Tán Tỉnh Cô Nàng Ngây Thơ

Chương 2: Chương 2 [h]

ạch Thư Dư ngoan ngoãn nằm thẳng trên giường lớn, hai tay đều thả hai sườn bên thân thể, sau đó gắt gao nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng tương hạo. Cách đó không xa đang hướng đến nàng.

Ung dung nhìn dáng vẻ đau khổ hy sinh của nàng, khóe miệng Tưởng Hạo Ân không khỏi hơi hơi hếch một đường cong.

Nếu không phải hiểu rõ nàng có bao nhiêu yêu tiền, Tưởng Hạo Ân thực sự sẽ thích thượng cô gái đơn thuần này, bất quá nàng bày biện ra tất cả rất có thể là giả vờ nguỵ trang, tất cả cũng chỉ là vì lừa gạt chi phí qua đêm khổng lồ, nghĩ tới đây, hắn tâm lạnh giá lại trở nên tàn nhẫn một chút.

" Đem dục bào của ngươi cởi ra." Đè xuống hảo cảm không hiểu đối với nàng, Tưởng Hạo Ân dùng giọng lạnh lùng ra lệnh.

Bạch Thư Dư đem con mắt hơi hơi mở, sau đó lại lần nữa cắn môi dưới đem dục bào màu trắng cởi ra.

Liền bất cứ giá nào chứ! Dù sao cũng qua tối nay bọn họ nửa điểm liên quan cũng không có, chỉ cần cầm hai mươi vạn đồng trở về cứu bà nội là được.

Áo tắm cởi ra, thân thể mềm mại trắng nõn không giữ lại hiện ra trước mặt Tưởng Hạo Ân.

Thân thể nàng quang lỏa xinh đẹp mềm mại giống như trong tưởng tượng của hắn, vú đầy đặn, thắt lưng nhỏ nhắn và yếu ớt, hai chân thẳng… Bất quá thân thể mềm mại làm ngươi ta huyết mạch sôi sục, cũng không giống như hoa văn đồ lót mặc trên người nàng làm hắn cảm thấy bất khả tư nghị. ( ôi ôi!!! Không hiểu chỗ này lắm nha!!!)

Không ngờ giữa nghề nghiệp đặc biệt, cũng có nữ nhân không mặc đồ lót gợi cảm quyến rũ khách nhân, phát hiện này ngược lại khiến Tưởng Hạo Ân cảm thấy mới mẻ.

" Đem quần ta cởi ra." Sau khi trên giường Tưởng Hạo Ân giống như quân vương ra lệnh.

Yêu cầu của hắn làm Bạch Thư Dư cả kinh, bất quá nàng cũng không có cự tuyệt hắn, nàng sợ hãi hắn không vui thì hủy bỏ giao dịch của hai người. Vì vậy nàng thuận theo đưa tay đặt ở trên quần hắn.

Động tác không lưu loát hơn nữa tay run rẩy khiến hành động của nàng làm rất không thuận lợi, nhất là thật lớn trong quần kia cương lên cũng là một trong nguyên nhân khiến động tác nàng chậm chạp.

Vụng về của nàng giống như là khiêu khích không tiếng động, hơn nữa bởi vì nửa ngồi ở trước mặt hắn, khiến cho bộ ngực to lớn của nàng không giữ lại đặt ở trước mặt Tưởng Hạo Ân, hai mắt hắn nhìn chằm chằm hai đỉnh trắng nõn kia, tưởng tượng ra chúng nó tan chảy ngọt ngào trong miệng hắn…

Cuối cùng, nàng mang quần âu phục của hắn cởi ra, khuôn mặt buộc chặt lộ vẻ trẻ con mềm mại mới dần dần mất hẳn.

" Cái quần cởi ra, ngươi có thể tự mình thoát không?" Bạch Thư Dư nhẹ nhàng huých cánh tay hắn một chút, lấy thanh âm cực kì dịu dàng ngớ ngẩn hỏi.

Tương hạo hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một hồi lâu cũng không trả lời nàng.

Thấy thế, Bạch Thư Dư không thể làm gì khác hơn là dứt bỏ lễ giáo và tôn nghiêm, kiên trì mang quần lót của hắn cởi ra, khi nhìn thấy bắp thịt hai chân mạnh mẽ rắn chắc kia, nàng lại lần nữa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Nàng đời này chưa bao giờ cùng nam nhân thân mật như vậy, không nghĩ tới một hồi tiếp xúc thì như vậy khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn to lớn hở ra giữa quần hắn, Bạch Thư Dư trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

Không để nàng có bao nhiêu thời gian sững sờ, Tưởng Hạo Ân khom người đem nàng đẩy ngã, thân thể nặng nề phía trên nàng, đồng thời môi lạnh lạnh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Tưởng Hạo Ân động tác mạnh dạn khiến thân thể nhỏ của Bạch Thư Dư lại lần nữa run rẩy, nàng lần đầu cảm thấy, nguyên lai quan hệ tình ái của nam nữ cũng không phải chỉ có bạn đời sau này mới có thể phát sinh… Lúc này, nàng đang theo một người nam nhân nhận thức không đến 10 phút đồng hồ trên giường.

