Tán Tỉnh Cô Nàng Xấu Hổ

Chương 5

Cổ Tiểu Lục tự thay quần áo âu phục dành cho buổi tối, tự trang điểm rồi đến phòng làm việc của Ngự Diễm trình diện, bài học hôm nay là cô phải tự chọn trang phục và trang điểm sau đó Ngự Diễm anh sẽ dẫn cô đến hà hàng cao cấp để thực tập, giúp cô làm quen với lễ nghi trên bàn ăn,nhưng bất quá Cổ Tiểu Lục đang rất hưng phấn chờ mong được Ngự Diễm anh khen trang phục cô chọn hôm ny ai ngờ vừa thấy mặt đã bị anh ta chê té tát nên cô cảm thấy suy sụp cúi mặt xuống tâm tình rất là bất mãn.

“Cô lại tự biến mình thành cái dạng gì đây? Như thế nào mà cô có thể thành ra như vậy? cô tưởng cô là cây thông Noel sao? Bóng mắt thất bại, má hồng thất bại, son môi thất bại, trang phục thất bại, xem cô chọn quần áo kiểu gì thế này? Cô cho là nên mặc đồng phục đi làm sao? Áo đâu cần phải xẻ ngực thấp như vậy chứ? không phải tôi đã nói với cô là hôm nay chúng ta phải đến nhà hàng cao cấp sao, cô rốt cuộc có nghe hiểu tôi nói cái gì không!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô cùng với bộ trang phục quá sức hở hang này, Ngự Diễm không thể kềm chế cơn tức giận lớn tiếng mắng nhiếc.

Vốn nghĩ đến sẽ được Ngự Diễm tán thưởng vài câu nay nghe anh mắng như thế Cổ Tiểu Lục không khỏi thất vọng cúi đầu nhìn lại chính mình hôm nay,thật không gì vấn đề a, cô cảm thấy tương đối hoàn mỹ, nhất định là do Ngự Diễm anh ta cố ý vạch lá bắt sâu mà!

“Tôi thấy cũng được mà, có phải anh không muốn đưa tôi đi cùng nên kiếm chuyện chê bai tôi? Sớm biết là anh không có thành ý mà…" Cổ Tiểu Lục nheo nheo mắt, có chút bất mãn nói.

“Tiểu thư nhà cô có thể dừng lấy lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử được không , thiếu gia tôi là muốn vì chuyện xảy ra ngày hôm qua ở bể bơi mời cô đi ăn bữa cơm nhân tiện chỉ bảo cho cô lễ nghi trên bàn ăn, không ngờ cô lại nghĩ về tôi như vậy!" những lời của Cổ Tiểu Lục làm cho Ngự Diễm anh bất mãn vì thế tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chuyện ngày hôm qua ở bể bơi? Anh tính nói đến chuyện anh tính hôn tôi ở bể bơi đó sao?" Cổ Tiểu Lục ngẩn người, sau đó biểu tình chuyển biến thành ba trăm sáu mươi độ, từ vẻ mặt oán giận chuyển thành vẻ mặt ngượng ngùng.

“Tôi đã nói là tôi không hề có ý định hôn cô, chỉ là vì chuyện hại cô bị chìm xuống hồ uống nước!" Ngự Diễm tức giận hổn hển nói.

Nha đầu kia tại sao lại có thể hồ đồ đến thế không, đúng là hôm qua cô ta suýt hại anh biến thành sói nhưng cô ta có cần ngờ nghệch đến nỗi cứ oang oang nhắc đi nhắc lại chuyện đó như vậy không chứ!

“Được rồi, được rồi, uống nước thì uống nước… coi như tôi hiểu lầm anh, tôi xin lỗi… Chúng ta bây giờ đi được chưa vậy?" Cổ Tiểu Lục thẹn thùng nói cho qua chuyện.

Ngự Diễm trừng mắt nhìn Cổ Tiểu Lục, anh thật sự rất muốn đem đầu của nha đầu kia bổ ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì vậy, vì sao Logic của cô ta có thể quái dị đến như thế? Quên đi, coi như kiếp trước anh thiếu nợ cô ta đi.

“Ngồi xuống, để tôi giúp cô trang điểm lại." Ngự Diễm ấn Cổ Tiểu Lục ngồi xuống trên sô pha, còn chính anh xoay người đến phòng hoá trang lấy dụng cụ rồi quay qua bắt tay vào công việc cải tạo cô gái này.

Sau khi tẩy hết lờp hóa trang cũ của cô anh lấy foundation bắt đầu dùng đầu ngón tay thon dài bôi nhẹ nhàng ở trên mặt và cổ của Cổ Tiểu Lục, lực đạo ôn nhu làm cho Cổ Tiểu Lục rất thoải mái.

Cô cũng là lần đầu nhìn kỹ Ngự Diễm ở cự ly gần như vậy, ánh mắt chuyên chú của anh quả rất mê người, hoàn toàn không giống bộ dáng thô bạo bình thường, điều này đã khiến Cổ Tiểu Lục trong lòng khấp khởi nhộn nhạo.

Đột nhiên cô cảm thấy rất cảm kích Ngự Trạch Thiên ông, chính là ông giúp nàng có cơ hội quen biết với Ngự Diễm, hơn nữa sau khi tiếp xúc với anh cô cũng học được rất nhiều thứ, nếu không nam nhân thập toàn thập mỹ như Ngự Diễm, cô cả đời cũng không dám tưởng tượng mình có thể cùng quen biết với anh…

Một lúc sau, Ngự Diễm dường như đã hoàn thành công việc trang điểm cho cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt anh cuối cùng cũng vừa lòng gật gật đầu. Cuối cùng anh thêm một chút ánh nhũ trên mặt Cổ Tiểu Lục, thấy anh quá chuyên chú tập trung vào công việc Cổ Tiểu Lục hoàn toàn không có cơ hội mở miệng nói chuyện với anh, chỉ cảm thấy Ngự Diễm bàn tay thật mềm …thật mềm…

“Cô còn ngẩn ra đó làm gì? Tôi đang kêu cô đi thay đồ đó." Ngự Diễm trên tay cầm một bộ trang phục màu trắng ngắn tay đưa cho Cổ Tiểu Lục, hồn cô vẫn còn chu du tứ phương nhất thời không tiếp nhận được ý.

Cầm lấy bộ quần áo, Cổ Tiểu Lục ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào bộ trang phục.

Một đại nam nhân làm sao bên người lại có sẵn quần áo của nữ nhân? Cái này không phải của tình nhân cũ của anh để lại đó chứ? Cổ Tiểu Lục cô tuy ngờ nghệch nhưng cũng có nguyên tắc của riêng cô , tuyệt đối nhất định sẽ không mặc quần áo cũ của nữ nhân khác để lại.

“Cái này… không phải là quần áo của ngươi bạn gái trước của anh đấy chứ?" Không biết vì sao, ý nghĩ như vậy thoáng qua trong đầu làm nội tâm của Cổ Tiểu Lục có chút bất mãn, cô cầm quần áo trong tay nhưng cũng không hề có ý định đi thay.

“Tiểu thư , sức tưởng tượng của cô cũng quá phong phú đi? trong phạm vi công việc của tôi mà muốn tìm quần áo nữ nhân còn nhiều mà, cho dù cô có muốn nội y tôi nơi này đều có đủ." Nếu là bình thường với nghi ngờ của người khác anh cũng sẽ không nghĩ sẽ trả lời, nhưng đối tượng lại là Cổ Tiểu Lục đầu gỗ, không hiểu sao anh lại không tự giác phá lệ giải thích!

“Thực xin lỗi." Cổ Tiểu Lục nói không nên lời nhưng trong lòng cô rất vui sướng và an tâm, nhưng trước khi nghe Ngự Diễm giãi thích quả thực là tâm trạng của cô có chút không thoải mái.

Ngự Diễm cau mày nhìn cô, tại sao anh lại phải để ý đến suy nghĩ của cô cơ chứ? Cho dù anh có mười hay hai mươi bạn gái thí có liên hệ gì đến cô ta? Cổ Tiểu Lụccô lúc này bận ngó ngang ngó dọc phòng thay quần áo.

“chỗ này không có phòng thay quần áo sao?" Cổ Tiểu Lục nghi hoặc hỏi.

“cô cứ thay đại ở đây là được rồi." anh thuận miệng đáp.

“Cái gì? Thay ở trong này ư?" Cổ Tiểu Lục cầm lấy bộ trang phục trừng lớn mắt ngạc nhiên.

Cô bình thường cũng thay quần áo trước mặt mẹ nhò để bà góp ý, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thay quần áo trước mặt nm nhân ở bên ngoài, đây đúng là chuyện rất ngại ngùng mà ,hơn nữa lại là ở trước mặt Ngự Diễm… a!

“Làm ơn đi! Tôi bình thường thấy không biết bao nhiêu người mẫu thay quần áo rồi,công việc mà, cô tưởng rằng với dáng vẻ cứng nhắc cùa cô sẽ khiến tôi phải liếc nhìn một cái sao?" nghi ngờ của Cổ Tiểu Lục thật sự làm Ngự Diễm anh cảm thấy bị tổn thương sâu đậm, chẳng lẽ cô ta thực sự nghĩ là anh muốn ăn đậu hủ cô ta?

“Tôi không có ý đó… Được rồi, tôi thay." Vì không muốn Ngự Diễm bất mãn, Cổ Tiểu Lục đành phải chiều ý anh, đem hết trang phục trên người bắt đầu cởi…

Lưng cô trắng nõn lõa lồ ở trước mặt anh, bình thường anh nhìn không biết bao nhiêu nữ nhân lỏa thân vì công việc mà không hề cảm thấy có tà ý gì cả . Hôm nay Ngự Diễm không nghĩ tới chính mình lại có phản xạ đối với thân thể nhỏ bé của Cổ Tiểu Lục kia, hơn nữa anh mắt anh nhìn chằm chằm vào lưng ong của cô không thể rời đi…

“Ngự Diễm, trang phục này mặc như thế nào?" Ngay lúc ý tưởng xấu xa của anh đang rơi vào trong đầu, thì Cổ Tiểu Lục lại xoay người lại không như mong muốn của anh, trên tay cô vẫn cẩm bộ trang phục kia vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi.

“Ngự Diễm?" Thấy Ngự Diễm đang nhìn chằm chằm vào cô, Cổ Tiểu Lục bất chớt sắc mặt ửng hồng, lấy ngay bộ trang phục che trước cơ thể cô.

Lúc đấy Ngự Diễm mới hoàn hồn, đồng thời anh cảm thấy rất tức giận khi phát hiện ta chính mình lại tỏ ra thất thố trước mặt Cổ Tiểu Lục.

“Trang phục này, cô phải mặc như vầy…" anh trực tiếp giựt nhanh lấy bộ quần áo rất nhanh chóng giúp cô mặc vào.

Cả người anh nóng bừng chưa tan, đột nhiên Ngự Diễm cảm thấy đúng là do tự mình chuốc lấy cực khổ, không có việc gì thì tại sao lại phải để cho cô thay quần áo ở trước mặt anh làm gì? Chọc cho dục hỏa của anh bất ngờ không khống chế được.

“Thật vừa nha…" tư tưởng Cổ Tiểu Lục cô không tà ác như Ngự Diễm, cô chỉ nghĩ là Ngự Diễm sử dụng ánh mắt chuyên nghiệp của anh để đánh giá cô mà thôi.

“Ừ." biểu tình trên mặt anh lên tiếng trả lời, lúc này toàn thân anh đang nóng lên, ác ma trong cơ thể giống như muốn thoát ra …

“Chúng ta bây giờ có thể đi ăn cơm chưa? Tôi đói chết rồi." Cổ Tiểu Lục sờ sờ cái bụng bĩu môi nói nhỏ.

Thật đáng chết, Cổ Tiểu Lục đầu gỗ nhà cô đúng là hại anh mà? Anh cũng sắpkhông thể khống chế được chính mình muốn hôn cô …

Không được, anh không thể làm như vậy, không thể làm cho quan hệ của hai người lâm vào khốn quẫn, anh cần phải lý trí một chút!

Vì thế Ngự Diễm liền nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe bước ra ngoài, Cổ Tiểu Lục vội vàng đuổi theo, cô không hiểu tại sao Ngự Diễm lại như vậy, anh thoạt nhìn có vẻ như rất không cao hứng… Chẳng lẽ tất cả nam nhân đều thất thường như vậy sao?

“Đây là khăn ăn, dùng khi ăn cơm, phủ trên đầu gối, công dụng là lau miệng khi cần thiết nhưng nhất thiết không thể dùng để lau mặt. khi cần đi toilet có thể đem khăn ăn đặt ở trên ghế." Đến nhà hàng anh dắt cô đến vị trí anh đã đặt trước, sau khi gọi đồ ăn, Ngự Diễm mà bắt đầu giới thiệu các vật dụng trên bàn ăn cho Cổ Tiểu Lục.

“cái này tôi biết." Cổ Tiểu Lục cầm lấy khăn ăn bắt đầu thực hành theo những gì anh đã chỉ, rồi gật gật đầu.

“nĩa ở bên dao, trình tự dùng cơm là ăn đồ ăn trước sau đó đến soup, còn các loại đồ ăn chính như cá, thịt thì tùy lọai mà dùng phương pháp cho đúng, phương pháp sử dụng là lấy ngón trỏ giữ dao, xoay lưng dao lên trên, bình thường lấy tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, giống như tôi đây này…" Ngự Diễm tùy tay cầm lấy một con dao làm mẫu cho Cổ Tiểu Lục xem.

“tại sao lại phải phiền toái như vậy?" Cổ Tiểu Lục thấp giọng lẩm bẩm.

Cô nhớ khi cô đến chợ đêm ăn bít tết, chỉ cần một cái dao nĩa là ôn cả, nào có cần phân chia phức tạp như thế này? Ăn nhà hàng Tây thật đúng là chuyện mất công dài dòng!

“Cô phải nhớ lúc ăn cơm phải duy trì sự yên lặng, chớ nhai ra tiếng, sử dụng dao nĩa, tăm khi cũng không được để phát ra âm thanh. Không thể chỉ lo ăn. Lúc cùng người khác nói chuyện phải khống chế âm lượng, khi trong miệng đang có đồ ăn thì nhất định không được mở miệng nói chuyện. Nếu muốn rời bàn ăn đi toilet thì phải nói xin lỗi, đồ ăn cay quá muốn uống nước thì phải dùng khăn ăn che miệng trước khi uống, rồi nhẹ nhàng bỏ miếng ớt đó ra, nếu nghiêm trọng hơn một chút, thì xin lỗi rời vào nhà vệ sinh giải quyết, đại khái là chỉ có như vậy ."

“Trời ạ, ăn một bữa cơm mà phải vất vả như vậy sao, theo tôi tốt nhất vẫn là nên ra quán ven đường tùy tiện ăm một đĩa cơm là được rồi." Cổ Tiểu Lục hai tay ôm đầu, bộ dáng đau đầu nói.

“Nếu cô muốn trở thành một thục nữ ai cũng thích thì cô phải học tập những lễ nghi này đó, còn nữa khi dùng cơm tay nhất định không được để lên đầu." Ngự Diễm biểu tình giống như một giáo viên nghiêm khắc chắm chú quan sát nhất cử nhất động của Cổ Tiểu Lục.

Cổ Tiểu Lục suy sụp hạ hai vai, thở dài thật sâu, vốn đang rất hưng phấn vì lần đầu tiên trong đời cô được đi ăn cơm Tây, nhưng đến khi nghe Ngự Diễm bắt đầu giới thiệu về các loại lễ nghi thì khẩu vị của cô đột nhiên biến mất hết.

“Đừng bày ra cái dạng biểu tình không kiên nhẫn kia, lúc dùng cơm cô phải thể hiện sự vui thích nhẹ nhàng, giống như là mỉm cười vậy đó." Ngự Diễm anh cũng đã sớm đoán ra Cổ Tiểu Lục sẽ có phản ứng như vậy, nhưng nếu không giúp cô thay đổi tính cách quê mùa thì cô cũng sẽ cứ như vậy dậm chân tại chỗ, vì thế anh rất kiên nhẫn dạy Cổ Tiểu Lục từng chút một.

Một lát sau, các món ăn đã được bày biện trên, Ngự Diễm từng bước một nhắc nhở Cổ Tiểu Lục lễ nghi ứng xử cần có, nhìn bộ dáng thật sự chuyên tâm của anh, Cổ Tiểu Lục không hề cảm thấy bị bài xích, đặt di động xuống bàn rồi bắt đầu nghiêm túc lắng nghe học hỏi.

Ngoài dự kiến của Ngự Diễm,sau khi hai người dùng cơm, ngay tại thời điểm sắp rời đi thì chợt nghe có một giọng nam gọi tên Cổ Tiểu Lục.

“Tiểu Lục, là em phải không?" Quách Dục An sắc mặt kinh diễm nhìn kỹ cô gái trước mặt rồi mới lại khẽ kéo tay Cổ Tiểu Lục, kinh ngạc hỏi.

Cổ Tiểu Lục thật sự không ngờ lại gặp Quách Dục An ở chỗ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp mặt anh ta nên trong lòng có chút bất an , bất giác ánh mắt nhìn về phía Ngự Diễm như dò hỏi, Ngự Diễm anh trao cho cô một nụ cười khích lệ, ý muốn giúp cô đừng khẩn trương.

“Quách Dục An, sao anh lại ở chỗ này?" Thu hồi ánh mắt, Cổ Tiểu Lục khẽ hỏi nam nhân đang nhìn chằm chằm vào nàng.

“Anh cùng… bạn học đến ăn cơm." Quách Dục An không thể tin được Cổ Tiểu Lục có thể chuyển biến thành một cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như cô được đầu thai lại, đúng là lúc này cô cực kỳ xinh đẹp, quen biết Cổ Tiểu Lục lâu như vậy, anh chưa bao giờ nhìn kỹ cô như vậy, không thể ngờ tới là cô đúng là một mỹ nhân có thể câu lòng người, trong nháy mắt tâm tư của Quách Dục An đều đã bị cô hút hết đi.

Theo tầm mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, Cổ Tiểu Lục lại thấy cô gái lần trước cùng Quách Dục An xuất hiện trong nhà hàng, thì ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cô kia gái từ bạn gái đã bị giáng cấp xuống thành bạn học, nghĩ tới điều này Cổ Tiểu Lục không khỏi có chút đắc ý.

“An, anh không giới thiệu bạn anh với em sao?" bạn gái của Quách Dục An đã rất nhanh bước đến bên người anh ta, hơn nữa cô ta còn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay anh, nhưng bất quá rất nhanh đã bị Quách Dục An nhẹ nhàng hất tay cô ta ra.

“Đây là Tiểu Lục… Tiểu Lục, còn đây là bạn học đại học của anh Lulu." Nếu so sánh vẻ đẹp thanh tao của Cổ Tiểu Lục thì dáng vẻ đáng yêu của Lulu trong nháy mắt chìm lĩm, chỉ thấy sắc mặt Lulu tối sầm, đối với chuyện Quách Dục An giới thiệu là bạn học đại học dường như cô ta rất bất mãn.

“Thì ra cô chính là nữ nhân xấu xí lần trước…" Lulu không thể tin được này làm thế nào mà nữ nhân quái dị như thế nào lại đột nhiên biến thành mỹ nhân, đồng thời thái độ của bạn trai cô cũng làm cô thêm nổi giận.

“Lulu, sao em có thể nói như vậy về Tiểu Lục?" Quách Dục An nghiêm mặt, cùng với thái độ bỏ đá xuống giếng trước kia thật là trái ngược, lúc này anh ta tỏ ra bênh vực cho Cổ Tiểu Lục ra mặt.

“Chính anh noí với em cô ta là cô gái xấu xí nhất mà anh từng gặp mà!" Lulu phẫn nộ nhìn Quách Dục An không khách khí gào lên.

“Anh nói như vậy khi nào?" Quách Dục An mặt mày tái xanh vì lo sợ Lulu sẽ nói càng nhiều bất cho anh ta, vì thế vội vàng nhìn Cổ Tiểu Lục cáo biệt.

“Tiểu Lục, ngày mai anh qua nhà em tìm em, bây giờ anh đưa bạn học về trước." Ngay sau đó Quách Dục An xoay người kéo bạn gái vẫn còn đang không ngừng kêu gào nhanh chóng rời đi.

“Cô ta hình như rất không vui…" Cổ Tiểu Lục cảm thấy có chút áy náy với Lulu.

“Đừng để ý đến cô gái kia nữa, Quách Dục An chả phải đã bị cô mê hoặc rồi sao, nhưng bất quá cái này cũng chỉ mới là bắt đầu, kế tiếp cô càng phải cố gắng nổ lực hơn mới được." Đối với thành quả nghiệm thu hôm nay Ngự Diễm anh tương đối vừa lòng.

“Là … sao? Làm như vậy hình như không tốt lắm, bạn gái của anh ta sẽ rất thương tâm a." Cổ Tiểu Lục có chút khó xử nói.

“Thương tâm? Cô còn để ý bạn gái của hắn ta thương tâm? Vậy còn cô thì sao? Cô nghĩ lại coi cô thầm mến hắn đã bao lâu rồi? Cảm tình vốn cũng rất tàn nhẫn, cũng giống như một cuộc thi đấu, ai không thích hợp sẽ bị loại mà thôi."

“Anh nói chuyện thật rất vô tình." Thì ra Ngự Diễm anh muốn đẩy nàng vào lòng Quách Dục Anh nhanh như vậy, lúc trước cô vẫn còn ngốc ngếch ngĩ rằng anh thực ra cũng có chút tình cảm với cô, xem ra chỉ là do cô tự đa tình mà thôi.

“Đợi cho lúc cô chiếm được tình cảm của Quách Dục An, cô sẽ không còn nhìn tôi là người lãnh khốc vô tình nữa , cô lúc ấy chắc sẽ cảm kích đến khóc rống đầy nước mắt." Ngự Diễm quyết định phải chóng hoàn thành kế hoạch này, mau chóng giúp cho Cổ Tiểu Lục cô mộng đẹp trở thành sự thật, miễn cho anh suốt ngày phải đối mặt với cô rồi lại miên man suy nghĩ vớ vẩn.

“Có lẽ vậy…" Sự thực sẽ là như vậy sao? Cổ Tiểu Lục càng lúc càng cảm thấy không thực sự nắm chắc bản thân mình mong muốn điều gì, trải qua chuyện ngày hôm nay, cô càng cảm thấy hình như bản thân cô không thực sự thích Quách Dục An như cô vẫn tưởng ,nhưng lại không dám xác định cái cảm giác kia là gì.

“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

“Dạ…" Cổ Tiểu Lục vô tình thở dài lên tiếng trả lời.

Như thế là cô đã chiếm được ánh mắt ngưỡng mộ khi nhìn cô của Quách Dục An, nhưng tại sao cô cũng không hề cảm thấy vui vẻ như đã nghĩ? Vụng trộm liếc nhìn Ngự Diễm một cái, đột nhiên Cổ Tiểu Lục rất muốn chấm dứt chương trình học này, cô chợt có ý nghĩ chẳng thà cô cứ suốt đời vĩnh viễn làm vịt con xấu xí bên người anh còn hơn … Nhưng bất quá, cô cũng hiểu rất rõ ràng đó chỉ là ý tưởng điên rồ ngớ ngẩn của riêng cô mà thôi, đến khi khóa học chấm dứt lúc đó hai người bọn họ sẽ đều tự trở về với cuộc sống riêng của mình…

“Vịt con xấu xí của ngươi đã thuận lợi biến thành thiên nga sao?" Mạnh Nghị pha cho bạn tốt một ly cà phê đen, rồi ngồi xuống trước mặt anh, vừa nhấm nháp cà phê vừa lên tiếng hỏi.

Đang vội vàng xem xét danh sách hẹn trang điểm cho tháng tới, Ngự Diễm ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Nghị một hồi lâu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc, hơn nữa ngữ khí của anh bình thản hỏi lại: “Chẳng bao lâu sau ta thấy ngươi đối hộ khách của ta cảm thấy hứng thú ?"

“ngươi chỉ coi cô ta như là hộ khách? Ta chỉ là tức giận các ngươi thời gian này lúc nào cũng dính vào nhau, ngay cả bạn tốt như ta mà ngươi cũng không có thời gian để mà hỏi thăm tới." Mạnh Nghị nhún nhún vai thể hiện một bộ dạng ủy khuất bộ nói.

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là đang tiến hành kế hoạch cải tạo cô ta nên chuyện phải cùng cô ta giao tiếp thì đâu có gì là lạ."

“Là …vậy sao? Bất quá ta cũng nhận ra ngươi thật ra rất coi trọng cô ấy." Mạnh Nghị anh dường như có ý định đánh thức tâm trí mơ hồ của Ngự Diễm.

Công ty từ trên xuống dưới ai cũng đầu có thể nhận thấy được chuyện Ngự Diễm bỏ ra rất nhiều tâm tư ở trên người Cổ Tiểu Lục, nếu chỉ là đơn thuần muốn thay đổi ngoại hình của cô, có cần người luôn bận rộn như anh phải hoãn các dự án làm việc khác lại mà tự thân xuất mã chứ ? Dưới trướng của anh có nhiều nhà tạo hình như vậy anh đương nhiên là có thể tùy ý sử dụng một người là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng Ngự Diễm bạn anh không làm như vậy, vì thế Mạnh Nghị lớn gan lớn mật đoán là Ngự Diễm đã yêu Cổ Tiểu Lục rồi? Nếu đúng như thế thì đây đúng là sự kiện có thể giết chết voi trong năm nay ở công ty anh!

Nghe thấy những lời Mạnh Nghị dường như có chút gì đó không đúng, Ngự Diễm đóng tập tài liệu, đảo mắt nhìn anh ta nói: “Ta làm sao lại có thể coi trọng cô ta? Ta chỉ là muốn giúp cha ta trả lại cái ân tình này!"

“Chỉ có ân tình đơn giản như vậy sao?" Mạnh Nghị dựa vào tường nhìn Ngự Diễm, dùng những lời ám thị hỏi.

“Ngươi mới quen biết ta chỉ một ngày một bữa hay sao? Khả năng thưởng thức củ ta kém đến như vậy sao?" Nghe được chuyện bạn tốt đánh đồng anh cùng Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm nhất thời nổi đóa nói.

“Có đôi khi yêu một người đó là duyên phận, ngươi không biết là ngươi và Tiểu Lục rất hữu duyên sao?" Mạnh Nghị lấy khửu tay đụng đụng vào Ngự Diễm,anh muốn bạn tốt của anh có thể dũng cảm nhìn thẳng vào vấn đề này.

Nghe thấy những lời Mạnh Nghị nói, Ngự Diễm thiếu chút nữa là không kềm chế được mà nổi điên. Cái gì! Hắn ta dám nghĩ anh yêu Cổ Tiểu Lục? Đây là đúng là chuyện trời có sập xuống cũng không thể phát sinh, Ngự Diễm anh đường đường là một nhà tạo hình nổi tiếng, làm sao có thể coi trọng cá dạng nữ nhân không có ai thèm thưởng thức như Cổ Tiểu Lục chứ!

“Nghe, cho dù cả thế giới này chỉ còn sót lại có mỗi cô ta là nữ nhân, ta cũng không có khả năng cùng cô ta phát sinh quan hệ, cho nên ngưng hết mất cái trò nhảm của ngươi lại đi, lo mà tập trung vào công việc ấy." Ngự Diễm kiên quyết nói.

Nghe thấy anh nói vậy, Mạnh Nghị khẽ hừ lên một tiếng sau đó khẽ lắc đầu.

Vẫn cứ như thế, anh phải ngồi đó chờ xem Ngự Diễm và Cổ Tiểu Lục trong cái quan hệ không bình thường ấy thì chừng nào mới phát triển!

Nhìn thấy khóe miệng Mạnh Nghị tươi cười, Ngự Diễm đột nhiên không hiểu sao lại chột dạ, anh tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện hoang đường này phát sinh, tuyệt đối sẽ không…
Tác giả : Tỉnh Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại