Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Chương 10: Diễm phúc người ngốc
Thế nhưng sự việc xảy ra nhoài sức tưởng tượng của mọi người, Lâm Nhị Lăng chẳng hề hấn gì hết, hình như chỉ phong của thiếu nữ kình trang nọ chỉ phất vào mình của người khác mà thôi chứ không phải vào mình y, kêu vù một cái, Lâm Nhị Lăng lại vung quyền đánh tới nhanh như cắt.
Chiêu thức quyền pháp cũng như lúc nãy, chẳng có gì khác lạ hết.
Thiếu nữ nọ không kịp ứng phó, đã bị quyền phong đẩy lui ra phía sau bốn năm bước liền.
Thiếu nữ xuất thủ lúc nãy đã rút kiếm ra khỏi bao nhanh như cắt, đồng thời nhảy tới tấn công ra một kiếm luôn.
Lâm Nhị Lăng biến quyền thành chưởng, hai tay giao chéo công ra hai chiêu thần tốc kinh hồn hết sức.
Tức thì thiếu nữ nọ cũng bị đẩy lùi ra sau, mặt mày cả kinh thất sắc luôn. Thiếu nữ đứng bên ngoài liến la hét hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai thế?
- Lâm Nhị Lăng!
- Lâm Nhị Lăng?
- Đúng thế tên của ta đấy!
- Sư phụ ngươi là ai?
- Ta không nói cho ngươi nghe, vì sư phụ dặn không được nói cho ai hay hết.
Phàm những người trí lực thấp kém thường nói một là một hai là hai chẳng có ai có thể thay đổi ý kiến của y được hết.
- Người ở trong kiệu là ai vậy?
- Y là tiểu nương tử ta, chúng ta đang trên đường về quê mẹ...
Mặc dù thiếu nữ kình trang sợ hãi võ công của y, nhưng biết y là một hán tử ngu ngốc, cô ta cau mày nói:
- Này Lâm Nhị Lăng, ngươi trúng quỷ kế của nàng rồi, y chỉ là tỳ nữ từ trong phủ của chúng tôi đào thoát ra đấy mà thôi, chính hai chúng tôi đến tìm y đây. Y không khi nào gả cho ngươi đâu, y chỉ lợi dụng ngươi che chở cho y đào tẩu, nếu ngươi bao che cho y chẳng những ngươi không được vợ, mà còn ra quan phủ nữa...
Lâm Nhị Lăng trợn ngược hai mắt lên, nói:
- Nói láo ta quyết không tin ai hết, tiểu nương tử nói rằng, ở chốn giang hồ này không có ai tốt lành hết.
Nói xong y quay về hướng hai gã kiệu phu đang hoảng sợ núp ở đằng xa, vẫy tay nói:
- Nhanh lên nào! Chúng ta lên đường chứ!
Hai gã kiệu phu cứ đưa mắt chăm chăm nhìn sang bên đây, nhưng chẳng dám động đậy chút nào cả.
Lúc này thiếu nữ kình trang thoạt vừa vén màn lên, cặp mắt bén nhạy của Trần Gia Lân cũng đã trông thấy người ngồi trong kiệu, quả nhiên đối phương là một mỹ nhân.
Hai thiếu nữ đồng lúc rút kiếm ra khỏi bao, đưa mắt nhìn nhau ra dấu, một người ở bên phải, và một người từ bên trái nhảy tới tấn công vào người Lâm Nhị Lăng ngay.
Lâm Nhị Lăng trợn ngược đôi mắt hổ, vung quyền phản công lia lịa.
Đối phương đánh tới đánh lui chỉ một chiêu lúc nãy, hình như y chỉ học được chỉ có mỗi chiêu này mà thôi. Thế nhưng chiêu này thần kỳ hết sức, vừa công vừa thủ biến hóa vô cùng tận. Hai thiếu nữ sử dụng hết võ công sở trường của mình, nhưng cũng không thể nào đụng được tà áo của y.
Trần Gia Lân đứng nhìn một hồi lâu, từ từ đã trông thấy được chút ít nội lộ của y, Trần Gia Lân có một thiên phú khá cao, bất giác đã giơ tay múa theo y.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiến hét lạnh lùng vang tới:
- Hãy dừng tay lại...
Tiếp theo tiếng hét vang dội, ba bóng người đang quyết đấu đã tách ra ngay, đồng thời trong hiện trường xuất hiện thêm một phụ nhân trung niên mặc áo tím.
Phụ nhân mặc áo tím đưa mắt lạnh lùng quét nhìn hai thiếu nữ một cái, nói:
- Đồ vô dụng, dù hai ngươi có đấu cho tới trời sáng cũng không làm gì được y.
Hai thiếu nữ kình trang hạ kiếm xuống đứng lùi ra sau hết, cúi đầu không dám nói gì. Phụ nhân mặc áo tím đưa mắt liếc nhìn Lâm Nhị Lăng, cất giọng lạnh lùng nói:
- Nàng không gả cho ngươi đâu, tốt hơn hết ngươi bỏ đi cho rồi. Lâm Nhị Lăng đứng cản trước tiểu kiệu, nỗi giận đùng đùng, nói:
- Các ngươi có ai dám đụng tới tiểu nương ta, thì ta sẽ liều mạng với người đó ngay. Phụ nhân mặc áo tím lượn mình nhảy tới hướng Lâm Nhị Lăng
Lâm Nhị Lăng gầm hét một tiếng, vung quyền đấm tới mãnh liệt vô cùng.
Phụ nhân áo tím đảo mình một cái thật huyền kỳ thoát khỏi cú đấm của đối phương, sau đó lại lượn mình lướt tới gần Lâm Nhị Lăng, phóng chỉ điểm ra nhanh như chớp Lâm Nhị Lăng chẳng chịu lép vế, phóng chưởng phản kích ngay, hình như song chưởng của y có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
Thế rồi hai người đụng nhau đấu một cách khốc liệt không phân thắng bại.
Công lực của phụ nhân mặc áo tím khá hơn hai thiếu nữ kình trang nhiều, nên y đã ung dung đối phó với Lâm Nhị Lăng một cách dễ dàng.
Đấu được vài chục hiệp, mồ hôi trên trán Lâm Nhị Lăng bắt đầu toát ra lấm tấm. Trông tình hình, y không còn chịu đựng được nữa.
Phụ nhân mặc áo tím vừa đấu vừa cười khẩy, hỏi:
- Này chàng ngốc, sư phụ ngươi chỉ dạy ngươi chỉ một chiêu này sao? Lâm Nhị Lăng thở hổn hển nói:
- Sư phụ ta bảo rằng chỉ một chiêu này đã đủ dùng...
Ngay lúc Lâm Nhị Lăng phân tâm nói chuyện, phụ nhân mặc áo tím vung chưởng tấn công lia lịa, đồng thời đá ra liên hoàn tam cước. Đương nhiên người ngốc phản ứng không linh hoạt rồi, đánh bạch một cái, té xuống ngã luôn. Phụ ngân mặc áo tím bồi thêm một chưởng, Lâm Nhị Lăng kêu ự một tiếng té lăn như một quả bóng văng ra xa cả tám thước, vừa đúng tới chỗ chân hai thiếu nữ, tức thì hai thanh kiếm cùng điểm xuống giữa ngực của y ngay.
Người trong kiệu thất kinh kêu lên một tiếng.
Mặc mày phụ nhân mặc áo tím lạnh như tiền, đưa mắt nhìn vào cửa kiệu, nói:
- Đinh Hương, ngươi ra đây được rồi chứ!
Màn kiệu vén sang một bên, tức thì có một thiếu nữ áo xanh trạc tuổi đôi mươi bước xuống kiệu ngay, mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng, cô ta cũng khá xinh đẹp đây.
Lâm Nhị Lăng quát, kêu rằng:
- Ai dám đụng tới nương tử của ta, ta sẽ đấm vỡ đầu y ngay!
Hai thiếu nữ khẽ đẩy mũi kiếm tới trước, một trong hai người nói:
- Này chàng ngốc, hãy câm mồm lại, bằng không ta chọc thủng ngực của ngươi bây giờ. Lâm Nhị Lăng thở hồng hộc, nói:
- Các ngươi cứ giết ta không hề chi, nhưng không được đã thương tiểu nương tử của ta.
Mặc dù lời nói của y buồn cười thực, thế nhưng y đã biểu hiện mối tình chân thành của y.
Thiếu nữ tên Đinh Hương van xin, nói:
- Hồng Tam Nương, sẽ theo ngươi trở về, nhưng xin người hãy buông tha chàng!
- Chao ôi! Chàng ư? Ai vậy?
- Lâm Nhị Lăng!
Phụ nhân mặc áo tím Hồng Tam Nương bĩu môi kêu hừ một tiếng, nói;
- Này Đinh Hương, ta hỏi ngươi, ngươi ở trong trang ăn ngon mặc đẹp, có điều chi chẳng như ý đâu, thế mà lại trốn theo một anh chàng ngốc để mang tiếng phản nghịch, tại sao vậy?
Mặt mày Đinh Hương thảm biến, bổng phủ phục quỳ dưới đất cất giọng bi ai, nói:
- Thưa Tam Nương ta biết quấy rồi, bằng lòng trở về chịu gia pháp, nhưng cầu xin Tam Nương hãy buông tha chàng.
Hồng Tam Nương cất giọng lạnh lùng, nói:
- Tiểu Đinh Hương ơi, điều này không thể được, bây giờ ngươi không lo xong bản thân ngươi, còn lo xin tội cho người ta làm gì nữa, Hai mắt Đinh Hương đỏ ngầu, nói:
- Thế thì Tam Nương định xử trí chàng cách nào đây? Hồng Tam Nương nói giọng lạnh nhạt.
- Việc này đã có tiền lệ, ngươi nên biết rằng quy luật của phu nhân đã thiết lập không thể sửa đổi, hai người yêu nhau tha thiết chứ gì? Y thích sắc đẹp của ngươi, ta sẽ cho y mãi mãi không nhìn thấy nữa. Ngươi dám trốn theo trai, ta sẽ bảo ngươi vĩnh viễn không bước đi được. Thế rồi một người đui mù một người cụt hai giò vẫn có thể sống mãi mãi với nhau kia mà, như vậy có hay chăng?
Đinh Hương khấu đầu chấm đất lia lịa, nói:
- Tam Nương ôi, ta van xin người hãy giết phứt ta cho rồi! Hồng Tam Nương cười nham hiểm một tiếng, nói:
- Giết người, chảy máu thì tàn nhẫn lắm, Tam Nương ta không đành lòng hạ thủ như thế!
- Thưa Tam Nương, quyết phải làm như vậy mới được sao?
- Ta là người chấp pháp, phải giữ đúng hai chữ công chính, bằng không làm sao ăn nói với một số người đã đi cùng một con đường với ngươi đây?
Đinh Hương bỗng nhiên đứng phắt dậy, gào thét nói:
- Khá lắm, ta biết rằng dù có nói nhiều đi nữa cũng bằng thừa thôi, ta sẽ tự kết liễu lấy mình, mong rằng các ngươi sống lâu hơn nữa...
Hồng Tam Nương bỗng hất tay một cái, tức thì Đinh Hương té ngã ra đất ngay.
- A! Đinh Hương, ngươi muốn tự tử ư? Con kiến vẫn còn ham sống kia mà! Chết sướng không bằng sống cực.
Lời của mụ nói có vẻ động lòng người, thực ra độc ác hơn loài rắn rết.
Đinh Hương bị điểm huyệt không còn tự tử được nữa, đành phải bó tay chịu sự an bài của số mệnh mà thôi.
Bên này Lâm Nhị Lăng trông thấy người yêu té ngã ra đất, luông cuống bất kể sinh tử nữa, lập tức gầm một tiếng, lăn trên mặt đất thật nhanh, Hai thiếu nữ không ngờ chàng ngốc này lại chơi một đòn như thế, bất giác ngẩn người trong giây lát, tức thì hai thanh kiếm không kịp thời đâm xuống, đã bị y thoát khỏi mũi kiếm. Thế nhưng vì mũi kiếm chỉ cách thân mình Lâm Nhị Lăng chỉ hơn một tấc, nên lúc y lăn mình cũng bị rạch tét ngoài da.
Hai thiếu nữ vung kiếm tấn công ngay, nhưng ngay lúc này Hồng Tam Nương lại quét ngang một cước trúng vào huyệt đạo của Lâm Nhị Lăng, tức thì nằm tại chỗ bất động luôn.
Hồng Tam Nương cất giọng lạnh lùng nói:
- Hãy theo quy luật của bản trang mà động thủ!
Hai thiếu nữ liền chia làm hai nơi, một người đi sang hướng Đinh Hương, và một người đi sang hướng Lâm Nhị Lăng.
Có lẽ cả đời người hai gã kiệu phu chưa từng trông thấy cảnh tượng này bao giờ, nên họ co ro vào một chỗ, cứ run lẩy bẩy không ngừng, chẳng còn mảy may sức lực đào tẩu nữa.
Chiêu thức quyền pháp cũng như lúc nãy, chẳng có gì khác lạ hết.
Thiếu nữ nọ không kịp ứng phó, đã bị quyền phong đẩy lui ra phía sau bốn năm bước liền.
Thiếu nữ xuất thủ lúc nãy đã rút kiếm ra khỏi bao nhanh như cắt, đồng thời nhảy tới tấn công ra một kiếm luôn.
Lâm Nhị Lăng biến quyền thành chưởng, hai tay giao chéo công ra hai chiêu thần tốc kinh hồn hết sức.
Tức thì thiếu nữ nọ cũng bị đẩy lùi ra sau, mặt mày cả kinh thất sắc luôn. Thiếu nữ đứng bên ngoài liến la hét hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai thế?
- Lâm Nhị Lăng!
- Lâm Nhị Lăng?
- Đúng thế tên của ta đấy!
- Sư phụ ngươi là ai?
- Ta không nói cho ngươi nghe, vì sư phụ dặn không được nói cho ai hay hết.
Phàm những người trí lực thấp kém thường nói một là một hai là hai chẳng có ai có thể thay đổi ý kiến của y được hết.
- Người ở trong kiệu là ai vậy?
- Y là tiểu nương tử ta, chúng ta đang trên đường về quê mẹ...
Mặc dù thiếu nữ kình trang sợ hãi võ công của y, nhưng biết y là một hán tử ngu ngốc, cô ta cau mày nói:
- Này Lâm Nhị Lăng, ngươi trúng quỷ kế của nàng rồi, y chỉ là tỳ nữ từ trong phủ của chúng tôi đào thoát ra đấy mà thôi, chính hai chúng tôi đến tìm y đây. Y không khi nào gả cho ngươi đâu, y chỉ lợi dụng ngươi che chở cho y đào tẩu, nếu ngươi bao che cho y chẳng những ngươi không được vợ, mà còn ra quan phủ nữa...
Lâm Nhị Lăng trợn ngược hai mắt lên, nói:
- Nói láo ta quyết không tin ai hết, tiểu nương tử nói rằng, ở chốn giang hồ này không có ai tốt lành hết.
Nói xong y quay về hướng hai gã kiệu phu đang hoảng sợ núp ở đằng xa, vẫy tay nói:
- Nhanh lên nào! Chúng ta lên đường chứ!
Hai gã kiệu phu cứ đưa mắt chăm chăm nhìn sang bên đây, nhưng chẳng dám động đậy chút nào cả.
Lúc này thiếu nữ kình trang thoạt vừa vén màn lên, cặp mắt bén nhạy của Trần Gia Lân cũng đã trông thấy người ngồi trong kiệu, quả nhiên đối phương là một mỹ nhân.
Hai thiếu nữ đồng lúc rút kiếm ra khỏi bao, đưa mắt nhìn nhau ra dấu, một người ở bên phải, và một người từ bên trái nhảy tới tấn công vào người Lâm Nhị Lăng ngay.
Lâm Nhị Lăng trợn ngược đôi mắt hổ, vung quyền phản công lia lịa.
Đối phương đánh tới đánh lui chỉ một chiêu lúc nãy, hình như y chỉ học được chỉ có mỗi chiêu này mà thôi. Thế nhưng chiêu này thần kỳ hết sức, vừa công vừa thủ biến hóa vô cùng tận. Hai thiếu nữ sử dụng hết võ công sở trường của mình, nhưng cũng không thể nào đụng được tà áo của y.
Trần Gia Lân đứng nhìn một hồi lâu, từ từ đã trông thấy được chút ít nội lộ của y, Trần Gia Lân có một thiên phú khá cao, bất giác đã giơ tay múa theo y.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiến hét lạnh lùng vang tới:
- Hãy dừng tay lại...
Tiếp theo tiếng hét vang dội, ba bóng người đang quyết đấu đã tách ra ngay, đồng thời trong hiện trường xuất hiện thêm một phụ nhân trung niên mặc áo tím.
Phụ nhân mặc áo tím đưa mắt lạnh lùng quét nhìn hai thiếu nữ một cái, nói:
- Đồ vô dụng, dù hai ngươi có đấu cho tới trời sáng cũng không làm gì được y.
Hai thiếu nữ kình trang hạ kiếm xuống đứng lùi ra sau hết, cúi đầu không dám nói gì. Phụ nhân mặc áo tím đưa mắt liếc nhìn Lâm Nhị Lăng, cất giọng lạnh lùng nói:
- Nàng không gả cho ngươi đâu, tốt hơn hết ngươi bỏ đi cho rồi. Lâm Nhị Lăng đứng cản trước tiểu kiệu, nỗi giận đùng đùng, nói:
- Các ngươi có ai dám đụng tới tiểu nương ta, thì ta sẽ liều mạng với người đó ngay. Phụ nhân mặc áo tím lượn mình nhảy tới hướng Lâm Nhị Lăng
Lâm Nhị Lăng gầm hét một tiếng, vung quyền đấm tới mãnh liệt vô cùng.
Phụ nhân áo tím đảo mình một cái thật huyền kỳ thoát khỏi cú đấm của đối phương, sau đó lại lượn mình lướt tới gần Lâm Nhị Lăng, phóng chỉ điểm ra nhanh như chớp Lâm Nhị Lăng chẳng chịu lép vế, phóng chưởng phản kích ngay, hình như song chưởng của y có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
Thế rồi hai người đụng nhau đấu một cách khốc liệt không phân thắng bại.
Công lực của phụ nhân mặc áo tím khá hơn hai thiếu nữ kình trang nhiều, nên y đã ung dung đối phó với Lâm Nhị Lăng một cách dễ dàng.
Đấu được vài chục hiệp, mồ hôi trên trán Lâm Nhị Lăng bắt đầu toát ra lấm tấm. Trông tình hình, y không còn chịu đựng được nữa.
Phụ nhân mặc áo tím vừa đấu vừa cười khẩy, hỏi:
- Này chàng ngốc, sư phụ ngươi chỉ dạy ngươi chỉ một chiêu này sao? Lâm Nhị Lăng thở hổn hển nói:
- Sư phụ ta bảo rằng chỉ một chiêu này đã đủ dùng...
Ngay lúc Lâm Nhị Lăng phân tâm nói chuyện, phụ nhân mặc áo tím vung chưởng tấn công lia lịa, đồng thời đá ra liên hoàn tam cước. Đương nhiên người ngốc phản ứng không linh hoạt rồi, đánh bạch một cái, té xuống ngã luôn. Phụ ngân mặc áo tím bồi thêm một chưởng, Lâm Nhị Lăng kêu ự một tiếng té lăn như một quả bóng văng ra xa cả tám thước, vừa đúng tới chỗ chân hai thiếu nữ, tức thì hai thanh kiếm cùng điểm xuống giữa ngực của y ngay.
Người trong kiệu thất kinh kêu lên một tiếng.
Mặc mày phụ nhân mặc áo tím lạnh như tiền, đưa mắt nhìn vào cửa kiệu, nói:
- Đinh Hương, ngươi ra đây được rồi chứ!
Màn kiệu vén sang một bên, tức thì có một thiếu nữ áo xanh trạc tuổi đôi mươi bước xuống kiệu ngay, mặt nàng đầy vẻ kinh hoàng, cô ta cũng khá xinh đẹp đây.
Lâm Nhị Lăng quát, kêu rằng:
- Ai dám đụng tới nương tử của ta, ta sẽ đấm vỡ đầu y ngay!
Hai thiếu nữ khẽ đẩy mũi kiếm tới trước, một trong hai người nói:
- Này chàng ngốc, hãy câm mồm lại, bằng không ta chọc thủng ngực của ngươi bây giờ. Lâm Nhị Lăng thở hồng hộc, nói:
- Các ngươi cứ giết ta không hề chi, nhưng không được đã thương tiểu nương tử của ta.
Mặc dù lời nói của y buồn cười thực, thế nhưng y đã biểu hiện mối tình chân thành của y.
Thiếu nữ tên Đinh Hương van xin, nói:
- Hồng Tam Nương, sẽ theo ngươi trở về, nhưng xin người hãy buông tha chàng!
- Chao ôi! Chàng ư? Ai vậy?
- Lâm Nhị Lăng!
Phụ nhân mặc áo tím Hồng Tam Nương bĩu môi kêu hừ một tiếng, nói;
- Này Đinh Hương, ta hỏi ngươi, ngươi ở trong trang ăn ngon mặc đẹp, có điều chi chẳng như ý đâu, thế mà lại trốn theo một anh chàng ngốc để mang tiếng phản nghịch, tại sao vậy?
Mặt mày Đinh Hương thảm biến, bổng phủ phục quỳ dưới đất cất giọng bi ai, nói:
- Thưa Tam Nương ta biết quấy rồi, bằng lòng trở về chịu gia pháp, nhưng cầu xin Tam Nương hãy buông tha chàng.
Hồng Tam Nương cất giọng lạnh lùng, nói:
- Tiểu Đinh Hương ơi, điều này không thể được, bây giờ ngươi không lo xong bản thân ngươi, còn lo xin tội cho người ta làm gì nữa, Hai mắt Đinh Hương đỏ ngầu, nói:
- Thế thì Tam Nương định xử trí chàng cách nào đây? Hồng Tam Nương nói giọng lạnh nhạt.
- Việc này đã có tiền lệ, ngươi nên biết rằng quy luật của phu nhân đã thiết lập không thể sửa đổi, hai người yêu nhau tha thiết chứ gì? Y thích sắc đẹp của ngươi, ta sẽ cho y mãi mãi không nhìn thấy nữa. Ngươi dám trốn theo trai, ta sẽ bảo ngươi vĩnh viễn không bước đi được. Thế rồi một người đui mù một người cụt hai giò vẫn có thể sống mãi mãi với nhau kia mà, như vậy có hay chăng?
Đinh Hương khấu đầu chấm đất lia lịa, nói:
- Tam Nương ôi, ta van xin người hãy giết phứt ta cho rồi! Hồng Tam Nương cười nham hiểm một tiếng, nói:
- Giết người, chảy máu thì tàn nhẫn lắm, Tam Nương ta không đành lòng hạ thủ như thế!
- Thưa Tam Nương, quyết phải làm như vậy mới được sao?
- Ta là người chấp pháp, phải giữ đúng hai chữ công chính, bằng không làm sao ăn nói với một số người đã đi cùng một con đường với ngươi đây?
Đinh Hương bỗng nhiên đứng phắt dậy, gào thét nói:
- Khá lắm, ta biết rằng dù có nói nhiều đi nữa cũng bằng thừa thôi, ta sẽ tự kết liễu lấy mình, mong rằng các ngươi sống lâu hơn nữa...
Hồng Tam Nương bỗng hất tay một cái, tức thì Đinh Hương té ngã ra đất ngay.
- A! Đinh Hương, ngươi muốn tự tử ư? Con kiến vẫn còn ham sống kia mà! Chết sướng không bằng sống cực.
Lời của mụ nói có vẻ động lòng người, thực ra độc ác hơn loài rắn rết.
Đinh Hương bị điểm huyệt không còn tự tử được nữa, đành phải bó tay chịu sự an bài của số mệnh mà thôi.
Bên này Lâm Nhị Lăng trông thấy người yêu té ngã ra đất, luông cuống bất kể sinh tử nữa, lập tức gầm một tiếng, lăn trên mặt đất thật nhanh, Hai thiếu nữ không ngờ chàng ngốc này lại chơi một đòn như thế, bất giác ngẩn người trong giây lát, tức thì hai thanh kiếm không kịp thời đâm xuống, đã bị y thoát khỏi mũi kiếm. Thế nhưng vì mũi kiếm chỉ cách thân mình Lâm Nhị Lăng chỉ hơn một tấc, nên lúc y lăn mình cũng bị rạch tét ngoài da.
Hai thiếu nữ vung kiếm tấn công ngay, nhưng ngay lúc này Hồng Tam Nương lại quét ngang một cước trúng vào huyệt đạo của Lâm Nhị Lăng, tức thì nằm tại chỗ bất động luôn.
Hồng Tam Nương cất giọng lạnh lùng nói:
- Hãy theo quy luật của bản trang mà động thủ!
Hai thiếu nữ liền chia làm hai nơi, một người đi sang hướng Đinh Hương, và một người đi sang hướng Lâm Nhị Lăng.
Có lẽ cả đời người hai gã kiệu phu chưa từng trông thấy cảnh tượng này bao giờ, nên họ co ro vào một chỗ, cứ run lẩy bẩy không ngừng, chẳng còn mảy may sức lực đào tẩu nữa.
Tác giả :
Trần Thanh Vân