“Ngươi rất cứng ngắc, mềm mại chút." Hắn trầm thấp bên môi của nàng nói, sau đó lại lần nữa hôn lên nàng.

Tất nhiên quyết định nàng muốn làm thì có quyết tâm bất cứ giá nào. Vì vậy Bạch Thư Dư thả nhuyễn (mền mại) tứ chi buộc chặt, đồng thời cố lấy dũng khí hết sức miễn cưỡng mà lại vụng về hôn hắn.

Trước đây trải qua cùng nữ nhân, Tưởng Hạo Ân chưa từng hôn môi qua bất luận nữ nhân nào, bất quá cô gái trẻ này khiến hắn lần đầu phá lệ cũ. Môi của nàng tương đương hương nhuyễn, vị son môi không làm hắn chán ghét chỉ có ngọt ngào kéo dài, giống như là thưởng thức kẹo hoa bông mê người.

Tưởng Hạo Ân hôn môi làm bạch sách dư hoảng sợ, từ cách thức hôn môi hắn có kinh nghiệm già dặn, nàng đột nhiên có loại kích thích muốn hỏi hắn từng hôn qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng mọi thứ này chỉ là nàng tưởng tượng ra, nếu nàng thật mở miệng chỉ có thể nói nàng ngớ ngẩn không nhìn được mặt ngoài.

Nàng đã dần dần hiểu tình hình hiện nay của mình, nam nhân này là người mua, hai mươi vạn mua cơ thể của nàng, nàng chỉ cần bỏ qua tất cả gông xiềng đạo đức là có thể thuận lợi đem tiền có trong tay, vì bệnh tình nguy kịch của bà nội, Bạch Thư Dư cam tâm tình nguyện làm như vậy.

Đầu lưỡi hắn chui vào trong miệng của nàng, tỉ mỉ cùng lưỡi của nàng trong miệng chơi đùa, lưỡi của Bạch Thư Dư tận khả năng cố gắng hưởng ứng hắn, Tưởng Hạo Ân đưa ngón tay xuyên qua giữa sợi tóc màu nâu đen của nàng, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của nàng, trong miệng truyền đến tiếng gầm nhẹ làm Bạch Thư Dư hiểu hắn thích nàng đáp lại.

Tiếp theo, hắn đưa tay di chuyển tới trước ngực no đủ của nàng, ngón tay trực tiếp vân vê trên đỉnh trắng nõn kia, lúc này tay Bạch Thư Dư từ từ đặt hai bên thân thể đột nhiên cứng đờ, chưa từng có người nào chạm qua vú của nàng, nàng khẩn trương đưa tay đặt trên cánh tay rắn chắc của hắn, vô ý thức muốn đẩy hắn ra, hai mắt trừng lớn.

“Ân? Lại muốn chơi trò gì hả?" Con mắt hắn lóe trêu tức, giọng nói nhạt nhẽo mang theo có chút không kiên nhẫn hỏi.

" Không.. Thỉnh tiếp tục…." Bạch Thư Dư hiểu là phản ứng bản thân quá lớn. Vì vậy nàng như là làm chuẩn bị tâm lý, thật sâu sau khi hít vào một hơi nói.

Tưởng Hạo Ân không hiểu nữ nhân này có chủ ý gì, hắn không thích nữ nhân quá nhiều thủ đoạn, dục vọng chống cự của nàng còn khiến hắn không hề muốn chậm rãi thích ứng thân thể lẫn nhau, dự định tốc chiến tốc thắng.

Hắn cong hạ thân đem miệng phủ trên đỉnh vú trắng nõn của nàng, như là nghiêm khắc trừng trị không lưu tình mà duyện hôn lên.

Khi môi hắn đụng nụ hoa của nàng, thân thể Bạch Thư Dư tự nhiên phía trước cong lên, cũng không tự giác ngửa về sau, trong miệng của nàng tràn ra một tia rên rỉ, nhưng khi thanh âm phóng đãng truyền vào trong tai mình, nàng lập tức cảm thấy thẹn dùng hàm răng cắn chặt môi dưới chỉ sợ bản thân lại sẽ phát ra tiếng kêu tục tĩu này.

" Kêu đi, thích thanh âm của ngươi." Hắn đưa tay mở hàm răng của nàng, không cho nàng lại cắn cánh môi.

Tiếng kêu kia của nàng chân thật không kiểu cách nhanh chóng thiêu đốt khát vọng của hắn đối với nàng tới đỉnh điểm, khiến dục vọng nam tính của hắn càng thêm bùng nổ, hắn rất ít giống như lúc này kích thích đòi hỏi muốn một nữ nhân qua, xem ra tối nay nữ nhân trẻ tuổi này thật có thể thật sự thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Tưởng Hạo Ân hôn mỗi một tấc da thịt mềm mại trước ngực Bạch Thư Dư, mỗi khi hắn mút đỉnh vú mềm mại nàng sẽ khó mà kiềm chế ngửa đầu, phát ra tiếng kêu sung sướng.

" Cầm nó." Tiếp theo, hắn hướng dẫn tay nàng đi tới dưới thân cứng rắn của mình, rất nhanh cởi ra quần lót màu đen bên hông khiến lòng bàn tay mềm mại của nàng bao phủ biểu tượng nam tính cương của hắn.

Nam căn* của hắn thật lớn làm Bạch Thư Dư xuất hiện sợ hãi, tay nàng vòng trụ nó tráng kiện không thôi nhưng không dám mảy may di chuyển, sợ bản thân sẽ không cẩn thận làm đau nó.

(* nam căn: xí hổ quá!!!! mời các tình yêu tra tiếng anh từ penis nha!!!)

" Xoa bóp nó, giống như vậy trên dưới di chuyển." Tay hắn dẫn nàng làm động tác, Bạch Thư Dư chà xát không lưu loát, cảm xúc tơ lụa (????) kia làm nàng cảm thấy bất khả tư nghị.

Theo nàng mềm mại vỗ về chơi đùa, cổ họng Tưởng Hạo Ân liên tục truyền đến gầm nhẹ, đối với động tác của nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Trong tay nàng rất gắng gượng mền mại không kinh nghiệm an ủi xuống, trở nên càng thêm cứng rắn, Bạch Thư Dư bắt đầu lo lắng mình có đúng hay không làm bị thương. Vì vậy nàng chậm rãi ngừng động tác.

Bất quá, tay nàng vừa mới từ giữa hai chân hắn rút ra, Tưởng Hạo Ân lập tức một động tác hỗ trợ của nàng quần lót cởi ra, hai chân tách ra đặt ở hai sườn thân thể nàng, vật dư thừa* lợi hại thì để cửa huyệt dưới thân nàng…

( * ai hiểu thì hiểu!!!! ta ngây thơ cụ mà!!!Nguyên văn nha!!!! Ta ko chém!!!!!)

Lúc này Bạch Thư Dư mới giựt mình tỉnh ngộ, vật dư thừa trong to lớn kia là muốn đi vào trong thân thể nàng! Nàng nghĩ nàng nhất định không chịu nổi, nàng khẳng định sẽ bị nó xé rách!

" Xin ngươi… Nhẹ chút…" Hoàn cảnh khó khăn trước mặt nàng không thể lựa chọn, nàng chỉ có thể khẩn cầu nam nhân này đừng quá thô bạo, để tránh khỏi nàng bị thương quá nặng.

Tưởng Hạo Ân không có trả lời, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của nàng, đồng thời hắn cầm nam căn hạ thân nhà trước cửa hoa huyệt của nàng không ngừng cọ xát.

Hắn rõ ràng có thể bá đạo trực tiếp giữ lấy thân thể của nàng, nhưng nàng đáng thương hề hề lại thành công mà chiếm được đồng tình của hắn, khiến hắn giảm tốc độ để nàng có thời gian thích ứng.

Cảm giác lạ lẫm tê dại giữa hai chân của nàng truyền đến, Bạch Thư Dư cảm giác được hai chân của mình bắt đầu đôi chút run rẩy, chỗ tư mật có chút ướt át, có chất lỏng từ chỗ nữ tính của nàng chảy ra… Này khiến Bạch Thư Dư không hiểu việc đời ngượng ngùng không thôi, hai gò má cũng không hiểu nguyên nhân sung sướng lại lần nữa xinh đẹp đỏ lên.

Nhìn biểu tình ngây ngô mà lại tự nhiên trên mặt nàng, Tưởng Hạo Ân gần như nhanh chóng luyến tiếc giữ lấy nữ nhân ngây thơ trẻ tuổi này, bất quá hắn lại một lần nữa nhắc nhở bản thân, nghìn vạn lần đừng vì nữ nhân phá giới, nàng chỉ là một trong những nữ nhân hắn mua, hắn không nên đối với nàng chân thực xao động khác thường, huống hồ thanh thuần động lòng người của nàng rất có thể đều là giả vờ, có lẽ kia chẳng qua là một trong những phương pháp làm ăn của nàng.

Nghĩ đến nàng trước khách khác rất có thể cũng đã giả ra vẻ mặt hồn nhiên thánh thiện như vậy, ngực Tưởng Hạo Ân không hiểu truyền đến một trận không hờn giận, ghen tuông đột nhiên tới kêu hắn đem chân của nàng kéo đặt ở hai sườn thắt lưng của mình, trực tiếp chuyển động thắt lưng, một cái thẳng tiến, nam căn lợi hại không lưu tình chút nào xuyên thấu thắt chặt dưới thân nàng!

" A…." Một tiếng thét chói tai lợi hại phá vỡ sự yên lặng trong căn phòng Tổng Thống, Bạch Thư Dư chỗ tư mật nhịn không được đau đớn, phát ra tiếng hô thảm thiết.

Nàng biết nữ nhân hành vi lần đầu tiên thân mật sẽ có chút không khỏe nhưng nàng chưa hề nghĩ đến luồng đau đớn kia lại kịch liệt như vậy, như vậy khó có thể chịu được, thật lớn của hắn gần như căng cứng hoa huyệt của nàng, khiến Bạch Thư Dư lúc đầu cắn môi dưới tưởng chịu được tất cả kiềm chế không được mà la lên.

Tưởng Hạo Ân bất khả tư nghị nhìn phản ứng của nàng, không nghĩ tới nữ nhân trẻ tuổi dưới thân này rốt cuộc chính là một xử nữ, thảo nào biểu hiện của nàng là không lưu loát bình thường như thế chăng!

Khi Tưởng Hạo Ân phát hiện giữa hoa thắt chặt của nàng tầng tầng lớp lớp trở ngại, hắn căn bản không kịp giảm tốc độ thì vọt vào trong thân thể mềm mại thắt chặt của nàng đến bất khả tư nghị, Bạch Thư Dư nhíu chặt mi tâm vả lại khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt đẫm lệ, giống như đang lên án hung ác của hắn, hắn đã lỗ mãng thương tổn ngây thơ của nàng.

Tưởng Hạo Ân đáy lòng một trận yêu thương, hắn chưa từng thương yêu luyến tiếc qua bất luận nữ nhân nào, nhưng nữ nhân mua tới này vậy mà khiến nổi lên xao động xa lạ!

“Ngươi phải nói cho ta biết, ngươi là xử nữ!" Tưởng Hạo Ân có chút khổ não nói. Dáng vẻ nàng hai mắt đẫm lệ lã chã làm hắn cảm thấy bản thân một nam nhân tàn nhẫn, làm hắn sinh ra cảm giác tự trách trước nay chưa có.

" Cho dù nói cũng không thay đổi được chuyện chúng ta đang phát sinh." Lòng tự trọng cực cao của Bạch Thư Dư không muốn cùng hắn thảo luận những chuyện này, nàng chỉ hy vọng tất cả mau kết thúc.

" Trong chốc lát sẽ rất nhiều." Thân thể hắn về sau cố gắng, chậm rãi rút khỏi thân thể của nàng, lại nhẹ nhàng phía trước co rút, chỉ thấy mi tâm nàng lúc đầu chậm chạp dãn ra một chút lại lần nữa nhíu lại.

" Xin ngươi… Nhanh lên một chút kết thúc đi." Bạch Thư Dư suy yếu khẩn cầu.

" Ta mua ngươi một đêm, cho dù ta muốn ngươi mười lần ngươi cũng phải phối hợp ta." Thỉnh cầu của nàng khiến Tưởng Hạo Ân cảm thấy bản thân bạo quân tàn khốc. Vì vậy hắn rất không hờn giận nói.

" Tùy tiện ngươi…." Bạch Thư Dư lấy tay che hai mắt của mình, giống như cố nén thống khổ.

Phản ứng sợ hãi của nàng lại lần nữa chọc giận Tưởng Hạo Ân.

Nàng cho hắn là cái gì? Hỗn thế ác ma, cầm thú vạn ác sao? Nàng chẳng qua là một người nữ nhân hắn bồi ngủ không phải sao? Xem ra nàng là một người không nhận rõ ràng bộn phận của mình.

" Không được che khuất hai mắt, ta muốn ngươi biết rõ nam nhân chiếm lấy đêm đầu tiên của ngươi là ai." Hắn nâng chân của nàng lên, bắt đầu không lưu tình mà trong cơ thể nàng đi vào, thắt chặt của nàng bao phủ thật lớn của hắn, cảm giác thoải mái như vậy rồi lại có cảm giác một tia kỳ lạ.

Sợ lại lần nữa chọc giận Tưởng Hạo Ân, Bạch Thư Dư chỉ có thể ngoan ngoãn mở to mắt nhìn hắn, lúc này nàng mới phát hiện nguyên lai nam nhân này lại lớn lên anh tuấn như vậy, hắn căn bản là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế. Có tài lực hùng hậu cùng bề ngoài tuấn mỹ. Ở trước mặt hắn Bạch Thư Dư cảm thấy bản thân khiếm khuyết nhơ bẩn không chịu nổi.

Theo hắn mạnh mẽ luật động, nguyên lai đau nhức chậm rãi biến mất, thay thế được chính là một cổ sung sướng khó có ngôn ngữ nào tả được.

Hắn mỗi một lần đi vào đều khiến thân thể đầy đủ của Bạch Thư Dư thực sắp nổ tung, mỗi một lần luật động đều là đơn giản rời khỏi rồi lại thật sâu tiến vào, nam căn cứng rắn căng ra tràn đầy nữ tính mềm mại dưới thân, niềm khoái cảm xa lạ khiến Bạch Thư Dư một số gần như ngất đi không nghĩ tới đau đớn xé rách qua đi cảm xúc mạnh mẽ tốt đẹp như vậy.

Bạch Thư Dư gắt gao dựa vào cánh tay hắn, khi hắn khom hạ thân mút lấy đích đong đưa của nàng, nàng vô lực ôm lấy đầu của hắn, trong miệng truyền đến rên rỉ nát vụn.

Theo hắn đong đưa, trêu đùa, Bạch Thư Dư tâm tư dần dần rời xa lý trí của nàng, nàng chỉ có thể vô lực mà dùng phản ứng nguyên thủy nhất hưởng ứng hắn.

**************

Nàng tưởng, nàng đời này là không có khả năng quên tối nay…

Này có được đêm đầu tiên của nàng ngây thơ, hai người nam nhân lại không có khả năng có bất luận cái gì xuất hiện cùng một lúc!

Sau khi làm mọi thứ yên lặng, Bạch Thư Dư chậm rãi mặc quần áo của mình.

" Nơi này là hai mươi vạn, cầm tiền ngươi có thể ly khai." Tưởng Hạo Ân trong tay xuất ra nhiều tờ nghìn đồng để trên bàn trà, sau khi hút một điếu thuốc nói.

Giống như đã bị làm cho nhục nhã vạn phần Bạch Thư Dư cắn môi dưới, muốn bản thân nhận rõ sự thật nàng chỉ là một kỹ nữ.

Như cái xác không hồn tiêu sái tới trước bàn trà, Bạch Thư Dư hai mắt vô thần trừng mắt nhìn tiền mặt kia.

Đây là thù lao nàng dùng thân thể đêm đầu tiên đổi lấy, không ngờ nàng lại lưu lạc đến tình cảnh không chịu nổi này…

Không! Hiện giờ nàng không thể lại bi thương than khóc sự thuần khiết của bản thân, trước mắt nàng duy nhất có thể làm chính là cầm tiền trở về cứu bà nội!

Tưởng Hạo Ân đem phản ứng của Bạch Thư Dư toàn bộ xem trong mắt, hắn không muốn suy đoán ý nghĩ trong lòng nàng, hắn không nên lưu tâm một nữ nhân như vậy, huống chi đối phương chỉ là một kỹ nữ vì tiền bạc bán rẻ thân thể.

Một thân thể bỏ đi, hắn tắt khói thuốc đi vào phòng tắm, trước khi biến mất còn tàn nhẫn bỏ lại một câu: “Sau khi ta tắm rửa xong, không muốn trông thấy ngươi còn ở lại trong gian phòng."

Tưởng Hạo Ân nói khiến Bạch Thư Dư bị tổn thương nặng, nàng cố nén nước mắt, sau khi chú ý hình tượng của mình, lấy hai mươi vạn trên mặt bàn chuẩn bị rời đi.

Ngay khi nàng xoay người muốn ly khai, đột nhiên mắt trông thấy trong áo vét âu phục hắn cởi ra còn có nhiều tiền mặt.

Nếu như có nhiều tiền hơn, nàng không chỉ có thể thanh toán hết tiền thuốc men cho bà nội, vẫn còn dư có thể thay bà nội bồi bổ thân thể suy yếu…

Bạch Thư Dư tâm chính trực bắt đầu dao động….

Trong óc của nàng hiện lên một ý xấu, không suy nghĩ nhiều, nàng đi tới trước áo vét âu phục, đem tiền đó cùng nhau cho vào trong ba lô của mình.

Biết rõ dạng hành động rất không tốt, nhưng nhất thời lòng tham giựt giây Bạch Thư Dư, khiến nàng phạm vào một cái đại sai sẽ ảnh hưởng cả đời nàng.

Đang xoay người muốn thoát khỏi hiện trường, Bạch Thư Dư lại bị một cảm giác tâm tội ác đánh úp lên đầu. Vì vậy từ trên cổ tháo ngọc bội nhiều năm đeo bên mình xuống, cầm lấy tờ giấy trên bàn viết xuống mấy chữ.

Rất xin lỗi trộm tiền của ngươi! Nhưng ta thực sự phi thường cần số tiền này… Một ngày kia ta sẽ ngay cả vốn lẫn lãi trả lại! Này ta để lại ngọc bội ta mang theo hai mươi năm coi như tín vật, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng đại ân đại đức của ngươi!

Bạch Thư Dư lưu

Sau khi đem tờ giấy đặt ở trên âu phục, Bạch Thư Dư vội vàng ly khai gian phòngm vội vàng chuyến tàu đêm về, chuyện một đêm này thì giống như không có phát sinh qua…

Tương hạo ân sau khi đi ra phòng tắm, nữ nhân trẻ tuổi kia đã không ở bên trong phòng.

Hắn hơi chút thất vọng, mặc quần áo của mình…

Đột nhiên, một tờ giấy thu hút ánh mắt của hắn, hắn nghi ngờ đem tờ giấy cầm lấy…

Sau khi xem hết nhắn lại trên tờ giấy, tương hạo ân lộ ra khuôn mặt tuấn tú lập tức chuyển thành xanh đen.

Chết tiệt! Nữ nhân kia trộm tiền của hắn! Đồng thời lưu lại một ngọc bội không đáng giá và hứa hẹn.

Tốt! Bạch Thư Dư sao! Chưa từng có người dám đùa giỡn hắn như vậy, nghĩ không ra hắn lại bị một kỹ nữ lừa gạt!

Cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, tương hạo ân ấn một tổ dãy số.

" Trần tổng quản, lập tức điều tra rõ cho ta ngọn nguồn nữ nhân tối nay." Hắn thanh âm ồm ồm ra lệnh.

" Lão bản, phát sinh chuyện gì sao?" Tương hạo ân giọng điệu không hờn giận làm Trần tổng quản có chút khẩn trương. Nữ nhân tối nay là hắn từ dưới lầu tiếp ứng, phải không xảy ra vấn đề gì sao?

" Lập tức giúp ta điều tra rõ ngọn nguồn của nàng." Tương hạo ân vân vê vân vê huyệt Thái Dương của mình, đầu của hắn bởi vì nữ nhân chết tiệt kia mà đau đớn không thôi.

“Vâng." Lão bản phân phó, Trần tổng quản vội vã thông báo xuống xử lý.

Không bao lâu, tin tức truyền đến.

" Lão bản… Nữ nhân kia không phải [Tử tiểu thư] nên tới tối nay." Trần tổng quản không nghĩ tới bản thân luôn luôn đứng tình trạng trong chiến tranh cạnh tranh lại sơ suất như vậy, cả người cũng ở vào trong kinh ngạc.

" Vậy nàng đến tột cùng là thần thánh phương nào!" Tương hạo ân gần như rống lên.

" Thân thế của nàng… Vô pháp xác định." Trần tổng quản thanh âm run rẩy nói.

" Chết tiệt!" Tương hạo ân cúp điện thoại, trong lòng phẫn nộ trong nháy mắt lên cao.

Tốt lắm! Một cái nữ nhân mạc danh kỳ diệu lại dễ dàng vào phòng hắn, đồng thời cùng hắn trên giường, sau đó lớn mật trộm tiền của hắn, tương hạo ân đời này chưa từng có gặp qua chuyện hoang đường như vậy, hắn cũng không phải là để ý ba mươi vạn kia mà là một nữ nhân lừa dối và đùa giỡn!

Tương hạo ân trong tay nắm tờ giấy kia, đồng thời trong lòng lớn tiếng reo hò, Bạch Thư Dư sao! Chân trời góc biển ngươi cũng đừng bị gặp phải, bằng không ta phải bắt ngươi trả giá thảm thống!

*****************

Tất cả đều không còn kịp rồi.. Cho dù nàng có nhiều nữa cũng không kịp cứu bà nội!

Bạch Thư Dư ghé vào cái khăn trải giường màu trắng trên giường bệnh, ôm lấy di hài lạnh giá của bà nội đau khóc thành tiếng.

" Thư Dư, đừng buồn… Chết đối với bà nội em mà nói một loại giải thoát cuối cùng, bản thân em cũng không hiểu rõ cho dù bà em có thể vượt qua một cửa này, đợt trị liệu kế tiếp đối với bà mà nói cũng chỉ là một loại dằn vặt trên thể xác khác, không bằng để bà an tâm rời khỏi!" Chuẩn trị cho bà nội y sư Diêm Tử Thông đối với bi thương thảm thiết không dứt đối với Bạch Thư Dư an ủi nói.

“Ta biết tiếp tục kéo dài sinh mệnh bà nội đối với bà chỉ là một loại giày vò khác, nhưng ta chính là không nỡ… Căn bản còn không kịp báo đáp ân dưỡng dục của bà nội, bà liền rời xa thế gian…." Nhớ tới bà nội đem nàng một tay nuôi lớn, bản thân lại không cách nào báo đáp ân dưỡng dục của bà, Bạch Thư Dư sẽ cảm thấy chua xót.

" Sinh tử có mệnh, em đã đã thấy nhiều, bà nội trên trời có linh thiêng nhất định không muốn nhìn em vì cái chết của bà mà đau thương thảm thiết như vậy, bà muốn chính là kiên cường mà sống!" Nhìn dáng vẻ buồn rầu của Bạch Thư Dư, Diêm Tử Thông trong mắt tràn đầy yêu thương an ủi.

Một mạch đi tới, thân là người chữa trị cho bà nội, Diêm Tử Thông y sư đem Bạch Thư Dư thiện lương hiếu thuận toàn bộ vào trong mắt, hơn nữa nàng không chỉ nhu thuận ôn nhu, bề ngoài xinh đẹp càng làm cho Diêm Tử Thông đối Bạch Thư Dư nổi lên mạc ý yêu thương, bất quá e ngại y sư và người nhà bệnh nhân có quan hệ, hắn vẫn không đem tình cảm trong lòng nói ra, chỉ âm thầm giúp đỡ Bạch Thư Dư.

" Diêm y sư… Cảm ơn ngài mấy ngày nay tới giờ giúp đỡ… Ngài cho chúng ta, đời này cũng không biết được phải như thế nào hoàn lại…." Bạch Thư Dư thu hồi nước mắt. Không muốn dùng cách thức đau thương nhất đưa tiễn bà nội đoạn đường cuối cùng.

" Anh không cần em trả, anh đã nói rồi, chỉ cần em mở miệng, trong khả năng có thể của anh, anh đều nguyện ý làm." Diêm Tử Thông đột nhiên cầm tay Bạch Thư Dư, nhận thức ba năm, hắn lần đầu đem tình cảm trước mặt nàng biểu lộ.

Bạch Thư Dư lại bối rối rút tay mình về, nàng biết diêm y sư đối với nàng có hảo cảm nhưng nàng không xứng với hắn, nàng chỉ là một cô nhi bị phụ mẫu vứt bỏ, không có gia cảnh hiển hách, chỉ có một mình thiếu nợ trầm trọng, nàng không có tư cách nói chuyện yêu đương.

" Diêm y sư, thiếu bệnh viện ta sẽ trả…"

“Anh nói rồi những chi phí chữa bệnh đó anhh sẽ thanh toán, em không cần lo lắng vấn đề tiền bạc." Diêm Tử Thông nói.

Bạch Thư Dư chính là một nữ nhân thiện lương, không tiếp nhận sự giúp đỡ về tiền bạc của hắn, hắn không những một lần vô điều kiện thay bà nội chữa bệnh, nhưng Bạch Thư Dư chính là kiên trì muốn bản thân tự trả.

“Không, ta trong người có tiền, ta có tiền cũng đủ trả toàn bộ tiền thuốc men cho bà nội." Bạch Thư Dư kiên trì nói. Lúc này trong đầu của nàng hiện ra nam nhân kia cùng nàng phát sinh một đêm tình… Không hiểu được lúc này hắn khỏe không? Hắn nhất định rất phẫn hận hành động thấp kém của nàng chứ!

“Em làm sao có tiền chứ? Kia là một con số không nhỏ!"

" Rồi cùng bằng hữu mượn tiền…." Bạch Thư Dư có vẻ hơi chột dạ.

“Em nào có bằng hữu có thể cho em mượn tiền? Kia không phải một số lượng nhỏ!" Nhận thức Bạch Thư Dư ba năm, Diêm Tử Thông biết được bằng hữu của nàng đơn giản, cũng hiểu Bạch Thư Dư căn bản không có cách nào xin giúp đỡ.

" Diêm y sư.. Đây là chuyện riêng của ta, xin ngươi không nên hỏi đến…." Bạch Thư Dư hít sâu một hơi mới nói.

" Xin lỗi." Diêm Tử Thông mới phát hiện bản thân vượt qua phép tắc, với quan hệ của một người y sư và người nhà bệnh nhân mà nói, hắn cùng với Bạch Thư Dư thực sự quá thân mật, có thể cũng không phải hắn quan tâm như vậy là Bạch Thư Dư cần!

“Không, nên nói đúng không chính là ta, là ta quá vô lễ…." Nàng trực tiếp cự tuyệt hẳn là làm bị thương tâm của diêm y sư sao? Bất quá, Bạch Thư Dư hy vọng bản thân có thể xoá bỏ ý niệm trong đầu muốn tiến thêm một bước phát triển của Diêm Tử Thông, dù sao môn đương hộ đối những lời này nàng rất rõ ràng.

“Em trước nghỉ ngơi một chút, nếu có cái gì cần thì nói cho anh biết." Trước mắt, Diêm Tử Thông chỉ có thể lựa chọn làm cho Bạch Thư Dư một mình, hắn không hy vọng sự tồn tại của hắn sẽ làm nàng cảm giác được chút nào không được tự nhiên.

" Cảm ơn ngươi." Bạch Thư Dư hơi hơi gật đầu.

Nhìn dáng vẻ Bạch Thư Dư yếu đuối, Diêm Tử Thông chỉ có thể sau khi bất đắc dĩ lắc đầu ly khai phòng bệnh.

" Diêm y sư, ta nghe nói ngươi hướng viện trưởng đưa ra đơn xin từ chức, thật vậy chăng?" Bạch Thư Dư thở hổn hển ào ào đi tới chỗ Diêm Tử Thông mướn nằm ở nội thành, vừa thấy hắn đến hỏi.

Sáng sớm ngày hôm nay, khi Bạch Thư Dư đến bệnh viện thay bà nội trả tiền nợ chữa bệnh và làm thủ tục thu nhập giản đơn, bất ngờ nghe được tin tức các y tá đang nói về Diêm Tử Thông từ chức, Bạch Thư Dư không hiểu vì sao Diêm Tử Thông lại đi, vì vậy lấy thân phận bằng hữu đi tới nơi ở của hắn.

" Là thật, anh trước đó không lâu cùng bệnh viện đệ đơn xin từ chức vả lại viện trưởng cũng đáp ứng." Diêm Tử Thông không nghĩ tới đến thăm hỏi sẽ là Bạch Thư Dư, hắn vừa mừng vừa sợ mời nàng vào nhà.

" Ngươi làm sao lại làm ra quyết định như vậy? Không phải đang làm tốt sao? Chẳng lẽ ngươi gặp khó khăn gì?" Bạch Thư Dư vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Không, là như thế này, anh không có bất luận khó khăn gì.. Trên thực tế không dối gạt em, ta nghề nghiệp chính thức không phải là y sư, anh có sản nghiệp gia tộc phải kế thừa, em nghe qua [Diêm Hải tập đoàn] chưa?" Diêm Tử Thông chưa từng xem Bạch Thư Dư trở thành người ngoài, vì vậy dự định đem bí mật bản thân ẩn dấu nói ra.

" Ân, ta biết." Diêm Hải tập đoàn là trung tâm nghiên cứu phát triển số một số hai trong nước, công ty tư bản có kim ngạch lớn đến mức đủ để mua hòn đảo nhỏ quốc gia, tiếng tăm các nơi trên thế giới, Bạch Thư Dư đương nhiên biết sự tồn tại của nó.

" Kia chính là sản nghiệp ta phải tiếp nhận." Đối mặt nữ nhân làm tâm mình vui vẻ, Diêm Tử Thông đem thân phận chân chính của bản thân không kiêng kị nói ra.

Bạch Thư Dư khó có thể tin trừng lớn mắt, không thể tin được y sư làm bạn với nàng mấy năm chính là một người nối nghiệp tập đoàn quốc gia, nàng lấy tay che miệng lại để tránh khỏi bản thân thất lễ thốt ra tiếng thét.

" Thư Dư, anh muốn hỏi… em nguyện ý theo anh cùng nhau quay về Đài Bắc không?" Diêm Tử Thông sau khi hít một hơi thật sâu mới dũng cảm hỏi.

Cái này, con mắt của Bạch Thư Dư trừng lớn hơn nữa, nàng vội vã lắc đầu nói: “Không, diêm y sư, ngươi đem mang theo trên người chỉ liên lụy bản thân, huống hồ ngươi đã giúp đỡ ta nhiều lắm, thực sự không có lý do gì có thể lại tiếp nhận giúp đỡ của ngươi…."

" Thư Dư, tại đây ở nông thôn em có thể làm cái gì? Em lúc trước lưu lại mục đích lúc đó chẳng phải vì chiếu cố bà nội? Bây giờ bà nội đã đi rồi, anh nghĩ em đã không có bất luận lý do gì lưu lại, không bằng theo anh ra ngoài thế giới xem." Diêm Tử Thông thử thuyết phục Bạch Thư Dư, hắn thương cảnh ngộ bất hạnh của nàng, hy vọng năng lực của bản thân có thể giúp đỡ tình thế khó khăn trước mắt của nàng.

" Diêm y sư, tuy rằng thời gian tới ta còn chưa nghĩ ra nhưng ta không muốn quyết định qua loa nhân sinh như vậy, hảo ý của ngươi lòng ta lĩnh…." Đối mặt Diêm Tử Thông ra sức mời. Bạch Thư Dư nửa điểm chuẩn bị tâm lý cũng không có. Không thể làm gì khác hơn là cự tuyệt ý tốt của hắn.

" Thư Dư, anh không hề muốn miễn cưỡng em làm một chuyện gì, anh xuất phát là vì tốt cho em, em liền tiếp nhận đề nghị của anh, anh biết em để ý là cái gì, anh cam đoan anh sẽ không ép buộc em tiếp nhận cảm tình của anh, anh sẽ luôn luôn ấy thân phận đại ca ở lại bên cạnh em chiếu cố em, không có bất luận hành vi vượt qua phép tắc.. Như vậy em còn không muốn theo anh lên Đài Bắc sao?" Diêm Tử Thông nhìn ra được mỗi khi hắn dũng cảm biểu lộ ra tình cảm của mình, Bạch Thư Dư luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Vì vậy hắn lựa chọn dùng một loại cách thức khác làm tan chảy cảnh giác của nàng.

" Diêm y sư… Ngươi có thế để cho ta suy nghĩ vài ngày không?" Bạch Thư Dư cắn môi dưới có chút mê võng nói.

Đối mặt đề nghị của Diêm Tử Thông, Bạch Thư Dư hơi dao động, nếu như hắn có thể không lại tùy ý đối với nàng yêu thích biểu hiện ra ngoài, nàng là có thể miễn đi rất nhiều xấu hổ và phiền phức, huống hồ có thể rời khỏi trấn nhỏ ra thế giới bên ngoài trải qua đường đời cũng luôn luôn là tâm nguyện của Bạch Thư Dư, bây giờ bà nội nương tựa lẫn nhau đã qua đời, đối với trấn nhỏ này của nàng xác thực không còn lưu luyến.

" Mặc kệ bao lâu anh đều có thể chờ em." Diêm Tử Thông cười cầm tay Bạch Thư Dư, khiến hắn phiền muộn trước nay đều tiêu thất.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Diêm Tử Thông, Bạch Thư Dư lại lần nữa mê võng…
Tác giả : Tỉnh Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại