Tân Nương Nóng Tính
Chương 24
“Ta chỉ biết là đến từ Tây Vực! Về phần cụ thể, ta cũng không biết rõ, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ hỏi giúp ngươi !" Hắc hắc! Lần này đúng là tìm đúng tri kỉ rồi ! Nàng thật sự rất thích ăn uống nha ! Chiều nào cũng ăn một đống nho lại không bao giờ thấy chán ! Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm, giữ lại nàng ta lại ăn cơm tiếp chắc chắn là được !!!
Ngọ Lăng Phong nhún nhún vai, cảm kích tặng cho nàng một nụ cười ! Nếu nàng không thể quay về thế kỷ hai mươi mốt, vậy nàng ta cũng là bằng hữu không tồi ! Thỉnh thoảng còn có đồ ăn ngon ! Không biết có phải số nàng là số có phúc hay không, đến Đường triều toàn gặp được người có tiền, tuy Lâm gia không bằng Mạc gia, nhưng không kém là bao nhiêu! Nghĩ tới đây, Ngọ Lăng Phong không khỏi nhớ tới hai lão Lưu gia, từ sau khi đến Mạc gia, nàng chưa bao giờ trở về thăm hai lão . Thứ nhất là quá xa, thứ hai là ở Mạc gia có quá nhiều đồ ăn ngon, làm nàng không thể trở về ! Vất vả lắm hôm nay mới về được, không ngờ bọn họ là đi mất ! Nghe hàng xóm nói, bọn họ được Mạc Kính Phong an bài một ngôi nhà mới để Lưu lão cha dưỡng bệnh, không biết giờ này ra sao rồi ! Tại sao không ai cho nàng biết chứ? Thành thật mà nói, nàng thật tình cảm thấy rất áy náy với Mạc gia ! Bọn họ đều đối đãi với hai lão Lưu gia như nhà “mẹ đẻ" của nàng !
“Ách ~ cái kia ~~ “
“Cái gì? !" Ngọ Lăng Phong bận rộn nhét vào miệng mình thêm một cây nho, không nghe rõ nàng ta vừa nói gì
“Không phải ~ ta nói ~ công phu của ngươi thật là tốt !" Lăng Tiểu Tiểu co quắp. Bây giờ mở miệng có phải làm người ta cảm giác như nàng đã “dự tính" trước không ?
Ngọ Lăng Phong nhún nhún vai!
“Có khoẻ không ?!" Dạ mới gọi là lợi hại nha ! Thiên tài võ học ! Chiêu gì đa gặp một lần thì không quên được , luyện qua hai lần là có thể vận dụng tự nhiên! Lão đầu tử chính là nhìn ra điểm này từ Dạ nên mới mang nàng về nhà, về phần Dạ lợi hại bao nhiêu, nàng cũng không biết rõ ! Chỉ biết Dạ thường ngày lãnh như thế, nhưng ai chọc giận nàng đều không có kết quả tốt, nhẹ thì kêu khóc vang trời, nặng thì máu chảy thành sông ! Cái này cũng không khoa trương! Nàng từng tận mắt nhìn thấy Dạ trừng trị một số người, đó là khi nàng mới 15 tuổi, vì che dấu thân phận, các nàng phải đi học như những người bình thường khác, với diện mạo xuất chúng của hai nàng, dĩ nhiên chiếm không ít cảm tình của các nam sinh, thường xuyên nhận được thư tình hoặc lời tỏ tình . Dĩ nhiên, điều này cũng làm cho những nữ sinh khác ghen tị, có một lần, trên đường về, có một đám lưu manh nói là muốn thay người ta “dạy dỗ" hai nàng, có thể khẳng định là một trong số nữ sinh bị Dạ giật mất bạn trai ! Thành thật mà nói, khi đó nàng cũng có chút lo lắng. Dù sao lúc đó nàng cũng chỉ mới học võ một thời gian, ứng phó với 1 người còn được nhưng nhiều người thì chưa chắc, nhưng không ngờ nàng còn chưa kịp xuất thủ, Dạ đã nhặt một cây gậy lên, hai ba chiêu liền giải quyết xong. Mà thảm trạng của mấy tên lưu manh kia đến giờ vẫn làm nàng hãi hùng, nhẹ thì gãy tay, gãy chân, nặng thì bị đứt cả cánh tay, có người còn bị cạo hết tóc, …
“Hắc hắc ~ ngươi ~ có thể dạy ta hay không ?" Lăng Tiểu Tiểu tiếp tục dùng chiêu nụ cười ngọt ngào
“Cái gì! Dạy ngươi?" Nàng không nghe lầm chứ! Võ nghệ nàng tự vệ có thừa, nhưng dạy cho người khác ~ thành thật mà nói thì rất khó! Hơn nữa, nàng ta là tiểu thu được nuông chìu từ bé, chịu được mới là lạ! Ngọ Lăng Phong hoàn toàn không biết Lăng Tiểu Tiểu đã gả cho người ta , càng không biết nàng đã là mẹ một hài tử, vẫn cho rằng nàng là một thiên kim ngàn vàng
“Đúng vậy! Ta thật hâm mộ ngươi nga! Nếu ta cũng biết võ công thì hôm nay ta cũng không bị ăn hiếp như vậy !"
“Rống ~! Vậy thì ngươi đừng có bỏ rơi tuỳ tùng thì tốt hơn!" Thiên kim tiểu thư thì nên biết điều một chút ở nhà cắm hoa, bó chân chờ hưởng phúc là được rồi, còn ra ngoài bon chen làm gì ?
“Là nữa ~! Nhưng cuộc sống như thế rất nhàm chán a! Một chút tự do cũng không có!" Lăng Tiểu Tiểu quẹt miệng! Vẻ mặt đáng thương! Ngọ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh! Thành thật mà nói, nàng ta hệt như Hướng Tiểu Đần . Nhìn như vô hại, thật ra thì tâm nhãn rất nhiều! Nhưng nàng ta nói cũng không phải không có lí ! Cả ngày bị người ta bám theo thì cũng không khác gì nhà tù ! Nàng cũng hiểu được thống khổ này, nhưng hiểu được là hiểu được, còn chuyện dạy võ công hãy tính sau, bây giờ nàng còn đang bận tìm Đồng Hoa kính
“Nhờ ngươi ~ ta nhất định sẽ không làm phiền ngươi a ~" Lăng Tiểu Tiểu thấy nàng không nói lời, cho là nàng muốn cự tuyệt, gấp đến độ giơ chân lên
Bây giờ nàng ta đích thực đang gây phiền toái cho nàng, được chưa ?! Ngọ Lăng Phong cố ý lơ đãng nhìn qua khuê phòng, tránh né ánh mắt đáng thương kia ! Ánh mắt quét xuống giường, sau đó quét qua bàn trang điểm, sau đó đi xuống ~ chờ một chút! ! Tầm mắt Ngọ Lăng Phong nhanh chóng trở về bàn trang điểm, hẳn là nàng nhìn lầm rồi !!!
Đó là ~~~? !
“Đồng hoa kính? !" Ngọ Lăng Phong hoả tốc vọt tới bàn trang điểm! Một tay nhấc lên Đồng Hoa kính, không dám tin điều mình đang thấy
Lật qua lật lại, nàng xác định không nhìn lầm, nhất định là Đồng Hoa kính, nhưng không phải nó đang ở chỗ Mạc Kính Phong sao ?
“Sao nó lại ở đây ?"
“Sao ngươi biết nó là Đồng Hoa kính"
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó, Lăng Tiểu Tiểu giống như thức tỉnh, nhớ ra điều gì đó
“Ngươi là ‘Ngọ Lăng Phong’ ? !" Quá ~ quá ~ trùng hợp a ! Xong! Nàng nên làm gì bây giờ? ! Tướng công nếu biết chắc chắn sẽ tức chết !
“Ngươi biết ta? !" Ngọ Lăng Phong nheo mắt lại, cảm giác có gì kì lạ !
“Ha hả ~! Ngươi có thể trả gương trước cho ta hay không ~!" Chiêu bài nụ cười, chiêu bài nụ cười ~ có câu nói nụ cười chính là phương pháp dụ dỗ tốt nhất ! Mong nàng ta đừng làm khó nàng ! Hẳn là… Nhưng nghe nói vì Mạc thiếu gia sợ nàng ta lấy nên mới nhờ tướng công nàng giữ giúp, không ngờ nàng lại tự dâng lên miệng địch ! Ô ~ cái này có phải gọi là dẫn sói vào nhà hay không ?
“Không thể!"
“Két ~? !" Trực tiếp như vậy ? Lăng Tiểu Tiểu không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn
“Ngươi còn chưa trả lời ta vì sao cái gương lại ở chỗ ngươi"
“Ách ~ ha hả ~ không có vì cái gì a ~ thật ra nó chỉ là cái gương bình thường ta mua trên đường ~!" Bây giờ giấu có còn kịp nữa không nhỉ ?
“Bây giờ mới giấu thì quá muộn rồi !" Ngọ Lăng Phong trực tiếp trả lời vấn đề của nàng! Vẻ măt vừa rồi rõ ràng là kinh ngạc, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi ! Hừ ~ chuyện này nhất định có vấn đề !
“Ngươi không phải muốn học võ sao ?" Lúc này lại là Ngọ Lăng Phong nở nụ cười “thân thiết"
“Ách ~ ha hả ~ đúng vậy ~!" Sao nàng cảm thấy trong lòng như có chíp bông thế ?
“Nếu như…"
“Ta ~ ta không học ~!" Lăng Tiểu Tiểu không đơi nàng nói xong liền hạ quyết định đau lòng ! Mặc dù nàng rất muốn học võ công , nhưng thiên hạ khôn có người cho không , nghĩ cũng biết nàng ta muốn cái gì! Dù sao cũng là đồ người ta nhờ tướng công giữ giúp, còn là Mạc thiếu gia, nàng không thể để tướng công phạm vào tội bất nghĩa !!!
“Cho dù ngươi không học, ta cũng có thể mang cái gương này đi a ?" Khó khăn lắm mới lấy lại được cái gương này, đừng mơ đến chuyện nàng sẽ bỏ qua cơ hội này !
“Ô ~ ngươi đừng làm khó người ta a ~!" Nước mắt Lăng Tiểu Tiểu sắp tràn ra ! Nếu nàng ta nhất định phải lấy đi, nàng ta nhất định mặc kệ nàng! Tướng công lại không có trong phủ ~ bọn người hầu căn bản không phải đối thủ của nàng ta ~ huống chi nếu để tướng công biết hôm nay nàng gặp nàng ta, sau này nhất định sẽ cấm nàng ra đường ! Làm sao bây giờ ~!
“Nếu ngươi chịu trả lời vấn đề của ta, ta nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi !!!"
“Thật? !" Lăng Tiểu Tiểu mừng rỡ!
" Đồng Hoa kính sao lại ở chỗ ngươi ?!" Ngọ Lăng Phong lặp lại câu hỏi ! Trong chuyện này nhất định có bí mật ! Nhất định là Mạc Kính Phong nhờ !!!
Ngọ Lăng Phong nhún nhún vai, cảm kích tặng cho nàng một nụ cười ! Nếu nàng không thể quay về thế kỷ hai mươi mốt, vậy nàng ta cũng là bằng hữu không tồi ! Thỉnh thoảng còn có đồ ăn ngon ! Không biết có phải số nàng là số có phúc hay không, đến Đường triều toàn gặp được người có tiền, tuy Lâm gia không bằng Mạc gia, nhưng không kém là bao nhiêu! Nghĩ tới đây, Ngọ Lăng Phong không khỏi nhớ tới hai lão Lưu gia, từ sau khi đến Mạc gia, nàng chưa bao giờ trở về thăm hai lão . Thứ nhất là quá xa, thứ hai là ở Mạc gia có quá nhiều đồ ăn ngon, làm nàng không thể trở về ! Vất vả lắm hôm nay mới về được, không ngờ bọn họ là đi mất ! Nghe hàng xóm nói, bọn họ được Mạc Kính Phong an bài một ngôi nhà mới để Lưu lão cha dưỡng bệnh, không biết giờ này ra sao rồi ! Tại sao không ai cho nàng biết chứ? Thành thật mà nói, nàng thật tình cảm thấy rất áy náy với Mạc gia ! Bọn họ đều đối đãi với hai lão Lưu gia như nhà “mẹ đẻ" của nàng !
“Ách ~ cái kia ~~ “
“Cái gì? !" Ngọ Lăng Phong bận rộn nhét vào miệng mình thêm một cây nho, không nghe rõ nàng ta vừa nói gì
“Không phải ~ ta nói ~ công phu của ngươi thật là tốt !" Lăng Tiểu Tiểu co quắp. Bây giờ mở miệng có phải làm người ta cảm giác như nàng đã “dự tính" trước không ?
Ngọ Lăng Phong nhún nhún vai!
“Có khoẻ không ?!" Dạ mới gọi là lợi hại nha ! Thiên tài võ học ! Chiêu gì đa gặp một lần thì không quên được , luyện qua hai lần là có thể vận dụng tự nhiên! Lão đầu tử chính là nhìn ra điểm này từ Dạ nên mới mang nàng về nhà, về phần Dạ lợi hại bao nhiêu, nàng cũng không biết rõ ! Chỉ biết Dạ thường ngày lãnh như thế, nhưng ai chọc giận nàng đều không có kết quả tốt, nhẹ thì kêu khóc vang trời, nặng thì máu chảy thành sông ! Cái này cũng không khoa trương! Nàng từng tận mắt nhìn thấy Dạ trừng trị một số người, đó là khi nàng mới 15 tuổi, vì che dấu thân phận, các nàng phải đi học như những người bình thường khác, với diện mạo xuất chúng của hai nàng, dĩ nhiên chiếm không ít cảm tình của các nam sinh, thường xuyên nhận được thư tình hoặc lời tỏ tình . Dĩ nhiên, điều này cũng làm cho những nữ sinh khác ghen tị, có một lần, trên đường về, có một đám lưu manh nói là muốn thay người ta “dạy dỗ" hai nàng, có thể khẳng định là một trong số nữ sinh bị Dạ giật mất bạn trai ! Thành thật mà nói, khi đó nàng cũng có chút lo lắng. Dù sao lúc đó nàng cũng chỉ mới học võ một thời gian, ứng phó với 1 người còn được nhưng nhiều người thì chưa chắc, nhưng không ngờ nàng còn chưa kịp xuất thủ, Dạ đã nhặt một cây gậy lên, hai ba chiêu liền giải quyết xong. Mà thảm trạng của mấy tên lưu manh kia đến giờ vẫn làm nàng hãi hùng, nhẹ thì gãy tay, gãy chân, nặng thì bị đứt cả cánh tay, có người còn bị cạo hết tóc, …
“Hắc hắc ~ ngươi ~ có thể dạy ta hay không ?" Lăng Tiểu Tiểu tiếp tục dùng chiêu nụ cười ngọt ngào
“Cái gì! Dạy ngươi?" Nàng không nghe lầm chứ! Võ nghệ nàng tự vệ có thừa, nhưng dạy cho người khác ~ thành thật mà nói thì rất khó! Hơn nữa, nàng ta là tiểu thu được nuông chìu từ bé, chịu được mới là lạ! Ngọ Lăng Phong hoàn toàn không biết Lăng Tiểu Tiểu đã gả cho người ta , càng không biết nàng đã là mẹ một hài tử, vẫn cho rằng nàng là một thiên kim ngàn vàng
“Đúng vậy! Ta thật hâm mộ ngươi nga! Nếu ta cũng biết võ công thì hôm nay ta cũng không bị ăn hiếp như vậy !"
“Rống ~! Vậy thì ngươi đừng có bỏ rơi tuỳ tùng thì tốt hơn!" Thiên kim tiểu thư thì nên biết điều một chút ở nhà cắm hoa, bó chân chờ hưởng phúc là được rồi, còn ra ngoài bon chen làm gì ?
“Là nữa ~! Nhưng cuộc sống như thế rất nhàm chán a! Một chút tự do cũng không có!" Lăng Tiểu Tiểu quẹt miệng! Vẻ mặt đáng thương! Ngọ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh! Thành thật mà nói, nàng ta hệt như Hướng Tiểu Đần . Nhìn như vô hại, thật ra thì tâm nhãn rất nhiều! Nhưng nàng ta nói cũng không phải không có lí ! Cả ngày bị người ta bám theo thì cũng không khác gì nhà tù ! Nàng cũng hiểu được thống khổ này, nhưng hiểu được là hiểu được, còn chuyện dạy võ công hãy tính sau, bây giờ nàng còn đang bận tìm Đồng Hoa kính
“Nhờ ngươi ~ ta nhất định sẽ không làm phiền ngươi a ~" Lăng Tiểu Tiểu thấy nàng không nói lời, cho là nàng muốn cự tuyệt, gấp đến độ giơ chân lên
Bây giờ nàng ta đích thực đang gây phiền toái cho nàng, được chưa ?! Ngọ Lăng Phong cố ý lơ đãng nhìn qua khuê phòng, tránh né ánh mắt đáng thương kia ! Ánh mắt quét xuống giường, sau đó quét qua bàn trang điểm, sau đó đi xuống ~ chờ một chút! ! Tầm mắt Ngọ Lăng Phong nhanh chóng trở về bàn trang điểm, hẳn là nàng nhìn lầm rồi !!!
Đó là ~~~? !
“Đồng hoa kính? !" Ngọ Lăng Phong hoả tốc vọt tới bàn trang điểm! Một tay nhấc lên Đồng Hoa kính, không dám tin điều mình đang thấy
Lật qua lật lại, nàng xác định không nhìn lầm, nhất định là Đồng Hoa kính, nhưng không phải nó đang ở chỗ Mạc Kính Phong sao ?
“Sao nó lại ở đây ?"
“Sao ngươi biết nó là Đồng Hoa kính"
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó, Lăng Tiểu Tiểu giống như thức tỉnh, nhớ ra điều gì đó
“Ngươi là ‘Ngọ Lăng Phong’ ? !" Quá ~ quá ~ trùng hợp a ! Xong! Nàng nên làm gì bây giờ? ! Tướng công nếu biết chắc chắn sẽ tức chết !
“Ngươi biết ta? !" Ngọ Lăng Phong nheo mắt lại, cảm giác có gì kì lạ !
“Ha hả ~! Ngươi có thể trả gương trước cho ta hay không ~!" Chiêu bài nụ cười, chiêu bài nụ cười ~ có câu nói nụ cười chính là phương pháp dụ dỗ tốt nhất ! Mong nàng ta đừng làm khó nàng ! Hẳn là… Nhưng nghe nói vì Mạc thiếu gia sợ nàng ta lấy nên mới nhờ tướng công nàng giữ giúp, không ngờ nàng lại tự dâng lên miệng địch ! Ô ~ cái này có phải gọi là dẫn sói vào nhà hay không ?
“Không thể!"
“Két ~? !" Trực tiếp như vậy ? Lăng Tiểu Tiểu không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn
“Ngươi còn chưa trả lời ta vì sao cái gương lại ở chỗ ngươi"
“Ách ~ ha hả ~ không có vì cái gì a ~ thật ra nó chỉ là cái gương bình thường ta mua trên đường ~!" Bây giờ giấu có còn kịp nữa không nhỉ ?
“Bây giờ mới giấu thì quá muộn rồi !" Ngọ Lăng Phong trực tiếp trả lời vấn đề của nàng! Vẻ măt vừa rồi rõ ràng là kinh ngạc, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi ! Hừ ~ chuyện này nhất định có vấn đề !
“Ngươi không phải muốn học võ sao ?" Lúc này lại là Ngọ Lăng Phong nở nụ cười “thân thiết"
“Ách ~ ha hả ~ đúng vậy ~!" Sao nàng cảm thấy trong lòng như có chíp bông thế ?
“Nếu như…"
“Ta ~ ta không học ~!" Lăng Tiểu Tiểu không đơi nàng nói xong liền hạ quyết định đau lòng ! Mặc dù nàng rất muốn học võ công , nhưng thiên hạ khôn có người cho không , nghĩ cũng biết nàng ta muốn cái gì! Dù sao cũng là đồ người ta nhờ tướng công giữ giúp, còn là Mạc thiếu gia, nàng không thể để tướng công phạm vào tội bất nghĩa !!!
“Cho dù ngươi không học, ta cũng có thể mang cái gương này đi a ?" Khó khăn lắm mới lấy lại được cái gương này, đừng mơ đến chuyện nàng sẽ bỏ qua cơ hội này !
“Ô ~ ngươi đừng làm khó người ta a ~!" Nước mắt Lăng Tiểu Tiểu sắp tràn ra ! Nếu nàng ta nhất định phải lấy đi, nàng ta nhất định mặc kệ nàng! Tướng công lại không có trong phủ ~ bọn người hầu căn bản không phải đối thủ của nàng ta ~ huống chi nếu để tướng công biết hôm nay nàng gặp nàng ta, sau này nhất định sẽ cấm nàng ra đường ! Làm sao bây giờ ~!
“Nếu ngươi chịu trả lời vấn đề của ta, ta nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi !!!"
“Thật? !" Lăng Tiểu Tiểu mừng rỡ!
" Đồng Hoa kính sao lại ở chỗ ngươi ?!" Ngọ Lăng Phong lặp lại câu hỏi ! Trong chuyện này nhất định có bí mật ! Nhất định là Mạc Kính Phong nhờ !!!
Tác giả :
Vũ Chi Dạ