Tận Thế Đàn Thú
Chương 7
Sau khi máy bay đáp xuống sân bay hình đĩa ở tầng hai, Lâm Gia theo sau Hoffman bước xuống trực thăng.
Các sĩ quan chờ bên ngoài khu D9 tiến lên đón bọn họ, rất nhanh không chút nào ngoài ý muốn ánh mắt của bọn họ bị Lâm Gia thu hút.
Trong đó người sĩ quan đứng đầu có dáng người cực kì khôi ngô, nhìn qua ước chừng 35, 36 tuổi, một thân quân phục thiếu tướng xanh đen thẳng thóm, mặt sáng mắt đen, tướng mạo oai hùng, ánh mắt sắc bén.
Khi người này nhìn thấy Lâm Gia, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh khôi phục lại bình tĩnh.
Hoffman hướng về phía người đó đoan chính làm một cái quân lễ: "Tướng quân Leila, tôi là tổ trưởng tổ đặc phái của thủ đô quan chấp pháp-thượng tá Hoffman, thỉnh cầu ngài cho phép tổ đặc phái chúng tôi được tá túc nghỉ ngơi ở khu D9 do ngài quản lý một thời gian."
Thiếu tướng Leila trả lại anh một cái quân lễ: " Khu D9 đã tiếp nhận chỉ thị của thủ đô, tổ đặc phái có thể dừng lại ở các khu bổ sung năng lượng."
Quân hàm của Leila tuy rằng cao hơn so với Hoffman, nhưng Hoffman là do bộ chỉ huy tối cao của thủ đô phái xuống, Leila đương nhiên sẽ không xem anh thành cấp dưới, mà là lấy cùng cấp lễ đối đãi.
Leila nhìn Lâm Gia, nói với Hoffman: "Chúng tôi đã theo chỉ thị của thủ đô, an bài nhân viên chuyên môn tạm thời phụ trách chiếu cố quý cô này, cam đoan trong lúc tổ đặc phái của thủ đô nghỉ ngơi hồi phục sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì."
Hoffman do dự một chút, hài lòng cười nói: "Đã làm phiền tướng quân, chúng tôi bổ sung năng lượng xong liền xuất phát, sẽ không chậm trễ quá lâu."
Tuy rằng anh không muốn để nghiên cứu viên ở khu này tiếp xúc với Lâm Gia, nhưng trong lúc tổ đặc phái nghỉ ngơi hồi phục phải cần khu quân đội liên bang bảo vệ, mà trước mắt Lâm Gia thật sự là cần chữa thương và nghỉ ngơi.
Lâm Gia và Hoffman ngồi trên ô tô của tướng quân Leila, sau 1lúc liền đến căn cứ tiếp năng lượng của khu D9.
Căn cứ tiếp năng lượng là một tòa nhà tám cạnh bằng thép đen, là trung tâm bộ chỉ huy khu D9 và còn là nơi cung ứng năng lượng. Lúc này, ở cửa đã sớm có người đứng chờ.
(Tòa nhà 8 cạnh: cũng không biết hình dạng ra sao nữa, trong convert và bản raw đều ghi như vậy: tòa nhà bát giác)
Xe Jeep vừa dừng lại, Leila liền nhanh chóng xuống xe, không hề nhìn cấp dưới đang đứng im lặng chỉnh tề trước cửa chờ đợi hắn mà bước nhanh đến chỗ người phụ nữ trung niên mặc váy dài hồng đậm đang yên tĩnh đứng sau cửa thủy tinh, rất nhanh, bóng dáng cao lớn của Leila đã đem cô gái nhỏ nhắn yêu kiều hoàn toàn ôm vào trong lòng.
Cánh tay Leila một phen ôm cô gái nhập vào trong ngực, cúi đầu tìm kiếm môi mọng của cô gái hôn xuống, kiên định mà nhanh chóng.
Sau đó hắn nhanh chóng buông lỏng tay ra, tay phải khẽ vuốt hai má mềm nhẵn của cô gái, rũ mi mắt chăm chú nhìn vào cô ta, ánh mắt sắc bén đã sớm rút đi, trở nên ôn nhu như mặt nước: "Vật nhỏ, em tại sao lại tự mình đến đây, thân thể vừa mới tốt lên cần phải nghỉ ngơi nhiều, nếu không phải em ngăn cản thì anh đã sớm an bài một chuyên gia thật tốt đến chăm sóc cho em."
Tân Hiểu ôn nhu cười, một tay cầm bàn tay to lớn của Leila, một tay sửa lại tóc mai bên thái dương của hắn, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Em nghỉ ngơi lâu như vậy đã sớm không có còn gì đáng lo nữa. Nếu anh còn không cho em đi làm việc, em sẽ chán đến chết mất... Hay anh dẫn em đi gặp cô gái gì đó mà anh nói đi."
Leila ôm eo nhỏ của Tân Hiểu, ôm cô ta đến trước mặt Hoffman và Lâm Gia, giới thiệu với bọn họ: "Đây là vợ của tôi... Bạn đời cố định —— Tân Hiểu. Cô ấy là chủ tịch hội Đồng Minh Phái Nữ, đồng thời cũng là người phụ trách tiếp đón phụ nữ đến khu D9."
Nói xong hắn lại chỉ vào Hoffman và Lâm Gia: "Vật nhỏ, đây là quan chấp pháp mà thủ đô phái đến-thượng tá Hoffman, còn đây là cô gái tối hôm qua được khu B10 giải cứu, gọi là Lâm Gia."
Tân Hiểu đánh giá Lâm Gia một chút, từ tận đáy lòng tán thưởng nói: "Thật sự là một cô gái xinh đẹp."
Lâm Gia im lặng để cho cô gái đó đánh giá, rốt cuộc thân phận của mình là gì đi nữa thì cũng đều phải bảo trì im lặng, cô lễ phép mỉm cười với Tân Hiểu một cái.
Tân Hiểu vươn tay phải về phía Hoffman: " Thiếu tá Hoffman, hân hạnh được gặp. Trong lúc tổ đặc phái của thủ đô nghỉ chân ở khu D9, Lâm Gia sẽ do tôi phụ trách chiếu cố."
Hoffman nhẹ nhàng tiếp được bàn tay mềm mại của Tân Hiểu, cong người hạ thắt lưng như chuồn chuồn lướt nước dán môi mỏng lên mu bàn tay của cô ta một chút xong liền nâng thân lên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tao nhã: "Rất vinh hạnh được thấy ngài, quý cô."
Anh xoay người nói với Lâm Gia: " Quý cô Tân Hiểu đây sẽ giúp cô kiểm tra thân thể một chút, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi hồi phục một ngày ở khu D9, cô hãy thoải mái thư giãn thật tốt."
Hoffman cho hai người sĩ quan hộ tống Lâm Gia, Tân Hiểu bảo họ đưa Lâm Gia lên lầu ba.
Tại khoa chữa bệnh ở lầu ba của khu D9, Lâm Gia được theo lệ thường kiểm tra thân thể, vì cô có vết thương nên rất đáng quan tâm, phải lấy máu xét nghiệm, sau đó Lâm Gia được Tân Hiểu mang đến phòng khách đặc biệt chuẩn bị cho phái nữ ở tầng bốn.
Nói là phòng khách đặc biệt, kỳ thật là phòng xép siêu cấp xa hoa diện tích một nghìn nhiều thước vuông, hai bên cửa phòng khách là sáu người quân nhân trẻ tuổi mặc quân phục màu đen cao lớn tuấn mỹ đứng canh giữ.
Tân Hiểu hỏi một người thanh niên tóc đen trong số đó: "Nước ấm và quần áo chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Người thanh niên cung kính rũ mi mắt trả lời: " Toàn bộ đã chuẩn bị tốt."
Tân Hiểu gật gật đầu, sau đó chỉ vào bọn họ rồi cười nói với Lâm Gia: "Bọn họ là sĩ quan hầu hạ được khu D9 tuyển ra cho cô, quân hàm đều là trung úy trở lên, tướng mạo xuất chúng thân thể khỏe mạnh, toàn bộ đều đã thông qua khảo nghiệm lý luận cao cấp "Chiều sâu kết hợp" và huấn luyện thủ hộ thân cận, bọn họ đều chưa từng chính thức cùng người khác giới chiều sâu kết hợp, thân thể đều rất sạch sẽ..."
"Ách..." Lâm Gia càng nghe càng cảm thấy quỷ dị, một loại dự cảm không tốt tự nhiên dâng lên, trong lời nói của Tân Hiểu như thế nào lại giống như tú bà đang đề cử kỹ nữ với khách hàng, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi hột, cô vội vàng xua tay cự tuyệt nói: "Tôi không cần hầu hạ như vậy, thật sự!"
Tân Hiểu nhìn ra Lâm Gia đang lo lắng, có chút buồn cười: "Cô đừng khẩn trương, tôi chỉ là theo trình tự giới thiệu bọn họ với cô một chút. Không được cô đồng ý, bọn họ tuyệt đối không làm ra chuyện xâm phạm cô."
Lâm Gia nghe xong, vội hỏi: "Vậy mời cô bảo bọn họ rời khỏi đi, tôi không cần người hầu hạ, nhất là đàn ông." Lời vừa ra khỏi miệng, Tân Hiểu va đám thanh niên sắc mặt e ngại chợt biến đổi.
Tân Hiểu nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Gia, cười nhạt nói: "Thực sự là không thể được. Liên Bang liên hợp quốc có quy định, phu nữ vô luận ở khu nào cũng đều phải an bài nhân viên chuyên môn chăm sóc mọi thứ, nếu xảy ra vấn đề, tướng quân phụ trách khu đó sẽ bị truy cứu trách nhiệm." Lúc cô ta nói chuyện tuy rằng miệng đang mỉm cười nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc chân thật đáng tin.
Lâm Gia nghe cô ta nói đây là pháp luật quy định, biết mình không có biện pháp chối từ, đành phải lựa chọn im lặng, trong lòng tính toán tùy theo hoàn cảnh ra sao mà hành sự, sẽ tìm cơ hội đẩy đám thanh niên đó đi nơi khác.
Tân Hiểu thấy Lâm Gia không hề phản đối, sắc mặt cũng dịu đi không ít. Cô đã từng gặp qua rất nhiều người nên sớm nhìn thấu Lâm Gia chưa từng trải qua chuyện phòng the, cho nên cũng hiểu rõ tâm lý kháng cự của Lâm Gia.
Đều là thân phụ nữ, người nào mà không mong muốn một đời chỉ cùng một người đàn ông duy nhất âu yếm dưới mái ấm của hai người, ai lại nguyện ý để một đám đàn ông đủ mọi dáng vẻ quay quanh mình, thời thời khắc khắc bị bọn họ giám thị? Nhưng thời đại này dù cho phụ nữ có được địa vị tôn quý cũng không thể quên được nghĩa vụ quan trọng của người phụ nữ, đó là phải tận khả năng sinh dục con cái, bởi vậy phụ nữ rất khó có được bạn đời cố định duy nhất.
Cũng giống như chính cô, mười sáu tuổi bắt đầu căn cứ theo pháp luật bị người ta thụ tinh, dù tránh né như thế nào, cuối cùng mười hai năm cũng bị không dưới mười tên đàn ông tiến hành thân thể kết hợp, tổng cộng sinh ra mười đứa bé. Mãi đến năm ngoái, cô mới có được quyền tự do lựa chọn sinh dục, miễn bị trình tự cố định của sở nghiên cứu khoa học ép phải giao hợp, cũng có được hai người bạn đời cố định, trong đó một người chính là thiếu tướng Leila.
Cô và thiếu tướng Leila tuy rằng không phải vợ chồng nhưng cũng đã có cảm tình rất sâu. Leila không phải thượng tướng sáu sao, không có cách gì có được quyền lợi độc chiếm một phụ nữ làm vợ hợp pháp nên không thể không cùng người khác chia sẻ Tân Hiểu.
Mà Tân Hiểu cũng cùng một người bạn đời khác có cảm tình, đó là cận thân hộ vệ của cô-Kiều An, hắn là người duy nhất còn sống đến bây giờ trong mười lăm người cận thân hộ vệ của Tân Hiểu.
Hợp chủng quốc vì bảo vệ phụ nữ, từ lúc một người phụ nữ được sinh ra, bộ chỉ huy tối cao sẽ tỉ mỉ chọn lựa ra mười lăm người thiếu niên ưu tú đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc để làm chuyên thuộc hộ vệ cho người phụ nữ đó, bọn họ được trao tặng quân hàm và vinh dự rất cao, tuyên thệ dùng sinh mệnh để bảo vệ cô gái mệnh định của mình, cả đời hết lòng vì cô ấy, không được phản bội.
Còn bây giờ Tân Hiểu coi như là rất may mắn, dù sao hiện tại cô đã không cần phải làm một cái máy chỉ biết sinh sản nữa.
"Trên người cô rất bẩn, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo, sau đó xuống lầu dùng điểm tâm." Tân Hiểu chỉ chỉ quần áo bẩn Lâm Gia đang mặc trên người, lại nói với cô mấy câu, xong rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Một người thanh niên tóc dài màu kim được cột gọn sau đầu đi lên trước, lễ độ nâng tay về phía Lâm Gia mời nói: " Quý cô tôn kính, tôi gọi là Healy. Phòng tắm ở bên cạnh, mời ngài đi theo tôi."
Lâm Gia liếc anh ta một cái, tức giận nói: "Tôi đã biết, không cần anh dẫn đường. Các anh đều đi ra đi, tôi tự mình đi đến đó."
Healy hoàn toàn không động đậy, vẫn như cũ duy trì tươi cười tao nhã: "Quý cô, như vậy khó mà làm được. Cho dù ngài không cần chúng tôi thân cận phục vụ, chúng tôi cũng phải thời khắc canh giữ bên cạnh ngài, để tránh phát sinh chuyên ngoài ý muốn."
"Anh..." Lâm Gia tức giận đến muốn bứt tóc, tắm rửa một cái có thể phát sinh cái gì ngoài ý muốn chứ?! Lúc nào cũng đều phải đi theo cô, chẳng lẽ cô đi WC cũng muốn đứng kế bên sao?!
"Ngài nếu không cần toàn bộ chúng tôi giúp đỡ thì có thể chọn lựa ra vài người hợp ý ngài, nhưng ít nhất phải có người thân cận chiếu cố ngài." An Đức thấy Lâm Gia đen mặt nghiêm túc trừng mình, mi tâm đều vặn thành chữ xuyên, trong lòng rất là kỳ quái, cô gái vừa được cứu về này tại sao một chút quy định hợp chủng quốc cũng đều không biết?
Lâm Gia thầm than một tiếng, nhập gia tùy tục cũng không hề dễ dàng. Cô do dự một chút, nâng ngón tay lên trước người Healy: "Vậy thì anh đi, người khác không cần cùng tiến vào."
Healy có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Lâm Gia, khó nén vui sướng trong lòng, anh không ngờ rằng Lâm Gia lại chọn một mình mình: "Được, tốt... Bên này, mời."
Trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị, phận hận đang nhìn chăm chú của đám thanh niên còn lại, Healy cầm quần áo đã giúp Lâm Gia chuẩn bị tốt đắc ý dẫn cô đi đến phòng tắm.
Lâm Gia tâm phiền ý loạn theo bước Healy vào phòng tắm, vừa mới vào cửa liền trợn tròn mắt, đây rốt cuộc là phòng tắm hay là suối nước nóng, bể bơi?
Hơn nữa, vì sao tất cả ba mặt cửa kính sát đất đều là trong suốt không che chứ?!! Bị một người đàn ông nhìn chằm chằm xem còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn cả đống người vây xem cô tắm rửa sao?!!
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Gia ẩn ẩn uất giận, Healy vội vàng giải thích: "Xin yên tâm, cửa là đặc chế, người bên ngoài nhìn không thấy được bên trong."
Lâm Gia giật mình, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thật tốt là thế giới này cũng không phải như cô nghĩ không có giới hạn. Cẩn thận hồi tưởng lại, trừ hôm nay mới biết được bên người phụ nữ phải thời khắc có quân nhân bảo vệ, thì cô chưa từng bị ai phi lễ hay không tôn trọng gì cả.
Trong bồn tắm đã sớm được chu đáo đổ đầy nước ấm, từng màn sương màu trắng sữa bốc lên trên mặt nước, nhiệt độ trong phòng đã được điểu chỉnh độ ấm vừa phải thoải mái, bên cạnh bồn tắm còn có một cái bàn thủy tinh hình tròn thiết kế tinh xảo, mặt trên được khắc hoa văn màu xanh lục, trên đó còn đặt hộp giấy đựng chai xà phòng và bọt biển.
Healy đem quần áo bỏ vào cái giỏ dưới chân bàn thủy tinh, đi đến góc tường ấn công tắc điện, một tấm vải mành hồng nhạt thật lớn từ trên trần nhà chậm rãi rũ xuống, vừa lúc vây quanh cửa vào bể.
Anh đi đến trước mặt Lâm Gia, chần chờ một chút, sau đó đưa một cánh tay về phía ngực Lâm Gia.
Lâm Gia sợ hãi nhảy dựng, vội vàng che ngực lại sau đó lùi một bước, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?" Thật vất vả thuyết phục bản thân không cần xem người này thành kẻ xấu xa, nhưng mà hành động của Healy lại làm cho lòng cô không nhịn được sinh ra cảnh giác.
Healy bên tai đỏ ửng, bị ánh mắt chán ghét của Lâm Gia nhìn có chút e thẹn quẫn bách, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, anh là đang nghiêm túc dựa theo trình tự quy định mà làm, rốt cuộc là sai chỗ nào chứ? Đúng rồi, cô gái này là người vừa được cứu về, chắc là cô còn chưa có quen.
Trên mặt Healy lộ ra nụ cười thoải mái, lập tức trả lời: "Tôi tuân theo quy định hầu hạ ngài tắm rửa, trước tiên là giúp ngài cởi quần áo." Anh nói xong lại nâng lên cánh tay.
Lâm Gia gấp đến độ lui lại mấy bước, lớn tiếng nói: "Tôi có thể tự mình làm được, anh đừng động tay động chân!" Cô cho rằng chỉ cần chịu đựng khi tắm bị đàn ông nhìn thôi chứ, vậy mà hiện tại bọn họ còn muốn cùng cô tắm rửa! Đáng ghét!
Healy bị Lâm Gia quát, tay cứng lại giữa không trung, trên mặt hiện ra khó xử, trong đầu không ngừng hiện lên quy định của pháp luật, thầm nghĩ cô gái này nói muốn tự mình cởi quần áo tắm rửa rốt cuộc có gì không phù hợp quy định?
Lâm Gia không đợi Healy suy nghĩ rõ ràng đã chạy thật nhanh cầm lấy đồ dùng tắm rửa chui vào sau tấm mành, cởi nhanh quần áo rồi nhảy vào bồn tắm bắt đầu kỳ cọ.
Ngẩn ngơ một hồi Healy lấy lại tinh thần nhớ đến pháp luật quy định mình phải trông coi chủ nhân cho đến khi tắm xong, vì thế không bằng mình cứ tuân theo quy định giúp chủ nhân tẩy rửa xong rồi báo cáo kết quả làm việc là được.
Vén tấm mành bằng vải thô ra, Healy tiến vào, ngồi xổm bên bể rất tự nhiên cởi quần áo.
Trong lòng Lâm Gia thầm mắng, mặt đỏ lên quay lưng lại, đem thân mình nỗ lực chìm vào trong nước, chỉ chừa lại đầu và cánh tay lộ trên mặt nước, miếng bọt biển trong tay kỳ cọ càng nhanh hơn.
Healy cởi quần áo lộ ra thân thể to lớn hoàn mỹ của anh, cầm lên chai sữa tắm đổ vào lòng bàn tay chà một chút để tạo bọt, sau đó cầm lấy khăn tắm chậm rãi đi vào bể, anh đem khăn tắm thấm cho ngập nước, dùng bàn tay đầy sữa tắm cọ lên trên khăn tắm, chà xát đến khi ra thật nhiều bọt.
Healy cầm khăn tắm đưa về phía Lâm Gia, đang chuẩn bị giúp cô lau thân thể thì Lâm Gia đã cúi mạnh người, cả người chui vào trong nước, mặt nước nhất thời nổi lên một tầng bọt xà phồng, Healy thình lình bị nước bắn tung tóe lên mặt, nhất thời ngây ra tại chỗ không hề động.
Lâm Gia nhân cơ hội làm một loạt di động xuyên qua anh leo lên bể, nhanh chóng cầm lên khăn mặt đặt ở trên bàn lung tung lau khô thân thể, cầm theo quần áo sạch chạy ra khỏi mành, một bên thật nhanh mặc quần áo một bên hướng đám người bên ngoài nói: "Tôi đã tắm rửa xong rồi, nhanh ra ngoài thôi." Nói xong liền mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Mấy tên thanh niên chờ ở ngoài không đoán được Lâm Gia nhanh như vậy đã đi ra, đều có chút giật mình. Đến khi bọn họ phát hiện trên mặt Lâm Gia còn dính bọt nước, tóc dài ướt sũng dán trên lưng, quần áo trên người lại nhăn nhúm do dính nước, trong lòng người người đều sinh ra bất mãn mãnh liệt với Healy.
Tên gia hỏa Healy này làm sao mà thông qua được khảo nghiệm tuyển chọn thủ hộ thân cận cho phụ nữ? Ngay cả hầu hạ tắm rửa cũng làm không tốt thì còn làm cái gì được nữa!
Lâm Gia chịu không nổi ánh mắt săm soi này của đám thanh niên, tùy tay sửa sang lại quần áo, cười nói: "Tôi thật đã tắm xong rồi, có thể đi xuống lầu."
Một tên thanh niên lắc đầu: " Tóc ngài còn chưa có hong khô, quần áo cũng bị ướt bết dính vào người, phải thay cái khác. Nếu ngài bởi vì vậy mà sinh bệnh, thì chúng tôi thật thất trách." Vừa dứt lời, đám thanh niên lập tức tìm quần áo cho Lâm Gia thay, rồi tìm máy sấy hong khô tóc.
Sau khi loạn thành một đoàn xong, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, thanh âm của Hoffman từ ngoài cửa truyền đến: " Quý cô Lâm Gia, tôi tới đón ngài dùng bữa sáng, ngài chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Lâm Gia như lấy được đại xá, vội vàng ra sức đẩy đám thanh niên đang vây quanh cô ra, mở cửa đáp: "Tôi đã chuẩn bị tốt."
Hoffman nhìn thấy Lâm Gia trong nháy mắt thất thần, nụ cười mỉm đọng lại trên môi, trong đôi mắt thâm thúy hình như có ánh lửa toát ra, lúc sáng lúc tối, mắt không nháy nhìn Lâm Gia chăm chú.
Chiếc váy dài màu lam đem đường cong gợi cảm thướt tha trên thân thể hoàn mỹ của Lâm Gia hiện ra, mấy tóc mềm mại như mây nhu thuận dán trên gương mặt, trên đó còn vương lại mấy giọt nước, khuôn mặt sau khi được tẩy rửa sạch sẽ càng thêm sáng như ngọc, da thịt màu mật ong lộ ra bên ngoài phát ra ánh sáng như sứ, e thẹn mà thanh nhã, mi dài cong vút rũ xuống đôi đồng tử trong trẻo hữu thần, cả người toả ra một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục.
Lâm Gia thấy Hoffman nhìn chằm chằm mình thật lâu không nói, cho rằng anh cảm thấy mình vẫn còn bê bối, xấu hổ giải thích nói: "Tôi không quen có người hầu hạ mình tắm rửa, cho nên tắm có chút vội vàng..."
Hoffman lấy lại tinh thần, cười cười: "Không có vấn đề gì, ngài như vậy trông rất ổn. Đi thôi, thiếu tướng còn đang chờ chúng ta dùng cơm."
Ngồi ở trước bàn ăn, Lâm Gia cầm dao nĩa nhìn phần ăn của mình, lại lặng lẽ nhìn cái đĩa trước mặt người khác, thầm than phụ nữ ở thế giới này quả nhiên là hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, nhìn thức ăn là biết.
Thức ăn của cô và Tân Hiểu là một miếng thịt bò nướng tươi mới rất non mềm và hai lát bánh mì bơ, còn thêm một ly rượu trái cây ngọt ngào. Mà người khác, bao gồm cả thiếu tướng Leila trong đĩa cũng chỉ có một bát canh đậu phụ và hai khoanh bánh mì đen cứng ngắc.
Loại bánh mì đen này lúc trước Lâm Gia cũng từng được nếm qua, không có hương vị gì còn thật cứng rất khó ăn, chỉ có thể để no bụng chứ tuyệt đối không thể xem là mỹ vị. Nhưng cả hai người đàn ông đều ăn rất ngon, bọn họ không lãng phí dù là một chút thức ăn, đầu tiên là canh đậu phụ sau đó là tới bánh mì cũng đều được ăn sạch sẽ.
Lâm Gia đối với mỹ thực trước mặt có chút không nuốt nổi, thời đại zombie hoành hành, thức ăn thiếu thốn là chuyện đương nhiên, con người muốn sinh tồn rất là mệt nhọc khó khăn, ngay cả động vật hoang dã có con nào con sống hay không thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Cô nghe Hoffman nói, khu D9 là khu an toàn duy nhất nhận nuôi động vật hoang dã may mắn còn sống, cũng là nơi duy nhất phụ trách giúp đỡ động vật sinh đẻ.
Con người nuôi dưỡng động vật ngoài việc cung cấp thức ăn ra, còn có mục đích chủ yếu khác là dùng để nghiên cứu thuốc miễn dịch virus zombie.
Ngân hổ và Tatu được đưa tới khu D9 chủ yếu là để chăm sóc, nhưng thật ra cũng là vật thí nghiệm cho con người nghiên cứu.
Lâm Gia nghĩ đến Ngân hổ và Tatu thì không còn thấy thèm ăn chút nào nữa, tùy tiện ăn một chút rồi buông dao nĩa xuống.
Hoffman phát hiện trong mâm của Lâm Gia vẫn còn rất nhiều thức ăn nên hỏi: " Quý cô Lâm Gia, rất khó ăn sao?"
Lâm Gia lắc đầu: "Không, không phải. Là do tôi lo lắng cho bạn của tôi, nên có chút ăn không vô."
Hoffman nhíu mày nói: "Vậy cũng không thể lãng phí thức ăn, cho dù không thèm ăn thì cũng phải ăn đi."
Lâm Gia mặt đỏ lên, gật gật đầu: "Tôi đã biết." Thức ăn hiện nay đang thiếu thốn như thế, phụ nữ còn có thể có thức ăn như vậy để ăn đã là rất may mắn rồi, vậy mà cô lại không biết quý trọng, thật sự là không nên.
Nhìn Lâm Gia một ngụm lại một ngụm cố gắng nuốt hết thức ăn, sắc mặt Hoffman mới dần dần dịu đi, lộ ra vẻ tươi cười. Kỳ thật, anh lo lắng là Lâm Gia không ăn, thân thể sẽ không có sức mà chống cự, cô thoạt nhìn mảnh khảnh tinh tế như vậy…
Lâm Gia vừa nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, một người sĩ quan vội vàng tiến vào, báo cáo với Leila: "Chúng tôi nhận được cầu viện của thiếu tá Cain của khu B10, đoàn xe của bọn họ đang trên đường đến khu chúng ta thì gặp phải một đám zombie công kích, cầu cứu khu chúng ta lập tức trợ giúp!"
Cain vươn nửa thân mình ra ngoài xe Jeep, cầm súng máy bắn ra một lượt đạn, nổ nát đầu zombie hình báo đang nghênh diện đánh tới.
Anh lùi về bên trong xe, hô với phó điều khiển Devic ngồi bên cạnh: "Quân viện trợ của khu D9 sắp tới chưa?"
"Bọn họ còn chưa tới kịp, chúng ta phải kiên trì trong chốc lát nữa!"
Cain ném xuống băng đạn không, phát hiện mình chỉ còn lại một băng đạn và hai viên lựu đạn.
Anh căm giận trừng mắt nhìn hai con thú hôn mê bất tỉnh nằm ở bên cạnh, cắn răng mắng: "Mình thật là con mẹ nó bị điên, không phải là ở quân doanh ăn uống ngủ nghỉ tốt hơn nhiều sao, tự nhiên tự mình lại chạy đến đây cho zombie cắn chết!"
Devic dùng súng đánh lui hai gã zombie, cũng không quay đầu cười nhạo anh: "Ai kêu cậu bị cô gái đó mê hoặc, chẳng phải muốn tự mình hộ tống thú cưng của cô ấy lấy lòng sao, đáng đời cậu!"
Cain trề môi xem thường: "Cậu cút đi đi! Không phải cậu cũng thích Lâm Gia sao? Mới đồng ý vụng trộm đi theo mình ra đây tìm chết?!"
Devic bên tai đỏ ửng, nhếch miệng không biết làm sao cười nói: "Được rồi, mình thừa nhận, đầu óc mình cũng không hề tỉnh táo!"
Các sĩ quan chờ bên ngoài khu D9 tiến lên đón bọn họ, rất nhanh không chút nào ngoài ý muốn ánh mắt của bọn họ bị Lâm Gia thu hút.
Trong đó người sĩ quan đứng đầu có dáng người cực kì khôi ngô, nhìn qua ước chừng 35, 36 tuổi, một thân quân phục thiếu tướng xanh đen thẳng thóm, mặt sáng mắt đen, tướng mạo oai hùng, ánh mắt sắc bén.
Khi người này nhìn thấy Lâm Gia, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh khôi phục lại bình tĩnh.
Hoffman hướng về phía người đó đoan chính làm một cái quân lễ: "Tướng quân Leila, tôi là tổ trưởng tổ đặc phái của thủ đô quan chấp pháp-thượng tá Hoffman, thỉnh cầu ngài cho phép tổ đặc phái chúng tôi được tá túc nghỉ ngơi ở khu D9 do ngài quản lý một thời gian."
Thiếu tướng Leila trả lại anh một cái quân lễ: " Khu D9 đã tiếp nhận chỉ thị của thủ đô, tổ đặc phái có thể dừng lại ở các khu bổ sung năng lượng."
Quân hàm của Leila tuy rằng cao hơn so với Hoffman, nhưng Hoffman là do bộ chỉ huy tối cao của thủ đô phái xuống, Leila đương nhiên sẽ không xem anh thành cấp dưới, mà là lấy cùng cấp lễ đối đãi.
Leila nhìn Lâm Gia, nói với Hoffman: "Chúng tôi đã theo chỉ thị của thủ đô, an bài nhân viên chuyên môn tạm thời phụ trách chiếu cố quý cô này, cam đoan trong lúc tổ đặc phái của thủ đô nghỉ ngơi hồi phục sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì."
Hoffman do dự một chút, hài lòng cười nói: "Đã làm phiền tướng quân, chúng tôi bổ sung năng lượng xong liền xuất phát, sẽ không chậm trễ quá lâu."
Tuy rằng anh không muốn để nghiên cứu viên ở khu này tiếp xúc với Lâm Gia, nhưng trong lúc tổ đặc phái nghỉ ngơi hồi phục phải cần khu quân đội liên bang bảo vệ, mà trước mắt Lâm Gia thật sự là cần chữa thương và nghỉ ngơi.
Lâm Gia và Hoffman ngồi trên ô tô của tướng quân Leila, sau 1lúc liền đến căn cứ tiếp năng lượng của khu D9.
Căn cứ tiếp năng lượng là một tòa nhà tám cạnh bằng thép đen, là trung tâm bộ chỉ huy khu D9 và còn là nơi cung ứng năng lượng. Lúc này, ở cửa đã sớm có người đứng chờ.
(Tòa nhà 8 cạnh: cũng không biết hình dạng ra sao nữa, trong convert và bản raw đều ghi như vậy: tòa nhà bát giác)
Xe Jeep vừa dừng lại, Leila liền nhanh chóng xuống xe, không hề nhìn cấp dưới đang đứng im lặng chỉnh tề trước cửa chờ đợi hắn mà bước nhanh đến chỗ người phụ nữ trung niên mặc váy dài hồng đậm đang yên tĩnh đứng sau cửa thủy tinh, rất nhanh, bóng dáng cao lớn của Leila đã đem cô gái nhỏ nhắn yêu kiều hoàn toàn ôm vào trong lòng.
Cánh tay Leila một phen ôm cô gái nhập vào trong ngực, cúi đầu tìm kiếm môi mọng của cô gái hôn xuống, kiên định mà nhanh chóng.
Sau đó hắn nhanh chóng buông lỏng tay ra, tay phải khẽ vuốt hai má mềm nhẵn của cô gái, rũ mi mắt chăm chú nhìn vào cô ta, ánh mắt sắc bén đã sớm rút đi, trở nên ôn nhu như mặt nước: "Vật nhỏ, em tại sao lại tự mình đến đây, thân thể vừa mới tốt lên cần phải nghỉ ngơi nhiều, nếu không phải em ngăn cản thì anh đã sớm an bài một chuyên gia thật tốt đến chăm sóc cho em."
Tân Hiểu ôn nhu cười, một tay cầm bàn tay to lớn của Leila, một tay sửa lại tóc mai bên thái dương của hắn, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Em nghỉ ngơi lâu như vậy đã sớm không có còn gì đáng lo nữa. Nếu anh còn không cho em đi làm việc, em sẽ chán đến chết mất... Hay anh dẫn em đi gặp cô gái gì đó mà anh nói đi."
Leila ôm eo nhỏ của Tân Hiểu, ôm cô ta đến trước mặt Hoffman và Lâm Gia, giới thiệu với bọn họ: "Đây là vợ của tôi... Bạn đời cố định —— Tân Hiểu. Cô ấy là chủ tịch hội Đồng Minh Phái Nữ, đồng thời cũng là người phụ trách tiếp đón phụ nữ đến khu D9."
Nói xong hắn lại chỉ vào Hoffman và Lâm Gia: "Vật nhỏ, đây là quan chấp pháp mà thủ đô phái đến-thượng tá Hoffman, còn đây là cô gái tối hôm qua được khu B10 giải cứu, gọi là Lâm Gia."
Tân Hiểu đánh giá Lâm Gia một chút, từ tận đáy lòng tán thưởng nói: "Thật sự là một cô gái xinh đẹp."
Lâm Gia im lặng để cho cô gái đó đánh giá, rốt cuộc thân phận của mình là gì đi nữa thì cũng đều phải bảo trì im lặng, cô lễ phép mỉm cười với Tân Hiểu một cái.
Tân Hiểu vươn tay phải về phía Hoffman: " Thiếu tá Hoffman, hân hạnh được gặp. Trong lúc tổ đặc phái của thủ đô nghỉ chân ở khu D9, Lâm Gia sẽ do tôi phụ trách chiếu cố."
Hoffman nhẹ nhàng tiếp được bàn tay mềm mại của Tân Hiểu, cong người hạ thắt lưng như chuồn chuồn lướt nước dán môi mỏng lên mu bàn tay của cô ta một chút xong liền nâng thân lên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tao nhã: "Rất vinh hạnh được thấy ngài, quý cô."
Anh xoay người nói với Lâm Gia: " Quý cô Tân Hiểu đây sẽ giúp cô kiểm tra thân thể một chút, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi hồi phục một ngày ở khu D9, cô hãy thoải mái thư giãn thật tốt."
Hoffman cho hai người sĩ quan hộ tống Lâm Gia, Tân Hiểu bảo họ đưa Lâm Gia lên lầu ba.
Tại khoa chữa bệnh ở lầu ba của khu D9, Lâm Gia được theo lệ thường kiểm tra thân thể, vì cô có vết thương nên rất đáng quan tâm, phải lấy máu xét nghiệm, sau đó Lâm Gia được Tân Hiểu mang đến phòng khách đặc biệt chuẩn bị cho phái nữ ở tầng bốn.
Nói là phòng khách đặc biệt, kỳ thật là phòng xép siêu cấp xa hoa diện tích một nghìn nhiều thước vuông, hai bên cửa phòng khách là sáu người quân nhân trẻ tuổi mặc quân phục màu đen cao lớn tuấn mỹ đứng canh giữ.
Tân Hiểu hỏi một người thanh niên tóc đen trong số đó: "Nước ấm và quần áo chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Người thanh niên cung kính rũ mi mắt trả lời: " Toàn bộ đã chuẩn bị tốt."
Tân Hiểu gật gật đầu, sau đó chỉ vào bọn họ rồi cười nói với Lâm Gia: "Bọn họ là sĩ quan hầu hạ được khu D9 tuyển ra cho cô, quân hàm đều là trung úy trở lên, tướng mạo xuất chúng thân thể khỏe mạnh, toàn bộ đều đã thông qua khảo nghiệm lý luận cao cấp "Chiều sâu kết hợp" và huấn luyện thủ hộ thân cận, bọn họ đều chưa từng chính thức cùng người khác giới chiều sâu kết hợp, thân thể đều rất sạch sẽ..."
"Ách..." Lâm Gia càng nghe càng cảm thấy quỷ dị, một loại dự cảm không tốt tự nhiên dâng lên, trong lời nói của Tân Hiểu như thế nào lại giống như tú bà đang đề cử kỹ nữ với khách hàng, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi hột, cô vội vàng xua tay cự tuyệt nói: "Tôi không cần hầu hạ như vậy, thật sự!"
Tân Hiểu nhìn ra Lâm Gia đang lo lắng, có chút buồn cười: "Cô đừng khẩn trương, tôi chỉ là theo trình tự giới thiệu bọn họ với cô một chút. Không được cô đồng ý, bọn họ tuyệt đối không làm ra chuyện xâm phạm cô."
Lâm Gia nghe xong, vội hỏi: "Vậy mời cô bảo bọn họ rời khỏi đi, tôi không cần người hầu hạ, nhất là đàn ông." Lời vừa ra khỏi miệng, Tân Hiểu va đám thanh niên sắc mặt e ngại chợt biến đổi.
Tân Hiểu nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Gia, cười nhạt nói: "Thực sự là không thể được. Liên Bang liên hợp quốc có quy định, phu nữ vô luận ở khu nào cũng đều phải an bài nhân viên chuyên môn chăm sóc mọi thứ, nếu xảy ra vấn đề, tướng quân phụ trách khu đó sẽ bị truy cứu trách nhiệm." Lúc cô ta nói chuyện tuy rằng miệng đang mỉm cười nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc chân thật đáng tin.
Lâm Gia nghe cô ta nói đây là pháp luật quy định, biết mình không có biện pháp chối từ, đành phải lựa chọn im lặng, trong lòng tính toán tùy theo hoàn cảnh ra sao mà hành sự, sẽ tìm cơ hội đẩy đám thanh niên đó đi nơi khác.
Tân Hiểu thấy Lâm Gia không hề phản đối, sắc mặt cũng dịu đi không ít. Cô đã từng gặp qua rất nhiều người nên sớm nhìn thấu Lâm Gia chưa từng trải qua chuyện phòng the, cho nên cũng hiểu rõ tâm lý kháng cự của Lâm Gia.
Đều là thân phụ nữ, người nào mà không mong muốn một đời chỉ cùng một người đàn ông duy nhất âu yếm dưới mái ấm của hai người, ai lại nguyện ý để một đám đàn ông đủ mọi dáng vẻ quay quanh mình, thời thời khắc khắc bị bọn họ giám thị? Nhưng thời đại này dù cho phụ nữ có được địa vị tôn quý cũng không thể quên được nghĩa vụ quan trọng của người phụ nữ, đó là phải tận khả năng sinh dục con cái, bởi vậy phụ nữ rất khó có được bạn đời cố định duy nhất.
Cũng giống như chính cô, mười sáu tuổi bắt đầu căn cứ theo pháp luật bị người ta thụ tinh, dù tránh né như thế nào, cuối cùng mười hai năm cũng bị không dưới mười tên đàn ông tiến hành thân thể kết hợp, tổng cộng sinh ra mười đứa bé. Mãi đến năm ngoái, cô mới có được quyền tự do lựa chọn sinh dục, miễn bị trình tự cố định của sở nghiên cứu khoa học ép phải giao hợp, cũng có được hai người bạn đời cố định, trong đó một người chính là thiếu tướng Leila.
Cô và thiếu tướng Leila tuy rằng không phải vợ chồng nhưng cũng đã có cảm tình rất sâu. Leila không phải thượng tướng sáu sao, không có cách gì có được quyền lợi độc chiếm một phụ nữ làm vợ hợp pháp nên không thể không cùng người khác chia sẻ Tân Hiểu.
Mà Tân Hiểu cũng cùng một người bạn đời khác có cảm tình, đó là cận thân hộ vệ của cô-Kiều An, hắn là người duy nhất còn sống đến bây giờ trong mười lăm người cận thân hộ vệ của Tân Hiểu.
Hợp chủng quốc vì bảo vệ phụ nữ, từ lúc một người phụ nữ được sinh ra, bộ chỉ huy tối cao sẽ tỉ mỉ chọn lựa ra mười lăm người thiếu niên ưu tú đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc để làm chuyên thuộc hộ vệ cho người phụ nữ đó, bọn họ được trao tặng quân hàm và vinh dự rất cao, tuyên thệ dùng sinh mệnh để bảo vệ cô gái mệnh định của mình, cả đời hết lòng vì cô ấy, không được phản bội.
Còn bây giờ Tân Hiểu coi như là rất may mắn, dù sao hiện tại cô đã không cần phải làm một cái máy chỉ biết sinh sản nữa.
"Trên người cô rất bẩn, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo, sau đó xuống lầu dùng điểm tâm." Tân Hiểu chỉ chỉ quần áo bẩn Lâm Gia đang mặc trên người, lại nói với cô mấy câu, xong rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Một người thanh niên tóc dài màu kim được cột gọn sau đầu đi lên trước, lễ độ nâng tay về phía Lâm Gia mời nói: " Quý cô tôn kính, tôi gọi là Healy. Phòng tắm ở bên cạnh, mời ngài đi theo tôi."
Lâm Gia liếc anh ta một cái, tức giận nói: "Tôi đã biết, không cần anh dẫn đường. Các anh đều đi ra đi, tôi tự mình đi đến đó."
Healy hoàn toàn không động đậy, vẫn như cũ duy trì tươi cười tao nhã: "Quý cô, như vậy khó mà làm được. Cho dù ngài không cần chúng tôi thân cận phục vụ, chúng tôi cũng phải thời khắc canh giữ bên cạnh ngài, để tránh phát sinh chuyên ngoài ý muốn."
"Anh..." Lâm Gia tức giận đến muốn bứt tóc, tắm rửa một cái có thể phát sinh cái gì ngoài ý muốn chứ?! Lúc nào cũng đều phải đi theo cô, chẳng lẽ cô đi WC cũng muốn đứng kế bên sao?!
"Ngài nếu không cần toàn bộ chúng tôi giúp đỡ thì có thể chọn lựa ra vài người hợp ý ngài, nhưng ít nhất phải có người thân cận chiếu cố ngài." An Đức thấy Lâm Gia đen mặt nghiêm túc trừng mình, mi tâm đều vặn thành chữ xuyên, trong lòng rất là kỳ quái, cô gái vừa được cứu về này tại sao một chút quy định hợp chủng quốc cũng đều không biết?
Lâm Gia thầm than một tiếng, nhập gia tùy tục cũng không hề dễ dàng. Cô do dự một chút, nâng ngón tay lên trước người Healy: "Vậy thì anh đi, người khác không cần cùng tiến vào."
Healy có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Lâm Gia, khó nén vui sướng trong lòng, anh không ngờ rằng Lâm Gia lại chọn một mình mình: "Được, tốt... Bên này, mời."
Trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị, phận hận đang nhìn chăm chú của đám thanh niên còn lại, Healy cầm quần áo đã giúp Lâm Gia chuẩn bị tốt đắc ý dẫn cô đi đến phòng tắm.
Lâm Gia tâm phiền ý loạn theo bước Healy vào phòng tắm, vừa mới vào cửa liền trợn tròn mắt, đây rốt cuộc là phòng tắm hay là suối nước nóng, bể bơi?
Hơn nữa, vì sao tất cả ba mặt cửa kính sát đất đều là trong suốt không che chứ?!! Bị một người đàn ông nhìn chằm chằm xem còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn cả đống người vây xem cô tắm rửa sao?!!
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Gia ẩn ẩn uất giận, Healy vội vàng giải thích: "Xin yên tâm, cửa là đặc chế, người bên ngoài nhìn không thấy được bên trong."
Lâm Gia giật mình, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thật tốt là thế giới này cũng không phải như cô nghĩ không có giới hạn. Cẩn thận hồi tưởng lại, trừ hôm nay mới biết được bên người phụ nữ phải thời khắc có quân nhân bảo vệ, thì cô chưa từng bị ai phi lễ hay không tôn trọng gì cả.
Trong bồn tắm đã sớm được chu đáo đổ đầy nước ấm, từng màn sương màu trắng sữa bốc lên trên mặt nước, nhiệt độ trong phòng đã được điểu chỉnh độ ấm vừa phải thoải mái, bên cạnh bồn tắm còn có một cái bàn thủy tinh hình tròn thiết kế tinh xảo, mặt trên được khắc hoa văn màu xanh lục, trên đó còn đặt hộp giấy đựng chai xà phòng và bọt biển.
Healy đem quần áo bỏ vào cái giỏ dưới chân bàn thủy tinh, đi đến góc tường ấn công tắc điện, một tấm vải mành hồng nhạt thật lớn từ trên trần nhà chậm rãi rũ xuống, vừa lúc vây quanh cửa vào bể.
Anh đi đến trước mặt Lâm Gia, chần chờ một chút, sau đó đưa một cánh tay về phía ngực Lâm Gia.
Lâm Gia sợ hãi nhảy dựng, vội vàng che ngực lại sau đó lùi một bước, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?" Thật vất vả thuyết phục bản thân không cần xem người này thành kẻ xấu xa, nhưng mà hành động của Healy lại làm cho lòng cô không nhịn được sinh ra cảnh giác.
Healy bên tai đỏ ửng, bị ánh mắt chán ghét của Lâm Gia nhìn có chút e thẹn quẫn bách, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, anh là đang nghiêm túc dựa theo trình tự quy định mà làm, rốt cuộc là sai chỗ nào chứ? Đúng rồi, cô gái này là người vừa được cứu về, chắc là cô còn chưa có quen.
Trên mặt Healy lộ ra nụ cười thoải mái, lập tức trả lời: "Tôi tuân theo quy định hầu hạ ngài tắm rửa, trước tiên là giúp ngài cởi quần áo." Anh nói xong lại nâng lên cánh tay.
Lâm Gia gấp đến độ lui lại mấy bước, lớn tiếng nói: "Tôi có thể tự mình làm được, anh đừng động tay động chân!" Cô cho rằng chỉ cần chịu đựng khi tắm bị đàn ông nhìn thôi chứ, vậy mà hiện tại bọn họ còn muốn cùng cô tắm rửa! Đáng ghét!
Healy bị Lâm Gia quát, tay cứng lại giữa không trung, trên mặt hiện ra khó xử, trong đầu không ngừng hiện lên quy định của pháp luật, thầm nghĩ cô gái này nói muốn tự mình cởi quần áo tắm rửa rốt cuộc có gì không phù hợp quy định?
Lâm Gia không đợi Healy suy nghĩ rõ ràng đã chạy thật nhanh cầm lấy đồ dùng tắm rửa chui vào sau tấm mành, cởi nhanh quần áo rồi nhảy vào bồn tắm bắt đầu kỳ cọ.
Ngẩn ngơ một hồi Healy lấy lại tinh thần nhớ đến pháp luật quy định mình phải trông coi chủ nhân cho đến khi tắm xong, vì thế không bằng mình cứ tuân theo quy định giúp chủ nhân tẩy rửa xong rồi báo cáo kết quả làm việc là được.
Vén tấm mành bằng vải thô ra, Healy tiến vào, ngồi xổm bên bể rất tự nhiên cởi quần áo.
Trong lòng Lâm Gia thầm mắng, mặt đỏ lên quay lưng lại, đem thân mình nỗ lực chìm vào trong nước, chỉ chừa lại đầu và cánh tay lộ trên mặt nước, miếng bọt biển trong tay kỳ cọ càng nhanh hơn.
Healy cởi quần áo lộ ra thân thể to lớn hoàn mỹ của anh, cầm lên chai sữa tắm đổ vào lòng bàn tay chà một chút để tạo bọt, sau đó cầm lấy khăn tắm chậm rãi đi vào bể, anh đem khăn tắm thấm cho ngập nước, dùng bàn tay đầy sữa tắm cọ lên trên khăn tắm, chà xát đến khi ra thật nhiều bọt.
Healy cầm khăn tắm đưa về phía Lâm Gia, đang chuẩn bị giúp cô lau thân thể thì Lâm Gia đã cúi mạnh người, cả người chui vào trong nước, mặt nước nhất thời nổi lên một tầng bọt xà phồng, Healy thình lình bị nước bắn tung tóe lên mặt, nhất thời ngây ra tại chỗ không hề động.
Lâm Gia nhân cơ hội làm một loạt di động xuyên qua anh leo lên bể, nhanh chóng cầm lên khăn mặt đặt ở trên bàn lung tung lau khô thân thể, cầm theo quần áo sạch chạy ra khỏi mành, một bên thật nhanh mặc quần áo một bên hướng đám người bên ngoài nói: "Tôi đã tắm rửa xong rồi, nhanh ra ngoài thôi." Nói xong liền mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Mấy tên thanh niên chờ ở ngoài không đoán được Lâm Gia nhanh như vậy đã đi ra, đều có chút giật mình. Đến khi bọn họ phát hiện trên mặt Lâm Gia còn dính bọt nước, tóc dài ướt sũng dán trên lưng, quần áo trên người lại nhăn nhúm do dính nước, trong lòng người người đều sinh ra bất mãn mãnh liệt với Healy.
Tên gia hỏa Healy này làm sao mà thông qua được khảo nghiệm tuyển chọn thủ hộ thân cận cho phụ nữ? Ngay cả hầu hạ tắm rửa cũng làm không tốt thì còn làm cái gì được nữa!
Lâm Gia chịu không nổi ánh mắt săm soi này của đám thanh niên, tùy tay sửa sang lại quần áo, cười nói: "Tôi thật đã tắm xong rồi, có thể đi xuống lầu."
Một tên thanh niên lắc đầu: " Tóc ngài còn chưa có hong khô, quần áo cũng bị ướt bết dính vào người, phải thay cái khác. Nếu ngài bởi vì vậy mà sinh bệnh, thì chúng tôi thật thất trách." Vừa dứt lời, đám thanh niên lập tức tìm quần áo cho Lâm Gia thay, rồi tìm máy sấy hong khô tóc.
Sau khi loạn thành một đoàn xong, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, thanh âm của Hoffman từ ngoài cửa truyền đến: " Quý cô Lâm Gia, tôi tới đón ngài dùng bữa sáng, ngài chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Lâm Gia như lấy được đại xá, vội vàng ra sức đẩy đám thanh niên đang vây quanh cô ra, mở cửa đáp: "Tôi đã chuẩn bị tốt."
Hoffman nhìn thấy Lâm Gia trong nháy mắt thất thần, nụ cười mỉm đọng lại trên môi, trong đôi mắt thâm thúy hình như có ánh lửa toát ra, lúc sáng lúc tối, mắt không nháy nhìn Lâm Gia chăm chú.
Chiếc váy dài màu lam đem đường cong gợi cảm thướt tha trên thân thể hoàn mỹ của Lâm Gia hiện ra, mấy tóc mềm mại như mây nhu thuận dán trên gương mặt, trên đó còn vương lại mấy giọt nước, khuôn mặt sau khi được tẩy rửa sạch sẽ càng thêm sáng như ngọc, da thịt màu mật ong lộ ra bên ngoài phát ra ánh sáng như sứ, e thẹn mà thanh nhã, mi dài cong vút rũ xuống đôi đồng tử trong trẻo hữu thần, cả người toả ra một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục.
Lâm Gia thấy Hoffman nhìn chằm chằm mình thật lâu không nói, cho rằng anh cảm thấy mình vẫn còn bê bối, xấu hổ giải thích nói: "Tôi không quen có người hầu hạ mình tắm rửa, cho nên tắm có chút vội vàng..."
Hoffman lấy lại tinh thần, cười cười: "Không có vấn đề gì, ngài như vậy trông rất ổn. Đi thôi, thiếu tướng còn đang chờ chúng ta dùng cơm."
Ngồi ở trước bàn ăn, Lâm Gia cầm dao nĩa nhìn phần ăn của mình, lại lặng lẽ nhìn cái đĩa trước mặt người khác, thầm than phụ nữ ở thế giới này quả nhiên là hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, nhìn thức ăn là biết.
Thức ăn của cô và Tân Hiểu là một miếng thịt bò nướng tươi mới rất non mềm và hai lát bánh mì bơ, còn thêm một ly rượu trái cây ngọt ngào. Mà người khác, bao gồm cả thiếu tướng Leila trong đĩa cũng chỉ có một bát canh đậu phụ và hai khoanh bánh mì đen cứng ngắc.
Loại bánh mì đen này lúc trước Lâm Gia cũng từng được nếm qua, không có hương vị gì còn thật cứng rất khó ăn, chỉ có thể để no bụng chứ tuyệt đối không thể xem là mỹ vị. Nhưng cả hai người đàn ông đều ăn rất ngon, bọn họ không lãng phí dù là một chút thức ăn, đầu tiên là canh đậu phụ sau đó là tới bánh mì cũng đều được ăn sạch sẽ.
Lâm Gia đối với mỹ thực trước mặt có chút không nuốt nổi, thời đại zombie hoành hành, thức ăn thiếu thốn là chuyện đương nhiên, con người muốn sinh tồn rất là mệt nhọc khó khăn, ngay cả động vật hoang dã có con nào con sống hay không thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Cô nghe Hoffman nói, khu D9 là khu an toàn duy nhất nhận nuôi động vật hoang dã may mắn còn sống, cũng là nơi duy nhất phụ trách giúp đỡ động vật sinh đẻ.
Con người nuôi dưỡng động vật ngoài việc cung cấp thức ăn ra, còn có mục đích chủ yếu khác là dùng để nghiên cứu thuốc miễn dịch virus zombie.
Ngân hổ và Tatu được đưa tới khu D9 chủ yếu là để chăm sóc, nhưng thật ra cũng là vật thí nghiệm cho con người nghiên cứu.
Lâm Gia nghĩ đến Ngân hổ và Tatu thì không còn thấy thèm ăn chút nào nữa, tùy tiện ăn một chút rồi buông dao nĩa xuống.
Hoffman phát hiện trong mâm của Lâm Gia vẫn còn rất nhiều thức ăn nên hỏi: " Quý cô Lâm Gia, rất khó ăn sao?"
Lâm Gia lắc đầu: "Không, không phải. Là do tôi lo lắng cho bạn của tôi, nên có chút ăn không vô."
Hoffman nhíu mày nói: "Vậy cũng không thể lãng phí thức ăn, cho dù không thèm ăn thì cũng phải ăn đi."
Lâm Gia mặt đỏ lên, gật gật đầu: "Tôi đã biết." Thức ăn hiện nay đang thiếu thốn như thế, phụ nữ còn có thể có thức ăn như vậy để ăn đã là rất may mắn rồi, vậy mà cô lại không biết quý trọng, thật sự là không nên.
Nhìn Lâm Gia một ngụm lại một ngụm cố gắng nuốt hết thức ăn, sắc mặt Hoffman mới dần dần dịu đi, lộ ra vẻ tươi cười. Kỳ thật, anh lo lắng là Lâm Gia không ăn, thân thể sẽ không có sức mà chống cự, cô thoạt nhìn mảnh khảnh tinh tế như vậy…
Lâm Gia vừa nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, một người sĩ quan vội vàng tiến vào, báo cáo với Leila: "Chúng tôi nhận được cầu viện của thiếu tá Cain của khu B10, đoàn xe của bọn họ đang trên đường đến khu chúng ta thì gặp phải một đám zombie công kích, cầu cứu khu chúng ta lập tức trợ giúp!"
Cain vươn nửa thân mình ra ngoài xe Jeep, cầm súng máy bắn ra một lượt đạn, nổ nát đầu zombie hình báo đang nghênh diện đánh tới.
Anh lùi về bên trong xe, hô với phó điều khiển Devic ngồi bên cạnh: "Quân viện trợ của khu D9 sắp tới chưa?"
"Bọn họ còn chưa tới kịp, chúng ta phải kiên trì trong chốc lát nữa!"
Cain ném xuống băng đạn không, phát hiện mình chỉ còn lại một băng đạn và hai viên lựu đạn.
Anh căm giận trừng mắt nhìn hai con thú hôn mê bất tỉnh nằm ở bên cạnh, cắn răng mắng: "Mình thật là con mẹ nó bị điên, không phải là ở quân doanh ăn uống ngủ nghỉ tốt hơn nhiều sao, tự nhiên tự mình lại chạy đến đây cho zombie cắn chết!"
Devic dùng súng đánh lui hai gã zombie, cũng không quay đầu cười nhạo anh: "Ai kêu cậu bị cô gái đó mê hoặc, chẳng phải muốn tự mình hộ tống thú cưng của cô ấy lấy lòng sao, đáng đời cậu!"
Cain trề môi xem thường: "Cậu cút đi đi! Không phải cậu cũng thích Lâm Gia sao? Mới đồng ý vụng trộm đi theo mình ra đây tìm chết?!"
Devic bên tai đỏ ửng, nhếch miệng không biết làm sao cười nói: "Được rồi, mình thừa nhận, đầu óc mình cũng không hề tỉnh táo!"
Tác giả :
Uyển Tư Không