Tận Thế Đàn Thú
Chương 62-3
Ngân Hổ thấy Lâm Gia kiên trì muốn dạy anh cầm đũa liền mặt mày ủ rũ nhìn cô, môi chu lên hừ hừ. Lâm Gia buồn cười, thật sự không đành lòng tiếp tục ăn hiếp mèo lớn, vuốt tóc anh cười nói: “Được rồi được rồi, không muốn dùng đũa thì không dùng nữa, chỉ cần mỗi lần trước khi ăn cơm anh đều phải rửa tay sạch sẽ là được."
Ngân Hổ vui vẻ hôn má Lâm Gia một cái: “Gia tốt nhất."
Dick yên lặng cúi đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm đôi đũa trước mặt. Nhìn trong chốc lát sau, anh vươn ba ngón tay cẩn thận vơ đũa lên nắm ở trong lòng bàn tay, học bộ dạng Dương Kiện đang dùng đũa gắp rau, thật cẩn thận kẹp một khối thịt kho tàu lên.
Ngân Hổ đình chỉ vui đùa ầm ĩ, mở lớn miệng kinh ngạc nhìn Dick, Dick ngừng thở, tập trung tinh thần khống chế lực tay, rung rung đưa khối thịt đến bên miệng, thuận lợi ăn vào bụng.
“Dick, anh học nhanh thật đó, thật thông minh." Lâm Gia vỗ vỗ bả vai Dick tỏ vẻ ngợi khen. Tuy rằng chỉ là học xong cách dùng đũa, nhưng dù sao đó cũng là một loại kỹ thuật.
Ngân Hổ phùng má, thập phần không phục trừng mắt nhìn Dick, hỏi Lâm Gia lại muốn học cách dùng đũa lần nữa. Ai ngờ lập tức lên càng khó khống chế tốt khí lực, vừa bắt đầu cầm chiếc đũa lên liền nắm đứt thành tám khúc.
Lâm Gia không nhịn được, nằm gục trên bàn cười đến không dừng được. Dương Kiện cũng giật giật khóe miệng, nghẹn cười đến đau bụng. Mặt Ngân Hổ đỏ lên, ảo não ném chiếc đũa xuống, dứt khoát bưng bát thịt kho tàu lên, lấy tay làm đũa lùa toàn bộ vào miệng, vừa ăn vừa thở phì phì trừng Dick.
Dick liếc nhìn bộ dạng nghẹn khuất của Ngân Hổ, chậm rì rì gắp một khối thịt đưa vào miệng, tao nhã ăn, trong lòng tràn ngập cảm giác chiến thắng.
Ăn xong cơm trưa, Dương Kiện dặn dò Lâm Gia vài câu, sau đó liền rời khỏi, dù sao cũng có Dick và Ngân Hổ ở đây, Lâm Gia sẽ không có vấn đề gì. Người của sở phán quan đến bây giờ còn chưa có tìm đến Lâm Gia, Dương Kiện đoán rằng Hoffman có thể đã tạm thời ém chuyện Lâm Gia xuống. Nhưng mà lúc ở trong phòng giám sát miễn dịch có nhiều người thấy như vậy, Hoffman sợ là che lấp không được bao lâu. Dương Kiện nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nói việc này với thượng tướng Rick để chuẩn bị sớm một chút, đây là biện pháp thỏa đáng nhất.
Trong phòng theo dõi điện tử của sở phán quan, Hoffman và trợ thủ Jill của anh đang ở xem băng theo dõi. Mấy giờ trôi qua vẫn không phát hiện điểm đáng ngờ. Trong đoạn băng là vài nhân viên ý tế dựa theo trình tự bình thường đổi thuốc tiêm dịch cho Dạ Lam đang trong tình trạng hôn mê, cũng ghi chép số liệu các hạng mục.
Hoffman híp đôi mắt, chăm chú nhìn màn ảnh, không bỏ qua bất cứ chi tiết gì. Bỗng nhiên anh mở to mắt, nhanh chóng ấn nút tạm dừng, chỉ vào một bác sĩ trên màn ảnh đưa lưng về phía camera đang đứng ở bên giường truyền dịch cho Dạ Lam: “Lập tức tìm tư liệu của người này đến cho tôi!"
Trợ thủ tìm một phần hồ sơ từ trong tập tài liệu ra đưa cho Hoffman: “Người này là trung tá Turon, hắn là trợ lý bác sĩ được khu D9 điều đến sở phán quan thủ đô từ nửa năm trước."
Hoffman lật nhanh xem hồ sơ lý lịch, lông mày thanh tú càng nhăn càng chặt, khi anh nhìn đến dòng chữ “Turon. Sở trường y khoa, đạt bằng đại học về độc tính sinh hóa", ánh mắt liền trở nên sắc nhọn như dao, Hoffman mạnh khép lại hồ sơ, mệnh lệnh nói: “Lập tức bắt Turon!"
Nhưng anh còn chưa tới khoa miễn dịch thì có một quân cảnh chạy đến báo cáo, nói là phát hiện thi thể Turon trong phòng khử trùng dụng cụ điều trị của khoa miễn dịch.
Hoffman u ám nhìn thi thể phủ vải trắng trên mặt đất, trong lòng thầm hận mình quá mức sơ suất, để cho nội gián ra tay trước một bước. Pháp y kiểm nghiệm sơ bộ sau đó nói với Hoffman, thời gian Turon tử vong là từ ba đến bốn giờ trước, ước chừng là khoảng 10 giờ sáng nay đã bị giết hại, trên người không có máu cũng không có vết thương, chỉ phát hiện một cái lỗ kim thật nhỏ ở sau gáy, xác định là bị tiêm vào thuốc độc trí mạng.
Ngân Hổ vui vẻ hôn má Lâm Gia một cái: “Gia tốt nhất."
Dick yên lặng cúi đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm đôi đũa trước mặt. Nhìn trong chốc lát sau, anh vươn ba ngón tay cẩn thận vơ đũa lên nắm ở trong lòng bàn tay, học bộ dạng Dương Kiện đang dùng đũa gắp rau, thật cẩn thận kẹp một khối thịt kho tàu lên.
Ngân Hổ đình chỉ vui đùa ầm ĩ, mở lớn miệng kinh ngạc nhìn Dick, Dick ngừng thở, tập trung tinh thần khống chế lực tay, rung rung đưa khối thịt đến bên miệng, thuận lợi ăn vào bụng.
“Dick, anh học nhanh thật đó, thật thông minh." Lâm Gia vỗ vỗ bả vai Dick tỏ vẻ ngợi khen. Tuy rằng chỉ là học xong cách dùng đũa, nhưng dù sao đó cũng là một loại kỹ thuật.
Ngân Hổ phùng má, thập phần không phục trừng mắt nhìn Dick, hỏi Lâm Gia lại muốn học cách dùng đũa lần nữa. Ai ngờ lập tức lên càng khó khống chế tốt khí lực, vừa bắt đầu cầm chiếc đũa lên liền nắm đứt thành tám khúc.
Lâm Gia không nhịn được, nằm gục trên bàn cười đến không dừng được. Dương Kiện cũng giật giật khóe miệng, nghẹn cười đến đau bụng. Mặt Ngân Hổ đỏ lên, ảo não ném chiếc đũa xuống, dứt khoát bưng bát thịt kho tàu lên, lấy tay làm đũa lùa toàn bộ vào miệng, vừa ăn vừa thở phì phì trừng Dick.
Dick liếc nhìn bộ dạng nghẹn khuất của Ngân Hổ, chậm rì rì gắp một khối thịt đưa vào miệng, tao nhã ăn, trong lòng tràn ngập cảm giác chiến thắng.
Ăn xong cơm trưa, Dương Kiện dặn dò Lâm Gia vài câu, sau đó liền rời khỏi, dù sao cũng có Dick và Ngân Hổ ở đây, Lâm Gia sẽ không có vấn đề gì. Người của sở phán quan đến bây giờ còn chưa có tìm đến Lâm Gia, Dương Kiện đoán rằng Hoffman có thể đã tạm thời ém chuyện Lâm Gia xuống. Nhưng mà lúc ở trong phòng giám sát miễn dịch có nhiều người thấy như vậy, Hoffman sợ là che lấp không được bao lâu. Dương Kiện nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nói việc này với thượng tướng Rick để chuẩn bị sớm một chút, đây là biện pháp thỏa đáng nhất.
Trong phòng theo dõi điện tử của sở phán quan, Hoffman và trợ thủ Jill của anh đang ở xem băng theo dõi. Mấy giờ trôi qua vẫn không phát hiện điểm đáng ngờ. Trong đoạn băng là vài nhân viên ý tế dựa theo trình tự bình thường đổi thuốc tiêm dịch cho Dạ Lam đang trong tình trạng hôn mê, cũng ghi chép số liệu các hạng mục.
Hoffman híp đôi mắt, chăm chú nhìn màn ảnh, không bỏ qua bất cứ chi tiết gì. Bỗng nhiên anh mở to mắt, nhanh chóng ấn nút tạm dừng, chỉ vào một bác sĩ trên màn ảnh đưa lưng về phía camera đang đứng ở bên giường truyền dịch cho Dạ Lam: “Lập tức tìm tư liệu của người này đến cho tôi!"
Trợ thủ tìm một phần hồ sơ từ trong tập tài liệu ra đưa cho Hoffman: “Người này là trung tá Turon, hắn là trợ lý bác sĩ được khu D9 điều đến sở phán quan thủ đô từ nửa năm trước."
Hoffman lật nhanh xem hồ sơ lý lịch, lông mày thanh tú càng nhăn càng chặt, khi anh nhìn đến dòng chữ “Turon. Sở trường y khoa, đạt bằng đại học về độc tính sinh hóa", ánh mắt liền trở nên sắc nhọn như dao, Hoffman mạnh khép lại hồ sơ, mệnh lệnh nói: “Lập tức bắt Turon!"
Nhưng anh còn chưa tới khoa miễn dịch thì có một quân cảnh chạy đến báo cáo, nói là phát hiện thi thể Turon trong phòng khử trùng dụng cụ điều trị của khoa miễn dịch.
Hoffman u ám nhìn thi thể phủ vải trắng trên mặt đất, trong lòng thầm hận mình quá mức sơ suất, để cho nội gián ra tay trước một bước. Pháp y kiểm nghiệm sơ bộ sau đó nói với Hoffman, thời gian Turon tử vong là từ ba đến bốn giờ trước, ước chừng là khoảng 10 giờ sáng nay đã bị giết hại, trên người không có máu cũng không có vết thương, chỉ phát hiện một cái lỗ kim thật nhỏ ở sau gáy, xác định là bị tiêm vào thuốc độc trí mạng.
Tác giả :
Uyển Tư Không