Tân Nương Khó Làm
Chương 42 Nắm giữ
Văn Chiêu Lăng không quay lại cùng các trưởng bối dùng cơm mà trực tiếp về Bá Ngọc Cư. Ngọc Chi đang tựa vào giường nhỏ say sưa đọc thoại bản, thấy chàng trở về thì cười hỏi: “Xong rồi à?"
Văn Chiêu Lăng lắc đầu, “Không có, Ngô di nương bỗng dưng không khỏe, cần về viện nghỉ ngơi nên chuyện bổ sung gia phả tạm thời gác lại." Chàng cười ngồi xuống cạnh nàng, “Có điều tên của nàng đã được thêm vào, bên cạnh tên ta, Đổng thị."
Ngọc Chi cố ý híp mắt lườm chàng, “Cười tươi như thế, vui đến vậy à?"
Văn Chiêu Lăng cúi đầu ôm nàng, “Đương nhiên là vui rồi, người bên cạnh tên của ta là nàng mà không phải người khác, người bên cạnh tên nàng là ta, cũng không phải ai khác, còn gì tuyệt hơn thế nữa sao?"
Ngọc Chi đánh chàng một cái, “Bây giờ chàng thật sự càng lúc càng buồn nôn đấy."
Văn Chiêu Lăng cười ôm chặt nàng, “Nghe nói nàng bảo Phúc Cầm sau này đừng thương nhớ ta nữa?"
Ngọc Chi “A" lên một tiếng, “Nàng ấy vậy mà lại nói với chàng ư? Thật sự không nghĩa khí, thiếp còn giúp nàng ta nữa chứ!"
“Hửm? Nàng giúp nàng ta chuyện gì?"
“Không có gì." Ngọc Chi cảm thấy chuyện kia của Phúc Cầm vẫn không nên nói ra thì hơn.
Văn Chiêu Lăng thấp tiếng cười, nháy mắt sáng tỏ tất cả, chả trách Phúc Cầm kể những chuyện kia với chàng, thì ra là vì trước đó Ngọc Chi từng giúp nàng ấy, cũng thực sự coi như đây là vận may của nàng, gặp được người tri ân báo đáp.
Ngọc Chi sợ Văn Chiêu Lăng lại bận tâm vấn đề của Phúc Cầm, muốn chuyển đề tài nên nói với chàng: “Hôm nay Lục nương có tới, hai mắt đỏ ửng, thiếp thấy hình như nàng ấy nhớ Thúc Toàn."
Văn Chiêu Lăng cụp mắt nhìn nàng, ngữ khí có phần căng thẳng: “Nàng ấy có nói gì không?"
Ngọc Chi không biết sao chàng lại bỗng dưng khẩn trương như thế, chỉ thành thành thật thật đáp: “Cũng không nói gì, chỉ nói muốn đi bái tế Thúc Toàn, tiện đường lại tới Minh Nguyệt am dâng hương. Một mình nàng ấy không người bầu bạn nên hi vọng thiếp đi cùng nàng ấy."
“Nàng đồng ý rồi?"
Ngọc Chi gật đầu, “Nàng ấy khóc thương tâm như thế, sao thiếp có thể không đồng ý chứ?"
Văn Chiêu Lăng nhíu mày, không lên tiếng.
Ngọc Chi khều khều chàng, “Chàng sao vậy?"
“Không có gì." Văn Chiêu Lăng lắc đầu, lại khôi phục nụ cười trên mặt, “Ngọc Chi, nàng thấy Lục nương là người thế nào?"
Ngọc Chi mím môi, một lúc lâu sau mới thốt ra bốn chữ: “Thâm sâu khó lường."
Văn Chiêu Lăng sửng sốt, “Nàng vậy mà lại nhìn ra, thế sao còn muốn qua lại với nàng ấy?"
Ngọc Chi bất đắc dĩ nhìn chàng, “Đây không phải chuyện thiếp có thể quyết định, nàng ấy đến tìm thiếp, tóm lại thiếp đâu thể vô duyên vô cớ đuổi người ta đi?"
Văn Chiêu Lăng thở dài, “Cũng đúng." Chàng nghĩ ra gì đó, lại hỏi nàng: “Các nàng khi nào thì đi?"
“Có lẽ cũng sắp rồi, nghe cách nói của nàng ấy thì hình như vẫn chưa quyết định thời gian."
Văn Chiêu Lăng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn dặn dò một câu: “Nàng phải cẩn thận chút."
Ngọc Chi thấy nét mặt chàng nghiêm trọng nên cũng không chút nghi ngờ gật đầu.
Hai người không nói gì nữa, Ngọc Chi vùi vào lòng Văn Chiêu Lăng tiếp tục đọc thoại bản, nhưng Văn Chiêu Lăng lại thất thần ngẫm nghĩ những lời Phúc Cầm nói với chàng.
Ngoài cửa có người đi vào, liếc mắt đã thấy hai người ôm nhau liền “Ui chao" hô lên một tiếng, che mắt định lùi ra ngoài. Ngọc Chi ngước lên thấy người tới là A Cần, vội gọi nàng.
A Cần có chút xấu hổ thả tay, Ngọc Chi đã ngồi thẳng dậy, giữ một khoảng cách nhất định với Văn Chiêu Lăng.
“Sao muội lại đến đây?" Ngọc Chi hơi ngạc nhiên, mấy hôm trước gặp nàng ấy vẫn còn ủ rũ chán chường, nhưng hôm nay nàng ấy lại chủ động đến tìm mình, thật sự kỳ lạ.
A Cần bước lại gần hai người, trông có vẻ gầy hơn trước một chút, nhưng tinh thần cũng không tệ. Nàng nở nụ cười với Ngọc Chi rồi quay sang nói với Văn Chiêu Lăng, “Đại ca, huynh đang ở đây, vậy chuyện bổ sung gia phả xong rồi?"
Văn Chiêu Lăng cười, “Muội còn nhớ chuyện này à? Gia phả vẫn chưa ghi xong, Ngô di nương bỗng dưng cơ thể không thoải mái nên tạm thời hoãn lại, có lẽ sau đó sẽ lại bổ sung."
A Cần mím môi không lên tiếng, ngồi xuống một chiếc ghế trước mặt hai người.
Ngọc Chi quan sát nét mặt nàng, lại nhìn Văn Chiêu Lăng, có chút khó hiểu: “Muội đến hỏi chuyện này à?"
A Cần vẫn im lặng không nói.
Văn Chiêu Lăng nhìn dáng vẻ tâm sự trùng trùng của nàng ấy, ngẫm nghĩ một chút thì nói: “A Cần, ta thấy muội ở trong nhà cũng rảnh rỗi, chi bằng hai ngày nữa theo đại tẩu và tam tẩu cùng đi bái tế tam ca đi." Mặc dù chàng cảm thấy Lý thị không đến mức gây ra chuyện gì với Ngọc Chi, nhưng để chắc chắn, để A Cần đi cùng thì nàng ấy nhất định không dám làm gì.
Không ngờ A Cần lại lắc đầu, “E là không được, trước đó…tứ, tứ ca nói hai ngày này nếu có thời gian sẽ dẫn muội đi du hồ."
Ngọc Chi sửng sốt, bất chợt hiểu ra, “Lẽ nào muội tâm sự nặng nề là vì chuyện này?"
A Cần gật đầu, “Tứ ca có ý tốt như vậy là đã hoàn toàn xem muội thành muội muội, nhưng muội không biết nên làm thế nào."
Văn Chiêu Lăng cười nói: “Đây là chuyện tốt, muội mở lòng ra, tình cảm giữa huynh muội với nhau há có thể thua kém cảm tình nam nữ chứ?"
Đây là lần đầu tiên Văn Chiêu Lăng thẳng thắn nói ra như vậy, A Cần không khỏi có chút mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu. Nàng vốn không rõ phải làm sao nên mới đến trò chuyện thử với Ngọc Chi, hiện tại nghe Văn Chiêu Lăng nói vậy, tâm tình cũng thông suốt hơn, liền đứng dậy cáo từ.
