Tàn Nô

Chương 12: Duyên định

Tiệc tối chúc mừng được cử hành nhiệt liệt. Tất cả mọi người đều vì Tử Tra Hách Đức bình an trở về mà cảm thấy vô cùng vui mừng, cũng cảm thấy may mắn vì một trận chiến tranh vốn nên máu chảy thành sông tiêu tan trong vô hình. Mặc dù người Địa Nhĩ Đồ không thể tách rời chiến tranh, nhưng không có nghĩa là bọn họ thích chiến tranh, cái kia là một lựa chọn không thể tránh được.

“Tử Tra Hách Đức, tâm của ngươi dao động rồi." Tiếng cười sang sảng từ ghế chủ vị truyền đến, người nói chuyện chính là tộc Vương Bột Liên Nguyên được người Địa Nhĩ Đồ kính ngưỡng nhất.

Tử Tra Hách Đức chỉ mỉm cười, giơ lên ly sừng trâu kính rượu tộc Vương tôn kính của hắn, không giải thích cho mình.

Hắn thật sự là tộc Vương vĩ đại nhất của người Địa Nhĩ Đồ mà Tử Tra Hách Đức kính nể nhất, cũng từng muốn gặp Thu Thần Vô Luyến nhưng lại bị cự tuyệt sao? A La quỳ gối phía sau lưng Tử Tra Hách Đức, lúc này mới len lén cẩn thận đánh giá người nam nhân anh vĩ một mình độc chiếm vị trí trên kia.

Ước chừng 35 36 tuổi, chính là độ tuổi mà một người nam nhân kiêu ngạo nhất, ngũ quan có năm sáu phần tương tự Tử Tra Hách Đức, lại có vẻ nhu hoà hơn rất nhiều. Nếu như nói Tử Tra Hách Đức là đá thô đứng sừng sững bất động trong mưa gió, hắn liền là bảo thạch sau khi trải qua mài dũa toả ra ánh sáng chói mắt nhất. Trên người hắn có đầy đủ sự tôn quý cùng tự tin mà nam nhân ở địa vị này nên có.

Im lặng thở dài, A La thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý tới nam nhân dường như có mị lực hơn hẳn so với Tử Tra Hách Đức.

Minh Chiêu ngồi ở ghế bên cạnh, bởi vì đã cứu Tử Tra Hách Đức, hắn trở thành khách nhân tôn quý nhất của người Địa Nhĩ Đồ. Mà Thanh Lệ Na lại ngồi cùng một chỗ với Đặc Lan Đồ, từ sau khi Tử Tra Hách Đức xuất hiện nàng vẫn có vẻ có chút tinh thần không yên.

Tử Tra Hách Đức đương nhiên hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chưa từng nói gì.

Vũ Muội cũng không tham gia loại yến hội này. Tính cách của bà luôn quái gở, ngược lại cũng không có người để ý.

“Kha Chiến kia cũng coi như một hán tử." Đặc Lan Đồ nói tiếp. “Ít nhất không để cho thủ hạ của hắn làm kẻ chết thay hắn."

Lúc này, Thanh Lệ Na đột nhiên đứng lên, dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Một tên nô lệ cuống quít tới nghênh tiếp, cung kính hỏi: “Người cần gì sao, tiểu thư Thanh Lệ Na?"

Thanh Lệ Na phất tay để cho hắn thối lui, con ngươi mỹ lệ loé ra tia sáng quật cường, yên lặng nhìn Tử Tra Hách Đức từ sau khi trở về liền coi nàng như không có, mãi đến khi Tử Tra Hách Đức kinh ngạc nhìn lại nàng.

“Là ta lừa gạt Mạc Hách đại nhân đi tìm mã tặc, ta có ý định hại hắn." Nàng kiêu ngạo ngẩng cằm, cũng không đề cập tới sự hối hận cùng thống khổ khi nàng nghe được tin Tử Tra Hách Đức bỏ mạng trong tay mã tặc. “Nếu ta đã làm, liền không cần giấu diếm. Hiện tại mặc cho các ngươi xử trí."

Nghe được lời của nàng, ngoại trừ Tử Tra Hách Đức, tất cả mọi người khác đều lấy làm kinh hãi, mà Đặc Lan Đồ bị đả kích vô cùng. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới nữ nhân hắn âu yếm nhất lại thiếu chút nữa làm hại huynh trưởng của hắn mất mạng, thống khổ vì bị phản bội khiến cho hắn nhất thời lại nói không ra lời.

Khuôn mặt vốn tràn đầy tươi cười của Bột Liên Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, sắp sửa phát tác, Tử Tra Hách Đức đã trước một bước mở miệng. “A La đã bình an trở về bên cạnh ta, ta không muốn tiếp tục truy cứu chuyện đã qua. Hơn nữa dùng vũ lực mời tiểu thư Thanh Lệ Na tới tộc của ta làm khách, là Tử Tra Hách Đức vô lễ trước. Nếu muốn tính toan so đo thì lấy đâu ra nhiều để so đo như vậy." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu che giấu đi nguyên nhân thật Thanh Lệ Na hại hắn, chỉ không muốn Đặc Lan Đồ chịu thương tổn lớn hơn.

