Tần Tấn Chi Hảo
Chương 20
Editor: Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Đêm khuya tĩnh mịch, dưới lớp vải bị gấp nếp là hai cơ thể nữ giới được che chắn cẩn thận, chỉ sợ để người nào đó vô tình nhìn thấy cảnh xuân sắc bên trong.
Trong thành Vĩnh Châu, tại một ngôi nhà nhỏ bé khó nghèo, một chú chó đen đang nằm nhoài trước cửa đang miễn cưỡng mở đôi mắt ra, tựa như đã quen nghe cái tiếng lạch cạch trong phòng sáng sớm. Chú ta ngáp một cái rồi ngủ tiếp.
Lò than vẫn đang cháy, Tần Tấn rón rén lau dọn giúp cô gái đã sớm mệt mỏi đến không nhận thức được kia. Giai nhân bên cạnh vô thức hừ nhẹ một tiếng nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn những dấu ấn màu đỏ điểm lên làn da trắng như tuyết kia, ánh mắt A Tấn lóe sáng. Cô không thể kiềm chế được, dán lại gần, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trước ngực ai kia.
Chuyện "phòng the" là bản năng của con người. Có nhiều người yêu rồi mới muốn nhưng cũng có một số người muốn rồi mới bất giác mình đã yêu rồi.
***
Năm mười sáu tuổi, Tần Tấn mặc một bộ đồ nam, cõng giỏ trúc trên vai, tự do cất bước trong rừng núi. Đối với cô, khu rừng này như một ngôi nhà khác. Hôm nay cô có rất nhiều thứ cần làm. Thảo dược để Ân Huệ ngâm chân sẽ dùng hết rất nhanh nên hôm nay cô mặc y phục gọn gàng dễ dàng hoạt động, dựa vào trí nhớ đi sâu vào rừng.
Đoạn đường càng lúc càng xa, đi càng sâu càng hẻo lánh, núi rừng trở nên cực kì yên tĩnh. Xa xa truyền đến vài tiếng chim hót khiến người khác lo sợ. Tần Tấn không sợ. Cô đã quen với ngọn núi khu rừng này. Ngâm nga hát, cô cẩn thận tìm kiếm những thảo dược cần thiết ở trong rừng. Chỉ trong chốc lát, giỏ trúc đã đầy ấp. Tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, Tần Tấn ngẩng đầu nhìn những tán cây cao chót vót cản ánh mặt trời khiến cô không biết đây là giờ gì. Lần nữa kiểm tra lại, thảo dược toàn bộ đầy đủ, nếu không nhanh quay về thì Ân Huệ ở nhà sẽ lo lắng. Nhớ lại khi ra cửa Ân Huệ kéo cô lại, dặn dò đủ thứ, trong lòng cô bỗng nhiên ấm áp.
Trên vai cõng giỏ trúc, cô không đi đường cũ mà vòng vào đường nhỏ. Tần Tấn muốn nhanh trở về nhà.
"Ưm.....A...." Loáng thoáng đâu xa, âm thanh vang lên giữa núi rừng yên tĩnh có vẻ bất ngờ.
Tần Tấn dừng bước, nắm chặt cây dao chặt củi ở bên hông, lắng tai nghe âm thanh kì lạ phát ra từ đâu. Từ nhỏ Tần Tấn đã theo Tần Mặc vào trong núi rừng, lỗ tai của cô nhạy bén hơn người bình thường. Nhưng âm thanh này rất lạ, trước đây cô chưa từng nghe thấy, hình như của con người, rồi lại không thể xác định nên cô có chút lo lắng.
Can đảm tìm đến nơi tiếng nói phát ra, từng bước nhẹ nhàng chầm chậm, Tần Tấn có thể khẳng định đây là giọng của phụ nữ. Nhưng âm thanh kia vẫn rất lạ, lúc nặng lúc nhẹ, vừa như đau đớn lại rất sung sướng. Không biết tại sao Tần Tấn có thể nghe rõ cả tiếng tim thình thịch của mình càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng tìm thấy nơi âm thanh phát ra, Tần Tấn hơi sợ, núp sau một cái cây, yên lặng quan sát. Sau đó hình ảnh trước mắt làm Tần Tấn sợ ngây người. Đó là hai người một nam một nữ hoàn toàn lỏa thể, người nam đang ngồi trên một tảng đá lớn, gương mặt bị lưng của cô gái che mất. Cô gái thì đang ngồi lên đùi, đưa lưng về phía hắn. Bàn tay người nam đang từ sau vòng ra trước, xoa nắn hai nơi nhô cao phía trước ngực cô gái. Cô gái nhắm hai mắt, đầu hơi ngửa lên, thân thể không ngừng lắc lư, vặn vẹo, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh câu hồn. Tần Tấn bất giác nuốt nước miếng, giống như hồn phách bị câu đi, nhìn chằm chằm vào khung cảnh khiến cơ thể khô nóng. Tầm mắt cô từ từ dời xuống phía dưới, cuối cùng rơi vào nơi khiến cho người ta xấu hổ. Một "thứ" cô chưa từng thấy qua đang nhanh chóng ra vào bên dưới nữ nhân.
Một tiếng rên thật dài kéo hồn phách Tần Tấn trở về. Hình như ý thức được chuyện gì đó, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ tăng cao, hoang mang lui một bước. Tần Tấn biết cô đã thấy "thứ" không nên thấy. Có một sự sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng. Như một đứa bé vừa làm chuyện xấu, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ "chạy mau".
Sợ bị người ta phát hiện, như bị kích thích, Tần Tấn lập tức quay đầu chạy đi. Nhưng dù chạy nhanh cỡ nà, cô vẫn nghe văng vẳng bên tai âm thanh khiến trái tim đập nhanh đang sít sao đuổi theo cô.
Đứa bé cao gầy hoảng loạn chạy trốn, thoáng một cái đã chạy khỏi núi rừng cô yêu thích, chạy thật nhanh về nhà.
Chạy vào nhà, xông thẳng vào phòng, vội vàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, Tần Tấn thở hổn hển. Hình ảnh lúc nãy không ngừng chiếu lại trong đầu cô. Không biết vì chạy quá nhanh, hay vì thứ gì khác mà cảm giác khô nóng kia vẫn chưa biến mất.
"A Tấn, chị làm sao vậy?" Ân Huệ đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn đọc sách thì nhìn thấy nét mặt đầy hoang mang của Tần Tấn. Ân Huệ chưa từng thấy dáng vẻ này của Tần Tấn, đã xảy ra chuyện gì? Cái gì có thể làm chị ấy hoảng sợ như vậy? Nàng vội vàng đứng dậy, từng bước đến gần Tần Tấn.
Ánh mắt Tần Tấn nhìn thẳng phía trước, đầu không quay lại, cô hoàn toàn không nghe thấy Ân Huệ gọi mình, cũng không nhận ra em ấy đang đến gần mình. Tần Tấn chỉ cảm thấy miệng lưỡi rất khô, toàn thân nóng bừng, trái tim lương thiện kia đập như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán.
"A Tấn." Thấy Tần Tấn vẫn đang thất thần, trong lòng Ân Huệ bắt đầu lo lắng. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tần Tấn lại sợ hãi đến vậy? Nhìn từng giọt mồ hôi không ngừng tuôn ra, Ân Huệ duỗi tay muốn giúp Tần Tấn lau đi.
Bàn tay lạnh lẽo vừa chạm đến khuôn mặt nóng như lửa đốt, nhiệt độ hoàn toàn tương phản kéo tinh thần Tần Tấn trở về. Nâng tầm mắt nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ, xinh đẹp kia gần trong gang tấc, nhất thời Tần Tấn quên hết tất cả, cô chỉ nghe được tiếng thình thịch liên tục lập lại bên tai. Gương mặt vốn đã nhìn thấy hằng ngày nay khác hẳn ngày thường. Ngoại trừ màu đỏ mê người thì A Tấn chẳng thấy được gì cả, cuống họng bất giác lại nuốt khan.
Ân Huệ phát hiện Tần Tấn rất lạ, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt như có lửa thiêu đốt làm cho mặt Ân Huệ nóng bừng lên, trái tim đầy hoảng loạn.
Tần Tấn vẫn si ngốc nhìn Ân Huệ hoàn toàn không chớp mắt. Cô không thể khống chế thân thể, từ từ đến gần Ân Huệ. Tần Tấn hoàn toàn không còn là Tần Tấn dịu dàng của ngày xưa, ánh mắt nóng bỏng như một cái lưới vô hình vừa mở ra, nhốt Ân Huệ vào trong.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy cuồng nhiệt của Tần Tấn, Ân Huệ như ý thức được cái gì đó. Nàng có chút kinh ngạc, có chút sợ, lại có chút vui mừng cùng mong đợi, nhưng lại không biết phải như thế nào mới phải. Nàng muốn trốn nhưng thân thể lại không nghe lời, hai chân giống như bị đóng đinh. Tần Tấn càng lúc càng gần, từng luồng hơi thở phả vào mặt Ân Huệ làm tim nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp theo đó nặng nề hơn.
Khoảng cách đôi môi đã gần kề, ngay khi vừa chạm vào nhau, âm thanh thút thít của trẻ con vang lên đã kéo hai người đang trầm luân trở về thực tại.
