thi thể bị treo trên cây quạt, bởi vì đóng cửa nổi lên trận gió nhẹ, dây thừng treo thi thể khẽ lắc lư vài cái.
Từ hành lang đi ra ngoài, đoàn người thuận lợi tiến lên lầu ba. Cứ tưởng có thể tiếp tục lên lầu bốn, nhưng phát hiện đến tầng ba rồi không có lối đi thông thang lầu tầng bốn?
“Sao lại thế này?"
Trầm Phương vội vàng lấy ra bản đồ xem xét, sau đó nói.
“Chắc là muốn từ tầng ba đi lên tầng bốn chỉ có thể đi cầu thang bên kia. Còn bên này chỉ có thể đi tầng một, hai, ba."
“Tổ cha, thằng ngốc nào thiết kế thang lầu, phiền phức quá…." Vương Dương đau đầu. Điều này có nghĩa là bọn họ phải trải qua thật dài hành lang và góc rẽ, đi qua phòng bệnh rất khả năng xuất hiện cương thi. Đi tới cầu thang vô cùng có khả năng bị cương thi vây đầy….
“Thôi, đừng cằn nhằn nữa, đi thôi." Kiều Phi Vũ cười cười nói.
“Ừm." Vương Dương bất đắc dĩ nhận vận mệnh tàn khốc an bài, tiếp tục đi tới trước, lơ đãng hỏi đứng bên cạnh Trầm Phương. “Phải rồi, tầng này là làm cái gì?"
“Để tôi coi." Trầm Phương lấy ra bản đồ nhìn một cái. “Ưm, là….khoa phụ sản…."
“A….lát nữa sẽ không xuất hiện cương thi bà bầu đi? Ha ha h.", Vương Dương sau khi nghe tầng này phụ trách cái gì, thuận miệng nói đùa.
Đã thấy phía trước cửa một phòng bệnh mở ra, từ bên trong đi một phụ nữ bụng to thật to, loạng choạng hướng bọn họ tới gần. Vốn trong bóng ma thấy không rõ bộ dáng, nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, lộ ra hình dáng của cô….
Khóe miệng bị thứ sắc nhọn cắt vỡ kéo dài tới thùy tai, miệng vết thương da thịt nát bấy, nứu lộ cả ra ngoài, con mắt trắng dã, khuôn mặt gồ gân xanh, đây không phải cương thi thì là gì? Vẫn là một cương thi có thai….
Nhìn đến tình cảnh này, Vương Dương khóe miệng rút gân. A ha, xem mày mỏ quạ đen, nói một câu liền thật xuất hiện cương thi bà bầu?! Vận khí này nên dùng mua vé số…..
Năm người rón ra rón rén dọc theo góc tường hắc ám ánh trăng chiếu xạ không đến, tới vị trí hông bệnh viện. Vương Dương ngẩng đầu nhìn đằng trước, phát hiện cửa sổ lầu một xây khá cao, cậu ở trong lòng suy tính làm thế nào với tới mặt trên cửa sổ. Đã thấy Tiếu Dịch ngồi xổm trước mặt mình, ý bảo cậu đạp vai hắn leo lên.
“A?" Không nghĩ tới có ngày có thể dẫm lên thân Tiếu Dịch suốt ngày mặt lạnh toát ra khí thế cấm tới gần, Vương Dương trong lòng kích động một trận hưng phấn khó hiểu. Được rồi, hiện tại không phải lúc đắc ý. Vương Dương điều chỉnh sắc mặt, chân đạp bả vai rắn chắc của Tiếu Dịch, được hắn vững vàng nâng lên.
Vương Dương cẩn thận quan sát bên trong cửa sổ, không phát hiện cương thi. Cậu lấy trong túi tiền ra miếng vải quấn quanh tay mình, đập mạnh cửa kính thủy tinh, dùng nhỏ nhất thanh âm đánh nát nó. Sau đó thò tay vào trong mở chốt cửa sổ, xoay người tiến vào.
Mới quay đầu lại đã thấy Tiếu Dịch đứng phía sau mình, Vương Dương kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.
“Sao ông vào được?"
“Nhảy vào." Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi đáp.
“Chó chết, cửa sổ cao như vậy mà ông có thể dễ dàng nhảy vào? Ông nghĩ mình là ngôi sao bóng rổ chắc? Lực nhảy siêu cao?" Vương Dương chồm ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên dưới Dương Nhất Hàng, Kiều Phi Vũ và Trầm Phương vẻ mặt sửng sốt, chứng thật Tiếu Dịch không có nói xạo.
Chó chết, chẳng lẽ đúng là thật? Một người bình thường có thể nhảy cao như vậy sao?
Bất quá hiện tại không phải lúc truy đuổi đề tài này. Vương Dương hỗ trợ kéo ba người vào trong, vài người ngồi xổm trong phòng lên kế hoạch làm sao ở trong bệnh viện giống mê cung này tìm kiếm Dương Trì.
Bọn họ đang ở trong một căn phòng dường như là phòng họp, trên tường vừa lúc dán sơ đồ phân bố bệnh viện. Vương Dương chỉnh đèn pin ánh sáng ở mức yếu nhất, phòng ngừa khiến người hoặc cương thi chú ý, tỉ mỉ xem xét bản đồ trên tường.
“Nghe Lâm Kiệt nói em trai anh sau khi bị tai nạn xe thì được đưa đến ngoại khoa, chắc là ở…ở…" Vương Dương ngón tay di chuyển trên bản đồ một phen rốt cuộc ngừng lại tại một chỗ. “Ở lầu bốn. Ác, thật là một con số xui xẻo…."
“Lầu bốn tốt chứ, còn hơn là đi tầng cao nhất." Kiều Phi Vũ lạc quan nói.
“Ừm, cũng phải. Mà không biết anh ta còn ở chỗ đó không…." Vương Dương do dự nhìn bản đồ, sực nhớ ra Dương Nhất Hàng đứng bên cạnh, vội vàng an ủi nói. “Tôi nghĩ em trai anh có phúc có ông trời phù hộ, chắc là không có chuyện gì đâu."
“Tôi biết, tuy tôi biết rõ hy vọng không lớn, nhưng tôi vẫn muốn chính mắt xác nhận." Dương Nhất Hàng miễn cưỡng nhếch môi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ảm đạm bi quan.
“Anh Dương, còn chưa nhìn thấy người mà? Chắc chắn em trai anh bình an. Tôi tin tưởng anh ấy sẽ giống như anh Dương, đều là người kiên cường." Trầm Phương thấy Dương Nhất Hàng sắc mặt khó coi liền an ủi, trong lòng nhớ đến chị của mình thì cảm động lây, cô hiểu tâm tình hiện giờ của gã.
“Ừm, cảm ơn, chúng ta mau đi thôi." Dương Nhất Hàng lấy lại tinh thần, cầm trong tay cây gậy đỉnh đầu gắn sắc bén lưỡi lê, đối với mọi người nói.
Cẩn thận mở cửa phòng họp, Vương Dương thò đầu ra ngoài xem xét hành lang. Sau khi xác định an toàn, cậu gật đầu với người đằng sau, rón rén ra khỏi phòng. Hành lang bệnh viện không khí vốn âm trầm, không có ngọn đèn chiếu sáng càng trở nên hắc ám khủng bố. Hàng lang dài u ám, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Mọi người dựa sát tường hành lang chậm rãi hướng tới thang lầu. Đi không xa thì thấy bên trái đi ra một cương thi, nó đi đường cong vẹo, cương thi mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng. Bàn tay rũ xuống, vừa đi vừa kéo bình nước biển gắn ở tay nó, bình nước biển trên mặt đất bị kéo lê phát ra *lục cục* tiếng vang.
Cương thi đi hướng bọn họ, Tiếu Dịch nhanh chóng tiến đến rút đao mau lẹ chặt bỏ đầu cương thi. Hắn cầm thân thể nó nhẹ nhàng thả xuống đất, tránh phát ra tiếng kinh động đám cương thi khác.
Đầu bên kia lại tiến đến hai cương thi lung lay tới gần. Một cương thi mặc áo trắng bác sĩ, một cương thi mặc đồ bệnh nhân. Dương Nhất Hàng và Kiều Phi Vũ vội vàng tiến tới, cũng lặng yên không tiếng động chặt đầu nhẹ nhàng thả chúng nằm xuống đất.
Giải quyết xong vài con, đoàn người tiếp tục hướng tới thang lầu. Không thấy có cương thi tới lui, mấy người vội leo lên lầu đến tầng thứ hai. Đang muốn hướng lên trên đi nữa thì thấy mép thang lầu ba, tụ tập rất nhiều cương thi lảng vãng. Bọn họ chỉ có vài người, không thể trong thời gian ngắn xử hết chúng, chờ chúng phát ra tiếng kêu, có khả năng sẽ hấp dẫn tất cả cương thi trong tòa nhà lại đây.
Mọi người trao đổi ánh mắt, lấy ra tờ giấy mới vừa vẽ bản đồ bệnh viện, bàn bạc lại, quyết định thử đi cầu thang bên kia của tầng hai.
Rụt lại chân bước trên bậc thang lầu ba, mọi người ở hành lang lầu hai cảnh giác đi tới. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng âm trầm chiếu tiến vào hành lang, hình thành từng khối bóng dáng. Đi một lúc, đoàn người nghe được phía trước có tiếng bước chân của số đông cương thi. Bọn họ mở cánh cửa sau lưng tiến vào trong phòng tránh né.
Ở bên trong chờ hồi lâu vẫn không thấy tiếng bước chân đi qua, Vương Dương nhàm chán xem xét căn phòng bọn họ vô tình xâm nhập. Dưới sự trợ giúp chiếu sáng của ánh trăng, loáng thoáng có thể thấy rõ căn phòng vừa rộng vừa dài. Bên trong xếp một loạt kệ sắt, trên kệ đặt mấy cái chai, bên trong chứa màu vàng trong suốt chất lỏng ngâm thứ gì đó.
Cái chai có lớn có nhỏ, hình dạng bóng ma cũng không giống nhau. Vương Dương tò mò đứng lên tiến tới gần, thấy vật đó, Vương Dương trong lòng trào lên ghê tởm.
Trong mấy cái chai, chứa đựng các cơ quan thân thể con người, có tim, gan, ruột, đầu óc, nhan sắc trắng bệch bềnh bồng trong chất lỏng vàng khè. Cũng có chai ngâm mấy sinh vật khác nhau. Có ngâm toàn bộ thân thể, có bụng bị mổ ra, có nhiều sinh vật hình thù kỳ quái, ví dụ con heo nhỏ có hai cái đầu, con chuột không có lông mọc đầy khối u to.
Còn có thi thể trẻ con hình dáng kỳ dị ở trước mắt Vương Dương, thêm vào địa điểm hiện giờ trong bệnh viện, làm Vương Dương không thể không nhớ tới đầu năm mới xem một bộ phim kinh dị của Hongkong, quái vật con nít đầu to…..
Là một người đàn ông, dĩ nhiên cậu không sợ mấy thứ quỷ thần, chỉ là tại thời điểm này, ngẫm lại khiến người ta dựng thẳng tóc gáy.
“Sao vậy? Sợ?" Không biết từ khi nào Tiếu Dịch đã đứng bên cạnh cậu, cúi đầu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu.
“Chó chết, ai mà sợ mấy thứ này? Chỉ là thấy ghê tởm thôi." Vương Dương bĩu môi, không thừa nhận vừa rồi thấy sởn tóc gáy.
“A? Vương Dương sợ thứ này hả?" Trầm Phương là một người phụ nữ, biểu tình bình tĩnh nhìn trong phòng đầy ắp thi thể quái dị, ngược lại còn vẻ mặt cười nhạo xem Vương Dương ngày thường không sợ trời không sợ đất.
“Đã nói tôi chỉ là thấy ghê tởm….Ai sợ chứ?" Vương Dương buồn bực, lại bị một cô gái trêu chọc. “Cô là con gái, thấy thứ này không có cảm giác gì sao?"
“Ha ha, đừng quên tôi là sinh viên trường y. Mấy thứ này đều đã thấy nhiều. Lúc còn ở trường thầy vì muốn huấn luyện lòng can đảm, nửa đêm bắt chúng tôi giải phẫu thi thể, những thứ này chẳng là cái gì." Trầm Phương cười lấy một bình thủy tinh trên kệ xoay trong tay thưởng thức, trên mặt không tỏ vẻ gì, phi thường thoải mái.
“……" Vương Dương lặng im, cậu đã quên cô ta là sinh viên trường y.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là dùng thuốc ngâm không có gì nguy hiểm, cùng lắm là trông ghê tởm mà thôi." Trầm Phương nắm bình thủy tinh ngâm con mắt người, vừa nói vừa lướt qua hàng kệ. “Nhưng mà bệnh viện này ngâm chủng loại nhiều ghê, so với trường học của tôi nhiều hơn, cái gì đều có."
Trầm Phương ánh mắt tràn ngập tò mò đánh giá những thứ cô chưa từng thấy. Các loại vật thể bị ngâm trong dung dịch cho cô tăng trưởng kiến thức. Đi qua một bình lại một bình thủy tinh, khi đi qua một cái bình thì Trầm Phương nhấc mắt lên thấy mặt một người đàn ông hiện lên trong chai.
Con mắt tràn ngập tơ máu lồi ra, thống khổ thè ra cái lưỡi dài tới cằm, sắc mặt xanh tím như bị nghẹt thở bộ dáng dữ tợn, mắt trừng trừng dòm Trầm Phương. Trầm Phương sợ quá bản năng muốn há mồm kêu ra tiếng, trong tay bình thủy tinh trượt khỏi lòng bàn tay….
“Ô! Ô?"
“Phù –"Vương Dương nhào tới chộp lấy cái chai suýt nữa đập xuống mặt đất. Cậu lau mồ hôi lạnh, thở ra. “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, chuyện này mà lặp lại lần nữa chắc tôi chết quá….Cô nương, chúng ta hiện tại phải ít gây chú ý. Cô làm ơn đừng phát ra tiếng hấp dẫn cương thi lại đây, được không?"
Trầm Phương bị Tiếu Dịch không biết khi nào xuất hiện ở sau lưng bịt kín miệng, kịp phản ứng gật đầu, vẻ mặt xin lỗi.
Thấy Trầm Phương đã bình tĩnh lại, Tiếu Dịch buông lỏng tay ra.
Vương Dương đứng dậy phủi bụi, đặt bình thủy tinh trở lại trên kệ, vẻ mặt thả lỏng cười vỗ vai Tiếu Dịch.
“Không tồi, hai chúng ta ăn ý ngày càng tốt, không cần nói cũng hiểu ý tôi."
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông lúc nãy, Vương Dương trượt trên mặt đất chộp được cái chai, thầm nghĩ làm sao ngăn Trầm Phương sắp thét chói tai, chỉ thấy Tiếu Dịch trước tiên bịt miệng cô, hoàn mỹ giải quyết nguy cơ lần này.
Vương Dương vừa may mắn vừa đắc ý sự ăn ý của hai người. Lại ôm vai Tiếu Dịch, cười sáng lạn đối diện khuôn mặt lạnh lùng của Tiếu Dịch.
Tiếu Dịch nhìn bởi vì ôm mình mà gần sát lại Vương Dương, trong mắt sáng ngời, môi hé ra hợp lại như muốn dụ hoặc hắn hôn lên. Tiếu Dịch ánh mắt trở nên sâu thẳm, cúi đầu chậm rãi tiếp cận khóe miệng Vương Dương, giống như là muốn hôn….
“Khụ, khụ….." Tuy không muốn chọc vào người nguy hiểm này, nhưng tình huống hiện tại không thích hợp nói chuyện tình yêu, Kiều Phi Vũ chỉ có thể kiên trì đánh gãy hai đôi môi sắp chạm vào.
Hai người giật mình tỉnh lại, Vương Dương lùi ra sau vài bước, tách ra khoảng cách.
Vương Dương kinh ngạc vò đầu tóc quăn, tự hỏi sao cứ cảm thấy lúc nãy Tiếu Dịch dường như muốn hôn mình? Mà lúc ấy cậu còn ngây ngốc nhìn mặt Tiếu Dịch ngày càng gần, còn cảm thấy tên này bộ dáng quả là đẹp trai hút hồn? Rồi mới ngốc nghếch đừng đó làm cho Tiếu Dịch suýt nữa cùng mình hôn môi? A a a…..cậu bị thần kinh sao? Rõ ràng cậu chỉ thích phụ nữ xinh đẹp thôi!?
Vương Dương ngửa đầu nhìn ánh trăng rắc vào phòng, kết luận là tại lỗi của ánh trăng. Tại ánh trăng mê hoặc thần trí cậu, mới khiến không khí lúc đó mập mờ như vậy….Nhưng mà thật sự chỉ là lỗi tại ánh trăng? Vương Dương trong lòng thầm đem mập mờ vừa nãy chôn giấu, không dám truy cứu chân tướng.
Tiếu Dịch không thèm che giấu ánh mắt muốn giết người đâm vào thân thể Kiều Phi Vũ. Kiều Phi Vũ không kiềm chế được cả người run run.
“Cái kia, Tiếu Dịch, Vương Dương, hai người lại đây xem, đây là thứ vừa rồi hù Trầm Phương." Kiều Phi Vũ đông cứng thay đổi đề tại. Thật sự là bây giờ không phải thời cơ tốt nha, nếu không gã làm sao dám quấy rầy hai người này thân mật tiếp xúc. Kiều Phi Vũ trong lòng tràn đầy buồn bực, chịu đựng Tiếu Dịch ánh mắt chết chóc, thật sự là xui xẻo.
“A, tốt, Tiếu Dịch, chúng ta cùng nhìn xem." Làm bộ như không có việc gì xảy ra, Vương Dương kéo Tiếu Dịch, coi như vô tình giải cứu Kiều Phi Vũ. Mà Tiếu Dịch sau khi nghe Vương Dương nói, ánh mắt đáng sợ nháy mắt chuyển biến trở về bình tĩnh không cảm xúc nhìn cậu.
Tốc độ biến đổi thật nhanh…..Chỉ có mỗi mình Kiều Phi Vũ chú ý tới Tiếu Dịch lộ ra ngoài khí chất kỳ dị, rồi lại nhanh chóng biến mất. Mọi người ai cũng chưa phát hiện, chỉ mỗi mình gã bị ánh mắt chém giết, thật là chuyện thống khổ…..
Vương Dương đi qua hàng kệ tiến tới phía sau đựng bình thủy tinh làm Trầm Phương sợ hãi. Thì ra Trầm Phương lúc nãy chỉ xem thoáng qua đã bị dọa, không có nhìn xem rõ ràng. Cô trông thấy không phải thi thể ngâm trong bình, mà là bị treo trên cái quạt phía sau hàng kệ.
Mặt thi thể vừa lúc đối diện cái giá đựng bình thủy tinh trong suốt. Theo phương hướng Trầm Phương nhìn đến vừa vặn xuyên thấu qua cái bình thấy đầu thi thể.
Người chết mặc áo blouse trắng, tuổi khoảng bốn mươi. Có thể là khi bùng nổ cương thi, không muốn chính mình bị cương thi ăn, nhát gan tự sát, lấy dây thừng treo trên mặt cây quạt, đá ngã ghế dưới chân, treo cổ tự tử.
Biểu tình sợ hãi đáng sợ kia, có thể là khi bị siết đến chết bộ dáng thống khổ chân thật nhất. Dưới chân người chết một đống hỗn độn, phân nước tiểu bởi vì nháy mắt tử vong mà phụt ra. Bốc mùi hôi nồng nặc, nguyên bản trong phòng tràn đầy mùi dung dịch, nếu không tới gần bên này thì đúng là không chú ý.
Vương Dương nhìn trước mặt treo cổ thi thể, cảm khái tổng kết.
“Về sau khi tự sát trăm ngàn đừng chọn loại này, chết đi rất ghê tởm rất thống khổ, còn xấu xí…."
“Tôi sẽ không để Vương Dương chết." Tiếu Dịch đột nhiên xen vào nói.
“Ê! Tôi rất yêu quý sinh mệnh, ông đừng nguyền rủa." Vương Dương trừng mắt Tiếu Dịch, nhìn thi thể, trong lòng coi thường. Tuy rằng bộc phát cương thi, chỉ cần còn sống thì nên nghĩ tất cả biện pháp tiếp tục sinh tồn. Mặc kệ cương thi đáng sợ cỡ nào, ít nhất phải cố gắng thử! Vì sống sót mà dùng hết sức lực không từ thủ đoạn. Sống đại biểu cho hy vọng, loại người tự sát để trốn tránh tra tấn và thống khổ, khiến người coi thường.
Chỉ có còn sống mới có hy vọng, tự sát là chuyện ngu xuẩn, cậu sẽ không bao giờ làm như vậy.
Dương Nhất Hàng vẫn đứng canh cửa chợt nói.
“Đám cương thi đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
“A, được rồi." Vương Dương không thèm xem thi thể treo lủng lẳng, xoay người cùng đám Tiếu Dịch rời khỏi phòng, đi về phía hành lang.
Thi thể bị treo trên cây quạt, bởi vì đóng cửa nổi lên trận gió nhẹ, dây thừng treo thi thể khẽ lắc lư vài cái.
Từ hành lang đi ra ngoài, đoàn người thuận lợi tiến lên lầu ba. Cứ tưởng có thể tiếp tục lên lầu bốn, nhưng phát hiện đến tầng ba rồi không có lối đi thông thang lầu tầng bốn?
“Sao lại thế này?"
Trầm Phương vội vàng lấy ra bản đồ xem xét, sau đó nói.
“Chắc là muốn từ tầng ba đi lên tầng bốn chỉ có thể đi cầu thang bên kia. Còn bên này chỉ có thể đi tầng một, hai, ba."
“Tổ cha, thằng ngốc nào thiết kế thang lầu, phiền phức quá…." Vương Dương đau đầu. Điều này có nghĩa là bọn họ phải trải qua thật dài hành lang và góc rẽ, đi qua phòng bệnh rất khả năng xuất hiện cương thi. Đi tới cầu thang vô cùng có khả năng bị cương thi vây đầy….
“Thôi, đừng cằn nhằn nữa, đi thôi." Kiều Phi Vũ cười cười nói.
“Ừm." Vương Dương bất đắc dĩ nhận vận mệnh tàn khốc an bài, tiếp tục đi tới trước, lơ đãng hỏi đứng bên cạnh Trầm Phương. “Phải rồi, tầng này là làm cái gì?"
“Để tôi coi." Trầm Phương lấy ra bản đồ nhìn một cái. “Ưm, là….khoa phụ sản…."
“A….lát nữa sẽ không xuất hiện cương thi bà bầu đi? Ha ha h.", Vương Dương sau khi nghe tầng này phụ trách cái gì, thuận miệng nói đùa.
Đã thấy phía trước cửa một phòng bệnh mở ra, từ bên trong đi một phụ nữ bụng to thật to, loạng choạng hướng bọn họ tới gần. Vốn trong bóng ma thấy không rõ bộ dáng, nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, lộ ra hình dáng của cô….
Khóe miệng bị thứ sắc nhọn cắt vỡ kéo dài tới thùy tai, miệng vết thương da thịt nát bấy, nứu lộ cả ra ngoài, con mắt trắng dã, khuôn mặt gồ gân xanh, đây không phải cương thi thì là gì? Vẫn là một cương thi có thai….
Nhìn đến tình cảnh này, Vương Dương khóe miệng rút gân. A ha, xem mày mỏ quạ đen, nói một câu liền thật xuất hiện cương thi bà bầu?! Vận khí này nên dùng mua vé số…..
Tác giả :
Tây Lăng Minh