Tàng Kiều
Chương 3
Edit: Tịt
Chu Cẩn Niên ghé bên mép giường ngủ, phát hiện người trên giường đã tỉnh, dường như đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, sau đó trên vai được nhẹ nhàng choàng vào áo khoác của mình.
Hắn ngẩng đầu, cao giọng hỏi Thang Tiểu Mạt đang rón ra rón rén định chuồn đi:" Đi đâu?"
Thang Tiểu Mạt bị dọa một cú, quay đầu không tự nhiên nói với hắn:" Đi, đi WC."
" Tôi đi với cậu." Chu Cẩn Niên vuốt vuốt mũi, đứng lên duỗi cái thắt lưng nhức mỏi.
Thang Tiểu Mạt chán nản, thành thật nói:" Không đi nữa, muốn về nhà."
Chu Cẩn Niên ném cái áo khoác lên đầu cậu, đi ở phía trước.
Lúc sắp đến phòng trọ, Thang Tiểu Mạt nghĩ ra đến hỏi lấy danh thiếp của Chu Cẩn Niên.
" Tôi sẽ trả anh tiền." Cậu thành khẩn nói.
Chu Cẩn Niên cả cái liếc mắt cũng không thèm liếc cậu, rút một cái danh thiếp đưa cậu, lúc cậu xuống xe mới nói:"Có việc có thể gọi điện cho tôi. Tôi cả 24 giờ đều không tắt máy."
Sau đó đóng cửa xe, nghênh ngang mà đi.
Thang Tiểu Mạt một mình đứng ngốc, kéo kéo cổ áo chắn gió, phát hiện áo khoác còn chưa trả người ta.
Rạng sáng 4 giờ, Chu Cẩn Niên lái xe lượn hết một vòng thành phố, trong đầu không ngừng nghĩ về Thang Tiểu Mạt, hắn phát giác chính mình thực khác thường. Rõ ràng là cuối thu, lại xuân tâm nhộn nhạo, chỉ sợ là sẽ có chuyện không khống chế được sẽ xảy ra.
Từ sau trung học, hắn vẫn luôn cực kì nghiêm khắc với chính mình coi thường cảm nhận chủ quan, dùng lý trí để ứng phó mọi việc. Cho nên làm việc ở cơ quan tình báo một lần làm chính là mười năm rồi, chưa bao giờ mắc lỗi. Những điều này không thể hiện hắn nhất định là kẻ máu lạnh, trên thực tế hắn hoàn toàn thật không ngờ có ngày nào đó sẽ gặp người khiến mình động tâm. Hắn không xác định được có thích Thang Tiểu Mạt hay không, nhưng trong khoảnh khắc gặp lại người kia, tim hắn quả thực đập mạnh một chút, loại vui vẻ bất ngờ không thể dối gạt chính mình, loại cảm giác này chỉ từng có trong thời gian trưởng thành, quá không bình thường.
Không phải chứ, hắn cười nhạo chính mình, một đống tuổi còn chơi trò nhất kiến chung tình.
Ngày 27 tháng 10, sinh nhật lần thứ 24 của Thang Tiểu Mạt. Hết giờ làm thì về phòng trọ, căn phòng nhỏ bị cướp sạch, tiền sinh hoạt tháng sau và tiền thuê nhà đặt ở ngăn kéo bàn đều không thấy đâu, đó chính là toàn bộ tài sản cậu có. Hôm nay cũng là kỳ hạn cuối cùng chủ nhà cho cậu.
Bảy giờ tối, cậu kéo một thùng sách nặng đi ở trên đường, lục lọi túi chỉ tìm được hơn mười đồng, không chỗ nào có thể đi, nghĩ đến chỗ bảo vệ công ty qua đêm, vì thế cúi đầu bước nhanh trên đường. Đi sắp hơn nửa giờ, tay mỏi, tạm ngồi nghỉ ở trạm xe buýt. Nghiêng đầu, trùng hợp nhìn thấy khách sạn lần đầu tiên tìm hoan bừa bãi, bất chợt lại nhớ đến nam nhân tinh anh kia.
Danh thiếp chất lượng cao, chữ khải rõ ràng in: Chu Cẩn Niên, Phó tổng giám đốc Hải Vận Viễn Dương. Thang Tiểu Mạt lén cùng đồng nghiệp hỏi qua, công ty hải vận này quy mô khổng lồ, là bá chủ trong ngành.
Cùng một người như vậy quen nhau, khó tránh khỏi tự ti. Cho nên cậu quyết định sẽ không gọi điện thoại cho hắn. Nếu như có thế, tốt nhất là không phải gặp hắn, mặc dù biểu hiện của hắn ở trên giường lăn lộn rất khá, sẽ là một bạn giường thực không tồi– đứa ngốc cũng cảm giác được hắn thân kinh bách chiến – điều này sẽ càng khiến Thang Tiểu Mạt tự ti.
Khiến cho Thang Tiểu Mạt tràn ngập tự tin cùng nhiệt tình chính là công việc của cậu, hơn nửa nhân viên phòng tiêu thụ đều ở bên ngoài làm việc, ngay cả quản lí cũng phải thường xuyên đi công tác, nhưng cậu lại cố tình ở lại trong công ty làm việc. Thực ra cậu rất muốn ra ngoài chạy rồi chạy, nhưng tình trạng trước mắt cũng đã rất may mắn rồi, lại yêu cầu nhiều hơn, cậu sợ cấp trên sẽ nghĩ hắn không biết tốt xấu.
Cố gắng khi chính mình 32 tuổi, sẽ so với nam nhân này càng vĩ đại hơn. Cậu để danh thiếp kẹp trong sách xong. Tràn ngập tự tin tiếp tục bước đi.
Ngày hôm sau nói tình hình với quản lý, xin dự chi một tháng tiền lương, quản lí lại xin cấp trên, thật không khéo là trưởng phòng tài vụ nghỉ bệnh, phải chậm hai ngày. Thang Tiểu Mạt bất đắc dĩ, định xin bảo vệ cho cậu tá túc thêm mấy ngày.
Đêm đó, trưởng phòng mời toàn bộ đồng nghiệp đến câu lạc bộ đêm xa hoa nhất thành phố ca hát, chúc mừng việc hắn ly hôn thành công lại trở về cuộc sống độc thân. Tửu lượng của Thang Tiểu Mạt nhiều nhất là một chai bia, trong lúc chơi đùa ầm ỹ bị ép uống mấy chén rượu vang, đầu nóng như sắp chín, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra tìm WC, trên hành lang ánh đèn lờ mờ bị lạc đường, nhìn thấy một cánh cửa cùng những cửa khác thực khác biệt, hăm hở chạy vào.
Đó đương nhiên không phải WC, đó là phòng vip. Phục vụ chuyên đứng ở cửa đã đi lấy rượu, khiến Thang Tiểu Mạt thừa cơ chui vào.
Phòng vip trang trí lộng lẫy xa hoa, Thang Tiểu Mạt vào cửa nhìn thấy, đầu càng choáng váng, nhưng cuối cùng còn biết chính mình đi nhầm, vừa lui về phía sau vừa xin lỗi. Lùi đến gần cửa, không kịp xoay người, cửa đột nhìn bị phục vụ vừa lấy rượu quay lại đẩy ra, đập mạnh vào lưng Thang Tiểu Mạt, khiến hắn trọng tâm không vững, a một tiếng ngã trên thảm.
Mấy vị khách quý cùng mấy tiểu thư bồi rượu bị chọc cười, phục vụ sinh vội vàng đi dìu hắn:" Tiên sinh, ngài không sao chứ?"
" Không sao, không sao." Thang Tiểu Mạt đứng lên xoa cái gáy đau nhức.
Ở chỗ tối có vị khách quý nào đó một phút kia nhìn thấy cậu, liền hôn tiểu thư trong lòng, lấy cớ đi WC, cũng đẩy cửa đi ra ngoài.
Thang Tiểu Mạt tiếp tục kiên trì không ngừng tìm kiếm, kỳ thật cậu có chút cảm thấy buồn ngủ, hai đùi đi tới đi lui, đột nhiên va vào nhau, cảm giác mình sắp ngã sấp xuống, bên cạnh đột nhiên có người đưa tay ra đỡ cậu, nửa ôm nửa kéo cậu đưa đến nhà vệ sinh ở phía trước chỉ cách cậu có 3 bước chân mà cậu đã tìm đến cả 15 phút.
" Cảm –" chữ còn lại còn chưa nói ra, đã bị đặt ở trên tường, một mùi hương không xa lạ ập tới, chặn cái miệng của cậu, gần như là thô bạo hôn, nhưng cái gáy bị đập đau lại được bàn tay ấm áp giữ lấy, tránh việc lại một lần nữa bị đập lên gạch men của WC.
Sắp, sắp không thể thở! Thang Tiểu Mạt cố gắng đẩy người đang chắn trước mặt, dường như là do bản năng muốn sống.
“Chu Cẩn Niên!" Cậu rốt cuộc mơ hồ gọi lên cái tên này, được cứu rồi.
Chu Cẩn Niên buông tha cậu, trong giọng nói không nghe ra hỉ giận:" Cuối cùng đã nhớ ra."
Thang Tiểu Mạt há mồm thở dốc,đẩy hắn ra nói:" Tránh ra! Tôi muốn đi tiểu đi tiểu!"
Chu Cẩn Niên kéo cậu vào trong phòng nhỏ, khóa cửa, từ sau lưng ôm cậu, vây chặt cậu trong lòng, sau đó cẩn thận kéo khóa quần cậu xuống, bàn tay thô to mềm nhẹ vỗ về chơi đùa tính khí của cậu.
Người đang lúc say rượu, cảnh giác không đủ, thực dễ dàng bị mưu tài sát mệnh, Chu Cẩn Niên chính là người như vậy, hơn nữa người thụ hại hình như cũng không bài xích. Thân thể Thang Tiểu Mạt không có một chút kháng cự với Chu Cẩn Niên, chính cậu còn chưa ý thức được nguy hiểm. Sau khi giải quyết xong bàng quang, cậu thậm chí là rất sung sương để Chu Cẩn Niên thủ *** thay cậu, thoải mái rên rỉ thở dốc, cong thắt lưng ngẩng cổ, hai tay tìm được vị trí phía sau đầu Chu Cẩn Niên, xoa nắn tóc hắn, đến tận lúc cao trào.
Chu Cẩn Niên nghẹn đến mức trán toát mồ hôi, hắn đã ở trạng thái hưng phấn, đáng tiếc Thang Tiểu Mạt tuyệt nhiên không có chút nghĩa khí, sau khi bắn tinh cậu liền cứ thế ngủ luôn, nếu không có Chu Cẩn Niên ôm, xả nước bồn cầu chưa kịp xả.
Chu Cẩn Niên mua dây buộc mình, còn đang xã giao, tạm thời không có dư bao nhiêu thời gian thu thập Thang Tiểu Mạt, đành phải nghiến răng nghiến lợi trước đặt cậu vào trong xe để cậu ngủ no một giấc đã.
Thang Tiểu Mạt cả đêm làm giấc mộng xuân, tỉnh lại lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chăn đệm mềm mại, cứ như là đang nằm trên mây vậy. Hai giây sau cậu từ trên giường nhảy dựng lên, bởi vì cậu chẳng mặc cái gì cả, trên người có dấu vết đáng ngờ, hơn nữa, cái đuôi lại cắt đứt.
Trong phòng mở máy sưởi, trên tủ đầu giường đặt một cốc nước trong cùng là một bộ đồ ngủ màu trắng, đều thể hiện chủ nhân là một người rất biết cách săn sóc.
Thang Tiểu Mạt mặc áo ngủ xuống giường, đi chân trần đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cậu ít nhất là đang đứng ở trên tầng 15 của một chung cư cao tầng. Thu hồi ánh mắt, xung quanh lướt qua cảnh vật quen thuộc, phòng không lớn, trang trí đơn giản, hắn đứng lại trước một cách cửa khép hờ, nghe được bên trong truyền đến tiếng gõ bàn phím cực nhanh. Cậu không có dũng khí gặp người ở bên trong.
“Cậu còn định đứng ở nơi đó bao lâu? Thang Tiểu Mạt?" Chu Cẩn Niên ở trong thư phòng lên tiếng.
Thang Tiểu Mạt bất đắc dĩ, đẩy cửa ra. Chu Cẩn Niên chưa nhìn cậu, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay rõ ràng là đang rất bận, miệng ngậm điếu thuốc chỉ còn một nửa, mặc một cái áo ngủ giống hắn, vạt áo trước rộng mở, tùy tiện giống như một con mèo lười nhạc.
" Sáng ăn gì? Trong tủ lạnh có sữa với yên mạch." Hắn lấy một tay cầm điếu thuốc, phiêu mắt liệc Thang Tiểu Mạt một cái.
Thang Tiểu Mạt buồn bực, ỉu xìu, nói:" Anh giậu đổ bìm leo."
Chu Cẩn Niên cứ như là không nghe thấy, hỏi:" Đi chân đất không lạnh sao?"
Thang Tiểu Mạt không lên tiếng, cúi đầu tựa vào sô pha, bàn chân trần nhẹ nhàng cọ xuống sàn.
Chu Cẩn Niên làm xong rồi, rời máy tính đi đến cạnh xuống bên cạnh Thang Tiểu Mạt, tiếp nhận ánh mắt mê mang lại có chút trách cứ của Thang Tiểu Mạt, mới mở miệng nói:" Vì sao không gọi điện thoại cho tôi? Làm mất số di động?"
Thang Tiểu Mạt nói:" Anh là gì của tôi a?" kỳ thật cậu là muốn nói: Anh nghĩ anh là ai a.
Chu Cẩn Niên sờ đầu của cậu, nhẹ nhàng thở dài, nói:" Chúng ta thương lượng chút đi."
" Cậu cũng đã hai mấy tuổi, bên cạnh không có ai, bình thường việc giải quyết nhu cầu sinh lý chắc chắn là rất đơn điệu, tôi thì, trước mắt không có người tiếp cận, chúng ta ở trên giường lại rất ăn ý, cho nên, cậu thử suy nghĩ một chút, có muốn làm bạn giường hay không, cậu kinh nghiệm ít, chắc là phát hiện mình không thích phụ nữ rất muộn đúng không?…… Vòng luẩn quẩn hỗn loạn này cậu còn chưa hiểu gì, tìm một người phù hợp làm tình cũng không phải dễ. Tôi rất thích cậu, cậu nếu nguyện ý, gọi tôi một tiếng anh, có chuyện gì tôi cũng có thể chăm sóc cho…… Số điện thoại cũng cho cậu, cậu nếu muốn cùng tôi quan hệ, chỉ giống như chiêu kĩ, tôi cam đoan tận mọi khả năng vừa gọi là đến. Khi nào thì không muốn, nói thẳng một tiếng, hảo tụ hảo tán."
Thang Tiểu Mạt im lặng nghe, hỏi:" Cũng chỉ là trên giường, phải không?"
Chu Cẩn Niên gật đầu, bổ sung nói:" Nếu cậu đồng ý, như vậy cũng phải tận mọi khả năng vừa gọi là đến, đây là một chút công bằng."
Thang Tiểu Mạt nhìn bộ dạng của hắn không giống nói giỡn, tuy rằng đem chuyện trên giường ra nói rõ ràng như thế này có chút hoang đường, nhưng có vẻ cũng không tệ lắm, nếu chính mình có quyền nói dừng lại, tốt như vậy đi.
" Tôi nghĩ, có thể thử xem."
Chu Cẩn Niên cười vui vẻ, đi đến trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp là một cặp nhẫn bảo thạch kiểu dáng tinh xảo. Hắn lấy một trong hai chiếc đưa cho cậu, nói:" Giữ làm tín vật, xem như ước định. Hi vọng cậu mỗi ngày đều đeo, đến ngày tách ra thì trả lại cho tôi." Nói xong, lấy chiếc còn lại đeo vào ngón giữa tay trái mình, giơ lên cho Thang Tiểu Mạt xem.
Thang Tiểu Mạt cảm thấy kì quái, nói:" Đeo trên tay, đi làm không thuận tiện."
Chu Cẩn Niên tháo xuống sợi dây chuyền bạch kim mình đã đeo nhiều năm xuống, xỏ nhẫn vào, thay Thang Tiểu Mạt đeo, thuận miệng hỏi:" Ở nhà mẹ cậu gọi cậu thế nào?"
“…… Thang Thang."
" À. Thang Thang." Chu Cẩn Niên mặt mang theo tiếu ý, cho cậu một cái ôm chặt.
Đợi tài vụ dự chi người cũng đã sắp chết đói. Thang Tiểu Mạt đành phải mượn tiền đồng nghiệp trước, cả ngày cuối tuần đều đi tìm phòng trọ phù hợp, cậu không muốn thuê chung với người khác, muốn có một không gian thanh tịnh riêng, trong suy nghĩ là cực độ bảo vệ riêng tư của mình.
Chu Cẩn Niên nói nếu không tôi để căn phòng thuê trước kia cho cậu, từ đầu đã không có ai ở, tiền thuê tính cậu thấp một chút, tốt xấu gì cũng coi như là bạn bè.
Thang Tiểu Mạt trêu đùa nói:" Vậy lại cho tôi mượn cái xe lái lúc đi."
Chu Cẩn Niên không ngờ chỉ đơn giản, nói:" Cậu có giấy phép sao lại không nói sớm, thích cái nào?"
Thang Tiểu Mạt không nói gì.
Hai ngày sau Chu Cẩn Niên gọi điện cho Thang Tiểu Mạt, bảo cậu qua chỗ hắn lấy chìa khóa phòng.
Lúc Thang Tiểu Mạt đến, Chu Cẩn Niên đang để đồ vào trong tủ lạnh.
“Anh đã nói nơi ngày không có ai ở." Thang Tiểu Mạt nhíu mày.
Chu Cẩn Niên nói:" Đây là đền cho cậu, nồi lẩu của cậu, còn có hai cân thịt viên."
Thang Tiểu Mạt nói:"Sao tôi lại có cảm giác đang bán mình cho anh."
Chu Cẩn Niên cười nói:" Đạo đãi khách của Chu gia mà thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều." Vì thế cứ tiếp tục từng thứ từng thứ cho vào.
“Ăn cơm tối chưa?"
" Chưa. Không phải nói là vừa gọi là đến sao, tôi còn chưa kịp ăn."
“Mì thịt bò và mì sườn lợn, cậu thích cái nào?"
" Mì thịt bò."
Chu Cẩn Niên lấy miếng thịt bò, đứng lên đi đến bồn nước rửa, thuần thục cầm dao cắt thái, bật lửa đổ dầu, lấy ra cái tạp dề treo ở bên.
Nếu Thang Tiểu Mạt cẩn thận chút, cậu sẽ phát hiện phòng bếp kì thực cực kì sạch sẽ căn bản là chưa bao giờ có người dùng, dầu ăn muối dấm đều là đầy tràn, hiển nhiên là vừa bố trí chuẩn bị.
Thang Tiểu Mạt đột nhiên nghĩ đến sơ hở:" Nếu một bên muốn làm một bên không muốn, thì phải làm sao?"
Chu Cẩn Niên đổ thêm mắm vào thịt bò đã xào chín, thêm nước cho mì vào trong nồi, nói:" nếu là như vậy, tôi hi vọng cậu vẫn có thể đến, tùy tiện nói chuyện một chút cũng được."
" Anh vốn không có lúc nào không muốn làm à?"
Chu Cẩn Niên lại cười, múc hai bát mì lớn, đưa cho Thang Tiểu Mạt một chén, làm trò nháy mắt với cậu.
" Tôi liền liều mình bồi quân tử." Hắn nói.
Chu Cẩn Niên ghé bên mép giường ngủ, phát hiện người trên giường đã tỉnh, dường như đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, sau đó trên vai được nhẹ nhàng choàng vào áo khoác của mình.
Hắn ngẩng đầu, cao giọng hỏi Thang Tiểu Mạt đang rón ra rón rén định chuồn đi:" Đi đâu?"
Thang Tiểu Mạt bị dọa một cú, quay đầu không tự nhiên nói với hắn:" Đi, đi WC."
" Tôi đi với cậu." Chu Cẩn Niên vuốt vuốt mũi, đứng lên duỗi cái thắt lưng nhức mỏi.
Thang Tiểu Mạt chán nản, thành thật nói:" Không đi nữa, muốn về nhà."
Chu Cẩn Niên ném cái áo khoác lên đầu cậu, đi ở phía trước.
Lúc sắp đến phòng trọ, Thang Tiểu Mạt nghĩ ra đến hỏi lấy danh thiếp của Chu Cẩn Niên.
" Tôi sẽ trả anh tiền." Cậu thành khẩn nói.
Chu Cẩn Niên cả cái liếc mắt cũng không thèm liếc cậu, rút một cái danh thiếp đưa cậu, lúc cậu xuống xe mới nói:"Có việc có thể gọi điện cho tôi. Tôi cả 24 giờ đều không tắt máy."
Sau đó đóng cửa xe, nghênh ngang mà đi.
Thang Tiểu Mạt một mình đứng ngốc, kéo kéo cổ áo chắn gió, phát hiện áo khoác còn chưa trả người ta.
Rạng sáng 4 giờ, Chu Cẩn Niên lái xe lượn hết một vòng thành phố, trong đầu không ngừng nghĩ về Thang Tiểu Mạt, hắn phát giác chính mình thực khác thường. Rõ ràng là cuối thu, lại xuân tâm nhộn nhạo, chỉ sợ là sẽ có chuyện không khống chế được sẽ xảy ra.
Từ sau trung học, hắn vẫn luôn cực kì nghiêm khắc với chính mình coi thường cảm nhận chủ quan, dùng lý trí để ứng phó mọi việc. Cho nên làm việc ở cơ quan tình báo một lần làm chính là mười năm rồi, chưa bao giờ mắc lỗi. Những điều này không thể hiện hắn nhất định là kẻ máu lạnh, trên thực tế hắn hoàn toàn thật không ngờ có ngày nào đó sẽ gặp người khiến mình động tâm. Hắn không xác định được có thích Thang Tiểu Mạt hay không, nhưng trong khoảnh khắc gặp lại người kia, tim hắn quả thực đập mạnh một chút, loại vui vẻ bất ngờ không thể dối gạt chính mình, loại cảm giác này chỉ từng có trong thời gian trưởng thành, quá không bình thường.
Không phải chứ, hắn cười nhạo chính mình, một đống tuổi còn chơi trò nhất kiến chung tình.
Ngày 27 tháng 10, sinh nhật lần thứ 24 của Thang Tiểu Mạt. Hết giờ làm thì về phòng trọ, căn phòng nhỏ bị cướp sạch, tiền sinh hoạt tháng sau và tiền thuê nhà đặt ở ngăn kéo bàn đều không thấy đâu, đó chính là toàn bộ tài sản cậu có. Hôm nay cũng là kỳ hạn cuối cùng chủ nhà cho cậu.
Bảy giờ tối, cậu kéo một thùng sách nặng đi ở trên đường, lục lọi túi chỉ tìm được hơn mười đồng, không chỗ nào có thể đi, nghĩ đến chỗ bảo vệ công ty qua đêm, vì thế cúi đầu bước nhanh trên đường. Đi sắp hơn nửa giờ, tay mỏi, tạm ngồi nghỉ ở trạm xe buýt. Nghiêng đầu, trùng hợp nhìn thấy khách sạn lần đầu tiên tìm hoan bừa bãi, bất chợt lại nhớ đến nam nhân tinh anh kia.
Danh thiếp chất lượng cao, chữ khải rõ ràng in: Chu Cẩn Niên, Phó tổng giám đốc Hải Vận Viễn Dương. Thang Tiểu Mạt lén cùng đồng nghiệp hỏi qua, công ty hải vận này quy mô khổng lồ, là bá chủ trong ngành.
Cùng một người như vậy quen nhau, khó tránh khỏi tự ti. Cho nên cậu quyết định sẽ không gọi điện thoại cho hắn. Nếu như có thế, tốt nhất là không phải gặp hắn, mặc dù biểu hiện của hắn ở trên giường lăn lộn rất khá, sẽ là một bạn giường thực không tồi– đứa ngốc cũng cảm giác được hắn thân kinh bách chiến – điều này sẽ càng khiến Thang Tiểu Mạt tự ti.
Khiến cho Thang Tiểu Mạt tràn ngập tự tin cùng nhiệt tình chính là công việc của cậu, hơn nửa nhân viên phòng tiêu thụ đều ở bên ngoài làm việc, ngay cả quản lí cũng phải thường xuyên đi công tác, nhưng cậu lại cố tình ở lại trong công ty làm việc. Thực ra cậu rất muốn ra ngoài chạy rồi chạy, nhưng tình trạng trước mắt cũng đã rất may mắn rồi, lại yêu cầu nhiều hơn, cậu sợ cấp trên sẽ nghĩ hắn không biết tốt xấu.
Cố gắng khi chính mình 32 tuổi, sẽ so với nam nhân này càng vĩ đại hơn. Cậu để danh thiếp kẹp trong sách xong. Tràn ngập tự tin tiếp tục bước đi.
Ngày hôm sau nói tình hình với quản lý, xin dự chi một tháng tiền lương, quản lí lại xin cấp trên, thật không khéo là trưởng phòng tài vụ nghỉ bệnh, phải chậm hai ngày. Thang Tiểu Mạt bất đắc dĩ, định xin bảo vệ cho cậu tá túc thêm mấy ngày.
Đêm đó, trưởng phòng mời toàn bộ đồng nghiệp đến câu lạc bộ đêm xa hoa nhất thành phố ca hát, chúc mừng việc hắn ly hôn thành công lại trở về cuộc sống độc thân. Tửu lượng của Thang Tiểu Mạt nhiều nhất là một chai bia, trong lúc chơi đùa ầm ỹ bị ép uống mấy chén rượu vang, đầu nóng như sắp chín, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra tìm WC, trên hành lang ánh đèn lờ mờ bị lạc đường, nhìn thấy một cánh cửa cùng những cửa khác thực khác biệt, hăm hở chạy vào.
Đó đương nhiên không phải WC, đó là phòng vip. Phục vụ chuyên đứng ở cửa đã đi lấy rượu, khiến Thang Tiểu Mạt thừa cơ chui vào.
Phòng vip trang trí lộng lẫy xa hoa, Thang Tiểu Mạt vào cửa nhìn thấy, đầu càng choáng váng, nhưng cuối cùng còn biết chính mình đi nhầm, vừa lui về phía sau vừa xin lỗi. Lùi đến gần cửa, không kịp xoay người, cửa đột nhìn bị phục vụ vừa lấy rượu quay lại đẩy ra, đập mạnh vào lưng Thang Tiểu Mạt, khiến hắn trọng tâm không vững, a một tiếng ngã trên thảm.
Mấy vị khách quý cùng mấy tiểu thư bồi rượu bị chọc cười, phục vụ sinh vội vàng đi dìu hắn:" Tiên sinh, ngài không sao chứ?"
" Không sao, không sao." Thang Tiểu Mạt đứng lên xoa cái gáy đau nhức.
Ở chỗ tối có vị khách quý nào đó một phút kia nhìn thấy cậu, liền hôn tiểu thư trong lòng, lấy cớ đi WC, cũng đẩy cửa đi ra ngoài.
Thang Tiểu Mạt tiếp tục kiên trì không ngừng tìm kiếm, kỳ thật cậu có chút cảm thấy buồn ngủ, hai đùi đi tới đi lui, đột nhiên va vào nhau, cảm giác mình sắp ngã sấp xuống, bên cạnh đột nhiên có người đưa tay ra đỡ cậu, nửa ôm nửa kéo cậu đưa đến nhà vệ sinh ở phía trước chỉ cách cậu có 3 bước chân mà cậu đã tìm đến cả 15 phút.
" Cảm –" chữ còn lại còn chưa nói ra, đã bị đặt ở trên tường, một mùi hương không xa lạ ập tới, chặn cái miệng của cậu, gần như là thô bạo hôn, nhưng cái gáy bị đập đau lại được bàn tay ấm áp giữ lấy, tránh việc lại một lần nữa bị đập lên gạch men của WC.
Sắp, sắp không thể thở! Thang Tiểu Mạt cố gắng đẩy người đang chắn trước mặt, dường như là do bản năng muốn sống.
“Chu Cẩn Niên!" Cậu rốt cuộc mơ hồ gọi lên cái tên này, được cứu rồi.
Chu Cẩn Niên buông tha cậu, trong giọng nói không nghe ra hỉ giận:" Cuối cùng đã nhớ ra."
Thang Tiểu Mạt há mồm thở dốc,đẩy hắn ra nói:" Tránh ra! Tôi muốn đi tiểu đi tiểu!"
Chu Cẩn Niên kéo cậu vào trong phòng nhỏ, khóa cửa, từ sau lưng ôm cậu, vây chặt cậu trong lòng, sau đó cẩn thận kéo khóa quần cậu xuống, bàn tay thô to mềm nhẹ vỗ về chơi đùa tính khí của cậu.
Người đang lúc say rượu, cảnh giác không đủ, thực dễ dàng bị mưu tài sát mệnh, Chu Cẩn Niên chính là người như vậy, hơn nữa người thụ hại hình như cũng không bài xích. Thân thể Thang Tiểu Mạt không có một chút kháng cự với Chu Cẩn Niên, chính cậu còn chưa ý thức được nguy hiểm. Sau khi giải quyết xong bàng quang, cậu thậm chí là rất sung sương để Chu Cẩn Niên thủ *** thay cậu, thoải mái rên rỉ thở dốc, cong thắt lưng ngẩng cổ, hai tay tìm được vị trí phía sau đầu Chu Cẩn Niên, xoa nắn tóc hắn, đến tận lúc cao trào.
Chu Cẩn Niên nghẹn đến mức trán toát mồ hôi, hắn đã ở trạng thái hưng phấn, đáng tiếc Thang Tiểu Mạt tuyệt nhiên không có chút nghĩa khí, sau khi bắn tinh cậu liền cứ thế ngủ luôn, nếu không có Chu Cẩn Niên ôm, xả nước bồn cầu chưa kịp xả.
Chu Cẩn Niên mua dây buộc mình, còn đang xã giao, tạm thời không có dư bao nhiêu thời gian thu thập Thang Tiểu Mạt, đành phải nghiến răng nghiến lợi trước đặt cậu vào trong xe để cậu ngủ no một giấc đã.
Thang Tiểu Mạt cả đêm làm giấc mộng xuân, tỉnh lại lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, chăn đệm mềm mại, cứ như là đang nằm trên mây vậy. Hai giây sau cậu từ trên giường nhảy dựng lên, bởi vì cậu chẳng mặc cái gì cả, trên người có dấu vết đáng ngờ, hơn nữa, cái đuôi lại cắt đứt.
Trong phòng mở máy sưởi, trên tủ đầu giường đặt một cốc nước trong cùng là một bộ đồ ngủ màu trắng, đều thể hiện chủ nhân là một người rất biết cách săn sóc.
Thang Tiểu Mạt mặc áo ngủ xuống giường, đi chân trần đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cậu ít nhất là đang đứng ở trên tầng 15 của một chung cư cao tầng. Thu hồi ánh mắt, xung quanh lướt qua cảnh vật quen thuộc, phòng không lớn, trang trí đơn giản, hắn đứng lại trước một cách cửa khép hờ, nghe được bên trong truyền đến tiếng gõ bàn phím cực nhanh. Cậu không có dũng khí gặp người ở bên trong.
“Cậu còn định đứng ở nơi đó bao lâu? Thang Tiểu Mạt?" Chu Cẩn Niên ở trong thư phòng lên tiếng.
Thang Tiểu Mạt bất đắc dĩ, đẩy cửa ra. Chu Cẩn Niên chưa nhìn cậu, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay rõ ràng là đang rất bận, miệng ngậm điếu thuốc chỉ còn một nửa, mặc một cái áo ngủ giống hắn, vạt áo trước rộng mở, tùy tiện giống như một con mèo lười nhạc.
" Sáng ăn gì? Trong tủ lạnh có sữa với yên mạch." Hắn lấy một tay cầm điếu thuốc, phiêu mắt liệc Thang Tiểu Mạt một cái.
Thang Tiểu Mạt buồn bực, ỉu xìu, nói:" Anh giậu đổ bìm leo."
Chu Cẩn Niên cứ như là không nghe thấy, hỏi:" Đi chân đất không lạnh sao?"
Thang Tiểu Mạt không lên tiếng, cúi đầu tựa vào sô pha, bàn chân trần nhẹ nhàng cọ xuống sàn.
Chu Cẩn Niên làm xong rồi, rời máy tính đi đến cạnh xuống bên cạnh Thang Tiểu Mạt, tiếp nhận ánh mắt mê mang lại có chút trách cứ của Thang Tiểu Mạt, mới mở miệng nói:" Vì sao không gọi điện thoại cho tôi? Làm mất số di động?"
Thang Tiểu Mạt nói:" Anh là gì của tôi a?" kỳ thật cậu là muốn nói: Anh nghĩ anh là ai a.
Chu Cẩn Niên sờ đầu của cậu, nhẹ nhàng thở dài, nói:" Chúng ta thương lượng chút đi."
" Cậu cũng đã hai mấy tuổi, bên cạnh không có ai, bình thường việc giải quyết nhu cầu sinh lý chắc chắn là rất đơn điệu, tôi thì, trước mắt không có người tiếp cận, chúng ta ở trên giường lại rất ăn ý, cho nên, cậu thử suy nghĩ một chút, có muốn làm bạn giường hay không, cậu kinh nghiệm ít, chắc là phát hiện mình không thích phụ nữ rất muộn đúng không?…… Vòng luẩn quẩn hỗn loạn này cậu còn chưa hiểu gì, tìm một người phù hợp làm tình cũng không phải dễ. Tôi rất thích cậu, cậu nếu nguyện ý, gọi tôi một tiếng anh, có chuyện gì tôi cũng có thể chăm sóc cho…… Số điện thoại cũng cho cậu, cậu nếu muốn cùng tôi quan hệ, chỉ giống như chiêu kĩ, tôi cam đoan tận mọi khả năng vừa gọi là đến. Khi nào thì không muốn, nói thẳng một tiếng, hảo tụ hảo tán."
Thang Tiểu Mạt im lặng nghe, hỏi:" Cũng chỉ là trên giường, phải không?"
Chu Cẩn Niên gật đầu, bổ sung nói:" Nếu cậu đồng ý, như vậy cũng phải tận mọi khả năng vừa gọi là đến, đây là một chút công bằng."
Thang Tiểu Mạt nhìn bộ dạng của hắn không giống nói giỡn, tuy rằng đem chuyện trên giường ra nói rõ ràng như thế này có chút hoang đường, nhưng có vẻ cũng không tệ lắm, nếu chính mình có quyền nói dừng lại, tốt như vậy đi.
" Tôi nghĩ, có thể thử xem."
Chu Cẩn Niên cười vui vẻ, đi đến trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp là một cặp nhẫn bảo thạch kiểu dáng tinh xảo. Hắn lấy một trong hai chiếc đưa cho cậu, nói:" Giữ làm tín vật, xem như ước định. Hi vọng cậu mỗi ngày đều đeo, đến ngày tách ra thì trả lại cho tôi." Nói xong, lấy chiếc còn lại đeo vào ngón giữa tay trái mình, giơ lên cho Thang Tiểu Mạt xem.
Thang Tiểu Mạt cảm thấy kì quái, nói:" Đeo trên tay, đi làm không thuận tiện."
Chu Cẩn Niên tháo xuống sợi dây chuyền bạch kim mình đã đeo nhiều năm xuống, xỏ nhẫn vào, thay Thang Tiểu Mạt đeo, thuận miệng hỏi:" Ở nhà mẹ cậu gọi cậu thế nào?"
“…… Thang Thang."
" À. Thang Thang." Chu Cẩn Niên mặt mang theo tiếu ý, cho cậu một cái ôm chặt.
Đợi tài vụ dự chi người cũng đã sắp chết đói. Thang Tiểu Mạt đành phải mượn tiền đồng nghiệp trước, cả ngày cuối tuần đều đi tìm phòng trọ phù hợp, cậu không muốn thuê chung với người khác, muốn có một không gian thanh tịnh riêng, trong suy nghĩ là cực độ bảo vệ riêng tư của mình.
Chu Cẩn Niên nói nếu không tôi để căn phòng thuê trước kia cho cậu, từ đầu đã không có ai ở, tiền thuê tính cậu thấp một chút, tốt xấu gì cũng coi như là bạn bè.
Thang Tiểu Mạt trêu đùa nói:" Vậy lại cho tôi mượn cái xe lái lúc đi."
Chu Cẩn Niên không ngờ chỉ đơn giản, nói:" Cậu có giấy phép sao lại không nói sớm, thích cái nào?"
Thang Tiểu Mạt không nói gì.
Hai ngày sau Chu Cẩn Niên gọi điện cho Thang Tiểu Mạt, bảo cậu qua chỗ hắn lấy chìa khóa phòng.
Lúc Thang Tiểu Mạt đến, Chu Cẩn Niên đang để đồ vào trong tủ lạnh.
“Anh đã nói nơi ngày không có ai ở." Thang Tiểu Mạt nhíu mày.
Chu Cẩn Niên nói:" Đây là đền cho cậu, nồi lẩu của cậu, còn có hai cân thịt viên."
Thang Tiểu Mạt nói:"Sao tôi lại có cảm giác đang bán mình cho anh."
Chu Cẩn Niên cười nói:" Đạo đãi khách của Chu gia mà thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều." Vì thế cứ tiếp tục từng thứ từng thứ cho vào.
“Ăn cơm tối chưa?"
" Chưa. Không phải nói là vừa gọi là đến sao, tôi còn chưa kịp ăn."
“Mì thịt bò và mì sườn lợn, cậu thích cái nào?"
" Mì thịt bò."
Chu Cẩn Niên lấy miếng thịt bò, đứng lên đi đến bồn nước rửa, thuần thục cầm dao cắt thái, bật lửa đổ dầu, lấy ra cái tạp dề treo ở bên.
Nếu Thang Tiểu Mạt cẩn thận chút, cậu sẽ phát hiện phòng bếp kì thực cực kì sạch sẽ căn bản là chưa bao giờ có người dùng, dầu ăn muối dấm đều là đầy tràn, hiển nhiên là vừa bố trí chuẩn bị.
Thang Tiểu Mạt đột nhiên nghĩ đến sơ hở:" Nếu một bên muốn làm một bên không muốn, thì phải làm sao?"
Chu Cẩn Niên đổ thêm mắm vào thịt bò đã xào chín, thêm nước cho mì vào trong nồi, nói:" nếu là như vậy, tôi hi vọng cậu vẫn có thể đến, tùy tiện nói chuyện một chút cũng được."
" Anh vốn không có lúc nào không muốn làm à?"
Chu Cẩn Niên lại cười, múc hai bát mì lớn, đưa cho Thang Tiểu Mạt một chén, làm trò nháy mắt với cậu.
" Tôi liền liều mình bồi quân tử." Hắn nói.
Tác giả :
Đạo Hành Thanh Thiển