Tân Nương Của Quỷ
Chương 8
Bà cô chỉ vào cái phần mộ nhỏ, quả quyết nói: “Đào lên."
Mấy chàng trai nhìn nhau, một người trong đó nói: “Đào mộ phần của người ta lên không tốt lắm đâu."
Bất luận ở nơi nào, đào mộ phần của người ta lên đều là chuyện thất đức. Làm không tốt còn có thể xảy ra chuyện không may.
Bà cô cười lạnh một tiếng: “Có tôi ở đây, các cậu sợ cái gì? Nếu các cậu không đào ngôi mộ này lên, qua vài ngày nữa, thi thể trong phần mộ này đi ra, tất cả mọi người trong thôn sẽ chết hết."
Nghĩ đến gần đây trong thôn liên tiếp có người chết, hơn nữa thái độ của bà cô rất kiên quyết, không giống bộ dạng nói phét. Mọi người thay đổi thái độ, mặc dù còn có chút do dự, nhưng vẫn lấy quốc xẻng ra đào. Cái mộ phần này nhìn qua trông rất chắc chắn, nhưng kỳ thật khi đào lên mới phát hiện phần đất phía dưới đã bị hư, giống như có người thường xuyên đào lên rồi lấp lại nhiều lần. Chẳng mấy chốc, chiếc quan tài đã lộ ra, nhưng không ai dám tiến lên mở nắp quan tài ra cả.
Bà cô bất đắc dĩ nói: “Trông cao to vạm vỡ như vậy mà không ngờ lá gan lại nhỏ đến thế." Nói xong bà đẩy mấy chàng trai kia ra, không chút do dự tự mình chả xuống, tự mình đẩy cái nắp quan tài ra. Thân thủ nhanh nhẹn không giống như một bà già có tuổi. Phỏng chừng cái quan tài này cũng có từ lâu rồi, trông nó không giống một cái quan tài tốt. Hơn nữa quanh năm chôn ở dưới mặt đất lại không có biện pháp bảo hộ nên đã bị mục nát. Một mình bà cô cũng có thể đẩy nắp quan tài ra. Một mùi hôi tanh tưởi cũng theo đó mà chui ra, tất cả mọi người bịt chặt mũi, lùi ra xa mấy bước.
Tôi đứng ngay bên mép hố, trông thấy thi thể trong quan tài, nội tâm liền kinh ngạc thôi. Thi thể trong quan tài vậy mà lại chính là nam thi đêm hôm trước đã dẫn tôi lên núi! Đêm đó trời quá tối nên không nhìn rõ mặt hắn, bây giờ nhìn lại mới phát hiện hắn không mặc gì, trên làn da đã xuất hiện một bộ lông, có chỗ còn biến thành màu trắng. Chẳng lẽ thi thể bị chôn ở cái nơi ẩm thấp này lâu nên lông bị dài ra? Tôi còn chưa nghĩ xong thì đã bị đôi giày ở chân hắn hấp dẫn. Tôi nhớ tới vừa rồi cái thứ ở sau lưng tôi chính là đôi giày này. Không phải là cái này song sao? Rách rưới, đế giày đều nhanh mất. Chẳng lẽ mới vừa rồi là hắn... Tôi rùng mình một cái, chạy ra đứng cùng đám thanh niên kia.
Mọi người bao gồm ả tôi đều rất tò mò về cái xác chết này. Người cao to nhất trong số đó lên tiếng hỏi thăm: “Đạo cô, chuyện này là sao vậy?"
“Đúng vậy, tại sao ở đây là có người chết? Trong thôn chúng ta không bao giờ chôn người chết ở đây."
Ánh mắt của mọi người đề đổ dồn về phía bà cô, trong ánh mắt đều tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi.
“Đây là cương thi, thi thể này đã chết gần trăm năm rồi."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình, ai nấy đều không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiếng người vừa hỏi có chút run rẩy. Cũng chẳng trách hắn được, ai có thể nghĩ tới thứ mà chỉ có thể nhìn thấy trên TV, lại xuất hiện ở ngay trước mắt mình.
Ánh mắt bà cô vẫn chưa từng rời khỏi cỗ thi thể này, bà điềm tĩnh chỉ huy. “Cương thi sợ lửa, mọi người đi lấy ít nhánh cây về đây, đợi lát nữa giội xăng lên chúng ta sẽ đốt hắn thành tro."
Đang nói, cỗ thi thể này đột nhiên mở mắt ra, định đứng dậy đi ra ngoài, giống như đột nhiên sống lại vậy. Nhưng bà cô so với hắn còn nhanh hơn, thoáng cái đã dán một cái bùa chú lên người hắn, hắn chỉ có thể duy trì cái tư thế đang định đứng dậy kia, muốn động cũng không thể động.
Mọi người không do dự gì, đồng tâm hiệp lực đi nhặt rất nhiều nhánh cây về, vây quanh cương thi, sau đó giội xăng vào rồi đốt lên. Rất nhanh, lửa đã cháy bùng bùng, trong ngọn lửa truyền đến từng cơn kêu rên, thanh âm giống tiếng gào rú của dã thú, điều này làm tất cả mọi người đều biến sắc. Nếu không phải hôm nay nhờ có bà cô phát hiện ra cái cỗ cương thi này, đợi qua vài ngày nữa hắn đi vào trong thôn thì chẳng phải là nguy to sao?
Lúc này, mọi người nhìn bà cô với vẻ mặt tràn đầy cung kính, thi nhau biểu đạt sự cảm kích.
Bà cô thuận miệng nói qua loa vài câu rồi quay sang nói với tôi: “Có phải hắn chính là người đã đưa cháu lên núi không?"
Tuy rằng bà hỏi tôi, nhưng giọng điệu lại như đang kể lại.
Xem ra dù bà không phải là người trong thôn như tất cả những sự việc xảy ra trong thôn bà đều biết, e rằng so với chính người bản xứ như chúng tôi bà ấy còn biết nhiều chuyện hơn.
Tôi nhẹ gật đầu, bà cô đắc ý nhếch miệng cười: “Ta biết ngay là như thế mà."
Thấy tâm trạng của bà có vẻ không tệ, tôi tranh thủ cơ hội nịnh hót: “Bà cô, người lợi hại như thế, sớm biết vậy cháu sẽ bảo ba mẹ mời người đến đây sớm hơn." Tôi thấy bà ấy có vẻ rất hưởng thụ, liền cẩn thận từng li từng tí nói: “Bà cô, vậy mấy người chết trong thôn gần đây đều là do cương thi giở trò quỷ à?"
Tôi rất muốn biết nguyên nhân Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết chết là gì, nhìn bà cô đối với chuyện của cương thi rõ như lòng bàn tay, tôi nghĩ nhất định bà cũng biết đến mấy chuyện liên quan khác.
Bà cô cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một cỗ cương thi, ngay linh trí cũng không có, sao có thể lợi hại như vậy?"
“Vậy người nói..."
“Được rồi, đừng dò hỏi ta nữa." Tôi còn chưa nói xong bà cô đã ngắt lời. Bà nhìn thấu tâm tư của tôi liền nói: “Những chuyện này, về sau cháu sẽ biết." Nói xong, bà ấy cũng không để ý đến tôi, dẫn chúng tôi trở về thôn dọc theo con đường nhỏ.
Tôi thấy mình vẫn mù mờ không biết cái gì, rất không vui mà đi theo đám người xuống núi. Lần nữa đi ngang qua khu rừng trúc, tôi lại cảm thấy khu rừng này thật quen mắt. Hình như là lúc mơ thấy Tạ Linh Linh, chúng tôi đã gặp nhau ở chỗ này!
Khu rừng trúc này giống trong giấc mơ của tôi y nhưu đúc, thậm chí cả cái cây bị sét đánh gãy mất một nửa cũng có. Đó không phải là mơ!
Ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. Nhất định là Tạ Linh Linh muốn báo mộng để nói điều gì cho tôi biết, nhưng đã bị ai đó ngăn cản. Nghĩ màn đêm sương khói trong giấc mơ, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn từ đâu chui ra đập vào vai tôi, tôi liền rùng mình một cái, không nghĩ nữa. Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Về đến nhà, đã là mười giờ trưa. Mẹ bảo tôi nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi xem mắt. Dựa theo thời gian đã hẹn thì là 12h trưa gặp mặt.
Tôi một mình đi sang thôn bên. Đến trong thôn, chứng kiến ven đường có mấy đứa trẻ con đang nô ngịch liền tiến đến hỏi đường, rất nhanh tôi đã tìm thấy nhà bà mối họ Trương.
Cửa đóng chặt, tôi vừa gõ cửa, thì bà Trương liền mở cửa ra.Lúc mở cửa còn nhìn ngó xung quanh như là sợ có ai trông thấy vậy. Thấy không có ai, bà ấy mới kéo tôi vào trong: “Mau vào đi, tiểu Cố đã chờ rất lâu rồi đó."
Sau khi đóng cửa lại, bà ấy liền dẫn tôi vào nhà. Mới vừa đi vào trong sân tôi đã cảm tháy có một trận gió lạnh đập thẳng vào mặt. Bên ngoài rõ ràng nắng xuân rực rỡ, nhiệt độ ở trong này so với bên ngoài phải thấp hơ n đến vài độ. Nghĩ đến mỗi lần tôi có cái cảm giác âm lãnh này thì đều có chuyện không hay xảy ra nên tôi thấy hơi sợ hãi. Cuối cùng cũng không nhịn được mà ngừng lại hỏi: “Bác gái, sao nhà bác lạnh vậy?"
Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Cả căn nhà, bao gồm cả sân đều được bao bọc chặt chẽ bởi một miếng vải đen lớn, gần như không có một chút ánh nắng mặt trời nào lọt vào trong nhà, trông có chút quái dị.
Bà Trương ngừng lại, quay đầu cười nói: “Ta là quả phụ, cũng không có con cái, nơi này chỉ có một mình ta ở, khó tránh khỏi thiếu chút nhân khí."
Nói xong, bà ấy liền kéo cánh tay tôi: “Nhanh vào đi thôi, đừng để tiểu Cố sốt ruột chờ lâu."
Lúc tay tôi chạm vào tay bà ấy, tôi cảm giác như động phải một khối băng vậy, tôi theo phản xạ mà co rụt tay lại. Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, hiện tại thời tiết không còn lạnh, sao tay bà ấy lại lạnh giống như là tay của chết vậy?
Bà Trương cũng phát giác được sự khác thường của tôi, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ai ôi một tiếng rồi lập tức buông tay tôi ra, cười miễn cưỡng: “Cơ thể ta vốn lạnh nên tay mát, vừa nãy không làm cháu lạnh chứ?"
Tôi lắc đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, đi sát theo sau bà ấy.
Nhà bà Trương rất lớn, bà ấy dẫn tôi rẽ vào một chỗ ngoặt rồi nói tiểu Cố đang ngồi chờ tôi ở gian phòng đối diện.
Quẹo vào chỗ rẽ chưa được mấy bước, cách rất xa, tôi đã trông thấy một người đàn ông lạ lẫm đang ngồi trong phòng, nhưng tôi chỉ nhìn được bóng lưng của hắn. Nhưng chỉ bóng lưng ấy thôi cũng làm tôi không thể dời mắt.
Mấy chàng trai nhìn nhau, một người trong đó nói: “Đào mộ phần của người ta lên không tốt lắm đâu."
Bất luận ở nơi nào, đào mộ phần của người ta lên đều là chuyện thất đức. Làm không tốt còn có thể xảy ra chuyện không may.
Bà cô cười lạnh một tiếng: “Có tôi ở đây, các cậu sợ cái gì? Nếu các cậu không đào ngôi mộ này lên, qua vài ngày nữa, thi thể trong phần mộ này đi ra, tất cả mọi người trong thôn sẽ chết hết."
Nghĩ đến gần đây trong thôn liên tiếp có người chết, hơn nữa thái độ của bà cô rất kiên quyết, không giống bộ dạng nói phét. Mọi người thay đổi thái độ, mặc dù còn có chút do dự, nhưng vẫn lấy quốc xẻng ra đào. Cái mộ phần này nhìn qua trông rất chắc chắn, nhưng kỳ thật khi đào lên mới phát hiện phần đất phía dưới đã bị hư, giống như có người thường xuyên đào lên rồi lấp lại nhiều lần. Chẳng mấy chốc, chiếc quan tài đã lộ ra, nhưng không ai dám tiến lên mở nắp quan tài ra cả.
Bà cô bất đắc dĩ nói: “Trông cao to vạm vỡ như vậy mà không ngờ lá gan lại nhỏ đến thế." Nói xong bà đẩy mấy chàng trai kia ra, không chút do dự tự mình chả xuống, tự mình đẩy cái nắp quan tài ra. Thân thủ nhanh nhẹn không giống như một bà già có tuổi. Phỏng chừng cái quan tài này cũng có từ lâu rồi, trông nó không giống một cái quan tài tốt. Hơn nữa quanh năm chôn ở dưới mặt đất lại không có biện pháp bảo hộ nên đã bị mục nát. Một mình bà cô cũng có thể đẩy nắp quan tài ra. Một mùi hôi tanh tưởi cũng theo đó mà chui ra, tất cả mọi người bịt chặt mũi, lùi ra xa mấy bước.
Tôi đứng ngay bên mép hố, trông thấy thi thể trong quan tài, nội tâm liền kinh ngạc thôi. Thi thể trong quan tài vậy mà lại chính là nam thi đêm hôm trước đã dẫn tôi lên núi! Đêm đó trời quá tối nên không nhìn rõ mặt hắn, bây giờ nhìn lại mới phát hiện hắn không mặc gì, trên làn da đã xuất hiện một bộ lông, có chỗ còn biến thành màu trắng. Chẳng lẽ thi thể bị chôn ở cái nơi ẩm thấp này lâu nên lông bị dài ra? Tôi còn chưa nghĩ xong thì đã bị đôi giày ở chân hắn hấp dẫn. Tôi nhớ tới vừa rồi cái thứ ở sau lưng tôi chính là đôi giày này. Không phải là cái này song sao? Rách rưới, đế giày đều nhanh mất. Chẳng lẽ mới vừa rồi là hắn... Tôi rùng mình một cái, chạy ra đứng cùng đám thanh niên kia.
Mọi người bao gồm ả tôi đều rất tò mò về cái xác chết này. Người cao to nhất trong số đó lên tiếng hỏi thăm: “Đạo cô, chuyện này là sao vậy?"
“Đúng vậy, tại sao ở đây là có người chết? Trong thôn chúng ta không bao giờ chôn người chết ở đây."
Ánh mắt của mọi người đề đổ dồn về phía bà cô, trong ánh mắt đều tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi.
“Đây là cương thi, thi thể này đã chết gần trăm năm rồi."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình, ai nấy đều không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiếng người vừa hỏi có chút run rẩy. Cũng chẳng trách hắn được, ai có thể nghĩ tới thứ mà chỉ có thể nhìn thấy trên TV, lại xuất hiện ở ngay trước mắt mình.
Ánh mắt bà cô vẫn chưa từng rời khỏi cỗ thi thể này, bà điềm tĩnh chỉ huy. “Cương thi sợ lửa, mọi người đi lấy ít nhánh cây về đây, đợi lát nữa giội xăng lên chúng ta sẽ đốt hắn thành tro."
Đang nói, cỗ thi thể này đột nhiên mở mắt ra, định đứng dậy đi ra ngoài, giống như đột nhiên sống lại vậy. Nhưng bà cô so với hắn còn nhanh hơn, thoáng cái đã dán một cái bùa chú lên người hắn, hắn chỉ có thể duy trì cái tư thế đang định đứng dậy kia, muốn động cũng không thể động.
Mọi người không do dự gì, đồng tâm hiệp lực đi nhặt rất nhiều nhánh cây về, vây quanh cương thi, sau đó giội xăng vào rồi đốt lên. Rất nhanh, lửa đã cháy bùng bùng, trong ngọn lửa truyền đến từng cơn kêu rên, thanh âm giống tiếng gào rú của dã thú, điều này làm tất cả mọi người đều biến sắc. Nếu không phải hôm nay nhờ có bà cô phát hiện ra cái cỗ cương thi này, đợi qua vài ngày nữa hắn đi vào trong thôn thì chẳng phải là nguy to sao?
Lúc này, mọi người nhìn bà cô với vẻ mặt tràn đầy cung kính, thi nhau biểu đạt sự cảm kích.
Bà cô thuận miệng nói qua loa vài câu rồi quay sang nói với tôi: “Có phải hắn chính là người đã đưa cháu lên núi không?"
Tuy rằng bà hỏi tôi, nhưng giọng điệu lại như đang kể lại.
Xem ra dù bà không phải là người trong thôn như tất cả những sự việc xảy ra trong thôn bà đều biết, e rằng so với chính người bản xứ như chúng tôi bà ấy còn biết nhiều chuyện hơn.
Tôi nhẹ gật đầu, bà cô đắc ý nhếch miệng cười: “Ta biết ngay là như thế mà."
Thấy tâm trạng của bà có vẻ không tệ, tôi tranh thủ cơ hội nịnh hót: “Bà cô, người lợi hại như thế, sớm biết vậy cháu sẽ bảo ba mẹ mời người đến đây sớm hơn." Tôi thấy bà ấy có vẻ rất hưởng thụ, liền cẩn thận từng li từng tí nói: “Bà cô, vậy mấy người chết trong thôn gần đây đều là do cương thi giở trò quỷ à?"
Tôi rất muốn biết nguyên nhân Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết chết là gì, nhìn bà cô đối với chuyện của cương thi rõ như lòng bàn tay, tôi nghĩ nhất định bà cũng biết đến mấy chuyện liên quan khác.
Bà cô cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một cỗ cương thi, ngay linh trí cũng không có, sao có thể lợi hại như vậy?"
“Vậy người nói..."
“Được rồi, đừng dò hỏi ta nữa." Tôi còn chưa nói xong bà cô đã ngắt lời. Bà nhìn thấu tâm tư của tôi liền nói: “Những chuyện này, về sau cháu sẽ biết." Nói xong, bà ấy cũng không để ý đến tôi, dẫn chúng tôi trở về thôn dọc theo con đường nhỏ.
Tôi thấy mình vẫn mù mờ không biết cái gì, rất không vui mà đi theo đám người xuống núi. Lần nữa đi ngang qua khu rừng trúc, tôi lại cảm thấy khu rừng này thật quen mắt. Hình như là lúc mơ thấy Tạ Linh Linh, chúng tôi đã gặp nhau ở chỗ này!
Khu rừng trúc này giống trong giấc mơ của tôi y nhưu đúc, thậm chí cả cái cây bị sét đánh gãy mất một nửa cũng có. Đó không phải là mơ!
Ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. Nhất định là Tạ Linh Linh muốn báo mộng để nói điều gì cho tôi biết, nhưng đã bị ai đó ngăn cản. Nghĩ màn đêm sương khói trong giấc mơ, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn từ đâu chui ra đập vào vai tôi, tôi liền rùng mình một cái, không nghĩ nữa. Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Về đến nhà, đã là mười giờ trưa. Mẹ bảo tôi nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi xem mắt. Dựa theo thời gian đã hẹn thì là 12h trưa gặp mặt.
Tôi một mình đi sang thôn bên. Đến trong thôn, chứng kiến ven đường có mấy đứa trẻ con đang nô ngịch liền tiến đến hỏi đường, rất nhanh tôi đã tìm thấy nhà bà mối họ Trương.
Cửa đóng chặt, tôi vừa gõ cửa, thì bà Trương liền mở cửa ra.Lúc mở cửa còn nhìn ngó xung quanh như là sợ có ai trông thấy vậy. Thấy không có ai, bà ấy mới kéo tôi vào trong: “Mau vào đi, tiểu Cố đã chờ rất lâu rồi đó."
Sau khi đóng cửa lại, bà ấy liền dẫn tôi vào nhà. Mới vừa đi vào trong sân tôi đã cảm tháy có một trận gió lạnh đập thẳng vào mặt. Bên ngoài rõ ràng nắng xuân rực rỡ, nhiệt độ ở trong này so với bên ngoài phải thấp hơ n đến vài độ. Nghĩ đến mỗi lần tôi có cái cảm giác âm lãnh này thì đều có chuyện không hay xảy ra nên tôi thấy hơi sợ hãi. Cuối cùng cũng không nhịn được mà ngừng lại hỏi: “Bác gái, sao nhà bác lạnh vậy?"
Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Cả căn nhà, bao gồm cả sân đều được bao bọc chặt chẽ bởi một miếng vải đen lớn, gần như không có một chút ánh nắng mặt trời nào lọt vào trong nhà, trông có chút quái dị.
Bà Trương ngừng lại, quay đầu cười nói: “Ta là quả phụ, cũng không có con cái, nơi này chỉ có một mình ta ở, khó tránh khỏi thiếu chút nhân khí."
Nói xong, bà ấy liền kéo cánh tay tôi: “Nhanh vào đi thôi, đừng để tiểu Cố sốt ruột chờ lâu."
Lúc tay tôi chạm vào tay bà ấy, tôi cảm giác như động phải một khối băng vậy, tôi theo phản xạ mà co rụt tay lại. Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, hiện tại thời tiết không còn lạnh, sao tay bà ấy lại lạnh giống như là tay của chết vậy?
Bà Trương cũng phát giác được sự khác thường của tôi, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ai ôi một tiếng rồi lập tức buông tay tôi ra, cười miễn cưỡng: “Cơ thể ta vốn lạnh nên tay mát, vừa nãy không làm cháu lạnh chứ?"
Tôi lắc đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, đi sát theo sau bà ấy.
Nhà bà Trương rất lớn, bà ấy dẫn tôi rẽ vào một chỗ ngoặt rồi nói tiểu Cố đang ngồi chờ tôi ở gian phòng đối diện.
Quẹo vào chỗ rẽ chưa được mấy bước, cách rất xa, tôi đã trông thấy một người đàn ông lạ lẫm đang ngồi trong phòng, nhưng tôi chỉ nhìn được bóng lưng của hắn. Nhưng chỉ bóng lưng ấy thôi cũng làm tôi không thể dời mắt.
Tác giả :
Nhan Uyển Huyên