Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái
Chương 52
Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Khải bị đá ra khỏi phòng livestream, sau đó một hồi lâu mới chấp nhận sự thật mình bị cấm acc triệt để.
Cố gắng đè nén sự nóng nảy trong lòng, Dung Khải từ trên quang võng đăng xuất, gọi tùy thị trưởng tới: " Liên hệ với chủ tiệm Đào Hoa Viên, hỏi hắn có nhận hương liệu cao cấp hay không."
Hắn không nói mình dùng acc nhỏ thông đồng, kết quả bị coi là quảng cáo, không chỉ bị anti còn bị cấm ngôn.
Lịch sử đen tối này, đến chết hắn cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết!
Dung Hề không biết Dung Khải đã tới livestream, thuận lợi phát sóng trực tiếp xong, từ trên quang võng đăng xuất, quay đầu nhìn ánh mắt Tần Tinh Lan, cười rộ lên với hắn: " Sao anh còn chưa ngủ? "
" Chờ em."
0520 ngoan ngoãn đứng sang một bên giả vờ không có gì xảy ra.
Cảm giác được ánh mắt Dung Hề rơi trên người, 0520 nâng màn hình lên, im lặng nhìn nhau.
Cho đến khi Dung Hề nói: " 0520 sao hôm nay cậu không đi sạc? "
0520 quay lại và đi ra cửa: " 0520 đi ngay bây giờ, chủ nhân và sư tử lớn ngủ ngon."
Nói xong giống như sợ Dung Hề giữ nó lại, đi ra một cách vô tình.
Cậu luôn cảm thấy 0520 đã làm gì đó mà cậu không biết.
Quay lại nhìn vào Tần Tinh Lan: " Hai người không giấu em làm gì đó chứ? "
Tần Tinh Lan nhẹ nhàng vuốt ve thỏ nhỏ đang ngủ trong lòng hắn: " Không có."
Đôi mắt màu xanh biếc tinh khiết lại vô tội, làm cho Dung Hề cảm thấy nếu tiếp tục truy vấn, sẽ rất không tốt.
" Được rồi." cậu đứng dậy đi tới, trong tay còn cầm cái nón vừa đan một nửa, " Anh cúi đầu em xem một chút."
Nói xong đem mũ màu be đội lên mái tóc màu vàng của Tần Tinh Lan, cong mắt lên: " Ừm, quả nhiên màu này rất hợp với màu tóc của anh. "
" Phải không?"
" Ừm." Dung Hề gật đầu, đặt đồ trong tay lên bàn, " Ngày mai thời tiết có thể sẽ thay đổi, sáng mai anh mặc nhiều hơn một chút."
" Được, em cũng vậy, phải chú ý đến thân thể."
Hai người nhìn nhau nói chuyện một chút, Dung Hề cười rộ lên: " Không còn sớm nữa đi ngủ đi. "
Nói xong quét mắt nhìn thỏ nhỏ nằm sấp trong lòng Tần Tinh Lan ngủ vô cùng thoải mái, cũng không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cậu hay không, thỏ nhỏ nằm ngửa giật giật đạp chân trong suốt, tuy nhiên vẫn không chịu mở mắt.
……
Từ khi cùng Dung Khải nói về chuyện Đào Hoa Viên, Lâm Uyên cũng một lần nữa chú ý đến chuyện này, dù sao hương liệu sư có thể giải quyết vấn đề hương liệu cao cấp chính là vật hiếm, nhiều năm như vậy mới ra được một người, thế nhưng online không liên lạc được, ngoại tuyến tra không được thân phận.
Vị này phía sau khẳng định có một nhân vật đặc biệt lợi hại.
Nếu không làm sao có thể như thế được chứ!
Chỉ hy vọng Nhị điện hạ có thể có vận khí tốt một chút, mang đến cho bọn họ một chút hy vọng.
Nghĩ như vậy, Lâm Uyên gọi điện thoại ba chiều cho bạn cũ Lý Ân.
Điện thoại vừa bật, liền thấy Lý Ân đeo tạp dề đứng trong phòng bếp, Lâm Uyên hoảng sợ: " Này, cậu đang làm gì vậy? "
Lý Ân nhìn y: " Cậu không thấy tôi đang nấu ăn sao?"
" Nấu ăn, trời ạ, tôi tưởng cậu đang chuẩn bị cho nổ nhà bếp, là chuyện gì khiến cậu nghĩ không thông như vậy?"
" Cậu không có ngửi thấy mùi hương gì sao?"
Lúc này đây Lý Ân rốt cục chịu nhìn thẳng y một cái, thấy Lâm Uyên bởi vì lời này của hắn mà thay đổi sắc mặt, hắn nhướng mày, vẻ mặt chờ mong.
" Là hương vị của dâu tây."
Ánh mắt Lâm Uyên sáng lên, Lý Ân bởi vì câu nói này của y mà vui vẻ: " Cậu ngửi thấy đúng không, là dâu tây, tôi đang làm mứt dâu tây từ chỗ Đào Tử học được."
Nghe thấy hai chữ Đào Tử, Lâm Uyên nhất thời nhớ tới mục đích mình tới tìm Lý Ân: " Gần đây cậu có phải có chút không làm việc đàng hoàng hay không, để cậu đi tìm cậu ta gia nhập, bây giờ cậu đang làm cái gì, xem người ta dẫn chương trình, ở nhà nấu cơm?"
" Tôi phát hiện Đào Tử là một người dẫn chương trình rất am hiểu cuộc sống, cậu ta biết nấu ăn, biết đan áo len, biết làm búp bê, nghe nói còn có thể thiết kế nhà cửa, không phải chỉ có chuyện chế tác hương liệu thôi đâu, cậu không cảm thấy cậu ấy rất lợi hại sao, mà Omega như vậy, chúng ta cư nhiên đến giờ mới phát hiện ra, hơn nữa còn không biết cậu ấy là ai, cậu ấy thật sự khiến tôi tò mò!"
" Tò mò mà cậu còn không mau tìm ra cậu ta." Lâm Uyên có chút hận sắt không thành thép.
Lý Ân cười vươn ngón tay ra với y: " Tôi tò mò, nhưng cậu ấy thật sự quá tốt đẹp, cậu cảm thấy Omega như vậy nếu thật sự xuất hiện trước mặt công chúng, sẽ bị ảnh hưởng như thế nào, tôi không muốn phần tốt đẹp này chết non, tôi hy vọng thời gian hoa của cậu ấy có thể nở lâu hơn một chút. Lâm Uyên hiện tại tôi bỗng nhiên cảm thấy, thỉnh thoảng xuống bếp làm một số chuyện đơn giản, nhất là vào buổi chiều nắng chói chang, uống một chén trà nóng, đan áo len, xem một quyển sách, buông xuống tâm tình nóng nảy, hưởng thụ yên tĩnh, thực sự là một điều rất thoải mái. Mứt dâu tây của tôi đã nấu xong rồi, cậu muốn nếm thử không, tay nghề của tôi không tệ đâu, tôi sẽ gửi cho cậu một chai, nếu cậu lười ra khỏi cửa."
Nụ cười ôn hòa mà Lý Ân treo trên mặt lúc này khiến Lâm Uyên cảm thấy có chút chói mắt, đồng thời cũng làm cho nội tâm y sinh ra một chút sợ hãi.
" Không cần gửi qua, tôi cũng cảm thấy tôi nên ra ngoài đi dạo một chút."
" Vậy thật sự là quá tuyệt vời, đúng rồi, cậu liên lạc với tôi có chuyện gì?"
" Tôi vốn định hỏi cậu một chút, Dung Khải có liên lạc với cậu hay không, ngày hôm qua hắn ta tới tìm tôi, hy vọng tôi hỗ trợ chế tạo hương liệu có thể trị liệu thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp, tôi không có cách nào, đẩy hắn ta đi tìm Đào Tử, tôi muốn biết hắn ta có liên hệ với cậu hay không!"
" Cậu nói Nhị điện hạ sao?" Lý Ân nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ đến tin tức sáng nay nhận được, " Hẳn là hắn ta có liên lạc, chỉ là bị coi thành quảng cáo nên chặn."
Những lời này của Lý Ân thật sự nhẹ nhàng, khiến Lâm Uyên sửng sốt một chút, mới phản ứng lại ý tứ của hắn: " Rốt cuộc hắn ta làm thế nào? "
" Hừ, ai biết được, dù sao chúng ta ngồi xổm lâu như vậy cũng không bị chặn, có lẽ hắn thật sự làm chuyện không nên làm, này, người trẻ tuổi mà, chúng ta phải hiểu."
Lâm Uyên nghe lão bằng hữu nói lời không đáng tin cậy này, cuối cùng cũng tìm được vài phần quen thuộc.
" Buổi chiều tôi đi qua, nhớ chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn ngon."
" Yên tâm, tôi pha nước dâu tây chờ cậu."
" Được, tôi ngược lại muốn nếm thử xem sẽ có vị gì."
………
Đồ Lẫm từ bên ngoài tiến vào, gần đây gặp phải bão táp, đường đi của bọn họ có chút lệch, toàn bộ đều phải đề phòng để tránh phát sinh phiền toái không cần thiết.
Phó quan đem tư liệu đã chỉnh lý xong đưa đến trước mặt Đồ Lẫm chờ hắn ký tên.
" Gần đây hắn có làm gì không?"
“Hắn" này mặc dù không nói rõ ràng, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết là ai.
" Không có, vẫn như cũ, làm việc ăn cơm."
" Ừm." Đồ Lẫm nghe vậy không có phát biểu ý kiến, mở văn kiện ra, nhìn tin tức mua bán phía trên, " Đá ôn tuyền gần đây giảm giá sao? "
" Là Trùng tộc Ryan Công tước hỗ trợ liên lạc, hắn nói xin ngài đừng quên chuyện hương liệu sư."
Đồ Lẫm nhướng mày: " Ha, vậy hắn có thể là tìm nhầm người rồi, nhân tình này cũng không thể tính trên đầu ta. "
" Những lời này, muốn ta chuyển lại y nguyên cho Ryan Công tước sao?"
Đồ Lẫm ngước mắt nhìn về phía hắn, phó quan chớp chớp mắt với hắn, giống như khó hiểu.
" Ngươi có thể nói với hắn, một trong Tam đại hương liệu sư cao cấp của Đế quốc, Lâm Âu ở Thiên Mã Tinh, nếu cần ta ngược lại có thể giúp hắn liên lạc."
" Ngài thật sự không phải là lấy việc công làm việc tư chứ?"
Đồ Lẫm học hắn chớp chớp mắt: " Ta là người như vậy sao? "
" Không phải sao?"
" Xem ra các ngươi đối với ta luôn có chút hiểu lầm, ai, ta cũng rất buồn rầu a!"
" Có lẽ Thích Trung tướng ở chỗ này, ngài sẽ không có khổ não như vậy."
" Ai nói không phải, Alpha mất đi Omega chính là có chút đáng thương, ngươi nói có đúng không?"
" Ta không biết, sau tất cả, ta chỉ là một Beta bé nhỏ."
Thấy Đồ Lẫm ký xong, phó quan trực tiếp rút văn kiện trong tay hắn, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Đồ Lẫm ấn vào trán căng chặt, tính toán thời gian quay đầu.
Bởi vì mấy ngày nay tuyến đường không ổn định, bọn Dung Thăng hiện giờ chỉ có thể ở lại trong khoang ngủ, ngoại trừ ăn cơm, đều không được phép ra ngoài.
Thời gian ở lại trong phòng, Dung Thăng toàn bộ dùng để suy nghĩ, bắt đầu từ khi hắn đến nơi này, tất cả chuyện đã xảy ra, người đã gặp qua.
Hắn chưa bao giờ nhớ rõ ràng như bây giờ.
Ưu thế của Alpha gien cao cấp cư nhiên thể hiện ra vào thời điểm này.
……….
Nhìn đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh trong hình ba chiều, khi cắt dâu tây, màu đỏ của dâu tây và màu trắng của ngón tay cậu ta, hình thành tương phản rõ rệt, mặc dù không lộ diện, hình ảnh như vậy tuyệt đối xinh đẹp.
Lâm Tiểu Tiền ánh mắt sáng lấp lánh ngồi bên cạnh cậu: " Thế nào, hình ảnh này có phải đẹp ngây người hay không? "
" Rất đẹp."
" Đẹp trai vẫn còn ở phía sau, Alpha của người dẫn chương trình kỳ này, có tiếng lên tiếng, tú ân ái, làm người bên ngoài muốn xỉu chết, tôi chính là người bên ngoài kia."
Thích Vụ nghe hắn nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
Lâm Tiểu Tiền dường như đặc biệt hứng thú với chủ đề này: " A Thích, cậu có người nào thích không? "
Đề tài này không khỏi làm cho cậu nhớ tới người nào đó trên tàu lúc này: " Ừm. "
" Thật tốt, tôi không có, khi nào tôi mới có thể gặp được một người, đối phương sẽ không bởi vì gia thế, ngoại hình cùng với tin tức tố mà thích tôi, mà chỉ thích bởi vì tôi là tôi mà thôi?"
Thích Vụ nghiêng đầu nhìn Lâm Tiểu Tiền mắt hàm chứa ước mơ: " Có lẽ một ngày nào đó, cậu mở cửa ra, người nhìn thấy đầu tiên chính là người cậu muốn tìm."
" Nào có chuyện may mắn như vậy, A Thích nói về người cậu thích được không?"
Thích Vụ nhìn sự chờ mong trong mắt Lâm Tiểu Tiền, cười nhếch khóe môi: " Anh ấy là một người có chút kiêu ngạo, lại rất ổn trọng, có đôi khi có chút vô lại, nhưng lại rất tỉ mỉ, lúc anh ấy thích tôi, rất làm càn, không hề che dấu, tôi cũng bị điểm này của anh ấy hấp dẫn, một người toàn tâm toàn ý bá đạo yêu tôi."
" Hai người nhất định rất yêu nhau."
Thích Vụ nở nụ cười, sau đó lại cô đơn thu hồi nụ cười: " Anh ấy đối với tôi rất tốt, có thể vì tôi mà chết, đem cơ hội sống lưu lại cho tôi, đời này có lẽ tôi sẽ không gặp được người tốt hơn anh ấy. "
" Vậy tại sao cậu lại tới nơi này?"
Lâm Tiểu Tiền hiển nhiên tìm được mấu chốt trong đó.
Thích Vụ nhìn về phía hắn: " Nếu cậu có thể sống, lại phải nhìn người mình yêu đi chết, cậu sẽ làm sao bây giờ? "
Lâm Tiểu Tiền nhìn Thích Vụ cười lại giống như đang khóc: " Tôi hiểu rồi, cậu là ra đi để chữa thương. "
Thích Vụ một lần nữa cười rộ lên: " Tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi không vượt qua được khúc mắc trong lòng, cậu có thể cảm thấy tôi có chút đạo đức giả, nhưng tôi vừa nghĩ đến lúc ấy anh ấy đẩy tôi ra, đem cơ hội sống cho tôi, tôi liền rất khó chịu, tôi tình nguyện lúc ấy cùng anh ấy chết đi, cũng không muốn bị lưu lại sống một mình. "
Lâm Tiểu Tiền đưa tay ôm lấy cậu: " Tôi nghĩ anh ấy cũng rất buồn, các cậu đều là người rất tốt, sẽ tốt thôi. "
Thích Vụ vỗ vỗ Lâm Tiểu Tiền vì chuyện này đỏ hốc mắt: " Cảm ơn, tôi không sao. "
Thích Vụ vừa dứt lời, liền nghe thấy trong livestream truyền đến: " Anh làm cho. "
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, giống như bông tuyết mùa đông lành lạnh.
Thích Vụ nhíu mày, con ngươi đen nổi lên một tia kinh ngạc hoảng hốt.
Chú ý tới sự khác thường của cậu, Lâm Tiểu Tiền ngẩng đầu hồ nghi nhìn cậu: " A Thích làm sao vậy? "
Thích Vụ phục hồi tinh thần, cố gắng đè nén kinh ngạc trong lòng, giống như tự nhiên lắc đầu: " Không có việc gì. “
" Thật sao?"
" Ừm, thật không có việc gì, chính là bị tiếng của người khác làm hoảng sợ."
" A, là Alpha của người dẫn chương trình xuất hiện, tuy rằng không lộ diện, nhưng thanh âm rất dễ nghe, hơn nữa đối với Đào thái thái rất yêu thương."
Lúc Lâm Tiểu Tiền nói lời này, trong giọng nói lộ ra hưng phấn.
Khóe môi Thích Vụ co rút, tâm tình có chút phức tạp.
……..
Hôm qua trời mưa một ngày một đêm, hôm nay quả nhiên đã hạ nhiệt.
Buổi sáng Dung Hề tỉnh lại liền phát hiện mặt đất kết thành một lớp băng mỏng.
Đem áo chống lạnh mặc vào, Dung Hề mở cửa đi ra, không khí trong trẻo lạnh lẽo làm cho cậu run rẩy một cái.
Hôm nay thật thích hợp để ăn lẩu.
Có một số việc không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền mong đợi.
Mưa ngừng rơi, 0520 để A Nhất A Nhị lấy miếng chống nước trên mặt ôn tuyền tháo xuống.
Nhất thời hơi nước lượn lờ bay lên, sương mù mờ mịt như ảo cảnh.
Dung Hề chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Tinh Lan: " Tối nay ăn lẩu, ôn tuyền có đẹp không? [Hình ảnh]"
" Được, rất đẹp, trời lạnh chú ý thân thể."
" Biết rồi anh cũng vậy ^ – ^."
Cùng Tần Tinh Lan tán gẫu xong, Dung Hề gọi 0520 tới phòng bếp bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu.
Cảnh Trực thò đầu vào, chú ý Tần Tinh Lan không gửi tin nhắn cho người ta nữa, mới gõ cửa: " Có thời gian không? "
Tần Tinh Lan nhìn anh, gật đầu.
Cảnh Trực đi tới đưa văn kiện trong tay cho hắn: " Chuyện tuyển quân đã chấm dứt, chuyện huấn luyện kế tiếp, cũng không cần chúng ta phụ trách nữa, nói như thế nào cũng là người khu 1 của anh, anh không quản cũng không tốt, có phải hay không? "
Tần Tinh Lan sau khi xem qua tài liệu, trực tiếp ký tên, sau đó ném trở về: " Tối nay trong nhà ăn lẩu, có muốn đến không? "
Kinh hỉ giáng xuống quá nhanh, Cảnh Trực có chút không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm Tần Tinh Lan nửa ngày mới xác định mình không nghe lầm, nhất thời nói: " Cho dù anh hối lộ tôi cũng sẽ không giúp anh luyện binh! " Anh tốt xấu gì cũng là Thượng tướng khu 3!
Tần Tinh Lan nhún nhún vai: " Vậy thì quên đi. "
Vừa nghe lời này của hấn, Cảnh Trực thiếu chút nữa tức chết: " Tần Tinh Lan tôi đã nói sao anh lại có lòng tốt như vậy, thật sự để tôi đoán đúng rồi, hôm nay anh mời cũng phải mời, không mời cũng phải mời, có giỏi tan tầm anh đừng đi! "
Dứt lời lấy văn kiện trên bàn đi xuống, xoay người hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng làm việc của Tần Tinh Lan.
Phó quan nhìn anh thở phì phò trở về, thức thời không đi qua.
Cảnh Trực ném đồ vật lên bàn: " Tần Tinh Lan này không có trái tim! "
Phó quan nhất thời thở cũng không dám thở, sao đi xuống một chuyến ngay cả đại danh Nguyên soái cũng gọi thẳng.
Thấy không có ai phản ứng với mình, Cảnh Trực nhìn về phía phó quan: " Các người chính là bị giả dối của hắn lừa gạt, người này không có trái tim, buổi tối tôi muốn đến nhà hắn ăn cơm!"
Phó quan: “…"
Hắn vừa nghe thấy cái gì?
" Hắn không cho tôi đi, tôi không cho hắn về nhà!"
Phó quan: “… Ngài đây là không biết xấu hổ ah!! "
Cảnh Trực: " Tôi rất hân hạnh, hắn ta đúng là không có trái tim! "
Phó quan: “……"
Vẫn im lặng đợi đến khi tan tầm, phó quan nhìn thời gian vừa đến, cọ cọ một chút đứng lên đuổi theo Cảnh Trực chạy ra ngoài.
Vừa vặn nhìn thấy Cảnh Trực đi theo phía sau Tần Tinh Lan đến bãi đỗ xe.
Tần Tinh Lan đứng trước xe bay: " Nếu cậu không lái xe của mình, lát nữa tôi sẽ không đưa cậu về. "
" Tôi có thể đi xe công cộng."
Tần Tinh Lan gật đầu, Cảnh Trực vội vàng lên xe, sau khi đóng cửa liền nghe đối phương nói: " Lần đầu tiên gặp Tứ điện hạ, cậu chuẩn bị đi tay không sao? "
Cảnh Trực bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, Tần Tinh Lan nói những lời này tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng rất có lý: " Sự tình có chút đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị, trên đường trở về tôi có thể mua, Tứ điện hạ thích cái gì? "
" Thích tôi." Lúc Tần Tinh Lan nói những lời này, cố ý quay đầu dùng ánh mắt màu xanh biếc nhìn Cảnh Trực một cái, tựa như nhìn xem biểu tình của anh khi nghe thấy hai chữ này.
Cảnh Trực nhất thời không muốn nói chuyện, nhưng sau đó lại nghĩ: " Tôi mua một cái bánh ngọt đi."
" Ừm, em ấy thích mật đào."
Cảnh Trực: “………"
Dung Hề nhận được tin Tần Tinh Lan muốn đưa đồng nghiệp về nhà, có chút kinh hỉ cũng có chút ngoài ý muốn.
Cậu vẫn cho rằng tính cách giống Tần Tinh Lan, sẽ không có bạn bè, đột nhiên dẫn đồng nghiệp về nhà, nhất định là quan hệ không bình thường.
Bởi vì có khách, Dung Hề cố ý pha nước dâu tây còn có hoa quả.
Chờ sau khi nghe thấy hệ thống an ninh nhắc nhở, Dung Hề từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy tướng sĩ trẻ tuổi đang cầm bánh ngọt hoa tươi đi theo Tần Tinh Lan.
Đối phương nhìn thấy cậu, mặt không tự giác đỏ lên.
Trông có vẻ đáng yêu.
Dung Hề cười về phía đối phương: " Các anh đã trở lại. "
" Tứ điện hạ, tôi là Cảnh Trực, mạo muội quấy rầy, còn hy vọng ngài không để ý." Nói xong đem hoa trong ngực cùng bánh ngọt trong tay đưa qua, Dung Hề cười tiếp nhận, " Anh thật sự là quá khách khí, nếu là bạn bè của Tinh Lan, đến nhà làm khách, tôi rất hoan nghênh." Chào hỏi Cảnh Trực xong, Dung Hề ngước mắt nhìn về phía Tần Tinh Lan, " Rửa tay đi rồi ăn cơm. "
" Được."
Nhìn Dung Hề xoay người đi vào phòng bếp, trong lòng Cảnh Trực nhịn không được bắt đầu bốc hơi chua, quay đầu nhìn vào mắt Tần Tinh Lan: " Tôi hiện tại thật sự là vạn phần hâm mộ Nguyên soái ngài đây."
Tứ điện hạ nhìn gần, so với nhìn trên quang võng ít nhất xinh đẹp gấp mười lần, cười rộ lên vừa ôn nhu vừa đáng yêu.
Thật sự là không hiểu, Omega đáng yêu như vậy, vì sao lại gả cho một Alpha khó hiểu phong tình như vậy?
" Em ấy là của tôi."
Cảnh Trực cười nhạo một tiếng: " Biết rồi biết rồi, bộ dáng tuyên bố chủ quyền của anh bây giờ, thật đáng để cho những fan điên cuồng vì anh xem!"
Đi theo phía sau Tần Tinh Lan vào rửa tay.
Cảnh trực không thể chờ đợi đi vào nhà bếp.
Dựa vào năm giác quan siêu cường của Alpha gien cao cấp, từ lúc anh tiến vào đã ngửi thấy mùi vị vừa cay vừa thơm trong không khí.
Tay nghề của Tứ điện hạ, anh đã nếm qua.
Hôm nay đến đây nguyên nhân chính là hướng về đồ ăn của Tứ điện hạ.
Vì thế anh không để ý đến mục đích của Tần Tinh Lan.
Đây là nỗi niềm của những tín đồ ăn uống.
Cửa phòng bếp vừa mở ra, ánh mắt Cảnh Trực liền dừng trên bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, ngoại trừ thịt, còn có rau xanh tươi, hoa quả cùng với nước dâu tây.
" Cảnh Thượng tướng, mời ngồi ^ – ^."
" Không dám, không dám, Tứ điện hạ mời."
" Cảnh Thượng tướng không cần khách khí."
Cảnh Trực còn muốn nói thêm, Tần Tinh Lan ở phía sau anh khẽ ho một cái, Cảnh Trực đặt mông ngồi xuống.
Dung Hề cười rót cho anh một chén trà: " Không biết anh thích uống cái gì, liền tự ý chuẩn bị, anh tự nhiên là tốt rồi. "
" Được rồi, Tứ điện hạ ngài không cần khách khí."
" Vậy tôi cũng tùy ý."
Dung Hề nói xong nghiêng đầu nói với Tần Tinh Lan: " Bên này là nước không cay. "
Tần Tinh Lan gật đầu: " Anh tự ăn, không cần lo lắng. "
" Được."
Chỉ cần ngửi thấy mùi, nước miếng Cảnh Trực đã chảy xuống.
Càng không cần nói đến hương vị vừa cay vừa thơm lưu lại giữa môi răng, chỉ mới ngụm đầu tiên, đã bị hương vị này bắt được, quả thực so với cách đây không lâu, anh bỏ ra một số tiền lớn ăn lẩu ở khách sạn năm sao thủ đô, mẹ nó còn đã hơn.
" Ngon quá!"
Trù nghệ được công nhận, Dung Hề rất vui vẻ: " Vậy anh không cần khách khí, tôi chuẩn bị rất nhiều."
" Được được không khách khí." Cảnh Trực gật đầu xong, nhịn không được lại ăn một ngụm, cay đến trên trán đều đổ mồ hôi, nhưng vẫn không muốn dừng lại, dành thời gian nói, " Tứ điện hạ, nói thật, hôm nay tôi tới đây, chính là hướng về phía ngài xin một miếng ăn, ngài không biết, Nguyên soái mỗi ngày mang cơm, chúng tôi có bao nhiêu hâm mộ, quả thực hâm mộ chết đi được, lần trước may mắn, ăn một khối bánh sandwich ngài làm mang theo, mùi vị kia, tôi đến nay vẫn còn nhớ lại. "
" Ăn đi." Tần Tinh Lan gắp cho anh một đũa thức ăn, bỏ vào bát.
Ý nghĩa đã rất rõ ràng, ăn, im lặng!
Cảnh Trực gật đầu: " Cám ơn sếp! "
Một bữa lẩu ăn xong, Cảnh Trực thỏa mãn không sao chịu được, sau khi ăn xong Dung Hề lại cắt bánh ngọt ra, ăn xong món tráng miệng, Cảnh Trực cười nói lời tạm biệt với Dung Hề và Tần Tinh Lan.
Tần Tinh Lan đưa anh ra ngoài cửa, Cảnh Trực rất hiểu ý gật đầu: " Nguyên soái các hạ yên tâm, chuyện luyện binh cứ giao trên người tôi. "
" Không phải chuyện này." Tần Tinh Lan đột nhiên mở miệng, khiến Cảnh Trực sửng sốt: " Vậy là chuyện gì? "
" Hiện tại không dễ nói, tóm lại cậu cứ nhớ cậu nợ tôi một lần." Tần Tinh Tinh nói xong vỗ vỗ bả vai anh, " Trở về cẩn thận một chút. "
Cảnh Trực nhìn Tần Tinh Lan rời đi, nhất thời có một loại cảm giác rơi xuống hố.
Dung Hề nghe thấy thanh âm mở cửa lớn, nhìn Tần Tinh Lan trở về, bông tuyết từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống.
Bông tuyết rơi trên vai và đầu Tần Tinh Lan, Dung Hề đẩy cửa ra đi, nhẹ nhàng vỗ bông tuyết trên vai hắn: " Tuyết rơi rồi. "
" Ừm." Tần Tinh Lan đưa tay ôm lấy bả vai cậu, " Tuyết đầu tiên trong năm nay. "
" Đúng vậy, mùa đông tới rồi."
" Ừm." Tần Tinh Lan cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: " Chúng ta về phòng đi. "
" Ngày mai mặc áo len đi, mũ và găng tay của anh cũng đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể mang được rồi."
Sáng sớm hôm sau, Tần Tinh Lan tỉnh lại, liền nhìn thấy thỏ nhỏ ngồi ở bên giường, trên đầu đội một bông hoa lắc lư đôi chân ngắn, nhảy lên một cái thích ý không chịu nổi.
Dưới chân nó, một con sư tử lớn nằm sấp.
Thấy Tần Tinh Lan tỉnh lại, con thỏ nhỏ lập tức tiến lại gần cọ cọ mặt hắn: " Chiu chiu! "
Thích anh.
Dung Hề mở mắt ra, hai má không khỏi đỏ lên, đưa tay bắt lấy góc áo Tần Tinh Lan: " Sớm. "
" Sớm." Tần Tinh Lan đứng dậy, nghiêng đầu cười dịu dàng nhìn về phía cậu, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu: " Nhìn ra ngoài cửa sổ. "
Dung Hề lúc này mới phát hiện, ngoài cửa sổ bị bông tuyết bao phủ, hết thảy đều trắng xóa: " Thật dày nha, hôm nay mặc ấm một chút, em đi giúp anh tìm quần áo. "
Nhìn tiểu thư tính sốt ruột từ trên giường chạy xuống, đi chân trần, liền mở tủ giúp hắn tìm quần áo.
Trong lòng Tần Tinh Lan khẽ run lên, đưa tay giữ chặt cánh tay cậu: " Mang dép vào, trên mặt đất lạnh. "
Dung Hề lúc này mới nhớ tới, ngượng ngùng ngoắc ngoắc đầu ngón chân: " Em quên mất. "
Tần Tinh Lan khom lưng cầm mắt cá chân, giúp cậu mang giày vào, trên mặt Dung Hề mang theo nụ cười, mỗi lần Tần Tinh Lan làm loại chuyện này, cậu đều cảm thấy mình được yêu thương.
Nương theo Alpha khom lưng cúi đầu, Dung Hề nghịch ngợm quấy rối mái tóc vàng của hắn.
Tần Tinh Lan ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh biếc lộ ra dung túng bất đắc dĩ: " Không ngoan nha! "
Dung Hề nhìn Alpha với kiểu tóc lộn xộn, mặc dù như vậy, vẫn không ảnh hưởng đến một chút giá trị nhan sắc của đối phương.
" Hì hì, em đi chọn quần áo cho anh, hôm nay mặc áo len màu đen được không?"
" Được."
Dung Hề đem áo len cổ cao màu đen đã giặt sạch hun hương liệu tìm ra, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi: " Thơm quá, à, còn có mũ và găng tay. "
Tần Tinh Lan mặc quần áo trước mặt cậu, lúc mặc áo khoác vào, Tần Tinh Lan đột nhiên dựa vào cậu, Dung Hề nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười: " Anh muốn làm gì vậy? "
" Giúp anh buộc cúc đi, tay đau."
Sư tử lớn bộ dáng vô tội lại ủy khuất, quả thực chính là đang phạm quy.
Dung Hề đưa tay giúp hắn sửa sang lại cổ áo, nghiêng đầu rõ ràng hỏi cố nhìn hắn: " Vừa rồi còn có thể mặc quần áo, sao bây giờ đột nhiên tay đau không thể buộc cúc áo? "
" Muốn em giúp anh, tay đau."
" Hừ." Dung Hề nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặc dù như vậy vẫn giúp hắn buộc cúc, xoa nếp gấp trên người, ngay khi thu tay lại, bỗng nhiên bị Alpha trước mắt bắt lấy cổ tay, một giây sau dựa vào, hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu: " Cám ơn. "
Dung Hề mím môi, nhịn không được nhếch khóe môi nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, sau đó cười rộ lên: " Bữa sáng và bữa trưa em đều đặt ở trong phòng bếp, lúc anh đi nhớ mang theo. "
" Được, trời lạnh, ngủ thêm một chút đi."
" Ừm, buổi tối chờ anh trở về."
" Được."
Tần Tinh Lan đội mũ màu be, quay đầu nở nụ cười với Dung Hề: " Đi đây. "
Dung Hề nhìn chằm chằm hắn một hồi, hai má hơi đỏ lên: " Thật đẹp trai. "
Trong đôi mắt màu xanh biếc của Tần Tinh Lan lộ ra ý cười, tâm tình rất tốt từ trong nhà đi ra.
Sáng sớm hôm nay, bởi vì tuyết rơi, tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.
Các quân lính dọn tuyết trên sân thể dục, thừa dịp không có người chú ý, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một phen.
Không biết ai hét lên: " Nhìn kìa."
Chọc mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tần Nguyên soái bọn họ sùng bái từ bãi đỗ xe đi ra, trên đầu đội mũ màu be, trên người mặc đồng phục quân khu thống nhất bố trí, bên trong lại là một chiếc áo len cổ cao màu đen.
" Hôm nay Nguyên soái thoạt nhìn có chút không giống."
" Mũ trên đầu nguyên soái là Tứ điện hạ tự tay đan sao?"
" Nguyên soái còn mặc áo len."
" Nguyên soái lại bắt đầu rải cẩu lương!"
Tần Tinh Lan từ bên cạnh bọn họ đi qua, mặc dù nhìn không chớp mắt, dựa theo năm giác quan siêu cường của Alpha gien cao cấp, cũng đem lời bọn họ nhỏ giọng nghị luận thu vào trong tai.
" Tứ điện hạ có chút lợi hại nha!"
Đột ngột nghe một tiếng này, Tần Tinh Lan ghé mắt nhìn lại, tiểu chiến sĩ hô ra những lời này nhất thời đỏ mặt, khẩn trương đánh quân lễ với Tần Tinh Lan.
Tần Tinh Lan nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
Sắc mặt tiểu chiến sĩ nhất thời bạo hồng.
Cảnh Trực từ trên lầu đi xuống, nhìn mũ trên đầu hắn, tiến lại gần: " Tứ điện hạ đan cho anh? "
Tần Tinh Lan cởi áo khoác trước mặt anh, lộ ra áo len màu đen bên trong, nhẹ nhàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cảnh trực.
Cậu có thể bắt đầu khen ngợi.
Lĩnh hội ý tứ của hắn, Cảnh Trực nhất thời dở khóc dở cười: " Anh thật sự là mệnh tốt, Tứ điện hạ là Omega hiền lành nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất mà tôi từng gặp qua, được chưa, sếp! "
Tần Tinh Lan nhún vai ngồi xuống, ý tứ ngươi trình độ như vậy, ta còn có thể cưỡng cầu ngươi cái gì đây?
Cảnh Trực nhất thời nhịn không được trợn trắng mắt: " Này, đây là kế hoạch huấn luyện hôm qua tôi trở về soạn ra, anh xem đi, có chỗ nào cần sửa đổi, hoặc là đề nghị thêm, hiện tại anh có thể nói. "
Tần Tinh Lan mở văn kiện anh đưa tới, nghiêm túc nhìn: " Cải tạo máy móc, tôi tự mình dạy cho bọn họ, tăng cường thực hành mô phỏng tàu chiến, huấn luyện thể lực tăng gấp đôi…"
Nhìn việc huấn luyện do mình soạn bị Tần Tinh Lan thay đổi, Cảnh Trực nhất thời cảm thấy, so với Tần Tinh Lan, mình vẫn quá nhân từ.
" Năm đầu tiên bọn họ nhập ngũ, liền tăng thêm những hạng mục này, có thể quá nghiêm khắc hay không?"
Tần Tinh Lan ngước mắt nhìn anh: " Khi nguy hiểm đến, sẽ không phải vì họ là tân binh mà sẽ tha thứ cho bọn họ, binh lính khu 1, phải là tinh anh trong tinh anh. "
" Vạn nhất bọn họ chống đỡ không được thì sao?"
" Vậy thì cút đi!"
" Anh đây không phải là đang huấn luyện quân đội, anh đây là đang huấn luyện binh vương (vua của binh lính), anh còn để cho bọn họ thao luyện như vậy, không khác gì dưỡng cổ!"
Tần Tinh Lan nhếch khóe môi: " Bây giờ tôi biết vì sao chiến sĩ khu 3 như vậy rồi. "
" Anh!" Cảnh Thẳng đem văn kiện đoạt lại từ trong tay hắn, " Anh quả thực chính là ma quỷ! "
Tần Tinh Lan anh không có trái tim!
Nhìn Cảnh Trực hừ hừ rời đi, Tần Tinh Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
……
Tuyết rơi, bên ngoài chất đống tuyết trắng thật dày, Dung Hề từ trong phòng đi ra, đứng trên bục gỗ, hít vào không khí mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
Xoay eo lười biếng, Dung Hề gọi 0520 lại đây, sờ sờ cái đầu to của nó: " Chúng ta làm người tuyết có được không? "
0520 nghiên đầu lớn: " Chủ nhân, cần 0520 cung cấp gì cho chủ nhân?"
" Không cần, tôi đã có rồi."
" Vậy 0520 đi gọi A Nhất A Nhị tới hỗ trợ!"
Dung Hề lựa chọn chỗ cửa chính, như vậy vừa mở cửa là có thể nhìn thấy.
Chờ 0520 mang theo A Nhất A Nhị tới, Dung Hề chỉ huy A Nhất A Nhị đi lăn quả cầu tuyết, 0520 thì đi phòng kho tìm đèn màu nhỏ.
Chờ quả cầu tuyết lớn lăn xong, Dung Hề chỉ huy A Nhất nắn hình dạng khối tuyết, Dung Hề cùng A Nhị cùng nhau lăn ra thân thể sư tử lớn, A Nhất thì dựa theo yêu cầu của cậu, nắn ra lỗ tai sư tử.
0520 mang theo một xô nước, dung hề rưới một chút nước đính tai vào đầu sư tử lớn, theo nhiệt độ nước sẽ đông lạnh, rất rắn chắc.
Sau khi khảm hai tai, con sư tử lớn đã có hình dạng ban đầu.
0520 đứng bên cạnh Dung Hề, đưa tay ôm lấy đùi Dung Hề: " Hề Hề, đây là lễ vật tặng cho sư tử lớn sao?"
" Cậu nói xem anh ấy sẽ thích sao?"
" Hừ!" 0520 dùng thanh âm loli đáng yêu phát ra một tiếng mũi ngạo kiều, " Cậu tặng cho hắn một trái cà tím, hắn cũng thích!"
Dung Hề bị câu nói 0520 chọc cười rộ lên: " Cậu nói anh ấy như vậy, sẽ không sợ tôi nói cho anh ấy biết sao? "
0520 lập tức ôm đùi cậu cọ cọ: " Chủ nhân sẽ không, chủ nhân đối với 0520 là tốt nhất. "
Dung Hề vỗ vỗ 0520 đội mũ: " Được rồi, không được làm nũng."
Chờ nước và tuyết đông thành băng, Dung Hề đem đầu sư tử tuyết móc rỗng, bên trong đặt đèn màu, như vậy buổi tối sáng lên sẽ rất đẹp.
Làm xong sư tử lớn bằng băng, Dung Hề chụp ảnh gửi cho Tần Tinh Lan: " Làm một bé đáng yêu, chờ anh về nhà nha ^ ^ [Ảnh]."
Tần Tinh Lan nhìn thấy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, sau đó lại mang theo lo lắng: " Đẹp, nhưng trời lạnh, em không nên ở bên ngoài quá lâu. "
" Biết rồi, bây giờ trở về, anh đi làm cho tốt đi."
Sau khi trò chuyện với Tần Tinh Lan, Dung Hề trở về phòng tắm rửa.
Sau khi giải trừ một thân khí lạnh, thừa dịp thời gian còn sớm, Dung Hề tính toán bổ sung một chút hàng trên Đào Hoa Viên.
Lên quang võng, Dung Hề đến cửa hàng trước treo thông báo sắp bổ sung, đang chuẩn bị bắt đầu chế tác hương liệu, đột nhiên một tin nhắn bật lên: " Xin chào, ta là Nhị điện hạ Dung Khải, xin hỏi có chấp nhận đặt riêng hương liệu cao cấp hay không, giá cả có thể thương lượng."
Dung Hề: “……"
Nhìn chằm chằm tin nhắn trước mắt, Dung Hề kinh ngạc đồng thời lại có chút dở khóc dở cười.
Nếu Dung Khải biết cậu chính là chủ tiệm Đào Hoa Viên, sẽ phản ứng như thế nào.
Chỉ là sau khi ngoài ý muốn, Dung Hề tỉnh táo lại, nhịn không được nghĩ, Dung Khải tìm cậu mua hương liệu cao cấp, là vì ai?
Gần đây không nghe nói Alpha gien cao cấp nào xảy ra vấn đề.
Dung Hề: " Xin lỗi, ta không phải hương liệu sư cao cấp, không có biện pháp vì Điện hạ giải quyết phiền phức, thứ lỗi."
Dung Khải bên kia trả lời rất nhanh: " Ngài không phải đang khiêm tốn đó chứ, hương liệu sư như ngài, nếu không phải cao cấp, ta có chút không quá tin tưởng."
Dung Hề cảm thấy Dung Khải hắn có chút thiên phú lừa gạt người khác.
Dung Hề: " Ngài thật sự là nói đùa, ta nếu là hương liệu sư cao cấp, việc làm ăn sẽ không từ chối, Nhị điện hạ thứ lỗi, ta thật không phải, chúc ngài tìm được hương liệu sư thích hợp."
Trả lời xong, Dung Hề trực tiếp đăng xuất quang võng.
Về phần Dung Khải sẽ nghĩ như thế nào, Dung Hề đối với chuyện này không có hứng thú biết.
Dung Khải muốn giúp ai, cũng không có quan hệ gì với cậu.
Cậu chỉ muốn sống cuộc sống của mình và không muốn tham gia vào bất cứ điều gì khác.
Dung Khải nhìn câu trả lời cuối cùng, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, sau khi hắn làm rõ thân phận, vẫn cự tuyệt hắn như trước, hắn cảm thấy đối phương không nói dối, thông qua biên bản giao dịch trước kia mà xem, chủ tiệm này, cũng chưa bao giờ bán qua hương liệu cao cấp.
Cho nên đối phương nói mình không phải cao cấp hương liệu sư hắn cảm thấy tám mươi phần trăm là có thể tin tưởng.
Bởi vì thật sự không cần phải cự tuyệt việc làm ăn đưa tới cửa, huống chi cùng hắn làm ăn, chính là cùng hoàng gia dựa vào, đây là chuyện mọi người tha thiết ước mơ.
Hắn không tin có ai sẽ từ chối.
Về phần hai mươi phần trăm còn lại, hắn cảm thấy mình còn cần quan sát thêm một chút.
Chỉ bằng cách này, hy vọng sẽ tan vỡ.
Làm thế nào hắn có thể nhận được bằng chứng từ An Liệt Ninh?
Dung Khải híp mắt, nhắn tin cho Tần Tinh Lan: " Nguyên soái các hạ, hôm nay rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm được không? "
Tần Tinh Lan: " Buổi tối có việc, không phải rất thuận tiện, Nhị điện hạ có việc có thể nói thẳng. "
" Vẫn là nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn, đã như vậy, vậy đêm nay ta sẽ đến phủ quấy rầy, kính xin các hạ không cần để ý."
" Được."
Hẹn xong với Tần Tinh Lan, Dung Khải không trì hoãn liền đi đến phủ Nguyên soái, ngoại trừ tính cách Tần Tinh Lan không được người yêu thích, những thứ khác quả thực có ý nghĩ giống hắn.
Nhất là Tứ đệ của hắn, luôn có thể mang đến kinh hỉ cho hắn.
Dung Hề nghe thấy hệ thống an ninh nói Dung Khải bái phỏng, trong mắt nổi lên kinh ngạc.
Dung Khải đem tùy thị lưu lại ngoài cửa, sau khi tiến vào đầu tiên đã nhìn thấy sư tử bằng tuyết nằm ở trước cửa lớn.
Đôi mắt đen hiện lên kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Dung Hề đang đứng trên bục gỗ, cười đi tới: " Tứ đệ thật đúng là tâm tư khéo léo, đừng nói cho ta biết đây là chủ ý của robot nhà ngươi. "
" Không phải chủ ý của chúng nó, mà là chúng nó hỗ trợ làm."
Dung Hề cong hai mắt, cười quan sát biểu tình của Dung Khải.
Dù sao một khắc trước Dung Khải còn đang tìm cậu mua hương liệu trên mạng, một khắc sau liền tới cửa, nghe được tin tức, trong lòng cậu không khỏi khẩn trương, đối phương có phải đã biết được thân phận của cậu hay không.
Thấy Dung Khải thần sắc như thường, Dung Hề thoáng yên lòng.
" Nhị ca hôm nay lại vừa vặn đi ngang qua?"
Dung Hề nhìn Dung Khải bằng ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nháy mắt này làm cho Dung Khải đứng trong tuyết có chút tự ti, khóe môi theo bản năng gợi lên: " Lần này không phải đi ngang qua, là cố ý đến cửa bái phỏng, muốn nhờ Nguyên soái một chút chuyện. "
Không biết vì cái gì, Dung Hề đứng ở trước mặt hắn lúc này, làm cho hắn muốn dùng hai chữ mỹ lệ để hình dung cậu.
Tứ đệ này của hắn, thật sự có chút không giống.
" Thì ra là như vậy, bất quá Tinh Lan còn phải trễ một chút mới có thể trở về, Nhị ca không ngại ngồi một chút, ta pha cho Nhị ca một chén trà, chờ cơm tối xong, vừa ăn vừa tán gẫu."
" Cơm tối còn phải chờ hắn trở về làm sao?"
" Làm sao có thể, ngày đó vừa vặn để Nhị ca gặp phải, chỉ là hôm nay chỉ sợ phải để Nhị ca nếm thử tay nghề của ta, hy vọng Nhị ca không nên cảm thấy không ngon."
" Thì ra Tứ đệ cũng biết trù nghệ."
" Ta cũng chỉ là làm cho vui mà thôi."
Dung Hề mang Dung Khải đến phòng khách, thêm một chén trà cho hắn: " Nhị ca ngồi một chút, ta đi liền về, 0520 giúp ta chiếu cố tốt Nhị điện hạ. "
" Được ạ chủ nhân." 0520 bước chân ngắn ngồi xuống bên cạnh Dung Khải, Dung Khải rũ mắt chống lại màn hình hiển thị của nó.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy người máy nhỏ này ngồi ở đây là đang giám thị hắn.
" 0520 có thể nói chủ nhân của ngươi ngày thường thích làm cái gì không?"
“…… Xin hãy chờ một chút, đang tìm kiếm câu trả lời cho ngài…" Âm thanh loli đáng yêu trước đó, đột nhiên biến thành âm thanh cơ học lạnh lẽo.
Dung Khải: “………"
“…… Vô cùng xin lỗi, không tìm được đáp án của ngài, ngài có thể đặt lại câu hỏi, hoặc là đổi câu hỏi…"
Dung Khải: “…….."
Ta tin ngươi mới có quỷ, đồ xấu xa!
**********************
**********************
Dung Khải bị đá ra khỏi phòng livestream, sau đó một hồi lâu mới chấp nhận sự thật mình bị cấm acc triệt để.
Cố gắng đè nén sự nóng nảy trong lòng, Dung Khải từ trên quang võng đăng xuất, gọi tùy thị trưởng tới: " Liên hệ với chủ tiệm Đào Hoa Viên, hỏi hắn có nhận hương liệu cao cấp hay không."
Hắn không nói mình dùng acc nhỏ thông đồng, kết quả bị coi là quảng cáo, không chỉ bị anti còn bị cấm ngôn.
Lịch sử đen tối này, đến chết hắn cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết!
Dung Hề không biết Dung Khải đã tới livestream, thuận lợi phát sóng trực tiếp xong, từ trên quang võng đăng xuất, quay đầu nhìn ánh mắt Tần Tinh Lan, cười rộ lên với hắn: " Sao anh còn chưa ngủ? "
" Chờ em."
0520 ngoan ngoãn đứng sang một bên giả vờ không có gì xảy ra.
Cảm giác được ánh mắt Dung Hề rơi trên người, 0520 nâng màn hình lên, im lặng nhìn nhau.
Cho đến khi Dung Hề nói: " 0520 sao hôm nay cậu không đi sạc? "
0520 quay lại và đi ra cửa: " 0520 đi ngay bây giờ, chủ nhân và sư tử lớn ngủ ngon."
Nói xong giống như sợ Dung Hề giữ nó lại, đi ra một cách vô tình.
Cậu luôn cảm thấy 0520 đã làm gì đó mà cậu không biết.
Quay lại nhìn vào Tần Tinh Lan: " Hai người không giấu em làm gì đó chứ? "
Tần Tinh Lan nhẹ nhàng vuốt ve thỏ nhỏ đang ngủ trong lòng hắn: " Không có."
Đôi mắt màu xanh biếc tinh khiết lại vô tội, làm cho Dung Hề cảm thấy nếu tiếp tục truy vấn, sẽ rất không tốt.
" Được rồi." cậu đứng dậy đi tới, trong tay còn cầm cái nón vừa đan một nửa, " Anh cúi đầu em xem một chút."
Nói xong đem mũ màu be đội lên mái tóc màu vàng của Tần Tinh Lan, cong mắt lên: " Ừm, quả nhiên màu này rất hợp với màu tóc của anh. "
" Phải không?"
" Ừm." Dung Hề gật đầu, đặt đồ trong tay lên bàn, " Ngày mai thời tiết có thể sẽ thay đổi, sáng mai anh mặc nhiều hơn một chút."
" Được, em cũng vậy, phải chú ý đến thân thể."
Hai người nhìn nhau nói chuyện một chút, Dung Hề cười rộ lên: " Không còn sớm nữa đi ngủ đi. "
Nói xong quét mắt nhìn thỏ nhỏ nằm sấp trong lòng Tần Tinh Lan ngủ vô cùng thoải mái, cũng không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cậu hay không, thỏ nhỏ nằm ngửa giật giật đạp chân trong suốt, tuy nhiên vẫn không chịu mở mắt.
……
Từ khi cùng Dung Khải nói về chuyện Đào Hoa Viên, Lâm Uyên cũng một lần nữa chú ý đến chuyện này, dù sao hương liệu sư có thể giải quyết vấn đề hương liệu cao cấp chính là vật hiếm, nhiều năm như vậy mới ra được một người, thế nhưng online không liên lạc được, ngoại tuyến tra không được thân phận.
Vị này phía sau khẳng định có một nhân vật đặc biệt lợi hại.
Nếu không làm sao có thể như thế được chứ!
Chỉ hy vọng Nhị điện hạ có thể có vận khí tốt một chút, mang đến cho bọn họ một chút hy vọng.
Nghĩ như vậy, Lâm Uyên gọi điện thoại ba chiều cho bạn cũ Lý Ân.
Điện thoại vừa bật, liền thấy Lý Ân đeo tạp dề đứng trong phòng bếp, Lâm Uyên hoảng sợ: " Này, cậu đang làm gì vậy? "
Lý Ân nhìn y: " Cậu không thấy tôi đang nấu ăn sao?"
" Nấu ăn, trời ạ, tôi tưởng cậu đang chuẩn bị cho nổ nhà bếp, là chuyện gì khiến cậu nghĩ không thông như vậy?"
" Cậu không có ngửi thấy mùi hương gì sao?"
Lúc này đây Lý Ân rốt cục chịu nhìn thẳng y một cái, thấy Lâm Uyên bởi vì lời này của hắn mà thay đổi sắc mặt, hắn nhướng mày, vẻ mặt chờ mong.
" Là hương vị của dâu tây."
Ánh mắt Lâm Uyên sáng lên, Lý Ân bởi vì câu nói này của y mà vui vẻ: " Cậu ngửi thấy đúng không, là dâu tây, tôi đang làm mứt dâu tây từ chỗ Đào Tử học được."
Nghe thấy hai chữ Đào Tử, Lâm Uyên nhất thời nhớ tới mục đích mình tới tìm Lý Ân: " Gần đây cậu có phải có chút không làm việc đàng hoàng hay không, để cậu đi tìm cậu ta gia nhập, bây giờ cậu đang làm cái gì, xem người ta dẫn chương trình, ở nhà nấu cơm?"
" Tôi phát hiện Đào Tử là một người dẫn chương trình rất am hiểu cuộc sống, cậu ta biết nấu ăn, biết đan áo len, biết làm búp bê, nghe nói còn có thể thiết kế nhà cửa, không phải chỉ có chuyện chế tác hương liệu thôi đâu, cậu không cảm thấy cậu ấy rất lợi hại sao, mà Omega như vậy, chúng ta cư nhiên đến giờ mới phát hiện ra, hơn nữa còn không biết cậu ấy là ai, cậu ấy thật sự khiến tôi tò mò!"
" Tò mò mà cậu còn không mau tìm ra cậu ta." Lâm Uyên có chút hận sắt không thành thép.
Lý Ân cười vươn ngón tay ra với y: " Tôi tò mò, nhưng cậu ấy thật sự quá tốt đẹp, cậu cảm thấy Omega như vậy nếu thật sự xuất hiện trước mặt công chúng, sẽ bị ảnh hưởng như thế nào, tôi không muốn phần tốt đẹp này chết non, tôi hy vọng thời gian hoa của cậu ấy có thể nở lâu hơn một chút. Lâm Uyên hiện tại tôi bỗng nhiên cảm thấy, thỉnh thoảng xuống bếp làm một số chuyện đơn giản, nhất là vào buổi chiều nắng chói chang, uống một chén trà nóng, đan áo len, xem một quyển sách, buông xuống tâm tình nóng nảy, hưởng thụ yên tĩnh, thực sự là một điều rất thoải mái. Mứt dâu tây của tôi đã nấu xong rồi, cậu muốn nếm thử không, tay nghề của tôi không tệ đâu, tôi sẽ gửi cho cậu một chai, nếu cậu lười ra khỏi cửa."
Nụ cười ôn hòa mà Lý Ân treo trên mặt lúc này khiến Lâm Uyên cảm thấy có chút chói mắt, đồng thời cũng làm cho nội tâm y sinh ra một chút sợ hãi.
" Không cần gửi qua, tôi cũng cảm thấy tôi nên ra ngoài đi dạo một chút."
" Vậy thật sự là quá tuyệt vời, đúng rồi, cậu liên lạc với tôi có chuyện gì?"
" Tôi vốn định hỏi cậu một chút, Dung Khải có liên lạc với cậu hay không, ngày hôm qua hắn ta tới tìm tôi, hy vọng tôi hỗ trợ chế tạo hương liệu có thể trị liệu thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp, tôi không có cách nào, đẩy hắn ta đi tìm Đào Tử, tôi muốn biết hắn ta có liên hệ với cậu hay không!"
" Cậu nói Nhị điện hạ sao?" Lý Ân nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ đến tin tức sáng nay nhận được, " Hẳn là hắn ta có liên lạc, chỉ là bị coi thành quảng cáo nên chặn."
Những lời này của Lý Ân thật sự nhẹ nhàng, khiến Lâm Uyên sửng sốt một chút, mới phản ứng lại ý tứ của hắn: " Rốt cuộc hắn ta làm thế nào? "
" Hừ, ai biết được, dù sao chúng ta ngồi xổm lâu như vậy cũng không bị chặn, có lẽ hắn thật sự làm chuyện không nên làm, này, người trẻ tuổi mà, chúng ta phải hiểu."
Lâm Uyên nghe lão bằng hữu nói lời không đáng tin cậy này, cuối cùng cũng tìm được vài phần quen thuộc.
" Buổi chiều tôi đi qua, nhớ chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn ngon."
" Yên tâm, tôi pha nước dâu tây chờ cậu."
" Được, tôi ngược lại muốn nếm thử xem sẽ có vị gì."
………
Đồ Lẫm từ bên ngoài tiến vào, gần đây gặp phải bão táp, đường đi của bọn họ có chút lệch, toàn bộ đều phải đề phòng để tránh phát sinh phiền toái không cần thiết.
Phó quan đem tư liệu đã chỉnh lý xong đưa đến trước mặt Đồ Lẫm chờ hắn ký tên.
" Gần đây hắn có làm gì không?"
“Hắn" này mặc dù không nói rõ ràng, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết là ai.
" Không có, vẫn như cũ, làm việc ăn cơm."
" Ừm." Đồ Lẫm nghe vậy không có phát biểu ý kiến, mở văn kiện ra, nhìn tin tức mua bán phía trên, " Đá ôn tuyền gần đây giảm giá sao? "
" Là Trùng tộc Ryan Công tước hỗ trợ liên lạc, hắn nói xin ngài đừng quên chuyện hương liệu sư."
Đồ Lẫm nhướng mày: " Ha, vậy hắn có thể là tìm nhầm người rồi, nhân tình này cũng không thể tính trên đầu ta. "
" Những lời này, muốn ta chuyển lại y nguyên cho Ryan Công tước sao?"
Đồ Lẫm ngước mắt nhìn về phía hắn, phó quan chớp chớp mắt với hắn, giống như khó hiểu.
" Ngươi có thể nói với hắn, một trong Tam đại hương liệu sư cao cấp của Đế quốc, Lâm Âu ở Thiên Mã Tinh, nếu cần ta ngược lại có thể giúp hắn liên lạc."
" Ngài thật sự không phải là lấy việc công làm việc tư chứ?"
Đồ Lẫm học hắn chớp chớp mắt: " Ta là người như vậy sao? "
" Không phải sao?"
" Xem ra các ngươi đối với ta luôn có chút hiểu lầm, ai, ta cũng rất buồn rầu a!"
" Có lẽ Thích Trung tướng ở chỗ này, ngài sẽ không có khổ não như vậy."
" Ai nói không phải, Alpha mất đi Omega chính là có chút đáng thương, ngươi nói có đúng không?"
" Ta không biết, sau tất cả, ta chỉ là một Beta bé nhỏ."
Thấy Đồ Lẫm ký xong, phó quan trực tiếp rút văn kiện trong tay hắn, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Đồ Lẫm ấn vào trán căng chặt, tính toán thời gian quay đầu.
Bởi vì mấy ngày nay tuyến đường không ổn định, bọn Dung Thăng hiện giờ chỉ có thể ở lại trong khoang ngủ, ngoại trừ ăn cơm, đều không được phép ra ngoài.
Thời gian ở lại trong phòng, Dung Thăng toàn bộ dùng để suy nghĩ, bắt đầu từ khi hắn đến nơi này, tất cả chuyện đã xảy ra, người đã gặp qua.
Hắn chưa bao giờ nhớ rõ ràng như bây giờ.
Ưu thế của Alpha gien cao cấp cư nhiên thể hiện ra vào thời điểm này.
……….
Nhìn đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh trong hình ba chiều, khi cắt dâu tây, màu đỏ của dâu tây và màu trắng của ngón tay cậu ta, hình thành tương phản rõ rệt, mặc dù không lộ diện, hình ảnh như vậy tuyệt đối xinh đẹp.
Lâm Tiểu Tiền ánh mắt sáng lấp lánh ngồi bên cạnh cậu: " Thế nào, hình ảnh này có phải đẹp ngây người hay không? "
" Rất đẹp."
" Đẹp trai vẫn còn ở phía sau, Alpha của người dẫn chương trình kỳ này, có tiếng lên tiếng, tú ân ái, làm người bên ngoài muốn xỉu chết, tôi chính là người bên ngoài kia."
Thích Vụ nghe hắn nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
Lâm Tiểu Tiền dường như đặc biệt hứng thú với chủ đề này: " A Thích, cậu có người nào thích không? "
Đề tài này không khỏi làm cho cậu nhớ tới người nào đó trên tàu lúc này: " Ừm. "
" Thật tốt, tôi không có, khi nào tôi mới có thể gặp được một người, đối phương sẽ không bởi vì gia thế, ngoại hình cùng với tin tức tố mà thích tôi, mà chỉ thích bởi vì tôi là tôi mà thôi?"
Thích Vụ nghiêng đầu nhìn Lâm Tiểu Tiền mắt hàm chứa ước mơ: " Có lẽ một ngày nào đó, cậu mở cửa ra, người nhìn thấy đầu tiên chính là người cậu muốn tìm."
" Nào có chuyện may mắn như vậy, A Thích nói về người cậu thích được không?"
Thích Vụ nhìn sự chờ mong trong mắt Lâm Tiểu Tiền, cười nhếch khóe môi: " Anh ấy là một người có chút kiêu ngạo, lại rất ổn trọng, có đôi khi có chút vô lại, nhưng lại rất tỉ mỉ, lúc anh ấy thích tôi, rất làm càn, không hề che dấu, tôi cũng bị điểm này của anh ấy hấp dẫn, một người toàn tâm toàn ý bá đạo yêu tôi."
" Hai người nhất định rất yêu nhau."
Thích Vụ nở nụ cười, sau đó lại cô đơn thu hồi nụ cười: " Anh ấy đối với tôi rất tốt, có thể vì tôi mà chết, đem cơ hội sống lưu lại cho tôi, đời này có lẽ tôi sẽ không gặp được người tốt hơn anh ấy. "
" Vậy tại sao cậu lại tới nơi này?"
Lâm Tiểu Tiền hiển nhiên tìm được mấu chốt trong đó.
Thích Vụ nhìn về phía hắn: " Nếu cậu có thể sống, lại phải nhìn người mình yêu đi chết, cậu sẽ làm sao bây giờ? "
Lâm Tiểu Tiền nhìn Thích Vụ cười lại giống như đang khóc: " Tôi hiểu rồi, cậu là ra đi để chữa thương. "
Thích Vụ một lần nữa cười rộ lên: " Tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi không vượt qua được khúc mắc trong lòng, cậu có thể cảm thấy tôi có chút đạo đức giả, nhưng tôi vừa nghĩ đến lúc ấy anh ấy đẩy tôi ra, đem cơ hội sống cho tôi, tôi liền rất khó chịu, tôi tình nguyện lúc ấy cùng anh ấy chết đi, cũng không muốn bị lưu lại sống một mình. "
Lâm Tiểu Tiền đưa tay ôm lấy cậu: " Tôi nghĩ anh ấy cũng rất buồn, các cậu đều là người rất tốt, sẽ tốt thôi. "
Thích Vụ vỗ vỗ Lâm Tiểu Tiền vì chuyện này đỏ hốc mắt: " Cảm ơn, tôi không sao. "
Thích Vụ vừa dứt lời, liền nghe thấy trong livestream truyền đến: " Anh làm cho. "
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, giống như bông tuyết mùa đông lành lạnh.
Thích Vụ nhíu mày, con ngươi đen nổi lên một tia kinh ngạc hoảng hốt.
Chú ý tới sự khác thường của cậu, Lâm Tiểu Tiền ngẩng đầu hồ nghi nhìn cậu: " A Thích làm sao vậy? "
Thích Vụ phục hồi tinh thần, cố gắng đè nén kinh ngạc trong lòng, giống như tự nhiên lắc đầu: " Không có việc gì. “
" Thật sao?"
" Ừm, thật không có việc gì, chính là bị tiếng của người khác làm hoảng sợ."
" A, là Alpha của người dẫn chương trình xuất hiện, tuy rằng không lộ diện, nhưng thanh âm rất dễ nghe, hơn nữa đối với Đào thái thái rất yêu thương."
Lúc Lâm Tiểu Tiền nói lời này, trong giọng nói lộ ra hưng phấn.
Khóe môi Thích Vụ co rút, tâm tình có chút phức tạp.
……..
Hôm qua trời mưa một ngày một đêm, hôm nay quả nhiên đã hạ nhiệt.
Buổi sáng Dung Hề tỉnh lại liền phát hiện mặt đất kết thành một lớp băng mỏng.
Đem áo chống lạnh mặc vào, Dung Hề mở cửa đi ra, không khí trong trẻo lạnh lẽo làm cho cậu run rẩy một cái.
Hôm nay thật thích hợp để ăn lẩu.
Có một số việc không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền mong đợi.
Mưa ngừng rơi, 0520 để A Nhất A Nhị lấy miếng chống nước trên mặt ôn tuyền tháo xuống.
Nhất thời hơi nước lượn lờ bay lên, sương mù mờ mịt như ảo cảnh.
Dung Hề chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Tinh Lan: " Tối nay ăn lẩu, ôn tuyền có đẹp không? [Hình ảnh]"
" Được, rất đẹp, trời lạnh chú ý thân thể."
" Biết rồi anh cũng vậy ^ – ^."
Cùng Tần Tinh Lan tán gẫu xong, Dung Hề gọi 0520 tới phòng bếp bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu.
Cảnh Trực thò đầu vào, chú ý Tần Tinh Lan không gửi tin nhắn cho người ta nữa, mới gõ cửa: " Có thời gian không? "
Tần Tinh Lan nhìn anh, gật đầu.
Cảnh Trực đi tới đưa văn kiện trong tay cho hắn: " Chuyện tuyển quân đã chấm dứt, chuyện huấn luyện kế tiếp, cũng không cần chúng ta phụ trách nữa, nói như thế nào cũng là người khu 1 của anh, anh không quản cũng không tốt, có phải hay không? "
Tần Tinh Lan sau khi xem qua tài liệu, trực tiếp ký tên, sau đó ném trở về: " Tối nay trong nhà ăn lẩu, có muốn đến không? "
Kinh hỉ giáng xuống quá nhanh, Cảnh Trực có chút không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm Tần Tinh Lan nửa ngày mới xác định mình không nghe lầm, nhất thời nói: " Cho dù anh hối lộ tôi cũng sẽ không giúp anh luyện binh! " Anh tốt xấu gì cũng là Thượng tướng khu 3!
Tần Tinh Lan nhún nhún vai: " Vậy thì quên đi. "
Vừa nghe lời này của hấn, Cảnh Trực thiếu chút nữa tức chết: " Tần Tinh Lan tôi đã nói sao anh lại có lòng tốt như vậy, thật sự để tôi đoán đúng rồi, hôm nay anh mời cũng phải mời, không mời cũng phải mời, có giỏi tan tầm anh đừng đi! "
Dứt lời lấy văn kiện trên bàn đi xuống, xoay người hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng làm việc của Tần Tinh Lan.
Phó quan nhìn anh thở phì phò trở về, thức thời không đi qua.
Cảnh Trực ném đồ vật lên bàn: " Tần Tinh Lan này không có trái tim! "
Phó quan nhất thời thở cũng không dám thở, sao đi xuống một chuyến ngay cả đại danh Nguyên soái cũng gọi thẳng.
Thấy không có ai phản ứng với mình, Cảnh Trực nhìn về phía phó quan: " Các người chính là bị giả dối của hắn lừa gạt, người này không có trái tim, buổi tối tôi muốn đến nhà hắn ăn cơm!"
Phó quan: “…"
Hắn vừa nghe thấy cái gì?
" Hắn không cho tôi đi, tôi không cho hắn về nhà!"
Phó quan: “… Ngài đây là không biết xấu hổ ah!! "
Cảnh Trực: " Tôi rất hân hạnh, hắn ta đúng là không có trái tim! "
Phó quan: “……"
Vẫn im lặng đợi đến khi tan tầm, phó quan nhìn thời gian vừa đến, cọ cọ một chút đứng lên đuổi theo Cảnh Trực chạy ra ngoài.
Vừa vặn nhìn thấy Cảnh Trực đi theo phía sau Tần Tinh Lan đến bãi đỗ xe.
Tần Tinh Lan đứng trước xe bay: " Nếu cậu không lái xe của mình, lát nữa tôi sẽ không đưa cậu về. "
" Tôi có thể đi xe công cộng."
Tần Tinh Lan gật đầu, Cảnh Trực vội vàng lên xe, sau khi đóng cửa liền nghe đối phương nói: " Lần đầu tiên gặp Tứ điện hạ, cậu chuẩn bị đi tay không sao? "
Cảnh Trực bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, Tần Tinh Lan nói những lời này tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng rất có lý: " Sự tình có chút đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị, trên đường trở về tôi có thể mua, Tứ điện hạ thích cái gì? "
" Thích tôi." Lúc Tần Tinh Lan nói những lời này, cố ý quay đầu dùng ánh mắt màu xanh biếc nhìn Cảnh Trực một cái, tựa như nhìn xem biểu tình của anh khi nghe thấy hai chữ này.
Cảnh Trực nhất thời không muốn nói chuyện, nhưng sau đó lại nghĩ: " Tôi mua một cái bánh ngọt đi."
" Ừm, em ấy thích mật đào."
Cảnh Trực: “………"
Dung Hề nhận được tin Tần Tinh Lan muốn đưa đồng nghiệp về nhà, có chút kinh hỉ cũng có chút ngoài ý muốn.
Cậu vẫn cho rằng tính cách giống Tần Tinh Lan, sẽ không có bạn bè, đột nhiên dẫn đồng nghiệp về nhà, nhất định là quan hệ không bình thường.
Bởi vì có khách, Dung Hề cố ý pha nước dâu tây còn có hoa quả.
Chờ sau khi nghe thấy hệ thống an ninh nhắc nhở, Dung Hề từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy tướng sĩ trẻ tuổi đang cầm bánh ngọt hoa tươi đi theo Tần Tinh Lan.
Đối phương nhìn thấy cậu, mặt không tự giác đỏ lên.
Trông có vẻ đáng yêu.
Dung Hề cười về phía đối phương: " Các anh đã trở lại. "
" Tứ điện hạ, tôi là Cảnh Trực, mạo muội quấy rầy, còn hy vọng ngài không để ý." Nói xong đem hoa trong ngực cùng bánh ngọt trong tay đưa qua, Dung Hề cười tiếp nhận, " Anh thật sự là quá khách khí, nếu là bạn bè của Tinh Lan, đến nhà làm khách, tôi rất hoan nghênh." Chào hỏi Cảnh Trực xong, Dung Hề ngước mắt nhìn về phía Tần Tinh Lan, " Rửa tay đi rồi ăn cơm. "
" Được."
Nhìn Dung Hề xoay người đi vào phòng bếp, trong lòng Cảnh Trực nhịn không được bắt đầu bốc hơi chua, quay đầu nhìn vào mắt Tần Tinh Lan: " Tôi hiện tại thật sự là vạn phần hâm mộ Nguyên soái ngài đây."
Tứ điện hạ nhìn gần, so với nhìn trên quang võng ít nhất xinh đẹp gấp mười lần, cười rộ lên vừa ôn nhu vừa đáng yêu.
Thật sự là không hiểu, Omega đáng yêu như vậy, vì sao lại gả cho một Alpha khó hiểu phong tình như vậy?
" Em ấy là của tôi."
Cảnh Trực cười nhạo một tiếng: " Biết rồi biết rồi, bộ dáng tuyên bố chủ quyền của anh bây giờ, thật đáng để cho những fan điên cuồng vì anh xem!"
Đi theo phía sau Tần Tinh Lan vào rửa tay.
Cảnh trực không thể chờ đợi đi vào nhà bếp.
Dựa vào năm giác quan siêu cường của Alpha gien cao cấp, từ lúc anh tiến vào đã ngửi thấy mùi vị vừa cay vừa thơm trong không khí.
Tay nghề của Tứ điện hạ, anh đã nếm qua.
Hôm nay đến đây nguyên nhân chính là hướng về đồ ăn của Tứ điện hạ.
Vì thế anh không để ý đến mục đích của Tần Tinh Lan.
Đây là nỗi niềm của những tín đồ ăn uống.
Cửa phòng bếp vừa mở ra, ánh mắt Cảnh Trực liền dừng trên bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, ngoại trừ thịt, còn có rau xanh tươi, hoa quả cùng với nước dâu tây.
" Cảnh Thượng tướng, mời ngồi ^ – ^."
" Không dám, không dám, Tứ điện hạ mời."
" Cảnh Thượng tướng không cần khách khí."
Cảnh Trực còn muốn nói thêm, Tần Tinh Lan ở phía sau anh khẽ ho một cái, Cảnh Trực đặt mông ngồi xuống.
Dung Hề cười rót cho anh một chén trà: " Không biết anh thích uống cái gì, liền tự ý chuẩn bị, anh tự nhiên là tốt rồi. "
" Được rồi, Tứ điện hạ ngài không cần khách khí."
" Vậy tôi cũng tùy ý."
Dung Hề nói xong nghiêng đầu nói với Tần Tinh Lan: " Bên này là nước không cay. "
Tần Tinh Lan gật đầu: " Anh tự ăn, không cần lo lắng. "
" Được."
Chỉ cần ngửi thấy mùi, nước miếng Cảnh Trực đã chảy xuống.
Càng không cần nói đến hương vị vừa cay vừa thơm lưu lại giữa môi răng, chỉ mới ngụm đầu tiên, đã bị hương vị này bắt được, quả thực so với cách đây không lâu, anh bỏ ra một số tiền lớn ăn lẩu ở khách sạn năm sao thủ đô, mẹ nó còn đã hơn.
" Ngon quá!"
Trù nghệ được công nhận, Dung Hề rất vui vẻ: " Vậy anh không cần khách khí, tôi chuẩn bị rất nhiều."
" Được được không khách khí." Cảnh Trực gật đầu xong, nhịn không được lại ăn một ngụm, cay đến trên trán đều đổ mồ hôi, nhưng vẫn không muốn dừng lại, dành thời gian nói, " Tứ điện hạ, nói thật, hôm nay tôi tới đây, chính là hướng về phía ngài xin một miếng ăn, ngài không biết, Nguyên soái mỗi ngày mang cơm, chúng tôi có bao nhiêu hâm mộ, quả thực hâm mộ chết đi được, lần trước may mắn, ăn một khối bánh sandwich ngài làm mang theo, mùi vị kia, tôi đến nay vẫn còn nhớ lại. "
" Ăn đi." Tần Tinh Lan gắp cho anh một đũa thức ăn, bỏ vào bát.
Ý nghĩa đã rất rõ ràng, ăn, im lặng!
Cảnh Trực gật đầu: " Cám ơn sếp! "
Một bữa lẩu ăn xong, Cảnh Trực thỏa mãn không sao chịu được, sau khi ăn xong Dung Hề lại cắt bánh ngọt ra, ăn xong món tráng miệng, Cảnh Trực cười nói lời tạm biệt với Dung Hề và Tần Tinh Lan.
Tần Tinh Lan đưa anh ra ngoài cửa, Cảnh Trực rất hiểu ý gật đầu: " Nguyên soái các hạ yên tâm, chuyện luyện binh cứ giao trên người tôi. "
" Không phải chuyện này." Tần Tinh Lan đột nhiên mở miệng, khiến Cảnh Trực sửng sốt: " Vậy là chuyện gì? "
" Hiện tại không dễ nói, tóm lại cậu cứ nhớ cậu nợ tôi một lần." Tần Tinh Tinh nói xong vỗ vỗ bả vai anh, " Trở về cẩn thận một chút. "
Cảnh Trực nhìn Tần Tinh Lan rời đi, nhất thời có một loại cảm giác rơi xuống hố.
Dung Hề nghe thấy thanh âm mở cửa lớn, nhìn Tần Tinh Lan trở về, bông tuyết từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống.
Bông tuyết rơi trên vai và đầu Tần Tinh Lan, Dung Hề đẩy cửa ra đi, nhẹ nhàng vỗ bông tuyết trên vai hắn: " Tuyết rơi rồi. "
" Ừm." Tần Tinh Lan đưa tay ôm lấy bả vai cậu, " Tuyết đầu tiên trong năm nay. "
" Đúng vậy, mùa đông tới rồi."
" Ừm." Tần Tinh Lan cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: " Chúng ta về phòng đi. "
" Ngày mai mặc áo len đi, mũ và găng tay của anh cũng đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể mang được rồi."
Sáng sớm hôm sau, Tần Tinh Lan tỉnh lại, liền nhìn thấy thỏ nhỏ ngồi ở bên giường, trên đầu đội một bông hoa lắc lư đôi chân ngắn, nhảy lên một cái thích ý không chịu nổi.
Dưới chân nó, một con sư tử lớn nằm sấp.
Thấy Tần Tinh Lan tỉnh lại, con thỏ nhỏ lập tức tiến lại gần cọ cọ mặt hắn: " Chiu chiu! "
Thích anh.
Dung Hề mở mắt ra, hai má không khỏi đỏ lên, đưa tay bắt lấy góc áo Tần Tinh Lan: " Sớm. "
" Sớm." Tần Tinh Lan đứng dậy, nghiêng đầu cười dịu dàng nhìn về phía cậu, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu: " Nhìn ra ngoài cửa sổ. "
Dung Hề lúc này mới phát hiện, ngoài cửa sổ bị bông tuyết bao phủ, hết thảy đều trắng xóa: " Thật dày nha, hôm nay mặc ấm một chút, em đi giúp anh tìm quần áo. "
Nhìn tiểu thư tính sốt ruột từ trên giường chạy xuống, đi chân trần, liền mở tủ giúp hắn tìm quần áo.
Trong lòng Tần Tinh Lan khẽ run lên, đưa tay giữ chặt cánh tay cậu: " Mang dép vào, trên mặt đất lạnh. "
Dung Hề lúc này mới nhớ tới, ngượng ngùng ngoắc ngoắc đầu ngón chân: " Em quên mất. "
Tần Tinh Lan khom lưng cầm mắt cá chân, giúp cậu mang giày vào, trên mặt Dung Hề mang theo nụ cười, mỗi lần Tần Tinh Lan làm loại chuyện này, cậu đều cảm thấy mình được yêu thương.
Nương theo Alpha khom lưng cúi đầu, Dung Hề nghịch ngợm quấy rối mái tóc vàng của hắn.
Tần Tinh Lan ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh biếc lộ ra dung túng bất đắc dĩ: " Không ngoan nha! "
Dung Hề nhìn Alpha với kiểu tóc lộn xộn, mặc dù như vậy, vẫn không ảnh hưởng đến một chút giá trị nhan sắc của đối phương.
" Hì hì, em đi chọn quần áo cho anh, hôm nay mặc áo len màu đen được không?"
" Được."
Dung Hề đem áo len cổ cao màu đen đã giặt sạch hun hương liệu tìm ra, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi: " Thơm quá, à, còn có mũ và găng tay. "
Tần Tinh Lan mặc quần áo trước mặt cậu, lúc mặc áo khoác vào, Tần Tinh Lan đột nhiên dựa vào cậu, Dung Hề nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười: " Anh muốn làm gì vậy? "
" Giúp anh buộc cúc đi, tay đau."
Sư tử lớn bộ dáng vô tội lại ủy khuất, quả thực chính là đang phạm quy.
Dung Hề đưa tay giúp hắn sửa sang lại cổ áo, nghiêng đầu rõ ràng hỏi cố nhìn hắn: " Vừa rồi còn có thể mặc quần áo, sao bây giờ đột nhiên tay đau không thể buộc cúc áo? "
" Muốn em giúp anh, tay đau."
" Hừ." Dung Hề nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặc dù như vậy vẫn giúp hắn buộc cúc, xoa nếp gấp trên người, ngay khi thu tay lại, bỗng nhiên bị Alpha trước mắt bắt lấy cổ tay, một giây sau dựa vào, hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu: " Cám ơn. "
Dung Hề mím môi, nhịn không được nhếch khóe môi nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, sau đó cười rộ lên: " Bữa sáng và bữa trưa em đều đặt ở trong phòng bếp, lúc anh đi nhớ mang theo. "
" Được, trời lạnh, ngủ thêm một chút đi."
" Ừm, buổi tối chờ anh trở về."
" Được."
Tần Tinh Lan đội mũ màu be, quay đầu nở nụ cười với Dung Hề: " Đi đây. "
Dung Hề nhìn chằm chằm hắn một hồi, hai má hơi đỏ lên: " Thật đẹp trai. "
Trong đôi mắt màu xanh biếc của Tần Tinh Lan lộ ra ý cười, tâm tình rất tốt từ trong nhà đi ra.
Sáng sớm hôm nay, bởi vì tuyết rơi, tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.
Các quân lính dọn tuyết trên sân thể dục, thừa dịp không có người chú ý, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một phen.
Không biết ai hét lên: " Nhìn kìa."
Chọc mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tần Nguyên soái bọn họ sùng bái từ bãi đỗ xe đi ra, trên đầu đội mũ màu be, trên người mặc đồng phục quân khu thống nhất bố trí, bên trong lại là một chiếc áo len cổ cao màu đen.
" Hôm nay Nguyên soái thoạt nhìn có chút không giống."
" Mũ trên đầu nguyên soái là Tứ điện hạ tự tay đan sao?"
" Nguyên soái còn mặc áo len."
" Nguyên soái lại bắt đầu rải cẩu lương!"
Tần Tinh Lan từ bên cạnh bọn họ đi qua, mặc dù nhìn không chớp mắt, dựa theo năm giác quan siêu cường của Alpha gien cao cấp, cũng đem lời bọn họ nhỏ giọng nghị luận thu vào trong tai.
" Tứ điện hạ có chút lợi hại nha!"
Đột ngột nghe một tiếng này, Tần Tinh Lan ghé mắt nhìn lại, tiểu chiến sĩ hô ra những lời này nhất thời đỏ mặt, khẩn trương đánh quân lễ với Tần Tinh Lan.
Tần Tinh Lan nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
Sắc mặt tiểu chiến sĩ nhất thời bạo hồng.
Cảnh Trực từ trên lầu đi xuống, nhìn mũ trên đầu hắn, tiến lại gần: " Tứ điện hạ đan cho anh? "
Tần Tinh Lan cởi áo khoác trước mặt anh, lộ ra áo len màu đen bên trong, nhẹ nhàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cảnh trực.
Cậu có thể bắt đầu khen ngợi.
Lĩnh hội ý tứ của hắn, Cảnh Trực nhất thời dở khóc dở cười: " Anh thật sự là mệnh tốt, Tứ điện hạ là Omega hiền lành nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất mà tôi từng gặp qua, được chưa, sếp! "
Tần Tinh Lan nhún vai ngồi xuống, ý tứ ngươi trình độ như vậy, ta còn có thể cưỡng cầu ngươi cái gì đây?
Cảnh Trực nhất thời nhịn không được trợn trắng mắt: " Này, đây là kế hoạch huấn luyện hôm qua tôi trở về soạn ra, anh xem đi, có chỗ nào cần sửa đổi, hoặc là đề nghị thêm, hiện tại anh có thể nói. "
Tần Tinh Lan mở văn kiện anh đưa tới, nghiêm túc nhìn: " Cải tạo máy móc, tôi tự mình dạy cho bọn họ, tăng cường thực hành mô phỏng tàu chiến, huấn luyện thể lực tăng gấp đôi…"
Nhìn việc huấn luyện do mình soạn bị Tần Tinh Lan thay đổi, Cảnh Trực nhất thời cảm thấy, so với Tần Tinh Lan, mình vẫn quá nhân từ.
" Năm đầu tiên bọn họ nhập ngũ, liền tăng thêm những hạng mục này, có thể quá nghiêm khắc hay không?"
Tần Tinh Lan ngước mắt nhìn anh: " Khi nguy hiểm đến, sẽ không phải vì họ là tân binh mà sẽ tha thứ cho bọn họ, binh lính khu 1, phải là tinh anh trong tinh anh. "
" Vạn nhất bọn họ chống đỡ không được thì sao?"
" Vậy thì cút đi!"
" Anh đây không phải là đang huấn luyện quân đội, anh đây là đang huấn luyện binh vương (vua của binh lính), anh còn để cho bọn họ thao luyện như vậy, không khác gì dưỡng cổ!"
Tần Tinh Lan nhếch khóe môi: " Bây giờ tôi biết vì sao chiến sĩ khu 3 như vậy rồi. "
" Anh!" Cảnh Thẳng đem văn kiện đoạt lại từ trong tay hắn, " Anh quả thực chính là ma quỷ! "
Tần Tinh Lan anh không có trái tim!
Nhìn Cảnh Trực hừ hừ rời đi, Tần Tinh Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
……
Tuyết rơi, bên ngoài chất đống tuyết trắng thật dày, Dung Hề từ trong phòng đi ra, đứng trên bục gỗ, hít vào không khí mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
Xoay eo lười biếng, Dung Hề gọi 0520 lại đây, sờ sờ cái đầu to của nó: " Chúng ta làm người tuyết có được không? "
0520 nghiên đầu lớn: " Chủ nhân, cần 0520 cung cấp gì cho chủ nhân?"
" Không cần, tôi đã có rồi."
" Vậy 0520 đi gọi A Nhất A Nhị tới hỗ trợ!"
Dung Hề lựa chọn chỗ cửa chính, như vậy vừa mở cửa là có thể nhìn thấy.
Chờ 0520 mang theo A Nhất A Nhị tới, Dung Hề chỉ huy A Nhất A Nhị đi lăn quả cầu tuyết, 0520 thì đi phòng kho tìm đèn màu nhỏ.
Chờ quả cầu tuyết lớn lăn xong, Dung Hề chỉ huy A Nhất nắn hình dạng khối tuyết, Dung Hề cùng A Nhị cùng nhau lăn ra thân thể sư tử lớn, A Nhất thì dựa theo yêu cầu của cậu, nắn ra lỗ tai sư tử.
0520 mang theo một xô nước, dung hề rưới một chút nước đính tai vào đầu sư tử lớn, theo nhiệt độ nước sẽ đông lạnh, rất rắn chắc.
Sau khi khảm hai tai, con sư tử lớn đã có hình dạng ban đầu.
0520 đứng bên cạnh Dung Hề, đưa tay ôm lấy đùi Dung Hề: " Hề Hề, đây là lễ vật tặng cho sư tử lớn sao?"
" Cậu nói xem anh ấy sẽ thích sao?"
" Hừ!" 0520 dùng thanh âm loli đáng yêu phát ra một tiếng mũi ngạo kiều, " Cậu tặng cho hắn một trái cà tím, hắn cũng thích!"
Dung Hề bị câu nói 0520 chọc cười rộ lên: " Cậu nói anh ấy như vậy, sẽ không sợ tôi nói cho anh ấy biết sao? "
0520 lập tức ôm đùi cậu cọ cọ: " Chủ nhân sẽ không, chủ nhân đối với 0520 là tốt nhất. "
Dung Hề vỗ vỗ 0520 đội mũ: " Được rồi, không được làm nũng."
Chờ nước và tuyết đông thành băng, Dung Hề đem đầu sư tử tuyết móc rỗng, bên trong đặt đèn màu, như vậy buổi tối sáng lên sẽ rất đẹp.
Làm xong sư tử lớn bằng băng, Dung Hề chụp ảnh gửi cho Tần Tinh Lan: " Làm một bé đáng yêu, chờ anh về nhà nha ^ ^ [Ảnh]."
Tần Tinh Lan nhìn thấy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, sau đó lại mang theo lo lắng: " Đẹp, nhưng trời lạnh, em không nên ở bên ngoài quá lâu. "
" Biết rồi, bây giờ trở về, anh đi làm cho tốt đi."
Sau khi trò chuyện với Tần Tinh Lan, Dung Hề trở về phòng tắm rửa.
Sau khi giải trừ một thân khí lạnh, thừa dịp thời gian còn sớm, Dung Hề tính toán bổ sung một chút hàng trên Đào Hoa Viên.
Lên quang võng, Dung Hề đến cửa hàng trước treo thông báo sắp bổ sung, đang chuẩn bị bắt đầu chế tác hương liệu, đột nhiên một tin nhắn bật lên: " Xin chào, ta là Nhị điện hạ Dung Khải, xin hỏi có chấp nhận đặt riêng hương liệu cao cấp hay không, giá cả có thể thương lượng."
Dung Hề: “……"
Nhìn chằm chằm tin nhắn trước mắt, Dung Hề kinh ngạc đồng thời lại có chút dở khóc dở cười.
Nếu Dung Khải biết cậu chính là chủ tiệm Đào Hoa Viên, sẽ phản ứng như thế nào.
Chỉ là sau khi ngoài ý muốn, Dung Hề tỉnh táo lại, nhịn không được nghĩ, Dung Khải tìm cậu mua hương liệu cao cấp, là vì ai?
Gần đây không nghe nói Alpha gien cao cấp nào xảy ra vấn đề.
Dung Hề: " Xin lỗi, ta không phải hương liệu sư cao cấp, không có biện pháp vì Điện hạ giải quyết phiền phức, thứ lỗi."
Dung Khải bên kia trả lời rất nhanh: " Ngài không phải đang khiêm tốn đó chứ, hương liệu sư như ngài, nếu không phải cao cấp, ta có chút không quá tin tưởng."
Dung Hề cảm thấy Dung Khải hắn có chút thiên phú lừa gạt người khác.
Dung Hề: " Ngài thật sự là nói đùa, ta nếu là hương liệu sư cao cấp, việc làm ăn sẽ không từ chối, Nhị điện hạ thứ lỗi, ta thật không phải, chúc ngài tìm được hương liệu sư thích hợp."
Trả lời xong, Dung Hề trực tiếp đăng xuất quang võng.
Về phần Dung Khải sẽ nghĩ như thế nào, Dung Hề đối với chuyện này không có hứng thú biết.
Dung Khải muốn giúp ai, cũng không có quan hệ gì với cậu.
Cậu chỉ muốn sống cuộc sống của mình và không muốn tham gia vào bất cứ điều gì khác.
Dung Khải nhìn câu trả lời cuối cùng, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, sau khi hắn làm rõ thân phận, vẫn cự tuyệt hắn như trước, hắn cảm thấy đối phương không nói dối, thông qua biên bản giao dịch trước kia mà xem, chủ tiệm này, cũng chưa bao giờ bán qua hương liệu cao cấp.
Cho nên đối phương nói mình không phải cao cấp hương liệu sư hắn cảm thấy tám mươi phần trăm là có thể tin tưởng.
Bởi vì thật sự không cần phải cự tuyệt việc làm ăn đưa tới cửa, huống chi cùng hắn làm ăn, chính là cùng hoàng gia dựa vào, đây là chuyện mọi người tha thiết ước mơ.
Hắn không tin có ai sẽ từ chối.
Về phần hai mươi phần trăm còn lại, hắn cảm thấy mình còn cần quan sát thêm một chút.
Chỉ bằng cách này, hy vọng sẽ tan vỡ.
Làm thế nào hắn có thể nhận được bằng chứng từ An Liệt Ninh?
Dung Khải híp mắt, nhắn tin cho Tần Tinh Lan: " Nguyên soái các hạ, hôm nay rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm được không? "
Tần Tinh Lan: " Buổi tối có việc, không phải rất thuận tiện, Nhị điện hạ có việc có thể nói thẳng. "
" Vẫn là nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn, đã như vậy, vậy đêm nay ta sẽ đến phủ quấy rầy, kính xin các hạ không cần để ý."
" Được."
Hẹn xong với Tần Tinh Lan, Dung Khải không trì hoãn liền đi đến phủ Nguyên soái, ngoại trừ tính cách Tần Tinh Lan không được người yêu thích, những thứ khác quả thực có ý nghĩ giống hắn.
Nhất là Tứ đệ của hắn, luôn có thể mang đến kinh hỉ cho hắn.
Dung Hề nghe thấy hệ thống an ninh nói Dung Khải bái phỏng, trong mắt nổi lên kinh ngạc.
Dung Khải đem tùy thị lưu lại ngoài cửa, sau khi tiến vào đầu tiên đã nhìn thấy sư tử bằng tuyết nằm ở trước cửa lớn.
Đôi mắt đen hiện lên kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Dung Hề đang đứng trên bục gỗ, cười đi tới: " Tứ đệ thật đúng là tâm tư khéo léo, đừng nói cho ta biết đây là chủ ý của robot nhà ngươi. "
" Không phải chủ ý của chúng nó, mà là chúng nó hỗ trợ làm."
Dung Hề cong hai mắt, cười quan sát biểu tình của Dung Khải.
Dù sao một khắc trước Dung Khải còn đang tìm cậu mua hương liệu trên mạng, một khắc sau liền tới cửa, nghe được tin tức, trong lòng cậu không khỏi khẩn trương, đối phương có phải đã biết được thân phận của cậu hay không.
Thấy Dung Khải thần sắc như thường, Dung Hề thoáng yên lòng.
" Nhị ca hôm nay lại vừa vặn đi ngang qua?"
Dung Hề nhìn Dung Khải bằng ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nháy mắt này làm cho Dung Khải đứng trong tuyết có chút tự ti, khóe môi theo bản năng gợi lên: " Lần này không phải đi ngang qua, là cố ý đến cửa bái phỏng, muốn nhờ Nguyên soái một chút chuyện. "
Không biết vì cái gì, Dung Hề đứng ở trước mặt hắn lúc này, làm cho hắn muốn dùng hai chữ mỹ lệ để hình dung cậu.
Tứ đệ này của hắn, thật sự có chút không giống.
" Thì ra là như vậy, bất quá Tinh Lan còn phải trễ một chút mới có thể trở về, Nhị ca không ngại ngồi một chút, ta pha cho Nhị ca một chén trà, chờ cơm tối xong, vừa ăn vừa tán gẫu."
" Cơm tối còn phải chờ hắn trở về làm sao?"
" Làm sao có thể, ngày đó vừa vặn để Nhị ca gặp phải, chỉ là hôm nay chỉ sợ phải để Nhị ca nếm thử tay nghề của ta, hy vọng Nhị ca không nên cảm thấy không ngon."
" Thì ra Tứ đệ cũng biết trù nghệ."
" Ta cũng chỉ là làm cho vui mà thôi."
Dung Hề mang Dung Khải đến phòng khách, thêm một chén trà cho hắn: " Nhị ca ngồi một chút, ta đi liền về, 0520 giúp ta chiếu cố tốt Nhị điện hạ. "
" Được ạ chủ nhân." 0520 bước chân ngắn ngồi xuống bên cạnh Dung Khải, Dung Khải rũ mắt chống lại màn hình hiển thị của nó.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy người máy nhỏ này ngồi ở đây là đang giám thị hắn.
" 0520 có thể nói chủ nhân của ngươi ngày thường thích làm cái gì không?"
“…… Xin hãy chờ một chút, đang tìm kiếm câu trả lời cho ngài…" Âm thanh loli đáng yêu trước đó, đột nhiên biến thành âm thanh cơ học lạnh lẽo.
Dung Khải: “………"
“…… Vô cùng xin lỗi, không tìm được đáp án của ngài, ngài có thể đặt lại câu hỏi, hoặc là đổi câu hỏi…"
Dung Khải: “…….."
Ta tin ngươi mới có quỷ, đồ xấu xa!
**********************
Tác giả :
Hôi Kiếm Như Vũ