Tận Thế Ca

Chương 15

Nhân tính vốn là thiện ác cùng tồn tại, gặp được hoàn cảnh tốt có thể làm nhiều chuyện tốt, gặp phải hoàn cảnh xấu sẽ làm nhiều chuyện xấu.

Trên thực tế, trải qua một đêm tham dự lễ rửa tội tang thi, mấy tên bảo an tiến vào nhà ăn này đã không còn giống với trước kia, sau một ngày một đêm liều mạng trốn chạy, bọn họ đều thấy qua tất cả mọi cảnh tượng có thể làm người ta tuyệt vọng thê thảm. Nguy hiểm cùng tuyệt vọng làm cho tâm tính của họ thay đổi long trời lở đất, nói đi nói lại hiện tại cũng không còn là thời đại văn minh lễ phép, cũng chẳng cần phải tuân thủ luật pháp, dưới Triệu Kiệt dẫn dắt, tất cả bảo vệ trường học cơ hồ trong một đêm đều phá vỡ đạo đức, điều này những người ở trong phòng ăn an toàn tránh thoát một đêm như bọn Khang Tư Thành không thể tưởng tượng nổi.

"Mẹ nó, cửa chính bên kia tất cả đều là người chết, đầy đất đều là quái vật ăn thịt người! ! Chúng ta ngày hôm qua thiếu chút nữa đều lưu lại nơi đó, chết mất hai người huynh đệ, con mẹ nó!" Triệu Kiệt vừa được kéo lên nhà ăn liền lập tức mở đầy mồm ô uế, hắn vẻ mặt phấn khởi, khóe mắt mang theo tơ máu, lấy tay chụp bả vai Khang Tư Thành. "Có đồ ăn hay không, ta sắp chết đói rồi, chạy gãy cả chân, lại còn không ăn chắc chết đói mất!"

Đối mặt với hán tử lưu manh tráng kiện trước mắt, Khang Tư Thành sắc mặt có chút khó coi, hắn dùng ngón tay chỉ vào hành lang nhà ăn. Dựa theo ý tưởng ban đầu của hắn, đội bảo an này có thể làm tăng lên hệ số an toàn của hắn, có thể dẫn hắn thoát khỏi vườn trường. Hiện tại hắn thất vọng rồi, đám bảo an này không giống như đến để bảo hộ, mà càng như là đến để cướp bóc của bọn hắn, bất quá hắn rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tính của bản thân, cẩn thận bày ra một gương mặt cơ trí.

"Ây da, đói quá! Lạnh quá!" Triệu Kiệt hô to, đi đầu hướng về sau bếp, vừa bước vào hành lang, ánh mắt đã biến đổi. "Thế nào lại chỉ có bấy nhiêu đồ ăn! ! Cái đám người ở căn tin này làm ăn cái kiểu gì vậy! !"

Mẹ Chu Lâm cùng Lưu Quyên đều bị đông lạnh cả người run rẩy, phờ phạc ỉu xìu, không ai trả lời hắn.

Tên được mẹ Chu Lâm cứu về bị thương tinh thần uể oải, cuộn mình trên mặt đất, xem ra không đợi đến lúc biến dị, hắn sẽ bị đông chết.

"Thật khó ăn!" Một tên bảo an khác cũng bưng lên một mâm ớt xanh xào khoai tây, một bên vừa ăn vừa ghét bỏ, mắng.

Tiêu Diệu trước khi bọn họ tiến vào căn tin đã nhanh chóng chạy tới cuối hành lang, nàng đi xuống cầu thang, nhẹ nhàng mở ra cửa sắt thông xuống lầu dưới, một dãy hành lang thật dài hiện ra ở trước mắt, một trận khàn khàn tiếng thét từ không xa truyền đến, Tiêu Diệu nhìn thấy giữa hành lang cư nhiên có một con nữ tang thi đầu đầy máu đang vật vờ du đãng.

Nàng vội vã lùi về sau, nhẹ nhàng đóng lại cửa sắt.

Dị năng giả không gian không có lực thực chiến, đây là thường thức kiếp trước mọi người trong căn cứ đều biết, tuy rằng bởi vì cấp bậc kháng thể cao, thể lực của Tiêu Diệu sau khi kích phát có thể chống lại lực lượng của một dị năng giả thể năng cấp một, nhưng giờ phút này nàng quả thật tay trói gà không chặt, loại này cảm giác vô lực này khiến nàng ảo não vạn phần, nếu thật có lực lượng nàng hoàn toàn không cần vì Khang Tư Thành, Phương Nhã Lan, Triệu Kiệt, hoặc là một con tang thi nho nhỏ mà phát sầu...

Về sau có cơ hội nhất định phải tìm một dị năng giả thể năng cao cấp, dùng phương pháp căn cứ nghiên cứu ra, chuyển dời dị năng đến chính bản thân. Trong lòng nghĩ như vậy, Tiêu Diệu kinh ngạc phát hiện, lúc nàng nghĩ tới chủ ý hại người này, cư nhiên lại hoàn toàn không thấy ác cảm.

Xem ra máu của con tang thi kia chẳng những nhiễm đen huyết, cũng nhiễm đen tâm, hiện tại rốt cục cũng có thể lý giải tâm tình của Vương tướng quân lúc đó... Tiêu Diệu có chút tự giễu nghĩ.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, thần kinh nàng một trận khẩn trương, đồng tử cũng nháy mắt co rút lại, nàng cảm giác được phía sau có người đang theo dõi...

Khóe mắt liếc về đằng sau, Tiêu Diệu nhìn thấy chỗ ngã rẽ cầu thang lầu hai, lộ ra một góc giày thể thao nam màu đen, nàng bất động thanh sắc mở ra cửa sắt trước mặt.

Con nữ tang thi kia đã du đãng đến cuối hành lang. Tiêu Diệu khinh thủ khinh cước tiến vào hành lang, lấy tay khép hờ cánh cửa, đồng thời đem thân thể giấu sau cửa, tay phải rút ra dao chặt xương cột bên đùi...

Không quá lâu, một người rón ra rón rén đẩy cửa sắt ra, bởi vì không thấy bóng dáng Tiêu Diệu, hắn ngẩng cổ dò xét, Tiêu Diệu liền thừa cơ hội này một tay đè chặt miệng người theo dõi, tay kia cầm dao không chút lưu tình đặt sát cổ hắn. "Đừng lên tiếng, nếu không ta lập tức giết ngươi!"

Trên tay cầm dao không chút cố kỵ, lưỡi dao sắc bén liền lưu lại trên cổ người theo dõi một lằn máu.

"Đừng... Đừng giết ta..." Chu Lâm hoảng sợ mở to hai mắt, thanh âm suy yếu theo khe hở ngón tay phát ra.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Tiêu Diệu thấp giọng hỏi.

Chu Lâm dùng ánh mắt ý bảo Tiêu Diệu buông tay ra, Tiêu Diệu đem tay trái nới ra, chuyển tới đè đầu Chu Lâm, đầu dao nơi tay phải lại không di động nửa phần.

"Ta cảm thấy ngươi... Ngươi tựa hồ có siêu năng lực... Là ngươi làm đồ ăn biến mất có phải không?"

Tiêu Diệu không có trả lời vấn đề của Chu Lâm, dao trong tay lại tiến về phía trước một chút, Chu Lâm cảm giác được nguy hiểm, vội vàng hô: "Ta sẽ không nói cho người khác biết, ngươi đừng giết ta."

Tiêu Diệu bỗng nhiên nói: "Nếu không phải nhờ ta, sáng sớm hôm nay ngươi đã chết."

"Đúng vậy, đúng vậy! Ta biết là ngươi đã cứu ta!" Chu Lâm nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Tiêu Diệu, đành phải phụ họa theo nàng, gặp Tiêu Diệu vẫn không chịu buông dao chặt xương ra, hắn liên thanh cầu xin, nói: "Ngươi đừng giết ta, ta có tình báo trọng yếu muốn nói với ngươi, ta biết phụ cận có chỗ an toàn để tránh nạn, ta dẫn đường cho ngươi, ngươi cho ta cùng mẹ ta nhập bọn... Chúng ta đi cùng với ngươi."

"Chỗ tránh nạn nào? Ngươi nghe ai nói ?"

"Đêm qua, ta nghe lén Phương Nhã Lan cùng Tôn Thông bọn họ nói chuyện, Phương Nhã Lan hình như có người nhà làm quan trong quân khu ở thủ đô, người nhà của nàng nói thủ đô hiện tại rất loạn, rất nhiều người biến thành tang thi. Chính phủ liền tổ chức cao tầng rút lui đến phía Tây, trong khu khai phá lớn ở phía Tây, một con tang thi cũng không có... Còn có Tôn Thông cũng liên hệ với người nhà, hắn nói quân khu tỉnh kế bên đã bị biến thành chỗ tránh nạn tạm thời, bộ đội phụ cận lập tức sẽ phái người đến nơi này cứu viện!"

"Khu khai phá phía Tây? Ngươi chắc chắn?" Tiêu Diệu cẩn thận hỏi, nàng cũng không xa lạ chỗ tránh nạn tỉnh bên mà Tôn Thông nói, nhưng chuyện khu khai phá phía Tây lại là lần đầu nghe được, nàng nghĩ đến nhà mình ở Tây Nam, bỗng nhiên cảm thấy tình báo này đối với nàng rất trọng yếu.

Đời trước nàng tới căn cứ số bảy khi đường đến phía Nam đều đã sớm bị tang thi phong tỏa, thông tin về các tỉnh cũng hoàn toàn bị đoạn tuyệt, nàng căn bản không có cách nào nghe được tin tức bên ngoài. Càng không biết căn cứ của người sống sót tại thủ đô cùng các khu vực khác đặt tại nơi nào.

Lời của Chu Lâm nhất thời mang đến cho nàng một tia hi vọng.

Trong hành lang kia, con nữ tang thi đụng đầu vào vách tường, lại xoay ngược thân mình đi đến chỗ Tiêu Diệu cùng Chu Lâm đang đứng, Tiêu Diệu vội vàng túm Chu Lâm trốn ra sau cửa cầu thang.

Nàng quay người đóng chặt cửa sắt, ánh mắt bỗng nhiên liếc đến miệng vết thương trên cánh tay của Chu Lâm, thương tích rất nghiêm trọng, mảnh vải dày màu trắng thấm đẫm máu tươi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại