Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái
Chương 55
Edit: Điềm Điềm
**********************
Cảnh Trực lần này thật sự bị tổn thương, nhìn bộ dáng bình tĩnh lại khoe khoang của Tần Tinh Lan, hiện tại anh chỉ muốn hỏi một chút vì sao???
Dựa vào cái gì vận khí của Tần Tinh Lan lại tốt như vậy, cư nhiên có một tiểu thư tính nguyện ý vì hắn làm đến trình độ này?
Kiếp trước hắn đã cứu cả dải ngân hà sao?
Ah, hay là kiếp này đã cứu rồi, vì vậy Thần Thú đã ban cho hắn một tiểu thư tính đáng ghen tị như vậy!
" Bộ dáng này của anh thật sự làm cho người ta…"
Tần Tinh Lan nhìn anh, ý bảo anh nói ra, Cảnh Trực đứng dậy: " Tôi không nói! "
Nhìn theo Cảnh Trực rời đi, trong mắt Tần Tinh Lan nổi lên chút tiếc nuối.
Phó quan nhìn Cảnh Trực trở về, vội vàng nghênh đón pha cho anh một tách trà: " Thượng tướng thế nào, đã hỏi chưa? "
" Ừm." Cảnh Trực ngồi xuống, hai chân đặt lên bàn, " Ngày hôm qua là Tứ điện hạ khởi xướng hẹn hò, mục đích chính là vì cho Nguyên soái đại nhân của chúng ta một phần kinh hỉ ^_^."
Phó quan trợn tròn mắt, tràn đầy không thể tin được nhìn Cảnh Trực, bởi vì hưng phấn mà đỏ tai: " Thật sao?"
" Hừ╯^╰" Cảnh Trực bưng ly nước uống một ngụm, thức ăn cho chó anh đều ăn no rồi có được không!
Phó quan phấn khích bay trở lại vị trí của mình, không ngờ là thật, không ngờ là thật, ah!!
Nguyên soái cùng Tứ điện hạ cư nhiên là thật!!!
……
Kể từ khi thỏa thuận với đối phương, An Liệt Ninh vẫn không yên tâm.
Một mặt cảm thấy mình đã lựa chọn chìm thuyền, vô luận kết quả như thế nào cũng nên tiếp nhận, một mặt lại cảm thấy mình rất ngu xuẩn, đối phương cái gì cũng không tiết lộ cho cậu, cậu ngây ngốc liền tự mình đưa lên, quay đầu đi đối phương không vì cậu làm việc, cậu cũng không biết đi tìm ai.
Điều này làm cho cậu rất lo lắng, đến nỗi cậu không có tâm tư ăn uống trong những ngày này.
" An Liệt Ninh, có người đến thăm ngươi, giới hạn thời gian 30 phút, nắm chặt thời gian."
An Liệt Ninh sửng sốt một chút, không biết lúc này ai sẽ đến thăm cậu, bạn bè của cậu vốn không nhiều lắm, lại không có thật lòng với nhau.
Trước khi xảy ra chuyện, bởi vì thân phận của cậu mới tiếp cận cậu, khen ngợi cậu, khi cậu gặp chuyện không may, những người này so với bất luận kẻ nào biến mất còn nhanh hơn.
Lại nhớ tới Nhị điện hạ, nhưng rất nhanh đã bị cậu phủ định, bởi vì Dung Khải tìm cậu tuyệt đối sẽ không phiền toái như vậy.
Ngay khi An Liệt Ninh rối rắm khách đến là ai, cánh cửa đóng chặt từ bên ngoài đẩy ra, sau đó một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.
Hốc mắt An Liệt Ninh lập tức đỏ lên, môi khẽ run lên: " Hùng phụ! "
An Hùng nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt lập tức ôn nhu: " An Liệt Ninh, con vẫn tốt chứ?"
" Con hiện tại phi thường tốt, chưa từng tốt như vậy." An Liệt Ninh không đè nén chính mình, nhào về phía An Hùng, " Hùng phụ, ngài thật sự không sao chứ? "
" An Liệt Ninh, là con làm đúng không?"
An Liệt Ninh không giấu diếm, gật gật đầu: " Xem ra đối phương cũng không có lừa gạt con, ngài thật sự tốt rồi."
Nói như vậy, An Liệt Ninh không nhịn được cười rộ lên.
An Hùng đưa tay sờ sờ đầu cậu: " Vất vả cho con. "
" Con không vất vả, chỉ cần hùng phụ có thể tốt là được."
" Vì thế hy sinh An gia cũng được phải không?" An Hùng nhìn cậu, trong nháy mắt làm cho An Liệt Ninh khẩn trương lên, " Hùng phụ con…"
" An Liệt Ninh, đừng khẩn trương, ta không phải đang trách cứ con, ta là muốn xác nhận một chút, con đã chuẩn bị tốt mất đi chỗ dựa An gia này chưa?"
" Ảnh hưởng đến hùng phụ sao?"
" Có lẽ thế, nhưng ta có thể chịu được."
" Vậy con cũng có thể."
An Hùng đột nhiên cười rộ lên: " Con lớn rồi, An Liệt Ninh. "
Một khắc những lời này kết thúc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo chợt nghe thấy: " Ha, trùng hợp như vậy, thì ra An gia chủ cũng ở đây. "
Dung Khải nhìn An Hùng đứng trong phòng, con ngươi đen lộ ra lãnh ý.
Đối với sự xuất hiện của Dung Khải ở đây, ngoại trừ An Liệt Ninh khẩn trương kéo góc áo An Hùng ra, An Hùng dường như cũng không ngoài ý muốn.
" Nhị điện hạ an khang."
" A, An gia chủ cũng an khang, gần đây còn nghe nói ngài bị bệnh, hiện tại xem ra lời đồn có chút không đúng."
" Thì ra Nhị điện hạ cũng sẽ tin tưởng lời đồn, ngài tới đây tìm An Liệt Ninh có chuyện gì sao?"
" Đương nhiên có việc." Dung Khải nói xong ánh mắt dừng trên người An Liệt Ninh, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, " Xem ra trong khoảng thời gian này, An Liệt Ninh thiếu gia tìm được đối tác mới, không biết ta có vinh hạnh biết thân phận đối phương hay không. "
Hắn nói trực tiếp, chính là không muốn cho An Liệt Ninh đường lui, lúc này hắn bị người ta sắp đặt, tức giận bùng lên, nếu không phải mấy năm tu luyện khiến hắn còn bảo trì bình tĩnh, đã sớm đem An Liệt Ninh nhốt vào phòng thẩm vấn điều tra thật kỹ.
Đối với thân phận Omega của cậu ta, hắn căn bản sẽ không để vào mắt, hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể làm cho cậu ta mở miệng.
Hắn và Dung Thăng cũng không giống nhau.
" Ta không biết đối phương là ai, nhưng ta có thể đem diện mạo của đối phương nói cho Nhị điện hạ, chỉ hy vọng Nhị điện hạ không làm khó chúng ta."
Nghe An Liệt Ninh giao dịch với Dung Khải, An Hùng nhìn cậu một cái, trong lòng lại cảm thán, An Liệt Ninh khác rồi.
Không nghĩ tới An Liệt Ninh lại như thế, Dung Khải híp mắt: " Ngươi trở nên thông minh rồi! "
An Liệt Ninh nhún vai: " Đối phương lại không bảo ta đừng nói cho người khác biết, huống chi thỏa thuận ta đã đạt được."
" Ngươi thật đúng là để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta sẽ phái người tới đây."
Dung Khải bỏ lại những lời này, cũng không nhiều lời, trực tiếp mở cửa rời đi.
Dung Khải vừa đi, An Hùng nhẹ giọng hỏi: " Không có vấn đề sao? "
" Còn có thể có vấn đề gì, thảm nhất cũng chính là như vầy thôi." cậu đã suy nghĩ rõ ràng về tất cả mọi thứ.
Dung Khải rất nhanh đã phái người tới, An Liệt Ninh đem ngoại hình của đối phương nói cho người đó, rất nhanh hình tượng của đối phương liền xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng trải qua hệ thống sàng lọc, kết quả thu được toàn bộ là không tra được người này.
Dung Khải biết tin tức, phát ra một trận lửa giận, bất quá lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao đối phương nếu không có bất kỳ chuẩn bị nào, mới có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là người đàn ông này là ai?
Tại sao lấy được chứng cứ lại chậm chạp không công bố ra?
Dung Khải híp mắt, đối tượng khiến hắn hoài nghi nhất chính là Tần Tinh Lan.
Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì Tần Tinh Lan nếu phế bỏ Dung Thăng, không phải gián tiếp cho hắn một sự giúp đỡ lớn sao?
Hắn không cảm thấy Tần Tinh Lan sẽ tốt bụng như vậy.
Không phải hắn còn có thể là ai?
Sau khi loại trừ Tần Tinh Lan, nội tâm Dung Khải xuất hiện một loại khủng hoảng, loại khủng hoảng này xuất phát vì không biết.
Người ẩn nấp trong bóng tối này, Dung Khải có chút e ngại, mục đích của đối phương là gì, vì sao sau khi lấy được chứng cớ cái gì cũng không làm?
Về điểm này, An Hùng và An Liệt Ninh lúc này cũng đang suy nghĩ.
Sau khi đối phương lấy được chứng cớ, vì sao không có trước tiên phơi bày ra ngoài?
Chính xác thì hắn muốn làm gì?
……
Cơm tối, Dung Hề ở trong phòng ấm chuẩn bị thịt nướng, rửa thịt xiên xong phết nước sốt, nhẹ nhàng một cái hương vị liền phi thường hấp dẫn người khác.
Tần Tinh Lan đẩy cửa ra, liền nhìn thấy 0520 đứng ở cửa chờ hắn, ngẩng đầu dùng màn hình hiển thị đối diện với hắn: " Sư tử lớn, chủ nhân đang ở phòng ấm chờ anh nha!! "
" Tối nay ăn gì?" Trong mắt Tần Tinh Lan nổi lên ý cười, trên thực tế hắn đã ngửi thấy mùi thì là trong không khí.
" Tôi không nói cho anh biết, anh tự mình đi xem đi nha!" 0520 nói xong, bước chân ngắn, cũng không đợi hắn, tự mình chạy trước.
Dung Hề nhìn Tần Tinh Lan tiến vào, cười nói: " Đã trở lại? "
" Ừm." Tần Tinh Lan đáp một tiếng, cởi áo khoác đi rửa tay, sau khi trở về ngồi xuống đối diện Dung Hề, tự nhiên đưa tay tiếp nhận dụng cụ trong tay cậu, " Để anh làm. "
Dung Hề cũng không tranh giành với hắn, dù sao ở khoảng thịt nướng, Dung Hề cũng chưa từng ăn qua ai có tay nghề tốt hơn Tần Tinh Lan.
" Anh nướng đi, em đi cắt chút hoa quả, à, bia anh muốn uống lạnh hay là bình thường?"
Tần Tinh Lan nâng con ngươi màu xanh biếc lên nhìn cậu: " Uống bia sao? "
" Không uống sao?" Dung Hề chớp chớp mắt, " Thịt xiên nướng phối hợp với bia, tuyệt vời. "
Tần Tinh Lan bị những lời này của cậu chọc cười: " Không thể tham uống nha! "
Nghe thấy những lời này, Dung Hề hai má nóng lên: " Biết rồi, cam đoan không uống nhiều, được chưa! "
Tần Tinh Lan lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Dung Hề cảm thấy mình có phải trong lòng Tần Tinh Lan đã trở thành hình tượng sâu rượu hay không?
Cậu thật sự chỉ vì bầu không khí này mới uống, à, ngày hôm qua lúc cậu hẹn hò hình như cũng uống, đưa tay đỡ trán, xong rồi hình tượng bị hủy rồi.
Cùng cậu đi ra, 0520 thấy thế nhịn không được dùng thanh âm loli đáng yêu nói: " Chủ nhân trán cậu làm sao vậy, vì sao phải đỡ? "
" Bởi vì hình như tôi đã làm một việc không quá tốt."
" Chuyện gì không tốt, 0520 có thể giúp chủ nhân xử lý."
“…… Quên đi tôi có thể tự giải quyết. "
" Chủ nhân không cần khách khí với 0520^ – ^."
Dung Hề: Đây thật không phải là khách khí!!!
Tần Tinh Lan đặt thịt xiên nướng sang một bên, chợt nghe thấy thiết bị quang não trên cổ tay truyền đến gợi ý: Nhị điện hạ Dung Khải thỉnh cầu video, xin hỏi có chấp nhận hay không?
" Tiếp nhận."
Theo thanh âm của hắn hạ xuống, thân ảnh Dung Khải xuất hiện bên cạnh hắn, phảng phất như người thật.
Động tác trên tay Tần Tinh Lan không ngừng, chỉ dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng hỏi: " Nhị điện hạ có việc gì không? "
Video vừa kết nối, điều vừa nhìn thấy khiến Dung Khải lộ ra vẻ khiếp sợ, cho dù là hắn sớm đã biết chuyện Tần Tinh Lan biết nấu cơm, nhưng mỗi lần nhìn thấy, lực xung kích này vẫn rất kích thích, huống chi lúc này đây, Tần Tinh Lan không phải ở trong phòng bếp nấu cơm, không biết đang nướng thịt xiên ở đâu?
Đường đường là Nguyên soái Đế quốc, cư nhiên đang nướng thịt xiên?
Hết lần này tới lần khác thần sắc Tần Tinh Lan quá tốt, cho dù việc này hoàn toàn không tương xứng với thân phận của hắn, cũng vẫn không phá hư khí chất của hắn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy ngay cả chuyện nướng thịt xiên này, hắn làm cũng giống như tranh vẽ, tràn ngập mỹ cảm.
Thật là ghen tị.
" Nguyên soái các hạ đang ăn cơm sao?"
" Còn chưa bắt đầu." Nói ra bốn chữ này, Tần Tinh Lan nhìn hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng, nói cho hắn biết thừa dịp hiện tại có rắm thì thả.
Dung Khải phi thường không muốn hiểu ý tứ những lời này của hắn: “… Nguyên soái các hạ có biết thân thể An Hùng đã khôi phục không? "
" Vừa nghe nói." Thanh âm Tần Tinh Lan nghe có vẻ không có gì phập phồng, khiến Dung Khải trong nháy mắt có chút không chắc chắn, hắn ta nghe hắn nói, hay là trước đó đã nghe nói.
" Ngài nghĩ gì về điều này?"
" Không có ý kiến, Nhị điện hạ chỉ cần làm việc của mình là được rồi."
Động tác trên tay Tần Tinh Lan không ngừng, nói chuyện rất qua loa.
Chỉ là với một câu nói này, không khó để Dung Khải nghe ra ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn. Tần Tinh Lan hoài nghi chuyện này là do hắn làm, đối với chuyện này hắn cũng không bất ngờ, dù sao Dung Thăng ngã xuống người trực tiếp hưởng lợi chính là hắn.
" Không nghĩ tới Nguyên soái ngài cũng sẽ nghe lời đồn, chuyện này không phải ta làm, lần này cùng ngài nói chuyện, cho rằng ngài ít nhiều sẽ biết một chút."
" Xin lỗi, không giúp được Nhị điện hạ."
" Nguyên soái không cảm thấy người này rất đáng sợ sao, ta căn cứ vào manh mối mà An Liệt Ninh cung cấp, tiến hành điều tra người giao dịch lần này với cậu ta, kết quả điều tra lại không có người này, ngài cảm thấy trong tình huống nào, sẽ xuất hiện kết quả như vậy?"
" Người chết, hoặc là không phải là công dân Đế quốc."
" Hai loại này ta cảm thấy đều không phải, sau lưng hắn nhất định có một người cầm lái phi thường khổng lồ, loại địa phương như Viện kiểm duyệt không phải người nào cũng có thể đi vào, Nguyên soái thấy sao?"
" Nhị điện hạ nói rất đúng!"
" Nguyên soái không lo lắng sao, đối phương đang trong tối, chúng ta đang ngoài sáng?"
" Nhị điện hạ nếu lo lắng, có thể điều tra kỹ lưỡng Viện kiểm duyệt, nếu có nhu cầu quân đội có thể ra mặt trợ giúp."
“…… Vẫn là quên đi, quá mức khoa trương sẽ đả thảo kinh xà." ( đánh cỏ động rắn)
" Tất cả đều dựa vào ý nguyện của Nhị điện hạ."
" Ngoại trừ chuyện này, Nguyên soái cảm thấy hiện tại đã đến lúc tìm ra chủ tiệm Đào Hoa Viên chưa, hiện giờ xem ra, thời kỳ xao động của An Hùng có thể chữa khỏi, cùng vị này không thoát khỏi liên quan, rất có thể hắn chính là chủ mưu phía sau màn."
" A, chỉ dựa vào điểm này tựa hồ chứng cớ không đủ, tìm ra xong, Điện hạ tính toán nghiêm hình bức cung sao?"
" Vậy cái gì cũng không làm sao?"
" Ta không biết, toàn bộ đều dựa vào ý nguyện của Nhị điện hạ."
Hiển nhiên Tần Tinh Lan sẽ không giúp hắn đưa ra chủ ý, đang nói nghe thấy động tĩnh bên Tần Tinh Lan, là giọng Dung Hề: " Đang nói chuyện phiếm với Nhị ca sao? "
" Ừm, những thứ này nướng xong rồi, em ăn đi."
Nghe Tần Tinh Lan dùng giọng điệu ôn nhu hoàn toàn khác với hắn, Dung Khải chịu không nổi trợn trắng mắt: " Sẽ không quấy rầy Nguyên soái cùng Tứ đệ dùng cơm nữa, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp. "
" Được."
Sau khi hình ảnh ba chiều của Dung Khải biến mất, Dung Hề đưa bia cho Tần Tinh Lan, còn mình thì rót một ly nước cam vàng đã pha xong.
Ánh mắt Tần Tinh Lan dừng lại trên ly của cậu, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu: " Không uống rượu sao?"
Dung Hề lắc đầu vẻ mặt tự nhiên nói: " Dù sao uống rượu cũng không tốt. "
" Sao lại không tốt?" Tần Tinh Lan nghe giọng điệu hơi ủy khuất của cậu có chút muốn cười.
" Nếu cứ uống rượu, sẽ bị coi là sâu rượu phải không?"
" Em uống không nhiều, nhưng tửu lượng cũng không tốt, uống xong một chai, phỏng chừng một hồi lại là anh ôm em trở về phòng."
Nghe Tần Tinh Lan nói như vậy, Dung Hề đỏ mặt, nhỏ giọng biện giải cho mình: " Cũng không kém như vậy chứ? "
" Phải không?" Tần Tinh Lan khẽ thở dài: " Quả nhiên uống rượu xong thì cái gì cũng không nhớ rõ. "
Dung Hề: “…"
Bởi vì những lời này của hắn, cậu muốn giải thích lại hết lần này tới lần khác tìm không được lý do, bộ dáng đỏ mặt tức giận của tiểu thư tính thật đáng yêu.
Tần Tinh Lan rót cho cậu một ly rượu: " Nếu thích, có thể uống ít hơn một chút, sẽ không cảm thấy em là người nghiện rượu, nhưng chỉ có thể uống ở nơi anh nhìn thấy. "
Nghe Alpha dùng giọng điệu ôn nhu nói những lời này, Dung Hề nhu thuận gật gật đầu: " Biết rồi, sẽ không uống ở nơi khác. "
" Ừm, ngoan."
Một chữ ngoan này làm cho mặt Dung Hề càng đỏ lên.
Ăn cơm tối xong, Dung Hề cầm khăn tắm dùng để ngâm ôn tuyền đi ra, cười nói với Tần Tinh Lan: " Em muốn đi ngâm một hồi, anh có muốn đi cùng nhau không? "
Mặc dù miệng nói như vậy, khăn tắm đã được chuẩn bị cho hắn.
Tần Tinh Lan đưa tay nhận lấy: “Cùng ngâm đi. "
Dung Hề cong hai mắt, hiển nhiên cậu chính là ý tứ này.
Không có gì thoải mái hơn là mùa đông lạnh được ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp.
Cởi quần áo ra và ngâm mình trong nước, nhiệt độ trong nước đủ để chống lại cái lạnh của mùa đông.
Tần Tinh Lan ngồi xuống bên cạnh cậu, Dung Hề chủ động dựa vào hắn: " Thật thoải mái. "
" Ừm." Tần Tinh Lan đáp một tiếng, nghiêng mắt nhìn về phía Dung Hề, sườn mặt của tiểu thư tính vừa nhu hòa vừa xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.
Dung Hề dựa vào hắn nhẹ nhàng ngáp một cái, có thể là vừa mới uống một ít rượu, lại ngâm ôn tuyền thoải mái, tinh thần thả lỏng, liền muốn ngủ.
" Buồn ngủ chưa?" Tần Tinh Lan nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, ôn nhu hỏi.
" Có một chút, chúng ta trở về phòng đi."
" Anh ôm em?"
Dung Hề lắc đầu: " Em có thể tự mình đi, anh không cần… A…" trong nháy mắt đứng lên chân trượt một cái, sau đó âm thanh đau đớn mang theo vài phần ủy khuất hô một tiếng, " Đau! "
Tần Tinh Lan nhíu mày, một giây sau trực tiếp ôm cậu lên, đặt lên bờ: " Bị thương ở đâu? "
Dung Hề vươn chân phải ra mặt nước, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, mang theo mỹ cảm yếu ớt, chỉ là trên mắt cá chân xuất hiện một chút đỏ, thoạt nhìn có chút chướng mắt.
" Rất đau sao?"
" Cũng ổn trở về dùng máy trị liệu trị liệu một chút là được rồi." Lúc cậu nói, Tần Tinh Lan đã ôm cậu lên, Dung Hề đưa tay vòng qua cổ hắn, cằm đặt ở cổ hắn, " Tinh Lan xin lỗi, vừa rồi nếu em không cậy mạnh sẽ không như vậy, làm anh lo lắng sao? "
" Lo lắng là có, nhưng không cần em xin lỗi."
Trở lại phòng, đặt Dung Hề lên giường, Tần Tinh Lan xoay người đẩy máy trị liệu tới, sau đó phi thường tự nhiên quỳ xuống đất, nâng mắt cá chân gầy gò của tiểu thư tính đặt lên đầu gối, dùng máy trị liệu giúp cậu xử lý chỗ đau đớn.
Ánh mắt Dung Hề dừng lại trên đỉnh đầu hắn, nhịn không được nở nụ cười kêu một tiếng: " Tần Tinh Lan."
Tần Tinh Lan quỳ một gối xuống đất ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen của tiểu thư tính, chờ cậu tiếp tục, kết quả tiểu thư tính đột nhiên tới gần, hôn xuống môi hắn: " Cảm ơn kỵ sĩ của em. "
Vết thương của Dung Hề không tính là nặng, dùng máy trị liệu chữa trị một chút là được rồi, chân giẫm lên đầu gối Tần Tinh Lan, nhìn vào hắn mắt mang theo ánh sao.
Tần Tinh Lan ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: " Thề chết trung thành với Điện hạ của anh. "
……
Từ lần trước ở phòng tắm công cộng nghe thấy An gia phơi bày chuyện của hắn, Dung Thăng gần đây vẫn dụng tâm lưu ý tin tức về phương diện này.
Thế nhưng con đường thu thập được tin tức của hắn quá ít, người to lớn nhìn Dung Thăng ngẩn người trong lúc ăn cơm: " Gần đây cuộc sống của ngươi có gì khó khăn không? "
Dung Thăng giương mí mắt lên: " Vì sao lại hỏi như vậy?"
" Ngươi ngay cả ăn cơm cũng xuất thần, chuyện gì so với ăn cơm còn lớn hơn?" Người to lớn dường như không hiểu.
Dung Thăng: “…" Hắn so đo với thùng cơm làm gì?
" Nói một chút đi, ngươi có chuyện gì thì nói ra, quan hệ mọi người đều tốt như vậy, còn có cái gì ngượng ngùng đây, huống chi cho dù chúng ta không giải quyết được, ngươi còn có thể tìm Thích ca nha!" Người to lớn vẻ mặt tò mò.
" Thích ca?" Dung Thăng gần đây luôn theo bản năng nghĩ đến cậu ta, lúc này lời nói của người to lớn vừa vặn thuận theo tâm tư của hắn, " Gần đây cũng không có nhìn thấy hắn, hắn đi đâu? "
" Ai biết được, Thích ca vốn xuất quỷ nhập thần, hắn ở trên thuyền rất nhiều năm, tư lịch đều già hơn chúng ta, không giống với những người chúng ta, hắn bình thường đều làm việc ở trên đó!" Người to lớn nói chỉ chỉ đầu ngón tay, vẻ mặt khâm phục.
" Loại chuyện này còn phân biệt tư lịch sao?" Dung Thăng nghe từ mới này có chút ngoài ý muốn, " Hắn là người của quân đội? "
" Đương nhiên, càng già càng giảo hoạt, chính là đạo lý này." Người to lớn nói đến đây, quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, " Thích ca tuy rằng không phải là người của quân đội, nhưng nghe nói hình như phía trên có người, cho nên bình thường chúng ta muốn cái gì cũng tìm hắn, hắn có thể làm cho chúng ta, hơn nữa mỗi lần còn có thể thành công, chỉ cần làm thêm giờ."
" Không cần tiền sao?"
" Tiền?" người to lớn như nghe nói chuyện buồn cười bỗng nhiên cười rộ lên, " Ngươi có tiền sao, tự nhiên là dùng thứ chúng ta có đi trao đổi, làm thêm một ít công việc, có thể đổi được thứ mình muốn cũng không có gì không tốt. "
" Hắn làm ăn cái gì?"
" Ngươi muốn làm gì?" Người to lớn nói nhiều lời như vậy, thấy Dung Thăng rốt cục có phản ứng, nhất thời hứng thú.
" Ta muốn tìm hắn ta mua chút tin tức, không biết phải trả như thế nào."
" Tin tức?" Người to lớn có chút kinh ngạc, " Tin tức gì? "
Dung Thăng nhìn hắn, không có ý muốn trả lời, người to lớn cười cười: " Xem ra là bí mật của ngươi. "
" Thích ca khi nào có thể đến?"
" Cái này không biết." người to lớn lắc đầu, " Thích ca xuất quỷ nhập thần thật không dễ nói ah, nếu không ta giúp ngươi hỏi thăm một chút? "
" Không cần phiền toái, cám ơn."
" Này, phiền toái cái gì, dễ như trở bàn tay mà thôi."
" Vẫn là không cần."
" Vậy được rồi." Người to lớn nhún vai.
Dung Thăng vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, kết quả ngày hôm sau khi hắn xuất hiện ở nhà ăn, từ một người hỏi hắn tìm Thích ca có chuyện gì, đến rất nhiều người hỏi hắn tìm Thích ca có chuyện gì, hắn mới biết được.
Người đàn ông to lớn không đặt lời nói của hắn ở trong lòng.
Đồ Lẫm khi nghe nói chuyện này, nói với phó quan báo cáo công việc với hắn: " Thoạt nhìn không chỉ một mình ta nhớ hắn. "
Phó quan: “…"
" Vừa rồi ngươi nói cái gì?" Đồ Lẫm phảng phất lúc này mới nhớ tới phó quan vừa rồi còn nói chuyện khác.
“…… Ryan Công tước hỏi ngài, chuyện của hương liệu sư ngài có làm cho hắn hay không, hắn rất gấp gáp, nếu ngài quên, hắn không ngại tự mình tới nhắc nhở ngài."
" Không phải đã cho ngươi nói hắn biết, hương liệu sư cao cấp Đế quốc ở Thiên Mã Tinh nghỉ phép sao?"
“…… Ta tưởng ngài đang đùa thôi. " phó quan có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, " Lần sau ta sẽ nói. "
" Không cần chờ lần sau, hiện tại cùng hắn nói đi, nếu hắn không biết đường ta có thể giúp hắn dẫn đường."
Phó quan: " Ta hy vọng ngài chỉ nói chuyện."
" Làm sao có thể nói một chút mà thôi, vì Đế quốc tìm được hương liệu sư cao cấp bị mất tích, cũng là trách nhiệm của chúng ta."
Phó quan: “…"
Thích Trung tướng vì sao còn không trở về, nhanh chóng quản lý tên bệnh thần kinh này!
Thích Vụ đem quần áo giặt sạch phơi trên ban công, lúc xoay người nhìn Lâm Tiểu Tiền chạy vào: " Gấp như vậy, có việc gì? "
Lâm Tiểu Tiền cười với cậu một cái: " Lão Bạch nướng thịt xiên xong rồi, chúng ta xuống ăn."
" Lão Bạch làm?" Thích Vụ nói lời này lúc chân cũng không nhúc nhích một chút.
Hiển nhiên Lâm Tiểu Tiền nếu đáp là đúng, cậu sẽ cự tuyệt lời mời lần này, dù sao trình độ của lão Bạch hiện giờ cậu đã phi thường rõ ràng.
Lâm Tiểu Tiền thấy cậu như vậy, còn có cái gì không hiểu, cười nói: " Yên tâm lần này có tôi hỗ trợ, nhanh lên đi, cậu nhìn không được tay nghề của lão Bạch còn không tin tôi sao? "
" Tôi thật đúng là có chút không tin!" Thích Vụ tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đi tới, cùng hắn đi xuống dưới lầu.
Trên mặt lão Bạch dính tro, thấy bọn họ đến hai mắt tỏa sáng: " A Thích mau đến nếm thử thịt xiên của tôi!"
Thích Vụ: “…"
Lâm Tiểu Tiền nhìn Thích Vụ vẻ mặt cự tuyệt, nhịn không được cười rộ lên: " Lão Bạch chính ông còn không biết tay nghề của mình sao, đừng hại người nha! "
" Ai, còn không cho phép tôi có ước mơ sao." Nói xong lão Bạch tự mình ăn một miếng thịt xiên nướng của mình, gật đầu, " Ngon quá. Mềm mại và ngon ngọt. "
Chỉ nhìn bộ dáng này của lão Bạch đã rất dọa người, Thích Vụ đã nếm qua rất nhiều lần thiệt thòi, trong lòng đều là cự tuyệt.
Lâm Tiểu Tiền đem thịt xiên nướng của mình đưa cho cậu: " Nếm thử của tôi! "
Thích Vụ tiếp nhận lông mày nhíu lại: " Nướng cháy rồi! "
" Cháy càng thơm!"
Thích Vụ nhìn chỗ đã hóa đen: “……."
" Ai da, quên đi, cậu ăn chỗ khác đi, nếm thử đi!"
Thích Vụ nhìn Lâm Tiểu Tiền mặt đầy mong chờ, bất đắc dĩ nở nụ cười, cắn một miếng, trong nháy mắt vào miệng, có chỗ chưa chín, có chỗ lại quá chín.
Có một chút buồn nôn.
" Không ngon sao?"
" Cậu nói xem?" Thích Vụ đem thịt xiên trong tay vứt bỏ, " Tôi đến nướng. "
" Cậu có biết không?" Lâm Tiểu Tiền không tin tưởng nhìn Thích Vụ.
" Tôi kém hơn nữa cũng bằng trình độ này của hai người!"
Nghe xong những lời này, Lâm Tiểu Tiền nhất thời nói: " Vậy thì đừng! "
Sự thật chứng minh, trình độ Thích Vụ rất tốt, theo mùi thơm bay ra từ quạt, làm cho biểu tình của lão Bạch và Lâm Tiểu Tiền đều thay đổi, hai người cùng nhau ngồi xổm bên cạnh cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn thịt xiên.
" Thơm quá!"
" Thật sự rất thơm!"
Hai người một trái một phải ngồi xổm giống như mấy đứa nhỏ nghèo khổ chưa từng ăn cơm.
Thật tội nghiệp.
Lão Bạch hít mũi: " Đây là hương vị trong mơ của tôi, nếu tôi có thể nấu ăn như vậy, việc kinh doanh cũng sẽ không để cho người ta cướp đi! "
Nghe ông nói như vậy, Lâm Tiểu Tiền giơ tay vỗ vỗ bả vai ông: " Chúng ta không phải còn chưa đi sao, đúng không, A Thích. "
Thích Vụ đem thịt xiên nướng cho bọn họ ăn trước: " Ngày mai ông đặt bàn bên ngoài, bày hoa quả, tôi giúp ông nướng thịt mời khách! "
" Oa, lão Bạch ông còn không nhanh chóng cám ơn A Thích!"
" A Thích nếu không cậu ghét bỏ đồng ý dạy tôi chứ?"
" Lão Bạch ông buông tha cho chúng tôi đi!"
" Ha ha!"
……
Từ sau khi xảy ra chuyện ở nhà hàng Quang Diệu, Mục Liệu vẫn kinh hồn bạt vía trốn ở nhà, cũng không đi ra ngoài sóng, hắn vừa nghĩ đến Tần Tinh Lan liền sợ hãi.
Mấy ngày nay quả thực là vô tri vô giác, ngay cả cửa lớn cũng không dám ra.
Mục Tâm với tư cách là gia chủ Mục gia không thể không để ý nhất, chính là thằng nhóc Mục Liệu này, nghe người hầu trong nhà nói Mục Liệu nhiều ngày không đi ra ngoài, trong lòng có chút hoảng hồn, sao lại hành động khác thường như vậy, thừa dịp ăn cơm, giống như vô tình hỏi: " Sao gần đây lại thành thật như vậy? "
Mục Liệu trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: " Hùng phụ, con muốn đi du lịch, ngài có thể cho con ít tiền không? "
Mục Tâm nhìn hắn, biểu tình từ thoải mái trở nên nghiêm túc.
" Ngài không muốn cho thì thôi, trừng con làm cái gì?"
" Có phải ngươi đã làm gì không nên làm không?"
Mục Liệu vội vàng nói: " Ngài thật sự quá được, con ở nhà thật tốt ngài cũng cảm thấy con gây chuyện, con đi chơi, ngài cũng cảm thấy con gây chuyện, sao con lại khó khăn như vậy? "
" Ngươi ít ở chỗ ta kêu loạn, đừng tưởng rằng ta không biết gần đây ngươi cùng tiểu minh tinh thông đồng, ta nói cho ngươi biết Mục gia chúng ta không cho phép người như vậy vào cửa!"
" Ngài lại nói gì vậy, làm gì có tiểu minh tinh nào!"
" Tốt nhất là không có, hai ngày trước ngươi đi Quang Diệu làm cái gì?"
Đột nhiên nghe nói hai chữ Quang Diệu, sắc mặt Mục Liệu trong nháy mắt biến đổi, cho dù rất nhanh khôi phục tự nhiên, nhưng vẫn bị Mục Tâm luôn lưu ý hắn bắt được.
Không đợi hắn mở miệng, trực tiếp nói: " Đã làm cái gì, ngươi tốt nhất hiện tại nói ra, đừng để ta điều tra! "
Sắc mặt Mục Liệu nhất thời càng trắng bệch.
" Hùng phụ con nói ngài có thể đừng tức giận không?"
" Nói đi!"
" Hùng phụ ngày đó con đi…"
Mục Liệu vừa mới mở miệng đã thấy lão quản gia tới, không chỉ như thế, phía sau hắn còn có Hạ gia Hạ Thanh.
Thấy Hạ Thanh, Mục Liệu đứng lên: " Hạ Thanh ta còn chưa tìm ngươi, ngươi lại dám đến? "
Hạ Thanh nhàn nhạt liếc hắn một cái: " Đây không phải là ta tới giải quyết vấn đề sao?"
**********************
**********************
Cảnh Trực lần này thật sự bị tổn thương, nhìn bộ dáng bình tĩnh lại khoe khoang của Tần Tinh Lan, hiện tại anh chỉ muốn hỏi một chút vì sao???
Dựa vào cái gì vận khí của Tần Tinh Lan lại tốt như vậy, cư nhiên có một tiểu thư tính nguyện ý vì hắn làm đến trình độ này?
Kiếp trước hắn đã cứu cả dải ngân hà sao?
Ah, hay là kiếp này đã cứu rồi, vì vậy Thần Thú đã ban cho hắn một tiểu thư tính đáng ghen tị như vậy!
" Bộ dáng này của anh thật sự làm cho người ta…"
Tần Tinh Lan nhìn anh, ý bảo anh nói ra, Cảnh Trực đứng dậy: " Tôi không nói! "
Nhìn theo Cảnh Trực rời đi, trong mắt Tần Tinh Lan nổi lên chút tiếc nuối.
Phó quan nhìn Cảnh Trực trở về, vội vàng nghênh đón pha cho anh một tách trà: " Thượng tướng thế nào, đã hỏi chưa? "
" Ừm." Cảnh Trực ngồi xuống, hai chân đặt lên bàn, " Ngày hôm qua là Tứ điện hạ khởi xướng hẹn hò, mục đích chính là vì cho Nguyên soái đại nhân của chúng ta một phần kinh hỉ ^_^."
Phó quan trợn tròn mắt, tràn đầy không thể tin được nhìn Cảnh Trực, bởi vì hưng phấn mà đỏ tai: " Thật sao?"
" Hừ╯^╰" Cảnh Trực bưng ly nước uống một ngụm, thức ăn cho chó anh đều ăn no rồi có được không!
Phó quan phấn khích bay trở lại vị trí của mình, không ngờ là thật, không ngờ là thật, ah!!
Nguyên soái cùng Tứ điện hạ cư nhiên là thật!!!
……
Kể từ khi thỏa thuận với đối phương, An Liệt Ninh vẫn không yên tâm.
Một mặt cảm thấy mình đã lựa chọn chìm thuyền, vô luận kết quả như thế nào cũng nên tiếp nhận, một mặt lại cảm thấy mình rất ngu xuẩn, đối phương cái gì cũng không tiết lộ cho cậu, cậu ngây ngốc liền tự mình đưa lên, quay đầu đi đối phương không vì cậu làm việc, cậu cũng không biết đi tìm ai.
Điều này làm cho cậu rất lo lắng, đến nỗi cậu không có tâm tư ăn uống trong những ngày này.
" An Liệt Ninh, có người đến thăm ngươi, giới hạn thời gian 30 phút, nắm chặt thời gian."
An Liệt Ninh sửng sốt một chút, không biết lúc này ai sẽ đến thăm cậu, bạn bè của cậu vốn không nhiều lắm, lại không có thật lòng với nhau.
Trước khi xảy ra chuyện, bởi vì thân phận của cậu mới tiếp cận cậu, khen ngợi cậu, khi cậu gặp chuyện không may, những người này so với bất luận kẻ nào biến mất còn nhanh hơn.
Lại nhớ tới Nhị điện hạ, nhưng rất nhanh đã bị cậu phủ định, bởi vì Dung Khải tìm cậu tuyệt đối sẽ không phiền toái như vậy.
Ngay khi An Liệt Ninh rối rắm khách đến là ai, cánh cửa đóng chặt từ bên ngoài đẩy ra, sau đó một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.
Hốc mắt An Liệt Ninh lập tức đỏ lên, môi khẽ run lên: " Hùng phụ! "
An Hùng nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt lập tức ôn nhu: " An Liệt Ninh, con vẫn tốt chứ?"
" Con hiện tại phi thường tốt, chưa từng tốt như vậy." An Liệt Ninh không đè nén chính mình, nhào về phía An Hùng, " Hùng phụ, ngài thật sự không sao chứ? "
" An Liệt Ninh, là con làm đúng không?"
An Liệt Ninh không giấu diếm, gật gật đầu: " Xem ra đối phương cũng không có lừa gạt con, ngài thật sự tốt rồi."
Nói như vậy, An Liệt Ninh không nhịn được cười rộ lên.
An Hùng đưa tay sờ sờ đầu cậu: " Vất vả cho con. "
" Con không vất vả, chỉ cần hùng phụ có thể tốt là được."
" Vì thế hy sinh An gia cũng được phải không?" An Hùng nhìn cậu, trong nháy mắt làm cho An Liệt Ninh khẩn trương lên, " Hùng phụ con…"
" An Liệt Ninh, đừng khẩn trương, ta không phải đang trách cứ con, ta là muốn xác nhận một chút, con đã chuẩn bị tốt mất đi chỗ dựa An gia này chưa?"
" Ảnh hưởng đến hùng phụ sao?"
" Có lẽ thế, nhưng ta có thể chịu được."
" Vậy con cũng có thể."
An Hùng đột nhiên cười rộ lên: " Con lớn rồi, An Liệt Ninh. "
Một khắc những lời này kết thúc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo chợt nghe thấy: " Ha, trùng hợp như vậy, thì ra An gia chủ cũng ở đây. "
Dung Khải nhìn An Hùng đứng trong phòng, con ngươi đen lộ ra lãnh ý.
Đối với sự xuất hiện của Dung Khải ở đây, ngoại trừ An Liệt Ninh khẩn trương kéo góc áo An Hùng ra, An Hùng dường như cũng không ngoài ý muốn.
" Nhị điện hạ an khang."
" A, An gia chủ cũng an khang, gần đây còn nghe nói ngài bị bệnh, hiện tại xem ra lời đồn có chút không đúng."
" Thì ra Nhị điện hạ cũng sẽ tin tưởng lời đồn, ngài tới đây tìm An Liệt Ninh có chuyện gì sao?"
" Đương nhiên có việc." Dung Khải nói xong ánh mắt dừng trên người An Liệt Ninh, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, " Xem ra trong khoảng thời gian này, An Liệt Ninh thiếu gia tìm được đối tác mới, không biết ta có vinh hạnh biết thân phận đối phương hay không. "
Hắn nói trực tiếp, chính là không muốn cho An Liệt Ninh đường lui, lúc này hắn bị người ta sắp đặt, tức giận bùng lên, nếu không phải mấy năm tu luyện khiến hắn còn bảo trì bình tĩnh, đã sớm đem An Liệt Ninh nhốt vào phòng thẩm vấn điều tra thật kỹ.
Đối với thân phận Omega của cậu ta, hắn căn bản sẽ không để vào mắt, hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể làm cho cậu ta mở miệng.
Hắn và Dung Thăng cũng không giống nhau.
" Ta không biết đối phương là ai, nhưng ta có thể đem diện mạo của đối phương nói cho Nhị điện hạ, chỉ hy vọng Nhị điện hạ không làm khó chúng ta."
Nghe An Liệt Ninh giao dịch với Dung Khải, An Hùng nhìn cậu một cái, trong lòng lại cảm thán, An Liệt Ninh khác rồi.
Không nghĩ tới An Liệt Ninh lại như thế, Dung Khải híp mắt: " Ngươi trở nên thông minh rồi! "
An Liệt Ninh nhún vai: " Đối phương lại không bảo ta đừng nói cho người khác biết, huống chi thỏa thuận ta đã đạt được."
" Ngươi thật đúng là để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta sẽ phái người tới đây."
Dung Khải bỏ lại những lời này, cũng không nhiều lời, trực tiếp mở cửa rời đi.
Dung Khải vừa đi, An Hùng nhẹ giọng hỏi: " Không có vấn đề sao? "
" Còn có thể có vấn đề gì, thảm nhất cũng chính là như vầy thôi." cậu đã suy nghĩ rõ ràng về tất cả mọi thứ.
Dung Khải rất nhanh đã phái người tới, An Liệt Ninh đem ngoại hình của đối phương nói cho người đó, rất nhanh hình tượng của đối phương liền xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng trải qua hệ thống sàng lọc, kết quả thu được toàn bộ là không tra được người này.
Dung Khải biết tin tức, phát ra một trận lửa giận, bất quá lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao đối phương nếu không có bất kỳ chuẩn bị nào, mới có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là người đàn ông này là ai?
Tại sao lấy được chứng cứ lại chậm chạp không công bố ra?
Dung Khải híp mắt, đối tượng khiến hắn hoài nghi nhất chính là Tần Tinh Lan.
Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì Tần Tinh Lan nếu phế bỏ Dung Thăng, không phải gián tiếp cho hắn một sự giúp đỡ lớn sao?
Hắn không cảm thấy Tần Tinh Lan sẽ tốt bụng như vậy.
Không phải hắn còn có thể là ai?
Sau khi loại trừ Tần Tinh Lan, nội tâm Dung Khải xuất hiện một loại khủng hoảng, loại khủng hoảng này xuất phát vì không biết.
Người ẩn nấp trong bóng tối này, Dung Khải có chút e ngại, mục đích của đối phương là gì, vì sao sau khi lấy được chứng cớ cái gì cũng không làm?
Về điểm này, An Hùng và An Liệt Ninh lúc này cũng đang suy nghĩ.
Sau khi đối phương lấy được chứng cớ, vì sao không có trước tiên phơi bày ra ngoài?
Chính xác thì hắn muốn làm gì?
……
Cơm tối, Dung Hề ở trong phòng ấm chuẩn bị thịt nướng, rửa thịt xiên xong phết nước sốt, nhẹ nhàng một cái hương vị liền phi thường hấp dẫn người khác.
Tần Tinh Lan đẩy cửa ra, liền nhìn thấy 0520 đứng ở cửa chờ hắn, ngẩng đầu dùng màn hình hiển thị đối diện với hắn: " Sư tử lớn, chủ nhân đang ở phòng ấm chờ anh nha!! "
" Tối nay ăn gì?" Trong mắt Tần Tinh Lan nổi lên ý cười, trên thực tế hắn đã ngửi thấy mùi thì là trong không khí.
" Tôi không nói cho anh biết, anh tự mình đi xem đi nha!" 0520 nói xong, bước chân ngắn, cũng không đợi hắn, tự mình chạy trước.
Dung Hề nhìn Tần Tinh Lan tiến vào, cười nói: " Đã trở lại? "
" Ừm." Tần Tinh Lan đáp một tiếng, cởi áo khoác đi rửa tay, sau khi trở về ngồi xuống đối diện Dung Hề, tự nhiên đưa tay tiếp nhận dụng cụ trong tay cậu, " Để anh làm. "
Dung Hề cũng không tranh giành với hắn, dù sao ở khoảng thịt nướng, Dung Hề cũng chưa từng ăn qua ai có tay nghề tốt hơn Tần Tinh Lan.
" Anh nướng đi, em đi cắt chút hoa quả, à, bia anh muốn uống lạnh hay là bình thường?"
Tần Tinh Lan nâng con ngươi màu xanh biếc lên nhìn cậu: " Uống bia sao? "
" Không uống sao?" Dung Hề chớp chớp mắt, " Thịt xiên nướng phối hợp với bia, tuyệt vời. "
Tần Tinh Lan bị những lời này của cậu chọc cười: " Không thể tham uống nha! "
Nghe thấy những lời này, Dung Hề hai má nóng lên: " Biết rồi, cam đoan không uống nhiều, được chưa! "
Tần Tinh Lan lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Dung Hề cảm thấy mình có phải trong lòng Tần Tinh Lan đã trở thành hình tượng sâu rượu hay không?
Cậu thật sự chỉ vì bầu không khí này mới uống, à, ngày hôm qua lúc cậu hẹn hò hình như cũng uống, đưa tay đỡ trán, xong rồi hình tượng bị hủy rồi.
Cùng cậu đi ra, 0520 thấy thế nhịn không được dùng thanh âm loli đáng yêu nói: " Chủ nhân trán cậu làm sao vậy, vì sao phải đỡ? "
" Bởi vì hình như tôi đã làm một việc không quá tốt."
" Chuyện gì không tốt, 0520 có thể giúp chủ nhân xử lý."
“…… Quên đi tôi có thể tự giải quyết. "
" Chủ nhân không cần khách khí với 0520^ – ^."
Dung Hề: Đây thật không phải là khách khí!!!
Tần Tinh Lan đặt thịt xiên nướng sang một bên, chợt nghe thấy thiết bị quang não trên cổ tay truyền đến gợi ý: Nhị điện hạ Dung Khải thỉnh cầu video, xin hỏi có chấp nhận hay không?
" Tiếp nhận."
Theo thanh âm của hắn hạ xuống, thân ảnh Dung Khải xuất hiện bên cạnh hắn, phảng phất như người thật.
Động tác trên tay Tần Tinh Lan không ngừng, chỉ dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng hỏi: " Nhị điện hạ có việc gì không? "
Video vừa kết nối, điều vừa nhìn thấy khiến Dung Khải lộ ra vẻ khiếp sợ, cho dù là hắn sớm đã biết chuyện Tần Tinh Lan biết nấu cơm, nhưng mỗi lần nhìn thấy, lực xung kích này vẫn rất kích thích, huống chi lúc này đây, Tần Tinh Lan không phải ở trong phòng bếp nấu cơm, không biết đang nướng thịt xiên ở đâu?
Đường đường là Nguyên soái Đế quốc, cư nhiên đang nướng thịt xiên?
Hết lần này tới lần khác thần sắc Tần Tinh Lan quá tốt, cho dù việc này hoàn toàn không tương xứng với thân phận của hắn, cũng vẫn không phá hư khí chất của hắn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy ngay cả chuyện nướng thịt xiên này, hắn làm cũng giống như tranh vẽ, tràn ngập mỹ cảm.
Thật là ghen tị.
" Nguyên soái các hạ đang ăn cơm sao?"
" Còn chưa bắt đầu." Nói ra bốn chữ này, Tần Tinh Lan nhìn hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng, nói cho hắn biết thừa dịp hiện tại có rắm thì thả.
Dung Khải phi thường không muốn hiểu ý tứ những lời này của hắn: “… Nguyên soái các hạ có biết thân thể An Hùng đã khôi phục không? "
" Vừa nghe nói." Thanh âm Tần Tinh Lan nghe có vẻ không có gì phập phồng, khiến Dung Khải trong nháy mắt có chút không chắc chắn, hắn ta nghe hắn nói, hay là trước đó đã nghe nói.
" Ngài nghĩ gì về điều này?"
" Không có ý kiến, Nhị điện hạ chỉ cần làm việc của mình là được rồi."
Động tác trên tay Tần Tinh Lan không ngừng, nói chuyện rất qua loa.
Chỉ là với một câu nói này, không khó để Dung Khải nghe ra ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn. Tần Tinh Lan hoài nghi chuyện này là do hắn làm, đối với chuyện này hắn cũng không bất ngờ, dù sao Dung Thăng ngã xuống người trực tiếp hưởng lợi chính là hắn.
" Không nghĩ tới Nguyên soái ngài cũng sẽ nghe lời đồn, chuyện này không phải ta làm, lần này cùng ngài nói chuyện, cho rằng ngài ít nhiều sẽ biết một chút."
" Xin lỗi, không giúp được Nhị điện hạ."
" Nguyên soái không cảm thấy người này rất đáng sợ sao, ta căn cứ vào manh mối mà An Liệt Ninh cung cấp, tiến hành điều tra người giao dịch lần này với cậu ta, kết quả điều tra lại không có người này, ngài cảm thấy trong tình huống nào, sẽ xuất hiện kết quả như vậy?"
" Người chết, hoặc là không phải là công dân Đế quốc."
" Hai loại này ta cảm thấy đều không phải, sau lưng hắn nhất định có một người cầm lái phi thường khổng lồ, loại địa phương như Viện kiểm duyệt không phải người nào cũng có thể đi vào, Nguyên soái thấy sao?"
" Nhị điện hạ nói rất đúng!"
" Nguyên soái không lo lắng sao, đối phương đang trong tối, chúng ta đang ngoài sáng?"
" Nhị điện hạ nếu lo lắng, có thể điều tra kỹ lưỡng Viện kiểm duyệt, nếu có nhu cầu quân đội có thể ra mặt trợ giúp."
“…… Vẫn là quên đi, quá mức khoa trương sẽ đả thảo kinh xà." ( đánh cỏ động rắn)
" Tất cả đều dựa vào ý nguyện của Nhị điện hạ."
" Ngoại trừ chuyện này, Nguyên soái cảm thấy hiện tại đã đến lúc tìm ra chủ tiệm Đào Hoa Viên chưa, hiện giờ xem ra, thời kỳ xao động của An Hùng có thể chữa khỏi, cùng vị này không thoát khỏi liên quan, rất có thể hắn chính là chủ mưu phía sau màn."
" A, chỉ dựa vào điểm này tựa hồ chứng cớ không đủ, tìm ra xong, Điện hạ tính toán nghiêm hình bức cung sao?"
" Vậy cái gì cũng không làm sao?"
" Ta không biết, toàn bộ đều dựa vào ý nguyện của Nhị điện hạ."
Hiển nhiên Tần Tinh Lan sẽ không giúp hắn đưa ra chủ ý, đang nói nghe thấy động tĩnh bên Tần Tinh Lan, là giọng Dung Hề: " Đang nói chuyện phiếm với Nhị ca sao? "
" Ừm, những thứ này nướng xong rồi, em ăn đi."
Nghe Tần Tinh Lan dùng giọng điệu ôn nhu hoàn toàn khác với hắn, Dung Khải chịu không nổi trợn trắng mắt: " Sẽ không quấy rầy Nguyên soái cùng Tứ đệ dùng cơm nữa, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp. "
" Được."
Sau khi hình ảnh ba chiều của Dung Khải biến mất, Dung Hề đưa bia cho Tần Tinh Lan, còn mình thì rót một ly nước cam vàng đã pha xong.
Ánh mắt Tần Tinh Lan dừng lại trên ly của cậu, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu: " Không uống rượu sao?"
Dung Hề lắc đầu vẻ mặt tự nhiên nói: " Dù sao uống rượu cũng không tốt. "
" Sao lại không tốt?" Tần Tinh Lan nghe giọng điệu hơi ủy khuất của cậu có chút muốn cười.
" Nếu cứ uống rượu, sẽ bị coi là sâu rượu phải không?"
" Em uống không nhiều, nhưng tửu lượng cũng không tốt, uống xong một chai, phỏng chừng một hồi lại là anh ôm em trở về phòng."
Nghe Tần Tinh Lan nói như vậy, Dung Hề đỏ mặt, nhỏ giọng biện giải cho mình: " Cũng không kém như vậy chứ? "
" Phải không?" Tần Tinh Lan khẽ thở dài: " Quả nhiên uống rượu xong thì cái gì cũng không nhớ rõ. "
Dung Hề: “…"
Bởi vì những lời này của hắn, cậu muốn giải thích lại hết lần này tới lần khác tìm không được lý do, bộ dáng đỏ mặt tức giận của tiểu thư tính thật đáng yêu.
Tần Tinh Lan rót cho cậu một ly rượu: " Nếu thích, có thể uống ít hơn một chút, sẽ không cảm thấy em là người nghiện rượu, nhưng chỉ có thể uống ở nơi anh nhìn thấy. "
Nghe Alpha dùng giọng điệu ôn nhu nói những lời này, Dung Hề nhu thuận gật gật đầu: " Biết rồi, sẽ không uống ở nơi khác. "
" Ừm, ngoan."
Một chữ ngoan này làm cho mặt Dung Hề càng đỏ lên.
Ăn cơm tối xong, Dung Hề cầm khăn tắm dùng để ngâm ôn tuyền đi ra, cười nói với Tần Tinh Lan: " Em muốn đi ngâm một hồi, anh có muốn đi cùng nhau không? "
Mặc dù miệng nói như vậy, khăn tắm đã được chuẩn bị cho hắn.
Tần Tinh Lan đưa tay nhận lấy: “Cùng ngâm đi. "
Dung Hề cong hai mắt, hiển nhiên cậu chính là ý tứ này.
Không có gì thoải mái hơn là mùa đông lạnh được ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp.
Cởi quần áo ra và ngâm mình trong nước, nhiệt độ trong nước đủ để chống lại cái lạnh của mùa đông.
Tần Tinh Lan ngồi xuống bên cạnh cậu, Dung Hề chủ động dựa vào hắn: " Thật thoải mái. "
" Ừm." Tần Tinh Lan đáp một tiếng, nghiêng mắt nhìn về phía Dung Hề, sườn mặt của tiểu thư tính vừa nhu hòa vừa xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.
Dung Hề dựa vào hắn nhẹ nhàng ngáp một cái, có thể là vừa mới uống một ít rượu, lại ngâm ôn tuyền thoải mái, tinh thần thả lỏng, liền muốn ngủ.
" Buồn ngủ chưa?" Tần Tinh Lan nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, ôn nhu hỏi.
" Có một chút, chúng ta trở về phòng đi."
" Anh ôm em?"
Dung Hề lắc đầu: " Em có thể tự mình đi, anh không cần… A…" trong nháy mắt đứng lên chân trượt một cái, sau đó âm thanh đau đớn mang theo vài phần ủy khuất hô một tiếng, " Đau! "
Tần Tinh Lan nhíu mày, một giây sau trực tiếp ôm cậu lên, đặt lên bờ: " Bị thương ở đâu? "
Dung Hề vươn chân phải ra mặt nước, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, mang theo mỹ cảm yếu ớt, chỉ là trên mắt cá chân xuất hiện một chút đỏ, thoạt nhìn có chút chướng mắt.
" Rất đau sao?"
" Cũng ổn trở về dùng máy trị liệu trị liệu một chút là được rồi." Lúc cậu nói, Tần Tinh Lan đã ôm cậu lên, Dung Hề đưa tay vòng qua cổ hắn, cằm đặt ở cổ hắn, " Tinh Lan xin lỗi, vừa rồi nếu em không cậy mạnh sẽ không như vậy, làm anh lo lắng sao? "
" Lo lắng là có, nhưng không cần em xin lỗi."
Trở lại phòng, đặt Dung Hề lên giường, Tần Tinh Lan xoay người đẩy máy trị liệu tới, sau đó phi thường tự nhiên quỳ xuống đất, nâng mắt cá chân gầy gò của tiểu thư tính đặt lên đầu gối, dùng máy trị liệu giúp cậu xử lý chỗ đau đớn.
Ánh mắt Dung Hề dừng lại trên đỉnh đầu hắn, nhịn không được nở nụ cười kêu một tiếng: " Tần Tinh Lan."
Tần Tinh Lan quỳ một gối xuống đất ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen của tiểu thư tính, chờ cậu tiếp tục, kết quả tiểu thư tính đột nhiên tới gần, hôn xuống môi hắn: " Cảm ơn kỵ sĩ của em. "
Vết thương của Dung Hề không tính là nặng, dùng máy trị liệu chữa trị một chút là được rồi, chân giẫm lên đầu gối Tần Tinh Lan, nhìn vào hắn mắt mang theo ánh sao.
Tần Tinh Lan ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: " Thề chết trung thành với Điện hạ của anh. "
……
Từ lần trước ở phòng tắm công cộng nghe thấy An gia phơi bày chuyện của hắn, Dung Thăng gần đây vẫn dụng tâm lưu ý tin tức về phương diện này.
Thế nhưng con đường thu thập được tin tức của hắn quá ít, người to lớn nhìn Dung Thăng ngẩn người trong lúc ăn cơm: " Gần đây cuộc sống của ngươi có gì khó khăn không? "
Dung Thăng giương mí mắt lên: " Vì sao lại hỏi như vậy?"
" Ngươi ngay cả ăn cơm cũng xuất thần, chuyện gì so với ăn cơm còn lớn hơn?" Người to lớn dường như không hiểu.
Dung Thăng: “…" Hắn so đo với thùng cơm làm gì?
" Nói một chút đi, ngươi có chuyện gì thì nói ra, quan hệ mọi người đều tốt như vậy, còn có cái gì ngượng ngùng đây, huống chi cho dù chúng ta không giải quyết được, ngươi còn có thể tìm Thích ca nha!" Người to lớn vẻ mặt tò mò.
" Thích ca?" Dung Thăng gần đây luôn theo bản năng nghĩ đến cậu ta, lúc này lời nói của người to lớn vừa vặn thuận theo tâm tư của hắn, " Gần đây cũng không có nhìn thấy hắn, hắn đi đâu? "
" Ai biết được, Thích ca vốn xuất quỷ nhập thần, hắn ở trên thuyền rất nhiều năm, tư lịch đều già hơn chúng ta, không giống với những người chúng ta, hắn bình thường đều làm việc ở trên đó!" Người to lớn nói chỉ chỉ đầu ngón tay, vẻ mặt khâm phục.
" Loại chuyện này còn phân biệt tư lịch sao?" Dung Thăng nghe từ mới này có chút ngoài ý muốn, " Hắn là người của quân đội? "
" Đương nhiên, càng già càng giảo hoạt, chính là đạo lý này." Người to lớn nói đến đây, quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, " Thích ca tuy rằng không phải là người của quân đội, nhưng nghe nói hình như phía trên có người, cho nên bình thường chúng ta muốn cái gì cũng tìm hắn, hắn có thể làm cho chúng ta, hơn nữa mỗi lần còn có thể thành công, chỉ cần làm thêm giờ."
" Không cần tiền sao?"
" Tiền?" người to lớn như nghe nói chuyện buồn cười bỗng nhiên cười rộ lên, " Ngươi có tiền sao, tự nhiên là dùng thứ chúng ta có đi trao đổi, làm thêm một ít công việc, có thể đổi được thứ mình muốn cũng không có gì không tốt. "
" Hắn làm ăn cái gì?"
" Ngươi muốn làm gì?" Người to lớn nói nhiều lời như vậy, thấy Dung Thăng rốt cục có phản ứng, nhất thời hứng thú.
" Ta muốn tìm hắn ta mua chút tin tức, không biết phải trả như thế nào."
" Tin tức?" Người to lớn có chút kinh ngạc, " Tin tức gì? "
Dung Thăng nhìn hắn, không có ý muốn trả lời, người to lớn cười cười: " Xem ra là bí mật của ngươi. "
" Thích ca khi nào có thể đến?"
" Cái này không biết." người to lớn lắc đầu, " Thích ca xuất quỷ nhập thần thật không dễ nói ah, nếu không ta giúp ngươi hỏi thăm một chút? "
" Không cần phiền toái, cám ơn."
" Này, phiền toái cái gì, dễ như trở bàn tay mà thôi."
" Vẫn là không cần."
" Vậy được rồi." Người to lớn nhún vai.
Dung Thăng vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, kết quả ngày hôm sau khi hắn xuất hiện ở nhà ăn, từ một người hỏi hắn tìm Thích ca có chuyện gì, đến rất nhiều người hỏi hắn tìm Thích ca có chuyện gì, hắn mới biết được.
Người đàn ông to lớn không đặt lời nói của hắn ở trong lòng.
Đồ Lẫm khi nghe nói chuyện này, nói với phó quan báo cáo công việc với hắn: " Thoạt nhìn không chỉ một mình ta nhớ hắn. "
Phó quan: “…"
" Vừa rồi ngươi nói cái gì?" Đồ Lẫm phảng phất lúc này mới nhớ tới phó quan vừa rồi còn nói chuyện khác.
“…… Ryan Công tước hỏi ngài, chuyện của hương liệu sư ngài có làm cho hắn hay không, hắn rất gấp gáp, nếu ngài quên, hắn không ngại tự mình tới nhắc nhở ngài."
" Không phải đã cho ngươi nói hắn biết, hương liệu sư cao cấp Đế quốc ở Thiên Mã Tinh nghỉ phép sao?"
“…… Ta tưởng ngài đang đùa thôi. " phó quan có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, " Lần sau ta sẽ nói. "
" Không cần chờ lần sau, hiện tại cùng hắn nói đi, nếu hắn không biết đường ta có thể giúp hắn dẫn đường."
Phó quan: " Ta hy vọng ngài chỉ nói chuyện."
" Làm sao có thể nói một chút mà thôi, vì Đế quốc tìm được hương liệu sư cao cấp bị mất tích, cũng là trách nhiệm của chúng ta."
Phó quan: “…"
Thích Trung tướng vì sao còn không trở về, nhanh chóng quản lý tên bệnh thần kinh này!
Thích Vụ đem quần áo giặt sạch phơi trên ban công, lúc xoay người nhìn Lâm Tiểu Tiền chạy vào: " Gấp như vậy, có việc gì? "
Lâm Tiểu Tiền cười với cậu một cái: " Lão Bạch nướng thịt xiên xong rồi, chúng ta xuống ăn."
" Lão Bạch làm?" Thích Vụ nói lời này lúc chân cũng không nhúc nhích một chút.
Hiển nhiên Lâm Tiểu Tiền nếu đáp là đúng, cậu sẽ cự tuyệt lời mời lần này, dù sao trình độ của lão Bạch hiện giờ cậu đã phi thường rõ ràng.
Lâm Tiểu Tiền thấy cậu như vậy, còn có cái gì không hiểu, cười nói: " Yên tâm lần này có tôi hỗ trợ, nhanh lên đi, cậu nhìn không được tay nghề của lão Bạch còn không tin tôi sao? "
" Tôi thật đúng là có chút không tin!" Thích Vụ tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đi tới, cùng hắn đi xuống dưới lầu.
Trên mặt lão Bạch dính tro, thấy bọn họ đến hai mắt tỏa sáng: " A Thích mau đến nếm thử thịt xiên của tôi!"
Thích Vụ: “…"
Lâm Tiểu Tiền nhìn Thích Vụ vẻ mặt cự tuyệt, nhịn không được cười rộ lên: " Lão Bạch chính ông còn không biết tay nghề của mình sao, đừng hại người nha! "
" Ai, còn không cho phép tôi có ước mơ sao." Nói xong lão Bạch tự mình ăn một miếng thịt xiên nướng của mình, gật đầu, " Ngon quá. Mềm mại và ngon ngọt. "
Chỉ nhìn bộ dáng này của lão Bạch đã rất dọa người, Thích Vụ đã nếm qua rất nhiều lần thiệt thòi, trong lòng đều là cự tuyệt.
Lâm Tiểu Tiền đem thịt xiên nướng của mình đưa cho cậu: " Nếm thử của tôi! "
Thích Vụ tiếp nhận lông mày nhíu lại: " Nướng cháy rồi! "
" Cháy càng thơm!"
Thích Vụ nhìn chỗ đã hóa đen: “……."
" Ai da, quên đi, cậu ăn chỗ khác đi, nếm thử đi!"
Thích Vụ nhìn Lâm Tiểu Tiền mặt đầy mong chờ, bất đắc dĩ nở nụ cười, cắn một miếng, trong nháy mắt vào miệng, có chỗ chưa chín, có chỗ lại quá chín.
Có một chút buồn nôn.
" Không ngon sao?"
" Cậu nói xem?" Thích Vụ đem thịt xiên trong tay vứt bỏ, " Tôi đến nướng. "
" Cậu có biết không?" Lâm Tiểu Tiền không tin tưởng nhìn Thích Vụ.
" Tôi kém hơn nữa cũng bằng trình độ này của hai người!"
Nghe xong những lời này, Lâm Tiểu Tiền nhất thời nói: " Vậy thì đừng! "
Sự thật chứng minh, trình độ Thích Vụ rất tốt, theo mùi thơm bay ra từ quạt, làm cho biểu tình của lão Bạch và Lâm Tiểu Tiền đều thay đổi, hai người cùng nhau ngồi xổm bên cạnh cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn thịt xiên.
" Thơm quá!"
" Thật sự rất thơm!"
Hai người một trái một phải ngồi xổm giống như mấy đứa nhỏ nghèo khổ chưa từng ăn cơm.
Thật tội nghiệp.
Lão Bạch hít mũi: " Đây là hương vị trong mơ của tôi, nếu tôi có thể nấu ăn như vậy, việc kinh doanh cũng sẽ không để cho người ta cướp đi! "
Nghe ông nói như vậy, Lâm Tiểu Tiền giơ tay vỗ vỗ bả vai ông: " Chúng ta không phải còn chưa đi sao, đúng không, A Thích. "
Thích Vụ đem thịt xiên nướng cho bọn họ ăn trước: " Ngày mai ông đặt bàn bên ngoài, bày hoa quả, tôi giúp ông nướng thịt mời khách! "
" Oa, lão Bạch ông còn không nhanh chóng cám ơn A Thích!"
" A Thích nếu không cậu ghét bỏ đồng ý dạy tôi chứ?"
" Lão Bạch ông buông tha cho chúng tôi đi!"
" Ha ha!"
……
Từ sau khi xảy ra chuyện ở nhà hàng Quang Diệu, Mục Liệu vẫn kinh hồn bạt vía trốn ở nhà, cũng không đi ra ngoài sóng, hắn vừa nghĩ đến Tần Tinh Lan liền sợ hãi.
Mấy ngày nay quả thực là vô tri vô giác, ngay cả cửa lớn cũng không dám ra.
Mục Tâm với tư cách là gia chủ Mục gia không thể không để ý nhất, chính là thằng nhóc Mục Liệu này, nghe người hầu trong nhà nói Mục Liệu nhiều ngày không đi ra ngoài, trong lòng có chút hoảng hồn, sao lại hành động khác thường như vậy, thừa dịp ăn cơm, giống như vô tình hỏi: " Sao gần đây lại thành thật như vậy? "
Mục Liệu trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: " Hùng phụ, con muốn đi du lịch, ngài có thể cho con ít tiền không? "
Mục Tâm nhìn hắn, biểu tình từ thoải mái trở nên nghiêm túc.
" Ngài không muốn cho thì thôi, trừng con làm cái gì?"
" Có phải ngươi đã làm gì không nên làm không?"
Mục Liệu vội vàng nói: " Ngài thật sự quá được, con ở nhà thật tốt ngài cũng cảm thấy con gây chuyện, con đi chơi, ngài cũng cảm thấy con gây chuyện, sao con lại khó khăn như vậy? "
" Ngươi ít ở chỗ ta kêu loạn, đừng tưởng rằng ta không biết gần đây ngươi cùng tiểu minh tinh thông đồng, ta nói cho ngươi biết Mục gia chúng ta không cho phép người như vậy vào cửa!"
" Ngài lại nói gì vậy, làm gì có tiểu minh tinh nào!"
" Tốt nhất là không có, hai ngày trước ngươi đi Quang Diệu làm cái gì?"
Đột nhiên nghe nói hai chữ Quang Diệu, sắc mặt Mục Liệu trong nháy mắt biến đổi, cho dù rất nhanh khôi phục tự nhiên, nhưng vẫn bị Mục Tâm luôn lưu ý hắn bắt được.
Không đợi hắn mở miệng, trực tiếp nói: " Đã làm cái gì, ngươi tốt nhất hiện tại nói ra, đừng để ta điều tra! "
Sắc mặt Mục Liệu nhất thời càng trắng bệch.
" Hùng phụ con nói ngài có thể đừng tức giận không?"
" Nói đi!"
" Hùng phụ ngày đó con đi…"
Mục Liệu vừa mới mở miệng đã thấy lão quản gia tới, không chỉ như thế, phía sau hắn còn có Hạ gia Hạ Thanh.
Thấy Hạ Thanh, Mục Liệu đứng lên: " Hạ Thanh ta còn chưa tìm ngươi, ngươi lại dám đến? "
Hạ Thanh nhàn nhạt liếc hắn một cái: " Đây không phải là ta tới giải quyết vấn đề sao?"
**********************
Tác giả :
Hôi Kiếm Như Vũ