Tân Phong Lãnh Địa
Chương 10: Thắng lợi trở về
Trong sân, đầu bếp Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu đang vây quanh nửa đĩa thịt nướng Mạt Hồng Tiêm còn dư lại, mỗi người một đũa không ngừng tấp thịt vào miệng, không sai, chính là tấp. Tốc độ ăn vô cùng nhanh, như thể sợ đối phương ăn nhiều hơn mình vậy, đĩa thịt dư vốn còn không nhiều lắm, trong nháy mắt lập tức đã được hai người tiêu diệt sạch sẽ.
Phía sau, trên trán ông chủ của hai người đen lại, có thể thấy được ánh mắt của họ đang hừng hực lửa giận.
- Chết tiệt, lão tử cho các ngươi tới nếm thử, không phải cho các ngươi ăn cho đã thèm... Đáng giận nhất chính là, sao các ngươi lại không chừa cho chúng ta một chút chứ! Thức ăn đỉnh cấp, thứ đại bổ a!
Hai gã ông chủ thầm mắng một câu, rồi lên tiếng dò hỏi:
- Thế nào? Mùi vị ra sao?
- Ưm ưm...!
Hai gã đầu bếp ra sức gật đầu, bởi vì trong miệng vẫn đang chất đầy thịt không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh từ mũi.
Nhìn hai người đang phình hai má chứa đầy thức ăn trông như con khỉ, hai gã chủ hiệu ăn tức giận đến mức thật muốn hung hăng đạp lên mặt bọn chúng một phát. Mạt đoàn trưởng đang ở bên cạnh đó, hôm nay mặt mũi của hai hiệu ăn lớn xem như vứt xuống hết rồi.
Có điều, tuy rằng biểu hiện của đầu bếp khiến bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng lại càng thêm mong đợi đối với bí phương. Có thể khiến cho đầu bếp hiệu ăn tốt nhất Hồng Nguyên Thành không để ý đến hình tượng như vậy, mùi vị của món thịt này đã rõ ràng.
Mạt Hồng Tiêm ở một bên cười cười, nói:
- Thịt đã nguội, nếu vừa mới nướng xong, mùi vị còn ngon hơn! Đám huynh đệ của ta, tổng cộng ăn hơn 20 cân vẫn còn chưa đủ đó!
- Hơn 20 cân!
Hai gã chủ hiệu ăn rùng mình một cái, thầm rên rỉ:
- “Đúng là phá của mà! Đây chính là thức ăn đỉnh cấp đó, 20 cân chính là hơn hai ngàn hoàng tinh tệ, lấy ra ăn hết, không sợ chảy máu mũi sao... Có lẽ cũng chỉ có Mạt Hồng Tiêm ngươi mới có thể làm được điều này!"
Vừa lấy lại được bình tĩnh, hai gã gã chủ hiệu ăn đồng thời nói:
- Mạt đoàn trưởng, ngươi nói thẳng đi, cái bí phương này muốn bao nhiêu...
- Bí phương không phải là bán cho các ngươi!
Hai người còn chưa dứt lời đã bị Mạt Hồng Tiêm cắt ngang:
- Ta muốn hợp tác với các ngươi...
Mạt Hồng Tiêm nói hợp tác, mới đầu hai nhà cũng không hài lòng, phân chia lợi nhuận trong tời gian dài, nhất định sẽ không có lợi bằng mua đứt một lần.
Nhưng khi thấy được thái độ Mạt Hồng Tiêm như thể “ngươi không đồng ý ta liền tìm người khác", hai hiệu ăn lớn liền không thể không thỏa hiệp.
Song phương vừa mới nói đến chuyện phân chia tỷ lệ, Giang Tinh Thần liền đẩy cửa đi ra. Trạng thái say rượu trước đó đã bị phương pháp hít thở kia hoàn toàn tiêu trừ, hơn nữa bởi vì đã kích hoạt được Nguyên Tuyền, nên trong lòng hắn rất thoải mái, thần thái sáng láng, tinh khí thần toàn thân đều cao hơn một tầng.
Mạt Hồng Tiêm thấy Giang Tinh Thần đi ra, tỏ ra hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt lập tức tỏa sáng:
- Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản a, không những nhanh như vậy đã tỉnh rượu, mà tinh thần so với trước còn sáng láng hơn!
Hai gã chủ hiệu ăn cũng rất kinh ngạc, ở nơi đóng quân của Tử Kinh Dong Binh Đoàn lại có thể tùy ý ra vào phòng, hiển nhiên Mạt Hồng Tiêm đã không xem người này như bình dân để đối đãi, nếu không, cho dù hắn có dâng lên bí phương, cũng không đủ tư cách này.
Sau đó, Mạt Hồng Tiêm gọi Giang Tinh Thần tới, rồi dẫn theo hai gã chủ hiệu ăn lớn đi tới nhà bếp.
Sau khi thấy Giang Tinh Thần thao tác, bọn họ mới biết, thì ra bí phương cũng không phải chỉ có một, mà là hai cái. Khử đi mùi tanh tưởi cùng khử đi mùi gây mũi chính là hai phương pháp bất đồng. Lần này, nỗi buồn bực của hai nhà lúc trước trong nháy mắt biến mất, hai cái bí phương, chia ra cũng đáng!
Hai gã đầu bếp thỉnh thoảng lại thầm cảm thán:
- “Không ngờ lại dùng rượu, đơn giản như vậy sao ta lại không nghĩ tới chứ! Cây hồi cùng cây quế không phải dược liệu sao, không ngờ sau khi nêm vào lại thơm như vậy... Tần bì gai cùng gừng lát làm nước ướp... Thịt nướng còn có thể làm như vậy, không ngờ lại dùng đá tảng..."
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối hẳn xuống, Giang Tinh Thần, Mạt Hồng Tiêm, còn có hai hiệu ăn lớn cũng đều đã thương lượng ổn thỏa, ký kết hiệp ước. Cho tới bây giờ Giang Tinh Thần mới xác định được, thế giới này quả thật không có giấy, dùng lụa trắng để ký hiệp ước.
Đối với việc Mạt Hồng Tiêm chỉ hợp tác cùng hai hiệu ăn lớn, Giang Tinh Thần không nói thêm gì, mặc dù Mạt Hồng Tiêm đã hỏi ý kiến hắn, hắn cũng lắc đầu im lặng. Nếu đã giao cho Tử Kinh Dong Binh Đoàn phụ trách, thì hắn không thể bao biện làm thay, quơ tay múa chân được.
Khi ánh đèn giăng lên, hai hiệu ăn lớn mới hài lòng rời khỏi, Giang Tinh Thần cũng cáo từ rời đi.
Lúc hắn tới chỉ mang theo một hũ nhỏ sườn hầm, lúc trở về trên người đã có thêm 300 miếng hoàng tinh tệ, còn có mười cân thịt Kiếm Tích Trư cùng một cân thịt sống lưng thức ăn đỉnh cấp, có thể nói là thắng lợi trở về. Tuy Mạt đoàn trưởng hơi bạo lực, nhưng cũng khá hào phóng, nếu không phải vóc người Giang Tinh Thần gầy yếu, không mặc vừa quần áo của đám đại hán trong Dong Binh Đoàn, e là hắn đã mặc quần áo của một người khác trở về rồi.
Mà khiến cho Giang Tinh Thần cảm thấy hài lòng nhất, chính là hắn đã kích hoạt được Nguyên Tuyền, chỉ cần đi giám định, hắn sẽ có thể có được thân phận quý tộc lần nữa, sau này không cần phải lo lắng đám côn đồ ở khu chợ nữa, cũng không cần lo lắng gặp phải cảnh bị người xua đuổi như hôm qua nữa, không bao giờ phải ở tầng chót nhất của xa hội nơm nớp lo sợ kiếm sống nữa...
Bên ngoài cửa viện Tử Kinh Dong Binh Đoàn, Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu sóng vai đứng thẳng, nhìn theo thân hình Giang Tinh Thần biến mất trên con phố.
- Uyển Nhu! Ngươi có đánh giá gì đối với Giang Lăng này?
Mạt Hồng Tiêm thấp giọng hỏi.
- Không dễ hình dung!
Uyển Nhu lắc lắc đầu, nói:
- Bình thường, quý tộc lưu lạc thành bình dân, nếu không tỏ ra không cam chịu, càng thêm cuồng vọng hơn so với trước, thì chính là nhanh chóng chuyển đổi tâm tính, lần nữa định vị lại thân phận của mình! Nhưng hắn lại không như vậy, nho nhã lễ độ mà không tỏ ra a dua, lời nói cử chỉ trong đều mang theo vẻ tự tin, khi ở cùng với các ngươi không có một chút cảm giác xa lạ, khoảng cách cũng nắm chắc vừa đúng, vô cùng tự nhiên... Nói như thế nào nhỉ, dường như hắn vốn đã có sẵn một loại khí chất dễ gần bẩm sinh rồi vậy!
- Ôn nhuận như ngọc!
Mạt Hồng Tiêm chợt nói ra bốn chữ.
- Hử!
Uyển Nhu có chút kinh ngạc liếc nhìn Mạt Hồng Tiêm một cái, tỏ ra không thể tin nổi nàng lại có thể tổng kết được một câu sâu sắc như vậy.
- Nhìn cái gì! Đừng tưởng ta chỉ biết đánh đánh giết giết!
Mạt Hồng Tiêm đắc ý nở nụ cười, rồi đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Uyển Nhu.
Uyển Nhu gạt tay Mạt Hồng Tiêm, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp:
- Cho dù hắn biểu hiện bất phàm, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải coi trọng như vậy mới phải! Lợi ích thu được từ bí phương phân thành 5:5, còn để hắn ăn cơm uống rượu cùng đoàn lính đánh thuê các ngươi... đây là ngươi đã xem hắn là bằng hữu sao?
Mạt Hồng Tiêm cười cười, đưa tay ôm bả vai Uyển Nhu, nói:
- Điều này không liên quan gì đến biểu hiện của hắn! Chỉ bằng vào việc hắn có thể khiến cho ngươi bồi bổ được cơ thể, đã đủ khiến cho ta nhìn hắn với cặp mắt khác xưa rồi!
Ánh mắt Uyển Nhu trở nên ngưng trọng, rồi chuyển thành cảm động, nắm tay Mạt Hồng Tiêm thật chặt.
Mạt Hồng Tiêm vỗ nhẹ bả vai nàng, nói:
- Cái bí phương này của hắn xuất hiện rất kịp thời, ngươi đã có thể ăn thịt, sẽ cải thiện được tình trạng thân thể suy nhược, nếu không, ngươi căn bản sẽ không tham gia được cuộc thi vũ nhạc! Sống lưng Kiếm Tích Trư rất bổ, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, nhất định sẽ có tác dụng, rồi ta sẽ lại tìm yêu thú khác cho ngươi ăn!
- Cám ơn ngươi, Hồng Tiêm!
Hai mắt Uyển Nhu lóng lánh ngấn nước, ngữ khí chân thành tha thiết.
- Nói chuyện với ta mà còn cảm tạ cái gì chứ! Tỷ muội chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dĩ nhiên ta phải toàn lực giúp ngươi thực hiện ước mơ chứ...
Dừng một chút, Mạt Hồng Tiêm lại nói tiếp:
- Mặt khác, tên Giang Lăng này có vẻ không đơn giản như bề ngoài! Mặc áo gai mà dám xông thẳng vào nơi đóng quân của Dong Binh Đoàn, lại còn dám bán lại bí phương vô giá cho ta! Không phải hắn không biết, chỉ cần ta bỏ tiền ra mua, không cần biết nhiều hay ít, cũng sẽ không tổn hai đến danh tiếng của Tử Kinh Dong Binh Đoàn... Khí phách can đảm như vậy, trông thế nào cũng không giống một tiểu quý tộc có thể có được!
Uyển Nhu khẽ nhíu đôi mi thanh tú như tranh vẽ lại, nói:
- Đúng vậy! Nếu không có biểu hiện say rượu khi uống hết một bầu ở lúc cuối cùng, ta còn hoài nghi tên thiếu niên này, phải chăng còn có thân phận khác!
Mạt Hồng Tiêm gật gật đầu:
- Ta đang cảm thấy kỳ quái chính là, rõ ràng hắn có bí phương, có kỹ thuật, như vậy tại sao lại luân lạc tới mức này chứ... Ngày mai điều tra kỹ xem, chỉ bằng lượng thông tin đơn giản vừa rồi, vẫn chưa thể khẳng định được điều gì!
Uyển Nhu nói:
- Ừm! Nếu như không có vấn đề, kết giao bằng hữu cũng không tồi! Anh hùng không hỏi nơi xuất xứ, Giang Lăng này tương lai rất có thể sẽ làm nên một phen sự nghiệp!
Mạt Hồng Tiêm sờ cằm một cái, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc là võ lực quá thấp, nếu không...
- Võ lực thấp thì sao chứ, năm xưa võ lực của La Hằng, Thú Nhân Liên Minh được xưng là đệ nhất thiên hạ, không phải vẫn bị một đám người Huyền Nguyên Thiên Tông cảnh giới Ngưng Khí vây công chí tử sao! Hơn nữa, hiện tại đế quốc cũng không phải đang ở giai đoạn dựa vào võ lực để có thể phát triển...
Uyển Nhu phản bác như rang đậu, khiến mặt Mạt Hồng Tiêm méo đi, vội vàng giơ tay xin tha:
- Được rồi được rồi, ta biết ngươi không thích chém chém giết giết, sau này ta sẽ không đề cập đến chuyện võ lực nữa được chưa...
Uyển Nhu khẽ dẩu mỏ lên, rồi vỗ vỗ vai Mạt Hồng Tiêm, nói:
- Ta cũng cần phải trở về!
- Đi! Ta đưa ngươi đi, tiện thể nói với bá phụ một tiếng, ngày mai đón ngươi qua đây ở, bồi bổ cơ thể cho ngươi, bí phương này ta không nỡ dạy cho đầu bếp trong nhà ngươi!
- Ai mà thèm...
Hai người cười cười nói nói, quay trở về lạc viện, không lâu sau, một chiếc xe ngựa đã từ bên hông cửa chạy ra ngoài...
Hồng Nguyên Thành về đêm, náo nhiệt kém xa ban ngày, tuy rằng người ngựa đi trên đường vẫn không ít, nhưng ngoại trừ những hiệu ăn cùng một số chỗ đặc thù còn mở cửa ra, tất cả cửa hàng khác đều đã đóng cửa, đặc biệt là khu bình dân, trông một mảnh đen kịt, không có nhà ai nguyện ý đốt đèn, lãng phí dầu thắp.
Giang Tinh Thần đi đường cũng không chú ý tới cảnh vật xung quanh, ngoại trừ tập trung bước đi, phần lớn sự chú ý của hắn đều đặt trên Cảm Mẫn Trận mới hiện ra trong đầu hắn kia.
Phương pháp hô hấp kỳ dị kéo dài rất lâu, năng lượng từ ăn thịt uống rượu lúc trước đã tiêu hao hết, nhưng cái Cảm Mẫn Trận này cũng chỉ khẽ dao động một chút, thân thể lại không có bất kỳ phản ứng nào.
- Tác dụng của Thái Sơ Trận là kích hoạt Nguyên Tuyền, còn Cảm Mẫn Trận này thì có tác dụng gì ... Hơn nữa, năng lượng từ ăn thịt có tác dụng quá nhỏ đối với Cảm Mẫn Trận, chẳng lẽ phải dùng phương pháp khác mới có thể khiến cho nó phát triển sao...
Một đường mang theo nghi vấn cùng mong đợi, Giang Tinh Thần đã đi vào khu bình dân, nương theo ánh trăng xác định đường đi, về tới nhà.
Giang Tinh Thần đứng ở ngoài cửa viện, nhìn thịt Kiếm Tích Trư trong tay, lộ ra nụ cười:
- Tiểu nha đầu thấy được thịt, không biết sẽ cao hứng đến mức nào đây... Đợi ngày mai ta đi mua bột mì, làm bánh nướng cuốn thịt cho tiểu nha đầu ăn!
Giang Tinh Thần thầm suy nghĩ, rồi đẩy cổng đi vào.
- Mị Nhi! Ta đã trở về!
Giang Tinh Thần hô một tiếng, đi thẳng vào phòng bếp, đặt thịt lên phía trên bếp lò.
- Hử?
Đi ra khỏi bếp, Giang Tinh Thần tỏ ra hơi kinh ngạc, đáng lẽ tiểu nha đầu phải ra đón mình rồi mới đúng chứ, thế nào hôm nay lại không có động tĩnh gì?
- Không có ở nhà sao? Không đúng, cổng không hề khóa lại...
Giang Tinh Thần lập tức trở nên khẩn trương, bước nhanh tới phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra.
Mặc dù không có đèn dầu, nhưng nhờ ánh trăng Giang Tinh Thần vẫn thấy được một thân hình nhỏ nhắn đang ngồi ở trên ghế, nửa người trên ghé vào mặt bàn.
Giang Tinh Thần đi tới tới gần, khi nghe được tiếng hít thở đều đều, hắn mới tĩnh tâm lại, thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra là đang ngủ... Nha đầu kia, mệt nhọc cũng không lên giường ngủ, không sợ lạnh sao...
Giang Tinh Thần rón rén lui ra khỏi phòng, đốt một cây củi trong bếp, đưa lên phòng thắp sáng ngọn đèn dầu, sau đó xoay người định ôm Mị Nhi lên giường ngủ.
Nhưng ngay khi đi tới gần, vẻ mặt hắn chợt sa sầm xuống.
Phía sau, trên trán ông chủ của hai người đen lại, có thể thấy được ánh mắt của họ đang hừng hực lửa giận.
- Chết tiệt, lão tử cho các ngươi tới nếm thử, không phải cho các ngươi ăn cho đã thèm... Đáng giận nhất chính là, sao các ngươi lại không chừa cho chúng ta một chút chứ! Thức ăn đỉnh cấp, thứ đại bổ a!
Hai gã ông chủ thầm mắng một câu, rồi lên tiếng dò hỏi:
- Thế nào? Mùi vị ra sao?
- Ưm ưm...!
Hai gã đầu bếp ra sức gật đầu, bởi vì trong miệng vẫn đang chất đầy thịt không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh từ mũi.
Nhìn hai người đang phình hai má chứa đầy thức ăn trông như con khỉ, hai gã chủ hiệu ăn tức giận đến mức thật muốn hung hăng đạp lên mặt bọn chúng một phát. Mạt đoàn trưởng đang ở bên cạnh đó, hôm nay mặt mũi của hai hiệu ăn lớn xem như vứt xuống hết rồi.
Có điều, tuy rằng biểu hiện của đầu bếp khiến bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng lại càng thêm mong đợi đối với bí phương. Có thể khiến cho đầu bếp hiệu ăn tốt nhất Hồng Nguyên Thành không để ý đến hình tượng như vậy, mùi vị của món thịt này đã rõ ràng.
Mạt Hồng Tiêm ở một bên cười cười, nói:
- Thịt đã nguội, nếu vừa mới nướng xong, mùi vị còn ngon hơn! Đám huynh đệ của ta, tổng cộng ăn hơn 20 cân vẫn còn chưa đủ đó!
- Hơn 20 cân!
Hai gã chủ hiệu ăn rùng mình một cái, thầm rên rỉ:
- “Đúng là phá của mà! Đây chính là thức ăn đỉnh cấp đó, 20 cân chính là hơn hai ngàn hoàng tinh tệ, lấy ra ăn hết, không sợ chảy máu mũi sao... Có lẽ cũng chỉ có Mạt Hồng Tiêm ngươi mới có thể làm được điều này!"
Vừa lấy lại được bình tĩnh, hai gã gã chủ hiệu ăn đồng thời nói:
- Mạt đoàn trưởng, ngươi nói thẳng đi, cái bí phương này muốn bao nhiêu...
- Bí phương không phải là bán cho các ngươi!
Hai người còn chưa dứt lời đã bị Mạt Hồng Tiêm cắt ngang:
- Ta muốn hợp tác với các ngươi...
Mạt Hồng Tiêm nói hợp tác, mới đầu hai nhà cũng không hài lòng, phân chia lợi nhuận trong tời gian dài, nhất định sẽ không có lợi bằng mua đứt một lần.
Nhưng khi thấy được thái độ Mạt Hồng Tiêm như thể “ngươi không đồng ý ta liền tìm người khác", hai hiệu ăn lớn liền không thể không thỏa hiệp.
Song phương vừa mới nói đến chuyện phân chia tỷ lệ, Giang Tinh Thần liền đẩy cửa đi ra. Trạng thái say rượu trước đó đã bị phương pháp hít thở kia hoàn toàn tiêu trừ, hơn nữa bởi vì đã kích hoạt được Nguyên Tuyền, nên trong lòng hắn rất thoải mái, thần thái sáng láng, tinh khí thần toàn thân đều cao hơn một tầng.
Mạt Hồng Tiêm thấy Giang Tinh Thần đi ra, tỏ ra hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt lập tức tỏa sáng:
- Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản a, không những nhanh như vậy đã tỉnh rượu, mà tinh thần so với trước còn sáng láng hơn!
Hai gã chủ hiệu ăn cũng rất kinh ngạc, ở nơi đóng quân của Tử Kinh Dong Binh Đoàn lại có thể tùy ý ra vào phòng, hiển nhiên Mạt Hồng Tiêm đã không xem người này như bình dân để đối đãi, nếu không, cho dù hắn có dâng lên bí phương, cũng không đủ tư cách này.
Sau đó, Mạt Hồng Tiêm gọi Giang Tinh Thần tới, rồi dẫn theo hai gã chủ hiệu ăn lớn đi tới nhà bếp.
Sau khi thấy Giang Tinh Thần thao tác, bọn họ mới biết, thì ra bí phương cũng không phải chỉ có một, mà là hai cái. Khử đi mùi tanh tưởi cùng khử đi mùi gây mũi chính là hai phương pháp bất đồng. Lần này, nỗi buồn bực của hai nhà lúc trước trong nháy mắt biến mất, hai cái bí phương, chia ra cũng đáng!
Hai gã đầu bếp thỉnh thoảng lại thầm cảm thán:
- “Không ngờ lại dùng rượu, đơn giản như vậy sao ta lại không nghĩ tới chứ! Cây hồi cùng cây quế không phải dược liệu sao, không ngờ sau khi nêm vào lại thơm như vậy... Tần bì gai cùng gừng lát làm nước ướp... Thịt nướng còn có thể làm như vậy, không ngờ lại dùng đá tảng..."
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối hẳn xuống, Giang Tinh Thần, Mạt Hồng Tiêm, còn có hai hiệu ăn lớn cũng đều đã thương lượng ổn thỏa, ký kết hiệp ước. Cho tới bây giờ Giang Tinh Thần mới xác định được, thế giới này quả thật không có giấy, dùng lụa trắng để ký hiệp ước.
Đối với việc Mạt Hồng Tiêm chỉ hợp tác cùng hai hiệu ăn lớn, Giang Tinh Thần không nói thêm gì, mặc dù Mạt Hồng Tiêm đã hỏi ý kiến hắn, hắn cũng lắc đầu im lặng. Nếu đã giao cho Tử Kinh Dong Binh Đoàn phụ trách, thì hắn không thể bao biện làm thay, quơ tay múa chân được.
Khi ánh đèn giăng lên, hai hiệu ăn lớn mới hài lòng rời khỏi, Giang Tinh Thần cũng cáo từ rời đi.
Lúc hắn tới chỉ mang theo một hũ nhỏ sườn hầm, lúc trở về trên người đã có thêm 300 miếng hoàng tinh tệ, còn có mười cân thịt Kiếm Tích Trư cùng một cân thịt sống lưng thức ăn đỉnh cấp, có thể nói là thắng lợi trở về. Tuy Mạt đoàn trưởng hơi bạo lực, nhưng cũng khá hào phóng, nếu không phải vóc người Giang Tinh Thần gầy yếu, không mặc vừa quần áo của đám đại hán trong Dong Binh Đoàn, e là hắn đã mặc quần áo của một người khác trở về rồi.
Mà khiến cho Giang Tinh Thần cảm thấy hài lòng nhất, chính là hắn đã kích hoạt được Nguyên Tuyền, chỉ cần đi giám định, hắn sẽ có thể có được thân phận quý tộc lần nữa, sau này không cần phải lo lắng đám côn đồ ở khu chợ nữa, cũng không cần lo lắng gặp phải cảnh bị người xua đuổi như hôm qua nữa, không bao giờ phải ở tầng chót nhất của xa hội nơm nớp lo sợ kiếm sống nữa...
Bên ngoài cửa viện Tử Kinh Dong Binh Đoàn, Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu sóng vai đứng thẳng, nhìn theo thân hình Giang Tinh Thần biến mất trên con phố.
- Uyển Nhu! Ngươi có đánh giá gì đối với Giang Lăng này?
Mạt Hồng Tiêm thấp giọng hỏi.
- Không dễ hình dung!
Uyển Nhu lắc lắc đầu, nói:
- Bình thường, quý tộc lưu lạc thành bình dân, nếu không tỏ ra không cam chịu, càng thêm cuồng vọng hơn so với trước, thì chính là nhanh chóng chuyển đổi tâm tính, lần nữa định vị lại thân phận của mình! Nhưng hắn lại không như vậy, nho nhã lễ độ mà không tỏ ra a dua, lời nói cử chỉ trong đều mang theo vẻ tự tin, khi ở cùng với các ngươi không có một chút cảm giác xa lạ, khoảng cách cũng nắm chắc vừa đúng, vô cùng tự nhiên... Nói như thế nào nhỉ, dường như hắn vốn đã có sẵn một loại khí chất dễ gần bẩm sinh rồi vậy!
- Ôn nhuận như ngọc!
Mạt Hồng Tiêm chợt nói ra bốn chữ.
- Hử!
Uyển Nhu có chút kinh ngạc liếc nhìn Mạt Hồng Tiêm một cái, tỏ ra không thể tin nổi nàng lại có thể tổng kết được một câu sâu sắc như vậy.
- Nhìn cái gì! Đừng tưởng ta chỉ biết đánh đánh giết giết!
Mạt Hồng Tiêm đắc ý nở nụ cười, rồi đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Uyển Nhu.
Uyển Nhu gạt tay Mạt Hồng Tiêm, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nói tiếp:
- Cho dù hắn biểu hiện bất phàm, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải coi trọng như vậy mới phải! Lợi ích thu được từ bí phương phân thành 5:5, còn để hắn ăn cơm uống rượu cùng đoàn lính đánh thuê các ngươi... đây là ngươi đã xem hắn là bằng hữu sao?
Mạt Hồng Tiêm cười cười, đưa tay ôm bả vai Uyển Nhu, nói:
- Điều này không liên quan gì đến biểu hiện của hắn! Chỉ bằng vào việc hắn có thể khiến cho ngươi bồi bổ được cơ thể, đã đủ khiến cho ta nhìn hắn với cặp mắt khác xưa rồi!
Ánh mắt Uyển Nhu trở nên ngưng trọng, rồi chuyển thành cảm động, nắm tay Mạt Hồng Tiêm thật chặt.
Mạt Hồng Tiêm vỗ nhẹ bả vai nàng, nói:
- Cái bí phương này của hắn xuất hiện rất kịp thời, ngươi đã có thể ăn thịt, sẽ cải thiện được tình trạng thân thể suy nhược, nếu không, ngươi căn bản sẽ không tham gia được cuộc thi vũ nhạc! Sống lưng Kiếm Tích Trư rất bổ, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, nhất định sẽ có tác dụng, rồi ta sẽ lại tìm yêu thú khác cho ngươi ăn!
- Cám ơn ngươi, Hồng Tiêm!
Hai mắt Uyển Nhu lóng lánh ngấn nước, ngữ khí chân thành tha thiết.
- Nói chuyện với ta mà còn cảm tạ cái gì chứ! Tỷ muội chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dĩ nhiên ta phải toàn lực giúp ngươi thực hiện ước mơ chứ...
Dừng một chút, Mạt Hồng Tiêm lại nói tiếp:
- Mặt khác, tên Giang Lăng này có vẻ không đơn giản như bề ngoài! Mặc áo gai mà dám xông thẳng vào nơi đóng quân của Dong Binh Đoàn, lại còn dám bán lại bí phương vô giá cho ta! Không phải hắn không biết, chỉ cần ta bỏ tiền ra mua, không cần biết nhiều hay ít, cũng sẽ không tổn hai đến danh tiếng của Tử Kinh Dong Binh Đoàn... Khí phách can đảm như vậy, trông thế nào cũng không giống một tiểu quý tộc có thể có được!
Uyển Nhu khẽ nhíu đôi mi thanh tú như tranh vẽ lại, nói:
- Đúng vậy! Nếu không có biểu hiện say rượu khi uống hết một bầu ở lúc cuối cùng, ta còn hoài nghi tên thiếu niên này, phải chăng còn có thân phận khác!
Mạt Hồng Tiêm gật gật đầu:
- Ta đang cảm thấy kỳ quái chính là, rõ ràng hắn có bí phương, có kỹ thuật, như vậy tại sao lại luân lạc tới mức này chứ... Ngày mai điều tra kỹ xem, chỉ bằng lượng thông tin đơn giản vừa rồi, vẫn chưa thể khẳng định được điều gì!
Uyển Nhu nói:
- Ừm! Nếu như không có vấn đề, kết giao bằng hữu cũng không tồi! Anh hùng không hỏi nơi xuất xứ, Giang Lăng này tương lai rất có thể sẽ làm nên một phen sự nghiệp!
Mạt Hồng Tiêm sờ cằm một cái, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc là võ lực quá thấp, nếu không...
- Võ lực thấp thì sao chứ, năm xưa võ lực của La Hằng, Thú Nhân Liên Minh được xưng là đệ nhất thiên hạ, không phải vẫn bị một đám người Huyền Nguyên Thiên Tông cảnh giới Ngưng Khí vây công chí tử sao! Hơn nữa, hiện tại đế quốc cũng không phải đang ở giai đoạn dựa vào võ lực để có thể phát triển...
Uyển Nhu phản bác như rang đậu, khiến mặt Mạt Hồng Tiêm méo đi, vội vàng giơ tay xin tha:
- Được rồi được rồi, ta biết ngươi không thích chém chém giết giết, sau này ta sẽ không đề cập đến chuyện võ lực nữa được chưa...
Uyển Nhu khẽ dẩu mỏ lên, rồi vỗ vỗ vai Mạt Hồng Tiêm, nói:
- Ta cũng cần phải trở về!
- Đi! Ta đưa ngươi đi, tiện thể nói với bá phụ một tiếng, ngày mai đón ngươi qua đây ở, bồi bổ cơ thể cho ngươi, bí phương này ta không nỡ dạy cho đầu bếp trong nhà ngươi!
- Ai mà thèm...
Hai người cười cười nói nói, quay trở về lạc viện, không lâu sau, một chiếc xe ngựa đã từ bên hông cửa chạy ra ngoài...
Hồng Nguyên Thành về đêm, náo nhiệt kém xa ban ngày, tuy rằng người ngựa đi trên đường vẫn không ít, nhưng ngoại trừ những hiệu ăn cùng một số chỗ đặc thù còn mở cửa ra, tất cả cửa hàng khác đều đã đóng cửa, đặc biệt là khu bình dân, trông một mảnh đen kịt, không có nhà ai nguyện ý đốt đèn, lãng phí dầu thắp.
Giang Tinh Thần đi đường cũng không chú ý tới cảnh vật xung quanh, ngoại trừ tập trung bước đi, phần lớn sự chú ý của hắn đều đặt trên Cảm Mẫn Trận mới hiện ra trong đầu hắn kia.
Phương pháp hô hấp kỳ dị kéo dài rất lâu, năng lượng từ ăn thịt uống rượu lúc trước đã tiêu hao hết, nhưng cái Cảm Mẫn Trận này cũng chỉ khẽ dao động một chút, thân thể lại không có bất kỳ phản ứng nào.
- Tác dụng của Thái Sơ Trận là kích hoạt Nguyên Tuyền, còn Cảm Mẫn Trận này thì có tác dụng gì ... Hơn nữa, năng lượng từ ăn thịt có tác dụng quá nhỏ đối với Cảm Mẫn Trận, chẳng lẽ phải dùng phương pháp khác mới có thể khiến cho nó phát triển sao...
Một đường mang theo nghi vấn cùng mong đợi, Giang Tinh Thần đã đi vào khu bình dân, nương theo ánh trăng xác định đường đi, về tới nhà.
Giang Tinh Thần đứng ở ngoài cửa viện, nhìn thịt Kiếm Tích Trư trong tay, lộ ra nụ cười:
- Tiểu nha đầu thấy được thịt, không biết sẽ cao hứng đến mức nào đây... Đợi ngày mai ta đi mua bột mì, làm bánh nướng cuốn thịt cho tiểu nha đầu ăn!
Giang Tinh Thần thầm suy nghĩ, rồi đẩy cổng đi vào.
- Mị Nhi! Ta đã trở về!
Giang Tinh Thần hô một tiếng, đi thẳng vào phòng bếp, đặt thịt lên phía trên bếp lò.
- Hử?
Đi ra khỏi bếp, Giang Tinh Thần tỏ ra hơi kinh ngạc, đáng lẽ tiểu nha đầu phải ra đón mình rồi mới đúng chứ, thế nào hôm nay lại không có động tĩnh gì?
- Không có ở nhà sao? Không đúng, cổng không hề khóa lại...
Giang Tinh Thần lập tức trở nên khẩn trương, bước nhanh tới phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra.
Mặc dù không có đèn dầu, nhưng nhờ ánh trăng Giang Tinh Thần vẫn thấy được một thân hình nhỏ nhắn đang ngồi ở trên ghế, nửa người trên ghé vào mặt bàn.
Giang Tinh Thần đi tới tới gần, khi nghe được tiếng hít thở đều đều, hắn mới tĩnh tâm lại, thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra là đang ngủ... Nha đầu kia, mệt nhọc cũng không lên giường ngủ, không sợ lạnh sao...
Giang Tinh Thần rón rén lui ra khỏi phòng, đốt một cây củi trong bếp, đưa lên phòng thắp sáng ngọn đèn dầu, sau đó xoay người định ôm Mị Nhi lên giường ngủ.
Nhưng ngay khi đi tới gần, vẻ mặt hắn chợt sa sầm xuống.
Tác giả :
Toán Thư