Thâm sâu nhìn hắn một cái, hiểu rõ dụng tâm của hắn, Thanh Lệ Na lạnh lùng cười, cũng không nói gì thêm, kiêu ngạo thẳng lưng xoay người rời khỏi lều lớn.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt Đặc Lan Đồ lộ ra đau khổ nặng nề, lần đầu tiên không cùng đi ra.

Bột Liên Nguyên là người nhìn quen những tình huống như thế này, không hề vì chuyện nhỏ ngoài ý muốn này mà ảnh hưởng tâm tình. Chỉ thấy hắn nâng chén hướng Minh Chiêu nói: “Nào, Minh Chiêu lão đệ, bổn vương kính ngươi một ly. Ngươi là người mà người Địa Nhĩ Đồ ta kính nể nhất, cũng là người Diễm tộc duy nhất được kính nể a."

Đối mặt với tôn sùng như vậy, Minh Chiêu chỉ ảm đạm cười, không quan tâm hơn thua nâng chén đáp lễ, thái độ tao nhã bẩm sinh.

Hai người mỗi người một hơi uống cạn rượu, lập tức dẫn tới tiếng hoan hô ủng hộ của mọi người ở đây, không khí vốn có chút ngưng trọng lại lần nữa trở nên nhiệt liệt.

Rượu uống được nửa, Minh Chiêu tìm cớ rời đi trước. Ánh mắt có men say của Bột Liên Nguyên lần đầu rơi vào trên người A La nửa núp ở sau lưng Tử Tra Hách Đức.

“Tử Tra Hách Đức huynh đệ, nữ nhân Địa Nhĩ Đồ chúng ta không có tập tục che mặt đi." Hắn nửa đùa nói.

Nghe vậy, toàn thân A La chấn động, không khỏi càng thêm lui người núp ở sau lưng Tử Tra Hách Đức.

Tử Tra Hách Đức cảm nhận được lo lắng trong lòng A La, đưa tay qua cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng, dùng sức mạnh cùng ấm áp của tay mình trấn an bất an của nàng.

“Hồi Vương, A La dung mạo xấu xí, sợ người kinh hãi, mới vẫn luôn dùng lụa mỏng che mặt." Hắn dùng giọng nói trầm ổn chậm rãi nói ra một chuyện thực mà mọi người đều biết.

“Vậy ư? Bổn vương nghe nói cũng không phải như vậy." Bột Liên Nguyên cười nói: “Tin tức mã tặc truyền ra lại là, ngày ấy bọn hắn thấy được một nữ nhân đẹp không thể tưởng tượng nổi. Ta nghĩ, bọn hắn nói chính là nữ nhân trốn ở phía sau lưng ngươi."

Tử Tra Hách Đức ngẩn ra, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt màu nâu ôn nhu lại để lộ ra sợ hãi của A La. A La rốt cuộc đẹp bao nhiêu, hắn kỳ thật không có ý thức lắm, giống như rất đẹp, lại giống như cực kỳ xấu, tựa hồ vô cùng mâu thuẫn, mà lại có vẻ hợp tình hợp lý như thế.

“Có thể là truyền nhầm chăng?" Hắn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giải thích như vậy.

Đối với câu trả lời của hắn, Bột Liên Nguyên cũng không có ý bất mãn, lắc đầu cười nói: “Huynh đệ, ngươi vẫn liên tục giấu nàng ở phía sau lưng ngươi. Nếu nàng là thê tử tương lai của ngươi, vì sao không nhân cơ hội này giới thiệu cho ta cùng với Vương Đình nhóm bằng hữu theo ta đường xa mà đến?"

Lời này của hắn nói ra về tình về lý cho dù là ai cũng không cách nào cự tuyệt, huống chi lại là Tử Tra Hách Đức vẫn luôn đối với hắn vô cùng tôn trọng.

“Vương nói đúng, là Tử Tra Hách Đức lơ là." Tử Tra Hách Đức cũng không muốn tiếp tục uỷ khuất A La, quyết định ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của nàng. Vì thế đứng dậy, lôi kéo A La vẫn trầm mặc không nói đi tới giữa lều lớn.

Một tay đặt trên ngực, khom lưng đối với Bột Liên Nguyên thi hành đại lễ chính thức của người Địa Nhĩ Đồ, sau đó xoay người đối diện với A La.

Không biết hắn muốn làm gì, nhưng ánh mắt hắn ôn nhu khiến cho A La không còn chút nào sợ hãi.

Chỉ thấy Tử Tra Hách Đức giơ tay lên, chậm rãi kéo khăn che mặt của A La xuống. Trong lều lớn khi đó lập tức an tĩnh, tới mức châm rơi có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người nhìn thấy được dung mạo của A La, bởi vì đều là nhân vật thân kinh bách chiến, mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng không có người thất thố biểu hiện ra ngoài.

“Vương, các vị huynh đệ, vị này tên A La, là nữ tử bầu bạn một đời một kiếp với Tử Tra Hách Đức ta." Tử Tra Hách Đức từng chữ từng chữ trịnh trọng làm rõ chuyện riêng của mình, không người nào có thể hoài nghi chân tâm trong lời nói của hắn.

Nhìn vẻ mặt thật sự nghiêm túc của hắn, A La chỉ cảm thấy khoé mắt khẽ ướt, trước mắt nhòe đi, khoé môi không tự chủ nhếch lên.

Bột Liên Nguyên vẫn chú ý nàng nhìn một màn như vậy, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.

——————–

A La không thích ánh mắt Địa Nhĩ Đồ Vương nhìn nàng, sắc bén như đao lại mang theo lửa nóng trần trụi giống như muốn nhìn xuyên qua nàng, sau đó như nuốt chửng nàng vào. Loại ánh mắt này trước kia nàng đã gặp qua, không hề xa lạ, ngoại trừ Tử Tra Hách Đức, đó là ánh mắt tất cả nam nhân khác không hề che giấu khi nhìn thấy dung mạo của nàng. Chỉ là nàng bây giờ không nên có loại lực ảnh hưởng này mới đúng chứ. Nghĩ đến đây, nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng Tử Tra Hách Đức trong đám người.

Sau yến hội, tất cả mọi người đi ra ngoài lều. Tất cả tộc dân đều đã đứng trước đống lửa ca hát khiêu vũ, chúc mừng sự trở về bình an của Tử Tra Hách Đức. Chúc mừng như vậy chỉ sợ còn kéo dài tới mấy ngày.

Nhìn thấy bọn hắn đi ra, tộc dân nhiệt tình lập tức đi lên vây quanh, bao quanh bọn họ. Tử Tra Hách Đức đáp trả tộc nhân nối gót tới kính rượu, tay chân có chút luống cuống. Hắn cùng A La rất nhanh đã bị đám người tách ra.

A La đứng dưới cái bóng đám người tạo ra, cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng quen thuộc. Buổi tối nàng mới tới bộ Mạc Hách chính là như vậy, còn nhớ rõ lúc nàng đứng bên cạnh đám người, nhìn thấy Tử Tra Hách Đức cùng Linh Mộc sóng vai mà đi, trong lòng dâng lên chua xót. Có lẽ tại khi đó, hoặc là sớm hơn, nàng cũng đã để hắn vào trong lòng.

“A La cô nương." Một thanh âm hùng hậu uy nghiêm đột ngột vang lên bên tai nàng. Toàn thân A La chấn động, kinh hoàng nghiêng đầu.

Là nam nhân nàng chỉ sợ tránh cũng tránh không kịp, Địa Nhĩ Đồ Vương – Bột Liên Nguyên.

Trên mặt hắn nở nụ cười thân thiện, toàn thân tản mát ra mị lực của một nam nhân vương giả cao quý cùng thành thục. Nhưng A La lại không cảm thấy được chút nào động tâm, nàng chỉ biết người nam nhân này sẽ uy hiếp được nàng cùng Tử Tra Hách Đức.

“Vương." Che giấu kinh hoàng trong lòng, A La khom mình hành lễ.

“Theo giúp ta một chút đi." Bột Liên Nguyên nói, mặc dù là ngữ khí trưng cầu nhưng thần thái trong lúc đó có một loại uy nghiêm làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

A La khẽ cắn môi dưới, bất đắc dĩ đáp ứng.

Vượt qua đám người hưng phấn, dưới ánh trăng mông lung, Bột Liên Nguyên dẫn A La bước chậm trên thảo nguyên trống trải.

“Trước đây rất lâu." Giọng nói trầm thấp của Bột Liên Nguyên từ từ vang lên trong đêm yên tĩnh, mang theo hồi ức thê lương. “Ta nhận được một bức hoạ vẽ một nữ tử."

A La đã tỉnh táo lại, nghe được hắn nói cũng không có chút phản ứng nào, chỉ lấy trầm mặc để đáp lại.

“Đó là một hoạ sĩ rất có tiếng trên vùng thảo nguyên. Vẽ rất khá, nhất là trong cặp mắt lộ ra u buồn cùng nhu tình kia cũng được hắn chuẩn xác bắt giữ lưu lại." Thâm sâu thở dài, Bột Liên Nguyên ngừng một chút, giống như vẫn đắm chìm trong chấn động lúc ấy khi nhìn thấy bức hoạ kia.

“Mỹ nữ như vậy ta chưa từng gặp qua, ta không tin trên đời lại có nữ tử như vậy." Thật lâu sau, hắn mới nói tiếp: “Nhưng từ sau khi thấy bức hoạ kia, ta liền không cách nào tự thoát khỏi lưu luyến bức hoạ kia, lưu luyến nữ nhân trên bức hoạ kia." Nói đến đây, trên gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc, hiển nhiên bởi vì hồi tưởng mà vui vẻ.

A La lại cảm thấy toàn thân băng lãnh, không cách nào đáp lại.

“Về sau có người nói cho ta biết, nữ tử trên bức hoạ thật sự tồn tại, chỉ là đã là nữ nhân của nam nhân khác." Trong giọng nói của Bột Liên Nguyên để lộ ra vô tận thống khổ, là bởi vì đam mê của chính mình trở nên tan vỡ. Hắn nguyên là một vương giả có sự can đảm và quyết đoán kiệt xuất, lại không nghĩ rằng có một ngày sẽ vì một nữ tử chưa từng gặp mặt mà mất đi lý trí đến si mê. Bất đắc dĩ như vậy, không phải số mệnh thì là cái gì?

A La nhìn ra vẻ cô tịch tản mát trên đôi vai gánh lấy trời đất của hắn, đột nhiên có chút cảm động. Nhưng nàng rõ ràng hơn, hắn nói với nàng những lời sẽ không phải không có mục đích. Nàng cũng không phải là thiếu nữ ngây ngô hồn nhiên, sẽ không ngu ngốc cho rằng một nam tử lần đầu gặp mặt sẽ tự dưng kể rõ tâm sự của hắn với nàng.

Quay đầu lại, Bột Liên Nguyên thâm sâu nhìn đôi mắt màu nâu như nai con phòng bị của A La, ôn nhu nói: “Nhưng ta vẫn muốn đi gặp mặt nàng một lần. Biết rõ một tia hy vọng của chính mình cũng không có, ta vẫn muốn đi gặp mặt nàng một lần."

Bị ánh mắt hắn nhìn mà trong lòng sợ hãi, A La loáng thoáng nghĩ đến có lẽ hắn đã đoán được chút gì. Chỉ là nàng bây giờ đã không phải —

“Vì thế ta đường xa đi về phía trước, chỉ muốn gặp nàng một lần. Nhưng mà…" Bột Liên Nguyên cười khổ, “Nhưng mà nàng không gặp ta. Có lẽ nàng đã phiền chán ánh mắt nam nhân, phiền chán nam nhân luôn luôn vây chung quanh nàng."

“Nữ tử có ánh mắt như vậy sẽ không phải là một nữ tử ái mộ hư vinh cùng theo đuổi."

Hắn tiếp tục trầm mặc, vẫn không rời mắt khỏi A La, hai tròng mắt sáng ngời loé ra ánh sáng vô cùng nóng bỏng.

Đôi mi thanh tú của A La không tự chủ được nhẹ nhàng nhíu lại, không tự nhiên xoay đầu, nhìn về phía đám người đang vây quanh Tử Tra Hách Đức. “Vương, A La cần phải trở về."

Bột Liên Nguyên nheo ánh mắt sắc bén lại, hiển nhiên nhìn ra A La bất an. “Không cần sốt ruột, Tử Tra Hách Đức còn không có nhàn rỗi bồi nàng." Hắn nói như thế làm cho người ta không khỏi hoài nghi hắn sớm có an bài.

A La quay đầu lại, nhìn về phía khuôn mặt phản chiếu sự nhiệt tình của hắn, ánh mắt trở nên băng lãnh. Đến giờ khắc này, nàng ngược lại không hề sợ hãi.

Nhiệt tình trên mặt Bột Liên Nguyên không có chút nào bởi vì sự lạnh lùng của A La mà có chút tiêu giảm, vẫn tiếp tục kể rõ chuyện xưa của chính mình. “Về sau, nghe nói nàng trượt chân rơi xuống sông mà chết, ta thống khổ nhiều ngày không thể đi vào giấc ngủ, thiếu chút nữa muốn dẫn quân đội đi san bằng cái địa phương hại nàng bỏ mạng kia." Chỉ là Tử Tra Hách Đức cùng với tộc trưởng khác liều chết ngăn cản.

Sau khi cảm giác được ý đồ của hắn, A La liền không còn tâm tình đối với thâm tình của hắn sản sinh bất kỳ phản ứng gì. Nàng rất rõ ràng, thâm tình của hắn sẽ chỉ làm nàng cùng Tử Tra Hách Đức cực khổ.

“A La, nàng biết không? Nàng –" Bột Liên Nguyên không tiếp tục dùng ngữ khí khách khí thêm vào hai chữ ‘cô nương’ sau tên gọi A La của nàng, mà gọi thẳng kỳ danh. “Có được một đôi mắt giống nàng y như đúc."

“Mà ta từng lập lời thề, chỉ cần thấy ánh mắt giống như nàng, mặc kệ dung mạo như thế nào, ta đều không từ thủ đoạn để cho chủ nhân ánh mắt đó trở thành nữ nhân của ta."

Bị lời nói mang tính xâm lược cùng ánh mắt của hắn làm hoảng sợ, A La không tự chủ được lui về sau một bước, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận vô danh. “Địa Nhĩ Đồ Vương tôn quý, người đã quá lời rồi. Người nên biết, A La là thê tử bề tôi của người." Thật hay hắn còn nói ra miệng được, trước một khắc hắn còn gọi nam nhân của nàng là huynh đệ, giờ khắc này vậy mà lại muốn đoạt nữ nhân huynh đệ.

Bột Liên Nguyên cũng không tức giận, ngược lại theo sát tiến lên một bước, đưa tay bắt lấy tay nàng. “Nàng cũng có thể biết, bây giờ còn không phải…"

A La liền lùi lại mấy bước, tránh đụng chạm của hắn, cũng không nghĩ tới một bàn tay to đột nhiên chụp vai nàng, không khỏi quá sợ hãi, cuống quít quay đầu lại, lại đối diện với khuôn mặt tươi cười ấm áp của Minh Chiêu.

“Hoá ra cô ở trong này, A La, người Địa Nhĩ Đồ kia đang tìm cô khắp nơi đó." Minh Chiêu cười đến khiến cho A La an tâm, lại để cho người cảm thấy chướng mắt.

“Minh Chiêu lão đệ, không phải ngươi đi nghỉ ngơi rồi sao?" Vẻ mặt Bột Liên Nguyên khôi phục như thường, nhưng trong ánh mắt khó nén được sát khí loé lên.

“A, hoá ra Đại Vương cũng ở trong này, Minh Chiêu thất lễ rồi!" Minh Chiêu giống như giờ khắc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Bột Liên Nguyên, thong thả thi lễ xong mới giải thích, “Còn không phải Tử Tra Hách Đức Mạc Hách kia tìm cô tìm đến trong lều của ta, quấy nhiễu ta không thể đi vào giấc ngủ được." Nói xong, chuyển hướng A La.

“Đi thôi, còn chờ nữa nam nhân của cô sẽ nổi điên đó."

Nhìn bóng lưng bọn hắn cùng nhau rời đi, Bột Liên Nguyên cũng không cách nào che giấu lửa giận trong lòng.

Người Diễm tộc đáng giận!

—————————-

Mấy ngày sau, Địa Nhĩ Đồ Vương dẫn theo nhân mã chính mình rời khỏi bộ Mạc Hách, lại khiến cho A La khó có thể xoá đi bóng ma triệt để. Vì để Tử Tra Hách Đức không phải khó xử, nàng cũng không có đem chuyện đêm đó nói cho hắn biết.

Sau khi trở về, Tử Tra Hách Đức vô cùng bận rộn, cơ hồ không có thời gian ở chung với A La. Nhưng bởi vì thân phận của nàng được Tử Tra Hách Đức thừa nhận, thái độ mọi người đối với nàng đều trở nên vô cùng thân thiết, nhất là Lam Nguyệt.

Một ngày này, A La bị Lam Nguyệt đột nhiên trở nên hiểu chuyện kéo ra khỏi lều của nàng, bảo là muốn học nàng thứ gì đó. Tử Tra Hách Đức một mình một người ở lại lều lớn xử lý sự vụ.

Ánh mặt trời chiếu vào, Thanh Lệ Na mặc y phục một màu trắng thuần đột ngột xuất hiện cạnh cửa lều, không có bất kỳ phục sức nào, nàng nhìn qua có chút tiều tuỵ.

Tử Tra Hách Đức ngẩng đầu, thấy là nàng, hơi có chút kinh ngạc.

“Ta phải đi." Thanh Lệ Na nói, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trên khuôn mặt mỹ lệ không còn tươi cười kiêu ngạo.

Tử Tra Hách Đức đứng lên, nhìn thấy bộ dáng không giống Thanh Lệ Na ngày trước, nhưng cũng không biết phải nói cái gì. Nghĩ tới, nếu không phải chính mình lợi dụng nàng dụ Đặc Lan Đồ trở về, nàng hiện tại tất nhiên vẫn là nữ tử kiêu ngạo vui vẻ kia, kỳ thật là chính mình vô tình hại nàng. Chỉ là lúc ấy chỉ coi nàng như một đối thủ ngang cơ, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy.

“Tiểu thư Thanh Lệ Na." Trong mắt hắn để lộ ra ý xin lỗi, không biết là có phải chịu ảnh hưởng của A La, tâm của hắn so với trước kia mềm hơn rất nhiều.

“Không cần nhìn ta như vậy, Tử Tra Hách Đức." Thanh Lệ Na chậm rãi đi lên phía trước, dừng lại trước mặt Tử Tra Hách Đức. Khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt thô kệch cứng rắn như nham thạch của hắn, ngừng một chút mới nói: “Ngươi là một nam nhân đáng cho nữ nhân dụng tâm. Ta đối với ngươi còn không có hoàn toàn hết hy vọng, cho nên không cần nhìn ta như vậy." Lúc này Thanh Lệ Na dịu dàng điềm đạm, bày ra dáng vẻ không giống với trước kia, lại càng có thể đánh động lòng người.

Lần đầu tiên, Tử Tra Hách Đức cảm thấy nàng đẹp đến rung động lòng người.

“Ta đã cùng huynh đệ ngươi nói rõ ràng, cả đời này ta sẽ không thích hắn." Thanh Lệ Na cười khổ nói, “Chuyện này sớm nên nói rõ ràng." Nhưng nàng lại kéo đến bây giờ, không chỉ có thương tổn chính mình, cũng thương tổn tình yêu thắm thiết Đặc Lan Đồ dành cho mình.

Tử Tra Hách Đức không nói gì, hắn có thể nói cái gì? Tình cảm chỉ có một bên tình nguyện là một sự tra tấn vô hình, sớm một chút để Đặc Lan Đồ thấy rõ sự thật cũng được. Có lẽ giờ khắc này hắn sẽ thống khổ vô cùng, nhưng thống khổ sẽ bị thời gian làm hao mòn hết, vô luận dài ngắn, tổng còn hơn để cho hắn cả đời đều bị loại tình cảm vô vọng này quấn quanh.

Sâu xa thở dài, giọng nói Thanh Lệ Na ôn nhã như nước.

“Ta thuỷ chung không cách nào hiểu được, ta cùng A La đồng thời xuất hiện trước mặt ngươi, vì sao ngươi lại chọn nàng." Nàng nhẹ thuật lại bất bình trong lòng, cho dù ở nơi nào, nàng là tiêu điểm tập trung của mọi người, chỉ riêng hắn, nàng so với một gốc cây cỏ dại cũng không hơn bao nhiêu. “Có phải hay không bởi vì Đặc Lan Đồ?" Bởi vì hắn nhận định chính mình là nữ nhân Đặc Lan Đồ, cho nên mới đối chính mình không ôm bất kỳ suy nghĩ gì.

Tử Tra Hách Đức mỉm cười lắc đầu, “Ta càng tin tưởng vận mệnh an bài." Đối với Thanh Lệ Na trước mặt này, hắn không có bất kỳ địch ý gì.

Giải thích như vậy khiến cho trong lòng Thanh Lệ Na thoáng dễ chịu chút, dù sao không ai có thể đối kháng với vận mệnh, việc đó và việc nàng có đẹp hay không, có mị lực hay không không hề quan hệ. Chỉ là, nàng vẫn có chút không cam lòng —

“Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận, hối hận không lựa chọn ta." Nàng ngẩng cái cằm nhỏ xinh đẹp lên, trong mắt lại thấp thoáng ánh sáng kiêu ngạo không chịu thua.

Tử Tra Hách Đức bật cười, vì lời nói trẻ con cùng dáng vẻ của nàng. “Có lẽ…" Hắn trầm ngâm nói, nhưng trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, cái kia chỉ là lời an ủi nàng. “Bất quá hiện tại sẽ không."

Nhìn hắn dung túng tươi cười, Thanh Lệ Na chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nhu tình nồng đậm cùng không nỡ, trong miệng không khỏi có chút đau khổ, nhưng kiêu ngạo bẩm sinh để cho nàng không cách nào cúi đầu cầu xin hắn yêu thương không thuộc về mình.

Nàng ép chính mình nặn ra một nụ cười không quá tự nhiên, “Được rồi. Ta chờ ngày ngươi đến Kỳ Kha cầu ta, nhưng không cam đoan khi đó ta còn có thể tiếp nhận ngươi…." Nàng biết rõ loại sự tình này không có khả năng phát sinh, cho nên nói đến phần sau giọng nói đã khống chế không nổi có chút nức nở. Nam nhân khiến nàng động tâm đau lòng lại không phải của nàng, trên đời này còn ai có thể để cho nàng phó thác chân tâm.

Thấy nàng quay mặt che giấu lệ quang trong mắt, Tử Tra Hách Đức hơi nhíu mi, không thể làm cái gì, đành phải làm bộ nhìn không thấy, ít nhất có thể để cho nàng giữ lại chút tự tôn.

Tiếng bước chân nhỏ vụn từ xa đến gần, Tử Tra Hách Đức cùng Thanh Lệ Na đều nghe thấy được, biết là A La.

Trong đôi mắt đẹp ánh lệ của Thanh Lệ Na rất nhanh xẹt qua một tia bỡn cợt, nàng nếu bị thương, bọn hắn hai người cũng không nên cứ như vậy thuận lợi ở cùng một chỗ. Không nghĩ biện pháp chia rẽ bọn hắn, ít nhất cũng muốn cho bọn hắn chịu chút suy sụp.

“Ngươi đối với nàng ta trung trinh không đổi như vậy, vậy còn nàng ta thì sao?" Nàng không để ý hình tượng lấy mu bàn tay lau khô khoé mắt, khoé môi lộ ra nếp nhăn giảo hoạt khi cười, rồi sau đó bỗng nhiên giang hai tay không có báo trước ôm cổ Tử Tra Hách Đức.

Nghe khẩu khí của nàng Tử Tra Hách Đức liền biết hỏng bét, cũng đã không kịp phản ứng. Cửa lều bị nhấc lên, A La đứng ở nơi đó.

Chỉ là thoáng động một cái, Tử Tra Hách Đức liền biết muốn thoát khỏi cái ôm của Thanh Lệ Na quyết không phải chuyện dễ dàng, chỉ đành buông tha, vô tội nhìn vẻ mặt kinh ngạc của A La.

A La có chút không biết làm sao, không rõ chính mình rốt cuộc nhìn thấy gì, bọn hắn ôm rốt cuộc đại biểu là ý tứ gì.

Thấy biểu tình phức tạp của nàng, ánh mắt Tử Tra Hách Đức lạnh lùng.

Chẳng lẽ nàng còn chưa tin chính mình?

—————————–

Lại là trăng tròn.

A La ngồi bên bờ hồ, nhớ tới lần đó nhìn thấy Hồng Liễu cùng Tử Lang, không khỏi khe khẽ thở dài.

Nữ nhân một khi bắt đầu hoài nghi là cực kỳ đáng sợ.

Thương Ngự dồn hết tình yêu cũng không thể để cho nỗi sợ hãi cùng hoài nghi trong lòng Bách Hoa Nô  có chút tiêu giảm, rốt cục có một ngày, lòng của nàng nghiêng về một nam nhân khác, một nam nhân hoàn toàn đến từ nhân loại. Sau đó, một hồi chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Huyễn Lang tộc dưới tình huống như vậy bạo phát.

Nhân loại, không cách nào dễ dàng tha thứ có sinh vật nào bọn họ không hiểu rõ lại có năng lực mạnh hơn bọn họ tồn tại chung quanh.

Dưới sự cám dỗ của cái ác, Bách Hoa Nô tự mình cắm một cây chuỷ thủ sắc bén vào bụng nam nhân yêu nàng kia.

Tất cả Huyễn Lang tộc trong đêm hôm đó bị giết.

Hít sâu một hơi, A La không khỏi ôm chặt chính mình, nhớ tới Tử Tra Hách Đức ôm lấy Thanh Lệ Na khi đó, trong lòng điên cuồng ghen tỵ. Nàng tại sao có thể như vậy? Đã đến giờ khắc này nàng còn chưa tin hắn sao? Nếu như hắn muốn Thanh Lệ Na sớm có thể muốn rồi, căn bản không cần chờ tới bây giờ, đợi cho hắn cơ hồ vì nàng trả giá sinh mệnh.

Nàng không nên không chút tín nhiệm nào đối với hắn. Hắn lãnh đạm nhìn mình như vậy, là muốn để chính nàng quyết định có tin tưởng hắn hay không. Hắn là nam nhân kiêu ngạo như vậy, như thế nào sẽ vì chính mình mà giải thích?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhếch khoé môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nam nhân từng chỉ vì con ngựa lộ ra ôn nhu này, thậm chí thời điểm trọng thương chưa lành vì mình đi lượm cánh hoa lê, nàng còn có cái gì có thể hoài nghi.

Gió đêm thổi khăn che mặt A La bay lên, hôn lên mặt nàng môi nàng, lạnh lẽo, mát lạnh, lại khiến cho tâm tình nàng trở nên dễ chịu trước giờ chưa từng có. Nàng dựa vào đại thụ, nhìn lên bầu trời đêm trong xanh giữa những cành cây, ánh trăng trong vắt len lỏi qua những tán lá, rải rác trên thảm cỏ, tạo thành những mảng vỡ nhỏ. Mặt hồ tĩnh lặng hoàn toàn in dấu trăng tròn, đêm rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng trâu bò từ xa xa truyền đến.

Đêm bình tĩnh tường hoà như vậy, như vậy làm cho người ta nhớ nhung, tựa như ôm ấp của hắn.

Một khắc kia, A La nhớ tới lời Vũ Muội, nhớ tới ánh mắt nhìn mình cùng lời nói của tộc Vương mà Tử Tra Hách Đức tôn kính, đột nhiên rất sợ. Nàng không muốn lại bởi vì nàng mà trả giá bằng sinh mệnh cùng máu tươi, không muốn một bộ tộc hoà bình hùng mạnh bởi vì nàng mà phát sinh nội chiến, lại càng không muốn Tử Tra Hách Đức chịu bất kỳ thương tổn gì.

Bất an đứng lên, nàng không tự giác đi ra rừng cây, đi tới mặt cỏ bên cạnh bờ hồ. Gỡ xuống khăn che mặt, nàng cúi đầu nhìn bóng dáng âm u đáng sợ của bản thân phản chiếu trên mặt nước. Dung mạo như vậy, vì sao còn có người sẽ muốn?

Vài giọt nước mắt nhỏ trên mặt hồ, làm nhiễu ảnh ngược, cũng mơ hồ mắt nàng.

Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, nàng chỉ biết là giấy thuỷ chung không gói được lửa. Một ngày nào đó, người trong Ma Lan quốc sẽ biết nàng còn sống. Một ngày nào đó, tộc Vương người Địa Nhĩ Đồ kia sẽ vì dục vọng của hắn mà làm ra chuyện bất lợi với Tử Tra Hách Đức. Biết rõ sự tình sẽ phát triển như vậy, nàng có thể nào bất chấp an nguy của Tử Tra Hách Đức mà an tâm theo sát bên cạnh hắn.

Chỉ là hiện tại bảo nàng rời đi, nàng đã không cách nào làm được.

Rơi vào trong suy nghĩ mâu thuẫn, A La cũng không chú ý tới chân mình đã chậm chạp di chuyển vào trong hồ nước, càng quên đêm lạnh.

“Nàng đang làm cái gì vậy?" Một tiếng hét to cùng giận dữ vang lên, ngay sau đó A La bị Tử Tra Hách Đức đột nhiên xuất hiện gắt gao ôm vào trong lòng.

A La lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện chính mình vậy mà bất giác đi vào trong hồ nước. Mà cánh tay rắn chắc của Tử Tra Hách Đức giống như một vòng sắt siết chặt trên eo nàng, căng thẳng đến mức khiến nàng cơ hồ không thở nổi. Hiển nhiên hắn hiểu lầm cái gì đó.

Nàng cũng không có bất kỳ ý nghĩ tự sát gì, chỉ là cảm thấy con đường phía trước gian nan, không biết nên đi như thế nào. Mà nay đứng ở hồ nước này, mới bỗng nhiên phát hiện so với sinh tồn đau khổ của con người, đoạn tuyệt thực ra lại là con đường dễ dàng không gì sánh được. Nàng không nói gì, theo đuổi sự thoải mái giả dối trong việc đắm chìm trong ảo tưởng buông tha sinh mệnh của chính mình.

Trầm mặc của nàng khiến cho trái tim Tử Tra Hách Đức càng thêm hoảng, không cho giải thích, ôm trọn lấy nàng, dẫn nàng rời khỏi cái nơi đột nhiên khiến cho hắn sợ hãi kia.

Đi vào trong lều, A La vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tử Tra Hách Đức vì nàng cởi hài và vớ ướt đẫm, sau đó đem nước ấm tới, ôn nhu lau chùi hai chân lạnh lẽo của nàng. Hắn cũng không có nói. Sau đó, nàng nhìn ánh nước loé lên trong mắt hắn, không rõ ràng, nhưng nàng khẳng định chính mình quả thật thấy được.

Nàng cảm nhận được sợ hãi trong lòng hắn, giống như chính mình sợ hãi mất đi hắn. A La đột nhiên đau lòng, đau lòng hắn vừa rồi sợ hãi, đau lòng hắn thống khổ.

“Là ta không tốt." Trong màn trướng yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của Tử Tra Hách Đức đột nhiên vang lên. Hắn hơi nghiêng mặt, không để cho A La nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt hắn. Sau đó, ngay sau đó, hắn lại ôm chặt nàng vào lòng.

A La cười, nước mắt lại chảy xuống. “Chàng không có gì không tốt cả… là ta… ta cũng không nghĩ tới… ta chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện." Nam nhân như vậy, nàng sao bỏ được hắn, nàng sao nhẫn tâm để cho hắn lại lo lắng hãi hùng. Tương lai, tương lai liền để cho bọn họ cùng nhau đối mặt đi, tin tưởng chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng liền có dũng khí đối mặt tất cả khó khăn.

“Giữa trưa… Thanh Lệ Na là tới cáo biệt…" Ở một khắc này, Tử Tra Hách Đức không muốn tiếp tục kiên trì cái gì. Hắn chỉ muốn nàng không tiếp tục suy nghĩ miên man, không tiếp tục làm ra chuyện khiến hắn sợ hãi. Những thứ khác, lại có gì quan trọng chứ.

A La mỉm cười, rưng rưng ngửa đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, hôn đi lời giải thích của hắn. Hắn không cần giải thích, nàng rất rõ ràng tâm của hắn. Vào thời điểm này, muốn hắn giải thích không thể nghi ngờ là không tôn trọng chân tâm mà hắn đã giao phó.

“Ta biết." Thật lâu sau, nàng rời khỏi đôi môi ấm áp của hắn, kề vào trong lòng hắn, thì thầm.

Tử Tra Hách Đức nói không ra lời. Qua thật lâu sau mới chậm rãi nói. “Không cần lại làm chuyện như vậy nữa." Một màn vừa rồi cơ hồ khiến cho hắn phát cuồng, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi lần thứ hai.

“Uhm." A La vô cùng ôn thuần đáp lại, bàn tay mềm vô ý thức chơi đùa với bàn tay to thô ráp của hắn. Là bàn tay như vậy, về sau nàng muốn nắm cả đời. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy cực kỳ thoả mãn, thoả mãn chưa bao giờ có, để cho nàng không muốn nghĩ tới bất kỳ cái gì.

“A La." Cảm giác được nhu tình của nàng, Tử Tra Hách Đức trầm ngâm một chút, rồi sau đó thấp giọng gọi.

“Chuyện gì?" A La không có ngẩng đầu, chỉ ôn nhu trả lời.

Tử Tra Hách Đức từ trong lòng lấy ra một dải lụa trắng có nhiễm nét mực đưa tới trước mặt A La. A La tiếp nhận, rõ ràng là lời nhắn ngày đó nàng ly khai. Nàng nghi hoặc rời khỏi ngực Tử Tra Hách Đức, khó hiểu nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn.

“Sáng ngày mai Minh Chiêu liền phải rời khỏi bộ Mạc Hách đi tới phương Nam xa xôi." Tử Tra Hách Đức nói một câu cực kỳ đột ngột, dứt lời lập tức phát hiện chính mình nói hươu nói vượn, vội vàng dừng lại. Suy nghĩ trong chốc lát mới lại nói: “Chúng ta đi đưa hắn, sau đó… cũng rời khỏi nơi này." Chuyện đêm đó A La không đề cập qua với hắn, nhưng cái gì hắn cũng biết, chỉ là cũng không nói mà thôi. Hắn sớm biết tình cảnh của mình cùng A La, cũng hiểu rõ tâm tư A La, không nghĩ muốn bởi vì tình cảm cá nhân của mình mà liên luỵ tất cả bộ tộc, cho nên mới dứt khoát làm ra quyết định như vậy. Sau khi trở về hắn một mực bận rộn, cũng không tiếng động an bài toàn bộ, hiện giờ đã đem tất cả công việc an bài thích đáng, tin tưởng nếu hắn đột nhiên biến mất cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ hỗn loạn gì.

A La chấn động, con ngươi màu nâu mỹ lệ lộ ra một tia quang mang không dám tin. “Chàng.. nói cái gì? Chàng thật sự nguyện ý…" Nguyện ý vì nàng buông bỏ toàn bộ, buông bỏ quyền lực cùng địa vị, buông bỏ tôn quý cùng vinh quang nam nhân cần có. Nàng cũng không có nói gì, đơn giản là nàng không dám nghĩ tới.

Nhìn thấy biểu tình của nàng, Tử Tra Hách Đức biết quyết định của mình là chính xác. A La muốn đích thị là cuộc sống nơi sơn dã bình yên tự do, chỉ cần sống ở nơi này một ngày, nàng sẽ lo lắng hãi hùng một ngày. Mà hắn, muốn chính là A La vui vẻ.

Mỉm cười, hắn chậm rãi gật đầu, làm nên quyết định vì một đời của bọn họ.
Tác giả : Hắc Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại