Tân Lang Biến Tân Nương
Chương 27
Lăng Tiếu mang Tôn Miểu Miểu quay lại địa điểm tập hợp trước đó. Trừ Bối Hiểu Ninh, tất cả mọi người đều đã trở về.
Lăng Tiếu vội vàng gọi điện thoại cho hắn, điện thoại vừa thông, ba lô Bối Hiểu Ninh để lại lập tức truyền ra tiếng chuông điện thoại của hắn.
“Đồ ngốc này." Lăng Tiếu lẩm bẩm một câu.
Không có cách nào khác, mọi người lại cùng nhau ngồi vào ven đường bắt đầu vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Bối Hiểu Ninh.
Lăng Tiếu không ngừng nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian trôi chậm hơn bình thường rất nhiều.
Qua mười lăm phút đồng hồ, Lăng Tiếu không chờ nổi nữa. Y đứng dậy nói: “Hiểu Ninh chắc lạc đường rồi, lại còn không mang điện thoại di dộng. Tôi đi tìm cậu ấy xem sao."
Trương Suất lấy điện thoại di dộng ra, nhìn giờ, “Mới qua mười phút, chờ thêm một chút đi, người lớn thế rồi, chắc không đến mức lạc đâu?"
Lăng Tiếu cau mày nhìn vào sâu trong rừng cây, “Tôi cứ đi tìm xem. Các anh cũng có số điện thoại của tôi, nếu cậu ấy trở về thì gọi cho tôi là được." Nói xong Lăng Tiếu đã đi rồi.
Lại qua năm phút đồng hồ, Tôn Lỗi ngồi không yên, hắn vốn cũng không lo Bối Hiểu Ninh, nhưng nhìn thấy vẻ khẩn trương của Lăng Tiếu, hắn cũng có chút nóng nảy. Dù thế nào đi nữa cũng là vì đi tìm em của mình mà mới thành như vậy. Chẳng may Bối Hiểu Ninh sẩy chân một cái, núi này vừa cao lại hiểm trở, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tôn Lỗi đứng dậy, “Ta cũng đi tìm xem."
Hắn vừa đứng, Khương Hạo và Đỗ Hoành Đào cũng đứng dậy, cũng nói muốn đi tìm. Tôn Lỗi vội vàng ấn họ ngồi lại, “Các ngươi ngồi yên, lát nữa lại lạc thêm ai nữa thì làm sao về được. Ta nhớ đường rất tốt, ta đi là được, ta và Lăng Tiếu hai người thế nào cũng tìm được hắn. Các ngươi cứ ở chỗ này chờ xem." Nói xong Tôn Lỗi cũng đi vào rừng.
Bối Hiểu Ninh vòng qua vòng lại hơn nửa ngày cũng không tìm được Tôn Miểu Miểu, nên muốn nhìn xem đã qua bao lâu, lúc này mới phát hiện mình quên mang điện thoại di động. (thế thì mua đt làm gì??? >"<) Hắn ước lượng thời gian có lẽ cũng đến giờ rồi, nên quay về liền loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình. Hắn vểnh tai lên nghe xem âm thanh đó xa gần lại nghe hai tiếng, mới đáp một câu, “Tôi ở đây!" Lăng Tiếu nghe thấy trả lời, vội vàng chạy lên phía trước vài bước, rất nhanh nhìn thấy Bối Hiểu Ninh cũng đang đi lai phía mình. Hai người đụng một chỗ, Lăng Tiếu bắt được tay Bối Hiểu Ninh, “Em là cái đồ ngốc mà, sao lại không mang điện thoại?" Bối Hiểu Ninh sờ sờ mũi, “Quên mất." Lăng Tiếu lại nâng cằm hắn, “Em còn có thể nhớ kỹ cái gì hả?" Bối Hiểu Ninh đập đập tay Lăng Tiếu, “Tìm được Miểu Miểu rồi sao?" “Tìm được rồi, đang chờ em đấy!" “Hả? Thế thì nhanh thôi!" Bối Hiểu Ninh nhanh chân định chạy. Lăng Tiếu một tay kéo hắn, “Chờ đã!" Bối Hiểu Ninh quay đầu lại, “Làm gì?" “Ân…" Lăng Tiếu cười xấu xa, “Đi, tôi mang em đến chỗ này." “A? Chỗ nào?" “Đi thôi! Đi thì sẽ biết." “Mọi người đang sốt ruột chờ rồi!" “Ai da! Không cần phải vội, có tôi đang đi tìm em này. Đi, gần thôi." Không để Bối hiểu Ninh nói thêm cái gì nữa, Lăng Tiếu lôi hắn đi chỗ khác. Bối Hiểu Ninh ôm cánh tay, lạnh mặt nhìn sơn động trước mặt, “Đây là chỗ anh nói đó hả?" “Đúng vậy! Lần trước bọn tôi…" “Anh tới Túy Long Cốc rồi?" Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu nhìn Lăng Tiếu. “Nga…" Lăng Tiếu không cẩn thận lỡ miệng, giơ tay lên mất tự nhiên sờ sờ sau cổ, “Tới rồi. Lúc ấy bọn tôi nghỉ chân trong sơn động này." “Thế sao anh còn không nói." “Sợ em không cho tôi theo." “Anh… Quán bar khai trương anh không đi, còn muốn cùng tôi đi đến một chỗ anh đi rồi. Anh giỏi lắm." “Tôi không muốn em mất hứng mà. Hơn nữa tôi rất thích chỗ này, đi thêm một lần cũng tốt." “Anh á! Chỗ này có quái gì mà hay, căn bản không đáng phải đến hai lần. Hơn nữa anh cũng có phải là rảnh rỗi gì đâu chứ." “Được rồi, đến cũng đến rồi. nhanh lên một chút nào, mau dành thời gian làm chính sự thôi." Nói xong Lăng Tiếu liền túm Bối Hiểu Ninh lôi vào trong sơn động. Bối Hiểu Ninh bị lăng Tiếu kéo vào sơn động, tốn bao nhiêu sức lực mới bỏ được tay y ra, “Chính sự cái gì hả?!" Lăng Tiếu cười hắc hắc, “Còn giả bộ ngây thơ, em nói là chính sự gì nào?" Vừa nói y vừa duỗi tay lôi được ở đâu ra một hộp bôi trơn, giơ lên trước mắt bối hiểu ninh quơ quơ. Bối Hiểu Ninh giật mình nhìn Lăng Tiếu, “Anh… Như thế nào mà… A! Hôm trước anh quay về là để lấy cái này hả?" “Ừ." Lăng Tiếu gật đầu. “Anh… Liền hai ngày như vậy, anh cũng…" Lăng Tiếu một tay đẩy Bối hiểu Ninh lên tường thạch bích trong sơn động, cúi đầu hôn sâu. Bối Hiểu Ninh chống bả vai Lăng Tiếu, muốn đẩy y ra. Nhưng Lăng Tiếu sức khỏe, công phu hôn lại còn là hạng nhất, Bối Hiểu Ninh giãy giụa được vài cái, hai tay liền dần dần mất đi khí lực. Một hồi hôn môi thật mãnh liệt chấm dứt, Bối Hiểu Ninh cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí. Hắn bừng tỉnh mà hít vội mấy ngụm khí, “Vừa rồi… hình như có người gọi tôi." “Đâu có? Tôi đâu có nghe thấy." Lăng Tiếu bắt đầu vươn tay cởi nút áo sơ mi của Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh không cản y, chỉ là hạ mi mắt nhìn tay Lăng Tiếu nói: “Thật mà, ta thực sự nghe thấy." Hai nút áo bị cởi ra, xương quai xanh trắng ngần của Bối Hiểu Ninh lộ ra, Lăng Tiếu gấp gáp chờ không nổi xông vào gặm cắn, “Được a! Em không tập trung, xem tôi dạy dỗ em!" Môi Lăng Tiếu theo tay động tác lui dần xuống phía dưới, một mặt tại trên ngực Bối Hiểu Ninh dùng sức mút vào, một mặt cời bỏ toàn bộ nút áo còn lại của hắn. Bối Hiểu Ninh miễn cưỡng chống đỡ thân thể, dựa vào trên thạch bích, cúi đầu nhìn Lăng Tiếu khom lưng, trông giống một con sắc lang đang ở trên người mình gặm đến liếm đi, để lại một chuỗi dấu vết bất qui tắc, hạ thân hắn rất nhanh có phản ứng. Lăng Tiếu một tay cởi bỏ thắt lưng hắn, một tay đặt tại giữa hai chân hắn, “Thiệt là, nhìn em còn giả vờ nữa, rõ ràng cũng đã…" Bối Hiểu Ninh đột nhiên đẩy mạnh Lăng Tiếu ra. Lăng Tiếu không phòng bị, ngã ngồi lên mặt đất. Y bị dọa, ngẩng đầu lên, vừa muốn phát hỏa, nhưng lại phát hiện Bối Hiểu Ninh đang trợn to mắt nhìn cái cửa động. Y cũng nhìn theo tầm mắt Bối Hiểu Ninh, liền nhìn thấy Tôn Lỗi cũng đang trợn mắt há hốc mồm đứng đó… Không khí trong nháy mắt ngưng trọng, ba người đều không nhúc nhích. Căng thẳng vài giây, Lăng Tiếu đột nhiên cười, lau lau khóe miệng, bình tình đứng lên. Tôn Lỗi cũng bị xúc động bật lại công tắc, đầu tiên là lui về phía sau hai bước, sau đó chạy tóe khói. Sắc mặt Bối Hiểu Ninh xám đen, hắn nắm chặt áo sơ mi một chút, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi sơn động. Lăng Tiếu đứng một mình tại chỗ trong chốc lát, bất đắc dĩ thở dài, chẳng thể làm gì khác hơn là vội vàng đuổi theo. Trở lại chỗ mọi người đang đợi, bọn họ lần nữa lên đường. Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh và Tôn Lỗi không nói lời nào, cách nhau xa xa đều tự buồn bực bước đi. Chưa ai phát hiện sự kì lạ của ba người, vẫn như cũ ngoảnh lại nói chuyện phiếm. Đi một lúc, Tôn Miểu Miểu nhảy lon ton lên phía trước bên cạnh Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh ca. Các anh làm sao thế?" “A?" Bối Hiểu Ninh sửng sốt, “Cái gì làm sao?" “Các anh sao trông mất hứng thế? Anh của em cũng cúi mặt không nói chuyện với em." Bối Hiểu Ninh quay đầu lại hung hăng liếc đục nguyên một cái lỗ trên người Lăng Tiếu đi ở phía sau, “Nga, không sao, là bị bọn anh liên lụy." Quay lại chỗ ở, chủ nhà đã làm tốt cơm rồi. Mọi người lại vừa đói vừa mệt, ăn ngấu nghiến, đều nói không còn sức đâu chơi nữa, muốn đi ngủ sớm. Nằm lên giường rồi mà Bối Hiểu Ninh vẫn không ngủ được, lật đi lật lại trở mình suốt, điện thoại di động đột nhiên vâng một tiếng, là tin nhắn. Tôn Lỗi: Chuyện khi nào? Bối Hiểu Ninh để chế độ im lặng, do dự một chút: Trước đó vài ngày. Tôn Lỗi: Sau lúc chúng ta uống rượu tại quán bar của y sao? Bối Hiểu Ninh : Ân. Tôn Lỗi: Quyết định rồi? Bối Hiểu Ninh: Ân. Một lát sau. Tôn Lỗi: Sao không nói cho mọi người? Bối Hiểu Ninh: Sợ các ngươi không tiếp nhận được. Tôn Lỗi: Cũng già hết cả đến nơi rồi? Có cái gì mà không tiếp nhận được. Quay về tìm thời cơ nói đi, như thế mãi mất tự nhiên. Lại một lát sau. Bối Hiểu Ninh: Cảm ơn. Tôn Lỗi: Đứng nói mấy lời khách khí vô dụng này, mời ta ăn cơm! Bối Hiểu Ninh: Được! Lộ tẩy rồi, đều tại thói dê xồm của Tiếu ca~ About these ads
Lăng Tiếu vội vàng gọi điện thoại cho hắn, điện thoại vừa thông, ba lô Bối Hiểu Ninh để lại lập tức truyền ra tiếng chuông điện thoại của hắn.
“Đồ ngốc này." Lăng Tiếu lẩm bẩm một câu.
Không có cách nào khác, mọi người lại cùng nhau ngồi vào ven đường bắt đầu vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Bối Hiểu Ninh.
Lăng Tiếu không ngừng nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian trôi chậm hơn bình thường rất nhiều.
Qua mười lăm phút đồng hồ, Lăng Tiếu không chờ nổi nữa. Y đứng dậy nói: “Hiểu Ninh chắc lạc đường rồi, lại còn không mang điện thoại di dộng. Tôi đi tìm cậu ấy xem sao."
Trương Suất lấy điện thoại di dộng ra, nhìn giờ, “Mới qua mười phút, chờ thêm một chút đi, người lớn thế rồi, chắc không đến mức lạc đâu?"
Lăng Tiếu cau mày nhìn vào sâu trong rừng cây, “Tôi cứ đi tìm xem. Các anh cũng có số điện thoại của tôi, nếu cậu ấy trở về thì gọi cho tôi là được." Nói xong Lăng Tiếu đã đi rồi.
Lại qua năm phút đồng hồ, Tôn Lỗi ngồi không yên, hắn vốn cũng không lo Bối Hiểu Ninh, nhưng nhìn thấy vẻ khẩn trương của Lăng Tiếu, hắn cũng có chút nóng nảy. Dù thế nào đi nữa cũng là vì đi tìm em của mình mà mới thành như vậy. Chẳng may Bối Hiểu Ninh sẩy chân một cái, núi này vừa cao lại hiểm trở, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tôn Lỗi đứng dậy, “Ta cũng đi tìm xem."
Hắn vừa đứng, Khương Hạo và Đỗ Hoành Đào cũng đứng dậy, cũng nói muốn đi tìm. Tôn Lỗi vội vàng ấn họ ngồi lại, “Các ngươi ngồi yên, lát nữa lại lạc thêm ai nữa thì làm sao về được. Ta nhớ đường rất tốt, ta đi là được, ta và Lăng Tiếu hai người thế nào cũng tìm được hắn. Các ngươi cứ ở chỗ này chờ xem." Nói xong Tôn Lỗi cũng đi vào rừng.
Bối Hiểu Ninh vòng qua vòng lại hơn nửa ngày cũng không tìm được Tôn Miểu Miểu, nên muốn nhìn xem đã qua bao lâu, lúc này mới phát hiện mình quên mang điện thoại di động. (thế thì mua đt làm gì??? >"<) Hắn ước lượng thời gian có lẽ cũng đến giờ rồi, nên quay về liền loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình. Hắn vểnh tai lên nghe xem âm thanh đó xa gần lại nghe hai tiếng, mới đáp một câu, “Tôi ở đây!" Lăng Tiếu nghe thấy trả lời, vội vàng chạy lên phía trước vài bước, rất nhanh nhìn thấy Bối Hiểu Ninh cũng đang đi lai phía mình. Hai người đụng một chỗ, Lăng Tiếu bắt được tay Bối Hiểu Ninh, “Em là cái đồ ngốc mà, sao lại không mang điện thoại?" Bối Hiểu Ninh sờ sờ mũi, “Quên mất." Lăng Tiếu lại nâng cằm hắn, “Em còn có thể nhớ kỹ cái gì hả?" Bối Hiểu Ninh đập đập tay Lăng Tiếu, “Tìm được Miểu Miểu rồi sao?" “Tìm được rồi, đang chờ em đấy!" “Hả? Thế thì nhanh thôi!" Bối Hiểu Ninh nhanh chân định chạy. Lăng Tiếu một tay kéo hắn, “Chờ đã!" Bối Hiểu Ninh quay đầu lại, “Làm gì?" “Ân…" Lăng Tiếu cười xấu xa, “Đi, tôi mang em đến chỗ này." “A? Chỗ nào?" “Đi thôi! Đi thì sẽ biết." “Mọi người đang sốt ruột chờ rồi!" “Ai da! Không cần phải vội, có tôi đang đi tìm em này. Đi, gần thôi." Không để Bối hiểu Ninh nói thêm cái gì nữa, Lăng Tiếu lôi hắn đi chỗ khác. Bối Hiểu Ninh ôm cánh tay, lạnh mặt nhìn sơn động trước mặt, “Đây là chỗ anh nói đó hả?" “Đúng vậy! Lần trước bọn tôi…" “Anh tới Túy Long Cốc rồi?" Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu nhìn Lăng Tiếu. “Nga…" Lăng Tiếu không cẩn thận lỡ miệng, giơ tay lên mất tự nhiên sờ sờ sau cổ, “Tới rồi. Lúc ấy bọn tôi nghỉ chân trong sơn động này." “Thế sao anh còn không nói." “Sợ em không cho tôi theo." “Anh… Quán bar khai trương anh không đi, còn muốn cùng tôi đi đến một chỗ anh đi rồi. Anh giỏi lắm." “Tôi không muốn em mất hứng mà. Hơn nữa tôi rất thích chỗ này, đi thêm một lần cũng tốt." “Anh á! Chỗ này có quái gì mà hay, căn bản không đáng phải đến hai lần. Hơn nữa anh cũng có phải là rảnh rỗi gì đâu chứ." “Được rồi, đến cũng đến rồi. nhanh lên một chút nào, mau dành thời gian làm chính sự thôi." Nói xong Lăng Tiếu liền túm Bối Hiểu Ninh lôi vào trong sơn động. Bối Hiểu Ninh bị lăng Tiếu kéo vào sơn động, tốn bao nhiêu sức lực mới bỏ được tay y ra, “Chính sự cái gì hả?!" Lăng Tiếu cười hắc hắc, “Còn giả bộ ngây thơ, em nói là chính sự gì nào?" Vừa nói y vừa duỗi tay lôi được ở đâu ra một hộp bôi trơn, giơ lên trước mắt bối hiểu ninh quơ quơ. Bối Hiểu Ninh giật mình nhìn Lăng Tiếu, “Anh… Như thế nào mà… A! Hôm trước anh quay về là để lấy cái này hả?" “Ừ." Lăng Tiếu gật đầu. “Anh… Liền hai ngày như vậy, anh cũng…" Lăng Tiếu một tay đẩy Bối hiểu Ninh lên tường thạch bích trong sơn động, cúi đầu hôn sâu. Bối Hiểu Ninh chống bả vai Lăng Tiếu, muốn đẩy y ra. Nhưng Lăng Tiếu sức khỏe, công phu hôn lại còn là hạng nhất, Bối Hiểu Ninh giãy giụa được vài cái, hai tay liền dần dần mất đi khí lực. Một hồi hôn môi thật mãnh liệt chấm dứt, Bối Hiểu Ninh cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí. Hắn bừng tỉnh mà hít vội mấy ngụm khí, “Vừa rồi… hình như có người gọi tôi." “Đâu có? Tôi đâu có nghe thấy." Lăng Tiếu bắt đầu vươn tay cởi nút áo sơ mi của Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh không cản y, chỉ là hạ mi mắt nhìn tay Lăng Tiếu nói: “Thật mà, ta thực sự nghe thấy." Hai nút áo bị cởi ra, xương quai xanh trắng ngần của Bối Hiểu Ninh lộ ra, Lăng Tiếu gấp gáp chờ không nổi xông vào gặm cắn, “Được a! Em không tập trung, xem tôi dạy dỗ em!" Môi Lăng Tiếu theo tay động tác lui dần xuống phía dưới, một mặt tại trên ngực Bối Hiểu Ninh dùng sức mút vào, một mặt cời bỏ toàn bộ nút áo còn lại của hắn. Bối Hiểu Ninh miễn cưỡng chống đỡ thân thể, dựa vào trên thạch bích, cúi đầu nhìn Lăng Tiếu khom lưng, trông giống một con sắc lang đang ở trên người mình gặm đến liếm đi, để lại một chuỗi dấu vết bất qui tắc, hạ thân hắn rất nhanh có phản ứng. Lăng Tiếu một tay cởi bỏ thắt lưng hắn, một tay đặt tại giữa hai chân hắn, “Thiệt là, nhìn em còn giả vờ nữa, rõ ràng cũng đã…" Bối Hiểu Ninh đột nhiên đẩy mạnh Lăng Tiếu ra. Lăng Tiếu không phòng bị, ngã ngồi lên mặt đất. Y bị dọa, ngẩng đầu lên, vừa muốn phát hỏa, nhưng lại phát hiện Bối Hiểu Ninh đang trợn to mắt nhìn cái cửa động. Y cũng nhìn theo tầm mắt Bối Hiểu Ninh, liền nhìn thấy Tôn Lỗi cũng đang trợn mắt há hốc mồm đứng đó… Không khí trong nháy mắt ngưng trọng, ba người đều không nhúc nhích. Căng thẳng vài giây, Lăng Tiếu đột nhiên cười, lau lau khóe miệng, bình tình đứng lên. Tôn Lỗi cũng bị xúc động bật lại công tắc, đầu tiên là lui về phía sau hai bước, sau đó chạy tóe khói. Sắc mặt Bối Hiểu Ninh xám đen, hắn nắm chặt áo sơ mi một chút, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi sơn động. Lăng Tiếu đứng một mình tại chỗ trong chốc lát, bất đắc dĩ thở dài, chẳng thể làm gì khác hơn là vội vàng đuổi theo. Trở lại chỗ mọi người đang đợi, bọn họ lần nữa lên đường. Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh và Tôn Lỗi không nói lời nào, cách nhau xa xa đều tự buồn bực bước đi. Chưa ai phát hiện sự kì lạ của ba người, vẫn như cũ ngoảnh lại nói chuyện phiếm. Đi một lúc, Tôn Miểu Miểu nhảy lon ton lên phía trước bên cạnh Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh ca. Các anh làm sao thế?" “A?" Bối Hiểu Ninh sửng sốt, “Cái gì làm sao?" “Các anh sao trông mất hứng thế? Anh của em cũng cúi mặt không nói chuyện với em." Bối Hiểu Ninh quay đầu lại hung hăng liếc đục nguyên một cái lỗ trên người Lăng Tiếu đi ở phía sau, “Nga, không sao, là bị bọn anh liên lụy." Quay lại chỗ ở, chủ nhà đã làm tốt cơm rồi. Mọi người lại vừa đói vừa mệt, ăn ngấu nghiến, đều nói không còn sức đâu chơi nữa, muốn đi ngủ sớm. Nằm lên giường rồi mà Bối Hiểu Ninh vẫn không ngủ được, lật đi lật lại trở mình suốt, điện thoại di động đột nhiên vâng một tiếng, là tin nhắn. Tôn Lỗi: Chuyện khi nào? Bối Hiểu Ninh để chế độ im lặng, do dự một chút: Trước đó vài ngày. Tôn Lỗi: Sau lúc chúng ta uống rượu tại quán bar của y sao? Bối Hiểu Ninh : Ân. Tôn Lỗi: Quyết định rồi? Bối Hiểu Ninh: Ân. Một lát sau. Tôn Lỗi: Sao không nói cho mọi người? Bối Hiểu Ninh: Sợ các ngươi không tiếp nhận được. Tôn Lỗi: Cũng già hết cả đến nơi rồi? Có cái gì mà không tiếp nhận được. Quay về tìm thời cơ nói đi, như thế mãi mất tự nhiên. Lại một lát sau. Bối Hiểu Ninh: Cảm ơn. Tôn Lỗi: Đứng nói mấy lời khách khí vô dụng này, mời ta ăn cơm! Bối Hiểu Ninh: Được! Lộ tẩy rồi, đều tại thói dê xồm của Tiếu ca~ About these ads
Tác giả :
Vọng Khởi Vô Minh