Tàn Nguyệt Tình Thương

Chương 23

Mệt mỏi một ngày, rốt cục có thể lên giường hảo hảo ngủ một giấc. Nhân dân lao động quang vinh!Làm nô tài thật không dễ chịu! Nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ……

Ô…… Thật thoải mái nga! Hôm nay mền thực ấm, lại di di vào chỗ ấm áp, giống như trong lòng phụ hoàng, làm cho người ta rất an tâm! Cái gì vậy? Giống như có người ăn miệng của ta, mềm, ngọt ngào, có cái gì đi vào miệng của ta, quấn quít lấy đầu lưỡi, không thở nổi, giống như lấy đi toàn bộ khí của ta, ô, thật là khó chịu, không thể thở, ta muốn bị ăn luôn sao? Không cần, ta còn có rất nhiều việc chưa làm mà! Không được, ta không thể chết được, phát ra từ bản năng giãy dụa, thở càng ngày càng khó khăn, không được!

Mạnh mẽ mở mắt ra, ta đang bị người ôm vào trong ngực, ô…… Nụ hôn đầu tiên của ta! Tránh ra, ra sức đẩy người bên cạnh ra, rớt xuống giường thắp sáng ngọn nến!

A!" Nô tài đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội “ Ta quỳ xuống, nhanh nhận sai, ta vừa mới đánh Hoàng Thượng da, đây chính là tru di cửu tộc!

Xong đời, lần trước bị đánh! Ai, xúc động như vậy làm chi a……

Lại bị người ôm vào trong ngực, phụ hoàng, hảo ấm áp!

" A! Hoàng…… Hoàng Thượng, ngài mau buông tay a!"

“ Không nên cử động, để cho ta ôm trong chốc lát!"

Ta cũng không muốn động, trong ngực phụ hoàng thật an toàn, khiến cho thời gian yên lặng trôi qua! Cho lòng ta sa đọa một tí đi! Phụ hoàng hai tay càng siết càng chặt, ta sắp như tiến vào trong thân thể phụ hoàng! Không thể hô hấp, ân……

" Hoàng…… Hoàng Thượng, nô tài không thể hô hấp “.

Đột nhiên tay buông lỏng, lượng không khí tiến vào phổi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hô…… hô……, tốt hơn nhiều, thở thông thuận hơn, ý nghĩ cũng thanh tỉnh, hiện tại đây là tình huống gì a? Làm sao bây giờ? Vẫn là nhanh giải quyết đi!

“ Hoàng Thượng, ngài?"

“ Ngươi rốt cuộc còn muốn gạt ta tới khi nào? Triệt nhi “

Đinh…… Phụ hoàng đã biết, hắn vừa kêu ta cái gì? –Triệt nhi, phụ hoàng đối với ta gọi là Triệt nhi. Thật lâu không có nghe gọi ta như vậy! Kìm nén kích động trong lòng, không thể phá hư mọi chuyện.

“ Hoàng Thượng, ngài đêm nay uống nhiều quá, ngài đi nhầm phòng, nô tài là Tiểu Văn Tử, nô tài đem người đi đến phòng điện hạ “ Nói xong liền đưa tay tiến lên.

Phụ hoàng vung tay lên, đánh hạ tay ta chìa ra, ta đứng bất động

“ Trẫm không uống rượu, trẫm hiện tại thực thanh tỉnh, ngươi đừng giả bộ ‘’.

“ Hoàng Thượng, ngài đang nói cái gì nha “ Làm sao bây giờ a? Ai tới nói cho ta biết làm sao bây giờ a! Dạ? Dạ không phải bình thường ở bên người phụ hoàng sao? Hôm nay Dạ đi đâu vậy?

“ Không cần nghĩ,Dạ không có ở đây, trẫm lệnh hắn ở lại trong tẩm cung “ Cuối cùng một chút hi vọng cũng không có, ta cúi đầu, không nói.

“ Triệt nhi, vì cái gì không gặp phụ hoàng? Ngươi có biết hay không, phụ hoàng nhớ ngươi biết bao nhiêu? Ngươi sao có thể như vậy?" Phụ hoàng ôm ta, cúi đầu, đem đầu của hắn đặt trên vai của ta.

Ta chỉ đứng như vậy, không dám động, không nói chuyện, không biết nói cái gì! Nên nói như thế nào, phụ hoàng đã nhận ra ta, ta còn có thể nói cái gì?

Cảm giác thời gian qua, “ Phụ hoàng “. Rất nhẹ, rất nhiều năm không có kêu lên xưng hô này, vẫn là không quen, thanh âm rất nhỏ, nhưng người trong lòng nghe lại rõ ràng. Lực trên vai biến mất,khuôn mặt anh tuấn của phụ hoàng xuất hiện ở trước mặt ta, bốn mắt nhìn nhau, không dám nháy mắt, sợ nháy mắt, người trước mắt lại biến mất.

“ Phụ hoàng “ Ta lại kêu một tiếng.

“ Triệt nhi “

“ Phụ hoàng “

“ Triệt nhi “

……

Xác nhận vô số lần, ôm nhau, ô…… ô…… Hồng thủy theo mắt chảy ra, nghe tim phụ hoàng đập, ta không có nằm mộng, thật sự không có nằm mộng, thật là phụ hoàng.

“ Triệt nhi, không khóc, phụ hoàng rất đau, đừng khóc Triệt nhi “ Phụ hoàng dỗ ta, tựa như trước đây giống nhau.

Ô…… Ô…… Tiếp tục, không để ý tới.

“ Triệt nhi, lại khóc, ngày mai ánh mắt sưng lên sẽ không đẹp a “

Ách, này, thanh âm khóc có điểm nhỏ hơn.

“ Triệt nhi, đừng khóc, ngoan nga, ngày mai phụ hoàng cho ngự thiện phòng làm một bàn đồ ăn Triệt nhi thích ăn nhất, được không?"

Thanh âm khóc hoàn toàn không có, ở trên long bào phụ hoàng cọ cọ, đem nước mắt lau khô, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng nói:

“ Phụ hoàng nói phải giữ lời, không được đổi ý nga!"

Phụ hoàng nhéo cái mũi của ta “ Vật nhỏ, chỉ biết có ăn thôi, vẫn là giống như trước đây, không thay đổi “

Hừ! Ta xoay mặt qua, không để ý tới hắn, thối phụ hoàng, liền thích khi dễ ta!

Phụ hoàng ôm ta,ngồi trên đùi hắn, hai tay ta ôm lấy cổ phụ hoàng:

“ Phụ hoàng, ngươi là như thế nào nhận ra ta?"

“ Sau lúc ngươi bị đánh, liền chú ý ngươi “ Ách, nguyên lai tầm mắt hai ngày này là phụ hoàng a! Ai ya……

“ Triệt nhi, còn đau hay không?" Phụ hoàng diễn cảm giống như rất khó chịu.

“ Cái gì?" Ta không hiểu, cái gì có đau hay không.

“ Triệt nhi, vì cái gì không nói cho phụ hoàng? Vì cái gì chịu một trăm đại bản? Ngươi có biết hay không, lúc phụ hoàng phát hiện chính mình tẫn nhiên đánh bảo bối, phụ hoàng hận không thể giết chính mình, như thế nào có thể đối với ngươi làm ra chuyện đáng sợ như vậy?"

“ Không có việc gì, phụ hoàng, đã không còn đau, hơn nữa dược của Mạc Cách cũng không có lưu lại vết thương a! Đều đã qua, phụ hoàng không nên tự trách!" Ta an ủi phụ hoàng.

“ Triệt nhi, ngươi cũng đánh phụ hoàng một chút đi! Ngươi đánh phụ hoàng, trong lòng phụ hoàng sẽ dễ chịu hơn!"

“ Ta không cần mà! Đánh Hoàng Thượng chính là tru di cửu tộc! Ta mới không ngu ngốc a“ Ta nói sang chuyện khác, không thể vòng vo chuyện này “ Phụ hoàng, ngươi nói cho ta biết, ngươi tại sao hoài nghi ta?"

“ Ngày đó ngươi kêu lên tên Tiểu Bạch, lúc ấy phụ hoàng nóng nảy mới đánh ngươi, sau phụ hoàng bình tâm, mới ngẫm lại, sự tình không đơn giản." Phụ hoàng đối với ta cười cười nói tiếp:

“ Tuyết lang không phải tất cả mọi người có thể thân cận, ngay cả phụ hoàng vài năm này đều không có thân cận quá, gần đây tuyết lang giống như đều là vây quanh ngươi, hơn nữa còn nghe lời ngươi ; Còn Dạ nữa, rất nhiều người biết Dạ là ám vệ phụ hoàng, nhưng không ai biết tên Dạ kia, ngày đó ngươi lại gọi Dạ thị vệ, có phải hay không rất kỳ quái?" Phụ hoàng thần bí cười cười, ta cẩn thận ngẫm lại, sự thật đúng là như vậy.

“ Hơn nữa Dạ che chở ngươi, ta tưởng tiểu Văn Tử cùng Dạ nảy sinh cảm tình, nghĩ lại mới cảm thấy được sai lầm, mà theo ta hiểu Dạ, nếu thật sự cùng tiểu Văn Tử phát sinh cảm tình đã sớm xảy ra, cũng sẽ không xuất hiện hai,ba tháng nay. Hơn nữa Dạ đột nhiên quan tâm tiểu Văn Tử, hình như là từ lúc tiểu Văn Tử bị bắt, ngày hôm sau trở về. Phụ hoàng nghĩ, trong vòng một đêm, khiến cho Dạ quan tâm một người, khẳng định có vấn đề. Sau phụ hoàng lại nghĩ đến lời Dạ nói ngày đó, nói phụ hoàng sẽ hối hận, đủ loại sự tình cùng nhau xuất hiện, đều có quan hệ với ngươi, cho nên bắt đầu từ ngày đó phụ hoàng liền chú ý ngươi “ Ách, nguyên lai đều là ta sai, ta còn tự cho là ngụy trang rất tốt, nguyên lai sơ hở nhiều như vậy a! Rút ra giáo huấn, lần sau cải tiến, hắc hắc……

“ Phụ hoàng, vậy ngươi như thế nào nghĩ là ta a?"

“ Vừa mới bắt đầu phụ hoàng cũng không có phát hiện ngươi, chính là xuất phát từ Dạ đối với ngươi thật là tốt, muốn biết ngươi rốt cuộc là ai? Mai phục tại trong cung làm cái gì? Chuẩn bị có hành động gì?"

“ Hừ! Phụ hoàng, ngươi đem người ta xem như tên trộm nga! Vậy sau lại phát hiện cái gì a?"

“ Phụ hoàng quan sát ngươi hai ngày, phát hiện cũng không có ác hại, cũng không có làm ra hành động gì, ta rất không cam tâm, quyết định quan sát ngươi thêm vài ngày, chính là có một ngày làm cho phụ hoàng nhìn thấy một cảnh tượng thật đáng yêu, phụ hoàng mới biết được là ngươi “

“ Phụ hoàng ngươi nói mau, ngươi nhìn thấy cái gì?" Ta sốt ruột hỏi, nhưng đừng là cái hình tượng xấu xí nào.

“ Ngày đó phụ hoàng tránh ở trên cây, chứng kiến một vật nhỏ đáng yêu từ trong phòng bếp đi ra, trốn vào gốc cây, rồi sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một ít điểm tâm nhỏ, hai mắt sáng lên, thẳng nuốt nước miếng, sau đó cầm lấy một khối cắn một cái, tinh tế nhấm nháp, tiếp theo liền từng ngụm từng ngụm ăn, tuyệt không chú ý hình tượng “

“ Người ta nào có? Phụ hoàng đừng nói “ Ta mặt đỏ hồng.

“ Triệt nhi, ngươi có biết hay không, chứng kiến ngươi ăn, phụ hoàng có bao nhiêu kích động, ăn nhiều kinh, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống, cái động tác kia phụ hoàng cả đời cũng sẽ không quên, như thế nào có thể nhìn lầm “

Ta quyệt miệng “ Phụ hoàng thật đáng ghét, hại người ta xấu mặt “

“ Phụ hoàng đứng ở trên cây vẫn nhìn ngươi ăn, tựa như ngươi mới trước đây giống nhau, một chút cũng không thay đổi, ăn xong đi rồi, phụ hoàng từ trên cây nhảy xuống, cũng không dám tin vào hai mắt của mình, lúc ấy phụ hoàng khóc, nhưng lại nghĩ đến hại ngươi bị thương, phụ hoàng lúc ấy hận chết chính mình, Triệt nhi thực xin lỗi “ Phụ hoàng sám hối nhìn ta. (Anh lại khóc nữa)

Như thế nào lại chuyển qua chuyện này:

" Phụ hoàng, ngươi nếu lại tự trách, Triệt nhi về sau cũng không để ý ngươi “

“ Triệt nhi, vì cái gì năm năm cũng không tìm phụ hoàng? Lúc ấy nhìn thấy ngươi ngã xuống vách núi, phụ hoàng cũng muốn nhảy theo ngươi, lại bị Ngự lâm quân đánh hôn mê mang trở về, sau lại nhớ tới lời Triệt nhi nói, muốn cho phụ hoàng chờ Triệt nhi trở về, cho nên phụ hoàng vẫn luôn chờ Triệt nhi, chính là Triệt nhi thật nhẫn tâm, năm năm trời cũng không tìm phụ hoàng, nếu lần này không phải phụ hoàng chính mình phát hiện, Triệt nhi có phải hay không tính toán vẫn trốn tránh phụ hoàng?"

“ Không phải, không phải…… Triệt nhi không phải trốn tránh phụ hoàng, ta là bị ép buộc a! Năm đó ta rơi xuống lại tình cờ vào Hàn Băng Cốc, sau đó gặp hoàng thúc…………".Ta kể lại tất cả cho phụ hoàng.

“ Ngươi gặp Vân Thiên cùng Mạc Nhan?" Phụ hoàng hỏi lại ta.

“ Đúng vậy! Chính là mắc mưu của bọn hắn, lão nhân kia hảo đáng giận nga! Đều lừa Triệt nhi “ Ta tức giận nói, nhiều tức giận như vậy rốt cục có thể nói với người khác.

“ Từ khi Vân Thiên cùng Mạc Nhan đi, hai người liền thoái ẩn giang hồ, phụ hoàng tìm bọn hắn thiệt nhiều năm, cũng chưa tìm được, kết quả bị Triệt nhi tìm được rồi, Triệt nhi không khí, phụ hoàng nhất định cho ngươi trút giận được không?" Mạc Nhan, Vân Thiên, các ngươi ngang nhiên hợp nhau lừa gạt ta, tốt lắm, các ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, ta sẽ tặng phần đại lễ trả lại cho các ngươi!

“ Ngày đó ngươi ở trong lòng nam nhân khóc,người đó là ai? Còn có cuối cùng ôm ngươi đi, nam nhân là ai?" Phụ hoàng diễn cảm lạnh lùng.

“ Ách! Đó là Lôi cùng Lục a “ Ta không để ý.

“ Phụ hoàng sao hỏi lại như vậy?"

“ Hừ! Vật nhỏ, ngươi ngang nhiên dám để cho người khác ôm ngươi, ngươi đã quên ngươi đã đáp ứng phụ hoàng sao?" Phụ hoàng sinh khí.

Hừ, ngươi nghĩ đến ngươi liền sinh khí a, ta cũng tức giận vậy:

“ Hừ! Phụ hoàng, ngươi còn nói ta, ngươi không phải chính mình còn ôm cái tiểu hồ ly tinh kia “

“ Tiểu hồ ly tinh? Ai a!" Phụ hoàng nghi hoặc hỏi.

“ Chính là bảo bối Triệt nhi tâm phế của ngươi a! Hừ, ngươi còn vì hắn, đánh ta. Hắn ở trong lòng ngươi so với ta còn quan trọng hơn." Ta không phát hiện ta hiện tại diễn cảm có bao nhiêu giống tật phụ.

“ Triệt nhi là ghen sao? Kỳ thật lần đầu tiên nhìn hắn, phụ hoàng đã biết hắn là giả, sở dĩ dẫn hắn trở về, chính là tương kế tựu kế “

Nguyên lai, ta mới là ngốc nhân.

" Triệt nhi, về sau ở trước mặt phụ hoàng không cần dịch dung được không? Phụ hoàng năm năm chưa từng gặp qua Triệt nhi “

Ta lấy dịch dung trên mặt xuống, khuôn mặt trắng nõn nà nhỏ nhắn lộ ra.

" Phụ hoàng “ Ta thẹn thùng cúi đầu

“ Triệt nhi, ngươi có biết bộ dáng ngươi hiện tại có bao nhiêu mê người không?" Trong mắt phụ hoàng ta nhìn thấy dục vọng, cộng lại cũng là người mấy chục tuổi, như thế nào lại không hiểu.
Tác giả : Mị Thương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại