Tàng Ngọc Nạp Châu
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngân Phương
Tạm thời không đề cập đến việc Ôn tướng quân đang than khóc khi sắp chào vĩnh biệt với cuộc sống phong lưu của mình. Ta nhắc về Vương phu nhân đi, buổi yến tiệc này bà đúng là tham gia tận hứng. Tuy rằng Tây Uyển không thể so với ba khuôn viên còn lại về sự lộng lẫy thanh lịch, nhưng cũng đủ cho bà khi trở về Tây bắc kể cho thương phụ cùng trấn mở mang tầm mắt.
Nhưng bà cảm thấy Ôn tướng quân cùng tỷ tỷ của hắn sở dĩ đối xử tử tế với nhà mình là có liên quan đến Ngọc Châu. Ở nơi này tuy vui vẻ nhưng trong lòng bà lại rầu rĩ không yên, lão tổ mẫu lên tiếng không được tùy tiện hứa hôn là có ý gì? Nếu Ôn tướng quân đến đánh tiếng ngỏ lời, muốn nạp Ngọc Châu làm thiếp, thì bà nên trả lời sao đây?
Bởi vì chuyện canh cánh đó, khiến niềm vui yến hội cũng bị giảm bớt. Nhưng điều khiến bà bực mình nhất đó chính là đến lúc yến hội kết thúc, cũng không thấy người nhà họ Ôn tới cầu hôn.
Ngọc Châu luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi cha và mẫu thân nói xong, Tiêu Sơn cũng đi ra ngoài, nàng cũng đi theo ra ngoài, đi đến chỗ rẽ trong sân mới thấp giọng hỏi: "Đại ca có nhận được điệp bài dự thi trong hoàng cung mà Ôn tướng quân đưa tới hay không?"
Tiêu Sơn lắc đầu, nhíu mày nói: "hắn từng nói với muội sẽ giúp muội chuẩn bị điệp bài?"
Cuộc thi lần này, Phạm Thanh Vân với ý định làm cho học trò của hắn nổi danh, cho nên những người thợ chạm ngọc tay nghề giỏi khi đăng kí dự thi đều bị thủ hạ của Phạm Thanh Vân sàng lọc lượt bỏ. Tay nghề quá kém thì nhất định phải loại, tránh xuất hiện sự chênh lệch quá xa giữa các tác phẩm dự thi, nhưng nếu giỏi quá mức, cũng không được chọn. Dù sao mục tiêu của cuộc thi là nâng đỡ cho học trò của Phạm đại nhân nổi danh, tuyển một địch thủ mạnh như thế, chẳng phải muốn đối kháng với Phạm đại nhân hay sao?
Mà thân là thương gia ngự cống, Tiêu gia lại chẳng hề có được dù chỉ một điệp bài để tham dự cuộc thi, điều đó đã chứng minh Phạm đại nhân tuyệt đối không để cho một địch thủ có tiềm năng như Tiêu gia đến tham dự, tranh tài cao thấp cùng Liễu Công Danh.
Ngọc Châu nhẹ nhàng hít một hơi. Người ta đồn đại rằng Ôn tướng quân là một cao thủ về trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy lòng nữ nhân có tiếng. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy, vị quý nhân này ngược lại cao hơn Ôn tướng quân một bậc về đoán ý, lấy lòng của giai nhân?
Ngọc Châu biết, đây chính là lễ vật thay lời xin lỗi của Nghiêu nhị thiếu về việc đã vô lễ với mình lần trước, chỉ chính là không biết hắn đã nhận được tin tức từ đâu mà biết được việc mình muốn tham gia trận đấu chạm ngọc này.
Lúc trước có thể dốc hết sức để chống đỡ cho một vương triều sắp sụp đổ, nói Nghiêu gia phú khả địch quốc cũng không đủ, dù một chi tiết nhỏ nhất mà Nghiêu gia sử dụng cũng đều vô cùng xa xỉ.
Giác nhi là lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe ngựa, bên trong toa xe đều dùng gấm Tứ Xuyên bao lại, đương nhiên là tò mò nhìn mọi nơi. Sau đó phát hiện, những chỗ cố định bên trong xe này đều được chạm trổ tinh tế và hoa mỹ. Bàn nhỏ có khảm ngọc thạch, trà cụ, rương sách, gương soi…. Thậm chí còn có đèn dầu nhỏ được thắp lên đủ chiếu sáng trong buồng xe, chiếc đèn được thiết kế hướng ra bên ngoài, nên bên trong xe không hề có một chút mùi khói nào.
Càng nhìn Giác nhi càng cảm thấy cực kỳ hâm mộ, cứ luôn miệng nói sau này nhất định sẽ chuẩn bị cho Lục cô nương một xe ngựa y như thế này.
Đợi đến Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống xe ngựa mới phát hiện, trong ngõ này cách hoàng cung khôngxa, chỉ có một biệt viện. Nghiêu phủ diện tích rất rộng, trong kinh thành tấc đất tấc vàng này, lại chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, có đến hai ngõ để ra vào. Nhìn phong cách cổng lớn chính là cổ phong của tiền triều, thanh nhã cao sang không thể nói thành lời, bậc thềm cửa có khắc hoa văn, sư tử đá, nối đuôi nhau thật dài… Phô trương hoàn toàn được sự hiển hách của một gia tộc thế gia lâu đời.
Sau khi Ngọc Châu được người hầu dẫn vào, vốn tưởng rằng sẽ ở chỗ người gác cổng chờ rất lâu, khôngnghĩ tới sau khi được hầu hạ rửa tay chải đầu xong, liền có thị nữ bước đến gọi, nói phu nhân đã bày sẵn trà bánh ở hoa viên, mời Lục cô nương đi qua dùng trà.
Ngọc Châu liền dẫn Giác nhi, đi theo thị nữ kia ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, liền thấy một chiếc kiệu mềm đặt ở trước mắt.
"Mời Lục cô nương lên kiệu, hoa viên cách chỗ này khá xa, nếu đi bộ sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi." Thị nữ ở bên cạnh ôn hòa mở miệng giải thích.
Lời thị nữ kia nói cũng không phải giả, trên suốt đường đi quả nhiên là một đoạn lộ trình không ngắn. Lúc đến cửa hoa viên, Ngọc Châu xuống kiệu, sau khi sửa sang làn váy, liền theo thị nữ vào hoa viên.
Trong vườn muôn hoa rực rỡ, mơ hồ truyền đến tiếng cười của nữ tử. Lúc Ngọc Châu đi tới, liền thấy được Nghiêu tiểu thư đang ngồi ở trên chiếu đánh cờ cùng một vị nữ tử trung niên.
Cờ mà bọn họ chơi chính là cờ hoa tử, đang rất lưu hành trong các phủ trạch ở kinh thành.
Do đang ở trong nhà, nên Nghiêu thiếu ăn mặc khá thanh nhàn, bộ trường bào màu nhạt rộng rãi, thắt lưng bản rộng làm nổi bật lên thân hình cao lớn rắn rỏi, trên đầu cũng không đeo phát quan, tóc chỉ búi gọn rồi dùng một cây ngọc tram để cố định, trong tay cầm một chiếc ngọc cốt phiến, dáng vẻ phóng khoáng thoải mái.
Nghiêu thiếu lập tức đi đến trước chiếu, cũng không thi lễ với mẫu thân, chỉ bảo gã sai vặt quỳ xuống đất cởi giày cho hắn, liền vén áo dài lên xếp bằng ngồi xuống trên chiếu, hướng về phía Nghiêu phu nhân nói: "Mẫu thân an khang, mẫu thân đang cùng Lục tiểu thư nói chuyện gì thế?"
Edit: Ngân Phương
Tạm thời không đề cập đến việc Ôn tướng quân đang than khóc khi sắp chào vĩnh biệt với cuộc sống phong lưu của mình. Ta nhắc về Vương phu nhân đi, buổi yến tiệc này bà đúng là tham gia tận hứng. Tuy rằng Tây Uyển không thể so với ba khuôn viên còn lại về sự lộng lẫy thanh lịch, nhưng cũng đủ cho bà khi trở về Tây bắc kể cho thương phụ cùng trấn mở mang tầm mắt.
Nhưng bà cảm thấy Ôn tướng quân cùng tỷ tỷ của hắn sở dĩ đối xử tử tế với nhà mình là có liên quan đến Ngọc Châu. Ở nơi này tuy vui vẻ nhưng trong lòng bà lại rầu rĩ không yên, lão tổ mẫu lên tiếng không được tùy tiện hứa hôn là có ý gì? Nếu Ôn tướng quân đến đánh tiếng ngỏ lời, muốn nạp Ngọc Châu làm thiếp, thì bà nên trả lời sao đây?
Bởi vì chuyện canh cánh đó, khiến niềm vui yến hội cũng bị giảm bớt. Nhưng điều khiến bà bực mình nhất đó chính là đến lúc yến hội kết thúc, cũng không thấy người nhà họ Ôn tới cầu hôn.
Ngọc Châu luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi cha và mẫu thân nói xong, Tiêu Sơn cũng đi ra ngoài, nàng cũng đi theo ra ngoài, đi đến chỗ rẽ trong sân mới thấp giọng hỏi: "Đại ca có nhận được điệp bài dự thi trong hoàng cung mà Ôn tướng quân đưa tới hay không?"
Tiêu Sơn lắc đầu, nhíu mày nói: "hắn từng nói với muội sẽ giúp muội chuẩn bị điệp bài?"
Cuộc thi lần này, Phạm Thanh Vân với ý định làm cho học trò của hắn nổi danh, cho nên những người thợ chạm ngọc tay nghề giỏi khi đăng kí dự thi đều bị thủ hạ của Phạm Thanh Vân sàng lọc lượt bỏ. Tay nghề quá kém thì nhất định phải loại, tránh xuất hiện sự chênh lệch quá xa giữa các tác phẩm dự thi, nhưng nếu giỏi quá mức, cũng không được chọn. Dù sao mục tiêu của cuộc thi là nâng đỡ cho học trò của Phạm đại nhân nổi danh, tuyển một địch thủ mạnh như thế, chẳng phải muốn đối kháng với Phạm đại nhân hay sao?
Mà thân là thương gia ngự cống, Tiêu gia lại chẳng hề có được dù chỉ một điệp bài để tham dự cuộc thi, điều đó đã chứng minh Phạm đại nhân tuyệt đối không để cho một địch thủ có tiềm năng như Tiêu gia đến tham dự, tranh tài cao thấp cùng Liễu Công Danh.
Ngọc Châu nhẹ nhàng hít một hơi. Người ta đồn đại rằng Ôn tướng quân là một cao thủ về trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy lòng nữ nhân có tiếng. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy, vị quý nhân này ngược lại cao hơn Ôn tướng quân một bậc về đoán ý, lấy lòng của giai nhân?
Ngọc Châu biết, đây chính là lễ vật thay lời xin lỗi của Nghiêu nhị thiếu về việc đã vô lễ với mình lần trước, chỉ chính là không biết hắn đã nhận được tin tức từ đâu mà biết được việc mình muốn tham gia trận đấu chạm ngọc này.
Lúc trước có thể dốc hết sức để chống đỡ cho một vương triều sắp sụp đổ, nói Nghiêu gia phú khả địch quốc cũng không đủ, dù một chi tiết nhỏ nhất mà Nghiêu gia sử dụng cũng đều vô cùng xa xỉ.
Giác nhi là lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe ngựa, bên trong toa xe đều dùng gấm Tứ Xuyên bao lại, đương nhiên là tò mò nhìn mọi nơi. Sau đó phát hiện, những chỗ cố định bên trong xe này đều được chạm trổ tinh tế và hoa mỹ. Bàn nhỏ có khảm ngọc thạch, trà cụ, rương sách, gương soi…. Thậm chí còn có đèn dầu nhỏ được thắp lên đủ chiếu sáng trong buồng xe, chiếc đèn được thiết kế hướng ra bên ngoài, nên bên trong xe không hề có một chút mùi khói nào.
Càng nhìn Giác nhi càng cảm thấy cực kỳ hâm mộ, cứ luôn miệng nói sau này nhất định sẽ chuẩn bị cho Lục cô nương một xe ngựa y như thế này.
Đợi đến Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống xe ngựa mới phát hiện, trong ngõ này cách hoàng cung khôngxa, chỉ có một biệt viện. Nghiêu phủ diện tích rất rộng, trong kinh thành tấc đất tấc vàng này, lại chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, có đến hai ngõ để ra vào. Nhìn phong cách cổng lớn chính là cổ phong của tiền triều, thanh nhã cao sang không thể nói thành lời, bậc thềm cửa có khắc hoa văn, sư tử đá, nối đuôi nhau thật dài… Phô trương hoàn toàn được sự hiển hách của một gia tộc thế gia lâu đời.
Sau khi Ngọc Châu được người hầu dẫn vào, vốn tưởng rằng sẽ ở chỗ người gác cổng chờ rất lâu, khôngnghĩ tới sau khi được hầu hạ rửa tay chải đầu xong, liền có thị nữ bước đến gọi, nói phu nhân đã bày sẵn trà bánh ở hoa viên, mời Lục cô nương đi qua dùng trà.
Ngọc Châu liền dẫn Giác nhi, đi theo thị nữ kia ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, liền thấy một chiếc kiệu mềm đặt ở trước mắt.
"Mời Lục cô nương lên kiệu, hoa viên cách chỗ này khá xa, nếu đi bộ sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi." Thị nữ ở bên cạnh ôn hòa mở miệng giải thích.
Lời thị nữ kia nói cũng không phải giả, trên suốt đường đi quả nhiên là một đoạn lộ trình không ngắn. Lúc đến cửa hoa viên, Ngọc Châu xuống kiệu, sau khi sửa sang làn váy, liền theo thị nữ vào hoa viên.
Trong vườn muôn hoa rực rỡ, mơ hồ truyền đến tiếng cười của nữ tử. Lúc Ngọc Châu đi tới, liền thấy được Nghiêu tiểu thư đang ngồi ở trên chiếu đánh cờ cùng một vị nữ tử trung niên.
Cờ mà bọn họ chơi chính là cờ hoa tử, đang rất lưu hành trong các phủ trạch ở kinh thành.
Do đang ở trong nhà, nên Nghiêu thiếu ăn mặc khá thanh nhàn, bộ trường bào màu nhạt rộng rãi, thắt lưng bản rộng làm nổi bật lên thân hình cao lớn rắn rỏi, trên đầu cũng không đeo phát quan, tóc chỉ búi gọn rồi dùng một cây ngọc tram để cố định, trong tay cầm một chiếc ngọc cốt phiến, dáng vẻ phóng khoáng thoải mái.
Nghiêu thiếu lập tức đi đến trước chiếu, cũng không thi lễ với mẫu thân, chỉ bảo gã sai vặt quỳ xuống đất cởi giày cho hắn, liền vén áo dài lên xếp bằng ngồi xuống trên chiếu, hướng về phía Nghiêu phu nhân nói: "Mẫu thân an khang, mẫu thân đang cùng Lục tiểu thư nói chuyện gì thế?"
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng