Tần Nhượng Thư
Chương 15: Tứ Mi tái xuất nhan như ngọc - Chân giả nan phân nhân nghi mang
Có tật giật mình, lão không dám đứng dậy, chỉ gật đầu chào Tào Ưng. Thái độ này khá ngạo mạn khiến họ Tào phật ý.
Lão chủ nhân tửu lâu xin phép rút lui để Tần Nhật Phủ tiếp khách. Họ Tần hơi nhột nhạt trước ánh mắt soi mói của Tào Ưng, liền hỏi :
- Chẳng hay Tào túc hạ có điều cho muốn dạy bảo Tần mỗ?
Tào Ưng đã có chủ ý :
- Bọn tại hạ thừa lệnh hội đồng võ lâm ngược Bắc tìm Tần đại hiệp để thương lượng đại sự giang hồ. Để tại hạ mời người có thẩm quyền là Bất Trí thư sinh Cao Trường Toản sang cùng Tần đại hiệp bàn bạc.
Gã đứng lên vẫy, Cao lão và Thúy Sơn rời bàn đi đến.
Cũng như Tào Ưng, hai người này dương mắt nhìn, cứ như muốn lột da mặt Tần Nhật Phủ ra vậy.
Ải Thần Quân đắc ý thầm :
- Lão phu đã ra tay thì làm sao các ngươi khám phá nổi chân tướng. À! Con dâu của ta cũng xinh đẹp đấy chứ?
Lão làm chủ ký ức y nên biết rõ Bạch Thúy Sơn, xem nàng là dâu của mình.
Chào hỏi xong, Cao Trường Toản đi vào việc chính, trình bày đại cục võ lâm hiện nay, mời mọc Tần Nhật Phủ về Lạc Dương tham gia sự nghiệp giáng ma.
Xứng danh nhân hiệp, Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách trầm ngâm đáp :
- Việc giáng ma vệ đạo là bổn phận của người học võ, song tại hạ còn phải đi Thiểm Tây chẩn tế tai dân đang lâm cảnh đại hạn, xong việc mới có thể chuyên tâm lo việc võ lâm được.
Bất Trí thư sinh kinh ngạc :
- Việc hạn hán ở vùng cao nguyên Hoàng Thổ chỉ bắt đầu vào cuối tháng này, lão phu nhờ xem thiên tượng mà đoán ra, sao Tần thiếu hiệp cũng biết?
Nhương Thư thật thà đáp :
- Tại hạ nào có tài cán gì mà tiên đoán được thiên tai, việc này do chuyết thê chỉ giáo đấy thôi.
Ải Thần Quân chột dạ than thầm :
- Kẻ đại trí cũng có lúc sơ xuất. Thế nào lão họ Cao này cũng nghi ngờ lão phu.
Quả thực vậy, Bất Trí thư sinh nhìn Thế Lan bằng ánh mắt sắc như dao, hờ hững nói :
- Té ra phu nhân đây là bậc kỳ nữ tài hoa quán thế, tinh thông cả thuật thiên văn, lão phu xin đê đầu bái phục.
Ải Thần Quân nghe nhột nhạt khắp người, ngượng ngùng cúi đầu giả đò thẹn thùng.
Cao lão bỗng nói tiếp :
- Chẳng hay nàng quê quán ở đâu, hậu duệ của bạc cao nhân nào? Thú thực là dung mạo của nàng, lão phu trông có nét quen quen.
Ải Thần Quân bấm bụng đáp bừa :
- Tiện thiếp là biểu muội của Tần tướng công, cũng quê đất Trường Trị Sơn Tây, song đã dời nhà về trấn Lũng Sơn, phía Nam thành Bắc Kinh, hồi hai mươi năm trước. Còn dung mạo thì tiện thiếp chẳng giống Tần tướng công là gì?
Đúng là lão đang dùng mặt thật, còn Nhương Thư là hóa thân, có không ít nét tương đồng.
Tuy nghi ngờ nhưng Cao Trường Toản chẳng thể đoán ra ẩn tình vì đôi lông mày kép đã chuyển vị trí rất là tinh xảo, không một chút sẹo mờ. Đây là y thuật độc môn của xứ Ba Tư nên người Trung Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Nhưng Ải Thần Quân chợt lo lắng hơn khi thấy Nhương Thư bắt đầu bị cặp mắt huyền sâu thẳm của Bạch Thúy Sơn thu hút. Lão liền kiếm cớ hoãn binh :
- Trời đã chiều, bọn tiện thiếp xin phép về khách điếm nghỉ ngơi, hẹn gặp chư vị sáng mai, cũng tại nơi này. Lúc ấy, Tần đại ca sẽ có lời phúc đáp.
Bị đuổi khéo, phe Thúy Sơn đành phải cáo từ, trở về bàn mình. ở đây, vợ chồng Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách cũng gọi tiểu nhị tính tiền. Tất nhiên lão chủ quán xua tay từ chối rối rít, lại còn ân cần mời khách cứ việc giá lâm.
Bất Trí thư sinh nhìn theo dáng đi của Tần Thế Lan, song không phát hiện được quái sự. Thực ra, Ải Thần Quân đang toát mồ hôi dồn sức cho từng bước đi, cố qua mắt đối phương.
Hai người lên xe ngựa, đi thêm một đoạn để vào trọ trong Hà Gia đại lữ điếm.
Thế Lan ngồi trong phòng mình suy nghĩ :
- Nếu cứ đế Thư nhi giữ mãi tính cách trung hậu, nhân nghĩa thì trước sau gì cũng lộ. Ta phải biến y thành kẻ cao ngạo, khó gần gũi thì mới mong kéo dài được vở diễn này.
Đêm ấy, Ải Thần Quân thi triển Di Hồn đại pháp đến mức chót, cố in sâu vào tâm trí Nhương Thư những nét nhân cách mới.
Khéo quá hóa vụng, sáng hôm sau, Thế Lan sang gõ cửa phòng Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách thì nhận được ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn và một câu nói rất khó nghe :
- Này Tần biểu muội! Nhan sắc như nàng e không xứng làm vợ ta, hãy nhận lấy ngàn lượng vàng rồi trở lại Lũy Sơn lấy chồng khác cho xong.
Ải Thần Quân tức điên người, song không thể bỏ đi, liền năn nỉ ỉ ôi :
- Tiểu muội biết mình xấu xí, không xứng với biểu ca, nhưng hôn ước đã định, chẳng thể lấy ai khác, chỉ mong biểu ca khai ân nhận tiểu muội làm tỳ thiếp hay tôi tớ cũng được.
May mà Tần Nhật Phủ cũng còn giữ được bản chất anh hùng nên không quá tàn nhẫn, chấp nhận sự xuống nước của vị hôn thê. Gã gật gù bảo :
- Thế cũng được! Nàng mau bưng nước cho ta rửa mặt.
Ải Thần Quân vội tuân lệnh lui ra, vừa giận vừa tức cười :
- Con bà nó! Đúng là gậy ông đập lưng ông, khiến lão phu phải biến thành nô tỳ.
Vệ sinh, ăn sáng xong, hai người y ước tìm đến Hoa Bắc đệ nhất tửu lâu để gặp bọn Bất Trí thư sinh.
Cao lão giật mình trước thần sắc khác lạ của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách! Từ một bậc nhân hiệp khiêm cung, lễ độ, họ Tần trở thành một tên công tử mục hạ vô nhân, ánh mắt lạnh tanh và kiêu căng.
Gã chẳng thèm đáp lễ khi được chào, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, còn Tần Thế Lan khép nép đứng sau lưng chứ chẳng dám an tọa.
Cao Trường Toản thận trọng hỏi :
- Chẳng hay Tần thuộc hạ đã quyết định thế nào?
Tần Nhật Phủ nhếch mép cười ngạo nghễ :
- Tại hạ đồng ý! Nhưng sau khi tại hạ tiêu diệt xong Kỵ Ba Thần Quân và Âm Sơn lão tổ, hy vọng hội đồng võ lâm sẽ trao cho chức Minh chủ!
Thái độ háo danh vụ lợi này đã làm cho Thúy Sơn biến sắc vì kinh ngạc. Bất Trí thư sinh tâm cơ mẫn tiệp, giỏi nghề tùy cơ ứng biến, liền cười khanh khách :
- Lúc ấy thì còn ai xứng với ngôi Minh chủ hơn thiếu hiệp nữa?
Cái khôn thì không thể dạy bằng tà pháp được. Do vậy, Tần Nhật Phủ không hề phát hiện điểm lắt léo trong câu nói của đối phương. Cao lão chỉ tán dương chứ không hề hứa hẹn gì.
Tần Nhật Phủ hài lòng đáp :
- Hay lắm! Chúng ta khởi hành ngay thôi.
Bọn Thúy Sơn phải nuốt vội bữa điểm tâm để lên đường.
Cỗ xe của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách đi trước và xà ích là Thế Lan.
Tám người bọn Thúy Sơn cỡi ngựa theo sau, cách một quãng vừa đủ để bàn bạc.
Tào Ưng hậm hực nói :
- Mẹ kiếp! Gã này thay đổi nhanh như lật bàn tay, chẳng biết đâu mà lần. Nhìn gương mặt gã sáng nay, ta chỉ muốn chém cho một nhát.
Thúy Sơn lên tiếng :
- Lạ thực! Sao y lại hờ hững với cả vị hôn thê như vậy?
Gã thứ năm trong Tô Châu ngũ tặc là Đồng Ngũ, hí hững xen vào :
- Thuộc hạ cho rằng đêm qua Tần Nhật Phủ không được ả kia hầu hạ chu đáo nên sáng nay mới gắt như mắm vậy. Đàn ông ai cũng thế thôi. Ả Thế Lan biết lỗi mình nên khép nép như rắn mùng năm, đâu còn oai vệ nữa.
Bạch Thúy Sơn đang rầu rĩ, thất vọng, liền bực bội nạt :
- Ngươi chỉ được cái nói càn, có im đi không?
Phía trước, Ải Thần Quân nai lưng đánh xe, tức tối nghỉ thầm :
- Ta đã quá nặng tay nên phải lãnh hậu quả, Gã khó ưa thế này thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa?
Bởi vậy, ngay đêm ấy, lão tiến hành sửa chữa lỗi lầm, vã mồ hôi kiểm tra kỹ lưỡng từng chút một. Nhờ vậy, sáng ra sắc mặt của Nhương Thư đẽ dễ thương hơn, không còn vênh váo như trước nữa. Chàng chủ động chào hỏi với ánh mắt ấm áp khiến bọn Thúy Sơn sửng sốt.
Đổng Ngũ khoan khoái kết luận :
- Chư vị thấy tại hạ có lý hay chưa! Đêm qua Tần Nhật Phủ mây mưa đắc ý nên sáng nay tươi tắn, thân thiện, khác hẳn hôm qua. Y háo sắc thành tật, đêm nào không ái ân là không vui. Xem kia, Nhật Phủ đang ân cần mời vợ y lên xe, không bắt làm xà ích nữa. Còn mặt ả Thế Lan thì phởn phơ, hồng hào, cứ như đóa hoa sau trận mưa xuân vậy.
Thúy Sơn ngao ngán than :
- Ai bảo lòng nữ nhân như biển khôn dò? Cái gã Tần Nhật Phủ này mới đúng là khó hiểu.
Sau đúng năm ngày đường, đoàn người còn cách An Dương hơn trăm dặm. Khi ghé phạn điếm dùng cơm trưa xong, họ lại lên đường, được nửa canh giờ thì đến trấn Hưng Yên.
Tên khất cái đang ngồi dưới gốc cây đầu trấn vội chạy đến chặn đường, hối hả bẩm báo :
- Cao lão tiền bối! Hồng Diện Tôn Giả bị bọn Sơn Hải bang vây hãm trên đồi Long Bối đã hai ngày nay.
Thúy Sơn biến sắc cướp lời :
- Phe đối phương có cao thủ nào mà lợi hại mà vây được phụ thân ta?
Gã hóa tử nhăn nhó :
- Bẩm phu nhân, đệ tử không rõ, chỉ biết Sơn Hải bang đông độ hai chục, do Ngọa Long Tú Sĩ và bốn lão già tóc bạc thống lãnh. Họ ghé trấn ăn uống, bàn bạc việc thượng kinh tìm gã Tứ Mi, Tam Nhãn gì đó. Nào ngờ Tôn giả cũng có mặt trong quán, đứng lên chửi mắng. Hai phe đánh nhau, Tôn giả kém thế phải bỏ chạy lên đồi Long Bối tử thủ.
Bất Trí thư sinh hỏi lại :
- Thế bốn lão già tóc trắng kia sử dụng vũ khí gì?
Gã hóa tử đáp :
- Dạ bẩm: Họ cầm cần câu bằng thép.
Cao lão thảng thốt kêu lên :
- Đài Loan tứ ngư ông! Hèn gì Hồng Diện Tôn Giả không địch lại họ.
Thúy Sơn bẽ mặt càu nhàu :
- Lai lịch bốn lão quỷ ấy thế nào? Tiểu muội có nghe nói đến bao giờ đâu?
Bất Trí thư sinh giải thích :
- Họ là huynh đệ đồng môn, tuổi tác đều trên bảy mươi, hùng cứ đảo Đài Loan, hai chục năm chưa vào Trung Thổ nên hiền muội không biết đấy thôi. Năm xưa, Tứ ngư ông vào đất liền dương danh, mượn cớ so tài võ học, lần lượt đả thương mấy chục đại cao thủ Trung Nguyên, từ Phúc Kiến đến Hà Nam. Sau đó họ khiêu chiến với Thiếu Lâm tự, tỷ võ suốt ba ngày, cuối cùng bị các trưởng lão đả thương mới chịu về biển Đông.
Cứu nhân như cứu lửa, Cao Trường Toản vừa phi ngựa vừa kể chứ chẳng phải đứng một chỗ mà cà kê. Nói xong, lão hơi chột dạ trước võ công Tứ ngư ông, quay lại nhìn thì thấy cỗ xe của vợ chồng Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách lẽo đẽo phía sau, bèn an tâm một chút.
Đồi Long Bối nằm ở phía Đông trấn, cách độ vài dặm, nên chỉ hơn khác sau, đoàn người đã đến nơi.
Chẳng hiểu ai là người đã đặt cái tên “Lưng Rồng" cho ngọn đồi đầy những quái thạch to lớn này? Đá tảng nằm san sát, cao thấp chẳng đều, các khe mọc đầy cỏ cao hơn đầu người, tạo nên một địa hình tử thủ rất lý tưởng. Chính nhờ thế mà Hồng Diện Tôn Giả lúc ẩn lúc hiện cầm cự với đối phương từ trưa hôm qua đến giờ. Ông đánh không lại nhưng chẳng thèm bỏ chạy, lợi dụng địa thế mà bỡn cợt Đài Loan tứ lão.
Thỉnh thoảng Tôn giả ló ra tập kích vài đòn rồi biến mất trong bụi rậm khiến đối phương tức điên lên được.
Đến nơi, Thúy Sơn cao giọng gọi :
- Sư phụ! Có đồ nhi đến tiếp ứng đây.
Hoàng lão mừng rỡ xuất hiện, đứng trên tảng đá cao nhất cười ha hả :
- Hay lắm! Có các ngươi hợp lực, lão phu sẽ vặt lông bốn lão ngư phủ mạt hạng của đảo Đài Loan.
Tứ ngư ông giận dữ gầm vang, lao vút đến vây chặt Tôn giả, bốn chiếc cần câu thép dài nửa trượng vun vút xé không gian, chiêu thức vừa hiểm độc vừa mãnh liệt phi thường.
Cần câu là vũ khí độc môn, phép đánh rất quái dị, pha trọn, giữa cương tiên, nhuyễn tiên và câu liêm, vì đầu cần có một đoạn dây tơ bện dài ba gang, mang móc câu cực kỳ sắc nhọn.
Thân cần câu lớn bằng ngón tay cái, thực chất là một bó sợi thép nên rất dẽo, uốn lượn linh hoạt và nó chính thị khắc tinh của công phu Thiết Tụ thần quyền. Tay áo lụa của Hồng Diện Tôn Giả không sợ đao kiếm nhưng lại bị bốn lưỡi câu nhọn hoắc xé rách tơi tả, mất cả uy lực.
Tuy nhiên, với công phu quyền cước cao siêu, Hoàng lão chẳng dễ gì thảm bại ngay.
Thúy Sơn lập tức tung mình lướt đến nhập cuộc, vung kiếm tấn công hậu tâm một lão Ngư ông.
Tất nhiên, lão ta quay lại đối phó, đáng cho náng xất bất xang bang. Thúy Sơn buồn rầu vì sự thất tung bí ẩn của Nhương Thư nên bỏ bê việc luyện công, luyện kiếm, bản lãnh sút kém hơn trước một bậc. Nay gặp tay cao thủ lão thành, sử dụng vũ khí đặc dị, bảo sao nàng không thất thế? Thúy Sơn cắn răng múa tít bảo kiếm, thủ nhiều hơn công.
Dưới này, bọn Bất Trí thư sinh đã xông vào đáng với Ngọa Long Tú Sĩ và mười lăm gã đao thủ Sơn Hải bang. Bọn này đều là hải tặc thiện chiến chốn biển Đông, được chân truyền pho Kỵ Ba đao pháp nên bản lãnh cực kỳ lợi hại. Chúng lại đông hơn nên chiếm ưu thế, khiến Tô Châu ngũ tặc la oai oái vì tức giận.
Chỉ mình Thiết Kình Ngư Tào Ưng là kha khá, một mình chống đỡ ba tên mà vẫn không lúng túng. Nhờ Nhương Thư tận tình chỉ điểm nên Tào Ưng đã đạt đến tinh túy của kiếm pháp Vương Ốc Sơn, sắp bước vào cảnh giới kiếm đạo.
Nhương Thư khờ khạo sự đời nhưng thiên bẩm võ học vô cùng sáng láng. Chàng dựa trên cơ sở Phật Đăng kiếm pháp mà bổ khuyết, nâng cao Vương Ốc kiếm pháp lên một bậc, khiến trình độ kiếm thuật Tào Ưng tăng tiến phi thường.
Khác với Thúy Sơn, gã tiếc thương Nhương Thư bằng cách khổ luyện để sau này trút hận lên đầu Âu Dương Lăng! Gã Cung chủ sạt nghiệp này đã chạy đến Thiểm Tây hợp sức cùng Báo Ứng hội, củng cố thực lực chờ ngày tái xuất. Hiện nay, Âu Dương Lăng là người duy nhất học được Thần Quang chưởng pháp. Nếu gã có thêm vài chục năm công lực thì sẽ lợi hại chẳng thua gì Độc Biển Thước.
Giờ không có mặt Âu Dương Lăng, Tào Ưng đổ cơn giận giữ lên đầu bọn thủ hạ Sơn Hải bang, sau khi thăm dò vài chục chiêu, liền ra tay đả thương một tên.
Nhương Thư được xem là tay khoái kiếm của võ lâm đương đại. Tào Ưng noi gương ấy mà rèn luyện, đường kiếm cũng nhanh như gió. Gã nghiến răng tả xung hữu đột, kiếm ảnh dệt lưới sao công phá những màn đao quang lạnh lẽo, khí thế hừng hực khiến phe đối phương phải khiếp sợ.
Phần Bất Trí thư sinh thì đọ kiếm với Ngọa Long Tú Sĩ, hai lão này giỏi văn hơn võ, vừa đánh vừa so tài miệng lưỡi. Cao Trường Toản nói :
- Này Lỗ tú sĩ! Ông đã chậm chân hơn lão phu một bước rồi. Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách đã được lão phu thỉnh về làm tướng tiên phong để giáng ma. Không chừng lát nữa chính ông sẽ phải chết dưới tay Tần Nhật Phủ!
Ngọa Long Tú Sĩ Lỗ Đăng Hân bối rối, chém liền bốn kiếm rối cười nhạt :
- Tốt lắm! Không thu phục được thì tiêu diệt! Lát nữa Đài Loan tứ ngư ông sẽ có việc để làm.
Lỗ tú sĩ chợt biến sắc vì những tiếng gào ghê rợn của thủ hạ liên tiếp vang lên. Lão liếc về phía ấy, phát hiện một chàng kiếm sĩ áo đen đang phóng tay chém giết bang chúng Sơn Hải bang, liền đoán đấy là Tần Nhật Phủ. Họ Tần di chuyển bằng một bộ pháp kỳ lạ, thân hình chập chờn như chia làm mấy bóng vậy. Và thanh trường kiếm trên tay gã loang loáng ánh dương quang, kiếm ảnh nối nhau thành những dải lụa bạc, bay chập chờn trong không gián, đáp xuống đâu là có người ngã quỵ.
Người chết thì an phận nên im ắng, nhưng kẻ thọ thương thì ồn ào kêu rên thảm thiết. Nạn nhân của Tần Nhật Phủ kẻ thì không toàn mạng, kẻ chỉ mất đi cánh tay cầm đao, hoăc bị đâm thủng huyệt Khí Hải, vì vậy, họ la hét ỏm tỏi!
Với trình độ kiếm thuật siêu phàm và thân pháp ảo diệu tuyệt luân, họ Tần mau chóng loại hết mười mấy gã hải tặc ra khỏi vòng chiến và ra khỏi giang hồ. Chúng không còn có khả năng hành ác nữa. Nhưng Tào Ưng và Tô Châu ngũ tặc lại không thành toàn cho lòng nhân đạo của Nhật Phủ, giết sạch những kẻ bị thương kia.
Rồi họ nhảy vào khu loạn thạch tiếp ứng cho thầy trò Thúy Sơn.
Phần Tần Nhật Phủ lao thẳng về phía Ngọa Long Tú Sĩ, ánh mắt rực rỡ vẻ uy nghiêm, sắc mặt lạnh lẽo tựa sương đêm.
Bất Trí thư sinh mỉm cười :
- Lão phu hứa sẽ mai táng Lỗ túc hạ chu đáo! Xin vĩnh biệt!
Lão chém mạnh vài kiếm, lui lại nhường Ngọa Long Tú Sĩ cho Tần Nhật Phủ.
Đứng trước tử thần, Lỗ Đăng Hân nghe lạnh gáy, cố đem cơ trí giảo hoạt ra tìm sinh lộ. Lão bất ngờ quăng kiếm xuống đất, chắp tay sau lưng chờ đợi.
Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách đến nơi, ngỡ ngàng nhìn lão già mặc trường bào thư sinh lam nhạt, đầu đội nón Khổng Minh, mặt sáng như trăng rằm, tay không vũ khí. Họ Tần cau mày hỏi Bất Trí thư sinh :
- Lão ta là ai vậy,
Cao lão cười nhạt :
- Ngọa Long Tú Sĩ Lỗ Đăng Hân, đương kim quân sư của Sơn Hải bang. Trước đây lão từng là quân sư cho Chính Khí bang, rồi đến Tứ Phạn Thiên cung, Thần Quang giáo. Tóm lại, Lỗ Đăng Hân chuyên nghề thầy dùi cho các tổ chức tà ma.
Lỗ tú sĩ ung dung nói :
- Lão phu tay không tấc sắt, nếu Tần thiếu hiệp chẳng sợ hậu thế chê cười thì cứ giết. Hân này chỉ giỏi văn tất không phải là địch thủ của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách!
Lão khôn khéo mang cái danh anh hùng ra trói tay gã kiếm sĩ trẻ kia. Tuổi thanh niên mà tài cao thì thường kiêu ngạo, không chịu mang tiếng giết người dưới ngựa, tất sẽ mắc mưu.
Bất Trí thư sinh cũng lo ngay ngáy, sợ Nhật Phủ tha cho Tú sĩ. Không ngờ, Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách lạnh lùng nói :
- Túc hạ tài cao học rộng, dám ví mình với Gia Cát Lượng, mà lại đem tài ba ấy phục vụ tà ma, gây hại cho công lực còn nhiều hơn một cao thủ. Tuy nhiên, tại hạ chẳng giết làm gì chỉ cắt lưỡi và chặt hai bàn tay mà thôi.
Ngọa Long Tú Sĩ nghe đối phương tuyên án, cố gỡ gạc :
- Làm thế còn tàn nhẫn hơn là giết chết! Thiếu hiệp không sợ mang tiếng bất nhân sao?
Nhật Phủ dựng ngược đôi lông mày kép quái dị, mắt ngời ngời chính khí, chậm rãi nói :
- Ta thà mang tiếng tàn nhẫn chứ không thể lưu lại đại họa cho võ lâm.
Dứt lời, Nhật Phủ lướt đến kiếm quang lồng lộng, phong tỏa mọi đường tiến thoái của nạn nhân. Lỗ tú sĩ khiếp đảm, thét đến lạc giọng :
- Khoan đã! Lão phu có điều muốn nói!
Kiếm quang tắt lịm, Tần Nhật Phủ dừng tay và bảo kiếm đã tra vào vỏ. Trình độ kiếm thuật siêu phàm ấy đã khiến Lỗ Đăng Hân nảy ra chủ ý.
Lão vòng tay vái và nói với giọng thê lương :
- Lão phu lâu nay như ngựa ký trong nhà gã đánh xe, như bảo kiếm lẫn lộn với đồng nát, có tài mà chẳng đất dụng vỏ, nên lòng đau đáu không yên. Khi được Lã Tập Hiền mời ra khỏi liều tranh, lão phu vô cùng mừng rỡ vì tưởng đã gặp minh chúa, thỏa chí bình sinh. Nào ngờ họ Lã lại là tay đại gian hùng khiến lão phu sa chân vào ma đạo, không sao thoát ra được nữa. Chút tâm sự xin được giãi bày để thiếu hiệp được rõ, khai ân mở cho lão phu một cơ hợi hồi đầu hướng thiện, mang sức tàn phù trì chính nghĩa. Lão phu xin đem thanh danh Tổ sư là Thiên Cơ chân nhân ra bảo chứng.
Nhật Phủ nghe xong quay sang hỏi Bất Trí thư sinh :
- Ý Cao lão thế nào?
Cao Trường Toản vuốt râu trầm ngâm làm Lỗ Đăng Hân chột dạ. Thói thường, kẻ có tài thường đố kỵ nhau, võ lâm thương ví hai lão là Khổng Minh và Phượng Sồ, kình địch ngang sức. Nay chắc gì Bất Trí thư sinh chịu để Ngọa Long Tú Sĩ về với phe bạch đạo mà làm lu mờ vị trí của mình?
Nhưng Cao Trường Toản lại là bậc quân tử hiếm có, lượng rộng như Đông Hải. Ông nghiêm giọng đáp :
- Lỗ tú sĩ là bậc tài hoa quán thế, hơn hẳn lão phu. Nếu lão ta thực tâm hướng thiện thì đấy là phúc của võ lâm. Tần thiếu hiệp hãy vì đại cục giang hồ mà thu nạp Ngọa Long Tú Sĩ.
Lỗ Đăng Hân cảm kích đến nghẹn ngào, vái Cao Trường Toản thật sâu :
- Lòng dạ của túc hạ sáng hơn nhật nguyệt, Hân tôi chỉ là con đom đóm mà thôi.
Lão lại vái Tần Nhật Phủ :
- Chim khôn lực cành mà đậu, lão phu nguyện suốt đời xả thân phù tá công tử, dẫu thác cũng không đổi dạ.
Tần Nhật Phủ chỉnh sắc :
- Tại hạ chẳng hề nuôi mộng trang bá đồ vương, tiên sinh cứ đem tài ra phục vụ võ lâm là đủ.
Lỗ tú sĩ vội đáp :
- Công tử dạy chí phải! Lão phu xin tuân mệnh!
Lúc này, Đài Loan tứ ngư ông thấy nguy đã phá vây bỏ chạy, bọn Hồng Diện Tôn Giả kéo xuống, ngỡ ngàng khi thấy Ngọa Long Tú Sĩ đang vui vẻ chuyện trò với Bất Trí thư sinh.
Nghe Cao lão kể lại nguồn cơn, mọi người mừng rỡ chào hỏi Lỗ tú sĩ rất chân thành. Hoàng tôn giả cười ha hả :
- Này Lỗ hiền điệt! Cái tội trợ trụ vi ác đáng ra phải đánh đòn đấy. Nể mặt sư phụ ngươi, lão phu chỉ phạt mười vò rượu mà thôi.
Bỗng lão quay sang nạt Tần Nhật Phủ :
- Tiểu tử hôi hám kia! Vì sao ngươi lại bỏ trốn, không tiếp tục đồng hành với lão phu nữa?
Họ Tần còn đang ngơ ngác thì cô ả Thế Lan xen vào :
- Bẩm tiền bối! Chuyết phu còn phải đi đón tiện nữ nên không thể tháp tùng tiền bối được.
Tôn Giả há hốc miệng nhìn nữ lang da rám nắng, tóc bới vụng về kia rồi lẩm bẩm :
- Ngươi là vợ của y đấy sao?
Gần cuối tháng năm, đoàn người về tới Tổng đàn Cái bang ở Lạc Dương. Cả Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách lẫn Ngọa Long Tú Sĩ đều được các Chưởng môn đón tiếp rất trọng vọng. Một người là cao thủ kiệt xuất, còn người kia nổi tiếng đa mưu túc trí, bảo sao hội đồng võ lâm không mừng?
Họ chỉ thất vọng về việc không sao xác định được Tần Nhật Phủ có phải là Nhương Thư hay không?
Trưa hôm sau, Vô Ưu Cái triệu tập cuộc họp nội bộ, bàn bạc việc giáng ma. Ông rầu rĩ thông báo :
- Lão phu đã nhận được tin của Dạ Quân Tử, xác định rõ sự phản bội của Nghiên Tái Thuần. Gã tiểu quỷ ấy đã bái Âm Sơn lão ma làm sư phụ, nhờ giỏi nghề nịnh nọt nên được Lương Dã Toàn yêu mến. Truyền thụ tâm pháp và ban cho ba hạt Thiên Niên Tuyết Sâm. Cộng với công phu Thái Bổ, công lực Tái Thuần tăng tiến rất nhanh, vượt ngoài lẽ thường tình.
Lão chợt dừng lời rồi nhìn vào mặt Tần Nhật Phủ, buông từng tiếng nặng nề.
- Hiện nay, Quách Tàn Bôi đã bị giam vào mật lao, do không chịu quy phục Âm Sơn giáo.
Nhưng Tần Nhật Phủ vẫn thản nhiên, chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào, bởi không biết Dạ Quân Tử là ai?
Thúy Sơn buồn bã sa lệ :
- Tội nghiệp cho Quách đại ca.
Bất Trí thư sinh cố nén nhục nhã, cắn răng hỏi lại :
- Hầu đại ca! Còn kế Bạch Duật Tương Trì của tiểu đệ có kết quả gì không?
Vô Ưu Cái cười nhạt :
- Thư thách đấu giả danh Kỵ Ba Thần Quân đã gởi đến Cô Ðộc bảo, song chính Nghiên Tái Thuần đã ngăn cản Âm Sơn lão tổ đi phó ước.
Cao lão uất ức than :
- Lão phu chỉ có cách chết để tạ tội với võ lâm mà thôi.
Ngọa Long Tú Sĩ ngồi kế bên, vỗ vai thư sinh rồi tủm tỉm nói :
- Cao hiền đệ yên tâm! Ta sẽ giúp cho kế ấy thành công mỹ mãn.
Rồi Lỗ tú sĩ vòng tay nói với cử tọa :
- Bẩm chư vị Chưởng môn, việc lão phu hồi đầu hướng thiện vẫn còn là bí mật. Do vậy, khi lão phu xuất hiện với cương vị quân sư Sơn Hải bang thì Lão tổ sẽ tin ngay. Song theo thiển ý của lão phu, gởi thư khiêu chiến không bằng chọc cho Lương Dã Toàn tức điên lên, kéo quân tiến đánh Sơn Hải bang.
Cả nhà ồ lên thán phục. Nhưng Tú Sĩ không nói tiếp mà cười bảo Bất Trí thư sinh :
- Lão phu xin đặt mình dưới sự bày binh bố trận của Cao hiền đệ.
Đây là cử chỉ tốt đẹp, đền đáp lại tấm lòng quân tử của Bất Trí thư sinh. Lão không rộng lượng thì Lỗ tú sĩ đã bị Tần Nhật Phủ chặt tay cắt lưỡi rồi.
Cao Trường Toản cảm động hắng giọng bàn :
- Quả thực là sự hiện diện của Lỗ tú sĩ là một lợi thế cho chúng ta thi hành kế Di Họa Giang Đông. Lỗ lão ca sẽ thống lãnh một toán cao thủ, giả làm người của Sơn Hải bang, bắt cóc cháu nội bảo bối của Âm Sơn lão tổ, tất sẽ khiến lão nổi điên khởi binh đánh Tế Nam để cứu về. Chúng ta biết mật đạo ra vào Cô Ðộc bảo nên hành sự không thể thất bại được.
Mọi người đều khen hay nhưng Vô Ưu Cái lại xua tay :
- Kế ấy chưa đủ! Song tạm gác lại để lão phu hỏi chuyện hai vị khách quý cái đã.
Hầu Mộ Thiên tuy không nổi danh mưu mẹo song lại là kẻ đại trí tuệ, một tay chèo chống võ lâm. Cẩn trọng nhưng quyết sách rất đúng đắn. Chính Bất Trí thư sinh cũng phải khâm phục họ Hầu sát đát.
Hầu bang chủ nghiêm giọng hỏi Tần Nhật Phủ :
- Lão phu nghe Cao lão đệ rằng Tần thiếu hiệp muốn làm Minh chủ võ lâm?
Họ Tần hờ hững đáp :
- Tại hạ đã đổi ý! Làm cũng tốt mà không làm cũng chẳng sao. Thực ra, tại hạ chẳng đủ tài thao lược để lo cho đại cục võ lâm.
Vô Ưu Cái cố nén kinh ngạc hỏi tiếp :
- Vậy thiếu hiệp có nguyện xả thân vì chính nghĩa hay không, dù chẳng được lợi lộc gì?
Tần Nhật Phủ gật đầu :
- Tại hạ sẵn sàng, song không tin lại có người giết được mình.
Khẩu khí cao ngạo ấy đã khiến toàn trường chán ghét. Nhưng họ Tần lại thản nhiên nói thêm :
- Tại hạ chạy nhanh lắm.
Ác cảm biến mất ngay, các Chưởng môn mỉm cười thích thú, nhìn nhau gật gù.
Thông Thiên đạo trưởng vui vẻ hỏi :
- Tần thí chủ xuất thân từ cửa nào mà lại thuộc lòng câu Tiên Bảo Kỳ Thân như thế?
Nhật Phủ đáp gọn lỏn :
- Gia học!
Hồng Diện Tôn Giả cười khà khà thú nhận :
- Chư vị biết không, y đã từng thủ hòa với lão phu đấy!
Đúng lúc này, một gã khất cái bước vào, tất tả đi về phía Vô Ưu Cái như muốn báo một tin quan trọng.
Do không có tiệc tùng nên người dự họp ngồi thành hình móng ngựa, trước mặt có kỷ trà nhỏ. Vô Ưu Cái là Vô Ưu Cái nên ngồi ở vị trí đỉnh của móng ngựa, quay mặt ra cửa sảnh. Hai bên tả hữu của lão dành cho tân khách là Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang.
Gã khất cái kia bước đến trước mặt Vô Ưu Cái, cách chừng nửa trượng vòng tay nói :
- Cung bẩm Bang chủ! Có thư từ Sơn Đông gởi về.
Nói xong, gã thọc tay vào ngực áo để lấy, nhưng không phải là thư mà chính là một ống đồng dài độ gang tay. Trong chớp mắt, các Chưởng môn nhận ra ngay vũ khí trấn sơn của Đường gia Tứ Xuyên. Họ kinh hãi thét lên trong tuyệt vọng vì khoảng cách quá gần và bởi chẳng ai có tất sắt nào trong tay cả.
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chợt vang lên những âm thanh là lạ, tựa trường tiễn xé không gian. Và tên gian tặc kia rú lên thảm khốc, buông rơi hỏa khí, ôm ngực ngã quỵ.
Hồng Diện Tôn Giả cao niên nhất, kiến văn rộng rãi, sửng sốt kêu lên :
- Lục Mạch thần chỉ!
Vô Ưu Cái thì quay sang vòng tay nói với Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách :
- Đa tạ thiếu hiệp đã cứu mạng lão phu.
Lúc này cử tọa mới biết kẻ xuất thủ là Tần Nhật Phủ, nhìn chàng bằng cặp mắt ngưỡng mộ.
Khánh Hỉ đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay :
- A di đà Phật! Lão nạp cũng là người chịu ơn Tần thí chủ! Phạm vi sát thương của Hỏa Châm Đồng rất rộng, cả lão nạp và Thông Thiên đại huynh đây cũng khó thoát chết.
Chưởng môn phái Võ Đang mỉm cười nói đùa :
- Tần thí chủ làm mất cơ hội thăng thiên của bần đạo rồi.
Tần Nhật Phủ gật gù :
- Vật kia lợi hại đến thế ư?
Bọn hóa tử canh gác Tổng đàn nghe động chạy vào, nhìn thấy xác chết và hung khí, tái mặt quỳ xuống nhận tội.
Vô Ưu Cái đã kiểm tra dung mạo của tử thi, biết chắc đấy là một trong những thủ hạ thân tín của mình, liền thở dài :
- Tại sao Trương Hồng lại bội phản Cái bang nhỉ?
Ông ra lệnh cho đám khất cái đem xác đi chôn và dọn dẹp máu me.
Chờ Hầu Mộ Thiên an tọa, Ngọa Long Tú Sĩ mới lên tiếng :
- Bẩm chư vị Chưởng môn! Gã họ Trương kia đã trúng phải Nhiếp Hồn công của Kỵ Ba Thần Quân, chẳng còn làm chủ được mình nữa. Tà thuật này lợi hại ở chỗ có thể biến bất cứ ai thành phản đồ. Xem ra Kỵ Ba Thần Quân đã khởi đầu cuộc chiến bằng cách ám sát các Chưởng môn trong hội đồng võ lâm. Lão ta lại có ám khí tuyệt độc của Đường môn, thật khó đối phó.
Ai nấy rùng mình khi nghĩ đến cảnh phải đề phòng cả những người thân nhất của mình.
Phổ Chứng thiền sư, Chưởng môn phái Nga Mi, buồn rầu hỏi :
- Chẳng lẽ không có cách nào để sớm phát hiện ra những kẻ trúng tà pháp hay sao?
Lỗ tú sĩ cung kính đáp :
- Bẩm thiền sư, lão phu may mắn biết được bí mật của công phu này. Nhiếp Hồn pháp xuất xứ từ Thiên Trúc, còn gọi là thuật thôi miên. Khi Kỵ Ba Thần Quân và các đệ tử chân truyền, bắt được ai liền ru họ ngủ rồi thi triển tà pháp, ra lệnh cho họ hành động. Nạn nhân được thả ra, không nhớ gì cả, thản nhiên trở về, nhưng đúng thời khắc là thi hành lệnh đã nhận. Lúc ấy, nếu chú tâm quan sát, chúng ta sẽ thấy mắt họ hơi dại đi, thường nhìn đăm đăm ít chớp. Còn như muốn phòng xa, chúng ta kiểm tra các đệ tử bằng cách bấm nhẹ vào mi tâm, nếu y nhăn mặt đau đớn thì đúng là kẻ trúng tà.
Mọi người mừng rỡ vì đã có cách đối phó, hết lời khen ngợi Tú sĩ. Vô Ưu Cái chẳng khen chê, nghiêm giọng hỏi :
- Lỗ lão đệ có biết lập trường của Kỵ Ba Thần Quân đối với Âm Sơn lão tổ hay không?
Lỗ Đăng Hân vội đáp :
- Bẩm Hầu bang chủ! Kỵ Ba Thần Quân là tay gian hùng cái thế, định liên thủ với Lương lão quỷ để khuynh đảo võ lâm, sau khi thành công mới tiêu diệt.
Vô Ưu Cái gật gù :
- Đúng vậy! Sáu ngày trước, hai lão đại ác ma ấy đã bí mật gặp nhau ở Tế Châu, thắp hương thề thốt, nguyện chia đôi thiên hạ.
Tin này như sét đánh ngang tai khiến mọi người rẩu rĩ. Bất Trí thư sinh thở dài :
- Bây giờ tiểu đệ đã hiểu vì sao kế Di Họa Giang Đông không dùng được. Chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, hội quân tấn công Cô Ðộc bảo ngay mới được.
Vô Ưu Cái an ủi thư sinh :
- Thực ra kế ấy cũng không hoàn toàn vô dụng. Sự hiện diện của Ngọa Long Tú Sĩ và một toán cao thủ mặc áo Sơn Hải bang sẽ khiến Lương Dã Toàn hoang mang, nếu chạy thoát cũng không dám đến Tế Nam hợp lực với Thần quân.
Xế chiều, Vô Ưu Cái cho gọi riêng Bất Trí thư sinh và Ngọa Long Tú Sĩ đến thư phòng. Ông nghiêm giọng :
- Này Lỗ lão đệ! Ông là người đa mưu túc trí. Hãy thử giải dùm lão phu nan đề này.
Sau đó, Hầu Mộ Thiên kể rõ việc thất tung của Nhương Thư, cũng như mối nghi ngờ về Tần Nhật Phủ. Cao Trường Toản cũng tường trình thêm những thái độ kỳ lạ của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách. Cao lão kết luận :
- Tính cách của Tần Nhật Phủ rất phức tạp, thay đổi bất ngờ, cứ như một cục bột nhão được người thợ nắn sao ra vậy. Và dường như người thợ kia có ý biến Tần Nhật Phủ thành một bậc anh hùng toàn mỹ, thấy sai sót là bổ khuyết ngay. Phong thái hiện nay có thể được xem là hoàn thiện: trang nghiêm nhưng không kiêu ngạo, thân ái mà ít lời, khiến chúng ta không thể dọ hỏi được gì.
Lỗ tú sĩ vuốt râu tư lự :
- Xem ra người thợ bánh kia chính thị Ải Thần Quân, hoặc hậu duệ của lão là Thế Lan. Song chúng ta không biết rõ mục đích của đối phương về sự hóa thân của Nhương Thư thì thật khó xác định vì Tứ Mi Kiếm Khách không có dấu vết hóa trang. Chẳng lẽ trên đời lại có kẻ đủ tài đoạt quyền tạo hóa, cắt da đắp thịt, sửa đổi mặt người hay sao? Tuy nhiên, chúng ta vẫn không thể loại trừ trường hợp ấy, sau này sẽ tìm cách đánh thuốc mê Tần Nhật Phủ để khám nghiệm thật kỹ lại. Thứ hai, chúng ta phải cho người theo dõi Tần Thế Lan, ả chính là đầu mối của sự việc.
Vô Ưu Cái gật đầu :
- Lỗ lão đệ nói chí phải, chúng ta cứ thế mà làm.
Hầu bang chủ hỏi han nội tình Sơn Hải bang, được Ngọa Long Tú Sĩ trình bày cặn kẽ, không giấu diếm. Nghe xong, ông rùng mình :
- Không ngờ thực lực và thủ đoạn của Kỵ Ba Thần Quân lại ghê gớm đến thế. Xem ra chúng ta phải thay đổi chiến lược mới xong. Phần Lỗ lão đệ phải tuyệt đối giữ kín hành tung, không để ai biết người đã hồi đầu. Có như thế chúng ta mới mong chiếm thượng phong.
Lỗ tú sĩ mỉm cười :
- Tiểu đệ đã nghĩ đến điều ấy nên cân thận cải trang ngay từ lúc rời đồi Long Bối. Hơn nữa, Đài Loan tứ ngư ông cứ tưởng tiểu đệ đã chết rồi.
Trong binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Ngọa Long Tú Sĩ từng là quân sư Sơn Hải bang, nắm rõ mọi bí mật về chiến lược, chiến thuật của Kỵ Ba Thần Quân. Nếu để Thần quân biết ông ta đã về phe Bạch đạo, tất lão sẽ thay đổi phương thức hành động.
Tối đến, Vô Ưu Cái thương lượng lần chót với hội đồng võ lâm, quyết định một kế sách tốt nhất, rồi mời cả nhà họp lại. Ông hỏi Tần Nhật Phủ :
- Với tuyệt học Lục Mạch thần chỉ, thiếu hiệp có tự tin thắng nổi một cao thủ trăm năm công lực như Âm Sơn lão tổ hoặc Kỵ Ba Thần Quân hay không? Nếu thiếu hiệp trả lời là có thì hội đổng võ lâm tổ chức đại hội bầu Minh chủ. Lúc thượng đài, thiếu hiệp sẽ có cơ hội trừ hại cho thiên hạ.
Tần Nhật Phủ còn đang phân vân vì không rõ bản lãnh của hai người kia thế nào, thì Ải Thần Quân, tức cô vợ giả của chàng cắn câu ngay. Thứ nhất là do lòng tự tôn, cho rằng Lục Mạch thần chỉ và Huyền Không kiếm pháp đứng đầu vũ nội. Thứ hai, Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách mà lên làm Minh chủ thì lão có chết cũng mãn nguyện.
Khuyết tật bẩm sinh đã trở thành nỗi ám ảnh suốt đời, khiến Ải Thần Quân không sao đắc đạo được.
Do vậy, lão thì thầm khuyến khích hóa thân :
- Biểu ca chớ đắn đo làm gì. Chỉ pháp của họ Tần nhà ta vô địch thiên hạ. Dẫu đối phương có công lực cao hơn cũng không tránh nổi. Biểu ca mà từ chối thì còn gì khí phách của bậc anh hùng nữa.
Thấy Thế Lan là gái mà hào khí can vân như vậy, Tần Nhật Phủ chẳng chịu kém, quả quyết đáp :
- Tại hạ xin tận lực, dẫu bỏ mạng cũng cố trừ hại cho võ lâm.
Vô Ưu Cái mỉm cười bí ẩn :
- Không nhất thiết phải liều mạng, thiếu hiệp chỉ cần lấy được ít máu của hai lão ấy là xem như hoàn thành nhệm vụ.
Tuy không hiểu nhưng quen thói ít lời nên Tần Nhật Phủ chẳng hỏi thêm.
Bất Trí thư sinh lên tiếng :
- Thực ra đây chỉ là kế hoãn binh và ly gián hai phe Âm Sơn giáo và Sơn Hải bang. Ngôi Minh chủ sẽ khiến hai lão đại ma đầu trở mặt với nhau, tạo điều kiện cho chúng ta tiêu diệt họ. Theo qui củ võ lâm, từ ngày phát thiếp đến khi cử hành ít nhất là ba tháng. Trong thời gian này, chúng ta sẽ âm thầm hành sự, xói mòn lực lượng tà ma.
Thông Thiên Chân nhân rất mến Nhật Phủ, có lẽ vì ơn cứu mạng, liền hòa ái dặn dò :
- Này Tần thí chủ! Cái ác như cỏ dại nối nhau xuất hiện, cho nên bậc hiệp sĩ phải giữ mình để trường kỳ tịch tà cự bí. Mong thí chủ ngày đêm khổ luyện để nắm chắc phần thắng lợi.
Vô Ưu Cái tiếp lời Chân nhân :
- Mờ sáng, hiền khang lệ và Ngọa Long Tú Sĩ sẽ chuyển sang ở một nơi khác để bảo toàn bí mật. Chỗ ấy kín đáo, rộng rãi, rất thích hợp cho việc luyện võ.
Tần Nhật Phủ vòng tay đáp :
- Tại hạ xin tuân theo sự sắp xếp của Bang chủ.
Trời chưa rõ mặt người, ba vị khách quý đã đến cơ sở mật, tức dược đường của Tạ thần y. Thúy Sơn cũng đi theo, tiếp tục bầu bạn với ba cô gái tội nghiệp họ Điền.
Ải Thần Quân thấy ba cô con dâu mất trí mà lòng vô cùng bất nhẫn, quyết chữa trị cho họ. Nhưng bản tính tinh nghịch đã khiến ông nẩy ra một trò đùa quái ác.
Sau khi điều tra rõ địa hình, địa vật, Ải Thần Quân tiến hành kế hoạch táo bạo và kỳ khôi của mình.
Nửa đêm mùng bốn tháng sáu, Tần Nhật Phủ đột nhiên trỗi dậy, lướt đi êm ái như bóng oan hồn, tìm đến phòng Điền Mã Lan.
Ba bệnh nhân này chiếm ba phòng nhỏ liền nhau, phòng thứ tư cùng dãy thuộc về Thúy Sơn. Hàng đêm, khi nghe tiếng ai la hét, hoặc khóc lóc tức tưởi là Thúy Sơn chạy sang vỗ về, an ủi rằng Tần Nhương Thư đi xa chưa kịp về đến.
Do vậy, cửa phòng của các bệnh nhân chỉ khép hờ chứ không cài then bên trong. Tần Nhật Phủ vào phòng dễ dàng, lên giường ôm lấy Mã Lan và thì thầm :
- Lan muội! Ta đây!
Giọng nói trầm ấm quen thuộc kia đã khiến cô gái điên vui mừng khôn xiết, muốn khóc lóc, muốn nói những lời yêu thương mà không hiểu sao lại bất lực? Nàng chỉ còn cách nồng nhiệt đáp ứng những cử chỉ vuốt ve đầy khao khát của trượng phu. Nhương Thư như người chồng xa vợ lâu ngày, không kềm hãm nổi lửa tình, say đắm gầy cuộc ái ân.
Thân hình nảy nở của Mã Lan giờ đây gầy hơn trước nhưng tình yêu trong nàng chẳng hề suy giảm. Nàng liên tiếp rùng mình dâng hiến, nước mắt nhạt nhòa thay cho những âm thanh hoan lạc. Hết hiệp, Nhương Thư bất ngờ điểm huyệt ngủ ái thê, mặc lại y phục cho nàng rồi trở về phòng mình.
Sáng ra, Mã Lan chỉ lơ mơ nhớ lại cuộc mây mưa, vừa khóc vừa cười kể cho hai em nghe, Thúy Sơn tủm tỉm bảo :
- Lan muội nằm mơ đấy.
Những ngày sau đó, Nhương Thư bị phép Di Hồn điều khiển, thỉnh thoảng viếng thăm các nàng, ân ái rồi lại đi. Người khổ sở nhất là Ải Thần Quân, lão luôn phải đi trước dọn đường, dùng Lục Mạch thần chỉ điểm huyệt bất cứ ai cản trở, kể cả Thúy Sơn.
Ải Thần Quân không hề ăn được kỳ trân nhưng kiên nhẫn rèn luyện từ nhỏ, chẳng hề gián đoạn, nên hiện sở hữu đến tám mươi năm tu vi. Ông học pho Thần chỉ hai mươi nam nên thủ pháp cực kỳ chính xác, khéo léo khiến nạn nhân thiếp đi vừa đủ thời gian, lúc tỉnh lại chỉ ngỡ mình ngủ gật.
Mặt khác, Ải Thần Quân âm thầm trút dồn công lực cho chàng, sau một tháng, Nhương Thư đã có thêm mười năm chân khí. Đây là giới hạn tối đa của sự san sẻ công lực, vượt qua sẽ rất nguy hiểm.
Một chiều đầu tháng bảy, Ải Thần Quân bỗng nghe văng vẳng có tiếng Tạ thần y ngâm nga:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu!
Hai câu cuối trong bài thơ Hoàng Hạc Lâu đã khiến Ải Thần Quân chạnh lòng nhớ cố hương, quyết định về Sơn Tây tảo mộ song thân.
Song, không đẻ tâm huyết của mình bị uổng phí, Ải Thần Quân tìm cách rút lui an toàn.
Cơ hội của ông chính là những cuộc đàm đạo của Thúy Sơn và Tần Nhật Phủ. Nàng ta được lệnh dò xét họ Tần nên thường xuyên tiếp xúc hỏi han.
Trưa ngày thất tịch, mùng bảy tháng bảy, Tạ gia trang bày tiểu yến, có mời cả Hồng Diện Tôn Giả, Vô Ưu Cái và Bất Trí thư sinh. Tình cờ Thúy Sơn lại ngồi mé hữu Nhương Thư, còn Ải Thần Quân mé tả.
Sau tiệc rượu là thời điểm uống trà, Ải Thần Quân giả vờ đứng lên đi vệ sinh, lúc trở ra đứng phía sau thi triển Di Hồn đại pháp làm cho Nhương Thư và Thúy Sơn đồng thời quay mặt, ngã đầu về phía sau như muốn nói nhỏ điều gì đó. Kết quả là môi chàng chạm gò má nàng, cứ như tặng một nụ hôn vậy.
Cả nhà sửng sốt đến ngây người, còn Ải Thần Quân, tức Thế Lan chửi bới, khóc lóc thảm thiết, tuyên bố từ hôn, không nhận một kẻ lăng nhăng như Tần Nhật Phủ làm chồng nữa. Họ Tần hoang mang, lòng vô cùng hổ thẹn, để mặc Thế Lan cuốn gói về quê.
Phần Thúy Sơn cũng bối rối chẳng kém, run rẩy thề thốt rằng mình chẳng hề có tình ý gì với Tần Nhật Phủ, việc lúc nãy chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nàng định nói với Nhật Phủ điều gì đó, không ngờ gã cũng vậy.
Tần Nhật Phủ cũng ấp úng giải thích đúng như thế, nhưng giá mà có ai hỏi họ định nói điều gì thì quả thực là hai người không biết.
Hiểu rõ nhân cách, tính tình của Thúy Sơn, chẳng ai trách mắng nàng. Hơn nữa, giả như song phương phải lòng nhau thì thiếu gì chỗ để âu yếm, sao lại phải hành động sơ xuất ngay chỗ này?
Hồng Diện Tôn Giả xua tay :
- Sơn nhi dừng khóc nữa, hãy bỏ qua chuyện vớ vẫn ấy đi.
Vô Ưu Cái ái ngại hỏi Nhật Phủ :
- Sao thiếu hiệp không cố giữ Tần phu nhân lại?
Nhật Phủ thở dài :
- Hôn nhân không có tình yêu, trước sau gì cũng tan vỡ, níu kéo làm gì nữa? Nếu Thế Lan thực lòng yêu thương tại hạ tất phải hiểu và tin tưởng, đâu chửi mắng rồi bỏ đi?
Tào Ưng khoái chí vỗ đùi :
- Tần lão đệ nói hay lắm! Tài mạo như ngươi lo gì không lấy được vài cô vợ đẹp?
Lão chủ nhân tửu lâu xin phép rút lui để Tần Nhật Phủ tiếp khách. Họ Tần hơi nhột nhạt trước ánh mắt soi mói của Tào Ưng, liền hỏi :
- Chẳng hay Tào túc hạ có điều cho muốn dạy bảo Tần mỗ?
Tào Ưng đã có chủ ý :
- Bọn tại hạ thừa lệnh hội đồng võ lâm ngược Bắc tìm Tần đại hiệp để thương lượng đại sự giang hồ. Để tại hạ mời người có thẩm quyền là Bất Trí thư sinh Cao Trường Toản sang cùng Tần đại hiệp bàn bạc.
Gã đứng lên vẫy, Cao lão và Thúy Sơn rời bàn đi đến.
Cũng như Tào Ưng, hai người này dương mắt nhìn, cứ như muốn lột da mặt Tần Nhật Phủ ra vậy.
Ải Thần Quân đắc ý thầm :
- Lão phu đã ra tay thì làm sao các ngươi khám phá nổi chân tướng. À! Con dâu của ta cũng xinh đẹp đấy chứ?
Lão làm chủ ký ức y nên biết rõ Bạch Thúy Sơn, xem nàng là dâu của mình.
Chào hỏi xong, Cao Trường Toản đi vào việc chính, trình bày đại cục võ lâm hiện nay, mời mọc Tần Nhật Phủ về Lạc Dương tham gia sự nghiệp giáng ma.
Xứng danh nhân hiệp, Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách trầm ngâm đáp :
- Việc giáng ma vệ đạo là bổn phận của người học võ, song tại hạ còn phải đi Thiểm Tây chẩn tế tai dân đang lâm cảnh đại hạn, xong việc mới có thể chuyên tâm lo việc võ lâm được.
Bất Trí thư sinh kinh ngạc :
- Việc hạn hán ở vùng cao nguyên Hoàng Thổ chỉ bắt đầu vào cuối tháng này, lão phu nhờ xem thiên tượng mà đoán ra, sao Tần thiếu hiệp cũng biết?
Nhương Thư thật thà đáp :
- Tại hạ nào có tài cán gì mà tiên đoán được thiên tai, việc này do chuyết thê chỉ giáo đấy thôi.
Ải Thần Quân chột dạ than thầm :
- Kẻ đại trí cũng có lúc sơ xuất. Thế nào lão họ Cao này cũng nghi ngờ lão phu.
Quả thực vậy, Bất Trí thư sinh nhìn Thế Lan bằng ánh mắt sắc như dao, hờ hững nói :
- Té ra phu nhân đây là bậc kỳ nữ tài hoa quán thế, tinh thông cả thuật thiên văn, lão phu xin đê đầu bái phục.
Ải Thần Quân nghe nhột nhạt khắp người, ngượng ngùng cúi đầu giả đò thẹn thùng.
Cao lão bỗng nói tiếp :
- Chẳng hay nàng quê quán ở đâu, hậu duệ của bạc cao nhân nào? Thú thực là dung mạo của nàng, lão phu trông có nét quen quen.
Ải Thần Quân bấm bụng đáp bừa :
- Tiện thiếp là biểu muội của Tần tướng công, cũng quê đất Trường Trị Sơn Tây, song đã dời nhà về trấn Lũng Sơn, phía Nam thành Bắc Kinh, hồi hai mươi năm trước. Còn dung mạo thì tiện thiếp chẳng giống Tần tướng công là gì?
Đúng là lão đang dùng mặt thật, còn Nhương Thư là hóa thân, có không ít nét tương đồng.
Tuy nghi ngờ nhưng Cao Trường Toản chẳng thể đoán ra ẩn tình vì đôi lông mày kép đã chuyển vị trí rất là tinh xảo, không một chút sẹo mờ. Đây là y thuật độc môn của xứ Ba Tư nên người Trung Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Nhưng Ải Thần Quân chợt lo lắng hơn khi thấy Nhương Thư bắt đầu bị cặp mắt huyền sâu thẳm của Bạch Thúy Sơn thu hút. Lão liền kiếm cớ hoãn binh :
- Trời đã chiều, bọn tiện thiếp xin phép về khách điếm nghỉ ngơi, hẹn gặp chư vị sáng mai, cũng tại nơi này. Lúc ấy, Tần đại ca sẽ có lời phúc đáp.
Bị đuổi khéo, phe Thúy Sơn đành phải cáo từ, trở về bàn mình. ở đây, vợ chồng Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách cũng gọi tiểu nhị tính tiền. Tất nhiên lão chủ quán xua tay từ chối rối rít, lại còn ân cần mời khách cứ việc giá lâm.
Bất Trí thư sinh nhìn theo dáng đi của Tần Thế Lan, song không phát hiện được quái sự. Thực ra, Ải Thần Quân đang toát mồ hôi dồn sức cho từng bước đi, cố qua mắt đối phương.
Hai người lên xe ngựa, đi thêm một đoạn để vào trọ trong Hà Gia đại lữ điếm.
Thế Lan ngồi trong phòng mình suy nghĩ :
- Nếu cứ đế Thư nhi giữ mãi tính cách trung hậu, nhân nghĩa thì trước sau gì cũng lộ. Ta phải biến y thành kẻ cao ngạo, khó gần gũi thì mới mong kéo dài được vở diễn này.
Đêm ấy, Ải Thần Quân thi triển Di Hồn đại pháp đến mức chót, cố in sâu vào tâm trí Nhương Thư những nét nhân cách mới.
Khéo quá hóa vụng, sáng hôm sau, Thế Lan sang gõ cửa phòng Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách thì nhận được ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn và một câu nói rất khó nghe :
- Này Tần biểu muội! Nhan sắc như nàng e không xứng làm vợ ta, hãy nhận lấy ngàn lượng vàng rồi trở lại Lũy Sơn lấy chồng khác cho xong.
Ải Thần Quân tức điên người, song không thể bỏ đi, liền năn nỉ ỉ ôi :
- Tiểu muội biết mình xấu xí, không xứng với biểu ca, nhưng hôn ước đã định, chẳng thể lấy ai khác, chỉ mong biểu ca khai ân nhận tiểu muội làm tỳ thiếp hay tôi tớ cũng được.
May mà Tần Nhật Phủ cũng còn giữ được bản chất anh hùng nên không quá tàn nhẫn, chấp nhận sự xuống nước của vị hôn thê. Gã gật gù bảo :
- Thế cũng được! Nàng mau bưng nước cho ta rửa mặt.
Ải Thần Quân vội tuân lệnh lui ra, vừa giận vừa tức cười :
- Con bà nó! Đúng là gậy ông đập lưng ông, khiến lão phu phải biến thành nô tỳ.
Vệ sinh, ăn sáng xong, hai người y ước tìm đến Hoa Bắc đệ nhất tửu lâu để gặp bọn Bất Trí thư sinh.
Cao lão giật mình trước thần sắc khác lạ của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách! Từ một bậc nhân hiệp khiêm cung, lễ độ, họ Tần trở thành một tên công tử mục hạ vô nhân, ánh mắt lạnh tanh và kiêu căng.
Gã chẳng thèm đáp lễ khi được chào, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, còn Tần Thế Lan khép nép đứng sau lưng chứ chẳng dám an tọa.
Cao Trường Toản thận trọng hỏi :
- Chẳng hay Tần thuộc hạ đã quyết định thế nào?
Tần Nhật Phủ nhếch mép cười ngạo nghễ :
- Tại hạ đồng ý! Nhưng sau khi tại hạ tiêu diệt xong Kỵ Ba Thần Quân và Âm Sơn lão tổ, hy vọng hội đồng võ lâm sẽ trao cho chức Minh chủ!
Thái độ háo danh vụ lợi này đã làm cho Thúy Sơn biến sắc vì kinh ngạc. Bất Trí thư sinh tâm cơ mẫn tiệp, giỏi nghề tùy cơ ứng biến, liền cười khanh khách :
- Lúc ấy thì còn ai xứng với ngôi Minh chủ hơn thiếu hiệp nữa?
Cái khôn thì không thể dạy bằng tà pháp được. Do vậy, Tần Nhật Phủ không hề phát hiện điểm lắt léo trong câu nói của đối phương. Cao lão chỉ tán dương chứ không hề hứa hẹn gì.
Tần Nhật Phủ hài lòng đáp :
- Hay lắm! Chúng ta khởi hành ngay thôi.
Bọn Thúy Sơn phải nuốt vội bữa điểm tâm để lên đường.
Cỗ xe của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách đi trước và xà ích là Thế Lan.
Tám người bọn Thúy Sơn cỡi ngựa theo sau, cách một quãng vừa đủ để bàn bạc.
Tào Ưng hậm hực nói :
- Mẹ kiếp! Gã này thay đổi nhanh như lật bàn tay, chẳng biết đâu mà lần. Nhìn gương mặt gã sáng nay, ta chỉ muốn chém cho một nhát.
Thúy Sơn lên tiếng :
- Lạ thực! Sao y lại hờ hững với cả vị hôn thê như vậy?
Gã thứ năm trong Tô Châu ngũ tặc là Đồng Ngũ, hí hững xen vào :
- Thuộc hạ cho rằng đêm qua Tần Nhật Phủ không được ả kia hầu hạ chu đáo nên sáng nay mới gắt như mắm vậy. Đàn ông ai cũng thế thôi. Ả Thế Lan biết lỗi mình nên khép nép như rắn mùng năm, đâu còn oai vệ nữa.
Bạch Thúy Sơn đang rầu rĩ, thất vọng, liền bực bội nạt :
- Ngươi chỉ được cái nói càn, có im đi không?
Phía trước, Ải Thần Quân nai lưng đánh xe, tức tối nghỉ thầm :
- Ta đã quá nặng tay nên phải lãnh hậu quả, Gã khó ưa thế này thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa?
Bởi vậy, ngay đêm ấy, lão tiến hành sửa chữa lỗi lầm, vã mồ hôi kiểm tra kỹ lưỡng từng chút một. Nhờ vậy, sáng ra sắc mặt của Nhương Thư đẽ dễ thương hơn, không còn vênh váo như trước nữa. Chàng chủ động chào hỏi với ánh mắt ấm áp khiến bọn Thúy Sơn sửng sốt.
Đổng Ngũ khoan khoái kết luận :
- Chư vị thấy tại hạ có lý hay chưa! Đêm qua Tần Nhật Phủ mây mưa đắc ý nên sáng nay tươi tắn, thân thiện, khác hẳn hôm qua. Y háo sắc thành tật, đêm nào không ái ân là không vui. Xem kia, Nhật Phủ đang ân cần mời vợ y lên xe, không bắt làm xà ích nữa. Còn mặt ả Thế Lan thì phởn phơ, hồng hào, cứ như đóa hoa sau trận mưa xuân vậy.
Thúy Sơn ngao ngán than :
- Ai bảo lòng nữ nhân như biển khôn dò? Cái gã Tần Nhật Phủ này mới đúng là khó hiểu.
Sau đúng năm ngày đường, đoàn người còn cách An Dương hơn trăm dặm. Khi ghé phạn điếm dùng cơm trưa xong, họ lại lên đường, được nửa canh giờ thì đến trấn Hưng Yên.
Tên khất cái đang ngồi dưới gốc cây đầu trấn vội chạy đến chặn đường, hối hả bẩm báo :
- Cao lão tiền bối! Hồng Diện Tôn Giả bị bọn Sơn Hải bang vây hãm trên đồi Long Bối đã hai ngày nay.
Thúy Sơn biến sắc cướp lời :
- Phe đối phương có cao thủ nào mà lợi hại mà vây được phụ thân ta?
Gã hóa tử nhăn nhó :
- Bẩm phu nhân, đệ tử không rõ, chỉ biết Sơn Hải bang đông độ hai chục, do Ngọa Long Tú Sĩ và bốn lão già tóc bạc thống lãnh. Họ ghé trấn ăn uống, bàn bạc việc thượng kinh tìm gã Tứ Mi, Tam Nhãn gì đó. Nào ngờ Tôn giả cũng có mặt trong quán, đứng lên chửi mắng. Hai phe đánh nhau, Tôn giả kém thế phải bỏ chạy lên đồi Long Bối tử thủ.
Bất Trí thư sinh hỏi lại :
- Thế bốn lão già tóc trắng kia sử dụng vũ khí gì?
Gã hóa tử đáp :
- Dạ bẩm: Họ cầm cần câu bằng thép.
Cao lão thảng thốt kêu lên :
- Đài Loan tứ ngư ông! Hèn gì Hồng Diện Tôn Giả không địch lại họ.
Thúy Sơn bẽ mặt càu nhàu :
- Lai lịch bốn lão quỷ ấy thế nào? Tiểu muội có nghe nói đến bao giờ đâu?
Bất Trí thư sinh giải thích :
- Họ là huynh đệ đồng môn, tuổi tác đều trên bảy mươi, hùng cứ đảo Đài Loan, hai chục năm chưa vào Trung Thổ nên hiền muội không biết đấy thôi. Năm xưa, Tứ ngư ông vào đất liền dương danh, mượn cớ so tài võ học, lần lượt đả thương mấy chục đại cao thủ Trung Nguyên, từ Phúc Kiến đến Hà Nam. Sau đó họ khiêu chiến với Thiếu Lâm tự, tỷ võ suốt ba ngày, cuối cùng bị các trưởng lão đả thương mới chịu về biển Đông.
Cứu nhân như cứu lửa, Cao Trường Toản vừa phi ngựa vừa kể chứ chẳng phải đứng một chỗ mà cà kê. Nói xong, lão hơi chột dạ trước võ công Tứ ngư ông, quay lại nhìn thì thấy cỗ xe của vợ chồng Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách lẽo đẽo phía sau, bèn an tâm một chút.
Đồi Long Bối nằm ở phía Đông trấn, cách độ vài dặm, nên chỉ hơn khác sau, đoàn người đã đến nơi.
Chẳng hiểu ai là người đã đặt cái tên “Lưng Rồng" cho ngọn đồi đầy những quái thạch to lớn này? Đá tảng nằm san sát, cao thấp chẳng đều, các khe mọc đầy cỏ cao hơn đầu người, tạo nên một địa hình tử thủ rất lý tưởng. Chính nhờ thế mà Hồng Diện Tôn Giả lúc ẩn lúc hiện cầm cự với đối phương từ trưa hôm qua đến giờ. Ông đánh không lại nhưng chẳng thèm bỏ chạy, lợi dụng địa thế mà bỡn cợt Đài Loan tứ lão.
Thỉnh thoảng Tôn giả ló ra tập kích vài đòn rồi biến mất trong bụi rậm khiến đối phương tức điên lên được.
Đến nơi, Thúy Sơn cao giọng gọi :
- Sư phụ! Có đồ nhi đến tiếp ứng đây.
Hoàng lão mừng rỡ xuất hiện, đứng trên tảng đá cao nhất cười ha hả :
- Hay lắm! Có các ngươi hợp lực, lão phu sẽ vặt lông bốn lão ngư phủ mạt hạng của đảo Đài Loan.
Tứ ngư ông giận dữ gầm vang, lao vút đến vây chặt Tôn giả, bốn chiếc cần câu thép dài nửa trượng vun vút xé không gian, chiêu thức vừa hiểm độc vừa mãnh liệt phi thường.
Cần câu là vũ khí độc môn, phép đánh rất quái dị, pha trọn, giữa cương tiên, nhuyễn tiên và câu liêm, vì đầu cần có một đoạn dây tơ bện dài ba gang, mang móc câu cực kỳ sắc nhọn.
Thân cần câu lớn bằng ngón tay cái, thực chất là một bó sợi thép nên rất dẽo, uốn lượn linh hoạt và nó chính thị khắc tinh của công phu Thiết Tụ thần quyền. Tay áo lụa của Hồng Diện Tôn Giả không sợ đao kiếm nhưng lại bị bốn lưỡi câu nhọn hoắc xé rách tơi tả, mất cả uy lực.
Tuy nhiên, với công phu quyền cước cao siêu, Hoàng lão chẳng dễ gì thảm bại ngay.
Thúy Sơn lập tức tung mình lướt đến nhập cuộc, vung kiếm tấn công hậu tâm một lão Ngư ông.
Tất nhiên, lão ta quay lại đối phó, đáng cho náng xất bất xang bang. Thúy Sơn buồn rầu vì sự thất tung bí ẩn của Nhương Thư nên bỏ bê việc luyện công, luyện kiếm, bản lãnh sút kém hơn trước một bậc. Nay gặp tay cao thủ lão thành, sử dụng vũ khí đặc dị, bảo sao nàng không thất thế? Thúy Sơn cắn răng múa tít bảo kiếm, thủ nhiều hơn công.
Dưới này, bọn Bất Trí thư sinh đã xông vào đáng với Ngọa Long Tú Sĩ và mười lăm gã đao thủ Sơn Hải bang. Bọn này đều là hải tặc thiện chiến chốn biển Đông, được chân truyền pho Kỵ Ba đao pháp nên bản lãnh cực kỳ lợi hại. Chúng lại đông hơn nên chiếm ưu thế, khiến Tô Châu ngũ tặc la oai oái vì tức giận.
Chỉ mình Thiết Kình Ngư Tào Ưng là kha khá, một mình chống đỡ ba tên mà vẫn không lúng túng. Nhờ Nhương Thư tận tình chỉ điểm nên Tào Ưng đã đạt đến tinh túy của kiếm pháp Vương Ốc Sơn, sắp bước vào cảnh giới kiếm đạo.
Nhương Thư khờ khạo sự đời nhưng thiên bẩm võ học vô cùng sáng láng. Chàng dựa trên cơ sở Phật Đăng kiếm pháp mà bổ khuyết, nâng cao Vương Ốc kiếm pháp lên một bậc, khiến trình độ kiếm thuật Tào Ưng tăng tiến phi thường.
Khác với Thúy Sơn, gã tiếc thương Nhương Thư bằng cách khổ luyện để sau này trút hận lên đầu Âu Dương Lăng! Gã Cung chủ sạt nghiệp này đã chạy đến Thiểm Tây hợp sức cùng Báo Ứng hội, củng cố thực lực chờ ngày tái xuất. Hiện nay, Âu Dương Lăng là người duy nhất học được Thần Quang chưởng pháp. Nếu gã có thêm vài chục năm công lực thì sẽ lợi hại chẳng thua gì Độc Biển Thước.
Giờ không có mặt Âu Dương Lăng, Tào Ưng đổ cơn giận giữ lên đầu bọn thủ hạ Sơn Hải bang, sau khi thăm dò vài chục chiêu, liền ra tay đả thương một tên.
Nhương Thư được xem là tay khoái kiếm của võ lâm đương đại. Tào Ưng noi gương ấy mà rèn luyện, đường kiếm cũng nhanh như gió. Gã nghiến răng tả xung hữu đột, kiếm ảnh dệt lưới sao công phá những màn đao quang lạnh lẽo, khí thế hừng hực khiến phe đối phương phải khiếp sợ.
Phần Bất Trí thư sinh thì đọ kiếm với Ngọa Long Tú Sĩ, hai lão này giỏi văn hơn võ, vừa đánh vừa so tài miệng lưỡi. Cao Trường Toản nói :
- Này Lỗ tú sĩ! Ông đã chậm chân hơn lão phu một bước rồi. Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách đã được lão phu thỉnh về làm tướng tiên phong để giáng ma. Không chừng lát nữa chính ông sẽ phải chết dưới tay Tần Nhật Phủ!
Ngọa Long Tú Sĩ Lỗ Đăng Hân bối rối, chém liền bốn kiếm rối cười nhạt :
- Tốt lắm! Không thu phục được thì tiêu diệt! Lát nữa Đài Loan tứ ngư ông sẽ có việc để làm.
Lỗ tú sĩ chợt biến sắc vì những tiếng gào ghê rợn của thủ hạ liên tiếp vang lên. Lão liếc về phía ấy, phát hiện một chàng kiếm sĩ áo đen đang phóng tay chém giết bang chúng Sơn Hải bang, liền đoán đấy là Tần Nhật Phủ. Họ Tần di chuyển bằng một bộ pháp kỳ lạ, thân hình chập chờn như chia làm mấy bóng vậy. Và thanh trường kiếm trên tay gã loang loáng ánh dương quang, kiếm ảnh nối nhau thành những dải lụa bạc, bay chập chờn trong không gián, đáp xuống đâu là có người ngã quỵ.
Người chết thì an phận nên im ắng, nhưng kẻ thọ thương thì ồn ào kêu rên thảm thiết. Nạn nhân của Tần Nhật Phủ kẻ thì không toàn mạng, kẻ chỉ mất đi cánh tay cầm đao, hoăc bị đâm thủng huyệt Khí Hải, vì vậy, họ la hét ỏm tỏi!
Với trình độ kiếm thuật siêu phàm và thân pháp ảo diệu tuyệt luân, họ Tần mau chóng loại hết mười mấy gã hải tặc ra khỏi vòng chiến và ra khỏi giang hồ. Chúng không còn có khả năng hành ác nữa. Nhưng Tào Ưng và Tô Châu ngũ tặc lại không thành toàn cho lòng nhân đạo của Nhật Phủ, giết sạch những kẻ bị thương kia.
Rồi họ nhảy vào khu loạn thạch tiếp ứng cho thầy trò Thúy Sơn.
Phần Tần Nhật Phủ lao thẳng về phía Ngọa Long Tú Sĩ, ánh mắt rực rỡ vẻ uy nghiêm, sắc mặt lạnh lẽo tựa sương đêm.
Bất Trí thư sinh mỉm cười :
- Lão phu hứa sẽ mai táng Lỗ túc hạ chu đáo! Xin vĩnh biệt!
Lão chém mạnh vài kiếm, lui lại nhường Ngọa Long Tú Sĩ cho Tần Nhật Phủ.
Đứng trước tử thần, Lỗ Đăng Hân nghe lạnh gáy, cố đem cơ trí giảo hoạt ra tìm sinh lộ. Lão bất ngờ quăng kiếm xuống đất, chắp tay sau lưng chờ đợi.
Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách đến nơi, ngỡ ngàng nhìn lão già mặc trường bào thư sinh lam nhạt, đầu đội nón Khổng Minh, mặt sáng như trăng rằm, tay không vũ khí. Họ Tần cau mày hỏi Bất Trí thư sinh :
- Lão ta là ai vậy,
Cao lão cười nhạt :
- Ngọa Long Tú Sĩ Lỗ Đăng Hân, đương kim quân sư của Sơn Hải bang. Trước đây lão từng là quân sư cho Chính Khí bang, rồi đến Tứ Phạn Thiên cung, Thần Quang giáo. Tóm lại, Lỗ Đăng Hân chuyên nghề thầy dùi cho các tổ chức tà ma.
Lỗ tú sĩ ung dung nói :
- Lão phu tay không tấc sắt, nếu Tần thiếu hiệp chẳng sợ hậu thế chê cười thì cứ giết. Hân này chỉ giỏi văn tất không phải là địch thủ của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách!
Lão khôn khéo mang cái danh anh hùng ra trói tay gã kiếm sĩ trẻ kia. Tuổi thanh niên mà tài cao thì thường kiêu ngạo, không chịu mang tiếng giết người dưới ngựa, tất sẽ mắc mưu.
Bất Trí thư sinh cũng lo ngay ngáy, sợ Nhật Phủ tha cho Tú sĩ. Không ngờ, Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách lạnh lùng nói :
- Túc hạ tài cao học rộng, dám ví mình với Gia Cát Lượng, mà lại đem tài ba ấy phục vụ tà ma, gây hại cho công lực còn nhiều hơn một cao thủ. Tuy nhiên, tại hạ chẳng giết làm gì chỉ cắt lưỡi và chặt hai bàn tay mà thôi.
Ngọa Long Tú Sĩ nghe đối phương tuyên án, cố gỡ gạc :
- Làm thế còn tàn nhẫn hơn là giết chết! Thiếu hiệp không sợ mang tiếng bất nhân sao?
Nhật Phủ dựng ngược đôi lông mày kép quái dị, mắt ngời ngời chính khí, chậm rãi nói :
- Ta thà mang tiếng tàn nhẫn chứ không thể lưu lại đại họa cho võ lâm.
Dứt lời, Nhật Phủ lướt đến kiếm quang lồng lộng, phong tỏa mọi đường tiến thoái của nạn nhân. Lỗ tú sĩ khiếp đảm, thét đến lạc giọng :
- Khoan đã! Lão phu có điều muốn nói!
Kiếm quang tắt lịm, Tần Nhật Phủ dừng tay và bảo kiếm đã tra vào vỏ. Trình độ kiếm thuật siêu phàm ấy đã khiến Lỗ Đăng Hân nảy ra chủ ý.
Lão vòng tay vái và nói với giọng thê lương :
- Lão phu lâu nay như ngựa ký trong nhà gã đánh xe, như bảo kiếm lẫn lộn với đồng nát, có tài mà chẳng đất dụng vỏ, nên lòng đau đáu không yên. Khi được Lã Tập Hiền mời ra khỏi liều tranh, lão phu vô cùng mừng rỡ vì tưởng đã gặp minh chúa, thỏa chí bình sinh. Nào ngờ họ Lã lại là tay đại gian hùng khiến lão phu sa chân vào ma đạo, không sao thoát ra được nữa. Chút tâm sự xin được giãi bày để thiếu hiệp được rõ, khai ân mở cho lão phu một cơ hợi hồi đầu hướng thiện, mang sức tàn phù trì chính nghĩa. Lão phu xin đem thanh danh Tổ sư là Thiên Cơ chân nhân ra bảo chứng.
Nhật Phủ nghe xong quay sang hỏi Bất Trí thư sinh :
- Ý Cao lão thế nào?
Cao Trường Toản vuốt râu trầm ngâm làm Lỗ Đăng Hân chột dạ. Thói thường, kẻ có tài thường đố kỵ nhau, võ lâm thương ví hai lão là Khổng Minh và Phượng Sồ, kình địch ngang sức. Nay chắc gì Bất Trí thư sinh chịu để Ngọa Long Tú Sĩ về với phe bạch đạo mà làm lu mờ vị trí của mình?
Nhưng Cao Trường Toản lại là bậc quân tử hiếm có, lượng rộng như Đông Hải. Ông nghiêm giọng đáp :
- Lỗ tú sĩ là bậc tài hoa quán thế, hơn hẳn lão phu. Nếu lão ta thực tâm hướng thiện thì đấy là phúc của võ lâm. Tần thiếu hiệp hãy vì đại cục giang hồ mà thu nạp Ngọa Long Tú Sĩ.
Lỗ Đăng Hân cảm kích đến nghẹn ngào, vái Cao Trường Toản thật sâu :
- Lòng dạ của túc hạ sáng hơn nhật nguyệt, Hân tôi chỉ là con đom đóm mà thôi.
Lão lại vái Tần Nhật Phủ :
- Chim khôn lực cành mà đậu, lão phu nguyện suốt đời xả thân phù tá công tử, dẫu thác cũng không đổi dạ.
Tần Nhật Phủ chỉnh sắc :
- Tại hạ chẳng hề nuôi mộng trang bá đồ vương, tiên sinh cứ đem tài ra phục vụ võ lâm là đủ.
Lỗ tú sĩ vội đáp :
- Công tử dạy chí phải! Lão phu xin tuân mệnh!
Lúc này, Đài Loan tứ ngư ông thấy nguy đã phá vây bỏ chạy, bọn Hồng Diện Tôn Giả kéo xuống, ngỡ ngàng khi thấy Ngọa Long Tú Sĩ đang vui vẻ chuyện trò với Bất Trí thư sinh.
Nghe Cao lão kể lại nguồn cơn, mọi người mừng rỡ chào hỏi Lỗ tú sĩ rất chân thành. Hoàng tôn giả cười ha hả :
- Này Lỗ hiền điệt! Cái tội trợ trụ vi ác đáng ra phải đánh đòn đấy. Nể mặt sư phụ ngươi, lão phu chỉ phạt mười vò rượu mà thôi.
Bỗng lão quay sang nạt Tần Nhật Phủ :
- Tiểu tử hôi hám kia! Vì sao ngươi lại bỏ trốn, không tiếp tục đồng hành với lão phu nữa?
Họ Tần còn đang ngơ ngác thì cô ả Thế Lan xen vào :
- Bẩm tiền bối! Chuyết phu còn phải đi đón tiện nữ nên không thể tháp tùng tiền bối được.
Tôn Giả há hốc miệng nhìn nữ lang da rám nắng, tóc bới vụng về kia rồi lẩm bẩm :
- Ngươi là vợ của y đấy sao?
Gần cuối tháng năm, đoàn người về tới Tổng đàn Cái bang ở Lạc Dương. Cả Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách lẫn Ngọa Long Tú Sĩ đều được các Chưởng môn đón tiếp rất trọng vọng. Một người là cao thủ kiệt xuất, còn người kia nổi tiếng đa mưu túc trí, bảo sao hội đồng võ lâm không mừng?
Họ chỉ thất vọng về việc không sao xác định được Tần Nhật Phủ có phải là Nhương Thư hay không?
Trưa hôm sau, Vô Ưu Cái triệu tập cuộc họp nội bộ, bàn bạc việc giáng ma. Ông rầu rĩ thông báo :
- Lão phu đã nhận được tin của Dạ Quân Tử, xác định rõ sự phản bội của Nghiên Tái Thuần. Gã tiểu quỷ ấy đã bái Âm Sơn lão ma làm sư phụ, nhờ giỏi nghề nịnh nọt nên được Lương Dã Toàn yêu mến. Truyền thụ tâm pháp và ban cho ba hạt Thiên Niên Tuyết Sâm. Cộng với công phu Thái Bổ, công lực Tái Thuần tăng tiến rất nhanh, vượt ngoài lẽ thường tình.
Lão chợt dừng lời rồi nhìn vào mặt Tần Nhật Phủ, buông từng tiếng nặng nề.
- Hiện nay, Quách Tàn Bôi đã bị giam vào mật lao, do không chịu quy phục Âm Sơn giáo.
Nhưng Tần Nhật Phủ vẫn thản nhiên, chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào, bởi không biết Dạ Quân Tử là ai?
Thúy Sơn buồn bã sa lệ :
- Tội nghiệp cho Quách đại ca.
Bất Trí thư sinh cố nén nhục nhã, cắn răng hỏi lại :
- Hầu đại ca! Còn kế Bạch Duật Tương Trì của tiểu đệ có kết quả gì không?
Vô Ưu Cái cười nhạt :
- Thư thách đấu giả danh Kỵ Ba Thần Quân đã gởi đến Cô Ðộc bảo, song chính Nghiên Tái Thuần đã ngăn cản Âm Sơn lão tổ đi phó ước.
Cao lão uất ức than :
- Lão phu chỉ có cách chết để tạ tội với võ lâm mà thôi.
Ngọa Long Tú Sĩ ngồi kế bên, vỗ vai thư sinh rồi tủm tỉm nói :
- Cao hiền đệ yên tâm! Ta sẽ giúp cho kế ấy thành công mỹ mãn.
Rồi Lỗ tú sĩ vòng tay nói với cử tọa :
- Bẩm chư vị Chưởng môn, việc lão phu hồi đầu hướng thiện vẫn còn là bí mật. Do vậy, khi lão phu xuất hiện với cương vị quân sư Sơn Hải bang thì Lão tổ sẽ tin ngay. Song theo thiển ý của lão phu, gởi thư khiêu chiến không bằng chọc cho Lương Dã Toàn tức điên lên, kéo quân tiến đánh Sơn Hải bang.
Cả nhà ồ lên thán phục. Nhưng Tú Sĩ không nói tiếp mà cười bảo Bất Trí thư sinh :
- Lão phu xin đặt mình dưới sự bày binh bố trận của Cao hiền đệ.
Đây là cử chỉ tốt đẹp, đền đáp lại tấm lòng quân tử của Bất Trí thư sinh. Lão không rộng lượng thì Lỗ tú sĩ đã bị Tần Nhật Phủ chặt tay cắt lưỡi rồi.
Cao Trường Toản cảm động hắng giọng bàn :
- Quả thực là sự hiện diện của Lỗ tú sĩ là một lợi thế cho chúng ta thi hành kế Di Họa Giang Đông. Lỗ lão ca sẽ thống lãnh một toán cao thủ, giả làm người của Sơn Hải bang, bắt cóc cháu nội bảo bối của Âm Sơn lão tổ, tất sẽ khiến lão nổi điên khởi binh đánh Tế Nam để cứu về. Chúng ta biết mật đạo ra vào Cô Ðộc bảo nên hành sự không thể thất bại được.
Mọi người đều khen hay nhưng Vô Ưu Cái lại xua tay :
- Kế ấy chưa đủ! Song tạm gác lại để lão phu hỏi chuyện hai vị khách quý cái đã.
Hầu Mộ Thiên tuy không nổi danh mưu mẹo song lại là kẻ đại trí tuệ, một tay chèo chống võ lâm. Cẩn trọng nhưng quyết sách rất đúng đắn. Chính Bất Trí thư sinh cũng phải khâm phục họ Hầu sát đát.
Hầu bang chủ nghiêm giọng hỏi Tần Nhật Phủ :
- Lão phu nghe Cao lão đệ rằng Tần thiếu hiệp muốn làm Minh chủ võ lâm?
Họ Tần hờ hững đáp :
- Tại hạ đã đổi ý! Làm cũng tốt mà không làm cũng chẳng sao. Thực ra, tại hạ chẳng đủ tài thao lược để lo cho đại cục võ lâm.
Vô Ưu Cái cố nén kinh ngạc hỏi tiếp :
- Vậy thiếu hiệp có nguyện xả thân vì chính nghĩa hay không, dù chẳng được lợi lộc gì?
Tần Nhật Phủ gật đầu :
- Tại hạ sẵn sàng, song không tin lại có người giết được mình.
Khẩu khí cao ngạo ấy đã khiến toàn trường chán ghét. Nhưng họ Tần lại thản nhiên nói thêm :
- Tại hạ chạy nhanh lắm.
Ác cảm biến mất ngay, các Chưởng môn mỉm cười thích thú, nhìn nhau gật gù.
Thông Thiên đạo trưởng vui vẻ hỏi :
- Tần thí chủ xuất thân từ cửa nào mà lại thuộc lòng câu Tiên Bảo Kỳ Thân như thế?
Nhật Phủ đáp gọn lỏn :
- Gia học!
Hồng Diện Tôn Giả cười khà khà thú nhận :
- Chư vị biết không, y đã từng thủ hòa với lão phu đấy!
Đúng lúc này, một gã khất cái bước vào, tất tả đi về phía Vô Ưu Cái như muốn báo một tin quan trọng.
Do không có tiệc tùng nên người dự họp ngồi thành hình móng ngựa, trước mặt có kỷ trà nhỏ. Vô Ưu Cái là Vô Ưu Cái nên ngồi ở vị trí đỉnh của móng ngựa, quay mặt ra cửa sảnh. Hai bên tả hữu của lão dành cho tân khách là Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang.
Gã khất cái kia bước đến trước mặt Vô Ưu Cái, cách chừng nửa trượng vòng tay nói :
- Cung bẩm Bang chủ! Có thư từ Sơn Đông gởi về.
Nói xong, gã thọc tay vào ngực áo để lấy, nhưng không phải là thư mà chính là một ống đồng dài độ gang tay. Trong chớp mắt, các Chưởng môn nhận ra ngay vũ khí trấn sơn của Đường gia Tứ Xuyên. Họ kinh hãi thét lên trong tuyệt vọng vì khoảng cách quá gần và bởi chẳng ai có tất sắt nào trong tay cả.
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chợt vang lên những âm thanh là lạ, tựa trường tiễn xé không gian. Và tên gian tặc kia rú lên thảm khốc, buông rơi hỏa khí, ôm ngực ngã quỵ.
Hồng Diện Tôn Giả cao niên nhất, kiến văn rộng rãi, sửng sốt kêu lên :
- Lục Mạch thần chỉ!
Vô Ưu Cái thì quay sang vòng tay nói với Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách :
- Đa tạ thiếu hiệp đã cứu mạng lão phu.
Lúc này cử tọa mới biết kẻ xuất thủ là Tần Nhật Phủ, nhìn chàng bằng cặp mắt ngưỡng mộ.
Khánh Hỉ đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay :
- A di đà Phật! Lão nạp cũng là người chịu ơn Tần thí chủ! Phạm vi sát thương của Hỏa Châm Đồng rất rộng, cả lão nạp và Thông Thiên đại huynh đây cũng khó thoát chết.
Chưởng môn phái Võ Đang mỉm cười nói đùa :
- Tần thí chủ làm mất cơ hội thăng thiên của bần đạo rồi.
Tần Nhật Phủ gật gù :
- Vật kia lợi hại đến thế ư?
Bọn hóa tử canh gác Tổng đàn nghe động chạy vào, nhìn thấy xác chết và hung khí, tái mặt quỳ xuống nhận tội.
Vô Ưu Cái đã kiểm tra dung mạo của tử thi, biết chắc đấy là một trong những thủ hạ thân tín của mình, liền thở dài :
- Tại sao Trương Hồng lại bội phản Cái bang nhỉ?
Ông ra lệnh cho đám khất cái đem xác đi chôn và dọn dẹp máu me.
Chờ Hầu Mộ Thiên an tọa, Ngọa Long Tú Sĩ mới lên tiếng :
- Bẩm chư vị Chưởng môn! Gã họ Trương kia đã trúng phải Nhiếp Hồn công của Kỵ Ba Thần Quân, chẳng còn làm chủ được mình nữa. Tà thuật này lợi hại ở chỗ có thể biến bất cứ ai thành phản đồ. Xem ra Kỵ Ba Thần Quân đã khởi đầu cuộc chiến bằng cách ám sát các Chưởng môn trong hội đồng võ lâm. Lão ta lại có ám khí tuyệt độc của Đường môn, thật khó đối phó.
Ai nấy rùng mình khi nghĩ đến cảnh phải đề phòng cả những người thân nhất của mình.
Phổ Chứng thiền sư, Chưởng môn phái Nga Mi, buồn rầu hỏi :
- Chẳng lẽ không có cách nào để sớm phát hiện ra những kẻ trúng tà pháp hay sao?
Lỗ tú sĩ cung kính đáp :
- Bẩm thiền sư, lão phu may mắn biết được bí mật của công phu này. Nhiếp Hồn pháp xuất xứ từ Thiên Trúc, còn gọi là thuật thôi miên. Khi Kỵ Ba Thần Quân và các đệ tử chân truyền, bắt được ai liền ru họ ngủ rồi thi triển tà pháp, ra lệnh cho họ hành động. Nạn nhân được thả ra, không nhớ gì cả, thản nhiên trở về, nhưng đúng thời khắc là thi hành lệnh đã nhận. Lúc ấy, nếu chú tâm quan sát, chúng ta sẽ thấy mắt họ hơi dại đi, thường nhìn đăm đăm ít chớp. Còn như muốn phòng xa, chúng ta kiểm tra các đệ tử bằng cách bấm nhẹ vào mi tâm, nếu y nhăn mặt đau đớn thì đúng là kẻ trúng tà.
Mọi người mừng rỡ vì đã có cách đối phó, hết lời khen ngợi Tú sĩ. Vô Ưu Cái chẳng khen chê, nghiêm giọng hỏi :
- Lỗ lão đệ có biết lập trường của Kỵ Ba Thần Quân đối với Âm Sơn lão tổ hay không?
Lỗ Đăng Hân vội đáp :
- Bẩm Hầu bang chủ! Kỵ Ba Thần Quân là tay gian hùng cái thế, định liên thủ với Lương lão quỷ để khuynh đảo võ lâm, sau khi thành công mới tiêu diệt.
Vô Ưu Cái gật gù :
- Đúng vậy! Sáu ngày trước, hai lão đại ác ma ấy đã bí mật gặp nhau ở Tế Châu, thắp hương thề thốt, nguyện chia đôi thiên hạ.
Tin này như sét đánh ngang tai khiến mọi người rẩu rĩ. Bất Trí thư sinh thở dài :
- Bây giờ tiểu đệ đã hiểu vì sao kế Di Họa Giang Đông không dùng được. Chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, hội quân tấn công Cô Ðộc bảo ngay mới được.
Vô Ưu Cái an ủi thư sinh :
- Thực ra kế ấy cũng không hoàn toàn vô dụng. Sự hiện diện của Ngọa Long Tú Sĩ và một toán cao thủ mặc áo Sơn Hải bang sẽ khiến Lương Dã Toàn hoang mang, nếu chạy thoát cũng không dám đến Tế Nam hợp lực với Thần quân.
Xế chiều, Vô Ưu Cái cho gọi riêng Bất Trí thư sinh và Ngọa Long Tú Sĩ đến thư phòng. Ông nghiêm giọng :
- Này Lỗ lão đệ! Ông là người đa mưu túc trí. Hãy thử giải dùm lão phu nan đề này.
Sau đó, Hầu Mộ Thiên kể rõ việc thất tung của Nhương Thư, cũng như mối nghi ngờ về Tần Nhật Phủ. Cao Trường Toản cũng tường trình thêm những thái độ kỳ lạ của Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách. Cao lão kết luận :
- Tính cách của Tần Nhật Phủ rất phức tạp, thay đổi bất ngờ, cứ như một cục bột nhão được người thợ nắn sao ra vậy. Và dường như người thợ kia có ý biến Tần Nhật Phủ thành một bậc anh hùng toàn mỹ, thấy sai sót là bổ khuyết ngay. Phong thái hiện nay có thể được xem là hoàn thiện: trang nghiêm nhưng không kiêu ngạo, thân ái mà ít lời, khiến chúng ta không thể dọ hỏi được gì.
Lỗ tú sĩ vuốt râu tư lự :
- Xem ra người thợ bánh kia chính thị Ải Thần Quân, hoặc hậu duệ của lão là Thế Lan. Song chúng ta không biết rõ mục đích của đối phương về sự hóa thân của Nhương Thư thì thật khó xác định vì Tứ Mi Kiếm Khách không có dấu vết hóa trang. Chẳng lẽ trên đời lại có kẻ đủ tài đoạt quyền tạo hóa, cắt da đắp thịt, sửa đổi mặt người hay sao? Tuy nhiên, chúng ta vẫn không thể loại trừ trường hợp ấy, sau này sẽ tìm cách đánh thuốc mê Tần Nhật Phủ để khám nghiệm thật kỹ lại. Thứ hai, chúng ta phải cho người theo dõi Tần Thế Lan, ả chính là đầu mối của sự việc.
Vô Ưu Cái gật đầu :
- Lỗ lão đệ nói chí phải, chúng ta cứ thế mà làm.
Hầu bang chủ hỏi han nội tình Sơn Hải bang, được Ngọa Long Tú Sĩ trình bày cặn kẽ, không giấu diếm. Nghe xong, ông rùng mình :
- Không ngờ thực lực và thủ đoạn của Kỵ Ba Thần Quân lại ghê gớm đến thế. Xem ra chúng ta phải thay đổi chiến lược mới xong. Phần Lỗ lão đệ phải tuyệt đối giữ kín hành tung, không để ai biết người đã hồi đầu. Có như thế chúng ta mới mong chiếm thượng phong.
Lỗ tú sĩ mỉm cười :
- Tiểu đệ đã nghĩ đến điều ấy nên cân thận cải trang ngay từ lúc rời đồi Long Bối. Hơn nữa, Đài Loan tứ ngư ông cứ tưởng tiểu đệ đã chết rồi.
Trong binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Ngọa Long Tú Sĩ từng là quân sư Sơn Hải bang, nắm rõ mọi bí mật về chiến lược, chiến thuật của Kỵ Ba Thần Quân. Nếu để Thần quân biết ông ta đã về phe Bạch đạo, tất lão sẽ thay đổi phương thức hành động.
Tối đến, Vô Ưu Cái thương lượng lần chót với hội đồng võ lâm, quyết định một kế sách tốt nhất, rồi mời cả nhà họp lại. Ông hỏi Tần Nhật Phủ :
- Với tuyệt học Lục Mạch thần chỉ, thiếu hiệp có tự tin thắng nổi một cao thủ trăm năm công lực như Âm Sơn lão tổ hoặc Kỵ Ba Thần Quân hay không? Nếu thiếu hiệp trả lời là có thì hội đổng võ lâm tổ chức đại hội bầu Minh chủ. Lúc thượng đài, thiếu hiệp sẽ có cơ hội trừ hại cho thiên hạ.
Tần Nhật Phủ còn đang phân vân vì không rõ bản lãnh của hai người kia thế nào, thì Ải Thần Quân, tức cô vợ giả của chàng cắn câu ngay. Thứ nhất là do lòng tự tôn, cho rằng Lục Mạch thần chỉ và Huyền Không kiếm pháp đứng đầu vũ nội. Thứ hai, Tứ Mi Ngọc Diện kiếm khách mà lên làm Minh chủ thì lão có chết cũng mãn nguyện.
Khuyết tật bẩm sinh đã trở thành nỗi ám ảnh suốt đời, khiến Ải Thần Quân không sao đắc đạo được.
Do vậy, lão thì thầm khuyến khích hóa thân :
- Biểu ca chớ đắn đo làm gì. Chỉ pháp của họ Tần nhà ta vô địch thiên hạ. Dẫu đối phương có công lực cao hơn cũng không tránh nổi. Biểu ca mà từ chối thì còn gì khí phách của bậc anh hùng nữa.
Thấy Thế Lan là gái mà hào khí can vân như vậy, Tần Nhật Phủ chẳng chịu kém, quả quyết đáp :
- Tại hạ xin tận lực, dẫu bỏ mạng cũng cố trừ hại cho võ lâm.
Vô Ưu Cái mỉm cười bí ẩn :
- Không nhất thiết phải liều mạng, thiếu hiệp chỉ cần lấy được ít máu của hai lão ấy là xem như hoàn thành nhệm vụ.
Tuy không hiểu nhưng quen thói ít lời nên Tần Nhật Phủ chẳng hỏi thêm.
Bất Trí thư sinh lên tiếng :
- Thực ra đây chỉ là kế hoãn binh và ly gián hai phe Âm Sơn giáo và Sơn Hải bang. Ngôi Minh chủ sẽ khiến hai lão đại ma đầu trở mặt với nhau, tạo điều kiện cho chúng ta tiêu diệt họ. Theo qui củ võ lâm, từ ngày phát thiếp đến khi cử hành ít nhất là ba tháng. Trong thời gian này, chúng ta sẽ âm thầm hành sự, xói mòn lực lượng tà ma.
Thông Thiên Chân nhân rất mến Nhật Phủ, có lẽ vì ơn cứu mạng, liền hòa ái dặn dò :
- Này Tần thí chủ! Cái ác như cỏ dại nối nhau xuất hiện, cho nên bậc hiệp sĩ phải giữ mình để trường kỳ tịch tà cự bí. Mong thí chủ ngày đêm khổ luyện để nắm chắc phần thắng lợi.
Vô Ưu Cái tiếp lời Chân nhân :
- Mờ sáng, hiền khang lệ và Ngọa Long Tú Sĩ sẽ chuyển sang ở một nơi khác để bảo toàn bí mật. Chỗ ấy kín đáo, rộng rãi, rất thích hợp cho việc luyện võ.
Tần Nhật Phủ vòng tay đáp :
- Tại hạ xin tuân theo sự sắp xếp của Bang chủ.
Trời chưa rõ mặt người, ba vị khách quý đã đến cơ sở mật, tức dược đường của Tạ thần y. Thúy Sơn cũng đi theo, tiếp tục bầu bạn với ba cô gái tội nghiệp họ Điền.
Ải Thần Quân thấy ba cô con dâu mất trí mà lòng vô cùng bất nhẫn, quyết chữa trị cho họ. Nhưng bản tính tinh nghịch đã khiến ông nẩy ra một trò đùa quái ác.
Sau khi điều tra rõ địa hình, địa vật, Ải Thần Quân tiến hành kế hoạch táo bạo và kỳ khôi của mình.
Nửa đêm mùng bốn tháng sáu, Tần Nhật Phủ đột nhiên trỗi dậy, lướt đi êm ái như bóng oan hồn, tìm đến phòng Điền Mã Lan.
Ba bệnh nhân này chiếm ba phòng nhỏ liền nhau, phòng thứ tư cùng dãy thuộc về Thúy Sơn. Hàng đêm, khi nghe tiếng ai la hét, hoặc khóc lóc tức tưởi là Thúy Sơn chạy sang vỗ về, an ủi rằng Tần Nhương Thư đi xa chưa kịp về đến.
Do vậy, cửa phòng của các bệnh nhân chỉ khép hờ chứ không cài then bên trong. Tần Nhật Phủ vào phòng dễ dàng, lên giường ôm lấy Mã Lan và thì thầm :
- Lan muội! Ta đây!
Giọng nói trầm ấm quen thuộc kia đã khiến cô gái điên vui mừng khôn xiết, muốn khóc lóc, muốn nói những lời yêu thương mà không hiểu sao lại bất lực? Nàng chỉ còn cách nồng nhiệt đáp ứng những cử chỉ vuốt ve đầy khao khát của trượng phu. Nhương Thư như người chồng xa vợ lâu ngày, không kềm hãm nổi lửa tình, say đắm gầy cuộc ái ân.
Thân hình nảy nở của Mã Lan giờ đây gầy hơn trước nhưng tình yêu trong nàng chẳng hề suy giảm. Nàng liên tiếp rùng mình dâng hiến, nước mắt nhạt nhòa thay cho những âm thanh hoan lạc. Hết hiệp, Nhương Thư bất ngờ điểm huyệt ngủ ái thê, mặc lại y phục cho nàng rồi trở về phòng mình.
Sáng ra, Mã Lan chỉ lơ mơ nhớ lại cuộc mây mưa, vừa khóc vừa cười kể cho hai em nghe, Thúy Sơn tủm tỉm bảo :
- Lan muội nằm mơ đấy.
Những ngày sau đó, Nhương Thư bị phép Di Hồn điều khiển, thỉnh thoảng viếng thăm các nàng, ân ái rồi lại đi. Người khổ sở nhất là Ải Thần Quân, lão luôn phải đi trước dọn đường, dùng Lục Mạch thần chỉ điểm huyệt bất cứ ai cản trở, kể cả Thúy Sơn.
Ải Thần Quân không hề ăn được kỳ trân nhưng kiên nhẫn rèn luyện từ nhỏ, chẳng hề gián đoạn, nên hiện sở hữu đến tám mươi năm tu vi. Ông học pho Thần chỉ hai mươi nam nên thủ pháp cực kỳ chính xác, khéo léo khiến nạn nhân thiếp đi vừa đủ thời gian, lúc tỉnh lại chỉ ngỡ mình ngủ gật.
Mặt khác, Ải Thần Quân âm thầm trút dồn công lực cho chàng, sau một tháng, Nhương Thư đã có thêm mười năm chân khí. Đây là giới hạn tối đa của sự san sẻ công lực, vượt qua sẽ rất nguy hiểm.
Một chiều đầu tháng bảy, Ải Thần Quân bỗng nghe văng vẳng có tiếng Tạ thần y ngâm nga:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu!
Hai câu cuối trong bài thơ Hoàng Hạc Lâu đã khiến Ải Thần Quân chạnh lòng nhớ cố hương, quyết định về Sơn Tây tảo mộ song thân.
Song, không đẻ tâm huyết của mình bị uổng phí, Ải Thần Quân tìm cách rút lui an toàn.
Cơ hội của ông chính là những cuộc đàm đạo của Thúy Sơn và Tần Nhật Phủ. Nàng ta được lệnh dò xét họ Tần nên thường xuyên tiếp xúc hỏi han.
Trưa ngày thất tịch, mùng bảy tháng bảy, Tạ gia trang bày tiểu yến, có mời cả Hồng Diện Tôn Giả, Vô Ưu Cái và Bất Trí thư sinh. Tình cờ Thúy Sơn lại ngồi mé hữu Nhương Thư, còn Ải Thần Quân mé tả.
Sau tiệc rượu là thời điểm uống trà, Ải Thần Quân giả vờ đứng lên đi vệ sinh, lúc trở ra đứng phía sau thi triển Di Hồn đại pháp làm cho Nhương Thư và Thúy Sơn đồng thời quay mặt, ngã đầu về phía sau như muốn nói nhỏ điều gì đó. Kết quả là môi chàng chạm gò má nàng, cứ như tặng một nụ hôn vậy.
Cả nhà sửng sốt đến ngây người, còn Ải Thần Quân, tức Thế Lan chửi bới, khóc lóc thảm thiết, tuyên bố từ hôn, không nhận một kẻ lăng nhăng như Tần Nhật Phủ làm chồng nữa. Họ Tần hoang mang, lòng vô cùng hổ thẹn, để mặc Thế Lan cuốn gói về quê.
Phần Thúy Sơn cũng bối rối chẳng kém, run rẩy thề thốt rằng mình chẳng hề có tình ý gì với Tần Nhật Phủ, việc lúc nãy chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nàng định nói với Nhật Phủ điều gì đó, không ngờ gã cũng vậy.
Tần Nhật Phủ cũng ấp úng giải thích đúng như thế, nhưng giá mà có ai hỏi họ định nói điều gì thì quả thực là hai người không biết.
Hiểu rõ nhân cách, tính tình của Thúy Sơn, chẳng ai trách mắng nàng. Hơn nữa, giả như song phương phải lòng nhau thì thiếu gì chỗ để âu yếm, sao lại phải hành động sơ xuất ngay chỗ này?
Hồng Diện Tôn Giả xua tay :
- Sơn nhi dừng khóc nữa, hãy bỏ qua chuyện vớ vẫn ấy đi.
Vô Ưu Cái ái ngại hỏi Nhật Phủ :
- Sao thiếu hiệp không cố giữ Tần phu nhân lại?
Nhật Phủ thở dài :
- Hôn nhân không có tình yêu, trước sau gì cũng tan vỡ, níu kéo làm gì nữa? Nếu Thế Lan thực lòng yêu thương tại hạ tất phải hiểu và tin tưởng, đâu chửi mắng rồi bỏ đi?
Tào Ưng khoái chí vỗ đùi :
- Tần lão đệ nói hay lắm! Tài mạo như ngươi lo gì không lấy được vài cô vợ đẹp?
Tác giả :
Ưu Đàm Hoa