Tàng Phong
Quyển 1 - Chương 27: Tất cả đều bình yên
Dịch: Phuongkta1
Khi Từ Hàn tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Hắn ngồi dậy, cạnh người là đống lửa đang cháy hừng hực, Thương Hải Lưu ôm ấp con mèo đen kia, không ngừng lấy tay vuốt ve bộ lông trên lưng nó, mèo đen dường như cũng rất thích thú khi được Thương Hải Lưu vuốt ve, thân thể mềm nhũn nằm ở trong ngực Thương Hải Lưu, ánh mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Từ Hàn nhìn cảnh tượng này, giống như lúc lần đầu tiên gặp được Thương Hải Lưu, khi đó hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng giờ phút này đáy lòng lại sinh ra vài phần ấm áp khó hiểu.
Có lẽ do động tác đứng dậy của hắn quá mạnh một chút, mèo đen nằm ở trong ngực Thương Hải Lưu mở hai con mắt của nó ra trước tiên, nhưng thấy Từ Hàn đã tỉnh lại, con mèo đen kia phát ra một tiếng gầm rú vui sướng, thân thể nhảy lên thoát khỏi sự ôm ấp của Thương Hải Lưu, nhảy tới trên vai Từ Hàn, không ngừng dùng đầu của mình cọ vào cổ Từ Hàn.
Vẻ nhiệt tình của mèo đen làm cho Từ Hàn vừa mới tỉnh lại, thân thể còn có chút yếu ớt suýt nữa ngã xuống đất. Nhưng hắn vẫn không hề có ý trách móc nó, ngược lại vươn tay vuốt ve bộ lông mèo đen, mặc kệ nó có thừa nhận hay không, trong suy nghĩ của Từ Hàn vẫn luôn thích thú được chung sống như vậy.
Đó là một loại cảm giác gia đình chưa bao giờ có.
"Khụ khụ." Lúc này, một bên đống lửa truyền đến tiếng ho khan của Thương Hải Lưu.
Một người một mèo đang còn hăng say lúc này mới phục hồi tinh thần, thu lại những động tác của mình.
Từ Hàn vào lúc đó vội đi tới trước mặt Thương Hải Lưu, ngồi xuống bên người lão.
"Tiền bối..." Từ Hàn chắp tay, cung kính nói, hiển nhiên trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, thí dụ như lúc trước hắn đang giao chiến với những tên nanh vuốt của Trường Dạ Ty kia thì hắn rơi vào cảnh giới huyền diệu như vậy, lại ví dụ như sau đó hắn bỗng nhiên rơi vào hôn mê, những thứ này đều là chuyện khiến Từ Hàn khó có thể hiểu được. Hắn cũng không hề hoài nghi rằng Thương Hải Lưu sẽ gây bất lợi với hắn, dù sao lấy chênh lệch giữa hắn cùng Thương Hải Lưu, nếu như lão có mưu tính gì, cứ quang minh chính đại làm là được, không cần quanh co lòng vòng như thế?
"Đại Diễn kiếm chủng." Dường như đã sớm đoán được nghi hoặc trong lòng Từ Hàn, hắn vẫn chưa kịp đặt câu hỏi, Thương Hải Lưu đã há miệng nói ra.
"Hả?" Từ Hàn sững sờ, nhưng lại có chút khó hiểu."Đại Diễn kiếm chủng?"
"Ta theo thầy từ Kiếm Lăng Nam Hoang, mặc dù đã mưu phản Kiếm Lăng ba mươi năm trước, nhưng sở học cả đời đã gần năm phần nguồn gốc từ Kiếm Lăng." Thương Hải Lưu chậm rãi nói ra, đề cập tới sư môn trước kia, cho dù là Thương Hải Lưu xưa nay không hề biết điều thì trên mặt cũng lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, giống như đang hoài niệm mấy thứ gì đó." Mặc dù Kiếm Lăng Man Hoang không xuất thế, tên tuổi không bằng Ly Sơn Kiếm tông Trần quốc, cũng không thể so với thành Thiên Đấu tiếng tăm đang lên cao của Đại Chu. Người trên đời này chỉ biết Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông. Lại không biết những lời này còn khuyết nửa phần sau."
Nói đến đây lão nhân ngừng lại một chút, sau đó nói ra một lần nữa: "nếu như hỏi ai là người đứng đầu, chính là Kiếm Lăng Nam Hoang - Mặc Cổ Lưu!"
Từ Hàn nghe vậy, trong lòng lại chấn động.
Nửa đoạn trước được thế gian truyền bá rất rộng rãi, Từ Hàn cũng thầm cho rằng một vị Nhạc Phù Dao, một vị Diễn Thiên Thu đã là những người có trình độ kiếm đạo cao nhất, không nghĩ tới còn khuyết nửa phần sau.
"Vậy Mặc Cổ Lưu là ai? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn so với Nhạc Phù Diêu, Diễn Thiên Thu?" Từ Hàn theo bản năng truy vấn. Dù sao cái lý luận về kiếm đạo đỉnh cao trước kia đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng người đời, hôm nay nghe Thương Hải Lưu nói như vậy, trong nhất thời Từ Hàn khó có thể tiêu hóa kịp. Huống chi theo hắn biết, bất kể Nhạc Phù Diêu hay Diễn Thiên Thu đều là Kiếm Tiên Đại Diễn cảnh, những người như vậy, chẳng lẽ thế gian còn có ai có thể vượt qua bọn họ? Vậy những người đó đã đạt đến cảnh giới nào?
"Mặc Cổ Lưu không phải là một người, mà là ba người." Thương Hải Lưu lắc đầu, lập tức duỗi ra ba ngón tay đung đưa ở trước mặt Từ Hàn."Theo thứ tự là Đại sư huynh của ta - Mặc Trần Tử, nhị sư huynh Cổ Minh Dương..."
Nói đến đây Thương Hải Lưu ngừng lại một lần nữa, Từ Hàn đang nghe hăng say chợt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Thương Hải Lưu bỗng nhiên trầm mặc không nói, truy vấn: "vậy còn một vị kia là ai?"
Nhưng lời này vừa mới ra khỏi miệng, hắn liền đối mặt với ánh mắt cực kỳ buồn rầu của Thương Hải Lưu, Từ Hàn khẽ giật mình, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Thương Hải Lưu, có chút mơ hồ khó tin nhẹ giọng hỏi: "một người cuối cùng, không phải chính là tiền bối người chứ?"
"Sao vậy? Lão phu không xứng đáng sao?" Thương Hải Lưu cực kỳ khó chịu hỏi ngược lại.
Từ Hàn sao dám trách móc một chút nào, hắn khoát tay áo, cười cười giải thích: "đương nhiên không phải như vậy, tiền bối xứng đáng, cực kỳ xứng đáng."
Lời này mặc dù để đối phó qua loa với Thương Hải Lưu, nhưng nghĩ lại thực sự không phải không có lý, quả thật Thương Hải Lưu đã thất bại, nhưng có thể bảo toàn mạng sống thoát khỏi tay Nhạc Phù Dao, thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này? Chỉ cần điểm này, Thương Hải Lưu đã có thể có được một chỗ ngồi trong vị trí của ba người Mặc Cổ Lưu.
"Hừ." Thương Hải Lưu thấy Từ Hàn cười đùa tí tửng như thế, thì không thể nào chất vấn tiếp, lão phát ra một tiếng hừ lạnh, nói ra lần nữa: "công pháp chuyên biệt của Kiếm Lăng có tên là 《 Đại Diễn kiếm quyết 》, điều kiện để kiếm quyết này cực kỳ hà khắc, người tu thành Đại Diễn cảnh cần dùng phương pháp này để mở rộng kiếm tâm cho ngươi chưa tu hành, cũng chính là cảnh tượng để ngươi nhìn ngắm trong đầu ngươi lúc trước. Nhưng có thành công hay không thì phải xem tạo hóa của bản thân, mà một khi thành công sẽ như ngươi trước kia vậy, kiếm tâm kia ngưng tụ, hóa thành kiếm chủng tan vào đan điền."
"Nhưng 《 Đại Diễn kiếm quyết 》 cần phải có nội lực thúc giục, mà 《 Tu La quyết 》ngươi tu hành lại là môn công pháp rèn luyện thân thể, dưới tình huống không có nội lực lại cưỡng ép vận dụng kiếm ý bên trong kiếm chủng, có thể khiến ngũ tạng của ngươi bị hao tổn, đây cũng là nguyên nhân sau đó ngươi rơi vào hôn mê."
"Nội lực?" Từ Hàn nghe đến đó sắc mặt trì trệ. Hắn tu luyện 《 Tu La quyết 》nên kinh mạch trong cơ thể đã sớm bị yêu lực tàn sát bừa bãi phá hủy, không có cách nào tu luyện công pháp bình thường một lần nữa, hôm nay mặc dù may mắn gieo xuống kiếm chủng, nhưng giống như ôm một núi báu vật lại không có phúc hưởng dụng. Dù tâm tính của Từ Hàn đã vượt xa người bình thường, giờ phút này cũng không kìm được sinh ra vài phần thất vọng.
Bộ dáng của Từ Hàn như vậy hiển nhiên không thể lừa được ánh mắt Thương Hải Lưu, lão nhân vào lúc đó liếc nhìn Từ Hàn, xoay chuyển lời nói, hỏi: "không phải lão phu đã bảo ngươi mang theo Huyền nhi rời đi sao? Vì sao đi rồi lại quay về?"
Từ Hàn nghe vậy hồi phục thần trí, hắn tạm thời đè xuống buồn rầu trong lòng, đáp lại: "vãn bối lúc trước đã hiểu lầm tiền bối, thầm cho rằng tiền bối thực sự muốn đuổi chúng ta đi. Cũng may cuối cùng vãn bối bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch nguyên nhân chuyện này, tiền bối ngoài miệng muốn đuổi chúng ta đi, thực ra là muốn bảo vệ chúng ta. Ta và Huyền nhi đều rất lo lắng cho tình cảnh của tiền bối, bởi vậy mới cả gan đuổi kịp."
Khuôn mặt già nua của Thương Hải Lưu đỏ lên, hiển nhiên có chút khó chịu với vẻ thân cân trong lời nói của Từ Hàn, lão phát ra một hồi tiếng ho khan, trong miệng vẫn phát ra những lời nói mạnh mẽ, không hề cam chịu yếu thế: "lão phu tự có tính toán của riêng mình, không cần ngươi tới cứu giúp."
Lời dù kiên cường, nhưng nói đến cuối cùng, hiển nhiên chính mình cảm thấy có chút xấu hổ, thanh tuyến cũng không tránh khỏi thấp thêm vài phần.
Từ Hàn trong lòng ngầm nở nụ cười, nhưng biết rõ bản tính của Thương Hải Lưu nên hắn cũng không mở miệng vạch trần, chỉ phụ họa nói: "tiền bối nói rất đúng, là do vãn bối có chút lỗ mãng rồi."
"Biết rõ thế là tốt." Thương Hải Lưu lại hừ lạnh một tiếng, "kiếm chủng lúc này đã gieo xuống trong cơ thể ngươi, cũng có thể coi là đệ tử của ta, nhưng tin tức ta bị trọng thương hiển nhiên sẽ bị những tên giang hồ thô thiển kia truyền ra, con đường tiếp theo tốt nhất nên rời đi."
Ý tứ trong lời nói của Thương Hải Lưu rất rõ ràng, bất kể là nanh vuốt của Trường Dạ Ty hay là giặc cỏ giang hồ cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, lấy tiếng xấu của Thương Hải Lưu, một khi tin tức truyền ra, hiển nhiên kẻ địch hoặc vì muốn trả thù hoặc vì danh lợi sẽ nối gót tới, cũng đúng như Thương Hải Lưu nói, con đường tiếp theo đã định trước cực kỳ nguy hiểm.
"Nếu tiền bối không cự tuyệt, kính xin mang theo Từ Hàn, con đường phía trước tuy gian nguy, vãn bối nguyện đồng hành cùng tiền bối." Từ Hàn lại không một chút do dự, chắp tay nói.
Thương Hải Lưu hiển nhiên không thể ngờ rằng Từ Hàn sẽ trả lời nhanh đến như vậy, lão trầm mặc nhìn chăm chú thiếu niên đứt cánh tay trước mặt mình, đống lửa chiếu đến con mắt của hắn, thật giống như trong mắt hắn cũng đang có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
"Vì sao?" Thương Hải Lưu khó hiểu nói."đúng là ta đã cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng đã cứu ta, ta dạy Đại Diễn kiếm chủng cho ngươi, nhưng lúc ấy chính là ngộ biến tùng quyền, ta cũng vì muốn tự bảo vệ mình, huống hồ ngươi bị 《 Tu La quyết 》kia hạn chế, Đại Diễn kiếm chủng ở trong cơ thể ngươi cũng không có bất cứ tác dụng gì, nói cho cùng ta và ngươi lại không hề có duyên phận thầy trò, đi cùng ta cũng không có ích gì cho ngươi, vậy sao phải cố chấp tự tìm đường chết như vậy?"
"Từ Hàn vốn là một tên ăn mày trong thành Thượng Vân của Thanh châu, thân rơi vào thời buổi rối loạn vì muốn chôn cất cha mà bán mình cho Sâm La Điện, mấy lần trắc trở, phản bội trốn ra, nếu không được tiền bối cứu giúp, tính mạng của vãn bối sớm đã không còn, sao có thể bỏ mặc việc cứu tiền bối? Hôm nay tiền bối thân gặp đại nạn, nếu như ta khoanh tay đứng nhìn, trong nội tâm không thể cảm thấy yên ổn." Nói đến đây Từ Hàn cũng ngừng một chút, nhưng lập tức hắn cắn răng một cái, lại lần nữa nói ra.
"Huống hồ..."
"Huống hồ trên đời này vãn bối cũng không còn những thân nhân khác, cũng không còn những điều bận lòng đáng nhắc tới, chỉ còn một cuộc nợ máu với Sâm La Điện kia."
"Thân này..."
"Chỉ có nơi đi, không còn đường về, kính xin tiền bối thành toàn!"
Lời này của Từ Hàn thực sự phát ra từ đáy lòng, trời đất bao la, hắn lại không biết đi về nơi nào?
Trả thù? Dùng bản lĩnh của hắn không bị Sâm La Điện giết chết chính là vạn hạnh, không cần phải nói đến làm cách nào để chống lại quái vật khổng lồ như vậy.
Tìm kiếm em gái thất lạc của Lưu sanh? Nhưng hắn đã mất đi một cánh tay, lưu lạc trên giang hồ vốn đã nguy hiểm muôn phần, sao có thể tìm được giữa biển người mênh mông như thế này?
Chẳng bằng cùng theo Thương Hải Lưu lần đầu tiên lão bị thương nặng, hắn có thể chăm sóc một hai, cũng coi như nhận lấy ân tình, thứ hai là Yêu lực trong cơ thể mèo đen lại trợ giúp hắn tu hành như làm chơi ăn thật, đồng thời cũng trị liệu được tổn thương của nó, có thể nói một công ba việc.
"Ài..." Thương Hải Lưu thấy thái độ của Từ Hàn kiên quyết như thế, không kìm được khẽ thở dài một hơi, trầm mặc nói ra: "ngươi cũng biết được lần này ta muốn đi tới nơi nào?"
"Vãn bối xin lắng tai nghe."
"U Châu, núi Đại Uyên."
"Hả?" Từ Hàn lại sững sờ, U châu cách Từ châu cực kỳ xa xôi, chính là chỗ phía bắc Đại Chu tiếp giáp với biên giới Trần quốc, nhưng ngay cả như vậy, Từ Hàn đã từng nghe qua về núi Đại Uyên kia, tương truyền chỗ đó chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm, trong núi có yêu ma quỷ quái tung hoành, trăm dặm chung quanh cũng không có thôn xóm.
Từ Hàn không thể hiểu vì sao Thương Hải Lưu phải đi tới chỗ đó, nhưng sau khi hơi sững sờ trong một chốc, hắn lại kiên định nhìn về phía Thương Hải Lưu một lần nữa, ánh mắt của hắn sớm đã phơi bày ra vẻ quả quyết trong cõi lòng hắn.
Thương Hải Lưu thấy thế trong lòng không kìm được có chút khác thường, lão lại thở dài một hơi, giống như hơi có chút bất đắc dĩ nói.
"Độc hành lâu rồi, có người làm bạn cũng không tệ, huống hồ Huyền nhi thực sự cũng cần ngươi chăm sóc..."
"Vậy quyết định như vậy đi."
Nói xong, lão nhân vốn xưa nay luôn mạnh miệng lại quay đầu, dường như cố ý tránh né ánh mắt Từ Hàn.
Từ Hàn thấy thế biết lão đã cho phép mình, hắn mỉm cười, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Khi đó cảnh ban đêm thâm sâu, một già một trẻ một con mèo đen vây quanh đống lửa, im lặng với nhau, nhưng tất cả đều bình yên.
Khi Từ Hàn tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Hắn ngồi dậy, cạnh người là đống lửa đang cháy hừng hực, Thương Hải Lưu ôm ấp con mèo đen kia, không ngừng lấy tay vuốt ve bộ lông trên lưng nó, mèo đen dường như cũng rất thích thú khi được Thương Hải Lưu vuốt ve, thân thể mềm nhũn nằm ở trong ngực Thương Hải Lưu, ánh mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Từ Hàn nhìn cảnh tượng này, giống như lúc lần đầu tiên gặp được Thương Hải Lưu, khi đó hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng giờ phút này đáy lòng lại sinh ra vài phần ấm áp khó hiểu.
Có lẽ do động tác đứng dậy của hắn quá mạnh một chút, mèo đen nằm ở trong ngực Thương Hải Lưu mở hai con mắt của nó ra trước tiên, nhưng thấy Từ Hàn đã tỉnh lại, con mèo đen kia phát ra một tiếng gầm rú vui sướng, thân thể nhảy lên thoát khỏi sự ôm ấp của Thương Hải Lưu, nhảy tới trên vai Từ Hàn, không ngừng dùng đầu của mình cọ vào cổ Từ Hàn.
Vẻ nhiệt tình của mèo đen làm cho Từ Hàn vừa mới tỉnh lại, thân thể còn có chút yếu ớt suýt nữa ngã xuống đất. Nhưng hắn vẫn không hề có ý trách móc nó, ngược lại vươn tay vuốt ve bộ lông mèo đen, mặc kệ nó có thừa nhận hay không, trong suy nghĩ của Từ Hàn vẫn luôn thích thú được chung sống như vậy.
Đó là một loại cảm giác gia đình chưa bao giờ có.
"Khụ khụ." Lúc này, một bên đống lửa truyền đến tiếng ho khan của Thương Hải Lưu.
Một người một mèo đang còn hăng say lúc này mới phục hồi tinh thần, thu lại những động tác của mình.
Từ Hàn vào lúc đó vội đi tới trước mặt Thương Hải Lưu, ngồi xuống bên người lão.
"Tiền bối..." Từ Hàn chắp tay, cung kính nói, hiển nhiên trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, thí dụ như lúc trước hắn đang giao chiến với những tên nanh vuốt của Trường Dạ Ty kia thì hắn rơi vào cảnh giới huyền diệu như vậy, lại ví dụ như sau đó hắn bỗng nhiên rơi vào hôn mê, những thứ này đều là chuyện khiến Từ Hàn khó có thể hiểu được. Hắn cũng không hề hoài nghi rằng Thương Hải Lưu sẽ gây bất lợi với hắn, dù sao lấy chênh lệch giữa hắn cùng Thương Hải Lưu, nếu như lão có mưu tính gì, cứ quang minh chính đại làm là được, không cần quanh co lòng vòng như thế?
"Đại Diễn kiếm chủng." Dường như đã sớm đoán được nghi hoặc trong lòng Từ Hàn, hắn vẫn chưa kịp đặt câu hỏi, Thương Hải Lưu đã há miệng nói ra.
"Hả?" Từ Hàn sững sờ, nhưng lại có chút khó hiểu."Đại Diễn kiếm chủng?"
"Ta theo thầy từ Kiếm Lăng Nam Hoang, mặc dù đã mưu phản Kiếm Lăng ba mươi năm trước, nhưng sở học cả đời đã gần năm phần nguồn gốc từ Kiếm Lăng." Thương Hải Lưu chậm rãi nói ra, đề cập tới sư môn trước kia, cho dù là Thương Hải Lưu xưa nay không hề biết điều thì trên mặt cũng lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, giống như đang hoài niệm mấy thứ gì đó." Mặc dù Kiếm Lăng Man Hoang không xuất thế, tên tuổi không bằng Ly Sơn Kiếm tông Trần quốc, cũng không thể so với thành Thiên Đấu tiếng tăm đang lên cao của Đại Chu. Người trên đời này chỉ biết Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông. Lại không biết những lời này còn khuyết nửa phần sau."
Nói đến đây lão nhân ngừng lại một chút, sau đó nói ra một lần nữa: "nếu như hỏi ai là người đứng đầu, chính là Kiếm Lăng Nam Hoang - Mặc Cổ Lưu!"
Từ Hàn nghe vậy, trong lòng lại chấn động.
Nửa đoạn trước được thế gian truyền bá rất rộng rãi, Từ Hàn cũng thầm cho rằng một vị Nhạc Phù Dao, một vị Diễn Thiên Thu đã là những người có trình độ kiếm đạo cao nhất, không nghĩ tới còn khuyết nửa phần sau.
"Vậy Mặc Cổ Lưu là ai? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn so với Nhạc Phù Diêu, Diễn Thiên Thu?" Từ Hàn theo bản năng truy vấn. Dù sao cái lý luận về kiếm đạo đỉnh cao trước kia đã sớm ăn sâu bén rễ trong lòng người đời, hôm nay nghe Thương Hải Lưu nói như vậy, trong nhất thời Từ Hàn khó có thể tiêu hóa kịp. Huống chi theo hắn biết, bất kể Nhạc Phù Diêu hay Diễn Thiên Thu đều là Kiếm Tiên Đại Diễn cảnh, những người như vậy, chẳng lẽ thế gian còn có ai có thể vượt qua bọn họ? Vậy những người đó đã đạt đến cảnh giới nào?
"Mặc Cổ Lưu không phải là một người, mà là ba người." Thương Hải Lưu lắc đầu, lập tức duỗi ra ba ngón tay đung đưa ở trước mặt Từ Hàn."Theo thứ tự là Đại sư huynh của ta - Mặc Trần Tử, nhị sư huynh Cổ Minh Dương..."
Nói đến đây Thương Hải Lưu ngừng lại một lần nữa, Từ Hàn đang nghe hăng say chợt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Thương Hải Lưu bỗng nhiên trầm mặc không nói, truy vấn: "vậy còn một vị kia là ai?"
Nhưng lời này vừa mới ra khỏi miệng, hắn liền đối mặt với ánh mắt cực kỳ buồn rầu của Thương Hải Lưu, Từ Hàn khẽ giật mình, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Thương Hải Lưu, có chút mơ hồ khó tin nhẹ giọng hỏi: "một người cuối cùng, không phải chính là tiền bối người chứ?"
"Sao vậy? Lão phu không xứng đáng sao?" Thương Hải Lưu cực kỳ khó chịu hỏi ngược lại.
Từ Hàn sao dám trách móc một chút nào, hắn khoát tay áo, cười cười giải thích: "đương nhiên không phải như vậy, tiền bối xứng đáng, cực kỳ xứng đáng."
Lời này mặc dù để đối phó qua loa với Thương Hải Lưu, nhưng nghĩ lại thực sự không phải không có lý, quả thật Thương Hải Lưu đã thất bại, nhưng có thể bảo toàn mạng sống thoát khỏi tay Nhạc Phù Dao, thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này? Chỉ cần điểm này, Thương Hải Lưu đã có thể có được một chỗ ngồi trong vị trí của ba người Mặc Cổ Lưu.
"Hừ." Thương Hải Lưu thấy Từ Hàn cười đùa tí tửng như thế, thì không thể nào chất vấn tiếp, lão phát ra một tiếng hừ lạnh, nói ra lần nữa: "công pháp chuyên biệt của Kiếm Lăng có tên là 《 Đại Diễn kiếm quyết 》, điều kiện để kiếm quyết này cực kỳ hà khắc, người tu thành Đại Diễn cảnh cần dùng phương pháp này để mở rộng kiếm tâm cho ngươi chưa tu hành, cũng chính là cảnh tượng để ngươi nhìn ngắm trong đầu ngươi lúc trước. Nhưng có thành công hay không thì phải xem tạo hóa của bản thân, mà một khi thành công sẽ như ngươi trước kia vậy, kiếm tâm kia ngưng tụ, hóa thành kiếm chủng tan vào đan điền."
"Nhưng 《 Đại Diễn kiếm quyết 》 cần phải có nội lực thúc giục, mà 《 Tu La quyết 》ngươi tu hành lại là môn công pháp rèn luyện thân thể, dưới tình huống không có nội lực lại cưỡng ép vận dụng kiếm ý bên trong kiếm chủng, có thể khiến ngũ tạng của ngươi bị hao tổn, đây cũng là nguyên nhân sau đó ngươi rơi vào hôn mê."
"Nội lực?" Từ Hàn nghe đến đó sắc mặt trì trệ. Hắn tu luyện 《 Tu La quyết 》nên kinh mạch trong cơ thể đã sớm bị yêu lực tàn sát bừa bãi phá hủy, không có cách nào tu luyện công pháp bình thường một lần nữa, hôm nay mặc dù may mắn gieo xuống kiếm chủng, nhưng giống như ôm một núi báu vật lại không có phúc hưởng dụng. Dù tâm tính của Từ Hàn đã vượt xa người bình thường, giờ phút này cũng không kìm được sinh ra vài phần thất vọng.
Bộ dáng của Từ Hàn như vậy hiển nhiên không thể lừa được ánh mắt Thương Hải Lưu, lão nhân vào lúc đó liếc nhìn Từ Hàn, xoay chuyển lời nói, hỏi: "không phải lão phu đã bảo ngươi mang theo Huyền nhi rời đi sao? Vì sao đi rồi lại quay về?"
Từ Hàn nghe vậy hồi phục thần trí, hắn tạm thời đè xuống buồn rầu trong lòng, đáp lại: "vãn bối lúc trước đã hiểu lầm tiền bối, thầm cho rằng tiền bối thực sự muốn đuổi chúng ta đi. Cũng may cuối cùng vãn bối bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch nguyên nhân chuyện này, tiền bối ngoài miệng muốn đuổi chúng ta đi, thực ra là muốn bảo vệ chúng ta. Ta và Huyền nhi đều rất lo lắng cho tình cảnh của tiền bối, bởi vậy mới cả gan đuổi kịp."
Khuôn mặt già nua của Thương Hải Lưu đỏ lên, hiển nhiên có chút khó chịu với vẻ thân cân trong lời nói của Từ Hàn, lão phát ra một hồi tiếng ho khan, trong miệng vẫn phát ra những lời nói mạnh mẽ, không hề cam chịu yếu thế: "lão phu tự có tính toán của riêng mình, không cần ngươi tới cứu giúp."
Lời dù kiên cường, nhưng nói đến cuối cùng, hiển nhiên chính mình cảm thấy có chút xấu hổ, thanh tuyến cũng không tránh khỏi thấp thêm vài phần.
Từ Hàn trong lòng ngầm nở nụ cười, nhưng biết rõ bản tính của Thương Hải Lưu nên hắn cũng không mở miệng vạch trần, chỉ phụ họa nói: "tiền bối nói rất đúng, là do vãn bối có chút lỗ mãng rồi."
"Biết rõ thế là tốt." Thương Hải Lưu lại hừ lạnh một tiếng, "kiếm chủng lúc này đã gieo xuống trong cơ thể ngươi, cũng có thể coi là đệ tử của ta, nhưng tin tức ta bị trọng thương hiển nhiên sẽ bị những tên giang hồ thô thiển kia truyền ra, con đường tiếp theo tốt nhất nên rời đi."
Ý tứ trong lời nói của Thương Hải Lưu rất rõ ràng, bất kể là nanh vuốt của Trường Dạ Ty hay là giặc cỏ giang hồ cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, lấy tiếng xấu của Thương Hải Lưu, một khi tin tức truyền ra, hiển nhiên kẻ địch hoặc vì muốn trả thù hoặc vì danh lợi sẽ nối gót tới, cũng đúng như Thương Hải Lưu nói, con đường tiếp theo đã định trước cực kỳ nguy hiểm.
"Nếu tiền bối không cự tuyệt, kính xin mang theo Từ Hàn, con đường phía trước tuy gian nguy, vãn bối nguyện đồng hành cùng tiền bối." Từ Hàn lại không một chút do dự, chắp tay nói.
Thương Hải Lưu hiển nhiên không thể ngờ rằng Từ Hàn sẽ trả lời nhanh đến như vậy, lão trầm mặc nhìn chăm chú thiếu niên đứt cánh tay trước mặt mình, đống lửa chiếu đến con mắt của hắn, thật giống như trong mắt hắn cũng đang có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
"Vì sao?" Thương Hải Lưu khó hiểu nói."đúng là ta đã cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi cũng đã cứu ta, ta dạy Đại Diễn kiếm chủng cho ngươi, nhưng lúc ấy chính là ngộ biến tùng quyền, ta cũng vì muốn tự bảo vệ mình, huống hồ ngươi bị 《 Tu La quyết 》kia hạn chế, Đại Diễn kiếm chủng ở trong cơ thể ngươi cũng không có bất cứ tác dụng gì, nói cho cùng ta và ngươi lại không hề có duyên phận thầy trò, đi cùng ta cũng không có ích gì cho ngươi, vậy sao phải cố chấp tự tìm đường chết như vậy?"
"Từ Hàn vốn là một tên ăn mày trong thành Thượng Vân của Thanh châu, thân rơi vào thời buổi rối loạn vì muốn chôn cất cha mà bán mình cho Sâm La Điện, mấy lần trắc trở, phản bội trốn ra, nếu không được tiền bối cứu giúp, tính mạng của vãn bối sớm đã không còn, sao có thể bỏ mặc việc cứu tiền bối? Hôm nay tiền bối thân gặp đại nạn, nếu như ta khoanh tay đứng nhìn, trong nội tâm không thể cảm thấy yên ổn." Nói đến đây Từ Hàn cũng ngừng một chút, nhưng lập tức hắn cắn răng một cái, lại lần nữa nói ra.
"Huống hồ..."
"Huống hồ trên đời này vãn bối cũng không còn những thân nhân khác, cũng không còn những điều bận lòng đáng nhắc tới, chỉ còn một cuộc nợ máu với Sâm La Điện kia."
"Thân này..."
"Chỉ có nơi đi, không còn đường về, kính xin tiền bối thành toàn!"
Lời này của Từ Hàn thực sự phát ra từ đáy lòng, trời đất bao la, hắn lại không biết đi về nơi nào?
Trả thù? Dùng bản lĩnh của hắn không bị Sâm La Điện giết chết chính là vạn hạnh, không cần phải nói đến làm cách nào để chống lại quái vật khổng lồ như vậy.
Tìm kiếm em gái thất lạc của Lưu sanh? Nhưng hắn đã mất đi một cánh tay, lưu lạc trên giang hồ vốn đã nguy hiểm muôn phần, sao có thể tìm được giữa biển người mênh mông như thế này?
Chẳng bằng cùng theo Thương Hải Lưu lần đầu tiên lão bị thương nặng, hắn có thể chăm sóc một hai, cũng coi như nhận lấy ân tình, thứ hai là Yêu lực trong cơ thể mèo đen lại trợ giúp hắn tu hành như làm chơi ăn thật, đồng thời cũng trị liệu được tổn thương của nó, có thể nói một công ba việc.
"Ài..." Thương Hải Lưu thấy thái độ của Từ Hàn kiên quyết như thế, không kìm được khẽ thở dài một hơi, trầm mặc nói ra: "ngươi cũng biết được lần này ta muốn đi tới nơi nào?"
"Vãn bối xin lắng tai nghe."
"U Châu, núi Đại Uyên."
"Hả?" Từ Hàn lại sững sờ, U châu cách Từ châu cực kỳ xa xôi, chính là chỗ phía bắc Đại Chu tiếp giáp với biên giới Trần quốc, nhưng ngay cả như vậy, Từ Hàn đã từng nghe qua về núi Đại Uyên kia, tương truyền chỗ đó chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm, trong núi có yêu ma quỷ quái tung hoành, trăm dặm chung quanh cũng không có thôn xóm.
Từ Hàn không thể hiểu vì sao Thương Hải Lưu phải đi tới chỗ đó, nhưng sau khi hơi sững sờ trong một chốc, hắn lại kiên định nhìn về phía Thương Hải Lưu một lần nữa, ánh mắt của hắn sớm đã phơi bày ra vẻ quả quyết trong cõi lòng hắn.
Thương Hải Lưu thấy thế trong lòng không kìm được có chút khác thường, lão lại thở dài một hơi, giống như hơi có chút bất đắc dĩ nói.
"Độc hành lâu rồi, có người làm bạn cũng không tệ, huống hồ Huyền nhi thực sự cũng cần ngươi chăm sóc..."
"Vậy quyết định như vậy đi."
Nói xong, lão nhân vốn xưa nay luôn mạnh miệng lại quay đầu, dường như cố ý tránh né ánh mắt Từ Hàn.
Từ Hàn thấy thế biết lão đã cho phép mình, hắn mỉm cười, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Khi đó cảnh ban đêm thâm sâu, một già một trẻ một con mèo đen vây quanh đống lửa, im lặng với nhau, nhưng tất cả đều bình yên.
Tác giả :
Hắn Từng Là Thiếu Niên