Tàng Ngọc Nạp Châu
Chương 37
Lại nói Ngọc Châu sau khi về tới khách điếm nghỉ ngơi một chút, lại lệnh cho gã sai vặt chạy an bài ngựa xe, đến đón tiểu ngọc tượng Thường Mãn ở biệt viện vào thành, sau đó nói với Giác Nhi: “Nếu mấy ngày nữa đã phải đấu vòng loại, cũng không cần quay lại biệt viện ngoại ô chi nữa, chúng ta tạm cư trú ở khách điếm này đi, em đến nói với chưởng quầy và thanh toán số tiền mình sẽ ở thêm vài ngày tới."
Giác Nhi gật đầu vâng dạ, lập tức đi tìm chưởng quầy để bổ sung bạc.
Ngọc Châu cũng không thay quần áo, mà đơn độc ngồi ở phía trước cửa sổ ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.
Tuy rằng từ buổi đầu tiên nàng đã có quyết định tiếp cận Phạm Thanh Vân, nhưng lại không ngờ hôm nay liền đụng phải. Thẳng đến thấy rõ gương mặt của gã, rất nhiều ký ức khi còn nhỏ lại lần nữa cuồn cuộn dâng lên.
Chỉ là Phạm Thanh Vân trong trí nhớ trẻ hơn nhiều so với hiện tại, nụ cười của gã và căn nhà cũ của Viên gia trở nên u ám không rõ……
Mà nàng nhớ mang máng khi đó phụ thân của nàng đối đãi với gã cũng rất tốt, thậm chí tất cả bạc dùng để chi tiêu hằng ngày cũng giao gã xử lý, cho nên lúc còn nhỏ, mỗi khi nàng muốn ăn kẹo mạch nha, sẽ không đi tìm phụ thân, mà luôn kéo tay Phạm Thanh Vân đến một quán hàng rong ở góc đường, dùng một văn tiền mua một mảnh kẹo mạch nha được kéo ra quấn vào cây trúc nhỏ....
đang nghĩ đến chỗ này, liền nghe được từ cầu thang bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, không bao lâu sau đã nghe từ ngoài phòng có giọng nam sang sảng nói: “không biết có phải Viên Ngọc Châu tiểu thư đang thuê phòng ở đây không?"
Ngọc Châu nhíu mày đứng dậy đi tới trước cửa, xuyên qua khe hở của cánh cửa nhìn kĩ, chỉ thấy mộtnam tử cao to mặc cẩm y hoa phục đang đứng ở trước cửa, chỉ là lúc đang định gõ cửa, lại bị thị vệ ở phòng bên nghe được thanh âm lập tức bước ra ngăn cản.
“Nơi đây là chỗ cư trú của nữ quyến, thỉnh tôn giá dừng bước." Thị vệ đương nhiên nhận được Quảng Tuấn Vương, rồi lại không tiện cho thấy thân phận, đành phải đứng ở trước cửa chặn cẩm y nam tử, ôm quyền mở miệng nói.
Cẩm y nam tử còn chưa mở miệng, tùy tùng phía sau hắn lập tức nói: “Quảng Tuấn Vương đích thân tới, ngươi còn dám không thi lễ?"
Ngọc Châu nghe xong tên “Quảng Tuấn Vương", nghi hoặc trong lòng càng sâu, người chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng tại sao lại tới nơi này?
Nghĩ vậy, nàng đẩy cửa phòng ra, nhún người thi lễ với Quảng Tuấn Vương nói: “không biết Quảng Tuấn Vương đến đây, dân nữ không có từ xa tiếp đón."
Quảng Tuấn Vương thấy Ngọc Châu xuất hiện ở trước cửa, tuy rằng trên người vẫn là y phục mộc mạc, nhưng mắt vẫn ẩn chứa gợn sóng hồ thu, làm người nhìn đến thất thần, mắt lập tức sáng lên, cười nói: “Tiểu thư làm bổn vương tìm cực khổ quá!"
thì ra vị Quảng Tuấn Vương này từ ngày ấy gặp mặt Ngọc Châu, khi về nhà liền nhớ mãi không quên, lại không nhận được câu trả lời từ vị Phạm đại nhân kia, hôm nay ngắm nhìn bức hoạ chưa hoàn thành của mình, một mình thẫn thờ, dứt khoát tự mình tìm đến tận cửa phủ nha, ngồi ở quán trà đối diện, vừa uống trà vừa để tâm tư đi dạo, xem có thể tái ngộ giai nhân hay không. Quả nhiên thời gian không phụ lòng người, đã thật sự chờ được người đến rồi, trong lòng y mừng rỡ không thôi, liền phái người đi theo phía sau, phái thêm người lấy tranh cuộn, màu vẽ, giấy bút đến, sau đó hứng thú bừng bừng lên xe ngựa, chuẩn bị bất ngờ đến thăm giai nhân, đi thẳng đến trước cửa nhà nàng, tuyệt đối không cho phép nàng nói ra lời từ chối.
Nhưng sau khi ngửa đầu cười to xong, trong lòng y cũng biết mình lần này thật sự đường đột, lập tức nói: “Thỉnh tiểu thư đừng sợ hãi, thật sự ta có một yêu cầu hơi quá đáng, trong bức hoạ của ta cần mộtngười, và người đó nhất định phải là tiểu thư. Thỉnh tiểu thư có thể thành toàn."
nói xong, y đi vài bước về phía trước, muốn mời Ngọc Châu cùng thưởng họa.
“Là họa tác gì đáng giá Vương gia lao sư động chúng đến thế?"
Trong lúc Ngọc Châu đang tìm lời để từ chối Quảng Tuấn Vương, thì từ dưới thang lầu lại có một giọng nam vang lên lần nữa.
Quảng Tuấn Vương quay đầu nhìn lại, miệng của y tức khắc há hốc.
một vị Vương gia như y có thể đích thân tới loại khách điếm thô sơ quê mùa này đã là một chuyện nổi bật nhất của kinh thành, vốn tưởng rằng hành động đó có thể sánh ngang với cử chỉ chiêu hiền đãi sĩ, ba lần đến mời giai nhân vào bức họa..
Nhưng khách điếm tuy nhỏ lại đúng là Thần Phật gì cũng không thiếu!
Ai có thể nói cho y biết, vì sao nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy, Thái úy đại nhân Nghiêu Mộ Dã cũng xuất hiện tại nơi này hay không?
Thái Uý sau khi hạ triều đã thay sang thường phục, trên người mặc một bộ trường bào màu xám nhạt, tay áo rộng phất phơ làm thân thể cao to càng thêm cao ngất, ngọc quan sáng rỡ, toàn thân toát lên dáng vẻ bóng bẩy hào hoa của một công tử thế gia, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, đuôi lông mày treo sương lạnh, đứng ở trên hành lang đầy người thế này càng thêm khí thế bức người, làm những người có mặt nơi đây gần như hít thở không thông.
Dương Tố cùng Nghiêu Mộ Dã quen biết nhiều năm, giao tình cực kì thâm hậu, nhưng giờ khắc này lần đầu tiên trong suốt thời gian quen nhau, y thoáng hơi hoang mang, không chắc lắm có phải người bạn thân thiết nhiều năm của y, đang dùng đôi mắt phượng kia hậm hực nhìn y hay không?
“Nghiêu nhị, sao ngươi cũng đến chỗ này? Hay là……" Dương Tố nói đến một nửa, lời nói tự nuốt mất, bởi vì y nhìn thấy thị nữ Cẩm Thư đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã, trong lòng ngực còn đang ôm chăn gấm, ngoài ra còn hai thị nữ khác, trên tay xách theo hộp thức ăn, trà cụ, tiểu lư hương...
Dương Tố không ngốc, cũng là người thông hiểu chuyện gió trăng, chỉ thoáng ngẫm sơ qua lập tức hiểu ngay.
Gã Nghiêu nhị này phủ trạch rộng lớn cao sang của Nghiêu gia không ở, tự dưng mà chạy đến căn khách điếm này, còn tự chuẩn bị chăn gấm trà cụ…… Tình trạng như thế này là muốn qua đêm tại khách điếm!
Quảng Tuấn Vương cảm thấy căn khách điếm rách nát này bốn phía cũng đâu có cảnh trăng tàn gió sớm, nghe gió ngắm mưa rơi làm say lòng người, có thể thu hút Thái úy đại nhân quyến luyến đến mức phải nghỉ trọ tại đây để ngẫm chuyện nước non…
Như vậy ngoại trừ nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ phía sau y, thì còn có nguyên nhân gì để có thể mang Nghiêu gia Nhị lang đến chứ?
Ngay tại lúc y như vừa chợt hiểu ra sự thật, thì Ngọc Châu sau lưng y chậm rãi mở miệng nói: “Dân nữ được Thái úy gửi gắm, muốn điêu khắc một đôi y câu (móc áo trang trí ngoài áo giáp), cần tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, thời gian eo hẹp, không thể phân thân, thứ lỗi cho dân nữ khôngthể trợ giúp Vương gia hoàn thành đại tác phẩm."
nói xong lời này, nàng đi về phía trước vài bước, hướng về phía Nghiêu Mộ Dã phúc lễ nói: “Tạ Thái úy đại nhân ban thưởng chăn nệm cùng trà cụ, là nha hoàn không hiểu chuyện, oán trách lung tung với thị vệ chỗ ăn chỗ ở không tốt, dân nữ chẳng qua cũng chỉ sống nhờ nơi đây mấy ngày, hà tất làm phiền đại nhân tự mình đưa tới?"
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhất thời không thể nhìn ra trên khuôn mặt tuấn tú đó là vui hay buồn, nhưng Ngọc Châu với tấm lòng thiện lương, tốt bụng, gỡ gạc lại thể diện cho một công tử thế gia danh môn như Thái Uý đại nhân phải đến qua đêm ở khách điếm cũ nát này. Vậy mà dường như tên kia lại không hề biết cảm kích, chỉ ngậm miệng nhìn chằm chằm.
Điều đó làm cho loại người luôn ăn trên ngồi trước, quyền cao chức trọng chưa từng suy nghĩ cho người khác như Quảng Tuấn Vương, cảm thấy xấu hổ thay cho Ngọc Châu cô nương. Thầm nghĩ: một nữ tử thoát tục như thế, sao lại gặp phải cục đá cứng đầu không biết thương hương tiếc ngọc thế này? Phí phạm của trời! Bò nhai mẫu đơn!
Thẳng đến khi cả đoàn người trên hành lang lặng im đến mức hít thở không thông, thì Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi mở miệng nói: “Tiện đường thôi."
Ngọc Châu thấy các khách trọ khác đã thò đầu ra nhìn một đâm người mặc cẩm y hoa phục đứng đầy hành lang, mặt đầy vẻ tò mò. Vì thế, hơi nhích người sang một bên nói: “Khách điếm ở tạm thô sơ, chỉ có trà nhạt để đãi khách, thỉnh nhị vị quý công tử bước vào trong đàm đạo."
Nghiêu Thái uý sải đôi chân dài bước vào trước, mặt không cảm xúc đi thẳng vào phòng Ngọc Châu.
Quảng Tuấn Vương nhìn Ngọc Châu đầy áy náy, nhưng trong lúc này lại không thể xoay người rời đi, ỷ vào giao tình với Nghiêu Mộ Dã, cũng cất bước vào trong phòng.
Đúng lúc này, Giác Nhi mới vừa cùng chưởng quầy thanh toán bạc xong, đang uyển chuyển bước lên thang lầu, vừa mới bước vào phòng, giật bắn mình khi thấy cả phòng toàn là nam nhân, cứ tưởng mình đã đi nhầm phòng, lắp bắp nói lời xin lỗi, liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại liếc mắt nhìn thấy Lục tiểu thư đứng ở bên cạnh bàn, kinh ngạc đến đờ người không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng Ngọc Châu lại bình thản phân phó Giác nhi đến nhà bếp của khách điếm nấu nước pha trà đãi khách.
Trong lòng nàng biết hai vị khách quý hôm nay đều là hạng người ăn uống kén chọn, nên không lấy trà đồng có sẵn của khách điếm, mà là lấy hộp trà bằng sứ và bộ trà cụ do Cẩm Thư mang đến ra.
Cẩm Thư thấy tay của Lục tiểu thư bị thương không tiện, vì thế thỉnh Lục tiểu thư cứ ngồi yên, để nàng thay chủ nhân pha một ly trà nóng để đãi khách quý.
Quảng Tuấn Vương nâng chén trà tinh xảo lên uống một lượt ba chén Hoàng Sơn mao phong (*), lại thấy trong phòng vắng lặng không ai lên tiếng, nên muốn thay đổi không khí cho sinh động hơn, làm như không có việc gì, bắt đầu tán gẫu với Nghiêu nhị về những tin đồn thú vị trong kinh thành hôm nay, đáng tiếc lại giống như đá ném xuống vực sâu, không hề có chút tiếng vang nào hồi đáp. Nếu Nghiêu Thái uý không muốn lên tiếng thì độ môi mỏng giống như con trai, cạy thế nào cũng không nhúc nhích, chỉ an toạn trên vị trí chủ vị, hơi rũ mắt nhìn sóng nước đang đong đưa trong chén trà, ra dáng, ta ngồi tự ta đối ẩm, tốt nhất đừng ai đến gần.
(Hoàng sơn mao phong trà vùng Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, là danh trà nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì sắc, hương, vị, hình đều tốt, phẩm chất phong vị độc nhất, 1955 năm được bình chọn là một trong “thập đại danh trà", 1982 năm bộ thương nghiệp Trung Quốc trao tặng danh hiệu “danh trà".
Đặc biệt Hoàng Sơn mao phong giống như tước thiệt, lông trắng lộ rõ, sắc giống như ngà voi, Ngư Diệp hoàng kim. Nước sau khi pha, mùi thơm ngát lâu dài, màu sắc nước trà trong suốt, mùi vị tươi, đậm đà, ngọt lành, lá màu vàng nhạt, no tròn thành đóa hoa. Hoàng Sơn mao phong thu hái ở tiết thanh minh, chọn búp khỏe nhiều lông nhung mềm để chế thành trà thượng hạng. Trải qua quá trình sao chế qua nhiệt độ cao trong thời gian ngắn ít người biết, quản lý cách sao chế, sấy khô mà chế thành.Hoàng Sơn mao phong pha uống, pha khi nước ấm khoảng 80℃, ấm thủy tinh hoặc sứ trắng, thông thường có thể pha 2—3 lần.)
Giác Nhi gật đầu vâng dạ, lập tức đi tìm chưởng quầy để bổ sung bạc.
Ngọc Châu cũng không thay quần áo, mà đơn độc ngồi ở phía trước cửa sổ ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.
Tuy rằng từ buổi đầu tiên nàng đã có quyết định tiếp cận Phạm Thanh Vân, nhưng lại không ngờ hôm nay liền đụng phải. Thẳng đến thấy rõ gương mặt của gã, rất nhiều ký ức khi còn nhỏ lại lần nữa cuồn cuộn dâng lên.
Chỉ là Phạm Thanh Vân trong trí nhớ trẻ hơn nhiều so với hiện tại, nụ cười của gã và căn nhà cũ của Viên gia trở nên u ám không rõ……
Mà nàng nhớ mang máng khi đó phụ thân của nàng đối đãi với gã cũng rất tốt, thậm chí tất cả bạc dùng để chi tiêu hằng ngày cũng giao gã xử lý, cho nên lúc còn nhỏ, mỗi khi nàng muốn ăn kẹo mạch nha, sẽ không đi tìm phụ thân, mà luôn kéo tay Phạm Thanh Vân đến một quán hàng rong ở góc đường, dùng một văn tiền mua một mảnh kẹo mạch nha được kéo ra quấn vào cây trúc nhỏ....
đang nghĩ đến chỗ này, liền nghe được từ cầu thang bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, không bao lâu sau đã nghe từ ngoài phòng có giọng nam sang sảng nói: “không biết có phải Viên Ngọc Châu tiểu thư đang thuê phòng ở đây không?"
Ngọc Châu nhíu mày đứng dậy đi tới trước cửa, xuyên qua khe hở của cánh cửa nhìn kĩ, chỉ thấy mộtnam tử cao to mặc cẩm y hoa phục đang đứng ở trước cửa, chỉ là lúc đang định gõ cửa, lại bị thị vệ ở phòng bên nghe được thanh âm lập tức bước ra ngăn cản.
“Nơi đây là chỗ cư trú của nữ quyến, thỉnh tôn giá dừng bước." Thị vệ đương nhiên nhận được Quảng Tuấn Vương, rồi lại không tiện cho thấy thân phận, đành phải đứng ở trước cửa chặn cẩm y nam tử, ôm quyền mở miệng nói.
Cẩm y nam tử còn chưa mở miệng, tùy tùng phía sau hắn lập tức nói: “Quảng Tuấn Vương đích thân tới, ngươi còn dám không thi lễ?"
Ngọc Châu nghe xong tên “Quảng Tuấn Vương", nghi hoặc trong lòng càng sâu, người chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng tại sao lại tới nơi này?
Nghĩ vậy, nàng đẩy cửa phòng ra, nhún người thi lễ với Quảng Tuấn Vương nói: “không biết Quảng Tuấn Vương đến đây, dân nữ không có từ xa tiếp đón."
Quảng Tuấn Vương thấy Ngọc Châu xuất hiện ở trước cửa, tuy rằng trên người vẫn là y phục mộc mạc, nhưng mắt vẫn ẩn chứa gợn sóng hồ thu, làm người nhìn đến thất thần, mắt lập tức sáng lên, cười nói: “Tiểu thư làm bổn vương tìm cực khổ quá!"
thì ra vị Quảng Tuấn Vương này từ ngày ấy gặp mặt Ngọc Châu, khi về nhà liền nhớ mãi không quên, lại không nhận được câu trả lời từ vị Phạm đại nhân kia, hôm nay ngắm nhìn bức hoạ chưa hoàn thành của mình, một mình thẫn thờ, dứt khoát tự mình tìm đến tận cửa phủ nha, ngồi ở quán trà đối diện, vừa uống trà vừa để tâm tư đi dạo, xem có thể tái ngộ giai nhân hay không. Quả nhiên thời gian không phụ lòng người, đã thật sự chờ được người đến rồi, trong lòng y mừng rỡ không thôi, liền phái người đi theo phía sau, phái thêm người lấy tranh cuộn, màu vẽ, giấy bút đến, sau đó hứng thú bừng bừng lên xe ngựa, chuẩn bị bất ngờ đến thăm giai nhân, đi thẳng đến trước cửa nhà nàng, tuyệt đối không cho phép nàng nói ra lời từ chối.
Nhưng sau khi ngửa đầu cười to xong, trong lòng y cũng biết mình lần này thật sự đường đột, lập tức nói: “Thỉnh tiểu thư đừng sợ hãi, thật sự ta có một yêu cầu hơi quá đáng, trong bức hoạ của ta cần mộtngười, và người đó nhất định phải là tiểu thư. Thỉnh tiểu thư có thể thành toàn."
nói xong, y đi vài bước về phía trước, muốn mời Ngọc Châu cùng thưởng họa.
“Là họa tác gì đáng giá Vương gia lao sư động chúng đến thế?"
Trong lúc Ngọc Châu đang tìm lời để từ chối Quảng Tuấn Vương, thì từ dưới thang lầu lại có một giọng nam vang lên lần nữa.
Quảng Tuấn Vương quay đầu nhìn lại, miệng của y tức khắc há hốc.
một vị Vương gia như y có thể đích thân tới loại khách điếm thô sơ quê mùa này đã là một chuyện nổi bật nhất của kinh thành, vốn tưởng rằng hành động đó có thể sánh ngang với cử chỉ chiêu hiền đãi sĩ, ba lần đến mời giai nhân vào bức họa..
Nhưng khách điếm tuy nhỏ lại đúng là Thần Phật gì cũng không thiếu!
Ai có thể nói cho y biết, vì sao nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy, Thái úy đại nhân Nghiêu Mộ Dã cũng xuất hiện tại nơi này hay không?
Thái Uý sau khi hạ triều đã thay sang thường phục, trên người mặc một bộ trường bào màu xám nhạt, tay áo rộng phất phơ làm thân thể cao to càng thêm cao ngất, ngọc quan sáng rỡ, toàn thân toát lên dáng vẻ bóng bẩy hào hoa của một công tử thế gia, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, đuôi lông mày treo sương lạnh, đứng ở trên hành lang đầy người thế này càng thêm khí thế bức người, làm những người có mặt nơi đây gần như hít thở không thông.
Dương Tố cùng Nghiêu Mộ Dã quen biết nhiều năm, giao tình cực kì thâm hậu, nhưng giờ khắc này lần đầu tiên trong suốt thời gian quen nhau, y thoáng hơi hoang mang, không chắc lắm có phải người bạn thân thiết nhiều năm của y, đang dùng đôi mắt phượng kia hậm hực nhìn y hay không?
“Nghiêu nhị, sao ngươi cũng đến chỗ này? Hay là……" Dương Tố nói đến một nửa, lời nói tự nuốt mất, bởi vì y nhìn thấy thị nữ Cẩm Thư đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã, trong lòng ngực còn đang ôm chăn gấm, ngoài ra còn hai thị nữ khác, trên tay xách theo hộp thức ăn, trà cụ, tiểu lư hương...
Dương Tố không ngốc, cũng là người thông hiểu chuyện gió trăng, chỉ thoáng ngẫm sơ qua lập tức hiểu ngay.
Gã Nghiêu nhị này phủ trạch rộng lớn cao sang của Nghiêu gia không ở, tự dưng mà chạy đến căn khách điếm này, còn tự chuẩn bị chăn gấm trà cụ…… Tình trạng như thế này là muốn qua đêm tại khách điếm!
Quảng Tuấn Vương cảm thấy căn khách điếm rách nát này bốn phía cũng đâu có cảnh trăng tàn gió sớm, nghe gió ngắm mưa rơi làm say lòng người, có thể thu hút Thái úy đại nhân quyến luyến đến mức phải nghỉ trọ tại đây để ngẫm chuyện nước non…
Như vậy ngoại trừ nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ phía sau y, thì còn có nguyên nhân gì để có thể mang Nghiêu gia Nhị lang đến chứ?
Ngay tại lúc y như vừa chợt hiểu ra sự thật, thì Ngọc Châu sau lưng y chậm rãi mở miệng nói: “Dân nữ được Thái úy gửi gắm, muốn điêu khắc một đôi y câu (móc áo trang trí ngoài áo giáp), cần tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, thời gian eo hẹp, không thể phân thân, thứ lỗi cho dân nữ khôngthể trợ giúp Vương gia hoàn thành đại tác phẩm."
nói xong lời này, nàng đi về phía trước vài bước, hướng về phía Nghiêu Mộ Dã phúc lễ nói: “Tạ Thái úy đại nhân ban thưởng chăn nệm cùng trà cụ, là nha hoàn không hiểu chuyện, oán trách lung tung với thị vệ chỗ ăn chỗ ở không tốt, dân nữ chẳng qua cũng chỉ sống nhờ nơi đây mấy ngày, hà tất làm phiền đại nhân tự mình đưa tới?"
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhất thời không thể nhìn ra trên khuôn mặt tuấn tú đó là vui hay buồn, nhưng Ngọc Châu với tấm lòng thiện lương, tốt bụng, gỡ gạc lại thể diện cho một công tử thế gia danh môn như Thái Uý đại nhân phải đến qua đêm ở khách điếm cũ nát này. Vậy mà dường như tên kia lại không hề biết cảm kích, chỉ ngậm miệng nhìn chằm chằm.
Điều đó làm cho loại người luôn ăn trên ngồi trước, quyền cao chức trọng chưa từng suy nghĩ cho người khác như Quảng Tuấn Vương, cảm thấy xấu hổ thay cho Ngọc Châu cô nương. Thầm nghĩ: một nữ tử thoát tục như thế, sao lại gặp phải cục đá cứng đầu không biết thương hương tiếc ngọc thế này? Phí phạm của trời! Bò nhai mẫu đơn!
Thẳng đến khi cả đoàn người trên hành lang lặng im đến mức hít thở không thông, thì Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi mở miệng nói: “Tiện đường thôi."
Ngọc Châu thấy các khách trọ khác đã thò đầu ra nhìn một đâm người mặc cẩm y hoa phục đứng đầy hành lang, mặt đầy vẻ tò mò. Vì thế, hơi nhích người sang một bên nói: “Khách điếm ở tạm thô sơ, chỉ có trà nhạt để đãi khách, thỉnh nhị vị quý công tử bước vào trong đàm đạo."
Nghiêu Thái uý sải đôi chân dài bước vào trước, mặt không cảm xúc đi thẳng vào phòng Ngọc Châu.
Quảng Tuấn Vương nhìn Ngọc Châu đầy áy náy, nhưng trong lúc này lại không thể xoay người rời đi, ỷ vào giao tình với Nghiêu Mộ Dã, cũng cất bước vào trong phòng.
Đúng lúc này, Giác Nhi mới vừa cùng chưởng quầy thanh toán bạc xong, đang uyển chuyển bước lên thang lầu, vừa mới bước vào phòng, giật bắn mình khi thấy cả phòng toàn là nam nhân, cứ tưởng mình đã đi nhầm phòng, lắp bắp nói lời xin lỗi, liền muốn đi ra ngoài, nhưng lại liếc mắt nhìn thấy Lục tiểu thư đứng ở bên cạnh bàn, kinh ngạc đến đờ người không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng Ngọc Châu lại bình thản phân phó Giác nhi đến nhà bếp của khách điếm nấu nước pha trà đãi khách.
Trong lòng nàng biết hai vị khách quý hôm nay đều là hạng người ăn uống kén chọn, nên không lấy trà đồng có sẵn của khách điếm, mà là lấy hộp trà bằng sứ và bộ trà cụ do Cẩm Thư mang đến ra.
Cẩm Thư thấy tay của Lục tiểu thư bị thương không tiện, vì thế thỉnh Lục tiểu thư cứ ngồi yên, để nàng thay chủ nhân pha một ly trà nóng để đãi khách quý.
Quảng Tuấn Vương nâng chén trà tinh xảo lên uống một lượt ba chén Hoàng Sơn mao phong (*), lại thấy trong phòng vắng lặng không ai lên tiếng, nên muốn thay đổi không khí cho sinh động hơn, làm như không có việc gì, bắt đầu tán gẫu với Nghiêu nhị về những tin đồn thú vị trong kinh thành hôm nay, đáng tiếc lại giống như đá ném xuống vực sâu, không hề có chút tiếng vang nào hồi đáp. Nếu Nghiêu Thái uý không muốn lên tiếng thì độ môi mỏng giống như con trai, cạy thế nào cũng không nhúc nhích, chỉ an toạn trên vị trí chủ vị, hơi rũ mắt nhìn sóng nước đang đong đưa trong chén trà, ra dáng, ta ngồi tự ta đối ẩm, tốt nhất đừng ai đến gần.
(Hoàng sơn mao phong trà vùng Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, là danh trà nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì sắc, hương, vị, hình đều tốt, phẩm chất phong vị độc nhất, 1955 năm được bình chọn là một trong “thập đại danh trà", 1982 năm bộ thương nghiệp Trung Quốc trao tặng danh hiệu “danh trà".
Đặc biệt Hoàng Sơn mao phong giống như tước thiệt, lông trắng lộ rõ, sắc giống như ngà voi, Ngư Diệp hoàng kim. Nước sau khi pha, mùi thơm ngát lâu dài, màu sắc nước trà trong suốt, mùi vị tươi, đậm đà, ngọt lành, lá màu vàng nhạt, no tròn thành đóa hoa. Hoàng Sơn mao phong thu hái ở tiết thanh minh, chọn búp khỏe nhiều lông nhung mềm để chế thành trà thượng hạng. Trải qua quá trình sao chế qua nhiệt độ cao trong thời gian ngắn ít người biết, quản lý cách sao chế, sấy khô mà chế thành.Hoàng Sơn mao phong pha uống, pha khi nước ấm khoảng 80℃, ấm thủy tinh hoặc sứ trắng, thông thường có thể pha 2—3 lần.)
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng