Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 15: Thiên niên thiềm châu
Lão ni áo lam cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Này Bạch đại hiệp, Tống Ngọc Lan con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử chính là thủ hạ đắc lực nhất của Tiên Cơ đó.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân thoạt nghe đối phương nói thế, bất giác run bắn người lên, mặt mày co rút liên tục, vội cúi đầu xuống không dám nhìn Võ Lâm Tiên Cơ nữa.
Lão ni áo lam lại nói tiếp:
- Này Bạch đại hiệp, ngươi tàn nhẫn hết sức, trước dâm sau giết kế đó đoạt bửu...
Mồ hôi trên trán Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân toát ra lấm tấm, bỗng đứng phắt dậy, hớt hải nói:
- Sư thái, đây là sự hiểu lầm, nhất thời tại hạ cũng khó giải thích lắm, xin tạm thời cáo từ...
Lão ni áo lam cất giọng lạnh như tiền nói:
- Họ Bạch kia, ngươi còn muốn trốn đi đâu nữa? Ngươi quyết phải vì việc làm của ngươi trả ra một giá tương đối mới được.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân dùng chân đá văng cái ghế ra ngoài đang muốn quay người bỏ chạy. Bỗng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân người loạng choạng đảo hai vòng đánh bạch một cái té ngồi trên đất luôn.
- Các ngươi bỏ độc trong rượu ư?
Lão ni áo lam cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Họa phúc vô môn, ngươi chết dưới tay giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng không oan uổng gì hết!
Mặt mày Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân co rút lia lịa, gào thét nói:
- Này Tiên Cơ, ngươi hạ độc thủ với Bạch mỗ như thế ư?
Giọng điệu của Võ Lâm Tiên Cơ lạnh lùng như tuyết nói:
- Tội ngươi đáng báo ứng như thế, ngươi được chết toàn thây ấy là có phước lắm rồi. Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân phùng má trợn mắt định vùng mình đứng lên nhưng y đứng được nửa người, sau đó lại ngồi xuống lần nữa giận dữ gầm lên nói:
- Bạch mỗ ta đành chịu chết thôi, Hoa Nguyệt Biệt Trang dùng mỹ sắc làm mồi, đánh cắp và lường gạt trân bửu của người, hành động bỉ ổi vô sỉ, bọn giang hồ đĩ điếm các ngươi...
Kêu bốp một cái! Lão ni áo lam giơ tay tát y một cái tát tai, tức thì mồm miệng Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân rướm máu, nửa bên má sưng phồng lên lập tức.
Lão ni áo lam vỗ tay kêu bốp một cái, tức thì hai nữ ni trẻ tuổi ngồi bên ngoài kêu vâng một tiếng bước vào phòng ngay.
- Mang ra ngoài, làm gọn sạch sẽ một chút!
- Vâng!
Hai nữ ni trẻ tuổi chia ra tả hữu xách bổng Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân lên, thủ pháp gọn gàng hết sức. Trông tình hình đây là nghề chuyên môn của họ rồi.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân gào thét nói:
- Các ngươi sẽ bị báo ứng không sai!
Một trong hai nữ ni giơ tay điểm vào huyệt câm của y, tức thì Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân chỉ còn nước trợn trừng hai mắt mà không nói gì được nữa.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa được mang ra tới trước của ngoài, một bóng người lù lù bỗng nhiên xuất hiện.
Hai nữ ni đồng thời thất kinh kêu lên một tiếng:
- Ai đó?
Người hiện thân chính là Túy Ông một trong Thiên Ngoại Tam Ông.
Chỉ thấy lão ta loạng choạng bước tới trước, đưa đôi mắt lim dim như cặp mắt say quan sát Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân một cái nói:
- Tiểu tử ngươi gây tội ác khá nhiều rồi, hiếp dâm biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành. Hôm nay chết trong tay nữ nhân cũng đáng đời.
Lão ni áo lam trong phòng nghe tiếng kêu thất kinh vội chạy ra xem. Y thoạt trông thấy Túy Ông, mặt mày biến sắc chắp tay nói:
- Đêm khuya thanh vắng, lão thí chỉ quang lâm tệ am có điều chi chỉ giáo chăng? Túy Ông cười toe toét một tiếng nói:
- Lão phu ngửi được mùi rượu thơm phức, đặc biệt đến đây xin uống vài chung. Lão ni tuyên đọc một câu phật hiệu nói:
- Lão thí chủ, đây là chốn thanh tịnh!
Túy Ông buông tiếng cười như điên như cuồng nói:
- Ở chốn võ lâm này làm gì có chốn thanh tịnh này Diệu Tu, chẳng phải bên trong có sẵn rượu thịt đó ư?
Lão ni Diệu Tu mặt mày đỏ bừng lên ấp úng nói:
- Thưa lão thí chủ, đây là... của một nữ đàn việt... Túy Ông chớp nháy đôi mắt lim dim nói:
- Rượu thịt lọt vào lòng, ông phật ngồi ở tâm. Người tu hành tu tâm tu tính không tu thân. Không hề chi, không hề chi, lão phu tuy say nhưng tâm không say!
Dứt lời, lão công nhiên bước vào trong.
Lão ni khoát tay ra dấu bảo hai nữ ni đưa Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đi khỏi, sau đó lão ni hấp tấp theo sau bước vô phòng trong.
o0o
Phía sau trái núi giả ở hướng phải phòng sáng nọ, có hai bóng người ẩn ở đó.
Hai người này không ai xa lạ chính là Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn. Hai người đã theo sau Túy Ông vào am, một màn trong phòng lúc nãy tuy rằng bọn họ hai người Trần Gia Lân không thấy nhưng họ nghe hết câu truyện rất rõ ràng.
Trần Gia Lân hạ giọng nói:
- Này tam đệ, có nên nhúng tay vào việc của Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân chăng? Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Không nên, người này tà ác vô cùng, đúng như Túy Ông vừa nói... phải có báo ứng như vậy.
Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Thế nhưng... số nữ ni này cũng chẳng đàng hoàng...
- Đúng thế, chúng ta dĩ ác chế ác cũng là điều rất hay.
- Ta vừa nghe giọng nói của Võ Lâm Tiên Cơ hình như... chẳng xa lạ chút nào?
- Có lẽ nhị ca từng nghe giọng nói này ở đâu thì phải?
- Có thật lão tiền bối nọ đến đây để dùng rượu chăng?
- Đương nhiên là không phải thế, có khi nào ai lại đến ni am uống rượu bao giờ đâu, lão ấy hiện thân ắt phải có nguyên nhân, chúng ta chờ đợi xem thế nào!
o0o
Túy Ông bước vào trong phòng đưa mắt nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, sau đó tự động ngồi xuống.
Võ Lâm Tiên Cơ mặt hơi biến sắc, khẽ gật đầu vái chào lão một cái, sau đó lên tiếng nói:
- Lão tiền bối quang lâm đến đây có điều chỉ giáo chăng?
Túy Ông chưa kịp lên tiếng thì Diệu Tu lão ni đã vào tới, liền tiếp lời nói:
- Nếu lão thí chủ không chê rượu thịt ăn dở, bần ni sẽ mang thêm chén bát ra. Túy Ông trợn ngược hai mắt lên nói:
- Lão phu luôn luôn không dùng chén bát!
Nói xong, lão quay sang hướng thiếu nữ cầm bầu rượu vẫy tay nói tiếp:
- Mang rượu đến đây nào!
Một trong hai thiếu nữ vội hai tay dâng bình rượu qua cho lão, Túy Ông cầm lấy bình rượu cười hi hí một tiếng nói:
- Lão phu đã uống khắp rượu ngon thiên hạ, nhưng chưa khi nào dùng rượu của công nương...
Lão vừa nói vừa kê miệng vào bình rượu kêu ọc ọc vài tiếng liền. Lão nốc một hơi hết sạch rượu trong bình luôn, sau đó đặt bình rượu không lên bàn, quay sang nói với thiếu nữ khác:
- Đưa cả bình rượu của ngươi cho ta!
Thiếu nữ nọ mặt mày biến sắc, đưa mắt chăm chăm nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái. Túy Ông chớp nháy đôi mắt lim dim một cái nói:
- Thế nào, tiếc rẻ chăng?
Võ Lâm Tiên Cơ gượng cười một tiếng nói:
- Thưa lão tiền bối, rượu này không uống được, để đổi rượu khác... Túy Ông ngã lưng dựa vào thành ghế nói:
- Không ngon ư? Ồ! Có lẽ rượu không ngon này dùng để chiêu đãi Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân lúc nãy. Đây chắc là rượu Đoạt Mạng chứ gì?
Tam nữ nhất ni cả thảy đều cả kinh thất sắc. Túy Ông lại nói tiếp:
- Tiểu cô nương, ngươi không cho lão uống bình rượu này thì ngươi chớ hối hận! Võ Lâm Tiên Cơ ngạc nhiên hỏi:
- Vãn bối hối hận điều gì ư?
Túy Ông mở đôi mắt lim dim to ra, tức thì có hai luồng ánh sáng bạc tia ra phía trước, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất ngay, vẫn với gương mặt rượu say lúy túy nói:
- Cũng được, trông tình hình ngươi cũng không đến nỗi tệ ác lắm, cơn nghiên rượu của ta cũng được giải quyết một nửa, tạm thời xem như được no đủ đi. Này tiểu cô nương, hãy giao hộp ngọc ấy cho lão phu được chứ?
Võ Lâm Tiên Cơ cau mày nói:
- Hộp ngọc ư?
Túy Ông gật đầu nói:
- Đúng thế, hộp ngọc mà Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa hiến kính ngươi đấy.
- Điều này...
- Chớ điều này điều nọ nữa, mau mang ra đây. Lão phu rất cần đến nó, tiểu tử uống rượu đoạt mạng ấy cũng giảo quyệt gớm. Lão vốn định đến Nam Xương tìm Đỗ Ngự Sử mượn dùng hộp ngọc này, thế nhưng bị gã đi trước một bước, nên già này theo dõi gã đến đây mới tìm gặp hành tung của gã.
Diệu Tu lão ni lên tiếng nói:
- Thưa tiểu thư, nếu lão thí chủ cần dùng cứ biếu lại cho lão nhân gia người cũng được. Trong lòng Võ Lâm Tiên Cơ chẳng bằng lòng chút nào, nhưng cô ta không dám từ chối.
Nếu một khi lão nghiện rượu này trở mặt, đánh mất món đồ đã đành, không khéo lại vỡ mặt họa hổ cho mà coi. Cô ta suy nghĩ đến đây đành đưa hộp ngọc cho lão.
Túy Ông cầm lấy hộp ngọc và mở nắp ra, lão đưa hai ngón tay kẹp Thiên Niên Thiềm Châu ra, đưa gần ngọn đèn dầu trố mắt nhìn kỹ một cái, tức thì mặt mày biến sắc, trợn ngược hai mắt lên luôn, kêu đùng một tiếng vung chưởng đánh nát hộp ngọc lẫn cả Thiên Niên Thiềm Châu luôn.
Tất cả mọi người tại hiện trường cả kinh thất sắc. Võ Lâm Tiên Cơ hớt hải nói:
- Lão tiền bối, tại sao thế?
Túy Ông nổi giận đùng đùng nói:
- Này tiểu cô nương, thủ pháp ngươi nhanh nhẹn hết sức, chỉ chớp mắt một cái ngươi đã tráo hộp ngọc...
Võ Lâm Tiên Cơ mặt hơi biến sắc thất kinh nói:
- Tráo hộp ngọc ư? Lão tiền bối nói thế có nghĩa là sao?
- Đây là đồ giả, làm gì qua mặt lão già này được chứ! Võ Lâm Tiên Cơ giật mình nói:
- Đồ giả ư? Sau khi vãn bối cầm lấy trong tay chỉ thoáng xem qua, chưa hề động đậy vật bên trong...
- Hãy mau đưa tiểu tử họ Bạch về đây mau nào!
Diệu Tu lão ni luống cuống phi thân chạy ra ngoài ngay.
Phía sau trái núi giả ở bên ngoài phòng sáng có tiếng nói khẽ của Trần Gia Lân vang lên:
- Này tam đệ, không ngờ trong võ lâm này lại có lắm người hư danh giả nghĩa như vậy. Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên hỏi:
- Nhị ca nói thế có nghĩa là sao? Trần Gia Lân hơi xúc động nói:
- Như hạng người có tiếng tăm địa vị như Túy Ông này cũng lại dùng mưu mẹo khéo lấy cướp đoạt của người được sao?
Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Này nhị ca, chẳng phải người vừa nghe lão nói rằng vốn đến Nam Xương tìm Đỗ Ngự Sử mượn dùng vật này, kết quả lại bị Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đắc thủ trước, nên lão theo dõi mãi đến đây, mà Bạch Y Nhân đã lấy được vật này từ tay Tống Ngọc Lan là con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử, mà Tống Ngọc Lan lại chính là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, mục đích đối phương giả vào Ngự Sử phủ chính là mưu cầu Thiên Niên Thiềm Châu, sau khi lão nhân gia người lấy được vật này, ắt phải hoàn trả nguyên chủ không sai.
Trần Gia Lân gật đầu biểu thị đồng ý nói:
- Tam đệ nói phải, thế nhưng bây giờ lại có vấn đề rồi, hạt châu ấy là đồ giả, chẳng biết hư việc tại chỗ nào đây...
- Theo đệ thì có hai trường hợp xảy ra!
- Hai trường hợp nào?
- Thứ nhất chính là bản thân Đỗ Ngự Sử vì đề phòng mất trộm đã tráo đồ giả thay vào, mang của thật cất giấu nơi khác...
- Còn trường hợp thứ hai là thế nào?
- Thứ hai có lẽ chính Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân làm một vật giả mang theo trong người để đề phòng bất trắc.
- Có khi nào chính Võ Lâm Tiên Cơ tráo ngọc này không? Ngô Hoằng Văn bắt đầu nói:
- Không thể được, vì thời gian quá ngắn. Khi Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa được giải đi thì Túy Ông đã hiện thân ngay. Trong khoảnh khắc nhất thời thì làm sao có thì giờ tìm hạt châu giả thay vào, hơn nữa cô ta có biết Túy Ông đột nhiên xuất hiện đâu, đồng thời cũng chẳng biết mục đích của lão.
Trần Gia Lân gật đầu khen:
- Quả thật kinh nghiệm giang hồ của đệ khiến ngu huynh bội phục hết sức. Ngô Hoằng Văn nói giọng ngượng ngùng:
- Nhị ca quá khen đấy thôi!
o0o
Chẳng mấy chốc Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã được đưa trở lại vào phòng sáng lần nữa. Trông tình hình y chẳng còn sống được bao lâu nữa, đánh bạch một cái, hai nữ ni nọ đã buông tay ném gã xuống đất luôn.
Túy Ông đưa mắt nhìn Diệu Tu lão ni nói:
- Ngươi làm cho gã nói chuyện xem nào!
Diệu Tu đưa mắt liếc nhìn Võ Lâm Tiên Cơ, hình như y đang xin chỉ thị. Võ Lâm Tiên Cơ khe gật đầu một cái, Diệu Tu lập tức thò tay vào túi áo, lấy một cái lọ nhỏ ra đổ một viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân. Chẳng mấy chốc Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã thở đều lại, Diệu Tu đưa mắt ra dấu với hai nữ ni đỡ gã ngồi trên đất.
Diệu Tu lão ni kêu hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Này họ Bạch kia, ngươi giấu hạt Thiên Niên Thiềm Châu đó ở đâu? Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nói giọng yếu ớt rằng:
- Cái gì mà thật hay giả vậy?
- Chớ giả mù sa mưa nữa. Thiên Niên Thiềm Châu mà ngươi vừa đưa ra lúc nãy chỉ là giả mà thôi!
- Đồ giả ư?
- Chớ giả làm hồ đồ nữa, ngoan ngoãn thật cho rồi!
Nhân vật tà môn thì có tâm tư tà ác đặc biệt của y, chỉ thấy Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân cúi đầu nói:
- Trước sau gì ta cũng chết, ta không nói các ngươi làm gì ta nào?
Diệu Tu lão ni cất giọng tàn bạo nói:
- Chẳng làm gì hết, thế nhưng chết sướng và chết khổ thì khác nhau, ngươi muốn nếm mùi đau khổ về xác thịt ư?
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân lạnh lùng nói:
- Dù gì con người cũng chỉ chết có một lần, bản nhân không quan tâm chết bằng cách nào cả!
Diệu Tu lão ni bĩu môi nói:
- Ngươi muốn nếm thử mùi đau khổ này chăng? Ví dụ bắt đầu từ bàn chân của ngươi từ từ lột lớp da của ngươi...
Một người xuất gia lại thốt được lời nói tàn bạo như vậy, quả thật khiến người nghe thấy phải rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã có quỷ kế sẵn, sự chuyển biến này xem như là một kỳ tích. Gã từ quỷ môn quan được đưa trở về trần thế đương nhiên gã phải lợi dụng cơ hội. Tới mức tối đa. Thật ra lão cũng không biết hộp ngọc này là đồ giả.
- Thưa sư thái, ai bảo rằng hạt châu ấy là giả chứ?
- Chính vị Túy Ông lão tiền bối này đã quả quyết đó là đồ giả. Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân thất kinh nói:
- A! Không ngờ Thiên Ngoại Tam Ông lừng danh thiên hạ cũng chịu sự sai khiến của Hoa Nguyệt Biệt Trang...
Túy Ông trợn ngược đôi lông mày hoa lên nói:
- Sai khiến cái mả bà mày, lão nhân gia đến Nam Xương tìm Đỗ Ngự Sử mượn hạt châu này, lúc ấy mới phác giác bị mất trộm lại còn phát hiện xác chết con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử bỏ tại ngoại thành, có người từng thấy ngươi đi chung với cô ta, lão phu sinh nghi theo đuổi ngươi đến đây. Quả thực tiểu tử ngươi xảo quyệt hết sức, đến Phủ Châu ngươi mới hiện nguyên hình ra, ngươi giấu hạt châu ấy ở đâu, hãy nói mau?
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân suy nghĩ một lát nói:
- Nếu lão tiền bối cần, chớ nói hạt ngọc châu làm gì, tiền bối chỉ cần hét lên một tiếng, cả chiếc thủ cấp vãn bối cũng sẵn sàng giao ngay, thế nhưng...
Túy Ông kêu hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói:
- Lão nhân gia ta chỉ thích rượu nhất, chứ không thích tâng bốc chút nào, nếu tên tiểu tử ngươi chẳng giao hạt châu ra, ta đành để họ lột sống da người của ngươi mà thôi.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân làm ra vẻ rất chí thành nói:
- Có lão tiền bối ở đây, dù vãn bối không muốn nói cũng quyết phải nói ra thôi. Thế nhưng cầu lão tiền bối ban cho vãn bối một cơ hội ăn năn hối cải để tái làm người!
Nói xong, gã đưa mắt chăm chăm nhìn Túy Ông. Túy Ông chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi xin tội đó ư?
Một nhân vật giang hồ có tiếng tăm, dù chính hay tà, không khi nào mở miệng thốt ra lời xin tội tha chết được cả. Nếu một khi truyền ra giang hồ thì mặt mày không còn nữa, nhưng bây giờ là thập tử nhất sinh, gã đành phải xuống nước chịu nhục cầu sống trước.
- Van xin lão nhân gia người tha tội chết chẳng có gì là xấu hổ cả!
Quả thật chỉ có gã Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân hèn mọn này mới thốt ra lời nói như vậy được.
Túy Ông khẽ gật đầu nói:
- Hạt châu này có thể cứu sống được nhiều người, lão phu khoan hồng tha tội cho ngươi một lần
[mất cả đoạn văn trang 150]
Túy Ông đưa mắt quét nhìn Diệu Tu lão ni nói:
- Gã nói thế đúng chăng?
- Quả thật lão nói chẳng sai chút nào, họ Bạch này giảo quyệt vô cùng, bần ni vì đề phòng gã chơi trò giảo quyệt nên chỉ giải một phần cho gã thôi. Nếu chất độc không được giải hết, trong vòng mười ngày sau ắt chết không sai. Bây giờ lão ni giao phần thuốc giải lại cho thí chủ, sau khi lão thí chủ lấy lại được Thiềm Châu thì lão mới cho gã uống phần thuốc giải còn lại như vậy có được không?
Túy Ông gật đầu lia lịa nói:
- Ngươi nói có lý đấy!
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nghe ni cô nói thế bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi. Thế nhưng bây giờ gã không thể lộ tâm ý mình ra, bằng không phải chết ngay lập tức thôi. Được sống thêm mười ngày mình sẽ cố lập kế khác cũng được, thế rồi gã nhăn nhó nói:
- Thưa lão tiền bối, nếu thuốc giải vô hiệu dụng, chẳng phải vãn bối vẫn không thể thoát chết đó ư?
Túy Ông la lớn nói:
- Phí lời vô ích, lão nhân gia ta hứa tha tội chết cho ngươi, có ai dám giỡn mặt với ta nào.
Nói xong, lão quay sang nói với Diệu Tu lão ni:
- Hãy mau giao thuốc giải cho lão phu nào!
Diệu Tu lão ni lập tức giao thuốc giải cho Túy Ông ngay. Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng ảo não:
- Vãn bối hoàn toàn vị tình lão nhân gia người, nên mới chịu buông tha gã, mong rằng lão nhân gia người chớ trúng quỷ kế của gã.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nghe nói thế, bất giác run bắn người lên. Túy Ông đứng dậy nói:
- Gã không dám đâu, tiểu cô nương, trước khi lão phu đi tặng ngươi vài lời, trông bản chất của ngươi không phải bẩm sinh là người tà ác, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hồi đầu tức thì ngạn, hãy cố gắng ghi nhớ những lời nói này.
Dứt lời, lão quay sang nói với Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân:
- Này tiểu tử, trời sắp sáng rồi, mau lên đường đi!
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đứng dậy đưa mắt nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, miệng mấp máy môi hình như định nói điều gì nữa, nhưng cuối cùng không nói, cất bước thoăn thoắt chạy ra ngoài cửa luôn.
Túy Ông cũng cất bước đi theo sau gã. Võ Lâm Tiên Cơ ngồi dậy nói:
- Xin lượng thứ, vãn bối không tiễn đưa vậy!
Diệu Tu lão ni tiễn Túy Ông ra khỏi cửa, chắp tay vái chào lão. Túy Ông vừa đi vừa lẩm bẩm nói:
- Hai tiểu tử ngươi cũng nên rời khỏi đây rồi chứ!
- Này Bạch đại hiệp, Tống Ngọc Lan con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử chính là thủ hạ đắc lực nhất của Tiên Cơ đó.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân thoạt nghe đối phương nói thế, bất giác run bắn người lên, mặt mày co rút liên tục, vội cúi đầu xuống không dám nhìn Võ Lâm Tiên Cơ nữa.
Lão ni áo lam lại nói tiếp:
- Này Bạch đại hiệp, ngươi tàn nhẫn hết sức, trước dâm sau giết kế đó đoạt bửu...
Mồ hôi trên trán Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân toát ra lấm tấm, bỗng đứng phắt dậy, hớt hải nói:
- Sư thái, đây là sự hiểu lầm, nhất thời tại hạ cũng khó giải thích lắm, xin tạm thời cáo từ...
Lão ni áo lam cất giọng lạnh như tiền nói:
- Họ Bạch kia, ngươi còn muốn trốn đi đâu nữa? Ngươi quyết phải vì việc làm của ngươi trả ra một giá tương đối mới được.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân dùng chân đá văng cái ghế ra ngoài đang muốn quay người bỏ chạy. Bỗng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân người loạng choạng đảo hai vòng đánh bạch một cái té ngồi trên đất luôn.
- Các ngươi bỏ độc trong rượu ư?
Lão ni áo lam cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Họa phúc vô môn, ngươi chết dưới tay giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng không oan uổng gì hết!
Mặt mày Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân co rút lia lịa, gào thét nói:
- Này Tiên Cơ, ngươi hạ độc thủ với Bạch mỗ như thế ư?
Giọng điệu của Võ Lâm Tiên Cơ lạnh lùng như tuyết nói:
- Tội ngươi đáng báo ứng như thế, ngươi được chết toàn thây ấy là có phước lắm rồi. Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân phùng má trợn mắt định vùng mình đứng lên nhưng y đứng được nửa người, sau đó lại ngồi xuống lần nữa giận dữ gầm lên nói:
- Bạch mỗ ta đành chịu chết thôi, Hoa Nguyệt Biệt Trang dùng mỹ sắc làm mồi, đánh cắp và lường gạt trân bửu của người, hành động bỉ ổi vô sỉ, bọn giang hồ đĩ điếm các ngươi...
Kêu bốp một cái! Lão ni áo lam giơ tay tát y một cái tát tai, tức thì mồm miệng Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân rướm máu, nửa bên má sưng phồng lên lập tức.
Lão ni áo lam vỗ tay kêu bốp một cái, tức thì hai nữ ni trẻ tuổi ngồi bên ngoài kêu vâng một tiếng bước vào phòng ngay.
- Mang ra ngoài, làm gọn sạch sẽ một chút!
- Vâng!
Hai nữ ni trẻ tuổi chia ra tả hữu xách bổng Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân lên, thủ pháp gọn gàng hết sức. Trông tình hình đây là nghề chuyên môn của họ rồi.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân gào thét nói:
- Các ngươi sẽ bị báo ứng không sai!
Một trong hai nữ ni giơ tay điểm vào huyệt câm của y, tức thì Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân chỉ còn nước trợn trừng hai mắt mà không nói gì được nữa.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa được mang ra tới trước của ngoài, một bóng người lù lù bỗng nhiên xuất hiện.
Hai nữ ni đồng thời thất kinh kêu lên một tiếng:
- Ai đó?
Người hiện thân chính là Túy Ông một trong Thiên Ngoại Tam Ông.
Chỉ thấy lão ta loạng choạng bước tới trước, đưa đôi mắt lim dim như cặp mắt say quan sát Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân một cái nói:
- Tiểu tử ngươi gây tội ác khá nhiều rồi, hiếp dâm biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành. Hôm nay chết trong tay nữ nhân cũng đáng đời.
Lão ni áo lam trong phòng nghe tiếng kêu thất kinh vội chạy ra xem. Y thoạt trông thấy Túy Ông, mặt mày biến sắc chắp tay nói:
- Đêm khuya thanh vắng, lão thí chỉ quang lâm tệ am có điều chi chỉ giáo chăng? Túy Ông cười toe toét một tiếng nói:
- Lão phu ngửi được mùi rượu thơm phức, đặc biệt đến đây xin uống vài chung. Lão ni tuyên đọc một câu phật hiệu nói:
- Lão thí chủ, đây là chốn thanh tịnh!
Túy Ông buông tiếng cười như điên như cuồng nói:
- Ở chốn võ lâm này làm gì có chốn thanh tịnh này Diệu Tu, chẳng phải bên trong có sẵn rượu thịt đó ư?
Lão ni Diệu Tu mặt mày đỏ bừng lên ấp úng nói:
- Thưa lão thí chủ, đây là... của một nữ đàn việt... Túy Ông chớp nháy đôi mắt lim dim nói:
- Rượu thịt lọt vào lòng, ông phật ngồi ở tâm. Người tu hành tu tâm tu tính không tu thân. Không hề chi, không hề chi, lão phu tuy say nhưng tâm không say!
Dứt lời, lão công nhiên bước vào trong.
Lão ni khoát tay ra dấu bảo hai nữ ni đưa Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đi khỏi, sau đó lão ni hấp tấp theo sau bước vô phòng trong.
o0o
Phía sau trái núi giả ở hướng phải phòng sáng nọ, có hai bóng người ẩn ở đó.
Hai người này không ai xa lạ chính là Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn. Hai người đã theo sau Túy Ông vào am, một màn trong phòng lúc nãy tuy rằng bọn họ hai người Trần Gia Lân không thấy nhưng họ nghe hết câu truyện rất rõ ràng.
Trần Gia Lân hạ giọng nói:
- Này tam đệ, có nên nhúng tay vào việc của Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân chăng? Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Không nên, người này tà ác vô cùng, đúng như Túy Ông vừa nói... phải có báo ứng như vậy.
Trần Gia Lân ấp úng nói:
- Thế nhưng... số nữ ni này cũng chẳng đàng hoàng...
- Đúng thế, chúng ta dĩ ác chế ác cũng là điều rất hay.
- Ta vừa nghe giọng nói của Võ Lâm Tiên Cơ hình như... chẳng xa lạ chút nào?
- Có lẽ nhị ca từng nghe giọng nói này ở đâu thì phải?
- Có thật lão tiền bối nọ đến đây để dùng rượu chăng?
- Đương nhiên là không phải thế, có khi nào ai lại đến ni am uống rượu bao giờ đâu, lão ấy hiện thân ắt phải có nguyên nhân, chúng ta chờ đợi xem thế nào!
o0o
Túy Ông bước vào trong phòng đưa mắt nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, sau đó tự động ngồi xuống.
Võ Lâm Tiên Cơ mặt hơi biến sắc, khẽ gật đầu vái chào lão một cái, sau đó lên tiếng nói:
- Lão tiền bối quang lâm đến đây có điều chỉ giáo chăng?
Túy Ông chưa kịp lên tiếng thì Diệu Tu lão ni đã vào tới, liền tiếp lời nói:
- Nếu lão thí chủ không chê rượu thịt ăn dở, bần ni sẽ mang thêm chén bát ra. Túy Ông trợn ngược hai mắt lên nói:
- Lão phu luôn luôn không dùng chén bát!
Nói xong, lão quay sang hướng thiếu nữ cầm bầu rượu vẫy tay nói tiếp:
- Mang rượu đến đây nào!
Một trong hai thiếu nữ vội hai tay dâng bình rượu qua cho lão, Túy Ông cầm lấy bình rượu cười hi hí một tiếng nói:
- Lão phu đã uống khắp rượu ngon thiên hạ, nhưng chưa khi nào dùng rượu của công nương...
Lão vừa nói vừa kê miệng vào bình rượu kêu ọc ọc vài tiếng liền. Lão nốc một hơi hết sạch rượu trong bình luôn, sau đó đặt bình rượu không lên bàn, quay sang nói với thiếu nữ khác:
- Đưa cả bình rượu của ngươi cho ta!
Thiếu nữ nọ mặt mày biến sắc, đưa mắt chăm chăm nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái. Túy Ông chớp nháy đôi mắt lim dim một cái nói:
- Thế nào, tiếc rẻ chăng?
Võ Lâm Tiên Cơ gượng cười một tiếng nói:
- Thưa lão tiền bối, rượu này không uống được, để đổi rượu khác... Túy Ông ngã lưng dựa vào thành ghế nói:
- Không ngon ư? Ồ! Có lẽ rượu không ngon này dùng để chiêu đãi Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân lúc nãy. Đây chắc là rượu Đoạt Mạng chứ gì?
Tam nữ nhất ni cả thảy đều cả kinh thất sắc. Túy Ông lại nói tiếp:
- Tiểu cô nương, ngươi không cho lão uống bình rượu này thì ngươi chớ hối hận! Võ Lâm Tiên Cơ ngạc nhiên hỏi:
- Vãn bối hối hận điều gì ư?
Túy Ông mở đôi mắt lim dim to ra, tức thì có hai luồng ánh sáng bạc tia ra phía trước, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất ngay, vẫn với gương mặt rượu say lúy túy nói:
- Cũng được, trông tình hình ngươi cũng không đến nỗi tệ ác lắm, cơn nghiên rượu của ta cũng được giải quyết một nửa, tạm thời xem như được no đủ đi. Này tiểu cô nương, hãy giao hộp ngọc ấy cho lão phu được chứ?
Võ Lâm Tiên Cơ cau mày nói:
- Hộp ngọc ư?
Túy Ông gật đầu nói:
- Đúng thế, hộp ngọc mà Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa hiến kính ngươi đấy.
- Điều này...
- Chớ điều này điều nọ nữa, mau mang ra đây. Lão phu rất cần đến nó, tiểu tử uống rượu đoạt mạng ấy cũng giảo quyệt gớm. Lão vốn định đến Nam Xương tìm Đỗ Ngự Sử mượn dùng hộp ngọc này, thế nhưng bị gã đi trước một bước, nên già này theo dõi gã đến đây mới tìm gặp hành tung của gã.
Diệu Tu lão ni lên tiếng nói:
- Thưa tiểu thư, nếu lão thí chủ cần dùng cứ biếu lại cho lão nhân gia người cũng được. Trong lòng Võ Lâm Tiên Cơ chẳng bằng lòng chút nào, nhưng cô ta không dám từ chối.
Nếu một khi lão nghiện rượu này trở mặt, đánh mất món đồ đã đành, không khéo lại vỡ mặt họa hổ cho mà coi. Cô ta suy nghĩ đến đây đành đưa hộp ngọc cho lão.
Túy Ông cầm lấy hộp ngọc và mở nắp ra, lão đưa hai ngón tay kẹp Thiên Niên Thiềm Châu ra, đưa gần ngọn đèn dầu trố mắt nhìn kỹ một cái, tức thì mặt mày biến sắc, trợn ngược hai mắt lên luôn, kêu đùng một tiếng vung chưởng đánh nát hộp ngọc lẫn cả Thiên Niên Thiềm Châu luôn.
Tất cả mọi người tại hiện trường cả kinh thất sắc. Võ Lâm Tiên Cơ hớt hải nói:
- Lão tiền bối, tại sao thế?
Túy Ông nổi giận đùng đùng nói:
- Này tiểu cô nương, thủ pháp ngươi nhanh nhẹn hết sức, chỉ chớp mắt một cái ngươi đã tráo hộp ngọc...
Võ Lâm Tiên Cơ mặt hơi biến sắc thất kinh nói:
- Tráo hộp ngọc ư? Lão tiền bối nói thế có nghĩa là sao?
- Đây là đồ giả, làm gì qua mặt lão già này được chứ! Võ Lâm Tiên Cơ giật mình nói:
- Đồ giả ư? Sau khi vãn bối cầm lấy trong tay chỉ thoáng xem qua, chưa hề động đậy vật bên trong...
- Hãy mau đưa tiểu tử họ Bạch về đây mau nào!
Diệu Tu lão ni luống cuống phi thân chạy ra ngoài ngay.
Phía sau trái núi giả ở bên ngoài phòng sáng có tiếng nói khẽ của Trần Gia Lân vang lên:
- Này tam đệ, không ngờ trong võ lâm này lại có lắm người hư danh giả nghĩa như vậy. Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên hỏi:
- Nhị ca nói thế có nghĩa là sao? Trần Gia Lân hơi xúc động nói:
- Như hạng người có tiếng tăm địa vị như Túy Ông này cũng lại dùng mưu mẹo khéo lấy cướp đoạt của người được sao?
Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Này nhị ca, chẳng phải người vừa nghe lão nói rằng vốn đến Nam Xương tìm Đỗ Ngự Sử mượn dùng vật này, kết quả lại bị Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đắc thủ trước, nên lão theo dõi mãi đến đây, mà Bạch Y Nhân đã lấy được vật này từ tay Tống Ngọc Lan là con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử, mà Tống Ngọc Lan lại chính là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, mục đích đối phương giả vào Ngự Sử phủ chính là mưu cầu Thiên Niên Thiềm Châu, sau khi lão nhân gia người lấy được vật này, ắt phải hoàn trả nguyên chủ không sai.
Trần Gia Lân gật đầu biểu thị đồng ý nói:
- Tam đệ nói phải, thế nhưng bây giờ lại có vấn đề rồi, hạt châu ấy là đồ giả, chẳng biết hư việc tại chỗ nào đây...
- Theo đệ thì có hai trường hợp xảy ra!
- Hai trường hợp nào?
- Thứ nhất chính là bản thân Đỗ Ngự Sử vì đề phòng mất trộm đã tráo đồ giả thay vào, mang của thật cất giấu nơi khác...
- Còn trường hợp thứ hai là thế nào?
- Thứ hai có lẽ chính Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân làm một vật giả mang theo trong người để đề phòng bất trắc.
- Có khi nào chính Võ Lâm Tiên Cơ tráo ngọc này không? Ngô Hoằng Văn bắt đầu nói:
- Không thể được, vì thời gian quá ngắn. Khi Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa được giải đi thì Túy Ông đã hiện thân ngay. Trong khoảnh khắc nhất thời thì làm sao có thì giờ tìm hạt châu giả thay vào, hơn nữa cô ta có biết Túy Ông đột nhiên xuất hiện đâu, đồng thời cũng chẳng biết mục đích của lão.
Trần Gia Lân gật đầu khen:
- Quả thật kinh nghiệm giang hồ của đệ khiến ngu huynh bội phục hết sức. Ngô Hoằng Văn nói giọng ngượng ngùng:
- Nhị ca quá khen đấy thôi!
o0o
Chẳng mấy chốc Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã được đưa trở lại vào phòng sáng lần nữa. Trông tình hình y chẳng còn sống được bao lâu nữa, đánh bạch một cái, hai nữ ni nọ đã buông tay ném gã xuống đất luôn.
Túy Ông đưa mắt nhìn Diệu Tu lão ni nói:
- Ngươi làm cho gã nói chuyện xem nào!
Diệu Tu đưa mắt liếc nhìn Võ Lâm Tiên Cơ, hình như y đang xin chỉ thị. Võ Lâm Tiên Cơ khe gật đầu một cái, Diệu Tu lập tức thò tay vào túi áo, lấy một cái lọ nhỏ ra đổ một viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân. Chẳng mấy chốc Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã thở đều lại, Diệu Tu đưa mắt ra dấu với hai nữ ni đỡ gã ngồi trên đất.
Diệu Tu lão ni kêu hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Này họ Bạch kia, ngươi giấu hạt Thiên Niên Thiềm Châu đó ở đâu? Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nói giọng yếu ớt rằng:
- Cái gì mà thật hay giả vậy?
- Chớ giả mù sa mưa nữa. Thiên Niên Thiềm Châu mà ngươi vừa đưa ra lúc nãy chỉ là giả mà thôi!
- Đồ giả ư?
- Chớ giả làm hồ đồ nữa, ngoan ngoãn thật cho rồi!
Nhân vật tà môn thì có tâm tư tà ác đặc biệt của y, chỉ thấy Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân cúi đầu nói:
- Trước sau gì ta cũng chết, ta không nói các ngươi làm gì ta nào?
Diệu Tu lão ni cất giọng tàn bạo nói:
- Chẳng làm gì hết, thế nhưng chết sướng và chết khổ thì khác nhau, ngươi muốn nếm mùi đau khổ về xác thịt ư?
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân lạnh lùng nói:
- Dù gì con người cũng chỉ chết có một lần, bản nhân không quan tâm chết bằng cách nào cả!
Diệu Tu lão ni bĩu môi nói:
- Ngươi muốn nếm thử mùi đau khổ này chăng? Ví dụ bắt đầu từ bàn chân của ngươi từ từ lột lớp da của ngươi...
Một người xuất gia lại thốt được lời nói tàn bạo như vậy, quả thật khiến người nghe thấy phải rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đã có quỷ kế sẵn, sự chuyển biến này xem như là một kỳ tích. Gã từ quỷ môn quan được đưa trở về trần thế đương nhiên gã phải lợi dụng cơ hội. Tới mức tối đa. Thật ra lão cũng không biết hộp ngọc này là đồ giả.
- Thưa sư thái, ai bảo rằng hạt châu ấy là giả chứ?
- Chính vị Túy Ông lão tiền bối này đã quả quyết đó là đồ giả. Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân thất kinh nói:
- A! Không ngờ Thiên Ngoại Tam Ông lừng danh thiên hạ cũng chịu sự sai khiến của Hoa Nguyệt Biệt Trang...
Túy Ông trợn ngược đôi lông mày hoa lên nói:
- Sai khiến cái mả bà mày, lão nhân gia đến Nam Xương tìm Đỗ Ngự Sử mượn hạt châu này, lúc ấy mới phác giác bị mất trộm lại còn phát hiện xác chết con dâu cưng của Đỗ Ngự Sử bỏ tại ngoại thành, có người từng thấy ngươi đi chung với cô ta, lão phu sinh nghi theo đuổi ngươi đến đây. Quả thực tiểu tử ngươi xảo quyệt hết sức, đến Phủ Châu ngươi mới hiện nguyên hình ra, ngươi giấu hạt châu ấy ở đâu, hãy nói mau?
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân suy nghĩ một lát nói:
- Nếu lão tiền bối cần, chớ nói hạt ngọc châu làm gì, tiền bối chỉ cần hét lên một tiếng, cả chiếc thủ cấp vãn bối cũng sẵn sàng giao ngay, thế nhưng...
Túy Ông kêu hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói:
- Lão nhân gia ta chỉ thích rượu nhất, chứ không thích tâng bốc chút nào, nếu tên tiểu tử ngươi chẳng giao hạt châu ra, ta đành để họ lột sống da người của ngươi mà thôi.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân làm ra vẻ rất chí thành nói:
- Có lão tiền bối ở đây, dù vãn bối không muốn nói cũng quyết phải nói ra thôi. Thế nhưng cầu lão tiền bối ban cho vãn bối một cơ hội ăn năn hối cải để tái làm người!
Nói xong, gã đưa mắt chăm chăm nhìn Túy Ông. Túy Ông chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
- Tiểu tử ngươi xin tội đó ư?
Một nhân vật giang hồ có tiếng tăm, dù chính hay tà, không khi nào mở miệng thốt ra lời xin tội tha chết được cả. Nếu một khi truyền ra giang hồ thì mặt mày không còn nữa, nhưng bây giờ là thập tử nhất sinh, gã đành phải xuống nước chịu nhục cầu sống trước.
- Van xin lão nhân gia người tha tội chết chẳng có gì là xấu hổ cả!
Quả thật chỉ có gã Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân hèn mọn này mới thốt ra lời nói như vậy được.
Túy Ông khẽ gật đầu nói:
- Hạt châu này có thể cứu sống được nhiều người, lão phu khoan hồng tha tội cho ngươi một lần
[mất cả đoạn văn trang 150]
Túy Ông đưa mắt quét nhìn Diệu Tu lão ni nói:
- Gã nói thế đúng chăng?
- Quả thật lão nói chẳng sai chút nào, họ Bạch này giảo quyệt vô cùng, bần ni vì đề phòng gã chơi trò giảo quyệt nên chỉ giải một phần cho gã thôi. Nếu chất độc không được giải hết, trong vòng mười ngày sau ắt chết không sai. Bây giờ lão ni giao phần thuốc giải lại cho thí chủ, sau khi lão thí chủ lấy lại được Thiềm Châu thì lão mới cho gã uống phần thuốc giải còn lại như vậy có được không?
Túy Ông gật đầu lia lịa nói:
- Ngươi nói có lý đấy!
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nghe ni cô nói thế bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi. Thế nhưng bây giờ gã không thể lộ tâm ý mình ra, bằng không phải chết ngay lập tức thôi. Được sống thêm mười ngày mình sẽ cố lập kế khác cũng được, thế rồi gã nhăn nhó nói:
- Thưa lão tiền bối, nếu thuốc giải vô hiệu dụng, chẳng phải vãn bối vẫn không thể thoát chết đó ư?
Túy Ông la lớn nói:
- Phí lời vô ích, lão nhân gia ta hứa tha tội chết cho ngươi, có ai dám giỡn mặt với ta nào.
Nói xong, lão quay sang nói với Diệu Tu lão ni:
- Hãy mau giao thuốc giải cho lão phu nào!
Diệu Tu lão ni lập tức giao thuốc giải cho Túy Ông ngay. Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng ảo não:
- Vãn bối hoàn toàn vị tình lão nhân gia người, nên mới chịu buông tha gã, mong rằng lão nhân gia người chớ trúng quỷ kế của gã.
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nghe nói thế, bất giác run bắn người lên. Túy Ông đứng dậy nói:
- Gã không dám đâu, tiểu cô nương, trước khi lão phu đi tặng ngươi vài lời, trông bản chất của ngươi không phải bẩm sinh là người tà ác, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hồi đầu tức thì ngạn, hãy cố gắng ghi nhớ những lời nói này.
Dứt lời, lão quay sang nói với Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân:
- Này tiểu tử, trời sắp sáng rồi, mau lên đường đi!
Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đứng dậy đưa mắt nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, miệng mấp máy môi hình như định nói điều gì nữa, nhưng cuối cùng không nói, cất bước thoăn thoắt chạy ra ngoài cửa luôn.
Túy Ông cũng cất bước đi theo sau gã. Võ Lâm Tiên Cơ ngồi dậy nói:
- Xin lượng thứ, vãn bối không tiễn đưa vậy!
Diệu Tu lão ni tiễn Túy Ông ra khỏi cửa, chắp tay vái chào lão. Túy Ông vừa đi vừa lẩm bẩm nói:
- Hai tiểu tử ngươi cũng nên rời khỏi đây rồi chứ!
Tác giả :
Trần Thanh Vân