Tàn Tồn
Chương 13
Trên giang hồ có người xưng nhất cung nhất ma bá chủ thiên hạ, nhất cung đương nhiên chính là Lăng Lạc cung của Lăng Sương Nhược, mà nhất ma nhất định là Nhật Hồng giáo, người trong thiên hạ nghe thấy hai tổ chức đó không hẹn mà cùng thở dài. Tuy rằng là hai phe ở hai phái, nhưng bọn họ cũng là một cái ở đông một cái ở tây, hơn nữa nghe nói cung chủ của hai bên đã từng gặp nhau.
Có người nói bọn họ võ công tương xứng, có người nói bọn họ quan hệ chặt chẽ đến mức có thể tính đến chuyện tấn công triều đình, cũng có người nói bọn họ đối địch lẫn nhau, cũng có người nói bọn họ vì nữ nhân vung tay, có người nói bọn họ vì giang hồ đệ nhất mỹ nhân đến mức đánh nhau, mỹ nhân này tự nhiên không phải nữ nhân.
Có tài năng có thể xưng là mỹ nhân ở Lăng Lạc cung cho dù là tiên nữ trên trời cũng không đủ, tất cả điều này đều là người trong giang hồ trong lúc đàm đạo tửu trà nói ra, sự thật chân tướng như thế nào cũng chỉ có đương sự mới có thể biết.
Lăng Nguyệt Vụ lẳng lặng khoanh tay đứng ở cạnh cây cột nhìn chằm chằm cảnh tượng lá mùa thu rơi rụng, thân mình nho nhỏ đã sớm bị kiến trúc cao lớn mai một, từ ngày sau khi sự cố tiểu đao xảy ra, chung quanh hắn trong vòng một trăm thước cơ hồ là nhìn không thấy thứ vũ khí linh tinh nào.
Theo vài vị phu nhân bà tám giải thích là cung chủ sợ tên điên tứ thiếu gia lại lấy đao, thương tổn thân nhân của cung chủ, mà theo quan sát của hạ nhân cho rằng cung chủ thu hồi vũ khí của tứ thiếu gia hoàn toàn là vì tự bảo vệ mình, nhưng cung chủ võ công cao cường như vậy làm sao tứ thiếu gia nhỏ nhắn kia có thể làm hại cung chủ, kết luận là chỉ do người trong Lăng Lạc cung nhàm chán kiếm chuyện phiếm để nói mà thôi.
Những chiếc lá khô vàng hạ xuống, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh, cuối cùng ở dưới làn gió lay biến thành một mảnh, cũng chính là cảnh sắc Lăng Nguyệt Vụ đang nhìn thấy. Nhưng cảnh sắc này vẫn không nhập vào con ngươi đen lay láy kia được, lãnh ý tự nhiên trên người phát ra, Lăng Sương Nhược tưởng rằng giấu đi không cho hắn tìm đến bả đao thì hắn sẽ không tìm thấy sao, sờ sờ bạc vật cứng rắn trong ngực, đáy lòng lạnh lùng hừ một tiếng.
Muốn tự sát có gì khó, chỉ cần cắn đầu lưỡi, nhưng trong đầu hắn hiện tại không có ý niệm muốn chết, chọn lựa binh khí trong phòng, rút ra một tiểu đao chứa ngọc bích, hắn không phải ngu đến mức Lăng Sương Nhược làm gì mình cũng ngu ngốc làm theo, cho dù quan hệ huyết thống của bọn họ là giống nhau.
Kỳ thật hôm nay hắn phải vểnh đầu ngồi học, phu tử Dương Tử đang giảng đến một nửa thì rời đi, hắn Lăng Nguyệt Vụ cũng đi, mấy huynh đệ tỷ muội kia mở miệng kêu to hắn, không cần phải nói Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên là không nghe thấy, hơn nữa hắn cũng chán ghét làm ồn.
Hôm nay là ngày thứ ba Lăng Sương Nhược phái người thu hồi tất cả kiếm, vũ khí sắc bén, cũng là ngày thứ tư hắn đi học. Đi đến dưới cây thụ lá khô lả tả rơi, ngẩng đầu nhìn, nơi này thực im lặng, hắn không biết thuộc bộ phận nào của Lăng Lạc cung, bên cạnh là một cây tùng ngọn xanh biếc, thật sự là một tổ hợp kì quái.
Tay ngắn chân ngắn, hắn cố hết sức bám theo nhánh cây dọc thân cây để leo đến nơi cao nhất ít ai biết đến.
Hắn thích cảm giác đứng ở chỗ cao, không phải trên cao nhìn xuống, mặt khác cho người ta một loại cảm giác an toàn, ít nhất hắn sẽ không cảm giác được sau lưng đột nhiên có người tập kích hắn.
Lại là một buổi chiều không có ăn cơm trưa, tựa vào trên thân cây, thừa dịp lá tùng dày đặc đem thân thể nho nhỏ của hắn che ở trong cây cối âm u, bán tỉnh bán ngủ nhắm mắt lại, ngủ trưa mới là quan trọng nhất, đây là bởi vì thói quen dinh dưỡng lúc trước tạo thành, chỉ có như vậy mới không cảm giác được đã đói bụng.
Trước khi ngủ trong lòng hắn nghĩ một câu, ôm ấp của Lăng Sương Nhược là thoải mái nhất, chỉ tiếc tên đó không ở đây.
Lăng Sương Nhược cùng với cấp dưới mới từ bên ngoài trở về, Nam Cung Phó hiển nhiên là không thể thiếu, hắn chỉ khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ mới không đi theo Lăng Sương Nhược, gần đây hắn cảm thấy ở Lăng Lạc cung không ít trò hay có thể xem, không thể bỏ qua một đoạn nào, cái tên Diệp Hạ kia sẽ không nói cho hắn cụ thể chi tiết.
Bọn họ trở về hơi trễ, đương nhiên thời gian ăn cơm so với bình thường chậm không ít. Mấy môn chủ vừa đi theo Lăng Sương Nhược trở về lẳng lặng chờ cung chủ của bọn họ mở miệng nói ăn cơm.
Chính lúc Lăng Sương Nhược vừa định mở miệng thì nghe bên ngoài vang vào tiếng của người lớn và con nít, con nít đương nhiên hắn biết là con trai và con gái của hắn, mà người lớn cũng chính là Dương Tử phu tử.
Tất cả mọi người vào đại sảnh gặp Lăng Sương Nhược, cấp phụ thân thỉnh an, cấp cung chủ vấn an, nhưng Lăng Sương Nhược càng nghe lời nói của bọn họ mặt lại càng trầm.
“Các ngươi đây là đi nơi nào?"
“Phụ thân, Dương Tử phu tử mang chúng con đi quan sát thực vật trong vườn, giảng giải cho nữ nhi cùng đệ đệ thực vật nào có thể sử dụng." Ở trước mặt Lăng Sương Nhược, con gái trưởng tự tin nhất mở miệng, giải thích cho phụ thân tình huống trước mặt, nương nói muốn phụ thân càng nhiều chú ý thì phải chủ động hơn so với các đệ đệ muội muội khác.
“Ân." Lăng Sương Nhược gật đầu, đôi mắt đẹp lạnh như băng chợt hiện hàn quang bắn thẳng lên người Dương Tử phu tử, chỉ thấy Dương Tử không sợ, bình tĩnh đứng ở tại chỗ nhìn Lăng Sương Nhược mỉm cười.
“Nếu cung chủ cùng môn chủ dùng cơm vậy tiểu nhân sẽ không quấy rầy mọi người." Dương Tử nghĩ hàn quang của Lăng Sương Nhược là vì hắn mang đệ tử đến quấy rầy bọn họ, cho nên mỉm cười thật có lỗi.
“Vụ nhi đâu?"
Lãnh âm tái hiện, cơ hồ có thể đem thân mình nho nhỏ của hai đứa con sợ tới mức phát run, mà cả con gái lớn tâm cũng run rẩy, tay cũng run rẩy.
Nụ cười trên mặt Dương Tử đột nhiên cứng lại, khoé miệng cũng run rẩy, câm miệng không thể nói, thật mất mặt!
Đương nhiên, trong Lăng Lạc cung từ người già tám mươi tuổi cho tới tiểu hài tử ba tuổi đều biết có tên điên tứ thiếu gia câm điếc, nhưng các vị môn chủ ngồi trước bàn vừa mới cùng cung chủ hồi cung tất nhiên là không hiểu ra sao, ai là Vụ nhi?
“Tại sao không thấy Vụ nhi?"
Thấy không có người trả lời, âm điệu của Lăng Sương Nhược lại trầm xuống vài phần, lạnh lùng không phải là giả, chỉ là ở trước mặt Lăng Nguyệt Vụ còn kém một chút mà thôi, ai kêu Lăng Nguyệt Vụ so với bọn hắn sống nhiều hơn một đời, trải qua cũng không giống nhau.
“Cha, cha, Tứ đệ, Tứ đệ, hắn, hắn, trong giờ học tự mình chạy đi, không biết đi, nơi nào."
Con thứ ba Lăng Tiêm cúi nửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi hồng lên trở nên trắng bệch làm người ta thương xót, thực gian nan mới đem lời mình muốn nói đưa ra miệng, kỳ thật nhớ rõ là Tứ đệ quang minh chính đại rời đi lớp học, chỉ là hắn sợ phụ thân.
“Phái người đi tìm."
Hơi thở lạnh lùng dập dềnh ở bàn cơm, gió ở trước mặt mọi người gào thét, Lăng Sương Nhược thân hình chợt lóe không biết tung tích, lưu lại cấp dưới mấy tên lộc cộc bụng đói sửng sờ tại chỗ, cung chủ của bọn họ không động đũa làm sao bọn họ có thể động, tự nhiên lại đi tìm cái gọi là “Vụ nhi", nhưng người tên là Vụ nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể làm cho cung chủ của bọn họ cấp bách như vậy, Lăng Sương Nhược vừa rồi cho bọn họ cái cảm giác chính là sốt ruột.
Nam Cung Phó vẫn chưa mở miệng, trong mắt thoáng hiện tinh ranh, lại có chuyện vui đáng xem xảy ra, có nên báo cho Diệp Hạ biết chuyện tốt này không, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là bỏ mặc.
Lập tức, tất cả môn chủ đều kéo thân thể một ngày một đêm không ngủ thay cung chủ của bọn họ phục mệnh, tìm một thánh nhân chưa thấy qua lần nào chỉ biết có duy nhất cái tên.
Mới vừa ngủ không lâu, Lăng Nguyệt Vụ chợt nghe đến âm thanh nghị luận, thật ồn ào, tại sao không thể nào ngủ ngon, chẳng lẽ hắn phải trở lại Lạc viện ngày xưa để ngủ trưa, kỳ thật kia cũng không phải không được.
Dụi dụi đôi mắt to lim dim buồn ngủ, sau khi tính khoảng cách vừa đủ, chậm rãi đi xuống. Đứng ở sau cây hắn chỉ thấy rất nhiều người thần sắc hoang mang rối loạn không biết tìm cái gì.
Sớm hay muộn những người này cũng đem hắn đuổi ra Lăng Lạc cung, không để ý tới ánh mắt của hạ nhân từ từ ở sau cây đi ra, đám hạ nhân đứng tại chỗ tìm kiếm trừng lớn mắt nhìn thân mình nho nhỏ đáng yêu của Lăng Nguyệt Vụ, còn có quần áo bình thường trên người hắn . . .
Không biết là ai lớn tiếng thét lên, “Tứ thiếu gia tìm được rồi!"
Mặt nhăn mày nhíu trừng mắt nhìn người hầu đang hưng phấn chạy tới kia, lập tức tất cả người nhìn thấy hắn không vì nguyên do nào lui về phía sau lưng đem đường tặng cho con người khí thế bức người này, hoàn toàn không thể kém hơn so với cung chủ, có lẽ là chỉ có hơn chứ không kém.
Lăng Nguyệt Vụ bất đắc dĩ bước từng bước nhỏ rời đi trước mặt mọi người, nhưng bọn hắn lại thần sắc khẩn trương đi theo phía sau hắn, bước cách hắn xa mười bước, hắn có bệnh truyền nhiễm sao?
Bước chân ổn định, một đạo bóng trắng quen thuộc chợt hiện ra đập vào trước mặt, hương khí quen thuộc thổi vào hơi thở, từ nay về sau, rốt cuộc hắn cũng biết được cái gì gọi là nghe tiếng biết người nào đến.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi lại không đi theo phu tử đi học, đã chạy đi đâu?"
Bốn ngày đi học ba ngày chạy trốn không thấy bóng người, trong đó sau cái ngày xảy ra sự kiện tiểu đao, cũng là duy nhất một lần hắn an phận, nguyên nhân rất đơn giản, Lăng đại cung chủ ngay tại bên người hắn tự mình giám sát.
Lăng Sương Nhược rõ ràng là khẩu khí không tốt lắm đem toàn thân con người Lăng Nguyệt Vụ trên dưới không một chút sợ hãi ôm vài trong lòng, các vị môn chủ theo sát phía sau hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy được thần thánh phương nào mà bọn họ phải tìm . . .Một tiểu hài tử bé nhỏ, phấn phấn hồng hồng?
Lăng Nguyệt Vụ không nói gì, ôm cổ Lăng Sương Nhược, hương bạc hà phiêu bồng từ người đối phương truyền đến, thật là thoải mái, làm cho tinh thần sảng khoái, hoàn toàn xem người trước mặt hắn là không tồn tại.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi có phải là muốn ta tức giận mới có thể nói chuyện?"
Kỳ thật Lăng Sương Nhược hiện tại đã muốn không vui, tiểu quỷ này tại sao lại làm cho hắn cảm giác muốn lo lắng, không tự chủ được mà đi lo lắng, mới ra cửa không bao lâu hắn liền hối hận không dẫn theo tên này.
Lăng Nguyệt Vụ tức giận liếc mắt một cái, thản nhiên, tao nhã nói một câu không quan trọng, chỉ có bọn họ hai người mới nghe thấy, “Đói bụng."
Thật lâu sau, Lăng Sương Nhược đứng tại chỗ thật lâu, trừng mắt nhìn Lăng Nguyệt Vụ thật lâu, mới tuôn ra một câu. “Tiểu hài tử muốn chết ngươi, vừa rồi rốt cuộc chạy đi đâu."
Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên sẽ không nói cho tên kia biết chỉ vì hắn đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn kết quả lạc đường, sau đó nghĩ rằng thông qua ngủ có thể quên cảm giác đói, những lời này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, có bao nhiêu câu mà hắn nói vượt qua hai mươi chữ đâu?
Không để ý tới Lăng Sương Nhược đang phát ra từng trận lãnh ý như trời đông giá rét, Lăng Nguyệt Vụ đem hai cái má bị gió thổi lạnh áp lên cổ Lăng Sương Nhược, động tác này làm cho tất cả môn chủ ở đây sắp khôi phục tinh thần tiếp tục muốn ngất xỉu, vừa rồi nhất định là bọn họ hoa mắt, cái tiểu hài tử kia đùa giỡn cung chủ của bọn họ. . .
Lăng Sương Nhược biết tên Lăng Nguyệt Vụ này, đứa con hoàn toàn có quan hệ huyết thống với hắn hiện tại không có khả năng nói nữa, trừ phi được ăn no, vận khí nhấc chân dùng khinh công trở lại nhà ăn vừa rồi, đương nhiên các vị môn chủ cũng đi theo trở về, nhưng khi bọn họ trở về, tiểu tử làm cung chủ tức giận đang ngồi trên đùi cung chủ, dùng thìa múc từng ngụm súp trong bát tao nhã uống.
“Nếu ngươi chơi đùa mất tích lần nữa xem ta như thế nào trừng phạt ngươi." Gương mặt lạnh lùng nhìn thân hình nhỏ nhắn hạ mệnh lệnh.
Một cái liếc mắt xem thường quét về phía lãnh nhan cung chủ, đứa bé tiếp tục ăn cơm, ăn no mới có khí lực đi làm chuyện khác.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi rốt cuộc có nghe ta đang nói chuyện hay không?"
Dù cho người có tính tình thế nào cũng bị thái độ của hắn làm cho tức giận, các vị môn chủ đều chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt mình, sợ cung chủ tức giận tung luôn cái bàn, bọn họ lần đầu tiên nhìn cung chủ lạnh đến như thế, mà tiểu hài tử ngồi trong lòng hắn thế nhưng còn có thể bình yên nuốt trôi cơm, thật sự là rất kỳ quái.
“Lăng Sương Nhược, câm miệng."
Mọi người ngây ngốc, mỹ nam tử y phục màu lam ngồi một bên xem diễn che miệng cười, không ai khác là Nam Cung phó.
Có người nói bọn họ võ công tương xứng, có người nói bọn họ quan hệ chặt chẽ đến mức có thể tính đến chuyện tấn công triều đình, cũng có người nói bọn họ đối địch lẫn nhau, cũng có người nói bọn họ vì nữ nhân vung tay, có người nói bọn họ vì giang hồ đệ nhất mỹ nhân đến mức đánh nhau, mỹ nhân này tự nhiên không phải nữ nhân.
Có tài năng có thể xưng là mỹ nhân ở Lăng Lạc cung cho dù là tiên nữ trên trời cũng không đủ, tất cả điều này đều là người trong giang hồ trong lúc đàm đạo tửu trà nói ra, sự thật chân tướng như thế nào cũng chỉ có đương sự mới có thể biết.
Lăng Nguyệt Vụ lẳng lặng khoanh tay đứng ở cạnh cây cột nhìn chằm chằm cảnh tượng lá mùa thu rơi rụng, thân mình nho nhỏ đã sớm bị kiến trúc cao lớn mai một, từ ngày sau khi sự cố tiểu đao xảy ra, chung quanh hắn trong vòng một trăm thước cơ hồ là nhìn không thấy thứ vũ khí linh tinh nào.
Theo vài vị phu nhân bà tám giải thích là cung chủ sợ tên điên tứ thiếu gia lại lấy đao, thương tổn thân nhân của cung chủ, mà theo quan sát của hạ nhân cho rằng cung chủ thu hồi vũ khí của tứ thiếu gia hoàn toàn là vì tự bảo vệ mình, nhưng cung chủ võ công cao cường như vậy làm sao tứ thiếu gia nhỏ nhắn kia có thể làm hại cung chủ, kết luận là chỉ do người trong Lăng Lạc cung nhàm chán kiếm chuyện phiếm để nói mà thôi.
Những chiếc lá khô vàng hạ xuống, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh, cuối cùng ở dưới làn gió lay biến thành một mảnh, cũng chính là cảnh sắc Lăng Nguyệt Vụ đang nhìn thấy. Nhưng cảnh sắc này vẫn không nhập vào con ngươi đen lay láy kia được, lãnh ý tự nhiên trên người phát ra, Lăng Sương Nhược tưởng rằng giấu đi không cho hắn tìm đến bả đao thì hắn sẽ không tìm thấy sao, sờ sờ bạc vật cứng rắn trong ngực, đáy lòng lạnh lùng hừ một tiếng.
Muốn tự sát có gì khó, chỉ cần cắn đầu lưỡi, nhưng trong đầu hắn hiện tại không có ý niệm muốn chết, chọn lựa binh khí trong phòng, rút ra một tiểu đao chứa ngọc bích, hắn không phải ngu đến mức Lăng Sương Nhược làm gì mình cũng ngu ngốc làm theo, cho dù quan hệ huyết thống của bọn họ là giống nhau.
Kỳ thật hôm nay hắn phải vểnh đầu ngồi học, phu tử Dương Tử đang giảng đến một nửa thì rời đi, hắn Lăng Nguyệt Vụ cũng đi, mấy huynh đệ tỷ muội kia mở miệng kêu to hắn, không cần phải nói Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên là không nghe thấy, hơn nữa hắn cũng chán ghét làm ồn.
Hôm nay là ngày thứ ba Lăng Sương Nhược phái người thu hồi tất cả kiếm, vũ khí sắc bén, cũng là ngày thứ tư hắn đi học. Đi đến dưới cây thụ lá khô lả tả rơi, ngẩng đầu nhìn, nơi này thực im lặng, hắn không biết thuộc bộ phận nào của Lăng Lạc cung, bên cạnh là một cây tùng ngọn xanh biếc, thật sự là một tổ hợp kì quái.
Tay ngắn chân ngắn, hắn cố hết sức bám theo nhánh cây dọc thân cây để leo đến nơi cao nhất ít ai biết đến.
Hắn thích cảm giác đứng ở chỗ cao, không phải trên cao nhìn xuống, mặt khác cho người ta một loại cảm giác an toàn, ít nhất hắn sẽ không cảm giác được sau lưng đột nhiên có người tập kích hắn.
Lại là một buổi chiều không có ăn cơm trưa, tựa vào trên thân cây, thừa dịp lá tùng dày đặc đem thân thể nho nhỏ của hắn che ở trong cây cối âm u, bán tỉnh bán ngủ nhắm mắt lại, ngủ trưa mới là quan trọng nhất, đây là bởi vì thói quen dinh dưỡng lúc trước tạo thành, chỉ có như vậy mới không cảm giác được đã đói bụng.
Trước khi ngủ trong lòng hắn nghĩ một câu, ôm ấp của Lăng Sương Nhược là thoải mái nhất, chỉ tiếc tên đó không ở đây.
Lăng Sương Nhược cùng với cấp dưới mới từ bên ngoài trở về, Nam Cung Phó hiển nhiên là không thể thiếu, hắn chỉ khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ mới không đi theo Lăng Sương Nhược, gần đây hắn cảm thấy ở Lăng Lạc cung không ít trò hay có thể xem, không thể bỏ qua một đoạn nào, cái tên Diệp Hạ kia sẽ không nói cho hắn cụ thể chi tiết.
Bọn họ trở về hơi trễ, đương nhiên thời gian ăn cơm so với bình thường chậm không ít. Mấy môn chủ vừa đi theo Lăng Sương Nhược trở về lẳng lặng chờ cung chủ của bọn họ mở miệng nói ăn cơm.
Chính lúc Lăng Sương Nhược vừa định mở miệng thì nghe bên ngoài vang vào tiếng của người lớn và con nít, con nít đương nhiên hắn biết là con trai và con gái của hắn, mà người lớn cũng chính là Dương Tử phu tử.
Tất cả mọi người vào đại sảnh gặp Lăng Sương Nhược, cấp phụ thân thỉnh an, cấp cung chủ vấn an, nhưng Lăng Sương Nhược càng nghe lời nói của bọn họ mặt lại càng trầm.
“Các ngươi đây là đi nơi nào?"
“Phụ thân, Dương Tử phu tử mang chúng con đi quan sát thực vật trong vườn, giảng giải cho nữ nhi cùng đệ đệ thực vật nào có thể sử dụng." Ở trước mặt Lăng Sương Nhược, con gái trưởng tự tin nhất mở miệng, giải thích cho phụ thân tình huống trước mặt, nương nói muốn phụ thân càng nhiều chú ý thì phải chủ động hơn so với các đệ đệ muội muội khác.
“Ân." Lăng Sương Nhược gật đầu, đôi mắt đẹp lạnh như băng chợt hiện hàn quang bắn thẳng lên người Dương Tử phu tử, chỉ thấy Dương Tử không sợ, bình tĩnh đứng ở tại chỗ nhìn Lăng Sương Nhược mỉm cười.
“Nếu cung chủ cùng môn chủ dùng cơm vậy tiểu nhân sẽ không quấy rầy mọi người." Dương Tử nghĩ hàn quang của Lăng Sương Nhược là vì hắn mang đệ tử đến quấy rầy bọn họ, cho nên mỉm cười thật có lỗi.
“Vụ nhi đâu?"
Lãnh âm tái hiện, cơ hồ có thể đem thân mình nho nhỏ của hai đứa con sợ tới mức phát run, mà cả con gái lớn tâm cũng run rẩy, tay cũng run rẩy.
Nụ cười trên mặt Dương Tử đột nhiên cứng lại, khoé miệng cũng run rẩy, câm miệng không thể nói, thật mất mặt!
Đương nhiên, trong Lăng Lạc cung từ người già tám mươi tuổi cho tới tiểu hài tử ba tuổi đều biết có tên điên tứ thiếu gia câm điếc, nhưng các vị môn chủ ngồi trước bàn vừa mới cùng cung chủ hồi cung tất nhiên là không hiểu ra sao, ai là Vụ nhi?
“Tại sao không thấy Vụ nhi?"
Thấy không có người trả lời, âm điệu của Lăng Sương Nhược lại trầm xuống vài phần, lạnh lùng không phải là giả, chỉ là ở trước mặt Lăng Nguyệt Vụ còn kém một chút mà thôi, ai kêu Lăng Nguyệt Vụ so với bọn hắn sống nhiều hơn một đời, trải qua cũng không giống nhau.
“Cha, cha, Tứ đệ, Tứ đệ, hắn, hắn, trong giờ học tự mình chạy đi, không biết đi, nơi nào."
Con thứ ba Lăng Tiêm cúi nửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi hồng lên trở nên trắng bệch làm người ta thương xót, thực gian nan mới đem lời mình muốn nói đưa ra miệng, kỳ thật nhớ rõ là Tứ đệ quang minh chính đại rời đi lớp học, chỉ là hắn sợ phụ thân.
“Phái người đi tìm."
Hơi thở lạnh lùng dập dềnh ở bàn cơm, gió ở trước mặt mọi người gào thét, Lăng Sương Nhược thân hình chợt lóe không biết tung tích, lưu lại cấp dưới mấy tên lộc cộc bụng đói sửng sờ tại chỗ, cung chủ của bọn họ không động đũa làm sao bọn họ có thể động, tự nhiên lại đi tìm cái gọi là “Vụ nhi", nhưng người tên là Vụ nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể làm cho cung chủ của bọn họ cấp bách như vậy, Lăng Sương Nhược vừa rồi cho bọn họ cái cảm giác chính là sốt ruột.
Nam Cung Phó vẫn chưa mở miệng, trong mắt thoáng hiện tinh ranh, lại có chuyện vui đáng xem xảy ra, có nên báo cho Diệp Hạ biết chuyện tốt này không, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là bỏ mặc.
Lập tức, tất cả môn chủ đều kéo thân thể một ngày một đêm không ngủ thay cung chủ của bọn họ phục mệnh, tìm một thánh nhân chưa thấy qua lần nào chỉ biết có duy nhất cái tên.
Mới vừa ngủ không lâu, Lăng Nguyệt Vụ chợt nghe đến âm thanh nghị luận, thật ồn ào, tại sao không thể nào ngủ ngon, chẳng lẽ hắn phải trở lại Lạc viện ngày xưa để ngủ trưa, kỳ thật kia cũng không phải không được.
Dụi dụi đôi mắt to lim dim buồn ngủ, sau khi tính khoảng cách vừa đủ, chậm rãi đi xuống. Đứng ở sau cây hắn chỉ thấy rất nhiều người thần sắc hoang mang rối loạn không biết tìm cái gì.
Sớm hay muộn những người này cũng đem hắn đuổi ra Lăng Lạc cung, không để ý tới ánh mắt của hạ nhân từ từ ở sau cây đi ra, đám hạ nhân đứng tại chỗ tìm kiếm trừng lớn mắt nhìn thân mình nho nhỏ đáng yêu của Lăng Nguyệt Vụ, còn có quần áo bình thường trên người hắn . . .
Không biết là ai lớn tiếng thét lên, “Tứ thiếu gia tìm được rồi!"
Mặt nhăn mày nhíu trừng mắt nhìn người hầu đang hưng phấn chạy tới kia, lập tức tất cả người nhìn thấy hắn không vì nguyên do nào lui về phía sau lưng đem đường tặng cho con người khí thế bức người này, hoàn toàn không thể kém hơn so với cung chủ, có lẽ là chỉ có hơn chứ không kém.
Lăng Nguyệt Vụ bất đắc dĩ bước từng bước nhỏ rời đi trước mặt mọi người, nhưng bọn hắn lại thần sắc khẩn trương đi theo phía sau hắn, bước cách hắn xa mười bước, hắn có bệnh truyền nhiễm sao?
Bước chân ổn định, một đạo bóng trắng quen thuộc chợt hiện ra đập vào trước mặt, hương khí quen thuộc thổi vào hơi thở, từ nay về sau, rốt cuộc hắn cũng biết được cái gì gọi là nghe tiếng biết người nào đến.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi lại không đi theo phu tử đi học, đã chạy đi đâu?"
Bốn ngày đi học ba ngày chạy trốn không thấy bóng người, trong đó sau cái ngày xảy ra sự kiện tiểu đao, cũng là duy nhất một lần hắn an phận, nguyên nhân rất đơn giản, Lăng đại cung chủ ngay tại bên người hắn tự mình giám sát.
Lăng Sương Nhược rõ ràng là khẩu khí không tốt lắm đem toàn thân con người Lăng Nguyệt Vụ trên dưới không một chút sợ hãi ôm vài trong lòng, các vị môn chủ theo sát phía sau hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy được thần thánh phương nào mà bọn họ phải tìm . . .Một tiểu hài tử bé nhỏ, phấn phấn hồng hồng?
Lăng Nguyệt Vụ không nói gì, ôm cổ Lăng Sương Nhược, hương bạc hà phiêu bồng từ người đối phương truyền đến, thật là thoải mái, làm cho tinh thần sảng khoái, hoàn toàn xem người trước mặt hắn là không tồn tại.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi có phải là muốn ta tức giận mới có thể nói chuyện?"
Kỳ thật Lăng Sương Nhược hiện tại đã muốn không vui, tiểu quỷ này tại sao lại làm cho hắn cảm giác muốn lo lắng, không tự chủ được mà đi lo lắng, mới ra cửa không bao lâu hắn liền hối hận không dẫn theo tên này.
Lăng Nguyệt Vụ tức giận liếc mắt một cái, thản nhiên, tao nhã nói một câu không quan trọng, chỉ có bọn họ hai người mới nghe thấy, “Đói bụng."
Thật lâu sau, Lăng Sương Nhược đứng tại chỗ thật lâu, trừng mắt nhìn Lăng Nguyệt Vụ thật lâu, mới tuôn ra một câu. “Tiểu hài tử muốn chết ngươi, vừa rồi rốt cuộc chạy đi đâu."
Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên sẽ không nói cho tên kia biết chỉ vì hắn đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn kết quả lạc đường, sau đó nghĩ rằng thông qua ngủ có thể quên cảm giác đói, những lời này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, có bao nhiêu câu mà hắn nói vượt qua hai mươi chữ đâu?
Không để ý tới Lăng Sương Nhược đang phát ra từng trận lãnh ý như trời đông giá rét, Lăng Nguyệt Vụ đem hai cái má bị gió thổi lạnh áp lên cổ Lăng Sương Nhược, động tác này làm cho tất cả môn chủ ở đây sắp khôi phục tinh thần tiếp tục muốn ngất xỉu, vừa rồi nhất định là bọn họ hoa mắt, cái tiểu hài tử kia đùa giỡn cung chủ của bọn họ. . .
Lăng Sương Nhược biết tên Lăng Nguyệt Vụ này, đứa con hoàn toàn có quan hệ huyết thống với hắn hiện tại không có khả năng nói nữa, trừ phi được ăn no, vận khí nhấc chân dùng khinh công trở lại nhà ăn vừa rồi, đương nhiên các vị môn chủ cũng đi theo trở về, nhưng khi bọn họ trở về, tiểu tử làm cung chủ tức giận đang ngồi trên đùi cung chủ, dùng thìa múc từng ngụm súp trong bát tao nhã uống.
“Nếu ngươi chơi đùa mất tích lần nữa xem ta như thế nào trừng phạt ngươi." Gương mặt lạnh lùng nhìn thân hình nhỏ nhắn hạ mệnh lệnh.
Một cái liếc mắt xem thường quét về phía lãnh nhan cung chủ, đứa bé tiếp tục ăn cơm, ăn no mới có khí lực đi làm chuyện khác.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi rốt cuộc có nghe ta đang nói chuyện hay không?"
Dù cho người có tính tình thế nào cũng bị thái độ của hắn làm cho tức giận, các vị môn chủ đều chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt mình, sợ cung chủ tức giận tung luôn cái bàn, bọn họ lần đầu tiên nhìn cung chủ lạnh đến như thế, mà tiểu hài tử ngồi trong lòng hắn thế nhưng còn có thể bình yên nuốt trôi cơm, thật sự là rất kỳ quái.
“Lăng Sương Nhược, câm miệng."
Mọi người ngây ngốc, mỹ nam tử y phục màu lam ngồi một bên xem diễn che miệng cười, không ai khác là Nam Cung phó.
Tác giả :
không rõ