Tàn Tồn
Chương 15
Đôi chân nhỏ nhắn bước từng bước đáng yêu từ đi về phía hậu viện, càng đi càng thanh tĩnh, càng đi càng hẻo lánh, tuy rằng đã từng nhìn thấy đám hạ nhân càng lúc càng quái dị, sợ hắn lấy đao uy hiếp, mặc dù vậy vẫn bất chấp cái nhìn né tránh của bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng càng đi hạ nhân càng ít, quay đầu lại, hắn lại quên đường trở về, vừa rồi Lăng Sương Nhược nói cái gì đó, không có nghe rõ.
Trời càng tối lá thu càng phiêu tán nhiều hơn, nhặt lên một mảnh lá khô vàng trên mặt đất, người khác đã qua, nhưng mình lại giữ lại, thời gian trôi qua, người kia cùng mình chết đi đang làm sao, Lâm Tiên, có cùng xuyên qua không gian không? Hay là đã đi theo vận mệnh luân hồi, lại một lần nữa làm người?
Lắc đầu không hồi tưởng quá khứ không yên bình kia, hắn đã đến trước lạc viện, kỳ thật có thể tới nơi này cũng là bằng trực giác, nơi nào người càng ít thì càng xa xôi.
Đứng ở cửa hậu viện, hắn liếc nhìn quan sát nữ nhân bận rộn trước mặt, có người thu hồi quần áo mới được giặt, có người chẻ củi, cũng có người nhặt rau, một nữ nhân nói chuyện lớn nhất trong đám đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy hắn đến thì ngừng luôn động tác múc nước, tủm một tiếng thùng gỗ rơi vào trong giếng.
“Tứ thiếu gia. . . . . ."
Thanh âm kích động từ trong miệng Đỗ thẩm đi ra, bước từng bước run rẩy đi về phía Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ giương mắt nhìn về phía nàng, nói thế nào đi nữa thì người này cũng là quan tâm chăm sóc hắn đã lâu, thuận tay rút ra trong ngực hai trái táo đỏ, bàn tay ngắn nhỏ đưa đến trước mặt Đỗ thẩm, hắn không nói lời nào.
“Tứ thiếu gia. . . . . .Đây là. . . . .Cho lão nô sao?"
Tâm tình kích động không thể diễn tả, Đỗ thẩm thanh âm càng thêm run rẩy càng thêm khó có thể phát ra tiếng, chưa từng nghĩ tới tứ thiếu gia trời sinh tính cách lạnh lùng sẽ đến hậu viện tìm nàng.
Hơi hơi gật đầu, thói quen của hắn là dùng động tác để bày tỏ, cũng có thể là thói quen của bảy năm này, tay nâng nãy giờ có chút mệt, hắn kéo bàn tay to đầy vết chai của Đỗ thẩm, đem hai trái táo đặt vào, giương mắt nhìn một lần nữa rồi buông tay, xoay người rời đi người đã chăm sóc hắn bảy năm. Hắn không biết đây là dạng cảm tình gì, tri ân báo đáp? Có lẽ chính là như vậy đi.
Đỗ thẩm mặt đầy nước mắt nhìn Lăng Nguyệt Vụ rời đi hậu viện, phía sau truyền đến rất nhiều ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kị, chính là tất cả mọi người không nói lời nào mà thôi, tất cả mọi người chỉ biết là. . . .
“Các ngươi nghe nói không, vị tứ thiếu gia này nha, nghe nói đầu óc không được bình thường." Một nữ nhân nhỏ gầy đang nhặt rau bĩu môi hướng về một nữ nhân mập mạp đang che củi mà nói.
“Ta cũng nghe nói, còn làm bị thương ngũ tiểu thư mà cung chủ yêu thương nhất, ngày đó a, ngươi không biết cung chủ vừa xuất hiện hắn liền hạ tiểu đao xuống, xem ra là sợ cung chủ, chỉ có cung chủ mới trị được kẻ điên kia. . . ."
“Ta cũng nghe nói, đứa nhỏ kia đầu óc thật sự bị điên, cầm tiểu đao hại người, sớm hay muộn cũng bị cung chủ đuổi đi. . . ."
Đỗ thẩm vừa mới lấy lại tinh thần chợt nghe mấy lời bàn tán xì xầm không ngừng về tứ thiếu gia mà nàng yêu thương nhất, “Các ngươi cái gì cũng đều không hiểu, tứ thiếu gia làm sao bị điên, tứ thiếu gia đáng yêu không biết nói, không biết cách bày tỏ như thế nào! Thì các người ở trong này mới có thể nói năng châm chọc!"
Gặp Đỗ thẩm lên tiếng tất cả mọi người ngậm miệng, có người nhìn chằm chằm hai trái táo đỏ trên tay nàng mà chảy nước miếng, có người tự cúi đầu không để ý tới tư thế muốn liều mạng của nàng, có người nhìn xung quanh giả vờ nói chuyện.
“Hừ!" Ôm chặt hai trái táo trân quý như bảo bối, Đỗ thẩm thật cẩn thận đặt nó vào trong ngực, thiếu gia thật sự là quá tốt, nàng vẫn nghĩ thiếu gia đã sớm quên đi nàng rồi, như vậy nàng sẽ lại có lỗi với phu nhân quá cố. . . . .
Lăng Nguyệt Vụ dọc theo đường vừa đi lúc nãy tìm về Sương cư, nơi nơi là đều là những chiếc cầu nhỏ chứa nước, cảnh đẹp này tất nhiên làm cho người ta xem qua khó quên. Ngẩng đầu nhìn lên không trung, một mảnh hồng toả đầy cả Lăng Lạc cung, làm cho hắn hồi tưởng một biểu chiều vào ngày nào tháng nào năm nào đó, hắn với Lâm Tiên gặp nhau.
Lâm Tiên luôn thích mặc quần áo đơn giản, áo thun, quần jean màu xanh, nụ cười như ánh mặt trời, lần đầu hai người gặp mặt, Lâm Tiên nói với hắn, vận mệnh của họ sau này sẽ gắn liền với nhau, hắn – Thành Viên cũng chính là bạn hữu của hắn.
Cho tới bây giờ đều không có người dám tới gần Thành Viên, lần đầu tiên bị người đụng chạm, khi đó hắn mới hiểu được, thì ra thân thể của người khác có độ ấm, mà riêng Lâm Tiên luôn ấm ấm giống như phát sốt, mỗi một lần người kia tới gần, hắn luôn biết trước, nhiệt độ ôn hoà ấm áp, giống như suối nước nóng.
Buổi chiều hôm ấy cũng như bây giờ, đẹp như tranh vẽ, ngày đó bầu trời cũng như vậy, ngày đó cũng yên lặng như vậy, ngày đó cũng ôn nhu như vậy, nhưng trong lòng hắn lúc đó chỉ có nhiệm vụ, cũng không biết lúc đó cảnh sắc có bao nhiêu bồi hồi.
Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở lan can cạnh hành lang, đem hai tay đặt ở trên lan can, đôi chân nhỏ nhắn vô ý đung đưa, nhẹ nhàng thở dài trước cảnh trí mê người, trước giờ hắn không có sở thích ngắm mặt trời lặn.
Nhìn phía xa xa, bên kia hồ tựa như có một hòn non bộ đứng vững, không cao không thấp vừa đủ đẹp, một thân ảnh đỏ tươi như máu hiện lên trước mắt hắn, cuối cùng màu đỏ kia dừng lại trong chòi nghỉ mát, gió thu thổi bay, tựa hồ có người khởi tung trường bào của người nọ, Lăng Nguyệt Vụ không rõ người kia là ai, chỉ biết là một đạo bóng trắng, một đạo bóng đỏ nhất thời biến mất trước mắt, trong đình lại khôi phục cảnh sắc như trước.
“Tiểu hài tử, ngươi như thế nào lại ở đây, Nhược không dắt ngươi theo a?"
Đột nhiên một giọng nói khàn khàn ở phía sau hắn vang lên, Lăng Nguyệt Vụ không quay đầu lại cũng biết là ai, đối với người khác, hắn đã gặp qua một lần sẽ không quên được, huống chi là giọng nói, ở trong lạc viện nhỏ ngây người lâu như vậy đối với thanh âm đặc biệt mẫn cảm cũng là tự nhiên, hắn từ trước tới nay luôn thích im lặng.
“Muốn đi cùng Diệp thúc thúc qua đó ngồi không, nơi đó có rất nhiều kì hoa dị thảo mà ít người thấy qua."
Học Lăng Nguyệt Vụ Diệp Hạ ngồi trên lan can, sau đó tay rất không an phận đáp lên bả vai nhỏ nhắn của hắn, khoé miệng còn chứa hàm ý đạt được.
Lăng Nguyệt Vụ hơi nhíu mày, hắn chán ghét đụng chạm của người khác, cho dù là bằng hữu của Lăng Sương Nhược cũng vậy, nhanh như chớp rút ra tiểu đao ngọc bích trong ngực, đặt bên cạnh cổ Diệp Hạ.
Diệp Hạ nhất thời sửng sốt, trừng lớn mắt kinh ngạc, chần chừ nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu của Lăng Nguyệt Vụ, muốn dùng hai ngón kẹp ra tiểu đao trên cổ, nhưng mà càng lúc càng tới gần cổ của hắn “Tiểu, Tiểu hài tử, trò này chơi không vui, đừng đùa với tiểu đao, thức thúc giúp ngươi, giúp ngươi thu hồi được không?"
Cúi đầu ý bảo hắn lấy tay đặt ở trên vai mình ra, Diệp Hạ cười hắc hắc rồi lấy tay ra chỗ khác, nhưng lạnh lẽo trên cổ vẫn còn, hắn không dám động đậy, sợ tiểu chủ nhân không vui một cái suối sẽ phun trên cổ hắn, từ tiểu hài tử thăng cấp lên tiểu chủ nhân, Diệp Hạ thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào. . . .
Lăng Nguyệt Vụ mắt lạnh vừa nâng, nhìn bóng trắng đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Hạ, ánh mắt hai người có chút tương tự, cũng dị thường lạnh như băng, Lăng Nguyệt Vụ thu hồi tiểu đao của mình chậm rãi đi xuống lan can, Diệp Hạ khẩn trương vỗ vỗ ngực, miệng thì thầm tự nói “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. . . ."
Đột nhiên la lên một tiếng quái dị “A, Nhược, ngươi tại sao ở trong này. . . ." Tám phần là đã nhìn thấy hắn dụ dỗ con mình nên mất hừng, chà chà hai cánh tay, hôm nay thực lạnh a. . . . .Mới mùa thu thôi mà. . . . .
Lăng Nguyệt Vụ không mang biểu tình gì xoay người rời đi tên Diệp Hạ đáng ghét, nhưng một thanh âm lạnh như băng muốn gọi hắn dừng lại bước chân “Đứng lại!"
Lăng Sương Nhược nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ đặt lại tiểu đao vào ngực, lãnh âm tái hiện “Ai cho phép ngươi dùng tiểu đao, không phải nói là nguy hiểm rồi, cầm lại đây."
Lăng Sương Nhược chợt hiện lên trước mắt Lăng Nguyệt Vụ, vươn tay hướng đến hắn, Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Lăng Sương Nhược, tranh chấp giữa hai phụ tử tựa hồ lại muốn bắt đầu.
Nhưng càng đi hạ nhân càng ít, quay đầu lại, hắn lại quên đường trở về, vừa rồi Lăng Sương Nhược nói cái gì đó, không có nghe rõ.
Trời càng tối lá thu càng phiêu tán nhiều hơn, nhặt lên một mảnh lá khô vàng trên mặt đất, người khác đã qua, nhưng mình lại giữ lại, thời gian trôi qua, người kia cùng mình chết đi đang làm sao, Lâm Tiên, có cùng xuyên qua không gian không? Hay là đã đi theo vận mệnh luân hồi, lại một lần nữa làm người?
Lắc đầu không hồi tưởng quá khứ không yên bình kia, hắn đã đến trước lạc viện, kỳ thật có thể tới nơi này cũng là bằng trực giác, nơi nào người càng ít thì càng xa xôi.
Đứng ở cửa hậu viện, hắn liếc nhìn quan sát nữ nhân bận rộn trước mặt, có người thu hồi quần áo mới được giặt, có người chẻ củi, cũng có người nhặt rau, một nữ nhân nói chuyện lớn nhất trong đám đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy hắn đến thì ngừng luôn động tác múc nước, tủm một tiếng thùng gỗ rơi vào trong giếng.
“Tứ thiếu gia. . . . . ."
Thanh âm kích động từ trong miệng Đỗ thẩm đi ra, bước từng bước run rẩy đi về phía Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ giương mắt nhìn về phía nàng, nói thế nào đi nữa thì người này cũng là quan tâm chăm sóc hắn đã lâu, thuận tay rút ra trong ngực hai trái táo đỏ, bàn tay ngắn nhỏ đưa đến trước mặt Đỗ thẩm, hắn không nói lời nào.
“Tứ thiếu gia. . . . . .Đây là. . . . .Cho lão nô sao?"
Tâm tình kích động không thể diễn tả, Đỗ thẩm thanh âm càng thêm run rẩy càng thêm khó có thể phát ra tiếng, chưa từng nghĩ tới tứ thiếu gia trời sinh tính cách lạnh lùng sẽ đến hậu viện tìm nàng.
Hơi hơi gật đầu, thói quen của hắn là dùng động tác để bày tỏ, cũng có thể là thói quen của bảy năm này, tay nâng nãy giờ có chút mệt, hắn kéo bàn tay to đầy vết chai của Đỗ thẩm, đem hai trái táo đặt vào, giương mắt nhìn một lần nữa rồi buông tay, xoay người rời đi người đã chăm sóc hắn bảy năm. Hắn không biết đây là dạng cảm tình gì, tri ân báo đáp? Có lẽ chính là như vậy đi.
Đỗ thẩm mặt đầy nước mắt nhìn Lăng Nguyệt Vụ rời đi hậu viện, phía sau truyền đến rất nhiều ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kị, chính là tất cả mọi người không nói lời nào mà thôi, tất cả mọi người chỉ biết là. . . .
“Các ngươi nghe nói không, vị tứ thiếu gia này nha, nghe nói đầu óc không được bình thường." Một nữ nhân nhỏ gầy đang nhặt rau bĩu môi hướng về một nữ nhân mập mạp đang che củi mà nói.
“Ta cũng nghe nói, còn làm bị thương ngũ tiểu thư mà cung chủ yêu thương nhất, ngày đó a, ngươi không biết cung chủ vừa xuất hiện hắn liền hạ tiểu đao xuống, xem ra là sợ cung chủ, chỉ có cung chủ mới trị được kẻ điên kia. . . ."
“Ta cũng nghe nói, đứa nhỏ kia đầu óc thật sự bị điên, cầm tiểu đao hại người, sớm hay muộn cũng bị cung chủ đuổi đi. . . ."
Đỗ thẩm vừa mới lấy lại tinh thần chợt nghe mấy lời bàn tán xì xầm không ngừng về tứ thiếu gia mà nàng yêu thương nhất, “Các ngươi cái gì cũng đều không hiểu, tứ thiếu gia làm sao bị điên, tứ thiếu gia đáng yêu không biết nói, không biết cách bày tỏ như thế nào! Thì các người ở trong này mới có thể nói năng châm chọc!"
Gặp Đỗ thẩm lên tiếng tất cả mọi người ngậm miệng, có người nhìn chằm chằm hai trái táo đỏ trên tay nàng mà chảy nước miếng, có người tự cúi đầu không để ý tới tư thế muốn liều mạng của nàng, có người nhìn xung quanh giả vờ nói chuyện.
“Hừ!" Ôm chặt hai trái táo trân quý như bảo bối, Đỗ thẩm thật cẩn thận đặt nó vào trong ngực, thiếu gia thật sự là quá tốt, nàng vẫn nghĩ thiếu gia đã sớm quên đi nàng rồi, như vậy nàng sẽ lại có lỗi với phu nhân quá cố. . . . .
Lăng Nguyệt Vụ dọc theo đường vừa đi lúc nãy tìm về Sương cư, nơi nơi là đều là những chiếc cầu nhỏ chứa nước, cảnh đẹp này tất nhiên làm cho người ta xem qua khó quên. Ngẩng đầu nhìn lên không trung, một mảnh hồng toả đầy cả Lăng Lạc cung, làm cho hắn hồi tưởng một biểu chiều vào ngày nào tháng nào năm nào đó, hắn với Lâm Tiên gặp nhau.
Lâm Tiên luôn thích mặc quần áo đơn giản, áo thun, quần jean màu xanh, nụ cười như ánh mặt trời, lần đầu hai người gặp mặt, Lâm Tiên nói với hắn, vận mệnh của họ sau này sẽ gắn liền với nhau, hắn – Thành Viên cũng chính là bạn hữu của hắn.
Cho tới bây giờ đều không có người dám tới gần Thành Viên, lần đầu tiên bị người đụng chạm, khi đó hắn mới hiểu được, thì ra thân thể của người khác có độ ấm, mà riêng Lâm Tiên luôn ấm ấm giống như phát sốt, mỗi một lần người kia tới gần, hắn luôn biết trước, nhiệt độ ôn hoà ấm áp, giống như suối nước nóng.
Buổi chiều hôm ấy cũng như bây giờ, đẹp như tranh vẽ, ngày đó bầu trời cũng như vậy, ngày đó cũng yên lặng như vậy, ngày đó cũng ôn nhu như vậy, nhưng trong lòng hắn lúc đó chỉ có nhiệm vụ, cũng không biết lúc đó cảnh sắc có bao nhiêu bồi hồi.
Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở lan can cạnh hành lang, đem hai tay đặt ở trên lan can, đôi chân nhỏ nhắn vô ý đung đưa, nhẹ nhàng thở dài trước cảnh trí mê người, trước giờ hắn không có sở thích ngắm mặt trời lặn.
Nhìn phía xa xa, bên kia hồ tựa như có một hòn non bộ đứng vững, không cao không thấp vừa đủ đẹp, một thân ảnh đỏ tươi như máu hiện lên trước mắt hắn, cuối cùng màu đỏ kia dừng lại trong chòi nghỉ mát, gió thu thổi bay, tựa hồ có người khởi tung trường bào của người nọ, Lăng Nguyệt Vụ không rõ người kia là ai, chỉ biết là một đạo bóng trắng, một đạo bóng đỏ nhất thời biến mất trước mắt, trong đình lại khôi phục cảnh sắc như trước.
“Tiểu hài tử, ngươi như thế nào lại ở đây, Nhược không dắt ngươi theo a?"
Đột nhiên một giọng nói khàn khàn ở phía sau hắn vang lên, Lăng Nguyệt Vụ không quay đầu lại cũng biết là ai, đối với người khác, hắn đã gặp qua một lần sẽ không quên được, huống chi là giọng nói, ở trong lạc viện nhỏ ngây người lâu như vậy đối với thanh âm đặc biệt mẫn cảm cũng là tự nhiên, hắn từ trước tới nay luôn thích im lặng.
“Muốn đi cùng Diệp thúc thúc qua đó ngồi không, nơi đó có rất nhiều kì hoa dị thảo mà ít người thấy qua."
Học Lăng Nguyệt Vụ Diệp Hạ ngồi trên lan can, sau đó tay rất không an phận đáp lên bả vai nhỏ nhắn của hắn, khoé miệng còn chứa hàm ý đạt được.
Lăng Nguyệt Vụ hơi nhíu mày, hắn chán ghét đụng chạm của người khác, cho dù là bằng hữu của Lăng Sương Nhược cũng vậy, nhanh như chớp rút ra tiểu đao ngọc bích trong ngực, đặt bên cạnh cổ Diệp Hạ.
Diệp Hạ nhất thời sửng sốt, trừng lớn mắt kinh ngạc, chần chừ nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu của Lăng Nguyệt Vụ, muốn dùng hai ngón kẹp ra tiểu đao trên cổ, nhưng mà càng lúc càng tới gần cổ của hắn “Tiểu, Tiểu hài tử, trò này chơi không vui, đừng đùa với tiểu đao, thức thúc giúp ngươi, giúp ngươi thu hồi được không?"
Cúi đầu ý bảo hắn lấy tay đặt ở trên vai mình ra, Diệp Hạ cười hắc hắc rồi lấy tay ra chỗ khác, nhưng lạnh lẽo trên cổ vẫn còn, hắn không dám động đậy, sợ tiểu chủ nhân không vui một cái suối sẽ phun trên cổ hắn, từ tiểu hài tử thăng cấp lên tiểu chủ nhân, Diệp Hạ thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào. . . .
Lăng Nguyệt Vụ mắt lạnh vừa nâng, nhìn bóng trắng đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Hạ, ánh mắt hai người có chút tương tự, cũng dị thường lạnh như băng, Lăng Nguyệt Vụ thu hồi tiểu đao của mình chậm rãi đi xuống lan can, Diệp Hạ khẩn trương vỗ vỗ ngực, miệng thì thầm tự nói “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. . . ."
Đột nhiên la lên một tiếng quái dị “A, Nhược, ngươi tại sao ở trong này. . . ." Tám phần là đã nhìn thấy hắn dụ dỗ con mình nên mất hừng, chà chà hai cánh tay, hôm nay thực lạnh a. . . . .Mới mùa thu thôi mà. . . . .
Lăng Nguyệt Vụ không mang biểu tình gì xoay người rời đi tên Diệp Hạ đáng ghét, nhưng một thanh âm lạnh như băng muốn gọi hắn dừng lại bước chân “Đứng lại!"
Lăng Sương Nhược nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ đặt lại tiểu đao vào ngực, lãnh âm tái hiện “Ai cho phép ngươi dùng tiểu đao, không phải nói là nguy hiểm rồi, cầm lại đây."
Lăng Sương Nhược chợt hiện lên trước mắt Lăng Nguyệt Vụ, vươn tay hướng đến hắn, Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Lăng Sương Nhược, tranh chấp giữa hai phụ tử tựa hồ lại muốn bắt đầu.
Tác giả :
không rõ