Tận Thế Đàn Thú
Chương 34
Xe Jeep không biết đã chạy qua bao nhiêu gò đất, qua bao nhiêu cồn cát, một đường cứ đi thẳng tới, cảnh sắc ngoài cửa sổ đều không khác nhau lắm, mà lại càng lúc càng có chút không phân được hướng phương.
Lâm Gia ôm Ngân Hổ nằm ở chỗ ngồi phía sau, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn nhìn một hồi, cuối cùng bởi vì mất máu và mệt mỏi mà ngủ mất.
Không biết qua bao lâu cô mới lờ mờ tỉnh lại, lúc mở mắt ra, sắc trời đã bắt đầu ảm đạm. Trên người được đắp một tấm chăn vừa rách vừa mỏng lại bẩn, còn Ngân Hổ thì vẫn im lặng nằm trên người cô mê man như trước, thân mình nhỏ bé đùn cho chăn gồ lên thành một cục.
Xe Jeep đã dừng lại bên một mảnh rừng rậm, Lannok và những người khác cũng không có ở trên xe. Cửa kính xe và cửa xe mở toang, từng đợt mùi thịt nướng bay vào, mơ hồ còn nghe được tiếng lách tách do đốt cháy nhánh cây tạo ra.
Đầu Lâm Gia có hơi choáng váng, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập không ngừng, cả người mềm mại vô lực. Sau khi ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, thì càng cảm giác được rõ ràng vết thương ở chân bắt đầu đau rát vô cùng đau đớn, lại thêm yết hầu vì khát nước mà chát đau.
Lâm Gia liếm liếm môi khô khốc, đưa tay xờ xờ trán, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ khá cao, cô nghĩ có khả năng mình đã sốt nhẹ.
Cô thoáng chuyển Ngân Hổ qua ôm bằng một tay, cố hết sức nâng tay còn lại nắm lấy lưng ghế dựa muốn ngồi dậy. Ai ngờ vừa động một chút, vết thương trên đùi liền hơi rách ra, nhất thời đau đến trắng mặt, thái dương toát ra mồ hôi lạnh.
"Ấy, honey, đừng lộn xộn!" Lannok toàn thân đều là một màu đỏ, trong tay cầm một cái cà mèn, mang theo một mùi hun khói leo lên xe. Anh vừa nướng thịt xong trở về liền nhìn thấy Lâm Gia sắp ngã xuống nên vội vàng đỡ lấy cô.
Lâm Gia mơ hồ tỉnh lại, ngẩng đầu, một bàn tay to lớn khô ráo đang dịu dàng xoa trán của cô, đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Lannok: "Honey, em phát sốt, này cũng thật là khéo nha." (Ty Vy: Lannok mình sẽ cho xưng hô tôi-em nhé, vì gọi honey mà thêm chữ cô vô thì mâu thuẫn lắm ><)
Lâm Gia lắc đầu, không quan tâm nói: "Không có gì... Hẳn là bị thương và mệt mỏi làm cho sốt nhẹ thôi, rất nhanh sẽ tốt lên."
Lannok hiển nhiên một chút cũng không đồng ý với lời cô nói, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc: "Tin tưởng tôi, cô gái, miệng vết thương nhiễm trùng thường nguy hiểm đến tính mạng. Tôi có mấy người chiến hữu cũng là vì vết thương bị nhiễm trùng lại không biết chữa trị đúng lúc mà hy sinh. Em rất may mắn, hôm qua tôi vừa làm xong một lượng lớn thuốc chữa thương."
Lannok kiểm tra vết thương của Lâm Gia một chút, sau đó vòng tay ôm lấy Lâm Gia, để cho cô tựa vào trên người mình: "Trước tiên ăn một chút gì đó đi, để lát còn uống thuốc, nếm thử lạp xưởng tôi vừa nướng xem, bảo đảm em sẽ thích."
Lâm Gia bị Lannok nửa ôm vào trong lòng, khuôn mặt gần như dán vào trong ngực căng tràn rắn chắc tinh tế của anh, đôi mắt còn đối diện với một viên hồng quả trước ngực anh.
Đường cong cơ ngực và cơ bụng của Lannok rõ ràng, không phải loại khỏe mạnh cuồn cuộn, mà là cực kì cân xứng căng tràn sức sống. Làn da màu mật ong sáng bóng vừa co dãn vừa đàn hồi, điểm thêm hai viên phấn hồng nhạt màu, theo hô hấp trầm ổn của anh mà phập phồng lên xuống, hình dạng hay màu sắc gì cũng đều trông rất đẹp mắt.
Lâm Gia chớp chớp đôi mắt, ánh mắt khôi phục thanh tỉnh. Mặt cô đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt từ trên người anh sang nơi khác, động đậy thân thể tạo ra khoảng cách với anh: "Tôi ngồi xuống là tốt rồi..."
Lannok cúi đầu nhìn cô, thấy hai gò má cô hồng hồng, so với thoa phấn hồng còn đẹp hơn. Mặc kệ Lâm Gia đỏ mặt là vì sốt nhẹ hay vì thẹn thùng, tóm lại anh vô cùng thích bộ dạng này của cô.
Khóe miệng Lannok cong lên, mắt xanh toát ra tia vui vẻ, đến gần cười xấu xa nói: "Tay nghề nấu thức ăn của tôi rất không tệ, chút thức ăn gì đó đều không làm khó được tôi. Một người bộ dạng anh tuấn, chiến đấu lại lợi hại, quả thực là người tốt nhất nên chọn làm bạn đời, em nghĩ sao?"
Lâm Gia cúi đầu hàm hàm hồ hồ ưm vài tiếng, thật sự không biết nên trả lời như thế nào với Lannok đang tự khen mình kia.
Lannok thấy cô da mặt mỏng, nên cũng không chọc nữa. Đỡ cô tựa vào ghế, sau đó mở cà mèn ra.
Trong cà mèn có hai phần thịt bò lạp xưởng nướng thơm nức mũi, bên ngoài rắc tiêu đen, trên da thịt còn bốc mỡ vàng ươm. Mùi thơm chui vào xoang mũi, Lâm Gia đã đói bụng rất lâu cũng không chịu thua kém thầm thì xuýt xoa. Ngân Hổ đang mê man trong ngực cũng ngửi được mùi, cái mũi nhỏ ướt sũng nhẹ nhàng động đậy.
Lannok lấy chai nước từ bên hông ra, vặn nắp rồi đưa tới bên môi Lâm Gia, mỉm cười nói: "Honey, uống chút nước đi rồi hãy ăn cơm."
Lâm Gia nhận lấy chai nước nhấp một ngụm, dòng nước mát lạnh chảy qua yết hầu, cảm giác nóng rực chát đau liền rút đi không ít.
"Em ăn mấy món này trước đi, để tôi giúp em xem tình trạng của Ngân Hổ." Lannok nói.
Lâm Gia hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Tối qua cô nghe Cain nói về Lannok, nói anh ta từng công tác ở bộ chỉ huy tối cao của thủ đô, là người quân y cực kì xuất sắc trong chiến địa. Cain thậm chí còn khoa trương nói, trên toàn bộ Federal State này nếu quân y Lannok đã nhận mình hạng nhì, thì không ai dám nhận mình hạng nhất.
Lannok thấy cô đồng ý, liền đưa tay ôm Ngân Hổ trong ngực cô qua. Anh đầu tiên là sờ sờ Ngân Hổ thử xem nhiệt độ cơ thể, lại mở mí mắt của Ngân Hổ ra kiểm tra. Khi nhìn thấy con ngươi biến thành màu đỏ của Ngân Hổ, thì mi tâm Lannok nhíu lại, ánh mắt trở nên tìm tòi nghiên cứu.
Lannok rất nhanh đã kiểm tra xong, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Gia đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, một chút cũng chưa ăn thức ăn, rất là không biết làm sao phẩy tay cười nói: "Sweetheart, đừng lo lắng. Anh không ăn thịt hổ của em đâu mà lo."
Lâm Gia ngượng ngùng cười cười: "Anh ấy thế nào rồi?"
"À, cậu ta không chết được. Nhưng nếu em vẫn không chịu ăn thức ăn, thì chỉ sợ sẽ bệnh còn nặng hơn cậu ta." Lannok lấy dao găm ra, cắt một đoạn lạp xưởng đưa đến bên miệng Lâm Gia.
Lâm Gia không tiện đẩy ra, nên chỉ đành phải há mồm, tay nghề của Lannok quả thật là không tệ, lạp xưởng nướng ngoài chín tới trong non mềm, cắn một ngụm miệng liền đầy nước thịt.
Lannok cầm lấy một khúc lạp xưởng khác, cắt lạp xưởng thành những khối nhỏ. Lại lấy một bình thuốc nhỏ từ trong hòm thuốc ra, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, sau đó dùng chuôi đao mài nhỏ, rồi cầm lưỡi đao cẩn thận quét thuốc bột lên thịt khối.
Thấy Lâm Gia đang không hiểu nhìn mình, Lannok giải thích nói: "Đây là thuốc tốt dùng để giảm bớt thống khổ cho Ngân Hổ. Tin tưởng tôi, tuyệt đối có ích cho cậu ta."
Lâm Gia cắn môi không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác thất bại. Cô là bác sĩ thú y, nhưng sau khi xuyên qua đến thời đại này, thì thân phận bác sĩ thú y này của cô liền gần như hoàn toàn mất đi tác dụng. Cô không có cách gì giúp bọn Ngân Hổ, chỉ có thể lựa chọn đi tin tưởng người khác, lúc trước là Hoffman, bây giờ là Lannok.
Ngân Hổ mê man không chịu há miệng, Lannok không có biện pháp gì, đành phải trả Ngân Hổ lại trong ngực Lâm Gia, nhức đầu nói: "Tôi đối với động vật nhỏ không có cách gì, hay là em đút cậu ta đi."
Lâm Gia vuốt ve lưng Ngân Hổ, ở bên tai anh khẽ gọi: "Ngân Hổ... Ngân Hổ, anh ăn thứ này một chút đi..."
Mấy phút sau, lỗ tai tròn nho nhỏ của Ngân Hổ yếu ớt giật giật, miệng phát ra vài tiếng nức nở rất nhỏ, sau đó cái miệng nhỏ đang ngặm chặt hơi hơi mở ra.
Lâm Gia bóp vỡ khối thịt nướng cắt vụn ra đút vào miệng Ngân Hổ, khép khớp hàm của anh lại, bàn tay nắm phần dưới cằm của anh giơ lên hạ xuống, giúp anh nuốt thức ăn.
Ngân Hổ ăn mấy khối thịt nát xong, liền vô lực há miệng lần nữa, nằm trong ngực Lâm Gia lâm vào hôn mê sâu.
Trong xe tràn ngập mùi dầu mỡ, mùi mồ hôi còn có mùi máu tươi thoang thoảng, rất là bực mình. Lâm Gia chỉ cảm thấy trên cơ thể cũng dinh dính khó chịu, vụng trộm ngửi quần áo của mình một cái, liền ghê tởm nhăn mũi lại. Ở trong sa mạc hai ba ngày không tắm rửa cũng không có mùi nặng như bây giờ, đáng tiếc điều kiện trước mắt so với lúc ở sa mạc còn gian khổ hơn, nên đừng hy vọng có thể tắm rửa.
"Trời sắp tối, chúng ta phải nhanh đi tìm chỗ trú." Lannok đưa lưng về phía Lâm Gia thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ vừa nãy của Lâm Gia.
Cơ bắp rõ ràng căng tràn trên tay theo động tác của anh mà lúc ẩn lúc hiện, gợi cảm lại còn tràn đầy sức bật. Một giọt mồ hôi trong suốt từ vai chảy xuống, theo đường cong tinh tế của sống lưng trượt đến thắt lưng, thấm vào trong lưng quần.
Nhưng đáng tiếc bây giờ Lâm Gia không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp trước mắt này, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phía chân trời đã u ám, chỉ qua một lúc nữa thôi, trời sẽ tối đen. Đêm qua lúc cô đi ngủ, Tatu và Ngân Hổ đều còn ở bên cạnh cô, vậy mà bây giờ trong ngực lại chỉ còn mỗi Ngân Hổ. Tatu được Hoffman mang đi không biết có thể thoát hiểm hay không, cô không có cách nào biết được sau này có thể còn gặp lại Tatu hay không.
Cô suy nghĩ lại suy nghĩ, tầm mắt liền chậm rãi bị nước mắt làm nhoè đi, không khỏi càng thêm ôm chặt Ngân Hổ.
Lannok giặt sạch ba lô xong, trở về lại thấy mắt Lâm Gia ứa lệ, anh hơi ngẩn ra, sau đó tay lớn bẩn hề hề không chút khách khí sờ loạn tóc cô: "Ấy, honey, bây giờ còn chưa phải lúc tệ nhất đâu, không đáng để em thương tâm như vậy."
"Tôi không sao, cảm ơn anh." Lâm Gia hít hít cái mũi nhịn nước mắt xuống, khẽ sờ bàn tay to lớn đang xoa loạn tóc cô, hỏi: " Thiếu tá Lannok, anh nói chỗ trú gì đó rốt cuộc là ở đâu?"
Lannok đang muốn nói chuyện, thì thấy Scott chạy đến, gõ gõ cửa kính xe hô lớn: "Trưởng quan, chỉ còn lại chiếc xe này của chúng ta là chưa che dấu thôi đó, ngài nhanh chóng xuống xe đi."
"Được rồi, đám quân nhân các cậu cũng mau tìm chỗ trú đi." Lannok cười nói.
Anh mặc quần áo xong, ném balo hành quân và súng trường cho Scott, lại bế Lâm Gia lên rồi mới nhảy xuống xe.
Xe Jeep lái ra sau gò đất đầy những cây thấp lùn, quân nhân lập tức dùng lá và nhánh cây rộng lớn che dấu xe thật tốt. Ngay cả đống lửa để nấu nướng và dấu vết lốp xe cũng đều bị bọn họ tẩy trừ sạch sẽ.
Toàn bộ những người của đoàn độc lập 7 có mặt ở đây đều tập hợp lại, một đoàn ước chừng hơn ba mươi người theo sau Lannok đi vào trong rừng.
Lannok cõng Lâm Gia và Scott đi ở phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở đồng đội phía sau khi đi phải tránh chỗ nào, suốt đường đi đều rất cẩn thận.
Màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ không khí cũng chợt hạ thấp, hơi nước trong không khí như bị ngưng tụ lại, nặng nề bao vây mọi người. Bầu trời đêm không trăng không sao, đen như mực, mọi thứ xung quanh đều như bị một màn lụa mỏng màu đen bịt kín. Ở trong rừng âm u tĩnh mịch đi rất lâu rất lâu, nhưng không thấy bóng dáng của chim thú gì, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau và tiếng nứt gãy phát ra khi chân dẫm nát nhánh cây khô.
Lâm Gia ghé vào trên lưng Lannok, một tay ôm Ngân Hổ, một tay nắm lấy bờ vai anh.
Scott cầm đèn pin đi ở bên cạnh, hắn càng không ngừng trộm ngắm Lâm Gia, trong mắt lóng lánh ra tia vui sướng. Ngay từ lúc Lannok đưa Lâm Gia lên xe, thì hắn đã bị dung mạo xinh đẹp, thâm trầm của cô hấp dẫn rồi.
Scott chưa từng có kinh nghiệm cùng phụ nữ thân mật, nên hắn vẫn hy vọng có thể giành được quân công một lần, và có được cơ hội thân cận phụ nữ. Có thể nói từ khi đắc tội Liệt Minh Uy, sau đó bị ông ta đá đến thường trú tác chiến ở đoàn độc lập 7, thì đã ba năm liền hắn không được thấy bóng dáng của phụ nữ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giấu Lannok lén lút xem tạp chí X cho đỡ ghiền thôi. Nhưng bây giờ, đã có một cô gái trẻ tuổi dung mạo xuất chúng ngay trước mặt này, huyết khí sôi trào của người trẻ tuổi khó tránh khỏi có phần thất thường.
Kỳ thật không chỉ là Scott, mà là hầu hết các lính mới của đoàn độc lập 7 đều như vậy, từ sau khi nhìn thấy Lâm Gia, mỗi người đều có chút mơ tưởng hão huyền. Bọn họ ở chiến trường vào sinh ra tử, gần như không hề nghỉ ngơi, điều này khiến cho bọn họ so với quân nhân bình thường càng cuồng nhiệt mong chờ có thể có được cơ hội kết hợp với phụ nữ. Đám đàn ông quân nhân này chính là như vậy, hoàn cảnh càng ác liệt họ càng muốn duy trì huyết mạch của mình.
Đi được nửa giờ, vết thương trên chân Lâm Gia đau đến lợi hại, không khỏi vặn vẹo người muốn giảm bớt một chút. Ai ngờ cô vừa mới giật giật, trên mông liền bị Lannok vỗ một cái.
Lannok quay đầu chế nhạo nói: "Honey, em đang khiêu chiến sức nhẫn nại của anh sao?"
Mặt Lâm Gia nóng lên, thừa dịp trời tối nhìn không thấy, mới vụng trộm cho Lannok một cái xem thường, ngập ngừng nói: " Chân của tôi có hơi đau..." Nói xong mới chợt ý thức được giọng điệu của mình rất có hương vị làm nũng, nhất thời cô cảm thấy có chút xấu hổ.
"À?" Lannok lập tức dừng lại, nâng chân cô lên phía trước nói: "Scott, cậu nhìn một chút xem vết thương của Lâm Gia có chảy máu hay không?"
Scott nhìn kỹ xem: "Hình như không có. Có cần thay băng cho cô ấy không?"
"Không chảy máu thì không sao, không cần băng bó nữa." Lannok thở phào nhẹ nhõm, lập tức dịu dàng trấn an Lâm Gia: "Cố gắng thêm một chút nữa, honey. Chúng ta sắp tới rồi."
Lâm Gia vẫn rất không quen loại giọng điệu thân mật buồn nôn này của Lannok, hàm hồ đồng ý một tiếng, sau đó không nhiều lời nữa.
Đoàn người càng đi sâu vào trong, cây cối bụi cỏ càng thêm sum xuê chi chít, không khí lạnh ngưng tụ thành sương phủ kín tóc mai, sợi tóc dính thành một từng vệt từng vệt dán trên mặt, lạnh lẽo ẩm ướt khó chịu chết đi được.Lâm Gia không khỏi thầm may mắn trước đó Lannok đã dùng chăn mỏng bao lấy cô, bằng không giờ phút này sợ là cô đã bị đông lạnh đến hỏng rồi.
Đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp đầy áp lực của dã thú, ngay sau đó trong cây cối truyền đến một trận tiếng động xào xạc.
Đoàn người lập tức dừng lại, ánh sáng đèn pin không ngừng quét qua quét lại giữa rừng cây, mọi người cũng đều bảo trì đội hình cầm thương cảnh giác.
Scott ghìm súng bảo vệ bên cạnh Lannok, vẻ mặt rất là khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Trưởng quan, hình như là zombie hình thú. Chúng ta có nên nổ súng hay không?"
Lâm Gia ngừng thở, ôm chặt Ngân Hổ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lúc này mà gặp phải đám zombie, thì dù là ai cũng chưa chắc có cơ hội chạy thoát.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Không cho phép người nào được nổ súng!" Lannok ngừng mọi hoạt động cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh, lại phất tay ý bảo mọi người cũng phải bảo trì bình tĩnh.
Một lát sau trong rừng truyền ra động tĩnh lớn hơn nữa, sau đó cỏ cây sum xuê mọc lan tràn ở phía trước chợt lần lượt đều ngã xuống, một cái bóng đen khổng lồ dần dần hiện ra trước mặt mọi người, nó không có phát động công kích, chỉ im lặng đi về phía đoàn người.
Mắt Lannok sáng lên, lớn tiếng hoan hô nói: "Các anh em! Là bạn của tôi! Nó tới đón chúng ta!"
Lâm Gia đứng thẳng dậy mở to đôi mắt, nhìn bóng đen đang từ từ đến gần, một loại cảm giác thân thiết tràn lên trong lòng, cảm giác sợ hãi và không yên quanh quẩn ở trong lòng mấy ngày nay liền bị sự ấm áp và vui sướng này tống cổ đi mất, cái tên quen thuộc cũng bồi hồi ở giữa yết hầu muốn thốt ra.
Toàn bộ ánh sáng đèn pin đều chiếu về phía bóng dáng đó, trong bóng đêm hào quang hội tụ vào một chỗ. Bước chân Sư tử trắng dừng lại, yên tĩnh đứng ở đó.
Sư tử đực toàn thân trắng như tuyết cả người được bao phủ một tầng ánh sáng mông lung nhu hoà, anh dịu dàng mà chuyên chú nhìn chăm chú vào Lâm Gia, đôi mắt xanh nhạt giống như tia sáng mặt trời óng ánh, trong suốt như nước biển, linh động có thần.
"Dick!" Lâm Gia kinh hỉ gọi.
Lannok kinh ngạc quay đầu nhìn cô: "Honey, không ngờ em cũng biết Dick?"
Dick vẫy vẫy cái đuôi, chậm rại di chuyển đi đến trước mặt Lannok dừng lại, cúi đầu ừng ực, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm chân trái bị thương của Lâm Gia.
Tác giả: Rốt cục cũng có thể ở chung với nhóm thú thú bọn họ.
Lâm Gia ôm Ngân Hổ nằm ở chỗ ngồi phía sau, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn nhìn một hồi, cuối cùng bởi vì mất máu và mệt mỏi mà ngủ mất.
Không biết qua bao lâu cô mới lờ mờ tỉnh lại, lúc mở mắt ra, sắc trời đã bắt đầu ảm đạm. Trên người được đắp một tấm chăn vừa rách vừa mỏng lại bẩn, còn Ngân Hổ thì vẫn im lặng nằm trên người cô mê man như trước, thân mình nhỏ bé đùn cho chăn gồ lên thành một cục.
Xe Jeep đã dừng lại bên một mảnh rừng rậm, Lannok và những người khác cũng không có ở trên xe. Cửa kính xe và cửa xe mở toang, từng đợt mùi thịt nướng bay vào, mơ hồ còn nghe được tiếng lách tách do đốt cháy nhánh cây tạo ra.
Đầu Lâm Gia có hơi choáng váng, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập không ngừng, cả người mềm mại vô lực. Sau khi ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, thì càng cảm giác được rõ ràng vết thương ở chân bắt đầu đau rát vô cùng đau đớn, lại thêm yết hầu vì khát nước mà chát đau.
Lâm Gia liếm liếm môi khô khốc, đưa tay xờ xờ trán, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ khá cao, cô nghĩ có khả năng mình đã sốt nhẹ.
Cô thoáng chuyển Ngân Hổ qua ôm bằng một tay, cố hết sức nâng tay còn lại nắm lấy lưng ghế dựa muốn ngồi dậy. Ai ngờ vừa động một chút, vết thương trên đùi liền hơi rách ra, nhất thời đau đến trắng mặt, thái dương toát ra mồ hôi lạnh.
"Ấy, honey, đừng lộn xộn!" Lannok toàn thân đều là một màu đỏ, trong tay cầm một cái cà mèn, mang theo một mùi hun khói leo lên xe. Anh vừa nướng thịt xong trở về liền nhìn thấy Lâm Gia sắp ngã xuống nên vội vàng đỡ lấy cô.
Lâm Gia mơ hồ tỉnh lại, ngẩng đầu, một bàn tay to lớn khô ráo đang dịu dàng xoa trán của cô, đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Lannok: "Honey, em phát sốt, này cũng thật là khéo nha." (Ty Vy: Lannok mình sẽ cho xưng hô tôi-em nhé, vì gọi honey mà thêm chữ cô vô thì mâu thuẫn lắm ><)
Lâm Gia lắc đầu, không quan tâm nói: "Không có gì... Hẳn là bị thương và mệt mỏi làm cho sốt nhẹ thôi, rất nhanh sẽ tốt lên."
Lannok hiển nhiên một chút cũng không đồng ý với lời cô nói, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc: "Tin tưởng tôi, cô gái, miệng vết thương nhiễm trùng thường nguy hiểm đến tính mạng. Tôi có mấy người chiến hữu cũng là vì vết thương bị nhiễm trùng lại không biết chữa trị đúng lúc mà hy sinh. Em rất may mắn, hôm qua tôi vừa làm xong một lượng lớn thuốc chữa thương."
Lannok kiểm tra vết thương của Lâm Gia một chút, sau đó vòng tay ôm lấy Lâm Gia, để cho cô tựa vào trên người mình: "Trước tiên ăn một chút gì đó đi, để lát còn uống thuốc, nếm thử lạp xưởng tôi vừa nướng xem, bảo đảm em sẽ thích."
Lâm Gia bị Lannok nửa ôm vào trong lòng, khuôn mặt gần như dán vào trong ngực căng tràn rắn chắc tinh tế của anh, đôi mắt còn đối diện với một viên hồng quả trước ngực anh.
Đường cong cơ ngực và cơ bụng của Lannok rõ ràng, không phải loại khỏe mạnh cuồn cuộn, mà là cực kì cân xứng căng tràn sức sống. Làn da màu mật ong sáng bóng vừa co dãn vừa đàn hồi, điểm thêm hai viên phấn hồng nhạt màu, theo hô hấp trầm ổn của anh mà phập phồng lên xuống, hình dạng hay màu sắc gì cũng đều trông rất đẹp mắt.
Lâm Gia chớp chớp đôi mắt, ánh mắt khôi phục thanh tỉnh. Mặt cô đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt từ trên người anh sang nơi khác, động đậy thân thể tạo ra khoảng cách với anh: "Tôi ngồi xuống là tốt rồi..."
Lannok cúi đầu nhìn cô, thấy hai gò má cô hồng hồng, so với thoa phấn hồng còn đẹp hơn. Mặc kệ Lâm Gia đỏ mặt là vì sốt nhẹ hay vì thẹn thùng, tóm lại anh vô cùng thích bộ dạng này của cô.
Khóe miệng Lannok cong lên, mắt xanh toát ra tia vui vẻ, đến gần cười xấu xa nói: "Tay nghề nấu thức ăn của tôi rất không tệ, chút thức ăn gì đó đều không làm khó được tôi. Một người bộ dạng anh tuấn, chiến đấu lại lợi hại, quả thực là người tốt nhất nên chọn làm bạn đời, em nghĩ sao?"
Lâm Gia cúi đầu hàm hàm hồ hồ ưm vài tiếng, thật sự không biết nên trả lời như thế nào với Lannok đang tự khen mình kia.
Lannok thấy cô da mặt mỏng, nên cũng không chọc nữa. Đỡ cô tựa vào ghế, sau đó mở cà mèn ra.
Trong cà mèn có hai phần thịt bò lạp xưởng nướng thơm nức mũi, bên ngoài rắc tiêu đen, trên da thịt còn bốc mỡ vàng ươm. Mùi thơm chui vào xoang mũi, Lâm Gia đã đói bụng rất lâu cũng không chịu thua kém thầm thì xuýt xoa. Ngân Hổ đang mê man trong ngực cũng ngửi được mùi, cái mũi nhỏ ướt sũng nhẹ nhàng động đậy.
Lannok lấy chai nước từ bên hông ra, vặn nắp rồi đưa tới bên môi Lâm Gia, mỉm cười nói: "Honey, uống chút nước đi rồi hãy ăn cơm."
Lâm Gia nhận lấy chai nước nhấp một ngụm, dòng nước mát lạnh chảy qua yết hầu, cảm giác nóng rực chát đau liền rút đi không ít.
"Em ăn mấy món này trước đi, để tôi giúp em xem tình trạng của Ngân Hổ." Lannok nói.
Lâm Gia hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Tối qua cô nghe Cain nói về Lannok, nói anh ta từng công tác ở bộ chỉ huy tối cao của thủ đô, là người quân y cực kì xuất sắc trong chiến địa. Cain thậm chí còn khoa trương nói, trên toàn bộ Federal State này nếu quân y Lannok đã nhận mình hạng nhì, thì không ai dám nhận mình hạng nhất.
Lannok thấy cô đồng ý, liền đưa tay ôm Ngân Hổ trong ngực cô qua. Anh đầu tiên là sờ sờ Ngân Hổ thử xem nhiệt độ cơ thể, lại mở mí mắt của Ngân Hổ ra kiểm tra. Khi nhìn thấy con ngươi biến thành màu đỏ của Ngân Hổ, thì mi tâm Lannok nhíu lại, ánh mắt trở nên tìm tòi nghiên cứu.
Lannok rất nhanh đã kiểm tra xong, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Gia đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, một chút cũng chưa ăn thức ăn, rất là không biết làm sao phẩy tay cười nói: "Sweetheart, đừng lo lắng. Anh không ăn thịt hổ của em đâu mà lo."
Lâm Gia ngượng ngùng cười cười: "Anh ấy thế nào rồi?"
"À, cậu ta không chết được. Nhưng nếu em vẫn không chịu ăn thức ăn, thì chỉ sợ sẽ bệnh còn nặng hơn cậu ta." Lannok lấy dao găm ra, cắt một đoạn lạp xưởng đưa đến bên miệng Lâm Gia.
Lâm Gia không tiện đẩy ra, nên chỉ đành phải há mồm, tay nghề của Lannok quả thật là không tệ, lạp xưởng nướng ngoài chín tới trong non mềm, cắn một ngụm miệng liền đầy nước thịt.
Lannok cầm lấy một khúc lạp xưởng khác, cắt lạp xưởng thành những khối nhỏ. Lại lấy một bình thuốc nhỏ từ trong hòm thuốc ra, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, sau đó dùng chuôi đao mài nhỏ, rồi cầm lưỡi đao cẩn thận quét thuốc bột lên thịt khối.
Thấy Lâm Gia đang không hiểu nhìn mình, Lannok giải thích nói: "Đây là thuốc tốt dùng để giảm bớt thống khổ cho Ngân Hổ. Tin tưởng tôi, tuyệt đối có ích cho cậu ta."
Lâm Gia cắn môi không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác thất bại. Cô là bác sĩ thú y, nhưng sau khi xuyên qua đến thời đại này, thì thân phận bác sĩ thú y này của cô liền gần như hoàn toàn mất đi tác dụng. Cô không có cách gì giúp bọn Ngân Hổ, chỉ có thể lựa chọn đi tin tưởng người khác, lúc trước là Hoffman, bây giờ là Lannok.
Ngân Hổ mê man không chịu há miệng, Lannok không có biện pháp gì, đành phải trả Ngân Hổ lại trong ngực Lâm Gia, nhức đầu nói: "Tôi đối với động vật nhỏ không có cách gì, hay là em đút cậu ta đi."
Lâm Gia vuốt ve lưng Ngân Hổ, ở bên tai anh khẽ gọi: "Ngân Hổ... Ngân Hổ, anh ăn thứ này một chút đi..."
Mấy phút sau, lỗ tai tròn nho nhỏ của Ngân Hổ yếu ớt giật giật, miệng phát ra vài tiếng nức nở rất nhỏ, sau đó cái miệng nhỏ đang ngặm chặt hơi hơi mở ra.
Lâm Gia bóp vỡ khối thịt nướng cắt vụn ra đút vào miệng Ngân Hổ, khép khớp hàm của anh lại, bàn tay nắm phần dưới cằm của anh giơ lên hạ xuống, giúp anh nuốt thức ăn.
Ngân Hổ ăn mấy khối thịt nát xong, liền vô lực há miệng lần nữa, nằm trong ngực Lâm Gia lâm vào hôn mê sâu.
Trong xe tràn ngập mùi dầu mỡ, mùi mồ hôi còn có mùi máu tươi thoang thoảng, rất là bực mình. Lâm Gia chỉ cảm thấy trên cơ thể cũng dinh dính khó chịu, vụng trộm ngửi quần áo của mình một cái, liền ghê tởm nhăn mũi lại. Ở trong sa mạc hai ba ngày không tắm rửa cũng không có mùi nặng như bây giờ, đáng tiếc điều kiện trước mắt so với lúc ở sa mạc còn gian khổ hơn, nên đừng hy vọng có thể tắm rửa.
"Trời sắp tối, chúng ta phải nhanh đi tìm chỗ trú." Lannok đưa lưng về phía Lâm Gia thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ vừa nãy của Lâm Gia.
Cơ bắp rõ ràng căng tràn trên tay theo động tác của anh mà lúc ẩn lúc hiện, gợi cảm lại còn tràn đầy sức bật. Một giọt mồ hôi trong suốt từ vai chảy xuống, theo đường cong tinh tế của sống lưng trượt đến thắt lưng, thấm vào trong lưng quần.
Nhưng đáng tiếc bây giờ Lâm Gia không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp trước mắt này, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phía chân trời đã u ám, chỉ qua một lúc nữa thôi, trời sẽ tối đen. Đêm qua lúc cô đi ngủ, Tatu và Ngân Hổ đều còn ở bên cạnh cô, vậy mà bây giờ trong ngực lại chỉ còn mỗi Ngân Hổ. Tatu được Hoffman mang đi không biết có thể thoát hiểm hay không, cô không có cách nào biết được sau này có thể còn gặp lại Tatu hay không.
Cô suy nghĩ lại suy nghĩ, tầm mắt liền chậm rãi bị nước mắt làm nhoè đi, không khỏi càng thêm ôm chặt Ngân Hổ.
Lannok giặt sạch ba lô xong, trở về lại thấy mắt Lâm Gia ứa lệ, anh hơi ngẩn ra, sau đó tay lớn bẩn hề hề không chút khách khí sờ loạn tóc cô: "Ấy, honey, bây giờ còn chưa phải lúc tệ nhất đâu, không đáng để em thương tâm như vậy."
"Tôi không sao, cảm ơn anh." Lâm Gia hít hít cái mũi nhịn nước mắt xuống, khẽ sờ bàn tay to lớn đang xoa loạn tóc cô, hỏi: " Thiếu tá Lannok, anh nói chỗ trú gì đó rốt cuộc là ở đâu?"
Lannok đang muốn nói chuyện, thì thấy Scott chạy đến, gõ gõ cửa kính xe hô lớn: "Trưởng quan, chỉ còn lại chiếc xe này của chúng ta là chưa che dấu thôi đó, ngài nhanh chóng xuống xe đi."
"Được rồi, đám quân nhân các cậu cũng mau tìm chỗ trú đi." Lannok cười nói.
Anh mặc quần áo xong, ném balo hành quân và súng trường cho Scott, lại bế Lâm Gia lên rồi mới nhảy xuống xe.
Xe Jeep lái ra sau gò đất đầy những cây thấp lùn, quân nhân lập tức dùng lá và nhánh cây rộng lớn che dấu xe thật tốt. Ngay cả đống lửa để nấu nướng và dấu vết lốp xe cũng đều bị bọn họ tẩy trừ sạch sẽ.
Toàn bộ những người của đoàn độc lập 7 có mặt ở đây đều tập hợp lại, một đoàn ước chừng hơn ba mươi người theo sau Lannok đi vào trong rừng.
Lannok cõng Lâm Gia và Scott đi ở phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở đồng đội phía sau khi đi phải tránh chỗ nào, suốt đường đi đều rất cẩn thận.
Màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ không khí cũng chợt hạ thấp, hơi nước trong không khí như bị ngưng tụ lại, nặng nề bao vây mọi người. Bầu trời đêm không trăng không sao, đen như mực, mọi thứ xung quanh đều như bị một màn lụa mỏng màu đen bịt kín. Ở trong rừng âm u tĩnh mịch đi rất lâu rất lâu, nhưng không thấy bóng dáng của chim thú gì, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau và tiếng nứt gãy phát ra khi chân dẫm nát nhánh cây khô.
Lâm Gia ghé vào trên lưng Lannok, một tay ôm Ngân Hổ, một tay nắm lấy bờ vai anh.
Scott cầm đèn pin đi ở bên cạnh, hắn càng không ngừng trộm ngắm Lâm Gia, trong mắt lóng lánh ra tia vui sướng. Ngay từ lúc Lannok đưa Lâm Gia lên xe, thì hắn đã bị dung mạo xinh đẹp, thâm trầm của cô hấp dẫn rồi.
Scott chưa từng có kinh nghiệm cùng phụ nữ thân mật, nên hắn vẫn hy vọng có thể giành được quân công một lần, và có được cơ hội thân cận phụ nữ. Có thể nói từ khi đắc tội Liệt Minh Uy, sau đó bị ông ta đá đến thường trú tác chiến ở đoàn độc lập 7, thì đã ba năm liền hắn không được thấy bóng dáng của phụ nữ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giấu Lannok lén lút xem tạp chí X cho đỡ ghiền thôi. Nhưng bây giờ, đã có một cô gái trẻ tuổi dung mạo xuất chúng ngay trước mặt này, huyết khí sôi trào của người trẻ tuổi khó tránh khỏi có phần thất thường.
Kỳ thật không chỉ là Scott, mà là hầu hết các lính mới của đoàn độc lập 7 đều như vậy, từ sau khi nhìn thấy Lâm Gia, mỗi người đều có chút mơ tưởng hão huyền. Bọn họ ở chiến trường vào sinh ra tử, gần như không hề nghỉ ngơi, điều này khiến cho bọn họ so với quân nhân bình thường càng cuồng nhiệt mong chờ có thể có được cơ hội kết hợp với phụ nữ. Đám đàn ông quân nhân này chính là như vậy, hoàn cảnh càng ác liệt họ càng muốn duy trì huyết mạch của mình.
Đi được nửa giờ, vết thương trên chân Lâm Gia đau đến lợi hại, không khỏi vặn vẹo người muốn giảm bớt một chút. Ai ngờ cô vừa mới giật giật, trên mông liền bị Lannok vỗ một cái.
Lannok quay đầu chế nhạo nói: "Honey, em đang khiêu chiến sức nhẫn nại của anh sao?"
Mặt Lâm Gia nóng lên, thừa dịp trời tối nhìn không thấy, mới vụng trộm cho Lannok một cái xem thường, ngập ngừng nói: " Chân của tôi có hơi đau..." Nói xong mới chợt ý thức được giọng điệu của mình rất có hương vị làm nũng, nhất thời cô cảm thấy có chút xấu hổ.
"À?" Lannok lập tức dừng lại, nâng chân cô lên phía trước nói: "Scott, cậu nhìn một chút xem vết thương của Lâm Gia có chảy máu hay không?"
Scott nhìn kỹ xem: "Hình như không có. Có cần thay băng cho cô ấy không?"
"Không chảy máu thì không sao, không cần băng bó nữa." Lannok thở phào nhẹ nhõm, lập tức dịu dàng trấn an Lâm Gia: "Cố gắng thêm một chút nữa, honey. Chúng ta sắp tới rồi."
Lâm Gia vẫn rất không quen loại giọng điệu thân mật buồn nôn này của Lannok, hàm hồ đồng ý một tiếng, sau đó không nhiều lời nữa.
Đoàn người càng đi sâu vào trong, cây cối bụi cỏ càng thêm sum xuê chi chít, không khí lạnh ngưng tụ thành sương phủ kín tóc mai, sợi tóc dính thành một từng vệt từng vệt dán trên mặt, lạnh lẽo ẩm ướt khó chịu chết đi được.Lâm Gia không khỏi thầm may mắn trước đó Lannok đã dùng chăn mỏng bao lấy cô, bằng không giờ phút này sợ là cô đã bị đông lạnh đến hỏng rồi.
Đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp đầy áp lực của dã thú, ngay sau đó trong cây cối truyền đến một trận tiếng động xào xạc.
Đoàn người lập tức dừng lại, ánh sáng đèn pin không ngừng quét qua quét lại giữa rừng cây, mọi người cũng đều bảo trì đội hình cầm thương cảnh giác.
Scott ghìm súng bảo vệ bên cạnh Lannok, vẻ mặt rất là khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Trưởng quan, hình như là zombie hình thú. Chúng ta có nên nổ súng hay không?"
Lâm Gia ngừng thở, ôm chặt Ngân Hổ, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lúc này mà gặp phải đám zombie, thì dù là ai cũng chưa chắc có cơ hội chạy thoát.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Không cho phép người nào được nổ súng!" Lannok ngừng mọi hoạt động cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh, lại phất tay ý bảo mọi người cũng phải bảo trì bình tĩnh.
Một lát sau trong rừng truyền ra động tĩnh lớn hơn nữa, sau đó cỏ cây sum xuê mọc lan tràn ở phía trước chợt lần lượt đều ngã xuống, một cái bóng đen khổng lồ dần dần hiện ra trước mặt mọi người, nó không có phát động công kích, chỉ im lặng đi về phía đoàn người.
Mắt Lannok sáng lên, lớn tiếng hoan hô nói: "Các anh em! Là bạn của tôi! Nó tới đón chúng ta!"
Lâm Gia đứng thẳng dậy mở to đôi mắt, nhìn bóng đen đang từ từ đến gần, một loại cảm giác thân thiết tràn lên trong lòng, cảm giác sợ hãi và không yên quanh quẩn ở trong lòng mấy ngày nay liền bị sự ấm áp và vui sướng này tống cổ đi mất, cái tên quen thuộc cũng bồi hồi ở giữa yết hầu muốn thốt ra.
Toàn bộ ánh sáng đèn pin đều chiếu về phía bóng dáng đó, trong bóng đêm hào quang hội tụ vào một chỗ. Bước chân Sư tử trắng dừng lại, yên tĩnh đứng ở đó.
Sư tử đực toàn thân trắng như tuyết cả người được bao phủ một tầng ánh sáng mông lung nhu hoà, anh dịu dàng mà chuyên chú nhìn chăm chú vào Lâm Gia, đôi mắt xanh nhạt giống như tia sáng mặt trời óng ánh, trong suốt như nước biển, linh động có thần.
"Dick!" Lâm Gia kinh hỉ gọi.
Lannok kinh ngạc quay đầu nhìn cô: "Honey, không ngờ em cũng biết Dick?"
Dick vẫy vẫy cái đuôi, chậm rại di chuyển đi đến trước mặt Lannok dừng lại, cúi đầu ừng ực, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm chân trái bị thương của Lâm Gia.
Tác giả: Rốt cục cũng có thể ở chung với nhóm thú thú bọn họ.
Tác giả :
Uyển Tư Không