Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 3 - Chương 12: Sự yêu thích cùng chán ghét của ta, đều chỉ cho một mình ngươi
Tiếng mưa rơi tí tách theo từ cửa động truyền đến.
Thanh âm của Vân Khinh, sau một hồi trầm mặc lại vang lên: “Ta chỉ là sợ ngươi chết, sẽ liên lụy ta cùng chết."
Mai Vũ cắn môi cúi đầu.
Mình quả nhiên là ngu ngốc, làm sao cho rằng người này đang lo lắng cho nàng.
Hắn chỉ đang lo lắng cho mình mà thôi.
Không nói thêm gì nữa, Mai Vũ mặc cho hắn dùng nước miếng làm sạch vết thương cho mình, đem chỗ dược thảo kia bôi lên vai của nàng. Vân Khinh xé y phục của mình xuống băng bó kỹ cho nàng, sau đó mình cũng tìm chút thảo dược sinh trưởng ở trong động bôi lên mắt cá chân.
Loáng thoáng, bên ngoài trời đã sáng, nhưng vẫn còn đang mưa.
Sau khi mệt nhọc cả đêm, là mệt mỏi thật sâu cùng đói bụng.
Dựa vào vách động.
Mai Vũ có chút hỗn loạn. Không biết là ai trong bụng truyền đến tiếng “èo èo", trong sơn động yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
“A, bụng của ngươi tựa hồ truyền ra thanh âm kỳ quái." Vân Khinh nói.
Mai Vũ tức giận: “Câm miệng! Ngươi nghe lầm."
Vân Khinh bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu một cái đứng lên.
Mai Vũ nghi ngờ nói: “Ngươi muốn làm gì?"
Vân Khinh kéo cái chân bị thương, khập khễnh chạy ra ngoài.
“Đương nhiên là đi tìm thức ăn, nếu không chờ đói chết à."
“Bên ngoài vẫn còn mưa, như vậy ngươi sẽ chết."
Liếc mắt, Mai Vũ đứng lên kéo hắn nói: “Ta đi cho. Ta bị thương nhẹ, ngươi chờ ở đây."
Tiếp đó, lướt qua hắn đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, bộ dạng Mai Vũ đi vào trong mưa, chiếu rọi vào trong mắt Vân Khinh.
Tóc của nàng, nhuộm hạt mưa thật mỏng, làm như xinh đẹp, rồi lại lúc ẩn lúc hiện. Trong lúc nhất thời, mê hoặc trái tim của hắn.
Đối với nữ tử này, rốt cuộc tồn tại khúc mắc như thế nào đây?
Có ý niệm mãnh liệt muốn giết nàng, khống chế bản thân mình, cũng mỗi lần thấy nàng thì không cầm được vui mừng.
Càng vui mừng, càng muốn hành hạ nàng. Càng hành hạ nàng, mình càng đau.
Trên đời người ta nói, một sát thủ đạt tiêu chuẩn, là không có tâm.
Vân Khinh chỉ biết là, mình vô tình.
Cho dù người cùng nhau lớn lên chết đi, hắn cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào.
Nhưng nàng có thể thao túng suy nghĩ của hắn, cho nên, nàng không thể tồn tại.
Nhưng...... Hiện tại hết thảy, lại coi là cái gì?
Vân Khinh vô tình, như vậy, tâm này? Vân Khinh...... Có tâm sao?
Khi Vân Khinh từ trong thất thần phục hồi lại tinh thần, Mai Vũ đã biến mất ở trong tầm mắt.
Vân Khinh không khỏi có chút hốt hoảng.
Mai Vũ tìm được vài quả dại. Trời mưa cả đêm, quả bị rơi từ trên cây xuống rất nhiều, Mai Vũ lượm một chút, xoay người đi về phía sau.
Lúc này, giữa rừng núi đột nhiên truyền đến tiếng hổ rống.
Mai Vũ bị dọa cho sợ đến không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Thanh âm này, nàng vô cùng quen thuộc, nhớ lúc nhỏ, nàng thiếu chút nữa đã bị chết trong miệng cọp.
Cũng bắt đầu từ lần đó, nàng sâu sắc hiểu được, Vân Khinh chán ghét nàng đến mức nào.
Nàng bị Vân Khinh lừa gạt đến trên núi, thiếu chút nữa bị hổ ăn thịt. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng ở sau lưng sư phụ, thấy được nụ cười giễu cợt của Vân Khinh.
Đó là nụ cười nàng cả đời đều không thể quên.
Mang theo mang ước tuổi thơ ngây thơ của nàng, đồng loạt nhào về phía bóng tối.
Người này, tuyệt đối không thể tin lần nữa.
Người này, tuyệt đối không được dựa vào.
Nụ cười của hắn là độc dược, sự ôn nhu của hắnlà tàn nhẫn, hết thảy của hắn, đều đáng sợ.
Tiểu Mai Vũ, chính là như vậy nhắc nhở mình, ở dưới bóng tối của Vân Khinh, quật cường sống sót.
Trong bụi cỏ, truyền đến một tia thanh âm. Bụi cỏ lắc lư, tựa hồ có vật thể đang đến gần.
Mai Vũ bị dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Phải chạy trốn, phải chạy trốn, Mai Vũ tự nói với mình, dưới chân lại như mọc rễ, động cũng không nhúc nhích được.
Có thứ gì đó nhảy ra ngoài.
Mai Vũ cũng không khống chế mình được nữa, quả dại trong tay rơi đầy đất, che tai kêu to: “Không cần! Không cần tới! A!!!"
Không cần, không cần.
Vân Khinh sư huynh, ngươi đang ở đâu?
Nơi này thật là đáng sợ, tối quá.
Ngươi không phải nói, muốn dẫn ta cùng nhau chơi đùa sao?
Tại sao lại ném một mình ta xuống?
Vân Khinh sư huynh, con hổ thật là đáng sợ, ngươi cứu ta, được không?
Bóng tối vô biên trong ký ức nhào tới, Mai Vũ ngã xuống đất, thống khổ thở hổn hển.
Thời điểm Vân Khinh từ trong bụi cỏ lao ra, liền nhìn thấy bộ dạng Mai Vũ kinh khủng như vậy.
Trong lòng run lên, Vân Khinh bước nhanh đến phía trước, kéo nàng ôm vào trong ngực, lớn tiếng nói: “Mai Vũ! Mai Vũ! Ngươi làm sao vậy?"
Mai Vũ lắc đầu, nước mắt giống như dòng nước chảy xuống, giùng giằng kêu to: “Không cần! Không cần! A!!"
Dùng sức lắc lắc Mai Vũ, Vân Khinh hô to: “Mai Vũ, ngươi bình tĩnh một chút, là ta! Là ta, ta là Vân Khinh!"
Con ngươi Mai Vũ chuyển động một chút, hình ảnh trước mắt, rốt cuộc dần dần rõ ràng.
Vân Khinh thở phào một hơi, vì nàng lau lau nước mắt, hỏi nàng: “Rốt cuộc làm sao vậy?"
Mai Vũ đôi môi tím bầm, nước mắt cùng nước mưa xen lẫn một chỗ.
Nàng giật giật môi, khạc ra một câu nói.
“Vân Khinh...... Ngươi là tên khốn kiếp."
Vân Khinh nghiêng đầu, không rõ chân tướng.
Kính nhờ! Hắn lại nơi nào chọc tới nữ nhân này rồi hả?
Mai Vũ để ý tới hắn, miệng đột nhiên mở ra như nước, liên tiếp nói: “Vân Khinh, ngươi là tên khốn kiếp, ngu ngốc, tai họa, là người ta ghét nhất. Ta từ nhỏ cũng không thích ngươi, thấy ta ngươi liền chán ghét, nhìn thấy ta ngươi liền ghê tởm. Cùng sư môn với ngươi, là việc tồi tệ nhất đời ta. ¥%%$"
Vân Khinh thật sự dừng không được, lửa giận thẳng chui lên đầu: “Nữ nhân này phát thần kinh gì vậy! Nói cho ngươi biết, ta cũng ghét ngươi nhất!"
Tại sao ta, nhất định phải nghe ngươi nói ngươi chán ghét ta? Ta luôn cho rằng, nữ nhân đần độn ngươi, ghét ta nhất.
Mai Vũ ngây người mấy giây, đột nhiên che mặt cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Trong lòng quặn đau, Mai Vũ cảm giác tim của mình, đau sắp chết rồi.
“Ta đã sớm biết, ngươi, ngươi rất chán ghét ta. Cho nên...... Tại sao tại phải thích ngươi?" Mai Vũ khóc, ở trong mưa, đã co lại thành một đoàn.
Đã sớm biết, đáp án lấy được từ trong miệng hắn nhất định là ghét, nàng tại sao còn phải nghe?
Nàng là kẻ đần độn, chính nàng rất rõ ràng.
Khi còn bé, nàng thường thường trốn ở góc phòng nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười sùng bái.
Đó là Vân Khinh sư huynh đấy, vóc người đẹp mắt, lại thông minh như vậy, là người phi thường vô cùng lợi hại.
Trong một đám sư huynh đệ, hắn luôn là hạc đứng trong bầy gà, cùng người khác bất đồng.
Nàng thích hắn, thích nhất hắn.
Tưởng tượng ra, Vân Khinh sư huynh cũng sẽ thích mình.
Mơ ước lớn nhất là gì?
Tiểu Mai Vũ, vụng về vẽ hai hình người nho nhỏ đang dắt tay nhau trên đèn hoa đăng.
Hắc hắc, mơ ước lớn nhất, chính là cùng Vân Khinh sư huynh xông xáo giang hồ.
Mà hết thảy, cũng đã sớm bể nát.
Nhưng nàng, vẫn sẽ đau. Ít nhất trước hôm nay, nam tử vô tình trước mặt này, chưa từng nói chán ghét nàng.
Nhưng hiện tại hắn nói rồi, giả tưởng nhiều năm trước tới nay, cũng bị xé nát.
Mai Vũ muốn, trong trận mưa này, tự tay chặt đứt khúc mắc với nam tử này.
“Ngươi từng thích ta sao? Ngươi cho tới bây giờ đều là chán ghét ta đấy! Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền không nhìn ta! Là ngươi bắt đầu chán ghét ta trước." Vân Khinh đột nhiên tiến lên, bắt được nàng, kích động kêu to.
Nước mưa làm rối loạn tóc hắn, lại che giấu không ngừng, chua xót trên mặt hắn.
Là ai cho nàng tư cách, để cho nàng độc diễn vở kịch này? Rõ ràng là nàng ghét hắn trước.
Mai Vũ giương mắt, kêu to: “Ta chỉ là muốn bắt được con bướm xinh đẹp kia cho ngươi, nhưng ta bắt được rồi lại không tìm được ngươi. Ngươi cũng chỉ cười với ta một lần như vậy. Ta là kẻ ngu, mới vì đổi một nụ cười của ngươi mà đi lấy lòng ngươi, mới bị ngươi lừa đến trên núi, thời điểm thiếu chút nữa bị hổ ăn thịt, còn như đứa ngốc gọi Vân Khinh sư huynh, Vân Khinh sư huynh. Ngươi đi đi, hiện tại liền đi đi, trong núi này cũng có hổ, để nó cắn chết ta đi. Ta không cần ngươi cho ta sự ôn nhu giả tạo. Vân Khinh, không bằng ngươi hãy dứt khoát một chút, cho ta một đao, đưa ta đi Tây Thiên gọn gàng!"
Vân Khinh, bị nàng bắt bẻ mà nói không ra một câu nói, nha đầu này, khi bướng bỉnh lên, thật đúng là — lợi hại.
Bất quá, giờ khắc này, trong màn mưa triền miên, Vân Khinh môi khẽ câu dẫn.
Trải qua như thế nào, đều là mây khói.
Hắn chỉ muốn, biết lòng của nàng là đủ rồi.
Cúi đầu, Vân Khinh nâng mặt của nàng lên, chăm chú nhìn nàng: “Mai Vũ, ngươi nghe đây."
Tim của Mai Vũ, nhảy một cái.
Tựa hồ, có thứ gì đó, thay đổi.
Vân Khinh, cười đến thật ôn nhu.
Thật, thật sự là Vân Khinh sao?
Vân Khinh ôn nhu cười, nói với nàng: “Sự yêu thích và chán ghét của ta, đều chỉ cho một mình ngươi, cũng theo ngươi thay đổi. Ta nghĩ chúng ta lúc ban đầu tồn tại hiểu lầm rất lớn, mà tất cả qua đi, đều không thể hối tiếc. Sư muội của ta, nếu như có thể, lần nữa bắt đầu thôi."
Cúi đầu, Vân Khinh hôn Mai Vũ.
Trong nụ hôn sầu triền miên, Mai Vũ căn bản không cách nào suy nghĩ cùng phản kháng.
Chỉ ở giữa răng môi, nghe hắn thì thầm: “Đây là thù lao trừ độc ta muốn nhé."
Mai Vũ bật cười.
Nam nhân...... Giảo hoạt......
Thanh âm của Vân Khinh, sau một hồi trầm mặc lại vang lên: “Ta chỉ là sợ ngươi chết, sẽ liên lụy ta cùng chết."
Mai Vũ cắn môi cúi đầu.
Mình quả nhiên là ngu ngốc, làm sao cho rằng người này đang lo lắng cho nàng.
Hắn chỉ đang lo lắng cho mình mà thôi.
Không nói thêm gì nữa, Mai Vũ mặc cho hắn dùng nước miếng làm sạch vết thương cho mình, đem chỗ dược thảo kia bôi lên vai của nàng. Vân Khinh xé y phục của mình xuống băng bó kỹ cho nàng, sau đó mình cũng tìm chút thảo dược sinh trưởng ở trong động bôi lên mắt cá chân.
Loáng thoáng, bên ngoài trời đã sáng, nhưng vẫn còn đang mưa.
Sau khi mệt nhọc cả đêm, là mệt mỏi thật sâu cùng đói bụng.
Dựa vào vách động.
Mai Vũ có chút hỗn loạn. Không biết là ai trong bụng truyền đến tiếng “èo èo", trong sơn động yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
“A, bụng của ngươi tựa hồ truyền ra thanh âm kỳ quái." Vân Khinh nói.
Mai Vũ tức giận: “Câm miệng! Ngươi nghe lầm."
Vân Khinh bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu một cái đứng lên.
Mai Vũ nghi ngờ nói: “Ngươi muốn làm gì?"
Vân Khinh kéo cái chân bị thương, khập khễnh chạy ra ngoài.
“Đương nhiên là đi tìm thức ăn, nếu không chờ đói chết à."
“Bên ngoài vẫn còn mưa, như vậy ngươi sẽ chết."
Liếc mắt, Mai Vũ đứng lên kéo hắn nói: “Ta đi cho. Ta bị thương nhẹ, ngươi chờ ở đây."
Tiếp đó, lướt qua hắn đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, bộ dạng Mai Vũ đi vào trong mưa, chiếu rọi vào trong mắt Vân Khinh.
Tóc của nàng, nhuộm hạt mưa thật mỏng, làm như xinh đẹp, rồi lại lúc ẩn lúc hiện. Trong lúc nhất thời, mê hoặc trái tim của hắn.
Đối với nữ tử này, rốt cuộc tồn tại khúc mắc như thế nào đây?
Có ý niệm mãnh liệt muốn giết nàng, khống chế bản thân mình, cũng mỗi lần thấy nàng thì không cầm được vui mừng.
Càng vui mừng, càng muốn hành hạ nàng. Càng hành hạ nàng, mình càng đau.
Trên đời người ta nói, một sát thủ đạt tiêu chuẩn, là không có tâm.
Vân Khinh chỉ biết là, mình vô tình.
Cho dù người cùng nhau lớn lên chết đi, hắn cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào.
Nhưng nàng có thể thao túng suy nghĩ của hắn, cho nên, nàng không thể tồn tại.
Nhưng...... Hiện tại hết thảy, lại coi là cái gì?
Vân Khinh vô tình, như vậy, tâm này? Vân Khinh...... Có tâm sao?
Khi Vân Khinh từ trong thất thần phục hồi lại tinh thần, Mai Vũ đã biến mất ở trong tầm mắt.
Vân Khinh không khỏi có chút hốt hoảng.
Mai Vũ tìm được vài quả dại. Trời mưa cả đêm, quả bị rơi từ trên cây xuống rất nhiều, Mai Vũ lượm một chút, xoay người đi về phía sau.
Lúc này, giữa rừng núi đột nhiên truyền đến tiếng hổ rống.
Mai Vũ bị dọa cho sợ đến không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Thanh âm này, nàng vô cùng quen thuộc, nhớ lúc nhỏ, nàng thiếu chút nữa đã bị chết trong miệng cọp.
Cũng bắt đầu từ lần đó, nàng sâu sắc hiểu được, Vân Khinh chán ghét nàng đến mức nào.
Nàng bị Vân Khinh lừa gạt đến trên núi, thiếu chút nữa bị hổ ăn thịt. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng ở sau lưng sư phụ, thấy được nụ cười giễu cợt của Vân Khinh.
Đó là nụ cười nàng cả đời đều không thể quên.
Mang theo mang ước tuổi thơ ngây thơ của nàng, đồng loạt nhào về phía bóng tối.
Người này, tuyệt đối không thể tin lần nữa.
Người này, tuyệt đối không được dựa vào.
Nụ cười của hắn là độc dược, sự ôn nhu của hắnlà tàn nhẫn, hết thảy của hắn, đều đáng sợ.
Tiểu Mai Vũ, chính là như vậy nhắc nhở mình, ở dưới bóng tối của Vân Khinh, quật cường sống sót.
Trong bụi cỏ, truyền đến một tia thanh âm. Bụi cỏ lắc lư, tựa hồ có vật thể đang đến gần.
Mai Vũ bị dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Phải chạy trốn, phải chạy trốn, Mai Vũ tự nói với mình, dưới chân lại như mọc rễ, động cũng không nhúc nhích được.
Có thứ gì đó nhảy ra ngoài.
Mai Vũ cũng không khống chế mình được nữa, quả dại trong tay rơi đầy đất, che tai kêu to: “Không cần! Không cần tới! A!!!"
Không cần, không cần.
Vân Khinh sư huynh, ngươi đang ở đâu?
Nơi này thật là đáng sợ, tối quá.
Ngươi không phải nói, muốn dẫn ta cùng nhau chơi đùa sao?
Tại sao lại ném một mình ta xuống?
Vân Khinh sư huynh, con hổ thật là đáng sợ, ngươi cứu ta, được không?
Bóng tối vô biên trong ký ức nhào tới, Mai Vũ ngã xuống đất, thống khổ thở hổn hển.
Thời điểm Vân Khinh từ trong bụi cỏ lao ra, liền nhìn thấy bộ dạng Mai Vũ kinh khủng như vậy.
Trong lòng run lên, Vân Khinh bước nhanh đến phía trước, kéo nàng ôm vào trong ngực, lớn tiếng nói: “Mai Vũ! Mai Vũ! Ngươi làm sao vậy?"
Mai Vũ lắc đầu, nước mắt giống như dòng nước chảy xuống, giùng giằng kêu to: “Không cần! Không cần! A!!"
Dùng sức lắc lắc Mai Vũ, Vân Khinh hô to: “Mai Vũ, ngươi bình tĩnh một chút, là ta! Là ta, ta là Vân Khinh!"
Con ngươi Mai Vũ chuyển động một chút, hình ảnh trước mắt, rốt cuộc dần dần rõ ràng.
Vân Khinh thở phào một hơi, vì nàng lau lau nước mắt, hỏi nàng: “Rốt cuộc làm sao vậy?"
Mai Vũ đôi môi tím bầm, nước mắt cùng nước mưa xen lẫn một chỗ.
Nàng giật giật môi, khạc ra một câu nói.
“Vân Khinh...... Ngươi là tên khốn kiếp."
Vân Khinh nghiêng đầu, không rõ chân tướng.
Kính nhờ! Hắn lại nơi nào chọc tới nữ nhân này rồi hả?
Mai Vũ để ý tới hắn, miệng đột nhiên mở ra như nước, liên tiếp nói: “Vân Khinh, ngươi là tên khốn kiếp, ngu ngốc, tai họa, là người ta ghét nhất. Ta từ nhỏ cũng không thích ngươi, thấy ta ngươi liền chán ghét, nhìn thấy ta ngươi liền ghê tởm. Cùng sư môn với ngươi, là việc tồi tệ nhất đời ta. ¥%%$"
Vân Khinh thật sự dừng không được, lửa giận thẳng chui lên đầu: “Nữ nhân này phát thần kinh gì vậy! Nói cho ngươi biết, ta cũng ghét ngươi nhất!"
Tại sao ta, nhất định phải nghe ngươi nói ngươi chán ghét ta? Ta luôn cho rằng, nữ nhân đần độn ngươi, ghét ta nhất.
Mai Vũ ngây người mấy giây, đột nhiên che mặt cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Trong lòng quặn đau, Mai Vũ cảm giác tim của mình, đau sắp chết rồi.
“Ta đã sớm biết, ngươi, ngươi rất chán ghét ta. Cho nên...... Tại sao tại phải thích ngươi?" Mai Vũ khóc, ở trong mưa, đã co lại thành một đoàn.
Đã sớm biết, đáp án lấy được từ trong miệng hắn nhất định là ghét, nàng tại sao còn phải nghe?
Nàng là kẻ đần độn, chính nàng rất rõ ràng.
Khi còn bé, nàng thường thường trốn ở góc phòng nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười sùng bái.
Đó là Vân Khinh sư huynh đấy, vóc người đẹp mắt, lại thông minh như vậy, là người phi thường vô cùng lợi hại.
Trong một đám sư huynh đệ, hắn luôn là hạc đứng trong bầy gà, cùng người khác bất đồng.
Nàng thích hắn, thích nhất hắn.
Tưởng tượng ra, Vân Khinh sư huynh cũng sẽ thích mình.
Mơ ước lớn nhất là gì?
Tiểu Mai Vũ, vụng về vẽ hai hình người nho nhỏ đang dắt tay nhau trên đèn hoa đăng.
Hắc hắc, mơ ước lớn nhất, chính là cùng Vân Khinh sư huynh xông xáo giang hồ.
Mà hết thảy, cũng đã sớm bể nát.
Nhưng nàng, vẫn sẽ đau. Ít nhất trước hôm nay, nam tử vô tình trước mặt này, chưa từng nói chán ghét nàng.
Nhưng hiện tại hắn nói rồi, giả tưởng nhiều năm trước tới nay, cũng bị xé nát.
Mai Vũ muốn, trong trận mưa này, tự tay chặt đứt khúc mắc với nam tử này.
“Ngươi từng thích ta sao? Ngươi cho tới bây giờ đều là chán ghét ta đấy! Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền không nhìn ta! Là ngươi bắt đầu chán ghét ta trước." Vân Khinh đột nhiên tiến lên, bắt được nàng, kích động kêu to.
Nước mưa làm rối loạn tóc hắn, lại che giấu không ngừng, chua xót trên mặt hắn.
Là ai cho nàng tư cách, để cho nàng độc diễn vở kịch này? Rõ ràng là nàng ghét hắn trước.
Mai Vũ giương mắt, kêu to: “Ta chỉ là muốn bắt được con bướm xinh đẹp kia cho ngươi, nhưng ta bắt được rồi lại không tìm được ngươi. Ngươi cũng chỉ cười với ta một lần như vậy. Ta là kẻ ngu, mới vì đổi một nụ cười của ngươi mà đi lấy lòng ngươi, mới bị ngươi lừa đến trên núi, thời điểm thiếu chút nữa bị hổ ăn thịt, còn như đứa ngốc gọi Vân Khinh sư huynh, Vân Khinh sư huynh. Ngươi đi đi, hiện tại liền đi đi, trong núi này cũng có hổ, để nó cắn chết ta đi. Ta không cần ngươi cho ta sự ôn nhu giả tạo. Vân Khinh, không bằng ngươi hãy dứt khoát một chút, cho ta một đao, đưa ta đi Tây Thiên gọn gàng!"
Vân Khinh, bị nàng bắt bẻ mà nói không ra một câu nói, nha đầu này, khi bướng bỉnh lên, thật đúng là — lợi hại.
Bất quá, giờ khắc này, trong màn mưa triền miên, Vân Khinh môi khẽ câu dẫn.
Trải qua như thế nào, đều là mây khói.
Hắn chỉ muốn, biết lòng của nàng là đủ rồi.
Cúi đầu, Vân Khinh nâng mặt của nàng lên, chăm chú nhìn nàng: “Mai Vũ, ngươi nghe đây."
Tim của Mai Vũ, nhảy một cái.
Tựa hồ, có thứ gì đó, thay đổi.
Vân Khinh, cười đến thật ôn nhu.
Thật, thật sự là Vân Khinh sao?
Vân Khinh ôn nhu cười, nói với nàng: “Sự yêu thích và chán ghét của ta, đều chỉ cho một mình ngươi, cũng theo ngươi thay đổi. Ta nghĩ chúng ta lúc ban đầu tồn tại hiểu lầm rất lớn, mà tất cả qua đi, đều không thể hối tiếc. Sư muội của ta, nếu như có thể, lần nữa bắt đầu thôi."
Cúi đầu, Vân Khinh hôn Mai Vũ.
Trong nụ hôn sầu triền miên, Mai Vũ căn bản không cách nào suy nghĩ cùng phản kháng.
Chỉ ở giữa răng môi, nghe hắn thì thầm: “Đây là thù lao trừ độc ta muốn nhé."
Mai Vũ bật cười.
Nam nhân...... Giảo hoạt......
Tác giả :
Hạ Tiểu Mạt