Tặng Hoa Cho Bách Đồ
Chương 17
Bộ dáng lúc này của Lương Tỳ, khiến cho Bách Đồ ngay cả tức cũng không tức nỗi, cảm giác anh như thiếu nam ngây thơ được hôn trộm mối tình đầu. . . Nếu không để ý Lương đại thiếu gia sẽ nhào lên ngay lập tức.
Lương Tỳ thấy cậu không nổi giận, lớn gan dò hỏi: “Hôn thêm một cái, được không?"
Bách Đồ: “. . . Không được."
Lương Tỳ còn dùng cặp mắt hoa đào kia nhìn vào môi cậu không chớp mắt, có phần chộn rộn.
Bách Đồ thập phần cảnh giác, giọng lạnh lùng nói: “Anh còn nhìn tôi cái gì?"
Lương Tỳ dời tầm mắt, nói: “Tôi cái gì cũng không muốn, thật sự. . ."
Trên mặt Bách Đồ rõ ràng viết không tin, ánh mắt của cậu cũng đầy đề phòng, cũng không phải vì sợ anh, vấn đề là hai người họ bây giờ đang đứng ở góc rẽ hành lang, bây giờ thì không có ai, nhưng khó đảm bảo lỡ có người bất ngờ đi tới, ngộ nhỡ thấy cảnh hai người họ dây dưa, chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Lương Tỳ đương nhiên không có khả năng cái gì cũng không muốn, rục rịch trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu anh đã hiện ra cảnh áp Bách Đồ lên tường cưỡng hôn vô cùng hương diễm, thậm chí anh còn nghĩ nếu Bách Đồ cắn anh, anh sẽ được cùng nam thần thực hiện nụ hôn đầy thô bạo máu me đầu tiên, cảm giác không thể tuyệt vời hơn, chỉ mới tưởng tượng ra cái cảnh đó, anh cơ hồ muốn cứng lên.
Mà trên thực tế thì, anh không dám.
Anh sợ Bách Đồ sẽ tức giận, đánh anh cũng chả sao, chỉ sợ Bách Đồ lại không để ý tới anh. Mấy ngày nay bị Bách Đồ trốn tránh không gặp, cuộc sống của anh đã khổ cực đến cực điểm, sống một ngày bằng một năm, sinh không thể yêu.
Anh nghĩ nghĩ, thành thật thừa nhận nói: “Tôi có suy nghĩ, nhưng tôi nhịn được. Cậu đừng nóng giận, hai ngày nay không gặp cậu, cả người tôi đều không khỏe."
Bách Đồ có chút im lặng, cậu và Lương Tỳ trước kia không quen, chỉ xem qua tiết mục có Lương Tỳ.
Show giải trí thực tế Hot nhất năm nay là《 Running Star 》, có thể bảo trì chỗ đứng ổn định nhất, Lương Tỳ còn là khách mời cố định. Tham gia show thực tế mà có thể ở lại đến tận bây giờ, Lương Tỳ chắc chắn không phải kẻ ngu đần, lúc dẫn đoàn đội đi làm nhiệm vụ thực lực lãnh đạo và sự nghiêm túc biểu hiện phi thường xuất sắc. Bách Đồ với tư cách là người xem, luôn cảm thấy anh là người có EQ cao phi thường.
Nhưng Lương Tỳ ở trước mặt cậu, lúc nào cũng là một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí thậm chí còn vụng về ngu ngốc.
Bách Đồ cũng từng thích ai đó, cũng đã yêu đương, cậu biết rõ nếu đứng trước mặt người mình thích, sẽ không ai muốn biến bản thân thành kẻ ngu xuẩn.
Cậu và Lương Tỳ tiếp xúc đến hiện tại, cảm giác được hành vi và tư duy của Lương Tỳ kỳ lạ, nhưng lại chân tâm thật ý đối tốt với cậu.
Cho dù cậu không thích không tiếp nhận, cũng không thể tùy tiện chà đạp tâm ý người khác.
Có lẽ ở đây không phải là nơi thích hợp, nhưng Bách Đồ muốn lập tức giải quyết dứt khoát, cậu bây giờ không phải là loại người thích dây dưa dài dòng.
Lương Tỳ cũng phát hiện Bách Đồ thay đổi biểu cảm, anh rất căng thẳng, do dự hỏi: “Cậu dạo này tại sao trốn tránh tôi? Chẳng lẽ tôi nói sai hay làm sai chuyện gì rồi?"
Bách Đồ bình tĩnh nhìn anh, nói: “Anh đừng lãng phí thời gian và tinh lực vì tôi nữa, tôi sẽ không quen anh."
Lương Tỳ khẽ giật mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu còn chưa có chịu tìm hiểu tôi. . ."
“Không cần tìm hiểu." Bách Đồ nói, “Tôi không phải nói anh không tốt, nhưng anh không phải loại hình tôi thích."
Lương Tỳ bị đả kích, hỏi: “Cậu thích loại hình nào? Tôi cũng có thể cố gắng hướng tới loại hình đó."
Bách Đồ lại trực tiếp đẩy anh xuống vực, nói: “Là loại hình hoàn toàn trái ngược anh."
Lương Tỳ: “. . ."
Bách Đồ nói: “Lương Tỳ, cảm ơn anh thích tôi, nhưng anh thật sự không thích hợp, thật xin lỗi."
Lương Tỳ có chút sững sờ, bị đả kích nhất thời không thể nói được gì.
Bách Đồ làm cái tổng kết cuối cùng, vẫn không quên phát thẻ người tốt: “Dùng điều kiện của anh, nhất định có thể tìm được người tốt hơn tôi nhiều. . ."
“Không có ai tốt hơn cậu." Lương Tỳ cắt lời, buồn bực nói, “Cậu nói loại hình cậu thích hoàn toàn trái ngược tôi, tôi thế nhưng là tiêu chuẩn cao phú soái, chẳng lẽ cậu thích lùn xấu nghèo? Cậu đừng lừa tôi."
Bách Đồ cho rằng dựa theo cách từ chối bình thường là được rồi, không nghĩ tới anh lại cắt lời, lúc này nhíu mày nói: “Tôi nói không thích chính là không thích, anh đừng dây dưa không rõ như vậy ."
Lương Tỳ ngẩng đầu, nói thẳng: “Tôi chính là muốn dây dưa không rõ với cậu."
Bách Đồ có chút nôn nóng: “Anh sao lại như vậy? Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Anh có dây dưa cũng không có ý nghĩa."
Lương Tỳ so với cậu còn nôn nóng hơn: “Tại sao không có ý nghĩa? Tôi còn muốn quấn lấy cậu tới mấy chục năm sau! Cả đời này cậu đừng hòng chạy thoát!"
Bách Đồ: “. . ."
Lương Tỳ còn đang kia tiếp tục càu nhàu nói: “Cậu nói cậu xem, ngay cả mắt cũng chả thèm liếc nhìn tôi mấy lần, sao lại biết chắc là sẽ không thích tôi?"
Bách Đồ cổ quái nói: “Anh mới vừa nói cái gì? Mấy chục năm sau? Cả đời này?"
“Thêm kiếp sau cũng được ah, nếu quả thật có kiếp sau." Lương Tỳ không để ý, nói, “Aiz cậu đừng chuyển chủ đề, cậu nghĩ lại đối tượng trước kia của cậu đi, cái tên họ La biến thái đó, cậu lớn như vậy rồi sao thẩm mỹ lại vặn vẹo như vậy? Tôi lớn lên đẹp trai thế này, còn là người đáng tin cậy, vừa khéo chỉ thích mỗi mình cậu, cậu nói cậu không thích tôi, vậy cậu còn muốn thích ai?"
Bách Đồ: “. . ."
Lương Tỳ càng ngày càng cảm thấy mắt nhìn người của nam thần mình không được ổn, nhịn không được nói một tràng, nói xong thì thấy Bách Đồ rõ ràng không để ý tới mình, lập tức có chút tức giận, nhưng lại không dám nổi giận với Bách Đồ, cố gắng nhẫn nhịn xuống, ôn tồn nói: “Cậu nói chuyện đi ah, tôi đang độc thoại một mình sao?"
Bách Đồ có chút sợ hãi, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Lương Tỳ sẽ nói ra chữ “Cả đời".
Nếu như những câu Lương Tỳ nói là thật lòng, vậy thì chuyện càng lớn rồi.
Cậu ổn định tinh thần, ngữ khí lạnh xuống, nói: “Tôi đã nói không thích anh chính là sẽ không thích anh, tôi. . . Tôi có người mình thích rồi."
Cậu thuận miệng nói dối để giải quyết dứt khoát, lại lập tức nghĩ đến với tính cách Lương Tỳ nhất định sẽ đánh vỡ nồi đất hỏi người đó là ai. Cậu cảm thấy lời nói dối này quá thất sách, nói ai bây giờ? Cậu ngay cả một người bạn cũng không có.
Ai ngờ Lương Tỳ lại biến sắc, nói: “Là người đại diện kia?"
Bách Đồ choáng: “. . . Hả?"
Lương Tỳ lại đem nét mặt kinh ngạc của cậu hiểu thành thừa nhận ngầm, tức giận nói: “Tôi đã nói mắt nhìn người của cậu không tốt mà, trước kia tuổi còn nhỏ để ý hắn coi như xong, bây giờ cậu cũng 27-28 rồi, tại sao vẫn còn thích loại mặt người dạ thú kia chứ? Chẳng lẽ tận mắt bắt kẻ thông dâm vẫn chưa đủ? Cậu nói cậu có phải hay không. . ." Anh thậm chí còn không thèm nói giảm nói tránh.
Bách Đồ biết rõ quan hệ giữa cậu và Chu Niệm Sâm không phải bí mật tuyệt đối, nhưng cậu không nghĩ tới Lương Tỳ cũng biết, cậu và Chu Niệm Sâm là một vòng tròn luẩn quẩn, trên cơ bản không có Lương Tỳ xuất hiện, loại chuyện cũ năm xưa này, theo lý thuyết sẽ không có ai nhắc tới.
Bất quá Lương Tỳ đã cho là như vậy, cậu cũng chỉ có thể xuôi theo không phủ nhận.
Cậu thầm nghĩ phải nhanh chóng chấm cái dứt áp lực này, áp lực đến từ sự theo đuổi của Lương Tỳ.
Lương Tỳ cảm thấy rất phức tạp, anh thích Bách Đồ nhiều năm như vậy, đương nhiên vô cùng rõ ràng chuyện của Bách Đồ và Chu Niệm Sâm.
Anh từng gặp Chu Niệm Sâm, hơn 30 tuổi, vẻ mặt khôn khéo.
Rõ ràng không xứng với Bách Đồ, đáng hận nhất là hắn đã có được tiểu thịt tươi Bách Đồ vẫn không biết dừng, còn cấu kết người khác làm bậy.
Lương Tỳ cũng láng máng nghi ngờ có khả năng Bách Đồ vương vấn tình cũ không dứt được, dù sao bọn họ sau khi chia tay vẫn làm việc chung với nhau 4 năm, ở chung lại không tệ.
Nhưng anh lại cảm thấy với tính cách Bách Đồ, rất không có khả năng.
Nhưng Bách Đồ bây giờ lại tự mình thừa nhận, anh có hơi thất vọng, không phải thất vọng Bách Đồ, mà là thất vọng với bản thân mình, hiểu biết của anh về Bách Đồ dường như cũng không có chuẩn xác như mình đã nghĩ.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ cổ quái, mang trong lòng hai tâm tình khác nhau về chỗ ngồi của mình trong thính phòng [1].
[1] phòng dành cho thính giả
Không đầy một lát, điện thoại Bách Đồ rung rung mấy cái, cậu lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn đến từ dãy số lạ: Đợi lát nữa kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà đi? Tôi còn có lời nói muốn nói với cậu.
Người gửi tin là ai cũng đã quá rõ ràng, Bách Đồ không biết Lương Tỳ từ đâu có được số điện thoại của mình, nhưng cũng đoán được đã có từ rất lâu, chỉ là chưa bao giờ dùng tới, đại khái là sợ cậu mất hứng.
Bách Đồ không trả lời anh, nắm điện thoại có chút ngẩn người.
Lương Tỳ hoàn toàn chính xác không phải loại hình cậu thích, nhưng phương thức Lương Tỳ thích người khác, rất biết đâm trúng thần kinh người ta.
Mạnh mẽ mà đơn giản, cẩn thận mà hèn mọn.
Điện thoại lại rung, Bách Đồ cho rằng lại là Lương Tỳ, nhưng thấy tin nhắn xong, lông mày lại lơ đãng nhíu một cái.
Chu Niệm Sâm nói: Trong nhà Phạm Tiểu Vũ có chuyện về trước, tan cuộc cậu ngươi theo lối đi phía tây ra bãi đỗ xe, tôi đưa cậu về.
Buổi lễ trao giải lễ toàn bộ chấm dứt sau 40′, nhóm khách mời cùng khán giả đang lục tục rời khỏi hội trường.
Lương Tỳ ngồi không nhúc nhích, nghiêng đầu sang chỗ khác cách đám người nhìn về phía Bách Đồ.
Anh suy nghĩ cả buổi, cảm thấy Bách Đồ còn thích Chu Niệm Sâm cũng có thể hiểu, dù sao cũng là mối tình đầu, bọn họ cũng đã tốt nhiều năm.
Nhưng với tra nam thì không có kết quả tốt, cho dù Bách Đồ thật sự không có biện pháp thích anh, anh cũng không thể để Bách Đồ dán mình mãi trên một gốc cây đầy đinh xiêu vẹo nát lạn như vậy.
Cho dù người cuối cùng của Bách Đồ không phải anh, anh cũng hy vọng Bách Đồ có thể hạnh phúc.
Anh cảm giác mình có chút bi tình, nhưng làm việc nghĩa không được chùn bước.
Cái suy nghĩ này giằng co còn chưa được nửa phút, đã bị chính anh đả đảo, như thế nào không phải là anh? Sớm muộn gì cũng là anh, chỉ có thể là anh! Quản người đại diện khỉ gió của cậu hay là bạn trai trước, đều cút ngay cho ông!
Bách Đồ đứng lên đi tới lối ra cửa hông.
Lương Tỳ: “. . ." Đã nói là về cùng nhau rồi mà? ? ?
Lương Tỳ thấy cậu không nổi giận, lớn gan dò hỏi: “Hôn thêm một cái, được không?"
Bách Đồ: “. . . Không được."
Lương Tỳ còn dùng cặp mắt hoa đào kia nhìn vào môi cậu không chớp mắt, có phần chộn rộn.
Bách Đồ thập phần cảnh giác, giọng lạnh lùng nói: “Anh còn nhìn tôi cái gì?"
Lương Tỳ dời tầm mắt, nói: “Tôi cái gì cũng không muốn, thật sự. . ."
Trên mặt Bách Đồ rõ ràng viết không tin, ánh mắt của cậu cũng đầy đề phòng, cũng không phải vì sợ anh, vấn đề là hai người họ bây giờ đang đứng ở góc rẽ hành lang, bây giờ thì không có ai, nhưng khó đảm bảo lỡ có người bất ngờ đi tới, ngộ nhỡ thấy cảnh hai người họ dây dưa, chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Lương Tỳ đương nhiên không có khả năng cái gì cũng không muốn, rục rịch trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu anh đã hiện ra cảnh áp Bách Đồ lên tường cưỡng hôn vô cùng hương diễm, thậm chí anh còn nghĩ nếu Bách Đồ cắn anh, anh sẽ được cùng nam thần thực hiện nụ hôn đầy thô bạo máu me đầu tiên, cảm giác không thể tuyệt vời hơn, chỉ mới tưởng tượng ra cái cảnh đó, anh cơ hồ muốn cứng lên.
Mà trên thực tế thì, anh không dám.
Anh sợ Bách Đồ sẽ tức giận, đánh anh cũng chả sao, chỉ sợ Bách Đồ lại không để ý tới anh. Mấy ngày nay bị Bách Đồ trốn tránh không gặp, cuộc sống của anh đã khổ cực đến cực điểm, sống một ngày bằng một năm, sinh không thể yêu.
Anh nghĩ nghĩ, thành thật thừa nhận nói: “Tôi có suy nghĩ, nhưng tôi nhịn được. Cậu đừng nóng giận, hai ngày nay không gặp cậu, cả người tôi đều không khỏe."
Bách Đồ có chút im lặng, cậu và Lương Tỳ trước kia không quen, chỉ xem qua tiết mục có Lương Tỳ.
Show giải trí thực tế Hot nhất năm nay là《 Running Star 》, có thể bảo trì chỗ đứng ổn định nhất, Lương Tỳ còn là khách mời cố định. Tham gia show thực tế mà có thể ở lại đến tận bây giờ, Lương Tỳ chắc chắn không phải kẻ ngu đần, lúc dẫn đoàn đội đi làm nhiệm vụ thực lực lãnh đạo và sự nghiêm túc biểu hiện phi thường xuất sắc. Bách Đồ với tư cách là người xem, luôn cảm thấy anh là người có EQ cao phi thường.
Nhưng Lương Tỳ ở trước mặt cậu, lúc nào cũng là một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí thậm chí còn vụng về ngu ngốc.
Bách Đồ cũng từng thích ai đó, cũng đã yêu đương, cậu biết rõ nếu đứng trước mặt người mình thích, sẽ không ai muốn biến bản thân thành kẻ ngu xuẩn.
Cậu và Lương Tỳ tiếp xúc đến hiện tại, cảm giác được hành vi và tư duy của Lương Tỳ kỳ lạ, nhưng lại chân tâm thật ý đối tốt với cậu.
Cho dù cậu không thích không tiếp nhận, cũng không thể tùy tiện chà đạp tâm ý người khác.
Có lẽ ở đây không phải là nơi thích hợp, nhưng Bách Đồ muốn lập tức giải quyết dứt khoát, cậu bây giờ không phải là loại người thích dây dưa dài dòng.
Lương Tỳ cũng phát hiện Bách Đồ thay đổi biểu cảm, anh rất căng thẳng, do dự hỏi: “Cậu dạo này tại sao trốn tránh tôi? Chẳng lẽ tôi nói sai hay làm sai chuyện gì rồi?"
Bách Đồ bình tĩnh nhìn anh, nói: “Anh đừng lãng phí thời gian và tinh lực vì tôi nữa, tôi sẽ không quen anh."
Lương Tỳ khẽ giật mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu còn chưa có chịu tìm hiểu tôi. . ."
“Không cần tìm hiểu." Bách Đồ nói, “Tôi không phải nói anh không tốt, nhưng anh không phải loại hình tôi thích."
Lương Tỳ bị đả kích, hỏi: “Cậu thích loại hình nào? Tôi cũng có thể cố gắng hướng tới loại hình đó."
Bách Đồ lại trực tiếp đẩy anh xuống vực, nói: “Là loại hình hoàn toàn trái ngược anh."
Lương Tỳ: “. . ."
Bách Đồ nói: “Lương Tỳ, cảm ơn anh thích tôi, nhưng anh thật sự không thích hợp, thật xin lỗi."
Lương Tỳ có chút sững sờ, bị đả kích nhất thời không thể nói được gì.
Bách Đồ làm cái tổng kết cuối cùng, vẫn không quên phát thẻ người tốt: “Dùng điều kiện của anh, nhất định có thể tìm được người tốt hơn tôi nhiều. . ."
“Không có ai tốt hơn cậu." Lương Tỳ cắt lời, buồn bực nói, “Cậu nói loại hình cậu thích hoàn toàn trái ngược tôi, tôi thế nhưng là tiêu chuẩn cao phú soái, chẳng lẽ cậu thích lùn xấu nghèo? Cậu đừng lừa tôi."
Bách Đồ cho rằng dựa theo cách từ chối bình thường là được rồi, không nghĩ tới anh lại cắt lời, lúc này nhíu mày nói: “Tôi nói không thích chính là không thích, anh đừng dây dưa không rõ như vậy ."
Lương Tỳ ngẩng đầu, nói thẳng: “Tôi chính là muốn dây dưa không rõ với cậu."
Bách Đồ có chút nôn nóng: “Anh sao lại như vậy? Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Anh có dây dưa cũng không có ý nghĩa."
Lương Tỳ so với cậu còn nôn nóng hơn: “Tại sao không có ý nghĩa? Tôi còn muốn quấn lấy cậu tới mấy chục năm sau! Cả đời này cậu đừng hòng chạy thoát!"
Bách Đồ: “. . ."
Lương Tỳ còn đang kia tiếp tục càu nhàu nói: “Cậu nói cậu xem, ngay cả mắt cũng chả thèm liếc nhìn tôi mấy lần, sao lại biết chắc là sẽ không thích tôi?"
Bách Đồ cổ quái nói: “Anh mới vừa nói cái gì? Mấy chục năm sau? Cả đời này?"
“Thêm kiếp sau cũng được ah, nếu quả thật có kiếp sau." Lương Tỳ không để ý, nói, “Aiz cậu đừng chuyển chủ đề, cậu nghĩ lại đối tượng trước kia của cậu đi, cái tên họ La biến thái đó, cậu lớn như vậy rồi sao thẩm mỹ lại vặn vẹo như vậy? Tôi lớn lên đẹp trai thế này, còn là người đáng tin cậy, vừa khéo chỉ thích mỗi mình cậu, cậu nói cậu không thích tôi, vậy cậu còn muốn thích ai?"
Bách Đồ: “. . ."
Lương Tỳ càng ngày càng cảm thấy mắt nhìn người của nam thần mình không được ổn, nhịn không được nói một tràng, nói xong thì thấy Bách Đồ rõ ràng không để ý tới mình, lập tức có chút tức giận, nhưng lại không dám nổi giận với Bách Đồ, cố gắng nhẫn nhịn xuống, ôn tồn nói: “Cậu nói chuyện đi ah, tôi đang độc thoại một mình sao?"
Bách Đồ có chút sợ hãi, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Lương Tỳ sẽ nói ra chữ “Cả đời".
Nếu như những câu Lương Tỳ nói là thật lòng, vậy thì chuyện càng lớn rồi.
Cậu ổn định tinh thần, ngữ khí lạnh xuống, nói: “Tôi đã nói không thích anh chính là sẽ không thích anh, tôi. . . Tôi có người mình thích rồi."
Cậu thuận miệng nói dối để giải quyết dứt khoát, lại lập tức nghĩ đến với tính cách Lương Tỳ nhất định sẽ đánh vỡ nồi đất hỏi người đó là ai. Cậu cảm thấy lời nói dối này quá thất sách, nói ai bây giờ? Cậu ngay cả một người bạn cũng không có.
Ai ngờ Lương Tỳ lại biến sắc, nói: “Là người đại diện kia?"
Bách Đồ choáng: “. . . Hả?"
Lương Tỳ lại đem nét mặt kinh ngạc của cậu hiểu thành thừa nhận ngầm, tức giận nói: “Tôi đã nói mắt nhìn người của cậu không tốt mà, trước kia tuổi còn nhỏ để ý hắn coi như xong, bây giờ cậu cũng 27-28 rồi, tại sao vẫn còn thích loại mặt người dạ thú kia chứ? Chẳng lẽ tận mắt bắt kẻ thông dâm vẫn chưa đủ? Cậu nói cậu có phải hay không. . ." Anh thậm chí còn không thèm nói giảm nói tránh.
Bách Đồ biết rõ quan hệ giữa cậu và Chu Niệm Sâm không phải bí mật tuyệt đối, nhưng cậu không nghĩ tới Lương Tỳ cũng biết, cậu và Chu Niệm Sâm là một vòng tròn luẩn quẩn, trên cơ bản không có Lương Tỳ xuất hiện, loại chuyện cũ năm xưa này, theo lý thuyết sẽ không có ai nhắc tới.
Bất quá Lương Tỳ đã cho là như vậy, cậu cũng chỉ có thể xuôi theo không phủ nhận.
Cậu thầm nghĩ phải nhanh chóng chấm cái dứt áp lực này, áp lực đến từ sự theo đuổi của Lương Tỳ.
Lương Tỳ cảm thấy rất phức tạp, anh thích Bách Đồ nhiều năm như vậy, đương nhiên vô cùng rõ ràng chuyện của Bách Đồ và Chu Niệm Sâm.
Anh từng gặp Chu Niệm Sâm, hơn 30 tuổi, vẻ mặt khôn khéo.
Rõ ràng không xứng với Bách Đồ, đáng hận nhất là hắn đã có được tiểu thịt tươi Bách Đồ vẫn không biết dừng, còn cấu kết người khác làm bậy.
Lương Tỳ cũng láng máng nghi ngờ có khả năng Bách Đồ vương vấn tình cũ không dứt được, dù sao bọn họ sau khi chia tay vẫn làm việc chung với nhau 4 năm, ở chung lại không tệ.
Nhưng anh lại cảm thấy với tính cách Bách Đồ, rất không có khả năng.
Nhưng Bách Đồ bây giờ lại tự mình thừa nhận, anh có hơi thất vọng, không phải thất vọng Bách Đồ, mà là thất vọng với bản thân mình, hiểu biết của anh về Bách Đồ dường như cũng không có chuẩn xác như mình đã nghĩ.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ cổ quái, mang trong lòng hai tâm tình khác nhau về chỗ ngồi của mình trong thính phòng [1].
[1] phòng dành cho thính giả
Không đầy một lát, điện thoại Bách Đồ rung rung mấy cái, cậu lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn đến từ dãy số lạ: Đợi lát nữa kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà đi? Tôi còn có lời nói muốn nói với cậu.
Người gửi tin là ai cũng đã quá rõ ràng, Bách Đồ không biết Lương Tỳ từ đâu có được số điện thoại của mình, nhưng cũng đoán được đã có từ rất lâu, chỉ là chưa bao giờ dùng tới, đại khái là sợ cậu mất hứng.
Bách Đồ không trả lời anh, nắm điện thoại có chút ngẩn người.
Lương Tỳ hoàn toàn chính xác không phải loại hình cậu thích, nhưng phương thức Lương Tỳ thích người khác, rất biết đâm trúng thần kinh người ta.
Mạnh mẽ mà đơn giản, cẩn thận mà hèn mọn.
Điện thoại lại rung, Bách Đồ cho rằng lại là Lương Tỳ, nhưng thấy tin nhắn xong, lông mày lại lơ đãng nhíu một cái.
Chu Niệm Sâm nói: Trong nhà Phạm Tiểu Vũ có chuyện về trước, tan cuộc cậu ngươi theo lối đi phía tây ra bãi đỗ xe, tôi đưa cậu về.
Buổi lễ trao giải lễ toàn bộ chấm dứt sau 40′, nhóm khách mời cùng khán giả đang lục tục rời khỏi hội trường.
Lương Tỳ ngồi không nhúc nhích, nghiêng đầu sang chỗ khác cách đám người nhìn về phía Bách Đồ.
Anh suy nghĩ cả buổi, cảm thấy Bách Đồ còn thích Chu Niệm Sâm cũng có thể hiểu, dù sao cũng là mối tình đầu, bọn họ cũng đã tốt nhiều năm.
Nhưng với tra nam thì không có kết quả tốt, cho dù Bách Đồ thật sự không có biện pháp thích anh, anh cũng không thể để Bách Đồ dán mình mãi trên một gốc cây đầy đinh xiêu vẹo nát lạn như vậy.
Cho dù người cuối cùng của Bách Đồ không phải anh, anh cũng hy vọng Bách Đồ có thể hạnh phúc.
Anh cảm giác mình có chút bi tình, nhưng làm việc nghĩa không được chùn bước.
Cái suy nghĩ này giằng co còn chưa được nửa phút, đã bị chính anh đả đảo, như thế nào không phải là anh? Sớm muộn gì cũng là anh, chỉ có thể là anh! Quản người đại diện khỉ gió của cậu hay là bạn trai trước, đều cút ngay cho ông!
Bách Đồ đứng lên đi tới lối ra cửa hông.
Lương Tỳ: “. . ." Đã nói là về cùng nhau rồi mà? ? ?
Tác giả :
Dâu