Ngọc Chi nhìn nàng rời đi thì cũng nhẹ lòng hơn, may mà Quý Lễ nhanh chóng đi một bước này, bằng không với tính cách của A Cần, không biết sẽ còn trốn tránh đến khi nào.
A Cần ra khỏi cổng liền đi tới viện của Quý Lễ, vốn định gọi nha hoàn đi cùng báo với hắn một tiếng nàng đồng ý là được, nhưng bây giờ ngẫm thấy dù gì đã là huynh muội, hà tất phải chột dạ thế cơ chứ? Vì vậy nghĩ một chút liền quyết định tự mình đi.
Quý Lễ mới từ chỗ nương hắn trở về, đang bận rộn bên bàn sách, ngẩng lên đã trông thấy A Cần đi vào, đầu tiên là ngạc nhiên, kế đó nở nụ cười, “Thế nào, đồng ý cùng tứ ca đi du hồ?"
A Cần nhìn biểu cảm rất tự nhiên của chàng, lúc trước khi làm tiên sinh dạy học còn cảm thấy chàng văn nhã ngây thơ, hiện tại lăn lộn trên quan trường vài ngày đã dung hợp rất nhiều. Nàng gật đầu, “Thành ý của tứ ca, thân làm muội muội đương nhiên phải đi."
Quý Lễ hình như rất ngạc nhiên khi nàng nói vậy, nhưng ý cười trên mặt càng dịu dàng hơn, “Vậy thì tốt, để ta xem hôm nào rảnh sẽ sắp xếp xong rồi báo cho muội."
A Cần gật đầu, cũng không có gì muốn nói nữa.
Quý Lễ đứng dậy đi đến trước mặt nàng, kéo nàng ngồi xuống bàn, rót một chung trà cho nàng, “Phải rồi, hôm nay muội đến vừa hay, đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi muội."
A Cần ngạc nhiên nhìn chàng, “Chuyện gì?"
Quý Lễ ngồi xuống đối diện với nàng, khẽ mỉm cười, “Người lần trước đi cùng với muội là thúc thúc sao?"
A Cần cũng không biết chuyện Văn Yển Tề ở Tô Châu buôn bán, vốn những chuyện này cũng không tiện cho người khác biết, huống chi nàng còn là cô bé chưa đến tuổi cập kê. Thế nên trước giờ vẫn tưởng Văn Yển Tề chỉ vì không được tổ mẫu thích nên mới về nhà tổ ở Tô Châu, một năm cũng chỉ về một lần.
Bây giờ Quý Lễ hỏi nàng chuyện này, nàng còn phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lần trước mà Quý Lễ nói là khi nào, là chuyện sau trung thu năm ngoái. Mặc dù có chút khó hiểu với câu hỏi của Quý Lễ nhưng nàng vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy, là thúc thúc, sao vậy ạ?"
Quý Lễ cụp mắt suy ngẫm, cười lắc đầu, “Không có gì, chỉ là hôm nay thấy trong gia phả có ghi một cái tên Văn Yển Tề, nhớ tới nên hỏi thôi."
A Cần hiểu ra, cũng không thấy lạ nữa.
Quý Lễ nhìn A Cần, lại hỏi một câu: “Thế muội có biết thúc thúc ở Tô Châu làm gì không?"
A Cần nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu, “Muội không biết, cũng chưa từng nghe nói. Tô Châu là nhà tổ của tổ phụ, người trong tộc Văn gia cũng đều ở Tô Châu, dù thế nào cũng sẽ không bỏ đói thúc thúc đâu."
Quý Lễ bị câu nói đáng yêu này của nàng ấy chọc cười thành tiếng, gật đầu: “Nói rất đúng, nói rất đúng."
Nụ cười sảng khoái hiểu lòng người bất ngờ này của chàng liền khiến A Cần cảm thấy ngày xuân như kém sắc, có điều nhớ tới giữa hai người đã là quan hệ huynh muội, lại thấy mình thật sự không nên có tâm tư như thế nên nhất thời kinh hãi, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Quý Lễ thấy nàng định đi thì liền đứng dậy tiễn, lúc tới cửa bỗng dưng lại nói một câu: “Phải rồi, chờ sau khi ta quyết định ngày thì muội xem thử đại tẩu có thời gian không, cũng bảo tẩu ấy cùng đi nhé."
A Cần thoáng dừng chân, lắc đầu nói: “E là không được, muội vừa mới tới chỗ đại tẩu, nghe nói vài hôm nữa tẩu ấy chuẩn bị cùng tam tẩu đi bái tế tam ca, chắc chắn không rảnh."
Sắc mặt Quý Lễ khẽ tối đi, gật đầu, “Được, vậy tới lúc đó lại tính."
A Cần từ sự biến hóa trong sắc mặt của hắn mơ hồ cảm nhận được gì đó, có điều chỉ lóe liền biến mất nên cũng không để tâm làm gì. Lúc cất bước rời Quý Lễ Cư, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều, cảm giác lạc lõng mất mát mấy ngày qua cũng tiêu tan. Quan hệ huynh muội chung quy tốt hơn là không có quan hệ.
Sau khi A Cần rời đi thì Quý Lễ gọi tùy tùng bên cạnh của mình, hỏi không ít chuyện về Văn Yển Tề. Tiếc là tùy tùng này đến Văn gia chưa được mấy năm, chuyện biết được cũng không nhiều, chỉ biết Văn gia có một vị nhị lão gia, hình như ở Tô Châu trông giữ nhà tổ ngồi mát ăn bát vàng, không làm nên đại sự gì.
Quý Lễ cẩn thận nhớ lại tình huống hôm đó gặp được Văn Yển Tề, nhưng dù thế nào cũng không cảm thấy ông là một người rảnh rỗi ngồi không. Hắn suy đi nghĩ lại một lúc, lại hỏi người hầu: “Bình thường trong nhà ai là người gần gũi nhất với nhị lão gia?"
Người hầu ngẫm nghĩ, “Có lẽ là đại thiếu gia, từng thấy không ít lần đều là đại thiếu gia đi chung với nhị lão gia, hơn nữa lần trước lúc nhị lão gia về, đại thiếu gia còn cùng với lão gia đi đón ngài ấy. Sức khỏe đại thiếu gia không tốt, vẫn luôn ít khi ra ngoài, nhưng thấy nhị lão gia có quan hệ gần gũi hơn với đại thiếu gia."
Quý Lễ gật đầu, cho người hầu lui ra, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Hắn vốn cảm thấy Văn Chiêu Lăng không đơn giản, trông thì có vẻ ôn hòa nhưng lại không biết người đó đang nghĩ gì. Giống như chuyện mình vào Văn gia, Văn Chiêu Lăng vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm, mà nhị thiếu gia Văn gia đã coi hắn như kẻ thù. Nếu nói Văn Chiêu Lăng thật sự xem hắn như huynh đệ, Quý Lễ cũng không tin cho lắm, dù gì giao tình giữa hai người trước giờ không nhiều, nói thế nào nhỉ, Văn Chiêu Lăng là người hoàn toàn không bận tâm đến người khác.
Nhưng Văn Chiêu Lăng lại rất thân thiết với Văn Yển Tề, trong đó hẳn là có vấn đề.
Quý Lễ thiên tư thông minh, học gì cũng nhanh, ở chốn quan trường luôn nhìn sắc mặt đoán ý này hắn mưa dầm thấm đất không ít, cộng thêm hiện giờ ở Đại Lý Tự, vốn là mảnh đất của tư pháp, chú trọng nhất chính là đào rễ bới gốc, ngoài ra, hắn cũng vì muốn có thể sớm ngày đứng vững ở Văn gia. Văn gia đối với hắn mà nói còn có rất nhiều điều chưa biết, hắn nhất định phải nắm rõ mới được.
Nghĩ vậy, dứt khoát quyết định vẫn phải điều tra thử rồi tính.
Văn Chiêu Lăng lắc đầu, “Không có, Ngô di nương bỗng dưng không khỏe, cần về viện nghỉ ngơi nên chuyện bổ sung gia phả tạm thời gác lại." Chàng cười ngồi xuống cạnh nàng, “Có điều tên của nàng đã được thêm vào, bên cạnh tên ta, Đổng thị."
Ngọc Chi cố ý híp mắt lườm chàng, “Cười tươi như thế, vui đến vậy à?"
Văn Chiêu Lăng cúi đầu ôm nàng, “Đương nhiên là vui rồi, người bên cạnh tên của ta là nàng mà không phải người khác, người bên cạnh tên nàng là ta, cũng không phải ai khác, còn gì tuyệt hơn thế nữa sao?"
Ngọc Chi đánh chàng một cái, “Bây giờ chàng thật sự càng lúc càng buồn nôn đấy."
Văn Chiêu Lăng cười ôm chặt nàng, “Nghe nói nàng bảo Phúc Cầm sau này đừng thương nhớ ta nữa?"
Ngọc Chi “A" lên một tiếng, “Nàng ấy vậy mà lại nói với chàng ư? Thật sự không nghĩa khí, thiếp còn giúp nàng ta nữa chứ!"
“Hửm? Nàng giúp nàng ta chuyện gì?"
“Không có gì." Ngọc Chi cảm thấy chuyện kia của Phúc Cầm vẫn không nên nói ra thì hơn.
Văn Chiêu Lăng thấp tiếng cười, nháy mắt sáng tỏ tất cả, chả trách Phúc Cầm kể những chuyện kia với chàng, thì ra là vì trước đó Ngọc Chi từng giúp nàng ấy, cũng thực sự coi như đây là vận may của nàng, gặp được người tri ân báo đáp.
Ngọc Chi sợ Văn Chiêu Lăng lại bận tâm vấn đề của Phúc Cầm, muốn chuyển đề tài nên nói với chàng: “Hôm nay Lục nương có tới, hai mắt đỏ ửng, thiếp thấy hình như nàng ấy nhớ Thúc Toàn."
Văn Chiêu Lăng cụp mắt nhìn nàng, ngữ khí có phần căng thẳng: “Nàng ấy có nói gì không?"
Ngọc Chi không biết sao chàng lại bỗng dưng khẩn trương như thế, chỉ thành thành thật thật đáp: “Cũng không nói gì, chỉ nói muốn đi bái tế Thúc Toàn, tiện đường lại tới Minh Nguyệt am dâng hương. Một mình nàng ấy không người bầu bạn nên hi vọng thiếp đi cùng nàng ấy."
“Nàng đồng ý rồi?"
Ngọc Chi gật đầu, “Nàng ấy khóc thương tâm như thế, sao thiếp có thể không đồng ý chứ?"
Văn Chiêu Lăng nhíu mày, không lên tiếng.
Ngọc Chi khều khều chàng, “Chàng sao vậy?"
“Không có gì." Văn Chiêu Lăng lắc đầu, lại khôi phục nụ cười trên mặt, “Ngọc Chi, nàng thấy Lục nương là người thế nào?"
Ngọc Chi mím môi, một lúc lâu sau mới thốt ra bốn chữ: “Thâm sâu khó lường."
Văn Chiêu Lăng sửng sốt, “Nàng vậy mà lại nhìn ra, thế sao còn muốn qua lại với nàng ấy?"
Ngọc Chi bất đắc dĩ nhìn chàng, “Đây không phải chuyện thiếp có thể quyết định, nàng ấy đến tìm thiếp, tóm lại thiếp đâu thể vô duyên vô cớ đuổi người ta đi?"
Văn Chiêu Lăng thở dài, “Cũng đúng." Chàng nghĩ ra gì đó, lại hỏi nàng: “Các nàng khi nào thì đi?"
“Có lẽ cũng sắp rồi, nghe cách nói của nàng ấy thì hình như vẫn chưa quyết định thời gian."
Văn Chiêu Lăng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn dặn dò một câu: “Nàng phải cẩn thận chút."
Ngọc Chi thấy nét mặt chàng nghiêm trọng nên cũng không chút nghi ngờ gật đầu.
Hai người không nói gì nữa, Ngọc Chi vùi vào lòng Văn Chiêu Lăng tiếp tục đọc thoại bản, nhưng Văn Chiêu Lăng lại thất thần ngẫm nghĩ những lời Phúc Cầm nói với chàng.
Ngoài cửa có người đi vào, liếc mắt đã thấy hai người ôm nhau liền “Ui chao" hô lên một tiếng, che mắt định lùi ra ngoài. Ngọc Chi ngước lên thấy người tới là A Cần, vội gọi nàng.
A Cần có chút xấu hổ thả tay, Ngọc Chi đã ngồi thẳng dậy, giữ một khoảng cách nhất định với Văn Chiêu Lăng.
“Sao muội lại đến đây?" Ngọc Chi hơi ngạc nhiên, mấy hôm trước gặp nàng ấy vẫn còn ủ rũ chán chường, nhưng hôm nay nàng ấy lại chủ động đến tìm mình, thật sự kỳ lạ.
A Cần bước lại gần hai người, trông có vẻ gầy hơn trước một chút, nhưng tinh thần cũng không tệ. Nàng nở nụ cười với Ngọc Chi rồi quay sang nói với Văn Chiêu Lăng, “Đại ca, huynh đang ở đây, vậy chuyện bổ sung gia phả xong rồi?"
Văn Chiêu Lăng cười, “Muội còn nhớ chuyện này à? Gia phả vẫn chưa ghi xong, Ngô di nương bỗng dưng cơ thể không thoải mái nên tạm thời hoãn lại, có lẽ sau đó sẽ lại bổ sung."
A Cần mím môi không lên tiếng, ngồi xuống một chiếc ghế trước mặt hai người.
Ngọc Chi quan sát nét mặt nàng, lại nhìn Văn Chiêu Lăng, có chút khó hiểu: “Muội đến hỏi chuyện này à?"
A Cần vẫn im lặng không nói.
Văn Chiêu Lăng nhìn dáng vẻ tâm sự trùng trùng của nàng ấy, ngẫm nghĩ một chút thì nói: “A Cần, ta thấy muội ở trong nhà cũng rảnh rỗi, chi bằng hai ngày nữa theo đại tẩu và tam tẩu cùng đi bái tế tam ca đi." Mặc dù chàng cảm thấy Lý thị không đến mức gây ra chuyện gì với Ngọc Chi, nhưng để chắc chắn, để A Cần đi cùng thì nàng ấy nhất định không dám làm gì.
Không ngờ A Cần lại lắc đầu, “E là không được, trước đó…tứ, tứ ca nói hai ngày này nếu có thời gian sẽ dẫn muội đi du hồ."
Ngọc Chi sửng sốt, bất chợt hiểu ra, “Lẽ nào muội tâm sự nặng nề là vì chuyện này?"
A Cần gật đầu, “Tứ ca có ý tốt như vậy là đã hoàn toàn xem muội thành muội muội, nhưng muội không biết nên làm thế nào."
Văn Chiêu Lăng cười nói: “Đây là chuyện tốt, muội mở lòng ra, tình cảm giữa huynh muội với nhau há có thể thua kém cảm tình nam nữ chứ?"
Đây là lần đầu tiên Văn Chiêu Lăng thẳng thắn nói ra như vậy, A Cần không khỏi có chút mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu. Nàng vốn không rõ phải làm sao nên mới đến trò chuyện thử với Ngọc Chi, hiện tại nghe Văn Chiêu Lăng nói vậy, tâm tình cũng thông suốt hơn, liền đứng dậy cáo từ.
Ngọc Chi nhìn nàng rời đi thì cũng nhẹ lòng hơn, may mà Quý Lễ nhanh chóng đi một bước này, bằng không với tính cách của A Cần, không biết sẽ còn trốn tránh đến khi nào.
A Cần ra khỏi cổng liền đi tới viện của Quý Lễ, vốn định gọi nha hoàn đi cùng báo với hắn một tiếng nàng đồng ý là được, nhưng bây giờ ngẫm thấy dù gì đã là huynh muội, hà tất phải chột dạ thế cơ chứ? Vì vậy nghĩ một chút liền quyết định tự mình đi.
Quý Lễ mới từ chỗ nương hắn trở về, đang bận rộn bên bàn sách, ngẩng lên đã trông thấy A Cần đi vào, đầu tiên là ngạc nhiên, kế đó nở nụ cười, “Thế nào, đồng ý cùng tứ ca đi du hồ?"
A Cần nhìn biểu cảm rất tự nhiên của chàng, lúc trước khi làm tiên sinh dạy học còn cảm thấy chàng văn nhã ngây thơ, hiện tại lăn lộn trên quan trường vài ngày đã dung hợp rất nhiều. Nàng gật đầu, “Thành ý của tứ ca, thân làm muội muội đương nhiên phải đi."
Quý Lễ hình như rất ngạc nhiên khi nàng nói vậy, nhưng ý cười trên mặt càng dịu dàng hơn, “Vậy thì tốt, để ta xem hôm nào rảnh sẽ sắp xếp xong rồi báo cho muội."
A Cần gật đầu, cũng không có gì muốn nói nữa.
Quý Lễ đứng dậy đi đến trước mặt nàng, kéo nàng ngồi xuống bàn, rót một chung trà cho nàng, “Phải rồi, hôm nay muội đến vừa hay, đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi muội."
A Cần ngạc nhiên nhìn chàng, “Chuyện gì?"
Quý Lễ ngồi xuống đối diện với nàng, khẽ mỉm cười, “Người lần trước đi cùng với muội là thúc thúc sao?"
A Cần cũng không biết chuyện Văn Yển Tề ở Tô Châu buôn bán, vốn những chuyện này cũng không tiện cho người khác biết, huống chi nàng còn là cô bé chưa đến tuổi cập kê. Thế nên trước giờ vẫn tưởng Văn Yển Tề chỉ vì không được tổ mẫu thích nên mới về nhà tổ ở Tô Châu, một năm cũng chỉ về một lần.
Bây giờ Quý Lễ hỏi nàng chuyện này, nàng còn phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lần trước mà Quý Lễ nói là khi nào, là chuyện sau trung thu năm ngoái. Mặc dù có chút khó hiểu với câu hỏi của Quý Lễ nhưng nàng vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy, là thúc thúc, sao vậy ạ?"
Quý Lễ cụp mắt suy ngẫm, cười lắc đầu, “Không có gì, chỉ là hôm nay thấy trong gia phả có ghi một cái tên Văn Yển Tề, nhớ tới nên hỏi thôi."
A Cần hiểu ra, cũng không thấy lạ nữa.
Quý Lễ nhìn A Cần, lại hỏi một câu: “Thế muội có biết thúc thúc ở Tô Châu làm gì không?"
A Cần nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu, “Muội không biết, cũng chưa từng nghe nói. Tô Châu là nhà tổ của tổ phụ, người trong tộc Văn gia cũng đều ở Tô Châu, dù thế nào cũng sẽ không bỏ đói thúc thúc đâu."
Quý Lễ bị câu nói đáng yêu này của nàng ấy chọc cười thành tiếng, gật đầu: “Nói rất đúng, nói rất đúng."
Nụ cười sảng khoái hiểu lòng người bất ngờ này của chàng liền khiến A Cần cảm thấy ngày xuân như kém sắc, có điều nhớ tới giữa hai người đã là quan hệ huynh muội, lại thấy mình thật sự không nên có tâm tư như thế nên nhất thời kinh hãi, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Quý Lễ thấy nàng định đi thì liền đứng dậy tiễn, lúc tới cửa bỗng dưng lại nói một câu: “Phải rồi, chờ sau khi ta quyết định ngày thì muội xem thử đại tẩu có thời gian không, cũng bảo tẩu ấy cùng đi nhé."
A Cần thoáng dừng chân, lắc đầu nói: “E là không được, muội vừa mới tới chỗ đại tẩu, nghe nói vài hôm nữa tẩu ấy chuẩn bị cùng tam tẩu đi bái tế tam ca, chắc chắn không rảnh."
Sắc mặt Quý Lễ khẽ tối đi, gật đầu, “Được, vậy tới lúc đó lại tính."
A Cần từ sự biến hóa trong sắc mặt của hắn mơ hồ cảm nhận được gì đó, có điều chỉ lóe liền biến mất nên cũng không để tâm làm gì. Lúc cất bước rời Quý Lễ Cư, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều, cảm giác lạc lõng mất mát mấy ngày qua cũng tiêu tan. Quan hệ huynh muội chung quy tốt hơn là không có quan hệ.
Sau khi A Cần rời đi thì Quý Lễ gọi tùy tùng bên cạnh của mình, hỏi không ít chuyện về Văn Yển Tề. Tiếc là tùy tùng này đến Văn gia chưa được mấy năm, chuyện biết được cũng không nhiều, chỉ biết Văn gia có một vị nhị lão gia, hình như ở Tô Châu trông giữ nhà tổ ngồi mát ăn bát vàng, không làm nên đại sự gì.
Quý Lễ cẩn thận nhớ lại tình huống hôm đó gặp được Văn Yển Tề, nhưng dù thế nào cũng không cảm thấy ông là một người rảnh rỗi ngồi không. Hắn suy đi nghĩ lại một lúc, lại hỏi người hầu: “Bình thường trong nhà ai là người gần gũi nhất với nhị lão gia?"
Người hầu ngẫm nghĩ, “Có lẽ là đại thiếu gia, từng thấy không ít lần đều là đại thiếu gia đi chung với nhị lão gia, hơn nữa lần trước lúc nhị lão gia về, đại thiếu gia còn cùng với lão gia đi đón ngài ấy. Sức khỏe đại thiếu gia không tốt, vẫn luôn ít khi ra ngoài, nhưng thấy nhị lão gia có quan hệ gần gũi hơn với đại thiếu gia."
Quý Lễ gật đầu, cho người hầu lui ra, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Hắn vốn cảm thấy Văn Chiêu Lăng không đơn giản, trông thì có vẻ ôn hòa nhưng lại không biết người đó đang nghĩ gì. Giống như chuyện mình vào Văn gia, Văn Chiêu Lăng vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm, mà nhị thiếu gia Văn gia đã coi hắn như kẻ thù. Nếu nói Văn Chiêu Lăng thật sự xem hắn như huynh đệ, Quý Lễ cũng không tin cho lắm, dù gì giao tình giữa hai người trước giờ không nhiều, nói thế nào nhỉ, Văn Chiêu Lăng là người hoàn toàn không bận tâm đến người khác.
Nhưng Văn Chiêu Lăng lại rất thân thiết với Văn Yển Tề, trong đó hẳn là có vấn đề.
Quý Lễ thiên tư thông minh, học gì cũng nhanh, ở chốn quan trường luôn nhìn sắc mặt đoán ý này hắn mưa dầm thấm đất không ít, cộng thêm hiện giờ ở Đại Lý Tự, vốn là mảnh đất của tư pháp, chú trọng nhất chính là đào rễ bới gốc, ngoài ra, hắn cũng vì muốn có thể sớm ngày đứng vững ở Văn gia. Văn gia đối với hắn mà nói còn có rất nhiều điều chưa biết, hắn nhất định phải nắm rõ mới được.
Nghĩ vậy, dứt khoát quyết định vẫn phải điều tra thử rồi tính.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc