Tán Tỉnh Cô Nàng Ngây Thơ
Chương 4: Chương 4 [h]
Một hội nghị tràn ngập không khí nghiêm túc, Bạch Thư Dư ngồi ở một góc bàn hội nghị nhìn đội ngũ hai bên nguyên nhân chính là cục diện đàm phán trầm mặc.
Ngồi một bên hội nghị là Lạc Tố Trinh và Diêm Tử Thông, bên kia còn lại là Tưởng Hạo Ân cùng một trợ lý đặc biệt đi theo, ngay từ đầu hội nghị, Lạc Tố Trinh lấy giọng điệu xem thường nhục mạ Tưởng Hạo Ân một phen, Bạch Thư Dư vốn tưởng rằng hắn lại nổi trận lôi đình phản kích, không nghĩ tới hắn lại không mảy may để bụng lạnh giống như đông tuyết, hắn là một nam nhân thông minh vả lại có kế hoạch sẽ không dễ dàng để bản thân rơi vào cục diện bế tắc, trái lại, Lạc Tố Trinh giữa hội nghị rít gào đã khiến nguyên bản khí chất ưu nhã mất hết.
Giữa cuộc hội nghị, nhăn nhó không khỏe nhất chính là Bạch Thư Dư đảm nhiệm ghi chép hội nghị, bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt của Tưởng Hạo Ân ba năm lần sẽ nhìn phía nàng khiến nàng đứng ngồi khó khăn, tâm thần không yên.
" Ta một lần tuyên bố cuối cùng, ta không có khả năng bỏ đi cổ phần của ta, đây là trong bản di chúc của Diêm lão đầu lưu lại, cho dù các ngươi cần mua giá cao ta cũng sẽ không bán." Như là muốn kết thúc hội nghị không thú vị này, Tưởng Hạo Ân lại một lần nữa tuyên bố quyết định của chính mình.
" Tưởng Hạo Ân, đừng cho ngươi mặt không biết xấu hổ! Ngươi chỉ là một tạp chủng sinh bên ngoài, ngươi có cái gì tư cách có những cổ phần này?" Nghe thấy tuyên bố của Tưởng Hạo Ân, Lạc Tố Trinh lại một lần nữa chửi ầm lên.
" Coi như là tạp chủng sinh bên ngoài thì sao? Chung quy so với một người phu nhân trên danh nghĩa ở Diêm gia gần ba mươi năm cuối cùng lại không được chia tới một hào chứ?" Tưởng Hạo Ân không vì nguyên nhân Lạc Tố Trinh nhục mạ mà thay đổi sắc mặt, trái lại còn lộ vẻ tươi cười nói, giống như bà ta nhằm vào người nào cũng không phải hắn không hề gì.
" Ngươi…." Những lời này chính là nỗi đau thầm kín của Lạc Tố Trinh, nàng tức giận đến cả người rung rung, chậm chạp nói không ra lời công kích đối thủ.
" Hạo ân, chúng ta đừng đối đầu gay gắt nữa, cho dù ngươi có cổ phần thì thế nào? Cổ đông thực sự sẽ ủng hộ ngươi sao? Không bằng ngươi có lẽ đem những cổ phần dư thừa đó bán cho Diêm gia! Chúng tôi ra giá cả nhất định sẽ làm ngươi hài lòng." Diêm Tử Thông thử dùng mềm mỏng khắc chế Tưởng Hạo Ân, hắn vẫn tin tưởng hảo hảo khai thông Tưởng Hạo Ân sẽ đem cổ phần giao về Diêm gia, những tấm phiếu cổ phần nắm giữ sinh tử [Diêm Hải tập đoàn] này đối với Tưởng Hạo Ân mà nói chỉ có tính chất chơi đùa, không có bất luận giá trị gì.
" Diêm Tử Thông, ngươi cho ta là đứa ngốc chưa? Ngươi xem nhẹ tầm quan trọng của những cổ phần đó đối với ta, chịu nhục nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Lẽ nào muốn ta nói thẳng ra, mục đích của ta cũng chỉ vì phá hoại [ Diêm gia]?" Tưởng Hạo Ân cười lạnh lắc đầu, thái độ giống như khinh miệt cười nhạo những người ngu xuẩn vô tri này.
" Tưởng Hạo Ân! Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay? Cũng đừng nói ngươi đã mua chuộc cổ đông khác, muốn lợi dụng bọn họ phá huỷ Diêm gia! Ta tin tưởng ngươi sẽ không ngu xuẩn cho rằng với ngươi có thế để cho những cổ đông đó phục tùng cho ngươi! Bọn họ đều là người thành viên ban giám đốc thời kì sáng lập giám sát công việc và đầu tư, ngươi thật nghĩ đến ngươi có thể thuyết phục bọn họ trong đại hội cổ đông tiếp theo đem chức chủ tịch này giao cho ngươi sao?" Lạc Tố Trinh một lần nữa đập bàn sau đó chỉ vào Tưởng Hạo Ân rống to hơn.
Tưởng Hạo Ân lại lần nữa lạnh lùng cười ra tiếng, hắn giống như là một người ngoài nói: “Nếu như ta thực sự suy nghĩ như vậy thì làm sao? Ngươi cũng không phải là cổ đông công ty, có tư cách lập trường gì cùng ta thảo luận những việc này? Đến lúc ngươi cũng có cổ phần cùng ta ngang nhau, thì dùng những giọng điệu này đến chất vấn ta đi!"
" Ngươi…" Lạc Tố Trinh tức giận công tâm, căn bản nói không ra lời.
“Mẹ, mẹ trước tiên đừng kích động, sự tình không tệ như mẹ nghĩ….." Diêm Tử Thông vội vàng trấn an mẫu thân tức giận đến té xỉu.
Từ đầu đến cuối Tưởng Hạo Ân đều lấy tâm tư xem kịch vui cùng bọn chúng giao thủ, sau khi giữ những cổ phần này, trong tay hắn như là có át chủ bài, hắn căn bản sẽ không có đem Diêm gia trở thành đối thủ.
" Hôm nay dừng ở đây." Tưởng Hạo Ân trực tiếp đứng lên, ánh mắt hờ hững lại lần nữa lướt nhanh đến trên người Bạch Thư Dư, bạch sách dư là người ngoài cuộc nhìn tiết mục này được đôi mắt hắn nhìn sợ hãi, vội vàng cúi đầu không có dũng khí nhìn lên.
Trước khi rời đi, Tưởng Hạo Ân cố ý trước mặt Bạch Thư Dư dừng lại một chút, hắc đồng sâu xa kia làm lễ phép Thư Dư đoán không ra ý nghĩ của hắn, chỉ có thể lễ phép đối với hắn gật đầu.
" Ngươi xem! Tên chết tiệt này, cầm người Diêm gia chúng ta trở thành con cờ trêu cợt! Đây đều là hậu quả của phụ thân vô trách nhiệm của ngươi!" Đợi Tưởng Hạo Ân và Quách trợ lý đặc biệt sau khi rời đi, Lạc Tố Trinh tức giận đến đập bàn, lại lần nữa chửi ầm lên.
“Mẹ, đủ rồi." Diêm Tử Thông xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau, không muốn lại nghe mẫu thân chửi rủa.
" Ngươi, hài tử này năng lực ít như vậy sao? Giống hệt miếng thịt mỡ ướt mặc cho người xâu xé, không biết làm sao phản kích!" Diêm Tử Thông không có năng lực làm Lạc Tố Trinh tức giận chửi rầm rĩ.
Bạch Thư Dư cảm thấy lúc này nàng hình như không nên tiếp tục ở phòng họp nữa, nàng một chút cũng không muốn tham gia chiến tranh của mẫu tử này. Vì vậy nàng đứng lên tràn đầy khiêm tốn nói: “Diêm đại ca, phu nhân, ta trước đi ra."
Vừa rời khỏi phòng họp, Bạch Thư Dư mới có thể thở ra.
Trong phòng hội nghị nàng không sợ sự chất vấn của Lạc Tố Trinh lại sợ ánh mắt thấu lòng người kia của Tưởng Hạo Ân, dùng ánh mắt cái loại hủy diệt này nhìn chằm chằm nàng cho dù nàng đã từng trộm tiền của hắn, bây giờ nàng đã có khả năng hoàn lại, hắn không cần lại dùng cái loại ánh mắt muốn đem nàng ăn vào bụng này nhắc nhở nàng chứ?
" Bạch tiểu thư, đây là lão bản chúng ta muốn ta đưa cho ngươi." Đột nhiên một giọng nam từ phía sau nàng vang lên, sau khi bị dọa, Bạch Thư Dư lập tức xoay người nhìn nơi phát ra âm thanh kia.
Là mới vừa trong phòng hội nghị Quách trợ lý đặc biệt, lúc này trên tay hắn cầm một phong thư đưa cho nàng.
Bạch Thư Dư run rẩy đưa tay tiếp nhận phong thư đó, khi nàng mở miệng muốn nói cái gì đó, người kia đã biến mất trước mặt nàng.
Nàng rung rung mười ngón tay, đem phong thư kia mở ra…
Mở ra a! Ngọc bội lúc trước nàng lưu lại, hắn luôn luôn giữ? Chưa hề đem tín vật không đáng giá này ném đi? Đột nhiên nội tâm Bạch Thư Dư lại hiện ra một dòng nước ấm, xem ra nam nhân này cũng không phải là vô tình như nàng suy nghĩ.
Chỉ là nàng đánh giá rất cao Tưởng Hạo Ân, sau khi nàng thấy ngọc bội và xem tờ giấy gấp lại, lập tức lại đem nam nhân này coi như ác ma.
Tối nay ta muốn lấy lại tất cả những gì ngươi thiếu ta! Buổi tối chín giờ đến chỗ cũ! Sai hẹn tự gánh lấy hậu quả!
Bạch Thư Dư khó thở đem phong thư để vào trong túi xách, rất sợ xung quanh có người nhìn thấy, nàng một chút cũng không muốn hồi tưởng đoạn kinh khủng bị những người khác phát hiện.
Nhắm lại mí mắt nặng nề, nàng lại lần nữa thật sâu thở dài, cũng tốt, tối nay nàng nên đi cùng hắn xin lỗi đồng thời đem tiền trả lại cho, để tất cả mọi chuyện kết thúc hoàn mỹ…
*****************
Ban đêm, Bạch Thư Dư y theo thời gian ước định tới [ Đế Tước khách sạn], dưới lầu chờ của nàng như cũ là người đàn ông trung niên lần trước.
Hắn nhìn nàng hứng thú sâu sắc sau khi mở miệng: “Bạch tiểu thư sao?"
" Đúng, ta là Bạch Thư Dư."
" Lão bản trong phòng Tổng Thống ở tầng cao nhất chờ ngươi." Người đàn ông trung niên khẩu khí nói chuyện khác với sự sai khiến lần trước, lần này hắn khách khí rất nhiều, bất quá đây cũng không khiến Bạch Thư Dư tâm thấp thỏm bất an ổn định lại, nàng nội tâm vẫn như cũ do dự chần chừ.
Bạch Thư Dư tiếp nhận card phòng của người đàn ông trung niên đưa, nàng tò mò liệu hắn lại đem nàng trở thành kỹ nữ bán mình không? Bất quá nàng không có dũng khí hỏi, có lẽ trong mắt bọn họ nàng đang đóng vai nhân vật như vậy.
Thuận lợi đi vào phòng Tổng Thống ở tầng cao nhất, Bạch Thư Dư rất vui mừng Tưởng Hạo Ân còn không có xuất hiện, vậy đại biểu nàng còn có đầy đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Nàng đã không phải là trước đây ngớ ngẩn giống hệt một cô gái chưa thấy qua việc đời, Bạch Thư Dư bây giờ một thư ký chịu qua huấn luyện quan hệ xã hội chuyên nghiệp, nàng bình tĩnh ngồi ở ghế xô-pha hảo hạng đợi Tưởng Hạo Ân xuất hiện, đồng thời trong đầu bắt đầu ôn tập nội dung đợi lát nữa muốn cùng hắn nói chuyện.
Thời gian một giây trôi qua, một hồi lâu Tưởng Hạo Ân vẫn không có xuất hiện, Bạch Thư Dư nghĩ thầm đây sẽ không một trò đùa dai chứ?
Thân thể thẳng tắp ngồi tại ghế xô-pha đã không còn cảm giác, Bạch Thư Dư đứng dậy vặn vẹo thân thể, thả lỏng cơ thể cứng ngắc.
" Dễ dàng như vậy cảm thấy không nhịn được? Lẽ nào Diêm Tử Thông không có hảo hảo dạy ngươi phải như thế nào bồi dưỡng tính nhẫn nại đón chào nam nhân sao?" Tưởng Hạo Ân vừa vào phòng chứng kiến chính là một màn này, khát vọng ngày đêm dáng vẻ quyến rũ động lòng người đang ở trước mặt hắn lắc lư, hắn đối Bạch Thư Dư sinh ra dục vọng thâm trầm so với hắn tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn, hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể ở trên người nữ nhân khác đạt được thỏa mãn, nhưng sự thực chứng minh kết quả có hay không xác định.
" Ta không hiểu ý tứ của ngươi." Bạch Thư Dư biết Tưởng Hạo Ân hiểu lầm quan hệ trong sạch của nàng và Diêm Tử Thông, nàng không suy nghĩ nhiều, giải thích rõ.
" Giả bộ trong sáng chân thật luôn luôn là điểm mạnh của ngươi, đây ta không lời nào để nói." Tưởng Hạo Ân tà khí chính là nhướng cao mi, có tính uy hiếp sâu sắc hướng Bạch Thư Dư rảo bước tiến đến.
Theo từng bước Tưởng Hạo Ân tới gần, Bạch Thư Dư cho rằng bản thân đã có đủ chuẩn bị tâm lý vẫn không khỏi khẩn trương, hoảng loạn lùi về sau rất nhanh, biểu lộ bất lực trên mặt không thể nghi ngờ, hoảng sợ của nàng khiến Tưởng Hạo Ân nở nụ cười, nụ cười tà nịnh kia như là chế nhạo ngu xuẩn của nàng.
" Ngươi xem ra rất hoảng sợ là bởi vì quan hệ đến ta sao?" Tưởng Hạo Ân duỗi cánh tay dài, lòng bàn tay vén sợi tóc đen nhánh của nàng đặt ở trên mũi ngửi.
" Tưởng tiên sinh, xin ngươi tự trọng." Bạch Thư Dư cầm tóc của mình từ giữa tay hắn kéo về, đồng thời lại lần nữa lui lại sau mấy bước, muốn kéo khoảng cách lắm thân mật cùng hắn.
Tưởng Hạo Ân nheo hai mắt lại nhìn Bạch Thư Dư mặt lộ vẻ hoảng sợ, nàng nữ nhân bên cạnh Diêm Tử Thông, nếu không có tồn tại quan hệ thân mật giữa nàng và Diêm Tử Thông, Tưởng Hạo Ân thật muốn đem nữ nhân đặc biệt này ở lại bên người mình, mùi thơm mê người của cơ thể nàng không ngừng đánh thức cơn dục vọng mãnh liệt trong cơ thể hắn, bất quá làm hắn không thể tưởng tượng nổi chính là rõ ràng thân là nữ nhân bên người Diêm Tử Thông, lúc trước nàng làm sao vì hơn mười vạn tiền mặt bán bản thân, đồng thời cam nguyện làm một tên trộm ăn cắp tiền của hắn? Chẳng lẽ… Đây tất cả đều là một trong kế hoạch của Diêm gia nhục mạ hắn.
" Tự trọng? Mang máng còn nhớ rõ tiếng kêu dâm đãng của ngươi lượn lờ bên tai ta…." Cái miệng của hắn nhếch một cái đùa cợt, trong con ngươi âm u thăm thẳm lóe tia khinh bỉ vô hạn.
Bạch Thư Dư cắn môi dưới không nói, trước khi đi đến cuộc hẹn nàng đã nghĩ qua Tưởng Hạo Ân rất có thể lại đem chuyện này đùa cợt nàng, không nghĩ tới hết sức chuẩn bị tâm lý vẫn không địch lại một câu nói đả thương người của hắn.
" Xin ngươi đừng… Ta làm như vậy là bởi vì ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ…." Bạch Thư Dư không hề muốn giải thích nhiều, biện bạch quá nhiều trong tai hắn cũng chỉ là lời dối trá.
" Hừ! Nói, là ai phái ngươi tới? Lạc Tố Trinh hay Diêm Tử Thông? Là bọn hắn muốn ngươi dùng phương thức này đến nhục mạ ta?" Tưởng Hạo Ân bắt lấy cổ tay Bạch Thư Dư hỏi.
Bạch Thư Dư nhíu mi tâm lại, sự thô lỗ của hắn không lưu tình mà trên cổ tay của nàng lưu lại một vết đỏ*, nàng một lát sau mới hiểu được hàm ý của Tưởng Hạo Ân.
(* nguyên văn: hồng ngân)
Ý hắn cho rằng… Nàng nữ nhân Diêm gia phái tới… Trong mắt hắn có thể bỏ đi hai chữ kỹ nữ không? Chẳng lẽ đối với hắn mà nói, nàng chỉ là một nữ nhân vì tiền tài ngay cả bản thân cũng có thể bán sao?
" Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, xin đừng đem ta cuốn vào trong bão táp của các ngươi." Bạch Thư Dư trên dưới giãy dụa muốn rút tay mình lại, nhưng bất kể nàng giãy dụa ra sao, Tưởng Hạo Ân mảy may không có ý buông ra, trái lại còn ngạo mạn tăng thêm lực đạo nắm chặt cổ tay nàng.
Tưởng Hạo Ân dùng đôi mắt trào phúng nhìn Bạch Thư Dư, hết sức nghi ngờ lời nàng nói có bao nhiêu đáng tin cậy.
" Ta hôm nay tới mục đích chỉ là xin lỗi ngươi đồng thời đem số tiền kia trả lại cho ngươi, trước đây ta thực sự không còn con đường nào khác mới có thể trộm tiền của ngươi, đây là tiền khi đó…." Bạch Thư Dư vội vã muốn rời khỏi chỗ thị phi này, nàng muốn hết sức khẩn cấp đem chuyện giải quyết, từ nay về sau hai người phân rõ ai cũng không nợ ai. Vì vậy nàng lấy trong ví da ra một xấp tiền mặt định giao cho Tưởng Hạo Ân, không ngờ hắn lại một tay lấy tiền vứt trên người nàng.
Nhìn tiền mặt rơi lả tả trên tấm thảm trên mặt đất, Bạch Thư Dư trong nháy mắt choáng váng.
Namnhân này bản chất hung ác! Ta thành tâm nhận sai, vì sao hắn còn muốn khinh người quá đáng chứ! Bạch Thư Dư khó nén phẫn hận trong lòng trừng mắt nhìn Tưởng Hạo Ân.
" Thu hồi hai mắt sắc bén kia của ngươi, ta để ý không phải số tiền này, mà là tự tôn của ta bị lường gạt." Tưởng Hạo Ân dùng sức đem Bạch Thư Dư kéo hướng về phía mình,, tức khắc thân thể mềm mại của nàng không kẽ hở dán vào hắn, hai khuôn mặt gần nhau chỉ cách có một ngón tay, nàng hầu như có thể ngửi được mùi nước hoa trên người hắn…
Lúc này, Tưởng Hạo Ân mới phát hiện da dẻ nữ nhân này trắng thông suốt, giống như là tuyết trắng trong suốt vào mùa đông, khoảng cách gần như vậy khiến hắn hầu như có thể trông thấy mạch máu bé nhỏ thanh sắc trên mặt Thư Dư toát ra…
" Nếu như ta vô tình làm tôn nghiêm đàn ông của ngươi bị thương, ta nguyện ý xin lỗi, nhưng xin ngươi trước không nên nổi giận, hãy nghe ta nói cẩn thận…."
Bạch Thư Dư ép buộc chính mình bình tĩnh, không thể dễ dàng bị sự cưỡng ép của hắn làm ảnh hưởng.
“Lời xin lỗi của ngươi ta không tiếp nhận, càng không muốn nghe ngươi nguỵ biện không cần thiết." Tưởng Hạo Ân bĩ bĩ nhếch môi, đồng thời tựa như không trên gò má của nàng thổi khí.
Cảm thụ được hơi nóng trên mặt, thân thể Bạch Thư Dư không khống chế run rẩy, hai chân mềm nhũn cả trái tim cũng nhanh nhảy ra lồng ngực của nàng.
" Vậy… Ngươi muốn như thế nào?" Bạch Thư Dư lộ ra có chút bất đắc dĩ hỏi.
Hắn là một nam nhân dính vào không được, nếu đắc tội hắn giống như sẽ bị đánh vào vực sâu vô tận.
" Ngươi nói đi? Ta phải làm sao để ngươi là của ta?" Tưởng Hạo Ân vươn đầu lưỡi ngậm trụ vành tai xinh xắn của nàng, Bạch Thư Dư lập tức giống như điện giật cả người run lên, vội vàng tránh né sự xâm lược của hắn, nhưng hắn lại lần nữa dùng sức đem nàng tiến vào trong lòng, đồng thời vươn đầu lưỡi liếm mút lỗ tai của nàng.
" Ta thiếu ngươi chính là số tiền này…." Bạch Thư Dư nhắm mắt lại, cắn môi dưới không có sức nói.
" Ta tối không cần chính là tiền." Tưởng Hạo Ân ngạo mạn nhìn nàng nói.
" Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ta đều thành tâm thành ý chịu lỗi…." Với sự chơi đùa liếm trên vành tai, Bạch Thư Dư hầu như mất đi toàn bộ năng lực biện bạch, chỉ có thể đầu cháng váng não nặng trĩu mặc hắn ta lấy cái ta cần.
Tưởng Hạo Ân di chuyển đầu lưỡi, thay đổi liếm mút hai má trắng nõn của nàng, sau đó âm thanh khàn khàn nói: " Ta muốn thân thể của ngươi."
Cho dù nàng là nữ nhân của Diêm Tử Thông, hắn vẫn như cũ khống chế không được khát vọng của mình đối với nàng.
" Ngươi điên rồi…." Bạch Thư Dư trong nháy mắt trợn to, trong mắt chứa đựng sợ hãi.
Namnhân này giống như là một đại đoàn mây đen, trong thời gian ngắn nhất biết rõ tâm trong suốt của nàng, khiến thế giới mưa gió của Bạch Thư Dư biến sắc.
" Ta rất bình thường, mà ngươi không thể cự tuyệt quyền lợi, chỉ có thể tiếp nhận…." Âm thanh khêu gợi của hắn giống như một dạ khúc dễ nghe, thôi miên nàng rất nhanh mất đi ý thức.
" Ngươi… Ta đây muốn ngươi đáp ứng ta, sau khi qua tối nay chúng ta xoá bỏ toàn bộ." Bạch Thư Dư biết nàng cự tuyệt không được, vì vậy im lặng đáp ứng hắn đưa ra giao dịch.
Tưởng Hạo Ân không có trả lời nàng, chỉ là đưa tay hướng về phía nàng, như là sợ nàng sẽ lâm trận bỏ chạy, đưa ngón tay thâm nhập trong mái tóc của nàng đồng thời hôn lên môi của nàng.
Khi bạc môi lạnh lẽo của hắn phủ lên trên nàng, Bạch Thư Dư run rẩy mạnh mẽ.
Hắn một tay kéo nàng lại gần, nỗ lực hôn sâu thêm, lưỡi của hắn thâm nhập ở chỗ sâu nhất trong miệng của nàng cùng nàng kịch liệt dây dưa, mùi vị của nàng say lòng người khiến cho hắn khát vọng càng nhiều.
Bạch Thư Dư cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, hầu như sắp chống đỡ không được thân thể nặng nề, vì vậy nàng vươn tay vòng qua thắt lưng hắn, nhẹ nhàng vòng trụ nó, để tránh khỏi bản thân ngã xuống đất.
Lửa nóng, ẩm ướt, tràn ngập chiếm lấy muốn hôn đảo qua khắp ngõ ngách trong miệng nàng, nụ hôn này không một chút nào ôn nhu nhưng dễ dàng bao vòng lấy hai người trong dục vọng mãnh liệt.
Ngón cái của hắn buộc miệng của nàng mở ra hơn, để hắn càng có thể hoàn toàn đánh chiếm vào trong miệng của nàng, để cướp đoạt càng nhiều hương thơm thuộc về nàng.
Bạch Thư Dư đã quên muốn cự tuyệt nụ hôn của hắn, chỉ có thể yên lặng chấp nhận hắn làm ma pháp trên người nàng.
Tiếng hít thở của hai người dồn dập vòng vèo bên trong căn phòng, phối hợp tiết tấu lẫn nhau tiếng tim đập trở thành tấu khúc rất hài hoà trong đêm.
Giữa bất tri bất giác, Tưởng Hạo Ân dẫn Bạch Thư Dư đi tới trước giường lớn, đại chưởng của hắn cầm mông của nàng cố gắng làm vểnh lên, đồng thời đem nó hướng về phía bụng cương cứng — khi cảm thụ được rõ ràng dục vọng của hắn, Bạch Thư Dư lập tức đỏ mặt, nàng mở mắt say mê ra, ánh mắt say mê khiến nàng thoạt nhìn tựa như một nữ nhân muốn tìm bất mãn.
Môi hắn dời xuống cái cổ trắng của nàng, khẽ cắn bên gáy của nàng, đồng thời lấy hàm răng khẽ gặm vành tai xinh xắn của nàng, làm cho Bạch Thư Dư không tự giác nghiêng đầu làm lợi cho kẻ khác tiến tới khiêu khích.
Tưởng Hạo Ân rất thoả mãn sự đáp lại cực kỳ tự nhiên của nàng, hắn hơi hơi đem nàng nâng lên, đặt ở giữa giường lớn, đôi mắt nóng rực nhìn xuống thiên hạ xinh đẹp dưới thân.
Hắn vươn tay chậm rãi cởi cúc áo của nàng ra, đến khi tròn trịa đầy đặn hiện ra trước mắt hắn.
Nàng mặc nội y màu trắng, thoạt nhìn hồn nhiên mà lại mê người, không cần bất cứ động tác gì là có thể khơi dậy dục vọng mãnh liệt tràn đầy trong hắn.
Khi đầu ngón tay hắn cách nội y giữa vú mẫn cảm, nàng lập tức hướng hắn cong lên, đồng thời trong miệng bật ra rên rỉ vỡ tan.
Tưởng Hạo Ân cúi đầu, hôn lên rãnh sâu giữa ngực, đầu lưỡi linh hoạt nhấp nhô chỗ trơn bóng làm cho Bạch Thư Dư khó có thể kiềm chế rung rung liên tục.
Trong chốc lát, hắn rút đi nội y của nàng, hắn đem môi hướng nụ hoa mẫn cảm của nàng di động, đôi môi bao phủ trên đỉnh cao trắng nõn mút liếm.
" Ân… Ân…." Bạch Thư Dư nhẹ nắm trụ cánh tay Tưởng Hạo Ân, bất lực rên rỉ.
Tiếng kêu vui vẻ của nàng khuyến khích lửa nóng giữa hai chân hắn, biểu tượng nam giới lúc đầu cắn răng chịu đựng trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Taynàng xen vào giữa mái tóc hắn, đầu ngón tay cùng tóc ngắn màu nâu của hắn quấn quýt.
Trong chốc lát tay hắn hướng tới đầu gối của nàng, một tay lấy váy của nàng vén lên cho đến thắt lưng, quần lót màu trắng hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, đồng thời tay hắn di chuyển tới điểm nguồn nhiệt, vươn ngón tay nhẹ nhàng tại chỗ điểm thổi.
" Ân…." Thân thể Bạch Thư Dư lại lần nữa cong lên, đôi môi hé mở, rên rỉ trong miệng không gián đoạn.
Hắn thích nghe tiếng kêu của nàng, kia khiến dục vọng của hắn cũng theo bừng lên.
" Đều ẩm ướt như vậy… Ngươi thực sự là một bạn giường phối hợp cực cao." Hắn nhẹ giọng bên tai của nàng nói ra, lúc này lẽ ra sa vào giữa bể dục, Bạch Thư Dư hình như là bị tầng tầng lớp lớp một cái tát, lập tức thanh tỉnh không ít, nàng thu hồi tiếng kêu tục tĩu của mình, trong mắt đã từng sỉ nhục, hai chân lúc đầu mở rộng ra cũng vội vàng khép chặt.
Không nên là như vậy… Nàng làm sao có thể khuất phục hắn châm lên dục vọng chứ? Nàng hẳn là phải giãy giụa thoát ra! Tất cả này không đúng!
Bạch Thư Dư mới nghĩ như vậy, tay Tưởng Hạo Ân lại lần nữa trượt vào hai chân của nàng, xuyên qua quần lót màu trắng trực tiếp vuốt ve trên nguồn nhiệt của nàng.
" Không được…." Nàng vô lực giãy dụa, hy vọng có thể chấm dứt tất cả.
" Ngươi rõ ràng thích… Ta ghét nhất nữ nhân khẩu thị tâm phi." Nói xong, ngón tay thon dài của hắn đi vào bên trong nhiệt ẩm ướt, niềm khoái cảm đột nhiên tới khiến Bạch Thư Dư thở một hơi.
" Trong hoa huyệt của ngươi hảo chặt, nóng quá…." Hắn dùng tiếng nói dâm đãng là một loại phương thức khác sĩ nhục nàng, làm nàng muốn phản kháng rồi lại bất lực.
Tưởng Hạo Ân tà ác co rút ngón tay, tại lộ trình chật hẹp chặt co rút, ma sát tê dại làm Bạch Thư Dư lại lần nữa mất đi ý thức, nàng giống như là bị tia chớp kịch liệt bắn trúng, chỉ có thể theo động tác tà nịnh của hắn thở ra hít vào.
Đến lúc nàng ướt át có thể triệt để tiếp nhận hắn, Tưởng Hạo Ân mới cởi ra quần lót đã sớm căng to của mình, phóng xuất ra nam căn vô cùng cứng rắn, đỉnh ở huyệt Khẩu Bắc cọ xát.
Dục vọng tràn trề ở mẫn cảm của nàng khiêu khích, khiến cho chỗ tư mật của nàng không ngừng chảy ra nhiệt dịch, nàng cắn môi dưới không thể tin được bản thân cuối cùng lại thần phục trong trò chơi nhục dục mà hắn chủ đạo.
Một cái thẳng tiến, biểu tượng nam tính mạnh mẽ thẳng tiến vào ở chỗ sâu trong trong cơ thể nàng.
" Ân…." Khi nam căn cứng rắn đau buốt thuận lợi tiến vào thân thể khát khao đã lâu, Tưởng Hạo Ân không kìm lòng nổi gầm nhẹ lên tiếng.
Một cảm giác hơi đau đớn xuyên thấu thần kinh Bạch Thư Dư, nàng khó chịu kêu lên: “Đau…."
Vốn tưởng rằng thỉnh cầu của nàng sẽ không đổi lấy một chút đáp ứng, nhưng không nghĩ tới ác ma khống chế thân thể nàng này lại sẽ ôn nhu cúi xuống bên tai nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Lập tức tốt hơn nhiều, ngươi chỉ là không quen."
Một câu nói giản đơn của Tưởng Hạo Ân lại khiến Thư Dư có loại xúc động muốn khóc, nàng nàng muốn ôm hắn, trên vai rộng của hắn tìm được ấm áp nhưng nàng hiểu đây chỉ là bản thân suy nghĩ ngớ ngẩn, nam nhân này sẽ không để ý cảm thụ của nàng, hắn chỉ là đơn giản muốn chiếm lấy thân thể của nàng mà thôi!
Hắn nâng trụ mông tròn của nàng, hơi hơi đem nó nâng cao, sau đó thẳng thắt lưng bắt đầu trên người nàng chạy nước rút, mỗi một cái mạnh mẽ ra vào đều muốn đẩy dục vọng mạnh mẽ tới thoả mãn.
Của nàng nhỏ nhắn xinh xắn chấp nhận hết sức to lớn của hắn, mỗi một lần cơ thể mở rộng đều là vì đón nhận hắn mạnh mẽ tiến vào, mỗi khi hắn thâm nhập trong cơ thể nàng, bên trong cơ thể của nàng chung quy không tự chủ được mà co rút lại, đưa hắn phải sắc duyện quá chặt chẽ, lại nhẹ nhàng thả lỏng…
Bạch Thư Dư không thể tin hoá ra bọn họ có thể phù hợp đến loại trình độ này…
Tay hắn di chuyển tới chỗ kết hợp của họ nhẹ nhàng khiêu khích chổ mẫn cảm, niềm khoái cảm bất thình lình làm Bạch Thư Dư mất đi tự kiềm chế, sung sướng khiến tử cung nàng co rút lại càng thêm mạnh mẽ.
Hắn trong cơ thể nàng điên cuồng chạy nước rút, mỗi một lần tiến vào đều so với một lần càng sâu, lúc này dục vọng toàn thân hắn đã gần như toàn bộ không khống chế được, chỉ có thể không ngừng xuyên thấu thân thể của nàng…
Khi một lần một lần đón lấy niềm khoái cảm ăn mòn Bạch Thư Dư, nàng bật ra tiếng thét, cao trào tới quá mãnh liệt khiến nàng bất lực khẽ nấc ra tiếng.
Không biết qua bao lâu, sau khi một cái chạy nước rút mạnh mẽ mà lại dã man này, Tưởng Hạo Ân trên người nàng phóng ra mầm móng quý báu nhất…
Dục vọng nhanh chóng mệt mỏi sau đó cuốn lấy hai người, khiến cho bọn hắn ôm nhau thở hổn hển cùng một chỗ, giữa không gian yên tĩnh, ai cũng không có mở miệng đánh vỡ trầm mặc này, cho đến khi rất lâu rất lâu sau đó, Tưởng Hạo Ân mới mở miệng nói: “Xem ra, Diêm Tử Thông cũng không có đem ngươi hảo dạy bảo."
" Cái gì?" Lẽ ra Bạch Thư Dư nhợt nhạt, buồn ngủ bao phủ thoáng cái tỉnh lại, âm thanh buồn bực của nàng hỏi.
" Công phu trên giường của ngươi không có tiến bộ." Sau khi hắn khẽ chế giễu một tiếng, nói.
Đối mặt sự lên án của hắn, Bạch Thư Dư chỉ cảm thấy mệt mỏi, nàng không muốn giải thích rõ cái gì lại không muốn hắn luôn luôn hiểu sai trong sạch của nàng, vì vậy nàng thản nhiên nói: “Ta cùng Diêm Tử Thông là trong sạch, cho tới hôm nay ta chỉ có một nam nhân."
Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, bất quá nam nhân kia là ai, rõ ràng mừng thầm nhận được đáp án như vậy nhưng hắn vẫn có ý định dường như vu khống hãm hại nàng, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng?"
" Tin hay không tùy ngươi?" Nói xong, Bạch Thư Dư tỉnh táo bò lên giường, từng cái từng cái mặc quần áo bản thân, cũng đồng thời phát hiện trong khi nàng xích lõa, Tưởng Hạo Ân lại chính là quần áo đầy đủ! Hắn đến tột cùng coi nàng là cái gì đối xử? Thực sự chỉ là công cụ trút dục vọng sao? Bạch Thư Dư xót xa trong lòng.
" Ta đi, theo giờ khắc này sự hiểu lầm của chúng ta bắt đầu xoá bỏ toàn bộ." Trước khi rời đi, Bạch Thư Dư đau lòng bỏ lại những lời này.
Nàng không hiểu, rõ ràng thoát được, vì sao lòng của nàng còn có thể đau đớn như vậy…
Tưởng Hạo Ân không mở miệng giữ nàng lại, bởi vì hắn rất hiểu, hắn sẽ không buông tha Bạch Thư Dư đơn giản như vậy!
Hắn từ đầu đến kết thúc cũng không có hứa hẹn nàng cái gì, không phải sao?
Ngồi một bên hội nghị là Lạc Tố Trinh và Diêm Tử Thông, bên kia còn lại là Tưởng Hạo Ân cùng một trợ lý đặc biệt đi theo, ngay từ đầu hội nghị, Lạc Tố Trinh lấy giọng điệu xem thường nhục mạ Tưởng Hạo Ân một phen, Bạch Thư Dư vốn tưởng rằng hắn lại nổi trận lôi đình phản kích, không nghĩ tới hắn lại không mảy may để bụng lạnh giống như đông tuyết, hắn là một nam nhân thông minh vả lại có kế hoạch sẽ không dễ dàng để bản thân rơi vào cục diện bế tắc, trái lại, Lạc Tố Trinh giữa hội nghị rít gào đã khiến nguyên bản khí chất ưu nhã mất hết.
Giữa cuộc hội nghị, nhăn nhó không khỏe nhất chính là Bạch Thư Dư đảm nhiệm ghi chép hội nghị, bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt của Tưởng Hạo Ân ba năm lần sẽ nhìn phía nàng khiến nàng đứng ngồi khó khăn, tâm thần không yên.
" Ta một lần tuyên bố cuối cùng, ta không có khả năng bỏ đi cổ phần của ta, đây là trong bản di chúc của Diêm lão đầu lưu lại, cho dù các ngươi cần mua giá cao ta cũng sẽ không bán." Như là muốn kết thúc hội nghị không thú vị này, Tưởng Hạo Ân lại một lần nữa tuyên bố quyết định của chính mình.
" Tưởng Hạo Ân, đừng cho ngươi mặt không biết xấu hổ! Ngươi chỉ là một tạp chủng sinh bên ngoài, ngươi có cái gì tư cách có những cổ phần này?" Nghe thấy tuyên bố của Tưởng Hạo Ân, Lạc Tố Trinh lại một lần nữa chửi ầm lên.
" Coi như là tạp chủng sinh bên ngoài thì sao? Chung quy so với một người phu nhân trên danh nghĩa ở Diêm gia gần ba mươi năm cuối cùng lại không được chia tới một hào chứ?" Tưởng Hạo Ân không vì nguyên nhân Lạc Tố Trinh nhục mạ mà thay đổi sắc mặt, trái lại còn lộ vẻ tươi cười nói, giống như bà ta nhằm vào người nào cũng không phải hắn không hề gì.
" Ngươi…." Những lời này chính là nỗi đau thầm kín của Lạc Tố Trinh, nàng tức giận đến cả người rung rung, chậm chạp nói không ra lời công kích đối thủ.
" Hạo ân, chúng ta đừng đối đầu gay gắt nữa, cho dù ngươi có cổ phần thì thế nào? Cổ đông thực sự sẽ ủng hộ ngươi sao? Không bằng ngươi có lẽ đem những cổ phần dư thừa đó bán cho Diêm gia! Chúng tôi ra giá cả nhất định sẽ làm ngươi hài lòng." Diêm Tử Thông thử dùng mềm mỏng khắc chế Tưởng Hạo Ân, hắn vẫn tin tưởng hảo hảo khai thông Tưởng Hạo Ân sẽ đem cổ phần giao về Diêm gia, những tấm phiếu cổ phần nắm giữ sinh tử [Diêm Hải tập đoàn] này đối với Tưởng Hạo Ân mà nói chỉ có tính chất chơi đùa, không có bất luận giá trị gì.
" Diêm Tử Thông, ngươi cho ta là đứa ngốc chưa? Ngươi xem nhẹ tầm quan trọng của những cổ phần đó đối với ta, chịu nhục nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Lẽ nào muốn ta nói thẳng ra, mục đích của ta cũng chỉ vì phá hoại [ Diêm gia]?" Tưởng Hạo Ân cười lạnh lắc đầu, thái độ giống như khinh miệt cười nhạo những người ngu xuẩn vô tri này.
" Tưởng Hạo Ân! Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay? Cũng đừng nói ngươi đã mua chuộc cổ đông khác, muốn lợi dụng bọn họ phá huỷ Diêm gia! Ta tin tưởng ngươi sẽ không ngu xuẩn cho rằng với ngươi có thế để cho những cổ đông đó phục tùng cho ngươi! Bọn họ đều là người thành viên ban giám đốc thời kì sáng lập giám sát công việc và đầu tư, ngươi thật nghĩ đến ngươi có thể thuyết phục bọn họ trong đại hội cổ đông tiếp theo đem chức chủ tịch này giao cho ngươi sao?" Lạc Tố Trinh một lần nữa đập bàn sau đó chỉ vào Tưởng Hạo Ân rống to hơn.
Tưởng Hạo Ân lại lần nữa lạnh lùng cười ra tiếng, hắn giống như là một người ngoài nói: “Nếu như ta thực sự suy nghĩ như vậy thì làm sao? Ngươi cũng không phải là cổ đông công ty, có tư cách lập trường gì cùng ta thảo luận những việc này? Đến lúc ngươi cũng có cổ phần cùng ta ngang nhau, thì dùng những giọng điệu này đến chất vấn ta đi!"
" Ngươi…" Lạc Tố Trinh tức giận công tâm, căn bản nói không ra lời.
“Mẹ, mẹ trước tiên đừng kích động, sự tình không tệ như mẹ nghĩ….." Diêm Tử Thông vội vàng trấn an mẫu thân tức giận đến té xỉu.
Từ đầu đến cuối Tưởng Hạo Ân đều lấy tâm tư xem kịch vui cùng bọn chúng giao thủ, sau khi giữ những cổ phần này, trong tay hắn như là có át chủ bài, hắn căn bản sẽ không có đem Diêm gia trở thành đối thủ.
" Hôm nay dừng ở đây." Tưởng Hạo Ân trực tiếp đứng lên, ánh mắt hờ hững lại lần nữa lướt nhanh đến trên người Bạch Thư Dư, bạch sách dư là người ngoài cuộc nhìn tiết mục này được đôi mắt hắn nhìn sợ hãi, vội vàng cúi đầu không có dũng khí nhìn lên.
Trước khi rời đi, Tưởng Hạo Ân cố ý trước mặt Bạch Thư Dư dừng lại một chút, hắc đồng sâu xa kia làm lễ phép Thư Dư đoán không ra ý nghĩ của hắn, chỉ có thể lễ phép đối với hắn gật đầu.
" Ngươi xem! Tên chết tiệt này, cầm người Diêm gia chúng ta trở thành con cờ trêu cợt! Đây đều là hậu quả của phụ thân vô trách nhiệm của ngươi!" Đợi Tưởng Hạo Ân và Quách trợ lý đặc biệt sau khi rời đi, Lạc Tố Trinh tức giận đến đập bàn, lại lần nữa chửi ầm lên.
“Mẹ, đủ rồi." Diêm Tử Thông xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau, không muốn lại nghe mẫu thân chửi rủa.
" Ngươi, hài tử này năng lực ít như vậy sao? Giống hệt miếng thịt mỡ ướt mặc cho người xâu xé, không biết làm sao phản kích!" Diêm Tử Thông không có năng lực làm Lạc Tố Trinh tức giận chửi rầm rĩ.
Bạch Thư Dư cảm thấy lúc này nàng hình như không nên tiếp tục ở phòng họp nữa, nàng một chút cũng không muốn tham gia chiến tranh của mẫu tử này. Vì vậy nàng đứng lên tràn đầy khiêm tốn nói: “Diêm đại ca, phu nhân, ta trước đi ra."
Vừa rời khỏi phòng họp, Bạch Thư Dư mới có thể thở ra.
Trong phòng hội nghị nàng không sợ sự chất vấn của Lạc Tố Trinh lại sợ ánh mắt thấu lòng người kia của Tưởng Hạo Ân, dùng ánh mắt cái loại hủy diệt này nhìn chằm chằm nàng cho dù nàng đã từng trộm tiền của hắn, bây giờ nàng đã có khả năng hoàn lại, hắn không cần lại dùng cái loại ánh mắt muốn đem nàng ăn vào bụng này nhắc nhở nàng chứ?
" Bạch tiểu thư, đây là lão bản chúng ta muốn ta đưa cho ngươi." Đột nhiên một giọng nam từ phía sau nàng vang lên, sau khi bị dọa, Bạch Thư Dư lập tức xoay người nhìn nơi phát ra âm thanh kia.
Là mới vừa trong phòng hội nghị Quách trợ lý đặc biệt, lúc này trên tay hắn cầm một phong thư đưa cho nàng.
Bạch Thư Dư run rẩy đưa tay tiếp nhận phong thư đó, khi nàng mở miệng muốn nói cái gì đó, người kia đã biến mất trước mặt nàng.
Nàng rung rung mười ngón tay, đem phong thư kia mở ra…
Mở ra a! Ngọc bội lúc trước nàng lưu lại, hắn luôn luôn giữ? Chưa hề đem tín vật không đáng giá này ném đi? Đột nhiên nội tâm Bạch Thư Dư lại hiện ra một dòng nước ấm, xem ra nam nhân này cũng không phải là vô tình như nàng suy nghĩ.
Chỉ là nàng đánh giá rất cao Tưởng Hạo Ân, sau khi nàng thấy ngọc bội và xem tờ giấy gấp lại, lập tức lại đem nam nhân này coi như ác ma.
Tối nay ta muốn lấy lại tất cả những gì ngươi thiếu ta! Buổi tối chín giờ đến chỗ cũ! Sai hẹn tự gánh lấy hậu quả!
Bạch Thư Dư khó thở đem phong thư để vào trong túi xách, rất sợ xung quanh có người nhìn thấy, nàng một chút cũng không muốn hồi tưởng đoạn kinh khủng bị những người khác phát hiện.
Nhắm lại mí mắt nặng nề, nàng lại lần nữa thật sâu thở dài, cũng tốt, tối nay nàng nên đi cùng hắn xin lỗi đồng thời đem tiền trả lại cho, để tất cả mọi chuyện kết thúc hoàn mỹ…
*****************
Ban đêm, Bạch Thư Dư y theo thời gian ước định tới [ Đế Tước khách sạn], dưới lầu chờ của nàng như cũ là người đàn ông trung niên lần trước.
Hắn nhìn nàng hứng thú sâu sắc sau khi mở miệng: “Bạch tiểu thư sao?"
" Đúng, ta là Bạch Thư Dư."
" Lão bản trong phòng Tổng Thống ở tầng cao nhất chờ ngươi." Người đàn ông trung niên khẩu khí nói chuyện khác với sự sai khiến lần trước, lần này hắn khách khí rất nhiều, bất quá đây cũng không khiến Bạch Thư Dư tâm thấp thỏm bất an ổn định lại, nàng nội tâm vẫn như cũ do dự chần chừ.
Bạch Thư Dư tiếp nhận card phòng của người đàn ông trung niên đưa, nàng tò mò liệu hắn lại đem nàng trở thành kỹ nữ bán mình không? Bất quá nàng không có dũng khí hỏi, có lẽ trong mắt bọn họ nàng đang đóng vai nhân vật như vậy.
Thuận lợi đi vào phòng Tổng Thống ở tầng cao nhất, Bạch Thư Dư rất vui mừng Tưởng Hạo Ân còn không có xuất hiện, vậy đại biểu nàng còn có đầy đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Nàng đã không phải là trước đây ngớ ngẩn giống hệt một cô gái chưa thấy qua việc đời, Bạch Thư Dư bây giờ một thư ký chịu qua huấn luyện quan hệ xã hội chuyên nghiệp, nàng bình tĩnh ngồi ở ghế xô-pha hảo hạng đợi Tưởng Hạo Ân xuất hiện, đồng thời trong đầu bắt đầu ôn tập nội dung đợi lát nữa muốn cùng hắn nói chuyện.
Thời gian một giây trôi qua, một hồi lâu Tưởng Hạo Ân vẫn không có xuất hiện, Bạch Thư Dư nghĩ thầm đây sẽ không một trò đùa dai chứ?
Thân thể thẳng tắp ngồi tại ghế xô-pha đã không còn cảm giác, Bạch Thư Dư đứng dậy vặn vẹo thân thể, thả lỏng cơ thể cứng ngắc.
" Dễ dàng như vậy cảm thấy không nhịn được? Lẽ nào Diêm Tử Thông không có hảo hảo dạy ngươi phải như thế nào bồi dưỡng tính nhẫn nại đón chào nam nhân sao?" Tưởng Hạo Ân vừa vào phòng chứng kiến chính là một màn này, khát vọng ngày đêm dáng vẻ quyến rũ động lòng người đang ở trước mặt hắn lắc lư, hắn đối Bạch Thư Dư sinh ra dục vọng thâm trầm so với hắn tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn, hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể ở trên người nữ nhân khác đạt được thỏa mãn, nhưng sự thực chứng minh kết quả có hay không xác định.
" Ta không hiểu ý tứ của ngươi." Bạch Thư Dư biết Tưởng Hạo Ân hiểu lầm quan hệ trong sạch của nàng và Diêm Tử Thông, nàng không suy nghĩ nhiều, giải thích rõ.
" Giả bộ trong sáng chân thật luôn luôn là điểm mạnh của ngươi, đây ta không lời nào để nói." Tưởng Hạo Ân tà khí chính là nhướng cao mi, có tính uy hiếp sâu sắc hướng Bạch Thư Dư rảo bước tiến đến.
Theo từng bước Tưởng Hạo Ân tới gần, Bạch Thư Dư cho rằng bản thân đã có đủ chuẩn bị tâm lý vẫn không khỏi khẩn trương, hoảng loạn lùi về sau rất nhanh, biểu lộ bất lực trên mặt không thể nghi ngờ, hoảng sợ của nàng khiến Tưởng Hạo Ân nở nụ cười, nụ cười tà nịnh kia như là chế nhạo ngu xuẩn của nàng.
" Ngươi xem ra rất hoảng sợ là bởi vì quan hệ đến ta sao?" Tưởng Hạo Ân duỗi cánh tay dài, lòng bàn tay vén sợi tóc đen nhánh của nàng đặt ở trên mũi ngửi.
" Tưởng tiên sinh, xin ngươi tự trọng." Bạch Thư Dư cầm tóc của mình từ giữa tay hắn kéo về, đồng thời lại lần nữa lui lại sau mấy bước, muốn kéo khoảng cách lắm thân mật cùng hắn.
Tưởng Hạo Ân nheo hai mắt lại nhìn Bạch Thư Dư mặt lộ vẻ hoảng sợ, nàng nữ nhân bên cạnh Diêm Tử Thông, nếu không có tồn tại quan hệ thân mật giữa nàng và Diêm Tử Thông, Tưởng Hạo Ân thật muốn đem nữ nhân đặc biệt này ở lại bên người mình, mùi thơm mê người của cơ thể nàng không ngừng đánh thức cơn dục vọng mãnh liệt trong cơ thể hắn, bất quá làm hắn không thể tưởng tượng nổi chính là rõ ràng thân là nữ nhân bên người Diêm Tử Thông, lúc trước nàng làm sao vì hơn mười vạn tiền mặt bán bản thân, đồng thời cam nguyện làm một tên trộm ăn cắp tiền của hắn? Chẳng lẽ… Đây tất cả đều là một trong kế hoạch của Diêm gia nhục mạ hắn.
" Tự trọng? Mang máng còn nhớ rõ tiếng kêu dâm đãng của ngươi lượn lờ bên tai ta…." Cái miệng của hắn nhếch một cái đùa cợt, trong con ngươi âm u thăm thẳm lóe tia khinh bỉ vô hạn.
Bạch Thư Dư cắn môi dưới không nói, trước khi đi đến cuộc hẹn nàng đã nghĩ qua Tưởng Hạo Ân rất có thể lại đem chuyện này đùa cợt nàng, không nghĩ tới hết sức chuẩn bị tâm lý vẫn không địch lại một câu nói đả thương người của hắn.
" Xin ngươi đừng… Ta làm như vậy là bởi vì ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ…." Bạch Thư Dư không hề muốn giải thích nhiều, biện bạch quá nhiều trong tai hắn cũng chỉ là lời dối trá.
" Hừ! Nói, là ai phái ngươi tới? Lạc Tố Trinh hay Diêm Tử Thông? Là bọn hắn muốn ngươi dùng phương thức này đến nhục mạ ta?" Tưởng Hạo Ân bắt lấy cổ tay Bạch Thư Dư hỏi.
Bạch Thư Dư nhíu mi tâm lại, sự thô lỗ của hắn không lưu tình mà trên cổ tay của nàng lưu lại một vết đỏ*, nàng một lát sau mới hiểu được hàm ý của Tưởng Hạo Ân.
(* nguyên văn: hồng ngân)
Ý hắn cho rằng… Nàng nữ nhân Diêm gia phái tới… Trong mắt hắn có thể bỏ đi hai chữ kỹ nữ không? Chẳng lẽ đối với hắn mà nói, nàng chỉ là một nữ nhân vì tiền tài ngay cả bản thân cũng có thể bán sao?
" Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, xin đừng đem ta cuốn vào trong bão táp của các ngươi." Bạch Thư Dư trên dưới giãy dụa muốn rút tay mình lại, nhưng bất kể nàng giãy dụa ra sao, Tưởng Hạo Ân mảy may không có ý buông ra, trái lại còn ngạo mạn tăng thêm lực đạo nắm chặt cổ tay nàng.
Tưởng Hạo Ân dùng đôi mắt trào phúng nhìn Bạch Thư Dư, hết sức nghi ngờ lời nàng nói có bao nhiêu đáng tin cậy.
" Ta hôm nay tới mục đích chỉ là xin lỗi ngươi đồng thời đem số tiền kia trả lại cho ngươi, trước đây ta thực sự không còn con đường nào khác mới có thể trộm tiền của ngươi, đây là tiền khi đó…." Bạch Thư Dư vội vã muốn rời khỏi chỗ thị phi này, nàng muốn hết sức khẩn cấp đem chuyện giải quyết, từ nay về sau hai người phân rõ ai cũng không nợ ai. Vì vậy nàng lấy trong ví da ra một xấp tiền mặt định giao cho Tưởng Hạo Ân, không ngờ hắn lại một tay lấy tiền vứt trên người nàng.
Nhìn tiền mặt rơi lả tả trên tấm thảm trên mặt đất, Bạch Thư Dư trong nháy mắt choáng váng.
Namnhân này bản chất hung ác! Ta thành tâm nhận sai, vì sao hắn còn muốn khinh người quá đáng chứ! Bạch Thư Dư khó nén phẫn hận trong lòng trừng mắt nhìn Tưởng Hạo Ân.
" Thu hồi hai mắt sắc bén kia của ngươi, ta để ý không phải số tiền này, mà là tự tôn của ta bị lường gạt." Tưởng Hạo Ân dùng sức đem Bạch Thư Dư kéo hướng về phía mình,, tức khắc thân thể mềm mại của nàng không kẽ hở dán vào hắn, hai khuôn mặt gần nhau chỉ cách có một ngón tay, nàng hầu như có thể ngửi được mùi nước hoa trên người hắn…
Lúc này, Tưởng Hạo Ân mới phát hiện da dẻ nữ nhân này trắng thông suốt, giống như là tuyết trắng trong suốt vào mùa đông, khoảng cách gần như vậy khiến hắn hầu như có thể trông thấy mạch máu bé nhỏ thanh sắc trên mặt Thư Dư toát ra…
" Nếu như ta vô tình làm tôn nghiêm đàn ông của ngươi bị thương, ta nguyện ý xin lỗi, nhưng xin ngươi trước không nên nổi giận, hãy nghe ta nói cẩn thận…."
Bạch Thư Dư ép buộc chính mình bình tĩnh, không thể dễ dàng bị sự cưỡng ép của hắn làm ảnh hưởng.
“Lời xin lỗi của ngươi ta không tiếp nhận, càng không muốn nghe ngươi nguỵ biện không cần thiết." Tưởng Hạo Ân bĩ bĩ nhếch môi, đồng thời tựa như không trên gò má của nàng thổi khí.
Cảm thụ được hơi nóng trên mặt, thân thể Bạch Thư Dư không khống chế run rẩy, hai chân mềm nhũn cả trái tim cũng nhanh nhảy ra lồng ngực của nàng.
" Vậy… Ngươi muốn như thế nào?" Bạch Thư Dư lộ ra có chút bất đắc dĩ hỏi.
Hắn là một nam nhân dính vào không được, nếu đắc tội hắn giống như sẽ bị đánh vào vực sâu vô tận.
" Ngươi nói đi? Ta phải làm sao để ngươi là của ta?" Tưởng Hạo Ân vươn đầu lưỡi ngậm trụ vành tai xinh xắn của nàng, Bạch Thư Dư lập tức giống như điện giật cả người run lên, vội vàng tránh né sự xâm lược của hắn, nhưng hắn lại lần nữa dùng sức đem nàng tiến vào trong lòng, đồng thời vươn đầu lưỡi liếm mút lỗ tai của nàng.
" Ta thiếu ngươi chính là số tiền này…." Bạch Thư Dư nhắm mắt lại, cắn môi dưới không có sức nói.
" Ta tối không cần chính là tiền." Tưởng Hạo Ân ngạo mạn nhìn nàng nói.
" Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ta đều thành tâm thành ý chịu lỗi…." Với sự chơi đùa liếm trên vành tai, Bạch Thư Dư hầu như mất đi toàn bộ năng lực biện bạch, chỉ có thể đầu cháng váng não nặng trĩu mặc hắn ta lấy cái ta cần.
Tưởng Hạo Ân di chuyển đầu lưỡi, thay đổi liếm mút hai má trắng nõn của nàng, sau đó âm thanh khàn khàn nói: " Ta muốn thân thể của ngươi."
Cho dù nàng là nữ nhân của Diêm Tử Thông, hắn vẫn như cũ khống chế không được khát vọng của mình đối với nàng.
" Ngươi điên rồi…." Bạch Thư Dư trong nháy mắt trợn to, trong mắt chứa đựng sợ hãi.
Namnhân này giống như là một đại đoàn mây đen, trong thời gian ngắn nhất biết rõ tâm trong suốt của nàng, khiến thế giới mưa gió của Bạch Thư Dư biến sắc.
" Ta rất bình thường, mà ngươi không thể cự tuyệt quyền lợi, chỉ có thể tiếp nhận…." Âm thanh khêu gợi của hắn giống như một dạ khúc dễ nghe, thôi miên nàng rất nhanh mất đi ý thức.
" Ngươi… Ta đây muốn ngươi đáp ứng ta, sau khi qua tối nay chúng ta xoá bỏ toàn bộ." Bạch Thư Dư biết nàng cự tuyệt không được, vì vậy im lặng đáp ứng hắn đưa ra giao dịch.
Tưởng Hạo Ân không có trả lời nàng, chỉ là đưa tay hướng về phía nàng, như là sợ nàng sẽ lâm trận bỏ chạy, đưa ngón tay thâm nhập trong mái tóc của nàng đồng thời hôn lên môi của nàng.
Khi bạc môi lạnh lẽo của hắn phủ lên trên nàng, Bạch Thư Dư run rẩy mạnh mẽ.
Hắn một tay kéo nàng lại gần, nỗ lực hôn sâu thêm, lưỡi của hắn thâm nhập ở chỗ sâu nhất trong miệng của nàng cùng nàng kịch liệt dây dưa, mùi vị của nàng say lòng người khiến cho hắn khát vọng càng nhiều.
Bạch Thư Dư cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, hầu như sắp chống đỡ không được thân thể nặng nề, vì vậy nàng vươn tay vòng qua thắt lưng hắn, nhẹ nhàng vòng trụ nó, để tránh khỏi bản thân ngã xuống đất.
Lửa nóng, ẩm ướt, tràn ngập chiếm lấy muốn hôn đảo qua khắp ngõ ngách trong miệng nàng, nụ hôn này không một chút nào ôn nhu nhưng dễ dàng bao vòng lấy hai người trong dục vọng mãnh liệt.
Ngón cái của hắn buộc miệng của nàng mở ra hơn, để hắn càng có thể hoàn toàn đánh chiếm vào trong miệng của nàng, để cướp đoạt càng nhiều hương thơm thuộc về nàng.
Bạch Thư Dư đã quên muốn cự tuyệt nụ hôn của hắn, chỉ có thể yên lặng chấp nhận hắn làm ma pháp trên người nàng.
Tiếng hít thở của hai người dồn dập vòng vèo bên trong căn phòng, phối hợp tiết tấu lẫn nhau tiếng tim đập trở thành tấu khúc rất hài hoà trong đêm.
Giữa bất tri bất giác, Tưởng Hạo Ân dẫn Bạch Thư Dư đi tới trước giường lớn, đại chưởng của hắn cầm mông của nàng cố gắng làm vểnh lên, đồng thời đem nó hướng về phía bụng cương cứng — khi cảm thụ được rõ ràng dục vọng của hắn, Bạch Thư Dư lập tức đỏ mặt, nàng mở mắt say mê ra, ánh mắt say mê khiến nàng thoạt nhìn tựa như một nữ nhân muốn tìm bất mãn.
Môi hắn dời xuống cái cổ trắng của nàng, khẽ cắn bên gáy của nàng, đồng thời lấy hàm răng khẽ gặm vành tai xinh xắn của nàng, làm cho Bạch Thư Dư không tự giác nghiêng đầu làm lợi cho kẻ khác tiến tới khiêu khích.
Tưởng Hạo Ân rất thoả mãn sự đáp lại cực kỳ tự nhiên của nàng, hắn hơi hơi đem nàng nâng lên, đặt ở giữa giường lớn, đôi mắt nóng rực nhìn xuống thiên hạ xinh đẹp dưới thân.
Hắn vươn tay chậm rãi cởi cúc áo của nàng ra, đến khi tròn trịa đầy đặn hiện ra trước mắt hắn.
Nàng mặc nội y màu trắng, thoạt nhìn hồn nhiên mà lại mê người, không cần bất cứ động tác gì là có thể khơi dậy dục vọng mãnh liệt tràn đầy trong hắn.
Khi đầu ngón tay hắn cách nội y giữa vú mẫn cảm, nàng lập tức hướng hắn cong lên, đồng thời trong miệng bật ra rên rỉ vỡ tan.
Tưởng Hạo Ân cúi đầu, hôn lên rãnh sâu giữa ngực, đầu lưỡi linh hoạt nhấp nhô chỗ trơn bóng làm cho Bạch Thư Dư khó có thể kiềm chế rung rung liên tục.
Trong chốc lát, hắn rút đi nội y của nàng, hắn đem môi hướng nụ hoa mẫn cảm của nàng di động, đôi môi bao phủ trên đỉnh cao trắng nõn mút liếm.
" Ân… Ân…." Bạch Thư Dư nhẹ nắm trụ cánh tay Tưởng Hạo Ân, bất lực rên rỉ.
Tiếng kêu vui vẻ của nàng khuyến khích lửa nóng giữa hai chân hắn, biểu tượng nam giới lúc đầu cắn răng chịu đựng trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Taynàng xen vào giữa mái tóc hắn, đầu ngón tay cùng tóc ngắn màu nâu của hắn quấn quýt.
Trong chốc lát tay hắn hướng tới đầu gối của nàng, một tay lấy váy của nàng vén lên cho đến thắt lưng, quần lót màu trắng hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, đồng thời tay hắn di chuyển tới điểm nguồn nhiệt, vươn ngón tay nhẹ nhàng tại chỗ điểm thổi.
" Ân…." Thân thể Bạch Thư Dư lại lần nữa cong lên, đôi môi hé mở, rên rỉ trong miệng không gián đoạn.
Hắn thích nghe tiếng kêu của nàng, kia khiến dục vọng của hắn cũng theo bừng lên.
" Đều ẩm ướt như vậy… Ngươi thực sự là một bạn giường phối hợp cực cao." Hắn nhẹ giọng bên tai của nàng nói ra, lúc này lẽ ra sa vào giữa bể dục, Bạch Thư Dư hình như là bị tầng tầng lớp lớp một cái tát, lập tức thanh tỉnh không ít, nàng thu hồi tiếng kêu tục tĩu của mình, trong mắt đã từng sỉ nhục, hai chân lúc đầu mở rộng ra cũng vội vàng khép chặt.
Không nên là như vậy… Nàng làm sao có thể khuất phục hắn châm lên dục vọng chứ? Nàng hẳn là phải giãy giụa thoát ra! Tất cả này không đúng!
Bạch Thư Dư mới nghĩ như vậy, tay Tưởng Hạo Ân lại lần nữa trượt vào hai chân của nàng, xuyên qua quần lót màu trắng trực tiếp vuốt ve trên nguồn nhiệt của nàng.
" Không được…." Nàng vô lực giãy dụa, hy vọng có thể chấm dứt tất cả.
" Ngươi rõ ràng thích… Ta ghét nhất nữ nhân khẩu thị tâm phi." Nói xong, ngón tay thon dài của hắn đi vào bên trong nhiệt ẩm ướt, niềm khoái cảm đột nhiên tới khiến Bạch Thư Dư thở một hơi.
" Trong hoa huyệt của ngươi hảo chặt, nóng quá…." Hắn dùng tiếng nói dâm đãng là một loại phương thức khác sĩ nhục nàng, làm nàng muốn phản kháng rồi lại bất lực.
Tưởng Hạo Ân tà ác co rút ngón tay, tại lộ trình chật hẹp chặt co rút, ma sát tê dại làm Bạch Thư Dư lại lần nữa mất đi ý thức, nàng giống như là bị tia chớp kịch liệt bắn trúng, chỉ có thể theo động tác tà nịnh của hắn thở ra hít vào.
Đến lúc nàng ướt át có thể triệt để tiếp nhận hắn, Tưởng Hạo Ân mới cởi ra quần lót đã sớm căng to của mình, phóng xuất ra nam căn vô cùng cứng rắn, đỉnh ở huyệt Khẩu Bắc cọ xát.
Dục vọng tràn trề ở mẫn cảm của nàng khiêu khích, khiến cho chỗ tư mật của nàng không ngừng chảy ra nhiệt dịch, nàng cắn môi dưới không thể tin được bản thân cuối cùng lại thần phục trong trò chơi nhục dục mà hắn chủ đạo.
Một cái thẳng tiến, biểu tượng nam tính mạnh mẽ thẳng tiến vào ở chỗ sâu trong trong cơ thể nàng.
" Ân…." Khi nam căn cứng rắn đau buốt thuận lợi tiến vào thân thể khát khao đã lâu, Tưởng Hạo Ân không kìm lòng nổi gầm nhẹ lên tiếng.
Một cảm giác hơi đau đớn xuyên thấu thần kinh Bạch Thư Dư, nàng khó chịu kêu lên: “Đau…."
Vốn tưởng rằng thỉnh cầu của nàng sẽ không đổi lấy một chút đáp ứng, nhưng không nghĩ tới ác ma khống chế thân thể nàng này lại sẽ ôn nhu cúi xuống bên tai nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Lập tức tốt hơn nhiều, ngươi chỉ là không quen."
Một câu nói giản đơn của Tưởng Hạo Ân lại khiến Thư Dư có loại xúc động muốn khóc, nàng nàng muốn ôm hắn, trên vai rộng của hắn tìm được ấm áp nhưng nàng hiểu đây chỉ là bản thân suy nghĩ ngớ ngẩn, nam nhân này sẽ không để ý cảm thụ của nàng, hắn chỉ là đơn giản muốn chiếm lấy thân thể của nàng mà thôi!
Hắn nâng trụ mông tròn của nàng, hơi hơi đem nó nâng cao, sau đó thẳng thắt lưng bắt đầu trên người nàng chạy nước rút, mỗi một cái mạnh mẽ ra vào đều muốn đẩy dục vọng mạnh mẽ tới thoả mãn.
Của nàng nhỏ nhắn xinh xắn chấp nhận hết sức to lớn của hắn, mỗi một lần cơ thể mở rộng đều là vì đón nhận hắn mạnh mẽ tiến vào, mỗi khi hắn thâm nhập trong cơ thể nàng, bên trong cơ thể của nàng chung quy không tự chủ được mà co rút lại, đưa hắn phải sắc duyện quá chặt chẽ, lại nhẹ nhàng thả lỏng…
Bạch Thư Dư không thể tin hoá ra bọn họ có thể phù hợp đến loại trình độ này…
Tay hắn di chuyển tới chỗ kết hợp của họ nhẹ nhàng khiêu khích chổ mẫn cảm, niềm khoái cảm bất thình lình làm Bạch Thư Dư mất đi tự kiềm chế, sung sướng khiến tử cung nàng co rút lại càng thêm mạnh mẽ.
Hắn trong cơ thể nàng điên cuồng chạy nước rút, mỗi một lần tiến vào đều so với một lần càng sâu, lúc này dục vọng toàn thân hắn đã gần như toàn bộ không khống chế được, chỉ có thể không ngừng xuyên thấu thân thể của nàng…
Khi một lần một lần đón lấy niềm khoái cảm ăn mòn Bạch Thư Dư, nàng bật ra tiếng thét, cao trào tới quá mãnh liệt khiến nàng bất lực khẽ nấc ra tiếng.
Không biết qua bao lâu, sau khi một cái chạy nước rút mạnh mẽ mà lại dã man này, Tưởng Hạo Ân trên người nàng phóng ra mầm móng quý báu nhất…
Dục vọng nhanh chóng mệt mỏi sau đó cuốn lấy hai người, khiến cho bọn hắn ôm nhau thở hổn hển cùng một chỗ, giữa không gian yên tĩnh, ai cũng không có mở miệng đánh vỡ trầm mặc này, cho đến khi rất lâu rất lâu sau đó, Tưởng Hạo Ân mới mở miệng nói: “Xem ra, Diêm Tử Thông cũng không có đem ngươi hảo dạy bảo."
" Cái gì?" Lẽ ra Bạch Thư Dư nhợt nhạt, buồn ngủ bao phủ thoáng cái tỉnh lại, âm thanh buồn bực của nàng hỏi.
" Công phu trên giường của ngươi không có tiến bộ." Sau khi hắn khẽ chế giễu một tiếng, nói.
Đối mặt sự lên án của hắn, Bạch Thư Dư chỉ cảm thấy mệt mỏi, nàng không muốn giải thích rõ cái gì lại không muốn hắn luôn luôn hiểu sai trong sạch của nàng, vì vậy nàng thản nhiên nói: “Ta cùng Diêm Tử Thông là trong sạch, cho tới hôm nay ta chỉ có một nam nhân."
Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, bất quá nam nhân kia là ai, rõ ràng mừng thầm nhận được đáp án như vậy nhưng hắn vẫn có ý định dường như vu khống hãm hại nàng, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng?"
" Tin hay không tùy ngươi?" Nói xong, Bạch Thư Dư tỉnh táo bò lên giường, từng cái từng cái mặc quần áo bản thân, cũng đồng thời phát hiện trong khi nàng xích lõa, Tưởng Hạo Ân lại chính là quần áo đầy đủ! Hắn đến tột cùng coi nàng là cái gì đối xử? Thực sự chỉ là công cụ trút dục vọng sao? Bạch Thư Dư xót xa trong lòng.
" Ta đi, theo giờ khắc này sự hiểu lầm của chúng ta bắt đầu xoá bỏ toàn bộ." Trước khi rời đi, Bạch Thư Dư đau lòng bỏ lại những lời này.
Nàng không hiểu, rõ ràng thoát được, vì sao lòng của nàng còn có thể đau đớn như vậy…
Tưởng Hạo Ân không mở miệng giữ nàng lại, bởi vì hắn rất hiểu, hắn sẽ không buông tha Bạch Thư Dư đơn giản như vậy!
Hắn từ đầu đến kết thúc cũng không có hứa hẹn nàng cái gì, không phải sao?
Tác giả :
Tỉnh Tinh