Trời ơi mình đang làm gì vậy? Tần Tấn theo bản năng lùi về sau muốn kéo dài khoảng cách, nhưng sau lưng là cánh cửa, không còn đường lui. Tần Tấn khôi phục ý thức, nhìn nét mặt sợ hãi của cô bé ngoan ngoãn, lòng cô chùng xuống. Nghĩ đến hành động hoang đường lúc nãy, lại nhìn gương mặt phức tạp của Ân Huệ, Tần Tấn chỉ một tát mình một bạt tai thật mạnh.
Ân Huệ sững sờ nhìn Tần Tấn, nàng cũng luống cuống theo. Nhìn Tần Tấn trán đầy mồ hôi, tâm tình phức tạp, nàng muốn nói cái gì đó nhưng âm thanh dường như bị nghẹn lại nơi yết hầu, không thể nói được nửa chữ.
Sự do dự của Ân Huệ đã đủ đập nát trái tim của Tần Tấn. Xoay người, đôi tay cô run run, vội vàng kéo then gài. Không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét mình của Ân Huệ, Tần Tấn lại lần nữa bất chấp mọi thứ chạy ra ngoài.
"A Tấn..." Người vốn cơ mẫn như Ân Huệ nay khi nhìn thấy Tần Tấn quay lưng bỏ chạy, nàng mới nhận thấy có gì đó không đúng, khó nhọc đuổi theo. Bên trong tiểu viện chỉ còn những hạt bụi bay mù mịt chẳng còn gì khác.
Tần Tấn chạy không có mục đích. Đến khi mệt mỏi, không còn sức để chạy, cô mới ngừng lại, chống tay lên chân, trong cổ họng xuất hiện mùi tanh. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một dòng suối nhỏ cách đó không xa. Bất giác cô lại chạy đến mảnh trời đất nhỏ của hai người. Nghĩ đến đây, hình ảnh Ân Huệ hoảng sợ thoáng hiện trước mắt, trong lòng cô đau nhói giống như bị người ta đánh một quyền vào ngực mình. Tần Tấn không còn chút sức lực, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Cô đang làm cái gì? Tần Tấn một lần, rồi một lần hỏi chính mình. Cô lại có dục vọng vô sỉ đối với Ân Huệ, thiếu chút nữa là đã làm chuyện xấu xa với em ấy. Hai tay ôm đầu, cắn chặt môi, Ân Huệ nhất định sẽ chán ghét cô. Nghĩ đến đây, sống lưng cô lạnh buốt lan dần ra toàn thân, Tần Tấn nắm chặt tay, chất lỏng ấm áp từ trong mắt không ngừng chảy ra.
Tần Tấn sợ, cô sợ Ân Huệ vì chuyện đó mà giận cô, chán ghét cô, rời xa cô. Nghĩ đến đây trong đầu Tần Tấn lóe lên một suy nghĩ, cảm giác cực kì nghẹt thở. Cái đầu gỗ đột nhiên được khai sáng. Lần đầu tiên Tần Tấn nhận ra cảm giác của cô với Ân Huệ không giống người bình thường. Từ lúc nào em gái đáng yêu kia đã hoàn toàn nắm giữ được trái tim của cô?
Nhìn thấy em ấy vui vẻ, Tần Tấn cũng vui vẻ.
Nhìn thấy em ấy đau lòng, Tần Tấn liền khó chịu.
Chỉ cần em ấy cười với mình, Tần Tấn có thể quên sạch mọi thứ.
Muốn che chở em ấy, bảo vệ em ấy, đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt em ấy. Vì em ấy Tần Tấn chấp nhận trả giá, phải làm cho em ấy trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.
Muốn vĩnh viễn ở bên em ấy, như vợ chồng, vĩnh viễn không chia lìa.
Vợ chồng! Tim cô nhói lên, đầu óc như vừa bị sét đánh. Đó là chuyện tình giữa nam và nữ mới có thể làm. Tình cảm của Tần Tấn đối với Ân Huệ, thiên địa bất dung.
Lần đầu tiên Tần Tấn nếm được nỗi đau thấu tận tim, muốn gạt bỏ cũng không gạt bỏ được, nó đang đưa cô đến bờ vực của sự tuyệt vọng.
Ân Huệ đứng xa xa nhìn Tần Tấn quỳ trên đất, hai tay ôm chặt đầu. Ân Huệ đã tìm thấy Tần Tấn. Nàng dừng lại thở hổn hển. Cảm giác đau đớn nơi mắt cá chân khiến nàng không thể nào xem nhẹ. Khi Tần Tấn chạy ra khỏi nhà, dựa vào trực giác Ân Huệ biết người ấy sẽ chạy đến nơi này. Nhìn Tần Tấn đau lòng, trong lòng Ân Huệ cũng rất đau đớn nhưng lại thấy được hi vọng.
Ân Huệ không giống với cái người đặc biệt chậm tiêu kia. Từ lúc mười một tuổi nàng đã mơ hồ nhận ra tình cảm khác biệt của mình.
Ân Huệ từng sợ hãi, từng tuyệt vọng. Tần Tấn đối xử càng tốt, Ân Huệ càng rõ ràng hơn. Tần Tấn có cùng cảm giác như vậy với nàng không?
Tần Tấn là một người chính trực, có thể tiếp nhận tình cảm trái với luân thường đạo lý này không?
Những năm này Ân Huệ đành dồn nén đau khổ. Vừa muốn cho Tần Tấn biết tâm ý của mình, vừa sợ nếu để Tần Tấn biết được. Ở bên Tần Tấn, càng lớn lên, Ân Huệ càng bất an. Bất chấp bị Tần Tấn chán ghét, mạo hiểm đem tâm tư của mình thẳng thắng thổ lộ với Tần Tấn, hay là trơ mắt nhìn Tần Tấn nghe theo lời cha mẹ, trở thành vợ của người khác, không hề thuộc về mình nữa? Nàng không cách nào quyết định cũng không dám nhẹ dạ đưa ra lựa chọn .
Nhưng hôm nay không giống như thường ngày, mặc dù Ân Huệ không biết A Tấn đã xảy ra chuyện gì khiến người đó hành động như vậy với mình, nhưng việc này cũng xem như giúp Ân Huệ xác định được Tần Tấn có cảm giác giống mình. Vén mây nhìn trời, Ân Huệ có thể nhìn thấy ánh bình minh.
Cố gắng nhịn đau, Ân Huệ từ từ bước tới gần Tần Tấn. Người kia đang mang theo cái nét buồn rầu làm cho trong lòng cô cũng đau đớn theo. Duỗi bàn tay nhỏ, cô nhẹ nhàng xoa đầu Tần Tấn.
Đụng chạm bất ngờ xuất hiện khiến thân thể Tần Tấn run lên. Cảm giác quen thuộc làm cho cô biết người vừa đến là ai nhưng Tần Tấn không dám nhìn Ân Huệ, không dám đối mặt với em ấy.
"A Tấn, nhìn em!" Ân Huệ cố gắng bắt Tần Tấn nhìn mình.
Hơi do dự, căng thẳng chốc lát, Tần Tấn ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt khóa chặt nhau, trong lòng cô lóe lên một cảm giác kì lạ.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt mặt Tần Tấn, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Tần Tấn. Nhìn cái người trước mặt, tình cảm mà Ân Huệ đã cố hết sức chôn chặt trong lòng, vào lúc này đây, không thể giữ lại được nữa.
Tần Tấn vẫn si ngốc nhìn Ân Huệ, ánh mặt ảm đạm nhìn thấy tình cảm sâu trong ánh mắt Ân Huệ dần dần khôi phục hào quang.
Mặc dù chậm hiểu, nhưng nếu Tần Tấn không đọc ra tình cảm của Ân Huệ thì thật uổng phí mười năm chung sống cùng nhau. Trong nháy mắt, trái tim cô như con ngựa hoang được tháo bỏ dây cương. Thì ra không phải Tần Tấn đơn phương.
Nhưng bọn họ có thể không?
Lý trí đột nhiên nảy ra khiến ánh sáng trong con ngươi cô vụt tắt.
Thu toàn bộ thay đổi của Tần Tấn vào trong mắt, Ân Huệ bất giác mím chặt môi. Cúi đầu, tránh đi ánh mắt khiến cõi lòng tan nát, Tần Tấn đứng lên, vô ý nhìn thấy đôi chân Ân Huệ run run, trong lòng lại tự trách mình.
Tần Tấn bế ngang cô bé nhỏ nhắn lên, không nói một lời, đi về nhà.
Đột nhiên xuất hiện cử chỉ thân mật làm Ân Huệ hơi bất ngờ. Sự do dự trong lòng đã biến thành kiên định, nàng đưa tay ôm cổ Tần Tấn, khuôn mặt nhỏ dựa vào ngực cô. Không ngoài dự liệu, thân thể người nọ đột nhiên cứng đờ, bước chân loạng choạng.
Lắng nghe nhịp đập loạn xạ kia, Ân Huệ không muốn buông tay, quyết không buông.
***
Trời ơi ngược quá. Không sao, mọi người ráng lên, sắp có H rồi. Nhớ cmt cho xôm tụ nha ╮(╯▽╰)╭